← Quay lại trang sách

Chương 20 CUỘC TẤN CÔNG THỨ 3-

Khi bữa tiệc kết thúc đã quá nửa đêm. Giải trí chính thức là một vở balle. Sức hấp dẫn của Bolshoy vẫn còn nguyên và cấu trúc căn phòng cho phép các vị khách được ngồi xem các vũ công gần hơn bao giờ hết, khi vở kết thúc, các bàn tay vị khách đều đỏ và đau vì liên tục vỗ tay và yêu cầu diễn lại. Với sự hỗ trợ từ nhân viên an ninh, các vị khách bắt đầu ra cửa. Hầu hết mọi người đều bước đi loạng choạng, và Ryan thấy mình vẫn là một trong số những người tỉnh táo nhất trong phòng, bao gồm tỉnh hơn cả vợ mình

“Cô nghĩ sao, Daga?” Ryan hỏi đặc vụ Helen D’Agustino, vệ sỹ riêng đang lấy áo khoác

“Tôi nghĩ, chỉ duy nhất lần này tôi muốn dự tiệc với các Sếp” rồi cô lắc đầu, giống như cha mẹ thất vọng với đám con cái của mình

“Ôi, Jack, ngày mai em sẽ cảm thấy rất tệ cho mà xem” Cathy báo. Vodka ở đây thật dễ uống

“Em yêu, anh đã nói rồi mà” chồng cô tinh nghịch “ngoài ra, giờ đã bước sang ngày mai rồi”

“Xin lỗi tôi phải giúp JUMPER” Đó mà mật danh Sở Mật Vụ đặt cho Tổng Thống, vì ông từng là lính nhảy dù

Ryan rất ngạc nhiên khi thấy một người Mỹ trong trang phục công sở bình thường – bữa tối trang trọng ở Nga là các vị khách phải đeo cà vạt đen, một bước ngoặt gần đây trong bối cảnh xã hội Nga – đợi ở ngoài cửa. Anh dẫn vợ theo lối đó

“có chuyện gì thế?”

“Tiến sỹ Ryan, tôi cần gặp Tổng Thống ngay”

“Cathy, em có thể đợi ở đây 1 chút không” Rồi anh nói với viên chức đại sứ quán “Đi theo tôi”

“Ôi, Jack…” vợ anh phàn nàn

“Anh có thông tin bằng văn bản không?” Ryan hỏi, chìa tay ra

“Đây, sir” Ryan cầm mấy tờ fax và đọc chúng khi đi bộ qua căn phòng

“Mẹ kiếp, đi nào” Tổng Thống Durling vẫn đang trò chuyện với Tổng Thống Grushavoy khi Ryan bước vào cùng với vị nhân viên cấp thấp

“Jack, dự tiệc vui vẻ chứ” Roger Durling trông rất vui. Rồi nét mặt ông thay đổi “có vấn đề gì à?”

Ryan gật đầu, vẻ ‘cố vấn’ thể hiện rõ trên mặt “Thưa tổng thống, chúng ta cần Brett và Buzz. Ngay bây giờ”

“Đã phát hiện ra họ” Radar SPY-1D trên tàu Mutsu đánh dấu lộ trình của hạm đội Mỹ trên màn hình raster. Thiếu tướng/ Chuẩn đô đốc – Shoho- Sato mặt không đổi sắc nhìn viên sỹ quan tác chiến, điều này không có ý nghĩa gì với đội thủy thủ trên Cầu tàu, nhưng lại có rất nhiều ý nghĩa với Đại tá – Issa- vốn biết mục đích thật sự của cuộc tập trận DATELINE PARTNERS. Giờ là lúc bàn bạc vấn đề thực sự vói viên sỹ quan chỉ huy tàu khu trục.. Hai hạm đội hiện cách nhau 140 dặm và sẽ gặp nhau vào lúc chạng vạng, hai sỹ quan nghĩ, tự hỏi CO của Mutsu sẽ phản ứng thế nào với tin tức này.Dù sao thì ông ta cũng không có nhiều lựa chọn

10 phút sau, một Socho/ chief petty officer (trung sỹ) bước lên boong kiểm tra bệ phóng ngư lôi Mark 68 ở mạn trái. Đầu tiên mở nắp kiểm tra đế giá treo, rồi chạy thử chẩn đoán điện tử trên cả ba “con cá” nằm trong 3 ống phóng, hài lòng, anh ta đóng chặt cửa sập và mở từng cửa piston ở phía sau ống phóng loại bỏ các chốt an toàn của ống phóng của tất cả các ngư lôi Mark 50. Viên Socho này đã phục vụ hơn 20 năm trên biển nên hoàn thành nhiệm vụ chỉ trong chưa đầy 10 phút. Rồi anh ta lại cầm dụng cụ lên mạn phải, lặp lại công việc trên cùng một bệ phóng ở phía bên kia của khu trục hạm. Anh ta không biết tại sao chỉ huy lại ra lệnh cho anh ta làm công việc này, mà cũng không thắc mắc gì

10 phút sau, toàn bộ thủy thủ tàu Mutsu tập hợp tại nhà chứa máy bay vốn được sửa đổi so với thiết kế ban đầu, giờ đây được thiết kế dùng để đậu trực thăng chống ngầm SH-60J phục vụ công tác trinh sát. Phải mất gần 40 phút để phi hành đoàn tỉnh hẳn khỏi giấc ngủ và sẵn sàng cho chuyến bay, cuối cùng nó cũng cất cánh, đầu tiên bay vòng quanh phi đội, rồi tiến về phía trước, radar quét bề mặt tìm kiếm vị trí của hạm đội Mỹ vốn vẫn đang di chuyển về phía trước với tốc độ 18 hải lý/giờ. Các bức ảnh radar chụp được kết nối thẳng tới tàu mẹ Mutsu

“Có hai hàng không mẫu hạm, cách nhau 3000m” CO nói, chỉ vào màn hình

“Đại tá, anh vừa nhận được lệnh rồi đấy” Sato nói

“Hai/Vâng” chỉ huy tàu Mutsu trả lời, vẫn không tỏ cảm xúc gì ra ngoài

“Có chuyện quái gì vậy?” Durling hỏi. Họ đang tập hợp với nhau trong góc, các nhân viên an ninh Mỹ và Nga ngăn những người khác tiến lại gần

“Có vẻ như xảy ra vụ lừa đảo lớn ở Phố Wall” Ryan trả lời, dù có nhiều thời gian phân tích vấn đề này hơn những người khác, nhưng câu trả lời không phải là lời phân tích sắc sảo

“Nguyên nhân?” Fiedler hỏi

“Theo tôi biết thì vẫn chưa xác định được nguyên nhân” Jack nói, nhìn xung quanh xem cà phê mà anh yêu cầu đã đưa tới chưa. Anh cần cốc cà phê và 3 người ở đây thậm chí còn cần nhiều hơn

“Jack, cậu có kinh nghiệm giao dịch nhiều nhất ở đây” Bộ trưởng ngân khố Fiedler nhận xét

“Khởi nghiệm, IPO chưa bao giờ thực sự diễn ra tại phố Wall, Buzz” Vị cố vấn an ninh quốc gia dừng lại, chỉ vào tập giấy tờ vừa fax tới “Có vẻ như chúng ta không có nhiều dữ liệu. Có ai đó lo lắng về T-Bills, phỏng đoán đáng tin cậy nhất lúc này là ai đó đang rút tiền mặt từ tín phiếu kho bạc, chuyển từ đồng usd sang đồng yen và mọi thứ có chút trở nên mất kiểm soát”

“Có chút thôi sao?” Brett Hanson xen vào, chỉ để cho người ta cũng biết ông ta đang có mặt ở đây

“Coi này, chỉ số Dow xuống rất nhanh, chạm sàn và còn có 2 ngày để mọi người suy nghĩ lại. Chuyện này đã từng xảy ra trước đây. Chúng ta sẽ bay về vào tối ngày mai, phải không?”

“Chúng ta cần phải làm gì đó ngay bây giờ” Fiedler nói “Kiểu như đưa ra tuyên bố”

“Một tuyên bố trung lập và trấn an” Ryan đề nghị “Thị trường giống như một chiếc máy bay. Nó biết cách tự bay nếu ông để yên cho nó xử lý. Chuyện này từng xảy ra trước đây, nhớ không?”

