← Quay lại trang sách

Chương 17 BƯỚC TẤN CÔNG SỐ 1

Lý do vì sao truyền thông hiện đại được coi như phép màu chỉ vì mọi người nghĩ rằng cứ hiện đại đều là tốt cả. Thực tế, những người tiếp nhận thông tin kiểu này thường tỏ ra kinh hoàng khi nhận được tin. Chuyến bay này diễn ra rất mượt, ngay cả theo tiêu chuẩn của Không Lực Một, nhiều hành khác – phần lớn là những nhân viên Nhà Trắng trẻ trung hơn và ngố hơn – thường từ chối thắt dây an toàn để thể hiện….điều gì đó, Ryan nghĩ. Anh biết đội phi hành đoàn của Không Quân luôn rất giỏi, nhưng điều đó đâu có nghĩa là sẽ ngăn cản được một vụ tai nạn tại điểm đến sân bay Andrews, nơi một cú sét từng đánh vào mũi chiếc máy bay chở Bộ Trưởng Quốc Phòng và vợ. Và vì vậy anh luôn đeo dây an toàn, dù giống như phi hành đoàn, nó cũng chỉ được thắt lỏng lẻo

“Tiến sỹ Ryan?” Có ai đó thì thầm và lắc vai anh

“Chuyện gì thế, Sarge?” Không có lý do gì để phàn nàn về một NCO vô tội

“Mr. Van Damm cần anh lên tầng trên, sir”

Jack gật đầu và dựng ghế lên. Viên trung sỹ đưa cho anh một cốc cà phê trên đường đi. Đồng hồ cho thấy giờ là 9 giờ sáng, nhưng không cho thấy là 9.00 sáng theo múi giờ nào và Ryan không thể nhớ ra máy bay đang bay ở đâu. Dù sao thì tất cả cũng chỉ là lý thuyết. Bao nhiêu múi giờ có thể nhảy múa bên trong một chiếc máy bay chứ?

Sàn trên và dưới của chiếc VC-25B rất khác nhau. Thay vì được trang trí sang trọng, các thiết bị ở đây chủ yếu được trang bị các đồ điện tử kiểu quân sự, vỏ của chúng được gắn các lan can mạ crôm để dễ dàng di chuyển và thay thế. Một đội liên lạc khác lớn thường xuyên làm việc, kết nối với bất kỳ nguồn thông tin nào hiện có: radio kỹ thuật số, TV và fax, mọi kênh mã hóa. Arnie van Damm đứng giữa cabin, đưa ra một cái gì đó. Hóa ra là một bản copy của số báo Washington Post mới nhất, đang tạo ra một cú hit trên phố dù cách đây 4000 dặm và 6 giờ

PHÓ TỔNG THỐNG BỊ CÁO BUỘC LIÊN QUAN ĐẾN VỤ TỰ TỬ, dòng tiêu đề 4 cột đập vào mắt NĂM PHỤ NỮ KIỆN EDWARD KEALTY VÌ TỘI QUẤY RỐI TÌNH DỤC

“Anh đánh thức tôi dậy vì cái này?” Ryan hỏi, đây không phải lĩnh vực anh chịu trách nhiệm, phải không?

“Tên cậu có trong câu chuyện này đấy” Arnie nói

“Cái gì?” Jack nhanh chóng đọc bài báo “’Cố Vấn An Ninh Quốc Gia Ryan là một trong những người liên quan đến vụ việc’ Được rồi, tôi đoán là đúng, phải không?”

“Tiếp tục đi”

“ ‘Nhà Trắng nói với FBI từ 4 tuần trước rằng không đưa vụ này ra Ủy Ban Tư Pháp’ điều đó không đúng”

“Báo cáo này là sự pha trộn hoàn hảo giữa sự thật và giả dối” vị Chánh Văn PHòng có tâm trạng thậm chí còn tệ hơn cả Ryan

“Ai làm rò rỉ tin này?”

“Tôi không biết, nhưng Libby Holtzman là người viết bài báo này và chồng bà ta vẫn còn đang ngủ ở đuôi máy bay kia kìa. Ông ấy thích cậu. Hãy đến và nói chuyện với ông ấy xem”

“Đợi một chút, loại chuyện này cần phải có ít thời gian để tìm hiểu sự thật đã, Arnie. Theo những gì tôi biết thì Tổng Thống không làm gì sai cả”

“Các đối thủ chính trị của ông ấy có thể gọi việc hoãn này là cản trở công lý”

“Thôi nào” Jack lắc đầu không tin “Đâu có cách nào kiểm chứng được mấy tin kiểu này”

“Đâu phải kiểm chứng, mẹ kiếp. Chúng ta đang nói về chính trị đấy, hãy nhớ thế, đâu cần phải sự thật và chúng ta sắp đến mùa bầu cử. Hãy nói chuyện với Bob Holtzman đi, ngây giờ” van Damm ra lệnh. Ông không thường làm thế với Ryan, nhưng ông đang phải là người chịu trách nhiệm

“Nói với Sếp/Boss chưa?” Jack hỏi, gấp bản copy lại

“Chúng ta sẽ để cho ông ấy ngủ một chút. Nhân tiện, gọi Tish nhé?”

“Được” Ryan đi xuống và lay Tish Brown dậy, chỉ lên tầng trên và đi về phía đuôi máy bay chỗ đội phục vụ – ah, anh tự sửa, thành viên phi hành đoàn “Gọi cho Bob Holtzman đến đây được không?” Qua cửa sổ đang mở, anh có thể thấy trời đã rạng đông. Có lẽ giờ là 9.00 sáng theo múi giờ hiện tại? Phải, họ đang theo lịch trình bay đến Moscow vào lúc 2.00 chiều, theo giờ địa phương. Viên đầu bếp đang ngồi trong khoang chuẩn bị thức ăn, đọc bản copy tờ Time. Ryan đi đến và tự rót đầy ly cà phê

“Không ngủ được sao, tiến sỹ Ryan?”

