← Quay lại trang sách

Chương 27 KHÓ KHĂN CHỒNG CHẤT

Mọi thứ trở thành quá khứ trong nháy mắt, xoay quanh những vòng tròn lớn, với tốc độ đáng kinh ngạc và chả tiến tới đâu. Một thành phố vốn có tình trạng phổ biến rò rỉ thông tin cùng lúc với nỗ lực ngăn chặn rò rỉ, nhiều quan chức chính phủ quá bận rộn với 4 cuộc khủng hoảng đồng thời để ứng phó hiệu quả với bất kỳ cuộc khủng hoảng riêng lẻ nào trong số chúng. Không có gì bất thường, một sự thật khiến những ai đề phòng rò rỉ hoàn toàn thất vọng. Họ chắc chắn không có thời gian để để ý đến sự lạc đề này. Ryan nghĩ, tin tốt duy nhất là vụ khủng hoảng lớn nhất vẫn không bị lộ ra. Đúng hơn là chưa bị lộ

“Scott, ai là chuyên gia về Nhật Bản giỏi nhất của ông?”

Adler vẫn đang nghiện thuốc lá hoặc đã mua một bao trên đường từ Foggy Bottom (Bộ ngoại giao) đến đây. Ryan phải dùng hết nỗ lực kiểm soát bản thân để dập tắt ý định xin một điếu hút, nhưng anh không thể yêu cầu khách không châm thuốc được. Tất cả bọn họ đều đang phải giải tỏa căng thẳng theo cách riêng của mình. Thực tế, cách giải tỏa của Adler cũng chỉ thêm một điều bất tiện cho Ryan trong một ngày cuối tuần trôi nhanh hơn anh nghĩ

“Tôi có thể thành lập một nhóm làm việc. Ai sẽ lãnh đạo nhóm đó?”

“Ông” Jack trả lời

“Bett nói thế à?”

“Ông ta sẽ nói ‘vâng sir’ khi tổng thống yêu cầu” Ryan trả lời, quá mệt mỏi đến mức không buồn để ý đến lịch sự

“Jack, bọn họ túm được chúng ta rồi”

“Có bao nhiêu con tin tiềm năng?” Ryan hỏi. Ngoài lực lượng đồn trú thường xuyên của Mỹ thì chắc chắn phải có hàng ngàn khách du lịch, doanh nhân, phóng viên, sinh viên…

“Jack, không có cách nào tính được” Adler thú nhận “Tin tốt là chúng ta chưa thấy có dấu hiệu nào họ bị xử tệ. Giờ không phải năm 1941, ít nhất tôi nghĩ thế”

“Nếu chuyện đó bắt đầu…” hầu hết người Mỹ đã quên mất cách bị đối xử như tù nhân nước ngoài, nhưng Ryan thì không “Thì chúng ta sẽ phát điên lên. Họ không thể không biết chuyện đó”

“Họ biết về chúng ta bây giờ nhiều hơn so với hồi đó. Tương tác quốc tế giờ diễn ra nhiều mà. Ngoài ra, chúng ta cũng có rất nhiều người Nhật đang trên đất Mỹ”

“Scott, đừng quên chuyện văn hóa của họ về cơ bản khác với chúng ta. Niềm tin tôn giáo cũng khác. Quan điểm của họ về vị trí con người trong tự nhiên cũng khác, dẫn đến việc họ coi giá trị con người cũng khác” vị cố vấn an ninh quốc gia rầu rĩ nói

“Jack, giờ không có chỗ cho phân biệt chủng tộc đâu” Adler miễn cưỡng

“Tất cả những điều này là thật. Tôi không nói họ thấp kém so với chúng tôi. Tôi muốn nói rằng chúng ta sẽ mắc sai lầm lớn nếu nghĩ rằng họ giống chúng ta- ok?”

“tôi cho rằng điều đó hợp lý” vị thứ trưởng bộ ngoại giao công nhận

“Vì vậy, tôi cần những người thực sự hiểu văn hóa Nhật Bản hỗ trợ. Tôi cần những người có suy nghĩ giống họ” Điều quan trọng là phải sắp xếp chỗ làm việc cho họ, nhưng những nhân viên ở tầng dưới buộc phải chuyển đi nhường chỗ sẽ la hét, ồn áo và thắc mắc về tầm quan trọng của quy trình và quan điểm chính trị

“Tôi có thể tìm được vài người” Adler hứa hẹn

“Chúng ta có tin gì từ các đại sứ quán không?”

“Không ai biết bất kỳ thứ gì. Nhưng có một chuyện thú vị ở Hàn Quốc”

“Đó là gì?”

“Tùy viên quân sự Seoul đến thăm vài người bạn ở căn cứ quân sự và yêu cầu nâng cao cấp độ cảnh giác. Họ nói không. Đây là lần đầu tiên ROK nói không với chúng ta. Tôi nghĩ chính phủ Hàn Quốc vẫn đang cố gắng tìm hiểu chuyện gì đang diễn ra”

“Dù sao cũng quá sớm để làm điều đó”

“Chúng ta có định làm gì không?”

Ryan lắc đầu “Tôi vẫn chưa biết” rồi điện thoại của anh reo lên

“NMCC trên đường dây STU, tiến sỹ Ryan”

“Ryan đây” Jack nhấc điện thoại “Phải, nối đường dây đi. Cứt thật” Anh nói giọng nhỏ đến mức Adler gần như không nghe thấy “Tướng quân, tôi sẽ gọi lại cho ông trong ngày hôm nay nhé”

“Giờ lại thêm chuyện gì nữa?”

“Chuyện người Ấn” Ryan trả lời

• • •

“Tôi đã triệu tập cuộc họp” Mark Gant nói, gõ bút xuống bàn. Chỉ có 2/3 người có mặt, nhưng đây là quân số túc trực “George, đến lượt anh”

