Chương 14 TRẦM TƯ SUY NGẪM
“30 giây” viên trợ lý giám đốc nói trong buổi truyền hình chương trình sáng chủ nhật. Toàn bộ chương trình hôm nay tập trung vào Nga và Châu Âu, phù hợp với mục đích của Ryan
“Có một câu hỏi mà tôi không thể không hỏi” Bob Holtzman cười toe toét trước khi quay trở lại chương trình “Cảm giác trở thành Cố vấn An ninh Quốc Gia tại một nước mà an ninh quốc gia không còn bị đe dọa sẽ như thế nào?”
“Thư giãn” Ryan trả lời trong khi nhìn chằm chằm vào 3 chiếc máy quay. Vẫn chưa có máy nào bật đèn đỏ
“Vậy tại sao thời gian làm việc nhiều đến thế?” Kris Hunter hỏi với giọng nhẹ nhàn hơn so với vẻ ngoài mạnh mẽ
“Nếu tôi không xuất hiện tại công ở” Jack nói dối “mọi người sẽ nghĩ tôi không còn quan trọng” Tin xấu. Họ vẫn chưa biết về Ấn Độ, nhưng họ biết có gì đó sắp xảy ra. Mẹ kiếp. Anh muốn giữ chuyện đó trong yên lặng.Áp lực dư luận co thể gây hai hơn là hữu ích
“4!3!2!1!” viên trợ lý trường quay giơ ngón tay đếm ngược, phóng viên truyền hình tên là Edward Johnson
“Tiến sỹ Ryan, Chính phủ có dự định gì để đối phó với sự thay đổi nội các của Nhật Bản?”
“Chà, tất nhiên, đây là kết quả của những khó khăn trong thương mại hiện nay, vốn không thuộc phạm vi quản lý của tôi. Về cơ bản, nhưng gì chúng ta có thể thấy ở Nhật đó là vấn đề chính trị nội bộ của họ mà người Nhật có thể dễ dàng giải quyết, không cần bất kỳ lời khuyên nào từ phía chúng ta” Jack tuyên bố với giọng nghiêm nghị của một chính khách mà anh đã từng rút kinh nghiệm và hoàn thiện qua bao năm làm việc, chủ yếu là học cách nói chậm hơn
Kris Hunter nghiêng người về phía trước “Nhưng ứng cử viên cho chức thủ tướng lại mang lòng thù hận lâu dài với Hoa Kỳ…”
“Lời này có vẻ chỉ trích hơi mạnh” Ryan cắt ngang với nụ cười dễ chịu
“Các bài phất biểu, những bài viết, những cuốn sách của ông ta thể hiện rõ sự không thân thiện đó”
“Có thể” Ryan vẫy tay, mỉm cười ranh mãnh “sự khác biệt trong cách diễn dạt ngôn ngữ về các quốc gia thân thiện và không thân thiện, thật kỳ lạ, là quốc gia trước thường gay gắt hơn quốc gia sau”
Không tệ đâu, Jack…
“Ông không lo lắng gì sao?”
“Không” Ryan lắc đầu nhẹ nhàng. Anh nghĩ, trong mấy cuộc phỏng vấn kiểu này, mấy câu trả lời ngắn gọn sẽ khiến đám phóng viên cảm thấy bị đe dọa.
“Cảm ơn vì đã tham dự chương trình của chúng tôi sáng nay, tiến sỹ Ryan”
“Rất hân hạnh”
Ryan tiếp tục mỉm cười cho đến khi đèn camera tắt. Rồi anh chậm rãi đếm đến 10, đợi các phóng viên khác tháo micro của họ, rồi tháo micro của mình ra, đứng dậy và rời khỏi khu vực ghi âm. Giờ thì nói chuyện an toàn rồi. Bob Holtzman đi theo Jack bước vào phòng trang điểm. Các chuyên gia trang điểm đi uống cà phê cả, và Ryan lấy khăn ướt lau mặt, đưa 1 cái cho Holtzman. Trên gương phản phiếu một tấm gỗ ghi chữ, MỌI THỨ Ở ĐÂY KHÔNG ĐƯỢC GHI ÂM
“Ông biết nguyên nhân thực sự đằng sau quyền bình đẳng cho phụ nữ chứ?” Holtzman hỏi “Nó không đủ công bằng, hoặc vớ vẩn, hoặc tất cả đều vớ vẩn”
“Đúng vậy” Jack đồng ý “Họ buộc phải trang điểm. Chúng ta cần đạt được mọi thứ chúng ta xứng đáng được hưởng. Chúa ơi, tôi ghét cái thứ chết tiệt này” anh nói thêm, lau phấn trên trán “Trông tôi giống như một chàng điếm rẻ tiền ấy”
“Điều này không được coi là trải nghiệm bất thường với các chính trị gia, phải không?” Kristyn Hunter hỏi, lấy khăn lau má
Jack cười lớn “Không, nhưng bà nói vậy thì hơi thô lỗ, ma’am” Giờ mình đã là một chính trị gia rồi à? Ryan tự hỏi. Hy vọng là thế. Chính xác thì chuyện đó xảy ra thế nào vậy?
“Tại sao lại vòng vo câu hỏi cuối cùng của tôi, Jack?” Holtzman hỏi
“Bob, nếu anh biết nó là cách trả lời vòng vo, vậy anh phải biết tại sao chứ” Ryan ra hiệu qua gương, rồi quyết định nhấn vào đó để mọi người nhận ra tín hiệu
“tôi biêt chuyện chính phủ trước sụp đổ vì chúng ta phanh phui bê bối vụ hối lộ” Hotzman nói. Jack không nói gì, chỉ nhìn ông. Trong mấy trường hợp này, ngay cả không nói gì cũng là một lời bình luận
“Vụ đó đã ngăn chặn cơ hội đầu tiên của Goto trở thành thủ tướng. Ông ta chính là người thứ hai trong danh sách đề cử, nhớ không?”
“Chà, giờ ông ta lại có một cơ hội khác. Sự kiên nhẫn của ông ta đã được đền đáp” Ryan nhận xét “nếu ông ta có thể thành lập chính phủ liên minh”
“Đừng nói với tôi điều đó” Hunter nghiêng người về phía gương để tẩy trang mũi của bà “Anh đã đợc mấy thứ ông ta phát biểu trên báo chí, giống như tôi thôi. Nếu ông ta thành lập nược nội các, anh biết giọng điệu ông ta nói sẽ là gì rồi đấy”
“Nói không ích gì, đặc biệt đối với những người trong chính trường” Jack nói. Anh vẫn không nghĩ mình thuộc chính trường “có thể đó chỉ là những cuộc nói chuyện thông thường, giống như vài người uống quá nhiều sau ngày làm việc tồi tệ ở văn phòng hoặc nơi làm việc…”
“Hoặc ở Nhà Geisha” Kris Hunter đề xuất. Bà đã tẩy trang xong, ngồi bên mép bàn trang điểm và hút thuốc. Kristyn Hunter là một phóng viên truyền thống, vừa bước qua tuổi 50, tốt nghiệp trường báo chí Columbia và vừa được bổ nhiệm làm trưởng đại diện nước ngoài của tờ Chicago Tribune. Giọng bà khô khốc, không cảm xúc “2 năm trước tên khốn đó đã tìm cách lợi dụng tôi. Hắn ăn nói thô lỗ đến mức kể cả lính thủy quân lục chiến cũng phải sửng sốt và đề nghị của hắn phải nói là…như cách chúng ta thường nói, thật lập dị. Tiến sỹ Ryan, tôi nghĩ anh có những thông tin về sở thích cá nhân của hắn ta, phải không?”
“Kris, không bao giờ, tôi sẽ không bao giờ bàn luận về mấy cái sở thích cá nhân đó, nếu có, chúng ta còn có các nhà ngoại giao” Jack dừng lại “Đợi đã. Ông ta không nói tiếng Anh đấy chứ?” Ryan nhắm mắt lại, cố nhớ xem tài liệu tóm tắt của anh có nhắc đến điều này không
“anh không biết sao? Ông ta có thể nói tiếng Anh khi vui và không nói khi buồn. ngày hôm đó thì không. Và phiên dịch của ông ta ngày hôm đó là một phụ nữ, khoảng 27 tuổi. Cô ta thậm chí còn chẳng them đỏ mặt khi nghe” Hunter đen tối cười “Tôi vẫn còn nhớ chính xác chuyện ngày hôm đó. Tiến sỹ Ryan, điều đó có nghĩa là gì?”
