Chương 28 CHUYỂN TIN
Chiếc máy bay 747-400 của hãng United hạ cánh xuống sân bay Scheremetyevo thành phố Moscow sớm hơn 30 phút. Cánh phản lực của máy bay vẫn còn đang thổi, một nhân viên chuyển phát của bên ngoại giao được một tiếp viên hỗ trợ đã xuống máy bay trước. Anh ta nhanh chóng đưa ra hộ chiếu ngoại giao ở cuối cầu nối, một sỹ quan hải quan chỉ cho anh ta tiến về phía một nhân viên đại sứ quán Mỹ đang vẫy tay ra hiệu và dẫn anh ta về phía sảnh sân bay
“Đi với tôi, chúng ta thậm chí còn có đoàn hộ tống vào thành phố” người đàn ông không thể nhìn cười trước một sự kiện như vậy
“Tôi không biết anh” viên chuyển phát thận trọng nói, đi chậm lại. Về nguyên tắc, cá nhân và gói đồ ngoại giao của anh là bất khả xâm phạn, nhưng mọi thứ về chuyến đi này rất bất thường, khiến anh không thể không nghi ngờ
“Có một chiếc máy tính xách tay trong túi anh, được gói bằng băng dính màu vàng. Đó là thứ duy nhất anh đang mang” trưởng trạm CIA ở Moscow nói, đó là lý do vì sao viên chuyển phát không biết ông. “Mã chuyến đi của anh là STEAMROLLER”
“Chính xác” viên chuyển phát gật đầu khi họ đi xuống hành lang sân bay. Một chiếc xe của ĐSQ đang đợi sẵn – một chiếc Lincoln dài, trông giống như phương tiện cá nhân của ngài Đại sứ. Một chiếc xe dẫn đường của cảnh sát đến dọn đường, vừa rời sân bay liền bật đèn và còi hú, phóng nhanh về phía thành phố. Viên chuyển phát trực giác nghĩ toàn bộ chuyện này cứ sai sai. Tốt hơn nên sử dụng một chiếc xe biển số Nga để làm chuyện này. Một vài câu hỏi cứ lởn vởn trong óc. Thế quái nào tại sao anh lại đột xuất bị yêu cầu bay từ nhà tới đây chỉ để giao một chiếc máy tính xách tay chết tiệt cho phía Moscow? Nếu mọi thứ cmn cần bí mật thì tại sao người Nga lại tham gia vào? VÀ nếu chuyện này cmn thật sự quan trọng thì tại sao phải bắt một máy bay thương mại? Là một nhân viên lâu năm của Bộ Ngoai Giao, anh ta biết sẽ thật ngu ngốc nếu đặt câu hỏi về tính logic trong các quyết định của chính phủ. Anh chỉ là hơi duy lý thôi
Phần còn lại của chuyến đi diễn ra rất bình thường, rẽ phải vào ĐSQ, nằm ở trung tâm phía tây Moscow, bên cạnh dòng sông. Bên trong tòa nhà, 2 người bước vào phòng liên lạc, nơi viên chuyển phát mở túi, đưa qua gói hàng, và đi tắm và ngủ, anh chắc chắn các câu hỏi của anh sẽ chẳng bao giờ được trả lời
Người Nga đã làm phần còn lại với tốc độ đáng kinh ngạc. Đường dây điện thoại nối với Interfax dẫn thẳng tới RVS, sau đó bằng đường dây sợi cáp quang quân sự tới Vlapostok, tại đó có một đường dây tương tự khác, do Nippon Telephone & Telegraph lắp đặt tới hòn đảo Honshu của Nhật. chiếc laptop có một modem tích hợp, chỉ cần kết nối đường truyền mới, bật máy tính và chờ đợi, theo đúng cách thông thường, chỉ khác là mọi thứ được hoàn thành với tốc độ nhanh nhất có thể
Ryan về nhà mình ở Peregrine Cliff lúc 1.30 sáng. Anh đã cho lái xe GSA về nhà, thay vào đó, để đặc vụ Robberton lái xe đưa anh về và anh chỉ cho viên đặc vụ về ở phòng khách trước khi về phòng ngủ của mình. Không ngạc nhiên khi Cathy vẫn còn thức
“Jack, chuyện gì đang diễn ra thế?”
“Em không phải đi làm ngày mai à?” Anh coi đây như một sự chuẩn bị trước. Về nhà lúc này là một kiểu sai lầm, nhưng cần thiết. Anh cần nhất là thay quần áo sạch sẽ. Một cuộc khủng hoảng đã đủ tệ rồi, hình ảnh một quan chức cấp cao của chính phủ trông lôi thôi lếch thếch còn tệ hơn, và báo chí sẽ chắc chắn sẽ chộp hình ảnh này để làm to chuyện. Tệ hơn cả là chuyện này đã được thấy rất rõ ràng. Sau khi xem các thông tin trên mạng TV, hầu hết các quân nhân sẽ biết điều đó trong lòng. Khi các sĩ quan lo lắng, các binh sĩ cũng lo lắng, một bài học Ryan còn nhớ trong khóa đào tạo căn bản dành cho sỹ quan ở Quantico. Và anh chọn mất 2 giờ lái xe về nhà trong khi thời gian đó nằm trên ghế dài trong văn phòng thoải mái hơn nhiều
Cathy dụi mắt trong bóng tối “Không có việc gì làm vào sáng mai. Em phải có một bài giảng vào chiều mai giới thiệu cho mấy vị khách nước ngoài về cách thức hoạt động của hệ thống laser mới”
“Mấy vị khách dó đến từ đâu?”
“Nhật Bản và Đài Loan. Chúng em đang cấp phép hệ thống hiệu chuẩn mình vừa phát triển được và…Chuyện gì thế?” Cô hỏi khi thấy chồng mình đột ngột quay đầu đi
Chỉ là hoang tưởng thôi, Ryan tự nhủ. Chỉ là một sự trùng hợp chết tiệt, không có gì. Sẽ không có gì khác. Nhưng anh rời khỏi phòng mà không nói một lời. Robberton đang chuẩn bị cởi đồ thì anh bước vào phòng, bao súng vẫn treo trên cột giường. Ryan giải thích vài giây và Robberton nhấc điện thoại gọi đến trung tâm hiện trường Sở Mật Vụ cách Nhà Trắng 2 tòa nhà. Anh thậm chí không biết vợ mình cũng có mật danh
“SURGEON” – chà, đúng tên đấy, Ryan nghĩ – “cần một người bạn ngày mai…tại Johns Hokins…ồ, vâng, cô ấy ổn. Tạm biệt” Robberton gác máy “Đặc vụ giỏi, Andrea Price. Độc thân, mảnh mai, tóc nâu, mới tham gia đội cận vệ, có 8 năm kinh nghiệm làm việc hiện trường. Tôi đã từng làm việc với bố cô ấy khi còn là đặc vụ mới. Cảm ơn đã nói với tôi chuyện đó”
“Paul, hẹn gặp lúc 6.30”
“Vâng” Robberton nằm xuống, cho thấy sở trường bản thân là ngủ ngay khi muốn. Rya nghĩ, đúng là kỹ năng hữu ích
“Tất cả chuyện này là thế nào?” Caroline Ryan hỏi ngay khi chồng cô quay về phòng ngủ. Jack ngồi xuống giường để giải thích
“Cathy, ừ, ngày mai tại Hopkins, sẽ có người đi cùng với em. Tên cô ấy là Andrea Price, đặc vụ bên sở mật vụ và cô ấy sẽ bên cạnh em”
“Tại sao?”