Bộ trưởng ngân số Bosley Fiedler – biệt danh là “Buzz” vì chức vô địch giải bóng rổ ngày bé – là một học giả, từng viết sách về hệ thống tài chính Hoa Kỳ, nhưng chưa bao giờ thực sự tham gia giao dịch trên đó. Tin tốt là ông có khả năng cung cấp những hiểu biết lịch sử toàn diện, đáng tin cậy về nền kinh tế. Ông nổi tiếng là chuyên gia về chính sách tiền tệ. Nhưng giờ, Ryan thấy, tin xấu là Fiedler chưa bao giờ là nhà giao dịch, thậm chí rất ít kiến thức về nó và thường thiếu tự tin mà một nhà giao dịch thực sự thường sẽ có trong tình huống này, điều này cũng giải thích tại sao ông ta ngay lập tức hỏi ý kiến Ryan. Chà, đây cũng là một tín hiệu tốt, phải không? Ông ấy biết mình không rành. Thảo nào mọi người thường nói ông ấy là người thông minh

“Từ kinh nghiệm lần trước, chúng ta đã đặt ra biển cảnh báo và các biện pháp an toàn khác. Sự kiện lần này đã phá vỡ các biện pháp đó trong chưa đầy 3 giờ” Bộ trưởng ngân số lo lắng nói thêm, giống như phản ứng thông thường của một học giả, ông đang tự hỏi tại sao các biện pháp về lý thuyết rất tốt lại không mang lại hiệu quả như mong muốn

“Đúng thế. Vì vậy cần phải tìm ra lý do tại sao. Hãy nhớ, Buzz, chuyện này từng xảy ra trước đây”

“Tuyên bố đi” tổng thống nói, nhanh chóng ra lệnh

Fiedler gật đầu, nghĩ một chút trước khi nói tiếp “Được rồi, chúng ta sẽ nói rằng hệ thống về cơ bản vẫn ổn. Chúng ta có tất cả các biện pháp bảo vệ khác nhau. Về cơ bản, không có vấn đề gì với thị trường hay bản thân nền kinh tế Hoa Kỳ. Mẹ kiếp, chúng ta vẫn đang phát triển mà, phải không? Và TRA sẽ tạo ra ít nhất nửa triệu việc làm trong khu vực sản xuất trong năm tới. Thưa tổng thống, đó là một con số khá đấy. Tôi dự định sẽ nói vậy”

“Không có bình luận nào khác cho đến khi chúng ta quay về Mỹ à?” Durling hỏi

“Tôi đề nghị thế” Fiedler xác nhận. Ryan gật đầu đồng ý

“Được rồi. Gọi cho Tish và thực hiện ngay đi”

Số lượng máy bay thuê chuyến đang bất thường, nhưng Sân bay quốc tế Saipan hiếm khi nhộn nhịp như bây giờ dù nó có đường băng dài và tăng khối lượng công việc cũng khiến cho tăng chi phí. Ngoài ra, giờ đang là cuối tuần. Có lẽ là dịp nào nó, viên trưởng tháp nghĩ khi chiếc 747 đầu tiên từ Tokyo bắt đầu hạ cánh. Có khá nhiều người Nhật Bản đã đến Saipan gần đây. Một quyết định gần đây của tòa án đã loại bỏ một điều khoản trong hiến pháp cấm người nước ngoài sở hữu đất đai. Trên thực tế, hơn nửa đất đai trên đảo hiện nay đã thuộc về người nước ngoài, điều này khiến dân bản địa, người Charmorros, khó chịu, nhưng cũng không ngăn cản được người ta nhận tiền bán đất để rời khỏi hòn đảo này. Chuyện thật tệ. Mỗi cuối tuần, lượng người Nhật ở Saipan còn nhiều nhiều hơn dân địa phương, họ đối xử với những chủ nhân thực sự của hòn đảo này như….người bản xứ

“Chắc phải có một nhóm đang đến Guam” viên kỹ sư quan sát radar nói, kiểm tra các máy bay đang tiếp tục tiến về phía nam

“Cuối tuần. Golf và câu cá” viên quản lý tháp nhận xét, tiếp tục mang chờ đến lúc hết ca trực. Người Nhật – ông không thích họ cho lắm – sẽ không đến Thái Lan nhiều vì mấy tour du lịch tình dục. Rất nhiều người trở về nhà với những món quà ‘bẩn’ từ đất nước đó. Chà, họ thích tiêu tiền ở đây – rất nhiều – và sẵn sàng lên máy thuê từ lúc 2.00 sáng để đến đây đúng giờ.

Chiếc JAL 747 đầu tiên hạ cánh lúc 4.30 theo giờ địa phương, giảm tốc độ và quay đầu ở cuối đường băng để dành chỗ cho chiếc tiếp theo hạ cánh. Cơ trưởng Torajiro Sato cho máy bay rẽ phải vào đường taxi và quan sát xem có gì bất thường không. Anh ta không mong có gì bất thường nhưng với nhiệm vụ thế này – Nhiệm vụ sao? Anh ta tự hỏi. Đây là từ lâu lắm không dùng kể từ ngày còn lái chiếc F-86 trong Lực Lượng Phòng Không. Nếu anh ta còn ở lại quan đội, giờ dã trở thành môt Sho (tướng lĩnh) rồi, thậm chí có khi là tổng tư lệnh không quân của Nhật. Điều đó không phải rất tuyệt sao? Thay vào đó- thay vào đó anh ta đã rời quân ngũ và bắt đầu với Hãng Hàng Không Dân Dụng Nhật Bản (Japan Air Lines), thời đó vị thế của hãng hàng không cao hơn nhiều so với bây giờ. Giờ thì anh ta hối hận với sự lựa chọn đó và hy vọng có thể thay đổi tình hình. Giờ sẽ có một lực lượng không quân, và thậm chí có thể có một ai đó ít thâm niên hơn anh ta chỉ huy

Tận sâu thẳm trong trái tim, anh ta vẫn là một phi công chiến đấu. Bạn không có có hội làm mấy điều thú vị khi lái chiếc 747. Cách đây 8 năm, anh ta đã gặp phải một trường hợp khẩn cấp nghiêm trọng trong một chuyến bay liên quan đến hệ thống thủy lực bị hỏng và tự mình xử lý tốt, dễ dàng đến mức không buồn báo cho hành khách. Những người bên ngoài buồng lái thậm chí còn không biết đến sự cố. Giờ thì các kỹ năng dự phòng của anh ta thường xuyên được đem ra đào tạo cho các cơ trưởng 747 như một phần của chương trình mô phỏng. Ngoài khoảnh khắc điên cuồng nhưng thỏa mãn đó, anh ta là người chính xác tỉ mỉ, một kiểu huyền thoại trong một hãng hàng không có dịch vụ xuất sắc nhất thế giới, có thể đọc biểu đồ thời tiết như một thầy bói, đậu thiết bị chính của máy bay của mình chính xác trên dải hắc ín đánh dấu trên đường băng và không bao giờ đến chậm quá ba phút.

Ngay cả khi taxi trên mặt đất, anh ta đang lái chiếc máy bay khổng lồ như thể nó là một chiếc xe thể thao. Hôm nay cũng thế, anh ta hạ cánh chiếc máy bay thuê, điều chỉnh bộ trợ lực và cần gạt ở bánh lái mũi tàu bay, và cuối cùng phanh lại. Máy bay dừng hẳn

“Chúc may mắn, Nisa/ Cơ trưởng” Anh ta nói với viên thượng tá Seigo Sasaki đang ngồi trên ghế xếp tại buồng lái khi máy bay dừng lại và nhìn xuống mặt đất để xem có điều gì bất thường không, nhưng không thấy gì

Viên chỉ huy lực lượng đặc công đi về phía đuôi máy bay. Người của ông ta thuộc Lữ Đoàn Không Quân Số 1 (First Airborne Brigade) thường đóng quân ở Narashino. Hiện có 2 đại đội trên chiếc máy bay 747 này, 380 người. Nhiệm vụ đầu tiên của họ là dành quyền kiểm soát sân bay, ông ta hy vọng sẽ không khó khăn gì

Nhóm nhân viên của JAL đứng ở cửa ra vào máy bay, không hề biết gì về các sự kiện sẽ diễn ra trong ngày hôm nay và rất ngạc nhiên khi thấy toàn bộ mọi người rời khỏi chiếc máy bay thuê này là đàn ông, trạc cùng độ tuổi và mang theo túi giống hệt nhau. Khoảng năm mươi người đi phía trước mở túi, cho tay vào trong, một số ít cầm trên tay bản đồ địa hình của tòa nhà sân bay, vì họ không diễn tập trước được đầy đủ cho nhiệm vụ này. Sau khi nhân viên khuân vác vất vả tháo vali xuống dưới đáy máy bay, những người lính khác đi bộ đến khu vực hành lý, phớt lờ biển báo CHỈ DÀNH CHO NHÂN VIÊN / EMPLOYEES ONLY, bắt đầu tháo các vũ khí hạng nặng ra. Một chiếc máy bay khác, chiếc thứ hai, đã hạ cánh

Đại tá Sasaki giờ đang đứng giữa tòa nhà sân bay, nhìn trái và phải, quan sát đội của ông gồm 10 hoặc 15 người, âm thầm và chính xác thực hiện nhiệm vụ của mình.

