Chương 23 BẮT KỊP
Ngày hôm nay của Robby Jackson có khởi đầu rất tệ. Trước đây anh cũng có những ngày tệ hại, bao gồm cả ngày xảy ra tai nạn ở Trung Tâm Thử Nghiệm Hàng Không Hải Quân (Naval Air Test Center) tại Patuxent River, Maryland khi anh còn là thiếu tá, một HLV phản lực đã giải phóng anh ra khỏi ghế phóng mà không hề báo trước, khiến anh bị gãy một chân và phải nghỉ bay vài tháng. Anh cũng từng chứng kiến những người bạn thiệt mạng trong nhiều vụ tai nạn máy bay khác nhau và thậm chí còn tham gia vào tìm kiếm nạn nhân. Chỉ có vài người may mắn sống sót, còn thì thường xuyên chỉ tìm thấy vết dầu máy bay và vài mảnh vỡ.. Là một chỉ huy phi đội, và sau đó là chỉ huy không quân (CAG), nhiệm vụ của anh là viết thư thông báo tin buồn cho các bậc cha mẹ và vợ con họ, nói với họ rằng con trai/ người chồng- và gần đây còn là cô con gái nhỏ- đã chết khi phục vụ tổ quốc, mỗi lần như thế anh đều tự hỏi liệu có thể làm gì khác để ngăn sự cần thiết phải diễn tập. Cuộc đời của một phi công hải quân đầy những ngày như thế
Nhưng hôm nay còn tệ hơn, và điều an ủi duy nhất là anh giờ trở thành phó ban J-3, chịu trách nhiệm lập kế hoạch tác chiến cho quân đội. Nếu anh tham gia vào J-2, bên tình báo quân đội, thì cảm giác thất bại của anh có khi còn sâu sắc hơn thế này
“Sir, đúng vậy, Yakoa, Misawa vf Kadena đều không có trên mạng. Không ai nghe máy”
“Bao nhiêu người?” Jackson hỏi
“Tổng công khoảng 2000 người, phần lớn là kỹ sư, kiểm soát radar, lập trình viên, đại loại thế. Có lẽ có một hoặc hai máy bay quá cảnh, nhưng không nhiều đến thế. Tôi đang cử người đi kiểm tra” viên thiếu tá trả lời “Bên hải quân thế nào?”
“Chúng ta có người tại căn cứ trên Andersen tại đảo Guam, liên kết với căn cứ không quân. Bên cảng cũng vậy, có lẽ tổng khoảng 1000 người. Quân số ít hơn nhiều so với trước đây” Jackson nhấc điện thoại thuộc đường dây an ninh và bấm số CINCPAC “Tướng Seaton? Lại là Jackson đây. Có tin gì thêm không?”
“Chúng tôi không liên lạc được với bất cứ ai ở phía tây Midway, Rob. Có vẻ tất cẩ đều là thật”
• • •
“Thứ này hoạt động thế nào?” Oreaza hỏi
“Tôi ghét phải nói điều này, nhưng tôi không biết chắc. Tôi có quan tâm đọc hướng dẫn đâu” Burroughs thừa nhận. Chiếc điện thoại vệ tinh đặt trên bàn cà phê, ăng-ten của nó thò ra qua một lỗ ở đáy bát điều hòa, lần lượt nằm trên hai chồng sách “Tôi không chắc liệu nó có thường kỳ thể hiện vị trí của mình trên vệ tinh hay không” Vì lý do này mà họ cảm thấy vẫn phải duy trì trạng thái nực cười này
“Cậu nên bỏ ăng ten ra gập xuống phía sau” Isabel Oreza nhận xét, khiến hai người quay đầu lại “Hoặc cậu có thể tháo pin ra, đúng không?”
“Mẹ kiếp” Burroughs bật thốt, nhưng không nói tiếp. Anh tháo bát, đặt lại ăng-ten, sau đó mở cửa pin, tháo hai cục pin AA ra, lúc này điện thoại đã tắt hẳn. “Ma’am, nếu bà muốn học thạc sỹ tại đại học Sanford, hãy để tôi giới thiệu, ok?”
“Kính thưa quý vị” ba người quay lại phòng khách để xem TV, thấy một người đàn ông mặc đồng phục màu xanh lá cây đang tươi cười, nói tiếng Anh cực chuẩn “tôi là tướng Tokikichi Arima của Lực lượng phòng vệ Nhật Bản. Cho phép tôi giải thích những điều xảy ra hôm nay
Đầu tiên, hãy để tôi đảm bảo với các bạn rằng các bạn hoàn toàn không cần phải hoảng sợ. Đã có một vụ nổ súng đáng tiếc xảy ra tại khu vực cảnh sát liền kề với tòa hành chính, nhưng cả hai sĩ quan bị thương do đạn bắn gần đây đều đang ở bệnh viện địa phương và đang trong tình trạng sức khỏe tốt. Nếu các bạn nghe được bất kỳ tin đồn nào về bạo lực hay chết chóc, thì đó không phải là sự thật” viên tướng đang trấn an 29.000 dân Saipan
“Các bạn có thể muốn biết điều gì đã xảy ra” ông ta tiếp tục “Sáng sớm hôm nay, lực lượng dưới quyền tôi đã bắt đầu đổ bộ lên đảo Saipan và Guam. Như các bạn đã biết từ lịch sử và từ cả những công dân lâu đời trên đảo này vẫn còn nhớ, đến năm 1944, trên thực tế, quần đảo Mariana vẫn thuộc lãnh thổ Nhật Bản. Có lẽ một số bạn sẽ ngạc nhiên khi biết người dân Nhật từ vài năm trước đã quan tâm sâu sắc đến hòn đảo này và cư dân của nó. Chúng tôi đã đầu tư hàng tỷ đô la vào nền kinh tế địa phương sau nhiều năm bị chính phủ Hoa Kỳ bỏ rơi đáng xấu hổ, tạo ra một phép màu kinh tế. Vì vậy, chúng tôi không hoàn toàn người lạ, đúng không?
Các bạn cũng có thể biết đang có những mâu thuẫn lớn giữa Nhật và Hoa Kỳ, những mâu thuẫn này đã khiến đất nước của tôi phải xem xét lại ưu tiên tự vệ. Vì vậy, chúng tôi quyết định tái khởi động lại chủ quyền trên quần đảo Mariana như biện pháp phòng thủ tự vệ, bảo vệ các bờ biển của chính chúng ta chống lại các hành động thể có của người Mỹ. Nói cách khác, chúng tôi cần duy trì lực lượng phòng vệ ở đây và giành lại quyền sở hữu Mariana về tổ quốc Nhật
“Giờ thì” viên tướng Arima mỉm cười “điều này có ý nghĩa gì với các bạn không, các công dân Saipan?
