Chương 18 QUẢ TRỨNG PHỤC SINH
“Cái tủ quần áo ban đầu ở đây à?” Ryan hỏi
“Tôi luôn quên cậu được báo tin tốt thế nào” Golovko nhận xét, chỉ để tỏ ý khen ngợi vị khách, vì thực tế câu chuyện đã được nhiều người biết đến
Jack cười toe toét, vẫn cảm thấy như đứa trẻ nhìn sự đời qua tấm gương Alice. Bây giờ nó hoàn toàn là một cánh cửa hoàn toàn bình thường, nhưng vào thời Yuri Andropov, nó được che dấu bằng một tủ quần áo bằng gỗ rộng, còn vào thời Beriya và trước đó thì lối vào văn phòng Chủ tịch KGB hoàn toàn bị che đậy. Không có ccuwar nào từ hành lang chính, thậm chí nó bị che khuất ngay cả trong phòng chờ. Ryan nghĩ, chuyện này đúng là hi hữu, ngay cả đối với Lavrentiy Beriya vối nỗi sợ ám sát thường trực – dù khá vô lý – khi làm mấy biện pháp an ninh ngớ ngẩn này. Và nó cũng không giúp ông ta tránh khỏi bị giết trong tay những người mà nỗi căm ghét ông ta cao hơn cả nỗi sợ. Dù sao thì chuyện viên Cố vấn an ninh của Mỹ bước vào phòng Chủ tịch Tình Báo Nước Ngoài của Nga không phải chuyện ngớ ngẩn sao? Ryan nghĩ, có khi tro cốt của Beriya vẫn còn luẩn quẩn bay đâu đây. Anh quay lại nhìn vị chủ nhà trong khi tâm trí vẫn hướng về chiếc tủ quần áo bằng gỗ sồi, ước gì họ vẫn giữ cái tên cơ quan cũ KGB, Hội Đồng An Ninh Quốc Gia, chỉ để giữ gìn truyền thống
“Sergey Nikolay’ch, thế giới đã thật sự thay đổi nhiều đến vậy trong có…Chúa ơi, trong có 10 năm qua sao?”
“Bạn của tôi, còn chưa tới 10 năm ấy” Golovko vẫy tay ra hiệu cho Jack ngồi xuống chiếc ghế da êm ái còn sót lại khi tòa nhà còn thuộc Công ty Bảo Hiểm Rossiya “và chúng ta vẫn còn một chặng đường dài phải đi”
Công việc, Jack nghĩ. Chà, Sergey chưa bao giờ e dè trong chuyện này. Ryan vẫn còn nhớ khoảnh khắc nhìn chằm chằm vào báng súng người đàn ông này đang cầm chặt trên tay. Nhưng tất cả những chuyện đó đã xảy ra trước khi xảy đến cái gọi là sự-kết-thúc-của-lịch-sử
“Sergay, tôi đang làm mọi thứ có thể rồi. Chúng tôi đã trả các ông 5 tỷ usd cho đống tên lửa này. Nhân tiên, các anh đã chơi chúng tôi một cú đẹp đấy” Ryan nhìn đồng hồ. Buổi lễ dự kiến diễn ra vào buổi tối. Còn một tên lửa Minuteman-III và 1 tên lửa SS-19 còn lại – nếu không tính số SS-19 có ở Nhật Bản vốn được cấu trúc lại để phóng vệ tinh
“Jack, chúng tôi hiện có nhiều vấn đề lắm”
“Ít hơn 1 năm trước” Ryan nhận xét, tự hỏi yêu cầu tiếp theo là gì “Tôi biết ông đã khuyên Tổng Thống Grushavoy không chỉ giới hạn vấn đề ở thông tin tình áo. Coi nào, Sergey, nhiều thứ đang trở nên tốt hơn. Ông biết chuyện đó mà”
“Không ai từng nói với chúng tôi là thực hiện dân chủ khó đên thế”
“Nó cũng khó với chúng tôi thôi, người anh em. Cảm thấy thế mỗi ngày đấy”
“Thật khó chịu khi biết rằng chúng tôi có mọi thứ mình cần để làm cho đất nước mình thịnh vượng, nhưng câu hỏi là làm thế nào để sử dụng chúng hiệu quả. Phải. Tôi đã khuyên Tổng Thống nhiều điều….”
“Sergey, tôi sẽ rất ngạc nhiên nếu ông không phải là người có thông tin nhiều nhất ở đất nước mình”
“Hừm, phải.Chà, chúng tôi đang khảo sát phía đông Siberia, rất nhiều thứ, rất nhiều tài nguyên. Chúng tôi phải thuê người Nhật làm điều đó, nhưng những gì họ đang tìm kiếm….” giọng ông đột ngột dừng lại
“Ông đang tìm thấy một cái gì đó khác, Sergey. Đó là gì?”
“Chúng tôi nghĩ họ không nói thật mọi thứ. Chúng tôi đã tìm thấy một số hồ sơ khảo sát từ những năm 1930, các tài liệu từ Bộ Nội Địa. Có vẻ như là có một mỏ gadolinium. Vào thời điểm đó chỉ có vài ứng dụng dùng đến kim loại này và nó đã bị lãng quên cho đến khi vài người của tôi tiến hành tìm kiếm toàn diện về các dữ liệu cũ. Gadolinium giờ được sử dụng rộng rãi hơn và một trong số các đội khảo sát của họ đang đóng quân cách mỏ này có vài km. Chúng tôi biết mỏ đó có thật. Đội khảo sát những năm 1930 có mang vài mẫu vật về phân tích. Nhưng người Nhật đã không đề cập vấn đề này trong báo cáo gần đây nhất của họ
“Và?” Jack hỏi
“Và tôi thấy kỳ lạ khi họ nói dối chúng tôi về chuyện này” Golovko nhận xét, tỏ vẻ không vội vàng. Ông ta thường không vội khi kể mấy câu chuyện như thế này
“Họ được trả bao nhiêu để làm việc này cho các ông?”
“Thỏa thuận là họ sẽ hỗ trợ chúng tôi khai thác các khoáng sản mà họ đã phát hiện ra cho chúng tôi, các điều khoản rất hào phóng”
“Tại sao họ lại nói dối?” Ryan hỏi tiếp
Golovko lắc đầu “Tôi không biết. Có thể tìm ra câu hỏi này rất quan trọng. Cậu nghiên cứu về lịch sử, phải không?”
