← Quay lại trang sách

Chương 24 SẮP XẾP

Nếu còn có cảm giác nào tệ hơn, thì Clark không biết còn thế nào nữa.Nhiệm vụ của họ ở Nhật Bản vốn dĩ không có gì khó khăn: giúp sơ tán một công dân Mỹ vốn tự đưa mình vào thế kẹt và kiểm tra xem liệu mạng lưới gián điệp đã tồn tại từ lâu có thể tái khởi động lại không

Chà, có vậy thôi, viên sỹ quan CIA tự nhủ, đi về phía phòng mình. Chavez đang đỗ xe. Họ quyết định sẽ thuê xe mới và nhân viên ở quầy đã tái mặt khi nhìn thấy thẻ tín dụng in cả bằng chữ Roman và Cyrillic. Chuyện này chưa từng xảy ra, ngay cả khi Chiến Tranh Lạnh ở mức cao điểm nhất (hoặc thấp hơn), người Nga vẫn đối xử cực kỳ tôn trọng với công dân Mỹ, hơn cả công dân của họ và bất kể xuất phát từ sự tò mò hay không thì việc là một công dân Mỹ vẫn luôn là nền tảng quan trong với một du khách đơn độc tại một quốc gia thù địch, đây là đặc quyền của công dân thuộc một quốc gia mạnh như Hoa Kỳ. Chưa bao giờ Clark cảm thấy sợ hãi đến thế. Điều đáng lo ngại là Ding Chavez không đủ kinh nghiệm để nhận ra tình huống của họ giờ bất thường và nguy hiểm đến mức nào

Vì vậy, anh cảm thấy an tâm phần nào khi sờ thấy dải băng dưới tay nắm cửa. Có lẽ Nomuri có thể cung cấp cho anh vài thông tin hữu ích. Clark bước vào phòng chỉ để dùng phòng tắm một lúc rồi lại đi ra. Anh thấy Chavez ở phòng lobby và ra hiệu với anh: Yên tâm. Clark mỉm cười để ý thấy viên đồng nghiệp trẻ đi dừng lại ở một hiệu sách và mua một tờ báo tiếng Nga, phô trương nó như một biện pháp phòng vệ. 2 phút sau, Clark đứng trước cửa sổ một cử hàng camera, không có nhiều người qua lại trên phố, nhưng anh cũng không phải là người duy nhất. Anh đang đứng nhìn vào chiếc máy ảnh Nikon chụp tự động đời mới nhất thì thấy ai đó va vào mình

“Cẩn thận chứ” một giọng cộc cằn bằng tiếng Anh vang lên và tiếp tục đi. Clark đợi vài giây trước khi đi theo hướng khác, rẽ vào góc đường và đi vào con hẻm. Một phút sau anh đến một nơi khuất và chờ đợi. Nomuri nhanh chóng đến nơi

“Nhóc, chuyện này nguy hiểm đấy”

“Sao anh nghĩ tôi phải va vào anh với tín hiệu đó?” giọng Nomuri trầm và run rẩy.

Đây là một chiêu trò điệp viên diễn trên phim truyền hình, chân thực và chuyên nghiệp như cảnh hai học sinh trung học cơ sở trốn trong phòng tắm nam để hút thuốc. Thật kỳ lạ, mặc dù thông tin quan trọng, Nomuri đã hoàn thành nó trong khoảng một phút. Thời gian còn lại là các vấn đề quy trình

“Được rồi, thứ nhất, đừng liên lạc với những kết nối thông thường. Ngay cả nếu họ được phép đi ngoài đường, cậu cũng không biết họ. Cậu không được đến gần họ. Nếu không, kết nối của cậu sẽ ra đi đấy, nhóc, hiểu không?” Tâm trí của Clark lúc này đang vận động với tốc độ ánh sáng, nhưng ưu tiên tức thì lúc này phải tồn tại được đã. Bạn phải sống thì mới có thể hoàn thành được công việc và Nomuri, giống Chavez và anh, đều là những điệp viên ‘bất hợp pháp’ lúc này, không nhận được sự khoan hồng nào nếu bị bắt, và không nhận được sự trợ giúp nào từ CIA

Chet Nomuri gật đầu “Sir, ông cũng phải để ý chuyện đó”

“Đúng thế, và nếu cậu mất chúng toi, cậu sẽ quay lại với vỏ bọc, đừng làm gì hết. Hiểu không? Đừng làm gì cả. Cậu là một công dân Nhật trung thành và hãy cứ ở trong cái lỗ an toàn đó”

“Nhưng….”

“Không nhưng nhị gì cả, nhóc. Cậu giờ đang dưới quyền tôi, và nếu cậu vi phạm, cậu sẽ phải trả lời tôi” Clark mềm giọng “Ưu tiên đầu tiên của cậu luôn là phải tồn tại. Chúng ta không phát thuốc tự tử và không hy vọng giống mấy thứ nhảm nhí trên phim ảnh. Một sỹ quan chết là một sỹ quan ngu xuẩn” Mẹ kiếp, Clark nghĩ, nếu nhiệm vụ này khác ngay từ đầu, thì họ sẽ có cách tiếp cận khác – điểm liên lạc chết, các tín hiệu, mật khẩu – nhưng giờ thì không còn thời gian làm mấy việc kiểu này và mỗi giây họ nói chuyện ở đây trong bóng tối là thêm cơ hội cho vài Tokyoite xuất hiện, chú ý đến chuyện một người Nhật đang nói chuyện với một gaijin. Chứng hoang tưởng đang gia tăng nhanh chóng và càng lúc càng tồi tệ

“OK, sẽ như anh nói, man”

“Và đừng quên giữ thói quen bình thường. Đừng thay đổi gì hết. Hãy hòa nhập. Làm những việc như mọi người khác. Một cái đinh nhú lên sẽ bị búa đập xuống ngay. Búa cũng sẽ bị ảnh hưởng, nhóc. Giờ, đây là những gì tôi muốn cậu làm” Clark nói tiếp trong một phút “Hiểu chưa?”

“Rõ, sir”

“Biến đi” Clark đi xuống con hẻm và vào khách sạn của mình qua cửa sau, ơn giời khi không bị người khác nhìn thấy muộn như vậy. Tạ ơn Chúa vì Tokyo có tỷ lệ tội phạm thấp. Các cửa sau khách sạn Mỹ thường bị khóa hoặc có chuông báo động hoặc được một bảo vệ có vũ khí canh gác. Ngay cả trong thời chiến, Tokyo vẫn an toàn hơn Washington D.C

“Sao anh không mua một chai thay vì ra ngoài uống?” ‘ Chekov’ hỏi, không phải lần đầu tiên từ lúc bước chân vào phòng

“Có lẽ nên như thế” ghe câu trả lời, viên tình báo trẻ nhướng mắt từ tờ báo Nga, cậu ta đang học thêm tiếng Nga. Clark cầm điều khiển bật TV và tìm thấy bản tin CNN, bằng tiếng Anh

Giờ đến phần khó tiếp theo. Làm thế quái nào để mình lấy được thông tin đó? Anh tự hỏi. Anh không dám fax về cho Hoa Kỳ, ngay cả văn phòng Interfax tại Washington cũng quá nguy hiểm, cái ở Moscow thì không được mã hóa đủ và anh cũng không thể chuyển qua kênh CIA tại Đại Sứ Quán. Có một bộ quy tắc để hoạt động ở một quốc gia thân thiện và một bộ quy tắc khác để hoạt động ở một quốc gia thù địch. Không ai mong thay đổi các quy tắc ban đầu vốn đang được tuân theo mà không cảnh báo trước. Anh và các sĩ quan tình báo khác của CIA lẽ ra phải cảnh báo trước về sự kiện này, và điều này khiến người tình báo dày dạn kinh nghiệm nổi giận. Mấy cuộc điều trần về chuyện đó hẳn sẽ rất thú vị, nhưng anh phải làm cách nào còn sống để nhìn thấy nó được đã. Tin tốt duy nhất là anh có tên của nghi phạm đã giết Kimberly Norton. Ít nhất tin này cũng khiến anh nghĩ về nó một lúc và tâm trí anh bớt lang thang nghĩ quẩn vào lúc này. Sau khi xem TV trong nửa giờ, anh biết, ngay cả CNN cũng không biết được chuyện gì đang xảy ra. Và nếu CNN không biết thì chẳng ai biết. Clark nghĩ, điều đó không hẳn tuyệt vời. Giống như huyền thoại về Cassandra, con gái của Vu Priam thành Troy, người luôn biết chuyện sắp xảy ra, nhưng lời cô nói luôn bị bỏ ngoài tai. Nhưng Clark thậm chí còn không có cách nào để truyền thông tin ra ngoài…phải không?

