← Quay lại trang sách

Chương 22 QUY MÔ TOÀN CẦU

Vụ nổ bom rất ngoạn mục, và nó xảy ra bên ngoài Trincomalee Tradewinds, một khách sạn hạng sang mới xây, chủ yếu bằng vốn đầu tư từ Ấn Độ. Vài người, không cách xa đó quá nửa khu phố, hẳn sẽ nhớ đến chiếc xe, một chiếc xe tải trắng nhỏ, đủ lớn để chở nửa tấn AMFO, hỗn hợp chất nổ nitrogen –kết hợp giữa phân đạm và dầu diesel, được pha chế dễ dàng trong bồn tắm hoặc chậu rửa- xé toạc mặt tiền của khách sạn 10 tầng, giết chết 27 người và làm bị thương hơn 100 người. Trước khi tiếng nổ tan, văn phòng Reuters địa phương đã nhận được cuộc

“Cuộc cách mạng bắt đầu bước vào giai đoạn cuối cùng” giọng nói vang lên, có lẽ đọc nguyên văn một tuyên bố được chuẩn bị sẵn, như mấy thằng khủng bố thường làm “Những con hổ giải phóng Tamil sẽ chiến đấu vì quê hương. Hoặc họ có quyền tự quyết hoặc không bao giờ có hòa bình ở Sri Lanka. Đây mới chỉ là bước đầu trong trận chiến. Chúng tôi sẽ cho nổ một quả bom mỗi ngày cho đến khi đạt được mục tiêu” Gác máy

Hơn 100 năm qua, Reuters là một trong những hãng thông tấn lớn nhất thế giới và văn phòng Colombo cũng không ngoại lệ, ngay cả vào cuối tuần. 10 phút sau, báo cáo đã được chuyển ngay – ngày nay người ta chuyển tin thông qua đường truyền vệ tinh – đến trụ sở của hãng tại London, từ đây lời cảnh báo ngay lập tức được chuyển đến các hãng truyền hình trên khắp thế giới với ‘tốc độ tia chớp/flash’

Nhiều cơ quan chính phủ Hoa Kỳ có thói quen theo dõi các mạng tin tức, bao gồm cả cơ quan tình báo, FBI, Sở Mật Vụ và Lầu Năm Góc. Văn phòng Tín hiệu Nhà Trắng (White House Signals Office) cũng không ngoại lệ và 25 phút sau khi quả bom phát nổ, một trung sỹ không quân vỗ vai Jack Ryan, vị cố vấn an ninh quốc gia mở mắt và thấy viên trung sỹ chỉ chỉ tay lên boong trên của máy bay

“Sir, cuộc gọi khẩn cấp” cô trung sỹ thì thầm

Ryan vẫn trong cơn buồn ngủ gật gật đầu, cởi dây cài an toàn và cảm ơn Chúa vì mình đã không uống quá nhiều ở Moscow. Đèn trong cabin mờ ảo, những người còn lại đã ngủ say, anh phải bước qua bàn để không đánh thức vợ, suýt vấp ngã nhưng viên trung sỹ đã kịp giữ lấy tay anh

“Cảm ơn, ma’am”

“Không có gì, sir” Ryan đi theo cô bước lên cầu thang xoắn ốc để lên tầng trên, khu vực liên lạc

“Chuyện gì vậy?” anh cố gắng không hỏi về thời gian, vì sẽ lại phát sinh thêm một câu hỏi khác: Thời gian ở Washington giờ là mấy giờ, thời gian trên máy bay là mấy giờ, hoặc thời gian tại nơi xuất phát của bức điện khẩn. Ryan nghĩ, chỉ là một dấu hiệu khác của quy trình, anh bước tới máy in nhiệt, bạn phải hỏi “bây giờ” là khi nào. Viên sỹ quan trực liên lạc là một đại úy không quân, da đen, dáng người mảnh khảnh và xinh đẹp

“Chào buổi sáng, tiến sỹ Ryan. Văn Phòng An Ninh Quốc Gia (The National Security Office – NSO) gửi cái này cho anh” Cô đưa ra một tờ báo bóng loáng mà Jack rất ghét. Dù cho máy in nhiệt chạy rất êm thì phòng liên lạc này cũng ồn ã giống như bao văn phòng khác. Jack đọc bức điện của Reuters, quá mới nên vẫn chưa có phân tích nào của CIA hay các cơ quan chính phủ khác

“Đây chính là dấu hiệu chúng ta đang tìm kiếm. Được rồi, chuyển sang đường dây an ninh cho tôi”

“Có vài thứ khác cũng vừa chuyển đến” một sỹ quan không quân nói, đưa qua nhiều giấy tờ hơn “Hải quân có một ngày rất tệ”

“Ồ?” Ryan ngồi xuống ghế xoay và bật đèn đọc “Ôi, cứt thật” anh nói rồi nhìn lên “Cho tôi cố cà phê nhé, đại úy?” viên sỹ quan ra lệnh cho một lính dưới quyền đi chuẩn bị

“Kết nối đến đâu trước?”

“NMCC (Trung tâm Chỉ huy Quân sự Quốc gia), sỹ quan cao cấp đang trực” Vị Cố Vấn An Ninh Quốc Gia nhìn dồng hồ, thầm tính toán và nhận ra mình đã ngủ được 5 tiếng. Có vẻ như anh sẽ không được ngủ tiếp cho đến khi máy bay đến Washington”

“Đường dây số 3, tiến sỹ Ryan. Thiếu tướng Jackson đang ở đầu dây bên kia”

“SWORDSMAN đây” Ryan nói, sử dụng mật mã chính thức của anh do Sở Mật Vụ cấp. Họ từng cố đặt tên anh là GUNFIGHTER như một sự tôn vinh cho sự nghiệp trước của anh

“SWITCHBOARD đây. Bay vui chứ Jack?” Ryan luôn ngạc nhiên vì chất lượng đường truyền an ninh quá tốt. Anh cũng nhận ra âm điệu trong giọng nói của bạn mình mang rõ vẻ ủ rũ dù có phần miễn cưỡng hài hước.

“Các phi công bên Không Lực rất giỏi. Có lẽ anh nên cân nhắc chuyện học thêm từ họ. Được rồi, có chuyện gì thế? Anh đang làm gì ở văn phòng giờ này?”