Đây là một trong những lý do tại sao hai người tôn trọng lẫn nhau. Ryan có thể coi những lo lắng của Golovko như một ví dụ khác về chứng hoang tưởng của người Nga – có đôi khi anh nghĩ nước Nga chính là nước phát minh ra khái niệm ‘hoang tưởng’ này – nhưng sẽ thật không công bằng khi nghĩ thế. Dưới thời Nga Hoàng, người Nga đã chiến đấu với người Nhật trong các năm 1904-1905 và thua cuôc, hải quân Nhật dành chiến thắng mang tính bước ngoặt trong Trận Chiến Eo Biển Tsushima. Cuộc chiến này đã đẩy nhanh quá trình sụp đổ của triều đại Romanov và đồng thời cũng đẩy nhanh tốc độ trở thành cường quốc tầm thế giới của Nhật, khiến họ tham gia vào hai cuộc Thế Chiến. Nó cũng để lại vết sẹo đẫm máu trong lòng người Nga, khiến Stalin không bao giờ quên ước mơ khôi phục các vùng lãnh thổ đã mất. Sau Thế Chiến Thứ Nhất, người Nhật cũng tham gia vào nỗ lực lật đổ Bolshevik. Họ gửi một đội quân khá lớn đến Siberia và dùng dằng không chịu rút quân. Chuyện tương tự lại xảy ra vào năm 1938-1939, hậu quả còn nghiêm trọng hơn, đầu tiên là dưới quyền Nguyên soái Blyukher, rồi đến một gã tên Zhukov. Đúng vậy, có rất nhiều ‘lịch sử’ giữa Nga và Nhật
“Sergey, chuyện đó lại xảy ra trong thời đại này, vào thời gian này à?” Ryan nhăn nhó hỏi
“Cậu biết đấy, Jack, cậu là một gã thông minh nhưng vẫn là người Mỹ, cậu chưa trải qua cảm giác bị xâm lược nhiều như chúng tôi. Chúng tôi có lo lắng xuông về chuyện này không? Không, rõ ràng là không. Có gì đó đang để chú ý không? Có, Ivan Emmetovich, chắc chắn là có”
Ryan nghĩ, ông ta rõ ràng muốn nói điều gì đó, và với thời gian bỏ ra nãy giờ, đó rõ ràng phải là vấn đề lớn. Đã đến lúc tìm hiểu xem chuyện đó là gì “Chà, Sergey Nikolay’ch, tôi nghĩ có thể hiểu mối quan tâm của ông, nhưng tôi không thể giúp được gì nhiều…” Golovko cắt ngang anh chỉ bằng một từ
“THISTLE”
“Mạng lưới cũ của Lyalin. Nó làm sao?”
“Gần đây các cậu đã tái khởi động nó” Chủ tịch RVS nhận ra ánh mắt ngạc nhiên của Ryan. Ryan là một người đàn ông thông minh và nghiêm túc, nhưng vẫn chưa thực sự là một sỹ quan tình báo hiện trường giỏi. Cảm xúc của cậu ta bộc lộ quá rõ. Có lẽ, Sergey nghĩ, ông nên đọc một cuốn sách về Ireland để hiểu rõ hơn về tay chính trị gia đang ngồi trên chiếc ghế da cũ này. Ryan vừa mạnh mẽ vừa yếu đuối và cả hai tính cách này ông đều không thực sự hiểu
“Điều gì khiến ông nghĩ thế?” người Mỹ hỏi với vẻ vô tôi nhất có thể, cách anh phản ứng cho thấy lại bị mắc câu bởi tay gián điệp già đời thông minh. Anh thấy Golovko mỉm cười trước sự không thoải mái của mình và tự hỏi liệu tự do hóa của đất nước này không rõ có khiến người ta có khiếu hài hước nhiều hơn không. Trước đây Golovko sẽ chỉ nhìn anh ngây người
“Jack, chúng ta là những người chuyên nghiệp, phải không? Tôi biết điều này và làm thế nào tôi biết là việc của tôi”
“tôi không biết anh đang giữ bài gì, bạn của tôi, nhưng trước khi đi xa hơn thì chúng tôi cần phải xác định đây có phải trò chơi thân thiện hay không đã”
“Như cậu biết, tổ chức gián điệp thực sự của người Nhật là Cục Điều Tra An Ninh thuộc Bộ Tư Pháp” câu tuyên bố bất ngờ này rất rõ ràng đúng mục tiêu và có lẽ đáng tin cậy. Nó cũng xác định rõ đây là trò chơi thân thiện giữa họ. Golovko vừa tiết lộ bí mật mình nắm giữ, dù thật sự cũng không phải điều đáng ngạc nhiên gì
Phải phải khâm phục người Nga. Chuyên môn của họ trong lĩnh vực gián điệp thuộc đẳng cấp thế giới. Không, Ryan tự sửa lỗi. Họ chính là đẳng cấp thế giới luôn. Nếu bạn muốn thực hiện hoạt động gián điệp ở một quốc gia, thì còn cách nào tốt hơn là xây dựng một mạng lưới gián điệp trong bộ phận phản gián của quốc gia đó? Người ta vẫn còn thực sự nghi ngờ trong nhiều năm rằng họ thực tế nắm quyền kiểm soát MI-5, cơ quan an ninh nội địa Anh và việc họ xâm nhập sâu và triệt để vào nhánh an ninh nội bộ của CIA khiến người Mỹ xấu hổ
“Chìa bài của ông ra xem” Ryan nói, cần phải kiểm tra cẩn thận….
“Cậu đang có 2 sỹ quan hiện trường ở Nhật dưới vỏ bọc là các nhà báo Nga. Họ đang tái khởi động lại mạng lưới này. Họ rất giỏi và rất cẩn thận nhưng một trong những đầu mối liên lạc của họ đã bị PSID nghe lén. Chuyện đó có thể xảy ra với tất cả mọi người thôi” Golovko thản nhiên. Jack thấy ông không có chút gì tự mãn cả. Chà, ông ta quá chuyên nghiệp với chuyện này và trong hầu hết khía cạnh, đó là sự thân thiện công bằng. Ý khác trong tuyên bố này cũng không thể rõ ràng hơn: Sergey có thể hủy diệt Clark và Chavez chỉ bằng một động tác đơn giản, tạo ra một sự cố quốc tế khác giữa hai quốc gia vốn đang có đủ vấn đề cần phải giải quyết. Đó là lý do vì sao Golovko không tự mãn, vì ông ta không cần phải thế
Ryan gật đầu “Được rồi, người anh em. Tôi vừa nhận được bài. Nói tôi xem ông muốn gì nào”
“chúng tôi cần biết tại sao người Nhật đang nói dối chúng tôi và quan điểm của Mrs. Foley về chuyện này. Đổi lại, chúng tôi sẽ bảo vệ mạng lưới này cho các cậu” Ông ta không nói thêm là tạm thời thôi
“Họ biết được bao nhiêu?” Jack hỏi, xem xét đề nghị của phía bên kia. Golovko đang đề nghị rằng Nga sẽ che dấu cho một chiến dịch gián điệp của Mỹ. Đây đúng là điều mới lạ chưa từng có. Họ vô cùng muốn nhận được tin tức này. Jack nghĩ, họ đánh giá cmn rất cao. Tại sao?
“Đủ để trục xuất họ ra khỏi đất nước, không hơn” Golovko mở ngăn kéo và đưa ra một tờ giấy “Đây là tất cả những gì Foleyeva cần biết”
Jack đọc và đút nó vào túi “Đất nước tôi không mong đợi bất kỳ xung đột nào giữa Nga và Nhật”
“Vậy thì chúng ta đồng ý chứ?”
“Đồng ý, Sergey. Tôi sẽ khuyên Tổng Thống chấp nhận lời đề nghị của ông”
“Như mọi khi, Ivan Emmetovich, rất vui khi làm việc với cậu”
“Tại sao các ông không tự mình kích hoạt chiến dịch?” Ryan hỏi, không biết mình có nổi một ngày tốt lành hôm nay hay không đây
“Lyalin giữ những thông tin này ngoài nguồn. Ông ta rất thông minh. Chúng tôi không có đủ thời gian để..thuyết phục? PHải, đúng là thuyết phục ông ta chuyển giao- trước khi giao ông ấy cho các cậu chăm sóc”
Jack nghĩ, đúng là cách chọn từ ngữ thông minh. Thuyết phục. Chà, Golovko trưởng thành trong hệ thống cũ. Thật không quá hy vọng ông ta sẽ đoạn tuyệt khỏi nó được. Jack cố không cười toe
“Ông biết đấy, ông đúng là đối thủ lớn” Jack nghĩ sau ánh mắt tỏ vẻ thờ ơ, đề nghị đơn giản của Golovko có lẽ giờ sẽ là khởi đầu cho một thứ gì đó lớn hơn. Mẹ kiếp, thế giới này giờ sẽ trở nên điên rồ đến mức nào đây?