Mình tự hỏi liệu…? Không. Anh lắc đầu. Điều đó thật điên rồ

• • •

“Chạy tối đa công suất” Sỹ quan chỉ huy tàu Eisenhower nói

“Chạy tối đa công suất, rõ” viên sỹ quan bánh lái nói và đẩy bánh lái về phía trước. Một vài giây sau, vòng kim di chuyển đến vị trí cũ “Sir, phòng máy trả lời đã tối đa công suất”

“Tốt lắm” vị CO nhìn về phía Tướng Dubro “Sir, có muốn đặt cược không?”

Thông tin chính xác, thật kỳ lạ, đến từ sonar. 2 trong số các tàu hộ tống trong Nhóm tàu chiến đấu đã khởi động sonar kéo, được gọi là ‘đuôi’, thu thập các tín hiệu, kết hợp với dữ liệu của hai tàu ngầm hạt nhân ở mạn phải của đội hình, chỉ ra rằng hạm đội Ấn Độ đã ở rất xa về phía nam. Sonar hiệu quả hơn nhiều so với radar. Sóng radar bị giới hạn bởi địa hình, nhưng sóng âm thanh có các kênh truyền dẫn riêng. Hiện tượng này khá kỳ dị, nhưng phổ biến đến mức không ai để ý. Hạm đội Ấn đang ở cách đây hơn 150 dặm và dù không quá xa đối với một máy bay chiến đấu phản lực, người Ấn tập trung vào phía nam của mình, không quan tâm nhiều về phía bắc và có vẻ như tướng Chandraskatta không ưu tiên các hoạt động bay vào ban đêm cũng như phải mạo hiểm với số lượng máy bay Harries hạn chế của mình. Chà, cả hai người đều nghĩ, hạ cánh ban đêm trên tàu sân bay đúng là không có gì vui cả

“Vẫn còn hơn phải một mất một còn” tướng Dubro trả lời sau một lúc phân tích

“tôi nghĩ anh nói đúng”

Đội hình vẫn đang im lặng, không có gì bất thường đối với các tàu chiến. Tất cả radar đều tắt và chỉ có radio được sử dụng, có khả năng truyền liên tục, chỉ phát sóng trong một phần trăm giây. Ngay cả thiết bị liên lạc vệ tinh lắp ở hai bên cũng sẽ tiết lộ vị trí và việc đi về phía nam của Srilanka phải được giữ bí mật

“Chiến tranh thế giới thứ II cũng thế này đây” vị CO tiêp tục bày tỏ nỗi lo lắng của mình. Hiện, về cơ bản, họ chủ yếu dựa vào con người, bổ sung các trạm quan sát, quét đường chân trời bằng cách sử dụng phạm vi truyền thống và thiết bị điện tử ‘mắt đêm’ để tìm kiếm thân và cột buồm của tàu chiến, trong khi các chốt quan sát ở boong dưới cần để ý những chùm tia có thể là dấu vết rò rỉ của tàu ngầm. Người Ấn đã cử ra 2 chiếc tàu ngầm và Dubro thậm chí không biết vị trí đại khái nó ở đâu. Chúng có lẽ cũng đang tiến về phía nam, nhưng nếu Chandraskatta thực sự thông minh như ông lo lắng, thì ông ta sẽ giữ một chiếc gần đây, chỉ để để phòng. Có lẽ thế. Dubro cũng là một chiến lược gia giỏi về đánh lừa

“Tướng quân?” Dubro quay đầu lại. Đó là một sỹ quan tín hiệu “Điện FLASH (KHẨN) từ CINCPAC”. Viên trung sỹ đưa qua và giơ đèn đỏ để chỉ huy nhóm tàu chiến đấu đọc

“Cậu đã xác nhận về việc nhận được bức điện chưa?” viên tướng hỏi trước khi đọc

“Chưa, sir, ngài đã ra lệnh phải tĩnh lặng hoàn toàn”

“Tốt lắm” Dubro bắt đầu đọc. 1 giây sau đó, ông chộp cả bức điện và đèn pin “Bọn chó đẻ!”.

Đặc vụ Robberton lái xe đưa Cathy về nhà, điều này là tín hiệu cho thấy Ryan một lần nữa lại trở thành một nhân viên chính phủ, chứ không chỉ là người đàn ông của vợ và gia đình. Chiếc Marine One chỉ cách vài bước, cánh quạt đã quay sẵn. Tổng Thống và Mrs Durling, JUMPER và JASMINE, đã làm xong nhiệm vụ cười toe toét trước rừng máy camera và sử dụng chuyến bay dài như một cái cớ để kêu gọi các nhà báo ngừng đặt câu hỏi. Ryan đi theo sau nhơ một kiểu người hầu

“Chúng ta có 1 giờ để bắt kịp tình hình” Durling nói khi chiếc trực thăng đáp xuống bãi cỏ phía nam Nhà Trắng “Khi nào Đại Sứ đến?”

“11.30” Brett Hanson trả lời

“Tôi muốn anh, Arnie và Jack cũng ở đó tham dự cuộc họp này”

“Vâng, thưa Tổng Thống” Ngoại Trưởng xác nhận

Các phóng viên ảnh vẫn có mặt ở đó như thường lệ, nhưng hầu hết các phóng viên phụ trách Nhà Trắng có thể đặt câu hỏi sắc sảo vẫn đang lấy hành lý ở sân bay Andrews. Ở lối vào tầng trệt, có nhiều đặc vụ thuôc Sở Mật Vụ hơn bình thường. Ryan tiến vào từ lối hướng tây và 2 phút sau có mặt tại phòng làm việc, cởi áo khoác, ngồi vào bàn và bắt đầu gọi điện. Tạm thời anh phớt lờ hồ sơ, quay số gọi CIA

“DDO, chào mừng về nhà, Jack” Mary Pat Foley cất lời. Ryan không quan tâm hỏi xem sao cô biết đó là anh. Không nhiều người có thể gọi trực tiếp cho cô

“Tệ đến mức nào?”

“Các nhân viên bên ĐSQ vẫn an toàn. Đại Sứ Quán vẫn chưa bị tấn công và chúng ta đang thủ tiêu mọi thứ”. Trạm Tokyo, giống như mọi trạm CIA, đều đã được vi tính hóa trong 10 năm gần đây. Chỉ mất vài giây để hủy dữ liệu và không để lại dấu vết “Giờ thì mọi thứ đã xong” Quy trình rất gọn gàng và ngăn nắp. Các đĩa máy tính đã bị xóa, định dạng lại, xóa, và sau đó được tẩy bằng nam châm cực mạnh Tin xấu là vài dữ liệu không thể khôi phục lại. Hiện có tổng 3 điệp viên “bất hợp pháp” ở Tokyo, các tài sản là con người của Hoa Kỳ đang ở đất nước – có lẽ là- kẻ thù

“Còn gì nữa?”