Ryan không nghi ngờ ghì về thông tin tình báo của chiến dịch SANDALWOOD. Dù vậy, thật vui khi nghe thêm thông tin từ nguồn độc lập “Tôi đoán ông ta thích tóc vàng” Jack khẽ nói
“Họ cũng nói thế. Họ cũng nói rằng ông ta giờ đang có một người tình mới”
“Chuyện này trở nên nghiêm túc rồi đấy” Holtzman lưu ý “Rất nhiều người thích có bọn nình thần ngu xuẩn xung quanh, Kris”
“Goto thích cho mọi người thấy ông ta cứng rắn thế nào. Nhưng có vài lời đồn rằng Goto thậm chí còn tệ hơn thế” Kris Hunter dừng lại “Tôi cũng tin lời họ”
“Thật sao?” Ryan tỏ ra hoàn toàn ngây ngô “trực giác của phụ nữ à?”
“Đừng có phân biệt giới tính thế” Hunter cảnh báo, trong khoảnh khắc bà trở nên nghiêm túc
Giọng Ryan trở nên hòa hoãn “Tôi không phải là người phân biệt giới tính đâu. Vợ tôi có bản năng đánh giá người khác tốt hơn tôi. Tôi đoán đó là do cô ấy là bác sỹ. Bà đừng hiểu lầm, được chứ?”
“Tiến sỹ Ryan, tôi biết những gì anh biết. Tôi biết FBI đang cẩn thận khám xét khu vực Seattle để tìm vài thứ”
“Có chuyện đó à?”
Kris Hunter không tin câu trả lời của Ryan “Anh không cần phải giữ bí mật về những thứ thế này, không cần phải thế nếu anh cũng có bạn bè ở FBI như tôi, và không cần phải thế nếu một trong những cô gái mất tích là con gái của đại úy cảnh sát vốn là hàng xóm kế bên của S-A-C văn phòng FBI tại Seattle. Tôi có cần phải tiếp tục nữa không?”
“Vậy tại sao bà không tiếp tục theo dấu chuyện đó?”
Đôi mắt xanh của Kris Hunter nhìn chằm chằm vào viên Cố Vấn An Ninh Quốc Gia “tôi sẽ nói với anh tại sao, tiến sỹ Ryan. Tôi bị hiếp ở đại học. Tôi nghĩ tên khốn đó sẽ giết chết tôi mất. Lúc đó tôi như đã nhìn thấy tử thần. Anh sẽ không bao giờ quên được chuyện đó đâu. Nếu câu chuyện này được lan truyền sai cách, cô gái đó và có thể cả những cô khác sẽ phải chết. Anh có thể phục hồi được sau khi bị cưỡng hiếp. Tôi đã phục hồi. Nhưng chết là hết, khỏi phục hồi”
“Cảm ơn” Ryan lặng lẽ nói. Đôi mắt và cái gật đầu của anh thậm chí nói nhiều hơn. Phải. Tôi hiểu và bà cũng biết là tôi hiểu
“Và giờ ông ta sắp trở thành người đứng đầu chính phủ Nhật” đôi mấ của Kris Hunteer thậm chí trở nên tối hơn “Tiến sỹ Ryan, ông ta ghét chúng ta. Tôi đã từng phỏng vấn ông ta. Ông ta không chấp nhận vì thấy tôi hấp dẫn. Ông ta muốn tôi vì ông ta thấy tôi trong hình tượng cô gái tóc vàng mắt xanh. Ông ta là kẻ hiếp dâm, thích làm tổn thương mọi người. Anh không bao giờ có thể quên được cái nhìn đó khi gặp phải. Ông ta có cái nhìn đó đấy. Chúng ta cần phải quan sát cẩn thận gã này. Anh cũng cần nói với Tổng Thống điều đó”
“Tôi sẽ nói” Ryan nói khi bước ra phía cửa
Chiếc xe của Nhà Trắng đã đợi sẵn bên ngoài. Jack vẫn còn trong suy nghĩ khi xe tiến về phía Beltway
“Không có gì phải lo” Viên đặc vụ bình luận “trừ khi có chuyện gì đó tiếp theo”
“Paul, cậu làm việc này bao lâu rồi?”
“14 năm tuyệt vời” Paul Robberton nói, vẫn tiếp tục quan sát mọi thứ từ ghế trước xe. Viên tài xế chỉ là người bên hành chính, nhưng giờ Jack có thêm một vệ sỹ bên mật vụ cử theo kèm
“Đã hoạt động hiện trường bao giờ chưa?”
“Mới ngụy trang thôi. Chưa bao giờ phải động đến vũ khí” Robberton nói thêm “Có một vụ tầm cỡ vừa phải”
“Cậu có thể đánh giá người khác không?”
Robberton cười lớn “Tiến sỹ Ryan, trong nghề này, anh phải làm tốt việc đó”
“Nói tôi nghe về cảm nghĩ của cậu về Kris Hunter”
“Thông minh và cứng rắn. Bà ấy nói đúng” Bà ấy bị cưỡng hiếp hồi ở trường đại học, một kẻ hiếp dâm hàng loạt. Bà ấy đã làm chứng chống lại kẻ đó. Thời đó luật sư còn đánh giá khá…thấp về những nạn nhân bị hiếp dâm. Anh biết đấy – anh hẳn phải rất dũng cảm mới dám đứng ra làm chứng, đại loại vậy. Quá trình xét xử rất xấu hổ nhưng bà ấy đã vượt qua và kẻ hiếp dâm phải đền tội. Tên hiếp dâm thì đã đụng phải một tên có số má trong tù, rõ là nói điều gì đó sai sai với một tên cướp có trang bị vũ khí. Thật tiếc” Robberton lạnh lùng kết luận
“Tập trung nói cho tôi xem cậu nghĩ gì về bà ấy”
“Vâng, sir. Bà ấy sẽ là một cảnh sát giỏi đấy. Tôi biết bà ấy là một phóng viên rất giỏi”
“Bà ấy có rất nhiều thông tin” Ryan thì thầm. Chưa hoàn thiện lắm do thiếu tích hợp và phân tích chưa rõ ràng do kinh nghiệm bản thân đã trải qua, nhưng có nhiều nguồn tin. Jack nhìn cảnh vật trên đường đi và cố gắng xâu chuỗi các thông tin rời rạc
“Đi đâu đây ạ?” viên tài xế hỏi
“Về nhà” Ryan nói, thấy Robberton nhìn anh ngạc nhiên. Trong trường hợp này, “Nhà Trắng. The house” không mang nghĩa là “nhà/home”. “Không, chờ một chút” Ryan nhấc điện thoại, thật may là anh vẫn nhớ số điện thoại này
“Alo”
“Ed phải không? Jack Ryan đây. Anh chị có bận gì không?”
“chúng tôi được phép nghỉ làm ngày chủ nhật, Jack. Đội Caps sẽ đấu với Bruins chiều nay”
“10 phút nữa tôi qua nhé”
“Được” Ed Foley đặc lại điện thoại treo trên tường
“Ryan đang qua ddaayas” anh nói với vợ. Khốn khiếp
Chủ nhật là ngày họ tự cho phép mình ngủ muộn. Mary Pat vẫn còn mặc bộ đồ nhà, trông cau có, không nói một lời, bỏ tờ báo xuống và đi về phía nhà tắm để chải lại đầu tóc. 15 phút sau có tiếng gõ cửa
“Làm thêm giờ à?” Ed hỏi ở cửa. Robberton bước vào cùng với Ryan
“Tôi có một buổi phóng vấn truyền hình sáng nay” Jack nhìn đồng hồ “khoảng 20 phút nữa”
“Chuyện gì thế?” Mary Pat bước vào phòng, trông giống như một phụ nữ Mỹ bình thường vào buổi sáng chủ nhật
“Công việc, em yêu” Ed trả lời. Anh dẫn mọi người vào phòng giải trí dưới tầng hầm
“SANDALWOOD” Jack nói ngay khi họ bước vào. Ở đây anh có thể nói chuyện thoải mái. Ngôi nhà này được quét bọ mỗi tuần “Clark và Chavez đã nhận được lệnh đưa cô gái đó ra chưa?”