“Không ngủ được nữa, nhiệm vụ vẫy gọi”

“Tôi có bánh mỳ cuộn, cậu muốn ăn không”

“Nghe hay đấy”

“Có chuyện gì thế?” Bob Holtzman nghiêng người hỏi. Giống như mọi người trên máy bay này, ngay lúc này, ông cần cạo râu. Jack đưa ra photo bài báo

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

Holtzman là người đọc nhanh “Chúa ơi, chuyện này là thật à?”

“Libby biết chuyện này bao lâu rồi?”

“Giờ tôi cũng mới biết…ồ, cứt thật, xin lỗi, Jack”

Ryan gật đầu, mỉm cười, dù tâm trạng anh không tốt đến thế “Ừ, tôi cũng vừa bị đánh thức”

“Chuyện này thật à?”

“Chuyện này chỉ nói riêng và không tiết lộ nhé?’

“Đồng ý”

“FBI đang điều tra vụ này được một thời gian rồi và ngày tháng trong bài báo của Libby rất gần, tôi phải kiểm tra lại sổ ghi chép để có số chính xác. Tôi tình cờ biết về vụ này ngay trong lúc tranh chấp thương mại Mỹ – Nhật bùng nổ vì Kealty phải kiểm tra về an ninh- chà, có những thứ tôi có thể nói về ông ta, có thứ không thể, ông biết chuyện đó xảy ra thế nào mà, phải không?”

“Phải, tôi hiểu. Vậy bây giờ tình hình đến đâu rồi?”

“Chủ tịch Quốc Hội và các thành viên của Ủy Ban Tư Pháp đã được báo cáo. Cả Al Trent và Sam Fellows cũng vậy. Không có ai cản được vụ này, Bob. Theo những gì tôi biết, Tổng Thống đang làm tất cả những gì có thể. Kealty sẽ bị hạ bệ, và sau khi trải qua quá trình luận tội, nếu phải đến mức đó….”

“Nó chắc chắn phải đến mức đó đấy” Holtzman nói thẳng

“tôi nghi ngờ chuyện đó” Ryan lắc đầu “Nếu ông ta có luật sư giỏi, họ sẽ dừng vụ đó thỏa thuận ở khúc nào đó. Họ phải làm thế, giống như với Agnew. Nếu ông ta phải trả qua quá trình luận tội, rồi một tòa ansLiene Bang, thì chỉ Chúa mới giúp ông ta không bị tống vào tù”

“Có lý” Holtzman công nhận “Cậu đang nói với tôi rằng câu chuyện này có phần sai”

“Đúng vậy. Nếu có bất kỳ sự cản trở công lý nào thì tôi đã được biết, nhưng tôi không hề biết có chuyện đó”

“Cậu đã nói chuyện với Kealty chưa?”

“Không, Không liên quan. Trách nhiệm của tôi là an ninh quốc gia và ông ấy báo cáo trực tiếp cho Sếp. Tôi không phải là người giỏi chuyện này, đúng không? Tôi có hai cô con gái đấy”

“Vậy cậu biết sâu về vụ này không?”

“Không chi tiết. Không. Tôi không cần phải biết. Tôi biết Murray rất rõ. Nếu Dan nói vụ này đáng, chà, vậy thì tôi tin nó đáng” Ryan uống nốt cốc cà phê và với lấy chiếc bánh mỳ “Tổng Thống không cản trở công lý gì vụ này. Nó bị hoãn vì xung đột với vài thứ khác ông ấy đang giải quyết, vậy thôi”

“Nhưng cậu biết là ngay cả như vậy thì cũng không hợp pháp” Holtzman nói thẳng, cũng với lấy một chiếc bánh mỳ

“Mẹ kiếp, Bob! Công tố viên cũng cần phải lên lịch cho các vụ án chứ, phải không? Tất cả chỉ là lịch mà thôi” Holtzman nhìn nét mặt Jack và gật đầu

“tôi sẽ không phản đối chuyện đó”

Đã quá muộn để kiểm soát toàn bộ thiệt hại. Hầu hết hết các tay chơi chính trị tại Washington đều dậy sớm. Họ đang uống cà phê, đọc báo cẩn thận, kiểm tra máy fax để tìm kiếm thông tin bổ xung và thường sẽ gọi các cuộc điện thoại sớm, hoặc theo sự phát triển gần dây thì vào máy tính để kiểm tra các thư điện tử. Tất cả những điều này là nỗ lực chuẩn bị tâm lý sẵn sàng cho các tình huống phát sinh vào một ngày mới. Hôm nay thì rất nhiều người nhìn thấy bản tóm tắt về bài báo của Liz Holtzman với lời ghi chú đây là một vấn đề cá nhân rất đáng quan tâm, nhưng sau khi đọc nội dung thì vấn đề không còn đơn giản nữa. Có rất nhiều mã mà các hãng PR dùng để thông báo về trường hợp này, tên có thể khác nhưng nội dung thì giống nhau. Rất nhiều thành viên được phỏng vấn vốn bị buộc phải kiềm chế sự không hài lòng với TRA, bỗng nhìn thấy đây là cơ hội để họ phản công. Và cơ hội như vậy thường không dễ bị bỏ qua

Các bình luận hầu hết được đưa ra không chính thức “Vụ này có vẻ rất nghiêm trọng” là cụm từ được sử dụng thường xuyên nhất “Thật không may khi Tổng Thống can thiệp vào một vụ án hình sự” là một cụm từ khác được nhắc tới. Những cuộc gọi sớm được kết nối với Giám đốc William Shaw của FBI thường vấp phải câu trả lời “không bình luận”, như thường lệ hợp với chính sách của FBI là không bình luận về bất kỳ vụ án hình sự tiềm ẩn nào vì sợ có thêm các ý kiến cản trở các thủ tục pháp lý tiếp theo hoặc làm phương hại đến quyền lợi của bị cáo; vì các lý do đó “không bình luận” trở thành một câu trả lời rất tình vi ẩn chứa nhiều hàm ý

