← Quay lại trang sách

Chương 21 MÃ NAVY BLUE

Không Lực Một cất cánh sớm hơn vài phút dự kiến, lên đường vội vã vào sáng sớm. Trước khi đạt đến độ cao, các phóng viên đã đứng dậy và tiến về phía trước chiếc máy bay VC-25B để yêu cầu Tổng Thống tuyên bố lý do phải quay trở về Mỹ sớm. Rút ngắn chuyến đi cấp nhà nước là một phản ứng có phần hoảng loạn, phải không? Tish Brown làm việc với các nhà báo giải thích rằng xuất hiện những diễn biến đáng lo ngại ỏ Phố Wall cần Tổng Thống quay về ngay để trấn an người dân Mỹ…vân vân và mây mây…và cô tiếp tục, hiện tại, mọi người nên ngủ một chút sẽ tốt hơn. Dù sao thì chuyến bay về đến Washington cũng kéo dài 14 tiếng do những cơn gió ngược quét qua đại tây dương mùa này, và tổng thống Roger Durling cũng cần ngủ. Chiến lược của cô đến lúc này tỏ ra hiệu quả, vì không chỉ đám phóng viên, cả người khác trên máy bay- ngoại trừ phi hành đoàn- đã uống quá nhiều và ngủ quá ít, Ngoài ra, còn đám đặc vụ của sở mật vụ và lượng lượng bảo vệ bên không quân đang đứng giữa đám phóng viên và phòng ngủ của Tổng Thống, nên họ cũng không tiếp cận được, mọi người mất đi sự phán đoán bình thường và đồng ý quay trở lại chỗ ngồi. Không lâu sau, cabin trở nên yên lặng và hầu hết hành khách đều ngủ hoặc giả vờ ngủ (vì muốn ngủ nhưng không thể)

Theo luật liên bang, sỹ quan chỉ huy Johnie Reb là một phi công. Sắc lệnh này được ban hành vào năm 1930 để ngăn chặn các thủy thủ tàu chiến tiếp quản nhánh non trẻ và kiêu ngạo của hải quân thế hệ cũ (Old Navy). Vậy là ông ta có nhiều kinh nghiệm bay hơn là lái tàu, và vì ông ta chưa bao giờ có kinh nghiệm chỉ huy tàu mặt nước nên chỉ có hiểu biết rời rạc về hệ thống tàu cũng như thiếu nghiên cứu có hệ thống và kinh nghiệm. May mắn thay, kỹ sư trưởng của ông là một thủy thủ tàu khu trục, có kinh nghiệm chỉ huy. Tuy nhiên, viên thuyền trưởng cũng biết rõ ràng rằng kinh nghiệm biển nên có ở ngoài cabin chứ không ở trong

“Kỹ sư trưởng, tệ đến mức nào?”

“Đủ tệ, sir” trung tá chỉ vào sàn tàu nơi nước đã dâng lên 1 inch mà các máy bơm đang hoạt động để bơm ra. Ít nhất thì mấy lỗ đó giờ đang được hàn, mất khoảng 3 giờ “Cánh quạt thứ hai và thứ ba đã bị va chạm mạnh và nổ tung. Trục đuôi bị xoắn và nứt, tấm dưới cùng của hộp giảm tốc bị hỏng – không ai có thể sửa. Các tuabin vẫn ổn và hộp giảm tốc được giữ vững bị giật. Chân vịt số 1 còn tốt, trục đuôi hơi gãy, mình có thể tự khắc phục được, chân vịt số 4 cũng bị nổ, không rõ thực hư thế nào, nhưng nếu khởi động thì sẽ có rủi ro bị hỏng. Bánh lái bên phải bị kẹt, nhưng tôi có thể giải quyết điều đó, sẽ mất một giờ nữa và nó có thể chỉ đi thẳng được. Có lẽ phải thay thế, để xem tình hình xấu đến mức nào. Chúng ta giờ chỉ còn một cánh quạt. giờ chỉ có thể đi được 10 hoặc 11 hải lý/giờ và gần như không thể bẻ lái. Tệ lắm”

“Thời gian sửa chữa mất bao lâu?”

“Nhiều tháng trời – sir, tôi đoán khoảng 4 hoặc 5 tháng”. Viên trung tá biết, tất cả những sửa chữa này sẽ đòi hỏi ông phải có mặt tại chỗ giám sát, chủ yếu là làm ại nửa khoang động cơ của tàu- có thể là 3/4khoang. Ông vẫn chưa đánh giá hết hư hỏng của bánh lái số 4. Đó là lúc mà thuyền trưởng sẽ thực sự tức đến điên người. Viên kỹ sư trưởng nghĩ, sắp đến lúc rồi

“Nếu tôi có thể thực hiện cuộc không kích, tôi sẽ đánh chìm lũ chó đẻ này!” Nhưng chỉ với môt cánh quạt thì không biết có đủ vận tốc để máy bay cất cánh hay không nữa. Ngoài ra, đây là một tai nạn và viên thuyền trưởng cũng không thực sự thực hiện không kích

“Sir, tôi đồng ý bằng cả hai tay” viên kỹ sư trưởng cam đoan, cũng không thực sự có ý thực hiện không kích, vì ông ta còn nói thêm “Có lẽ họ đủ hào phóng để trả phí sửa chữa cho chúng ta”, viên thuyền trưởng gật đầu thay cho lời tán thưởng

“Giờ chúng ta có thể bắt đầu di chuyển không?”

“Chân vịt Số 1 hơi bị lệch vị trí một chút, nhưng tôi nghĩ chúng ta làm được, vâng, chúng ta có thể bắt đầu di chuyển, sir”

“Được rồi. Chuẩn bị sẵn sàng, tôi sẽ mang cái xà lan cao giá này quay trở lại Chân Trâu Cảng”

“Vâng, tuân lệnh, sir”

Tướng Mancuso quay trở lại văn phòng, xem qua các dữ liệu so bộ về cuộc tập trận thì trợ lý cầm một bức điện bước vào

“Sir, có vẻ như hai tàu sân bay đang gặp sự cố”

“Họ đã làm gì, va chạm à?” Jones hỏi, đang ngồi trong góc phòng và xem xét các dữ liệu khác

“Tệ hơn” viên trợ lý trả lời

ComSubPac đọc công văn “Ồ, tuyệt thật” rồi chuông điện thoại reo; đây là đường dây an ninh trực tiếp từ PacPltOps “Tướng Mancuso đây”

“Sir, đây là trung sỹ phụ trách liên lạc của hạm đội. Tôi vừa nhận được tín hiệu khẩn cấp từ một tàu ngầm, vị trí 31-Bắc, 175-Đông. Chúng tôi đang xác định vị trí. Mã là của tàu Asheville, sir. Không có âm thanh, chỉ có tín hiệu. Tôi đang gửi một tín hiệu SUB M ISS /SUB SUNK (Tàu ngầm mất tích/ tàu ngầm chìm). Đội bay hải quân gần nhất đang ở gần hai tàu sân bay….

