← Quay lại trang sách

Chương 30 TẠI SAO KHÔNG

Tại phần này của thế giới, bình minh đến nhanh như chớp, hoặc bài thơ đó viết vậy. Tướng Dubro tự nhủ, chắc cmn chắn mặt trời nóng khủng khiếp. Cũng gần giống như tâm trạng của ông lúc này. Pong thái thường khi của ông là vui vẻ, nhưng ông đã chán ngấy có nóng nhiệt đới cùng sự thời ơ quan liêu. Ông vốn cho rằng những người phá bĩnh chính sách, kế hoạch và mấy kẻ ngu chính trị đều có chung vài điểm: Ông và lực lượng chiến đấu dưới quyền có thể nhảy múa ở đây vô thời hạn mà không bị phát hiện. Lén lút, chỉ để dọa người Ấn Độ mà không thực sự chiến đấu – đó chắc chắn là một trò chơi thú vị, nhưng không thể kéo dài mãi. Ý tưởng tiếp cận nhóm chiến đấu của đối phương một cách lặng lẽ và làm đối phương bất ngờ, nói chung các tàu sân bay chạy bằng năng lượng hạt nhân đều có thể làm được. Bạn có thể làm chuyện đó 1 lần, 2 lần, thậm chí là 3 lần nhưng không thể mãi mãi, vì bên kia cũng có đầu óc, sớm muộn gì cũng mắc sai lầm.

Trong trường hợp này, không phải do người chơi ngu xuẩn mà do người đưa nước và khăn, cũng không hẳn là lỗi lớn. Trong khi lính dưới quyền ông đang nghiên cứu lại các hoạt động thì một chiếc Sea Harrier của Ấn Độ xuất hiện ở phía xa của vòng cung tuần tra, bật radar nhìn xuống và phát hiện ra một trong những tàu chở dầu của Dubro vốn hiện đang chạy vê phía đông bắc để tiếp nhiên liệu cho các tàu hộ tống, mấy con tàu nhiên liệu đã hết 2/3 sau khi chạy về phía nam Srilanka. Một giờ sau lại có một con máy bay Harrier khác, có lẽ không trang bị vũ khí, chẳng gì khác ngoài mấy thùng dầu, bay đến gần hơn để kiểm tra trực quan. Viên chỉ huy nhóm tàu tiếp tế ra hiệu cho tàu chuyển hướng nhưng đã quá muộn. Sự hiện diện của hai tàu cung cấp dầu và hai khinh hạm hộ tống cho thấy Dubro đang triển khai tàu về phía đông nam của Mũi Donbra. Các bức ảnh vệ tinh cho thấy hạm đội Ấn Độ lập tức quay đầu, chia thành 2 nhóm, tiến về phía Đông Bắc. Dubro không còn cách nào khác hơn là cho phép mấy tàu tiêp sdaauf tiếp tục hành trình ban đầu. Có che dấu được hay không thì các tàu hộ tống của ông cũng sắp cạn nhiên liệu và đang trong tình trạng bấp bênh. Dubro nhấp một ngụm cà phê cho tỉnh táo, mắt nhìn vào vách ngăn như muốn chọc thủng nó. Trung tá Harrsion ngồi đối diện với vị tướng ở phía bên kia bàn, khôn ngoan không dám nói gì cho đến khi Boss sẵn sàng cất lời

“Ed, tin tốt là gì?”

“Sir, chúng ta vẫn vượt trội hơn họ” viên sỹ quan phụ trách tác chiến hạm đội trả lời “Có thể chúng ta cần phải phô diễn sức mạnh đó”

Vượt trội sao? Dubro tự hỏi. Chà, đúng thế, điều đó là thật nhưng hiện chỉ 2/3 máy bay hiện đủ có khả năng hoàn thành nhiệm vụ. Họ đã rời căn cứ quá lâu, đang cạn kiệt nguồn dự trữ để duy trì các máy bay hoạt động. Máy bay đậu trong nhà chứa máy bay, cửa hầm kiểm tra đã mở sẵn, chờ các linh kiện thay thế vốn trong kho tàu đã hết từ lâu. Ông đang rất cần những con tàu tiếp tế từ lục địa Hoa Kỳ đến Diego Garcia. Nói gì thif nói, sau khi nhận được hàng tiếp tế sau 3 ngày thì ông mới quay trở lại trận chiến được, nhưng người của ông đang rất mệt mỏi. Hai người bị thương trên sàn đáp ngày hôm qua. Không phải vì vụng về hay thiếu kinh nghiệm, mà vì họ làm việc cmn quá lâu. Mệt mỏi nguy hiểm đối với não bộ hơn là đối với cơ thể, đặc biệt là trên boong tàu sân bay bận rộn. Tất cẩ những người trong lực lượng chiến đấu tàu sân bay đều trong tình trạng như thế, từ cấp bậc thấp nhất cho đến….chính ông. Áp lực phải làm việc, ra quyết định liên tục bắt đầu bộc lộ. Và tất cả những gì ông có thể làm là chuyển sang uống cà phê nhiêu cafein

