Chương 26 TÌM HIỂU TẬN CÙNG
“Ông ta thực sự nói vậy à?” Ed Foley nghiêng người về phía trước. Mary Pat hiểu nhanh hơn chồng minh
“Chắc chắn. cam kết trên danh dự một điệp viên” Jack xác nhận, trích lời của Golovko
“Tôi luôn rất thích khiếu hài hước của ông ta” vị DDO nói, lần đầu tiên trong ngày hôm nay cô nở nụ cười, có lẽ là lần cuối trong ngày “Ông ta nghiên cứu chúng ta kỹ đến mức ông ta giống người Mỹ hơn cả con người Nga”
Ồ, Jack nghĩ, đúng là như thế. Ed chợt hiểu ra. Điều này cũng đúng với anh, người đã là chuyên gia Liên Xô trong gần như suốt sự nghiệp, anh trở thành người Nga hơn là người Mỹ. Nghĩ đến đây, Ed cũng nở nụ cười
“Hai người nghĩ sao?” vị Cố Vấn An Ninh Quốc Gia hỏi
“Jack, đưa cho họ ID của ba người duy nhất của chúng ta trên đất nước đó, ý kiến tệ đó, anh bạn” Edward Foley nói
“Điều đó đáng để lưu ý” Mary Patricia Foley đồng ý “Nhưng ở đây còn điều đáng lưu ý khác. 3 người đó đã bị vô hiệu. Trừ khi chúng ta có thể liên lạc với họ, họ coi như không ở đó. Jack, tinh thế nghiêm trọng đến mức nào?”
“MP, chúng ta giờ đang coi như trong tình trạng chiến tranh” Jack giải thích qua về cuộc họp với viên đại sứ Nhất, bao gồm cả bình luận của anh
Cô gật đầu “Được rồi. Bọn họ thách thức chiến tranh. Chúng ta có tiếp chiêu không?”
“Tôi không biết” Ryan công nhận “Chúng ta có nhiều người chết ngoài đó. Lãnh thổ Mỹ đang bị cắm cờ nước khác ngay bây giờ. Nhưng khả năng chống trả của chúng ta đang bị tổn hại nghiêm trọng – và chúng ta gặp vấn đề ngay tại nhà. Sáng mai thị trường chứng khoán và hệ thống ngân hàng sẽ phải đối mặt với thực tế rất tàn khốc”
“Sự tình cờ thú vụ đấy” Ed lưu ý. Anh đã làm việc trong ngành tình báo quá lâu đến mức không tin vào trùng hợp “Jack, chuyện gì sẽ xảy ra? Cậu biết rất nhiều về lĩnh vực tài chính”
“Hai người, tôi không có manh mối. Chuyện sẽ rất tệ, nhưng tệ đến mức nào và sẽ tệ đến mức nào nữa…thì không ai ở đây biết. Tôi đoán, tin tốt là mọi thứ không thể sụp đổ được hơn. Nhưng tin xấu là về cơ bản của tình thế này giống như một người bị mắc trong một tòa nhà đang cháy. Anh có thể an toàn nếu đứng nguyên, nhưng không thể thoát ra”
“Cơ quan nào đang phụ trách việc này?” Ed Foley hỏi
“Tất cả. FBI dẫn đầu. Họ huy động mọi điều tra viên giỏi nhất rồi. SEC sẽ theo sát tình hình, nhưng họ không có nhiều người cho vụ việc tầm cỡ thế này”
“Jack, trong thời gian chưa đầy 24 giờ, ai đó làm rò rỉ tin tức về Phó Tổng Thống” – tất cả họ đều biết, ông ta hiện giờ đang ở Phòng Bầu Dục – “thị trường nguy cấp và hạm đội Thái Bình Dương của chúng ta bị tấn công, và anh chỉ nói với chúng tôi việc nguy cấp nhất hiện nay là nền kinh tế. Nếu tôi là cậu, sir…”
“Tôi hiểu ý anh” Ryan cắt lời Ed. Còn quá sớm để đưa ra kết luận, ghi chép vài dòng, tự hỏi làm thế quái nào anh có thể chứng minh được chuyện này khi mà tình thế thị trường phức tạp như vậy “Có ai thông minh đến vậy không?”
“Jack, có rất nhiều người thông minh trên thế giới này. Không phải tất cả bọn họ đều thích chúng ta” Ryan nghĩ, giống y như cuộc nói chuyện với Sergey Nikolay’ch, và giống như Golovko, Ed Foley là một chuyên gia quá nhiều kinh nghiệm đến mức hoang tưởng luôn hiện hữu đâu đó như một cách sống và trộn lẫn với hiện tại “Nhưng có một điều cần lưu lý ngay tức thì ở đây”
“Cả 3 người đó đều là những sỹ quan giỏi” Mary Pat thay lời chồng “Nomuri đã làm rất tốt việc hòa nhập vào xã hội Nhât, thiết lập mạng lưới khá tốt. Clark và Chavez luôn là đội hiện trường tốt nhất của chúng tôi. Họ đang có vỏ bọc tuyệt vời và khá an toàn”
“Ngoại trừ một điều” Jack thêm vào
“Đól à gì?” Ed Foley hỏi, cắt lời vợ
“PSID biết việc họ đang làm”
“Golovko?” Mary Pat hỏi. Jack nghiêm túc gật đầu “Thằng khốn” cô tiếp tục “Cậu biết đấy, họ vẫn là những điệp viên giỏi nhất thế giới” vị Phó giám đốc CIA (phụ trách hiện trường) không dễ chịu gì khi thừa nhận
“Đừng nói với tôi là bọn họ nắm được người đứng đầu cơ quan phản gián Nhật đấy chứ?” chồng cô lịch sự hỏi
“Sao không, anh yêu? Bọn họ cũng làm thế với bất kỳ ai khác” Lời này đúng “Anh biết đấy, thỉnh thoảng em nghĩ chúng ta nên thuê vài người trong số họ để học hỏi” cô dừng lại một chút “Chúng ta không có lựa chọn”
“Sergey không thực sự nói rõ ràng, nhưng chắc chắn là như thế, nếu không, sao biết ông ta biết chuyện này” Jack đồng ý với vị DDO “Nói chung, chúng ta thực sự không có lựa chọn”
Ngay cả Ed cũng hiểu chuyện đó, dù không dễ chịu gì “Giá phải trả là gì?”