“Xin lỗi” Một trung sỹ ân cần nói với viên bản vệ đang mệt mỏi lờ đờ. Người này nhìn len và thấy một nụ cười và nhìn xuống thì thấy túi trên vai người kia đang mở, tay bên trong cầm một khẩu súng lục. Miệng viên bảo vệ há hốc một cách hài hước, và viên trung sĩ tước vũ khí của anh ta chẳng tốn mấy sức lực. Trong vòng chưa đầy hai phút, sáu bảo vệ khác làm nhiệm vụ tại tòa nhà sân bay cũng bị bắt giữ theo cách tương tự. Một trung sỹ kịp liên lạc ngắn ngủi với văn phòng an ninh, nơi có thêm 3 người nữa bị tước vũ khí và còng tay. Các tin nhắn ngắn ngủi liên tục được gửi đến viên đại tá

Khi cánh cửa bật mở, viên chỉ huy tòa tháp quay người lại – một lính canh đã trao lại thẻ và mã ra vào khi không chịu nổi sự đe dọa – và nhìn thấy 3 người mang theo súng tường tự động

“cái quái gì…..”

“Ông sẽ tiếp tục nhiệm vụ của mình như trước đây” đại tá/ Ichii, nói với ông “Tiếng Anh của tôi khá tôi, đừng có làm điều gì ngu ngốc” rồi ông ta lấy radio ra nói môt tràng tiếng Nhật. Giai đoạn đầu tiên của chiến dịch KABUL đã hoàn thành trước 30 giây, không gây ra bất kỳ bạo lực nào

Tốp lính thứ hai tiếp quản an ninh sân bay. Những người này đang mặc đồng phục để bảm bảo mọi người biết chuyện gì đang diễn ra, bố trí người ở tất cả các lối vào và các điểm kiểm soát, sử dụng các phương tiện chính thức của Saipan để thiết lập một trạm thiết quân luật tạm thời trên đường đến sân bay. Chuyện này không khó, vì sân bay nằm ở cực nam của hòn đảo. Tất cả các con đường đến sân bay đều bắt đầu từ phía bắc. Chỉ huy của đơn vị thứ hai tiếp quản thành quả của đại tá Sasaki. Người thứ nhất sẽ chỉ huy lữ đoàn không quân tới tham gia vào chiến dịch KABUL. Người đến sau sẽ có nhiệm vụ khác

3 chiếc xe buýt thuộc sân bay đã tập vào nhà ga và đại tá Sasaki nhìn quanh lần cuối nhằm bảo đảm tất cả lính đều đã ở đúng vị trí, ngay lập tức lái xe về hướng bắc, băng qua CLB Golf Dan Dan kết nối với sân bay, và vào đường Cross Island Road, nhìn thấy Invasion Beach trong tầm mắt. Saipan không phải là một hòn đảo lớn và trời đang tối – chỉ có vài ánh đèn đường – nhưng cũng không làm dịu đi cảm giác lạnh lẽo trong bụng Sasaki. Ông ta phải thực hiện nhiệm vụ đúng thời gian và theo kế hoạch, nếu không sẽ đối mặt với thảm họa. Viên đại tá kiểm tra đồng hồ. Chiếc máy bay đầu tiên giờ đang hạ cánh ở Guam, nơi có thể xảy ra sự kháng cự có tổ chức. Chà, đó là công việc của Đội Một. Ông có nhiệm vụ của chính mình và phải hoàn thành trước bình minh

• • •

Tin tức lan truyền nhanh chóng. Lần đầu tiên Rick Bernard gọi điện cho chủ tịch của Sở giao dịch chứng khoán New York, báo cáo vấn đề và yêu cầu hướng dẫn. Sau khi chắc chắn đây không phải là điều tình cờ, anh đề nghị rõ ràng Bernard nên gọi điện cho FBI vốn đặt ở tòa nhà Javits Federal Office Building gần Phố Wall. Viên sỹ quan cao cấp ở đây là phó giám đốc và ngay lập tức cử một đội 3 đặc vụ tới văn phòng DTC ở trung tâm thành phố

“Có chuyện gì vậy?” viên đặc vụ cấp cao hỏi. Phải mất 10 phút để giải thích chi tiết vấn đề, rồi ngay lập tức họ gọi thẳng trực tiếp đến PHó Giám Đốc Phụ Trách (Deputy-Director-in-Charge)

• • •

Chiếc MV Orchid Ace đậu ở bến đủ lâu để tải lên 100 chiếc ô tô. Tất cả đều là Toyota Land Cruisers. Một lần nữa, không tốn một giọt máu, họ chiếm nhà lính gác và chế ngự người bảo vệ lơ mơ duy nhất để chiếc xe có thể lái xe buýt vào nhà kho có hàng rào. Đại tá Sasaki có đủ người trên 3 chiếc xe buýt để phân bổ mỗi đội 1 xe và tất cả bọn họ đều biết phải làm gì. Việc tiếp theo là chiếm giữ các đồn cảnh sát ở làng Koblerville và đồi Capitol Hill sẽ là nơi đầu tiên tiếp cận, giờ thì người của ông ta đã có phương tiện di chuyển thích hợp. Đôi do ông ta chỉ huy sẽ đích thân đến nhà của Thống Đốc đảo

• • •

Cũng thật sự là tình cờ khi Nomuri qua đêm ở thành phố. Thực ra anh đang tự thưởng cho mình một đêm nghỉ ngơi, điều anh vốn hiếm khi làm và anh thấy chuyến đi đến nhà tắm đã giúp anh phục hồi sau một đêm trong thành phố. Hàng ngàn năm trước, tổ tiên anh đã biết đến công dụng của việc tắm gội. Sau khi tắm qua, anh lấy khăn tắm và đi đến bồn tắm, hơi nước ở đó sẽ giúp đầu anh giải tỏa thông htoangs hơn cả mấy viên aspirin. Anh nghĩ, mình sẽ được nạp lại năng lượng sau khi rời nhà tắm này

“Kazuo” viên sỹ quan CIA hỏi “Sao anh lại ở đây?”

“Làm thêm giờ” người đàn ông cười mệt mỏi

“Yamata-san chắc chắn là ông chủ khắc nghiệt” Nomuri nhận xét, trượt mình xuống làn nước nóng, không có ý gì ngoài việc tạo đề tài nói chuyện. Nhưng câu trả lời khiến anh phải quay lại

“Tôi chưa bao giờ thấy lịch sử lặp lại trước đây” Taoka nói, dụi mắt và hơi rùng mình, cảm giác các bắp thịt căng thẳng từ từ dãn ra, nhưng vô cùng buồn ngủ sau hơn 10 tiếng đồng hồ ở Phòng Chiến Tranh

“Chà, lịch sử của tôi tối qua là một em tiếp viên rất xinh” Nomuri nhướng mắt. Anh không nói thêm rằng đó là một quý cô mới 21 tuổi. Một cô nàng rất hấp dẫn, nhiều người tranh nhau cúi đầu dưới làn váy màu hạt lựu của nàng, nhưng Nomuri trẻ nhất trong đám đó và nàng thích nói chuyện với người như anh. Chet nghĩ, cũng không hẳn vì tiền, mắt anh nhắm lại với một nụ cười

“Đêm của tôi còn hấp dẫn hơn thế”

“Thật sao? Tôi tưởng anh nói mình phải làm việc” Nomuri miễn cưỡng mở mắt. Kazuo khám phá ra điều gì đó thú vị hơn cả thú vui nhục dục?