“Hạm đội Thái Bình Dương có vụ tai nạn nhỏ vài giờ trước”

“Ồ, tôi hiểu. Giờ nói về Sri Lanka trước đi” SWORDSMAN ra lệnh

“Không có gì đặc biệt để thêm ngoài những gì đã nói trong bức điện. Chúng tôi cũng có vài bức ảnh ở đây và tôi đang chờ video sẽ có trong nửa giờ nữa. Lãnh sự quán ở Trincomalec giờ cũng đang gửi báo cáo. Họ đã xác nhận về vụ việc. Họ nghĩ là có một công dân Mỹ bị thương, chỉ một và không thực sự nghiêm trọng, nhưng anh ta đang yêu cầu rời khỏi đó càng sớm càng tốt. Mike đang bị dồn vào góc tường. Ông ta muốn đưa ra một chiến lược rõ ràng trước khi mặt trời lặn. Dự đoán của chúng tôi là các bạn của chúng ta chuẩn bị có một cuộc bạo động thực sự. Lực lượng đổ bộ của bọn họ vẫn ở xung quanh, nhưng chúng tôi đã mất dấu sư đoàn đó. 3 giờ trước, chúng tôi phát hiện họ chơi trò vườn không nhà trống, khu vực đó giờ trống người và khu vực chiến trường vắng bóng hoàn toàn”

Ryan gật đầu. Anh kéo rèm nhìn ra bên ngoài từ ghế ngồi của mình, trời bên ngoài vẫn tối om, không nhìn thấy gì bên dưới cả. Có lẽ họ đang bay qua đại dương hoặc có những đám mây đen bên dưới. Anh chỉ có thể nhìn thấy ánh đèn nhấp nháy trên các cánh máy bay

“Có nguy hiểm tức thời ở đó không?”

“Không” tướng Jackson trả lời “Chúng tôi ước đoán hành động gây hấn sẽ diễn ra 1 tuần, nhưng cũng có thể diễn ra ngay bây giờ. Jack, bên hải quân cũng có dự báo tương tự” Robby nói thêm “Tướng Dubro cần chỉ thị về những gì ông ấy có thể làm bâ giờ và cần sớm”

“Đã hiểu” Ryan ghi chú trên tờ giấy note của Không Lực Một mà mấy vị phóng viên vẫn chưa kịp lấy cắp được “Chờ một chút” anh ngẩng đầu nhìn đại úy “Dự kiến đến Andrews lúc mấy giờ?”

“Sir, 7.30. Gió khá mạnh và chúng ta hiện đang đến bờ biển Iceland”

Jack gật đầu “Cảm ơn. Robby, chúng tôi sẽ về nhà khoảng 7.30. Tôi sẽ nói chuyện với Boss trước khi về đến nơi. Hãy chuẩn bị báo cáo ngắn đệ trình khoảng 2 giờ sau khi chúng tôi về nhà”

“Đã rõ”

“Được rồi. Giờ thì chuyện quái gì xảy ra với mấy con tàu sân bay này?”

“Có vẻ như đã xảy ra sự cố với một trong các tàu khu trục Nhật Bản, bứn ngư lôi Mark 50 vào tàu của chúng ta. Cả hai quả ngư lôi đều trúng đuôi tàu sân bay. Enterprise bị hỏng cả 4 cánh quạt. Stennis thì hỏng 3 cái. Báo cáo không có thiệt hại về người, chỉ bị thương một số”

“Robby, thế quái nào…”

“Này, SWORDMAN, tôi đang làm việc đó đây, nhớ chứ”

“Bao lâu rồi?”

“Dự kiến mất 4 đến 6 tháng sửa chữa. Đó là thông tin nhận được cho đến hiện tại. Chờ đã, đợi chút, Jack” giọng nói dừng lại, nhưng Ryan nghe thấy tiếng thì thầm và tiếng lật trang giấy tờ

“Đợi 1 chút…có gì đó vừa chuyển đến”

“Đang chờ đây” Ryan nhấp ngụm cà phê và quay lại xem mấy giờ rồi

“Jack, có gì đó rất tệ. Chúng tôi nhận được tín hiệu SUBMISS /SUB S UNK ở Hạm đội Thái Bình Dương”

“Đó là gì?”

“USS Asheville, tàu ngầm mới Lớp 688, phát tín hiệu khẩn cấp BST-3. Stennis đã cử một máy bay tìm hiểu và một tàu khu trục nhỏ cũng đang đến đó. Tin không tốt”

“Thủy thủ thế nào? Khoảng 100 người?”

“Nhiều hơn, 120 đến 130. Ôi, Mẹ kiếp. Lần cuối chuyện này xảy ra, tôi cũng có mặt”

“Chúng ta có một cuộc tập trận với họ, phải không?”

“DATELINE PARTNERS, phải, vừa kết thúc hôm qua. Cho đến 2 giờ trước thì có vẻ là cuộc tập trận đạt kết quả tốt. Đột nhiên nó trở thành đống cứt thế này…” giọng Jackson trầm xuống “Một tín hiệu khác. Báo cáo đầu tiên, Stennis đã phóng một Hoover…”

“Cái gì?”

“S-3 Viking, một máy bay săn ngầm (ASW). Phi hành đoàn có 4 người. Họ báo cáo không có ai trên tàu ngầm sống sót. Cứt thật” Jackson thêm vào, dù cũng không quá ngạc nhiên trước tin này

“Jack, tôi cần làm vài việc ở đây, ok?”

“Đã hiểu. Cập nhật cho tôi nhé”

“Sẽ làm. Kết thúc” liên lạc ngắt

Ryan uống hết cà phê và ném chiếc cốc nhựa vào một cái giỏ gắn chặt xuống sàn cabin. Vẫn chưa cần phải gọi Tổng Thống dậy. Durling sẽ cần ngủ. Ông ấy đang về nhà để giải quyết một cuộc khủng hoảng tài chính, một mớ hỗn loạn chính trị, có lẽ cả một cuộc chiến đang khơi mào ở Ấn Độ Dương và giờ thì thêm tình trạng quan hệ với Nhật Bản sẽ tiếp tục trở nên tồi tệ hơn sau vụ tai nạn ngu xuẩn khốn nạn ở Thái Bình Dương. Durling hẳn sẽ cần thêm chút ít vận may nữa, phải không?

• • •

Tình cờ, chiếc xe cá nhân của Orza là xe Toyota Land Cruiser màu trắng, loại rất phổ biến trên đảo. Ông và người khách đang đi bộ về phía chiếc xe thì có thêm 2 chiếc xe giống hệt nhau tiến vào bãi đậu xe ở cảng. 6 người bước ra và bước thẳng về phía họ. Vị cựu trung sỹ chỉ huy (Command Master Chief) chết lặng đứng đó. Ông rời Saipan trước bình minh, đầu tiên đón Burroughs tại khách sạn, khuyên vị khách nên câu cá ngừ vào sáng sớm, trong khi chúng kiếm ăn. Dù giao thông trên đường tới sân bay…chà, bận rộn hơn bình thường, nhưng thế giới này vẫn bình lặng

Nhưng giờ thì không phải thế. Giờ thì có máy bay chiến đấu của Nhật bay vòng quanh đảo và giờ thêm 6 người được trang bị vũ khí hạng nặng đang tiến về phía ông và vị khách. Ông nghĩ, giống như cảnh trong một bộ phim nào đó, một trong những bộ phim điên rồ miêu tả về cuộc chiến tranh với Nga giờ đang được hiện thực hóa

“Xin chào, câu cá thế nào?” người đàn ông hỏi. Oraza thấy hắn ta có cấp bậc O-3 (đội trưởng) và có huy hiệu lính dù trên túi áo ngực trái. Người đó đang mỉm cười và cố gắng tỏ ra thân thiện nhất có thể

“Tôi đã câu được một con cá ngừ albacore cmn lớn” Pete Burroughs nói, niềm tự hào được thổi phồng bởi 4 lon bia uống trên đường trở về

Người đàn ông cười lớn “À, tôi có thể xem không?”