“Họ muốn mọi thứ chúng ta khai thác được từ THISTLE. Bọn họ cũng đang rất quan tâm đến tình thế này. Sergey nói với tôi là bọn họ cũng bị bất ngờ”
“Nhưng bọn họ đang có một mạng lưới khác đang hoạt động ở đó. Họ cũng nói với cậu điều đó” MP nhận xét “và nó chắc chắn cũng là một mạng lưới tốt”
“Cung cấp cho họ thông tin lấy được từ THISTLE để đổi lấy sự bảo vệ cho nhân viên của ta – giá không hề nhỏ. Chuyện này sẽ đi quá xa đây Jack, cậu đã nghĩ theo hướng đó chưa? Điều đó có nghĩa rằng họ thực sự có thể điều khiển người của chúng ta đấy” Ed không thích chuyện này chút nào, nhưng sau khi suy nghĩ thêm thì anh cũn phải đau đớn thừa nhận là chẳng tìm ra được cách nào thay thế
“Hoàn cảnh thú vị, nhưng Sergey nói ông ta cũng bắt buộc phải làm thế” Ryan nhún vai, tự hỏi làn nữa, không biết 3 nhân viên tình báo giỏi nhất nước hiện có hiểu chuyện gì đang diễn ra không
“Có khả năng nào ông ta nói dối không?” Ed tự hỏi “Nếu thế thì chuyện này hoàn toàn không hợp lý”
“Chắc không phải toàn lời nói dối đâu” Mary Pat nói “Ồ, tôi thích mấy câu đố kiểu matryoshka này đấy. Được rồi, ít nhất chúng ta cũng biết điều mình chưa biết. Điều đó có nghĩa là phải tìm hiểu thêm rất nhiều điều, càng nhanh càng tốt. Nếu chúng ta để RVS điều khiển được người của chúng ta….chuyện đó rất nguy hiểm, Jack, nhưng…mẹ kiếp, tôi thấy chúng ta còn có lựa chọn nào khác đâu”
“Vậy tôi sẽ nói với ông ta là đồng ý?” Jakc hỏi, Anh cũng sẽ phải xin chỉ thị và nhận được sự đồng ý của tổng thống, nhưng lấy ý kiến của hai người này khó hơn làm việc đó
Vợ chồng nhà Foley trao đổi với nhau bằng mắt và gật đầu
Cách đội hình Enterprise 50 dặm, một chiếc trực thăng phát hiện có một con tàu kéo thương mại đang đi trên đại dương, tình huống diễn ra khá buồn cười, tàu khu trục Gary tạm giữ chiếc xà lan này để điều động đến lai dắt tàu sân bay, giải phóng cho tàu tuần dương Aegis, nhân tiện tăng tốc độ của Big-E lên khoảng 9 hải lý/giờ. Thuyền trưởng của tàu lai dắt thầm tính toán số tiền mình sẽ được trả theo hợp đồng cứu hộ Open Form của Lloyd mà CO của tàu sân bay đích thân ký và được một máy bay trực thăng chuyển thẳng đến tay. Phần thưởng của tòa án là 10 đến 15% giá trị tài sản được trục vớt. Ở đây là một tàu sân bay, một phi đội máy bay, 6000 người. 10% của 3 tỷ usd? Có lẽ họ sẽ hào phóng đồng ý trả 5%
Sự đơn giản và phức tạp luôn đan xen với nhau. Hiện tại có máy bay tuần tra P-3C Orion đang hoạt động ở Midway để hỗ trợ lực lượng rút lui. Mất cả ngày để tái kích hoạt các cơ sở của tại đảo san hô giữa đại dương này, vì hiện tại có lẽ chỉ có mấy nhà nghiên cứu điểu học đang nghiên cứu mấy con goonies. Hỗ trợ đội máy bay Orion là phi đội của Lực lượng phòng không Hawaii. Dù có chuyện gì xảy ra, vị tướng vẫn treo cờ trên chiêc tàu sân bay nát bét, hơi an tâm khi trên màn ảnh radar xuất hiện 4 máy bay săn ngầm đang bay vòng quanh hạm đội và bắt đầu cảm thấy an toàn hơn một chút. Các tàu hộ tống vòng ngoài đang sử dụng sonar dò biển, và sau thời gian đầu gần như hoảng loạn thì giờ họ thấy không còn lo ngai nữa. Ông sẽ đến được Trân Châu Cảng vào tối thứ 6, và biết đâu nhờ một cơn gió nhẹ mà máy bay trên tàu ông có thể cất cánh, bảo đảm thêm an toàn