“Đúng thế đấy”

Có điều gì đặc biệt trong cách anh ta nói chuyện “Anh biết đấy, Kazuo, khi anh bắt đều kể chuyện thì phải kể cho hết đi”

Người đàn ông bật cười lắc đầu “Tôi không thể kể, nhưng nó sẽ xuất hiện trên báo trong vài giờ nữa thôi”

“Chuyện gì thế?”

“Hệ thống tài chính Mỹ sụp đổ vào đêm qua”

“Thật sao? Có chuyện gì thế?”

Người đàn ông quay đầu và bình tĩnh trả lời “Tôi chính là người làm việc đó”

Nomuri rùng mình, dù đang ngồi trong bồn tắm nóng đến 107 độ F

“Wakarémasen/ Tôi không hiểu”

“Trong vài ngày tới, chuyện này sẽ rõ ràng thôi. Giờ thì tôi phải quay lại rồi” Viên công vụ đứng dậy bước ra ngoài, tâm trạng rất vui vẻ vì đã chia sẻ vai trò của mình với một người bạn. Dù sao thì nếu không để ai biết bạn có bí mật thì bí mật đâu còn tuyệt vời nữa? Một bí mật có thể là điều tuyệt vời và nó sẽ càng đáng giá hơn trong một xã hội khép kín thế này

Nó là cái quái gì vậy? Nomuri tự hỏi

• • •

“Bọn họ đây rồi” viên giám sát chỉ tay và Tướng Sato giơ ống nhòm lên. Chắc chắn rồi, dưới bầu trời quang đãng trên Thái Bình Dương xuất hiện các đỉnh cột buồm của các tàu khu trục nhỏ, các khinh hạm FFG-7 dựa trên hình dạng các thanh cột buồm. Hình ảnh radar giờ đã rất rõ ràng, một đội hình xếp hình tròn theo kiểu cổ điển, các khinh hạm ở vòng ngoài, các tàu khu trục ở phía trong, rồi 2 hoặc 3 con tuần dương hạm Aegis không khác mấy so với con tuần dương hạm của chính ông ta đang chỉ huy. Viên tướng nhìn đồng hồ. Người Mỹ vừa bắt đầu ca làm việc buổi sáng. Dù chiến hạm luôn có người túc trực nhưng các chi tiết công việc thực sự thường đồng bộ hóa với thời gian ban ngày và giờ hẳn mọi người vẫn đang bận rộn thức dậy, đi tắm và ăn sáng

Đừng chân trời trong tầm mắt khoảng 12 dặm. Phi đội 4 tàu của ông ta đang hướng về phía đông với vận tốc 32 hải lý/giờ, tốc độ cao nhất mà họ có thể đạt. Người Mỹ thì đang tiến về vành đai phía tây với tốc độ 18 hải lý/giờ

“Gửi tính hiệu đến đội hình: Dress ships”

• • •

Thiết bị vệ tinh chính của Saipan đặt ngay trên con đường ven biển Beach Road, gần với khách sạn Sun Inn Motel, vận hành bởi MTC Micro Telecom (bộ vi xử lý giao tiếp điện tử). Thiết bị này hoàn toàn được thiết lập cho mục đích dân sự và chủ yếu để ngăn chặn những cơn bão thường xuyên đổ bộ lên đảo vào mùa thu. 10 lính, chỉ huy bởi một thiếu tá, tiến thẳng vào cổng chính mà không gặp bất kỳ trở ngại nào, rồi tiếp cận lính an ninh vốn đơn giản không biết chuyện gì đang xảy ra và một lần nữa, anh ta thậm chí còn không nghĩ đến chuyện rút vũ khí trang bị trên người. Viên sỹ quan phụ trách đội cận vệ vốn là một đại úy được đào tạo về tín hiệu và liên lạc. Tất cả những gì anh ta phải làm là chỉ vào các thiết bị khác nhau trong phòng điều khiển trung tâm. Đường dây điện thoại kết nối với các vệ tinh Thái Bình Dương chuyển tiếp các điện thoại và các kết nối khác từ Saipan tới Mỹ bị ngắt lại, chỉ để lại đường chuyển tiếp tới Nhật -chúng được kết nối với các vệ tinh khác nhau và có cáp dự phòng – mà không bị nhiễu tín hiệu từ các đường truyền xuống. Tại thời điểm này, không có ai ngạc nhiên khi không ai sử dụng đường dây điện thoại Saipan-Hoa Kỳ. Tình trạng này đã xảy ra trong tình trạng khá dài rồi

• • •

“Anh là ai?” vợ viên thống đốc hỏi

“tôi cần gặp chồng bà” đại tá Sasaki trả lời “khẩn cấp”

Thực tế của tình trạng khẩn cấp đã được xác nhận ngay lập tức bởi viên đạn đầu tiên trong buổi tối nay, do một bảo vệ đã rút súng ra, nhưng anh ta chưa kịp bắn phát nào – một trung sỹ dù nóng tính đã nhìn thấy và bắn luôn – nhưng cũng đủ để Sasaki cau mày giận dữ và đi qua luôn người phụ nữ. Ông ta thấy thống đốc Comacho mặc áo choàng tắm từ cửa phòng tắm đi ra

“Có chuyện gì thế?”

“Từ giờ ông đã là tù nhân của tôi” Sasaki thông báo, cùng với 3 người lính khác giờ đã có mặt trong phòng để xác thực ông ta không phải là cướp. Viên đại tá có chút xấu hổ khi trước đây chưa phải làm việc kiểu này bao giờ, dù sao thì ông ta cũng là một người lính chuyên nghiệp, và văn hóa được dạy từ bé của ông ta giáo dục rằng không nên vào nhà người khác mà không có được sự cho phép, bất kể nguyên nhân là gì. Ông ta ước phát súng vừa nghe thấy không phải là phát súng chí mạng. Người của ông ta chỉ tuân theo lệnh mà thôi

“Cái gì?” Comacho hỏi lại. Sasaki chỉ vào ghế sofa

“Ông và vợ ông, ngồi xuống đi. Chúng tôi không có ý định hại ông bà”

“Chuyện này là sao?” viên thống đốc hỏi, mừng thầm vì ít nhất ông và vợ sẽ không bị nguy hiểm ngay lúc này, có lẽ thế

“Hòn đảo này giờ đã thuộc về đất nước chúng tôi” Đại tá Sasaki giải thích. Nó khong đến mức quá tệ, phải không? Viên thống đốc đã hơn 60 tuổi và có thể nhớ ai mới là chủ nhân thực sự của hòn đảo trước đây

• • •

“Đúng là phải đi được một chặng đường dài mới đến được đây” Chỉ huy Kennedy nhận xét sau khi nhận được tin nhắn. Tín hiệu đến từ mặt biển hóa ra là của Muroto, một tàu tuần tra của Lực lượng bờ biển Nhật Bản thỉnh thoảng hỗ trợ các cuộc tập trận của hạm đội, giả làm mục tiêu. Con tàu đẹp, nhưng giống như tàu biển điển hình của Nhật Bản, nó có mạn thấp. Đuôi tàu được lắp một giá đỡ để thu hồi ngư lôi tập trận. Có vẻ như Kurushio hy vọng có cơ hội thả một vài quả ngư lôi diễn tập trong cuộc tập trận DATELINE P ARTNERS. Asheville không nhận được tin tức gì về chuyện này sao?

“Thuyền trưởng, đây là lần đầu tiên nghe chuyện này” sỹ quan hoa tiêu nói, nhanh chóng lướt qua một chồng lệnh liên quan đến cuộc tập trận

“Cũng không phải là làn đầu tiên mấy viên thư ký loạn giấy tờ” Kennedy cho phép mình mỉm cười “Được rồi, chúng ta cũng đã giết bọn họ đủ rồi” ông lại bật microphone lên “Tốt tắm, thuyền trưởng. Chúng ta sẽ diễn tập lại màn cuối cùng. Sẽ bắt đầu trong 20 phút nữa kể từ bây giờ”

“Cảm ơn Thuyền trưởng” câu trả lời qua kênh VHF “Kết thúc”

Kennedy đặt lại micrphone “Bánh lái trái mười độ, chạy 1/3 công suất. Độ sâu 300 feet”

Thủy thủ đoàn trên trung tâm tấn công đáp lại mệnh lệnh, đưa tàu Asheville đi về phía đông 5 dặm. Cách đó 50 dặm về phía tây, USS Charlotte gần như đang làm điều tương tự vào cùng một thời điểm.