“Cathy, chúng ta giờ đang có nhiều vấn đề lắm. Nhật Bản vừa tấn công Hải Quân Hoa Kỳ và đã chiếm vài hòn đảo. Giờ, em không thể…”
“Họ đã làm gì cơ?”
“Em không thể kể chuyện này cho bất kỳ ai” Chồng cô tiếp tục “hiểu không? Em không thể kể chuyện này cho bất kỳ ai, nhưng vì em sẽ phải làm việc với vài người Nhật ngày mai và vì thân phận của anh, Sở Mật Vụ muốn có vài người bên cạnh em, chỉ để đảm bảo mọi thứ an toàn” Có thể còn nhiều lý do hơn nữa. Sở Mật Vụ có nhân lực hạn chế và khi cần hỗ trợ thì gọi lực lượng cảnh sát địa phương. Cảnh sát Baltimore City Police luôn có rất nhiều người túc trực trong khu vực của bệnh viên Johns Hoptins toàn thời gian – khu phức hợp của bệnh viên không nằm tại khu vực tốt cho lắm- vên có lẽ sẽ có một thám tử tới hỗ trợ Ms. Price
“Jack, chúng ta có đang bị nguy hiểm gì không?” Cathy hỏi, nhớ tới đoạn quá khứ kinh hoàng với mấy tên khủng bố, khi cô mamg thai Jack nhỏ thì đôi quân giải phóng Bắc Ireland (Ulster Liberation Army) đột nhập vào nhà họ. Cô vẫn còn nhớ mình đã hài lòng thế nào và xấu hổ vì điều đó khi người cuối cùng trong bọn họ bị tử hình vì đã giết quá nhiều người, kết thúc giai đoạn mà cô coi là kinh hoàng nhất trong đời
Về phần mình, Jack nhận ra thêm một điều mà họ đã không nghĩ đến. Nếu Hoa Kỳ trong tình trạng chiến chiến, anh là cố vấn an ninh cho Tổng thống và, phải, điều đó sẽ khiến anh trở thành mục tiêu có giá trị cao. Và cả vợ anh nữa. Và cả 3 đứa con anh. Thật vô lý? Nhưng chiến tranh không phải là phi lý sao?
“Anh không nghĩ vậy” sau một chút cân nhắc, anh trả lời “nhưng, chà, chúng ta nên…chúng ta nên có thêm vài vị khách trong nhà. Anh không biết, nhưng sẽ hỏi”
“Anh vừa nói họ tấn công hải quân của chúng ta?”
“Phải, em yêu, nhưng em không thể…”
“Điều đó có nghĩa là chiến tranh, phải không?”
“Em yêu, anh không biết” Anh mệt mỏi đến mức lăn ra ngủ trên gối trong vòng ba mươi giây và ý nghĩ tỉnh táo cuối cùng của anh là tự thừa nhận rằng anh biết rất ít những điều cần biết để trả lời câu hỏi của vợ hoặc cho cả câu hỏi của chính anh
Những người ở lại Manhattan thức cả đêm, ít nhất là những người được coi là VIP. Các nhà môi giới trên các sàn giao dịch đã kiệt sức, và nhiều người cảm thấy họ thực sự kiếm được tiền vào lúc này, nhưng không nhiều. Những nhà môi giới này luôn tự cho mình là đúng, nhìn xung quanh, trên sàn giao dịch đều có máy tính mà tổng giá trị của chúng là thứ mà chỉ bộ phận kế toán mới biết, và tiện ích hiện tại của chúng gần như bằng không. Thị trường châu Âu sẽ sớm mở cửa. Và mọi người tự hỏi, làm gì đây? Thường có những người làm việc vào ban đêm ở đây để giao dịch cổ phiếu Châu Âu, theo dõi thị trường Eurodollar, thị trường hàng hóa và kim loại, và tất cả các hoạt động kinh tế xảy ra ở bên kia bờ Đông cũng như bờ Tây Đại Tây Dương. Trong hầu hết các ngày thì thị trường Châu Âu giống như lời giới thiệu của một cuốn sách, tiền đề cho hành động thực tế, thú vị nhưng không quá quan trọng, có thể chỉ là một gia vị, vì sự thống trị nền tài chính quốc tế được quyết định ở đây, thành phố New York
Nhưng hôm nay điều đó không đúng. Không ai có thể đoán trước được điều gì sẽ xảy ra ngày hôm nay. Hôm nay Châu Âu là nơi đóng vai trò duy nhất và tất cả luật lệ đã bị gạt phăng. Không đúng và cũng không công bằng khi những người đi làm lúc tám giờ sáng thường coi những người canh máy tính ban đêm như thứ cấp, nhưng trong bất kỳ cộng đồng nào cũng luôn phải có cạnh tranh nội bộ. Lần này, khi bọn họ bước vào sàn giao dịch thời điểm bình thường quen thuộc, nhận thấy sự hiện diện của các giám đốc điều hành đang ở đó, trong lòng vừa không thoải mái vừa hưng phấn. Đây là cơ hội để họ thể hiện tài năng của mình, nhưng đồng thời cũng có thể hỏng việc, thua trận và không bao giờ trở lại được nữa
Bây giờ là bốn giờ sáng EST (Eastern Standard Time) và tất cả bắt đầu đúng giờ “Tín phiếu kho bạc”
20 sàn giao dịch đồng thanh. Nền kinh tế và tiền tệ của châu Âu luôn ế ẩm, vì vậy các ngân hàng châu Âu luôn giữ một lượng lớn tín phiếu kho bạc Mỹ như một hàng rào bảo vệ cho đồng tiền của mình. Nhưng các ngân hàng châu Âu bây giờ đột nhiên bất an khi nắm giữ tín phiếu kho bạc Mỹ. Một số người thậm chí còn tự hỏi làm thế nào mà tin tức đén Châu Âu vào hôm thứ 6 lại chậm như vậy, nhưng chuyện vẫn luôn như thé, thực sự và vào giờ mở cửa, mọi người ở New York nghĩ, cũng khá thận trọng. Mọi chuyện sẽ sớm rõ ràng. Có rất nhiều người “hỏi giá” nhưng không nhiều người “bids/ giao dịch” Mọi người đang cố gắng bán Trái Phiếu Kho Bạc Mỹ, nhưng những người mua kém nhiệt tình hơn. Kết quả là giá giảm nhanh như lòng tin của người Châu Âu vào đồng dollar
“Nó cứ như bị ăn cắp, giảm ba điểm phần trăm trong nửa phút, chúng ta nên làm gì?” Câu hỏi đó được đặt ra ở nhiều nơi và câu trả lời đều giống nhau “Không thể làm gì”, kèm theo thái độ cay đắng, thường dùng các từ liên quan đến Fucking Europeans. Các nhà môi giới cấp cao đã chửi bới bằng những từ ngữ mẹ đẻ. Và chuyện đó lại bắt đầu, một cuộc tháo chạy khỏi đồng dollar. Hoa Kỳ đã mất đi vũ khí trả đũa lớn nhất của mình vì một chương trình máy tính đáng tin cậy đã hoàn toàn hỏng.Mấy biển báo No Smoking hoàn toàn bị phớt lờ ở nhiều sàn giao dịch. Họ không phải lo lắng về việc muội than rơi vào máy vì hôm nay họ không có quyền truy cập vào những chiếc máy tính chết tiệt này. Một nhân viên nói với một đồng nghiệp với giọng điệu mỉa mai rằng hôm nay là ngày tốt để bảo dưỡng máy. May mắn thay không phải ai cũng nghĩ như vậy.