Giờ thì đám thủy thủ đang mỉm cười, tướng Sato nhìn thấy điều đó trên đường bước xuống lối đi. Chỉ mới hai ngày trước, họ đã cảm thấy xấu hổ vì những ‘sai lầm’ của mình trong quá trình điều động tàu chiến. Nhưng bây giờ thì không còn nữa. Ông đáp trực thăng của con tàu và đến bốn khu trục hạm lớp Kongo để họp báo cáo. Đã hai ngày kể từ khi họ rời Marianas, và giờ họ biết những gì vừa hoàn thành. Hoặc biết một phần kế hoạch. Tai nạn của tàu ngầm vẫn còn là bí mật, họ chỉ biết rằng mình đã báo thù cho đất nước, theo một cách rất thông minh, giúp Nhật tái dành được lãnh thổ từng thuộc về mình – và họ nghĩ, không mất mát một người nào. Phản ứng ban đầu là sốc. Chiến tranh với Mỹ ư? Không, viên tướng giải thích, không phải là một cuộc chiến thực sự trừ khi người Mỹ quyết định tham chiến, điều mà ông nghĩ sẽ không xảy ra, nhưng cảnh báo họ phải đề phòng. Hạm đội đã phân tán, và các tàu chiến cách nhau 3.000 mét, hướng về phía Tây với tốc độ hành trình tối đa. Nhiên liệu đang xuống mức báo động, nhưng khi đến Guam, sẽ có tàu chở dầu bổ sung, và Sato muốn có được chiếc ô chống tàu ngầm (ASW) càng sớm càng tốt. Khi đến Guam, ông ta có thể suy nghĩ về hành động tiếp theo. Bước đầu tiên đã thành công và nếu nó suôn sẻ, không cần thực hiện các hành động tiếp theo, nhưng nếu có thì ông ta sẽ phải suy xét rất nhiều thứ
“Có thứ gì không?” viên tướng hỏi, bước vào Trung Tâm Thông Tin Chiến Đấu
“Bầu trời đầy máy bay thương mại” viên sỹ quan không chiến trả lời
“Máy bay quân sự đều có bộ phát đáp” Sato nhắc nhở “Tất cả chúng đều vận hành giống nhau”
“Không có ai đang tiếp cận chúng ta cả” Đội hình cố tình tránh các tuyến đường máy bay thương mại thông thường. Tướng Sato thấy rằng các máy bay được đánh dấu trên màn hình radar mảng đều đang trên các tuyến đường này. Đúng vậy, máy bay trinh sát của quân đội Mỹ có thể theo dõi Nhật Bản trên một số tuyến đường thương mại, nhưng trên thực tế, hiệu suất của các vệ tinh Mỹ đủ tốt để chịu trách nhiệm giám sát. Những phán đoán tình báo của ông ta luôn chính xác. Mối đe dọa duy nhất mà ông ta thực sự lo lắng là tàu ngầm, nhưng có thể xử lý nó. Ông ta sẵn sàng đối phó với các tên lửa Harpoon hay Tomahawk. Mỗi tàu khu trục đều kích hoạt radar SPY-1D để cảnh báo. Mỗi thiết bị định hướng điều khiển hỏa lực được chỉ định người trực. Các tên lửa hành trình tới lần đầu tiên được phát hiện và đánh chặn bởi tên lửa tầm trung SM-2MR do Mỹ sản xuất (phiên bản sửa đổi của Nhật) cũng như hệ thống phòng thủ điểm súng CIWS của vũ khí tầm gần. Chúng sẽ đánh chặn hầu hết ‘ma cà rồng’, tên lửa hành trình. Các tàu ngầm có thể tiếp cận và bắn ngư lôi, và một đầu đạn lớn hơn có thể hạ gục bất kỳ tàu nào trong hạm đội. Nhưng họ có thể nghe thấy âm thanh của quả ngư lôi khi nó đến gần, và chiếc trực thăng chống tàu ngầm của ông ta sẽ làm mọi thứ trong khả năng của nó để gây sát thương cho kẻ thù sắp tới, từ chối cơ hội đánh trả của tàu ngầm và có thể giết nó. Người Mỹ không có nhiều tàu ngầm như vậy, vì vậy những người chỉ huy tàu ngầm sẽ phải hết sức cẩn thận. Ông ta đã phá hủy hai chiếc tàu ngầm của họ, và khi ông ta chuẩn bị phá hủy chiếc tàu ngầm thứ ba, họ sẽ cẩn thận hơn.
Người mỹ sẽ hành động gì? Chà, Họ có thể làm gì bây giờ? Ông ta tự hỏi. Câu hỏi này được ông ta tự hỏi mình nhiều lần và luôn nhận được câu trả lời giống nhau. Sự mất mát của họ là quá lớn. Họ dựa vào sức mạnh của sự đe dọa, mà quên rằng sự răn đe phụ thuộc vào khả năng nhận thức để hành động nếu việc ngăn chặn thất bại: Thật không may cho họ, người Mỹ đã quá phụ thuộc vào cái trước và bỏ qua cái sau. Theo kinh nghiệm của Sato, khi họ “có thể” trở lại, thì kẻ thù có khả năng ngăn cản họ. Ông ta nghĩ kế hoạch chiến đấu tổng thể mà anh ấy đã giúp thực hiện không có gì mới, chỉ là tốt hơn so với kế hoạch đầu tiên. Ông ta đứng trước màn hình radar mảng, nhìn biểu tượng radar của máy bay thương mại di chuyển dọc theo lộ trình, tự nó cho thấy thế giới đã trở lại bình thường, không có nhiều thay đổi.