Chậm hơn Tokyo sáu giờ và trước New York tám giờ, chênh lệch 14 giờ theo múi giờ tại ra rất nhiều rắc rối. Ở một số nơi bây giờ là 2 giờ chiều Thứ Bảy, ở những nơi khác là Thứ Sáu
Vào lúc 3 giờ sáng, Chuck Searls rời khỏi nhà lần cuối. Anh ta đã thuê một chiếc ô tô vào hôm trước – giống như nhiều người dân New York, anh ta không thích mua xe riêng – để lái tới La Guardia. Phi trường Delta đông đến ngạc nhiên trong chuyến bay đầu tiên trong ngày tới Atlanta. Anh ta đã mua vé một chiều qua một trong nhiều công ty du lịch trong thành phố và trả bằng tiền mặt dưới cái tên giả thỉnh thoảng anh ta có mang ra sử dụng và khác với tên trên hộ chiếu mới làm vài tháng trước. Ngồi trên ghế 2-A khoang hạng nhất, chỗ ngồi rộng cho phép anh ta xoay người và ngửa đầu ra sau, giúp anh ta ngủ được trong hầu hết hành trình đến Atlanta, hành lý đã được chuyển qua một chuyến bay tới Miami. Thực sự cũng không có gì nhiều ở đây. Chỉ có hai bộ quần áo nhẹ, vài chiếc sơ mi và vài đồ dùng cơ bản khác, công thêm chiếc laptop. Tại Miami, anh ta sẽ lên một chuyến bay khác dưới một cái tên khác và hướng về phía đông nam để tới thiên đường.
Dù ngôi nhà ở Aspen được trang bị xa hoa thì George Winston, cựu chủ tịch tập đoàn Columbus Group cũng không vui vẻ gì vì bị bong gân đầu gối. Dù giờ anh có thời gian khám phá môn trượt tuyết mới bắt đầu, nhưng anh còn quá ít kinh nghiệm và có lẽ hơi già đối với những con dốc vốn dành cho dân chuyên. Đầu gối của anh đau cmn khủng khiếp. Sáng sớm anh đứng dậy khỏi giường và tập tễnh bước vào phòng tắm, uống thêm một liều thuốc giảm đau bác sỹ kê, cũng là lúc anh thấy rằng sự kết hợp giữa bị đánh thức và cơn đau âm ỷ sẽ khiến anh rất khó quay lại giấc ngủ. Lúc này ở New York mới hơn 5.00 sáng, anh nghĩ, cũng là khoảng thời gian anh thường thức dậy, anh luôn dậy sớm để vượt mặt những người ngủ muộn, kiểm tra máy tính và các tạp chí, cùng các nguồn thông tin khác để chuẩn bị đầy đủ cho các quyết định sẽ đưa ra khi thị trường mở cửa
Winston phải tự công nhận với mình là anh nhớ công việc. Chúa ơi, phải nói thật với khuôn mặt trong gương là thế. Được rồi, anh đã làm việc rất chăm chỉ, tách bản thân khỏi gia đình, tự đưa mình vào trạng thái gần giống như nghiện ma túy, nhưng tách mình hẳn với công việc liệu có phải là…một sai lầm?
Chà, không, cũng không hoàn toàn chính xác, anh nghĩ, tập tễnh bước vào phòng làm việc im lặng nhất có thể. Nó chỉ giống như bạn không thể xóa bỏ hoàn toàn một thứ gì đó và không có gì điền vào thay thế hoàn toàn, phải không? Anh không thể chèo chiếc thuyền Cristobol cả ngày, khi bọn trẻ thì ở trường. Thực tế chỉ có một thứ duy nhất trong đời anh có thể làm được suốt ngày, và nó lại gần như cmn giết chết anh, phải không?
Ngay cả như thế…
Mẹ kiếp, bạn thậm chí không thể có được tờ Tạp chí đúng giờ ở đây. Và đây là văn minh đấy à? May mà họ còn có đường dây điện thoại. Theo thói quen cũ, anh bật máy tính. Winston đã đăng ký xem gần như mọi tin tức và tài chính và anh chọn theo sở thích cá nhân. Thật là tốt khi là điều này vào sáng sớm. Vợ hẳn sẽ lại hét lên nếu thấy anh lại giở mấy chiêu cũ, cô sẽ cho rằng anh lại muốn bay về Phố Wall như trước kia, bất kể là tay chơi hay không. Chà, được rồi, anh có vài giờ và cũng không định lái máy bay trực thăng qua đỉnh núi này vào lúc sáng sớm, đúng không? Bác sỹ đã đưa ra lời cảnh báo nghiêm túc là không trượt tuyết nữa. Ít nhất là trong một tuần và rồi anh giam mình trên sườn dốc này. Nó cũng không tệ đến thế, phải không? Anh có thể giả vờ dạy bọn trẻ trượt tuyết….mẹ kiếp!
