Chương 16 DỮ LIỆU TRUYỀN ĐI
Bước cuối cùng trong quá trình chuẩn bị cho tên lửa H-11/SS-19 cần phải đợi mệnh lệnh chính thức của Thủ Tướng. Về mặt nào đó, kết quả cuối cùng không được như ý. Ban đầu họ hy vọng có được một bộ đầy đủ các đầu đạn, ít nhất là 6 đầu đạn cho mỗi tên lửa, nhưng làm như vậy cũng tương đương với việc thử nghiệm thực sự phóng bay, hơi quá nguy hiểm. Những người phụ trách từ lâu đã xác định rằng tính bí mật của dự án quan trọng hơn nhiều so với số lượng đầu đạn thực tế. Và họ luôn có thể cải thiện số lượng trong tương lai, vì vậy họ kiên trì giữ lại thiết kế đầu đạn của Nga như nguyên bản. Hiện tại có tổng 10 đầu đạn 1megaton là đủ rồi
Đội hậu cần mở từng hầm silo một, các RV quá khổ cũng lần lượt được nhấc ra khỏi xe tải, đặt vào đúng vị trí, rồi được phủ các tấm vải khí động học. Một lần nữa, thiết kế của người Nga lại cho thấy phù hợp với nhu cầu của Nhật. Mỗi tên lửa chỉ mất hơn 1 giờ để xong và một đội 20 người có thể hoàn thành toàn bộ công việc trong vòng 1 đêm. Các hầm silo sau đó được đóng lại, dán seal và công việc hoàn thành. Quốc gia họ giờ đã có vũ khí hạt nhân
“Thật tuyệt vời” Goto nhận xét
“Thực ra rất đơn giản” Yamata trả lời “Chính phủ cấp quỹ để chế tạo và thử nghiệm ‘tên lửa đẩy’ như một phần của chương trình không gian vũ trụ. Plutonium lấy từ Tổ hợp phản ứng Monju. Thiết kế và chế tạo đầu đạn chỉ là trò trẻ con. Nếu vài tên Ả Rập có thể làm được đầu đạn thô sơ trong một cái động ở Lebanon thì sao nó có thể làm khó được các kỹ thuật viên của chúng ta?” Trên thực tế, ngoài quá trình sản xuất đầu đạn, toàn bộ kế hoạch đều được tài trợ bởi chính phủ, trực tiếp hoặc gián tiếp, và Yamata tự tin rằng những tập đoàn tham gia không chính thức vào đây sẽ được bồi thường sau này. Chẳng phải tất cả họ đều nên làm gì đó cho đất nước hay sao? “Chúng tôi sẽ ngay lập tức đào tạo cho Lực Lượng Phòng Vệ để họ tiếp quản những thứ này từ người của chúng ta – ngay khi ngài chỉ định họ làm việc đó, Goto-san”
“Người người Mỹ và người Nga….”
Yamata khịt mũi “Bọn họ đã giảm xuống mỗi bên chỉ còn 1 tên lửa và trong tuần này sẽ chính thức phá hủy chúng, như tất cả chúng ta xem trên truyền hình. Như ngài đã biết, tàu ngầm tên lửa của họ giờ đã dừng lại. Các tên lửa Trident thực sự bị hủy và các tàu ngầm đang xếp hàng để tháo dỡ. Chỉ cần 10 ICBM sẽ mang lại cho chúng ta lợi thế chiến lược rõ ràng”
“Nhưng sẽ thế nào nếu họ có thể chế tạo được hơn?”
“Họ không thể – không dễ như thế” Yamata tự sửa lời “Dây chuyền sản xuất đã đóng rồi và theo Hiệp ước, tất cả các khuôn chế tạo đều bị phá hủy dưới sự giám sát quốc tế. Sẽ cần vài tháng để khởi động lại và chúng ta sẽ rất nhanh biết được tin đó. Bước quan trọng tiếp theo của chúng ta là bắt tay vào xây dựng lại hải quân” – về việc này thì người của Yamata đã sẵn sàng – “để lợi thế của chúng ta ở Tây Thái Bình Dương sẽ không thể mất đi. Hiện tại, với may mắn đứng về phía chúng ta và sự giúp đỡ của các đồng minh, chúng ta có đủ nguồn lực để làm điều này. Trước khi họ có thể thách thức chúng ta, chúng ta phải chứng minh được sức mạnh của mình, buộc họ phải chấp nhận vị trí chiến lược của Nhật và rồi đối xử bình đẳng với chúng ta”
“Vậy giờ tôi phải ra lệnh?”
“Vâng, thưa Thủ Tướng” Yamata trả lời, giải thích lại nhiệm vụ của mình với ông ta
Goto xoa tay một lúc, nhìn chằm chằm xuống chiếc bàn tuyệt đẹp thuộc về mình cách đây không lâu.Là một người yếu đuối, ông ta nhanh chóng thỏa hiệp “Có đúng là, Kimba của tôi là một con nghiện không?”
Yamata nghiêm túc gật đầu, thầm khó chịu với chủ đề này “Rất buồn, phải không? Trưởng bộ phận an ninh của tôi, Kaneda, thấy cô ta chết và gọi cảnh sát. Có vẻ cô ta đã làm việc đó cẩn thận, nhưng chưa đủ”
Goto khẽ thở dài “Thật là một đứa trẻ ngu ngốc. Bố cô ấy là cảnh sát, anh biết không. Cô ấy kể ông ấy là người rất nghiêm khắc, nhưng không hiểu cô ấy. Tôi cũng vậy” Goto nói “Cố ấy rất dịu dàng, tốt bụng và đáng yêu. Đáng nhẽ là một geisha hoàn hảo”
Thật ngạc nhiên khi con người ta khi chết có thể biến đổi thế nào, Yamata lạnh lùng nghĩ. Cô nàng ngu xuẩn vô liêm xỉ đó đã không vâng lời cha mẹ và mơ tưởng tự mình vươn tới đỉnh cao, chỉ rồi thấy rằng thế giới không bao giờ khoan nhượng với kẻ chả chuẩn bị gì như cô ta cả. Nhưng vì cô ta lại khiến Goto có ảo giác mình là đàn ông nên với ông ta, giờ cô ta lại trở thành người dịu dàng và đáng yêu.
“Goto-san, liệu chúng ta có thể cho phép vận mệnh quốc gia được quyết định bởi những người như vậy không?”