“Chúa ơi” Kể từ con tàu Scorpion, hải quân Mỹ chưa mất một tàu ngầm nào, khi đó anh vẫn còn đang học trung học. Mancuso lắc lắc đầu cho tỉnh táo lại. Vẫn còn có việc phải làm “2 tàu sân bay này có lẽ không hoạt động được nữa, sir”

“Ồ?” thật kỳ lạ, viên trung sỹ phụ trách liên lạc hạm đội vẫn chưa nhận được tin tức

“gọi cho máy may tuần tra P-3. Tôi có việc phải làm”

“Rõ, sir”

Mancuso không phải nhìn vào bất kỳ cái gì. Phần đó của Thái Bình Dương sâu 3 dặm và chưa có thủy thủ đoàn tàu ngầm nào sống sót được một phần ba độ sâu đó. Trong trường hợp khẩn cấp và có người sống sót, các nỗ lực cứu hộ phải bắt đầu trong vòng vài giờ, nếu không vùng nước trên bề mặt băng giá sẽ cướp đi sinh mạng của thủy thủ

“Ron, chúng tôi vừa nhận được một tín hiệu. Asheville có thể đã bị hạ”

“Bị hạ?” Không một thủy thủ tàu ngầm nào muốn nghe từ này, mặc dù cách diễn đạt tinh tế hơn là ‘chìm’ “Vậy đứa con nhà Frency…”

“Và 120 thủy thủ khác”

“Tôi có thể làm gì, thuyền trưởng?”

“Nghe lại SOSUS và kiểm tra dữ liệu này”

“Rõ, sir” Jones vội vã ra khỏi cửa trong khi SubPac nhấc điện thoại và bấm số. Anh đã biết đây là cuộc tập trận vô giá trị. Tất cả các tàu ngầm PacFlt (Hạm đội Thái Bình Dương) giờ đều được trang bị bệ phóng khẩn cấp (AN/BST-3 emergency) tách khỏi thân tàu nếu tàu ngầm vượt qua độ sâu nén hoặc nếu NCO làm nhiệm vụ quên quấn ống phóng. Tuy nhiên, khả năng thứ hai khó xảy ra. Trước khi phát nổ, BST đã gây ra tiếng động kinh hoàng nhất… Không có khả năng những người trên Asheville sẽ sống sót. Tuy nhiên, anh vẫn hy vọng rằng điều kỳ diệu có thể xảy ra. Có lẽ một vài thủy thủ đã có thể thoát ra ngoài.

Mặc dù Mancuso đã thông báo về tình trạng của tàu sân bay, nhưng hạm đội đã nhận được cuộc gọi. Một tàu khu trục nhỏ, USS Gary, ngay lập tức tiến với tốc độ tối đa đến khu vực nơi phát ra đèn hiệu, phù hợp với quy tắc nhân đạo và luật hàng hải. Sau 90 phút, nó sẽ có thể điều động trực thăng của con tàu để tiến hành tìm kiếm trên biển và tiếp tục làm cơ sở cho các trực thăng khác tiếp tục nỗ lực cứu hộ, nếu cần. John Stennis lướt từ từ trong gió, và một máy bay chống ngầm S-3 Viking cuối cùng cũng cất cánh, và thiết bị trên tàu có thể hữu ích cho các cuộc tìm kiếm trên bề mặt. Trong vòng chưa đầy một giờ, chiếc máy bay Viking đã bay đến nơi xảy ra tai nạn. Ngoại trừ một tàu tuần tra của Cảnh sát biển Nhật Bản, màn hình radar trống rỗng. Chiếc thuyền tuần tra màu trắng đến sau khi nghe thấy tiếng chuông cách đó khoảng mười dặm. Máy bay cứu hộ đã thiết lập liên lạc liên lạc với phi hành đoàn trên thuyền, họ xác nhận rằng họ cũng đã đến để giải cứu những người sống sót sau khi nhận được tín hiệu khẩn cấp. Máy bay chống ngầm Viking tìm kiếm bệ phóng. Trên mặt biển có một lớp dầu loang ra đánh dấu nơi chôn cất tàu ngầm, cũng có một số mảnh vỡ của tàu ngầm nổi trên mặt nước, nhưng nhiều lần bay ở độ cao thấp và bốn cặp mắt tìm kiếm lặp đi lặp lại vẫn không tìm thấy bất kỳ mục tiêu cứu hộ nào.

Tiền tố “Navy Blue” có nghĩa là thông tin truyền đạt tín hiệu cần được sự quan tâm của toàn hạm đội, nói chung là nhạy cảm và đôi khi tuyệt mật; trong trường hợp này, nó có nghĩa là tin tức quá lớn, không thể dấu được bí mật. Một nửa trong số 4 tàu sân bay của Hạm đội Thái Bình Dương đang cần sửa chữa gấp và sẽ mất nhiều thời gian. Hai con tàu còn lại, Eisenhower và Lincoln, hiện đang ở Ấn Độ Dương và nhiều khả năng vẫn ở đó. Rất ít bí mật có thể giữ được trên tàu, và thậm chí trước khi Tướng Dubro nhận được tin, rất nhiều người đã biết được tin tức. Không ai có thể nguyền rủa dữ dội hơn Chỉ huy Lực lượng Chiến đấu vốn đã có đủ nỗi lo lắng rồi. Phản ứng tương tự cũng diễn ra với viên sỹ quan hải quân cao cấp đang làm nhiệm vụ ở Lầu Năm Góc khi nhận được tin

Giống như hầu hết các sỹ quan tình báo hoạt động ở nước ngoài trong thời điểm nguy hiểm, Clark và Chavez không biết rõ nguy hiểm rình rập. Nếu họ biết, có lẽ đã vội bắt chuyến bay sớm nhất chạy ra khỏi Nhật. Các nhân viên tình báo chưa bao giờ là người được yêu thích và Công Ước Geneva đã thiết lập quy tắc thời chiến cho phép xử tử gián điệp ngay sau khi bắt giữ, thường là xử bắn