Biểu cảm trên khuôn mặt mọi người khiến George Winston lo lắng. Những người ra quyết định của Tập đoàn Columbus đều trông kiệt sức và dường như đang hoảng loạn. Điều khiến anh đau đớn nhất: Mức độ hy vọng thể hiện rõ trên nét mặt khi nhìn thấy anh, như thể anh là chúa Jessus đến để dọn dẹp cái đền thờ này. Không nên như thế này. Không ai có được quyền lực đó. Nền kinh tế Mỹ quá lớn và quá nhiều người phụ thuộc. Quan trọng hơn, nó quá phức tạp đến mức một cá nhân hay thậm chí cả 20 cá nhân cũng không thể hiểu hết cặn kẽ.Đó chính là vấn đề của mô hình kinh tế mà mọi người đang sống phụ thuộc vào. Sớm hay muộn nó cũng đến mức cần đánh giá, đo lường và điều chỉnh, chuyện đó thật đơn giản. Nó tồn tại và nó hiệu quả. Nó hoạt động. Mọi ngời cần nó, nhưng không ai thực sự biết nó hoạt động thế nào. Sai lầm của của người theo chủ nghĩa Marx là họ luôn tự cho mình là đúng. Liên Xô đã mất đến 3 thế hệ để cố gắng can thiệp vào nền kinh tế thay vì để nó tự vận hành và cuối cùng họ trở thành những kẻ ăn xin trên mảnh đất giàu tài nguyên nhất thế giới. Và ở đây cũng không khác gì. Thay vì kiểm soát nó, họ mặc kẹ, nhưng trong cả hai trường hợp, bạn phải giả vờ là bết các quy tắc của nền kinh tế. Nhưng thực ra thì không ai làm được điều đó cả, ngoại trừ theo nghĩa rộng nhất

Theo nghĩa cơ bản nhất, tất cả đều do nhu cầu và thời gian. Con người có nhiều nhu cầu, trong đó thức ăn và chỗ ở là hai nhu cầu được ưu tiên trước nhất. Vì vậy có người trồng lương thực và có người xây nhà. Cả hai đều cần thời gian nhất định, và vì thời gian là thứ quý giá nhất mà con người biết đến, bạn phải trả giá cho nó. Đi ô tô- con người cũng cần phương tiện giao thông. Khi bạn mua một chiếc ô tô, bạn phải trả tiền cho những người dành thời gian lắp ráp, thời gian sản xuất các bộ phận; bạn cũng phải trả tiền cho các thợ mỏ vì thời gian họ sử dụng để khai thác sắt và bôxít từ lòng đất. Đó là phần đơn giản. Phần phức tạp là bạn có các lựa chọn. Có nhiều hơn một loại xe. Mỗi nhà cung cấp hàng hóa và dịch vụ liên quan đến chiếc xe ô tô đều có các lựa chọn cần thiết từ nhiều nguồn, và vì thời gian rất quý giá nên ai sử dụng thời gian hiệu quả nhất sẽ được phần thưởng nhiều nhất. Cái đó gọi là cạnh tranh và cạnh tranh là cuộc đua không bao giờ kết thúc giữa con người với nhau. Về cơ bản, mọi doanh nghiệp trong nền kinh tế Hoa Kỳ đều cạnh tranh với nhau, và thậm chí cạnh tranh cả với nước khác. Mọi người đều là nhà sản xuất, cũng đồng thời là khách hàng. Ai cũng có gì đó cung cấp cho người khác sử dụng. Mọi người đều chọn sản phẩm và dịch vụ từ danh mục lớn của nền kinh tế. Nguyên tắc cơ bản là vậy

Sự phức tạp thực sự là mọi thứ tương tác và ảnh hưởng lẫn nhau. Ai mua cái gì từ ai. Ai làm việc càng hiệu quả thì càng sử dụng thời gian tốt hơn, mang lại lợi ích cho cả người tiêu dùng và chính bản thân họ cùng lúc. Mọi người đều tham gia trò chơi này, giống như trong một đám đông khổng lồ, mọi nói chuyện với nhau. Bạn hoàn toàn không nghe được nội dung cuộc trò chuyện.

Tuy nhiên, Phố Wall đã nhầm tưởng rằng họ có thể nghe thấy, tin rằng các mô hình máy tính của họ có thể dự đoán được thị trường hàng ngày. Đây là điều không thể. Bạn có thể phân tích các công ty riêng lẻ để xem liệu bạn có đang làm đúng hay không. Ở một mức độ nào đó, với một hoặc một số phân tích tương tự, bạn có thể dự đoán các xu hướng và thu lợi. Nhưng việc sử dụng máy tính và các kỹ thuật mô hình hóa rõ ràng đã đi quá xa, ngày càng tách rời khỏi thực tế cơ bản, và dù nó có hiệu quả đấy, trong nhiều năm, thì nó khiến người ta càng rơi vào ảo tưởng này. Cùng với sự sụp đổ thị trường 3 ngày trước, ảo tưởng đó đã tan tành và giờ họ không còn gì để bám víu. George Winston nghĩ khi nhìn vào nét mặt mọi người, không còn gì bám víu ngoài mình

Cựu chủ tịch của Tập đoàn Columbus biết mình có khả năng gì. Anh biết rõ mình hiểu hệ thống đến mức nào và biết rõ mình không hiểu cái gì. Anh biết, không ai có thể thao túng mọi thứ và rằng chuyến tàu suy nghĩ đó đã đưa anh đến cái đêm đen tối ở New York này đây

“Nơi này trông giống như một nơi không có người lãnh đạo. Điều gì sẽ xảy ra vào ngày mai?” anh cất tiếng hỏi, và tất cả các ‘nhà khoa học tên lửa’ đều lảng tránh ánh mắt của anh, nhìn xuống bàn hoặc trao đổi bằng mắt với người vô tình chạm phải. Chỉ mới 3 ngày trước, ai dó sẽ cho ý kiến, với tự tự tin không ít thì nhiều. Nhưng bây giờ thì không, vì không ai biết cả. Không ai biết phải nói gì và không ai dám nói gì

“Các anh có vị chủ tịch công ty. Ông ta có nói gì không?” Winston hỏi tiếp. Mọi người đều lắc đầu

Tấ nhiên, đúng như Winston mong đợi, Mark Gant là người cất lời

“Thưa quý vị, đây là hội đồng giám đốc có quyền chọn chủ tịch và giám đốc điều hành, đúng không? Chúng ta giờ cần một người lãnh đạo”

“George” một người khác hỏi “Anh sẽ quay lại chứ?”

“Nếu tôi không quay lại, tôi sẽ cmn lang thang như một kẻ hồn một nơi, xác một nẻo” Đây không phải là một câu nói đùa, nhưng cũng khiến một vài người cười và chút nhiệt tình được nhen nhóm

“Trong trường hợp đó, tôi đề nghị tuyên bố vị trí chủ tịch và tổng giám đốc bị bỏ trống”

“Chấp nhận thảo luận”

“Đưa ra thảo luận” Mark Grant nói lớn “Ai đồng ý?”

“Nhất trí” mọi người đồng thanh

“Ai phản đối?”

Không ai cả

“Đề xuất thông qua. Vị trí chủ tịch của tập đoàn Columbus giờ bị bỏ trống. Giờ còn có điều gì cần đưa ra thảo luận nữa không?”