“Họ cho phép mọi người trở về, có hộ tống. Thực tế bọn họ đang chơi trò lịch sự” Mrs. Foley nói, không tỏ vẻ ngạc nhiên gì “Dù sao cũng không giống chuyện xảy ra ở Teheran năm 79. Về liên lạc, bọn họ vẫn cho phép chúng ta sử dụng các kênh vệ tinh, nhưng đang theo dõi bằng các thiết bị điện tử. ĐSQ đang sử dụng STU-6, còn lại thì ngắt kết nối. Chúng ta vẫn còn TAPDANCE (hệ thống liên lạc an toàn)” ý cô là các máy mã hóa ngẫu nhiên hiện đang được sử dụng bởi mạng liên lạc của Cơ quan An ninh Quốc gia (National Security Agency -NSA)

“Các tài sản khác?” Ryan hỏi, hy vọng đường dây an ninh không bị xâm nhập, nhưng vẫn cẩn thận sử dụng từ lóng

“không được sụ bảo vệ hợp pháp, họ gần như bất lực” Nỗi lo lắng thể hiện rõ trong giọng điệu của cô, kèm theo đó là cả sự tự trách. CIA vẫn hoạt động ở nhiều quốc gia mà ĐSQ gián tiếp hỗ trợ, nhưng Nhật Bản không nằm trong số đó, và ngay cả Mary Pat cũng không ngờ xảy ra chuyện này, giờ thì không thể cứu vãn được nữa

“Ngay cả họ cũng không biết chuyện gì đang xảy ra?” câu hỏi sắc lẹm,vị Phó giám đốc CIA phụ trách hiện trường nghĩ, sát thêm muối vào vết thương

“Không biết” Mrs. Foley công nhận “Họ không nhắc bất kỳ điều gì về chuyện này. Họ hoặc là không biết hoặc đã bị phản gián” Đây là cách nói khác, dễ chịu hơn, về chuyện bị bắt

“Các trạm khác thì sao?”

“Jack chúng ta vừa bị bắt khi chỉ còn quần lót, đó là thực tế đấy” Ryan nghe ra cô đang rất đau buồn, cô đang phải báo cáo sự thật giống như một bác sỹ phẫu thuật trong phòng OR. Thật xấu hổ khi bên Quốc Hội sẽ nướng cô lên chảo nóng không thương tiếc vì tình báo bất lực “Tôi có người ở Seoul và đang rung cây dọa khỉ, nhưng không hy vọng có tin gì từ họ trong vài giờ nữa”

Ryan lục tung đống giấy nhắn màu hồng “tôi có một bức điện, một giờ trước, từ Golovko….”

“Mẹ kiếp, hãy gọi cho tên khốn đó đi” Mary Pat nói ngay “Rồi cho tôi biết ông ta nói gì”

“Sẽ làm thế” Jack lắc đầu, nhớ lại nội dung hai người nói chuyện “Đến đây ngay đi. Mang theo Ed. Tôi cần bàn thảo vài việc nhưng không nói qua điện thoại được”

“Sẽ có mặt ở đó trong 30 phút nữa” Mrs. Foley trả lời

Ryan trải các bản fax trên bàn và đọc lướt nhanh. Các hoạt động của Lầu Năm Góc đang tiến triển nhanh hơn các cơ quan khác, nhưng giờ DIA (Cơ quan tình báo của Bộ Quốc Phòng) cũng đang vào cuộc, theo sau đó là Bộ Ngoại Giao. Chính phủ đang thức tỉnh – không gì tốt hơn tiếng súng để thực hiện việc đó, Jack mỉa mai nghĩ -nhưng các báo cáo đều giống nhau, các cơ quan khác nhau nhận được cùng một thông tin vào những thời điểm khác nhau và báo cáo như thể nó hoàn toàn mới. Anh xem lại các bản ghi điện thoại lần nữa, rõ ràng phần lớn đều nói chung một thứ. Đôi mắt anh quay lại với tin nhắn từ vị Chủ tịch Cục Tình báo Đối ngoại Nga. Jack nhấc điện thoại gọi, tự hỏi chiếc điện thoại nào trên bàn Golovko sẽ nổ chuông. Anh mở quyển sổ note, ghi lại thời gian. Tất nhiên, VĂn phòng tín hiệu cũng sẽ ghi âm lại cuộc gọi này, nhưng anh muốn có ghi chú của riêng mình

“Xin chào, Jack”

“Đường dây cá nhân à, Sergey Nikolay’ch?”

“Dành cho một người bạn cũ, tại sao không?” vị quan chức người Nga dừng lại, kết thúc lời nói hài hước trong ngày “tôi đoán cậu đã biết chuyện”

“Ồ, đúng thế” Jack nghĩ một lúc trước khi tiếp tục “Chúng tôi bị bất ngờ” anh công nhận. Jack nghe thấy tiếng rên rỉ đặc trưng sự thông cảm của người Nga

“Chúng tôi cũng thế. Hoàn toàn bất ngờ. Cậu có biết mấy thằng điên đó đang định làm gì không?” vị chủ tịch RVS hỏi, giọng ông xen lẫn sự tức giận và quan tâm

“Không, vào lúc này, tôi thấy chả có gì hợp lý hết” và có lẽ đó chính là điều anh lo lắng nhất

“Các cậu có kế hoạch gì không?”

“Ngay bây giờ? Không” Ryan nói “Đại sứ bên họ sẽ đến đây trong khoảng 1 giờ nữa”

“Đúng là biết chọn thời điểm” người Nga nhận xét “Nếu tôi nhớ không nhầm, bọn họ đã từng làm thế với các cậu trước đây”

“Và cả với bên anh nữa” Ryan nói, nhớ lại cuộc chiến tranh Nga-Nhật bắt đầu như thế nào. Bọn họ đúng là thích tạo bất ngờ

“Phải, Ryan, bọn họ cũng làm thế với chúng tôi” và giờ thì Jack biết vì sao Sergey gọi điện thoại và tại sao giọng ông ta thực sự quan tâm thế. Nói gì thì nói, sợ cái điều không biết không chỉ giới hạn ở trẻ nhỏ, đúng không? “Có thể nói cho tôi biết loại tài sản nào cậu có ở đó để giải quyết khủng hoảng này không?”

“Sergey, vào lúc này tôi cũng không chắc nữa” Ryan nói dối “Nếu rezidentura (nhân viên tình báo) của ông đang làm nhiệm vụ, thì ông cũng biết là tôi mới nhậm chức thôi. Tôi cần thời gian để bắt kịp công việc. Mary Pat đang trên đường tới văn phòng tôi bây giờ”

“Ah” Jack nghe thấy đầu kia nói. Chà, đây rõ ràng là lời nói dối và Sergey là một nhân viên tình báo già đời, thông minh, chuyện nghiệp nên rõ ràng cũng biết “Các cậu thật ngốc khi không kích hoạt THISTLE sớm hơn”

“Đây là đường dây mở đấy, Sergey Nikolay’ch” đó là một nửa sự thật. Cuộc gọi này được chuyển tiếp qua Đại Sứ Quán Hoa Kỳ ở Moscow trên một đường dây an ninh, nhưng từ ĐSQ tới văn phòng Sergy cũng là một đường dây thương mại tiêu chuẩn, và vì vậy,có thể bị nghe lén

“Cậu không cần phải lo lắng quá, Ivan Emmetovich. Còn nhớ cuộc nói chuyện của chúng ta trong văn phòng của tôi không?”

Ồ, đúng vậy. Có le người Nga đã thực sự điều khiển được Sếp phản gián Nhật Bản. Nếu vậy, ông ta hoàn toàn có thể biết cuộc gọi này có an toàn hay không. Và nếu vậy, trên tay ông ta có thêm vài quân bài khác. Tốt thật. Ông ta đang đề nghị với Ryan một điều gì đó không?

Ryan tự ra lệnh cho bản thân, mày nghĩ nhanh lên nào, Jack. Được rồi, người Nga có một mạng lưới khác và đang hoạt động….