Ryan biết, sau khi quyết định được đưa ra thì mới đến phần khó. Không khó để đưa ra quyết định, cái khó là chịu đựng áp lực đi kèm. Anh có đang làm đúng không? Bạn không cách nào biết ngoại trừ nhận thức muộn màng, và điều đó luôn đến quá muộn. Tệ hơn nữa, nhận thức muộn màng luôn tiêu cực vì bạn hiếm khi nhìn lại để nhìn nhận lại những điều đã đi đúng hướng. Ở một mức độ nào đó, mọi thứ trở nên tiến thoái lưỡng nan. Bạn cân nhắc các lựa chọn, và cân nhắc các yếu tố, nhưng thường thấy rằng bất kể bạn chọn gì, bạn không thể tránh khỏi việc làm tổn thương ai đó. Bị hoàn cảnh ép buộc, bạn chỉ có thể chọn phương án ít có hại nhất, nhưng dù vậy, vẫn có người sẽ bị thương, và những người không bị thương chút nào. Bạn thực sự đang chọn ai bị thương – hoặc bị giết – giống như các vị thần thờ ơ trong thần thoại. Thậm chí còn tệ hơn nếu bạn quen những người đó, vì bạn sẽ nghĩ đến giọng nói và khuôn mặt của họ. Những người không phải lựa chọn gọi khả năng ra quyết định là lòng dũng cảm, và những người phải lựa chọn gọi đó là căng thẳng.
Tuy nhiên, anh phải lựa chọn. Anh biết khoảnh khắc này sẽ đến khi anh nhận nhiệm vụ. Anh đã đặt Clark và Chavez vào nguy hiểm khi đến sa mạc Tây Phi và mơ hồ nhớ ra đã lo lắng về điều đó. Nhưng sau khi hoàn thành nhiệm vụ, nhìn lại, nó chỉ giống như trò chơi ‘trick or treat’ ở lễ Halloween, một trò chơi đấu trí nhỏ giữa các quốc gia, Thực tế thì một con người thực sự là Mohammed Abdul Corp đã chết vì nó, giờ thì dễ nói chuyện, vì ông ta xứng đáng. Ryan cho phép mình ‘niêm phong’ tất cả ký ức này trong một tập tài liệu và nhét nó vào một ngăn kéo có khóa. Nhiều năm sau, nếu anh cảm thấy thôi thúc viết hồi ký thì sẽ viết lại. Nhưng bây giờ ký ức đó đó quay trở lại, và anh lấy tập tài liệu ra và xem lại, bởi vì anh phải đặt tính mạng của những con người thực vào nguy hiểm một lần nữa. Jack khóa ngăn tài liệu mật vài đi đến Phòng Bầu Dục
“Đến gặp Boss” anh nói với đặc vụ của Sở Mật Vụ đang đứng ở hành lang bắc-nam
“SWORDSMAN đang đến gặp JUMPER” viên đặc vụ nói vào microphone, các nhân viên an ninh đã đặt cho mỗi thành viên trong Nhà Trắng mật danh khác nhau dựa trên biểu tượng, chức danh
Nhưng tôi không phải là một biểu tượng, Jack muốn nói với anh ta. Tôi là một con người, với đầy lòng nghi ngờ. Trên đường đi, anh gặp 4 nhân viên mật vụ, họ nhìn anh với sự tin tưởng và tôn trọng, và anh biết họ mong anh biết phải làm gì và phải nói gì với tổng thống, dường như nghĩ rằng anh ấy vĩ đại hơn họ, nhưng chỉ Ryan biết mình không phải như vậy. Anh thật ngu xuẩn khi chấp nhận gánh vác một công việc có trọng trách nặng nề hơn họ, vượt xa mong đợi của mình, thế thôi
“Không vui vẻ gì, đúng không?” Durling nói ngay khi anh bước vào phòng
“Không vui lắm” Jack ngồi xuống ghế
Tổng thống nhìn vào khuôn mặt viên cố vấn, tự hỏi anh đang nghĩ gì, và sau đó mỉm cười “Để xem nào, tôi đáng nhẽ nên nói với cậu rằng nên thư giãn và cậu cũng đáng nhẽ nên nói với tôi như thế, phải không?”
“Rất khó để đưa ra quyết định đúng khi quá áp lực” Ryan đồng ý
“Phải, ngoại trừ một điều. Nếu không bị áp lực thì cậu cũng đâu cần phải đưa ra quyết định và vấn đề sẽ được xử lý ở cấp thấp. Chỉ có những vấn đề hóc búa mới đến chỗ chúng ta. Rất nhiều người đã bình luận như thế” Tổng Thống nói. Jack nhận ra những lời của ông rất đáng cân nhắc, cũng nhắc nhở anh rằng dù sao những gì anh làm cũng chỉ là cố vấn cho Tổng Thống, bằng cách nào đó, nó khiến anh cảm gánh nặng trên vai anh giảm bớt phần nào. Có điều gì đó phi thường ở người đàn ông ngồi bên chiếc bàn gỗ sồi cũ kỹ này. Jack tự hỏi liệu mang theo gánh nặng đó sẽ khó đến mức nào và liệu trả lời cho câu hỏi nay có khiến anh ngạc nhiên hay không -hay có lẽ lại dẫn đến một vấn đề cần phải giải quyết
“Được rồi, có chuyện gì thế?”