“Các phi công thế nào?” Mike Dubro hỏi

“Sir, họ sẽ làm những gì anh yêu cầu họ phải làm”

“Được rồi, chúng ta sẽ giảm khối lượng tuần tra hôm nay. Tôi muốn có 2 chiếc Toms trên bầu trời, ít nhất 4 chiếc nữa sẵn sàng cất cánh trong vòng 5 phút, trang bị đầy đủ tên lửa không-đối-không. Hướng đi của hạm đội là 1-8-0, tốc độ 25 hải lý/giờ. Chúng ta sẽ tiến về phía nhóm tàu tiếp tế và để mọi người được tiếp tế. Nếu không, chúng ta sẽ phải dừng công việc. Hãy để mọi người nghỉ ngơi càng nhiều càng tốt. Bạn cuẩ chúng ta sẽ bắt đầu cuộc săn vào ngày mai, và trò chơi sẽ trở nên càng thú vị”

“Chúng ta sẽ đối đầu với họ?” viên sỹ quan phụ trách tác chiến hỏi

“Phải” Dubro gật đầu. Ông nhìn đồng hồ. Giờ đang là nửa đêm tại Washington. Mấy người đầu não hẳn giờ vẫn đang ngủ. Ông sẽ đưa ra đề nghị họ phải đưa ra hướng dẫn làn nữa, và hy vọng thông được sẽ được chuyển tải bởi người thông minh, người hiểu rõ tình trạng hạm đội của ông đang bị đe dọa. Thời gian chơi trốn tìm đã qua, và tất cả những gì ông chắc chắn bây giờ là nó đến vào thời điểm không mong muốn – và sau đó, Nhật Bản? Harrison và người của ông đã hơn nửa thời gian cho việc này

• • •

Một lần nữa, gián điệp giống như một sản phẩm truyền hình kém chất lượng, điều an ủi duy nhất là có lẽ người Nga đã đúng. Có lẽ Scherenko đã nói thật. Có lẽ họ không bị nguy hiểm thực sự gì từ PSID. Theo quan điểm của Clark, chuyện này có thể không đáng tin cậy, từ kinh nghiêm của mình anh hoàn toàn không tin chuyện người Nga sẽ làm bất cứ điều gì tốt cho người Mỹ

“Bánh xe có thể bị cong” anh thì thầm- bằng tiếng Anh, mẹ kiếp! Xét theo bất cứ nghĩa nào thì những gì họ vừa làm đơn giản đến nưc cười. Nomuri đỗ xe trong cùng một ga ra mà khách sạn cung cấp cho khách, và giờ Nomuri đang giữ chìa khóa xe thuê của Clark, đặt một đĩa máy tính ở bên trái tấm che nắng. Clark lấy chiếc đia và đưa qua cho Chavez, cậu nhét nó vào chiếc laptop. Một tiếng chuông điện tử thông báo máy tính được kích hoạt khi Clark cho xe bắt đầu tham gia giao thông. Ding sao chép các tập tin vào ổ cứng và xóa thông tin trên đĩa mềm, nhanh chóng vứt bỏ nó. Bản báo cáo khá dài. Chavez im lặng đọc nó trước khi bật rado trên xe, rồi nói thầm những điểm chính

“Vùng tài nguyên phía Bắc à?” John hỏi

“Da/ Phai. Một cụm từ kỳ lạ” Ding đồng ý, suy nghĩ. Anh thấy mình sử dụng từ và câu tiếng Nga tốt hơn tiếng Anh, có lẽ vì anh học tiếng Anh trên đường phố, trong khi tiếng Nga được học trong một trường học chính quy, được dạy bởi một loạt người thực sự yêu thích tiếng Nga. Viên sỹ quan tình báo trẻ giận dữ bác bỏ ý nghĩ này