“chúng tôi vẫn chưa nhận được lệnh thực hiện” Ed Foley nhắc anh “Chuyện đó đã được sắp xếp rồi, nhưng…”
“Vậy thì lệnh được đưa ra đây. Hãy đưa cô gái đó ra ngoài đi”
“Có điều gì chúng tôi cần phải biết không?” Mary Pat hỏi
“Ngay từ đầu tôi đã không thấy thoải mái lắm về chuyện này. Tôi nghĩ, có lẽ chúng ta có thể đưa một thông điệp nhỏ cho Bố Đường/ suger daddy của cô ta- và chúng ta có lẽ nên làm sớm để thu hút sự chú ý của ông ta
“Ừ” Mr. Foley nói “tôi cũng đọc báo sáng nay. Ông ta nói vài điều không thân thiện, nhưng chúng ta cũng đang ép họ quá, cậu biết không?”
“Ngồi đi, Jack” Mary Pat nói “Có muốn uống cà phê hay gì khác không?”
“Không cần đâu, cảm ơn, MP” anh ngồi xuống một chiếc ghế dài cũ và ngẩng nhìn lên “Vừa phát hiện ra một số điều, người bạn của chúng ta Goto có vẻ là một gã kỳ quặc”
“Ông ta đúng là có những điều kỳ quặc” Ed đồng ý “không được thông minh có lắm. Nếu cậu đọc qua mấy lời hùng biện thì thấy có quá nhiều lời ẩn ý, nhưng cũng không có quá nhiều ý tưởng. Tôi ngạc nhiên khi thấy ông ta có cơ hội lên được chức đó”
“Tại sao?” Jack hỏi. Tư liệu của bộ ngoại giao về Goto mô tả ông ta là một chính trị gia nước ngoài đáng kính
“Như tôi nói, ông ta không định đi giành giải Nobel vật lý, phải không? Ông ta là một apparatchik/ kẻ quan liêu. Làm việc theo đúng cách của các chính trị gia vẫn làm. Tôi chắc chắn ông ta hẳn phải nịnh nọt nhiều…”
“Và để che dấu điều đó, ông ta còn có nhiều sở thích tệ với phụ nữ” MP nói thêm “Cso rất nhiều lời đồn ở Nhật. Cậu bé của chúng ta Nomuri đã gửi những thông tin dài về những gì chứng kiến” vị DDO biết đó là người còn trẻ và thiếu kinh nghiệm. Có rất nhiều sỹ quan hiện trường lần đầu tiên tham gia nhiệm vụ lớn thường báo cáo mọi thứ, như thể đang viết sách. Chủ yếu là do thiếu kinh nghiệm hiểu biết thôi
“Chắc chắn ở đây ông ta sẽ không bao giờ được bầu” Ed cười toe toét
Vậy sao? Ryan nghĩ tới Edward Kealty. Mặt khác, Mỹ có thể tận dụng điểm yếu này một cách khiêm tốn và khi thời cơ thích hợp. Có thể trong lần gặp nhau đầu tiên, nếu mọi thứ trở nên tệ đi, tổng thống Durling có thể nói nhỏ với người đồng cấp về bạn gái chính thức của ông ta và ám chỉ các thói quen tệ hại của ông ta đang có tác động xấu đến quan hệ Nhật-Mỹ….
“THISTLE thì thế nào?”
Mary Pat mỉm cười khi sắp xếp lại trò chơi Sega trên bàn để TV. Đây là nơi bọn trẻ kể về Mario và những người khác sẽ làm gì “2 trong số những thành viên cũ đã qua đời, 1 người nghỉ hưu và 1 người đang được cử đi nước ngoài, ở Malaysia, theo tôi nhớ. Phần còn lại đã được liên hệ lại. Nếu chúng ta muốn…”
“Được rồi, hãy nghĩ xem chúng ta muốn họ làm gì cho chúng ta”
“Tại sao?” MP hỏi “tôi không quan tâm lắm chuyện đó, nhưng tại sao?”
“Chúng ta đang thúc ép Nhật quá nhiều. Tôi đã nói chuyện đó với Tổng thống, nhưng ông ấy có sức ép chính trị và sẽ không dừng lại. Những gì chúng ta đang làm sẽ khiến nền kinh tế của họ trở nên tệ hại hơn rất nhiều và giờ kết quả là thủ tướng mới của họ có xu hướng chống đối chúng ta. Nếu họ quyết định chống trả, tôi muốn biết trước khi chuyện xảy ra”
“Họ có thể làm gì?” Ed Foley ngồi trên chiếc ghế Nintendo yêu thích của con trai mình
“Tôi cũng không biết, nhưng tôi muốn tìm ra. Cho tôi vài ngày để đưa ra các ưu tiên của chúng ta. Mẹ kiếp. Tôi không có vài ngày nữa” Jack nói tiếp “Tôi phải chuẩn bị cho chuyến đi tới Moscow”
“Dù sao thì cũng phải mất vài ngày để chuẩn bị. Chúng tôi sẽ trang bị vài thiết bị liên lạc và vài thứ liên quan cho người mình”
“Làm đi” Jack ra lệnh “Nói với họ rằng họ đang tham gia vào hoạt động gián điệp thực sự đấy”
“Chúng tôi cần nhận được sự cho phép của Tổng Thống về việc này” Ed cảnh báo. Khởi động một mạng lưới gián điệp tại một đất nước thân thiện với Mỹ không phải là một điều bình thường
“tôi sẽ chuyển lệnh đó cho các anh” Ryan chắc chắn Durling sẽ không phản đối “và hãy đưa cô gái đó ra, càng sớm càng tốt”
“Định đưa cô ta đi đâu?” MP hỏi “Nói cách khác, nếu cô ta không muốn thì sao? Anh không định bảo chúng tôi sẽ bắt cóc cô ta đấy chứ?”
Chúa ơi, Jack nghĩ “Không, tôi không nghĩ đó là ý hay. Họ biết cách cẩn thận, phải không?”
“Clark rất cẩn thận” Mary Pat biết rõ chuyện đó vì anh từng dậy cô và chồng mình ở Farm nhiều năm trước. Bất kể các bạn ở đâu, đó cũng là lãnh địa của kẻ thù. Một câu châm ngôn hay cho các sỹ quan tình báo, nhưng cô luôn thắc mắc anh trích dẫn nó từ đâu.
Clark nghĩ hầu hết mọi người đáng nhẽ phải đang làm việc. Đáng lẽ họ phải có việc làm, và đó chính là vấn đề, phải không? Anh nhìn thấy vài cuộc biểu tình hầu hết thể hiện sự bất mãn đối với đất nước. Những cuộc biểu tình kiểu này ở Iran mới đặc biệt khó chịu, vì ở đó có một số người Mỹ rơi vào tay những người có chủ trương “Death to America!/ Mang cái chết đến cho người Mỹ!”, anh biết đó chính là phản ứng hoàn toàn có thể có với chính sách đối ngoại của Hoa Kỳ. Anh đã có mặt tại hiện trường khi đó và kế hoạch giải cứu thất bại – đó là điểm đáy trong sự nghiệp dài của mình, Clark tự nhủ. Có mặt ở đó, chứng kiến chiến dịch thất bại, buộc phải vội vã rời bỏ đất nước đúng là chẳng phải ký ức tốt đẹp gì. Giờ đây, cảnh tượng này gợi lại lại vài ký ức trong anh.
