← Quay lại trang sách

Chương 15 ĐIỀU CHẾT TIỆT NGU XUẨN

Đằng sau chiếc bàn của Ryan có một thiết bị gọi là STU-6, có thể gọi là “thiết bị điện thoại an toàn”, nhưng anh chưa bao giờ găp rắc rối đến mức phải dùng đến nó. Thiết bị này có kích thước 2 feet vuông và được đặt trong một chiếc tủ được làm thủ công bởi các tù nhân của nhà tù liên bang. Bên trong là nửa tá bảng mạch màu xanh lá cây rải rác với các chip mã hóa và giải mã tín hiệu điện thoại. Có một thiết bị kiểu này trong văn phòng tượng trưng cho vị trí cao nhất định trong chính phủ

“Vâng?” Jack với lấy cái điện thoại

“MP đây. Có vài thứ rất thú vị. SANDALWOOD” Mrs. Foley nói, giọng cô vang rõ trên đường dây điện thoại “gửi cho cậu qua fax nhé?”

“Cứ gửi đi” STU-6 cũng có chức năng fax, đầy đủ chức năng của một cái điện thoại đơn giản kết nối với máy in riêng của Ryan “Chị đã gửi lệnh cho họ….”

“Có, chúng tôi đã gửi rồi”

“Được rồi, chờ một chút….” Jack lấy trang đầu tiên và bắt đầu đọc “Đây là báo cáo của Clark à?” anh hỏi

“Đúng vậy. Đó là lý do vì sao tôi chuyển ngay cho cậu. Cậu hiểu rõ về anh ấy cũng như tôi”

“tôi đã xem trên TV. CNN nói đoàn phóng viên của họ bị đối xử thô bạo….” Ryan tiếp tục đọc trang đầu tiên

“Ai đó đã đập lon soda vào đầu nhân viên quay phim. May mà không có gì nghiêm trọng xảy a, nhưng đây là lần đầu tiên mấy chuyện kiểu này xảy ra ở đó – Ed và tôi nhớ như vậy”

“Mẹ kiếp thật!” Ryan nói tiếp

“Tôi đã nghĩ là cậu thích phần đó”

“Cảm ơn đã nhắc nhở, Mary Pat”

“Rất vui lòng” đường dây cắt đứt liên lạc

Ryan từ từ bình tĩnh lại. Anh biết, sự nóng giận luôn là kẻ thù lớn nhất của mình. Anh quyết định cho mình nghỉ ngơi, đứng dậy, rời khỏi văn phòng để đi đến bình nước mát gần nhất được lắp sẵn trong phòng thư ký của mình. Anh nghe nói Foggy Bottom từng là vùng đầm lầy đẹp đẽ trước khi có thằng ngu nào đó quyết định bơm nước lên. Thật tiếc là thời đó không có CLB Sierra Club để buộc họ phải công bố tác động môi trường. Họ rất giỏi trong việc ngăn chặn mọ thứ, và không quan tâm đến việc họ đang ngăn chặn có hữu ích hay không, nhưng thỉnh thoảng cũng có vài tác dụng tốt. Nhưng không phải lần này, Ryan tự nhủ, ngồi lại vào chỗ của làm việc. Rồi anh nhấc chiếc STU-6 lên và bấm số đặc biệt kết nối với Bộ ngoại giao

“Chào buổi sáng, ngài ngoại trưởng” vị Cố vấn an ninh quốc gia vui vẻ “Cuộc biểu tình bên ngoài đại sứ quán Mỹ ở Tokyo hôm qua thế nào?”

“Tôi chắc là cậu cũng xem trên CNN và thấy những gì giống tôi thôi” Hanson trả lời, như thể chức năng nhiệm vụ của một đại sứ quán Hoa Kỳ không hữu ích bằng bột yến mạnh mà công dân Mỹ ăn vào buổi sáng

“Phải, tôi có xem, nhưng thành thật mà nói tôi thực sự muốn nghe quan điểm của người bên ĐSQ, có lẽ là một sỹ quan phụ trách chính trị, hoặc có lẽ là một DCM/ Deputy Chief of Mission – Phó trưởng cơ quan đại diện” Ryan nói, có một chút tức giận trong giọng điệu. Đại sứ Chuck Whiting mới được bổ nhiệm gần đây, là một cựu thượng nghị sỹ, rồi trở thành luật sư bang Washington, thực tế có đại diện cho một số lợi ích kinh doanh của các công ty Nhật, nhưng vị DCM này cũng là người có kinh nghiệm và là chuyên gia hiểu biết về văn hóa Nhật

“Walt quyết định giữ mọi người ở bên trong. Ông ấy không muốn kích động chuyện gì cả. Tôi không đổ lỗi cho ông ấy vì điều đó”

“Có thể là thế, nhưng tôi có trong tay một bản báo cáo từ một một sỹ quan hiện trường giàu kinh nghiệm cũng có mặt ở đó…”

“Tôi cũng có bản báo cáo đó, Ryan. Coi có vẻ báo động đối với tôi. Gã này là ai?”

“Như tôi nói, một sỹ quan hiện trường giàu kinh nghiệm”

“Ừ, hừm, tôi thấy là anh ta cũng có mặt tại Iran” Ryan có thể nghe thấy tiếng rắc của tập giấy qua điện thoại “Điều đó khiến anh ta trở thành điệp viên.Tôi đoán anh ta cũng hơi tưởng tượng một chút. Kinh nghiệm của anh ta ở Nhật thế nào?”

“Không nhiều, nhưng…”

“Coi này, tôi nghĩ là báo cáo đó hơi làm quá lên. Dù vậy, cậu có muốn tôi theo vấn đề này đến cùng không?”

“có, ngài ngoại trưởng”

“Được rồi, tôi sẽ gọi cho Walt. Còn gì nữa không? Tôi cũng đang phải chuẩn bị cho chuyến đi Moscow”

“Vâng, hãy truyền cho họ ít lửa nhé?”

“Được, Ryan. Chắc chắn sẽ làm thế. Hãy nhớ, giờ là nửa đêm ở đó đấy, ok?”

“OK” Ryan cúp máy và chửi thề. Chả nhẽ Đại sứ thì không được đánh thức à. Anh có nhiều lựa chọn, nhưng như mọi khi, anh chọn cách tiếp cận trực tiếp nhất. Anh nhấc điện thoại bàn và bấm số tới thư ký cá nhân của Tổng Thống

“tôi cần nói chuyện với Sếp một chút”

“30 phút nhé?”