“Chắc chắn rồi” Burroghs quay lại, dẫn họ về phía bến tàu, nơi con cá vẫn còn treo trên cần cẩu

“Đây là thuyền của ông à, thuyền trưởng Oraza?” người lính hỏi. Chỉ có một người khác đi theo họ. Những người khác ở lại, theo dõi chặt chẽ như thể được lệnh không được…làm gì đó, Portagee nghĩ. Ông cũng để ý thấy việc viên sỹ quan đang dành thời gian tìm hiểu cái tên của ông

“Đúng vậy, sir. Có hứng thú với câu cá không?” ông cười vô tội

“Ông tôi là một ngư dân” vị Ishii trả lời

Portagee gật đầu cười “Ông tôi cũng thế, truyền thống gia đình”

“Truyền thống lâu đời nhỉ?”

Oreza gật đầu khi họ bước lên tàu Springer “Hơn 100 năm”

“Ah, ông có con tàu đẹp quá. Tôi có thể xem qua không?”

“Chắc chắn rồi. Lên đi” Portagee bước lên trước và vẫy hắn đi theo. Viên trung sỹ bước xuống, ông nhận thấy, nhưng tên đội trưởng vẫn ở trên bờ cùng với Mr. Burroghts, cách xa hoảng 6 feet. Trong bao da của hắn là khẩu súng lục SIG P220, súng tiêu chuẩn của quân đội Nhật. Đến lúc này thì tất cả đèn cảnh báo bật sáng trong não Oreza

“tên ‘Springer’ nghĩa là gì?”

“Đó là một loại chó săn”

“A, tên rất hay” viên sỹ quan nhìn quanh “ông cần loại radio nào trên một con tàu thế này. Đắt tiền không?”

“tôi sẽ cho anh xem” Oreza dẫn hắn vào cabin “Do Nhật chế tạo đó, sir, theo NEC (Hội đồng Điện tử Quốc gia), một VHP (thiết bị tần số cao) tiêu chuẩn hàng hải và một bộ dự phòng. Đây là hệ thống định vị GPS, máy đo độ sâu, máy tìm cá, radar” Ông gõ vào từng thiết bị. Thực tế, tất cả đều do Nhật sản xuất, chất lượng cao, giá cả hợp lý và đáng cmn tin cậy

“Ông có súng trên tàu không?”

Báo động “Súng? Để làm gì?”

“Không có mấy người dân đảo sở hữu súng sao?”

“Tôi chưa thấy một ai có súng” Oreza lắc đầu “Dù sao thì tôi chưa bao giờ bị cá tấn công cả. Không. Tôi không có khẩu súng nào, kể cả ở nhà”

Rõ ràng viên sỹ quan rất vui mừng với tin tức đó “Oreza, tên của ông nghĩa là gì?” Viên Ishii cảm thấy nghe rất địa phương

“Ý anh là nguồn gốc của cái tên này? Quay lại quá khứ gì gia đình tôi có nguồn gốc Bồ Đào Nha”

“Gia đình ông ở đây lâu chưa?”

Oreza gật đầu” Chắc chắn” 5 năm được coi là lâu rồi, phải không? Một người chồng và một người vợ có thể coi là gia đình, đúng không?

“Radio, VHF như ông nói có tầm liên lạc ngắn à?” người đàn ông nhìn quanh tìm kiếm các thiết bị khác, nhưng rõ ràng là không có

“Chủ yếu là tầm nhìn xa thôi, đúng vậy, sir”

Viên đại úy gật đầu “Rất tốt. Cảm ơn ông. Tàu đẹp lắm. Ông hẳn phải tự hào về nó lắm?”

“Đúng vậy, sir”

“Cảm ơn vì đã dẫn tôi nhìn quanh tàu. Giờ ông có thể đi rồi” Cuối cùng người đàn ông đó cũng nói, không nhận thức được câu cuối của mình phi lý đến mức nào. Oreza hộ tống hắn ta đến bến tàu và quan sát hắn rời đi, gia nhập đội hắn mà không nói thêm lời nào

“Chuyện quái gì…”

“Pete, cậu có thể yên lặng một phút không?” Cựu sỹ quan chỉ huy trở lại giọng của trung sỹ, và đúng là mang lại hiệu quả mong muốn. Họ bước về phía xe của Oreza, để những chiếc xe kia rời đi trước, bọn họ hành quân như những người lính đã làm với tốc độ chính xác một trăm hai mươi bước mỗi phút, trung sĩ bước sang trái của đội trưởng và đi sau nửa bước, bước đi chính xác từng bước. Khi Oreza đi tới xe mình thì một chiếc Toyota Land Cruiser khác xuất hiện ở lối vào của bãi đậu xe, không thực sự làm gì nhưng cứ đỗ ở đó, cùng với 3 người bên trong, tất cả đều mặc quân phục

“Có phải loại diễn tập nào đó không? Diễn tập chiến tranh à? Có chuyện gì xảy ra thế?” Burroghs hỏi ngay khi họ đã ngồi trong xe của Oreza

“Pete, câm mồm ngay đi” ông khởi động xe và lái ra khỏi bãi đậu, rẽ phải đi về phía nam đường Beach Road. Vài phút sau, họ đã qua bến tàu thương mại. Portagee rất nhanh nhẹn và tuân thủ luật lệ giao thông, vui mừng vì ông may mắn có cùng loại xe và màu sắc với xe mà đám lính đang sử dụng

Hoặc gần như thế. Hầu hết xe được dỡ xuống từ tàu Orchid Ace giờ đây đều có màu xanh ô liu. Những chiếc taxi tại sân bay vẫn đang tiếp tục vận chuyển những người lính mặc quân phục cùng màu. Họ trông giống như đang trên đường đến một điểm hẹn, nơi họ sẽ chuyển sang các phương tiện quân sự đang đậu, hoặc lên tàu, có lẽ là để dỡ thiết bị quân sự của họ trước

“Những cái thùng lớn kia là gì?”

“Nó được gọi là MLRS (Multiple-Launch Rocket System- Hệ thống phóng rocket đa chức năng)” Oreza thấy có 6 cái

“Để làm gì?” Burroghs hỏi

“Giết người” Portagee đáp ngắn gọi. Khi họ đi qua con đường đến bến tàu, một người lính mạnh mẽ vẫy tay chào họ, ra hiệu đừng dừng lại. Ngày càng có nhiều xe nửa bánh xích, và ngày càng nhiều binh lính, có thể là năm sáu trăm người. Oreza tiếp tục lái xe về phía nam. Tại mỗi ngã tư đều có một chiếc xe địa hình với ít nhất ba người lính bên trong, một số người mang súng lục và đôi khi là súng tiểu liên. Sau vài phút, ông nhận thấy không có xe cảnh sát nào gần đó, ông rẽ trái vào Đường cao tốc Wallace Highway

“Ông không đỗ ở khách sạn của tôi à?”