“Sergey, chuyện này rât quan trọng: ông không nhận được cảnh báo gì à?”

“Jack, tôi thề với danh nghĩa một điệp viên…” Ryan gần như có thể nhìn thấy nụ cười gượng gạo từ đầu dây bên kia “Tôi vừa phải nói với tổng thống của tôi là tôi hoàn toàn bị bất ngờ và điều khiến tôi xấu hổ hơn cả là…”

Jack không quan tâm nghe mấy lời lảm nhảm. Được rồi. Người Nga thực sự có một mạng lưới gián điệp khác đang hoạt động ở Nhật, nhưng họ có lẽ cũng không nhận được bất kỳ cảnh báo nào, đúng không? Không, quá nguy hiểm nếu chân đạp hai thuyền. Sự thật tiếp theo: Mạng lưới thứ hai này đang xâm nhập vào chính phủ Nhật, phải là thế nếu họ để PSID xâm nhập. Nhưng THISTLE chủ yếu là mạng lưới gián điệp thương mại – đã luôn là thế -và Sergey vừa nói với anh rằng Mỹ đã rất ngu ngốc khi kích hoạt nó sớm hơn. Jack biết rằng có điều gì đó mới sẽ đến, vì vậy anh không để ý đến việc Moscow thừa nhận thất bại, chuyện này có ý sâu xa hơn

“Sergey Nikolay’ch, tôi còn rất ít thời gian. Ông hẳn có chuyện gì muốn nói, đó là chuyện gì?”

“Tôi đề nghị hai quốc gia chúng ta hợp tác. Tổng thống Grushavoy đã chấp nhận đề xuât này” Jack để ý thấy, ông ta không đề cập đến việc hợp tác toàn diện, nhưng ngay cả như thế thì đề xuất này cũng gây bất ngờ

Không bao giờ, chưa bao giờ, ngoại trừ trên phim ảnh, KGB và Cia thực sư hợp tác trong mấy việc lớn. Chắc chắn, thế giới đã thay đổi rất nhiều, nhưng KGB, ngay cả trong bộ áo mới, vẫn đang xâm nhập vào các cơ quan Hoa Kỳ và vẫn rất giỏi chuyện đó. Đó là lý do vì sao bạn không để họ biết toàn bộ. Nhưng ông ta vừa đưa ra lời đề nghị hợp tác. Vì sao?

Người Nga đang sợ hãi. Sợ điều gì?

“Tôi sẽ đệ trình đề nghị đó lên Tổng Thống sau khi tham vấn với Mary Pat”

Ryan cũng không chắc mình sẽ đệ trình nó thế nào. Tuy nhiên, Golovko biết đề nghị ông vừa đưa đặt lên bàn người Mỹ có giá trị đến mức nào, vì vậy không cần nhiều hiểu biết cũng biết họ sẽ trả lời thế nào

Một lần nữa, Ryan có thể nghe thấy tiếng cười từ đầu dây bên kia “tôi sẽ không quá ngạc nhiên nếu Foleyeva không đồng ý. Tôi sẽ ở lại văn phòng thêm vài giờ nữa”

“Tôi cũng thế. Cảm ơn, Sergey”

“Chúc một ngày tốt lành, tiến sỹ Ryan”

“Chà, nghe có vẻ thú vị đấy” Robby Jackson đứng ở ngưỡng cửa nói “Có vẻ như cậu cũng có một đêm dài”

“Cả đêm trên máy bay. Cà phê không?” Jack hỏi

Viên tướng lắc đầu “Uống thêm 1 cốc nữa là tôi lìa đời đấy” anh bước vào và ngồi xuống

“Tệ thế à?”

“Và càng lúc càng tệ hơn. Chúng tôi vẫn đang cố tìm hiểu xem có bao nhiêu lính Nhật- họ vẫn đang chuyển quân. 1 giờ trước, một chiếc C-141 đã đổ xuống Yakota và rồi lại cất cánh. Điều khốn khiếp nay vẫn đang diễn ra” Robby nói “Có lẽ là vấn đề radio, họ có có thể không đủ nhiên liệu để bay đi đầu đó. Phi hành đoàn gồm 4 người, có lẽ 5 người – tôi quên mất. Bộ ngoại giao đang cố gắng kiểm tra xem có bao nhiêu doanh nhân ở đó. Có thể có con số đại khái, nhưng cũng còn có cả những khách du lịch ở đó nữa”

“Con tin” Ryan cau mày

Viên tướng gật đầu “Ước tính khoảng 10.000 người”

“Hai chiếc tàu ngầm thì sao?”

Jackson lắc đầu “Chết. Không ai sống sót. Stennis đã trục vớt được máy bay và đang hướng về Trân Châu Cảng với vận tốc 12 hải lý/giờ. Enterprise đang cố gắng di chuyển với 1 cánh quạt, tốc độ khoảng 6 hải lý/giờ. Nếu hư hỏng động cơ chính như CO nói thì có lẽ tốc độ bằng 0. Họ vừa cử một tàu kéo lớn đến hỗ trợ. Chúng tôi vừa cử vài chiếc P-3 tới Midway để tuần tra chống ngầm. Nếu tôi là phía bên kia, tôi sẽ cố gắng loại bỏ chúng. Johnie Reb sẽ ổn thôi nhưng Big-E cmn rất dễ trở thành mục tiêu vì dễ tổn thương. CINCPAC đang lo lắng chuyện đó. Jack, chúng ta giờ không còn nhiều lực lượng đâu”

“Guam thì sao?”

“Tất cả quần đảo Marianas đều biến mất, ngoại trừ một điều” Jackson giải thích về chuyện Oreza “Tất cả những điều ông ấy nói với chúng ta đều cho thấy tình hình rất tệ”

“Có đề nghị gì không?”

“Tôi đang cho người xem xét vài phương án, nhưng đầu tiên, chúng tôi cần biết liệu Tổng Thống có muốn cho phép chúng tôi cố gắng làm gì đó không. Ông ấy sẽ cho phép chứ?” Robby hỏi

“Đại sứ của họ sẽ sớm đến đây”

“Tốt đây. Tiến sỹ Ryan, cậu chưa trả lời câu hỏi của tôi”

“Tôi vẫn chưa biết câu trả lời”

“Xây dựng niềm tin tốt đấy”

• • •

Đối với đại tá Bud Sanchez, kinh nghiệm này đúng là độc nhất vô nhị. Việc anh tình cờ trục vớt thành công máy bay chống ngầm S-3 Viking không có gì là kỳ diệu. Chiếc “Hoover” rất dễ lái và tốc độ gió trên boong khoảng 20 hải lý/giờ. Giờ thì toàn bộ cánh máy bay đã trở lại tàu và tàu sân bay đang di chuyển theo hướng khác

Di chuyển theo hướng khác. Không bước vào nguy hiểm, là tín ngưỡng của hải quân Hoa Kỳ, nhưng họ đang phải khập khiễng quay về Trân Châu Cảng. Năm phi đội máy bay chiến đấu và máy bay cường kích xếp hàng trên boong tàu John Stennis, tất cả đều sẵn sàng chiến đấu, ngoại trừ việc không thể cất cánh dù có chuyện khẩn cấp. Đây là vấn đề gió và trọng lượng. Các tàu sân bay cần phải chạy ngược gió để đẩy và thu hổi máy bay, vì vậy tàu chiến cần lắp một động cơ chính mạnh mẽ, để có thể tạo ra luồng gió tối đa phía trên mũi tàu. Không khí chuyển động cộng thêm xung lực cất cánh do máy phóng hơi nước tạo ra để nâng máy bay bay lên không trung. Khả năng cất cánh bị hạn chế trực tiếp bởi trọng tải, tức là trọng lượng của nhiên liệu và vũ khí được trang bị. Anh thực sự có thể phóng máy bay, nhưng không có nhiên liệu để bay lâu trên không hoặc săn mục tiêu trên biển, và anh không có vũ khí để tấn công những mục tiêu đó. Anh đánh giá mình có khả năng sử dụng máy bay chiến đấu để bảo vệ hạm đội chống lại một mối đe dọa trên không trong bán kính khoảng 100 dặm. Nhưng không có mối đe dọa trên không, và dù họ biết vị trí đội hình Nhật Bản đang rút lui ở đâu, anh cũng không có khả năng điều máy bay để truy đuổi. Thêm vào đó, anh cũng không nhận được lệnh cho phép làm vậy