Anh đã nghỉ hưu quá sớm. Tất nhiên anh không nghĩ trước ra được điều này, nhưng những tuần gần đây, thị trường đang xôn xao về một tên giởi từ trên trời rớt xuống và ra tay. 3 tuần trước, hắn ra tay với lĩnh vực thép, thu được lợi nhuận lớn, rồi hắn chuyển sang….Thung lũng Silicon. Phải, đó là nơi hắn chớp lấy cơ hội. Họ đã phát min ra một loại mình máy tính laptop mới và giờ, với việc các sản phẩm của Nhật có nguy cơ bị đánh thuế, thì sản phẩm này sẽ bùng nổ. Ai là người vốn dẫn đầu IPO nhỉ? Gã Ryan đó, luôn có bản năng kinh doanh nhạy bén, giờ thì đang lãng phí thời gian phục vụ trong chính phủ. Đúng là phí phạm của trời, Winston tự nhủ, cảm thấy cơn đau ở chân và cố gắng quên đi rằng mình cũng đang lãng phí thời gian vào lúc nửa đêm ở một khu resort trượt tuyết trong khi tuần tới vết thương của mình cũng không cho phép trượt tuyết luôn
Mọi thứ trên Phố Wall có vẻ trở nên hỗn loạn không cần thiết, anh nghĩ, kiểm tra biến động các cổ phiếu mà anh tin là sẽ lên nếu được đầu tư đúng cách. Đây là một trong những mẹo, kiểm tra các xu hướng và các chỉ số báo trước những người khác. Một trong những mẹo ư? Mẹ kiếp, đó là thủ thuật duy nhất. Làm thế quái nào anh cảm thấy khó mà mô tả nó. Anh nghĩ ở lĩnh vực nào cũng vậy thôi. Vài người có khả năng làm việc đó, và anh là một trong số họ. Những người khác cố gắng sử dụng mèo này bằng cách lừa dối, tìm kiếm thu thập thông tin thông qua các kênh ngầm, hoặc giả mạo động thái có lợi cho họ để đạt được kết quả tương tự. Nhưng đó là…lừa đảo, phải không? Kiếm tiền như vậy có lợi ích gì? Đánh bại đối thủ một cách công bằng và trên chính trò chơi của bọn họ mới là nghệ thuật thương mại thực sự và vào cuối ngày, những gì anh thích nhất là mọi người tiến đến và nói “Cậu, đồ chó đẻ!” với giọng điệu bình luận hoàn toàn khác với nghĩa đen của câu nói
Anh nghĩ, không có lý do gì để thị trường bất ổn như vậy. Dù sao thì, mọi người không xem xét đầy đủ các yếu tố khác nhau
• • •
Những chiếc Hornets lao theo sau ngay khi những chiếc Tomcats cất cánh. Sanchez lái chiếc máy bay chiến đấu dọc theo mạn phải về phía các neo ở mũi tàu, có thể cảm thấy cần phanh trên bánh lái ở đúng vị trí. Đội thủy thủ trên boong nhìn chiếc máy bay lần cuối và chiếc xe buýt của anh bắt đầu rùng mình, tăng mã lực tối đa. Đội thủy thủ mặt đất ra tín hiệu sẵn sàng và Sanchez giơ tay chào và ngả đầu vào phía sau khi máy bay phóng lên. Một lát sau, động cơ hơi nước đã đẩy máy bay khỏi mũi tàu và bay lên không trung. Chiếc Hornet dừng lại một lúc,luôn là cảm giác kỳ lạ, và anh bắt đầu leo lên trời cao. Sanchez thu lại thiết bị hạ cánh của máy bay và bắt đầu tiến về vị trí đã định. Cánh máy bay nặng trĩu với các thùng nhiên liệu và tên lửa thực hành màu xanh da trời
Bọn họ đang cố tỏ ra thông minh, gần như đã thành công, nhưng “gần như” không thực sự là thành công trong trò chơi này. Các bức ảnh vệ tinh cho thấy ba hạm đội tàu mặt nước đang di chuyển. Sanchez sẽ dẫn dắt đội Alpha Strike chống lại nhóm tàu lớn trong số bọn họ, 8 tàu, tất cả đều là tàu khu trục. Haicặp máy bay Tomcat sẽ đối đầu với P-3S do bọn họ đưa tới; lần đầu tiên họ sử dụng radar tìm kiếm để chủ động tìm kiếm mục tiêu thay vì dưới sự điều hành của EMCOM. Giống như một nhát dao găm – không, dống như một nhát dao bổ thẳng vào đầu. Các ảnh quét gián đoạn từ radar E-2C Hawkeye cho thấy quân Nhật không gửi máy bay chiến đấu đến đảo Marcus, nếu không phải do khó khăn từ phía họ thì đây là bước đi thông minh, vì máy bay cử tới đơn giản là không đủ để đối phó với các đội bay thuộc hai tàu sân bay. Không giống như Saipan hay Guam, Marcus không phải là hòn đảo lớn. Trong chốc lát, anh không còn suy nghĩ vẩn vơ. Theo lệnh của Bud qua kênh tần số radio thấp, đội hình bay bắt đầu phân tán theo kế hoạch công phu.
“Hai/ Alo” Sato nhấc điện thoại trên Cầu tàu Mutsu
“Chúng tôi vừa xác định hai tín hiệu liên lạc radio tần số thấp. Hai tín hiệu, hướng 1-5-7 và 1-9-5”
“Đã đến lúc rồi” Sato nói với viên sỹ quan phụ trách hoạt động. Mình nghĩ họ sẽ không bao giờ btanas công. Trong thực tế chiến tranh, ông ta sẽ làm một điều. Nhưng trong trường hợp này, ông ta sẽ làm điều khác. Người Mỹ biết rất ít về độ nhạy các thiết bị ELINT (Tình báo điện tử) trên tàu của ông “Cứ tiếp tục như trước đi”
“Tốt lắm. Chúng ta cũng đang tìm thấy hai thiết bị radar trên không. Họ dường như bay theo mẫu kế hoạch, không có gì thay đổi”
“Cảm ơn” Sato gác máy và với lấy cốc trà. Các kỹ thuật viên giỏi nhất của ông đang vận thành các thiết bị thu thập thông tin điện tử và họ có các băng ghi lại các thông tin nghe được từ mỗi cảm biến để nghiên cứu sau này. Đây chính là điểm thự sự quan trọng trong quá trình tập trận, để học tất cả những gì có thể về cách Hải quân Mỹ tổ chức tấn công
“Kích hoạt cảnh báo thì sao?” Thuyền trưởng tàu Mutsu bình tĩnh hỏi
“Không cần” Vị tướng trả lời, chăm chăm nhìn đường chân trời đầy suy tư, như thể ông ta chính là thủy thủ đang thực chiến
Trên Snoopy One, một chiếc máy bay AE-6B Prowler, phi hành đoàn đang quết mọi radar và tần số. Họ đã tìm thấy và xác định được 6 tần số từ tàu thương mại, không sóng nào ở gần vị trí đã biết của hạm đội Nhật Bản. Mọi người đều nghĩ, mình đã không thực hiện bài tập nghiêm túc. Thông thường những trò chơi kiểu này thú vị hơn nhiều
Qua cửa sổ văn phòng, viên đại tá giám đốc Cảng Tanapag nhìn thấy một chiếc tàu sân bay lớn đang tiế gần đến mũi nam Đảo Managaha. Thật ngạc nhiên. Anh lục tung chồng giấy tờ trên bàn để kiểm tra xem có tờ fax nào cảnh báo tàu đến. Ồ, có, nó đây rồi. Hẳn nó đến vào đêm qua. MV Orchid Ace từ Yokohama. Chuyến tàu chở hàng xe ô tô Toyota Land Cruisers chuyển hướng để bán cho các chủ đất tại Nhật. Có lẽ một con tàu đã được lên lịch chuyển tiếp sang Mỹ. Vậy là giờ những chiếc ô tô sẽ chuyển đến đây, khiến tình trạng tắc đường thêm tệ hơn. Anh lẩm bẩm, nhấc ông nhòm lên và ngạc nhiên nhìn thấy một bóng đen khác ở phía chân trời, lớn và hình lòng chảo. Một chiếc tàu chở ô tô khác à? Thật kỳ lạ
Snoopy One vẫn duy trì tầm bay và độ cao, có thể nhìn thấy hạm đội “kẻ thù” ngay dưới đường chân trời, cách xa hàng trăm dặm. Hai kỹ thuật viên điện tử ở hàng ghế sau sẵn sàng bấm công tắc nguồn bất cứ lúc nào để kích hoạt thiết bị gây nhiễu trên tàu, nhưng người Nhật chưa bật radar lên, và chẳng có gì để gây nhiễu. Viên phi công liếc nhìn về phía đông-nam để thấy vài ánh chớp màu vàng, ánh sáng lấp lánh của tán kim loại của đội Alpha Strike đang quay trở lại lao xuống boong tàu để tránh xa tầm phủ sóng của radar càng lâu càng tốt nhằm ‘bắn’ loạt tên lửa đầu tiên
“Tango, tango, tango,” chỉ huy Steve Kennedy đưa ra mã lệnh phóng ngư lôi ‘lý thuyết; hoặc ‘hành chính’. Anh đã nhận diện được mục tiêu tàu lớp Harushio khoảng 9 tiếng,, dành thời gian để quen với dữ liệu tín hiệu từ mục tiêu, để cho thủy thủ dưới quyền làm quen với một công việc đòi hỏi sự khắt khe hơn là theo dõi con cá voi lưng gù mang thai. Cuối cùng cũng chán với trò chơi, đã đến lúc bật điện thoại dưới nước và sau khi để tên ngốc Sierra-1 thời gian để ‘phản công’, anh chắc chắn sẽ khiến mấy kể đó giật mình. Anh không muốn để sau này mọi người nói anh không cho bọn họ cơ hội. Không phải vì mấy chuyện như vậy sẽ công bằng, nhưng Nhạt và Mỹ là bạn, dù tin tức trên radio vài tuần qua có đưa ra thông tin hai nước chỉ trích nhau
“Cứ cho hắn thời gian” Chỉ huy Ugaki nói. Họ đã theo dõi tàu ngầm lớp 688 của Mỹ gần 40 phút qua. Vậy chúng tốt nhưng không quá xuất sắc, bọn họ hẳn phải khó phát hiện Kurushio đến mức tấn công ngay khi tìm kiếm được và, Ugakia nghĩ, ông ta sẽ để cho họ bắn phát đầu tiên. Vậy đấy. vị CO nhìn viên sỹ quan trưởng phòng điều khiển hỏa lực của mình và 4 đền giải pháp màu đỏ
Ông ta nhấc điện thoại lên trả lời với một giọng hoàn-toàn-tỏ-vẻ-ngạc-nhiên “Các anh đến từ đầu?”