Bị cáo trong vụ này thức dậy trong nhà mình tại một ngôi nhà rộng rãi trên đại lộ Massachussetts, North West, gần Đài quan sát Hải Quân và thấy trợ lý cấp cao đang đợi mình ở tầng dưới

“Ôi, Cứt thật” Ed Kealty nhận xét. Đó là tất cả những gì ông ta thốt ra được. Hầu như chả có lý do gì để phủ nhận bài báo này. Người dưới quyền ông ta biết rất rõ điều đó. Ông ta là người đa tình, tất cả họ đều biết điều đó, dù ông ta giữ khá kín nhưng mọi người xung quanh cũng chẳng lạ gì

“Lisa Beringer” vị Phó tổng thống thì thầm khi đọc bài báo “Bọn họ không thể để cho cô gái tội nghiệp này yên nghỉ sao?” Ông ta nhớ lại mình đã sốc khi cô chết, cái cách cô chết, không thắt dây an toàn, ở tốc độ chín mươi giờ của chiếc xe tông vào móng cầu. Những người trả lời đầu tiên đã đề cập rằng phương pháp tự tử này cực kỳ kém hiệu quả. Cô kéo dài hơi thở của mình trong vài phút. Khi các nhân viên y tế đến, cô ấy vẫn còn sống, khóc nức nở. Đúng là một cô gái ngọt ngào, đáng yêu. Tại sao cô ấy không thể đối mặt với thực tế? Cô muốn quá nhiều từ ông ta. Có lẽ cô nghĩ mình khác với những người phụ nữ khác. Chà, Kealty nghĩ, mọi người ai cũng nghĩ mình khác biệt

“Ông ấy sẽ để ông tự mình đối mặt chuyện này” trợ lý của Kealty nhận xét. Dù sao, vấn đề chính của chuyện này vẫn là khẩ năng bùng nổ môt scandal chính trị

“Chắc chắn là thế rồi” thằng con hoang đó, viên phó tổng thống nghĩ. Sau tất cả mình làm cho ông ta “Được rồi. Có ý tưởng gì không?”

“Chà, tất nhiên chúng ta sẽ phủ nhận về mọi thứ và bày tỏ phẫn nộ” chánh văn phòng của ông ta bắt đầu nói và đưa qua một mảnh giấy “Khởi đầu tôi sẽ có tuyên bố với cánh truyền thông, rồi chúng ta sẽ có buổi họp báo trước buổi chiều” anh ta đã gọi cho nửa tá nhân viên nữ hiện tại và nhân viên cũ sẽ đến đứng cạnh Sếp. Trong mỗi vụ đều có người phụ nữ vẫn tiếc về ngày xưa êm đẹp khi lên giường với Sếp. Người đàn ông vĩ đại nào chả có khuyết điểm. Trong trường hợp của Edward Kealty, những khuyết điểm chẳng là gì so với thành tích của ông ta

Kealty đọc nhanh tờ giấy. Đây là cách phòng ngự duy nhất chống lại cáo buộc vô lý….những lời cáo buộc không có sơ sở thức tế…danh tiếng của tôi trước công chúng luôn rất tốt, cũng giống như sự hỗ trợ của tôi với quyền phụ nữ và dân tộc thiểu số….vì vậy tôi yêu cầu (cố vấn cá nhân của ông ta nghĩ rằng dùng từ “đề nghị” là sai lầm ở đây) ngay lập tức dừng lại các cáo buộc và để tôi có cơ hội bảo vệ bản thân rõ ràng….rõ ràng đây không phải là điều ngẫu nhiên trong năm bầu cử đang đến gần…thật đáng tiếc khi một cáo buộc vô căn cứ kiểu này sẽ ảnh hưởng đến Tổng Thống vĩ đại của chúng ta, Roger Durling…

“Gọi ngay cho thằng khốn đó ngay bây giờ!”

“Giờ không phải là lúc xảy ra xung đột, thưa Phó tổng thống. Ông phải ‘tin tưởng hoàn toàn vào sư ủng hộ của ông ấy’, nhớ không?”

“Ồ, đúng thế, tôi nên thế, phải không?” thông cáo báo chí không chỉ là lời cảnh báo ngắn ngủi, Kealty nghĩ. Nếu Durling không ủng hộ ông ta thì có khi ông ta sẽ gặp rủi ro chính trị lớn trong các cuộc bầu cử sơ bộ.

Liệu còn điều gì khác xảy ra trong năm nay không? Dù những tờ báo buổi sagns không thể cập nhật tức thời tại mọi ngõ ngách của Mỹ, dù là tờ USA today – thì câu chuyện của Kealty cũng đã được chuẩn bị sẵn để phát sóng trên các trình truyền hình, phát thanh. Đối với nhiều người trong cộng đồng đầu tư, điều đó không khác khi “Phiên bản buổi sáng” trên Kênh phát thanh công cộng quốc gia (National Public Radio) thường được mở ra khi lái xe từ New Jersey tới Connecticut, vì nội dung lặp lại 2 tiếng mỗi lần “Một bài báo trên tờ Washington Post sáng nay cho biết…..” giọng người đọc nhân mạnh khêu gợi sự chú ý của khán giả như một hồi chuông báo động và dù các câu chuyện chính trị của Washington cũng phổ biến như bản tin dự báo thời tiết thì các từ như “hiếp dâm” và “tự sát” rõ ràng có hàm ý

