Chương 29 CÁC BẢN GHI CHÉP
Buổi diễn thuyết rất thành công và khi kết thúc, trưởng đoàn Nhật Bản, vị giáo sư phẫu thuật nhãn khoa của Đại học Chiba đã trao cho Cathy Ryan một chiếc hộp được đóng gói rất đẹp. Mở ra, cô thấy một chiếc khăn lụa màu xanh lam có họa tiết gợn sóng bên trong, được thêu bằng chỉ vàng. Nó giống như đã có hàng trăm năm tuổi
“Giáo sư Ryan, màu xanh này rất hợp với mắt cô” vị đồng nghiệp nói với sự ngưỡng mộ thực sự “Tôi e rằng món quà tầm thường này không xứng đáng với những gì tôi đã học được từ các bạn ngày hôm nay. Tôi có hàng trăm bệnh nhân đái tháo đường trong bệnh viện của mình. Với kỹ thuật này, chúng tôi thực sự hy vọng phục hồi thị lực cho phần lớn bọn họ. Giáo sư, đây là một đột phá thần kỳ” ông cúi người đầy trang trọng và biết ơn
“Chà, mấy chiếc máy laser này đều do nước ông sản xuất” Cathy trả lời. Cô không biết mình nên phản ứng thế nào. Món quà quá đẹp. Người đàn ông này vô cùng chân thành, nhưng đất nước của ông ta lại có thể sắp chiến tranh với đất nước cô. Nhưng tại sao tin tức lại không đưa gì về chuyện này nhỉ? Nếu có chiên tranh thì tại sao người nước ngoài này lại không bị bắt? Cô nên đối xử lịch sự với ông ta như một đồng nghiệp thuần túy hay coi ông ta như kẻ thù? Chuyện quái gì đang diễn ra vậy? Cô liếc nhìn ra Andrea Price, thấy cô ấy đang dựa vào bức tường phía sau, mỉm cười và khoanh tay trước ngực
“Và cô đã dạy chúng tôi cách sử dụng máy hiệu quả hơn. Một thành tựu đáng kinh ngạc trong nghiên cứu ứng dụng” vị giáo sư người Nhật quay lại với đám đông và giơ tay lên. Đám đông vỗ tay tán tưởng, khiến mặt Caroline Ryan đỏ ửng, vô cùng xúc động, và bắt đầu nghĩ mình có thể dạt được giải thưởng Lasker đặt lên lò sưởi ở nhà. Mọi người đều bắt tay cô trước khi rời lên chiếc xe buýt đang đợi sẵn đưa họ về khách sạn Stouffer trên Phố Pratt
“Tôi có thể nhìn xem không?” Mật vụ Price hỏi sau khi mọi người đã rời đi và cánh cửa đã đóng lại an toàn. Cathy đưa qua chiếc khăn tay “Đáng yêu thật. Chị sẽ phải mua một chiếc váy mới để mặc hợp với nó”
“Vậy không có gì phải lo lắng cả” tiếng sỹ Ryan nhận xét. Thật thú vị, trong 15 giây trong lúc giảng giải, cô đã quên mất nó. Chuyện đó không phải thú vị sao?
“Không, như tôi nói với chị, tôi không nghĩ sẽ xảy ra chuyện gì” Price đưa lại chiếc khăn, có phần bất đắc dĩ. Cô nghĩ, vị giáo sư người Nhật lùn đã nói đúng, chiếc khăn rất hợp với mắt cô ấy. Cô đã từng nghe nói về “vợ của Jack Ryan” rồi thêm vài câu chuyện khác “Chị làm công việc này bao lâu rồi?”
“Phẫu thuật võng mạc à?” Cathy gấp quyển sổ ghi lại “Tôi đã phẫu thuật mắt suốt cho đến khi Jack bé chào đời. rồi tôi có ý tưởng về cách võng mạc bám vào tự nhiên và cách phục hồi võng mạc đã chết. Rồi chúng tôi bắt đầu tìm cách sửa các mạch máu. Bernie để tôi chủ trì đề tài này và tôi xin được một khoản tài trợ từ NIH (viện y tế quốc gia), và rồi công việc cứ tuần tự tiếp diễn…”
“Và giờ chị là người giỏi nhất thế giới về lĩnh vực này” Price kết luận
“Cho đến khi có người có bàn tay tốt hơn đến và học cách sử dụng nó tốt hơn, phải” Cathy mỉm cười “Dù sao tôi cũng hy vọng mình là người giỏi nhất trong vài tháng”
“Vậy nhà vô địch của chúng ta thế nào?” Bernie Katz hỏi, bước và phòng và lần đầu tiên thấy Price. Chiếc thẻ trên áo khoác của cô khiến ông bối rối “Tôi có biết cô không?”
“Andrea Price” viên đặc vụ nhìn quanh quan sát Katz trước khi bắt tay. Anh thực sự cảm thấy thư thái cho đến khi cô nói thêm “Sở mật vụ”
“Sao lúc tôi còn trẻ không gặp được cảnh sát nào giống cô thế?” vị bác sỹ phẫu thuật ga lăng hỏi
“Bernie là một trong những thầy hướng dẫn đầu tiên của tôi ở đây. Giờ ông ấy là trưởng khoa” Cathy giải thích
“Danh tiếng của tôi sắp bị đồng nghiệp vượt rồi. Tôi đến để báo với cô một tin vui. Tôi có gián điệp trong Hội Đồng Lasker. Cathy, cô đã được vào vòng chung kết rồi”
“Lasker là gì?” Price hỏi
“Từ giải thưởng Lasker thêm một bước nữa” Bernie nói “Cô phải đến Stockholm để nhận giải”
“Bernie, tôi chưa bao giờ mơ đến nó. Giải Lasker là đủ”
“Vậy tiếp tục nghiên cứu đi, nhóc!” Katz ôm cô và rời đi
Tôi muốn nó, tôi muốn nó, tôi muốn nó! Cathy âm thầm tự nhủ. Cô không phải nói ra lời, đặc vụ Price đã nhìn thấy nó. Khỉ thật, không phải đi bảo vệ chính trị gia sao?
“Tôi có thể quan sát cô làm việc không?”
“Nếu cô muốn, dù sao thì, đi nào” Cathy dẫn cô quay trở lại văn phòng, và tạm thời không để ý đến. Trên đường họ đi qua phòng khám, rồi một trong những phòng thí nghiệm. Khi đang ở giữa hành lang, tiến sỹ Ryan đột ngột dừng lại, sờ vào trong túi và lấy ra một quyển sổ ghi chú nhỏ
“Tôi có bảo qua gì chăng?” Price hỏi. Cô biết mình đang nói quá nhiều, nhưng cần có thời gian để hiểu được thói quen của người được bảo vệ. Cô cũng hiểu Cathy Ryan là kiểu người không thích được bảo vệ, vì vậy cần tạo không khí thoải mái cho chuyện đó
“Cô sẽ phải làm quen với tôi” giáo sư Ryan nói, ghi nhanh vài dòng vào sổ tay “Ngay khi có ý tưởng, tôi lập tức viết ra”
“Không tin vào trí nhớ của mình sao?”