Phần khó nhất của chiến dịch KABUL diễn ra ở Guam. Đây là đảo thuộc về Hoa Kỳ đã gần 100 năm, đảo lớn nhất thuộc quần đảo Mariana, có một cảng và các cơ sở quân sự Hoa Kỳ lớn. Chỉ 10 năm trước, chiến dịch này sẽ không thể thực hiện được. Cách đây không lâu, Bộ Tư Lệnh Không Quân Chiến Lược khi đó đã từng thiết lập một căn cứ bom hạt nhân tại đây, và tại đó Hải quân Hoa Kỳ đã từng thiết lập một căn cứ tàu ngầm hạt nhân. Các biện pháp an ninh được áp dụng do sự hiện diện của hai căn cứ này sẽ khiến những nhiệm vụ kiểu này trở thành trò đùa, nhưng giờ đây vũ khí hạt nhân đã không còn – ít nhất là tên lửa. Hiện giờ tại căn cứ không quân Andersen, cách Yigo khoảng 2 dặm về phía bắc,, thực sự không lớn hơn một sân bay thương mại và được sử dụng để hỗ trợ các chuyến bay của Không quân Hoa Kỳ qua Thái Bình Dương. Ngoại trừ một máy bay phản lực dành cho chỉ huy căn cứ – một di tích của sở chỉ huy Lực lượng Không quân thứ mười ba trên đảo – hầu như không có thêm máy bay nào trên đảo. Các máy bay tiếp nhiên liệu trên không từng một thời đóng trên đảo Guan giờ chỉ coi đây là nơi chuyển tiếp đến và đi theo lệnh yêu cầu. Chỉ huy căn cứ là một đại tá sắp về hưu, dưới quyền ông chỉ năm trăm người, đa số là kỹ thuật viên và chỉ có 50 cảnh sát an ninh USAF được vũ trang ở đây. Tình hình cũng diễn ra tương tự tại căn cứ hải quân, nơi hiện có sân bay nằm chung với lực lượng Không quân. Những người lính Thủy quân lục chiến từng đóng quân ở đây để canh giữ kho dự trữ hạt nhân nay đã được thay thế bằng lính canh dân sự và cảng không còn những con tàu khổng lồ màu xám. Nhưng bất chấp những thay đổi này, việc chiếm đảo Guam vẫn là phần nhạy cảm nhất trong toàn bộ hoạt động. Đường băng Anderson sẽ là mấu chốt

• • •

“Những con tàu tuyệt đẹp” Sanchez lẩm bẩm một mình khi ngồi trên ghế Pri-Fly nhìn qua ống nhòm. “Đội hình cũng giữ khoảng cách rất tốt” vị CAG để ý thấy 4 chiếc Kongo đang bay trên hướng đối ứng chính xác, cách nhau khoảng 8 dặm

“Họ có xếp hàng dọc không?” Phụ trách không quân hỏi. Có vẻ như cả bốn tàu khu trục đang di chuyển đều để lại vạch trắng dọc theo mạn tàu

“Chào hả, phải, họ lịch sự quá” Sanchez nhấc điện thoại lên và kết nối với Cầu định hướng “Thuyền trưởng, CAG đây. Có vẻ như các bạn chúng ta đang chào nghi thức trang trọng với chúng ta”

“Cảm ơn, Bud” Sỹ quan chỉ huy tàu Johnnie Reb gọi chỉ huy nhóm tấn công Enterprise

• • •

“Cái gì?” Ryan hỏi lại trong điện thoại

“Sẽ cất cánh trong 2.5 giờ nữa” thư ký của Tổng Thống trả lời “Hãy sẵn sàng lên đường trong vòng 90 phút nữa”

“Phố Wall?”

“Đúng vậy, tiến sỹ Ryan. Tổng thống nghĩ chúng ta cần về nhà sớm một chút. Chúng tôi đã báo cho phía Nga. Tổng thống Grushavoy hiểu chuyện”

“Được rồi. Cảm ơn” Ryan chân thành. Anh đã hy vọng có thời gian dành một giờ đến thăm Narmovov, nhưng rồi chuyện ‘vui’ lại đến rồi. Anh bước đến lay vợ

Cô rên rỉ “Đừng nói gì cả”

“Em có thể lại ngủ trên máy bay. Chúng ta phải đóng gói đồ đạc và sẵn sàng bay trong 1.5 tiếng nữa”

“Cái gì? Tại sao?”

“Rời đi sớm” Jack nói với cô “Có vài vấn đề ở nhà. Phố Wall đang rơi vào một thảm họa”

“Tệ đến mức nào?” Cathy mở mắt, xoa trán, cảm ơn trời vẫn còn tối, nhưng rồi cô nhìn đồng hồ

“Có thể là một cơn khó tiêu tệ hại”

“Giờ là mấy giờ?”

“Đến lúc rời đi”

• • •

“Chúng ta cần chuyển vị trí” Chỉ huy Harrison nói

“Hắn ta không phải là kẻ ngốc nhỉ?” Tướng Dubro hùng biển. Phía bên kia, tướng Chandraskatta đã quay về hướng tây đêm hôm trước, có lẽ cuối cùng cũng nhận ra rằng lược lượng chiến đấu Eisenhower/Lincoln không phải nói chơi, rõ ràng chỉ còn có lựa chọn duy nhất và vì vậy ông ta hướng về phía tây, đẩy người Mỹ ra rìa chuỗi đảo vốn phần lớn thuộc Ấn Độ. Nửa đội hình Hạm Đội 7 Hoa Kỳ là thiết giáp hạm, nhưng nếu bị tiết lộ vị trí thì sức chiến đấu có thể giảm 1 nửa. Các hành động của Dubro, xét đến cùng, chủ yếu là để đối thủ phải đoán già đoán non. Chà, ông ta đã đoán được và đó cũng không phải là dự đoán tồi

“Tình hình nhiên liệu của chúng ta thế nào?” Dubro hỏi, hàm ý hỏi đội tàu hộ tống. Các tàu sân bay có thể ra khơi đến khi hết lương thực. Nhiêu liệu hạt nhân giúp nó chạy liên tục trong nhiều năm

“Mỗi con tàu đều ở mức 90%. Thời tiết sẽ tốt trong 2 ngày tới. Chúng ta có thể chạy nhân nếu cần”

“Anh có đang nghĩ giống tôi không?”

“Ông ta sẽ không để máy bay của mình đến quá gần bờ biển Sri Lanka. Chúng có thể xuất hiện trên radar kiểm soát không lưu và gây nghi ngờ. Nếu chúng ta tiến về phía đông bắc, rồi phía đông, chúng ta có thể băng qua Dondra Head vào đêm và quay vòng trở lại phía nam. Cá sẽ không ai phát hiện”

Viên tướng không thích trò cá cược, điều đó có nghĩa là có thể ai đó phát hiện ra hạm đội và Hạm đội Ấn có thể chuyển hướng về phía đông bắc, buộc người Mỹ phải rời khỏi bờ biển mà họ có thể đang bảo vệ, hoặc gây ra một cuộc chạm trán. Dubro nghĩ, bạn chỉ có thể chơi trò chơi này nếu có thời gian, trước khi ai đó yêu cầu xem lá bài

“Chúng ta có thể vượt qua ngày hôm nay mà không bị phát hiện không?”