Vùng tài nguyên phía Bắc, anh nghĩ. Tại sao từ này nghe quen thuộc thế nhỉ? Nhưng họ có việc khác phải làm và cũng đủ căng thẳng rồi. Là một nhân viên tình báo chiến trường, Ding thích những thứ bán quân sự, và gián điệp thuần túy kiểu này không hợp sở thích của anh. Quá đáng sợ, quá hoang tưởng

Isamu Kimura xuất hiện tại địa điểm đã định. May mắn là công việc của anh ta cho phép đi lại tự do và thường xuyên gặp gỡ người nước ngoài. Một lợi ích nữa là anh ta biết nơi nào an toàn. Lần này là ở bên tàu, thật đáng mừng khi thời điểm này nó không bận rộn. Không có gì ngạc nhiên khi chọn nơi này để gặp gỡ, vì ở đây khó mà nghe lén được. Những âm thanh ồn ã ở cảng sẽ át đi tiếng cuộc nói chuyện lặng lẽ

Nếu có thể, Clark thậm chí còn cảm thấy bất an hơn. Bất kỳ cuộc tuyển dụng bí mật nào cũng vậy, tiếp xúc công khai chỉ an toàn một khoảng thời gian, nhưng sự an toàn này nhanh chóng giảm xuống tương ứng với tốc độ rủi ro tăng thêm và thêm cả những mối quan tâm khác. Kimura được thúc đẩy bởi động cơ…gì nhỉ? Clark không biết tại sao Oleg Lyalin có thể tuyển dụng được anh ta. Không phải vì tiền. Người Nga chưa bao giờ trả cho anh ta bất kỳ thứ gì. Cũng không phải vì lý tưởng. Kimura không tin vào chủ nghĩa cộng sản. Nhận thức bản thân? Anh nghĩ mình xứng đáng có một vị trí tốt hơn, mà đã bị ai chiếm giữ? Hoặc nguy hiểm hơn cả, anh ta là một người yêu nước, một cá nhân lập dị, kiểu người với quan điểm của riêng mình về những gì tốt cho đất nước? Hoặc, như Ding từng nhận xét, anh ta chỉ đang cmn đánh lừa? Không phải là một từ lịch sự cho lắm, nhưng theo kinh nghiệm của Clark thì có khi lại đúng thế, khó mà xác định được. Một cách nói đơn giản hơn là Clark không biết; tệ hơn, bất kỳ động cơ phản quốc nào cũng chỉ đơn giản biện minh cho sự phản bội của bạn với đất nước, và có điều gì đó trong anh không thoải mái với những người như thế này. Có lẽ cảnh sát cũng không thích thỏa thuận với những kẻ cung cấp thông tin, John tự nhủ. Điều này cũng an ủi phần nào

“Có chuyện gì quan trọng vậy?” Kimura hỏi, đứng giữa bến tàu trống trải.Từ đây có thể nhìn rõ những con tàu đang neo ở Vịnh Tokyo, và Clark tự hỏi liệu cuộc gặp này diễn ra ở đây có phù hợp cho mục đích đó hay không

“Đất nước của anh đã có vũ khí hạt nhân” Clark nói đơn giản

“Cái gì?” người đàn ông quay phắt sang, sau đó chân dừng lại, rồi mặt trở nên tái nhợt

“Đó là những gì đại sứ Nhật tại Washington nói với tổng thống Hoa Kỳ vào hôm thứ 7. Người Mỹ đang rất hoảng sợ. Ít nhất đó là những gì Trung tâm Moscow nói với chúng tôi” Clark mỉm cười theo cách rất Nga “Tôi phải nói rằng các anh đã nhận được sự ngưỡng mộ của tôi khi làm việc đó rất công khai, đặc biệt là mua đầu đạn của chính chúng tôi để làm vật chở. Tôi cũng phải nói anh rằng chính phủ đất nước tôi rất không hài lòng với tình hình này”

“Đầu đạn đó cũng có thể dễ dàng nhắm vào chúng tôi” Chavez khô khốc nói thêm “Chúng khiến mọi người đều lo lắng”

“Tôi không biết. Các anh chắc chứ?” Kimura bắt đầu lại đi bộ, chỉ để cho máu lưu thông