“Không bao giờ. Cô không thể tin vào trí nhớ của mình khi liên quan đến sống còn của bệnh nhân. Một trong những điều đầu tiên họ sẽ dạy cô ở trường y đấy” Cathy lắc đầu khi cất cuốn sổ “Không chỉ trong công việc này. Sai lầm có thể xảy ra bất kỳ lúc nào. Nếu cô không viết ra, thì nó sẽ chưa bao giờ xảy ra”
Câu này nên được ghi nhớ, Andrea Price tự nhủ, đi theo thân chủ dọc hành lang. Mật danh SURGEON thích hợp hoàn hảo với cô ấy. Chính xác, thông minh, tỉ mỉ. Cô ấy thậm chí có thể trở thành một đặc vụ giỏi, trừ việc tỏ rõ không thoải mái với súng
• • •
Đây đã trở thành một thói quen thường xuyên, và theo nhiều cách, cũng chẳng có gì mới. Trong suốt 1 thế hệ, Lực Lượng Phòng Không Nhật Bản đã đáp trả các hoạt động của máy bay chiến đấu Nga bên ngoài căn cứ tiền phương tại Dolinsk Sokol – ban đầu có hợp tác với USAF/ Lực lượng không quân Hoa Kỳ – và một trong những hoạt động thường xuyên của Không Quân Liên Xô mang tên “Tokyo Express”, có lẽ vô tình dẫn chiếu đến một thuật ngữ được lực lượng thủy quân lục chiến Mỹ sáng tạo ra trên đảo Guadalcanal vào năm 1942
Vì các lý do an ninh, những chiếc máy bay E-767 được đóng tại Cánh không quân số 6 tại Kamtasu, gần Tokyo, nhưng 2 chiếc F-15J dưới quyền chỉ huy của E-767 hiện đang bay vòng qua thành phố Nemuro ở hiện đang bay vòng qua đảo Hokkaido vốn thực sự đóng tại Đảo của Nhật tại Chitose. Các máy bay F-15J cách bờ biển một trăm dặm, mỗi chiếc mang 8 tên lửa, trong đó có 4 tên lửa tầm nhiệt và 4 tên lửa dẫn đường bằng radar. Tất cả giờ đang sẵn sàng chiến đấu, chỉ chờ mục tiêu
Giờ là sau nửa đêm theo giờ địa phương, sau khi đã được nghỉ ngơi, các phi công tràn đầy năng lượng, ngồi thoải mái trên ghế phóng, thắt dây an toàn, nhìn màn đêm bằng đôi mắt sắc bén và nhanh nhẹn xoay cần điều khiển để điều chỉnh hướng đi. Họ đã tắt radar tìm kiếm mục tiêu. Mặc dù máy bay vẫn bật đèn chớp chống va chạm, nhưng có thể dễ dàng tắt đèn chiếu sáng nếu cần để kẻ địch không thể phát hiện ra máy bay bằng mắt thường
“Đại bàng 1-5” tiếng radio vang lên nói với đội trưởng đội bay “Quan sát một chiếc máy bay thương mại, cách đó năm mươi km, tại vị trí của bạn 035, hướng 215, góc ba mươi sáu”
“Rõ, Kami” viên phi công bật công tắc radio trả lời. Kami là mật danh của những chiếc máy bay trinh sát đã cất cánh, một từ với nhiều nghĩa, hầu hết mang ý nghĩ siêu nhiên, kiểu như là “vị thần” hoặc “thánh”. Và vì vậy chúng nhanh chóng trở thành biểu tượng hiện đại của những linh hồn bảo vệ đất nước, với máy bay chiến đấu F-15J trở thành cánh tay đắc lực, tiếp thêm sức mạnh cho những vị thần này. Hai chiếc máy bay chiến đấu được lệnh bay sang phải, nghiêng một góc nhỏ, tiết kiệm nhiên liệu, 5 phút sau bay lên độ cao 37.000 feet và bay ra khỏi vùng trời với tốc độ 500 hải lý / giờ, radar vẫn tắt nhưng giờ thiết bị trên máy bay đang nhận chỉ thị từ Kami, đây là một phát minh mới, và người Mỹ chưa có công nghệ này. Viên đội trường liên tục đảo mắt lên xuống. Thật đáng tiếc, anh ta nghĩ, không thể sử dụng Màn hình tự động với HUD. Có lẽ lần cải tiến tiếp theo sẽ bù đắp được thiếu hụt này
“Đây” anh ta nói với radio công suất thấp
“tôi đã thấy” phi công máy bay số 2 nói
Cả 2 chiếc máy bay chiến đấu lúc này đang rẽ trái, từ từ theo sau chiếc máy bay Air Canada 767 bị nghi ngờ. Phải, phần đuôi được chiếu sáng phản chiếu logo lá phong của hãng hàng không. Có lẽ là chuyến bay xuyên cực thường xuyên từ Sân bay Toronto tới Narita. Khoảng thời gian chính xác. Họ gần như bay lên từ phía sau – không chính xác song song từ phía sau, nếu không sẽ xảy ra va chạm ngay lập tức – và họ biết mình đang trong tầm ảnh hưởng của một chiếc máy bay thương mại “hạng nặng” thân rộng. Viên đội trưởng đội bay nghiêng máy bay cho đến khi nhìn thấy ánh đền cabin, động cơ khổng lồ dưới cánh, và chiếc mũi mập mạp của chiếc máy bay Boeing. Anh ta lại bật công tắc radio
“Kami, đại bàng 1-5”
“Đại bàng”
“Đã xác nhận, hàng không Canada 7-6-7 ER, đang tiến vào đất nước với hướng đi và tốc độ chuẩn” Điều thú vị là đội máy bay chiến đấu tuần tra trên không được huấn luyện bằng tiếng Anh. Tiếng Anh là ngôn ngữ chung của hàng không quốc tế và phi công của họ có thể nói tiếng Anh, điều này thuận tiện hơn nhiều trong trường hợp khẩn cấp.
“Rõ” Sau khi nhận được chỉ thị mới, hai chiếc máy bay chiến đấu chuyển hướng và hướng đến khu vực tuần tra theo lịch trình. Cơ trưởng người Canada sẽ không bao giờ biết rằng hai máy bay chiến đấu có vũ trang đã tiếp cận máy bay của mình tại một điểm cách chưa đầy 300 mét. Nhưng rồi một lần nữa, anh không có lý do gì để nghĩ rằng điều đó đã xảy ra, bởi vì thế giới đang hòa bình – ít nhất là trong lĩnh vực hàng không này.
Về phần mình, các phi công máy bay chiến đấu lạnh lùng nhận nhiệm vụ mới như một thói quen. Sắp tới, hơn hai máy bay chiến đấu sẽ bay tới đây để tuần tra, và hai máy bay chiến đấu khác sẽ ở chế độ chờ tại Chitose, sẵn sàng cất cánh sau năm phút và bốn máy bay nữa trong ba mươi phút tiếp theo. Tư lệnh Lực lượng Phòng không kêu gọi tăng cường khả năng sẵn sàng chiến đấu. Cho dù Tokyo có nói gì đi nữa, đất nước của họ thực sự đang có chiến tranh và đó là điều ông truyền đạt xuống cấp dưới. Ngay lần đầu tiên nói trước phi công và nhân viên cấp cao trên mặt đất, ông nói thẳng rằng Hoa Kỳ không dễ đối phó, thông minh, xảo quyệt và hiếu chiến đến nguy hiểm. Tệ hơn cả, người Mỹ hoàn toàn khó nắm bắt, ngược lại thì người Nhật rất dễ đoán. Các phi công nghĩ, có lẽ đó là lý do vì sao ông ấy ngồi ở vị trí chỉ huy. Nếu tình hình leo thang hơn nữa, họ sẽ ở đây để giao chiến với quân đội Mỹ. Anh ta hy vọng dù tốn bao nhiêu tiền, xăng, mồ hôi thì mọi người cũng sẵn sàng chiến đấu. Các phi công hoàn toàn tuân thủ. Chiến tranh không phải trò chơi và dù họ chưa trải qua chiến tranh nhưng sẽ nhất định không lùi bước.
Ryan nghĩ, yếu tố thời gian sẽ sớm trở thành vấn đề lớn nhất. Tokyo trước Washington 14 giờ. Bây giờ trời đang tối, và ngày mai, anh có nghĩ ra bất cứ ý tưởng hay ho nào thì cũng sẽ phải đợi hàng giờ trước khi có thể thực hiện nó. Đối với Ấn Độ Dương cũng vậy, nhưng ít nhất anh có đường liên lạc thẳng với lực lượng chiến đấu của Tướng Dubro. Lệnh giao cho Clark và Chavez đi qua Moscow, rồi chuyển qua sỹ quan của RVS tại Tokyo- chuyện này không mấy khi xảy ra – hoặc thông qua tin nhắn chuyển tiếp qua modem bất cứ khi nào Clark mật máy tính lên để chuyển tin tức về cho Hãng tin Interfax. Luôn có độ trễ thời gian trong bất kỳ điều gì anh làm và điều đó có thể sẽ khiến người bị giết
Tất cả là về thông tin. Luôn là thế và luôn sẽ như vậy. Bí quyết thực sự là phải tìm ra chuyện gì đang diễn ra. Phía bên kia đang làm gì? Họ đang nghĩ gì?