Đêm trên biển đáng lẽ phải là thứ đẹp mê hồn, nhưng không phải đêm nay. Những vì sao và mặt trăng phản chiếu trên mặt biển tĩnh lặng, khiến ai nấy đều lo lắng. Một chút ánh sáng cũng đủ để phân biệt các con tàu, chúng đã tắt hay chưa, chiếc máy bay duy nhất trong cánh của anh còn bay được là trực thăng chống ngầm, có thể bay được dựa theo đèn chống va chạm nhấp nháy chủ yếu ở phía trước của tàu sân bay, và đèn của một số tàu hộ tống của Johnnie Reb. Tin tốt duy nhất là hệ thống sonar của các tàu khu trục và tàu khu trục nhỏ vẫn đang hoạt động tốt kỳ diệu do cả hạm đội di chuyển chậm, sonar mảng của tàu chiến đi theo phía sau đã được bật. Không quá nhiều. ầu hết các tàu hộ tống đều đi phía sau Enterprise, vòng trong vòng ngoài, như thể các vệ sĩ đang vây quanh nguyên thủ quốc gia, trong khi một tàu tuần dương Aegis giữ con tàu bằng dây cáp, giúp nó tăng tốc độ lên 6.5 hải lý/giờ. Nếu không có một cơn bão ở mũi tàu thì Big-E không thể tiến hành các hoạt động bay

Các tàu ngầm, trong lịch sử vốn là mối đe dọa nhất với tàu sân bay, có thể đâu đó ngoài kia. Trân Châu Cảng cho biết không có dấu hiệu của tàu ngầm xung quanh các nhóm chiến đấu hiện tại, nhưng mấy người trên bờ nói điều đó dễ lắm. Các sỹ quan sonar đang căng hết dây thần kinh lên để không bỏ lỡ bất cứ điều gì, chỉ để tìm những thứ vụn vặt nhất, như dòng nước xoáy trong nước, tiếng cá rì rào, vân vân…Có thể thấy rõ sự căng thẳng trong hạm đội. Một chiếc tàu khu trục nhỏ cách đó năm dặm đã tăng tốc độ và quay ngoắt sang trái. Chắc chắn sonar của nó đang ping thứ gì đó, có lẽ chẳng có gì ngoài trí tưởng trượng của một sỹ quan sonar cấp 3 vừa nghe hoặc không nghe thấy tiếng rắm của một con cá voi. Có lẽ là hai con, đại tá Sanchez nghĩ. Một trong những chiếc Seahawk dưới quyền anh đang bay thấp gần mặt biển, thả sonar tự do. Còn 1300 dặm nữa mới đến Trân Châu Cảng, Sanchez nhủ, 12 hải lý/giờ, tức là mất 4 ngày rưỡi. Mỗi dặm đều bị đe dọa tàu ngầm tấn công

Một câu hỏi khác: Thằng thiên tài nào nghĩ việc rút khỏi Tây Thái Bình Dương là ý kiến hay vậy? Hoa Kỳ chẳng phải là nước mạnh nhất thế giới sao? Thể hiện sức mạnh quanh thế giới là điều quan trọng, phải không? Sanchez nghĩ, chắc chắn nó từng rất quan trọng, khi anh nhớ tới các lớp học từng tham gia ở War College, New Port trước khi nắm giữ vị chí chỉ huy cánh máy bay trên tàu sân bay. Hải quân Hoa Kỳ từng ngang với hải quan toàn thế giới cộng lại trong suốt 2 thế hệ và sự hiện diện của nó luôn khiến người khác phải khiếp sợ, chỉ cần nhìn vào những bức ảnh được xuất bản trong ấn bản mới nhất cuốn Kỷ Yếu Tàu Chiến của Jane là biết. Bạn sẽ không bao giờ biết những con tàu chiến đang ở đâu, nhưng chỉ cần đếm những chỗ neo đậu còn trống tại các căn cứ hải quân lớn và xem xét thế giới rộng lớn như thế nào để biết phạm vi ảnh hưởng của Hải quân Hoa Kỳ lớn đến mức nào. Chà, giờ thì không còn điều kỳ diệu đó nữa. Theo thời gian, hai bến tàu khô lớn nhất ở Trân Châu Cảng sẽ đầy tàu trong thời gian tới và nếu tin tức về Marians là đúng thì Hoa Kỳ vẫn thiếu lực lượng cơ động để chiếm lại chúng, ngay cả nếu Mike Dubro quyết định phi về nhà nhanh như Sư Đoàn 7.

“Xin chào, Chris, cảm ơn vì đã đến”

Viên Đại Sứ sẽ đến Nhà Trắng trong vài phút nữa. Việc sắp xếp thời gian này là không thể, nhưng viên sỹ quan ở ĐSQ biết, bất kể ai đang ra quyết định ở Tokyo, ông ta cũng không quan tâm đến việc Nagumo có cảm thấy tiện hay không. Ông ta cũng cảm thấy khó xử vì một lý do khác, thành phố Washington thường ít chú ý đến người nước ngoài, nhưng tình hình sẽ sớm thay đổi, Nagumo sẽ bị coi là gaijin

“Seiji, chuyện quái gì đang diễn ra ở ngoài kia thé?” Cook hỏi

Cả hai người đều là thành viên của CLB University, một câu lạc bộ sang trọng bên cạnh đại sứ quán Nga, có phòng tập thể dục tốt nhất ở Washington, và được ưa chuộng vì có nhân viên được đào tạo tốt và đồ ăn phục vụ nhanh. Một công ty thương mại Nhật Bản đã thuê một dãy phòng ở đó, và dù họ sẽ không thể sử dụng điểm hẹn gặp này nữa nhưng hiện tại nó vẫn đảm bảo tính ẩn danh

“Chris, họ đã nói gì với anh?”

“Rằng một trong những tàu chiến bên anh đã gây tai nạn. Chúa ơi, Seiji, không phải mọi thứ chưa đủ tệ sao mà phải gây ra lỗi lầm này? Cái sự cố bình nhiên liệu chết tiệt đó vẫn chưa đủ tệ sao?”

Nagumo suy nghĩa một giây trước khi tra lời. Theo một cách nào đó, đây là tin tốt. Bọn họ vẫn chưa biết đến toàn bộ sự kiện, đúng như anh ta dự đoán và Đại Sứ Nhật hy vọng. Hiện giờ anh ta vẫn lo lắng dù không thể hiện gì trên mặt

“Chris, đó không phải là một tai nạn”

“Ý anh là sao?”