“Không” vị Thủ Tướng mới nhấc điện thoại. Ông ta phải nhìn vào mảnh giấy trên bàn để gọi số cần liên lạc “Hãy leo lên núi Niitaka/ Climb Mount Niitaka” ông ta nói khi đường dây kết nối, lặp lại một lệnh đã được đưa ra vào 50 năm trước
Ở nhiều khía cạnh, chiếc máy bay này là duy nhất, nhưng ở những khía cạnh khác, nó cũng khá bình thường. Air Force One thực tế là phiên bản được cải tiến của chiếc máy bay Boing 747 mẫu quân sự VC-25B. Thiết kế của mẫu máy bay này đã có lịch sử 30 năm, và vẫn tiếp tục được sản xuất tại nhà máy ngoại ô Seattle, được sơn theo yêu cầu của đội trang trí do chính phủ chỉ định với hy vọng gây ấn tượng với các quốc gia khác, bất kể là gì. Nó đang đậu một mình trên đường băng, với các nhân viên an ninh “phụ trách” mặc đồng phục và phát ngôn theo ngôn ngữ của Lầu Năm Góc, sử dụng các khẩu M-16 thuần thục hơn nhiều so với hầu hết các bảo vệ mặc đồng phục của các cơ quan an ninh liên bang khác. Đó là cách nói lịch sự hơn của “Bắn trước, hỏi sau”
Không có cầu tàu. Mọi người phải leo cầu thang lên máy bay, vẫn như những năm 1950, nhưng có thêm máy dò kim loại và vẫn phải kiểm tra hành lý – lần này là do nhân viên bên Không Quân và Mật Vụ phụ trách máy dò tia X và mở hầu hết túi để kiểm tra trực quan
“Anh hy vọng em để mấy đồ Victoria’s Secret ở nhà” Jack khúc khích cười để chiếc túi cuối cùng của mình lên bàn
“Anh sẽ thấy khi chúng ta đến Moscow” Giáo sư Ryan chớp mắt tinh nghịch trả lời. Đây là chuyến công du cấp nhà nước đầu tiên của cô và mọi thứ ở Căn cứ Không quân Andrews đều mới mẻ
“Xin chào, tiến sỹ Ryan!. Cuối cùng cũng gặp lại” Helen D’Agustino và chìa tay ra
“Cathy, đây là vệ sỹ xinh đẹp nhất thế giới” Jakc nói, giới thiệu viên đặc vụ với vợ
“Tôi không thể bỏ lỡ bữa tối cấp nhà nước gần đây” Cathy giải thích “Có một hội nghị chuyên đề ở Harvard”
“Chà, chuyến đi này sẽ rất thú vị” Viên đặc vụ nói, nhanh chóng rời đi để tiếp tục nhiệm vụ của mình
Không thú vị bằng chuyến cuối cùng của mình, Jakc nghĩ, nhớ lại một câu chuyện khác mà anh chẳng thể kể cho bất cứ ai
“cô ấy giữ súng ở đâu thế?” Cathy hỏi
“Em yêu, anh chưa bao giờ tìm kiếm trên người cô ấy” Jack nháy mắt
“Giờ thì chúng ta lên máy bay nhé?”
“Anh có thể ra nước ngoài bất cứ khi nào anh muốn” chồng cô trả lời “Coi anh quan trọng không” Tốt hơn là nên lên máy bay sớm và giới thiệu qua cho cô nàng, anh quyết định và đưa vợ đến cửa. Được thiết kế để chở 300 khách dân sự, chiếc máy bay 747 riêng của Tổng THống (tất nhiên là có một chiếc máy bay khác dự phòng) được trang bị lại để chở 1/3 số hành khách ban đầu với nhiều thiết bị giúp cho bay được thoải mái. Đầu tiên Jack chri cho vợ chỗ ngồi của hai người, giải thích rằng cách sắp xếp chỗ ngồi rất rõ ràng. Càng ngồi gần phía đầu máy bay thì vị trí càng quan trọng. Căn phòng Tổng Thống ở ngay mũi máy bay, nơi hai ghế kết hợp thành giường. Gia đình Ryan và gia đình van Damm ngồi ở khu vực kế tiếp, cách khoảng 20 feet và có thể chứa tám người, nhưng lần này là năm hành khách. Cùng với 2 gia đình là Giám đốc truyền thông của Tổng Thống, một cưu giám đốc điều hành một kênh truyền hình, tên là Tish Brown, vừa mới ly hôn. Các nhân viên cấp thấp hơn được sắp xếp ngồi sau theo thứ tự. Tiếp theo là giới truyền thông, vốn được coi là ít quan trọng hơn
“Đây có phải là nhà bếp không?” Cathy hỏi
“Gelley/ Khu vực chuẩn bị bữa ăn” Jack sửa lại. Mọi thứ ở đây thật ấn tượng. Ví dụ, thức ăn được chế biến ở đây được nấu bằng nguyên liệu tươi chứ không phải hâm nóng lại thức ăn đã nấu sẵn như một máy bay thông thường
“Nó trông còn lớn hơn cả căn bếp của chúng ta” cộ nhận xét. Đầu bếp – một Sư trưởng Không quân – rất thích thú và vui mừng khi nghe điều đó.
“Không hẳn, nhưng đồ ăn thì chắc chắn ngon hơn, phải không Sarge?”
“Tôi sẽ quay lại bây giờ. Cô có thể xử lý anh ta, ma’am. Tôi sẽ không kể với ai”
Cathy hầu như cười phá lên “Tại sao không đặt ở tầng trên?”
“Trên đó hầu hết là các thiết bị liên lạc. Tổng Thống thích đi dạo ở đó để trò chuyện với phi hành đoàn, nhưng mấy gã sống ở đó hầu như toàn dân dữ”
“Dân dữ?”
“Mấy người phụ trách liên lạc” Jack giải thích, dẫn vợ về chỗ ngồi. Ghế ngồi được làm bằng da màu be, cực lớn và mềm mại, có thêm màn hình TV treo và điện thoại cá nhân gần đó cùng một vài thứ khác mà Cathy bằng đầu đọc hướng dẫn sử dụng và dây an toàn có phù hiệu tổng thống
“Giờ thì em biết ghế hạng nhất thực sự có nghĩa gì”
“Em yêu, vẫn còn 11 giờ bay nữa đấy” Jack nhận xét, ổn định lại chỗ ngồi trong khi những người khác lên máy bay. Nếu may mắn anh có thể ngủ trong hầu hết cuộc hành trình.