Đại sứ quán Hoa Kỳ không coi trọng mấy cuộc biểu tình này. Vẫn làm việc như bình thường. Vẫn như mọi khi ngài Đại sứ vẫn để nhân viên làm việc như mọi khi trong tòa nhà, được thiết kế theo phong cách kiểu kiến trúc Frank-Lloyd-Wright-trộn-lẫn- tuyến-phòng-thủ-Siegried, nằm đối diện với Khách sạn Ocura. Dù sao thì đây cũng là một đất nước văn minh, phải không? Cảnh sát địa phương có lực lượng canh gác cảnh giác cao độ ngoài hàng rào và dù những người biểu tình trông có vẻ hiếu chiến thì họ cũng dường như không có ý định tấn công đám cảnh sát trông rất nghiêm túc đó. Nhưng người đi lại trên phố không phải mấy đứa trẻ hay đám sinh viên nghỉ học- thật thần kỳ là truyền thông không bao giờ đưa tin rằng có rất nhiều cuộc biểu tình của sinh viên trùng với khoảng thời gian thi cuối học kỳ, hiện tượng toàn thế giới. Trong cuộc biểu tình này, những người tham gia chủ yếu trong độ tuổi 30-40 tuổi và vì vậy giai điệu hát không được đúng cho lắm.Đáng chú ý là thái độ biểu tình của họ cũng rất vừa phải, cảm thấy lúng túng, hoang mang trước sự việc, bị tổn thương nhiều hơn là giận dữ, Clark nghĩ ngợi trong khi Chavez liên tục chụp ảnh. Nhiều người biểu tình ở đây có nghĩa là số người bị tổn thương rất đông. Họ muốn đổ lỗi cho ai đó – không còn nơi nào để đi, họ phải đổ lỗi cho ai đó để xảy ra mấy chuyện tồi tệ này. Quan điểm này không phải của riêng người Nhật, phải không?
Với mọi thứ đang diễn ra ở Nhật, đây là hoạt động được tổ chức ở trình độ cao. Những người biểu tình được chia thành nhiều nhóm, mỗi nhóm lại có nhóm trưởng, hầu hết di chuyển bằng tàu điện ngầm đông đúc, rồi chuyển sang xe buýt để đổ xuống bến cách đây vài tòa nhà. Clark rất ngạc nhiên, ai thuê mấy chiếc xe buýt này nhỉ? Ai in mấy khẩu hiệu này? Anh có thể đọc được mấy chữ in trên đó nhưng ý nghĩa khá khó và anh phải mất thời gian để hiểu. Dù dân Nhật được dạy tiếng Anh ở trường học, nhưng họ vẫn không hiểu nhiều về biểu cảm trong ngôn ngữ này nên chữ viết trên các băng rôn khá cứng nhắc. Sáng nay anh đã gặp một thanh niên mặc áo phông có in chữ “Inspire in Paradise”, cụm từ này có lẽ ai cũng có thể hiểu trong tiếng Nhật, nhưng dịch sang ngôn ngữ khác lại không rõ nghĩa. Nhưng nhìn vào các khẩu hiệu ở đây, anh có thể thấy ngữ pháp trên đó là hoàn hảo, trên thực tế là còn đúng hơn các khẩu hiệu anh thấy ở Mỹ. Điều này không phải thú vị sao?
Chà, anh nghĩ, dù sao thì mình cũng là một nhà báo, đúng không?
“Xin lỗi” John nói, chạm vào vai một người đàn ông trung niên
“Vâng?” người đàn ông ngạc nhiên quay lại. Anh ta ăn mặc chỉnh tề, mặc vest màu xám với áo trắng và cà vạt đeo chỉnh tề. Trên mặt không có nhiều biểu hiện tức giận, cũng không có sự phấn khích của đám đông bị ảnh hưởng “Anh là ai?”
“tôi là một nhà báo Nga, hãng Interfax News Agency” Clark nói, chìa thẻ ID bằng tiếng Cyrillic
“À” người đàn ông mỉm cười vào cúi đầu chào lịch sự. Clark cũng uốn thân chào đáp lại. Người đối diện tỏ vẻ tán thành với cách cư xử lịch thiệp của anh
“Tôi có thể hỏi anh vài câu hỏi được không?”
“Tất nhiên” Người đàn ông tỏ vẻ nhẹ nhõm vì có thể dừng la hét. Sau vài câu hỏi, Clark biết rằng anh ta 37 tuổi, đã lập gia đình và có một đứa con, một người làm công cho một hãng ô tô, tạm thời bị cho nghỉ việc, lúc này đây đang rất tức giận với nước Mỹ – dù cũng chẳng vui vẻ gì với nước Nga, anh ta nhanh chóng nói thêm vào
Anh ta đang cảm thấy xấu hổ, John nghĩ, cảm ơn người đàn ông đã bày tỏ ý kiến
“Chuyện gì đang xảy ra thế?” Chavez khẽ hỏi sau chiếc máy ảnh
“Nói tiếng Nga” ‘Klerk’ nghiêm nghị trả lời
“Da, tovarish/ Vâng, thưa đồng chí”
“Theo tôi” ‘Ivan Sergeyevich’ nói tiếp, chen vào đám đông. Anh nghĩ, có điều đó kỳ lạ, điều gì đó anh vẫn chưa hình dung ra. Sau khi chen vào đám đông được 10m, anh đã hiểu rõ. Bên ngoài đám đông là những người giám sát. Bên trong đám công nhân cổ cồn xanh ăn mặc có chút xuề xòa là những người ăn mặc trang nghiêm hơn. Không khí ở đây khác hẳn. Anh nhận được những cái nhìn giận dữ hơn, và rồi khi nhận ra anh không phải là người Mỹ thì thái độ của mọi người hòa hoãn hơn, ít cẩn thận hơn khi trả lời các câu hỏi
Rồi dưới sự hướng dẫn của lãnh đạo biểu tình và giám sát của cảnh sát, đám đông di chuyển về phía một chiếc bục đã được chuẩn bị sẵn. Lúc này tình hình dần thay đổi
Hiroshi Goto khiến đám đông phải chờ đợi lâu trước khi xuất hiện, ở đất nước này có đức tính tốt, đó là kiên nhẫn. Ông ta nghiêm trang bước lên bục, để ý thấy đoàn tùy tùng đã đứng sẵn sau sân khấu, các máy quay TV đã sẵng sàng và đám đông chen chúc chật kín. Nhưng ông ta vẫn đợi ở đó, đứng đó, nhìn chằm chằm vào họ, buộc họ phải đứng yên im lặng, khiến không khí dần trở nên căng thẳng
Giờ thì Clark có thể cảm nhận được có điềugì đó bất thường về sự kiện này. Những người này đều là những người có trình độ văn hóa cao, các thành viên đều quá kỷ luật đến mức xa lạ, thái độ hòa nhã và chu đáo trái ngược hẳn với sự nghi ngờ của bọn họ dành cho người nước ngoài. Clark bắt đầu cảm thấy sợ hãi như có tiếng thì thầm cảnh báo anh rằng có điều gì đó đang thay đổi, dù năng lực quan sát được đào tạo bài bản của anh không thấy gì khác ngoài hành vi khốn khiếp thông thường của đám chính trị gia giống mọi nơi trên thế giới. Với một người từng tham gia chiến tranh ở VN và nhiều hiểm họa lớn hơn tại khắp nơi trên thế giới, anh vẫn cảm thấy mình là người lạ trong một đất nước xa lạ, và tuổi tác cùng kinh nghiệm không giúp gì được anh trong tình huống này. Ngay cả những người tức giận trong đám đông cũng không tỏ vẻ gì quá gắt gỏng – và, chúa ơi, bạn mong chờ gì ở một người bị sa thải sẽ vui vẻ chứ? Vậy chuyện không đến mức nghiêm trọng đến thế, phải không?