Trên thực tế, điều đó sẽ không ảnh hưởng gì đến các bạn. Mọi hoạt động kinh doanh sẽ tiếp tục như bình thường và chúng ta sẽ có thương mại tự do. Các bạn sẽ có thể bầu các quan chức của riêng mình để quản lý các vấn đề nội bộ. Các bạn cũng sẽ có thêm lợi ích khi trở thành đảo thứ 48 của Nhật, có đại diện hiện diện trong quốc hội Nhật. Đây là điều các bạn không được hưởng khi thuộc khối thịnh vượng chung của Mỹ – một kiểu từ ngữ khác để chỉ thuộc địa, phải không? Các bạn sẽ có 2 quyền công dân song song. Chúng tôi sẽ tôn trọng văn hóa và ngôn ngữ của các bạn. Quyền tự do đi lại của các bạn sẽ không bị hạn chế, quyền tự do ngôn luận, báo chí, tôn giáo và hội họp của bạn sẽ bình đẳng như tất cả các công dân Nhật Bản và đồng thời sẽ được hưởng đầy đủ các quyền công dân mà bạn đang được hưởng. Nói ngắn gọn, không có gì thay đổi trong cuộc sống hàng ngày của các bạn cả” ông ta tiếp tục cười thật dễ mến
“Sự thật của vấn đề là các bạn sẽ được hưởng lợi rất nhiều từ sự thay đổi chính phủ này. Khi gia nhập Nhật Bản, các bạn đang tham gia vào hệ thống kinh tế năng động và quan trọng nhất trên thế giới. Nhiều tiền hơn sẽ đổ vào hòn đảo này, và các bạn sẽ thấy sự thịnh vượng chưa bao giờ mơ tới” Ariam trấn an đám khán giả “Thay đổi duy nhất mà các bạn sẽ trải qua là sự thay đổi tích cực. Về điểm này, tôi thay mặt chính phủ của tôi đảm bảo với các bạn
Nói thì dễ hơn làm. Các bạn nói đúng, ngày mai các bạn sẽ thấy mọi người khảo sát, đo đạc và phỏng vấn cư dân địa phương trên các con phố và con đường của Saipan. Ưu tiên của chúng tôi là cải thiện các con đường trên đảo là điều mà người Mỹ đã bỏ qua. Chúng tôi cần lời khuyên của các bạn để làm cho sứ mệnh của chúng tôi thành công hơn. Trên thực tế, chúng tôi hoan nghênh sự giúp đỡ và tham gia của các bạn vào tất cả các hoạt động của chúng tôi”
“Bây giờ” Arima nói, hơi nghiêng người về phía trước “Tôi biết một số bạn sẽ không hài lòng với cách mọi thứ diễn ra, và tôi xin lỗi vì điều đó. Chúng tôi không có ý định làm tổn thương bất cứ ai ở đây, nhưng các bạn phải hiểu, bất kỳ cuộc tấn công nào nhằm vào cấp dưới của tôi hoặc công dân Nhật Bản sẽ bị coi là vi phạm pháp luật. Tôi cũng có trách nhiệm thực hiện các biện pháp an ninh nhất định để bảo vệ quân đội của mình và thực thi luật pháp của Nhật Bản trên hòn đảo này.
Các loại vũ khí cá nhân thuộc sở hữu của cư dân Saipan phải được nộp trong vài ngày tới. Các bạn có thể giao nộp chúng cho đồn cảnh sát địa phương. Nếu các bạn có hóa đơn cho khẩu súng hoặc nếu chứng minh được giá trị thương mại, chúng tôi sẽ thanh toán bạn tương đương bằng tiền mặt. Tương tự như vậy, chúng tôi phải yêu cầu chủ sở hữu của tất cả các bộ đàm bàn giao bộ đàm cho chúng tôi trong một thời gian ngắn và không sử dụng bộ đàm cho đến khi được phép. Cũng giống như với súng, chúng tôi sẽ thanh toán bằng tiền mặt toàn bộ giá trị của tài sản này và khi chúng tôi trả lại bộ đàm cho bạn, bạn có thể giữ khoản phí này như một dấu hiệu đánh giá cao sự hợp tác. Chúng tôi được hướng dẫn đối xử với tất cả mọi người trên đảo như công dân Nhật” – lại nở nụ cười – “nếu bạn gặp phải hoặc nhìn thấy bất kỳ hành vi thô lỗ nào của lính Nhật đối với cư dân địa phương, vui lòng báo cáo này về trụ sở của tôi. Bạn thấy đấy, chúng tôi cũng bị ràng buộc bởi luật pháp của đất nước”
“Hiện tại, hãy tiếp tục công việc của bạn như bình thường” Một số điện thoại xuất hiện trên màn hình TV “Nếu bạn có bất kỳ yêu cầu đặc biệt nào, vui lòng gọi đến số này, hoặc đến trụ sở của tôi tại tòa nhà hành chính bất kỳ thời gian nào. Chúng tôi vui mừng hỗ trợ. Cảm ơn vì đã lắng nghe. Chúc ngủ ngon”
“Thông báo sẽ được phát sóng mười lăm phút một lần trên Kênh 6” một giọng nói khác tiếp tục
“Mẹ kiếp” Oreza thở ra
“Tôi tự hỏi ai là đại diện quảng cáo của họ” Burroughs nhận xét, nhấn nút tua lại trên VCR
“Chúng ta có thể tin ông ta không?” Isabel hỏi
“Ai biết được? Ông có khẩu súng nào không?”
Portagee lắc đầu “Không, tôi thậm chí còn không biết liệu hòn đảo này có luật đăng ký sử dụng không ấy. Dù sao thì tấn công lính cung thật điên rồ, đúng không?”
“Sẽ dễ cho đám lính hơn nhiều nếu không phải dè chừng sau lưng” Burroughs đứng lên lắp pin vào chiếc điện thoại vệ tinh “Ông có số của viên thiếu tướng đó chứ?”
• • •
“ Jackson.”
“Sir, Master Chief Oreza đây. Máy ghi âm của ngài bật không?”
“Có, ông có gì?”