Truyền thông vẫn đưa tin về chuyến đi của Tổng Thống như thường lệ. Các micro luôn đặt ở vị trí hoàn hảo, cho phép khán giả nhìn thấy chiếc Không Lực Một lấp ló phía sau hậu cảnh như để nhắc nhở mọi người Tổng thống là ai và xác nhận bằng chiếc máy bay cá nhân. Roy Newton đặc biệt chú ý đến thời gian hơn bất kỳ điều gì khác.Mấy bài phát biểu kiểu này chưa bao giờ là vấn đề lớn và chỉ C-SPAN thực hiện truyền hình, dù các hãng tin luôn có các máy quay dự phòng khi chiếc máy bay nổ tung khi cất cánh. Sau khi kết thúc bài phát biểu, Durling đưa vợ, Anne, lên máy bay và bước lên cầu thang với một sỹ quan đứng sẵn chào. ở cửa của máy bay, Tổng Thống và Đệ Nhất Phu Nhân quay lại vẫy tay chào lần cuối như thể hiện ở lần tranh cử gần đây – và thực ra chuyên đi này cũng là một phần của quá trình tranh cử vốn gần-như-chẳng-khi-nào-kết-thúc, rồi sau đó họ bước vào trong máy bay. Máy quay của C-SPAN quay trở lại với Nhà Trắng, nơi các nhân viên cấp cao đưa ra các bài phát biểu ngắn gọn theo các mệnh lệnh đặc biệt khác nhau. Tổng Thống sẽ bay khoảng 11 giờ, Newton biết, lâu hơn thời gian ông ta cần
Đã đến lúc vào việc
Câu tục ngữ đó quả thật có lý, ông ta nghĩ, sắp xếp các ghi chép trong sổ. Bí mật đâu còn là bí mật khi có hơn 1 người biết. Bạn chỉ cần biết một phần của nó, và ai biết phần bí mật mà bạn không biết, bạn có thể tiết lộ rằng bạn biết bí mật trong một bữa ăn tối hoặc một cái gì đó, và một người khác biết sẽ nghĩ rằng bạn biết toàn bộ, rồi nói cho bạn biết những phần bạn chưa biết rõ. Một nụ cười đúng lúc, một cái gật đầu, một cái thì thầm và một hoặc hai câu nói khéo léo sẽ khiến bạn nghe được những gì bạn muốn biết cho đến khi toàn bộ bí mật được tiết lộ. Đó là những gì Newton nghĩ rằng các điệp viên cần phải làm. Có lẽ ông ta sẽ trở thành điệp viên giỏi, nhưng nghề đó không mang lại nhiều thu nhập hơn công việc trong Quốc Hội – trên thực tế còn không bằng một phần – và từ lâu ông ta đã quyết định sẽ sử dụng tài năng của mình vào một lĩnh vực sẽ mang lại cho mình cuộc sống thoải mái
Phần còn lại của trò chơi dễ dàng hơn nhiều. Bạn phải chọn đúng người để gửi thông tin và sự lựa chọn này chỉ có thể được xác định bằng cách cẩn thận xem qua báo chí địa phương. Mỗi phóng viên đều có một đề tài đặc biệt quan tâm, và vì lý do đó các phóng
viên cũng chẳng khác gì những người khác. Nếu bạn biết bấm đúng nút, bạn có thể thao túng bất kỳ ai. Thật tiếc khi cách này lại không hiệu quả với người dân trong khu vực bầu cử của ông ta, Newton nghĩ, khi nhấc điện thoại lên và bấm nút
“Libby Holtzman.”
“Chào, Libby. Roy đây. Công việc thế nào?”
“Hơi chậm” Bà trả lời, tự hỏi liệu chồng bà, Bob, có tăng cân sau chuyến công du Moscow với Tổng Thống không
“Bữa tối thì sao?” Ông ta biết chồng bà cũng đi công tác
“Về chuyện gì?” bà hỏi, biết đó không phải là trò thử hay điều ngu xuẩn gì tương tự. Newton là một tay chơi và thường có điều thú vị để tiết lộ
“Cô sẽ không phí thời gian đâu” ông ta hứa hẹn “CLB Jockey, 7.30 nhé?”
“Tôi sẽ có mặt ở đó”
Newton mỉm cười. Đây là trò chơi công bằng, phải không? Ông ta mất ghế nghị viện vì cáo buộc ‘nói xấu’, dù động thái này không đủ mạnh để tiến hành truy tố (đó đó đã gây ảnh hưởng), nhưng cũng đủ để thuyết phục 50.7% cử tri trong năm bầu cử tiếp theo rằng nên có ai khác đại diện cho họ. Trong năm bầu cử Tổng Thống, Newton nghĩ, Durling gần như chắc chắn sẽ thắng, nhưng các ghế nghị viện thì khi đã mất đừng mơ đòi lại
Chuyện thậm chí còn có thể tệ hơn. Cuộc sống này không đến mức quá tệ, phải không? Ông ta sẽ giữ được ngôi nhà, sẽ vẫn tiếp tục cho các con học được ở trường hiện tại, rồi cho chúng vào đại học tốt, giữ được các thẻ thành viên CLB danh giá. Giờ ông ta chỉ là có một khu vực bầu cử khác và tâm trí không bị xáo trộn bởi các quy tắc đạo đức – không phải khi nào chúng cũng khiến tâm trí ông ta bị phiền, thực sự là thế – và chắc chắn tình hình sẽ cmn tốt hơn, đúng không?
• • •
DATELINE PARTNERS được chuyển tiếp qua máy tính- vệ tinh với 3 bên tham gia. Hải quân Nhật Bản nhập tất cả dữ liệu vào Trung Tâm Chỉ Huy Hạm Đội ở Yokohama. Hải Quân Mỹ cũng làm tương tự ở Pearl Harbor. Văn phòng trụ sở cả hai bên sử dụng đường truyền thứ 3 để trao đổi các bức ảnh. Các ‘trọng tài’ chấm điểm cho cuộc tập trận có mặt ở cả hai nơi có quyền vào bất cứ đâu, nhưng chỉ huy hạm đội riêng lẻ thì không. Mục đích của trò chơi này là tạo cho cả hai bên cảm giác huấn luyện chiến đấu chân thật, vì vậy không khuyến khích gian lận – “gian lận” là một thuật ngữ mô tả hành vi không phù hợp, nhưng tất nhiên không thể thiếu trong chiến tranh
Các chỉ huy của các đơn vị thuộc Hạm Đội Thái Bình Dương, các tướng phụ trách tàu mặt nước, không quân, tàu ngầm và hậu cần, đều quan sát từ chỗ ngồi của mình khi trò chơi diễn ra, mỗi người đều tự hỏi cấp dưới đang thực hành tác chiến thế nào
“Sato không phải là thằng ngu, phải không?” Chỉ huy Chambers lưu ý
“Thằng nhóc đó có vài bước đi rất tuyệt” Tiến sỹ Jones nhận xét. Với tư cách là một cố vấn quân sự “đặc quyền” anh được phép bước vào trung tâm chỉ huy với sự chấp thuận của Mancuso “nhưng tiến về phía bắc không có lợi cho anh ta”
“Ồ?” Tư lệnh SubPac quay sang mỉm cười “Cậu biết điều gì tôi chưa biết à?”