“Được chứ, cảm ơn chị”

Lý do trì hoãn là do một buổi lễ ở Phòng Đông mà Ryan cũng có lịch tham gia cùng, nhưng quên mất. Buổi lễ này quá lớn nên không thể tổ chức ở Phòng Bầu Dục vốn chỉ đủ chỗ cho đội thư ký. 10 máy quay TV và khoảng 100 nhà báo theo dõi Roger Durling ký vào Đạo Luật Cải Cách Thương Mại. Việc ban hành luật đòi hỏi nhiều chữ ký và mỗi chữ ký lại đòi hỏi 1 người riêng, khiến cho việc ký trở nên kéo dài. NGười ký đầu tiên, tất nhiên, là Al Trent, tác giả của dự luật. Đội ký còn lại là chủ tịch Hạ Viện và Thượng Viện, cũng như một số thành viên thiểu số được lựa chọn, vì nếu không có sự ủng hộ của họ thì dự luật đã không thể thông qua quốc hội nhanh như thế. Sau đó là tiếng vỗ tay như thường khi, những cái bắt tay theo thông lệ và một điều khoản mới trong Bộ Quy Tắc Liên Bang của Hoa Kỳ (United States Code), được ghi chú lại. Đạo luật Cải Cách Thương Mại giờ đã trở thành luật liên bang

Có một đội phóng viên truyền hình của NHK. Khuôn mặt của họ trông thật ảm đạm. Tiếp theo họ sẽ phải đến Bộ Thương mại để phỏng vấn nhóm pháp lý đang phân tích luật và các quy định của Nhật Bản để đưa ra luật tương tự của Mỹ. Đối với các nhà báo nước ngoài, đây sẽ là một trải nghiệm giáo dục bất thường

Giống như hầu hết các quan chức chính phủ cấp cao, Chris Cook cũng có một chiếc TV trong phòng làm việc. Anh ta theo dõi buổi lễ ký kết trên C-SPAN và biết vì việc kí kết dự luật này, kế hoạch gia nhập “khu vực kinh tế tư nhân” của anh ta sẽ bị hoãn vô thời hạn. Việc chấp nhận một khoản trả công từ bên ngoài trong khi vẫn còn là nhân viên liên bang khiến anh ta khó mà chấp nhận. Số tiền đó sẽ được gửi tới một tài khoản ngân hàng an toàn, nhưng vẫn là bất hợp pháp, phải không? Anh ta không thực sự có ý định phá luật. Mối quan hệ giữa Mỹ và Nhật rất quan trọng với anh ta, nhưng giờ nó đang dần đổ vỡ và trừ khi nó có thể khôi phục nhanh chóng, không thì sự nghiệp của anh ta sẽ đình trệ và chắc chắn kết thúc bất chấp việc trông nó có vẻ hứa hẹn suốt vài năm qua. Và anh ta cũng cần tiền. Anh ta đã có lịch ăn tối với Seiji tối nay. Họ sẽ phải trao đổi cách đối phó tình hình, viên trợ lý bộ trưởng ngoại giao tự nhủ, rồi quay lại với công việc của mình

Trên Đại lộ Massachusetts, Seiji Nagumo cũng đang xem trên cùng một kênh truyền hình và cảm thấy không vui chút nào. Anh ta nghĩ, chẳng còn gì như trước được nữa. Có lẽ chính phủ mới….không, Goto là một thằng ngu. Sự cố chấp và những lời đe dọa của ông ta chỉ khiến mọi thứ tệ hơn mà thôi.Loại hành động cần lúc này là…gì?

Lần đầu tiên trong sự nghiệp, Nagumo không biết mình phải làm gì. Ngoại giao đã thất bại. Vận động hành lang cũng thất bại. Ngay cả gián điệp, nếu có thể gọi là thế, cũng thất bại. Gián điệp? thuật ngữ này có phù hợp không? Chà, về mặt kỹ thuật, anh ta công nhận là đúng. Giờ anh ta đang trả tiền để mua thông tin. Từ Cook và những người khác. Ít nhất bọn họ vẫn có vị trí cao, ít nhất anh ta có thể cảnh báo cho chính phủ mình. Ít nhất Bộ Ngoại Giao biết anh ta đã làm tốt nhất, trong khả năng có thể – thực tế là còn hơn. Và anh ta vẫn sẽ tiếp tục cố gắng, thông qua Cook để ảnh hưởng đến cách người Mỹ diễn giải luật của Nhật. Nhưng người Mỹ có một câu ví von thế này: Thật vô ích khi cố gắng xếp lai những chiếc ghế dài cho hành khách trên tàu Titanic (Cố làm một việc mà kết quả cuối cùng cũng vô ích và chẳng quan trọng gì)

Càng suy nghĩ chỉ càng thấy tình hình tồi tệ và từ duy nhất anh ta cảm thấy lúc này là đau khổ. Những người đồng hương của anh ta sẽ phải chịu đựng, cả người Mỹ, cả thế giới. Tất cả chỉ vì một tai nạn giao thông đã giết chết 6 người một cách thương tâm. Thật điên rồ

Điên rồ hay không thì đó cũng là cách thế giới vận hành. Một lá thư gửi tới văn phòng và Nagumo phải ký tên để nhận. Đợi đến khi cánh cửa văn phòng đóng lại, anh ta mở nó ra

Qua bìa hồ sơ cho thấy đây là tài liệu chỉ được phép nhìn (eyes-only). Ngay cả ngài đại sứ cũng không được phép đọc những gì anh đang xem. Các hướng dẫn trong 2 trang tiếp theo khiến tay anh ta run lên

Nagumo vẫn còn nhớ lịch sử, Franz Ferdinand, ngày 28 tháng 6 năm 1914, tại thành phố tội lỗi Sarajevo, danh hiệu quý tộc bị bỏ trống của ông ta chẳng đáng kể gì, thậm chí đám tang của ông ta cũng chẳng có người quan trọng nào thèm đến dự, nhưng vụ giết ông ta đúng là “điều chết tiệt ngu xuẩn” để khởi đầu cuộc chiến tranh thế giới thứ nhất. Lần này, những người vô tội đó chính là một sỹ quan cảnh sát và vài phụ nữ, trẻ em

Liệu mấy chuyện chiến tranh đều bắt đầu từ những chuyện nhỏ như thế? Nagumo tái mặt, nhưng anh ta làm gì còn lựa chọn, vì cuộc đời mình đang bị cuốn vào vòng xoay bởi những thế lực có thể xoay chuyển thế giới.