“Được rồi, vậy đâu là điểm khởi đầu?” George Winston hỏi. Mark Gant chỉ vay vào màn hình
“Bank of China, Bank of Hong Kong, Imperial Cathay Bank. Họ đã mua tín phiếu Kho bạc 4 tháng trước để ngăn đồng yên mất giá, và họ dường như đã làm điều đó rất thành công. Vì vậy, vào thứ Sáu, họ đã bán tín phiếu Kho bạc và đổi lấy đô la. Sau đó đã mua rất nhiều trái phiếu Nhật Bản. Dựa trên những gì đang diễn ra ở đây, thì có vẻ chúng chiếm khoảng 22% tổng giao dịch”
Winston thấy rằng họ là người hành động trước và là người tiên phong trong xu hướng này, hẳn họ đã lãi khẳm. Vài người sẽ tổ chức tiệc mừng ở Hong Kong, thành phố thích hợp với sự buông thả
“Cậu có thấy nghi ngờ không?” Anh vừa ngáp vừa hỏi Gant
Viên quản lý cấp cao nhún vai. Anh rất mệt, nhưng có Boss ngồi sau tiếp thêm cho mọi người năng lượng “Hoàn toàn bình thowngf. Chúa ơi, đó là một động thái thông mình. Tôi nghĩ họ đã nhìn ra được điều gì đó sẽ đến hoặc họ chỉ đơn giản là gặp may”
May mắn, Winston nghĩ, luôn là thế. May mắn có thật, điều mà bất kỳ nhà giao dịch cấp cao nào cũng thừa nhận sau 2 hay 3 ly, lúc đó ‘thông minh’ thường chỉ là rác. Đôi khi nó đơn giản chỉ là cảm giác đúng và bạn làm theo cảm giác đó, thế là xong. Nếu may mắn, bạn thành công, nếu không may, bạn mắc kẹt
“Tiếp tục đi” anh ra lệnh
“Chà, rồi các ngân hàng khác làm theo” Tập đoàn Columbus có hệ thống máy tính tiên tiến nhất ở Phố Wall có thể theo dõi bất kỳ vấn đề đơn lẻ hoặc danh mục vấn đề theo thời gian, và Gant có một chiếc máy tính phù hợp. Tiếp theo, họ kiểm tra các ngân hàng khác ở châu Á bán tín phiếu kho bạc. Điều thú vị là Ngân hàng Trung ương Nhật Bản đã chậm hơn anh nghĩ. Không có gì phải xấu hổ khi bị xếp sau một chút so với Hong Kong. Người Trung Quốc rất giỏi, đặc biệt là người Trung Quốc đã được đào tạo bởi người Anh. Người Anh đã tạo ra hệ thống ngân hàng trung ương hiện đại và vẫn biết rõ về nó. Nhưng Winston cho rằng người Nhật nhanh hơn người Thái, ít nhất họ nên …
Lại là bản năng, trực giác của một ngời sành sỏi ở Phố Wall “Mark, kiểm tra lại trái phiếu Nhật Bản”
Gantt vào lệnh và đồng yên tăng giá mạnh trong nháy mắt – trên thực tế, kết quả có thể đoán trước được đến nỗi họ hầu như không cần máy tính để xác nhận “Đây là điều anh muốn biết?”
Winston nghiêng người và nhìn chằm chằm vào màn hình. “Cho tôi xem Bank of China đã làm gì khi họ chuyển đổi trái phiếu ra tiền mặt”
“Chà, họ đang bán trái phiếu trên thị trường Eurodollar và mua đồng yên. Ý tôi là, đó là một động thái rõ ràng…
“Nhưng hãy nhìn xem họ đã mua đồng yên ở đâu” Winston đề xuất
“Và họ trả cho…”Gant quay đầu nhìn Boss
“Mark, cậu biết tại sao tôi luôn thành thật ở đây không? Cậu biết tại sao tôi không bao giờ lừa dối, không một lần, không bao giờ thậm chí khi tôi có rất nhiều tiền trong ngân hàng?” George hỏi. Tất nhiên, có nhiều hơn một lý do, nhưng tại sao lại nhầm lẫn vấn đề này? Anh ấn ngón tay lên màn hình, để lại dấu tay trên đó, gần như bật cười khi nghĩ đến phép ẩn dụ “Đó chính là lý do”
“Điều đó không thực sự có ý nghĩa gì cả. Người Nhật biết họ có thể tăng thêm một sosos và…” Winston thấy Gant vẫn chưa hiểu đúng. Cậu ta cần phải nghe giải thích theo ngôn ngữ của mình
“Mark, tìm xu hướng. Tìm xu hướng ở đó” Chà, anh tự nhủ, thằng chó đẻ, đi đến phòng vệ sinh nam. Xu hướng đứng về phía mình. Sau đó anh ấy nghĩ:
Mày dám chơi thị trường tài chính của tao, phải không?
Nó không mang lại nhiều an ủi. Winston nhân ra mình đã chịu một tổn thất lớn khi giao công việc kinh doanh của mình cho một kẻ săn mồi. Các nhà đầu tư tin tưởng anh và anh đã phản bội họ. Vừa rửa tay vừa nhìn vào gương trên bồn rửa mặt, anh nhìn thấy một đôi mắt, chủ nhân của đôi mắt đã rời bỏ vị trí của mình và phản bội những người tin tưởng
Nhưng giờ mày đã trở lại, vì Chúa, và còn hàng đống công việc phải làm.