“Phòng sonar trên Charlotte và Asheville cmn rất tuyệt, thuyền trưởng. Người của tôi đã làm việc với họ để cài đặt phần mềm theo dõi mới, nhớ không?”
“CO ở đó cũng không tệ” Mancuso nói thẳng
John gật đầu đồng ý “Đúng vậy, sir. Họ biết cách lắng nghe, giống anh”
“Chúa ơi” Chambers người vừa được thăng cấp đại tá, cảm thấy sức mạnh như được tiếp thêm khi nhìn cầu vai mới có bốn vạch “Tướng quân, anh đã bao giờ tự hỏi làm thế nào chúng ta có thể hoàn thành được nhiệm vụ nếu không có Jonesy ở đây không?”
“chúng ta đã có Chief Laval bên cạnh, nhớ không?” Mancuso nói
“Con trai của Frenchy là người điều hành sonar chính trên tàu Asheville, Mr. Chambers” Đối với John, Mancuso luôn là “thuyền trưởng” và Chambers luôn là trung úy. Cả hai sỹ quan đều không phản đối điều này. Đây là một trong những nguyên tắc kết nối nhân viên phục vụ với các sỹ quan hải quân (trong trường hợp này là ‘cựu’)
“Tôi không biết chuyện đó” SubPac công nhận
“Vừa mới lên tàu thôi. Cậu ta trước đó ở Tennessee. Một thằng nhóc rất sắc sảo, tốt nghiệp trong 3 năm với toàn điểm A”
“Vậy là nhanh hơn cậu rồi” Chambers nhận xét “cậu ta giỏi đến thế à?”
“Chắc chắn cmn luôn. Tôi đang cố gắng tuyển dụng cậu ta làm việc cho mình. Cậu ta vừa lập gia đình vào năm ngoái và có một đứa con. Có lẽ không quá khó thuyết phục cậu ta xuất ngũ sống cuộc sống thường dân”
“Cảm ơn nhiều đấy, Jonesy” Mancuso càu nhàu “tôi đáng nhẽ nên đá đít cậu ra khỏi đây”
“Ồ, thôi nào, thuyền trưởng. Còn nhớ lần cuối chúng ta cùng nhau kề vài chiến đấu rất vui không?” Jones nghĩ đến việc kết hợp phần mềm theo dõi cá voi mới vào Hệ thống giám sát âm thanh SOSUS Thái Bình Dương “Đã đến lúc cập nhật”
Lý do tại sao cả Hoa Kỳ và Nhật Bản đều có quan sát viên tại trụ sở của nhau có phần phức tạp, chủ yếu là vì cả hai bên đều có thiết bị và chức năng tương tự. Lần này, hệ thống giám sát âm thanh SOSUS đã tạo ra bản đồ quỹ đạo phía tây bắc đảo san hô Kure, có thể do lực lượng tàu ngầm Nhật Bản có thực hoặc không, và bản đồ quỹ đạo này thực sự rõ ràng hơn so với bản đồ hiển thị trên bản vẽ chính. Mancuso và Chambers đã có bản đồ quỹ đạo thực chính xác. Mỗi bên có 2 tàu ngầm. Các tàu ngầm của Hoa Kỳ không được hiển thị trên bản đồ quỹ đạo, nhưng các tàu Nhật chỉ hoạt động dựa trên động cơ thông thường và phải định kỳ lặn với ống thở để chạy động cơ diesel và sạc lại pin. Mặc dù các tàu ngầm Nhật Bản cũng được trang bị phiên bản phần mềm của riêng họ tương đương với hệ thống Tàu lặn Biển Xanh của Hoa Kỳ (American Prairie-Masker), nhưng phần mềm mới của Jones vượt trội hơn so với của Nhật Bản. Mancuso và những người còn lại quay vào phòng lập bản đồ của trụ sở để kiểm tra dữ liệu mới nhất.
“Được rồi, Jonesy, nói tôi xem cậu nhìn thấy gì” Mancuso ra lệnh, nhìn vào các bức ảnh được in ra từ những chiếc hydrophone nằm rải rác dưới đáy Thái Bình Dương
Dữ liệu được hiển thị dưới dạng điện tử cả trên màn hình và trên bản sao được sử dụng để phân tích thêm bản in trên máy tính. Đối với công việc như thế này, cái sau được ưu tiên hơn. Một nhóm có hai bản sao, một trong số đó đã được đánh dấu bởi các kỹ thuật viên hải đồ của phân đội hệ thống giám sát âm thanh (SOSUS) địa phương. Để tiến hành phân tích mù đôi, và cũng để xem liệu Jones có còn nhớ những việc cần làm hay không, Mancuso đã lấy đi bộ các tờ giấy sao chép carbon đã được người của mình phân tích.
Jones chưa đến bốn mươi tuổi, nhưng mái tóc đen rậm rạp của anh đã được nhuộm một chút xám, đang nhai kẹo cao su thay vì hút thuốc. Niềm đam mê của anh vẫn còn đó, và Mancuso có thể cảm nhận được điều đó. Tiến sỹ Ron Jones lật từng trang như một nhân viên kế toán tìm kiếm bằng chứng về tội tham ô. Ngón tay anh di chuyển xuống hàng dọc ghi lại tần số.