Cuộc diễn tập DATELINE PARTNERS bắt đầu theo đúng lịch. Giống như hầu hết trò chơi chiến tranh, nó là sự kết hợp giữa chơi tự do và các quy tắc nghiêm ngặt. Trong không gian rộng lớn của Thái Bình Dương, trò chơi này sẽ diễn ra giữa Đảo Marcus do Nhật quản lý và Đảo Midway. Ý tưởng là tạo nên một cuộc xung đột giữa Hải quan Mỹ và lực lượng hải quan nhỏ nhưng tiên tiến của Nhật. Nhìn bề ngoài thì hải quân Nhật khá bất lợi, nhưng không phải hoàn toàn thế. Đảo Marcus – còn được gọi là Minami Torishima trên bản đồ – được coi là một lục địa cho mục đích của cuộc tập trận, nhưng trên thực tế, cái đảo san hô này chỉ rộng có 740 mẫu, chỉ đủ lớn để xây trạm dự báo thời tiết, một hòn đảo dành cho dân câu cá nhỏ với duy nhất một đường băng cho bộ ba máy bay P-3C Patrol chuẩn bị cất cánh. Các máy bay này sẽ bị “bắn hạ” bởi không quân Mỹ, nhưng hồi sinh ngay ngày hôm sau. Các ngư dân trên đảo cũng duy trì một chợ phân phối mực, rong biển và thỉnh thoảng có cả cá kiếm chủ yếu cung cấp cho thị trường nội địa Nhật. Mọi người rất hoang nghênh cuộc tập trận này vì có một truyền thống thân thiện rằng lính sẽ mang đến vô số bia để đổi lấy những con mực tươi mới

2 trong số 3 chiếc máy bay Orion cất cánh trước bình minh, lần lượt bay về hướng bắc và hướng nam, để tìm hạm đội Mỹ. Phi hành đoàn, nhận thức rõ vấn đề thương mại đang diễn ra giữa hai nước, chỉ tập trung vào nhiệm vụ của mình. Xét cho cùng, đây không phải là nhiệm vụ xa lạ gì với hải quân Nhật. Tổ tiên của họ đã làm điều tương tự từ 2 thế hệ trước, khi những chiếc thuyền bay H8K2 tại Kawasaki – cũng được chế tạo bởi cùng một nhà thầu cách đây 2 thế hệ – tìm kiếm những chiếc tàu dưới sự chỉ huy của Halsey và Spruance. Nhiều chiến thuật họ sử dụng hôm nay cũng dựa trên những bài học kinh nghiệm trong cuộc đụng độ đó. Chiếc P-3C model Nhật nhưng là do Mỹ thiết kế vốn ban đầu là máy bay phản lực cánh quạt, rồi được cải tiến thành máy bay tuần tra hàng hải chắc chắn, công suất cao, thậm chí còn hơn thế. Giống như hầu hết đội bay quân sự Nhật, đường nét cơ bản do Mỹ thiết kế không có nhiều thay đổi, nhưng động cơ đã được cải tiến sao cho chiếc Orion đạt tốc độ lên đến 350 hải lý/giờ. Các thiết bị điện tử trong máy bay rất tốt, đặc biệt là các cảm biến điện tử thiết kế để phát hiện tàu và máy bay. Nhiệm vụ của họ bây giờ là bay ở khoảng cách rộng, lắng nghe các thiết bị radar và radio để tìm kiếm sự hiện diện của tàu và máy bay Mỹ. Giám sát: Tìm kẻ thù. Đó là nhiệm vụ. Dựa trên các bản tin và cuộc trò chuyện giữa các quan chức kinh tế Nhật thì việc nghĩ Mỹ là kẻ thù cũng không có gì quá đáng

Ở ngoài khơi, trên tàu John Stennis, thuyền trưởng Sanchez đang theo dõi cuộc tuần tra rạng đông – một thuật ngữ ưa thích của các phi công chiến đấu- khởi động mấy ‘con mèo’ (ám chỉ máy bay Tomcat) để bắt đầu các Cuộc tuần tra chiến đấu trên không (Combat Air Patrol). Sau khi những chiếc Tomcat cất cánh là những chiếc S-3 Viking, những con chim phụ trách săn ngầm với sải cánh dài để quét vùng biển mà hạm đội sẽ đi qua ngày hôm nay. Cuối cùng là Prowlers, máy bay chiến đấu điện tử, được thiết kế để phát hiện và gây nhiễu radar kẻ địch. Ông luôn cảm thấy thú vị khi được đứng đây theo dõi các máy bay trước mỗi chuyến xuất kích, cảm thấy giống như mình cũng được đẩy ra tiền tuyến, nhưng giờ ông là CAG và có nhiệm vụ chỉ huy chứ hiếm khi được bay cùng cấp dưới. Lực lượng Alpha Strike của ông gồm các con Hornets đang nằm rải rác trên boong, trang bị các tên lửa thực hành màu xanh để phát hiện lực lượng chiến đấu của địch, các phi công đang ngồi trong phòng chuẩn bị bay của phi đội, chủ yếu đang đọc báo hoặc tán chuyện cười vì họ đã được thông báo về nhiệm vụ

Tướng Sato nhìn chiếc soái hạm của mình đang dần tách ra khỏi tàu chở dầu Homana, một trong 4 tàu hỗ trợ cho hạm đội. Viên thuyền trưởng của tàu hỗ trợ nâng mũ lên vẫy vẫy hàm ý khích lệ. Sato đáp lại bằng cử chỉ tương tự khi chiếc tàu chở dầu rời khỏi chiến hạm. Ông giờ đã có đủ dầu cho tàu. Đây là bài kiểm tra thú vị, chủ yếu về tính khôn ngoan hơn liều lĩnh, cũng không phải nhiệm vụ bất thường xa lạ với hải quân Nhật và ông sẽ sử dụng các chiến thuật truyền thống của Nhật để hoàn thành nó. 16 con tàu mặt nước trong hạm đội được chia thành 3 nhóm, 1 nhóm 8 chiếc và 2 nhóm 4 chiếc, cách xa nhau. Giống như kế hoạch của Yamamoto trong Hải Chiến Midway nhưng thực tế hơn nhiều, vì với định vị GPS, họ luôn biết được vị trí của mình, và nhờ liên lạc vệ tinh, họ luôn có thể trao đổi thông tin tương đối an toàn. Người Mỹ có lẽ hy vọng ông ta sẽ giữ tàu của mình ở gần “quê hương” nhưng ông ta không định thế. Ông sẽ hoạt động ngược với những tính toán của đối phương càng nhiều càng tốt, vì phòng thù bị động không phải là cách cuả Nhật, một thực tế người Mỹ đã từng bị dạy một bài học nhưng giờ đã quên, phải không? Đúng là một ý tưởng hấp dẫn