“Ăn tối ở nhà tôi thì sao?” Oreza lái xe lên đồi, đi qua bệnh viện, cuối cùng rẽ trái vào khu dân cư có nhà ông. Dù là một thủy thủ, ông vẫn thích có nhà trên đồi cao. Từ đó có tầm nhìn ra phía Nam của đảo. Ngôi nhà không lớn, nhưng nó có nhiều cửa sổ. Vợ ông, Isabel là nhân viên hành chính trong bệnh viện và ngôi nhà này đủ gần để bà có thể đi bộ đến cơ quan nếu tâm trạng thoải mái. Tâm trạng chiều nay của bà rõ là không thoải mái rồi. Ngay khi ông vừa tấp xe vào thì bà đã mở cửa

“Mani, có chuyện gì đang diễn ra thế?” tổ tiên của bà cũng giống ông, nhưng bà trông thấp, mập mạp và nước da ngăm đen, giờ thì đang trở nên trắng bạch

“Hãy vào trong nào, được chứ? Em yêu, đây là Pete Burroghs. Chúng anh đi câu cá hôm nay” Giọng ông vẫn bình tĩnh, nhưng mắt liếc nhìn xung quanh. Đèn hạ cánh của 4 chiếc máy bay về phía đông hiện rõ. Các máy bay hạ cánh trên hai đường băng lớn của hòn đảo theo đội hình cách nhau vài dặm. Cả ba vào nhà đóng cửa lại. Họ bắt đầu nói chuyện.

“Đường điện thoại bị ngắt. Em đã cố gọi cho Rachel và chỉ có ghi âm. Tất cả đường dây quốc tế đều bị ngắt. Khi em đến trung tâm thương mại…”

“Đám lính?” Portagee hỏi vợi

“Rất nhiều và tất cả họ…”

“đều là Nhật” vị trung sỹ chỉ huy Manuel Oreza, cựu sỹ quan của Lược lượng bảo vệ bờ biển Hoa Kỳ, đã về hưu, trả lời thay vợ

“Này, thật thô lỗ khi…”

“Mr. Burroghs, một cuộc xâm lược thì không”

“Cái gì?”

Oreza nhấc điện thoại trong bếp lên và quay số nhanh nhà con gái ở Massachusetts

“Rất tiếc, các dịch vụ viễn thông trên khắp Thái Bình Dương đã tạm thời bị gián đoạn do sự cố cáp. Nhân viên của chúng tôi đang tiến hành sửa chữa. Cảm ơn sự kiên nhẫn của bạn…”

“Kiên nhẫn cái đít tao đây này!” Oreza nói với máy ghi âm “Đường cáp, mẹ nó chứ, mấy cái đĩa vệ tinh đó thì có chuyện gì chứ?”

“Không thể gọi được à?” Burroghs dù hiểu chậm nhưng cũng bắt đầu lờ mờ đoán ra, ít nhất anh cũng giỏi việc này

“Có vẻ như thế”

“Thử cái này đi” viên kỹ sư máy tính thò tay vào túi lôi ra chiếc điện thoại di động của mình

“tôi cũng có cái này” Isabel nói “Nhưng nó cũng không hoạt động. Ý tôi là nếu gọi địa phương thì được, nhưng…”

“Số là gì?”

“Mã vùng 617” Portagee nói, đọc dãy số cần gọi

“Đợi đã, tôi cần mã cuộc gọi của Mỹ”

“Nó sẽ không có tác dụng đâu” bà Oreza khăng khăng

“Ở đây chưa có điện thoại vệ tinh hả?” Burroghs mỉm cười “Công ty tôi chỉ cho mỗi người một chiếc. Tôi có thể download nó với máy tính xách tay, gửi fax, tất cả kiểu thế. Ở đây” Anh đưa điện thoại qua “Nó đang reo này”

Toàn bộ hệ thống vẫn còn mới, và những chiếc điện thoại như vậy không có sẵn trên đảo, điều mà quân đội Nhật Bản đã dành rất nhiều nỗ lực để tìm hiểu trong tuần qua. Nhưng trong khi thị trường địa phương vẫn chưa được bán, dịch vụ này đã mang tính toàn cầu. Có ba mươi lăm vệ tinh trên quỹ đạo độ cao thấp, và tín hiệu từ điện thoại vệ tinh sẽ được truyền tới một trong các vệ tinh, rồi đến trạm mặt đất gần nhất. Gần đây nhất là Manila, cách Tokyo 30 dặm. Chênh lệch dù chỉ một dặm cũng đủ để Manila phát tín hiệu. Trạm mặt đất trên Luzon, chỉ mới bắt đầu hoạt động hai tháng trước, ngay lập tức chuyển hướng cuộc gọi đến một vệ tinh khác, một vệ tinh kiểu Hughes trên quỹ đạo địa không đồng bộ trên Thái Bình Dương, và tín hiệu sau đó được truyền xuống trạm mặt đất ở California, từ đó đến Cambridge, Massachusetts, thông qua ống cáp quang.

“Xin chào?” giọng nói cất lên, có chút khó chịu, theo múi giờ Mỹ thì mới có 5.00 sáng

“Rachel à?”

“Bố?”

“Phải, con yêu”

“Bố khỏe đấy chứ?” Con gái ông gấp gáp

“ý con là sao?”

“Con cố gọi cho mẹ, nhưng máy ghi âm nói là có một cơn bão lớn và đường dây bị hỏng”

“Làm gì có cơn bão nào, Rach” Oreza nói mà không suy nghĩ về sâu về vấn đề này

“Vậy thì có vấn đề gì?”

Chúa ơi, tôi nên bắt đầu từ đâu? Portagee tự hỏi. Nếu không ai biết..thì chuyện gì xảy ra chứ…có thể không?

“Này, Portagee” Burroughs nói

“Chuyện gì?” Oreza hỏi

“Gì là gì, daddy?” tất nhiên là con gái ông cũng cất tiếng hỏi

“Đợi một phút, con yêu. Pete, chuyện gì thế?” Ông che micro lại

“Ý ông là xâm lược, chiến tranh, tiếp quản, kiểu như vậy à?”

Portagee gật đầu “Phải, sir, có vẻ như thế”

“Tắt điện thoại đi, ngay!” Sự khẩn trương trong giọng nói của anh không lẫn vào đâu được. Không ai nghĩ về những gì đã xảy ra, và cả hai đã nhận ra mức độ nghiêm trọng của tình hình từ những hướng khác nhau và tốc độ khác nhau.

“Con yêu, bố sẽ gọi lại, ok? Bố mẹ đều khỏe, bye” Oreza bấm vào nút Clear “Có vấn đề gì, Pete?”

“Đây không phải là trò đùa, đúng không? Ông không phải đang giở trò làm lóa mắt tôi, mấy trò cho khách du lịch hay đại loại thế, phải không?”

“Chúa ơi, tôi cần một ly bia” Oreza mở tủ lạnh và lấy ra một chai. Đây là chai bia mang nhãn hiệu của Nhật, nhưng lúc này cũng chẳng mấy ai để ý đến điều đó. Ông đưa một chai cho vị khách “Pete, đây không phải trò chơi đóng vai, ok? Trong trường hợp cậu không để ý, thì chúng ta đã thấy ít nhất một tiểu đoàn binh lính, phương tiện cơ giới, máy bay chiến đấu, và tên ngốc đó trên bến tàu thực sự quan tâm đến radio trên tàu của tôi”

“OK” Burroghs mở chai bia và uống một ngụm dài “Hãy giả sử đây không phải trò đùa, ông có thể liên hệ với DF”

“DF? Ý cậu là gì?” Sau khi dừng lại, từng chút từng chút hiện về ký ức trong đầu “Ồ….đúng vậy”.