Các quy tắc thời bình văn minh hơn một chút, nhưng kết quả cũng tương tự thế thôi. CIA không mấy khi nhấn mạnh chuyện này khi phỏng vấn tuyển dụng. Nguyên tắc quốc tế được áp dụng để bù đắp cho thực tế khó chịu này là tạo cho các sĩ quan tình báo càng nhiều vỏ bọc ngoại giao càng tốt để họ có thể được bảo vệ bằng quyền miễn trừ ngoại giao. Những người dưới vỏ bọc này được gọi là đặc vụ ‘hợp pháp’, được các công ước quốc tế bảo vệ bởi tư cách ngoại giao được ghi trong hộ chiếu. Clark và Chavez là đặc vụ ‘bất hợp pháp’ và không được bảo vệ kiểu đó – thực tế, John Clark chưa bao giờ được làm việc dưới vỏ bọc ‘hợp pháp’. Tầm quan trọng của nó trở nên rõ ràng khi họ rời khách sạn rẻ tiền đến gặp Isamu Kimura

Đó là một buổi chiều dễ chịu, nhưng ánh mắt khó chịu mà họ nhận được vì thân phận ‘gaijin’ / người ngoài; không còn là sự pha trộn giữa tò mò và ghê tởm, giờ chỉ còn thuần túy thù địch. Hoàn cảnh đã thay đổi rất nhiều kể từ khi họ đến đây, nhưng khi họ nhận mình là người Nga thì thái độ nhận được lại thay đổi tức thì, vì vậy Ding phải tìm cách để vỏ bọc của mình trở nên rõ ràng hơn, tiếc là quần áo thường dân không thể hiện điều đó được như mong muốn, và vì vậy họ phải chịu đựng những cái nhìn chằm chằm, cảm giác nói chung như một người Mỹ giàu có bị đẩy vào khu vực có tỷ lệ tội phạm cao

Kimura đang đợi ở địa điểm đã thỏa thuận, một quán rượu rẻ tiền. Anh ta đã uống vài ly

“Chào buổi chiều” Clark thân mật nói tiếng anh. Gõ xuống bàn “Có chuyện gì xảy ra à?”

“Tôi không biết” Kimura nói khi đồ uống được đưa tới. Có rất nhiều cách để nói chuyện, âm điệu cho thấy anh ta biết chuyện gì đó “Hôm nay có một buổi hop các bộ trưởng. Goto đã triệu tập cuộc họp, diễn ra trong nhiều giờ. Một người bạn của tôi trong trong Bộ quốc phòng đã không rời văn phòng kể từ tối thứ 5”

“Chà, rồi sao?”

“Các anh không thấy rõ ràng sao? Cái cách Goto nói về người Mỹ ấy” vị quan chức MITI uống hết ly rượu và giơ tay ra hiệu 1 chai khác. Về cơ bản thì phục vụ ở đây rất nhanh

Họ có thể nói rằng họ đã trực tiếp xem bài phát biểu đầu tiên, nhưng không, thay vào đó ‘Clerk’ chỉ hỏi quan điểm của Kimura về tình hình

“Tôi không biết” vị quan chức MITI trả lời,lặp lại những từ tương tự, nhưng với ý nghĩa khác nhau trong ánh mắt và giọng nói “Tôi chưa bao giờ thấy mấy thứ kiểu này. Nó là..Nói thế nào nhỉ?…kiểu tu từ. Bộ của tôi đã đợi hướng dẫn cả tuần nay. Chúng tôi cần khởi động lại đàm phán thương mại với Hoa Kỳ, tiến tới hiểu nhau hơn, nhưng không có hướng dẫn gì cả. Người của chúng tôi ở Washington không làm gì hết. Goto đã dành phần lớn thời gian với Bộ Quốc Phòng, với các cuộc họp liên tục, và với mấy người bạn zaibatsu của ông ta. Chuyện này chưa bao giờ xảy ra ở đây cả”

“Bạn của tôi” Clark mỉm cười nói, chỉ uống một hớp rượu “anh nói cứ như thể sắp có chuyện gì nghiêm trọng diễn ra ấy”

“Các anh không hiểu. Chẳng có dấu hiệu gì hết. Bất kể chuyện gì đang diễn ra thì MITI cũng không tham dự vào”

“Và?”

“MITI luôn tham dự vào mọi chuyện ở đây. Giờ thì bộ trưởng của chúng tôi ở đó nhưng ông ấy chẳng nói gì với chúng tôi hết” Kimura dừng lại. Hai người này không biết gì sao? “Các anh nghĩ ai đưa ra chính sách đối ngoại của Nhật bây giờ? Những kẻ ngu ngốc của Bộ Ngoại Giao à? Bọn họ phải báo cáo cho bọn tôi. Và Cơ quan quốc phòng, ai quan tâm đến chuyện bọn họ nghĩ gì chứ? Chúng tôi chính là người định hình chính sách ngoại giao của Nhật. Chúng tôi làm việc với các zaibatsu, chúng tôi hợp tác, chúng tôi…đại diện cho đất nước phát triển mối quan hệ chính trị và tìm kiếm thị trường với các quốc gia khác, chúng tôi đưa ra các đề nghị để Thủ tướng quyết định. Đó là lý do vì sao tôi tham gia vào Bộ này”

“Nhưng bây giờ đã thay đổi?” Clark hỏi

“Bây giờ sao? Goto trực tiếp họp với họ và dành thời gian còn lại với mấy người chẳng quan trọng đó và Bộ trưởng chúng tôi chẳng được gọi cho đến…chà, ngày hôm qua” Kimura sửa lại “và ông ấy vẫn ở đó đến lúc này”

Clark nghĩ, người đàn ông đó có vẻ vô cùng hoảng loạn vì một điều gì đó không khác mấy so với những quan chức tranh giành quyền lực. MITI (The Ministry of International Trade and Industry) có thể bị thay thế bộ trưởng không? Vậy thì sao?

“Anh đang bức xúc vì các lãnh đạo tập doàn nói chuyện trực tiếp với thủ tướng” anh hỏi thêm

“Rất bực mình và bức xúc, phải. Họ cần phải làm việc qua chúng tôi, nhưng Goto luôn là con chó ngoan của Yamtaa” Kimura nhún vai “Có lẽ giờ họ muốn trực tiếp đưa ra chính sách, nhưng họ có thể làm được điều đó mà thiếu chúng tôi không?”