“Chuyện vì vậy Jack?” Tổng Thống đang trong tâm trạng rất tốt vì vừa ký một dự luật mới mà ông hy vọng sẽ giải quyết được vấn đề to lớn của Mỹ và chắc chắn khiến khả năng tái đắc cử của ông trở nên mạnh mẽ hơn. Ryan nghĩ, hôm nay thật xấu hổ khi phải phá hủy ngày vui của ông ấy, nhưng công việc của anh không phải làm chính trị, ít nhất không phải loại chính trị đó

“Ngài cần xem cái này” anh đưa bản fax cho Tổng Thống mà không ngồi xuống

“Lại là người bạn Clark của chúng ta à?” Durling hỏi, dựa người trên ghế và với cặp kính. Ông phải dùng kính đọc các văn bản thông thường, dù các bài phát biểu và TelePrompTers in kích thước chữ đủ lớn để ông không phải đeo kính đọc trước toàn dân

“Tôi đoán Bộ ngoại giao đã xem cái này. Họ nói gì?” sau khi đọc xong, Tổng Thống cất tiếng hỏi

“Hanson coi đó là báo động” Jack báo cáo “nhưng ngài đại sứ vẫn giữ người của mình trong văn phòng vì ông ấy không muốn gây ra bất kỳ ‘sự cố’ gì. Đây là báo cáo nhân chứng duy nhất chúng ta có ngoài đội phóng viên truyền hình”

“Tôi vẫn chưa đọc bài phát biểu của ông ta. Tôi có nó ở đâu đây” Durling chỉ đống tài liệu trên bàn

“Có thể là một ý hay khi ngài đọc nó. Tôi cũng vừa đọc nó xong”

Tổng thống gật đầu “Còn gì nữa không? Tôi biết là còn hơn thế”

“Và tôi đã nói với Mary Pat kích hoạt THISTLE” anh giải thích ngắn gọn câu chuyện

“Cậu thật sự nên xin phép tôi trước”

“Đó là lý do tôi ở đây, sir. Ngài biết rất ít về Clark. Anh ấy hầu như hiếm khi bất cẩn. THISTLE có vài người trong cả Bộ Ngoại Giao và MITI của Nhật. Tôi nghĩ chúng ta sẽ muốn biết họ đang nghĩ gì”

“Họ không phải kẻ thù” Durling nhận xét

“Có lẽ không” Jack thừa nhận, lần đầu tiên anh cân nhắc phản ứng thích hợp, Tổng Thống cũng nhận ra và ông nhướng mày “sir, nhưng chúng ta vẫn cần phải biết. Đó là lời đề xuất của tôi”

“Được rồi. Tôi chấp nhận. Còn gì nữa không?”

“tôi cũng nói với Mary Pat đưa Kimberly Norton ra, sớm nhất có thể. Sẽ tiến hành trong 24 giờ tới”

“Gửi cho Goto một thông điệp, phải không?”

“Một phần làm thế. Một phần đơn giản hơn là chúng ta biết cô ta ở đó, cô ta là công dân Mỹ và…”

“Và tôi cũng có con. Cũng chấp thuận. Jack, hãy bảo vệ lòng mộ đạo của nhà thờ chút nào” Durling mỉm cười “Định tiến hành thế nào?”

“Nếu cô ta đồng ý thoát ra, họ sẽ lái xe đưa cô ta ra sân bay và bay tới Seoul. Đã có sẵn quần áo và hộ chiếu mới tinh, vé máy bay hạng nhất và một người hộ tống sẽ gặp ở sân bay. Cô ta sẽ nối tiếp chuyến bay hãng KAL tới New York. Chúng ta sẽ đưa cô ta tới khách sạn, trấn an tinh thần và kiểm tra sơ bộ, sau đó sẽ đến Seattle gặp bố mẹ cô ta, giải thích cho họ phải giữ yên lặng. Cô gái đó có lẽ sẽ cần cả đến bác sỹ tâm lý – ý tôi là thực sự cần ấy. Điều đó sẽ khiến cho mọi chuyện diễn ra yên ả. FBI sẽ hỗ trợ. Cha cô ta là cảnh sát và ông ấy sẽ hợp tác” Và vụ này sẽ đủ gọn gàng sạch sẽ cho bất kỳ ai, phải không?

Tổng Thống gật đầu với Ryan “Rồi sau đó, chúng ta sẽ nói gì với Goto về chuyện này?”

“Điều đó tùy thuộc vào quyết định của ngài, thưa Tổng Thống. Tôi đề nghị hiện tại chúng ta không nói gì cả. Đầu tiên hãy cứ kiểm tra cô gái cái đã. Khoảng một tuần hoặc hơn, và rồi ngài đại sứ sẽ đến gặp ông ta để truyền đạt thông điệp chào mừng người đứng đầu mới của chính phủ Nhật….”

“Và lịch sự hỏi ông ta rằng những người đồng hương sẽ phản ứng thế nào nếu người theo chủ nghĩa quốc gia như ông ta hóa ra lại thích quan hệ tình dục với phụ nữ có đôi mắt xanh. Rồi chúng ta sẽ chìa cành ô liu ra, phải không?”

“Đó là đề nghị của tôi, sir”

“Đó là một cành ô liu rất nhỏ” Tổng thống khô khốc chỉ ra

“Tạm thời chúng ta chỉ có cành ô liu đó đã” Ryan cười thừa nhận

“Chấp thuận” Durling lại nói, nhấn mạnh thêm “Tiếp theo cậu sẽ đề nghị thêm cành oliu nào?”

“Chưa, sir. Có phải tôi đang thúc đẩy quá mạnh không?” Jack hỏi, nhận ra mình vừa đi xa đến mức nào

Durling gần như muốn xin lỗi vì đã quá trực diện với viên cố vấn an ninh quốc gia của mình “Cậu biết không, Bob đã đúng về cậu”

“Xin lỗi, Sir?”