“Tội đề cử George Winston sẽ trở thành giám đốc điều hành và chủ tịch” một giọng khác nói

“Chấp nhận thảo luận”

“Ai đồng ý?” Grant hỏi. Kết quả giống như ban đầu, chỉ khác là nhiệt tình dâng cao hơn

“George, chào mừng quay trở lại” tiếng vỗ tay rào rào

“Được rồi” Winston đứng dậy. Vị trí này giờ lại là của anh. Anh khinh khỉnh nói tiếp “Ai đó cần phải báo tin cho Yamata” anh bắt đầu đi lại trong phòng, đưa ra các bước phác thảo

“Giờ, điều đầu tiên: Tôi mọi xem mọi thứ chúng ta có trong giao dịch vào hôm thứ 6. Trước khi chúng ta bắt đầu nghĩ cách dọn dẹp tên khốn đó, chúng ta cần hiểu thị trường tan vỡ thế nào. Sẽ là một tuần dài đấy, các anh, nhưng chúng ta có những con người ngoài kia cần chúng ta bảo vệ”

Anh biết rằng chỉ riêng công việc đầu tiên đã đủ khó. Winston không biết liệu có ai có thể sửa chữa tình hình hay không, nhưng họ phải biết điều gì đã xảy ra sai lầm tệ hại đến mức này. Anh biết anh đang tiến gần đến điều gì đó. Trong lòng anh có một loại chấn động, cảm thấy thông tin đang dần được chắp nối thành hình ảnh, mơ hồ chỉ ra mấu chốt của vấn đề. Phần là bản năng, thứ anh vừa dựa vào vừa không tin tưởng cho đến khi anh nắm bắt được nó cho thấy sự thật vô cùng khó khắn. Tuy nhiên, có một thứ gì đó, và anh không biết là gì. Chỉ có điều anh biết chắc là mình phải tìm ra nó

• • •

Ngay cả tin tốt cũng có thể là điềm báo. Tướng Arima đã đưa ra một thỏa thuận rất tốt trên TV và ông ta đang làm điều đó rất giỏi. Tin tức mới nhất là bất kỳ công dân nào muốn rời Saipan đều được đáp chuyến bay miễn phí từ Saipan đến Tokyo và từ đó chuyển tiếp về Mỹ. Phần lớn như ông ta đã nói, không có gì thay đổi lớn cả

“Tin cái đít tao đây này” Pete Burroughs hét vào khuôn mặt tươi cười trên TV

“Cậu biết đây, tôi không thể tin những gì tôi đang thấy không phải là mơ” Oreza nói, ngủ được 5 tiếng vừa thức dậy

“Tôi thì tin đấy. Hãy kiểm tra ngọn đồi phía đông nam kia kìa”

Portagee vuốt bộ râu rậm rạp của mình và nhìn. Cách đó nửa dặm, trên đỉnh ngọn đồi gần đây mới được một khách sạn du lịch khác khai thác (hòn đảo này giờ gần như không còn không gian trống), khoảng 18 người đàn ông đang lắp đặt một bệ phóng tên lửa Patriot. Radar đã được dựng lên, và như ông quan sát thì 4 bệ phóng đầu tiên đã được lắp đặt

“Vậy chúng ta sẽ làm gì đây?” Viên kỹ sư hỏi

“Này, tôi chỉ là lái tàu, nhhows không?”

“Ông cũng đã từng mặc quân phục đấy, không phải sao?”

“Lực lượng bảo vệ bờ biển” Oreza nói “Chưa bao giờ giết người và cái đó” -ông chỉ vào nơi lắp tên lửa – “mẹ kiếp, cậu có khi còn biết nhiều hơn tôi”

“Tôi nghĩ họ sản xuất chúng ở Massachusetts. Raytheon. Công ty của tôi có sản xuất chip cho nó” điều này nằm ngoài khả năng hiểu biêt của Burroughs “Bọn họ định ở lại đây đấy à?”

“Ừ” Oreza lấy ống nhòm và bắt đầu lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Ông có thể nhìn được 6 ngã tư đường phố. Mỗi ngã tư đều có người canh gác, khoảng 10 người – một đội; ông biết thuật ngữ đó – vừa dùng Toyola Land Cruisers vừa lái xe jeep. Mặc dù có nhiều người đeo bao da nhưng không có vẻ gì là mang theo súng dài, như thể bọn họ không muốn khiến mình giống mấy quân nhân Nam Mỹ thời xưa. Mọi xe đều được cho qua – ông thấy là bọn họ không dừng bất kỳ xe nào- còn vẫy tay chào thân thiện. PR, Oreza nghĩ, PR tốt lắm

“Một kiểu cmn thu phục lòng người” vị master chief nói. Và nếu không tự tin, họ sẽ không làm điều đó. Ông nghĩ, ngay cả đội lắp tên lửa trên đồi kế bên cũng không ội vàng. Bọn họ làm công việc rất trật tự, chuyên nghiệp và và điều đó không sao cả, nhưng nếu họ thực sự muốn sử dụng những thứ đó, họ sẽ làm việc chăm chỉ hơn. Hành động trong thời chiến khác với hành động trong thời bình, dù người ta vẫn nói huấn luyện giúp loại bỏ sự khác biệt giữa hai thời kỳ này. Ông hướng sự chú ý đến ngã tư gần nhất. Những người lính không hề căng thẳng. Họ trông và hành động như những người lính, nhưng không nhìn xung quanh theo cách họ đang ở một nơi thù địch.

Đây có thể là một tin tốt. Không có bắt giữ và giam giữ hàng loạt — như thường xảy ra với các cuộc xâm lăng. Ngoài số quân đồn trú, quân Nhật không thể hiện sức mạnh quá mức, Portagee tự nhỏ. Và bọn họ có ý định ở lại đây, không nghĩ rằng có người không đồng ý với chuyện này. Cà ông chắc cmn là ông không có tư cách để thay đổi quan điểm của bọn họ.

“Được rồi, đây là những bức ảnh đầu tiên” Jackson nói “Chúng tôi không có thời gian để phân tích, nhưng…”

“Nhưng chúng ta sẽ phân tích” Ryan hoàn thành câu “Tôi từng là sỹ quan tình báo quốc gia, nhớ không? Tôi có thể xử lý được các dữ liệu thô”

“Tôi có quyền xem không?” Adler hỏi

“Giờ thì ông có quyền” Ryan bật đèn trên bàn và Robby quay mật khẩu chiếc cặp “khi nào thì vệ tinh sẽ bay tiếp qua Nhật?”