Các thủy thủ đều nghe thấy điều này – mọi người trên tàu đều nói tiếng Anh rất tốt- ngạc nhiên khi thấy thuyền trưởng thông báo thế. Ugaki nhìn thấy vẻ mặt của họ. Ông ta sẽ giải thích cho họ sau
“Thậm chí còn không thèm ‘tango’ trở lại. Tôi đoán ông ta không GQ (trong tình trạng sẵn sàng khẩn cấp) chút nào” Kennedy lại nhấn điện thoại lần nữa “Theo các hướng dẫn về cuộc diễn tập, hiện giờ chúng tôi sẽ tắt và bật bộ khuếch đại” Theo lệnh anh, USS Asheville quay phải và tăng tốc độ lên 20 hải lý/giờ. Con tàu lù xa 20.000 yard để tái khởi động bài diễn tập, cho ‘kẻ thù’ có chơ hội tốt hơn để huấn luyện hữu ích”
“Conn, sonar”
“Conn đây”
“Mục tiêu mới, chỉ đỉnh là Sierra-5, hướng 2-8-0, tàu mặt nước động cơ diesel 2 chân vịt, loại chưa rõ. Tốc độ khoảng 18 hải lý/giờ” Sonarman 1c Junior Laval báo cáo
“Không biết loại tàu nào à?”
“Âm thanh quá kém, chà, kém, thuyền trưởng, không phải tiếng booming cuẩ tàu thương mại”
“Rất tốt. Theo dõi nó và báo cáo ngay khi có thể”
“Sonar, rõ”
Sanchez nghĩ, chuyện này quá đơn giản. Đội tàu Enterprise có lẽ đang trải qua thời gian khó khăn hơn với tàu khu trục tên lửa dẫn đường (DDG) lớp Kongo ở phía bắc. Anh không gấp gáp gì, nhưng giữ đội hình lỏng lẻo ở độ cao 300 feet, với tốc độ chỉ 400 hải lý/giờ. Mỗi máy bay trong số 4 máy bay cường kích của Slugger Flight đều mang 4 tên lửa Harpoon tập trận, và 4 chiếc theo sau Mauler cũng vậy. Anh kiểm tra màn hình trước mặt để xác định vị trí. Dữ liệu vừa đưa vào máy tính của anh chỉ trước đó 1 giờ, cho biết anh đang gần đúng vị trí của đối phương và hệ thống điều hướng GPS sẽ đưa anh đến vị trí chính xác do máy tính chỉ định. Đã đến lúc kiểm tra xem độ chính xác của thông tin tình báo hoạt động đến đâu
“Mauler, đội trưởng đây, sẵn sàng xuất kích- ngay!” Sanchez kéo cần điều khiển lại dễ dàng “Nhắm mục tiêu- ngay!” cùng với lệnh thứ hai, anh bật radar tìm kiếm
Bọn họ ở đó, xuất hiện ngay trên màn hình. Sanchez chọn con tàu dẫn đầu hạm đội và kích hoạt các đầu phóng tên lửa gắn ở cánh máy bay. Tất cả bốn đèn báo đều sáng, thể hiện sẵn sàng “Đây là Slugger-Lead. Phóng, phóng, phóng! 4 tên lửa theo trình tự”
“Số 2, đã phóng 4”
“Số 3, đã phóng 4”
“Số 4, đã phóng 3, 1 tên lửa bị kẹt” Gần như đạt đến tiêu chuẩn của bài tập, Sanchez nghĩ, mường tượng đến nhận xét đưa đến cho viên sỹ quan phụ trách bảo trì trong phi đội
Trong một cuộc chiến thực sự, máy bay sẽ phải nghiêng xuống biển sau khi bắn tên lửa để tránh bị lộ. Nhưng đây là một cuộc tập trận, vì vậy họ giảm xuống hai trăm feet và tiếp tục lao đi như tên lửa. Thiết bị ghi âm trên tàu sẽ ghi lại tín hiệu radar và dữ liệu theo dõi từ các tàu Nhật Bản để đưa ra đánh giá về khả năng hoạt động của đối phương. Cho đến nay, màn trình diễn của người Nhật chỉ có thể được mô tả là không đạt yêu cầu.
Quyền của phụ nữ phục vụ trong các phi đội chiến đấu trên tàu sân bay là một vấn đề đau đầu. Một thỏa hiệp ban đầu đối với điều khoản này là đưa phụ nữ lên máy bay tác chiến điện tử. Vì vậy, phi đội bay nữ đầu tiên của Hải quân là Trung tá Roberta Peach thuộc Phi đội Tác chiến Điện tử Chiến thuật Hải quân 137 (VAQ-137), có mật danh là “The Rooks”. Là nữ phi công cấp cao nhất trên tàu sân bay, cô tin rằng việc sử dụng mã cuộc gọi “Peaches” của một nữ phi công khác là lý do cho sự may mắn của mình. Vì vậy cô chọn “Robber” là mật mã cô sử dụng khi hoạt động trên không
“Nhận tín hiệu, Robber” EWO (Sỹ quan tác chiến điện tử) ở phía sau chiếc máy bay Prowler báo cáo “Rất nhiều mục tiêu”
“Làm sập chúng đi” Cô ngắn gọn ra lệnh
“Chắc chắn là rất nhiều trong số chúng đó…Harm đang tấn công vào SPG-51. Theo dõi và sẵn sàng”
“Bắn ngay” Robber nói. Cô có đặc quyền là chỉ huy máy bay khai hỏa theo lệnh, và miễn là radar chiếu sáng tên lửa SPG-51 đang bật và phát ra sóng điện từ, tên lửa chống radar Harm gần như chắc chắn sẽ bắn trúng mục tiêu.