“Chà, sir, giờ chuyện đã thành chính thức đấy” Oreza khô khốc báo cáo “Họ vừa đưa ra một thông báo chính thức trên TV. Tôi có ghi âm nó. Giờ tôi sẽ bật lại băng và đặt trên loa điện thoại”
Tướng Tokikichi Arima, Jackson viết xuống tờ giấy note rồi đưa nó qua một trung sỹ quân đội “để mấy thằng bé bên tình báo điều tra cái tên này”
“Rõ, sir” viên trung sỹ đi làm ngay tức thì
“Thiếu tá” Robby lại gọi
“Vâng, tướng quân?”
“Chất lượng âm thanh khá tốt. Hãy sao chép đoạn băng gửi ngay tới bên tình báo để phân tích âm sắc. Tiếp theo, tôi muốn đánh máy toàn bộ đoạn ghi âm này càng nhanh càng tốt để fax đến nửa triệu nơi”
“Vâng”
Phần còn lại thời gian, Jackson chỉ lắng nghe, giống như một hòn đảo yên lặng vững chắc giữa cơn bão, hoặc có vẻ như vậy
“Tất cả bài phát biểu đấy” Oreza nói khi kết thúc băng ghi âm “Thiếu tướng, ông có muốn số điện thoại của viên tướng Nhật đó không?”
“Không phải lúc này, không cần. Làm tốt lắm, Master Chief. Còn có điều gì ông cần báo cáo không?”
“Các máy bay vẫn đang tiếp tục hạ cánh. Kể từ lần cuối chúng ta nói chuyện, tôi đếm được 14 chuyến”
“Được rồi” Robby viết xuống sổ ghi chú “ông có cảm thấy mình bị nguy hiểm gì không?”
“tôi không thấy mấy người đó vác súng chạy quanh đây, thiếu tướng. Ông có để ý thấy họ không hề nhăc gì về người quốc tịch Mỹ trên quần đảo không?”
“Đúng vậy, tôi không để ý. Ý kiến hay” Ôi Chúa ơi
“Sir, lời khen này không khiến tôi vui vẻ gì” Oreza vội vàng kể lại chuyện xảy ra trên tàu
“Đó không phải là lỗi của ông, Master chief. Tổ quốc đang giải quyết vấn đề này, ok?”
“Thiếu tướng, hy vọng thế. Tôi phải tắt máy một lát”
“Được thôi. Tiếp tục nhé” Jackson ra lệnh. Một chỉ dẫn trống rỗng chỉ có hai người đàn ông đang nói chuyện mới hiểu
“Rõ. Kết thúc”
Robby gác điện thoại “Có ý kiến gì không?”
“Ý ngài là còn có chuyện khác ngoài ‘tất cả chuyện điên rồ’ này?” Một sỹ quan hỏi
“Chúng ta có thể thấy nó điên rồ, nhưng chắc chắn phải hợp lý với vài người”. Jackson biết, thật vô lý khi đổ lỗi cho viên sỹ quan về tuyên bố đó. Sẽ cần đến ít thời gian để họ thực sự nắm bắt được tình hình “Vẫn còn có những người không tin vào thông tin chúng ta nhận được bây giờ sao?” Anh nhìn quanh. 7 sỹ quan đang hiện diện và không phải được chọn làm việc tại NMCC vì ngu ngốc
“Nó có thể điên rồ, nhưng mọi thứ đang diễn biến đều dẫn đến cùng kết luận. Mọi đơn vị chúng ta cố liên lạc đều biến mất trong không khí. Đáng nhẽ họ phải có sỹ quan trực, nhưng không ai trả lời điện thoại. Kênh liên lạc vệ tinh đã bị ngắt. Chúng ta có 4 căn cứ không quân và 1 căn cứ quân đội bị biến mất. Sir, đó là sự thật” viên sỹ quan chuộc lỗi
“có tin tức gì từ Bộ ngoại giao không? Cả bên tình báo nữa?”
“Không có gì” Một đại tá từ J-2 trả lời “Tôi có thể đưa ngài hình ảnh vệ tinh quần đảo Mariana trong hơn 1 giờ. Tôi đã nói chuyện với NRO và I-TAC về nhiệm vụ và ưu tiên”
“KH-11?”
“Vâng, sir và tất cả camera đã lắp đặt. Thời tiết rất trong xanh. Chúng ta sẽ có những bức ảnh vệ tinh rõ nét” viên sỹ quan tình báo bảo đảm
“Hôm qua không có bão ở khu vực đó à?”
“Không” một sỹ quan khác trả lời “Không có lý do gì để dịch vụ điện thoại bị dừng cả. Họ có cáp và đường truyền vệ tinh trên khắp Thái Bình Dương. Tôi đã gọi cho nhà thầu vận hành đường dây này Họ không nhận được cảnh báo nào hết. Họ cũng đã cố gắng liên hệ với người của mình để yêu cầu thông tin, nhưng không có phản hồi”
Jackson gật đầu. Anh đã đợi rất lâu chỉ để nhận được xác nhận này, anh cần nó để tiến hành bước tiếp theo
“Được rồi. Gửi tín hiệu cảnh báo tới tất cả đơn vị CINC. Báo động tới Bộ Quốc Phòng và chỉ huy tất cả các lực lượng. Tôi sẽ gọi cho Tổng Thống ngay bây giờ”.
“Tiến sỹ Ryan, NMCC trên đường dây STU, viễn thông CRITIC (Khẩn cấp). Thiếu tướng Robert Jackson gọi”. Mức độ CRITIC khiến nhiều người quay đầu nhìn lại khi Ryan nhấc điện thoại
“Robby, Jack đây. Có chuyện gì thế?” Mọi người trong phòng liên lạc thấy vị Cố Vấn An Ninh Quốc Gia tái mặt “Robby, anh có nghiêm túc không đấy?” anh nhìn viên sỹ quan trực đường dây liên lạc “Giờ chúng ta đang ở đâu?”
“Đang gần đến Goose Bay, Labrador, sir. Còn khoảng 3 giờ nữa hạ cánh”
“Gọi đặc vụ d’Agustino lên đây ngay nhé?” Ryan buông tay che micro “Robby, tôi cần bản giấy…được rồi…tôi nghĩ, ông ấy vẫn đang ngủ. Cho tôi 30 phút để sắp xếp ở đây. Gọi tôi ngay nếu anh cần thêm gì”
Jack đứng dậy, đi vào phòng tắm phía sau phòng lái. Anh cố gắng tránh nhìn vào gương khi rửa tay. Viên đặc vụ đã đứng đó đợi khi anh quay lại
“Anh không ngủ được nhiều, phải không?”