“Chúng ta giả sử bọn họ phải lặn thở khoảng mỗi 8 giờ?” anh hỏi
“đó là cách thông minh để giữ cho pin luôn đầy” Chambers gật đầu đồng ý
“Mấy giờ họ hoạt động?” Jones hỏi. Nói chung, các tàu ngầm của Hoa Kỳ sử dụng Greenwich Mean Time – gần đây chuyển thành ‘Universal Time’ (UTC) với sự giảm bớt của Hải quân Hoàng Gia (Anh), lực lượng xác định Kinh tuyến chính
“tôi nghĩ là giờ Tokyo” Mancuso trả lời “trước chúng ta 5 giờ”
“Vậy chúng ta bắt đầu tìm hiểu mẫu của họ trước, trước tiên hãy kiểm tra thời gian tương ứng ở bên họ vào lúc nửa đêm” Có năm tờ bản sao được phóng to. Jones nhanh chóng lật từng trang trong khi chú ý đến thời gian được đánh dấu trên mép giấy. Anh mất mười phút
“Ở đây có 1 và ở đây có 1 cái khác. 2 cái này đều có thể. Cái này cũng có thể, nhưng tôi không nghĩ là đúng. Tôi sẽ đặt tiền cược vào cái này….và cái này là khởi động bắt đầu” Các ngón tay của anh nhanh chóng chỉ vào chấm
“Wally?”
Chambers quay sang bàn khác và nhanh chóng lật bản sao đã đánh dấu của bản sao sang trang tương ứng với cài đặt thời gian để hiệu đính “Jonesy, thằng nhóc phù thủy này!” anh hít thở sâu. Những gì nhiều kỹ thuật viên của họ mất đến 2 giờ phân tích thì Jones đã hoàn thành trong vài phút – và tất cả họ đều là chuyên gia
Vị cố vấn dân sự lấy một lon Coke từ tủ lạnh gần đó và bật nắp “Các quý ông” anh hỏi “ai là nhà vô địch mọi thời kỳ chứ?”
Tất nhiên, đây chỉ là một phần của nó. Bản in trên máy tính chỉ cung cấp nguồn âm thanh bị nghi ngờ. Tuy nhiên, hệ thống quan trắc âm thanh đặt dưới đáy biển được thiết lập khá nhiều nên hình thành vùng tam giác, dữ liệu được xác định trong vùng từ mười đến mười lăm dặm. Mặc dù Jones đã cải thiện hệ thống, vẫn còn một vùng biển rộng lớn cần được tìm kiếm.
Điện thoại reo vang. Đó là Tổng Tư Lêhj của Hạm đội Thái Bình Dương (Commander-in-Chief Pacific Fleet). Mancuso nhấc điện thoại và báo cáo việc Charlotte và Asheville chuyển hướng đến khu vực phát ra tín hiệu khả nghi. Jones quan sát cuộc trao đội và gật đầu tán thành
“Thuyển trưởng, anh hiểu ý tôi chưa? Anh luôn thực sự biết cách lắng nghe”
Murray đang nói chuyện với phó giám đốc phụ trách văn phòng Washington về ngân sách, vì vậy đã bỏ lỡ nhận cuộc gọi tới. Các tài liệu tuyệt mật từ Nhà Trắng nằm trong kho lưu trữ tuyệt mật, và rồi thư ký của ông nhận cuộc goi đón con ốm từ trường về. Kết quả là khi ông nhận được tin nhắn từ Ryan thì đã quá muộn
“Cô gái nhà Norton” ông nói, bước vào văn phòng Giám đốc Shaw
“Tệ thế nào?”
“Chết rồi” Murray nói, đưa giấy tờ qua. Shaw đọc nhanh
“Cứt thật” giám đốc FBI thì thầm “Cô ta có tiền sử dùng ma túy không?”
“Theo tôi nhớ thì không”
“Tin từ Tokyo thì sao?”
“Tôi vẫn chưa kiểm tra với Đại sứ quán. Bill, giờ không phải lúc”
Shaw gật đầu và hiểu rõ lời Murray. Hỏi bất kỳ đặc vụ FBI nào về vụ án mà mình tự hào thì nó luôn là vụ bắt cóc. Điều này có thể bắt nguồn từ những năm 1930, khi cơ quan này tạo nên tên tuổi của mình bằng cách xử lý các vụ bắt cóc. Đạo luật Lindbergh đã trao cho FBI quyền hỗ trợ các sở cảnh sát địa phương hành động nếu một đối tượng bị bắt cóc có nguy cơ đưa qua biên giới. Hiếm khi các nạn nhân có khả năng được vận chuyển xa đến thế- toàn bộ sức nặng và quyền lực của cơ quan hành pháp hàng đầu của Mỹ đổ dồn vào vụ án như những con sói đặc biệt đói. Nhiệm vụ thực tế luôn giống nhau: đưa nạn nhân sống sót trở về và đó là kết quả tuyệt vời. Mục tiêu thứ hai mới là bắt giữ, truy tố và thẩm vấn các nghi phạm, và rồi là các bản ghi, các cuộc nói chuyện, thống kê, có thì tốt hơn nữa. Họ vẫn chưa biết liệu Kimberly Norton có là nạn nhân của vụ bắt cóc hay không. Nhưng biết chắc rằng cô ta sẽ trở về nhà trong quan tài. Đối với bất kỳ đặc vụ FBI nào thì đây đơn giản là vụ thất bại
“Cha cô ấy là cảnh sát”
“Dan, tôi vẫn nhớ”
“Tôi muốn đến đó để nói chuyện với O’Keefee” Một phần vì Đại úy Norton xứng đáng được đích thân cảnh sát thông báo, chứ không phải qua các phương tiện truyền thông. Một phần bởi vì cảnh sát phụ trách vụ án phải làm điều đó, đích thân công nhận mình đã thất bại với cha cô gái. Và một phần nữa là Murray muốn đích thân xem hồ sơ vụ án, để chắc chắn đảm bảo mình đã làm những việc vốn phải làm
“Tôi sẽ để cho cậu 1 hoặc 2 ngày đến đó” Shaw trả lời “Dù sao vụ Linders cũng phải đợi đến khi Tổng Thống quay về. Được rồi, sắp xếp đi đi”.