Giờ đây, Sanchez đã nhìn thấy những đường viền màu xám của hạm đội ở phía chân trời. Một âm thanh rít khó chịu phát ra từ tai nghe, có nghĩa là máy bay của anh đã lọt vào tầm phát hiện của radar tìm kiếm và radar điều khiển hỏa lực, điều chưa bao giờ vui vẻ ngay cả khi trogn một cuộc tập trận, đặc biệt là khi “kẻ thù” trong trường hợp này đang sử dụng tên lửa đất đối không tiêu chuẩn do Mỹ thiết kế với màn trình diễn mà anh rất quen thuộc. Có vẻ nó giống như con tàu lớp Hatakaze với hai radar SPG-51C và chỉ một bệ phóng single-rail. Con tàu chỉ có thể dẫn đường cho hai tên lửa cùng lúc và cần nhiều nhất hai tên lửa để hạ máy bay của anh. Chiếc Hornet là mục tiêu lớn hơn tên lửa chống hạm Harpoon và không bay thấp và nhanh như tên lửa này. Mặt khác, anh hiện có một thiết bị gây nhiễu tự vệ trên máy bay của mình, điều này làm cho khả năng phát hiện của máy bay và radar tương đương nhau. Bud từ từ đẩy cần sang trái. Trong trường hợp này, bay thẳng qua tàu chiến là vi phạm các quy tắc an toàn. Vài giây sau, anh bay trước khu trục hạm ba trăm yards. Ít nhất 1 trong số tên lửa của anh đã bắn trúng mục tiêu, anh phán đoán, và đó chỉ là một khu trục hạm nặng 5.000 tấn, một tên lửa chống hạm Harpoon là đủ, và một cuộc tấn công hỏa lực tập trung sau đó sẽ đưa đối thủ xuống địa ngục
“Slugger, chỉ huy đây, Xếp đội hình theo tôi”
“Số 2…”
“Số 3…”
“Số 4” đội bay của anh nhận lệnh
Viên CAG (chỉ huy đội không quân) nghĩ, một ngày khác trong cuộc đời của phi công hải quân. Giờ anh có thể mong chờ được hạ cánh, bước vào CIC (Trung Tâm Chỉ Huy) và dành phần thời gian còn lại trong 24 giờ tới để xem kết quả. Anh đã bắn hạ các máy bay thật và không có bất kỳ hoạt động diễn tập nào mang lại cảm giác tương tự như thế. Nhưng bay vẫn luôn là bay
Tiếng gầm rú của máy bay trên cao luôn náo nhiệt. Sato nhìn chằm chằm vào nhóm máy bay chiến đấu màu xám của Mỹ ở phía xa và đưa ống nhòm lên nhìn. Rồi ông ta đứng dậy và bước xuống CIA
“Thế nào rồi?”
“Lộ trình đúng như chúng ta nghĩ” Viên sỹ quan điều hành hạm đội đưa qua bức ảnh vệ tinh chụp cả hai nhóm tàu chiến đấu Mỹ vẫn đang hướng về phía tây, theo chiều gió để tiến hành các hoạt động bay. Các bức ảnh này mới được chụp từ hai giờ trước. Biểu đồ radar cho thấy các chiến đấu cơ Hoa Kỳ vẫn đang trên đường hướng tới vị trí đã định
“Tuyệt vời. Dành lời khen của tôi cho thuyền trưởng, hãy chuyển hướng 1-5-5, tốc độ tối đa” Trong chưa đầy 1 phút, tàu Mutsu rung chuyển với sức mạnh gia tăng của động cơ chính, bắt đầu tăng tốc qua những con sóng nhẹ của Thái Bình Dương, đi tới điểm hẹn với hạm đội tàu chiến Hoa Kỳ. Đúng giờ luôn quan trọng
Vào lúc 11:43:02 theo giờ EST (Eastern Standard Time) trên Sàn giao dịch chứng khoán New York, một nhân viên giao dịch trẻ tuổi đã mắc sai lầm khi giao dịch cổ phiếu Merck. Anh ta nhập các điểm chứng khoán vào mạng ở mức 23 1/8 giá trị hiện tại. 30 giây sau anh ta nhập lại với cùng dữ liệu. Lần này anh ta bị la nên giải thích lỗi là do cái bàn phím chết tiệt bị kẹt, vì vậy thay ngay cái mới. Đây cũng là chuyện thường. Người ta còn bị đổ cả cà phê và mấy thứ khác ở cái chốn đông đúc này. Các số liệu lửa được đưa vào tức thì và thế giới trở lại bình thường như cũ. Cũng lúc đó, một sai lầm tương tự cũng đã xảy ra ở cổ phiếu General Motors và những người mắc lỗi cũng sử dụng những lời bào chữa tương tự và người lập liệu an toàn. Những người tại hiện trường giao dịch cổ phiếu GM không liên hệ nhiều chuyện này với những người giao dịch cổ phiếu Merck và họ không biết rằng hai người đàn ông đã sai vì ai đó đã trả cho họ 50.000usd để tạo ra một lỗi sai mà không ảnh hưởng gì đến hệ thống cả. Nếu họ không làm – họ không biết chuyện đó- thì cũng sẽ có hai cá nhân khác được trả số tiền tương tự để tạo ra một lỗi tương tự trong 10 phút nữa
Trên các máy tính lớn Stratus tại Công ty Ủy Thác Lưu Ký (Depository Trust Company) – ới tất cả các phần mềm cần thiết – hai lần chuyển đã được ghi lại và quả trứng Phục sinh bắt đầu nở.
Máy ảnh và đèn chiếu sáng được lắp đặt tại Sảnh đường St. Vladimir Hall trong Điện Kremlin hùng vĩ, theo truyền thống là nơi ký kết chính thức các hiệp ước và là nơi Jack từng có mặt vào một thời điểm khác và dưới hoàn cảnh rất khác. Tổng thống Mỹ và Tổng thống Nga đều đang trang điểm ở hai phòng riêng biệt, Ryan chắc chắn điều này có gì đó càng khiến người Nga thêm khó chịu. Truyền thống địa phương không quan tâm nhiều đến hình ảnh các chính trị gia phải xuất hiện thế nào trước ống kính. Hầu hết các khách mời đều đã yên vị, nhưng các thành viên cấp cao của cả hai bên giờ đều có thể thư giãn hơn. Các bước chuẩn bị cuối cùng gẫ gần như hoàn tất. Những chiếc ly pha lê đã được đặt sẵn trên khay, những nút sâm panh được nới lỏng, chỉ chờ lời ra hiệu để bật nắp
“Điều đó nhắc tôi nhớ là ông chưa bao giờ gửi cho tôi chai sâm phanh Georgian nào” Jack nói với Sergey
“Chà, hôm nay sẽ làm và tôi sẽ cho cậu giá tốt”
“Ông biết đấy, trước đây thì tôi sẽ phải trả lại vì liên quan đến luật lệ về đạo đức”
“Phải, tôi biết mọi sỹ quan Mỹ đều là những kẻ gian tiềm năng” Golovko nhận xét, kiểm tra xung quanh xem mọi thứ đã hoàn hảo chưa
“Ông nên là một luật sư” Jack nhìn người đứng đầu tổ chức tình báo bước qua cửa và đi đến chỗ ngồi của mình “Nơi này đáng ghé thăm chứ, em yêu?” anh hỏi vợ
“Các Sa Hoàng đúng là biết cách sống” vợ anh thì thầm trả lời khi tất cả các đèn TV sáng lên. Tại Mỹ, tất cả các kênh truyền hình đều đang tạm hoãn các chương trình thông thường. Thời gian hơi mâu thuẫn, vì có sự chênh lệch múi giờ 11 giờ giữa Moscow và Bờ Tây của Hoa Kỳ. Hơn nữa, do lãnh thổ rộng lớn của Nga và Siberia nằm gần Vòng Bắc Cực, nên bản thân Nga trải dài ít nhất 10 múi giờ. Nhưng đây là chương trình mà mọi người đều muốn xem
2 vị tổng thống bước ra trước sự hiện diện của hơn 300 quan khách. Roger Durling và Eduard Grushavoy tiến đến chiếc bàn gỗ gụ và 2 bên từng là kẻ thù truyền kiếp bắt tay nhau nồng ấm. Durling từng là lính bộ binh và lính dù vời kinh nghiệm chiến đấu trên chiến trường Việt Nam, Grushavoy từng là lính, kỹ sư chiến trường tham gia đầu tiên tại Afghanistan. Thời trẻ, họ được huấn luyện để ghét nhau, nhưng giờ thì tất cả đã kết thúc. Hôm nay, họ sẽ gác lại những vấn đề trong nước vốn phải đối mặt hàng ngày, vì hôm nay thế giới sẽ thay đổi trong tay họ
Grushavoy, trong vai trò chủ nhà, mời Durling tới ghế, rồi bước tới microphone.