“Boss dậy chưa?”
“Sir, ông ấy ra lệnh không làm phiền cho đến khi cách nhà 1 giờ bay. Tôi vừa kiểm tra với phi công và….”
“Đánh thức ông ấy dậy, Daga, ngay bây giờ. Rồi gọi ngoại trưởng Hanson và Fiedler dậy luôn đi. Cả Arnie nữa”
“Có chuyện gì vậy, sir?”
“Cô cũng sẽ ở đó để nghe chuyện thôi” Ryan xé tờ giây fax từ đường dây bảo mật và bắt đầu đọc. Rồi anh nhìn lên “Tôi không đùa đâu, Daga. Làm ngay đi”
“Có đe dọa gì tới Tổng Thống sao?”
“Cứ cho là thế đi” Jack trả lời. Anh nghĩ nhanh “Căn cứ máy bay gần đây nhất là ở đâu, trung úy?”
Cái gì? Khuôn mặt cô lộ rõ vẻ nghi ngờ “Sir, có F-15 đóng ở Otis tại Cape Cod và F-16 tại Burlington, Vermont. Cả hai đều thuộc lực lượng phòng không quốc gia chịu trách nhiệm phòng thủ Hoa Kỳ”
“Cô gọi cho họ và bảo với họ rằng Tổng Thống muốn có vài người bạn hộ tống càng sớm càng tốt” Cái hay khi nói chuyện với các trung úy là họ thường không hỏi lý do vì sao bạn ra lệnh thế, ngay cả khi nó không hợp lý đến mức nào. Nhưng điều này không áp dụng được nhiêu với Sở Mật Vụ
“Tiến sỹ, nếu anh cần phải làm thế thì tôi cũng cần phải biết, ngay bây giờ”
“Ừ, Daga, tôi cũng đoán thế” Ryan xé trang đầu tiên của bản fax và đưa cho cô, trong khi anh bắt đầu đọc trang thứ hai.
“Mẹ kiếp” viên mật vụ nói to, đưa lại bản fax “Tôi sẽ gọi Tổng Thống dậy nay. Anh cần phải nói chuyện với phi công. Họ sẽ làm vài thứ khác nhau trong thời điểm thế này”
“Được rồi. 15 phút nhé Daga, ok?”
“Vâng, sir” cô bước xuống cầu thang xoắn ốc trong khi Jack bước tới buồng lái
“Còn 1-6-0 phút nữa, tiến sỹ Ryan. Là một chuyến bay dài, phải không?” viên đại tá trong buồng lái vui vẻ hỏi, nhưng nụ cười sớm biến mất trên mặt ông
• • •
Họ chỉ tình cờ đi ngang qua đại sứ quán Hoa Kỳ. Clark nghĩ, có lẽ anh chỉ muốn nhìn thấy lá cờ. Thật ấm lòng khi nhìn thấy nó ở một đất nước xa lạ, ngay cả khi cái tòa nhà treo lá cờ được thiết kế bởi vài quan chức mà thẩm mỹ nghệ thuật rất là…
“Ai đó nên quan tâm đến an ninh” Chavez nói
“Yevgeniy Pavlovich tôi biết tiếng Anh của rất tốt. Anh không cần phải khoe với tôi”
“Xin lỗi. người Nhật đang lo lắng có thể có bạo động, phải không Vanya? Ngoại trừ sự cố đó, cũng không có nhiều kẻ quá khích…” giọng anh nhỏ dần. Có 2 đội lính bộ binh trang bị đầy đủ vũ khí đứng rải rác xung quanh tòa nhà. Thật kỳ quặc. Ding nghĩ, thường ở đó chỉ cần 2 sỹ quan cảnh sát là đủ…”
“Yob’tvoyu mat/ Mẹ nó”
Đến lúc này, Clark tự hào về thằng bé này, mặc dù việc chửi thề của cậu ta không phải là không tục tĩu, nhưng đó là phản ứng tự nhiên của một người Nga trong tình huống này. Lý do chửi thề cũng rõ ràng. Khi họ nhìn ra khỏi xe, lính canh rải rác xung quanh đại sứ quán đang nhìn vào trong xe, và lính thủy đánh bộ Hoa Kỳ không thấy đâu cả.
“Ivan Sergeyevich, có gì đó rất lạ”
“Chắc chắn là rất lạ, Yevgeniy Pavlovich” John Clark giọng đều đều. Anh cũng không giảm tốc độ, và hy vọng mấy người lính trên vỉa hè không chú ý đến 2 gaijin đang lái xe qua và ghi biển số xe. Có lẽ đã đến lúc đổi chiếc xe thuê
• • •
“Họ là Arima, tên Tokikichi, sir, trung tướng, 53 tuổi” Viên trung sỹ lục quân, chuyên gia tình báo báo cáo “Sau khi tốt nghiệp Học viện Quân Sự Quốc Gia, ông ta được điều về đơn vị bộ binh, luôn đạt thành tích cao suốt sự nghiệp. Ông ta đủ tiêu chuẩn để làm phi công, từng tham gia khóa học nâng cao ở Carlisle Barracks 8 năm trước, tốt nghiệp xuất sắc, được nhận xét ‘sắc sảo về chính trị’. Có rất nhiều mối quan hệ tốt. Ông ta là tổng chỉ huy quân đội phía đông (Eastern Army) của Nhật, được tổ chức hơi giống quân đoàn trong quân đội Mỹ,, nhưng không được trang bị tốt như Mỹ, đặc biệt là pháo binh. Nó bao gồm hai sư đoàn bộ binh – 1 và 12 – Lữ đoàn 1 Nhảy Dù, Lữ đoàn Công binh 1, Lữ đoàn Phòng không 2, và các đơn vị hành chính khác”
Viên trung sỹ đưa ra tập hồ sơ, có vài hình ảnh. Jackson nghĩ, giờ thì đã biết kẻ thù trông như thế nào. Ít nhất là khuôn mặt của một trong số chúng. Jackson kiểm tra thêm hồ sơ một chút rồi đóng lại hồ sơ. Đã đến lúc đặt Lầu Năm Góc vào tình trạng FRANTIC (Khẩn Cấp). Thành viên đầu tiên của Hội Đồng Liên Quân (Join Chiefs) đã ở bãi đậu xe và anh là gã cmn không may phải thông báo cho họ cái tin này, đúng như chuyện phải thế. Jackson thu thập tài liệu và bước về phía the Tank, biệt danh của một căn phòng ấm cúng, nằm ở bên ngoài vành đai phía đông của tòa nhà
• • •
Chet Nomuri dành rất nhiều thời gian để gặp gỡ 3 đầu mối vào ngày hôm đó và tất cả những gì anh biết chỉ là có điều gì đó bất thường sắp xảy ra, dù không ai biết chính xác đó là gì. Anh quyết định hành động tốt nhất bây giờ là quay trở lại nhà tắm và hy vọng Kazuo Taoka xuất hiện. Cuối cùng anh ta cũng xuất hiện thật, vào lúc Nomuri ngâm mình trong nước nóng sủi bọt quá lâu đến nỗi anh cảm thấy như cơ thể mình đã ở trong một chậu mì ống hơn một tháng.