“Cái này ăn ngon hơn đồ ăn ở chiếc Concorde!” Cathy hào hứng nói với viên hạ sỹ không quân phục vụ đồ ăn. Chồng cô hầu như cười toe. Đôi mắt của Caroline Ryan hiếm khi mở to ngạc nhiên như thế, nhưng anh thì đã quen với phục vụ kiểu vậy từ lâu và đồ ăn ở đây chắc chắn ngon hơn đồ cô thường ăn tại phòng ăn bệnh viện Hopkins. Những chiếc đĩa ở đó cũng không được dát vàng như ở đây, một trong những lý do xảy ra rất nhiều vụ trộm vặt trên chiếc Không Lực Một
“Em có muốn uống rượu không?” Ryan nhấc một chai rượu trắng Russian River lên và bắt đầu rót
“Chúng tôi thường không uống rượu trên máy bay” cô có chút ngượng ngùng nói với viên hạ sỹ
“Mọi người đều lần đầu tiên trên máy bay này đều thế, tiến sỹ Ryan. Nếu bà cần thêm bất kỳ thứ gì, hãy bấm nút gọi tôi” cô quay trở lại Galley/ phòng bếp
“Thấy không, Cathy, anh đã nói rồi, cứ đi với anh”
“Em tự hỏi sao anh lại quen thuộc được với máy bay thế” Cô nói, nếm món súp lơ “Tươi thật”
“Phi hành đoàn ở đây cũng rất tuyệt” anh lắc lắc ly rượu, không có gợn sóng
“Lương trả không cao lắm đâu” Arnie van Damm nói từ ghế ngồi bên kia “nhưng đặc quyền cũng không tệ”
“Món cá vược hun khói cũng không tệ”
“Công thức mà đầu bếp của chúng tôi lấy trộm từ Câu lạc bộ Jockey. Cá vược Cajun được lấy từ nơi ngon nhất thị trấn” van Damm giải thích “Tôi nghĩ cậu ta phải đánh đổi công thức súp khoai tây của mình cho món này. Trao đổi công bằng” Arnie đánh giá
“Đầu bếp có vỏ bánh rất vừa miệng, phải không?”
Là một trong không nhiều nhà hàng xuất sắc ở Washington, CLB Jockey tọa lạc dưới tầng hầm của Khách sạn Ritz Carlton trên Đại Lộ Massachusetts. Một nơi yên tĩnh, thiếu ánh sáng nhưng lại là nơi diễn ra các bữa tối “quyền lực” trong nhiều năm qua
Tất cả các món ở đây đều rất ngon, Libby Holtzman nghĩ, đặc biệt là khi không phải trả tiền. Một giờ qua dành cho mấy câu chuyện nhỏ hỏi thăm, thường là trao đổi tin tức và mấy chuyện phiếm mà thậm chí nó còn quan trọng ở Washington hơn bất kỳ thành phố nào khác của Mỹ. Giờ thì tiết mục đó đã xong. Rượu được đưa lên, mấy đĩa salat được dọn đi và món chính được bày sẵn trên bàn “Vậy, Roy, tin tức lớn là gì vậy?”
“Ed Kealty” Newton nhìn thẳng vào mắt bà
“Đừng nói với tôi rằng vợ của ông ta cuối cùng đã quyết định rời khỏi con chuột đó nhé?”
“thực ra, có lẽ ông ta mới là người phải rời đi”
“Con chó cái bất hạnh đó là ai vậy?” Mrs. Holtzman cười khinh bỉ
“Không như bà nghĩ đâu, Libby. Ed sẽ bị đuổi đi” Ông ta đúng là luôn khiến bọn họ phải hồi hộp chờ đợi
“Roy, giờ đang mới là 8.30 thôi, phải không?” Libby nhận xét, cố gắng tìm hiểu
“FBI đang điều tra vụ của Kealty. Hãm hiếp. Thực ra là hơn một người. Một trong số nạn nhân đã tự sát”
“Lisa Beringer?” Lý do cho vụ tự tử của cô ấy chưa bao giờ được làm rõ
“Cô ấy đã để lại một bức thư. Giờ thì FBI đang có nó trong tay. Họ cũng tìm thấy vài phụ nữ khác sẵn sàng làm chứng”
“Wow” Libby Holtzman cho phép mình thốt lên, đặt dĩa xuống “Tin tức này đáng tin cậy đến mức nào?”
“Người phụ trách vụ này là Dan Murray, cánh tay phải của Shaw”
“Tôi biết Dan. Tôi cũng biết ông ta sẽ không cung cấp thông tin này” Một đặc vụ FBI khó mà bàn luận rõ ràng về các vấn đề liên quan đến một vụ án hình sự, đặc biệt trước khi vụ án đưa ra xét xử. Loại thông tin rò rỉ này luông đến từ một luật sư hoặc thư ký tòa án “Ông ấy không chỉ làm việc theo quy tắc– ông ta còn là người viết ra quy tắc” Hoàn toàn đúng theo nghĩa đen. Murray đã hỗ trợ soạn thảo rất nhiều quy trình hoạt động chính thức của FBI
“Nhưng lần này có thể khác đấy”
“Roy, tại sao?”
“Bởi vì Durling đang trì hoãn vụ việc. Ông ta nghĩ cần Kealty vì ảnh hưởng chính trị của lão trên Đồi (Capital). Bà có để ý chuyện cậu chàng Eddie dạo này rất chăm chỉ đến Nhà Trắng không? Durling đang đổ tất cả cho lão ta để củng cố hàng phòng thủ. Ít nhất là thế” Newton nói thêm để tự bảo toàn mình “đó là những gì người ta nói với tôi. Nhưng ít nhất cũng đúng ở khía cạnh nào đó, phải không?”
“Cản trở công lý à?”
“Đó là thuật ngữ luật, Libby. Theo ngôn ngữ kỹ thuật thì, chà, tôi không chắc có hợp pháp hay không nữa” Giờ thì mồi câu đã được ném xuống nước và con giun trên lưỡi câu đang uốn éo thật quyến rũ
“Sẽ thế nào nếu ông ta chỉ đang trì hoãn vụ này để không ảnh hưởng đến Đạo luật thương mại?” Con cá đã nhìn thấy mồi câu, nhưng tự hỏi liệu cái thứ sáng bóng, có gai trên đầu con sâu là gì….
“Không đơn giản như vậy, Libby. Họ đã trì hoãn khá lâu rồi, tôi nghe nói thế. Dù nghe giả định của bà thì cũng có lý, phải không?” Đây đúng là con sâu hấp dẫn
“Nếu ông nghĩ chính trị quan trọng hơn vụ án quấy rối tình dục, thì vụ này lớn đến mức nào?”
“Nếu vụ án được đưa ra xét xử, Ed Kealty sẽ phải sống trong nhà tù liên bang”
“Nghiêm trọng vậy sao?” Chúa ơi, đúng là một con sâu béo ngậy
“Như bà nói, Murray là một cảnh sát giỏi”
“Ai là công tố viên trong vụ này?”
“Anne Cooper. Bà ấy đã theo dõi vụ này suốt nhiều tuần qua” Đúng là một con sâu cmn béo. Cái thứ sáng bóng có gai đó cũng không phải đồ nguy hiểm lắm, phải không?