Tàu Pasadena cuối cùng cũng ra khơi. Jones nghĩ, thoát khỏi một tình huống xấu hổ. Anh đã nghe cuộc nói chuyện qua điện thoại giữa Bart Mancuso với CINCPAC, giải thích rằng chiếc tàu ngầm đó đã chất đầy vũ khí và lương thực đến mức các lối đi cũng chất đầy thùng carton đồ hộp, đủ cho 60 ngày đi biển. Nó giống như sự trở lài ngày xưa cũ không mất tốt đẹp, Jones nghĩ, nhớ lại những chiến dịch triển khai dài ngày, và vậy là USS Pasadena, tàu chiến của lực lượng hải quân Mỹ giờ đã ra khơi, hướng về phía tây với tốc độ 20 hải lý/giờ, anh nghĩ nó đang sử dụng một chân vịt chạy êm, chứ không phải chân vịt chạy nhanh. Nếu không, anh hẳn đã phát hiện ra nó. Chiếc tàu ngầm này ở tốc độ khoảng 15 hải lý/giờ, hoàn toàn có thể vượt qua hệ thống giám sát của SOSUS vốn mới được lắp đặt có thể đo được nhịp tim của một con cá voi trong bụng mẹ. Pasadena vẫn chưa nhận được lệnh nhưng nó sẽ ở vị trí sẵn sàng chiến đấu ngay khi có lệnh, ới đội thủy thủ đoàn tất bật tiến hành cho tàu lặn để giữ được cảm giác trên biển và chiến đấu. Cái đó rất quan trọng
Một phần trong anh cũng ước gì mình được ở đó, nhưng giờ đã trở thành dĩ vãng rồi
“Sir, tôi không nhìn thấy gì” Jones chớp mắt, rồi nhìn lại tập giấy anh chọn
“Chà, vậy phải tìm manh mối khác” Jones nói. Giờ anh không rời khỏi SOSUS trừ khi bị một lính hải quân lục chiến chĩa súng vào đầu. Anh đã nói rõ điều đó với tướng Mancuso, người truyền đạt thông điệp này cho những người khác. Họ có một thảo luận ngắn về việc trao cho Jones một lệnh đặc biệt, có lẽ cấp bậc trung tá, nhưng chính Ron từ chối lời đề nghị đó. Anh đã rời hải quân ở chức vụ Sonarman 1/c và đó là cấp bậc anh muốn. Ngoài ra, chuyện đó không tốt với những sỹ quan vốn đang điều hành nơi này và đã coi anh như người của họ
Kỹ thuật viên hải dương học 2/c Mike Boomer đã đăng ký làm trợ lý riêng của Jones. Thằng bé là một sinh viên giỏi, tiến sỹ Jones nói, ngay cả khi nó phải chấm dứt phục vụ trên chiếc P-3 vì chứng say máy bay
“Tất cả những chiếc tàu ngầm này sử dụng hệ thống Prairie-Masker để thông ký. Nó nghe giống như mưa rơi trên mặt biển, nhớ không? Mưa trên mặt biển có dòng tần số 1.000 Hz. Vì vậy, chúng ta bắt đầu tìm kiếm mưa” – Jones ném bức ảnh chụp thời tiết trên bàn – “ Nơi nào không có mưa thì chúng ta sẽ tìm kiếm các tín hiệu 60 Hz, một tín hiệu nhỏ, ngắn, gẫy gọn, những thú cậu có thể bỏ qua khi trời mưa. Bọn họ đang sử dụng máy phát và động cơ 60Hz, phải không? Vậy thì chúng ta sẽ tìm một tín hiệu tạm thời, điểm trong tiếng ồn xung quanh, nơi trời cũng đang mưa. Như cái này” Anh quanh vào dòng đó bằng bút đỏ, rồi nhìn vào viên sỹ quan command master chief trưởng trạm, người đang nghiên người qua bên kia bàn như một vị thần tò mò
“tôi đã nghe mấy câu chuyện về cậu khi làm Tef-Tra ở Dam Neck. Tôi cứ nghĩ chúng chỉ là mấy câu chuyện ở biển”
“Hút thuốc không?” chuyên viên dân sự duy nhất trong phòng cất tiếng hỏi. vị master chief đưa qua một điếu. Biển Cấm hút thuốc bị lấy đi và gạt tàn được lấy ra. SOSUS đang trong tình trạng chiến tranh và có lẽ phần còn lại của Hạm Đội Thái Bình Dương PacFlt cũng sớm thế. Chúa ơi, Jones tự nhủ, mình đã về nhà “Chà, anh biết đấy, có sự khác biệt giữa mấy câu chuyện trên biển và cổ tích”
“Sir, là gì vậy?” Boomer hỏi
“Câu chuyện cổ tích luôn bắt đầu với ‘ngày xửa ngày xư’ Jones mỉm cười nói, đánh dấu một dòng 60Hz khác trên giấy
“Và câu chuyên trên biển luôn bắt đàu bằng ‘không, cứt thật!’” vị master chief kết thúc câu chuyện đùa. Ngoại trừ việc tên này đúng là cmn giỏi thật “Tôi nghĩ cậu có đủ kinh nghiệm để viết sách đấy, tiến Jones”
“Tôi nghĩ chúng ta tìm được một con tàu SSK (tàu chống ngầm), master chief”
“Thật tiếc là chúng ta không thể đuổi theo nó”
Ron chậm rãi gật đầu “Phải, tôi cũng rất tiếc, nhưng giờ chúng ta biết mình có thể dò được mấy con tàu này. Việc xác định chính xác vị trí của chúng vẫn còn phụ thuộc vào máy bay tuần tra P-3. Chúng là những con tàu tốt và đó là sự thật” Họ không thể đi quá xa. Hệ thống giám sát âm thanh dưới nước chỉ có thể đánh dấu đường đi. Nếu hai hoặc nhiều hydrophone phát hiện cùng một nguồn âm thanh, bạn có thể nhanh chóng chỉ ra vị trí bằng phương pháp tam giác, nhưng những vị trí này là một hình tròn, không phải các điểm, và vòng tròn này sẽ có đường kính 20 dặm. Nó chỉ đưa ra các ký hiệu vật lý, không phân biệt bạn hay thù. Âm thanh truyền đi càng xa thì tần số càng giảm. Về bước sóng, chỉ có tần số sóng âm càng cao thì độ phân giải càng tốt.