Chavez mỉm cười nghĩ, ý của anh là làm sao có thể làm được điều đó nếu không có anh à. Bọn quan liêu khốn khiếp, CIA cũng đầy rẫy những người như vậy.

Tuy khác với những gì anh từng nghĩ, nhưng cũng không bao giờ giống như anh từng tưởng tượng. Hầu hết du khách đến Saipan là người Nhật, nhưng không phải toàn bộ khách ở đây. Hòn đảo ở Thái Bình Dương này là một nơi thật tuyệt, có nhiều hoạt động giải trí. Một trong số đó là câu cá biển sâu và vùng biển ở đây không đông đúc như tại Florida hay Vịnh California. Pete Burroughts trông rám nắng, kiệt sức và hoàn toàn hài lòng với 11 giờ mỗi ngày trên biển. Viên kỹ sư máy tính tự nhủ, thật là hoàn hảo khi ngồi trên ghế câu cá và uống bia, nhất là với một người vừa trải qua cuộc ly hôn. Đầu tiên mỗi ngày anh dành 2 giờ bên bờ biển, rồi 3 giờ đánh cá và sau đó là 4 giờ chiến đấu với con cá ngừ albacore cmn lớn nhất mà anh từng thấy. Vấn đề chỉ là làm thế nào thuyết phục các đồng nghiệp rằng đây không phải nói dối. Con cá quá to để treo lên lò sưởi nhà anh, và ngoài ra, giờ nó lại là ngôi nhà và lò sưởi của vợ cũ. Anh sẽ phải sắp xếp chụp ảnh và mọi người có khi lại nghi ngờ bức ảnh qua chỉnh sửa, mẹ kiếp. Công nghệ màn-hình-xanh giờ ảnh hưởng đến cả ngư dân. Với 20usd bạn có thể lựa chọn một con cá ngừ to bự làm bức tranh treo sau lưng. Giờ, nếu anh bắt được một con cá mập, thì anh có thể mang theo hàm và răng về theo, nhưng một con albacore, có thần kỳ đến mấy cũng chỉ là con cá ngừ đại dương. Chà, mẹ nó, vợ anh cũng đã từng không tin mấy câu chuyện phải làm thêm đến nửa đêm ở sở của anh. Con khốn đó. Cái này cũng có thể vừa là tin tốt lẫn tin xấu. Cô ta cũng không thích câu cá, nhưng giờ đây anh có thể câu cá mọi thời gian mong muốn. Có khi còn câu cả một cô bạn gái mới ấy chứ. Anh lại khui thêm 1 lon bia khác

Bến tàu không đông lắm vào cuối tuần. Dù khu vực cảng chính đang có 3 con tàu thương mại cập bến, mấy con tàu xấu xi, dù anh không biết đó là loại gì khi lần đầu tiên thấy chúng. Công ty của anh ở California, không quá gần biển và hầu như anh chỉ câu cá nước ngọt. Chuyến đi này là mơ ước cả đời. Có lẽ ngày mai anh nên làm gì đó khác cái. Còn lúc này, anh quay sang trái nhìn con cá ngừ albacore. Nó phải nặng ít nhất 700 pounds. Vẫn còn xa mới tới được kỷ lục, nhưng nó cmn to hơn rất nhiều so với con cá hồi khổng lồ mà anh câu được năm ngoái bằng cây cần Ted Williams yêu thích. Một luồng khí thổi tới làm gián đoạn suy nghĩ của anh về cá. Cái bóng trên đầu cho thấy một chiếc Boeing 747 chết tiệt khác đã bay ra khỏi sân bay. Chẳng mấy chốc mà nơi này sẽ lại bị hủy hoại cho mà xem. Mẹ nó, đang bị hủy hoại rồi đây này. Tin tốt duy nhất là mấy anh chàng người Nhật đến đây để thư giãn và chiều chuộng các cô gái quán bar Filipina, chứ không thích câu cá cho lắm

Viên thuyền trưởng con tàu nhanh nhẹn đưa tàu vào bến nhỏ. Tên của ông là Oreza, một trung sỹ về hưu, từng thuộc Lực Lượng Phòng Vệ Hoa Kỳ. Burroughs đứng dây khỏi chiếc ghế, đi lên đầu thuyền và ngồi kế bên ông

“Mệt mỏi khi nói chuyện với cá của cậu à?”

“Cũng không thích uống một mình nữa”

Oreza lắc đầu “Tôi không uống khi lái thuyền”

“Thói quen xấu từ ngày xưa cũ à?”

Viên thuyền trưởng gật đầu “Ừ, tôi đoán thế. Dù vậy, tôi sẽ đãi cậu một chầu ở CLB. Câu được lắm. Cậu nói là lần đầu tiên câu cá à?”

“Lần đầu tiên câu ở biển” Burroughs tự hào

“Mr. Burroughs, cậu định lừa tôi đấy à”

“Cứ gọi tôi là Pete” viên kỹ sư sửa lại

“Pete” Oraza nhắc lại “gọi tôi là Portagee”

“Ông không phải là dân địa phương ở đây”

“Người New Bedford, Massachusetts. Mùa đông ở đó quá lạnh. Tôi từng phục vụ quân ngũ ở đây, lâu lắm ồi. Trước đây có một trạm của lực lượng bảo vệ bở biển ở Punta Arenas, gần đây thôi. Vợ tôi và tôi thích không khí, con người ở đây và chúa ơi, cạnh tranh trong nước rất khốc liệt” Oraza giải thích “Thêm vào đó, bọn trẻ giờ lớn cả rồi, vì vậy chúng tôi quyêt định đến đây dưỡng già”

“Ông rất biết cách lái thuyền giỏi”

Portagee gật đầu “Đúng tôi, tôi đã lái thuyền 35 năm, chưa kể thời gian đi thuyền cùng bố” ông lái chiếc thuyền từ từ trở lại dọc theo đảo Managaha “Câu cá cũng phát triển rất mạnh ở New Bedford”

“Mấy tàu kia là gì thế?” Burroughs hỏi, chỉ tay về phía cảng thương mại

“Tàu chở ô tô. Khi tôi đến đây vào sáng sớm nay thì bọn họ đang chuyển mấy xe jeep” viên thuyền trưởng nhún vai “Lại thêm vài chiếc ô tô chết tiệt nữa. Cậu biết đấy, khi tôi mới đến đây, nó giống như Cape Cod vào mùa đông ấy. Giờ thì càng ngày càng giống Cape vào thời gian mùa hè. Nhà cmn ở khắp nơi” Portagee nhún vai. Nhiều khách du lịch hơn tức là nhiều đám đông hơn, đảo bị tàn phá hơn, nhưng việc kinh doanh của ông lại phát triển hơn

“Chi phí sinh hoạt cao?”