“Chúng tôi có nguồn tin cấp cao trong chính phủ Hoa Kỳ. Không sai được” Ding nhận thấy giọng của Clark lạnh lùng đậm chất kinh doanh. À, ô tô của anh giờ đang có một vêt xước, tôi biết có người giỏi để sửa giúp anh

“Vậy đó là lý do họ nghĩ không ai dám làm gì họ” Kimura không phải nói gì thêm và một mảnh ghép câu đố vừa được giải trong đầu. Anh ta kín đáo hít thở vài nhịp rồi nói “Thật điên rồ”

Và đây là 3 lời hay nhất Clark từng nghe kể từ khi gọi điện về nhà từ thành phố Berlin để biết rằng vợ anh đã hạ sinh đứa con thứ hai một cách an toàn. Giờ mới là lúc thật sự khó khăn. Anh nghiêm nghị, giống như một sĩ quan tình báo cấp cao của Nga – được đào tạo bởi KGB để trở thành người giỏi nhất thế giới:

“Phải, bạn của tôi. Thật là điên rồ khi có thể khủng bố một cường quốc bất cứ lúc nào. Bất kỳ ai đang chơi trò này, tôi hy vọng họ biết tầm nguy hiểm của nó. Hãy nghe tôi, Gospodin/Mr. Kimura. Đất nước tôi đang vô cùng quan tâm đến chuyện này. Anh hiểu không? Vô cùng quan tâm đấy. Các anh đã khiến chúng tôi trở thành mấy kẻ ngu trước người Mỹ và toàn thế giới. Các anh đang nắm giữ vũ khí có thể đe dọa đất nước tôi cũng dễ như đe dọa nước Mỹ. Các anh đã khởi xướng hành động chống lại Hoa Kỳ và không tôi không thấy có lý do hợp lý gì cho việc đó. Và vì vậy, Nhật trở nên khó đoán trong mắt chúng tôi và một đất nước với nhưng đầu đạn hạt nhân và chính trị bất ổn không phải là điều tốt đâu. Cuộc khủng hoảng này sẽ lan rộng trừ khi có người phù hợp đưa ra các hành động đứng đắn. Chúng tôi không quan tâm về tranh chấp thương mai giữa Nhật và Mỹ, nhưng khi khả năng xảy ra chiến tranh thực sự có tồn tại thì chúng tôi phải quan tâm”

Sắc mặt Kimura càng trở nên trắng nhợt

“Cấp bậc của anh là gì, Klerk-san?”

“Tôi là đại tá toàn quyền của Phòng 7, Tuyến PR, Phòng 1, Hội Đồng An Ninh Quốc Gia”

“Tôi đã nghĩ….”

“Phải, tên mới, danh xưng mới, thật nhảm nhí” Clark khịt mũi “Kimura-san, tôi là một sỹ quan tình báo. Công việc của tôi là bảo vệ tổ quốc. Tôi đã nghĩ chuyến đi này thật đơn giản, vui vẻ, nhưng giờ tôi thấy mình – tôi đã kể với anh về Dự Án RYAN của chúng tôi chưa?”

“Anh đã từng đề cập đến, nhưng…”

“Khi Reagan được bầu làm tổng thống Hoa Kỳ – khi đó tôi còn là một đại úy, giống như Chekov đây – rất nhiều nhà nghiên cứu chính trị của chúng tôi đã khiên cứu lý lưởng của người đàn ông đó và sợ ông ta có thể thực sự phát động mộc cuộc chiến hạt nhân nhằm vào đất nước chúng tôi. Chung tôi ngay lập tức phát động một nỗ lực điên cuồng chống lại họ. thực tế cho thấy cuối cùng chúng tôi cũng sai lầm. Tay Reagan đó ghét Liên Xô, nhưng không phải kẻ ngu

“Nhưng giờ” Đại tá Klerk tiếp tục “đất nước của tôi đang thấy gì? Một quốc gia bí mật phát triển vũ khí hạt nhân, không có lý do hợp lý tấn công một đối tác thương mại hơn là một kẻ thù. Mà quốc gia đó từng hơn một lần tấn công Nga. Và vì vậy tôi nhận được lệnh nghe rất giống Dự Án Ryan. Giờ anh có hiểu ý tôi chưa?”