“ý tôi là có một cuộc giao tranh nào đó. Ý tôi là đất nước tôi cảm thấy bị đe dọa và rằng chúng tôi đã thực hiện một số biện pháp phòng thủ để bảo vệ chính mình”

Cook vẫn chưa nắm bắt được vấn đề, dù anh là một chuyên gia Nhật Bản trong Bộ Ngoại Giao, anh vẫn chưa được thông báo đầy đủ và chỉ biết được thông tin qua radio, còn xa mới đủ. Nagumo thấy, chuyện nước Mỹ bị tất công vượt xa trí tưởng tượng của Chris. Dù sao thì Liên xô cũng giải tán rồi, phải không? Seiji Nagum cảm thấy vô cùng hài lòng. Dù kinh hoàng trước những rủi ro mà đất nước của anh ta sẽ phải chịu và không biết lý do thực sự là gì, anh ta vẫn là người yêu nước, là một phần của văn hóa Nhật. Anh ta nhận được lệnh và hướng dẫn phải thực hiện, và mặc dù anh ta nguyền rủa chúng trong lòng, anh ta tự coi mình là một người lính và phải phục vụ tổ quốc mình, chỉ vậy thôi. Và Cook là một gaijin thực sự, chứ không phải anh ta. Anh ta lặp lại điều đó với chính mình

“Chris, hai nước chúng ta đang trong tình trạng chiến tranh. Các anh đã ép chúng tôi đi quá xa. Xin lỗi, tôi cũng không vui vẻ gì khi thông báo điều này, nhưng anh phải hiểu điều đó”

“Đợi một chút” Chris Cook lắc đầu với vẻ khó hiểu thể hiện rõ trên nét mặt “Ý anh là chiến tranh? Chiến tranh thực sự?”

Nagumo chậm rãi gật đầu, với giọng lý trí và hối lỗi “Chúng tôi cũng đã thu hồi lại quần đảo Marianas. May mắn là không có thương vong về người. Đã có một cuộc giao tranh ngắn giữa hải quân hai nước, có thể nghiêm trọng hơn, nhưng không dữ dội. Cả hai bên đều rút lui, đó là một điều tốt”

“Các anh đã giết người của chúng tôi?”

“Phải, tôi rất tiếc khi phải nói rằng có thương vong ở cả hai bên” Nagumo dừng lại, nhìn xuống, tránh ánh mắt bạn mình. Quả nhiên, anh ta đã nhìn thấy những cảm xúc đúng như mong đợi “Xin đừng đổ lỗi cho tôi về điều đó, Chris” anh ta tiếp tục, cố gắng kiểm soát giọng điệu “Nhưng những chuyện này đã xảy ra rồi. Tôi không tham gia vào. Không ai hỏi ý kiến của tôi cả. Anh biết ý của tôi là thế nào rồi đấy. Anh biết tôi sẽ nói gì mà” Cook biết lời nói này là thực

“Chúa ơi, Seiji, chúng ta có thể làm gì?” Câu hỏi thể hiện tình bạn và sự ủng hộ, đúng như anh ta mong đợi. Hơn nữa, đây chính xác là bước đột phá mà Nagumo mong đợi và cần có

“Chúng ta phải ra cách để kiểm soát tình hình. Tôi không muốn đất nước tôi bị phá hủy lần nữa. Chúng ta phải dừng việc này lại càng nhanh càng tốt” ây là mục tiêu của đất nước, và cũng là mục tiêu của chính anh ta “Thế giới sẽ không bao giờ cho phép loại…chuyện kinh tởm này. Đất nước tôi đang có những cái đầu lạnh. Goto là một tên ngu” Nagumo giơ tay “phải, tôi vừa nói đó, ông ta là một thằng ngu. Nhưng, vì những kẻ ngu, chúng ta đang để hai nước gây ra thiệt hại vĩnh viễn cho nhau? Quốc hội của anh thì sao? Dự luật cải cách thương mại của tên Trent điên rồ đó là một sai lầm lớn. Hãy xem nó mang lại cho chúng ta điều gì!” Giờ thì anh ta đang thực sự tức giận. Giống như hầu hết các nhà ngoại giao, anh ta có thể che giấu cảm xúc của mình, giờ thì anh ta đang khám phá ra tài năng diễn xuất khiến mọi thứ trở nên hiệu quả hơn bởi thực tế anh ta thực sự tin vào những gì mình đang nói. Anh ngẩng đầu, nước mắt lấp lánh “Chris, nếu những người như chúng ta không kiểm soát tình hình hình – lạy chúa, vậy thì chuyện gì sẽ xảy đến? Nhiều thế hệ đã cố gắng đều trở thành vô ích. Đất nước của anh và tôi, cả hai sẽ đều thương tổn, mọi người sẽ chết, cuộc sống của mọi người bị hủy hoại và vì cái gì? Vì mấy thằng ngu ở cả nước anh và nước tôi không thể giải quyết những khó khăn trong tranh chấp thương mại? Christopher, anh phải giúp tôi dừng điều này lại. Anh phải làm thế!” Dù có là lính đánh thuê và kẻ phản bội hay không, Christopher Cook vẫn là một nhà ngoại giao, và tín ngưỡng chuyên nghiệp của anh ta là hạn chế chiến tranh. Anh ta phải trả lời

“Nhưng các anh thực sự có thể làm gì?”

“Chris, anh biết quyền lực của tôi thực tế cao hơn nhiều so với vị trí” Nagumo nói thẳng “Tôi có thể làm nhiều thứ hơn cho anh vì tình bạn của chúng ta”

Cook gật đầu. Anh ta đã nghi ngờ điều đó

“Tôi có nhiều bạn bè có ảnh hưởng ở Tokyo. Tôi cần thời gian, cần không gian để đàm phán. Bằng cách đó, tôi có thể xử lý tình huống, cho các đối thủ của Goto một cơ hội. Chúng ta phải đưa hắn về đúng nơi hắn thuộc về – hoặc để hắn tự sát. Kẻ mất trí đó có thể phá hủy đất nước của tôi, Chris! Vì Chúa, anh phải giúp tôi dừng ông ta lại” Lời cuối cùng thực sự xuất phát từ trái tim

“Seiji, tôi có thể làm quái gì đây? Tôi chỉ là một DASS, nhớ không? Một quan chức bé nhỏ dưới quyền rất nhiều người”

“Anh là một trong số ít những người trong Bộ Ngoại giao thực sự hiểu chúng tôi. Họ sẽ hỏi ý kiến của anh”. 1 chút tâng bốc, Cook gật đầu

“Có lẽ thế, nếu họ thông minh” anh ta nói thêm “Scott Adler biết tôi. Chúng tôi sẽ nói chuyện”

“Anh có thể nói cho tôi biết Bộ ngoại giao bên anh muốn gì, tôi có thể chuyển thông tin đó về Tokyo. Nếu may mắn, tôi có thể có người của mình trong Bộ Ngoại Giao đề xuất trước. Nếu chúng ta phối hợp với nhau theo cách đó thì ý kiến của bên anh sẽ trở thành ý kiến bên tôi, và chúng ta có thể dễ dàng đạt được mục đích” Đây được gọi là ‘judo’, kỹ thuật dùng mềm chống cứng,chủ yếu là dùng sức mạnh của chính đối thủ để chống lại họ. Nagumo nghĩ giờ anh ta đã sử dụng kỹ thuật này rất thành thạo. Phải thuyết phục sự phù phiếm của Cook rằng anh ta có thể tự mình quản lý chính sách đối ngoại nhờ khôn khéo. Nó cũng làm thỏa mãn sự phù phiếm của Nagumo vì chính anh ta nghĩ ra trò này

Sự nghi ngờ lại hiện rõ trên mặt Cook “Nhưng nếu chúng ta trong tình trạng chiến tranh, thế quái nào chúng ta có thể…”

“Goto cũng không phải hoàn toàn điên rồ. Chúng ta vẫn để ĐSQ mở ở mỗi nước để có kênh liên lạc. Chúng tôi sẽ đề xuất các anh trả lại quần đảo Marianas, tôi nghi ngờ đề xuất này là thật, nhưng nó sẽ được đưa ra trong các cuộc đàm phán, cho thấy sự chân thành của chúng tôi” Seiji nói “Tôi nói ra chuyện này tức là đang phản bội lại đất nước mình” đúng như kế hoạch

“Chính phủ của anh sẵn sàng chấp nhận những điều kiện nào để chấm dứt cuộc xung đột này?”