“Nó ngày càng cao hơn” Oreza xác nhận. Lại một chiếc 747 khác hạ xuống đảo “Thật hài hước…..”

“Cái gì?”

“Máy bay kia không ra khỏi sân bay”

“Ý cậu là sao?”

“Chiếc máy bay đó ra khỏi Kobler, một đường băng của SAC (Bộ tư lệnh không quân chiến lược), sân bay BUFF”

“BUFF?”

“Big Ugly Fat Fucker” Portagee giải thích “Con B-52. Năm trong số sáu đường băng trên quần đảo có thể cất cánh các máy bay lớn. Đó là một sân bay sơ tán được xây dựng trước đây” ông tiếp tục “Kobler nằm ngay kế bên sân bay LORAN cũ. Tôi ngạc nhiên khi thấy họ vẫn sử dụng sân bay này. Thậm chí tôi thậm chí còn không nghĩ nó hoạt động được cơ đấy”

“Tôi không hiểu”

“Từng có căn cứ Bộ chỉ Huy Không Quân Chiến Lược (Strategic Air Command – SAC) trên đảo Guam. Cậu biết đấy, vũ khí hạt nhân, tất cả đều khốn khiếp phải không? Trong trường hợp bị tấn công, họ sẽ phải sơ tán Căn cứ không quân Andersen, vì vậy cần chia sẻ rủi ro để một đầu đạn tên lửa không thể diệt được tất cả. Có hai đường băng lớn trên Saipan, sân bay này và Kobler, hai sân bay lớn hơn nữa ở Tinian, còn sót lại từ thế chiến hai và hai đường bay nữa ở Guam”

“Chúng vẫn sử dụng tốt chứ?”

“Sao lại không” Oreza quay đầu lại “Ở đây không có gió mạnh nên sẽ không bị hư hại gì nhiều” Chiếc 747 tiếp theo lại cất cánh khỏi Sân bay quốc tế Saipan, trên bầu trời đêm quang đãng, họ có thể nhìn thấy một chiếc khác. máy bay đến từ phía đông của hòn đảo

“Nơi này luôn bận rộn như vậy sao?”

“Không, hôm nay là ngày bận rộn nhất tôi từng thấy. Mấy khách sạn chết tiệt đó chắc phải đầy khách mất” ông lại nhún vai “Chà, điều đó có nghĩa là mấy khách sạn đó hẳn phải quan tâm đến việc mua con cá này”

“Giá bao nhiêu?”

“Đủ để trả tiền thuê thuyền đó Pete. Con cá cậu bắt hôm nay khá lớn, nhưng ngày mai có khi cậu lại may mắn hơn”

“Hey, ông giúp tôi tìm được con cá lớn giống anh bạn đang nằm đây và tôi không quan tâm đến số tiền ông đòi về giá thuê”

“Tôi rất thích khi nghe người ta nói thế” Oraza từ từ kéo ga trở lại, tàu đến gần bến tàu nhỏ. Ông lái con thuyền đến bến chính, nơi họ cần cẩu con cá lên khỏi thuyền. Con cá ngừ là con lớn thứ 3 thuyền ông từng mang về và tay Burroughs này không phải là khách hàng tệ

“Ông kiếm sống nhờ việc này à?”

Portagee gật đầu “Cùng với lương hưu nhận được, phải, cuộc sống khá tốt. Hơn 30 năm lái tàu cho CHú Sam và giờ tôi có tàu của riêng mình – và mua được nhờ lương”

Burroughs giờ đang nhìn vào mấy con tàu thương mại. Anh cầm lấy ống nhòm của viên thuyền trưởng “Xin phép?”

“Nếu cậu không phiền thì hãy đeo dây quanh cổ” Lạ thay, mọi người thường nghĩ dây đai chỉ là phụ kiện

“Chắc chắn rồi” Burroghs làm theo. Trong khi điều chỉnh tiêu điểm, anh tập trung vào chiếc Orchid Ace “Mấy con tàu cmn xấu tệ…”

“Nó tạo ra đâu phải để cho đẹp. Nó được tạo ra để chở ô tô” Oreza rẽ vào góc cuối của cảng

“Không có ô tô. Không như một loại máy xây dựng, máy ủi đất, giống như…”

“Ồ?” Portagee gọi đồng nghiệp, một đứa trẻ địa phương, ra lấy dây cố định thuyền. Một đứa trẻ ngoan, 15 tuổi, có thể trở thành một cảnh sát biển và sẽ học để thành tài sau vài năm nữa. Oreza đang huấn luyện cậu ta

“Quân đội có căn cứ ở đây không?”

“Không, Lực lượng không quân và hải quân có ở Guam, nhưng không còn ở đây” Ông tắt ga và tàu Springer từ từ dừng lại, hoàn hảo. Oraza nghĩ, thật tuyệt khi lại được làm công việc thủy thủ. Người đàn ông trên bến quay tay quay và kéo dài cần trục qua đuôi tàu. Khi người đàn ông nhìn thấy kích thước của con cá, anh ta giơ ngón tay cái lên. Vừa quan sát để biết rằng con thuyền đã được buộc chặt đúng cách, Oreza vừa mơ đến cốc bia buổi tối

“Đây, nhìn xem này” Burroghs đưa ống nhòm qua

Oreza xoay chiếc ghế và bắt đầu lấy tiêu điểm ống nhòm cho phù hợp với mắt mình, quan sát chiếc tàu chở ô tô đang đậu ở bờ. Ông nhận ra cấu trúc của chiếc tàu mà ông từng đi kiểm tra an toàn khi làm nhiệm vụ tuần tra hàng hải trước đây của lực lượng bảo vệ bờ biển. Thực tế, ông đã từng kiểm tra nhiều tàu. Đây là con tàu được sản xuất mới mục đích ban đầu là chở ô tô, nhưng rồi được hoán cải thành chở xe tải và các hàng hóa khác và cả ô tô cá nhân.Vài sàn tàu có rất nhiều..

“Cái gì?”

“Ông biết nó là cái gì à?”