“Bob Fowler” Durling nói, vẫy tay ra hiệu Ryan ngồi xuống ghế “Cậu chọc tôi giận khi lần đầu tiên gặp tôi ở đây”

“Sir, lúc đó tôi bị kiệt sức, ngài nhớ không?” Jack hồi đó quả là thế. Mấy cơn ác mộng lúc đó không sao dừng lại. Anh vẫn còn thấy hình ảnh chính mình, ngồi đó, trong Trung Tâm Chỉ Huy Quân Sự Quốc Gia, nói với mọi người những gì cần phải làm, nhưng trong cơn ác mộng đó, họ không thể nhìn hay nghe thấy anh, và thông điệp qua đường dây nóng liên tục đến, đưa đất nước anh tiến mỗi lúc một gần hơn miệng hố chiến tranh mà thực tế anh có lẽ chính là người đã ngăn chặn nó diễn ra. Toàn bộ câu chuyện đó chưa bao giờ xuất hiện trên các phương tiên truyền thông. Cũng chẳng quan trọng, mọi người có mặt đều biết chuyện

“Lúc đó tôi không hiểu tường tận câu chuyện. Dù sao đi nữa,” Durling vươn vai “hè năm ngoái khi chúng tôi chơi bóng, Bob và tôi có tán gẫu vài chuyện ở Trại David. Anh ấy khuyên tôi nên đề nghị cậu vào vị trí này. Ngạc nhiên không?” Tổng Thống cười toe hỏi lại

“Rất ngạc nhiên” Jack bình tĩnh công nhận. Arnie van Damm chưa bao giờ kể anh chuyện này. Ryan tự hỏi tại sao

“Anh ấy nói cậu là người cmn giỏi nhất nhưng cố chấp, cũng nói rằng cậu là thằng khốn tự cao, khăng khăng bảo vệ quan điểm đến cùng. Bob Fowler đúng là rất giỏi đánh giá về con người đây” Durling dừng lại một chút rồi tiếp tục “Jack, cậu là người đáng tin cậy trong cơn bão. Hãy giúp tôi một chuyện, sau này đừng có hành động quá xa mà không có sự chấp thuận của tôi. Cậu cũng tranh cãi với Brett nữa, phải không?”

“Vâng, sir” Jack cúi đầu giống như một cậu học sinh “chỉ một chút thôi”

“Đừng thúc đẩy ông ấy quá. Ông ấy là Bộ trưởng ngoại giao”

“tôi hiểu, sir”

“Đã sẵn sàng cho chuyến đi Moscow chưa?”

“Cathy đang trong mong chuyện đó đấy” Ryan trả lời, vui mừng vì thay đổi được chủ đề cuộc nói chuyện và thấy Durling thật sự đối xử tốt với anh

“Thật tốt khi được gặp lại. Anne thực sự thích cô ấy. Còn chuyện gì nữa không?”

“Hiện tại thì không ạ”

“Jack, cảm ơn vì đã nhắc nhở” Durling nói để kết thúc cuộc gặp với thái độ tích cực

Ryan rời văn phòng qua cửa phía tây, đi qua Phòng (Teddy) Roosevelt về phòng làm việc của mình. Anh thấy Ed Kealty vẫn làm việc ở văn phòng, tự hỏi khi nào thì vụ đó bùng lên, nhận ra rằng dù Tổng Thống có vui mừng với mấy sự kiện ngày hôm nay thì scandal đó vẫn đeo bám ông. Jack nghĩ, giống như thanh gươm kề cổ. Lần này anh cũng đang gần bờ vực và nhiệm vụ của anh là giúp Tổng Thống trở nên dễ dàng hơn chứ không phải khó khăn hơn. Rốt cuộc, đây là tranh chấp ngoại giao hơn là vấn đề chính trị- điều anh đã cố gắng tránh trong nhiều năm qua, nhưng nó thực tế hơn bất kỳ chuyện gì

Fowler ư? Chết tiệt.

Họ biết đây là lúc an toàn để hành động. Goto sẽ có bài phát biểu trên TV tối nay, lần đầu tiên kể từ khi kế nhiệm chức Thủ tướng và bất kể ông ta có nói gì thì chắc chắn cũng không thể ở bên cô tình nhân trẻ trong thời gian đó được. Có lẽ nhiệm vụ tối nay chính là đối trọng thú vị và hữu dụng với những vì viên chính trị gia đó nói, một câu trả lời từ Hoa Kỳ, kiểu thế. Cả hai người đều thích ý tưởng này

John Clark và Ding Chavez đi bộ vào khu nhà đúng thời điểm, xuyên qua con phố đông đúc nhìn vào tòa nhà trông có vẻ bình thường. John nghĩ, chúng luôn có vẻ như thế. Có thể ai đó sẽ suy nghĩ rằng một ngôi nhà sang trọng hoặc một tháp văn phòng bề thế sẽ là cách ngụy trang tốt hơn, có thể thể không. Nhiều khả năng chuyện buồn chán đó sẽ quay lại. Một người đàn ông bước ra và tháo kính đen bằng tay trái, vuốt tóc nhẹ hai lần rồi rời đi. Nomuri chưa bao giờ biết chính xác số phòng của Kim Norton. Đến gần đó sẽ gặp rủi ro nhưng lệnh đã ra và giờ anh phải chấp nhận rủi ro đó, sau đi đưa ra tín hiệu, anh bước đến chỗ đỗ xe của mình. Clark nhận thấy, 10 giây sau, Nomuri đã lẫn vào đám đông. Cậu ta có chiều cao và ngoại hình phù hợp với nơi này. Ding cũng có thể làm được điều đó, với chiều cao và mái tóc đen mượt. Nhìn từ xa, Chavez hoàn toàn có thể lẫn vào đám đông. Mái tóc anh buộc cậu ta phải cắt đã giúp ích rất nhiều. Nhìn từ phía sau, cậu ta giống y những người khác trên phố. Clark tự nhủ, điều đó sẽ hữu dụng đấy, đồng thời cũng cảm thấy mình thực sự đáng chú ý, đặc biệt vào những lúc thế này

“Đến giờ biểu diễn” Ding thở ra. Cả hai người bước qua phố một cách kín đáo nhất có thể

Clark ăn mặc như một doanh nhân, nhưng anh cảm thấy mình cứ như cởi chuồng trước thiên hạ. Cả anh và Ding đều thậm chí còn không có cả con dao bỏ túi. Dù cả hai người họ được đào tạo tốt về chiến đấu tay đôi nhưng kinh nghiệm dạy rằng vẫn nên mang vũ khí bên mình – mà tốt hơn là không nên để kẻ thù lại gần

May mắn đã mỉm cười với họ. Không có ai trong tòa sảnh bé tẹo của tòa nhà để ý đến họ. Cả hai người bước lên cầu thang. Tầng hai, cuối dãy, bên trái.