Trụ sở của Hạm Đôi Thái Bình Dương (of Commander-in-Chief Pacific. CINCPAC) lúc này rất bận rộn. Tổng tư lệnh là một chỉ huy hải quân, một truyền thống có từ thời Đô đốc Chester Nimitz. Lúc này, mọi người đang chạy xung quanh, hầu như đều mặc đồng phục, và các nhân viên dân sự hiếm khi ở lại đây vào cuối tuần trừ khi đã quá muộn để ra ngoài. Khi Mancuso đi qua cửa kiểm tra an ninh, anh nhận thấy bầu không khí xung quanh mình trầm xuống, mọi người cúi đầu và cau mày bối rối, vội vã đi tới đi lui để tránh bầu không khí nặng nề của văn phòng cực kỳ hỗn loạn này. Không ai muốn vướng vào sóng gió.

“Tướng Seaton đâu?” ComSubPac hỏi người lính đứng gần nhất. Viên sỹ quan chỉ vào văn phòng họp. Mancuso dẫn theo hai người khác bước theo hướng đó

“Các anh đã ở chỗ quái nào thế?” CINCPAC hỏi ngay khi họ bước vào

“SOSUS, sir. Tướng quân, ông biết đại tá Chambers, sỹ quan hoạt động của otoi. Đây là tiến sỹ Ron Jones…”

“người lính sonar cậu vẫn thường khen?” Tướng David Seaton hơi mỉm cười, nhưng nụ cười nhanh chóng tắt lại

“Đúng vậy, sir, chúng tôi vừa qua SOSUS kiểm tra dữ liệu…”

“Không có ai sống sót, Bart, Rất tiếc nhưng phi hành đoàn S-3 nói rằng…”

“Sir, họ bị giết” Jones xen vào, mệt mỏi với những lời rào đầu rào đuôi. Lời anh nói ra khiến không khí trong phòng trở nên lạnh ngắt

“Tiến sỹ Jones, ý cậu là sao?” CINCPAC mất 1 đến 2 giây mới hỏi lại

“ý tôi là Asheville và Charlotte đã bị trúng ngư lôi và bị tàu ngầm Nhật đánh chìm, sir”

“Nào, đợi một chút, con trai. Ý cậu là cả Charlotte?” Seaton quay đầu “Bart, chuyện gì vậy?” vị SubPac không có cơ hội trả lời

“Tôi có thể chứng minh chuyện đó, sir” Jones giơ cuộn giấy dưới cánh tay “tôi cần một cái bàn có đèn”

Nét mặt Mancuso trở nên ảm đạm “Sir, có vẻ như Jonesy đã đúng. Đó không phải là tai nạn”

“Các quý ông, tôi có mười lăm sĩ quan Nhật Bản trong phòng tác chiến của tôi đang cố gắng giải thích cách thức hoạt động của hệ thống điều khiển bắn trên tàu khu trục của họ, và..”

“Ngài có lính thủy quân lục chiến ở đây, phải không?” Jones lạnh lùng hỏi “Họ có mang theo súng không?”

“Cho tôi xem các cậu có những gì?” Dave Seaton chỉ vào bàn của mình

Jones trình bày cho vị CINCPAC nghe về bản in và nếu Seaton không chính xác là vị thính giả hoàn hảo thì ông cũng là người rất kiên nhẫn. Khi kiểm tra kỹ hơn, các bản ghi từ SOSUS thậm chí còn cho thấy các tàu nổi và ngư lôi chống ngầm Mark 50 làm tê liệt một nửa tàu sân bay của PacFlt (Hạm đội thái bình dương). Jones nghĩ, thiết bị giám sát mới lắp trên Kure thật tuyệt vời

“Sir, hãy chú ý đến thời gian. Tất cả chuyện này diễn ra trong thời gian bao lâu? Khoảng 20 phút thôi. Ngài đang có 250 người chết ngoài đó và nó chắc chắn không phải tai nạn”

Seaton lắc đầu như một con ngựa cố gắng tránh cái kẹp phiền phức “Đợi một chút, tôi không hiểu gì cả – ý tôi là, cái bảng cảnh báo đe dọa đều không có. Chẳng có chút dấu hiệu nào…”

“Sir, giờ thì có rồi đấy” Jones không bỏ qua

“Nhưng…”

“Mẹ kiếp, tướng quân!” Jones chửi thề “Đây này, chỉ có trắng và đen, ok? Còn có những bản ghi khác ở SOSUS, ở đây có một bản ghi âm, và tôi có thể cho ngài xem ngay trên màn hình TV chết tiệt. Ngài muốn chuyên gia của mình đến đó xem không, chà, mẹ kiếp, họ ở ngay đây đấy, không phải sao?” viên thầu phụ chỉ vào Mancuso và Chambers “sir, chúng ta đang bị tấn công”

“Có cơ hội nào cho thấy đây chỉ là một loại nhầm lẫn?” Seaton hỏi. Khuông mặt ông giờ trắng bệnh như ma, giống như màu áo trắng đồng phục đang mặc

“Gần như bằng 0. Tôi nghĩ ngài có thể đợi họ đăng quảng cáo trên tờ New York Times nếu ngài muốn có thêm xác nhận” ngôn từ ngoại giao chưa bao giờ là điểm mạnh của Jones và anh đang quá giận dữ để nghĩ đến chuyện lựa từ

“Nghe này….”Seaton bắt đầu, nhưng rồi ông im lặng, thay vào đó ông nhìn lên viên chỉ huy dưới quyền “Bart?”

“Sir, tôi không thể cãi được dữ liệu mười mươi thế này. Nếu có cách nào để phản đối thì tôi và Wally đã tìm ra rồi. Những người ở SOSUS cùng chung ý kiến. Đối với tôi cũng rất khó tin chuyện này” Mancuso thừa nhận “Charlotte cũng không xác định được vị trí và…”

“Tại sao không có đèn hiệu phát ra?” CINCPAC hỏi

“Nó nằm ở góc trong phía sau của cánh buồm. Vài thuyền trưởng hàn chúng ở đó, họ khăng khăng phản đối đưa chúng lên tàu vào năm ngoái, nhớ không? Dù sao thì ‘con cá’ đó có thể đã phá hủy BST hay vì lý do nào đó mà nó không hoạt động. Chúng tôi đã phát hiện ra một vòng nổ gần ngay đúng vị trí của Charlotte và nó không phản hồi lệnh khẩn cấp về liên lạc. Không có lý do này để tin rằng nó còn sống hết, sir” Giờ Mancuso nói ra điều này, thì nó đã trở thành báo cáo chính thức. Chỉ còn có một điều nữa để phát ngôn ra thôi

“Các cậu đang nói là chúng ta đã bước vào cuộc chiên tranh ư” viên tướng đưa ra tuyên bố với sự bình tĩnh đáng sợ. ComSubPac gật đầu