“không, nó là một phương tiện có bánh xích. Bởi vì mặt trời rất thấp, nó bị che khuất trong bóng tối, nhưng nó được sơn màu đen rõ ràng. Có một hộp lớn ở phía sau. Ông chợt hiểu rằng đây là một loại bệ phóng tên lửa nào đó. Ông nhớ đã từng thấy chúng trên TV trong Cuộc Chiến tranh Vịnh Ba Tư, diễn ra ngay trước khi ông về hưu. Oraz đứng dậy để có góc nhìn tốt hơn. Còn hai chiếc nữa trong bãi đậu…

“Ồ, được rồi, tôi đã hiểu, lại tập trận” Burroghs nói, đứng dậy đi xuống chiếc thang dẫn xuống cầu tàu “Thấy không, có một máy bay chiến đấu ở kia. Anh họ tôi trước đây từng bay đó trước khi về Mỹ. Đó là con F-15 Eagle, con chim của lực lượng không quân”

Oreza quay ống nhóm và thấy các máy bay chiến đấu đang bay vòng quanh. Chắc chắn, hai chiếc máy bay đang bay trong đội hình chiến đấu tiêu chuẩn. Máy bay chiến đấu F-15 Eagle lượn vòng quanh trung tâm đảo, làm động tác bảo vệ lãnh thổ của Tổ quốc … ngoại trừ một điều, quốc huy trên cánh máy bay là một hình tròn đặc màu đỏ.

Jones vẫn không thích nhìn màn hình máy tính, thích in trên giấy. Màn hình máy tính thích hợp cho hoạt động trực tiếp, nhưng hình ảnh chuyển động nhanh có thể làm mỏi mắt và công việc này đòi hỏi sự tập trung và cẩn trọng. Anh tự nhủ, nhiều cuộc sống có thể phụ thuộc vào điều đó, nhưng thâm tâm anh nghĩ đây chỉ là lời an ủi dối trá. Hai kỹ thuật viên biểu đồ đã làm việc cùng anh về dữ liệu đều là sỹ quan cao cấp. Họ đã làm việc từ nửa đêm, nghiên cứu kỹ lưỡng. Địa điểm diễn tập tàu ngầm được chọn ở đảo san hô Kure vì nó gần với một loạt máy ghi âm dưới nước, một phần trong hệ thống SUSUS (Hệ thống Giám sát Âm thanh) ở Thái Bình Dương. Thiết bị gần đó được lắp đặt gần đây, có kích thước của một nhà để xe hoặc một ngôi nhà nhỏ, thuộc một hệ thống lớn, có kết nối điện tử với các trạm thiết bị khác cách đó 50 dặm, nhưng chỗ đó cũ hơn, nhỏ hơn và khả năng theo dõi kém hơn. Có một đường dây cáp nối cả hai thiết bị này, dẫn tới Kure đầu tiên, rồi tới Midway, ở đó có một trạm kết nối vệ tinh để đưa dữ liệu đến Trân Châu Cảng. Thực tế, những cáp như vậy đan xen nhau dưới đáy đại dương. Trong suốt thời kỳ Chiến Tranh Lạnh, Hải Quan Mỹ đã lắp đặt rất nhiều đường cáp như hãng điện thoại Bell Telephone, thỉnh thoảng còn còn thuê các tàu để làm nhiệm vụ này

“Được rồi, có tiếng của Kurushio” Jones nói, vẽ một vòng đỏ trên các nốt đen

“Làm thế quái nào anh thấy được Masker?” Một trong những sỹ quan trưởng ngạc nhiên

“Chà, nó là một hệ thống tốt, nhưng các anh đã bao giờ nghe nó chưa?”

“tôi đã không đi biển 10 năm rồi” một sỹ quan cao cấp trả lời

“Khi tôi còn ở Dallas, chúng tôi đã chơi đùa với Moosbrugger suốt 1 tuần, lặn xuống AUTEC ở Bahamas”

“Moose khá nổi tiếng đây”

“Và không phải ngẫu nhiên nó nổi tiếng thế. Chúng tôi không thể bắt được nó, nhưng nó cũng không thể bắt được chúng tôi, nó thật sự tuyệt đấy” jones tiếp tục, không còn mấy vẻ nhà tư vấn dân sự có bằng tiếng sỹ nữa, mà giống như một sỹ quan sonar anh từng rất tự hào, phải, anh nhận ra mình vẫn đang tự hào về điều đó “Họ có một phi công trực thăng khiến chúng tôi phải ngạc nhiên luôn, dù sao thì..” anh lật trang giấy “rồi tôi đã tìm ra cách. Masker nghe giống như mưa đập trên bề mặt, giống như mưa mùa xuân. Không thật sự ầm ỹ nhưng tần số là duy nhất và các anh có thể bắt được chúng. Rồi tôi nhận ra tât cả những gì chúng tôi cần làm chỉ là xem thời tiết thế nào. Nếu là bầu trời xanh thì các anh sẽ nghe thấy tiếng mưa rơi hướng 0-2-0, thì đó chính là gã đó. Chuyện sẽ rõ ràng nếu các anh kiểm tra thời tiết ngày hôm qua ở phía tây bắc Kure”

Viên sỹ quan cao cấp gật đầu mỉm cười “tôi sẽ nhớ điều này, sir”

“Được rồi, chúng ta có con tàu Nhật ở đây vào nửa đêm. Giờ hãy xem chúng ta còn tìm được gì nữa” Anh tiếp tục cuộn xuống trang tiếp theo. Nếu trong hoàn cảnh khác, anh có thể coi nó như cuộn lò xo giấy, một trong những trò chơi yêu thích của con trai mình “Đây là Asheville, có thể chạy lại kịch bản diễn tập. Nó đang đi nhanh, phải không?”