Anh tự nhủ, chính xác thì bọn họ muốn gì?
Chiến tranh luôn liên quan đến kinh tế. Một trong những luận điểm Marx đã đúng. Thực chất là lòng tham, đúng như anh nói với Tổng Thống, một vụ cướp có vũ trang trắng trợn. ở cấp độ quốc gia, các khẩu hiệu chính trị như ‘Vận mệnh hiển nhiên’ hay ‘Không gian sống’ được sử dụng để thu hút sự chú ý và nhiệt tình từ đám đông, nhưng rồi nó luôn dẫn đến là:Họ có nó. Chúng tôi muốn nó. Vì vậy chúng tôi sẽ lấy nó
Tuy nhiên, quần đảo Marianas không đáng với chuyện này. Nó đơn giản không đáng với vốn chính trị hay kinh tế mà họ phải bỏ ra là mất đi đối tác thương mại lớn nhất và quý giá nhất. Tổn thất của nó là không thể phục hồi, ít nhất là trong vài năm tới. Thị trường được phát triển cẩn thận từ những năm 1960 sẽ bị phá hủy, nói một cách lịch sự, nó sẽ bị phá hủy bởi sự tức giận của công chúng, nhưng trên thực tế nó sẽ bị phá hủy bởi một thứ gì đó sâu sắc hơn. Tại sao một quốc gia luôn coi trọng kinh doanh lại bất ngờ bỏ qua thực tế này?
Jack, nhưng chiến tranh có bao giờ cần hợp lý. Mày đã tự mình nói với tổng thống điều đó
“Vậy hãy nói cho tôi biết, họ đang nghĩ quái gì vậy” Anh cáu kỉnh, ngay lập tức hối hận vì sự khoe khoang của mình
Họ đang có mặt tại căn phòng họp dưới tầng hầm. Ngay trong cuộc họp đầu tiên của nhóm, Scott Adler vắng mặt, đi ra ngoài cùng với ngoại trưởng Hanson. 2 sỹ quan Cục Tình báo Quốc gia và 4 quan chức Bộ Ngoại giao. Ryan nghĩ tất cả họ đều bối rối và bàng hoàng y như anh. Đây đúng là điều không hay ho gì. Trong nhiều giây, mọi người chỉ im lặng. Jack nghĩ, chắc chắn rồi, cũng không khó hiểu. Anh luôn quan tâm khi hỏi ý kiến thực sự từ đám quan chức: Ai sẽ nói gì?
“Họ cũng đang phát điên và đang sợ hãi” Chris Cook, một trong những quan chức bộ ngoại giao cất lời. Anh ta đã từng làm 2 nhiệm kỳ ở đại sứ quán tại Tokyo, nói tiếng Nhật khá tốt và người thường xuyên tham gia nhiều vòng đàm phán thương mại, luôn ngồi sau người phụ trách chính, nhưng thường mới là gã làm việc thực sự. Đó chính là cách mọi thứ vận hành và Jack nhớ cảm giác rất bực bội khi đôi khi bị người khác ăn cắp ý tưởng của mình. Anh gật đầu, thấy mọi người khác quanh bàn cũng đều làm thế, thầm cảm ơn khi có người tiên phong
“Tôi biết vì sao họ điên. Hãy nói tôi nghe vì sao họ sợ”
“Chà, chúa ơi, họ vẫn bị đe dọa bởi người Nga và người Trung Quốc, cả hai đều là những nước lớn nhưng chúng ta chuẩn bị rút khỏi Tây Thái Bình Dương, phải không? Trong suy nghĩ của họ, giờ họ không có gì để dựa vào- và có vẻ như chúng ta đang bỏ rơi họ. Điều đó khiến chúng ta trở thành kẻ thù tiềm năng, phải không? Điều đó sẽ khiến họ phải dạt đến đâu? Bạn bè thực sự của họ là ai?
“Vậy thì tại sao họ lại chiếm đóng quần đảo Mariana?” Jack hỏi, tự nhắc nhở bản thân rằng Nhật Bản chưa bao giờ bị xâm lược bởi một quốc gia nào khác trong lịch sử cận đại, nhưng nước này đã nhiều lần xâm lược các quốc gia khác. Cook có thể đã đưa ra một điểm mà anh không nghĩ đến. Nhật Bản đối phó với các mối đe dọa từ bên ngoài như thế nào? Tấn công đầu tiên.
“Nó giúp họ phòng thủ có chiều sâu, một căn cứ bên ngoài các quần đảo quê nhà”
Được rồi, có lý, Jack nghĩ. Trên tường là những bức ảnh vệ tinh chụp cách đây chưa đầy một giờ. Các đường băng trên đảo Saipan và Guam có các máy bay chiến đấu và máy bay cảnh báo sớm trên không E-2C Hawkeye cùng loại với các máy bay Mỹ sử dụng. Vì vậy, họ đã thiết lập một tuyến phòng thủ kéo dài khoảng mười hai trăm dặm từ Tokyo gần như về phía nam. Đây sẽ được coi là tuyến phòng thủ bất khả xâm phạm trước cuộc tấn công của Hoa Kỳ. Về bản chất, đây là bản sao của tư duy chiến lược chính của Nhật Bản trong Thế chiến thứ hai. Một lần nữa, Cook có thể đúng
“Nhưng chúng ta có thực sự là mối đe dọa với họ không?” anh hỏi
“Chắc chắn giờ chúng ta là mối đe dọa” Cook trả lời
“Vì họ đã buộc chúng ta phải làm thế” một trong những sỹ quan NIO hét lên, tham gia vào cuộc tranh luận. Cook nghiêng người ngồi đối diện với anh ta
“Tại sao người ta gây chiến? Vì họ sợ một điều gì đó! Lạy Chúa, trong 5 năm gần đây, chính phủ của họ còn thay đổi nhiều hơn cả Ý. Đất nước đó bất ổn về mặt chính trị. Họ đang có các vấn đề kinh tế thực sự. Cho đến gần đây đồng tiền của họ cũng gặp khó khăn. Thị trường chứng khoán của họ giảm mạnh vì luật thương mại sửa đổi của chúng ta và họ đang đối mặt với sụp đổ tài chính, và anh hỏi tại sao họ lại hơi hoang tưởng sao? Nếu chuyện tương tự xảy ra với chúng ta, chúng ta sẽ làm quái gì?” vị phó trợ lý bộ trưởng ngoại giao hỏi, và Ryan thấy đúng hơn là anh ta lườm viên sỹ quan tình báo quốc gia
Tốt, anh nghĩ, một cuộc thảo luận sôi nổi thường có ích, lửa cháy to nhất có thể làm tan chảy thép
“Vì bọn họ đã xâm chiếm lãnh thổ Mỹ và vi phạm nhân quyền của công dân Mỹ nên tôi bớt thông cảm cho họ hơn một chút” Ryan thấy câu trả lời dành cho Cook hơi thô lỗ, giống như một con chó săn đầu đàn ngửi thấy mùi bọ cạp, định đuổi nó đi chơi, còn hơn là đưa nó vào chỗ chết một cách mù quáng. Luôn là một cảm giác tốt
“Và chúng ta đã khiến hàng trăm ngàn công dân của họ mất việc. Còn quyền của họ thì sao?”
“Kệ mẹ quyền của họ. Cook, anh đang ở phe nào thế?”