“Cứt thật” phải đến hàng nghìn ngươi đang lái xe đang thì thầm chung một âm điều. Còn gì sẽ xảy ra nữa đây? Sự thăng trầm trên thị trường chứng khoán còn chưa kết thúc, và những vụ bê bối kiểu này sẽ gây ra phản ứng tệ hại nào đó, dù nó cũng chẳng thực sự liên quan đến kinh tế nhưng nó thực đến mức mà ai cũng biết chuyện ảnh hưởng cũng sẽ xảy ra và vì chuyện này đã được lên kế hoạch và vì mọi người đều nghĩ nó quá thực nên các tác động trở nên thực tế mà các kỹ sư máy tính hay gọi là một cú ‘phản hồi thị trường’. Hôm nay thị trường chứng khoán sẽ lại giảm điểm. Xu hướng giảm điểm đã diễn ra suốt 11 này trong 14 ngày qua và dù chỉ số Dow được phục hồi phần nào bởi các phương pháp kỹ thuật thì vài người vẫn lo lắng về các lệnh bán ra, và các quỹ đầu tư tương hỗ, được các nhà đầu tư nhỏ lẻ gọi đến, sẽ buộc họ phải bán.. Khi làm như vậy, nó tạo ra một động lực lặp đi lặp lại đối với một tình huống hoàn toàn nhân tạo. Toàn bộ hệ thống này được gọi là nền dân chủ thực sự, nhưng nếu thực sự dân chủ thì một đàn bò điên cũng có thể coi là dân chủ

“Được rồi, Arnie” Tổng thống Durling không buồn hỏi xem ai là người đã tiết lộ tin. Là một tay chơi chính trị dày dạn kinh nghiệm, ông biết chuyện đó chẳng quan trọng gì “Chúng ta cần làm gì?”

“Tôi đã nói chuyện với Bob Holtzman” Ryan lên tiếng nói chuyện trước ánh mắt thúc giục của vị chánh văn phòng Nhà Trắng

“Và?”

“Và, tôi nghĩ ông ấy tin tôi. Chúa ơi, tôi đang nói sự thật phải không?” Đây là một câu hỏi hơn là cách diễn đạt

“Phải, cậu đang nói sự thật, Jack. Ed sẽ phải tự mình dọn dẹp chuyện này” Vẻ mặt Ryan tỏ rõ vẻ nhẹ nhõm đến mức Tổng Thống cảm thấy hơi tức giận “Cậu nghĩ tôi thực sự sẽ tham gia vào việc này đấy à?”

“Tất nhiên là không” Ryan ngay lập tức trả lời

“Những ai biết chuyện này rồi?”

“Trên máy bay á?” van Damm hỏi “Tôi chắc chắn Bob đã nói chuyện với vài người xung quanh rồi”

“Chà, hãy giải quyết chuyện này ngay đi. Tish” Durling nói với Giám đốc truyền thông “Hãy đưa ra tuyên bố. Ủy Ban Tư Pháp đã được báo cáo và tôi không gây bất kỳ sức ép gì cho họ cả”

“Chúng ta sẽ nói gì về việc hoãn phiên tòa?” Tish Brown hỏi

“Chúng ta xác định rằng tình trạng này xứng đáng với…cái gì nhỉ?” Tổng Thống nhìn lên trần nhà “xứng đáng với việc điều tra hoàn toàn minh bạch, không có sự can thiệp…..”

“Thực sự nghiêm trong – không, nó thực sự quan trọng đến mức xứng đáng để Quốc Hội phải được giữ để không có sự can thiệp từ bên ngoài?” Ryan đề nghị. Anh nghĩ, không tệ

“Tôi gần như đang đào tạo cậu trở thành một chính trị gia rồi đấy” Durling miễn cưỡng cười

“Ngài sẽ không nói bất kỳ điều gì trực tiếp về vụ việc” van Damm tiếp tục, đưa cho Tổng Thống lời khuyên theo công thức ra lệnh

“tôi biết, tôi biết. Tôi sẽ không thể bình luận chi tiết về vụ án vì tôi không thể cho phép bản thân can thiệp vào quá trình tố tụng hoặc bào chữa cho Kealty, ngoại trừ việc cho rằng bất kỳ công dân nào đều vô tội cho đến khi bị tòa kết án; Nước Mỹ cần được xây dựng trên luật pháp….đại loại thế. Tish, viết thành văn bản đi. Tôi sẽ phân phát nó trước khi chúng ta hạ cánh và rồi làm tiếp những việc chúng ta cần phải làm. Còn gì nữa không?” Durling hỏi

“Ngoại trưởng Hanson báo cáo mọi thứ đang diễn ra như kế hoạch. Không có gì bất ngờ” Ryan nói, cuối cùng cũng đến lượt anh báo cáo “Bộ trưởng Fiedler cũng đã chuẩn bị cho thỏa thuận hỗ trợ kinh tế ban đầu. Sir, đây sẽ là chuyến thăm dễ dàng và vui vẻ”

“Đúng là yên tâm” Tổng Thống khô khan nhận xét “Được rồi, hãy để tôi tắm rửa cái” Dù có đi bằng Không Lực Một thì việc đi lại đường xa cũng hiếm khi khiến người ta thoải mái, nhưng ít nhất ở Nhà Trắng bạn vẫn còn có chút quyền riêng tư với những người khác, chứ trên máy bay thì không. Một trung sỹ không quân đã sắp xếp gọn gàng phẳng phiu quần áo và bộ đồ phụ trợ cho Durling. Anh chàng đã mất gần 2 giờ để đánh bóng đôi giày da đen đến sáng bóng và thật thô lỗ nếu đuổi anh ta ra ngoài. Mọi người luôn háo cmn hức để tỏ lòng trung thành, ngoại trừ người mà bạn thực sự cần trung thành thực sự, Durling nghĩ khi bước vào phòng tắm nhỏ

“Chúng ta đã tìm thấy vài con tàu của họ”

Sanchez bước vào CIC, thấy mọi người đang tập hợp xung quanh bàn vẽ trung tâm, được đánh dấu bằng ba bộ biểu tượng hình kim cương thể hiện những con tàu vượt đại dương của kẻ thù. Con tàu Charlotte cũng đang đánh chữ “V” biểu tượng là một con tàu ngầm kẻ thù và Asheville có lẽ cũng đã phát hiện ra kẻ thù. Đặc biệt hơn cả, máy bay chống ngầm (ASW) S-3 Viking trước nhóm chiến đấu hai trăm dặm đã xác định được đâu là đường tuần tra của đối phương. Hai tàu ngầm của đối phương đã được phát hiện khi đang nổi lên thở: một chiếc bị hệ thống giám sát âm thanh (SOSUS) bắt được, chiếc còn lại bị phát hiện bởi một chiếc sonobuoys. Sau đó, qua đường thẳng vẽ vị trí của hai tàu ngầm, họ tìm thấy hai tàu ngầm khác. Bây giờ họ thậm chí còn có một khoảng thời gian có thể dự đoán được giữa các tàu, cho phép các máy bay thu hẹp phạm vi tìm kiếm