“Các anh muốn gì?” Kimura hỏi, đã biết câu trả lời

“Tôi muốn biết vị trí của mấy quả tên lửa đó. Chúng được đưa ra khỏi nhà máy bằng tàu hỏa. Tôi muốn biết giờ chúng đang ở đâu”

“Làm sao tôi có thể…”Clark ngắt lời

“Đó là việc của anh, bạn của tôi. Tôi phải nói cho anh nghe những lời phải nói” anh dừng lại một chút để tăng hiệu quả anh hưởng “Hãy xem xét chuyện thế này, Isamu: Những sự kiện kiểu thế này luôn phải trả giá. Họ đột nhiên lấn lướt những người khởi đầu. Với vũ khí hạt nhân phá vỡ thế cân bằng, hậu quả…anh có thể đoán được phần nào” Đại tá Klerak tiếp tục “Tôi biết rõ chuyện đó, tôi đã xem những gì người Mỹ từng có thể làm với chúng tôi và những gì chúng tôi có thể làm với họ. Đó là một phần trong Dự Án RYAN, được không? Đe dọa một cường quốc là chuyện rất nghiêm trọng và hành động ngu xuẩn”

“Nhưng nếu tìm ra thì các anh sẽ làm gì?”

“Tôi không biết. Không chỉ biết rằng đất nước của tôi sẽ cảm thấy an toàn hơn nếu biết về tất cả còn hơn là không biết gì. Đó là lệnh tôi nhận được. Tôi có thể ép anh giúp chúng tôi không? Không, tôi không thể. Nhưng nếu anh không giúp chúng tôi, thì anh đang đặt quốc gia của anh vào thế nguy hiểm. Hãy suy xét chuyện đó” anh lạnh lùng như kiểu một nhân viên điều tra. Clark bắt tay quá mức thân thiện với anh ta rồi rời đi

Ding thở ra khi bọn họ đã đi đủ xa “Chúa ơi, John, anh đặc người Nga”

“Nhóc, chắc chắn là thế” anh cố nặn ra nụ cười.

Kimura ở lại bến tàu thêm vài phút, nhìn những con tàu đang neo ở vịnh. Một số là tàu vận tải ô tô, đa số là tàu vận tải container tiêu chuẩn, với những sợi dây cáp thấp thoáng trong sóng biển khi hối hả chở đầy hàng hóa thương mại ra khơi. Đây là một khía cạnh thông thường của nền văn minh, là niềm tin cá nhân cả đời Kimura. Thương mại kết nối các quốc gia theo nhu cầu, và vì vậy các quốc gia cuối cùng sẽ tìm thấy lý do chính đáng để giữ hòa bình, bất kể mối quan hệ có thể xấu đi như thế nào. Nhưng Kimura cũng đọc lịch sử đủ nhiều để nhận ra không phải chuyện cũng diễn ra như thế

Mày đang phá luật, anh tự nhủ. Mày đang làm hoen ố tên cuổi của mình và gia đình. Mày đang bất trung với bạn bè và đồng nghiệp. Mày đang phản bội đất nước

Nhưng, mẹ kiếp, anh đang phản bội đất nước của ai? Người dân đã chọn các thành viên nội các, và các đại diện được bầu lựa chọn Thủ Tướng – nhưng người dân lại không thực sự có tiếng nói trong mấy sự kiện thế này. Họ, giống như Bộ MITI, giống như các thành viên nội các, đang chỉ như các khán giả. Họ đang bị nói dối. Đất nước của anh đang trong chiến tranh và người dân không hề biết điều đó! Đất nước của anh ta đã mắc sai lầm khi chế tạo vũ khí hạt nhân và người dân không hề biết. Ai đã ra lệnh này? Chính phủ? Chỉnh phủ vừa mới chuyển giao – lại thay đổi – và chắc chắn thay đổi ở thời điểm này có liên quan đến….gì?

Kimura khong biết. Anh biết tay người Nga nói đúng, ở một mức độ nào đó. Không khó để đoán trước các nguy hiểm liên quan đến chuyện này. Đất nước của anh đang trong tình trạng nguy hiểm sống còn. Quốc gia của anh đang sa vào cơn điên loạn và không có bác sỹ nào chuẩn đoán được nó đi xa đến đâu, và chỉ có một điều Kimura biết là nó đã ở mức quá cao đến mức anh không biết nên bắt đầu từ đâu và làm thế nào

Nhưng có ai đó phải bắt tay hành động. Kimura tự hỏi, liệu nên sử dụng tiêu chuẩn nào để xác định từ một kể phản bội trở thành một người yêu nước và một người yêu nước trở thành một kẻ phản bội?