“Ngay bây giờ, nhưng đang bị mây dày bao phủ”

“Săn vũ khí hạt nhân?” Adler hỏi. Tướng Jackson trả lời câu hỏi này

“Chính xác, sir” Anh đưa ra bức ảnh đầu tiên về Saipan. Hiện đang có 2 tàu chở ô tô đang ở cảng, xe quân sự xếp ngay ngắn ở bãi đậu xe gần đó, hầu hết đều là xe tải

“Đánh giá tốt nhất là gì?” Ryan hỏi

“Một sư đoàn tăng cường” anh dùng bút chỉ vào cụm phương tiện “Đây là khẩu đội tên lửa Patriot. Pháo kéo. Nó giống như một radar phòng không lớn. Đáng lẽ nó phải được tháo rời và vận chuyển. Tảng đá này là một ngọn đồi cao 1200 feet, từ đó cạu có thể nhìn thấy một khoảng cách rất xa, khoảng năm mươi dặm đường chim bay” Một bức ảnh khác “Các sân bay. Đây là 5 máy bay chiến đấu F-15 và nếu cậu nhìn vào đâ thì sẽ thấy hai chiếc F-3 đang bay trên không”

“F-3?” Adler hỏi

“Phiên bản của FS-X” Jackson giải thích “ nhưng thực chất là chiếc F-16 được làm lại. Con đại bang này chủ yếu là để phòng không nhưng cũng rất giỏi trong việc tấn công”

“Chúng ta cần tăng số lượng vệ tinh qua đây” Ryan đột ngột nói. Giờ thì đây chính là sự thực, như anh thường nói, sự thật bằng xương bằng thịt. Không còn là những kết quả phân tích hay báo cáo lý thuyết. Giờ anh đã có bằng chứng là các bức ảnh. Đất nước anh cmn chắc chắn đang trong thời kỳ chiến tranh

Jackson gật đầu “Chúng tôi chủ yếu cần các chuyên gia để nghiên cứu những bức ảnh vệ tinh này, nhưng, ừ, chúng tôi đang cho vệ tinh quay đây 4 lần mỗi ngày, nếu thời tiết cho phép. Chúng ta cần kiểm tra từng inch của hòn đảo đá này, Tinian, Rota, Guam, và tất cả hòn đảo đá nhỏ”

“Chúa ơi, Robby, chúng ta có làm được không?” Jack hỏi. Mặc dù câu hỏi không thể đơn giản hơn, nhưng anh thậm chí không thể hiểu được hết hàm ý của nó. Tướng Jackson rời ánh mắt khỏi bức ảnh và giọng anh bất chợt mất đi sự giận dữ, thay vào đó là phán xét chuyên nghiệp của viên sỹ quan hải quân “Tôi cũng chưa biết” anh dừng lại, rồi đặt ra câu hỏi “Sẽ thử chứ?”

“Tôi cũng không biết” vị cố vấn an ninh quốc gia nói “Robby?”

“Ừ, Jack?”

“Trước khi chúng ta quyết định thử, chúng ta phải biết mình có khả năng hay không”

Tướng Jackson gật đầu “Rõ”

• • •

Anh đã thức gần như cả đêm, lắng nghe tiếng ngáy của người đồng nghệp. chuyện gì với anh chàng này vậy? Chavez tự hỏi trong cơn buồn ngủ. Sao anh ấy có thể ngủ được chứ? Ngoài kia, mặt trời đang mọc, tiếng ồn ào buổi sớm của Tokyo tràn vào qua cửa sổ và tường, nhưng John vẫn đang ngủ. Chà, Ding nghĩ, anh ấy là một ông già và có lẽ cần nghỉ ngơi. Rồi sự kiện đáng kinh ngạc nhất trong suốt thời gian họ ở đất nước này đã xảy ra. Tiếng chuông điện thoại reo vang. Điều đó khiến John đột ngột mở mắt, nhưng Ding đã nhấc điện thoại trước

“Tovarorischiy/ Các đồng chí” đầu dây kia cất lời “suốt thời gian ở đây mà các cậu không hề gọi cho tôi lấy một cuộc?”

“Ai đấy?” Chavez hỏi. Dù anh học tiếng Nga rất nghiêm túc nhưng nghe qua điện thoại thì ngôn ngữ này vẫn giống như tiếng Sao hỏa với anh. Không khó để trả vờ mình đang trong trạng thái buồn ngủ. Khó là lúc này giữ cho mình khỏi choáng váng

Một tràng cười sảng khoái vang lên từ đầu dây bên kia “Yevgeniy Pavlovich. Còn ai vào đây nữa. Rử mặt và ăn sáng với tôi nào. Tôi đang ở dưới nhà”

Domingo Chavez cảm thấy tim mình ngừng đập. Không chỉ một nhịp, anh thề nó ngừng đập cho đến khi anh ép nó phải hoạt động trở lại, và khi tim đã đập lại thì nó lại đập liên hồi “Chờ vài phút”

“Ivan Sergeyevich lại uống quá nhiều phải không?” đầu dây bên kia lại cười lớn “Nói với anh ấy là đã quá già để làm trò ngu ngốc đó rồi. Rất tốt, tôi sẽ uống trà và đợi hai người”

Clark nhìn vào mắt Chavez — ít nhất là trong vài giây đầu tiên. Sau đó, mắt anh tìm kiếm căn phòng để tìm kiếm những nguy hiểm có thể xảy ra xung quanh mình. Khuôn mặt của vị đồng nghiệp đã trở nên tái nhợt. John biết, Domingo không phải là người dễ bị sợ hãi, nhưng bất kể đã nghe được gì qua điện thoại gì giờ đứa trẻ này gần như hoảng loạn

Chà, John đứng dậy bật TV. Nếu có gì nguy hiểm ngoài cửa kia thì giờ cũng quá muộn rồi, không có lối thoát từ cửa sổ, và hành lang ngoài cửa có thể đầy cảnh sát vũ trang. Anh bước vào phòng tắm. Clark nhìn vào gương khi nước xả bồn cầu. Nút bồn cầu còn chưa về vị trí ban đầu thì Chavez đã bước vào

“Bất kể ai đang gọi điện thì người đó gọi tôi là ‘Yevgeniy’. Hắn ta nói đang đợi ở dưới nhà”

“Nghe giọng thế nòa?” Clark hỏi

“Người Nga, chuẩn giọng chính thống và ngữ pháp” Toilet đã dừng dội nước và họ không thể nói gì trong một lát