Vị DASS chỉ dựa lưng vào ghế, mỉm cười như thể đã rút dao về “Tôi nghĩ nên nói với mọi người điều họ đang nghĩ. Không phải đó là lý do chúng ta ở đây sao? Những gì họ đang nghĩ là chúng ta đang tẩy chay họ, dồn ép họ, xúc phạm họ. Họ thường cho rằng chúng ta cứu họ, nhưng không tôn trọng họ. Trên thực tế, chuyện này đã hằn sâu trong não họ ngay cả trước khi tôi sinh ra. Chúng ta chưa bao giờ đối xử với họ công bằng và họ nghĩ họ đáng được chúng ta đối xử tốt hơn và họ không thích điều đó. Anh biết mà” Cook tiếp tục “Tôi không đổ lỗi cho họ vì có cảm giác đó. Được rồi, giờ họ đang tấn công chúng tôi. Chuyện đó là sai và tôi rất tiếc, nhưng chúng ta cần nhận ra việc họ đã cố gắng làm điều đó theo cách không gây chết người nhất có thể, nhất quán với các mục tiêu chiến lược của mình. Chúng ta cần xem xét tính đến việc đó, phải không?”
“Viên đại sứ nói rằng đất nước ông ta muốn dừng lại ở đây” Ryan nói với họ, lưu ý đến ánh nhìn của Cook. Rõ ràng anh ta đang nghĩ về tình hình này và điều đó là tốt “Họ có nghiêm túc không?”
Anh lại hỏi một câu hỏi hóc búa khác, mà những người trong bàn không thích. Những câu hỏi hóc búa đòi hỏi câu trả lời rõ ràng và thường bị sai. Đây là câu hỏi hóc búa nhất đối với NIO. Các sỹ quan tình báo quốc gia thường được tuyển chọn từ CIA, DIA và NSA. Luôn có một sỹ quan NIO bên cạnh tổng thống để đưa ra những ý kiến tức thời trong một sự kiện đòi hỏi phản ứng nhanh. Họ được xem như những chuyên gia, và đúng như vậy, Ryan cũng từng là một NIO. Nhưng những người này có một vấn đề. Các nhân viên của Cơ quan Tình báo Quốc gia thường là những người tận tâm và ngoan cường. Họ không sợ cái chết, nhưng họ sợ mắc sai lầm. Vì vậy, dù có dí súng vào đầu, không có gì đảm bảo sẽ nhận được câu trả lời rõ ràng cho những câu hỏi khó. Anh nhìn hết người này đến người khác, thấy Cook cũng đang làm tương tự, với vẻ mặt khinh thường
“Vâng, sir, tôi nghĩ có vẻ như thế. Có vẻ như họ sẽ nhượng bộ. Họ biết phải giữa thể diện cho chúng ta. Chúng ta có thể dành được lợi thế nếu chọn cách đàm phán với họ”
“Anh đề nghị chúng ta thương lượng?”
Anh ta mỉm cười và gật đầu “Luôn chẳng có hại gì khi nói chuyện với ai đó, bất kể tình huống là gì, phải không? Tôi là người Bộ Ngoại Giao, nhớ không? Tôi phải đề nghị điều đó. Tôi không biết về vấn đề quân sự. Tôi không biết liệu chúng ta có thể đối phó với điều này hay không. Giả sử chúng ta có thể đi và họ biết chúng ta có thể, và họ biết mình đang đánh back, htamaj chí họ còn sợ hơn chúng ta. Chúng ta có thể lấy điêu đó làm lợi thế”
“Chúng ta có thể yêu cầu cái gì?” Ryan hỏi, cắn bút
“Trở lại hiện trạng” ngay lập tức Cook đề nghị “Hoàn toàn rút khỏi quần đảo Marianas, khôi phục quyền tài phán của Hoa Kỳ đối với những hòn đảo đó và cư dân của đảo, bồi thường cho gia đình các nạn nhân và trừng phạt thủ phạm” Ryan thấy ngay cả mấy sỹ quan NIO cũng gật đầu đồng ý. Anh đã bắt đầu thích Cook. Anh ta nói có lý
“Chúng ta sẽ nhận được gì?” Câu hỏi rất đơn giản nhưng khó
“Ít hơn những gì yêu cầu” Scott Adler đã dấu cmn gã này ở đâu vậy? Ryan nghĩ. Hắn nó đúng suy nghĩ của mình “Họ sẽ đưa lại chúng ta cái gì đó, nhưng sẽ không trả lại tất cả”
“Và nếu chúng ta khăng khăng?” vị cố vấn an ninh quốc gia hỏi
“Nếu chúng ta muốn lấy lại tất cả, thì chúng ta có thể phải chiến đấu để dành lại” Cook nói “Nếu anh muốn hỏi ý kiến của tôi, thì chuyện đó rất nguy hiểm” Ryan phớt lờ kết luận vội vàng này. Dù sao thì anh ta cũng đến từ Bộ Ngoại Giao và ảnh hưởng của văn hóa đó
“Đại sứ Nhật có sẵn sàng đàm phán không?”
“tôi nghĩ vậy, có” Cook nói sau một chút suy nghĩ “Ông ta là một viên chức giỏi, cũng là nhà ngoại giao chuyên nghiệp. Ông ta hiểu Washington và biết xử lý bức tranh lớn thế nào. Đó là lý do vì sao họ cử ông ta ngồi ở đây”
Tranh luận, tranh luận tốt hơn chiến tranh, chiến tranh. Jack nhớ lại những lời của Winston Churchill. Và điều đó đúng sự thật, đặc biệt nếu cái trước không loại trừ hoàn toàn mối đe dọa của cái sau.
“Được rồi” Ryan nói “tôi có vài việc khác cần phải làm. Các anh cứ ở đây Tôi muốn có một bản báo cáo. Tôi cần các lựa chọn, nghiên cứu một vài vấn đề của hai bên, các kịch bản kết thúc trò chơi. Tôi muốn các anh xem xét cách họ có thể phản ứng nếu chúng ta thực hiện hành động quân sự. Điều quan trọng nhất là” anh nói thẳng với các sỹ quan NIO “ tôi muốn hiểu khả năng hạt nhân của họ và khả năng họ sẽ sử dụng chúng trong những trường hợp nào”
“Chúng ta sẽ đưa ra các cảnh báo nào?” thật ngạc nhiên khi câu hỏi này đến từ Cook. Đáng ngạc nhiên, một sỹ quan NIS khác cảm thấy cần phải thể hiện kiến thức của mình ngay bây giờ và đã trả lời.
“Radar Cobra Dane trên Shemya vẫn đang hoạt động. Vì vậy các vệ tinh DSPS cũng thế. Chúng ta sẽ nhận được cảnh báo khai hỏa và có các dự tác động nếu xảy ra chuyện đó. Tiến sỹ Ryan, liệu chúng ta có làm gì….”