“Tôi có một đề nghị cần ngài chấp thuận” Ryan giải thích về lời đề xuất của Golovko – lần đầu tiên đưa ra ở Moscow và lần thứ hai cách đây vài giờ – và lý do đằng sau lời đề nghị đó
“Điều này sẽ cho chúng ta thấy một bức tranh rộng hơn à?” Durling hỏi
“Có thể, nhưng chúng ta chưa đủ thông tin để khẳng định điều đó”
“Và?”
“Việc này luôn phải được Tổng Thống chấp nhận” Ryan nói
“Tai sao tôi phải….”
“Sir, điều này sẽ tiết lộ danh tính và hành động của các sỹ quan tình báo và phương thức hoạt động. Về mặt kỹ thuật, tôi cho rằng không phải do ngài quyết định, nhưng ngài cần phải được biết”
“Cậu đề nghị chấp thuận đề xuất này”
“Vâng, sir”
“Chúng ta có thể tin người Nga không?”
“Tôi không nói về lòng tinh, thưa Tổng Thống. Những gì chúng ta có ở đây là thuận theo yêu cầu và khả năng của hai bên, kết hợp với chút khẳ năng nắm thóp tống tiền cho mỗi bên sau này”
“Thực hiện đi” Tổng Thống nói mà không suy nghĩ, có lẽ vì quá tin tưởng vào Ryan nên ông muốn chuyển bớt gánh nặng của mình sang vai anh. Durling dừng vài giây trước khi đặt câu hỏi tiếp theo “Jack, họ muốn làm gì?”
“Người Nhật? Nhìn bề ngoài không có mục đích rõ ràng cho việc này. Tôi đã nghĩ đi nghĩ lại: Tại sao họ lại phá hủy tàu ngầm? Tại sao lại giết người? Có vẻ như không cần phải hưng sư động chúng đến mức đó”
“Tại sao họ lại làm điều này với đối tác thương mại quan trọng nhất của họ?” Durling nói thêm, đưa ra nhận xét rõ ràng hơn “Chúng ta không có cơ hội để suy nghĩ kỹ về chuyện này, đúng không?”
Ryan lắc đầu “Mọi thứ chắc chắn vẫn còn bao phủ chúng ta. Chúng ta thậm chí còn không biết là mình không biết những gì”
Tổng Thống nghiêng đầu “Sao?”
Jack hơi mỉm cười “Vợ tôi thích nói về y học. Ngài phải biết mình không biết những gì. Ngài phải tìm ra các vấn đề trước khi bắt đầu tìm kiếm câu trả lời”
“Chúng ta làm điều đó như thế nào?”
“Mary Pat đã cử người đi điều tra. Chúng ta sẽ rà soát lại tất cả những dữ liệu đang có, cố gắng đào bới những gì chúng ta biết, tìm kiếm các mối liên hệ. Từ những gì bên kia đã làm, ngài có thể thấy rất nhiều điều. Vấn đề lớn nhất bây giờ là, tại sao họ lại giết hai chiếc tàu ngầm đó?” Qua vai tổng thống, Ryan nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn Đài Tưởng Niệm Washington, ượng đài bằng đá cẩm thạch trắng sừng sững uy nghiêm “Họ thực sự nghĩ rằng họ đang để cho chúng ta một lối thoát. Chúng ta có thể gọi đó là vụ va chạm tàu hoặc đại loại thế…”
“Bọn họ thật sự mong chúng ta sẽ chấp nhận bỏ qua những cái chết đó và….”
“Họ trao cho chúng ta một cơ hội. Có lẽ họ không mong chờ nó, nhưng cũng là một khả năng” Ryan im lặng trong khoảng 30 giây “Không, không, họ không thể hiểu lầm chúng ta đến mức đó”
“Hãy tiếp tục nói ra suy nghĩ của cậu đi” Durling yêu cầu
“Hạm đội của chúng ta ở quá xa…”
“Tôi không cần nghe điều đó bây giờ” Tổng Thống vội vàng ngắt lời, có lẽ ông đã mất bình tĩnh
Ryan gật đầu và giơ tay “Tôi biết, đã quá muộn để lo lắng về lý do tại sao và như thế nào, Nhưng điều quan trọng là, họ cũng biết. Mọi người đều biết chúng ta có gì và không có gì, với kiến thức và sự đào tạo nhất định, ngài có thể biết chúng ta có thể làm gì. Rồi ngài lên kế hoạch chiến dịch dựa trên đó và những gì mình có thể làm”
“có lý. OK, tiếp tục đi”
“Khi mối đe dọa từ Nga bị loại bỏ, lực lượng tàu ngầm về cơ bản hết việc. Đó là bởi vì một tàu ngầm chỉ có hai vai trò, thực sự. Về mặt chiến thuật, tàu ngầm có thể săn các tàu ngầm khác. Nhưng về mặt chiến lược, vai trò của tàu ngầm bị hạn chế. Chúng không thể kiểm soát đại dương như tàu mặt nước, không thể phô trương sức mạnh, không thể vận chuyển quân đội và vật tư từ nơi này đến nơi khác, và đó là ý nghĩa thực sự của sự thống trị trên biển.” Jack dơ ngón tay lên “Nhưng chúng có thể ngăn người khác thống trị đại dương và Nhật là một quốc đảo. Vì vậy họ sợ sức mạnh ngăn chặn này” Hoặc, Jack tự thêm vào, có lẽ bọn họ chỉ làm những gì có thể. Bọn họ không thể đánh đắm tàu sân bay vì bọn họ không dễ làm. Hay bọn họ có thể làm? Mẹ kiếp.Mọi thứ vẫn còn quá phức tạp
“Vậy chúng ta có thể giết họ bằng tàu ngầm không?” Durling hỏi
“Có thể. Trước đây chúng ta từng làm thế rồi. Chúng ta chỉ còn lại một số tàu ngầm, điều này khiến cuộc chiến chống tàu ngầm của bọn họ dễ dàng hơn rất nhiều. Nhưng con át chủ bài cuối cùng của họ là vũ khí hạt nhân. Nếu bị đe dọa về mặt chiến lược, họ sẽ trở thành mối đe dọa chiến lược chống lại chúng ta, không giống như năm 1941. Sir, vẫn còn điều đó đang bị thiếu trong bưc tranh này” Ryan lắc đầu, vẫn nhìn ra quảng trường qua cửa kính chống đạn dày cộp “Có điều gì đó lớn hơn mà chúng ta không biết”
“Lý do à?”