“tôi không biết”

“Tôi thì biết đấy. Tôi nghĩ chúng ta sẽ không nhìn thấy nhiều dấu chấm thế này nếu nó chỉ chạy với tốc độ tuần tra. Hãy lập kịch bản thế này”

“Chạy một kịch bản, có vài kịch bản chuẩn bị cho nó” một sỹ quan khác báo cáo. Phần lớn quá trình này giờ được máy tính hỗ trợ. Đúng là điều kỳ diệu

“Vị trí?” Jones nhìn lên

“Vị trí ngay ở đây, gần với ngọn hải đăng, tiến sát, sir” viên sỹ quan kiên nhẫn nói, đánh dấu màu đen trên biểu đồ dán trên tường “Chúng ta biết nó ở đâu, ý tôi là, hoạt động cứu hộ…”

“Không có cứu hộ đâu” Jones nhìn lên và lấy một điều thuốc từ một thủy thủ đi ngang qua. Đúng vậy, anh bật nói to lên ý tưởng của mình

“Anh không thể hút thuốc ở đây” một sỹ quan nói “chúng ta phải đi ra ngoài…”

“Đưa tôi cái bật lửa và nghe tôi nói đây” Jones ra lệnh, lật một trang khác, kiểm tra dòng 60Hz “Không có gì..không có gì. Những con tàu diesel này rất tốt…nhưng nếu chúng không di chuyển thì sẽ không để lại tiếng và nếu chúng không để lại tiếng thì chúng cũng không ở quá xa..Asheville đang tăng tốc theo đường này và có lẽ nó sẽ quay lại….” một trang khác

“Không có hoạt động giải cứu à, sir?” Phải mất đến 30 giây câu hỏi mới bật thốt ra

“Độ sâu bao nhiêu?”

“Tôi biết độ sâu đó, nhưng chiếc vỏ thoát hiểm…ý tôi là, tôi đã nhìn thấy nó, có 3 vỏ thoát hiểm”

Jones thậm chí không nhìn lên, đây là lần đầu tiên anh hút lại thuốc sau nhiều năm “Phải, lớp vỏ mẹ, đó là tên chúng tôi gọi nó trên tàu Dallas. ‘ Nhìn mẹ kìa, nếu có chuyện gì, chúng ta có thể thoát ra từ đó’ Chief, anh sẽ không thoát ra bằng một trong những thứ này, đúng không? Anh sẽ không đâu. Con tàu đó đã chết và cả các thủy thủ trên đó. Tôi muốn tìm hiểu tại sao”

“Nhưng chúng tôi đã nghe thấy âm thanh va chạm”

“Tôi biết. Tôi cũng biết 2 tàu sân bay của chúng ta đều gặp tai nạn hôm nay” Những âm thanh đó cũng phản ánh trên hệ thống SOSUS

“Anh đang muốn nói gì?”

“Không gì cả” Một trang khác. Dưới cùng của trang có có một vết đen lớn nói rằng vụ tai nạn Ashevill, âm thanh lớn được đánh dấu như cái chết của USS Asheville và tất cả… “Cái con mẹ gì thế này?”

“chúng tôi nghĩ đó là sự trùng lặp, sir. Nó gần như cùng hướng với Asheville và chúng tôi nghĩ máy tính…”

“Chênh lệch múi giờ, mẹ kiếp, tổng gần 4 phút” anh lật lại 3 trang “Nhìn đi, còn có ai đó nữa”

“ Charlotte? ”

Giờ thì Jones cảm thấy thậm chí lạnh hết người. Đầu anh hơi choáng váng vì điếu thuốc và anh nhớ ra vì sao mình phải bỏ thuốc. Các tín hiệu giống nhau trên giấy, một con tàu diesel để lại âm thanh và sau đó là một con tàu tầm lớp 688 tăng tốc tối đa. Âm thanh rất gần, gần như nhận dạng và tình cờ hướng đi mới gần như trùng hợp khiến cho mọi người đều nghĩ…

“Gọi tướng Mancuso và tìm xem Charlotte đang ở đâu”

“Nhưng…”

“Ngay lập tức, trung sỹ”

Tiến sỹ Ron Jones đứng dậy và nhìn quanh. Mọi thứ vẫn như trước, gần như trước. Mọi người vẫn là những người đó, làm những công việc giống nhau, thể hiện khả năng như nhau, nhưng thiếu vắng thứ gì đó. Thứ gì đó không giống là..gì nhỉ? Căn phòng lớn có một chiếc bản đồ khổng lồ về biển Thái Bình Dương treo trên bức tường đen. Đã từng, biểu đồ này được đánh dấu bằng các bóng màu đỏ thể hiện hình dạng tiêu chuẩn của tàu ngầm Liên Xô, tàu ngầm tên lửa và tàu ngầm tấn công nhanh. Những con tàu, thường được đánh dấu bằng màu đen, cho thấy hệ thống giám sát âm thanh của Hạm đội Thái Bình Dương đang theo dõi các tàu ngầm “đối phương”, chỉ đạo các tàu ngầm tấn công nhanh của Mỹ tiếp cận, điều hướng máy bay tuần tra P-3C Orion theo dõi và thỉnh thoảng tấn công cho chúng biết ai là chủ nhân của đại dương. Bây giờ các điểm đánh dấu trên bản đồ trên tường đại diện cho cá voi, vài con còn có tên, giống như làm với các tàu ngầm Nga, nhưng những cái tên chủ yếu như là “Moby and Mabel” hoặc đại diện cho một nhóm cụ thể của cá voi. Giờ thì không còn kẻ thù và tình trạng khẩn cấp đã dỡ bỏ. Họ không suy nghĩ theo cách anh từng, với tâm trí ‘tiến bắc’ như thời anh còn ở Dallas, truy lùng những đối thủ mà có thể ngày nào đó họ phải loại bỏ. Jones chưa bao giờ mong đợi ngày đó sẽ đến, không thực sự, nhưng anh cũng không bao giờ cho phép mình quên ngày này sẽ đến. Tuy nhiên, những người này thì đã quên rồi. Anh có thể thấy rõ điều đó, theo cách viên sỹ quan đang báo cáo với vị SubPac qua điện thoại

Jones bước ngang qua phòng và giằng lấy điện thoại “Bart, Ron đâ. Đã kiểm tra vị trí của Charlotte chưa?”