• • •

Khi lên giường ngủ, Cook nghĩ, lẽ ra anh ta nên tức giận, nhưng lại không hề. Xem xét mọi vấn đề thì ngày này trôi qua đặc biệt tốt. Những người khác đang cầu mong anh ta gặp vận rủi. Thái độ mọi người thể hiện đủ rõ, đặc biệt là hai sỹ quan NIO. Bọn họ nghĩ mình cmn đặc biệt thông minh, Cook lên trần nhà cười toe toét. Nhưng bọn họ thực sự chả biết gì. Họ có biết là mình ngu dốt không? Có lẽ không. Bọn họ luôn hành động độc đoán, nhưng khi đến thời điểm quan trọng, bạn chỉ cần dùng một câu hỏi bất thường vặn lại – chà, thì, họ luôn chỉ biết trả lời ‘sir, một mặt thì…nhưng mặt khác…’Làm thế quái nào bạn có thể làm chính sách dựa trên những câu trả lời kiểu vậy chứ?

Mặt khác, Cook biết rõ rằng Ryan nhận thức rõ chuyện này, và ngay lập tức nâng anh ta lên làm trưởng nhóm, điều khiến mọi người quanh bàn cảm thấy vừa tức giận, vừa nhẹ nhõm. Giờ chắc bọn họ đang suy nghĩ, được ồi, hãy để cho anh ta nhận lấy mạo hiểm. Những người kia sẽ vừa ủng hộ, vừa xa lánh anh ta, ghi chú lại những gì anh ta phát biểu để lấy nó làm khiên bảo vệ cái mông mình khi mọi chuyện trở nên tệ hại, như bọn họ thầm kín hy vọng, nhưng cũng vẫn ở lại hoàn thành công việc của tập thể để nếu mọi việc thành công thì hưởng chung ánh sáng vinh quan của nó. Bọn họ cũng hy vọng điểu đó, dù không nhiều Đám quan chức thường quan liêu như thế đấy

Vậy là họ đã chuẩn bị xong. Chiến lược ứng phó đã được vạch ra, Adler sẽ làm trưởng nhóm đàm phán, Cook là phó. Bên Nhật sẽ do viên đại sứ dẫn đầu và Seiji Nagumo làm phó. Các cuộc đàm phán sẽ theo một khuôn mẫu cố định, giống như trong các vở kịch Kabuki. Cả hai bên sẽ trì hoãn và chỉ hành động thực sự trong giờ nghỉ giữa giờ quanh cốc trà hay ly cà phê, khi các thành viên hai bên nói chuyện nhẹ nhàng với nhau. Điều đó sẽ cho phép Chris và Seiji trao đổi thông tin, kiểm soát cuộc đàm phán và có thể giữ cho tình huống ngu ngốc chết tiệt này không tệ hơn, vốn nó đã đủ tệ rồi

Họ sẽ trả tiền cho mày để lấy thông tin đấy, một giọng nói bên trong anh ta nhấn mạnh. Chà, tất tiên, nhưng Seiji cũng sẽ đưa thông tin cho anh ta và điểm chính ở đây là xua dịu tình hình và cứu sống mạng người! Anh ta tự an ủi. Mục đích tối thượng của ngoại giao là giữ vững hòa bình và điều có có nghĩa là cứu nhiều mạng người trên khắp thế giới, giống như bác sỹ, nhưng hiệu quả lớn hơn và bác sỹ được trả lương cao, phải không? Không ai coi thường bác sỹ chỉ vì họ kiếm được nhiều tiền nhờ việc đó. Nghề nghiệp cao quý trong những chiếc áo choàng trắng trái ngược với những bộ trang phục như giám mục ở Fobby Bottom (Bộ Ngoại giao). Điều khi khiến họ trở nên đặc biệt thế?