Cứt thật, Clark nghĩ, nhìn vào gương để tìm câu trả lời, nhưng chỉ thấy hai khuôn mặt đang bối rối. Chà, viên sỹ quan tình báo bắt đầu rửa tay và suy nghĩ các khả năng. Nghĩ đi. Nếu là cảnh sát Nhật thì họ quan tâm đến…? Không, không giống cảnh sát Nhật. Mọi người không chỉ ghét gián điệp mà còn coi họ là những kẻ nguy hiểm, một hậu quả kỳ lạ của mấy phim James Bond. Mấy sỹ quan tình báo không chỉ khởi đầu mấy vụ đấu súng mà còn bay qua các bức tường. Kỹ năng vật lý quan trọng nhất của họ chỉ có chạy và trốn, nhưng không ai chấp nhận chuyện đó và nếu cảnh sát địa phương đang để mắt đến họ thì….thì anh sẽ thức dậy với khẩu súng bị dí vào mặt. Nhưng không xảy ra chuyện đó, phải không? Được rồi. Không có nguy hiểm tức thì. Có lẽ thế

Chavez kinh ngạc nhìn Clark không vội vã, rửa tay và mặt, cạo râu cẩn thận, đánh răng rồi bước ra khỏi phòng tắm. Anh tậm chí còn mỉm cười khi làm xong, vì biểu hiện đó là cần thiết phối hợp với giọng điệu cất lời

“Yevgeniy Pavlovich, chúng ta phải trông có vẻ có chọ trước mặt bạn bè chứ? Đã vài tháng rồi còn gì” 5 phút sau, họ đã bước ra khỏi cửa

Kỹ năng diễn xuất của các điệp viên cũng giỏi không kém gì các diễn viên trong nhà hát, giống như trên sân khấu, trong ngành gián điệp, hầu như không có cơ hội để diễn lại. Thiếu tá Boris Il’ych Scherenko là phó trưởng trạm Tokyo của RVS. Bốn giờ trước, ông bị đánh thức bởi một tiếng chuông điện thoại từ đại sứ quán có vẻ như không liên quan. Dưới vỏ bọc là Tùy viên văn hóa, ông đang bận rộn sắp xếp các chi tiết về chuyến đi của đoàn Ballet St.Petersburg tới Nhật Bản gần đây. Với kinh nghiệm 15 năm là sỹ quan phụ trách phòng 1, chi nhánh nước ngoài của KGB, hiện đang làm công việc tương tự trong một cơ quan tình báo mới hơn và nhỏ hơn. Scherenko nghĩ, công việc của mình thậm chí giờ còn quan trọng hơn. Khi khả năng đối phó với các mối đe dọa từ nước ngoài của đất nước ông yếu hơn nhiều, thì nhu cầu về thông tin gián điệp chất lượng thậm chí còn lớn hơn. Có lẽ đây là lý do cho hành động điên rồ này. Hoặc có lẽ mấy người ở Moscow đã hoàn toàn phát điên. Dù xảy ra khả năng nào thì ít nhất thì trà ở đây cũng ngon

Đợi ông trong ĐSQ là một bức thư mã hóa gửi từ Trung Tâm Moscow – điều này thì chẳng thay đổi gì – với tên và mô tả chi tiết. Điều này khiến việc nhận dạng dễ dàng. Ít nhất là dễ hơn là hiểu được ý nghĩa của lệnh đưa ra này

“Vanya!” Scherenko gần như chạy đến, nắm tay người đàn ông lớn tuổi hơn, nhưng không hôn anh theo cách của người Nga. Môt phần là để tránh mất lòng nhưng người Nhật nhạy cảm, nhưng một phần là vì sơ tên người Mỹ này có thể vô cảm đám ông như bọn họ vẫn thường làm. Điên rồ hay không, đây cũng là khoảnh khắc vui vẻ. Đây là hai sỹ quan cao cấp của CIA và việc nắm mũi dắt đi chẳng phải là khoảnh khắc hài hước ông chờ đợi hay sao “Đã lâu quá rồi!”

Scherenko thấy người trẻ hơn đang cố gắng hết sức để che giấu cảm xúc, nhưng không thành công lắm. KGB/RVS không biết gì về cậu ta. Nhưng cơ quan ông biết rất rõ về cái tên John Clark này. Chỉ có một cái tên và một mô tả sơ bộ phù hợp với một người đàn ông da trắng thuộc bất kỳ quốc tịch nào. Cao 1.85-1.90m, nặng 90kg. Tóc đen và cơ bắp. Giờ thì Scherenko có thể thêm vào là mắt xanh, tay khỏe. Ý chí kiên định, thần kinh sắt.

“Chắc chắn là thế rồi. Gia đình anh thế nào, bạn của tôi?”

Scherenko nghĩ thêm thông tin, tiếng Nga tuyệt vời, đúng ngữ điệu St. Petersburg. Khi đang bận rộn phác thảo diện mạo người Mỹ, ông nhận thấy hai cặp mắt — một xanh, một xám — đang cùng nhìn vào ông

“Natalia nhớ cậu. Đi nào! Tôi đói quá rồi! Đi ăn sáng thôi!” Ông dẫn hai người quay trở lại bàn trong góc

“CLARK, JOHN (không tên đêm?” một tập hồ sơ mỏng dính có tiêu đề thế ở Moscow. Một cái tên như vậy không có gì nổi bật, và các mật danh khác thậm chí còn chẳng được biết đến và có lẽ chẳng bao giờ có. Sỹ quan hiện trường, bán quân sự, chuyên hoạt động bí mật đặc biệt, được tặng thưởng từ hai huân chương tình báo trở lên vì dũng cảm và thành tích xuất sắc trong nhiệm vụ. Từng là sỹ quan bảo vệ và an ninh, không có ảnh hồ sơ, Schrenko nghĩ, đúng là điển hình. Bây giờ, ông nhìn Clark ở đầu bàn bên kia, người đàn ông nhìn thấy người bạn cũ mà anh ta gặp lần đầu tiên, có lẽ chỉ trong hai phút, nhưng trông anh ta có vẻ thoải mái và dễ chịu. Ông luôn biết rằng CIA có vài người tuyệt vời.

“Chúng ta có thể nói chuyện ở đây” Sherenko thấp giọng, vẫn nói tiếng Nga

“Vậy…?”