“Chúng ta cũng sẽ biết tìm ở đâu vào lần tiếp theo nó trồi lên thông khí. Dù sao, anh có thể gọi cho Đội phụ trách chiến dịch của hạm đội (Fleet Operations) và nói với họ rằng không có tàu nào tiến về phía các tàu sân bay. Đây, đây, đây, các nhóm tàu mặt nước” Anh đánh dấu trên dấy “Đều đang hướng về phía tây với tốc độ cao và không che đậy. Tất cả các hướng theo dõi mục tiêu đều đang mở. Hoàn toàn thảnh thơi. Bọn họ sẽ không tìm kiếm thêm rắc rối nào nữa đâu”
“Có lẽ đó là một điều tốt”
Jones bóp nát điếu thuốc “Phải, master chief, có lẽ thế, nếu các con tàu này tập hợp lại với nhau”
• • •
Điều buồn cười là mọi thứ thực sự lắng xuống. Bản tin buổi sáng trên TV đã đưa tin khách quan và chính xác về sự sụt giảm của thị trường chứng khoán Phố Wall, đồng thời đưa ra những phân tích chuyên sâu, có lẽ còn hiểu biết hơn những người Mỹ ở đất Mỹ, Clark nghĩ, vừa có giáo sư kinh tế phân tích tại chỗ, vừa có nhân viên ngân hàng cấp cao bình luận. Một tờ báo bình luận, có lẽ Hoa Kỳ sẽ xem xét lại lập trường của mình đối với Nhật Bản. Hai nước thực sự cần nhau, đặc biệt là hiện nay, một Nhật Bản hùng mạnh không chỉ vì lợi ích của Hoa Kỳ, mà còn vì lợi ích của các nước châu Á. Đây không phải là điều hiển nhiên sao? Các phương tiện truyền thông báo chí trích dẫn bài phát biểu của Thủ tướng Goto với một giọng điệu hòa giải, dù không phát biểu trực tiếp trước ống kính, nhưng giọng điệu khác thường của ông ta vẫn được báo chí đưa tin rộng rãi vì lý do nào đó
“Twilight Zone chết tiệt” Chavez quan sát trong lúc yên ắng, phá vỡ vỏ bọc ngôn ngữ. Anh nghĩ, cái quái gì thế này, giờ họ phải hoạt động dưới sự kiểm soát của người Nga. Những quy tắc nào giờ mới quan trọng?
“Russkiy” vị sỹ quan của anh khoan dung trả lời
“Da, tovarisch/ vâng, đồng chí” Chavez thì thầm trả lời “Anh nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra, liệu có chiến tranh hay không?”
“Các quy tắc đó thật nực cười” Clark nói, nhận ra mình đang nói tiếng Anh. Mình cũng bị ảnh hưởng rồi
Có những gaijin khác trên đường phố, hầu hết mọi người trông có vẻ là người Mỹ. Người Nhật vẫn nhìn họ với vẻ nghi ngờ và tò mò, nhưng sự thù địch bây giờ đã bớt đi một chút so với tuần trước.
“Vậy chúng ta làm gì bây giờ?”
“Chúng ta sẽ thửu số Interfax mà bạn vừa đưa” Clark vừa viết báo cáo. Anh biết đó là điều duy nhất có thể làm ngoài việc giữ liên lạc và theo dõi tin tức. Chắc chắn Washington đã biết những gì anh phải nói cho họ, anh nghĩ, trên đường quay trở lại khách sạn. Viên tiếp tân mỉm cười cúi đầu, lần này thêm chút lịch sự khi họ đi về thang máy. 2 phút sau họ đã vào phòng. Clark lấy ra chiếc laptop từ túi, cắm plug điện thoại vào và bật lên. Một phút sau, anh đoán modem tích hợp số mà anh mới nhận lúc sáng đã kết nối một đường dây xuyên Biển Nhật Bản và xuyên lục địa Siberia, cuối cùng đến được Moscow. Anh nghe thấy tiếng bíp từ điện thoại bên kia và đợi trả lời
• • •
Nhìn thấy một sĩ quan tình báo Nga trong phòng thông tin liên lạc của đại sứ quán khiến trạm trưởng hoảng sợ, nhưng ông không quá nghi ngờ. Tiếng bíp máy tính làm ông giật mình.
“Kỹ thuật rất thông minh” vị khách nói
“Chúng tôi đang thử nghiệm”
Bất cứ ai đã sử dụng modem đều từng nghe thấy loại âm thanh này, giống như tiếng nước chảy ào ào, có thể giống như tiếng chổi quét sàn, nhưng thực chất đó chỉ là một tiếng rít kỹ thuật số do hai thiết bị điện tử cố gắng trao đổi dữ liệu. Đôi khi nó chỉ là một vài giây, đôi khi nó dài đến năm hoặc thậm chí mười giây. Trên thực tế, quá trình này chỉ diễn ra trong một giây hoặc lâu hơn, và phần còn lại của tiếng rít đại diện cho các mật mã kỹ thuật số ngẫu nhiên gửi dữ liệu qua cáp quang với tốc độ 19.200 ký tự mỗi giây – lần đầu theo một hướng, rồi lại theo hướng khác. Sau khi dữ liệu thực được truyền đi, đường truyền chính thức bị treo. Bên kia gửi một báo cáo dài hai mươi dòng. Để an toàn, người Nga sẽ xác nhận rằng báo cáo sẽ được in trên hai tài liệu vào ngày hôm sau, trên trang thứ 3 ở cả hai bản. Không cần quá khoa trương
Giờ đến phần khó dành cho viên trưởng trạm CIA. Theo lệnh, ông in thành 2 bản giống nhau, một trao cho viên sỹ quan RVS. Mary Pat đã đến thời kỳ mãn kinh hay thế nào đây?
“Tiếng Nga của anh ta rất văn học, thậm chí còn cổ điện. Ai đã dạy anh ta tiếng Nga vậy?”
“thành thật mà nói, tôi không biết” viên trạm trưởng nói dối, mà hóa ra đúng như thế. Cái quái gì thế này, người Nga nói đúng. Điều đó khiến ông cau mày
“Muốn giúp tôi dịch cái này ra không?”
Cứt thật, anh ta mỉm cười “Chắc chắn rồi. Tại sao không?”
• • •
“Ryan” sau 5 giờ ngủ, Jack càu nhàu, nhấc điện thoại an ninh trên xe. Chà, ít nhất anh cũng không phải lái xe
“Mary Pat đây. Chúng tôi có vài thông tin. Sẽ gặp cậu ở văn phòng cậu nhé”
“Tốt đến mức nào?”
“Để khởi đầu” vị DDO nói, rất xúc tích. Không ai thực sự tin vào đường dây điện thoại, bất kể có bảo mật hay không
• • •
“Xin chào, tiến sỹ Ryan. Tôi là Andrea Price” viên đặc vụ đã mặc áo khoác ngoài phòng lab, ghim một chiếc thẻ có ảnh chụp lên ve áo, cô giơ chiếc thẻ lên “Chú tôi là một bác sỹ, GP (bác sỹ đa khoa) ở Wisscosin. Tôi nghĩ trông ông ấy cũng thế này” cô mỉm cười
“Tôi có cần phải lo lắng gì không?”
“Tôi không thực sự thấy thế” Đặc vụ Price nói, vẫn mỉm cười. Cô biết rõ người được bảo vệ không thích nhìn thấy nhân viên an ninh lo lắng
“Thế con các con tôi thì sao?”
“Có 2 đặc vụ bên ngoài trường, và một người nữa ở ngay nhà đối diện với nhà trẻ con út” viên đặc vụ giải thích “Xin đừng lo lắng. Chúng tôi được trả lương để trở thành người hoang tưởng và hầu hết trường hợp chúng tôi luôn sai, nhưng cũng giống như nghề của chị, chị luôn muốn sai ở phía an toàn, phải không?”
“Và các vị khách của tôi thì sao?” Cathy hỏi
“Tôi có thể đưa ra đề nghị không?”