Chuyện đó khá hiển nhiên. Hạm đội có thể cử máy bay đến Ấn Độ trực tiếp từ phía nam, huy vọng đẩy bọn họ về phía Nam. Harrison đưa ra kế hoạch cho các hoạt động không quân vào ngày mai

“Cứ làm thế đi”

• • •

8 tiếng chuông thuộc hệ thống liên lạc nội ộ 1-MC của tàu vang lên. 16 giờ. nhân viên trực ca chiều được thay thế, ca trực đêm thế chỗ. Các sỹ quan và đàn ông và giờ, có thêm cả phụ nữ, thay đổi vị trí. Cánh không quân tàu Johnnie Reb được giải phóng khỏi trạng thái sẵn sàng chiến đấu, hầu hết các phi hành đoàn đang nghỉ ngơi hoặc thảo luận về kết quả của các cuộc tập trận vừa diễn ra. Khoảng một nửa số máy bay của cánh không quân đang đậu trên sàn đáp, và nửa còn lại nằm yên vị trong khoang chứa máy bay. Một số đang được sửa chữa, nhưng hầu hết các đội bảo trì cũng đang tận hưởng một thú tiêu khiển mà Hải quân gọi Steel Beach (nằm trên bãi biển thép). Giờ thì chắc chắn sẽ khác, Sanchez nghĩ, nhìn xuống sàn tàu thép không có chắn bùn. Hiện giờ cũng có phụ nữ tắm nắng ở đó, điều này đã dẫn đến việc nhân viên phụ trách cầu sử dụng ống nhòm ngày càng nhiều, tạo ra vấn đề quản lý khác trong Hải quân. Bộ đồ bơi nào tốt nhất cho Hải quân Hoa Kỳ? Một số người thắc mắc khá gay gắt nhưng những người khác lại nhẹ nhõm khi thấy phán quyết chỉ là đồ bơi một mảnh. Nhưng ngay cả thế, nếu người mặc nó tôn dáng thì cũng rất đáng xem. Vị CAG vừa nghĩ vừa quay ống nhòm về phía hạm đội Nhật đang tiến tới

Bốn tàu khu trục di chuyển về phía trước một cách nhanh chóng và sắc nét, tốc độ hơn 30 hải lý/giờ. càng tốt để tạo dấu ấn thích hợp cho chủ nhà và kẻ thù trước mặt. Các lá cờ tín hiệu tương ứng vụt bay trong gió, và các thủy thủ mặc đồng phục trắng nhanh chóng xếp thành hàng dọc theo thành tàu

“Chú ý” hệ thống 1-MC toàn tàu bắt đầu phát thanh công suất lớn “Chú ý đến cảng. Mọi người trên thành tàu, sẵn sàng chào” Các thủy thủ mặc đồng phục đi đến hành lang dưới sàn đáp, được tổ chức theo từng bộ phận. Cả một đội như vậy sẽ rất vụng về và bất tiện trên một tàu sân bay, đặc biệt là vào một ngày Steel Beach và mất khá nhiều thời gian. May mà việc này thực hiện trong lúc thay ca khiến cho nó trở nên dễ dàng và một nhóm lớn các thủy thủ đoàn ăn mặc chỉnh tề có thể được kêu gọi để thực hiện mệnh lệnh, trước khi đồng đội hết ca về thay quần áo đi biển

• • •

Hành động quan trọng cuối cùng của Sato trong chiến dịch này là gửi một đường truyền vệ tinh có đánh dấu thời gian. Được kết nối với trụ sở hạm đội, ngay lập tức nó được chuyển sang một kênh khác. Cơ hội cuối cùng để dừng chiến dịch đã trôi qua. Tử thần giờ đã lên sàn, nếu không ném cho đối thủ. Vị tướng rời CIC của tàu Mutsu và quay trở lại cầu, để lại viên sỹ quan phụ trách hoạt động thực hiện nhiệm vụ trong khi ông ta điều khiển phi đội

Khu trục hạm này nằm sát mạn tàu USS Enterprise và John Stennis, ngay giữa hai hàng không mẫu hạm, cách mỗi mạn tàu hơn 2000m. Nó đang chạy với tốc độ 30 hải lý/giờ, ngoại trừ những người lính đứng bên thành tàu chào bày tỏ sự kính trọng thì tất cả vẫn đang ở tại vị trí. Vào lúc này, cầu tàu đã vượt qua đường ranh giới vô hình ở giữa hai hàng không mẫu hạm của Mỹ, tất cả các thủy thủ đứng bên mạn phải giơ tay chào theo nghi thức trang trọng

Một tiếng còi đơn vang lên trên loa “Giơ tay…Chào!”, cách mệnh lệnh được đưa ra qua hệ thống loa, các thủy thủy trên Johnnie Reb bỏ bay xuống, rồi tiếp tục công việc đang dang dở

“Gee, giờ chúng ta về nhà được chưa?” Sỹ quan phụ trách không quân cười toe toét. Diễn tập D ATELINE P ARTNERS giờ đã gần như kết thúc và lực lượng chiến đấu sẽ quay lại Trân Châu Cảng bảo dưỡng hơn 1 tuần theo lịch trình trước khi được điều động đến IO (Ấn Độ Dương). Sanchez quyết định vẫn ngồi trên chiếc ghế da êm ái, vừa tận hưởng gió biển vừa đọc tài liệu. Tốc độ hỗn hợp giữa hai hạm đội đan xen khiến đoạn đường đi nhanh chóng

“Whoa!” Một người theo dõi kêu lên

Động thái này bắt nguồn từ nước đức, trước đây được gọi là Gefechtskehrtwendung (battle turn/ đảo chiều ) Với việc kéo cờ hiệu, cả bốn khu trục hạm nhanh nhẹn quay sang phải, chiếc cuối cùng quay đầu và với sự chuyển động của mũi tàu, chiếc tiếp theo cũng quay hết một bánh lái, rồi chiếc tiếp theo, và cuối cùng là chiếc soái hạm. Chắc hành động này nhằm thu hút sự tán thưởng từ người Mỹ và có phần ngạc nhiên khi nó được thực hiện trong không gian hẹp giữa hai tàu khu trục. Trong vòng vài giây, các tàu khu trục của Nhật Bản đã chuyển hướng tuyệt đẹp, hướng về phía Tây với tốc độ 30 hải lý / giờ, vượt qua hàng không mẫu hạm mà họ vừa bắt kịp, nhưng theo hướng khác. Vài thủy thủ trên cầu tàu thầm thán phục kỹ năng xử lý vừa rồi. Trên thành tàu của cả 4 tàu khh trục Aegis giờ đã vắng bóng người

“Chà, nó khá nhanh nhẹn” Sanchez bình luận, tiếp tục nhìn xuống đống tài liệu

Tất cả bốn cánh quạt của USS Stennis đều quay với tốc độ 70 vòng / phút ở điều kiện số 3, có nghĩa là tất cả nhân sự đã có mặt tại chỗ, ngoại trừ cánh không quân trên tàu, đã ngừng hoạt động sau nhiều ngày hoạt động ở tần suất cao. Vẫn có người theo dõi trên khắp sàn đáp, hầu hết thời gian đều theo dõi khu vực được chỉ định, nhưng ai cũng ít nhất một lần nhìn lén về hạm đội Nhật Bản, vì xét cho chùng, bọn họ khác với hạm đội Mỹ. Vài người sử dụng ống nhòm 7 x 50 marine, sản xuất tại Nhật. Những người khác còn dùng ống nhòm tầm nhìn xa hơn 20 x 120 “Big Eyes” gắn trên bệ xung quanh cầu tàu

• • •

Tướng Sato cũng đang giơ ống nhòm lên, dù ông ta không ngồi trên ghế chỉ huy. Thật đáng tiếc, thực sự, chúng đều là những con tàu rất kiêu hãnh và đẹp đẽ. Rồi ông ta nhớ đến con tàu đến cảng là Enterprise, tên cũ trong hải quân Hoa Kỳ, và trong quá khứ,một con tàu mang tên trước con tàu này đã hành hạ đất nước của ông ta, hộ tống Jimmy Doolittle tới bờ biển Nhật bản, tham gia trận chiến hàng hải Midway, phía đông Solomons, Santa Cruz và tất cả các hoạt động chính của hạm đội, bị bắn nhiều lần nhưng chưa bao giờ bị hỏng nặng. Cái tên này là một tên kẻ thù đáng kính, nhưng vẫn là kẻ thù. Đó chính là con tàu ông ta phải đối phó và ông ta không biết John Stennis từng có tên nào trước đó không

Vào thời điểm Mutsu quay lại, nó đã vượt xa hàng không mẫu hạm và gần bằng khu trục hạm phòng không đi sau, lúc này, con tàu siêu tốc trông cực kỳ chậm chạm. Viên tướng đeo găng tay trắng, cầm ống nhòm đứng dưới thành tàu, quan sát sự thay đổi góc độ giữa tàu của mình và tàu sân bay của đối phương