Nomuri đã làm rất tốt việc của mình. Hành lang vắng tanh. Clark dẫn đầu, bước nhanh dọc theo lối đi thiếu ánh sáng. Chìa khóa căn hộ cũng đơn giản thôi. Ding đứng canh phòng, anh nhanh chóng lấy ra dụng cụ và dễ dàng mở cửa nhanh chóng. Ngay khi bước vào nhà, họ đã nhận ra nhiệm vụ thất bại

Kimberly Norton đã chết. Cô ta nằm trên một chiếc chiếu Nhật hình tròn, mặc một bộ kimono lụa dài đến đầu gối, để lộ bắp chân. Máu lắng lại do trọng lực, và phần dưới cơ thể bắt đầu chuyển sang màu xanh xám sau khi chết. Sau một thời gian, phần trên của cơ thể sẽ chuyển sang màu xám và phần dưới sẽ chuyển sang màu rám nắng. Cái chết thật tàn nhẫn, Clark nghĩ. Cái chết không chỉ lấy đi sự sống mà còn cả vẻ đẹp mà nạn nhân từng có. Cô đã từng rất xinh đẹp – chà, đó mới chính là vấn đề, phải không? John đối chiếu cơ thể với bức ảnh, trông cô gái hơn giống con gái thứ của anh, Patsy. Anh đưa bức ảnh cho Ding, tự hỏi liệu chàng trai có thể có suy nghĩ giống mình không

“Đúng là cô ấy rồi”

“Vâng, John” Chavez khàn khàn “Đúng là cô ấy” cậu dừng lại “Cứt thật” cậu bình tĩnh kiểm tra lại khuôn mặt đó một lúc rồi chuyển sang giận dữ. Clark nghĩ, vậy là cậu ta cũng có suy nghĩ liên tưởng đó

“Có máy ảnh không?”

“Có” Ding rút trong túi ra một chiếc máy ảnh 35mm “chơi trò cảnh sát hả?”

“Đúng vậy”

Clark cúi xuống kiểm tra thân thể. Thật bực mình. Anh không phải là nhà giải phẫu học, dù biết nhiều về cái chết, hiểu biết nhiều hơn về cách làm sao chết cho thật đúng. Chỗ đó….trên tĩnh mạch chỗ bàn chân, có một vết lõm. Không có gì hơn thế. Cô ta sử dụng ma túy? John nghĩ, nếu vậy, cô ta hẳn phải là người nghiện cẩn thận. Cô ta luôn làm sạch kim tiêm và….anh nhìn quanh phòng. Chỗ đó. Một chai rượu và một túi nhựa đựng tăm bông, và một túi ống tiêm nhựa

“tôi không tìm thấy bất kỳ chỗ châm kim tiêm nào khác”

“Họ không phải lúc nào cũng biểu diễn chuyên nghiệp, anh bạn” Chavez nhận xét

Clark thở dài và cởi chiếc kimono. Cô ta đang chẳng mặc gì bên trong

“Mẹ nó chứ!” Chavez cộc cằn.Có chất lỏng chảy ra đùi cô ta

“Đừng nói linh tinh nữa” Clark thì thầm đáp lại Anh đã không mất bình tĩnh như vậy trong nhiều năm “Chụp ảnh đi”

Ding không trả lời. Máy ảnh nhấp nháy, ghi lại hiện trường đúng như một nhiếp ảnh gia hiện trường. Rồi Clark bắt đầu xếp lại bộ kimono, trả lại cho cô gái lòng tự trọng, dù vô ích, mà thần chết và đám người giết cô đã lấy đi

“Đợi một chút…tay trái”

Clark kiểm tra. Một móng tay bị vỡ. Tất cả móng tay khác đều được cắt đầu vừa phải, thậm chí còn được sơn đều màu sáng. Anh kiểm tra các ngón tay khác. Có gì đó bên dưới móng tay

“Cào một người nào đó?” Clark hỏi

“Có nhìn thấy vết cào nào trên người cô ấy không, Mr. C?” Ding hỏi

“Không”

“Vậy thì cô ấy không ở một mình khi chuyện đang diễn ra, ông bạn. Hãy kiểm tra lại mắt cá chân xem” Chavez gấp gáp

Ở bàn chân bên trái có vết bầm gần như ẩn hiện dần dần có màu xanh xám. Chavez chụp tấm cuối cùng

“Tôi cũng nghĩ thế”

“Để sau này hãy nói lý do tại sao. Chúng ta cần ra khỏi đây” John nói, đứng dậy. Trong vòng chưa đầy 1 phút họ đã ra khỏi tòa nhà bằng cửa sau, đi xuống con hẻm ngoằn ngèo và quay lại nơi mình đậu xe

“Suýt soát thật” Chavez nhận xét khi xe cảnh sát dừng ở Số 18. 15 giấy sau là đội phóng viên truyền hình

“Cậu không thích chuyện này sao? Họ giữ mọi thứ thực sự gọn gàng và ngăn nắp…có chuyện gì vậy, Ding?”

“Không hợp lý lắm, Mr. C. Có vẻ giống như một OD (dùng ma túy quá liều) phải không?”

“Đúng thế. Tại sao?”

“Ông bạn, nếu ông bị OD, nó chỉ đơn giản là cuộc sống dừng lại. Bùm, tạm biệt thế gian. Tôi đã nhìn thấy một gã như vậy ngày xưa, chưa bao giờ rời kim tiêm khỏi tay, ok? Trái tim ngừng đập, phổi tắt thở, Xong. Anh sẽ không đứng dậy, hạ kim tiêm xuống, rồi nằm xuống chết, ok?Mấy vết bầm ở chân. Có ai đó đã đâm cô ấy. John, cô ấy bị giết. Và có lẽ cũng bị hãm hiếp nữa”

“Tôi đã nhìn thấy vật dụng. Toàn là đồ sản xuất ở Mỹ. Thật là khéo. Họ sẽ khép lại vụ này, đổ tội cho cô gái và gia đình, đưa cô ta ra như một tấm gương xấu” Clark quan sát chiếc xe đi vào góc “Ding, quan sát tốt lắm”

“Cảm ơn, Sếp” Chavez lại chìm trong im lặng. Giờ thì cơn giận của anh vẫn chưa tiêu tan, nhưng anh chưa thể làm gì khác ngoài việc trầm ngâm suy nghĩ “Anh biết đấy, tôi thật sự muốn gặp gã đó”

“Chúng ta sẽ không gặp đâu”

Trong khoảnh khắc, anh vẫn tưởng tượng “Tôi biết, nhưng tôi từng là một Ninja, nhớ không? Có thể rất thú vị đấy, đặc biệt là đấu tay đôi”

“Điều đó chỉ làm gãy xương, có khi lại là xương của chính cậu”

“tôi muốn nhìn vào mắt gã khi xương gãy”

“Vậy thì tốt nhất là nhìn vào ống kính khẩu súng trường còn hơn” Clark khuyên

“Đúng vậy” Chavez công nhận “Mr. C, loại người nào có thể làm việc đó chứ?”