“Scherenko, Boris Il’ych, thiếu tá, phó trưởng trạm” ông nói, cuối cùng cũng giới thiệu bản thân. Tiếp theo ông gật đâu với từng vị khác “Cậu là John Clark – và Domingo Chavez”

“Và đây là bộ phim Twilight Zone chết tiệt” Ding thì thầm

“‘Hoa mận nở, và những người phụ nữ vui mừng mua khăn tay mới trong căn phòng gái điếm’ Không hoàn toàn là thơ Pushkin, phải không? Thậm chí cũng không phải của Pasternak. Bọn barbarians nhỏ bé mọi rợ” Ông đã ở Nhật được 3 năm. Khi mới đến, ông cũng hy vọng đây là một nơi dễ chịu và thú vi để làm việc. heo thời gian, ông thấy mình dần mất thiện cảm với văn hóa Nhật, phần lớn là do người dân ở đây kiêu ngạo và khinh thường mọi người, điều này khiến người Nga khó mà chấp nhận, vì họ cũng kiêu ngạo không kém

“Đồng chí thiếu tá, anh có thể cho chúng tôi biết chuyện gì đang xảy ra không?” Clark hỏi

Scherenko giờ nói chuyện một cách nghiêm túc. Sự hài hước của sự kiện vừa rồi giờ đã biến mất, không phải vì người Mỹ đánh giá cao nó “Maria Patricia Foleyeva bên các cậu đã gọi điện cho Sergey Nikolayevich Golovko của bên tôi yêu cầu trợ giúp. Tôi biết các cậu đang điều hành một sỹ quan khác ở Tokyo này, nhưng không biết tên cậu ta. Tôi cũng được chỉ thị nói cho cậu, đồng chí Klerk, rằng vợ và các con gái cậu vẫn khỏe. Cô con gái út của cậu đã học rất xuất sắc trong trường đại học và giờ trong danh sách hứa hẹn xét tuyển vào trường y. Nếu cậu hỏi thêm bằng chứng về sự chân thành của tôi, tôi e rằng tôi không thể làm gì được” Viên thiếu tá nhận thấy vẻ mặt vui mừng của người trẻ tuổi hơn, tự hỏi chuyện gì đang xảy ra.

Chà, đúng như mình nghĩ, John thầm nhủ, gần thế “Chà, Boris, anh cmn thật biết thu hút sự chú ý. Giờ, anh có thể nói xem chuyện quái gì đang diễn ra vậy”

“Chúng tôi cũng không hiểu” Scherenko bắt đầu nói qua các điểm chính. Hóa ra dữ liệu ông ta có bằng cách nào đó còn tốt hơn những gì Clark nhận được từ Chet Nomuri, nhưng không hoàn toàn mọi thứ. Thông tin gián điệp là thế, bạn không bao giờ có đủ mảnh ghép cho toàn bộ bức tranh và phần bị thiếu lại luôn quan trọng

“Làm sao anh biết chúng ta có thể hoạt động an toàn?”

“Cậu biết rằng tôi không thể….”

“Boris Il’ych, cuộc sống của chúng tôi đang ở trong tay anh. Anh biết tôi có vợ và hai con gái. Cuộc sống rất quan trọng với tôi, và với họ” John hợp lý hợp tình, khiến bản thân trở nên đáng gờm hơn tất cả so với những người chuyên nghiệp trong bàn này. không liên quan gì đến sợ hãi. John biết mình là một đặc vụ hiện trường có năng lực và Scherenko cũng có ấn tượng y như thế “Lòng tin” là một khái niệm vừa quen vừa lạ với các hoạt động gián điệp. Bạn phải tin người của mình, nhưng cũng không bao giờ tin họ mãi mãi trong một ngành mà hai mặt luôn là cách sống

“Vỏ bọc của các cậu có hiệu quả tốt hơn các cậu nghĩ đấy. Người Nhật nghĩ các cậu là người Nga. Vì vậy, họ sẽ không gây khó khăn gì cho các cậu cả. Chúng tôi có thể thấy rõ điều đó” vị phó trưởng trạm tự tin

“Trong bao lâu?” Scherenko nghĩ câu hỏi của Clark thật sắc bén

“Phải, luôn là câu hỏi đó, phải không?”

“Làm thế nào chúng ta có thể liên lạc được?” John hỏi

“tôi hiểu rằng các cậu đang cần một đường dây điện thoại chất lượng cao” ông đưa một tấm thẻp dưới gầm bàn “Tokyo đều là cáp quang, và chúng tôi có một vài đường dây tương tự đến Moscow. Thiết bị liên lạc đặc biệt của các cậu giờ đang bay đến đó khi chúng ta đang nói chuyện. Tôi hiểu thiết bị đó có chất lượng tuyệt vời. Tôi cũng muốn xem nó” Boris nhướng mày nói

“Nó chỉ là một con chip ROM (Read only memory/ bộ nhớ trong điện thoại), man” Chavez nói “Tôi thậm chí còn không thể nói với ông nó là gì nữa”

“Thông minh” Scherenko nghĩ

“Bọn họ nghiêm túc đến mức nào?” Người trẻ hơn hỏi

“Có vẻ như bọn họ đã chuyển toàn bộ cả ba sư đoàn đến Marianas. Hải quân của họ đã tấn công hải quân Mỹ” Scherenko nói những gì ông biết “Tôi nên nói với các cậu rằng theo ước tính của chúng tôi thì nước Mỹ sẽ phải đối mặt với khó khăn lớn mới có thể dành được quần đảo này về”

“Lớn đến mức nào?” Clark hỏi

Người Nga nhún vai, nói không thương tình “Moscow tin rằng gần như không thể lấy lại được quần đảo. Khả năng của Mỹ gần như không mạnh bằng chúng tôi bây giờ”

Và đó là lý do chuyện này xảy ra, Clark kết luận trọng điểm. Đó là lý do anh có một người bạn mới ở nước Nhật. Ngay trong lần đầu họ gặp nhau, anh từng trích dẫn cho Chavez nghe câu nói của Henry Kissinger “Ngay cả mấy kẻ hoang tưởng cũng có kẻ thù. Đôi khi anh tự hỏi sao người Nga không in câu đó lên đồng tiền của mình, cũng giống như người Mỹ đặt câu “E pluribus unum/ Chúng ta là một”. Thật là quái, lịch sử lâu đời của họ đã chứng minh điều đó. Và Hoa Kỳ cũng vậy

“Nói tiếp đi”

“Chúng tôi đã xâm nhập được các tổ chức tình báo của chính phủ Nhật, cũng như cơ quan quân sự, nhưng THISTLE mạng lưới gián điệp thương mại và tôi nghĩ các anh có nhiều thông tin tốt hơn tôi. Tôi không biết ý định của Nhật là gì” Cũng không phải quá chính xác, nhưng Scherenko đã nói rõ những gì ông biết và ông nghĩ; và giống như một điệp viên giỏi, ông ta chỉ nhấn mạnh những điều từ trươc đến giờ