“Không quan đã lắp đặt sẵn tên lửa hành trình phóng trên không, có thể mang theo bằng máy bay ném bom B-1. Chúng ta cũng đang chuẩn bị các tên lửa hành trình Tomahawk với các đầu đạn W-80 để phóng từ tàu ngầm hoặc tàu nổi. Người Nga biết rằng chúng ta làm việc đó và họ sẽ không phản đối nếu chúng ta không lên tiếng”
“Đó là một sự leo thang” Cook cảnh báo “Chúng ta nên cẩn thận”
“Thế còn SS-19 của họ thì sao?” sỹ quan NIO khac thận trọng hỏi
“Tôi nghĩ họ cần chúng. Sẽ không dễ thuyết phục họ từ bỏ” Cook nhìn quanh bàn “Chúng ta đã thả bom hạt nhân vào nước họ, nhớ không Đây là một đề tài rất nhạy cảm và chúng ta đang đối phó với những người dễ dàng bị hoang tưởng. Tôi khuyên chúng ta nên thận trọng về vấn đề này”
“Ghi nhận” Ryan đứng dậy “Các anh biết tôi muốn gì, mọi người, bắt đầu làm việc nào” Cuối cùng cũng cảm thấy tốt hơn một chút khi có thể ra lệnh như vậy, nhưng phải thực hiện theo mệnh lệnh thì ít vui hơn, và để trả lời được các câu hỏi của anh thì còn ít vui hơn nữa. Nhưng bạn phải bắt đầu ở đâu đó
• • •
“Một ngày khó khăn nữa à?” Nomuri hỏi
“Tôi vốn nghĩ mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn khi Yamata rời đi” Kazuo nói, lắc đầu, dựa vào thành bồn tắm làm bằng gỗ “Tôi đã sai”
Những người khác gật đầu, đồng. Giờ thì tất cả họ đều nhớ tới mấy câu chuyện tình dục của Taoka. Họ cần giải tỏa, nhưng chỉ Nomuri biết tại sao những câu chuyện đó đã kết thúc rồi
“Vậy chuyện gì đang diễn ra vậy? Giờ thì Goto nói chúng ta cần Hoa Kỳ. Tuần trước bọn họ là kẻ thù của chúng ta, giờ lại trở thành bạn à? Nó quá phức tạp đối với một người có đầu óc đơn giản như tôi” Chet nói, rụi đôi mắt nhắm chặt, tự hỏi miếng mồi nào có thể mang đi câu. Thật không dễ dàng để hòa hợp với những người này bởi vì anh không thể thực sự hòa hợp với họ. Không có gì ngạc nhiên khi anh ghen tị với họ và họ cũng ghen tị với anh. Họ nghĩ anh là một doanh nhân điều hành việc kinh doanh của riêng mình và họ là nhân viên cấp cao của các tập đoàn lớn. Họ có sự an toàn, anh có sự tự do. Họ phải làm thêm giờ, anh tự chủ động giờ làm việc. Họ kiếm được nhiều tiên hơn anh, nhưng anh ít chịu căng thẳng hơn. Và giờ họ biết về tình hình đang diễn ra, còn anh thì không
“Chúng ta vừa xung đột với Hoa Kỳ” một trong số họ nói
“Tôi cũng nghĩ vậy. Chẳng phải rất nguy hiểm sao?’
“Nói ngắn gọn, đúng thế” Taoka nói, kéo căng cơ bắp đang căng trong làn nước nóng bốc hơi. “Nhưng tôi nghĩ chúng ta đã thắng”
“Nhưng thắng được cái gì, bạn của tôi? Tôi có cảm giác như đang xem một bộ phim truyền hình bí ẩn mới được một nửa ấy. Tất cả những gì tôi biết là có một cô gái xinh đẹp và bí ẩn trên chuyến tàu đến Osaka” ý anh là một bộ phim truyền hình của Nhật, loại phim huyền bí này thường lấy cảnh trên một con tàu đang chạy
“Chà, như Boss tôi nói” một thư ký cấp cao quyết định giải thích “có nghĩa là đất nước chúng ta đã dành được độc lập thực sự”
“Thế chúng ta không phải đã độc lập rồi à?” Nomuri mở to mắt ngạc nhiên “Có bị lính Mỹ quấy nhiễu nữa đâu”
“Và vẫn dưới sự bảo trợ” Taoka nhận xét “cậu không hiểu. Độc lập ở đây không chỉ là về mặt chính trị, nó còn cả độc lập về kinh tế. Nó còn có nghĩa là chúng ta không cần phải cúi đầu kiếm sống nữa”
“Nó có nghĩa là Khu Vực Tài Nguyên ở Phương Bắc, Kazuo” một trong số họ nói, Nhìn thấy ánh mắt cảnh báo của người khác, anh ta biết mình đã đi quá xa.
“Tôi hy vọng điều này có nghĩa là nó sẽ sớm kết thúc và tôi có thể về nhà đúng giờ mỗi ngày, thay vì ngủ trong cái quan tài chết tiệt này hai hoặc ba đêm một tuần” Một người khác nhận ra và nhanh chóng chuyển chủ đề
Taoka khịt mũi “phải, sao có thể đưa 1 cô gái đến đó được” đám đông cười phá lên, nhưng Nomuri nghĩ họ đang miễn cưỡng cười
“Đám làm công ăn lương các anh và những bí mật. Ha!” viên sỹ quan CIA cáu kỉnh “tôi hy vọng các anh nên đối xử tốt với vợ” anh dừng lại “Tất cả chuyện này có ảnh hưởng gì đến việc kinh doanh của tôi không?” anh nghĩ, đưa ra câu hỏi kiểu thế này đúng là ý hay
“tôi nghĩ có lợi nhiều hơn” Kazuo nói. Mọi người đều đồng ý
“Tất cả chúng ta phải kiên nhẫn. Luôn phải trải qua thời kỳ khó khăn trước khi những ngày tốt thực sự đến”
“Nhưng chắc chắn sẽ đến hồi thái lai” một người khác tự tin “Phần thực sự khó đã qua rồi”
Có chắc không nếu tôi tham gia vào. Nomuri không nói gì. Nhưng “Vùng tài nguyên phương Bắc” là cái quái gì thế? Từ kinh nghiệm của mình trong ngành tình báo, anh biết những gì vừa nghe được là quan trọng, nhưng không hiểu nó là gì. Sau đó, anh phải che đậy bản thân bằng một câu chuyện dài về mối quan hệ mới của mình với bà chủ, một lần nữa, để chắc chắn rằng họ sẽ nhớ điều này, chứ không phải những câu hỏi của anh
• • •
Thật tiếc khi phải đến trong bóng tối, chứ không phải dưới vinh quang. Một nửa hạm đội hướng đến Guam, một bến cảng tự nhiên nơi tất cả người dân trên đảo sắp được chứng kiến sức mạnh của Hải quân Nhật Bản – tướng Sato đã mệt mỏi với cái tên “Lực Lượng Phòng Vệ”. Giờ đây, ông ta chỉ huy một hải quân, bao gồm các tàu chiến và chiến binh lần đầu tiên nếm trải chiến tranh. Phải, đó là chiến tranh. Sẽ không có vấn đề gì nếu các sử gia tương lai nhận xét rằng cuộc chiến của họ không phải là một cuộc chiến thực sự cũng không phải là một cuộc chiến công bằng. Chà, cuốn sách giáo khoa quân sự đó không liệt kê tầm quan trọng của tính bất ngờ trong tấn công sao? Vị tướng tự nhủ rằng không có trường hợp ngoại lệ. Ông ta giơ ống nhòm lên và lờ mờ nhìn thấy Đồi Takpochao. Kỹ thuật viên điện tử đã nói với ông ta một giờ trước rằng một radar công suất cao đã được lắp đặt và kích hoạt trên núi. Đây là một yếu tố cần thiết khác trong việc bảo vệ các vùng đất bị mất vừa mới giành lại được
Trong bóng tối ló dạng, ông ta đứng một mình trên mạn phải của cây cầu. Bóng tối ư? Không thành vấn đề. Đặc biệt là khi bạn ở một mình và bỏ mọi suy nghĩ lung tung trong lòng, bạn có thể cảm nhận được một tia sáng rực rỡ vào lúc này. Trên đầu truyền đến tiếng vo ve yếu ớt của thiết bị điện tử, giống như một con ong ngủ gật rời tổ, và tiếng vo ve nhanh chóng lắng xuống. Xa xa có thể nghe thấy tiếng gầm rú của máy tàu chiến. Ông ta biết chủ yếu là âm thanh từ dàn máy chính và điều hòa nên bỏ qua. Không có tiếng người xung quanh. Thuyền trưởng tàu Mutsu thiết lập kỷ luật trên cầu rất nghiêm. Trừ khi có điều gì đó xảy ra, các thủy thủ đều giữ im lặng và tập trung hoàn thành nhiệm vụ của mình. Tướng Sato loại bỏ từng tiếng một bên ngoài, chỉ để lại tiếng biển. Sóng vỗ vào thân tàu tạo ra những tiếng vỗ về tuyệt vời. Ông ta nhìn xuống, thấy trên biển có bọt nước hình rẻ quạt, bọt trắng xóa mờ ảo. Ánh sáng xanh nhấp nháy sau lớp bọt dài thật thích mắt. Đó là sinh vật phù du lên bề mặt vào ban đêm. Sato không bao giờ bận tâm tìm hiểu lý do tại sao. Có lẽ để ngắm sao và ngắm trăng, ông ta tự nhủ, nở một nụ cười trong bóng tối. Phía trước là Saipan, xuất hiện tối hơn trên đường chân trời tối vì hòn đảo chặn các ngôi sao ở đường chân trời phía tây. Bất cứ ai trên biển đều biết rằng vào một đêm quang đãng, nơi không có các vì sao, nơi đó có đất. Trạm quan sát trên đỉnh đài trước đã hạ, nhưng điều đó không làm ông ta giảm bớt sự vui mừng. Người đi biển ở mọi thời đại đều có một cảm giác riêng khi nhìn thấy đất liền, bởi vì mỗi chuyến đi đều kết thúc bằng một khám phá. Lần này cũng không ngoại lệ.