Newton lấy một phong bì từ trong túi và đặt nó lên bàn. “Tên, số điện thoại, thông tin chi tiết, nhưng bà không lấy được nó từ tôi, ok?” Con sâu đang nhảy múa trong nước, cái móc câu giờ đang biến dần trước tầm mắt
“Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi không thể làm rõ được mọi chuyện?”
“Vậy thì không có câu chuyện nào hết và nguồn của tôi đã sai. Và tôi hy vọng bà sẽ thích bữa tối” Tất nhiên, con sâu có thể sẽ biến mất
“Tại sao, Roy? Tại sao lại là ông, tại sao là câu chuyện này?” Bơi vòng quanh, vòng quanh. Nhưng làm thế nào con sâu này lại rơi xuống nước đây?
“Tôi chưa bao giờ thích lão ta. Bà biết chuyện đó mà. Chúng tôi đã bất đồng về hai dự luật lớn và ông ta đã bác bỏ một dự án quốc phòng ở bang của tôi. Nhưng bà thực sự muốn biết tại sao à? Libby, tôi cũng có hai con gái. Một đứa đang học ở U-Penn. Một đứa khác thì vừa mới vào trường Đại học Luật Chicago. Cả hai đứa đều muốn tiếp bước cha và tô không muốn hai đứa con gái bé bỏng của tôi phải làm việc chung Đồi với mấy thằng khốn như Ed Kealty” Dù sao thì ai thực sự quan tâm sao con sâu nó lại rơi xuống nước chứ?
Gật đầu hiểu biết, Libby Holtzman cầm lấy chiếc phong bì, không thèm mở ra mà cho luôn vào ví. Thật tuyệt vời khi bọn họ không bao giờ quan tâm đến cái móc câu trước khi quá muộn. Đôi thi họ thậm chí còn không nhận ra điều đó. Người phục vụ hơi thất vọng vì cả hai thực khách chỉ ăn tráng miệng, rồi chỉ dùng thêm một ly cà phê espresso rồi thanh toán hóa đơn
“A lô?”
“Barbara Linders?” Một giọng nữ cất tiếng hỏi
“Vâng, ai đấy?”
“Libby Holtzman của tờ Post. Tôi chỉ sống cách cô vài dãy nhà. Tôi có thể ghé qua và nói chuyện với cô vài điều được không?”
“Về cái gì?”
“Ed Kealty và tại sao họ quyết định không khởi tố vụ án này”
“Họ cái gì cơ?”
“Chúng tôi đang nghe thấy tin đó” giọng nói kể
“Đợi một chút. Họ đã cảnh báo tôi về điều này” Linders nghi ngờ, lời nói có chút bí ẩn
“Họ luôn cảnh báo cô về vài thứ, thường là sai lầm. Nhớ không, tôi chính là người đã viết bài báo năm ngoái về Nghị sỹ Grant đã làm vài trò bẩn thỉu trong phòng bầu cử của mình? Và tôi chính là người đã đóng định tên khốn đó với Thứ trưởng Bộ Nôi Vụ. Barbara, tôi đang chú ý đặc biệt đến vụ án này” giọng nói tiếp tục như lời tâm sự giữa các chị em. Đúng là thế. Libby Holtzman đã suýt nhận giải thưởng Pulitzer về bài báo về quấy rối tình dục trong giới chính trị
“Sao tôi biết bà chính là Libby Holtzman?”
“Cô đã nhìn thấy tôi trên TV, đúng không? Hãy để tôi qua đó và cô sẽ thấy. Tôi có thể có mặt ở đó trong vòng 5 phút”
“Tôi sẽ gọi cho Mr. Murray”
“Được thôi, hãy cứ gọi cho ông ấy, nhưng hứa với tôi một điều”
“Điều gì?”
“Nếu lời giải thích của ông ta về việc tại sao họ không làm gì giống như trước đây, thì chúng ta hãy nói chuyện, được không?” Giọng nói tạm dừng lại “Thực tế, giờ tôi bắt đầu qua nhé? Nếu Dan nói với cô sự thật, chúng ta chỉ đơn giản là uống cà phê và chuẩn bị vài thứ cho tương lai. Được chứ?”
“Được…tôi đoán là được thôi. Giờ tôi phải gọi cho Mr. Murray đã” Barbara Linders gác máy và quay số cô nhớ
“Xin chào, Dan đây..”
“Mr. Murray!” Barbara gấp gáp nói, niềm tin của cô vào thế giới đang bị lung lay dữ dội
“…và Liz đây” một giọng khác cất lên, hóa ra là máy ghi âm “Chúng tôi không thể nghe điện thoại bây giờ..”cả hai giọng nói cùng hòa thanh…
“Ông đã ở đâu khi tôi cần ông chứ?” Ms. Linders đặt câu hỏi với máy ghi âm, cúp máy trước khi tiếng bíp kết thúc. Sao lại có thể? Liệu có phải là sự thật không?
Đây là Washington, kinh nghiệm nói với cô. Mọi thứ đều có thể là sự thật
Barbara Linders nhìn quanh căn phòng. Cô đã sống ở Washington suốt 11 năm và cô thu được gì? Một căn hộ 1 phòng ngủ với giấy dán tường cũ. Đồ nội thất đẹp đẽ chỉ sử dụng cho một mình cô. Những ký ức khiến cô luôn sợ hãi. Cô quá cô đơn, mẹ kiếp, cô quá cô đơn với chúng và cô phải để chúng ra đi, phải loại bỏ chúng, chống lại người đàn ông đã hủy hoại cuộc đời cô. Và giờ, ngay cả việc đó cũng bị trì hoãn? Liệu có thể không? Đây chính là điều khiến Lisa cảm thấy sợ hãi hơn tất cả. Từ bức thư cô đang giữ trong tay, cô đã biết rõ điều này có thể xảy ra. Một bản sao của bức thư vẫn được cô giấu trong hộp trang sức trên tủ trang điểm, cô giữ nó vì coi đó là kỷ niệm từ một trong những người bạn thân nhất của mình, vừa là lời nhắc nhở đừng sa vào tuyệt vọng như cách Lisa đã làm. Khi đọc bức thư đó vài tháng trước, cô đã bị thuyết phục đến gặp bác sỹ phụ khoa để mở lời và người đó đã giới thiệu cô đến Clarice Golden, bắt đầu cho tất cả mọi chuyện đến…đâu đây? Chuông cửa reo và Barbara đến mở cửa
“Xin chào, nhận ra tôi không?” Người đến hỏi với nụ cười ấm áp thông cảm. Libby Holtzman là một người phụ nữ cao ráo với mái tóc đen dày che bớt một phần khuôn mặt trắng bóc và đôi mắt nâu ấm áp
“Xin mời vào” Barbara nói, bước lùi lại mở cửa
“cô đã gọi cho Dan chưa?”