“Vâng, thưa ngài, ý tôi là thế”

“Tôi không nhận được bất kỳ cảnh báo nào” Seaton phản đối

“Vâng, ngài hẳn phải thấy rằng đó chính là truyền thống của họ sao?” Jones nhận xét, quên không nói thêm là lần trước xảy ra chuyện thế này, rất nhiều dấu hiệu đã bị bỏ qua

• • •

Pete Burroughs không uống hết lon bia thứ 5 trong ngày. Đêm nay không có cảm giác bình yên. Dù bầu trời vẫn trong xanh và đầy sao, các máy bay vẫn từ phía đông bay tới Saipan với những ánh đèn rực rỡ hơn, tận dụng hướng gió để hạ cánh xuống 2 sân bay do Mỹ xây trên đảo. Mỗi chiếc máy bay phản lực chở ít nhất 200 lính,có lẽ gần 300. Họ có thể nhìn thấy hai sân bay đó. Ống nhòm của Oreza đủ tốt để nhìn thấy các máy bay và xe chạy xung quanh để tiếp nhiên liệu cho các máy bay đang đến nhằm nhanh chóng quay trở lại cho chuyến bay con thoi tiếp theo. Hai người họ đã mất hàng giờ để nhớ số lần máy bay cất cánh và hạ cánh, nhưng giờ đã muộn rồi

“Có một chiếc xe đang tới” Burroughs cảnh báo, ánh đèn pha đang bật sáng. Oreza và anh lùi ra rìa nhà, nấp trong bóng tối để tránh bị phát hiện. Chiếc xe này cũng là một con Toyota Land Cruiser khác, lái xe xuống con đường rồi sẽ sang hướng khác. Những người trên xe chỉ nhìn quanh rồi lái xe đi, có vẻ như chỉ đếm xe đỗ trên làn đường – hoặc khả năng hơn là kiểm tra xem tình cờ có ai đang luẩn quẩn ở đây vào giờ này không “Ông xem giờ chúng ta nên làm gì?” anh hỏi Oreza khi chiếc xe đi khuất

“Này, tôi chỉ là một lính bảo vệ bờ biển, nhớ không? Đây là vấn đề chết tiệt của hải quân. Không, còn thêm cả vấn đề của lính thủy đánh bộ nữa”

“Tôi chắc đây là chuyện lớn đó, man. Ông nghĩ có ai biết không?”

“Họ sẽ biết, phải có ai đó biết” Portagee nói, hạ ống nhòm xuống và tiến vào trong nhà “Chúng ta có thể xem từ bên trong phòng ngủ của tôi. Dù sao thì lúc nào tôi cũng để cửa sổ mở” Buổi tối ở đây rất mát mẻ và có gió biển thổi nhẹ vào ban đêm, không khí luôn trong lành và dễ chịu. Đây là một trong những lý do khiến ông chuyển đến Saipan sinh sống “Pete, chính xác thì cậu làm gì?”

“Ngành công nghiệp máy tính. Thực ra có nhiều việc để làm lắm. Tôi là thạc sỹ EE (Kỹ thuật điện). Chuyên ngành thông tin liên lạc, như kiểu các máy tính nói chuyện với nhau. Tôi cũng từng làm vài việc nhỏ cho chính phủ. Công ty của tôi nhận nhiều dự án, nhưng chủ yếu là dân dụng” Burroughs nhìn quanh bếp. Bà Oreza đã chuẩn bị bữa tối nhẹ, nó có vẻ ngon, dù thức ăn đã lạnh rồi

“Cậu lo lắng có người định vị được điện thoại của cậu à”

“Có thể chỉ là hoang tưởng, nhưng công ty của tôi có chip tạo ra một máy quét mà quân đội sử dụng để theo dõi các cuộc điện thoại”

Oreza ngồi xuống và bắt đầu bày một số món xào ra đĩa “Tôi không còn nghĩ bất cứ điều gì là hoang tưởng nữa, man”

“Thuyền trưởng, tôi cũng thấy thế” Burroughs quyết định làm giống chủ nhà và nhìn vào thức ăn tán thưởng “ông định giảm cân à/”

Oreza nhún vai “Izzy và tôi đều cần giảm cân. Bà ấy đang tham gia lớp học về ít chất béo”

Burroughs nhìn quanh. Dù căn nhà có một phòng ăn, giống như hầu hết các cặp vợ chồng đã về hưu (anh nghĩ thế, dù thực tế cả hai người họ đều đang làm việc), họ ăn ở một phòng nhỏ trong bếp. Bồn rửa và mặt bàn được để gọn gàng, ngăn nắp. Ánh mắt của người kỹ sư rơi vào chiếc bát trộn bằng thép, thứ thép không gỉ nhẵn nhụi sáng lấp lánh. Isabel Oreza hẳn là người kỹ tính và hiển nhiên trong nhà này ai mới là thuyền trưởng

“Ngày mai em có nên đi làm không?” bà hỏi, tâm trí bà đang rối bời, cố gắng chuyển đề tài câu chuyện

“Anh không biết, em yêu” chồng bà trả lời, suy nghĩ trở nên đông cứng. Ông cần làm gì? Lại đi câu cá như thể không có gì xảy ra sao?

“Đợi một chút” Pete nói, vẫn nhìn vào chiếc bát trộn. Anh đứng dậy, bước 2 bước đi đến quầy bếp và chọn một cái bát lớn nhất. Cái bát có đường kính 16 inch và sâu 5 hoặc 6 inch. Đáy bằng phẳng, đường kính có lẽ là 3 inch. Nhưng phần còn lại của bát có dạng hình vòm, gần như hình parabol. Anh rút điện thoại vệ tinh ra khỏi túi áo sơ mi. Anh chưa bao giờ đo chiều dài của ăng-ten, và bây giờ anh kéo nó ra và thấy nó dài chưa đến 4 inch. Burroughs nhìn Oreza “Ông có máy khoan không?”

“Có, sao thế?”

“DF, chúa ơi, tôi có cách”

“Pete, tôi không hiểu”

“Chúng ta sẽ khoan 1 lỗ dưới đáy, đưa ăng ten qua đó. Cái bát bằng thép và nó phản xạ sóng vô tuyến giống như ăng-ten vi sóng, tải tất cả các tín hiệu lên. Chúa ơi, nó thậm chí còn khiến máy phát hiệu quả hơn”

“Ý cậu giống như gọi qua E.T?”

“Gần như thế, thuyền trưởng. Nếu không có ai báo cáo về chuyện ở đây về nhà thì sao?” Burroghs vẫn đang cố gắng nghĩ thông, và dần dấn anh đoán ra một tình huống rất đáng sợ “Invasion” nghĩa là “Chiến Tranh”. Chiến tranh, trong trường hợp này, là giữa Mỹ và Nhật và dù ý tưởng đó có bất thường đến đâu thì đó cũng là lời giải thích duy nhất mà anh đã nhìn và nghe thấy. Nếu đây làm ột cuộc chiến tranh thì anh đang ở trên đất kể thù. Vị chủ nhà của anh cũng thế. Nhưng anh đã nhìn thấy mấy trò nhỏ Oreza làm ở bến tàu

“Để tôi đi lấy máy khoan. Cậu cần lỗ to bao nhiêu?” Burroughs đưa qua chiếc điện thoại vệ tinh. Anh từng muốn ném nó đi, nhưng giờ lại nhận ra nó có lẽ là tài sản có giá trị nhất. Oreza kiểm tra đường kính của nút nhỏ ở cuối chiếc ăng ten kim loại mỏng và đi lấy bộ dụng cụ

“Xin chào?’