Nhưng tiếng xì xào thì thầm trong đám đông càng lúc càng lớn khi Goto uống nước và vẫn bắt họ chờ đợi. Dù đám đông trong công viên đã chật cứng nhưng anh ta vẫn vẫy tay ra hiệu cho đám người tiến lại gần hơn. Có bao nhiêu người ở đây? John tự hỏi. 10 ngàn? 15 ngàn? Đám đông giờ đang trở nên yên lặng và hầu như không có âm thanh cất lên. Sau vài cái nhìn thoáng qua, anh đã hiểu. Những người ở vòng ngoài đeo băng tay – mẹ kiếp, John tự rủa, đó chính là đồng phục của bọn họ ngày hôm nay. Những người lao động bình thường tự động tuân theo những người ăn mặc và hành động như những người giám sát, và những người đeo băng tay lại càng thúc ép họ hơn. Có lẽ có vài dấu hiệu khác ngăn cản họ, nhưng nếu có thì Clark cũng không nhìn thấy
Goto bình tĩnh bắt đầu nói, đám đông hoàn toàn yên lặng. Những cái đầu tự động hướng về phía trước để cố nắm bắt từng lời
Mẹ kiếp, mình ước gì có nhiều thời gian hơn để học ngôn ngữ này, cả hai sỹ quan CIA đều nghĩ. Clark thấy Ding bắt đầu nắm được tình hình, thay ống kính và chụp từng khuôn mặt
“Họ đang trở nên căng thẳng” Chavez lặng nhẽ nhận xét bằng tiếng Nga khi quan sát biểu hiện các khuôn mặt
Clark cũng nhận thấy điều đó khi Goto tiếp tục phát biểu. Anh chỉ có thể hiểu được vài từ, có lẽ một hoặc hai câu rời rạc, về cơ bản là những từ ngữ vô hồn mà đám chính trị gia hay dùng để bày tỏ sự khiêm tốn và tôn trọng khán giả. Tiếng reo hò đồng tình bất ngờ nổ ra từ đám đông, khán giả chật cứng đến mức phải chen lấn nhau để vỗ tay tán thưởng. Clark nhìn chằm chằm vào Goto nhưng khoảng cách quá xa, Clark thò tay vào balo của Ding, lôi ra một chiếc máy ảnh và gắn ống kính dài vào đó, để anh có thể đọc được rõ hơn của viên chính trị gia đang phát biểu nhận được sự tán thưởng của mọi kia, đợi cho tiếng vỗ tay nhỏ dần mới tiếp tục phát biểu tiếp
Ông ta thực sự có ảnh hưởng đến đám đông phải không?
Clark thấy ông ta đang cố gắng che dấu, nhưng ông ta là một chính trị gia và đám này vốn có kỹ năng diễn tốt, khiến đám đông bị thu hút hơn cả đám diễn viên kiếm sống bằng nghề diễn. Goto vung tay ngày càng mạnh hơn và giọng ông ta ngày càng to hơn
Chỉ khoảng 10-15 nghìn người ở đây. Đây chỉ là buổi thử nghiệm, phải không? Đây là một câu đố. Clark chưa bao giờ cảm thấy mình là người ngoài hơn lúc này. Ở rất nhiều nơi trước đây, vẻ ngoài của anh là rất bình thường, không có gì đặc biệt, dễ bị lãng quên. Ở Iran, Liên Xô, Berlin, anh có thể trà trộn. Nhưng không phải ở đây. Tệ hơn nữa, anh không hiểu chuyện gì đang diễn ra và điều đó khiến anh vô cùng lo lắng
Giọng của Goto càng lúc càng to. Lần đầu tiên ông ta đấm tay vào bục, và đám đông hò reo đáp lại. Ông ta nói mỗi lúc một nhanh. Đám đông tiến dần về phía trước và Clark để ý thấy ánh mắt của viên chính trị gia cũng để ý thấy điều đó, tỏ vẻ vui mừng. Ông ta giờ không cười, đôi mắt quét ra cả biển khuôn mặt, trái và phải, thỉnh htoangr dừng ở một nơi, có lẽ là thấy một ai đó, đọc phản ứng, rồi bỏ qua để nhìn một người khác để thấy có phản ứng tương tự, hài lòng với những gì mình quan sát thấy, giờ đây giọng điệu ông ta trở nên tự tin hơn. Ông ta đã có được lòng tin của họ, tất cả bọn họ. Bằng cách điều chỉnh nhịp điệu của bài phát biểu, ông ta có thể cảm nhận được hơi thở của họ thay đổi, thấy những đôi mắt mở to. Clark hạ máy ảnh xuống, quét mắt nhìn đám đông, thấy rằng tất cả bọn họ đều đồng thanh đáp lại viên chính trị gia
Ông ta đang chơi trò với bọn họ
John lại giơ máy ảnh lên, sử dụng nó làm đạo cụ. Anh tập trung nhìn vào đám giám thị mặc đồng phục đứng ở các góc. Khuôn mặt họ giờ đã khác, quan tâm đến nội dung bài phát biểu hơn là nhiệm vụ. Một lần nữa, anh lại tự trách mình vì không giỏi ngôn ngữ Nhật, không nhận ra rằng những gì anh thấy thậm chí còn quan trọng hơn những gì anh hiểu. Rồi một tiếng ồn lớn từ đám đông, họ trở nên tức giận. Những khuôn mặt…bị cuốn hút. Goto giờ đã có tất cả bọn họ trong tay, từng bước từng bước ông ta dẫn dắt cảm xúc của họ
John chạm vào vai Ding “Lùi lại đi”
“Tại sao?”
“Vì ở đây sẽ ngày càng nguy hiểm” Clark trả lời, nhận được cái nhìn tò mò từ phía bạn đồng hành
“Nan ja/ thật không?” Chavez trả lời bằng tiếng Nhật, mỉm cười sau ống kính
“Quay lại và nhìn vào đám cảnh sát xem” ‘Klerk’ ra lệnh
Ding làm theo và hiểu ngay tức thì. Cảnh sát địa phương vốn gây ấn tượng là trông bình thản. Có lẽ các chiến binh samurai từng có sự tự tin như vậy. Dù lịch sự và chuyên nghiệp, nhưng vẫn có sự kiêu ngạo tiềm ẩn trong mỗi bước di chuyển. Ở đây họ đại diện cho pháp luật và họ biết điều đó. Đồng phục gọn gàng sạch đẹp như bất kỳ anh lính thủy đánh bộ ở ĐSQ nào, và khẩu súng dắt trên lưng chỉ như một biểu tượng, chẳng cần thiết sử dụng. Nhưng giờ mấy tay cảnh sát đó trông có vẻ lo lắng, chuyển đổi chân và trao đổi với nhau cái nhìn nghiêm túc hơn. Tay lau mồ hôi trên những chiếc quần xanh lam. Họ cũng cảm thấy không khí căng thẳng đó, rõ ràng đến mức chẳng cần phải nói ra. Vài người trong số họ thậm chí còn bị cuốn vào bài phát biểu của Goto, nhưng dù vậy vẫn tỏ ra lo lắng. Bất kể chuyện gì đang xảy ra, nếu lực lượng duy trì an toàn trên đường phố mà cảm thấy lo lắng thì rõ ràng đó là chuyện nghiêm trọng
“Theo tôi” Clark nhìn xung quanh và chọn 1 cửa hàng trên phố. Hóa ra nó là một tiệm may nhỏ. Hai nhân viên sỹ quan CIA đứng gần cửa ra vào. Vỉa hè vắng tanh. Vài người lảng vảng tham gia vào đám đông và cảnh sát cũng đang kéo đến, đứng cách nhau trông giống như một đường kẻ xanh lam. 2 viên sỹ quan CIA đứng đơn độc trong không gian rộng mở xung quanh, một trạng thái rất bất thường
“Cậu và tôi cùng cảm nhận giống nhau về tình hình này, đúng không?” John hỏi, bằng tiếng Anh, khiến Chavez ngạc nhiên
“Ông ta đang khuấy động cảm xúc đám đông, phải không?” anh nghĩ ngợi 1 chút “ông đã đúng, Mr. C. Tình hình càng lúc càng căng thẳng rồi”
Giọng của Goto rất rõ ràng qua hệ thống loa. Âm giọng giờ trở nên cao, gần như hét và đám đông nhiệt tình hưởng ứng
“Đã bao giờ nhìn thấy cảnh tượng thế này chưa?” Nó hoàn toàn không giống với nhiệm vụ họ làm ở Romania
Clark gật đầu “Teheran, 1979”
“Lúc đó tôi mới học lớp 5”
“Lúc đó tôi rất hoảng” Clark nhớ lại. Đôi bàn tay của Goto đang vung lên. Clark lại quay máy ảnh về phía đó và qua ống kính, ông ta dường như biến đổi. Không còn giống với người mới vừa bắt đầu bài phát biểu nữa. Chỉ mới 30 phút trước, ông ta còn bình tĩnh. Nhưng giờ thì không còn nữa. Nếu đây là một thử nghiệm thì nó là một thử nghiệm thành công. Những lời nói có vẻ sáo rỗng, nhưng lại được mọi người mong mỏi được nghe. Hai tay ông ta giơ lên, giống như một trọng tài bóng đa ra hiệu một cú chạm bóng, nhưng Clark thấy đó là một nắm đấm, rất chặt. Cách đó 20 yards, một cảnh sát quay lại và nhìn về phía 2 gaijin (người nước ngoài). Vẻ mặt anh ta tỏ ra lo lắng