“Anh hẳn đã có môt ngày tương tự như tôi” anh gượng gạo mỉm cười
“Ngày của anh thế nào?” Kazuo hỏi, mệt mỏi nhưng nhiệt tình
“Có một cô nàng rất xinh ở quán bar. Tôi đã theo đuổi 3 tháng nay và chúng tôi có một buổi chiều vui vẻ” Nomuri lặn dưới nước, giả vờ đau khổ “Có lẽ sẽ không bao giờ còn như thế được nữa”
“tôi ước cô gái Mỹ đó còn ở đây” Taoka nói, ngồi xuống bồn tắm và thở một hơi dài ahhh “Giờ thì tôi thực sự thích cô ta đấy”
“Cô ta đi rồi ư?” Nomuri ngây thơ hỏi
“Chết rồi” viên công chức nói, chẳng buồn che dấu cảm giác mất mát
“Chuyện gì xảy ra thế?”
“Họ định đưa cô ta về nhà. Yamata cử Kaneda, vệ sỹ của ông ta, tới thu xếp. Nhưng có vẻ cô ta đã xử dụng thuốc gây nghiện và được tìm thấy chết khi dùng thuốc quá liều. Thật đáng tiếc” Taoka nhận xét, như thể đang tả về con mèo hàng xóm đã chết. “Nhưng ở Mỹ thì trường hợp như cô ta cũng không lạ lắm”
Nomuri chỉ gật đầu thơ ơ và mệt mỏi, nhận ra mình chưa bao giờ nhận ra một mặt khác của người đàn ông này trước đây. Kazuo là một nhân viên văn phòng khá điển hình của Nhật, gia nhập công ty ngay sau khi tốt nghiệp đại học và bắt đầu sự nghiệp của mình ở vị trí không khá hơn nhân viên cấp thấp là mấy. Sau khi làm việc được 5 năm, anh ta được cử đi học ở một trường kinh doanh. Ở đất nước này, trường kinh doanh có giá trị tương đương với Paris Island, hương vị Buchenwalt. Luôn có điều gì đó khó chịu về cách thức vận hành của đất nước này. Anh vốn hy vọng có gì đó khác. Dù sao thì đây cũng là nước ngoài và mỗi quốc gia đều có điểm riêng biệt, đó vốn dĩ cơ bản là điều tốt. Hoa Kỳ là minh chứng điển hình cho điều này. Về cơ bản, nước Mỹ là tập hợp của nhiều dân tộc, mỗi cộng đồng đều có đóng góp cho tổ quốc, tạo nên một quốc gia luôn sáng tạo và sôi động. Nhưng giờ anh mới hiểu tại sao mọi người lại đến Hoa Kỳ, đặc biệt là người dân nước này
Nhật Bản yêu cầu quá cao ở công dân – hay nói chính xác hoăn, văn hóa Nhật có yêu cầu cao với dân Nhật. Boss luôn luôn đúng. Một nhân viên có năng lực phải tuân theo mệnh lệnh, và nếu bạn muốn được thăng chức, bạn phải tâng bốc sếp, ca ngợi công ty, tập thể dục như trong trại cmn quân đội mỗi sáng, luôn đến sớm hơn giờ bắt đầu làm việc để để thể hiện mức độ nghiêm túc với công việc của mình. Thật ngạc nhiên khi ở những nơi thế này cũng có sáng tạo. Có lẽ những người giỏi nhất trong số họ có thể leo lên đỉnh cao bất chấp những giới hạn này, hoặc có thể họ đủ thông minh để che dấu nội tâm trước khi trở thành những nhân vật có quyền lực thực sự, nhưng khi phải đối mặt với những khó khăn của mình, sự tức giận tích tụ trong lòng cũng đủ để khiến Hitler trông giống như một kẻ điên rồ. Trên đường đi lên, ọ trút bỏ cảm xúc bằng cách uống rượu và sex, giống mấy câu chuyện anh đã nghe trong phòng tắm này. Những chuyến đi đến Thái Lan, Đài Loan và gần đây hơn, Marianas sẽ khiến những người bạn cùng phòng UCLA của anh phải đỏ mặt. Đây đều là những triệu chứng của một xã hội bắt nguồn sâu xa từ áp lực tâm lý. Trong hầu hết các trường hợp, việc xả lũ này có trật tự và có kiểm soát, nhưng các con đập sẽ chịu áp lực liên tục, tạo ra một kiểu khinh miệt đối với những người khác, đặc biệt là các gaijin. Nomuri vốn chịu ảnh hưởng sâu sắc bởi quan niệm bình đẳng với tất cả mọi người của Mỹ,anh nhận ra mình không thuộc về nơi này, rồi sau đó là cảm thấy ghét nơi này. Viên sỹ quan CIA nghĩ, điều đó thật không lành mạnh và không chuyện nghiệp, khi anh nhớ lại những bài học lặp đi lặp lại ở Trại: Một nhân viên tình báo được cho là giỏi phải hòa nhập với nền văn hóa anh ta xâm nhập. Nhưng giờ anh đang trượt đi sai hướng và trớ trêu thay, lý do sâu thẳm nhất khiến anh ngày càng ác cảm với Nhật chính là gốc gác của anh lại thuộc đất nước này
“Anh thực sự muốn gặp nhiều phụ nữ giống cô ta à?” Nomuri hỏi, mắt nhắm
“Ồ, đúng thế. Chịch gái Mỹ sẽ sớm trở thành môn thể thao quốc gia của chúng ta thôi” Taoka ngoác miệng cười “Chúng tôi có thời gian rất tuyệt trong2 ngày qua. Và tôi đã ở đó để chứng kiến mọi chuyện xảy ra” anh ta vẫn kinh ngạc. Mọi thứ giờ đã được đền đáp. 20 năm vâng lời cống hiến sắp được đền đáp, để có mặt ở đó, trong Phòng Chiến Tranh, nghe được mọi chuyện, theo dõi mọi chuyện, chứng kiến lịch sử được viết ngay trước mặt. Vị nhân viên văn phòng vốn đã có năng lực, và quan trong hơn tất cả, giờ đã được chú ý. Bởi Yamata-san, để ý đến chính anh ta
“Vậy điều vĩ đại gì đã xảy ra khi tôi còn đang làm việc của mình, hử?” Nomuri hỏi, mở mắt nở nụ cười ranh mãnh
“Chúng ta vừa bước vào cuộc chiến với Hoa Kỳ và chúng ta vừa chiến thắng!” Taoka tuyên bố
“Chiến tranh? Nan ja? Chúng ta vừa mua được General Motors à?”