Đây là việc khôi phục hòa bình, mẹ kiếp! Tiền không phải là vấn đề. Nó chỉ là lợi ích kèm theo và anh ta xứng đáng với lợi ích kèm theo đó, đúng không? Tất nhiên là đúng rồi. Anh ta quyết định thế, rồi nhắm mắt ngủ

• • •

Sanchez ngồi trên ghê Pri-Fly xem các kỹ sư chăm chỉ làm việc. Họ tái trang bị và điều chỉnh hai vòng bi trên trục đuôi, nín thở và mở thêm chút ga trên chân vịt Số 1. 11 hải lý/giờ, sắp có thể đạt được 12 hải lý/giờ, đủ để một số máy bay có thể phóng đến Trân Châu Cảng, đủ để COD có thể lên tàu bổ xung các vật tư và con người cần thiết để giúp ChEng đánh giá tình hình. Là sỹ quan cao cấp trên tàu, Sanchez sẽ nghe phân tích của họ sau giờ ăn trưa. Anh có thể bay vào bờ cùng với nhóm máy bay chiến đấu đầu tiên, nhưng vị trí của anh lúc này là trên tàu. Enterprise giờ đang bị bỏ lại phia sau, với sự che chở hoàn toàn của máy bay tuần tra P-3 được điều động từ Midway. Thông tin tình báo của Hạm đội càng ngày càng tin tưởng rằng không có nguy hiểm, và Sanchez bắt đầu tin tưởng vào phán đoán đó. Ngoài ra, máy bay chống ngầm đã thả đủ phao tiêu để cản trở việc điều hướng của tàu địch.

Thủy thủ giờ đã tỉnh dậy, vẫn còn chút bối rối và tức giận. Họ thức dậy vì biết có thể đến được Trân Châu Cảng sớm, và cảm thấy nhẹ nhõm khi nguy hiểm họ đang sợ hãi rõ ràng đang giảm dần. Họ hoang mang vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tức giận vì thấy tàu của mình bị thương và giờ chắc chắn đã biết mất thêm 2 tàu ngầm và dù những người nắm quyền cố gắng che dấu mức độ thiệt hại thì khó mà giữ được bí mật trên tàu. Sỹ quan trực radio nói xuống, sỹ quan phụ trách giấy tờ giao nhận các lệnh và lính hậu cần nghe các sỹ quan nói chuyện với nhau. Johnnie Reb có gần 6000 người trên tàu và sự thật là giấy đâu có gói được lửa. Kết quả hoàn toàn có thể đoán trước được: Cơn thịnh nộ. Quân đội là thế. Dù các thủy thủ trên tàu sân bay có coi thường mấy cái đầu đần của bọn tàu ngầm, dù hai bên cạnh tranh gay gắt đến đâu thì họ đều là anh em (và giờ, cả chị em), tình đồng đội và cả sự trung thành

Nhưng giờ thì sao? Họ sẽ nhận được những lệnh gì? Đã nhiều lần yêu cầu lên CINCPAC nhưng đều không được trả lời. Không có lý do gì Nhóm tùa chiến Số 3 của Mike Dubro lại khong thể nhanh chóng chạy về WestPac (Tây Thái Bình Dương). Sanchez ngước lên hỏi mặt trời lặn, đây có phải là cuộc chiến hay không?

• • •

“Làm thế nào cậu biết chuyện này?” Magataru Koga hỏi. Không giống như thường khi, vị cựu thủ tướng đang mặc chiếc kimono truyền thống, lần đầu tiên trong 30 năm ông nhàn nhãn như vậy. Nhưng ông đã nhận được được cuộc gọi này và nhanh chóng mời người gọi đến, im lặng lắng nghe toàn bộ câu chuyện được kể trong 10 phút

Kimura nhìn xuống “Tôi có nhiều nguồn tin, Koga-san. Ở vị trí của tôi, hiện không thể làm gì được”

“Tôi cũng thế tôi. Tại sao tôi không được biết?”

“Thậm chí ngay trong chính phủ, thông tin này cũng bị chặn, chỉ rất ít người biết”

“Cậu không nói cho tôi biết mọi chuyện” Kimura tự hỏi sao Koga lại biết điều đó, mà không nhận ra anh chỉ là cậu bé trước ông. Anh đã dành cả buổi chiều ở văn phòng, trả vờ làm việc, chỉ nhìn chăm chăm vào tài liệu trên bàn mà giờ cũng không nhớ nổi trong đó có gì. Trong đầu chỉ quanh quẩn câu hỏi. Làm thế nào? Nói cho ai? Đi đâu để nhận được hướng dẫn?

“Tôi có nhiều nguồn tin không được tiết lộ, Koga-san” hiện tại, vị chủ nhà gật đầu chấp nhận lời giải thích này

“Vậy cậu đang nói với tôi rằng chúng ta tấn công Hoa Kỳ và chúng ta đã chế tạo vũ khí hạt nhân?”