“Có”
“Yêu cầu họ mặc áo khoác phòng thí nghiệm Hopkins, giống như quà lưu niệm. Tôi sẽ kiểm tra họ trong lúc thay đồ” Cathy Ryan nghĩ, đúng là cô nàng thông minh
“Cô có mang theo súng không?”
“Luôn luôn” Andrea Price xác nhận “Nhưng tôi chưa bao giờ sử dụng, thậm chí kể cả khi bắt giữ. Hãy nghĩ về tôi như con ruồi trên tường đi” cô nói
Giông con chim ưng hơn, giáo sư Ryan nghĩ, nhưng ít nhất đã được thuần hóa.
“John, chúng ta nên làm gì?” Chavez hỏi bằng tiếng Anh. Vòi tắm vẫn đang chạy. Ding ngồi trên sàn và John ngồi trên bồn cầu
“Chà, chúng ta đã thấy chúng, phải không?” viên sỹ quan tình báo cao cấp chỉ ra
“Phải, ngay trong cái nhà máy chết tiệt đó!”
“Chà, chúng ta phải tìm ra nơi chúng được vận chuyển đến” Thoạt nghĩ, tuyên bố này rất có lý. Họ chỉ phải xác định xem có bao nhiêu và ở đâu, và, ồ, nhân tiện, liệu chúng có thực sự chứa đầu đạn hạt nhân hay không. Không phải việc lớn. Tất cả những gì họ biết, chúng là loại phóng SS-19, đã được cải tiến sửa đổi và rằng chúng rời nhà máy bằng tàu hỏa. Tất nhiên, đất nước này có trên 28.000km đường tàu. Sẽ phải mất thời gian. Các nhân viên tình báo và nhân viên ngân hàng có số giờ làm việc tương tự nhau, và lần này cũng không ngoại lệ. Clark quyết định sẽ đi tắm một cái để rũ bỏ suy nghĩ rối rắm trước khi đi ngủ. Anh không biết phải làm gì, chưa biết thì đúng hoăn, hoặc tiến hành công việc theo cách nào, nhưng lo lắng đến chết cũng chẳng ích gì và từ lâu anh đã nghiêm ra rằng, sau 8 giờ ngủ ngon thì anh sẽ làm việc hiện quả hơn, đôi khi ý tưởng hay sẽ xuất hiện trong lúc tắm. Sớm hay muộn Ding cũng sẽ học được mánh này, anh nghĩ, khi nhìn những biểu cảm trên khuôn mặt cậu nhóc
• • •
“Chào Betsy” Jack nói với người phụ nữ đang đứng đợi trước cửa văn phòng “Bà dậy sớm thế và đây là?”
“Chris Scott. Tôi làm việc chung với Betsy”
Jack vẫy ra hiệu vào vào phòng, đầu tiên kiểm tra máy fax để xem Mary Pat có chuyển thông tin từ Clark và Chavez về chưa và thấy nó đã có ở đó, anh chưa đọc vội. anh biết Betsy Fleming từ những ngày còn làm việc ở CIA, một chuyên gia vũ khí chiến lược tự học. Anh đoán Chris Scott là một trong những thằng nhóc được tuyển dụng từ vài trường đại học, với tấm bằng tốt nghiệp và kiến thức chuyên môn mà Betsy đã phải mất nhiều công sức học hỏi. ít nhất cậu chàng cũng rất lịch sự về vấn đề đó, nói rằng cậu ta làm việc chung với Betsy. Giống như Ryan từng nói như thế vài năm trước, khi đến các cuộc đàm phán về kiểm soát vũ khí. “Được rồi, chúng ta có gì nào?”
“Đây là thứ họ gọi là máy tăng không gian H-11” Scott mở cặp và lấy ra vài bức ảnh. Bức ảnh rất đẹp, và chỉ cần nhìn thoáng qua Ryan cũng có thể nhận ra rằng nó được chụp ở cự ly gần bằng phim của máy ảnh, chứ không phải là một bức ảnh điện tử được chụp trực tiếp qua một lỗ nhỏ trong túi của ai đó. Không khó để nhận ra sự khác biệt và Ryan ngay lập tức nhận ra anh bạn cũ SS-19 mà anh vốn nghĩ rằng nó đã hủy hết và đã chôn cất tử tế cách đây chưa đầy một tuần
“Chắc cmn rồi. SS-19. Cũng trông đẹp đẽ hơn rất nhiều” Trong bức ảnh khác, một loạt SS-19 được nhìn thấy trên sàn của tòa nhà lắp ráp. Jack đếm và gượng gạo “Tôi còn cần biết thêm gì nữa không?”
“Đây” Betsy nói “kiểm tra phần trên”
“Trông bình thường mà” Ryan nhận xét
“Đúng vậy. Phần lắp ráp mũi bình thường” Scott chỉ ra “Nhưng điều đó chỉ hỗ trợ đầu đạn chứ không phải vệ tinh liên lạc. Chúng tôi đã viết một báo cáo về nó, nhưng không được ai chú ý” kỹ thuật viên phân tích nói thêm “Phần còn lại của tên lửa đã được đại tu hoàn toàn. Chúng tôi ước tính hiệu suất được nâng cao”
“giải thích ngắn gọn xem?”
“Mỗi tên lửa được lắp 6 hoặc 7 MIRV (multiple independently targetable reentry vehicle, hay còn gọi là đầu đạn đa đầu hướng) có tầm bán trên 10.000km” Mrs Fleming trả lời “tình huống tồi tệ, nhưng thực tế là thế”
“Khá nhiều đấy. Các tên lửa đã được kiểm tra và thử nghiệm chưa? Có cuộc thử nghiệm nào chúng ta biết không?” vị cố vấn an ninh quốc gia hỏi
“Không có dữ liệu. Chúng tôi đã thu thập một số tài liệu rải rác trong quá trình bay thử nghiệm phương tiện phóng tại điểm giám sát ở Thái Bình Dương, AMBER BELL đã bắt được sóng, nhưng nó không tập trung” Scott trả lời
“Có bao nhiêu con chim được sản xuất?”
“Theo chúng tôi biết là 25. Tất nhiên, 3 chiếc trong số đó được sử dụng cho các chuyến bay thử nghiệm trọng tải, và 2 chiếc còn lại đang được lắp ráp tại bệ phóng để tải trọng lên quỹ đạo. Còn lại 20”
“Trọng tải cái gì?” Ryan gần như không suy nghĩ hỏi lại
“Mấy gã NASA nghĩ đó là vệ tinh khảo sát. vệ tinh chụp ảnh tức thì. Điều đó hoàn toàn có thể” Betsy đen tối nói
“Và có lẽ họ quyết định tham gia vào lĩnh vực kinh doanh tình báo vệ tinh. Chà, cũng có lý, phải không?” Ryan ghi chú vài dòng vào sổ “Được rồi, mối đe dọa lớn nhất là mỗi tên lửa có bảy MIRV, vậy tổng cộng là 140 đầu đạn?”