“Hoàng hôn ngày mai?” CAG hỏi

“Họ thích bình minh, phải không? Vậy thì hãy bắt họ vào bữa tối đi”

“Tôi thấy ok” Sanchez nhấc điện thoại thông báo cho viên sỹ quan phụ trách hoạt động dưới quyền

“Mất quá nhiều thời gian” Jones thì thầm

“Tôi vẫn còn nhớ cậu có thể đứng quan sát trong thời gian rất lâu” Wally Chambers nói với anh chàng giờ đã thành dân sự

“khi đó tôi còn trẻ và thiếu hiểu biết” Và anh nhớ ra, khi đó mình vẫn còn hút thuốc nữa. Hút thuốc đúng là giúp tập trung và tỉnh táo hơn. Nhưng nói chung hầu hết tàu ngầm không cho phép hút thuốc. Thật ngạc nhiên khi các thủy thủ không phàn nàn gì về quy định đó. Hải Quan sẽ như thế nào “Có hiểu khi tôi kể với anh về phần mềm của tôi có nghĩa gì chưa?”

“Cậu đang nói với tôi là ngay cả cậu cũng có thể bị thay thế bởi máy tính?”

Jones quay đầu lại “Mr. Chambers, anh biết đấy, khi anh già đi thì sẽ phải uống nhiều cà phê hơn”

“hai người lại cãi nhau đấy à?” Tướng Mancuso tham gia sau khi đã cạo râu

“Tôi nghĩ Jonesy có kế hoạch tấn công Bãi biển Banzai vào chiều nay” Đại tá Chambers cười toe toét, nhấp một ngụm cà phê “Cậu ta đang thấy chán với cuộc tập trận này”

“Họ đã dành nhiều thời gian cho việc đó” SubPac xác nhận

“Hey, các anh, chúng ta đang thử nghiệm sản phẩm của tôi đấy, đúng chưa?”

“Nếu cậu muốn có thông tin nội bộ, phải, tôi sẽ khuyên cậu nên ký hợp đồng” phần lớn lý do là hợp đồng của Jones thấp hơn IBM 20%

“Bước tiếp theo, tôi vừa thuê 2 gã bên Woods Hole. Các Big Blue (các ông lớn bên Hải Quân) chắc chẳng bao giờ tưởng tượng ra điều này”

“Ý cậu là gì?”

“Chúng tôi sẽ giải mã ngôn ngữ cá voi, giờ chúng tôi có thể nghe nó rõ hơn. Greenpeace sẽ thích cho mà xem. Nhiệm vụ của tàu ngầm trong 10 năm tới: Duy trì hòa bình trên biển để các loài động vật có vú được an toàn. Chúng tôi cũng có thể nhân tiện theo dõi vụ săn bắt cá voi của mấy tên khốn Nhật Bản này”

“Ý cậu là gì?” Chambers hỏi

“Anh muốn có đủ ngân sách? Tôi có một ý tưởng giúp anh hoàn thành mục tiêu”

“Là gì, Jonesy?” Mancuso hỏi

“Mấy gã bên Woods Hole nghĩ rằng họ có thể nhận được tín hiệu báo động từ 3 loài đã xác định: cá voi lưng gù, cá voi vây và cá ngừ. Họ thu được tiếng của chúng khi chơi với những người săn cá voi. Tôi có thể lập trình cho chúng hoạt động – nằm trong phạm vi tần suất mà chúng tôi truyền tải. Vì vậy việc chúng ta có thể làm là có những chiếc tàu ngầm theo dõi bọn cá voi và phát sóng cuộc gọi này, và đoán xem? Những kẻ săn cá voi sẽ không tìm thấy gì hết. Không con cá voi nào xuất hiện trong phạm vi 20 dặm quanh đó khi mà có con cá voi khác đang la hét rằng chúng bị nghiền nát. Xã hội cá voi không gắn kết lắm đâu”

“Cậu đang nói cái quái gì với chúng tôi thế?” Chambers hỏi. Nhưng rồi anh suy nghĩ một chút và gật đầu

“Tất cả những người đó hẳn phải nói với những người bạn trong Quốc Hội rằng chúng ta đang làm tốt công việc khoa học. Ok? Không phải họ yêu quý gì chúng ta, cũng chẳng phải họ yêu quý gì mấy cái động cơ của chúng ta, mà vì chúng ta đang làm tốt công việc. Những gì tôi đưa cho các anh là một nhiệm vụ trong 10 năm tới” Jones cũng sẽ giúp công ty mình có việc làm trong ít nhất 10 năm tới, nhưng tất nhiên đó là ngoài lề. Mancuso và cộng đồng tàu ngầm cần việc làm “Bên cạnh đó, tôi thường thích nghe chugns hát khi chúng ta còn làm việc ở Dallas”

“Tín hiệu từ Asheville” một chuyên gia liên lạc báo cáo “Họ đã tìm thấy mục tiêu”

“Chà, khá giỏi đấy” Jones nói, nhìn xuống bản đồ “Nhưng chúng ta vẫn là kẻ giỏi nhất trong trò này”

Không Lực Một hạ cánh nhẹ nhàng ở Sân bay Sherremetyevo sớm 1 phút so với kế hoạch. Khi bộ đảo chiều lực đẩy di chuyển ngược chiều, tốc độ của máy bay chậm lại đáng kể, và những người trong khoang đồng thanh thở dài. Ngay sau đó người ta nghe thấy những tiếng lách cách của dây an toàn tháo ra

“Điều gì khiến anh thức dậy sớm thế?” Cathy hỏi chồng

“Vài việc chính trị ở nhà. Anh đoán có thể kể cho em nghe” Ryan giải thích, rồi nhớ ra anh vẫn còn giữ bản fax trong ví. Anh đưa cho vợ xem, kèm theo bình luận rằng nó không đúng toàn bộ

“Em luôn nghĩ ông ta là một gã tồi” cô đưa mảnh giấy lại cho chồng

“Ồ, em không nhớ ông ta từng là Lương Tâm của Quốc Hội sao?” Jack bình tĩnh hỏi

“có lẽ ông ta từng như thế, nhưng em chưa bao giờ nghĩ ông ta có lương tâm của riêng mình”

“Chỉ cần nhớ….”