Nhiều tiếng ồn hơn. Đầu tiên là tiếng rít của động cơ điện tử điều khiển hệ thống radar, sau đó là âm thanh khác. Ông ta biết mình đã không kịp nhận ra, đó là tiếng ầm ầm từ mạn phải, giống như tiếng gì đó xé toạc, càng lúc càng to hơn cho đến khi nhận ra đó là tiếng máy bay gầm rú từ xa đến gần. Ông ta đặt ống nhòm xuống và nhìn sang bên phải, không thấy gì cả. Cuối cùng thì tầm nhìn của ông ta cũng bắt gặp một thứ gì đó đang tiến đến tàu chiến- hai hình dáng đen tối đang lao ở trên đầu. Mutsu lắc lư thức dậy, và Tướng Sato rùng mình, sau đó nổi cơn thịnh nộ. Ông ta mở cửa phòng lái
“Cái quái gì thế?”
“Hai máy bay chiến đấu F-3 đang thực hiện một cuộc tập trận tấn công” viên sỹ quan phụ trách sàn trả lời “họ đang theo dõi trên CIC vài phút. Chúng tôi đã theo dõi mục tiêu bằng thiết bi theo dõi tên lửa của mình”
“Nhanh chóng nói cho mấy “con đại bàng hoang dai’ kia rằng bay trực tiếp qua tàu trong bóng tối có thể khiến chúng ta gặp rủi ro bị thương. Bọn ngu ngốc chết tiệt!”
“Nhưng, tướng quân…” vị OOD cố gắng nói
“Nhưng hạm đội của chúng ta là vô giá, và tôi không muốn điều đó xảy ra vì những tên phi công ngu ngốc đó không thể nhìn thấy chúng ta trong bóng tối, và tàu chiến của chúng ta phải dành một tháng trong xưởng đóng tàu để cố gắng sửa chữa một cột buồm bị hỏng!”
“Rõ. Tôi sẽ gọi điện ngay lập tức”
Làm hỏng cả tâm trạng buổi sáng của mình. Sato vô cùng tức giận, quay lại ngồi vào chiếc ghế da rồi mê man chìm vào giấc ngủ.
Anh có phải là gã đầu tiên phát hiện ra điều này không? Winston tự hỏi, rồi lại nghĩ sao mình lại không ngạc nhiên nhỉ. FBI và những người khác rõ ràng đã cố gắp ghép các mảnh vào với nhau, nhưng trọng tâm chính có lẽ là chống gian lận. Tệ hơn, họ sẽ kiểm tra tất cả hồ sơ, chứ không chỉ của tập đoàn Columbus. Đó chắc chắn là một đại dương dữ liệu mà họ vốn không quen thuộc, và đây cũng không phải là thời điểm thích hợp để tiến hành đào tạo tại chỗ
Truyền hình đã đưa tin vụ việc. Chủ tịch FED đã tham gia các kênh talk show suốt buổi sáng, vì vậy chắc chắn tài xế của ông ấy sẽ bận rộn cả ngày hôm nay ở D.C, tiếp theo là một bài phát biể công khai gay gắt tại Phòng Họp Báo Nhà Trắng, rồi lại tham gia trả lời phỏng vấn CNN. Cách này có tác dụng, hiên thời là thế, ít nhất là thấy trên TV. Rất nhiều người đã đổ xô đến ngân hàng trước bữa trưa, ngạc nhiên thấy cả đống tiền chất sẵn ở đó vào đêm trước. Về mặt quân sự, đây được gọi là phô trương sức mạnh. Dù vị chủ tịch FED rõ ràng thuyết phục được các ngân hàng lớn nhưng các nhân viên ở quầy mới là người thuyết phục vị khách ngồi bên kia cửa sổ: Ồ, anh/chị muốn tiền mặt sao? Chà, tất nhiên, tùy anh, chúng tôi sẽ cung cấp đủ. Sau khi cầm tiền về nhà, không ít người lại cảm thấy mình hơi hoang tưởng thái quá – chả nhẽ cất hết số tiền mặt lại ở nhà?- và đến chiều người ta lại quay lại ngân hàng để gửi lại tiền
Winston nghĩ, đó là công việc của Buzz Fiedler và ông ấy làm rất khá, với tư cách là một học giả tham gia quản lý nhà nước. vị Bộ trưởng ngân khố rõ ràng đang dùng tiền mua thời gian, và đó là một động thái tốt để thuyết phục công chúng rằng mọi thứ không quá tệ như vẻ bề ngoài
Các nhà đầu tư nghiêm túc thì biết rõ hơn. Tình hình nghiêm trọng, và thủ đoạn của ngân hàng tốt nhất là một biện pháp chốt chặn. FEB đang ném rất nhiều tiền mặt vào hệ thống. Dù cách này có hiệu quả trong 1 hay 2 ngày thì đồng usd chắc chắn tiếp tục sụt giảm vào cuối tuần. Giới tài chính trên khắp thế giới đã coi tín phiếu kho bạc Hoa Kỳ như con chuột mang bệnh dịch hạch và đang ra sức tránh nó. Tệ hơn cả, dù Fiedler tạm thời tránh được cơn hoảng loạn tài chính nhưng theo thời gian, sự sụp đổ vẫn chưa thể dừng lại. Thời gian tạm tránh càng lâu thì càng khó cứu vãn cơn hoảng loạn trỗi dậy nếu thất bại, trừ khi nó thực sự khôi phục lại niềm tin của công chúng. Đó mới là điều Winston thực sự lo lắng
Bởi vì nút thắt chết chóc (Gordian knot) trong hệ thống đầu tư sẽ không được tháo gỡ nhanh chóng như vậy.