“Chính xác, tiến sỹ Ryan” Cả hai đều là chuyên gia, nên không cần bàn cãi về mức độ nghiêm trọng của mối đe dọa này. Về lý thuyết, Nhật Bản có thể phá hủy một trăm bốn mươi thành phố của Mỹ. Hoa Kỳ có thể tái tổ chức quyền lực của mình. Mỹ cũng có thể nhanh chóng tái thiết khả năng biến Quần đảo quê hương của họ thành đống tro tàn và hỏa hoạn, nhưng đó chẳng mang lại lợi ích gì, phải không? 40 năm MAD, được cho là kết thúc chưa đầy 7 ngày trước đó, và giờ nó đã quay trở lại, Ryan nghĩ. Chả phải điều gì tuyệt vời cả, phải không?
“Hai người biết gì về nhân viên tình báo chụp những bức ảnh này không?” “Jack” Betsy nói với giọng như diễn viên June Cleaver “cậu biết tôi không bao giờ hỏi mà. Nhưng bất kể đó là ai, nó được chụp rất thản nhiên. Những bức ảnh này đã nói lên điều đó. Một chiếc máy Minox không thể thực hiện được. Tôi đoán người đó có thể giả dạng một phóng viên. Đừng lo, tôi sẽ không kể với ai” Bà cười nghịch ngợm như thường khi. Bà là dân trong nghề
“Chúng rõ ràng là những bức ảnh chất lượng cao” Chris Scott tiếp tục, tự hỏi thế quái nào mà Betsy có thể gọi thẳng tên người đàn ông trước mặt
“Phim phơi sáng chậm, hạt mịn, giống như phim được các nhà báo sử dụng. Bọn họ cũng cho mấy gã NASA vào nhà máy. Họ muốn chúng ta biết”
“Chắc cmn rồi” Mrs Flemming gật đầu đồng ý
Và là người Nga, Ryan tự nhủ. Tại sao lại là họ “Còn gì nữa không?”
“Có, đây” Scott đưa ra thêm 2 bức ảnh nữa. Bức ảnh chụp hai tuyến đường sắt đã được chuyển đổi. Một bức ảnh chụp một cần trục, bức ảnh kia cho thấy một đường giao nhau với một đường sắt khác. “Có vẻ chúng được vận chuyển bằng tàu hỏa, chứ không phải bằng xe tải. Tôi có nhờ một gã xem các toa tàu,có vẻ là khổ tiêu chuẩn”
“Ý cậu là sao?” Ryan hỏi
“Chiều rộng giữa các đường ray. Nước ta và hầu hết các nước trên thế giới đều có khổ tiêu chuẩn, trong khi đường sắt của Nhật Bản chủ yếu là đường sắt khổ hẹp. Điều thú vị là họ không sao chép các thùng vận chuyển đường bộ mà người Nga chế tạo ra để vận chuyển con quái vật này” Scott nói “Có thể đường của họ quá hẹp, có thể họ thích. Đó là tuyến đường sắt khổ tiêu chuẩn từ đây đến Yoshinobu. Tôi hơi ngạc nhiên về trang thiết bị. Những kén trong toa tàu dường như gần giống với kích thước của cái kén vận chuyển mà người Nga thiết kế. Vậy là họ copy mọi thứ trừ phương tiện vận chuyển. Đó là tất cả những gì chúng tôi biết, sir”
“Hai người có đề nghị gì tiếp theo?”
“Chúng ta sẽ lần theo dòng sông này với mấy gã bên NRO (Văn phòng Trinh sát Quốc gia)” Chris Scott trả lời
“Tốt” Ryan nói. Anh chỉ vào cả hai người “Hãy nói với họ rằng vấn đề này đang rất cmn nóng và quan trọng. tôi muốn những thứ này được ưu tiên tìm kiếm ngay lập tức”
“Jack, cậu biết là họ sẽ cố gắng hết sức. Họ thực sự đã giúp chúng tôi rất nhiều bằng cách cung cấp những bức ảnh về tuyến đường sắt này” Betsy Flemming nói khi đứng dậy
Jack sắp xếp lại ác bức ảnh và hỏi thêm một bộ ảnh hoàn thiện khác trước khi tiễn hai vị khách ra ngoài. Rồi anh nhìn đồng hồ và gọi cho Moscow. Ryan đoán Sergey cũng đang phải làm việc nhiều giờ
“Làm thế quái nào các ông lại bán cho họ thiết kế SS-19?” anh hỏi luôn
Câu trả lời rất phũ. Có lẽ Golovko cũng đang thiếu ngủ “tất nhiên là vì tiền. Cùng lý do với các cậu bán Aegis, F-15…cho họ”
Ryan cười khổ, cảm thấy đầu bên kia có lý “Cảm ơn, người anh em. Tôi đoán mình đáng bị thế. Chúng tôi dự tính họ còn 20 chiếc”
“Có thể số đó, nhưng chúng tôi chưa cử người đến thăm nhà máy bọn họ”
“Chúng tôi có người đến rồi” Ryan nói với ông ta “có muốn xem vài bức ảnh không?”
“Tất nhiên, Ivan Emmetovich”
“Sẽ ở trên bàn ông vào ngày mai” Jack hứa “Chúng tôi có vài đánh giá. Tôi muốn nghe ý kiến của người bên ông” anh dừng lại một chút rồi tiếp tục “Theo kịch bản tệ nhất là mỗi đầu tên lửa có 7 đầu đạn, tổng là 140”
“Đủ cho cả hai nước chúng ta” Golovko nhận xét “Có nhớ khi chúng ta gặp nhau đầu tiên để đàm phán hủy mấy cái thứ chết tiệt đó không?” ông ta nghe thấy tiếng khịt mũi của Ryan bên kia đầu dây, nhưng không biết anh đang nghĩ gì
Lần đầu tiên tôi đến gần mấy thứ này là lên chiếc tàu ngầm tên lửa Tháng Mười Đỏ của các ông. Phải tôi vẫn còn nhớ. Nhớ cảm giác nổi hết cả da gà như đứng trước Lucifer. Anh chưa bao giờ có chút cảm tình gì với vũ khí đạn đạo. Ồ, chắc chắn rồi, có lẽ chúng đã giúp chúng ta hòa bình suốt 40 năm, có lẽ chính vì sự tồn tại của chúng mà các ông chủ quốc gia không dám tự phụ và nảy sinh ý định gây sự với đối thủ cũng nắm giữ vũ khí này. Hoặc có thể nói, loài người may mắn sông sót, đã từng
“Jack, chuyện này dần trở nên nghiêm trọng rồi đấy” Golovko nói “nhân thể, sỹ quan bên cậu đã gặp gỡ sỹ quan bên tôi. Bên tôi có ấn tượng tốt về họ – và nhân thể, cảm ơn vì bản copy báo cáo đó. Nó bao gồm cả dữ liệu chúng tôi không biết. Không hẳn vì thông tin đó quan trọng nhưng cũng rất thú vị. Vậy nói cho tôi, họ có biết cách tìm kiếm những tên lửa đó không?”