“Nếu có ai hỏi, em là bác sỹ phẫu thuật, đến đây để gặp đồng nghiệp Nga và tham quan một chút xung quanh” tất cả đều đúng. Với tư cách là cố vấn cấp cao của tổng thống, chuyến công du cấp nhà nước sẽ chiếm phần lớn thời gian của Ryan. Nhưng nó cũng không khác nhiều so với kỳ nghỉ gia đình bình thường. Sở thích tham quan của họ tương tự nhau, nhưng cũng không hoàn toàn giống nhau và Cathy biết chồng mình không thích bất kỳ kiểu shopping nào. Thật kỳ lạ khi hầu hết đàn ông đều không thích shopping, đặc biệt là chồng cô

Chiếc máy bay chuyển vào đường taxi và chuyến thăm chính thức bắt đầu. Tổng Thống và đệ nhất phu nhân Durling bước ra từ cabin, sẵn sàng giới thiệu mình trước công chúng như biểu tượng của Hoa Kỳ. Mọi người vẫn ngồi trên ghế để họ đi qua, được các nhân viên mật vụ và nhân viên an ninh của Lực lượng Không quân hộ tống.

“đúng là một công việc khó khăn” Ryan thở ra, theo dõi Tổng Thống trưng ra vẻ mặt vui vẻ và biết rõ một phần trong đó là giả. Ông ấy phải làm quá nhiều điều và điều gì cũng phải tỏ vẻ như đó là điều duy nhất ông phải làm. Ông ấy phải kết nối mọi thứ, và khi làm một việc lại phải trả vờ như những việc khác không tồn tại. Có lẽ giống như Cathy và các bệnh nhân của cô. Đó không phải là ý tưởng thú vị sao? Họ nghe thấy tiếng ban nhạc chơi khi cánh cửa mở ra, phiên bản địa phương của bản “Ruffles and Flourishes.”

“Anh đoán giờ chúng ta có thể đứng dậy rồi”

Buổi lễ ngoại giao đã sẵn sàng. Mọi người chen chúc tới cửa sổ để xem tổng thống xuống cầu thang máy bay và bắt tay tân tổng thống Nga và đại sứ Hoa Kỳ tại Cộng hòa Nga. Những quan chức còn lại trên máy bay sau đó bước xuống máy bay, trong khi đám báo chí xuống máy bay theo cửa sau

Tình cảnh rất khác so với chuyến đến gần đây nhất của Ryan đến Moscow. Sân bay vẫn như cũ, nhưng thời gian trong ngày, thời tiết và toàn bộ không khí đã khác. Sự thay đổi này được minh họa rõ ràng qua một khuôn mặt, Sergey Nikolayevich Golovko, Chủ tịch Cơ quan Tình Báo nước ngoài Nga, đứng ngay sau các chức sắc ở hàng đầu. Nếu là ngày xưa, ông sẽ không bao giờ xuất hiện ở đây, nhưng giờ thì đôi mắt xanh ddos đang nhìn thẳng Ryan, nháy mắt thích thú khi Jack dẫn vợ xuống cầu thang máy bay và đi ở phía sau phái đoàn.

Những dấu hiệu đầu tiên không có gì đang sợ, cũng không có gì quá bất thường khi các nhân tố chính trị ảnh hưởng đến lĩnh vực kinh tế. Các đoàn thể lao động có tổ chức đang thể hiện sức mạnh, và lần đầu tiên trong nhiề năm nó làm tốt đến như vậy. Chỉ tính riêng trong ngành công nghiệp ô tô và phụ trợ, họ đã giành lại được hàng trăm ngàn việc làm. Số học rất đơn giản: Gần 90 tỷ usd sản phẩm nhập khẩu năm ngoái giờ sẽ được sản xuất trong nước. Công đoàn và các đối tác quản lý công ty cùng đồng ý rằng điều duy nhất thiếu bây giờ là lời hứa của chính phủ về việc TRA sẽ không phải là một con hổ giấy, sẽ sớm bị vứt bỏ dưới danh nghĩa là đồng minh quốc tế tốt. Tuy nhiên, để có được sự bảo đảm đó, họ phải thuyết phục được Quốc Hội. Vậy thì phải có cuộc vận động hành lang với những nhân vật tham gia vào cuộc bầu cử sắp tới. Quốc Hội không thể bắt cá hai tay. Những lời hứa sẽ được thực hiện và hành động diễn ra và lần đầu tiên vượt qua ranh giới đảng phái. Truyền thông cũng bình luận rằng mọi thứ đang diễn ra rất tốt đẹp

Không chỉ vấn đề thuê nhân công, năng suất lao động cũng phải tăng đột biến. Các nhà máy cũ và thiết bị hoạt động kém hiệu quả cần được nâng cấp và vì vậy các đơn đặt hàng công cụ và nguyên liệu cần phải được đưa ra đầu tiên. Dù đã có các chỉ báo trước, các đơn đặt hàng lớn và nhiều đột ngột vẫn gây ra chút ngạc nhiên, vì ngay cả những nhà quan sát sắc sảo nhất cũng không coi dự luật này là một cuộc cách mạng, dù nó thực sự là thế