Winston nghĩ anh gần như biết chắc nguyên nhân sự việc, nhưng rất có thể không đưa ra được giải pháp. Vụ phá hoại tại DTC là bước đột phá chính. Về cơ bản, không ai biết họ sở hữu những gì, họ đã trả tiền để làm gì, thu lại được gì và còn lại bao nhiêu tiền mặt. Không ai biết tất cả những điều này. Các nhà đầu tư cá nhân không biết, các tổ chức không biết, các sàn giao dịch không biết – không ai biết cả
Sự hỗn loạn thực sự sẽ bắt đầu từ đâu? Nói một cách ngắn gọn, các quỹ hưu trí sẽ phải viết séc hàng tháng – nhưng liệu các ngân hàng có nhận ra chúng không? FED sẽ khuyến khích các ngân hàng kiểm tra tiền mặt, nhưng sẽ luôn có một ngân hàng không làm theo vì những khó khăn nội bộ- chỉ cần một ngân hàng không theo thôi thì sẽ bắt đầu mồi lửa, dù sao thì mấy thứ kiểu này luôn bắt đầu ở một nơi – và đó là một thảm họa khác. FED sẽ lại phải tăng cung tiền, gây ra một chu kỳ siêu lạm phát. Đây mới là cơn ác mộng cuối cùng. Winston nhớ rất rõ lạm phát đã ảnh hưởng đến thị trường và đất nước như thế nào vào cuối những năm 70. “tình trạng bất ổn/ malaise” đã trở thành một phần của cuộc sống thực, và niềm tin quốc gia đã giảm mạnh. Sau thảm họa đó, cuộc sống của người dân rơi vào cảnh khốn cùng, và đó là lý do tại sao xuất hiện những cabin xấu xí ở vùng núi Tây Bắc, có những bộ phim về cuộc sống tệ hại tại nơi đó. Lạm phát đã đạt đến mức nào nhỉ? Khoảng 30%, lãi suất lên đến 20%. Một đất nước không gì khác ngoài sự mất niềm tin khi hàng dài xe xuất hiện trước trạm xăng và môt tổng thống do dự. Thời đó mang lại chút hoài niệm thật
Điều này có thể còn tệ hơn nữa, nó không nên xảy ra ở Mỹ, giống như chuyện xảy ra ở Cộng hòa Weimar, ở Argentina trong thời kỳ đen tối, hoặc Brazil dưới sự cai trị của quân đội. Và nó sẽ không dừng lại ở Mỹ, phải không? Giốn như năm 1929, hiệu ứng sóng xô sẽ lan ra toàn thế giới chà, vượt xa dự đoán của Winston. George biết, ngay cả khi mất 60% tài sản, anh vẫn còn dư rất nhiều tiền và có thể sống rất thoải mái. Để phòng ngừa rủi ro, anh luôn bỏ ra một số tiền để mua những thứ vật chất, chẳng hạn như dầu và vàng và ah cất giữ những thỏi vàng trong một chiếc két sắt, giống như một lão già giàu keo kiệt – và kể từ khi cuộc Đại suy thoái cuối cùng kết thúc bằng giảm phát, giá trị tương đối của những thứ vật chất mà anh ta bỏ tiền ra để mua đã tăng lên theo thời gian. Anh biết mình và gia đình vẫn sẽ tồn tại và thịnh vượng, nhưng những người kém may mắn hơn sẽ phải chịu những xáo trộn về kinh tế và xã hội. Và anh tham gia việc này không chỉ vì bản thân, phải không? Theo thời gian, anh suy nghĩ rất lâu vào ban đêm về những gã nhỏ é đã xem quảng cáo TV của anh và tin tưởng gửi anh những khoản tiết kiệm của họ. Tin tưởng, đó là từ kỳ diệu, có nghĩa là bạn có trách nhiệm với những người tin tưởng bạn – họ tin những gì bạn nói và bạn phải chứng minh rằng bạn đang nói sự thật, không chỉ với họ mà còn với chính bạn. Bởi vì nếu bạn không làm được điều đó, họ có thể phải bán nhà, bọn trẻ con sẽ thất học và và tất cả những ước mơ sẽ trở thành hư vô. Winston nghĩ, chuyện chỉ xảy ra ở nước Mỹ đã đủ tệ, nhưng những sự kiện kiểu này sẽ – có thể- lan ra toàn thế giới
Và anh phải biết những gì mình làm. Đây không phải là sự việc ngẫu nhiên, nó là một kế hoạch chuẩn bị cẩn thận, công phu và rất khéo léo. Yamata. Thằng khốn thông minh đó, Winston nghĩ. Có lẽ ông ta là nhà đầu tư NHật đầu tiên mà anh ngưỡng mộ. kẻ đầu tiên thực sự hiểu trò chơi cả về chiến thuật và chiến lược. Chà, chắc cmn chính là trường hợp này đây. Vẻ mặt đó, đôi mắt đen tối qua ly sâm panh đó. Tại sao mày lại không thấy được chứ? Vậy dù sao thì đây chính là trò chơi đó, phải không?
Nhưng không, đây không thể là toàn bộ trò chơi. Một phần của trò chơi, có lẽ, một chiến thuật cho mục đích nào đó. Cái gì? Cái gì có thể quan trọng với Raizo Yamata đến mức sẵn sàng từ bỏ tài sản cá nhân và theo đó phá hủy toàn bộ nền kinh tế toàn cầu mà công ty và đất nước của ông ta vốn phụ thuộc vào? Các doanh nhân thuần túy không bao giờ có suy nghĩ này, chắc chắc nó sẽ không thể an ủi sưởi ấm tâm hồn của mấy người trên Phố Wall
Thật lạ khi biết rõ chuyện nhưng lại chưa hiểu lý do. Winston nhìn ra ngoài cửa sổ khi mặt trời lặn trên Cảng New York. Anh phải nói chuyện này với ai đó, và đó là người hiểu mấy chuyện này. Fiedler? Có lẽ. Tốt hơn là người hiểu về phố Wall.. và biết thêm cả những điều khác nữa. Nhưng ai?
• • •
“Chúng có phải của chúng ta không?” Cả 4 con tàu nằm trên Vịnh Laolao. Một trong số chúng đang nằm cạnh tàu cung cấp nhiên liệu, không nghi ngờ gì là đang được tiếp nhiên liệu
Oreza lắc đầu “Màu sơn không đúng. Hải quân Mỹ sơn tàu màu tối hơn, xanh hơi, kiểu vậy”
“Chúng có vẻ như là mấy con tàu chiến ra trò đó, man” Burroughs đưa qua chiếc ống nhòm
“Các radar mảng pha, bệ phóng tên lửa thẳng đứng, trực thăng chống tàu ngầm, giống các tàu khu trục Aegis, lớp Burke của Mỹ. Đúng vậy, là các con tàu chiến mạnh. Các máy bay sợ chúng” theo như Portagee quan sát, một chiếc máy bay trực thăng cất cánh từ tàu, bay về phía bãi biển
“Báo cáo chứ?”
“Ừ, ý kiến hay”
Burroughs đi vào phòng khách, lắp lại pin điện thoại. Có thể không cần phải tháo pin, nhưng nó an toàn và anh cũng chẳng quan tâm đên việc người Nhật đối xử với gián điệp thế nào, vì giờ họ đúng là gián điệp còn gì. Động tác thò ăng-ten ra một lỗ nhỏ ở đáy bát, gí tai vào đó, tuy khó nhưng lại thấy buồn cười và họ cần một lý do gì đó để cười
“NMCC, Admiral Jackson”
“Ngài đang lại có nhiệm vụ, sir?”
“Chà, Master Chief, tôi đoán cả hai chúng ta đều thế cả. Ông có gì báo cáo hả?”
“4 con tàu khu trục Aegis đang cập bờ phía đông Saipan. 1 con đang tiếp nhiên liệu từ một con tàu chở dầu nhỏ. Chúng mới cập bến từ lúc rạng sáng. Thêm cả 2 chiếc tàu chở ô tô cũng đã cập cảng, một chiếc khác đang dời đi. Chúng tôi đếm được khoảng 20 chiếc máy bay chiến đấu, một nửa là F-15 hai đuôi. Một nửa là loại 1 đuôi nhưng tôi không biết chủng loại. Hết”
Jackson đang xem một bức ảnh vệ tinh chụp một giờ trước cho thấy 4 tàu xếp theo hàng dọc, cùng song song với hai sân bay đầy máy bay chiến đấu. Anh ghi chép và gật đầu
“Ở đó như thế nào?” Robby hỏi “Ý tôi là họ có quấy rối ai không, có bắt bớ không, đại loại thế?” Anh nghe thấy đầu bên kia khịt mũi
“Không, sir. Mọi người đều cư xử tốt. Chúa ơi, bọn họ cứ lên TV suốt, trên kênh truyền hình cáp của nhà nước, nói rằng họ sẽ đầu tư một ít tiền vào đây và những gì họ sẽ làm cho chúng tôi” Robby có thể nghe thấy sự ghê tởm trong giọng người nói
“Tốt lắm. Có thể không phải lúc nào tôi cũng có mặt ở đây. Tôi phải ngủ một chút, nhưng đường dây này được lắp dành riêng cho ông sử dụng, ok?”