“Một cuộc chiến thực sự, bạn của tôi. Chúng ta vừa đánh chìm Hạm đội thái bình dương của họ và lấy lại quần đảo Marianas về Nhật”
“Bạn của tôi, anh không nên uống quá nhiều” Nomuri nghĩ, thực sự tin rằng mình đang nói chuyện với một kẻ khoác lác
“tôi không uống một ly nào suốt 4 ngày qua” Taoka cãi lại “Những gì tôi đang nói với anh hoàn toàn là sự thật!”
“Kazuo” Chet kiên nhẫn như thể đang cố khai sáng cho một đứa trẻ thông minh “Câu chuyện anh kể rất hay và hấp dẫn hơn bất kỳ ai tôi từng nghe, những miêu tả về phụ nữ của anh thậm chí có thể khiến ‘cậu nhỏ’ của tôi dựng lên như thể tôi đang có mặt ở đó” Nomuri mỉm cười “nhưng lần này hơi phóng đại đấy”
“Không phải, bạn của tôi, thực sự đấy” Taoka nói, thực sự muốn bạn tin vào những gì anh ta nói và anh ta kể chi tiết hơn
Nomuri không thực sự được đào tạo về quân sự. Hầu hết kiến thức về lĩnh vực này đến từ đọc sách và phim ảnh. Anh được lệnh đến hoạt động ở Nhật chủy yếu là để thu thập thông tin về thương mại và ngoại giao, không liên quan gì đến Lực Lượng PHòng Vệ Nhật Bản. Nhưng Kazuo Taoka đúng là người kể chuyện tốt, rất tỉ mỉ trong các chi tiết và chưa đầy 3 phút, Nomuri đã phải nhắm mặt lại, nụ cười ở trên môi. Cả hai hành động này là kết quả khóa huấn luyện ở Yorktown, Virginia. Một mặt anh cố gắng ghi lại từng lời mình nghe được, mặt khác cân nhắc xem mình làm thế quái nào để truyền được thông tin này về nước. Hiển nhiên suy nghĩ kia của anh thì Taoka không thể nhìn hay nghe thấy. Chủ nghĩa Mỹ thâm căn cố đế trong người viên sỹ quan CIA liên tục gào thét: Bọn khốn nạn!
“Được rồi, JUMPER đang dậy và gần như sẵn sàng” Helen d’Agustino nói “JASMINE” – tên mã của Anne Durling – “sẽ sang cabin khác. Ngoại trưởng và Bộ trưởng bộ ngân khố đã thức dậy và đang uống cà phê. Arnie van Damm có lẽ là người có tinh thần tốt nhất trên máy bay. Đã đến lúc họp. Máy bay chiến đấu thì sao?”
“Họ sẽ tham gia cùng chúng ta trong khoảng 20 phút nữa. Chúng ta sẽ bay cùng F-15 của Otis. Quãng bay dài hơn, họ sẽ theo cùng chúng ta cho đến khi về nhà. Tôi có quá lo lắng không?”
Một nụ cười chuyên nghiệp lạnh lùng thoáng hiện lên trong mắt Daga “Anh biết tôi luôn thích nhất điều gì ở anh không, tiến sỹ Ryan?”
“Điều gì?”
“Tôi không cần phải giải thích các quy tắc an ninh cho anh như phải làm với những người khác. Anh luôn nghĩ giống tôi” Đây đúng là lời khen giá trị nhất mà một đặc vụ Sở Mật Vụ có thể nói “Sir, tổng thống đang đợi” cô dẫn anh xuống cầu thang xoắn ốc
Ryan tình cờ gặp vợ trên đường. Cô vẫn xinh đẹp như thường khi, dường như không bị ảnh hưởng gì bởi đêm rượu chè như chồng cô cảnh báo. Nhìn Ryan, cô suýt thì nói đùa rằng trông anh mới giống như kẻ vừa rượu chè be bét “Có chuyện gì thế?”
“Cathy, công việc thôi”
“Tệ lắm à?”
Chồng cô chỉ gật đầu và tiến về phía trước, đi ngang qua một đặc vụ thuộc Sở Mật vụ và một cảnh sát an ninh vũ trang thuộc Lực lượng Không quân. Giường trong phòng là hai chiếc ghế sô pha, có thể mở ra thành giường, và gấp lại được. Tổng thống Durling đang ngồi đó, đã mặc áo trắng và quần tây, không mặc áo khoác hay đeo cà vạt. Có một cốc cà phê bạc trên bàn. Ryan có thể nhìn ra cửa sổ ở cả hai bên của mũi cabin, họ đang bay trên biển mây khoảng 1000 feet
“Tôi nghe nói cậu đã thức cả đêm, Jack” Durling nói
“Từ trước khi đến Iceland, hoặc đại loại thế, thưa Tổng Thống” Ryan nói. Anh không rửa mặt, không cạo râu, và mái tóc của anh ấy trông giống hệt tóc của Cathy khi bỏ mũ trùm đầu sau khi thực hiện một ca phẫu thuật dài. Ánh mắt của anh còn đáng ngạc nhiên hơn vẻ ngoài khi anh chuẩn bị thông báo tin tức tàn khốc nhất mà mình từng báo cáo.
“Trông cậu khiếp quá. Có chuyện gì thế?”