Nhưng điểm sáng trên báo cáo số liệu không thể sai được. Cục Dự trữ Liên bang sử dụng nhiều dữ liệu khác nhau để theo dõi nền kinh tế Hoa Kỳ, một trong số đó là dữ liệu về các đơn đặt hàng thép và máy công cụ. Trong thời gian Đạo luật Cải cách Thương mại được Quốc hội và được Nhà Trắng thông qua, con số này đã tăng lên đến mức vượt ra ngoài phạm vi của biểu đồ. Rồi, những người ở cấp cao nhất nhận thấy sự gia tăng mạnh mẽ trong các khoản vay ngắn hạn. Hầu hết đến từ ngành ô tô và phụ trợ, cần các khoản vay để trả cho các nhà cung cấp khác nhau. Gia tăng vay mượn có thể dẫn tới cung tiền và lạm phát kéo theo, điều cần phải chặn đứng nhanh chóng. Các quan chức chính phủ quyết định tăng lãi suất chiết khấu lên 0.5 điểm phần trăm thay vì 0.25 điểm như dự tính ban đầu. Quyết định này sẽ được công bố khi thị trường đóng cửa vào ngày hôm sau

Chỉ huy Ugaki đang trong phòng điều khiển tàu ngầm, hút thuốc và uống trà như thường lệ vốn sẽ khiến ông mỗi giờ phải đi đến cabin mình đi vệ sinh, và chưa kể đến những cơn ho mãn tính đang bị trầm trọng hơn do không khí khô trên tàu (thường được giữ khô để bảo vệ hệ thống điện tử trên tàu). Ông biết họ phải ở đâu đó ngoài kia, ít nhất là 1, có lẽ là 2 con tàu ngầm Mỹ – Charlotte và Asheville, thông tin tình báo đã thông báo với ông ta thế – nhưng ông không sợ mấy con tàu đó. Mà là đám thủy thủ. Lực lượng tàu ngầm Mỹ đã bị giảm quy mô đáng kể, nhưng chất lượng vẫn rất tốt. Ông ta vốn hy vọng mình sẽ phát hiện ra đối thủ của mình trong cuộc tập trận DATELINE PARTNERS từ vài giờ trước. Có lẽ thế, Ugaki tự nhủ, bọn họ cũng có thể chưa phát hiện ra ông, nhưng ông cũng không chắc và suốt 36 giờ qua, ông ta hiểu rằng đây không còn là trò chơi nữa, kể từ khi ông ta nhận được dòng mật mã ‘Leo lên Núi Niitaka’. Một tuần trước, ông còn rất tự tin, nhưng giờ khi đã ra biển và xuống nước thì đã có sự khác biệt lớn giữa lý thuyết và thực hành

“Có gì không?” Ông ta hỏi viên sỹ quan sonar, chỉ nhận được cái lắc đầu thay cho câu trả lời

Thông thường, một tàu ngầm của Mỹ trong một cuộc tập trận như vậy được “tăng cường” tức là một nguồn âm thanh được bật lên, làm tăng tiếng ồn mà nó phát ra dưới nước để mô phỏng nhiệm vụ trinh sát của tàu ngầm Liên Xô, bọn Mỹ một mặt rất kiêu ngạo, nhưng mặt khác lại rất thông minh. Bọn họ hiếm khi di chuyển theo nhóm và hiếm khi thể hiện sức mạnh thực sự, họ đã học cách hành động trong những điều kiện bất lợi — giống như một vận động viên chạy trong đôi giày đầy cát. Kết quả là, khi được gỡ bỏ các rào cản, bọn họ trở thành những đối thủ đáng gờm

Chà, mình cũng vậy! Ugaki tự nhủ. Chẳng phải ông ta cũng từng trưởng thành trong quá trình theo dõi tàu ngầm Nga giống mấy tên người Mỹ hay sao? Ông ta chẳng phải cũng từng tiến gần đến con Akula của Nga hay sao? Hãy kiên nhẫn. Samurai đích thực là những người kiên nhẫn. Dù sao đây cũng không phải nhiệm vụ cho một tàu thương mại

“Nó giống như theo dõi cá voi, phải không?” Chỉ huy Steve Kennedy nhận xét

“Gần như thế” trưởng nhóm Sonarman 1/c Jacques Yves Laval, Jr. bình tĩnh trả lời, vừa theo dõi màn hình vừa xoa tai do chảy mồ hôi khi đeo tai nghe

“Cậu cảm thấy bị lừa à?”

“Bố tôi đã tham gia các trận chiến thực. Sir, tất cả những gì tôi từng nghe khi còn bé là hãy hành quân lên phía Bắc và đánh bại kẻ thù ngay tại hang ổ” Frenchy Laval là tên tuổi nổi tiếng trong cộng đồng tàu ngầm, một sonarman vĩ đại đã đào tạo nên các sonarman vĩ đại khác. Giờ thì ông ấy đã nghỉ hưu và con trai ông nối tiếp truyền thống

Điều tuyệt cmn vời là theo dõi cá voi hóa ra lại là khóa huấn luyện tuyệt vời. Chúng là những sinh vật tinh ranh, không phải bởi vì chúng cố gắng trốn tránh truy đuổi mà đơn giản vì chúng di chuyển nhanh và hiệu quả, các tàu ngầm thấy rằng di chuyển đủ gần để đếm và xác định các thành viên trong đoàn riêng lẻ hoặc thành viên trong gia đình cá voi trở nên cực kỳ thú vị. Ít nhất là đối với các sonarman, Kennedy nghĩ, còn bên bộ phận vũ khí thì chẳng có gì vui rồi….