“Vậy thì cả hai chúng ta đều có rất nhiều việc phải làm”

Scherenko gật đầu “Cứ thoải mái đến đại sứ quán bất kỳ lúc nào”

“Hãy cho tôi biết khi nào thiết bị liên lạc đến Moscow nhé” Clark định nói thêm, nhưng lại thôi. Anh không hoàn toàn tin tưởng cho đến khi xác nhận bằng liên lạc điện tử. Anh nghĩ, thật lạ, nhưng anh cần xác nhận chuyện đó, nhưng nếu Scherenko đang nói sự thật về mức độ xâm nhập vào chính phủ Nhật, vậy thì khả năng anh đã bị ‘lộ’ rồi. Và trong nghề này, thói quen cũ đặc biệt khó bỏ. Điều an ủi là người đối thoại với anh hiện đang biết anh đang do dự và dường như lúc này cũng không bận tân

“tôi sẽ báo”

• • •

Phòng Bầu Dục không chứa được quá nhiều người. Văn phòng quyền lực nhất ở một đất nước mà Ryan hy vọng vẫn là quốc gia quyền lực nhất thế giới thực ra còn nhỏ nhơ văn phòng anh từng sử dụng khi quay trở lại kinh doanh đầu tư – và lần đầu tiên Jack nhận ra, thực tế nó còn nhỏ hơn cả văn phòng hiện nay của anh ở Cánh Tây

Tất cả họ đều rất mệt mỏi. Brett Hanson trông đặc biệt phờ phạc, Chỉ có Arnie van Damm trông bình thường nhất, nhưng, Arnie thì lúc nào trông cũng giống như vừa thoát khỏi một gã thợ săn. Buzz Fiedler trông gần như tuyệt vọng đến nơi. Tuy nhiên, Bộ Trưởng Quốc Phòng mới trông tệ hơn tất cả. Chính ông là người phụ trách cắt giảm quy mô quân đội Hoa Kỳ, người đã nói với Quốc Hội gần như hàng tuần là quân đội Hoa Kỳ mạnh hơn mức cần thiết. Ryan vẫn còn nhớ lời điều trần trên TV, các bản ghi nhớ nội bộ từ nhiều năm trước, sự phản đối gần như tuyệt vọng của các tướng lĩnh mà do trung thành đã không bị rò rỉ cho giới truyền thông. Không khó để đoán giờ vị Bộ trưởng quốc phòng đang nghĩ gì. Vị quan chức thông minh sắc sảo này đã quá tự tin về tầm nhìn và phán đoán của bản thân, giờ đang bị đập đầu vào bức tường phẳng lỳ không khoan nhượng được gọi là thực tế

“Vấn đề kinh tế” Tổng thống Durling nói, giúp bộ trưởng quốc phòng đỡ tội lỗi hơn

” Phần khó nằm ở các ngân hàng. Họ sẽ rơi vào trạng thái hoảng loạn trước khi chúng ta có thể cải thiện tình hình của DTC. Rất nhiều ngân hàng giờ tham gia giao dịch không biết mình còn bao nhiêu dự trữ. Mọi người sẽ cố rút tiền mặt từ các trái phiếu tương hỗ mà các ngân hàng này kiểm soát. Chủ tịch FED đã bắt đầu thuyết phục họ”

“Nói gì?” Jack hỏi

“Giả sử không có giới hạn về số tiền họ có thể cho vay, rằng nguồn cung tiền sẽ đủ cho họ và họ có thể cho vay bao nhiêu tùy thích”

“Lạm phát” van Damm nhận xét “điều đó rất nguy hiểm”

“Không hẳn” Ryan nói “Trong ngắn hạn thì lạm phát chỉ giống như một cơn cảm lạnh, ông uống asprin và ăn súp gà là khỏi. Chuyện xảy ra hôm thứ 6 giống như một cơn trụy tim. Hãy xử lý vấn đề này trước. Nếu các ngân hàng không mở cửa kinh doanh như thường khi…lòng tin sẽ là vấn đề lớn đấy. Buzz đã đúng”

Đây không phải là lần đầu tiên Roger Durling cảm thấy may mà Ryan đã tham gia vào ngành tài chính sau khi rời chính phủ lần trước

“Thế còn thị trường thì sao?” tổng thống hỏi vị bộ trưởng ngân khố

“Đóng cửa. Tôi đã nói chuyện với tất cả các sàn giao dịch. Cho đến khi các hồ sơ của DTC được tạo lập lại, sẽ dừng tất cả các giao dịch có tổ chứ”

“Điều đó có nghĩa là gì?” Hanson hỏi. Ryan để ý đến vị bộ trưởng quốc phòng không hề nói gì. Jack nghĩ, thường khi ông ấy là người rất tự tin, luon chủ động trong việc cho ý kiến. nhưng giờ ông trở nên lầm lý. Nếu trong hoàn cảnh khác thì anh sẽ rất hoan ngênh thái độ này

“Anh không nhất thiết phải giao dịch cổ phiếu trên sàn NYSE” Fiedler giải thích “Anh co thể làm điều đó trong phòng khách của các CLB đồng quê nếu muốn”

“Và mọi người sẽ làm điều đó” Ryan nói thêm “không nhiều, nhưng sẽ có một số”

“Sẽ có vấn đề gì? Còn trao đổi ngoại hối thì sao?” Durling hỏi “Họ giao dịch cổ phiếu của chúng ta trên khắp thế giới”

“Không đủ thanh khoản ở nước ngoài” Fiedler trả lời “ồ, có một số, nhưng giao dịch ở New York làm điểm tham chiếu cho mọi người, và nếu không có số tham chiếu này thì không ai biết giá trị cổ phiếu cả”

“Họ có hồ sơ giao dịch, phải không?” van Damm hỏi

“Phải, nhưng hồ sơ đó không hoàn chỉnh và anh không thể đánh bạc hàng triệu usd dựa trên thông tin sai lệch. Được rồi, thông tin về DTC vẫn chưa được tiết lộ, chuyện này không tệ. Nó cho phép chúng ta có 1 hay 2 ngày để đưa ra một câu chuyện hơp lý” Ryan nghĩ “Mọi người có thể nghĩ đó là do vấn đề hệ thống, sẽ khiến mọi người thoát khỏi cảnh hoảng loạn 1 thời gian. Khi nào thì sửa chữa xong lỗi?”