“Có thể là lý do. Đầu tiên tôi muốn biết mục đích. Họ muốn gì? Mục đích cuối cùng của bọn họ là gì?”
“Không phải tại sao họ làm điều đó à?”
Ryan quay đại nhìn thẳng vào mắt Tổng Thống “Sir, quyết định gây chiến chưa bao giờ cần hợp lý. Chiến Tranh Thế giới Thứ Nhất nổ ra vì một thằng ngu bắn chết một thằng ngu khác, các sự kiện bị tên Leopold gì-đó thao túng tình hình. Hắn là Bộ Trưởng Ngoại giao Áo với biệt danh ‘Poldi’, có năng lực thao túng, nhưng lại không để ý đến một thực tế đơn giản là quốc gia của hắn thiếu năng lực để hiện thực hóa tham vọng của mình. Đức và liên minh Áo-Hung đã bắt đầu cuộc chiến. Cả hai bên đều thua. Chiến Tranh Thế Giới Thứ Hai, Nhật và Đức muốn có cả thế giới, bọn họ chưa bao giờ nghĩ phần còn lại của thế giới có thể mạnh hơn mình. Đặc biệt là Nhật Bản” Ryan tiếp tục “Bọn họ chưa bao bao giờ thực sự có kế hoạch đánh bại chúng ta. Tạm dừng ở đây. Cuộc nội chiến, bắt đầu khởi xướng bởi miền Nam. Cuối cùng miền nam thua. Cuộc chiến Pháp -phổ do PHáp khởi xướng, PHáp thua. Kể từ Cách mạng Công nghiệp, hầu hết mọi cuộc chiến, cứ bên nào khởi xướng thì bên đó thua. Q.E.D, khởi xướng cuộc chiến không phải là hành động khôn ngoan. Vì vậy, suy nghĩ đằng sau nó, lý do tại sao không nhất thiết phải quan trọng, bởi vì nó có thể là sai lầm”
“Jack, tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó”
Ryan nhún vai “Có một số thứ quá rõ ràng, nhưng Buzz Fiedler đã nói sáng nay”
“Nếu nguyên nhân không phải vấn đề, thì mục đích cũng không quan trọng, đúng không?”
“Không, bởi vì nếu ngài có thể biết họ đang làm gì, ngài có thể ngăn cản họ. Đó là cách ngài đánh bại kẻ thù. Người kia quan tâm đến điều mình muốn, anh ta hết lòng, anh ta nghĩ điều đó quan trọng như thế nào, và anh ta bắt đầu quên những người khác cũng có thể ngăn cản anh ta”
“Giống như một tên tội phạm đang nghĩ đến việc tấn công một cửa hàng rượu?” Durling hỏi, thích thú và ấn tượng với bài diễn thuyến của Ryan
“Chiến tranh là hành động tội ác cuối cùng, lớn hơn hẳn một vụ cướp có vũ trang. Chiến tranh luôn là về lòng tham. Nó luôn là vì một quốc gia thèm muốn chiếm đoạt gì đó từ một quốc gia khác. Và Biết được họ đang cố gắng làm gì, ngài có thể đánh bại họ bằng cách ngăn chặn bọn họ lấy được thứ mình muốn. Mấu chốt thất bại của họ thường nằm trong chính niềm mong mỏi, thèm muốn của họ”
“Nhật Bản, Thế Chiến Hai họ thèm muốn gì?”