“Theo ý kiến của tôi? Độc lập hoàn toàn cho phía bắc quần đảo Marianas; chấm dứt tình trạng khu tự trị của Hoa Kỳ. Về mặt địa lý và kinh tế, chúng thuộc phạm vi ảnh hưởng của Nhật. Tôi nghĩ đó là một thỏa hiệp công bằng. Chúng tôi đánh giá cao việc thu hồi đất ở đó” Nagumo nhắc nhở vị khách của mình “Đó là suy đoán của tôi, nhưng chắc cũng không quá xa thực tế”

“Guam thì sao?”

“Chừng nào nó còn được phân giới là một khu phi quân sự, thì đó vẫn là lãnh thổ của Hoa Kỳ. Một lần nữa, đây cũng chỉ là suy đoán của tôi nhưng chắc không xa với thực tế. Sẽ cần thời gian để giải quyết hoàn toàn nhiều vấn đề nhưng tôi nghĩ chúng ta có thể dừng cuộc chiến này lại trước khi bị đẩy đi xa hơn”

“Sẽ thế nào nếu chúng tôi không đồng ý?”

“Thì nhiều người sẽ chết. Chúng ta là những nhà ngoại giao, Chris. Nhiệm vụ của chúng ta trong đời là ngăn chặn nó” Một lần nữa “Nếu ah có thể giúp tôi, hãy cho chúng tôi biết anh anh muốn làm gì để bên tôi tiến theo hướng đó, anh và tôi có thể kết thúc một cuộc chiến, Chris. Xin anh, liệu có thể giúp tôi không?”

“Seije, tôi không cần tiền để làm điều này đâu” Cuối cùng Cook cũng nói thay cho câu trả lời

Thật ngạc nhiên. Cuối cùng thì người đàn ông này cũng có nguyên tắc. Càng may mắn hơn là bọn họ không có tầm nhìn

• • •

Đại sứ Nhật Bản đã tới, theo hướng dẫn, đi vào lối vào Phía Đông. Một lễ tân Nhà Trắng phụ trách mở cửa chiếc xe Lexus và viên lính thủy đánh bộ đứng ở cửa giơ tay chào, không nói lời nào. Ông ta đi một mình, không vệ sỹ đi kèm và đi ngang qua máy dò kim loại một cách nhẹ nhàng, sau đó rẽ về phía Tây, và đi qua một hành lang dài, đến lối vào của nơi làm việc Tổng Thống. Chân dung của các tổng thống trước của Hoa Kỳ được treo trên các bức tường của lối đi, cũng như các tác phẩm điêu khắc của Frederic Remington và các trưng bày khác gợi nhớ về lịch sử tiên phong của nước Mỹ. Người Nhật đến đây và cảm nhận được phong thái của một đất nước vĩ đại. Ba đặc vụ mật vụ dẫn ông ta đến tầng của Văn Phòng Quốc Vụ (State Floor), khu vực ông ta biết rất rõ, rồi đi về phía tây vào trung tâm hành chính của nước Mỹ. Ông ta thấy rõ những ánh mắt rát không thiện cảm, thỉnh thoảng còn trầm tư, hoàn toàn khác với những ánh mắt thân thiện ông ta nhận được trong tòa nhà này. Cuối cùng, điều đáng nói là cuộc họp được sắp xếp trong Phòng Hội nghị Roosevelt, nơi treo Giải Nobel của Theodore vì đã đàm phán chấm dứt cuộc chiến tranh Nga-Nhật

Đại sứ nghĩ, nếu cách đón khách này là cách gây bất lợi cho ông ta thì cuối cùng phản tác dụng. Người Mỹ, và những người từ các quốc gia khác, luôn được biết đến với những trò ngớ ngẩn thế này. Phòng Hiệp ước Ấn Độ (Indian Treaty Room), liền kề với Tòa nhà Hành chính cũ (Old Executive Office Building), được thiết kế để chống lại sự man rợ. Nó nhắc nhở ông ta nhớ về cuộc xung đột lớn đầu tiên mà nước Nhật từng trải qua, đã nâng Nhật Bản lên hàng các quốc gia vĩ đại bằng việc đánh bại của một quốc gia khác, đại Nga, nước Nga dưới thời Sa hoàng, một đất nước mạnh bên ngoài, thối nát bên trong, chia rẽ, một con hổ giấy. Thực tế, viên đại sứ nghĩ, rất giống nước Mỹ. Giờ ông ta cần nghĩ theo cách đó để giúp cho đầu gối khỏi run. Tổng thống Durling đứng đó và đưa tay ra bắt

“Ngài đại sứ, ông đã biết mọi người ở đây. Mời ngồi”

“Cảm ơn Ngài tổng thống, và cảm ơn đã ngài đã dành thời gian trong lịch trình bận rộn để gặp gặp” Ông ta nhìn quanh phòng họp khi Durling tiến về ghế mình ở phía đối diện, gật đầu chào từng người. Brett Hanson, Ngoại trưởng; Arnold van Damm, chánh văn phòng; John Ryan, Cố Vấn An Ninh Quốc Gia. Ông ta biết Bộ trưởng quốc phòng cũng đang ở trong tòa nhà này, nhưng không tham gia cuộc họp. Thú vị đấy. Viên đại sứ đã làm việc rất nhiều năm ở Washington và biết rõ người Mỹ. Nét mặt của tất cả người ngồi đây đều đang tức giận, dù Tổng Thống đang kiềm chế cảm xúc của mình, giống như mấy nhân viên an ninh đứng ở cửa, cái nhìn của ông ta giống một người lính. Sự tức giận của Hanson lộ rõ ra ngoài, ông ta không tin có kẻ nào ngu xuẩn đến mức đe dọa đất nước mình – ông ta giống như một đứa trẻ quen với một giáo viên công bằng và nghiêm khắc, thi trượt nên rất tức giận. Van Dam thì là một chính trị gia và có thể coi ông ta như một gaijin- một gã lùn tò mò. Ryan tỏ ra ít tức giận nhất trong đám người ở đây, dù vẫn có, thể hiện ở cách viết hơn là trong đôi mắt xanh như mắt mèo. Viên đại sứ chưa bao giờ làm việc trực tiếp với Ryan, chỉ gặp một vài lần trong những dịp cấp bang. Một điểm chung mà hầu hết các đại sứ biết về anh, và hồ sơ của anh cũng ghi rõ, Ryan nổi tiếng là chuyên gia về Châu Âu và do vậy không biết gì nhiều về Nhật bản. Tốt lắm, viên đại sứ nghĩ. Nếu anh ta hiểu biết nhiều hơn thì anh ta sẽ là một kẻ thù nguy hiểm

“Ngài Đại Sứ, ông đã yêu cầu cuộc găp này” Hanson nói “Chúng tôi sẽ để ông nói chuyện trước”

Ryan kiên nhẫn lắng nghe phần mở đầu. Phần phát biểu khai mạc dài dòng và được chuẩn bị kỹ lưỡng, không gì khác hơn là những lời lịch sự mà bất kỳ quốc gia nào cũng sẽ nói trong tình huống như vậy, cộng với một vài từ đặc trưng của mỗi quốc gia. Đó không phải là lỗi của họ, mặc dù Nhật Bản và Hoa Kỳ đã duy trì một tình bạn trung thành lâu dài và có lợi và cống hiến nhiều, họ đã bị đàn áp và bị coi là một nước chư hầu thấp kém. Họ cũng rất tiếc về tình huống này, vân vân…Đây chỉ là những lời lảm nhảm ngoại giao, và Jack để đôi mắt mình làm việc trong khi tai lọc bỏ tiếng ồn

Thú vị hơn là hành vi của người nói. Khi bầu không khí thân thiện, các nhà ngoại giao thường có xu hướng phát biểu hoa mỹ; khi bầu không khí thù địch, họ lờ đi như thể xấu hổ khi phải phát biểu. Nhưng không phải lúc này. Đại sứ Nhật Bản tỏ ra hung hăng, ca ngợi đất nước của mình và các hành động của Nhật. Thái độ không hề nao núng, không xấu hổ. Jack nhớ rằng, ngay cả trong Thế chiến thứ hai, đại sứ Đức trông rất buồn khi thông báo với Molotov về cuộc xâm lược của Hitler vào Liên Xô