“Ông ấy không có nhà…hoặc có lẽ ông ấy chỉ để máy trả lời” Barbara nghĩ “Bà biết ông ấy?”
“Ồ, có. Chúng tôi biết nhau rất rõ” Libby đi về ghế sofa
“Tôi có thể tin ông ấy không? Ý tôi là, thực sự tin tưởng ấy”
“Thật lòng nhé?” Holtzman dừng lại “Có, nếu ông ấy tự mình phụ trách toàn bộ vụ này. Có. Cô có thể tin tưởng. Ý tôi là Dan là người tốt”
“Nhưng ông ấy không tự mình phụ trách toàn bộ vụ này, đúng không?”
Libby lắc đầu “Nó quá lớn, quá chính trị. Điều khác của Murray là, chà, ông ấy là người rất trung thành. Ông ấy làm đúng những gì được bảo. Barbara, tôi có nghể ngồi xuống không?”
“Xin mời ngồi” Cả hai ngồi xuống ghế
“Cô biết báo chí làm gì không? Công việc của chúng tôi là để mắt đến mọi thứ. Tôi thích Dan, ngưỡng mộ anh ấy. Anh ấy thực sự là một cảnh sát giỏi, một cảnh sát trung thành và tôi cá mọi thứ anh ấy làm với cô, chà, anh ấy hành động như một người anh vững vàng, phải không?”
“Về mọi mặt” Barbara khẳng định “Ông ấy là bạn tốt nhất của tôi trên đời”
“Điều đó không sai. Anh ấy là người tốt, tôi cũng biết vợ anh ấy, Liz. Vấn đề là, không phải ai cũng giống Dan và đó là lý do chúng ta đang ngồi đây” Libby nói
“Ý bà là gì?”
“Khi motjo ai đó nói với những người như Dan phải làm gì, khả năng cao là họ sẽ tuân lệnh. Họ làm việc đó vì đó là trách nhiệm phải làm, vì đó là quy tắc…và cô biết gì không? Anh ấy ghét chuyện đó, cũng giống như cô vậy. Barbara, công việc của tôi là giúp những người như Dan, vì tôi cũng có thể đá đít mây thằng khốn nạn đó”
“Tôi không thể…ý tôi là, tôi chỉ không thể…”
Libby vươn tay qua nắm lấy đôi bàn tay của Barbara
“Tôi sẽ không yêu cầu cô đưa cho tôi bất cứ thứ gì trong hồ sơ, Barbara. Làm như vậy sẽ gây cản trở vụ án hình sự này, và cô biết tôi cũng háo hức muốn vụ án này phải được đưa ra tòa như cô. Nhưng cô có thể nói chuyện với tôi không chính thức chứ?”
“Vâng, tôi nghĩ…vậy”
“Cô có ngại nếu tôi ghi âm không?” phóng viên lấy ra một chiếc máy ghi âm nhỏ từ trong túi
“Ai sẽ nghe nó?”
“Chỉ có AEM (phó giám đốc biên tập – assistant managing editor) của tôi mới được nghe điều này. Chúng tôi làm vậy để bảo đảm mình có nguồn thông tin tốt, ngoại trừ điều đó, cũng giống như cách cô nói chuyện với mục sư, bác sỹ hay mục sư của mình. Đây là các quy tắc và chúng tôi không bao giờ phá vỡ”
Về mặt lý trí, Barbara biết điều này, nhưng ở đây và bây giờ, trong căn hộ của cô, quy tắc đạo đức nhà báo có vẻ không đáng tin cậy lắm. Libby Holtzman có thể thấy điều đó trong mắt cô
“Nếu cô muốn, tôi có thể rời đi hoặc chúng ta có thể nói chuyện không có máy ghi âm, nhưng…” bà nở nụ cười trừ “Tôi ghét tốc ký. Có thể có sai lầm khi viết. Nếu cô muốn suy nghĩ một chút thì cũng không sao. Cô đã chịu đủ áp lực rồi. Tôi biết. Tôi có thể hiểu được”
“Đó cũng là những gì Dan nói, nhưng ông ấy không hiểu, không thực sự hiểu”
Libby Holtzman nhìn thẳng vào mắt cô. Bà tự hỏi liệu Murray có nhìn thấy nỗi đau này và cảm nhận sâu sắc giống như bà đang thấy hay khong. Bà nghĩ, có lẽ anh ấy cũng thấy thế, thực ra mà nói, có lẽ có chút khác biệt, vì anh ấy là đàn ông, nhưng anh ấy là một cảnh sát tốt và có lẽ cũng tức giận như bà cảm thấy bây giờ khi vụ án lại bị xử lý như thế này
“Barbara, nếu cô chỉ muốn nói chuyện…phiếm, cũng không sao cả. Đôi chỉ chúng ta chỉ cần một người bạn để tâm sự. Tôi không phải lúc nào cũng thích làm phóng viên”
“Bà có biết về Lisa?”
“Nguyên nhân cái chết của cô ấy vẫn chưa bao giờ được giải thích rõ ràng, phải không?”
“Chúng tôi là bạn thân, chia sẻ với nhau mọi điều…và rồi khi ông ta….”
“Cô có chắc là Kealty dính líu đến chuyện đó?”
“Libby, tôi là người đã tìm ra bức thư đó”
“Cô có thể nói chuyện này rõ hơn không?” Holtzman hỏi, bản năng nhà báo của bà giờ đang bùng nổ
“tôi có thể đưa thứ tốt hơn là những lời kể” Linders đứng dậy và đi vào phòng. Cô quay lại với các bản sao bức thư và đưa cho bà
Bà chỉ mất 2 phút để đọc bức đi, rồi đọc đi đọc lại. Ngày tháng, nơi chốn, phương pháp. Một lời nhắn nhủ từ ngôi mộ, Libby nghĩ. Còn gì nguy hiểm hơn tờ giấy này?
“Cô biết không, từ những gì có ở đây, ông ta có thể vào tù đấy, Barbara”
“Dan cũng nói thế. Ông ấy mỉm cười khi nói thế. Ông ấy muốn điều đó”
“cô có muốn không?” Holtzman hỏi
“Có!”
“Vậy hãy để tôi giúp”