“Hướng tới mục tiêu số 1 là 3-5-0. Mục tiêu số 2 giờ là 0-1-0. Đã cài đặt” Viên sỹ quan báo cáo. Vị Isso tự hỏi chuyện gì đang xảy ra và tại sao, nhưng chủ yếu là đang tự hỏi liệu anh ta có còn sống được đến ngày nào đó để kể chuyện này không, có lẽ không sống nổi đến ngày đó đâu

“Từ giờ tôi sẽ thực hiện” viên sỹ quan phụ trách hoạt động nói, ngồi xuống ghế. Ông ta đã có thời gian trực tiếp làm việc với viên sỹ quan phụ trách quả ngư lôi này. Lệnh đã được đưa xuống và tất cả những gì cần làm là bấm vào nút sáng. Viên sỹ quan này vặn chìa khóa trong ổ, bật nắp ra khỏi nút và nhấn. Rồi ông ta làm tương tự với quả ngư lôi bên phải

3 ống phóng ở hai bên tàu mở ra tạo ra một độ rung lắc dữ dội thành một góc 40 độ so với tâm. Khí hemisphe từ cả 6 ống phóng được giải phóng, rồi ‘con cá’ được phóng ra nhờ khí nén, lặn xuống nước, phải và trái, cách nhau khoảng 10 giây. Các cánh quạt được khởi động ngay khi chúng phóng xuống biển, mỗi cánh quạt đều có dây điều khiển nối chúng với Trung Tâm Thông Tin Chiến Đấu tàu Mutsu. Giờ thì các ống phóng đã trống, quay trở lại với trạng thái ban đầu

• • •

“Mẹ nó chứ!” Một sỹ quan quan sát trên tàu Johnnie Reb nói

“Chuyện gì thế, Cindy?”

“Bọn họ vừa bắn một ‘con cá’ mẹ nó” cô nói. Cô là một thủy thủ bé nhỏ (thuật ngữ này vẫn chưa thay đổi), chỉ mới 18 tuổi, và đây là chuyến đi biển đầu tiên, đang học mấy từ tục tĩu để hòa nhập với đám thủy thủ trên tàu. Tay của cô chỉ thẳng “Tôi nhìn thấy ông ta phóng- kia kìa!”

“Cô chắc chứ?” viên sỹ quan quan sát bên cạnh hỏi, đưa ống nhòm Big Eyes nhìn quanh. Cindy vẫn chỉ dùng ống nhòm dơ tay. Nữ sỹ quan trẻ do dự. Cô chưa từng làm việc này bao giờ, tự hỏi Sếp sẽ phản ứng thế nào nếu cô sai “Cầu tàu, trạm quan sát số 6, con tàu cuối cùng trong hạm đội Nhật vừa bắn một quả ngư lôi!” Thông báo của cô được phát qua loa cầu, theo đúng quy trình tàu sânbay

Bud Sanchez ở boong dưới nhìn lên “Có chuyện gì thế?”

“Trạm 6, nhắc lại” vị OOD ra lệnh

“tôi nói rằng tôi thấy một tàu khu trục Nhật bắn một quả ngư lôi từ mạn phải!”

“Đây là trạm 5, tôi không thấy nó, sir” một giọng nam báo cáo

“Mẹ nó, chính mắt tôi đã nhìn thấy” một tiếng quát giọng nữ phấn kích và to đến mức Sanchez không cần phải nghe qua loa cũng nghe thấy. Ông thả giấy tờ xuống, bật lao ra khỏi cửa, hướng về phía đài quan sát. Thuyền trưởng vấp phải cầu thang thép, xước quần và chảy máu một đầu gối. Vừa chửi rủa ông vừa bước tới đài quan sát

“Cô nhóc, nói cho tôi nghe xem”

“tôi đã nhìn thấy nó, sir, Tôi thực sự đã nhìn thấy nó” Cô thật chí không biết Sanchez là ai, huy hiệu đại bàng bạc trên cổ áo cho thấy ông thậm chí còn lớn hơn đám vũ khí bắn vào thân tàu, nhưng cô đã thực sự nhìn thấy và giữ nguyên ý kiến của mình

“Sir, tôi không nhìn thấy” sỹ quan cấp cao hơn thông báo

Sanchez điều chỉnh ống nhòm nhìn tàu khu trục Nhật, giờ chỉ còn cách 2000 yards. Cái quái gì…sau đó ông đẩy người thủy thủ lớn tuổi ra khỏi kính Big Eyes và hướng nó về phía tàu khu trục Nhật. Ống phóng ba lỗ ở đó vẫn ở chế độ chờ bình thường … nhưng phần trên cùng của ống phóng có màu đen chứ không phải màu xám. Nắp đậy được mở ra … Đại tá Sanchez giật lấy chiếc điện thoại từ người lớn tuổi hơn mà không thèm nhìn.

“Cầu tàu, đây là CAG. Có ngư lôi dưới nước! Có ngư lôi bắn vào đáy mạn trái!” ông xoay ống nhòm nhìn về phía đuôi tàu, cố gắng tìm dấu vết của ngư lôi trên mặt nước, nhưng dù sao thì nó cũng không thấy gì. Giờ cũng không thành vấn đề nữa. Ông chửi thề và quay lại viên thủy thủ trẻ đang học việc Cynthia Smithers “Đúng hay sai thì cô đã làm rất tốt” ông nói khi chuông báo động vang lên khắp tàu. Chỉ 1 giây sau, một ánh đèn bắt đầu nhấp nháy từ kỳ hạm của Nhật chiếu lên Johnnie Reb

• • •

“Cảnh báo, cảnh báo, chúng tôi đã gặp tai nạn và phóng vài quả ngư lôi” CO của Mutsu nói trên TBS, tỏ ý xấu hổ vì lời nói dối phải công khai nói ra trên kênh FB mở giữa hai tàu

“Enterprise, đây là Fife, có ngư lôi trong nước” một giọng to khác thông báo to hơn

“Ngư lôi…ở đâu?”

“Chúng là của chúng tôi. Có cháy trên CIC” Mutsu thông báo “Chúng có thể đã bắn tới đích” Sennis, ông ta thấy, đã quay lại, nước chảy dọc theo mạn tàu với sự gia tăng đột ngột về mã lực. Nó cũng không quan trọng, với may mắn, sẽ không ai chết vì sự cố này.

“Sir, giờ chúng ta cần làm gì?” Smithers hỏi

“Có thể cầu trời khấn phật, có lẽ thế” Sanchez đen mặt trả lời. Chúng chính là ngư lôi ASW (ngư lôi chống ngầm), phải không? Đầu đạn nhỏ. Chúng hẳn sẽ không tiêu diệt được mục tiêu lớn như Johnnie Reb chứ? Ông nhìn xuống boong tàu, mọi người đã đứng dậy và chạy, hầu hết vẫn cầm khăn tắm trên tay khi đến vị trí phân công nhiệm vụ của mình

“Sir, tôi đề nghị phải báo cáo với Đội Kiểm Soát Thiệt Hại số 9 trên boong chứa máy bay”

“Không, cứ ở lại đây” Sanchez ra lệnh “Cậu có thể rời đây” ông nói với một người khác. Việc ngoặt gắt sang mạn phải và động cơ chính tăng đột ngột khiến boong tàu rung chuyển. Điều tốt cho một con tàu sân bay chạy bằng năng lượng hạt nhân là mã lực luôn ở mức tốt, nhưng với con tàu nặng hơn 90 ngàn tấn thì việc tăng tốc cũng cần có thời gian. Enterprise, cách đó hơn 2 dặm, phản ứng chậm hơn, giờ mới bắt đầu quay đầu. Ồ, cứt thật…

“Giờ thì nghe đây, giờ thì nghe đây, thả Nixie ra!” giọng OOD vang lên trên hệ thống loa