“Chúng tôi đang cố liên lạc với nó”

“Tôi không nghĩ anh sẽ liên lạc được với nó đâu, thuyền trưởng” vị tư vấn dân sự ảm đạm

“Ý cậu là sao?” Câu trả lời cho thấy người nghe hiểu rõ ý. Hai người luôn thân thiết, hiểu nhau không cần qua lời nói

“Bart, tốt hơn là anh nên qua đây. Tôi không đùa đâu, thuyền trưởng”

“10 phút” Mancuso hứa

Jones bỏ điếu thuốc vào một thùng rác kim loại và quay lại bản in. Giờ thì anh không dễ tập trung, nhưng anh vẫn lật lại trang giấy vừa rồi. Các điểm lưu ý được đánh dấu bằng bút chì và nó đánh dấu tất cả các âm thanh nhận được từ các tần số khác nhau. Các điểm đánh dấu này được vẽ với tần số thấp ở bên trái và tần số cao ở bên phải. Vị trí trong cột độ lớn đại diện cho ổ trục. Những con đường mòn uốn khúc và trông giống như những bức ảnh chụp cồn cát trên sa mạc không có người ở. Nhưng nếu bạn biết cách nhìn, mọi con đường mòn và lối rẽ đều có ý nghĩa. Jones giảm tốc độ phân tích của mình, nghiên cứu các bản ghi từng phút, quét từ trái sang phải trong khi viết ghi chú và đánh dấu. Hai viên sỹ quan đang hỗ trợ anh lúc này đang đứng lại, và họ hiểu rằng Sếp đang làm việc, rằng anh đã nhìn thấy những thứ đáng nhẽ ra họ phải nhìn thấy, nhưng đã không thấy và hiểu tại sao người đàn ông trẻ hơn họ lại có thể gọi thiếu tướng bằng tên riêng

“Nghiêm” ai đó hét lên “Tư lệnh hạm đội Thái Bình Dương đến” Mancuso bước vào, cùng với đại tá Chambers, sỹ quan phụ trách hoạt động và một trợ lý. Vị thiếu tướng nhìn vào khuôn mặt Jones

“Bart, anh đã liên lạc được với Charlotte chưa?”

“Không”

“Đến đây”

“Jonesy, cậu định nói gì với tôi?”

Jones đánh dấu phần dưới của tờ giấy bằng bút đỏ.”Có vụ va chạm. thân tàu bị hỏng”

Mancuso gật đầu, thở ra môt hơi “Ron, tôi biết”

“Nhìn đây, chuyển hướng ở tốc độ cao…”

“Có điều gì đó không ổn, cậu sẽ vận hành tốc độ tối đa và đưa nó ra khỏi đó” Đại tá Chambers nhận xét, vẫn chưa nhận ra ý của Jones, hoặc có lẽ là không muốn hiểu, Jones nghĩ. Chà, Mr. Chambers đã từng là một sỹ quan giỏi

“Nhưng nó không đi thẳng, Mr. Chambers. Chuyển hướng đột ngột, ở đây và ở đây” Jones nói, di chuyển cây bút của mình lên xuống bản in, những thay đổi tinh tế về độ rộng của dấu vết và sự tinh tế trong định hướng. Nơi chuyển đổi được đánh dấu “Nó cũng đang quay đầu, tốc độ tối đa, công suất cực đại. Có lẽ đó là một dấu vết của mồi. Và đây….” tay anh ấy trượt thẳng sang bên phải “là một ‘con cá’. Yên lặng, nhưng hãy nhìn vào các dấu vết. Nó cũng đang quay đầu, săn Asheville và vì vậy nó để lại những dấu vết này ở đây, kể từ thời điểm này” Ron khoanh tròn các dấu vết, và mặc dù hai dấu vết cách nhau mười bốn inch trên giấy, nhưng các khúc quanh và khúc quanh trong dòng gần như giống hệt nhau. Cây bút của anh lại di chuyển lên trên mặt giấy, rồi trượt thẳng đến một dải tần số khác.

“Mẹ kiếp” Chambers thở ra

Mancuso cúi xuống nhìn tờ giấy, rồi nhìn Jones, và giờ anh đã hiểu “Và cái này?”

“Đó có lẽ là Charlotte. cũng đang dịch chuyển nhanh chóng, nhìn kìa, đây, và đây, tôi nghĩ dấu vết cho thấy sự thay đổi trong ổ trục, không có chuyển tiếp âm thanh nào được hiển thị ở đây, có thể vì nó quá xa, vì lý do tương tự, và những quả ngư lôi không để lại dấu vết” Jones di chuyển cây bút trở lại với dấu vết của USS Asheville “Đây. Con tàu diesel của Nhật đã bắn vào nó. Đây. Asheville cố gắng né tránh nhưng thất bại. Đó là vụ nổ đầu tiên của một đầu đạn ngư lôi. Động cơ chính dừng lại ở đây – nó bị trúng đuôi. Đây là lúc vách ngăn bên trong bị vỡ. Sir, Asheville bị một ngư lôi bắn chìm, có lẽ là Type 89, cùng lúc với 2 tàu sân bay của chún ta bị tai nạn do lỗi của họ”

“Không thể nào” Chambers nghĩ

Khi Jones quay đầu lại, đôi mắt anh giờ giống như cúc áo trên khuôn mặt búp bê “Được rồi, sir, vậy hãy nói cho tôi biết những đoạn tín hiệu này có nghĩa gì” Ai đó phải kéo anh ấy ra khỏi thực tại

“Lạy chúa, Ron!”

“Bình tĩnh, Wally” vị ComSubPac bình tĩnh nói, nhìn vào dữ liệu và tìm kiếm lời giải thích khả thi khác. Anh phải tìm kiếm khả năng này, ngay cả khi biết rằng chẳng còn lời giải thích nào khác cả

“Thuyền trưởng, tốn thời gian thôi” Jones gõ vào đường đi của USS Gary “Ai đó phải báo ngay cho tàu khu trục nhỏ rằng không được tham gia cứu hộ. Nó đang bước vào bẫy và gặp nguy hiểm. Có hai tàu ngầm ở đây với ngư lôi, và họ đã bắn hai quả” Jones bước tới bản đồ treo trên tường. Anh tìm kiếm xung quanh và thấy một cây bút màu đỏ, vẽ 2 vòng, đường kính 30 dặm “Đâu đó ở đây. Chúng ta tốt nhất nên bắt kịp trước tín hiệu tiếp theo. Nhân tiện, ai phụ trách trên mặt biển?”

“Theo báo cáo là một tàu tuần tra của lực lượng bảo vệ bờ biển, một trong những tàu của họ, đang tiến tới cứu hộ” SubPac trả lời

“Chúng ta có thể phải nghĩ đến việc giết nó” Jones đề nghị, đánh dấu con tàu đó cũng màu đỏ, rồi đặt bút xuống. Anh vừa hoàn thành bước cuối cùng của báo cáo. Con tàu mặt biển giờ không được coi như ‘bạn’, nó là một kẻ thù, một mục tiêu

“Chúng ta phải gặp CINPAC (Tổng tư lệnh Hạm đội Thái Bình Dương)” Mancuso nói

Jones gật đầu “Vâng, sir. Tôi nghĩ chúng ta phải gặp rồi”