“Lệnh đã đưa ra” Ryan bảo đảm
“Ivan Emmetovich, bên tôi cũng đưa ra lệnh rồi. Chúng tôi sẽ tìm chúng. Đừng lo” Golovko cảm thấy cần phải nói thêm câu cuối. Ông đang có cùng một suy nghĩ: Nguyên nhân duy nhất khiến đống tên lửa đó không được sử dụng là cả Mỹ và Hoa Kỳ đều có chúng, bởi vì nó giống như đứng trước gương đe dọa. Giờ thì chuyện đó không còn nữa, phải không? Và rồi Ryan đặt câu hỏi:
“Và sau đó thì sao?” anh đen mặt “Sau đó chúng ta sẽ làm gì?”
“Nói theo ngôn ngữ của các cậu thì ‘mỗi lần làm một việc’ (ý là từ từ khoai sẽ nhừ)”
Tuyệt thật đấy! Giờ tôi lại cần một tên người Nga chết tiệt cổ vũ mình!
“Cảm ơn, Sergey Nikolay’ch. Có lẽ tôi cần điều đó đấ”
• • •
“Vậy tại sao chúng ta bán cổ phiếu Citibank?” George Winston hỏi
“Chà, ông ta nói hãy để ý những ngân hàng dễ bị ảnh hưởng bởi biến động tiền tệ” Gant trả lời “Ông ta đã đúng. Tôi nghĩ chúng ta đã rút ra đúng lúc. Anh hãy tự xem đi” anh lại đánh một dòng lệnh khác và màn hình hiện lên biểu đồ xu hướng mua và bán cổ phiếu Citibank vào thứ 6, thể hiện rõ sự sụt giảm mạnh. Chủ yếu là do Tập đoàn Columbus đã mua một số lượng lớn cổ phiếu trong năm tuần đầu tiên và ổn định trong một thời gian, rồi bán tháo đột ngột đã làm lung lay nghiêm trọng niềm tin của nhà đầu tư “Dù sao thì điều này cũng gióng lên hồi chuông cảnh tỉnh cho chương trình của chúng ta….”
“Mark, Citibank là một trong những cổ phiếu chuẩn trong mô hình này, đúng không?” Winston bình tĩnh hỏi. Phụ thuộc quá nhiều vào Mark lúc này cũng không giúp ích được gì
“Ồ” Mắt anh ta mở to “Chà, đúng vậy, phải không?”
Một tia sáng lóe lên trong tâm trí Winston. Cách ‘hệ thống chuyên gia’ theo dõi thị trường vốn không được biết đến rộng rãi. Hệ thống có một số phương thức hoạt động tương tác, ngoài việc theo dõi toàn bộ thị trường chứng khoán, nó còn theo dõi các cổ phiếu chuẩn chặt chẽ hơn, từ đó dự đoán hướng đi chung của thị trường chứng khoán. Cổ phiếu lấy làm chuẩn theo dõi chặt chẽ chuyển động của các cổ phiếu khác trong một khoảng thời gian và gần như có thể ổn định hướng đi của thị trường rộng lớn hơn, và những cổ phiếu này tăng và giảm chậm hơn so với cổ phiếu đầu cơ. Có hai lý do cho điều này, và một lỗi rõ ràng. Lý do là thị trường chứng khoán biến động hàng ngày, ngay cả trong những trường hợp thuận lợi nhất, người ta sẽ thỉnh thoảng muốn giao dịch các cổ phiếu có độ dao động cao, và để đỡ thua lỗ, họ sẽ mua một số cổ phiếu đáng tin cậy hơn- thực tế là khi cổ phiếu thị trường hỗn loạn, Cả hai loại cổ phiếu đều không đáng tin cậy, như các sự kiện hôm thứ Sáu đã chứng minh. Vì những lý do này, cổ phiếu chuẩn tương đối an toàn trong dài hạn.Sai lầm này là một sai lầm chung: Thị trường không có trí nhớ. Những cổ phiếu chuẩn này an toàn hơn vì các công ty mà chúng đại diện có lịch sử hoạt động tốt. Nhưng theo thời gian, tình hình kinh doanh sẽ thay đổi. Vì vậy cổ phiếu không ổn định, ổn định là điều kiện hoạt động. Các điều kiện hoạt động chỉ là về quá khứ và chúng hoạt động tốt như thế nào phải được đánh giá thường xuyên – mặc dù vậy, cổ phiếu chuẩn được sử dụng như một thước đo xu hướng của cổ phiếu. Xu hướng chỉ là xu hướng bởi vì mọi người cho là thế, và vì nghĩ thế nên họ sẽ hành động theo. Winston vốn chỉ sử dụng các cổ phiếu chẩn như một phong vũ biểu, cho thấy mọi người trong thị trường sẽ làm gì và đối với anh, các xu hướng luôn phản ánh trạng thái tâm lý, chỉ báo cách mọi người tuân theo một khuôn mẫu nhân tạo, bỏ qua cách thức hoạt động của chính khuôn mẫu đó. Anh nhận ra, Gant không thực sự hiểu điều này, cũng giống như rất nhiều nhà giao dịch kỹ thuật khác
Và trong quá trình bán cổ phiếu Citibank, hệ thống giao dịch máy tính của chính Tập đoàn Columbus đã đưa ra cảnh báo. Ngay cả một người thông minh như Mark cũng quên mất cổ phiếu Citibank là mọt phần của mô hình chết tiệt đó
“Cho tôi xem cổ phiếu của các ngân hàng khác” Winston ra lệnh
“Chà, tiếp đến là Chemical” Gant nói, cho thấy những thay đổi “rồi Manny-Hanny và tiếp đến các ngân hàng khác nữa. Dù sao khi tình hình lộ ra, chúng tôi chuyển sang cổ phiếu kim loại và cổ phiếu vàng. Anh biết đấy, khi lớp bụi tan đi thì hóa ra chúng tôi đã làm đúng. Không phải làm tốt nhất, nhưng cũng tạm ổn” Gant nói, đưa lệnh vào máy cho thấy giao dịch tổng thể, muốn đưa ra một cái gì đó để chứng minh rằng anh ta đã làm đúng. “Tôi nhanh chóng rút tiền ra khỏi Silicon Alchemy, rồi đặt lệnh vào GM và…”
Winston vỗ vai anh “Nói thêm về điề đó sau, Mark, tôi có thể thấy là cậu đã làm rất tốt”
“Dù sao, chúng ta cũng luôn là người dẫn đầu xu hướng. Phải, chúng ta đã chịu lỗ 1 ít khi lệnh mua vào và phải bán rất nhiều cổ phiếu blue-chip, nhưng mọi người đều thế cả…”
“Cậu không nhìn thấy nó sao?”
“Nhìn thấy gì, George?”
“Chúng ta chính là xu hướng”
Mark Gant chớp mắt và Winston hiểu
Cậu ta đã không thấy điều đó.