“Một thằng khốn bệnh hoạn, Domingo. Tôi đã từng gặp vài gã thế rồi”

Đôi mắt đen của Chavez nhìn về Clark khi họ bước lên xe “John, có lẽ tôi sẽ gặp riêng gã này. El fado có thể chơi trò tiểu xảo. Sẽ rất vui đấy”

“Cô ta đâu?” Nomuri ngồi sau tay lái, hỏi

“Lái xe đi” Clark nói

“Các anh nên nghe bài phát biểu” Chet nói, lái xe xuống phố và tự hỏi chuyện gì đã xảy ra

“Cô gái đó đã chết” Ryan nói với Tổng Thống sau đó 2 giờ. Hiện đang là 1.00 chiều theo giờ Washington

“Nguyên nhân tự nhiên à?” Durling hỏi

“Sốc thuốc, có lẽ không phải do chính mình gây ra. Họ đã chụp được ảnh. Chúng ta sẽ nhận được sau 36 giờ nữa. Người của chúng ta đã rời đi đúng lúc. Cảnh sát Nhật Bản xuất hiện rất nhanh”

“Đợi một chút, ý của cậu là giết người”

“Đó là theo những người của ta nói. Vâng, thưa Tổng Thống”

“Họ có đủ hiểu biết để đưa ra nhận định đó không?”

Ryan ngồi xuống và quyết định anh phải giải thích một chút “Sir, các sỹ quan cấp cao của chúng ta biết vài điều để phân biệt điều này, nên đúng đây là vụ giết người”

“Đúng là giai đoạn tốt đấy” Tổng Thống khô khốc lưu ý “Tôi không muốn biết thêm về chuyện đó, phải không?”

“Không cần thiết vào lúc này, sir”

“Goto à?”

“có thể là một trong số người của ông ta. Thực ra cái cách cảnh sát đưa ra thông báo đã cho thấy dự báo đó rồi. Nếu những gì họ kể cho chúng ta không khớp với những gì người của ta báo cáo thì chúng ta sẽ biết có ai đang giở trò với dữ lieeuuj ồi, không có nhiều người có khả năng thay đổi báo cáo của cảnh sát” Jack dừng lại “Sir, tôi có một đánh giá độc lập khác về tính cách của ông ta” Anh tiếp tục kể lại câu chuyện của Kris Hunter

“Cậu đang nói với tôi rằng cậu tin ông ta đã giết cô gái trẻ đó, và sử dụng cảnh sát để che đậy vụ việc? Và cậu đã biết ông ta thích loại này sao?” Durling bùng nổ “Cậu muốn tôi chìa cành ô liu cho tên khốn đó à? Có chuyện quái gì đang xảy ra với cậu thế?”

Jack hít một hơi thật sâu “Vâng, sir, thưa Tổng Thống. Đó đúng là lỗi của tôi, câu hỏi bây giờ là, giờ chúng ta cần làm gì?”

Nét mặt Durling thay đổi “Cậu không xứng đáng phải chịu điều đó, tôi rất tiếc”

“Thực ra tôi xứng đáng chịu điều đó, thưa Tổng Thống. Tôi đã có thể bảo Mary Pat đưa cô ấy ra sớm hơn…nhưng tôi đã không làm điều đó” Ryan cay đắng “Tôi đã không đoán được chuyện sẽ xảy ra”

“Jack, chúng ta không thể đoán biết được mọi chuyện. Giờ thì sao?”

“Chúng ta không thể nói với tùy viên đại sứ quán vì chúng ta ‘chưa biết’ về chuyện này, nhưng tôi nghĩ chúng ta có thể yêu cầu FBI kiểm tra mọi thứ khi được chính thức thông báo. Tôi có thể gọi điện cho Dan Murry về chuyện này”

“Sẽ được Shaw chỉ định chứ?”

Ryan gật đầu “Dan và tôi thường làm việc với nhau. Từ quan điểm chính trị, tôi không biết giải quyết việc này thế nào. Bài phát biểu của ông ta trên truyền hình vừa được đưa tới. Trước khi ngài đọc nó, chà, ngài cần phải biết mình đang đương đầu với loại người nào”

“Nói tôi nghe, thường có bao nhiêu mấy loại tên khốn này điều hành quốc gia thế?”

“Sir, ngài biết chuyện đó rõ hơn tôi” Jack nghĩ ngợi một lúc “Đây cũng không phải là điều hoàn toàn tệ. Thưa tổng thống, ai cũng có điểm yếu. Mấy kẻ hèn nhát đó, khi ngài phải xuống tay. Nếu ngài phải có kẻ thù, tốt nhất là bon họ có điểm yếu”

Hắn ta cũng có thể có chuyến thăm chính thức Hoa Kỳ, Durling nghĩ. Chúng ta phải đưa hắn ta vào Blair House, ngay đối diện kia đường. Rồi phải chiêu đãi tiệc tối cấp nhà nước: Chúng ta sẽ phải bước vào Phòng phía đông và đưa ra những bài phát biểu hùng hồn, nâng ly chúc mừng, rồi bắt tay như thể là những người bạn tốt. Mẹ nó chứ! Ông nhặt hồ sơ về bài phát biểu của Goto và đọc

“Thằng chó đẻ đó! ‘Hoa Kỳ sẽ phải hiểu’ cái đít tôi đây này!”