• • •

3 ngư lôi chống ngầm Mark 50 hướng về phía Stennis là những vũ khí nhỏ tinh vi được sử dụng để phá những lỗ nhỏ nhưng gây chết người trên thân tàu ngầm. Dùng chúng để tấn công con tàu nặng hơn 90.000 tấn có thể không hiệu quả lắm, nhưng vẫn có thể lựa chọn bộ phận hủy diệt. Chúng cách nhau cả trăm mét, và được điều khiển với tốc độ 60 hải lý / giờ dưới sự hướng dẫn của dây cách điện. Lợi thế về tốc độ đến mục tiêu và tầm ngắm bắn ở quãng ngắn cho phép tỷ lệ trúng đích cao. Động thái của người Mỹ cho phép nó tấn công vào một góc lý tưởng vì tất cả đều có thể trở thành mục tiêu. Sau khi vượt qua một nghìn feet, đầu điều khiển tự động trên ngư lôi đầu tiên được kích hoạt, và bản đồ sonar mà nó tạo ra ngay lập tức được truyền đến trung tâm chiến đấu trên tàu Mutsu hiển thị một màu vàng sáng trên nền đen của mục tiêu. Sĩ quan vận hành thiết bị dẫn đường lập tức lái ngư lôi lao thẳng tới mục tiêu, hai quả ngư lôi phía sau tự động bám theo. Khu vực mục tiêu ngày càng gần. Tám trăm mét, bảy trăm, sáu trăm …

“Tôi đã bắn trúng cả hai” viên sỹ quan nói. Sau một thời gian, bản đồ sonar cho thấy mồi nhử “thủy quái” của Mỹ đang thực hiện việc gây nhiễu. Chúng có thể bắt chước âm thanh của đầu tự động phóng ngư lôi. Một tính năng khác của mồi nhử mới là nó có thể tạo ra một từ trường xung mạnh, được sử dụng để tạo ra một ngòi nổ cảm ứng do người Nga phát minh có thể kích nổ dưới lòng tàu. Nhưng ngư lôi Mark-50 là vũ khí liên lạc, có thể điều khiển để khiến chúng bỏ qua sự can thiệp của sóng âm. Nó không công bằng, nó không công bằng chút nào, nhưng rồi một lần nữa, ai đã nói rằng chiến tranh nên công bằng?

• • •

Đó là một cảm giác kỳ lạ, giống như nhìn, nghe và cảm thấy tất cả đều bị ngắt kết nối. Khi cột dịch chuyển đầu tiên bị hất tung lên không trung, thân tàu hầu như không rung chuyển và âm thanh của vụ nổ cũng không thể nhầm lẫn được, và nó vang lên không hề báo trước, điều này khiến Sanchez đang đứng ở mạn trái tàu phải nhảy dựng lên. Ấn tượng ban đầu của ông là mọi thứ không quá tệ, có thể quả ngư lôi đã phát nổ sau vụ tàu Stennis. Nhưng anh đã nhầm.

Ngư lôi Mark 50 phiên bản Nhật có đầu đạn nhỏ, chỉ nặng 60 kg, nhưng nó là một cuộc tấn công có kế hoạch. Quả ngư lôi đầu tiên đã làm nổ cánh quạt số 2 ở bên trong đuôi tàu, và ngay lập tức làm gãy ba trong số năm cánh quạt, khiến cánh quạt đang chạy với tốc độ một trăm ba mươi vòng / phút, mất thăng bằng, do đó tạo ra lực vật lý rất lớn., làm vỡ các bộ phận trục và ke cột đuôi cố định toàn bộ hệ thống đẩy. Trong nháy mắt, nước biển nhấn chìm đáy động cơ trục và bắt đầu tràn vào từ phần dễ bị tổn thương nhất của thân tàu. Những gì xảy ra tiếp theo thậm chí còn tồi tệ hơn.

Giống như hầu hết các tàu chiến lớn, Stennis sử dụng tuabin hơi nước. Hai lò phản ứng hạt nhân của nó tạo ra năng lượng bằng cách đun sôi trực tiếp nước biển. Hơi nước thu được đi vào bộ trao đổi nhiệt, bộ trao đổi nhiệt này cũng đun sôi nước biển (nhưng không tạo ra nhiệt bức xạ lần này), và sau đó được dẫn đến một phía sau tuabin áp suất cao. Hơi nước đẩy các cánh của tuabin, khiến chúng quay giống như các cánh của cối xay gió – trên thực tế, tất cả các tuabin đều hoạt động trên cùng một nguyên tắc. Sau đó, hơi nước được đưa đến một tuabin áp suất thấp ở đuôi tàu, nơi năng lượng còn lại được sử dụng. Các tuabin hoạt động cực kỳ hiệu quả, vượt xa tốc độ mà cánh quạt có thể đạt được. Tuy nhiên, nếu muốn giảm tốc độ của máy trục đến mức tàu thực sự có thể sử dụng được thì cần phải sử dụng một bộ thiết bị diệt tốc độ, chủ yếu thông qua thiết bị dành riêng cho tàu, tương tự như bộ truyền động. của một chiếc ô tô, để chuyển đổi hai tốc độ. Trong bộ phận phụ tùng hàng hải này, hệ thống truyền động hình trụ, chính xác là bộ phận chính xác nhất trong toàn bộ hệ thống động lực trên tàu. Năng lượng cực lớn do đầu đạn tạo ra trực tiếp thổi qua máy trục, can thiệp vào hoạt động của hệ thống truyền động, vượt quá khả năng của chúng. Kết hợp với sự chuyển động thất thường của máy trục không cân bằng, toàn bộ hệ thống truyền lực số 2 bị phá hủy ngay lập tức và hoàn toàn. Thủy thủ đoàn nhảy dựng lên khi nghe thấy tiếng nổ. Sau đó quả ngư lôi thứ hai trúng vào chân vịt số 3.

Vụ nổ xảy ra ở mép ngoài của cánh quạt bên trong mạn phải, kèm theo một lực tác động làm bật ra một nửa cánh của cánh quạt số 4. Chân vịt thứ ba bị hư hỏng tương tự như cánh quạt thứ hai, và cánh quạt thứ tư ở trong tình trạng tốt hơn. Thủy thủ đoàn trong buồng máy đặt số lùi vào số lùi khi tàu rung lắc lần đầu, quay ngược bộ điều khiển hơi, van pôlíp mở ngay, đập vào các cánh gạt quay ngược, dừng lại trước khi bộ giảm tốc bị hỏng trục máy. Đúng lúc này, quả ngư lôi thứ ba đâm vào cánh quạt mạn phải.

Ngay sau đó, tiếng chuông báo “dừng” (All-Stop) vang lên, kíp trực của cả 4 cabin tuabin đã tiến hành các biện pháp mà kíp lái đã tiến hành trước đó. Các báo động khác bắt đầu vang lên. Đội kiểm soát thiệt hại đã khẩn trương lên đuôi tàu và xuống đáy tàu để kiểm tra tình trạng ngập nước. Lúc này, tàu sân bay dừng lại sau một quãng đường dài ngoằn ngoèo. Một trong những bánh lái của nó cũng bị xé toạc.

“Chuyện quái gì đang diễn ra thế?” Một kỹ sư hỏi người bên cạnh

“Chúa ơi” Sanchez thì thầm trên đỉnh tàu. Bằng cách nào đó Enterprise đang bị thương, cách đó 2 dặm, còn tệ hơn cả tàu của ông. Tất cả các loại báo động vẫn đang đổ chuông và bên dưới Cầu điều huơgs, tiếng kêu thông tin lớn đến mức điện thoại có vẻ hơi thừa. Mọi con tàu trong hạm đội hiện đang di chuyển gấp. Fife, một tàu khu trục phòng không, đã quay đầu và nhanh chóng rời hạm đội. Rõ ràng thuyền trưởng của nó lo ngại rằng có thể có ngư lôi khác trong nước. Vì lý do nào đó, Sanchez biết rằng không có ngư lôi nào khác ở dưới nước. Ông đã nhìn thấy đáy tàu Stennis Reb bị bắn ba lần và 3 lần ở đuôi Enterprise

“Smithers, đi với tôi”

“Sir, vị trí chiến đấu của tôi…”

“Họ có thể làm tiếp nhiệm vụ mà không cần tới cô. Giờ không có gì để làm ngoài đó cả. Chúng ta không thể ở mọi nơi cùng lúc. Cô sẽ đi nói chuyện với thuyền trưởng”

“Sir, chúa ơi” tiếng kêu này giống như lời cầu nguyện hơn là báng bổ

Vị CAG quay lại “Hít sâu vào và nghe tôi nói đây: Cô là người duy nhất trên cái con tàu chết tiệt này thực sự hoàn thành công việc trong 10 phút qua, đi theo tôi, Smithers”

“Cánh quạt số 2 và s