“Ta vào xem quần áo chút đi”
“Tôi thường mặc 36” Chavez trả lời khi cất các thiết bị máy ảnh
Hóa ra nó là một cửa hàng đẹp, và có chiếc áo khoác vừa cỡ với Ding, càng có lý do để dạo quầy. Nhân viên cửa hàng rất niềm nở và lịch sự và John khăng khăng yêu cầu Chavez mua một bộ suit công sở rất vừa vặn như thể may đo riêng cho cậu, xanh xám và trung tính, đắt giá và giống như dành cho dân công sở hay mặc. Họ bước ra khỏi cửa hàng thì thấy công viên nhỏ đã vắng bóng người. Một nhóm công nhân đang tháo dỡ bục phát biểu. Đám phóng viên truyền hình đang thu dọn đèn đóm. Mọi thứ đều bình thường ngoại trừ một nhóm cảnh sát đang vây quanh 3 người ngồi bên vệ đường. Họ là nhóm phóng viên truyền hình Mỹ, một trong số họ đang lấy khăn tay ắp lên mặt. Clark quyết định không tiến lại gần. Thay vào đó, anh nhận thấy rác đã được dọn sạch trên phố – rồi anh nhìn thấy và hiểu tại sao. Một nhóm công nhân vệ sinh đang làm việc. Mọi thứ như đã được lên kế hoạch cẩn thận. Cuộc biểu tình diễn ra cứ như một trận dấu Super Bowl – nhưng ‘trận đấu’ này rõ là được lên kế hoạch hoàn hảo hơn
“Nói xem cậu nghĩ gì” Clark ra lệnh khi họ đi dọc phố giờ đã trở lại bình thường
“Anh biết về mấy thứ này hơn tôi…”
“Coi này, nghiên cứu sinh thạc sỹ, khi tôi hỏi một câu hỏi thì tôi mong đợi có câu trả lời” Chavez gần như dừng lại, không phải vì cảm thấy xúc phạm mà vì ngạc nhiên. Anh chưa bao giờ thấy đồng đội mình nổi nóng như vậy trước đây. Vì vậy, câu trả lời của anh được lý luận cẩn thận
“Tôi nghĩ chúng ta vừa chứng kiến một sự kiện gì đó quan trọng. Tôi nghĩ ông ta đang chơi trò với họ. Năm ngoái tôi có xem một bộ phim về Nazi (Đức quốc xã) kinh điển về cách các chính trị gia điều khiển mọi thứ. Một phụ nữ đã đạo diễn phim đó và nó nhắc tôi nhớ về…”
“Triumph of the Will/ Chiến thắng của ý chí, Leni Riefenstahl” Clark nói “phải, đó là bộ phim kinh điển, đúng thế. Nhân thể, cậu cần cắt tóc đi”
“Hả?”.
Khóa huấn luyện rất đáng giá, thiếu tá Sato không cần phải chứng kiến tận mắt mới biết điều đó. Theo lệnh, cả 4 máy bay Đại Bàng F-15 đều nhả phanh và trượt về phía trước dọc theo đường băng tại Căn cứ Misawa. Họ đã bay hơn 300 giờ trong suốt 12 tháng qua, trong đó 1/3 số giờ đó được tiến hành trong 2 tháng gần đây và giờ các phi công có thể mạo hiểm cất cánh theo đội hình khiến đội bay trình diễn trên không tự hào, có điều 4 phi công trong đội bay của anh không phải là phiên bản địa phương của đội bay trình diễn Blue Angels, mà họ là thành viên của Không Đoàn Số 3 (Third Air Wing). Tất nhiên Sato phải tập trung theo dõi đồng hồ đo tốc độ bay tại màn hình hiển thị trên đầu trước khi mũi máy bay lên cao và máy bay lùi khỏi đường băng bê tông. Đội bay xuất kích theo lệnh và anh ta không cần nhìn cũng biết rằng cánh máy bay không cách quá 4m. Thật nguy hiểm khi làm điều này, nhưng cũng rèn luyện tinh thần tốt. Nó khiến đám thủy thủy trên mặt ddaatsa cũng như đám phục vụ phấn khích. Khi cách mặt đất 1000 feet, bánh xe và cánh tà thu lại, gia tốc vượt quá bốn trăm hải lý, anh đảo mắt sáng trái và phải. Tiết trời quang đãng, không khí khô lạnh, ánh chiều tà vẫn chiếu sáng bầu trời. Về phía bắc, Sato có thể nhìn thấy mũi cực nam của quần đảo Kuril, một phần của tổ quốc đã bị người Nga lấy cắp vào cuối chiến tranh thế giới thứ II, và những vùng núi hiểm trở, như Hokkaido, cực bắc của quần đảo Nhật Bản…viên thiếu tá tự nhủ, mỗi lần làm một việc.
“Rẽ phải” anh ra lệnh qua radio, đội bay chuyển hướng qua 0-5-5. Họ vẫn đang leo lên, từ từ để tiết kiệm nhiên liệu cho cuộc tập trận
Thật khó tin rằng thiết kế của chiếc máy bay này đã gần 30 năm. Nhưng đó mới chỉ là ý tưởng và hình dáng ban đầu. Khi các kỹ sư Mỹ ở McDonnell-Douglas mơ về nó, tất cả đã được cải tiết, ngoại trừ hình dáng. Hầu hết moi thứ của con chim mà Sato đang lái đều sản xuất tại Nhật, ngay cả động cơ, đặc biệt là các thiết bị điện tử
Có một luồng ‘đường’ máy bay ổn định ở cả hai hướng, hầu hết đều là máy bay thương mại thân rộng chở các doanh nhân đến và đi từ Nhật Bản, hoặc đến và đi từ Bắc Mỹ. Lộ trình của họ đi theo Quần đảo Kurile, đi qua Kamchatka Peninsula, rồi tiếp tục đến Aleutians. Nếu có ai tự hỏi về tầm quan trọng của đất nước Nhật, Sato nghĩ trong buồng lái, thì đây là bằng chứng tốt nhất. Ánh sáng mặt trời ở góc thấp khúc xạ khỏi phần đuôi bằng nhôm của máy bay, và từ độ cao hiện tại là 37.000 feet, vệt hơi trắng kéo dài đến vô tận. Rồi, đã đến lúc làm việc
Đội bay 4 máy bay được chi thành 2 cặp bên trái và bên phải trên màn hình theo dõi. Nhiệm vụ huấn luyện buổi tối không quá phức tạp nhưng vô cùng quan trọng. Phía sau họ, cách đó hơn 100 dặm về phía tây nam, là một chiếc máy bay cảnh báo sớm trên không ngay ngoài khơi cực đông bắc của Honshu. Đó là một con E-767, được cải tiến dựa trên chiếc máy bay Boeing 2 động cơ (giống như chiếc E-3A của Mỹ được cải tiến dựa trên thân máy bay 707 cũ hơn), ới thân máy bay rộng, đã được sửa đổi ở phía trên bởi một mái vòm xoay. Cũng giống như chiếc F-15J của anh là phiên bản được Nhật cải tiến từ một máy bay chiến đấu của Mỹ, con E-767 là phiên bản Nhật Bản của một chiếc máy bay khác do Mỹ sáng chế đã được cải tiến đáng kể. Bọn họ dễ dàng quên những bài học, Sato nghĩ, đôi mắt liên tục liếc đường chân trời cứ vài giây một lần rồi quay lại màn hình hiển thị phía trước. Bọn họ phát minh ra quá nhiều, rồi trao quyền cho đồng hương của anh để cải tiến cho hoàn hảo. Thực tế, người Mỹ cũng chơi trò tương tự với người Nga, cải tiến mọi vũ khí quân đội mà người Nga chế tạo, nhưng lại kiêu ngạo đến mức bỏ qua khả năng ai đó có thể làm điều tương tự với hệ thống quân sự ma thuật của chính họ. Radar chiếc E-767 có vẻ không còn ở trên cao, vì vậy radar trên mũi máy bay Eagle của anh cũng đã tắt