Mắt Laval tập trung và màn hình thác nước. Anh ngồi thẳng dậy, với lấy cây bút chì và gõ và tần số thứ 3 trước mặt

“2-7-0” anh nhẹ nhàng

“Ừ”

“Junior, cậu có gì?” CO hỏi

“Chỉ là một dấu hiệu, sir, ở vạch 60 hertz” 30 giây sau “tín hiệu tăng dần”

Kennedy đứng sau hai màn hình, giờ thì có 2 vạch chấm xuất hiện, một ở vị trí vạch sáu mươi hertz của màn hình và vạch còn lại ở dải tần số cao. Động cơ điện trên tàu ngầm lớp Harushio của Nhật Bản sử dụng dòng điện xoay chiều 60 vòng / giây. Một loạt các chấm màu vàng không đều xuất hiện trên màn hình đen và bắt đầu rơi xuống thành một thác nước thẳng trong vùng “60” hertz, như thể giọt nước đang rơi từ cái vòi bị rỉ. Đây cũng là lý do vì sao nó được gọi là “màn hình thác nước”. Junior Laval để các chấm rơi một vài giây thêm xem có phải là ngẫu nhiên hay không và quyết định rằng không phải ngẫu nhiên

“Sir, tô nghĩ chúng ta có thể cần phải bắt đầu theo dõi. Xác nhận mục tiêu Sierra-1, có thể là mục tiêu dưới nước, hướng 2-7-4, tín hiệu yếu”

Kennedy gửi tin này cho đội theo dõi kiểm soát bắn cách đó mười bốn bước chân. Một kỹ thuật viên bật máy phân tích bức xạ vốn là máy vi tính Hewlett-Packard tiên tiến được thiết kế để giám sát khả năng truyền tín hiệu âm thanh dưới nước. Dù sự tồn tại của máy này được biết đến rộng rãi nhưng phần mềm tốc độ cao của nó vẫn là một trong những bí mật hàng đầu của hải quân Hoa Kỳ. Kennedy nhớ rằng hệ thống sonar được chế tạo bởi một công ty có trụ sở tại Groton, dưới sự điều hành của một trong những học trò giỏi nhất của Frenchy Laval. Máy tính cần 1/1000 micro giây để phân tích dữ liệu đầu vào đưa ra câu trả lời

“Sir, là đi thẳng. Ước tính cơ bản khoảng 8 đến 12.000 yards”

“Hãy chắc chắn” viên sỹ quan chỉ huy nói với sỹ quan dưới diều của phòng phụ trách hỏa lực

“Tín hiệu này không phải là từ con cá voi lưng gù” Laval báo cáo sau 3 phút “giờ tôi đang có 3 lines cho gã này, Sierra-1 chính là mục tiêu tàu ngầm được xác nhận, hoạt động bằng động cơ điện” Junior tự nhủ già Laval nổi tiếng với việc theo dõi tàu ngầm lớp HEN của Nga vốn khó nghe như một trận đông đất. Anh điều chỉnh lại tai nghe “Hướng xác định 2-7-4, có thể đo được tốc độ dựa trên vòng quay chân vịt”

“Giải pháp hoàn tất” sỹ quan điều khiển hỏa lực báo cáo “Giải pháp điều khiển bắn hiệu quả cho ống phóng số 3 nhắm mục tiêu S-1 đã hoàn thành”

“Xoay bánh lái trái 10 độ, hướng mới 1-8-0” Kennedy ra lệnh một cú bẻ lái chéo để thu hẹp hơn nữa phạm vi của mục tiêu và cũng để tính toán hướng và tốc độ mục tiêu tốt hơn “chạy chậm lại, xuống đến 5 hải lý/giờ” Theo dõi đối thủ luôn là phần thú vị

“Nếu ông làm vậy, ông đang tự tay dùng dao cắt cổ mình đấy” Anne Quinlan nói thẳng như thường lệ

Kealty đang ngồi trong văn phòng. Thông thường nếu Số -1 vắng mặt thì luôn có Số-2 phụ trách thay thế, nhưng điều kỳ diệu của hệ thống liên lạc hiện đại là Roger luôn có thể làm mọi thứ mình cần ngay cả khi đó là nửa đêm ở Nam Cực nếu ông ta muốn, bao gồm việc đưa ra tuyên bố báo chí từ máy bay tại Moscow rằng ông định vứt phó tổng thống của mình ra ngoài cửa cho tự giải quyết vấn đề

Bản năng đầu tiên của Kealty là muốn công bố với toàn thế giới rằng ông ta luôn có niềm tin với Tổng Thống của mình. Điều này cũng ẩn ý rõ ràng rằng các tin tức đăng trên truyền thông là có thật và cho ông ta thời gian để gột rửa bùn đang bắn toàn thân, vốn là điều ông ta đang cần nhất lúc này

“Ed, những gì chúng ta cần biết lúc này” Chánh văn phòng của ông ta chỉ ra, không phải là lần đầu tiên đưa ra ý kiến này “là ai là kẻ cmn bắt đầu chuyện này” Các bài báo không tiết lộ chuyện đó, đúng là bọn phóng viên thông minh. Cô không thể hỏi ông ta về việc có bao nhiêu phụ nữ được ông ta thả thính trong văn phòng. Một phần vì có lẽ ông ta cũng chả nhớ, một phần có thể vì thật khó mà xác định ai mà ông ta không thả thính

“Bất kể đó là ai thì cũng phải là người thân cận với Lisa” một nhân viên khác nhận xét. Mắt mọi người sáng ra khi nghe thấy lời nhận xét đầy thấu hiểu này

“Barbara”

“Đoán tốt lắm” ‘Chief’ nghĩ – Quinlan thích được gọi cái tên này – “Chúng ta cần xác nhận điều đó, và cần phải trấn an cô ta”

“Đồ phụ nữ ngu xuẩn” Kealty lẩm bẩm

“Ed, tôi không muốn nghe bất kỳ lời nói nào kiểu thế này nữa, ok?” Chief cảnh báo “Đến khi quái nào ông mới học được rằng ‘không’ có nghĩa là ‘có thể sau này’? Được rồi, tôi sẽ tự mình đến gặp Barbara và có thể chúng ta có thể nói chuyện với cô ta để thoát ra khỏi chuyện này, mẹ kiếp, nhưng đây là lần cuối cùng đấy, ok?”