“Đã rõ, tướng quân”
“Chơi đẹp lắm, Master Chief. Đừng làm trò anh hùng ngu ngốc gì đấy, ok?’
“Cái trò trẻ con đó, sir, tôi biết phải làm gì” Oreza bảo đảm
“Vậy thì dập máy đây. Oreza. Làm tốt lắm” Jackson nghe thấy tiếng bên kia tắt máy trước khi anh cúp điện thoại “Ông làm còn tốt hơn tôi, man” anh tự nhủ. Rồi anh nhìn vào bàn bên cạnh
“Đã ghi âm” một sỹ quan tình báo không quân nói “Ông ấy đã xác nhận dữ liệu của vệ tinh. Tôi cũng tin là ông ấy vẫn đang an toàn”
“Tốt rồi. Tôi không muốn bất kỳ ai gọi cho họ mà không nhận được sự chấp thuận của tôi” Jackson ra lệnh
“Rõ, sir” Dù sao tôi cũng không nghĩ chúng ta có thể gọi được, nhưng anh ta không nói gì thêm
• • •
“Một ngày vất vả?” Paul Robberton hỏi
“Tôi từng có những ngày tệ hơn” Ryan trả lời. Nhưng anh chưa bao giờ đối phó với loại khủng hoảng này, cho nên câu trả lời này hơi tự tin quá “Vợ anh có phiền không…”
“Cô ấy đã quen với sự vắng mặt của tôi và chúng tôi có thể sắp xếp được lịch trong 1 hoặc 2 ngày” viên mật vụ dừng lại một chút “Boss thế nào?”
“Như thường khi, ông ấy đảm nhiệm mấy phần khó. Tất cả chúng ta đều đưa vấn đề khó lên ông ấy mà, đúng không?” Ryan thú nhận, nhìn ra ngoài cửa sổ khi họ chuyển sang Quốc lộ 50 “Paul, ông ấy rất tốt”
“Anh cũng vậy, tiến sỹ. Tất cả chúng tôi đều rất vui khi anh quay lại” anh dừng lại “Nghiêm trọng đến mức nào?” Sở mật vụ thường rất vui khi biết chuyện gì đang xảy ra, vì dù sao họ cũng có thể nghe thấy hầu hết mọi thứ.
“Họ không nói gì với anh sao? Người Nhật chế tạo vũ khí hạt nhân, và giờ họ có đầu đạn phóng”
Hai tay Paul nắm chặt vô lăng “Được đấy. Nhưng họ không thể điên rồ đến mức đó”
“Vào buổi chiều ngày 7 tháng 12 năm 1941, USS Enterprise vào Trân Châu Cảng để tiếp nhiên liệu và vũ khí. Tướng Bill Halsey như thường lệ đứng trên cầu, và nhìn vào đống hỗn độn do cảng bị tấn công, nói ‘Khi cuộc chiến này qua đi, tiếng Nhật sẽ chỉ được nói tại địa ngục’” Ryan tự hỏi sao ông ấy lại nói vậy
“Câu đó được đề cập trong sách của anh. Hẳn là câu nói thú vị với những người xung quanh ông ấy”
“Tôi đoán thế. Nếu họ sử dụng vũ khí hạt nhân, đó cũng sẽ phải hứng chịu tương tự. Phải. Họ phải biết điều đó” Ryan nói, mệt mỏi đầy cõi lòng
“Anh cần ngủ khoảng 8 tiếng, tiến sỹ Ryan, có khi phải 9 tiếng” Robberton phán “Giống như chúng tôi. Mệt mỏi thực sự làm tăng rối loạn các chức năng não. Boss cần sự sắc sảo của anh, tiến sỹ. OK?”
“Không tranh cãi với anh điều này được. Tôi có thể sẽ uống 1 ly tối nay” Ryan nói
Xe chạy vào bãi đậu, Jack thấy một khuôn mặt mới nhìn ra ngoài cửa sổ khi thấy chiếc xe của chính phủ đi vào
“Đó là Andrea. Tôi đã nói chuyện với cô ấy. Nhân tiện, vợ anh hôm nay có một bài giảng rất hay. Mọi thứ vẫn ổn”
“Thật tốt khi chúng tôi có 2 phòng khách” Jack ngoác miệng cười khi đi vào nhà. Bầu không khí rất hòa hợp, và có vẻ như Cathy và đặc vụ Agent nói chuyện hợp nhau. Hai viên đặc vụ nói chuyện với nhau khi Ryan ăn tối
“Honey, chuyện diễn ra thế nào?” Cathy hỏi
“Chúng ta vướng vào một cuộc khủng hoảng lớn với Nhật, thêm vào cuộc khủng hoảng Phố Wall”
“Nhưng làm thế nào…”
“Mọi thứ không chỉ xảy ra trên biển. Tin tức này vẫn chưa bị lộ, nhưng rồi mọi người cũng biết thôi”
“Chiến tranh?”
Jack nhìn lên và gật đầu “có lẽ”
“Nhưng những người đó ở Wilmer hôm nay, họ rất tốt bụng – ý anh là họ cũng không biết?”
Ryan gật đầu “đúng thế”
“Điều đó thật vô lý!”
“Ừ, em yêu, chắc chắn rất vô lý” Chuông điện thoại reo vang, là đường dây thông thường lắp ở nhà. Jack tiến đến nhấc điện thoại “alo”
“Có phải tiến sỹ John Ryan?’ giọng đầu bên kia hỏi
“Phải. Ai đấy?”
“George Winston. Tôi không biết anh còn nhớ không, nhưng chúng ta đã gặp nhau ở CLB Harvard Club năm nogais. Tôi có bài phát biểu nhỏ về chỉ số phái sinh, anh ngồi ở bàn kế bên. Dù sao thì anh đã làm rất tốt trong vụ IPO cho Silicon Alchemy”
“Có vẻ như cũng lâu ròi” Ryan nói “Coi này, tôi đang hơi bận chút và….”
“Tôi muốn gặp anh Chuyện rất quan trọng” Winston nói
“Về việc gì?”
“Tôi cần 15 đến 20 phút để giải thích. Máy bay của tôi đang đậu ở Newark, tôi có thể đến đó bất cứ lúc nào anh gặp được” giọng bên kia dừng lại một chút “Tiến sỹ Ryan, tôi sẽ không yêu cầu gặp trừ khi tôi nghĩ chuyện thực sự quan trọng”
Jack nghĩ một chút. George Winston là một tay chơi rất giỏi. Một tên tuổi lớn của Phố Wall: Cứng rắn, sắc sảo và trung thực. À, như Ryan nhớ, anh ấy đã bán công ty mình cho một người Nhật, ai đó tên là Yamata- cái tên nghe có vẻ quen thuộc “Được rồi. Tôi sẽ sắp xếp. Gọi cho văn phòng tôi vào sáng mai lúc 8.00 sáng nhé”
“Vậy hẹn anh ngày mai. Cảm ơn vì đã lắng nghe” Bên kia cúp điện thoại. Khi anh nhìn vợ, cô đã quay lại công việc, gõ các ghi chú vào máy tính xách tay, chiếc Apple Powerbook 800
“Anh nghĩ em nên có một thư ký” anh nở nụ cười bao dung
“Cô ấy không thể suy nghĩ về những thứ này khi gõ lại các ghi chú. Em thì làm thế” Cathy không dám nói chuyện về tin tức của Bernie về giải Lasker. Cô đã học được vài thói quen xấu của chông. Một trong số đó là thói mê tín của nông dân Ireland, nói trước bước không qua “Hôm nay em có một ý tưởng thú vị, ngay sau bài giảng”
“Và em viết nó ra ngay lập tức” chồng chô nhận xét. Cathy ngước lên nhìn chồng với nụ cười tinh nghịch thường khi
“Jack, nếu anh không viết ra…”
“Thi nó chưa bao giờ tồn tại”