“Họ muốn xây dựng một đế chế thực sự. Về cơ bản, họ muốn những gì người Anh có mà họ chỉ chậm hơn một hoặc hai thế kỷ. Họ không bao giờ có kế hoạch đánh bại chúng ta, chỉ là..” anh đột ngột dừng lại, một ý tưởng lóe lên “Chỉ là đạt được mục tiêu của họ và buộc chúng ta phải chấp nhận. Chúa ơi” Ryan thở ra “Đúng là nó! Thủ đoạn giống nhau. Phương pháp luận giống nhau. Mục tiêu giống nhau?” Anh nói to hơn
Chính là nó. Vị cố vấn an ninh quốc gia tự nhủ. Nó ở ngay đó
Nếu bạn có thể tìm thấy nó. Nếu bạn có thể tìm ra tất cả
“Nhưng bản thân chúng ta có một mục tiêu bao trùm” Tổng Thống chỉ ra
“Tôi biết”
• • •
George Winston nghĩ bản thân giống như một chiếc vòi cứu hỏa cũ phải chú ý đến tiếng chuông cứu hỏa. Vợ con anh vẫn ở Colorado, hiện anh qua Ohio, ngồi phía sau chiếc Gulfstream nhìn xuống ánh đèn thành phố. Có lẽ là Cincinnati, dù anh không hỏi viên tài xế về tuyến đường vào Newark
Chuyến đi này được thúc đẩy chủ yếu bởi mong muốn cá nhân. Vào thứ Sáu tuần trước, cá nhân anh mất hàng trăm triệu đô la. Do mức độ nghiêm trọng của vụ việc và thực tế là số tiền được rải ở nhiều tổ chức, anh bị thiệt hại rất lớn. Mọi hệ thống giao dịch được lập trình đều chống lại anh. Nhưng nó không phải về tiền bạc. Được rồi, anh tự nhủ, vậy là mình mất 200 triệu usd. Mình đã kiếm được nhiều hơn con số đó. Đây là thiệt hại với toàn bộ hệ thống, đặc biệt là Tập đoàn Columbus. ‘Đứa con’ của anh bị ảnh hưởng nặng nề, giống như một người cha sẽ lao đến với đứa con gái đã kết hôn của mình vào thời điểm khủng hoảng, anh biết nó luôn là ‘đứa con’ của mình. Winston tự nhủ, đáng nhẽ mình nên có mặt ở đó. Mình có thể thấy manh mối và ngăn chặn nó. Ít nhất, mình có thể bảo vệ các nhà đầu tư của mình. Tác động đầy đủ vẫn chưa được biết, nhưng tình hình tồi tệ không thể tưởng tượng được. Winston phải làm điều gì đó, phải đưa ra ý kiến của mình. Những nhà đầu tư đó vẫn là người của anh.
Chuyến đi đến Newark rất suôn sẻ. Chiếc Gulfstream hạ cánh êm và đi taxi đến tòa nhà sân bay hàng không dân dụng, tại đó có một chiếc xe đang đợi sẵn cùng một cựu nhân viên cấp cao của anh. Anh ta không đeo cà vạt, điều hiếm thấy với người tốt nghiệp trường Wharton School
Mark Gant đã không ngủ suốt 50 giờ qua, đứng dựa vào xe, dưới chân anh dường như mặt đất rung chuyển. Đầu anh rất đau, một cơn đau chỉ có thể đo được trên thang độ Richter. Dù vậy, anh vẫn vui vẻ ra sân bay. Nếu ai đó có thể tìm ra cách thoát khỏi tình trạng khó khăn này, đó phải là sếp cũ. Ngay khi chiếc máy bay tư nhân dừng lại, anh bước tới chân cầu thang máy bay.
“Tệ đến mức nào?” đây là câu George Winston thốt ra ngay khi gặp, cắt đứt mấy lời hỏi han tạo không khí giữa hai người đàn ông, nhưng công việc trên hết
“Chúng tôi vẫn chưa biết” Gant trả lời, dẫn Sếp cũ ra xe
“Không biết?” Phải đợi lên xe mới giải thích được. Không nói một lời,Gant đưa qua tờ Times mà không bình luận gì
“Chuyện này có thật không?” Winston đọc với tốc độ cực nhanh, anh liếc nhìn hai cột đầu tiên, sau đó lật lại trang 21 để đọc bài báo được bao quanh bởi các quảng cáo đồ lót.
Tiết lộ tiếp theo của Gant là quản lý Raizo Yamata để lại đã biến mất. “Ông ta bay về Nhật vào tối thứ 6. Ông ta nói sẽ thúc giục Yamata-san đến New York để giúp ổn định tình hình. Hoặc có lẽ ông ta muốn biện hộ bản thân trước ông chủ. Biết thế quái nào được?”
“Mark, vậy ai đang phụ trách công ty?”
“Không có ai cả” Gant trả lời “Giống như mọi thứ ở đây”
“Mẹ kiếp, Mark, ai đó phải đứng mũi chịu sào chứ!”
“Chúng tôi không có bất kỳ hướng dẫn nào” viên quản lý trả lời “tôi đã gọi cho gã đó. Ông ta không ở văn phòng- hey, tôi đã để lại tin nhắn, cố gắng đến nhà ông ta, nhà của Yamata, nhà của tất cả bọn họ, văn phòng của bọn họ,không tìm thấy ai cả. Mọi người đều đang chạy trốn. Mẹ kiếp, theo những gì tôi biết thì tên khốn khiếp đó đã trốn rồi”
“Được rồi, tôi cần một văn phòng và tất cả dữ liệu cậu có” Winston nói
“Dữ liệu gì?” Gant yêu cầu “Chúng ta chả có cái cứt gì cả. Toàn bộ hệ thống bị sập, nhớ không?”
“Cậu có các bản ghi về các giao dịch của chúng ta, phải không?”
“Chà, có, tôi có các bản ghi âm- à, một bản ghi âm” Gant tự sửa lại “FBI đã lấy đi các bản gốc rồi”
Là một kỹ thuật viên xuất sắc, tình yêu đầu tiên của Gant luôn dành cho toán học. Chỉ cần đưa cho Mark chỉ dẫn đúng đắn là anh sẽ phân tích thị trường chứng khoán như một trader sành sỏi ngay. Nhưng cũng giống như hầu hết mọi người trên Phố (Wall), anh cũng cần ai đó nói mình phải làm gì. Chà, mọi người đều có điểm yếu. Xét về mặt tích cực thì Gant thông minh, trung thực và biết giới hạn của mình, biết rõ khi nào cần hỏi giúp đỡ. Phẩm chất cuois cùng này giúp anh trở thành người thuộc 3 hoặc 4% tinh túy
Vì vậy, cậu ta hẳn đã nhờ Yamata và thuộc hạ hỗ trợ…
“Ngay khi mọi thứ sụp đổ, cậu đã nhận được chỉ thị gì?”