“Thưa Tổng thống, dựa trên những thông tin nhận được trong vài giờ qua, tôi tin rằng Hợp chủng quốc Hoa Kỳ và Nhật Bản đang ở trong tình trạng chiến tranh”
• • •
“Những gì anh cần giờ là một chief giỏi để giúp anh hoạch định tình huống” Jones nhận xét
“Jones, nếu cậu nói thêm một điều gì thêm về chuyện đó, tôi sẽ ném cậu vào xà lim, ok? Cả ngày nay cậu đã thể hiện kiểu thế này rồi” Mancuso thiếu kiên nhẫn “Những người này dưới quyền chỉ huy của tôi, nhớ không?”
“Chả nhẽ tôi lại phiền đến thế?”
“Phải, Jonesy, đúng thế đấy” Chambers trả lời thay “Có lẽ Seaton cần chút ít thời gian ngẫm nghĩ, nhưng cậu đang làm quá mức cần thiết. Và giờ chúng ta cần giải pháp, chứ không phải mấy thứ vớ vẩn chết tiệt”
Jones gật đầu nhưng vẫn bảo lưu ý kiến “Rất tốt, sir. Vậy chúng ta còn lại những gì?”
“Dự đoán tốt nhất, bọn họ có 18 con tàu chiến và hai chiếc còn lại đang được sửa chữa lớn và sẽ ngừng hoạt động trong ít nhất vài tháng” Chambers nói, làm với kẻ thù trước “Với Charlotte và Asheville đã bị loại, chúng ta còn tổng cộng 17 tàu. 4 trong số đó đang được đại tu và không thể điều động, 4 chiếc nữa đang được đại tu ở đây hoặc tại các bến cảng ở ‘Dago (San Diego), và 4 chiếc ở IO (Ấn Độ Dương). Có lẽ chúng ta có thể sử dụng chúng, có thể không. Vậy là còn 5 tàu. 3 trong số này đang cùng với mấy tàu sân bay tham gia ‘tập trận’, chiếc còn lại đang ở bến tàu. Chiếc cuối cùng vẫn đủ khả năng đi biển thì đang ở Vịnh Alaska, thuyền trưởng con tàu đó là CO mới – thời gian thế nào nhỉ, anh ta mới làm thuyền trưởng được 3 tuần?”
“Đúng thế” Mancuso gật đầu “Cậu ta mới chỉ đang học việc”
“Chúa ơi, cái tủ trống trơn đến vậy sao?” giờ thì Jones bắt đầu hối hận về nhận xét nên có một chief giỏi. Nhưng 5 năm trước, Hạm đội Thái Bình Dương của Hợp chủng quốc Hoa Kỳ vĩ đại là cường quốc trên biển lớn nhất trong lịch sử văn minh, và bây giờ nó là một hải quân hạng nhẹ
“5 tàu của chúng ta, 18 tàu của bọn họ và tất cả đều được huy động. Chưa kể mấy tháng nay đều liên tục hoạt động” Chambers nhìn bản đồ trên tường, cau mày nói “Cái đại dương này cmn quá lớn, Jonesy” Cái giọng điệu này của anh ta khiến Jones lo lắng
“Con thứ 4 được trang bị lại à?”
“Lệnh gửi đi ‘sẵn sàng ra khơi’ Với may mắn, chúng ta có thể tăng số tàu chiến huy động lên 9 chiếc trong một hoặc hai tuần”
“Mr. Chambers, sir?”
Chambers quay lại “Sao vậy, trung sỹ Jones?”
“Còn nhớ lúc đó không? Chúng ta đã đi về phía bắc và một mình truy tìm bốn hoặc năm tàu địch cùng một lúc”
Sĩ quan Điều hành Hạm đội nghiêm trang gật đầu, gần như hoài niệm, và câu trả lời của anh ta rất bình tĩnh “Chuyện đó lâu lắm rồi, Jonesy. Hiện tại chúng ta đang đối phó với các SSK (tàu ngầm tấn công chạy bằng diesel-điện), trong phạm vi của bọn chúng và..”
“Anh có đổi tinh hoàn của mình để lấy 4 ngôi sao trên cầu vai của mình không?” Nghe vậy, Chambers quay lại tỏ rõ cơn thịnh nộ
“Nghe này, nhóc, tôi…” nhưng Ron Jones gầm lại
“Tôi cái gì, mẹ kiếp, anh từng là một chỉ huy xuất sắc! Tôi tin anh biết cách làm gì với dữ liệu tôi đưa, cũng giống như tôi tin tưởng anh ấy…”Jones chỉ vào tướng Mancuso “Khi tôi đi cùng tàu với các anh, guys, chúng ta thuộc đẳng cấp cmn thế giới. Và nếu anh làm công việc đúng với một CO à nếu anh vẫn đúng là một chỉ huy giỏi, Bart, thì mấy đứa trẻ đó sẽ không chết. Mẹ nó chứ! Khi tôi ném hành lý của mình xuống khoang tàu Dallas lần đầutiên, tôi tin các anh là những chỉ huy giỏi nhất. Liệu tôi có sai không, các quý ông? Còn nhớ châm ngôn của Dallas là gì không? Hãy coi chừng nguy hiểm khi bình yên (‘First in Harm’s Way’)! Có chuyện mẹ gì đang diễn ra ở đây thế?” Câu hỏi này khiến không khí trở nên yêng lặng trong phút chốc. Chambers quá tức giận đến mức không thể thốt lên lời. SubPac thì không thế
“Chúng tôi giờ tệ đến thế sao?” Mancuso hỏi
“Chắc chắn thế, sir. Được rồi. Chúng ta đã nhận được mấy cú đá đít từ bọn khốn đó. Giờ đã đến lúc suy nghĩ làm sao để bắt kịp. Chúng ta là người giỏi nhất, phải không? Ai có thể phù hợp với tình hình này hơn chúng ta chứ?”
Một trung sỹ thò đầu vào cửa “Sir, Pasadena vừa báo cáo, mọi thứ đã sẵn sàng và có thể lên đường ngay lập tức. CO đang chờ lệnh”
“Tàu đó được trang bị sao?” Mancuso trả lời, biết rằng nếu anh thực sự làm đúng việc cần làm trong vài ngày qua thì giờ đã không phải hỏi cái câu không cần thiết này
“22 ADCAP (Ngư lôi), 6 Harpoon (tên lửa chống hạm), 12 TLAM-C (Tên lửa hành trình Tomahawk). Tất cả đều mang đầu đạn thật” viên trung sỹ trả lời “sir, sẵn sàng chiến đấu”
ComSubPac gật đầu “Nói cậu ta luôn sẵn sàng nhiệm vụ”
“Rõ, sir”
“Thuyền trưởng giỏi không?” Jones hỏi
“Cậu ta vừa được thăng hạng Battle-E năm ngoái” Chamber nói “Tim Barry, là XO của tôi ở Key West. Cậu ta sẽ làm được”
“Vậy thì tất cả những gì anh ấy cần là nhiệm vụ được giao”
Mancuso nhấc điện thoại an ninh lên, gọi cho CINCPAC “Vâng”
• • •
“Điện tín từ Bộ Ngoại giao” viên sỹ quan không quân phòng liên lạc nói, bước vào phòng “Đại sứ quán Nhật Bản yêu cầu một cuộc họp gấp với Tổng Thống”
“Brett?”