Dù nguyên tắc rất đơn giản nhưng toàn bộ hệ thống thực hiện rất phức tạp. Phi công chiến đấu phải biết chính xác vị trí của mình trong không gian 3 chiều và được máy bay cảnh báo sớm trên không hỗ trợ để thực hiện tác vụ này. Bên cạnh đó, xung radar của chiếc E-767 phải cài đặt thời gian chính xác và kết quả còn phải là dữ liệu tính toán chính xác. Sau khi xác định được vị trí chính xác của máy bay phát xung và của chính mình, máy bay Eagles có thể thu nhận được tín phiệu phản hồi radar và vẽ lên hình ảnh của mục tiêu thông qua dữ liệu thu thập được bởi hệ thống radar của riêng mình. Hệ thống này đã được lên ý tưởng một bước xa hơn bằng cách kết hợp radar mạch rắn kép do Liên Xô phát triển với hệ thống radar đường không của Mỹ. Tần số radar của máy bay cảnh báo sớm trên không rất linh hoạt và có thể thay đổi, nó có thể nhanh chóng chuyển từ chế độ tìm kiếm sóng dài sang chế độ kiểm soát sóng ngắn. Vì vậy, nó thực sự có thể dẫn đường cho tên lửa không đối không do máy bay chiến đấu bắn ra. Radar này cũng được cho là có kích thước và khả năng đánh bại công nghệ tàng hình
Chỉ trong vài giây, hệ thống có thể hoạt động. Bốn tên lửa không đối không được đặt trên cánh máy bay của anh là loại không có động cơ tên lửa. Dù vậy, đầu điều khiển là có thật và các thiết bị trên tàu cho thấy tên lửa theo dõi đường bay đến và đi từ Nhật Bản tốt hơn so với radar của Eagle. Đây là công nghệ quân sự mới nhất và hiện đại nhất. Nếu là vài năm trước, Nhật Bản có lẽ sẽ chào hàng bán nó, đặc biệt là muốn bán cho người Mỹ, vì những thứ kiểu này có giá trị quý hơn vàng. Nhưng thế giới đã đổi thay và người Mỹ có thể cho rằng không nhất thiết phải chi tiền cho mấy thứ này. Bên cạnh đó, người Nhật không muốn bán thứ này cho bất kỳ ai nữa. Không phải bây giờ, Sato nghĩ. Đặc biệt là không phải bây giờ
Khách sạn họ ở không nhất thiết là khách sạn đặc biệt tốt. Dù chuyên được dành cho khách nước ngoài, nhưng ban quản lý nhận ra không phải mọi gaijin đều giàu có. Các phòng đều nhỏ, ban công hẹp, trần thấp và bữa sáng chỉ có một ly nước cam, một tách cà phê và một chiếc bánh sừng bò, giá chỉ khoảng 50usd trong khi nếu ở nơi khác thì có giá hơn 100usd. Như một câu nói của chính phủ Hoa Kỳ, Clark và Chavez đang sống tiết kiệm “bằng những gì có thể mua được”, một cách tiết kiệm, câu nói này cũng áp dụng cho người Nga. Thực ra cũng không quá khó. Dù Nhật Bản đông đúc và nhịp độ đang căng thẳng hơn, nhưng nó vẫn còn tiện nghi hơn chán so với Châu Phi và thức ăn, dù lạ, nhưng cũng rất thú vị để không mất đi sự tươi mới Ding thỉnh thoảng lại càu nhàu về mong muốn có một chiếc bánh mỳ kẹp, nhưng nếu nói như vậy, kể cả bằng tiếng Nga thì họ sẽ bị lộ vỏ bọc. Trở lại khách sạn sau một ngày đầy biến cố, Clark cắm thẻ chìa khóa vào khe cửa và xoay tay cầm. Động tác của anh không hề dừng lại một giây dù cảm thấy mảnh băng nhỏ ở bên trong tay nắm và tháo nó ra. Khi đã vào trong phòng, anh nhặt nó lên và cho Ding xem, rồi đi thẳng vào phòng tắm và ném nó vô bồn cầu
Chavez nhìn quanh phòng, tự hỏi liệu nó có bị gài bọ không, không biết mấy con bọ có hiệu quả nhưng những gì nó vẫn được rao giảng. Chuyện này chắc chắn còn phải khám phá nhiều. Băng trên tay cầm của cánh cửa ra vào. Ai đó hẳn muốn gặp. Nomuri. Chắc chắn phải là anh ta. Chavez tự nhủ, anh chàng thật thông minh. Ai đó vừa rời khỏi điểm đánh dấu đi dọc hành lang, rồi tay anh ta chỉ chạm nhẹ vào tay cầm, một cử chỉ mà ngay cả người quan sát cẩn thận cũng dễ dàng bỏ qua. Chà, sáng tạo đấy
“Tôi muốn ra ngoài uống 1 ly” ‘Klerk’ thông báo bằng tiếng Nga. Ý là tôi muốn kiểm tra xem chuyện gì đang diễn ra
“Vanya, anh uống nhiều quá đấy” Được thôi. Đây chính là mã trả lời đồng ý của anh
“Cậu là của hiếm trong số người Nga đấy” Clark nói với con bọ ghi âm, nếu có, khi bước ra khỏi cửa
Chúa ơi, Chavez tự hỏi, giờ tôi có khi nên làm nốt bài nghiên cứu nào đó của mình? Anh buộc mình phải bỏ mấy cuốn sách ở Hàn Quốc – tất nhiên,chúng đều bằng tiếng Anh cả. Anh cũng không thể ghi chú hoặc xem lại chúng. Nếu mình phải lãng phí thời gian trong chương trình thạc sỹ, Ding nghĩ, mình sẽ yêu cầu Văn Phòng phải bồi thường các khóa học gián đoạn này
Quán bar cách đó nửa dãy nhà là một nơi ấm cúng. Căn phòng rất tối. Các quầy nhỏ và được phân tách bởi các vách ngăn chắc chắn và có một tấm gương phía sau dãy để rượu để dễ dàng chống lại sự giám sát. Tuyệt vời hơn nữa, các ghế ngồi trên ghế quầy bar đều có người ngồi, nên anh tỏ vẻ thất vọng để đi xung quanh tìm ghế ngồi. Clark đi đến gần cuối căn phòng, Nomuri đã ngồi đợi sẵn ở đó
“Ngồi chung được chứ, hả?” John hỏi qua tiếng nhạc. Một người phục vụ đi tới. Anh yêu cầu một ly vodka, nguyên chất. Loại địa phương để tiết kiệm tiền
“Lệnh từ nhà” Nomuri nói với anh Cậu ta đứng dậy mà không nói một lời, tỏ vẻ ra 1 gaijin ngồi xuống ghế mà không hỏi han xin phép khiến mình khó chịu và rời đi mà thậm chí chẳng thèm cúi đầu chào
Trước khi rượu đưa tới, Clark với tay xuống gầm bàn để tìm gói được dán ở đó. Sau một lúc, gói hàng đã nằm trên đùi anh, và ngay lập tức ở dây thắt lưng trên lưng anh. Clark thường mua quần áo rộng rãi – cải trang thành người Nga để làm việc có lợi hơn – để có thêm chỗ để che giấu. Còn một lý do khác, anh nghĩ, là để dấu dáng
Rượu đến, Clark nhấp một ngụm chậm rãi trong khi nhìn vào tấm gương phía sau quầy bar, tìm kiếm những khuôn mặt đã xuất hiện trong trí nhớ với hình ảnh phản chiếu của tấm gương. Đây là bài thực hành không bao giờ kết thúc và cũng mệt mỏi, kinh nghiệm đau đớn trong quá khứ dạy anh rằng không bao giờ được bỏ qua. Anh nhìn đồng hồ 2 lần, cả 2 lần đều kín đáo, rồi nhìn đồng hồ lần 3 và đứng lên, để đủ tiền mặt thanh toán đồ uống rồi rời khi ngay. Người Nga không nổi tiếng về đức tính boa tiền lớn
Dù đã về khuya nhưng đường phố vẫn rất bận rộn. Trong tuần qua, Clark đã có thói quen uống đồ uống trước khi đi ngủ và cứ mỗi tối, anh ấy lại ghé thăm cửa hàng địa phương. Tối nay, trước tiên anh chọn một hiệu sách, nơi có những dãy sách dài được sắp xếp không đều nhau.Người Nhật là một dân tộc thích đọc sách và trong cửa hàng sách luôn có người. Anh đi lướt xung quanh, chọn một tờ The Economist, rồi lại đi dạo một cách vô định về phía sau, vô tình thấy vài người đang nhìn vào dãy truyện tranh (manga). Anh cao hơn những người này, vì vậy anh đứng phía sau, giữa một khoảng cách nhất định. Khoảng 5 phút sau, anh đi về phía trước và trả tiền mua tạp chí, nhân viên cửa hàng lịch sự đóng gọi cho anh. Cửa hàng tiêp theo là cửa hàng điện tử, tại đó anh xem đầu đĩa CD. Lần này anh đụng phải 2 người, mỗi lần đều lịch sự xin lỗi, một cụm từ anh học thuộc lòng hơn bất kỳ câu nào khác hồi ở Monterey. Sau đó anh ra khỏi cửa hàng, đi bộ xuống phố, rồi quay trở lại khách sạn, nghĩ về việc mình đã lãng phí 15 phút. Không hề lãng phí, Clark tự nhủ, không hề lãng phí 1 giây
Vào trong phòng, anh ném quyển tạp chí cho Ding, cậu chàng liếc nhìn tờ tạp chí rồi nói “Họ không có bất kỳ thứ gì bằng tiếng Nga sao?”