“Rachel, bố đây”

“Bố có chắc mình khỏe không? Giờ con đã gọi được cho bố mẹ chưa?”

“Con yêu, chúng ta đều khỏe, nhưng ở đây đang có một vấn đề” Làm thế quái nào để giải thích chuyện này đây? Ông tự hỏi. Rachel Oreza Chandler là một công tố viên ở Boston, thực ra đang hy vọng sẽ rời khỏi văn phòng chính phủ và trở thành một luật sư hình sự tự doanh. Ở vị trí sau này, cảm giác đạt được thành quả công việc sẽ ít hơn, nhưng việc sắp xếp thu nhập và thời gian làm việc lại tốt hơn rất nhiều. Cô đã gần ba mươi tuổi, cũng đủ lớn để lo lắng cho cha mẹ mình, cũng như họ đã từng lo lắng cho cô. Ông quyết dịnh giờ không phải là lúc khiến cô lo lắng “Con có thể lấy cho bố một số điện thoại không?”

“Chắc rồi, số nào ạ?”

“Trụ sợ của Lực lượng bảo vệ bờ biển. ỏ Buzzard’s Point, D.C, bố muốn gọi cho trung tâm trực. Bố sẽ đợi” ông nói

Vị công tố viên đặt điện thoại xuống và đi lấy thông tin. Một phút sau, cô quay lại đọc cho bố số điện thoại, nghe cha cô đọc lại và trả lời “Đúng vậy. Bố chắc mọi chuyện ổn cả chứ? Giọng bố có vẻ hơi lo lắng”

“Mẹ và bố vẫn khỏe, con yêu, baby” Cô ghét khi thấy ông gọi mình thế, nhưng có lẽ đã quá muộn để thay đổi. Poppa sẽ không bao giờ nghe lời cô thay đổi đâu

“Được rồi, nghe lời bố. Con nghe nói cơn bão thực sự rất tệ. Bố có điện dự phòng chưa?” cô hỏi, quên mất chuyện chẳng có cơn bão nào cả

“Chưa, con yêu, nhưng có lẽ sẽ cớm có thôi” ông nói dối “Gọi sau nhé, baby”

• • •

“Trung tâm trực của Lực Lượng bảo vệ bờ biển. Trung sỹ trưởng Obrecki, đây là đường dây không an ninh” người nghe điện nói, vội vã và nhanh chóng như thể ngăn không cho đầu dây bên kia nghe hiểu

“Cậu đang nói với tôi rằng cái tên đầy hôi sữa trên tàu Panache giờ đã thành trung sỹ trưởng rồi à?” Câu nói khiến cho người nghe giật mình và câu trả lời chậm lại

“Đây là trung sỹ Obrecki. Ai đấy?”

“Master Chief Oreza” ông trả lời

“Chà, ông dạo này thế nào, Portagee? Tôi nghe nói ông đã nghỉ hưu” viên trung sỹ đang làm nhiệm vụ ngả người ra ghế. Giờ thì anh cũng là trung sỹ và có thể gọi người ở đầu dây bên kia bằng biệt danh

“Tôi đang ở Saipan. Được rồi, nhóc, nghe này: dựng viên sỹ quan trưởng ca trực dậy ngay”

“Master Chief, có chuyện gì thế?”

“Không có thời gian đâu, ok? Làm ngay đi”

“Được rồi” Obrecki đặt điện thoại xuống “Chỉ huy, bà có thể nhấc điện thoại nghe không, ma’am?”

• • •

“NMCC (National Military Command Center -Trung tâm chỉ huy quân sự quốc gia), đây là thiếu tướng Jackson” Robby nhấc máy, mệt mỏi và đang trong tâm trạng rất tệ. anh nhấc điện thoại lên theo dấu ra hiệu của một viên thiếu tá không quân trẻ

“Tướng quân, đây là thiếu tá Powers, lực lượng bảo vệ bờ biển, tại Buzzard’s Point. Tôi vừa nhận được cuộc gọi từ Saipan, từ một Trung sỹ chỉ huy đã nghỉ hưu bên tôi. Một trong những người của chúng ta”

Mẹ kiếp, tôi có hai tàu sân bay đang gặp rắc rối ở đây này, anh khó chịu “Tốt lắm, chỉ huy. Cô muốn tôi làm việ này nhanh sao? Ở đây bận lắm”

“Sir, ông ấy báo cáo có rất nhiều lính Nhật trên đảo Saipan”

Đôi mắt Jackson nheo lại nhìn đống báo cáo trên bàn “Cái gì?”

“Sir, tôi sẽ chuyển đường dây cho ngài bây giờ”

“Được rồi” Robby chấp nhận

“Ai đấy?” Một giọng khác cất lên, già và thô bạo. Robby nghĩ, đúng kiểu một trung sỹ

“tôi là thiếu tướng Jackson, Trung tâm Chỉ huy Quân sự Quốc gia” Anh không phải ra lệnh ghi âm cuộc gọi này. Tất cả chúng đều được ghi âm cả

“Sir, tôi là trung sỹ chỉ huy Manuel Oreza, thuộc lượng bảo vệ bờ biển Mỹ, đã nghỉ hưu, số hiệu 3-2-8-6-1-4-0-3-0. Tôi đã nghỉ hưu 5 năm trước và chuyển đến Saipan. Ở đây tôi kinh doanh một tàu cho thuê để câu cá. Sir, ở đây hiện có rất nhiều – ý tôi là cmn cả một lũ khốn khiếp- toàn lính Nhật mặc quân phục và trang bị vũ khí, đang ở ngay trên đảo, ngay lúc này, sir”

Jackson đổi tay cầm micro và vẫy tay ra hiệu cho một sỹ quan khác cũng cầm micro lên nghe cùng “Master Chief, tôi hy vọng ông hiểu điều mình vừa nói rất khó tin, ok?”