Jack cũng nhận thấy Tổng Thống thờ ơ lắng nghe, để Arnie thể hiện tự tức giận à Hanson trông rất sốc. Tốt cho ông ta

“Ngài Đại Sứ, chiến tranh chống lại Hoa Kỳ không phải là chuyện nhỏ” Ngoại Trưởng nói khi viên đại sứ phát biểu xong

Viên đại sứ không phản đối “Chỉ chiến tranh nếu các ngài muốn thế. Chúng tôi không mong muốn phá hủy đất nước của các ngài, nhưng chúng tôi sẽ bảo vệ an ninh của riêng mình” Ông ta ám chỉ quần đảo Marianas từng thuộc lãnh thổ Nhật và giờ họ muốn có lại nó lần nữa. Đất nước của ông ta có quyền kiểm soát lãnh thổ của mình. Ông ta nói chuyện phải thế

“Ông hẳn phải biết rằng chúng tôi có khả năng phá hủy đất nước của ông?” Hanson nói

Ông ta gật đầu “Phải, tôi biết. Chúng tôi nhớ rất rõ rằng các ngài đã dùng vũ khí hạt nhân trên đất nướ chúng tôi”

Nghe câu trả lời này, đôi mắt của Jack hơi mở rộng ra.Anh viết trong sổ tay của mình, vũ khí hạt nhân?

“Ông còn điều gì muốn nói nữa không” Durling tham gia vào cuộc nói chuyện

“Ngài Tổng Thống – đất nước tôi cũng có vũ khí hạt nhân”

“Bằng gì?” Arnie khịt mũi đặt câu hỏi. Ryan thầm cảm ơn ông đã hỏi câu hỏi đó. Đúng là có lúc người ngốc cũng biết đặt câu hỏi hay

“Đất nước tôi có một số tên lửa xuyên lục địa mang đầu đạn hạt nhân.Người của các ngài cũng từng đến thăm nhà máy lắp ráp. Nếu muốn, các ngài có thể kiểm tra với NASA” viên đại sứ đọc một loạt tên và ngày tháng quan trọng, để ý rằng Ryan đang ghi chép nghiêm túc. Căn phòng im lặng đến mức ông ta có thể nghe thấy tiếng sột soạt của cây bút của người đàn ông này. Thú vị hơn là biểu hiện của mấy người khác

“Ông đang đe dọa chúng tôi?” Durling bình tĩnh hỏi

Viên đại sứ ngồi cách đó 20 feet, nhìn thẳng vào mắt tổng thống “Không, thưa ngài tổng thống, tôi không đe dọa ngài, tôi chỉ tuyên bố sự thật. Tôi lặp lại, chỉ chiến tranh nếu các ngài muốn. Phải, chúng tôi biết các ngài có thể phá hủy chúng tôi nếu muốn và chúng tôi không thể phá hủy các ngài, dù có thể gây nhiều thiệt hại. Ngài tổng thống, vì cái gì? Một vài hòn đảo nhỏ từng thuộc về chúng tôi trong lịch sử sao? Chúng luôn thuộc về người Nhật, chỉ trừ cái tên vài năm trở lại đây”

“Còn những người các ông đã giết thì sao?” van Damm hỏi

“Chúng tôi thật lòng rất tiếc. Tất nhiên chúng tôi sẽ đền bù cho gia đình các nạn nhân. Hy vọng có thể kết thúc vấn đề này. Chúng tôi sẽ không gầy phiền đến đại sứ quán của các ngài cũng như nhân viên ở đó và hy vọng các ngài cũng làm tương tự như thế, để duy trì kênh liên lạc giữa hai chính phủ. Có khó khăn đến thế khi đối xử bình đẳng với chúng tôi không?” ông ta hỏi “Tại sao các ngài cảm thấy cần phải tổn thương tới chúng tôi? Đã từng có một vụ tai nạn máy bay do lỗi của người Mỹ trên chiếc Boeing gây ra nhiều cái chết cho công dân của đất nước chúng tôi hơn cả số người Mỹ mất tại Thái Bình Dương. Chúng tôi có gào thét vào các ngài đâu? Chúng tôi có đe dọa an ninh kinh tế của quốc gia các ngài đâu? Không, chúng tôi không làm thế. Đã đến lúc đất nước tôi có vị thế xứng đáng trên thế giới. Các ngài rút khỏi Tây Thái Bình Dương và chúng tôi phải tự tìm cách bảo vệ mình. Để làm điều đó thì chúng tôi cần làm những gì phải làm. Làm sao chúng tôi có thể chắc chắn rằng, khi đã làm tê liệt quốc gia của chúng tôi về mặt kinh tế, thì một lúc nào đó các ngài sẽ không tìm cách tiêu diệt chúng tôi về mặt vật lý?”

“Chúng tôi sẽ không bao giờ làm thế” Hanson phản đối

“Ngài ngoại trưởng, nói thì dễ lắm. Các ngài đã từng làm điều đó trước đấy và như ông vừa nói, các ông có khả năng đó”

“Chúng tôi không bắt đầu cuộc chiến đó” van Damm nói thẳng

“Các ngài đã không sao?” viên đại sứ hỏi “Bằng cách cắt đứt dầu mỏ và thương mại, các ngài đã buộc chúng tôi phải đứng trước nguy cơ đổ vỡ và theo đó là chiến tranh. Mới tháng trước, các ngài đã khiến kinh tế của chúng tôi rơi vào hỗn loạn, và các ngài mong chúng tôi không làm gì- vì chúng tôi không có khả năng tự vệ. Chà, chúng tôi thực sự có khả năng đó đấy” viên đại sứ nói “Có lẽ giờ chúng ta có thể nói chuyện ngang hàng. Theo như chính phủ của tôi thì xung đột đã kết thúc. Chúng tôi không thực hiện thêm hành động nào chống lại người Mỹ. Công dân Mỹ vẫn được chào đón ở đất nước tôi. Chúng tôi sẽ sửa đổi các điều khoản thương mại của chúng tôi để phù hợp với luật pháp của các ngài. Toàn bộ tai nạn này có thể được công khai như một tai nạn đáng tiếc và chúng ta có thể đạt được một thỏa thuận về quần đảo Marianas. Chúng tôi sẵn sàng đàm phán bất cứ lúc nào để đạt được một thỏa thuận có tính đến lợi ích của cả hai bên. Đây là quan điểm của chính phủ chúng tôi” Cùng với lời phát biểu, viên đại sứ mở cặp lấy ra một “ghi chú” cần thiết ghi lại các chuẩn mực hợp tác quốc tế. Ông ta đứng dậy và đưa nó sang cho vị ngoại trưởng Mỹ

“Tôi sẽ luôn có mặt nếu ngài yêu cầu. Chúc một ngày tốt lành” ông ta bước ra cửa, đi qua vị cố vấn an ninh quốc gia vốn không thèm nhìn ông ta bước đi như những người khác. Ryan không nói gì. Nếu là người Nhật thì thái độ này rất đáng quan tâm, nhưng nếu là người Mỹ thì không, thực sự. Anh ta chắc đơn giản không biết nói gì. Chà, anh là một chuyên gia về Châu Âu, phải không?

Cửa đóng lại và Ryan đợi thêm vài giây rồi mới cất lời

“Chà, thật thú vị” Ryan nhận xét, đọc lại các ghi chú của mình “Ông ta chỉ nói với chúng ta một điểm thực sự quan trọng”

“Ý cậu là sao?” Hanson hỏi

“Vũ khí hạt nhân và hệ thống bắn. Phần còn lại là mấy lời lảm nhảm hào nhoáng, thực sự dành cho thính giả khác. Chúng ta vẫn không biết họ thực sự đang làm gì”.