“Họ vẫn không biết” Fiedler thú nhận “Họ vẫn đang cố gắng ráp nối các hồ sơ”

“Vậy thì có lẽ phải đến thứ 4” Ryan dụi mắt, anh muốn đứng dậy đi bộ 1 chút cho máu lưu thông, nhưng chỉ có tổng thống mới được phép làm thế trong Phòng Bầu Dục

“Tôi có một cuộc họp online với các giám đốc sàn giao dịch. Họ đang gọi mọi người quya lại làm việc như thường lệ. Họ được lệnh phải đi lại và trông có vẻ bận rộn trước các máy quay TV”

“ý kiến hay, Buzz” Tổng Thống nói. Ryan nhìn bộ trưởng ngân khố với ánh mắt khích lệ

“Chúng ta phải nhanh chóng nghĩ ra giải pháp gì đó” Fiedler nói tiếp “Jack coslex đúng đấy. Đến tối thứ 4 thì tình hình sẽ thực sự hỗn loạn và tôi không thể nói chuyện gì sẽ xảy ra” ông cay đắng. Nhưng tin tức tối nay không quá tệ, vẫn còn một ít không gian để thở

“Tiếp theo” van Damm thay mặt Boss thông báo “Ed Kealty sẽ lặng lẽ từ chức. Ông ta sẽ có một thỏa thuận với Bên Tư Pháp. Vì vậy gánh nặng chính trị trên lưng sẽ được gỡ bỏ, tất nhiên – vị chánh văn phòng Nhà Trắng nhìn Tổng Thống “Chúng ta sẽ phải lấp chỗ trống này càng sớm càng tốt”

“Có thể để vấn đề đó sau” Durling nói “Brett…Ấn Độ”

“Đại sứ Williams đã nghe được vài tin đồn đáng lo ngại. PHân tích của Hải Quân có thể đúng. Có vẻ như người Ấn đang xem xét nghiêm túc tiến hành các bước chống lại SriLanka”

“Đúng thời điểm tuyệt vời” Ryan nghe thấy, nhìn xuống, rồi anh bắt đầu nói

“Hải quân muốn có vài chỉ thị về hoạt động. Chúng ta có 2 đội tàu chiến, tàu sân bay, đang di chuyển quanh đó. Nếu thời điểm đến, họ cần biết mình được phép hành động” anh phải phát biểu điều đó vì anh đã hứa với Robby Jackson, nhưng anh biết câu trả lời sẽ là gì và nồi nước vẫn chưa đủ sôi (ý là đúng như dự doán, thời cơ chưa đến)

“Chúng ta còn rất nhiều vấn đề trên bàn làm việc, tạm thời để chuyện đó sang một bên” Tổng Thống nói “Brett, phái Dave Williams đến gặp Thủ Tướng Ấn Độ và nói rõ với bà ta rằng Hoa Kỳ sẽ không ngồi yên nhìn mấy hành động gây hấn kiểu như vậy diễn ra ở bất kỳ đâu trên thế giới. Đừng đe dọa, chỉ đưa ra một lời tuyên bố rõ ràng và bảo ông ta đợi câu trả lời”

“Đã lâu lắm rồi chúng ta không nói chuyện với họ theo cách đó” Hanson cảnh báo

“Brett, đã đến lúc phải làm điều đó” Durling bình tĩnh chỉ ra

“Vâng, thưa Tổng Thống”

Và giờ, Ryan nghĩ, là khoảnh khắc tất cả chúng ta đều đang đợi. Mọi con mắt đều đổ dồn vào Bộ trưởng quốc phòng. Ông nói như một con rô bốt, mắt hầu như không rời khỏi cuốn sổ

“2 tàu sân bay sẽ cập Trân Châu Cảng vào thứ 6. 2 ụ cạn đã sẵn sàng, nhưng sẽ mất vài tháng để các con tàu này có thể phục hồi đầy đủ khả năng làm nhiệm vụ. Hai tàu ngầm đã hy sinh, như ngài đã biết. Hạm đội Nhật đã quay trở lại quần đạo Marianas. Không còn cuộc đụng độ nào khác nữa giữa các đơn vị hạm đội

“Chúng ta ước tính khoảng 3 sư đoàn Nhật đã được không vận tới quần đảo Marianas. Một sư đoàn chuyển đến Saipan, hai sư đoàn còn lại đến Guan. Họ có những cơ sở vật chất không quân mà chúng ta đã xây dựng và bảo trì…” giọng ông đều đều và trầm thấp, Ryan biết, ông đang tiến dần đến kết luận mà anh, vị cố vấn an ninh quốc gia, lo sợ

Mọi thứ giờ trở nên nhỏ bé. Hải quân Hoa Kỳ đã bị cắt giảm 1 nửa so với 10 năm trước. Sức chứa của tàu chiến chỉ đủ để vận chuyển nguyên một sư đoàn hoạt động đổ bộ. Chỉ một, và điều đó còn đòi hỏi điều động các tàu thuộc Ham Đội Đại Tây Dương thông qua Panama và tập hợp thêm các tàu khác từ tất cả các nơi trên thế giới. Việc đưa quân vào đất liền cần sự hỗ trợ, nhưng các tàu khu trục nhỏ của Hải quân Hoa Kỳ thường chỉ có một pháo ba inch, trong khi các tàu khu trục và tuần dương hạm có hai khẩu pháo năm inch. Khác xa số lượng thiết giáp hạm và tuần dương hạm được huy động để đánh chiếm Marianas vào năm 1944. Tàu sân bay thì không còn sẵn cái nào, gần nhất thì có 2 cái ở Ấn Độ Dương và không tàu nào trong số này kết hợp lại là đối thủ của không quân Nhật Bản đóng trên đảo Guam và Saipan, Ryan nghĩ, lần đầu tiên anh cảm thấy tức giận với sụ chênh lệch này. Jack tự nhủ, anh phải mất thời gian dài mới chấp nhận được sự thật trước mắt

“Tôi không nghĩ chúng ta có thể làm được” vị bộ trưởng quốc phòng kết luận và không ai trong phòng buồn phản đối. Họ đã quá mệt mỏi để thẩm định lại kết luận này. Tổng Thống Durling cảm ơn lời tư vấn của mọi người và bước lên lầu về phòng ngủ, hy vọng một giấc ngủ ngắn trước khi đối mặt với truyền thông sáng mai. Ông bước lên cầu thang thay vì thang mai, suy nghĩ suốt dọc đường đi trong khi các sỹ quan mật vụ trên và dưới cầu thang quan sát ông. Thật xấu hổ khi nhiệm kỳ tổng thống của ông đã kết thúc theo cách này. Dù ông chưa bao giờ mong được là tổng thống nhưng ông đã cố hết sức và làm hết sức, chỉ vài ngày trước, mọi thứ không quá tệ thế này.