“Nó viết về sự khác biệt giữa Nhật và Hoa Kỳ. Đọc và học ngôn ngữ đi. Hãy cải thiện khả năng ngôn ngữ của cậu”
Tuyệt, đúng cmn tuyệt thật, Chavez nghĩ, hiểu đúng hàm ý của Clark. Lần này chúng ta đã khởi động chiến dịch, thực sự. Giờ thì anh sẽ không thể hoàn thành khóa học thạc sỹ đúng thời hạn rồi, Ding càu nhàu. Có lẽ họ chỉ không muốn tăng lương cho anh nếu anh lấy bằng thạc sỹ, theo tiêu chuẩn CIA phụ theo bằng cấp
Clark có việc khác để làm. Cái gói Nomuri chuyển giao có chứa một đĩa máy tính và một thiết bị gắn vào chiếc laptop. Anh bật nó lên, rồi cho đĩa vào ổ. File anh mở chỉ có 3 câu và sau 2 giây đọc nó, anh xóa ngay nội dung trên đĩa. Tiếp theo, anh bắt đầu chỉnh sửa hồ sơ, bao gồm cả nội dung và mục đích, sao cho nó giống một bài báo
Máy tính là loại máy của Nhật phổ biến, có cài thêm ngôn ngữ tiếng Nga, kiểu chữ Cyrillic. Đây đúng là làm khó cho Clark dù anh có thể đọc và nói tiếng Nga như người Nga, nhưng anh vẫn thường đánh chữ theo font tiếng Anh (đúng là đủ tệ). Bàn phím kiểu tiếng Nga khiến anh bực muốn phát điên, và đôi khi anh tự hỏi có ai phát hiện ra khuyết điểm nhỏ này trên văn bản anh gửi hay không. Mất hơn 1 giờ để soạn xong bài báo và thêm 30 phút nữa để gõ phần thông tin quan trọng hơn. Anh lưu cả hai file vào ổ cuwngsvaf tắt máy. Rồi anh lật lại, tháo moderm khỏi cổng và thay thế nó bằng một cái mới do Nomuri gửi
“Giờ là mấy giờ ở Moscow nhỉ?” anh mệt mỏi hỏi
“Như thường khi, muộn hơn nơi này 6 tiếng, nhớ không?”
“tôi cũng sẽ chuyển cái này tới Washington”
“Được rồi” ‘Chekov’ càu nhàu “tôi chắc họ sẽ thích nó đấy, Ivan Sergeyevich”
Clark kết nối điện thoại với mặt sau chiếc máy tính và sử dụng nó để gọi về Moscow. Báo cáo chuyển giao chưa tới 1 phút. Anh lặp lại nhiệm vụ gửi tới văn phòng Interfax tại Washington. Đường dây nhanh đấy, John nghĩ. Khi modem ở một đầu được kết nối với modem ở đầu kia, nó có vẻ giống như nhiễu tĩnh – thực sự là như vậy. Kết nối tín hiệu là một tiếng rít chói tai không thể loại bỏ trừ khi được lắp một con chip đặc biệt, nhưng anh không cần gọi bất kỳ ai ngoài cơ quan thông tấn Nga. VĂn phòng Nga ở Washington có thể bị FBI gắn bọ nghe lén, đó lại là câu chuyện khác. Xong việc, anh giữ lại một file và xóa đi 1 file khác. Thêm một ngày nữa phục vụ đất nước đã trôi qua. Clark đánh răng rồi gục xuống chiếc giường đơn ngủ say như chết
“Đó là một bài phát biểu xuất sắc, Goto-san” Yamata rót rượu sake vào chiếc cốc sứ tinh xảo “Ông đã giải thích mọi thứ rất rõ ràng”
“Anh thấy cách họ phản ứng với bài phát biểu của tôi chứ!” Người đàn ông nhỏ bé tỏ rõ sự vui mừng, cao hứng tới mức nhào về phía trước vị chủ nhà
“và ngày mai ông sẽ thành lập nội cách, tiếp theo ông sẽ chuyển vào văn phòng mới của mình, Hiroshi”
“Anh chắc chứ?”
Một cái gật đầu và nụ cười mỉm tỏ rõ sự tôn kính chân thành “Tất nhiên là tôi chắc. Các đồng nghiệp và tôi đã nói chuyện với bạn bè và họ đều đồng ý rằng ông là người duy nhất phù hợp để cứu đất nước chúng ta”
“Khi nào thì bắt đầu?” Goto hỏi, ngay sau đó đột ngột tỉnh táo lại, nhớ chính xác ý nghĩ của việc thăng chức là gì
“Khi mọi người đồng lòng bên chúng ta”
“Anh chắc là chúng ta có thể…”
“có, tôi chắc chắn” Yamata dừng lại “tuy nhiên, có một vấn đề”
“Đó là gì?”
“Bạn gái của ông, Hiroshi. Nếu thông tin bị lộ ra rằng ông có một nhân tình người Mỹ, danh tiếng của ông sẽ bị tổn hại. Chúng ta không thể liều lĩnh để chuyện đó xảy đến” Yamata kiên nhẫn giải thích “Tôi hy vọng ông hiểu”
“Kimba là trò tiêu khiển thú vị nhất của tôi” Goto lịch sự phản đối
“tôi không nghi ngờ gì điều đó, nhưng Thủ tướng Nhật có thể chọn cách tiêu khiển của riêng mình và dù sao thì trong tháng tới chúng ta cũng rất bận” Thật thú vị khi một ngày nào đó ông ta có thể vừa đề cao một người nhưng đồng thời cũng coi thường hắn ta, như thể ông ta dễ dàng theo túng một đứa trẻ. Nhưng vẫn có điều gì đó đáng lo ngại. Hơn 1 điều đáng lo ngại. Ông ta đã nói gì với cô gái rồi? Và phải làm gì với cô ta bây giờ?
“Thật đáng tiếng, nếu gửi cô ấy về nhà bây giờ thì cô ấy sẽ không bao giờ cảm thấy vui vẻ nữa”
“Chắc chắn là thế, nhưng đó là việc phải làm, bạn tôi. Hay để tôi làm việc này cho ông nhé? Tốt hơn là làm nó thật yên lặng, bí mật. Giờ ông đã xuất hiện trên truyền hình mỗi ngày. Ông không thể thường xuyên đến khu vực đó như một công dân bình thường được nữa. Nguy hiểm quá lớn”
Người đàn ông được cho là sắp trở thành thủ tướng Nhật nhìn xuống, nhấp một ngụm rượu, rồi thầm so sánh giữa niềm vui cá nhân với nghĩa vụ với đất nước, điều khiến Yamata lại phải ngạc nhiên lần nữa – nhưng không, không hẳn. Goto vẫn là Goto, và ông ta được chọn chính vì điều đó- vì những điểm yếu nhiều hơn là điểm mạnh
“Hai/ được” ông ta nói sau khi suy nghĩ “Hãy để ý điều đó giúp t?