“Chỉ thị?” Gant xoa khuôn mặt đầy râu rồi lắc đầu “Mẹ kiếp, chúng tôi cố gắng để vượt lên, nếu DTC kết hợp được với nhau thì chúng ta sẽ an toàn mà vượt qua, tôi đã đặt quyền chọn một triệu cổ phiếu GM và kiếm được nhiều tiền từ các blue chip….”
“Ý tôi không phải cái này”
“Ông ta nói hãy hành động. Ông ta yêu cầu bán hết cổ phiếu ngân hàng ngay lập tức, ơn giời. Nếu không nhờ ông ta nhìn thấy mọi chuyện thì có khi tất cả đã kết thúc. Tất cả chúng tôi đều mắc kẹt trước khi thị trường chứng khoán sụp đổ. Ý tôi là, Chúa ơi, George, cuối cùng thì chuyện đó cũng xảy ra, anh biết đấy? 1-8-0-0-CHẠY ĐI. Chúa ơi, nếu mọi người giữ được tỉnh táo” anh thở dài “Nhưng không, và giờ thì với DTC xảy ra sự cố…George, tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra vào ngày mai nữa, man. Nếu đây là sự thực, nếu họ có thể xây lại ngôi nhà vào sáng ngày mai, man, tôi không không biết, tôi chỉ không biết” Gant nói khi họ đi vào Đường hầm Lincoln
Toàn bộ câu chuyện Phố Wall chỉ cần tóm tắt trong một dòng ‘tối như hũ nút’ Winston tự nhủ khi nhìn những viên gạch sáng bóng của đường hầm. Thực tế, câu chuyện giống y như đi trong đường hầm này. Bạn có thể tiến về phía trước và có thể lùi lại nhưng không thể nhìn thấy hai bên.
Và bạn phải nhìn bằng được hai bên đường hầm
“Mark, tôi vẫn còn là giám đốc hãng”
“Phải, thì sao?”
“Và cậu cũng thế” Winston chỉ ra
“Tôi biết, nhưng….”
“Hai chúng ta có thể yêu cầu một cuộc họp hội đồng quản trị. Gọi điện thoại đi” George Winston ra lệnh “ngay khi chúng ta ra khỏi cái hố chết tiệt này”
“Khi nào diễn ra?”
“Ngay bây giờ, mẹ kiếp” Winston chửi thề “Nếu ai ở ngoài thành phố, tôi sẽ cử máy bay đến đón”
“Hầu hết mọi người vẫn ở văn phòng” Winston nghĩ đây là tin tốt duy nhất mà anh ấy nghe được kể từ chiều thứ Sáu, anh gật đầu và tiếp tục “Tôi nghĩ hầu hết mọi người đều đã xong”
Xe lao ra khỏi đường hầm, Winston lấy ra chiếc điện thoại di động và đưa qua
“Bắt đầu gọi điện đi” Winston tự hỏi liệu Gant có biết anh sẽ yêu cầu gì ở cuộc họp không. Có lẽ là không. Là một người tốt trong đường hầm, cậu ta không bao giờ đi quá giới hạn
Tại sao mình lại cmn rời đi chứ? Winston tự trách. Thật không an toàn khi giao nền kinh tế Mỹ vào tay những người không biết cách nó vận hành thế nào
• • •
“Chà, có tác dụng rồi” tướng Dubro nói. Tốc độ của hạm đội giảm xuống còn 20 hải lý / giờ. Hiện tại họ chỉ còn cách Dondra Head 200 dặm về phía đông. Họ cần thêm không gian biển, nhưng khoảng cách này cũng là thành công rồi. Hai tàu sân bay đó đi riêng rẽ, đội hình tương ứng tạo thành vòng tròn bảo vệ xung quanh Abraham Lincoln và Dwight D. Eisenhower. Trong 1 giờ nữa, hạm đội sẽ không còn tín hiệu trên màn hình nữa, vậy là tốt, nhưng đi nhanh sẽ tốn nhiều nhiên liệu và cũng có thể là một rắc rối. Tuy nhiên, tàu sân bay chạy bằng năng lượng hạt nhân có thể hoạt động như tàu cung cấp nhiên liệu, mang theo hàng trăm tấn nhiên liệu cho các tàu khu trục nhỏ chạy bằng dầu thông thường, bổ sung thêm khi cần thiết. Hậu cần sẽ đến sớm. Các tàu cung cấp nhiên liệu Yukon và Rappahannock chất đầy 80.000 tấn nhiên liệu đã khởi hành từ Diego Garcia đang trên đường đến, nhưng trò chơi này đang tiến triển rất nhanh. Do khả năng xảy ra xung đột, Dubro buộc phải ra lệnh cho tất cả các tàu chiến đổ đầy dầu. Xung đột có nghĩa là trận chiến tiềm tàng, và trận chiến luôn đòi hỏi tốc độ, không chỉ dũng cảm vào tử địa mà còn phải có khả năng thoát khỏi nó.
“Có tin tức gì từ Washington chưa?” Ông hỏi tiếp
Chỉ huy Harrison lắc đầu “Chưa, sir”
“Được rồi” viên chỉ huy nhóm tàu chiến đấu nói với vẻ ngoài bình tĩnh, nhưng cơn tức giận ẩn chứa bên trong như sóng ngầm. Rồi ông tiến về phòng liên lạc. Ông đã giải quyết xong vấn đề chiến dịch lớn, tạm thời thế, giờ đã đến lúc phải hét vào mặt ai đó.