“Thưa ngài Tổng Thống” ông nói qua một thông dịch viên vốn ông cũng không thực sự cần “Thật vinh dự khi đón tiếp ngài lần đầu tiên tới Moscow….”
Ryan không lắng nghe bài phát biểu. Từng từ trong bài phát biểu đều có thể đoán trước được. Mắt anh dán chặt vào chiếc hộp nhựa đen đặt trên bàn ngay giữa ghế của 2 vị nguyên thủ quốc gia, có 2 nút đỏ cùng một sợi dây điện chạy xuống sàn. Có 2 màn hình TV treo trên tường gần đó và ở phía sau của căn phòng, có một chiếc TV hình chiếu lớn để mọi người đều có thể nhìn thấy. Tất cả màn hình TV đều hiển thị chung hình ảnh
“Đúng là chạy nhanh hơn cả đường tàu hỏa” Một thiếu tá quân đội Hoa Kỳ, ngồi cách Minot, Bắc Dakota 20 dặm, cho biết. Anh vừa nối sợi dây cuối cùng “Được rồi, mạch điện đã ngắt, dây diện nóng lên” Chỉ có một công tấc an toàn ngăn tên lửa phát nổ và anh đang đặt tay lên đó. Anh vừa tự mình kiểm tra mọi thứ và toàn bộ đại đội quân sự đang được huy động đi tuần trong kiểm soát khu vực này vì nhóm Friends of the Earth đang đe dọa tập hợp mọi người tại nơi vụ nổ xảy ra, với mục đích phản đối vụ việc, nếu chuyện đó xảy ra thì viên syxquan sẽ phải ngăn cản vụ nổ. Anh tự hỏi, vì cái cmn gì mà mọi người phản đối sự kiện này? Anh đã tốn gần 1 giờ đồng hồ để cố giải thích với người đồng cấp bên Liên Xô
“Vậy là cuối cùng cũng đến những bước này” người đàn ông run rẩy trong gió cất lời. Cả hai người bọn họ đều theo dõi màn hình TV và đợi hướng dẫn
“Thật xấu hổ khi không có bất kỳ chính trị gia nào quanh đây để cho chúng ta chút hơi nóng” anh đưa tay ra khỏi công tắc an toàn. Sao họ không thể bắt đầu ngay bây giờ đi nhỉ?
Viên sỹ quan người Nga biết tiếng Anh Mỹ đủ hiểu để cười phá lên trước lời bình luận, tay chạm vào thứ gì đó ở phía trong chiếc áo khoác parka quá khổ, thứ anh ta muốn tạo sự ngạc nhiên cho người Mỹ
“Thưa Tổng Thống, sự đón tiếp nồng hậu mà chúng tôi đã nhận được tại thành phố vĩ đại này là một bằng chứng tuyệt vời cho thấy hai dân tộc chúng ta nên, có thể và sẽ trở nên thân thiện với nhau – cũng mạnh mẽ như tình bạn của chúng ta trước đây, nhưng vẫn chưa được hiệu quả như mong muốn. Hôm nay, chúng ta sẽ đặt dấu chấm hết cho chiến tranh” Durling kết thúc bài phát biểu của mình và nhận được tràng pháo tay, quay lại bắt tay Grushavoy lần nữa. Cả hai người đều ngồi xuống. Thật kỳ lạ là bây giờ họ phải nhận lệnh từ một đạo diễn truyền hình người Mỹ vốn đang đeo tai nghe và nói gì đó rất nhanh
“Giờ” cả hai ngôn ngữ cùng cấp lên “nếu quý vị chuyển sang TV …..”
“Khi tôi còn là trung úy trong đội tiên phong” Tổng Thống Nga thì thầm “tôi thích làm nổ tung mọi thứ”
Durling cười toe, cúi đầu sát lại gần. Có vài thứ không nên nói vào micorphone “Khi còn bé, Ngài biết công việc tôi luôn muốn làm thì nhất không?”
“Roger, đó là gì?”
“Một gã lái cần cẩu dùng một viên bi sắt phá tan một ngôi nhà. Đó chính là công việc tuyệt vời nhất trên thế giới”
“Đặc biệt nếu ngài ném một đối thủ trong quốc hội vào trong ngôi nhà đó trước” cả hai người đều chia sẻ cái nhìn đồng cảm với nhau
“Thời gian” Durling nhìn viên đạo diễn
Cả hai người đều đặt ngón tay vào nút của mình
“Đếm đến 3 nhé Ed?” Durling hỏi
“Được, Roger!”
“1” Durling nói
“2” Grushavoy tiếp tục
“3” Cả 2 người đều nói, nhấn nút
Hai nút tạo thành một mạch đơn giản kết nối với máy phát vệ tinh bên ngoài. Mất khoảng một phần ba giây để tín hiệu đi đến và đi từ vệ tinh, và một phần ba khác để tín hiệu trở lại. Trong một lúc, rất nhiều người đã nghĩ rằng có điều gì đó không ổn. Nhưng hóa ra mọi thứ đều hoạt động tốt.
“Whoa!” Viên thiếu tá bật thốt khi hàng trăm pounds thuốc nổ phát nổ. Tiếng ồn rất ấn tượng, dù họ đứng cách đó nửa dặm. Ngay sau đó, động cơ tên lửa nhiên liệu rắn tạo ra ngọn lửa giống như ngọn tháp. Họ phải đảm bảo rằng ngọn lửa bắt đầu từ phía trên, nếu không tên lửa có thể bay ra khỏi hầm, điều này tuyệt đối không được phép. Trên thực tế, toàn bộ quá trình có vẻ phức tạp và nguy hiểm không cần thiết. Cơn gió lạnh sẽ thổi khi độc phát ra về phía đông, và vào lúc gặp phải thứ gì đó quan trọng thì nó chỉ còn là một mùi khó chịu, cũng giống như tình hình chính trị dẫn đến việc phá hủy các bệ phóng tên lửa là điều đáng nói, phải không? Dù chắc chắn vẫn còn đó sự khó chịu. Cuộc bắn pháo hoa lớn nhất thế giới cháy trong khoảng ba phút trước khi biến thành tro. Viên trung sỹ khởi động hệ thống chữa cháy trong hầm phóng, trước sự ngạc nhiên của thiếu tá, hệ thống này thực sự hoạt động
“Anh biết đấy, chúng tôi bốc thăm xem ai được làm điều này, và tôi đã thắng” viên sỹ quan đứng lên, nói
“tôi đến đây chỉ theo lệnh. Nhưng tôi vui mừng vì được tham gia. Giờ đã an toàn chưa?”