“Cứt thật, sir, ông nên đứng ở vị trí của tôi mà nhìn. Tôi đang đứng ngay cửa sổ nhìn ra bây giờ đây. Tôi có thể nhìn xuống sân bay và bãi đáp Kobler. Đếm được tổng cộng sáu máy bay phản lực, bốn ở sân bay, hai ở Kobler. Vài giờ trước, tôi thấy một cặp F-15 Eagles bay lượn trên hòn đảo với biểu tượng thịt viên của bọn nó. Tôi có một câu hỏi, sir, liệu có cuộc tập trận nào đang diễn ra ở đây ngay lúc này không?” giọng bên kia hỏi. Jackson nghĩ, nghe giọng rất nghiêm trọng. Chắc chắn giống cmn một trung sỹ chỉ huy

Viên thiếu tá không quân đang đứng cách đó 15 feet lắng nghe cuộc nói chuyện, viết vội vài dòng ghi chú, dù anh ta thấy lời mời đến Công viên kỷ Jura có nghi còn thực tế hơn

“Chúng tôi vừa kết thúc một cuộc tập trận chung, nhưng Saipan không phải là một phần của cuộc tập trận”

“Sir, vậy thì chắc chắn cmn không phải cuộc tập trận. Có hai chiếc tàu thương mại thuộc loại vận tải phương tiện đang đậu trên bến tàu ven biển gần nhà tôi, một chiếc tên là Orchid Ace. Tôi đã từng nhìn thấy phương tiện vận tải quân sự trước đây và chắc chắn có nhiều hơn 6 cái MLRS-Mike Lima Romeo Sierra ở bãi đậu xe của bến tàu thương mại. Tướng quân ông ấy kiểm tra với lực lượng bảo vệ bờ biển về hồ sơ của tôi. Tôi đã phục vụ ở đó hơn 30 năm, sir, tôi không nói bậy đâu. Ông tự kiểm tra đi, đường dây điện thoại ra đảo giờ đang gặp sự cố. Câu chuyện họ đưa ra là chúng tôi có một cơn bão lớn, đường dây bị sập, đại loại thế. Nhưng thưa tướng quân, thực tế chẳng có cmn cơn bão nào cả. Tôi đã đi câu cá cả ngày hôm nay, ok? Kiểm tra với bên thời tiết để xác nhận tin tức luôn. Đang có rất nhiều lính Nhật trên đảo, mặt quân phục và trang bị vũ khí hạng nặng”

“Ông có ước lượng lực lượng không, Master chief?”

Sự thật của câu chuyện điên rồ này là để xem liệu người đó có trả lời với một giọng điệu khó xử hay không, Robby nghĩ.

“Không, sir, sorry. Tôi không nghĩ đếm máy bay. Tôi đoán có 3 đến 6 chiếc hạ xuống mỗi giờ, và ít nhất 6 giờ trôi qua, có khi nhiều hơn, nhưng chỉ là phỏng đoán. Đợi đã…Kobler, một trong những ‘con chim’ đang di chuyển, giống như hạ cánh. Nó là máy bay 747, nhưng tôi không thể thấy logo trên đó”

“Đợi đã, nếu đường dây điện thoại bị ngắt, sao ông nói chuyện được với tôi?”

Oreza giải thích, đưa cho Jackson 1 số để gọi lại “OK, Master Chief. Tôi sẽ kiểm tra vài thứ ở đây. Tôi sẽ gọi lại cho ông khoảng 1 giờ nữa, được không?”

“rõ, sir. Tôi đã làm xong phần việc của mình” đường dây cắt

“Thiếu tá!” Jackson gào lên mà không nhìn. Khi anh quay lại nhìn thì thấy viên thiếu tá đã ở đó

“Sir, tôi thấy ông ta có vẻ hoàn toàn bình thường nhưng…”

“Nhưng gọi cho Căn cứ không quân Anderson ngay lập tức”

“Rõ” viên phi công trẻ quay trở lại bàn và kích hoạt mạng gọi tự động. Ba mươi giây sau, anh ta nhìn lên một cách kỳ lạ và lắc đầu.

“Có ai đó đang nói với tôi là” Jackson hỏi cái trần nhà “một căn cứ Không quân Hoa Kỳ đã hoạt động ngoại tuyến hôm nay và không ai nhận thấy?”

“Tướng quân, CINCPAC (Tổng tư lệnh Hạm đội Thái Bình Dương) đang ở STU (đường dây liên lạc vệ tinh), mã CRITIC” CRITIC có nghĩa mức độ còn cao hơn cả điện tín khẩn cấp (FLASH), và không thường xuyên được sử dụng, thậm chí cả Bộ chỉ huy tham mưu. Jackson nghĩ, chuyện quái gì thế. Sao không hỏi?

“Tướng Seaton, đây là Robby Jackson. Có phải chúng ta đang trong chiến tranh không, sir?”

• • •

Phần của anh ta trong cuộc tập trận có vể dễ dàng, Zhang Han San nghĩ. Chỉ cần lên máy bay đến căn cứ, nói chuyện với người này trước rồi đến người kia, và tất cả diễn ra dễ dàng hơn anh ta mong đợi

Chà, cũng không có gì đáng ngạc nhiên, anh ta nghĩ khi ngồi trên băng ghế sau của xe Đại Sứ Quán quay về sân bay. Hàn Quốc chắc chắn sẽ bị cách ly trong nhiều tháng, và đợt cắt điện này có thể là vô thời hạn. Các động thái tiếp theo sẽ gặp nguy hiểm lớn đối với một quốc gia có quân số bị cắt giảm, chưa kể đến các nước láng giềng, quốc gia có quân đội thường trực lớn nhất thế giới, và là kẻ thù lịch sử. Han thậm chí không cần phải đưa ra những suy nghĩ viển vông. Anh ta chỉ đơn giản đưa ra nhận xét, có vẻ đang xuất hiện mâu thuẫn giữa Hoa Kỳ và Nhật Bản, những vấn đề này không liên quan trực tiếp đến Hàn Quốc, và Hàn Quốc hiện không có khả năng giải quyết những rắc rối này, trừ khi đóng vai trò là người hỗ trợ sau khi các cuộc đàm phán ngoại giao đã bắt đầu. Khi đó, hòa giải của Hàn Quốc chắc chắn sẽ được cả hai bên tranh chấp, bao gồm cả Nhật Bản, hoan nghênh.

Anh ta không đặc biệt hài lòng với cảm giác khó chịu mà ngôn ngữ nhẹ nhàng của anh ta đã gây ra cho chủ nhà. Zhang nghĩ, người Hàn Quốc có rất nhiều điều để ngưỡng mộ, một sự thật mà người Nhật bỏ qua vì phân biệt chủng tộc mù quáng. Nếu may mắn, anh ta sẽ tăng cường được mối quan hệ thương mại giữa Trung Quốc và Hàn Quốc và họ cũng được hưởng lợi từ mục tiêu cuối cùng – và tại sao không? Hàn Quốc không có lý do gì để thích người Nga, thậm chí còn ghét hơn cả người Nhật. Họ đơn giản chỉ cần kết thúc tình bạn đáng tiếc của họ với người Mỹ và trở thành một phần của thế giới mới. Bây giờ, họ chỉ cần đồng ý với ý kiến của anh ta là đủ. Các đồng minh còn lại của Mỹ ở khu vực này đã rút khỏi chiến trường, và các tổng thống và ngoại trưởng đã có những lựa chọn hợp lý. Nếu may mắn, cuộc chiến tranh đã bắt đầu, có thể giúp ông ta đạt được mọi ý định và mục đích của mình

“Kính thưa quý vị” giọng nói vang lên trong phòng khách, nơi Bà Oreza đang mở TV “Trong 10 phút nữa sẽ có một thông báo đặc biệt. Hãy chú ý theo dõi”

“Mani?”

“Anh nghe rồi, em yêu”

“Ông có cuộn băng trắng nào trong VCR không?” Burroughs hỏi.