“Thưa Tổng Thống, cơn giận không phải là cách giải quyết vấn đề hiệu quả”

“Cậu nói đúng” Durling công nhận, ông yên lặng một chút, rồi lại cười toe “Cậu cũng là người máu nóng mà nhỉ”

Ryan gật đầu “Tôi hay bị mắng vì tính đó, vâng, tôi là người máu nóng, sir”

“Chà, đây là hai việc lớn mà chúng ta phải giải quyết khi từ Moscow quay về đây”

“3 việc, thưa Tổng Thống. Chúng ta cần phải quyết định làm gì với Ấn Độ và Sri Lanka” Từ biểu hiện của Durling, anh biết rằng Tổng Thống đã quên mất vấn đề này

Durling còn gần như quên mất một vấn đề khác

“Tôi còn phải đợi bao lâu?” Ms. Linders yêu cầu

Murray có thể thấy rõ nỗi đau của cô trong giọng nói. Làm sao bạn có thể giải thích được điều này với mọi người? Là nạn nhân của một tôi ác đáng xấu hổ, cô đã lên tiếng, phơi bày tâm hồn trước đủ mọi loại người lạ. Chẳng ai vui vẻ với điều đó cả, và chắc chắn cô lại càng không. Murray là một điều tra viên giỏi và nhiều kinh nghiệm, biết cách an ủi, động viên, moi thông tin từ mọi người. Ông cũng là đặc vụ FBI đầu tiên nghe câu chuyện của cô, và dần dần, giống như Tiến sỹ Golden, trở thành thành viên trong đội chữa bệnh cho sức khỏe tâm thân của cô. Sau đó có 1 đội gồm 2 đặc vụ khác, một nam và một nữ, phụ trách theo dõi mấy vụ loại này. Sau đó có hai bác sỹ tâm thần khác nữa đến đặt ra những câu hỏi khác nhau về bản chất nhưng cùng chung mục đích sự thật trong câu chuyện của cô đến từng chi tiết và đưa ra những lời khuyên về sự thù địch mà cô sẽ phải đối mặt

Murrya nhận ra, trong suốt quá trình đấy, Barbara Linders thậm chí còn bị tổn thương hơn vai trò nạn nhân. Đầu tiên, cô phải lấy hết can đảm để kể chuyện của mình cho Clarice, rồi lại kể cho Murray, rồi hết lần này đến lần khác cô phải kể cùng câu chuyện cho những người khác. Giờ thì cô ấy đang chờ thử thách tồi tệ nhất, vì vài thành viên trong Ủy Ban Tư Pháp (Judiciary Committee) là đồng minh của Ed Kealty, vài thành viên khác tự cho mình cái quyền tấn công mạnh mẽ nhân chứng để thể hiện mình trước máy quay và tỏ ra chuyên nghiệp như luật sư. Barbara biết chuyện đó. Murray cũng đích thân hướng dẫn cô diễn tập về những thử thách mà cô sẽ phải đối mặt, thậm chí buộc cô trả lời những câu hỏi xấu hổ nhất – thường được mở lời bằng những lời nhẹ nhàng, chẳng hạn như “Một trong những câu hỏi mà cô sẽ được hỏi là….”

Chuyện này có giá của nó và giá rất đắt. Barbara – giờ họ quá gần gũi nên ông không gọi cô là Ms. Linders nữa – đã thể hiện sự dũng cảm vượt xa một nạn nhân bình thường. Nhưng dũng cảm không phải vô tận. Nó giống như một tài khoản ngân hàng, bạn chỉ có thể rút ra một lượng nhất định rồi phải nạp lượng tiền cần thiết vào. Cảm giác chờ đợi rất khó chịu, đặc biệt khi cứ phải chờ để phải ngồi trong văn phòng ủy ban, trước ánh đèn TV sáng chói để đưa ra tuyên bố, bộc lộ tâm hồn tổn thương của mình trước toàn thế giới….giống như một tên trộm đến ngân hàng mỗi đêm để đánh cắp quyết tâm của cô

Chuyện này cũng khó cho Murray. Ông đã phụ trách vụ này, kết nối với công tố để tiến hành các bước tiếp theo, nhưng ông lại là một trong những người thân cận với cô. Murray tự nhủ, nhiệm vụ của ông là cho cô gái này thấy không phải mọi đàn ông đều giống như Ed Kealty, rằng cũng có người phẫn nộ trước hành vi vô liêm xỉ với phụ nữ như thế. Ông như là hiệp sỹ của cô. Khiến một tên tội phạm cảm thấy ô nhục và đi tù là công việc của ông hơn là của cô

“Barb, cô phải cố lên, cô gái. Chúng ta sẽ khiến tên khốn đó trả giá, nhưng không thể ngay lập tức lúc này, trừ khi…” ông thì thầm những lời mà ngay cả chính ông cũng chẳng cảm thấy tin tưởng. Kể từ khi nào chính trị đã xâm nhập vào một vụ án hình sự? Luật pháp đã bị vi phạm. Họ có nhân chứng, có bằng chứng vật lý, nhưng giờ họ bị mắc kẹt trong khuôn mẫu gây tổn tại cho nạn nhân như bất kỳ luật sư bào chữa nào có thể làm

“Đã quá lâu rồi!”

“2 tuần nữa, có thể là 3 tuần và sau đó chúng ta sẽ chiến, Barb”

“Nhìn này, tôi biết có chuyện gì đó đang xảy ra, ok? Ông nghĩ tôi là đứa ngu chắc? Ông ta giờ không phát biểu hay đi cắt băng khánh thành cho mấy cây cầu, phải không? Có ai đó đã nói chuyện với ông ta và ông ta đang thu thập bằng chứng thuận lợi cho mình, phải không?”

“tôi nghĩ sự thật là Tổng Thống đang giữ ông ta thật gần để ông ta có thể bảo vệ hình ảnh sáng chói của mình trước công chúng. Barb, Tổng Thống đứng về phía chúng ta. Tôi đã đích thân báo cáo vụ án với Tổng Thống và ông ấy nói ‘tội phạm là tội phạm’ và chính xác là như thế”

Cô nhìn thẳng vào mắt ông. Đôi mắt cô giờ đã ngấn lệ “Dan, tôi sắp gục ngã mất rồi”

“Không, Barb, cô sẽ không gục ngã” Murray nói dối “Cô là người cứng cỏi, thông minh và dũng cảm. Cô sẽ vượt qua chuyện này. Ông ta mới là người sẽ phải gục ngã” Daniel E. Murray, Phó giám đốc Cục điều tra Liên Bang Mỹ nắm lấy tay cô gái qua bàn. Barbara Linders nắm lấy tay ông, như một đứa trẻ bám vào tay cha, buộc mình phải tin những gì ông nói, và điều đó khiến ông cảm thấy xấu hổ khi cô phải trả giá quá nhiều chỉ vì lý do chính trị mà Tổng Thống Hoa Kỳ phải nhượng bộ một vụ án hình sự. có lẽ nó sự thực sự có ý nghĩa với kế hoạch lớn, nhưng đối với một cảnh sát, kế hoạch lớn thường chỉ bao gồm tội phạm và nạn nhân.