“Tôi nghĩ an toàn. Đi nào, Valentin. Chúng ta vẫn còn việc phải làm, đúng không?”
Cả hai người bước lên xe HMMWV, một loại xe jeep của quân đội và viên đại tá khởi động xe, lái theo hướng ngược gió của hầm phóng, giờ chỉ còn là một cái lỗ trên mặt đất, tỏa ra hơi nước. Đám ký giả CNN theo sau, vẫn truyền hình trực tiếp khi chiếc xe đang chạy qua đường đất gồ ghề. Xe của họ dừng lại sau khi đi 200 yarks và hai sỹ quan nhảy ra khỏi xe, đeo mặt nạ phòng độc phòng khi hiện trường vẫn còn tàn dư lượng khói lớn. Nhưng thực ra khói đọc không còn mấy. Chỉ còn mùi khó chịu. Viên sỹ quan người Mỹ vẫn tay ra hiệu cho đám phóng viên TV tiến vào và đợi họ chuẩn bị xong, mất 2 phút
“Sẵn sàng” viên đạo diễn nói
“chúng ta có đồng ý rằng silo và tên lửa đã bị phá hủy không?”
“Có, chúng tôi đồng ý” Người Nga trả lời, dơ tay chào theo quân lệnh. Rồi anh ta bước lại phía sau, rút ra từ túi hai chiếc cốc pha lê “Đồng chí thiếu tá, vui lòng cầm mấy cái này nhé?”
Tiếp theo, anh ta lại rút ra một chai sâm panh Georgian khác. Người Nga mỉm cười, mở ly sâm panh và rót đầy ly.
“Bây giờ tôi dạy anh truyền thống của Nga. Đầu tiên uống cái đã” anh ta nói. Đám phóng viên truyền hình rất thích cảnh này
“tôi nghĩ là tôi biết phần đó” viên sỹ quan người Mỹ uống ly sâm panh “Rồi giờ sao?”
“Cái ly này có thể không bao giờ nên được dùng cho mục đích thấp kém hơn. Giờ anh phải làm theo tôi đấy nhé” Người Nga nói, xoay người, đứng vững và ném mạnh chiếc ly vào căn hầm trống. Người Mỹ cười và làm theo
“Ngay bây giờ!” Anh chưa kịp nói hết lời thì hai ly rượu đã rơi xuống hầm phóng tên lửa cuối cùng. Chúng tan thành khói, nhưng cả hai vẫn nghe thấy tiếng vỡ khi đập vào bức tường bê tông cháy đen
“May quá, tôi còn 2 chiếc ly nữa” Valentin nói và lấy chúng ra
“Khốn khiếp” Ryan thở ra. Hóa ra người Mỹ và người Nga có ý tưởng như nhau và giờ đang giải thích cho cái gọi là “Miller time!”. Thật không may, mấy lon nhôm không thể vỡ khi ném
“Kịch quá!” vợ anh nghĩ
“Không quá Shakespeare, nhưng nếu chuyện phải xảy ra thì ít nhất nó cũng xảy ra, em yêu” Rồi họ nghe thấy tiếng nút sâm panh bật, rồi tiếng vỗ tay
“Phần đó khoảng 5 tỷ usd, đúng không?”
“Ừ”
“Vậy, Ivan Emmetovich, giờ chúng ta có thể thực sự là bạn chứ?” Golovko hỏi, mang ly rượu đến “Caroline, cuối cùng chúng ta cũng gặp nhau” ông duyên dáng nói với Cathy
“Sergey và anh đang hồi tưởng lại chuyện xưa” Jack giải thích, cầm lấy chiếc ly và nâng cốc với vị chủ nhà
“Từ cái thời tôi dí súng vào đầu cậu” người Nga nhận xét. Ryan tự hỏi liệu đây là chúc mừng lịch sử…hay nâng cốc chúc mừng sự kiện này?
“Cái gì?” Cathy hỏi, suýt sặc rượu
“Cậu chưa bao giờ kể cho cô ấy à?”
“Lạy chúa, Sergey!”
“Các anh đang nói chuyện gì thế?”
“Tiến sỹ Ryan, ngày xửa ngày xưa, cái thời chồng cô và tôi có một…chút mâu thuẫn trong nghề nghiệp, kết thúc bằng việc tự tôi đã dí súng vào mặt cậu ta. Tôi chưa bao giờ nói với cậu rằng, Jack, khẩu súng ấy không nạp đạn”
“chà, dù sao thì tôi cũng đâu có bị sao đâu, phải không?”
“Hai người đang nói về chuyện gì thế? Chắc là loại chuyện cười gì đó, phải không?” Cathy hỏi
“Phải, em yêu, đúng là thế. Andrey Il’ich dạo này thế nào?”
“Ông ấy khỏe lắm. Thực tế, nếu cậu muốn gặp thì tôi có thể sắp xếp”
Jack gật đầu “Tôi muốn gặp ông ấy”
“Xin lỗi, nhưng chính xác ông là ai?”
“Em yêu” Jack nói “đây là Sergey Nikolayevich Golovko, Chủ tịch Cục tình báo đối ngoại Nga”
“KGB? Hai người biết nhau à?”
“Không phải là KGB, thưa bà. Giờ tổ chức chúng tôi nhỏ hơn nhiều. Chồng bà và tôi đã từng…là đối thủ trong nhiều năm”
“Được rồi, và ai thắng?” cô hỏi
Cả hai người đều chung ý nghĩ, nhưng Golovko nói trước “Tất nhiên là cả hai chúng tôi. Giờ, nếu bà cho phép, tôi xin phép được giới thiệu vợ tôi, Yelena, bác sỹ nhi khoa” Jack nhận ra, đây chính là cái gì đó mà CIA chưa bao giờ quan tâm tìm hiểu
Anh quay lại nhìn 2 vị tổng thống, có vẻ vui vẻ dù bị các phóng viên vây quanh. Đây là lần đầu tiên anh thực sự tham gia vào sự kiện kiểu này, nhưng anh chắc không phải lúc nào cũng có cái kết có hậu như vậy. Có lẽ bởi vì cuối cùng tất cả những căng thẳng đều đã đươc giải phóng, và nhận thức đó, phải, Virginia, chuyện cuối cùng cũng kết thúc. Anh thấy người ta mang thêm sâm panh đến. Rượu khá ngon và anh thực sự muốn thưởng thức. CNN sẽ nhanh chóng chán bữa tiệc, nhưng những người này thì không. Tất cả những người mặc quan phục, và các chính trị gia, và các điệp viên, và các nhà ngoại giao. Chúa ơi, có lẽ tất cả đều sẽ thực sự là bạn bè.