“Chúng ta sẽ xem ông ta phải nói gì” Ngoại trưởng nói. Ryan gật đầu đồng ý
“Có khả năng đây là một sự hiểu lầm nào đó không?” Durling hỏi
“Chúng tôi đang mong có thông tin tình báo vào đó từ một vệ tinh bay qua Marianas. Ở đó trời vẫn đang tối, nhưng không có hy vọng gì nhiều lắm” Ryan vừa kết thúc báo cáo và cho đến lúc này, vẫn có rất ít thông tin được cung cấp. Phản ứng chung ở đây là những gì đã xảy ra quá kinh khủng đến mức bản thân anh cũng không thể hoàn toàn bị thuyết phục cho đến khi chính mình nhìn thấy bức ảnh trên cao.
“Nếu chuyện này là thật, thì sao?”
“Sẽ còn rất ít thời gian” Ryan công nhận “Chúng ta cần nghe xem đại sứ của họ nói gì”
“Mục đích của bọn họ là gì?” Bộ trưởng ngân khố Fiedler hỏi
“Không rõ, sir. Chỉ là không đáng. Chúng ta có vũ khí hạt nhân, bọn họ thì không. Tất cả chuyện điên rồ này…” Ryan lặng lẽ “Thật vô lý” rồi anh nhớ lại chuyện năm 1939, đối tác thương mại lớn nhất của Đức là….Pháp. Bài học thường xuyên nhất của lịch sử: logic không phải là chuẩn mực trong hành vi của các quốc gia. Nghiên cứu lịch sử không phải lúc nào cũng bình đẳng song phương. Và bài học rút ra từ lịch sử phụ thuộc vào chất lượng sinh viên. Jack nghĩ, tất cả những điều này đều đáng nhớ, vì những người khác có lẽ quên mất rồi
“Hẳn phải có sự nhầm lẫn nào đó” Hanson tuyên bố “Vài vụ tai nạn. Có thể hai tàu ngầm của chúng ta va chạm dưới nước và có lẽ có vài người cuồng tín ở Saipan. Ý tôi là chuyện này thật vô lý”
“Tôi đồng ý, dữ liệu này vẫn chưa tạo ra bức tranh rõ ràng, nhưng những cá nhân ở đây…mẹ nó, tôi biết Robby Jackson. Tôi biết Bart Mancuso”
“Đó là ai?”
“Tư lệnh hạm đội thái Bình Dương. Anh ấy chỉ huy tất cả các tàu ngầm ngoài đó. Tôi đã từng đi tàu với anh ấy một lần. Jackson là phó J-3 và chúng tôi là bạn bè từ thời còn cùng dạy học ở Annapolis” Chà, cũng nhiều năm rồi
“Được rồi” Durling nói “Cậu đã nói mọi thứ cậu biết chưa?”
“Vâng, thưa tổng thống. mọi tự, không phân tích”
“Có nghĩa là cậu không thực sự phân tích gì à?” Câu hỏi gay gắt, nhưng đây không phải là lúc để minh oan cho chính mình. Ryan gật đầu
“Đúng vậy, thưa Tổng Thống”
“Vậy thì tạm thời, chúng ta sẽ đợi. Còn bao lâu nữa thì đến Andrews?”
Fiedler nhìn ra ngoài cửa sổ “Giờ chúng ta đang bay qua Chesapeake Bay. Cũng không còn xa nữa”
“Báo chí ở Sân bay thì sao?” ông hỏi Arnie van Damm
“Chỉ có đám ngồi sau máy bay này, sir”
“Ryan?”
“Chúng tôi sẽ xác nhận thông tin sớm nhất có thể. Toàn bộ lực lượng được đặt trong trạng thái báo động”
“Những chiếc máy bay chiến đấu đó đang làm gì ngoài kia?” Fiedler hỏi. Chúng đang bay gần Không Lực Một, đội hình hai máy bay chặt chẽ cách nhau một dặm, các phi công đang tự hỏi sao phải làm điều đó. Ryan tự hỏi báo chí có để ý đến không. Chà, chuyện này có thể giữ bí mật được bao lâu?
“Là ý của tôi, Buzz” Ryan nói, nhận trách nhiệm
“Cậu có nghĩ là hơi trầm trọng hóa vấn đề không?” Ngoại trưởng hỏi
“Sir, chúng tôi không hy vọng có kết cục giống như hạm đội ngoài biển kia”
“Kính thưa quý vị, đây là đại tá Evans, giờ chúng ta sắp đến Căn Cứ không quân Andrews. Chúng tôi hy vọng quý vị có một chuyến bay thuận lợi. Xin hãy ngồi yên tại vị trí và thắt đai an toàn…” Ở phía sau máy bay, những trợ lý cấp thấp của Nhà Trắng cố tình phô trương từ chối thắt dây an toàn, tất nhiên phi hành đoàn tuân thủ.
Ryan cảm thấy bộ phận hạ cánh chính va vào bên phải của đường băng số 1. Đối với hầu hết những người trên máy bay – phi hành đoàn báo chí – chuyến đi đã kết thúc. Đối với anh, mọi chuyện mới chỉ bắt đầu. Dấu hiệu đầu tiên là có nhiều cảnh sát an ninh và một số nhân viên Mật vụ đặc biệt lo lắng chờ đợi ở sân bay hơn bình thường. Theo một nghĩa nào đó, điều này sẽ giảm bớt một phần gánh nặng cho vị Cố vấn An ninh Quốc gia vì nó có nghĩa là không phải ai cũng nghĩ rằng đó chỉ là một sự hiểu lầm nào đó, nhưng nếu anh sai thật, Ryan nghĩ, thì còn tốt hơn nữa. Nếu không, họ sẽ phải đối mặt với khủng hoảng phức tạp nhất trong lịch sử Hoa Kỳ.