Người ngồi đối diện gật đầu “Hai/vâng”

“Tôi đã biết Goto là một thằng ngu, nhưng không nghĩ hắn còn là một kẻ điên” Koga suy nghĩ cẩn thận chốc lát “không, hắn thiếu trí tưởng tượng của một kẻ điên. Hắn luôn là con chó của Yamata, phải không?”

“Raizo Yamata luôn là….”

“Nhà bảo trợ?” Koga sắc bén hỏi lại “đó là ngôn từ chính trị thôi” rồi ông khịt mũi và quay sang nhìn chỗ khác, giờ thì sự tức giận của ông nhắm tới mục tiêu mới. Chính xác đó là cái bạn muốn ngăn chặn, nhưng bất lực, phải không?

“Goto thường hỏi xin lời khuyên của ông ta, vâng”

“Vậy, giờ làm thế nào?” ông hỏi người đàn ông giờ đang như cá mắc cạn. Câu trả lời hoàn toàn có thể đoán trước được

“Tôi không biết. Vấn đề này vượt quá tầm. Tôi chỉ là một viên chức, không phải tạo ra chính sách. Giờ thì tôi đang rất sợ cho đất nước ta nhưng không biết phải làm gì”

Koga cố gắng hết sức để nở một nụ cười chế giễu và rót thêm một ít trà cho những vị khách “tình cảnh của tôi cũng giống thế thôi, Kimura-san. Nhưng cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi. Tôi cũng còn vài mối quan hệ. Tôi biết về các hành động chống lại hải quân Hoa Kỳ tuần trước, sau khi nó diễn ra rồi. Nhưng tôi chưa nghe về vũ khí hạt nhân” Chỉ riêng những lời đó thôi đã khiến căn phòng trở nên lạnh lẽo. Kimura rất ngạc nhiên khi vị chính trị gia có thể nói một cách bình tĩnh như vậy

“Đại sứ của chúng ta tại Washington đã nói với người Mỹ như thế, và một người bạn ở Bộ Ngoại giao…”

“Tôi có nhiều bạn ở Bộ Ngoại Giao” Koga nói, nhấp ly trà

“Tôi không thể nói nhiều hơn”

Câu hỏi được đưa ra rất nhẹ nhàng “Cậu đang nói chuyện với người Mỹ sao?”

Kimura lắc đầu “không”

• • •

Ngày thường bắt đầu lúc 6.00, Jakc nghĩ, nhưng sẽ không dễ dàng đâu. Paul Robberton chuẩn bị giấy tờ và pha cà phê, Andrea Price cũng bận rộn giúp Cathy và bọn trẻ. Ryan trầm ngâm cho đến khi nhìn thấy một chiếc xe khác đậu ở đường. Vậy là Sở Mật Vụ nghĩ rằng đó là một cuộc chiến. Tiếp theo, anh gọi đến văn phòng, một phút sau chiếc STU-6 bắt đầu gửi các bản fax buổi sáng. Thông tin đầu tiên không phải là tài liệu mật, nhưng nó rất quan trọng. Châu Âu đang cố gắng bán T-Bill (Trái Phiếu) Hoa Kỳ, nhưng vẫn không có người mua. Một ngày như vậy có thể coi là khác thường, nhưng nếu là ngày thứ 2 thì không còn thế nữa. Buzz Fiedler và chủ tịch FED lại bận rộn rồi và Ryan cảm thấy lo lắng. Điều gì sẽ xảy ra nếu tin tức rò rỉ? Và thậm chí nếu anh có thể giữ được bí mật thì ngày thứ 3 sẽ thế nào?

Tin tức từ Thái Bình Dương không thay đổi, nhưng chi tiết hơn nhiều. Tàu John Stennis đã đến Trân Châu Cảng sớm hơn dự kiến, nhưng Enterprise sẽ đến muộn hơn. Không có dấu hiệu nào cho thấy người Nhật đang đuổi theo. Tốt. Cuộc săn tìm vũ khí hạt nhân vẫn tiếp tục, nhưng chưa có kết quả, không không có gì đáng ngạc nhiên. Ryan chưa bao giờ đến Nhật Bản, điều khiến anh hối tiếc. Hiểu biết của anh về Nhật chỉ nằm trong mấy bức ảnh chụp từ vệ tinh. Vào mùa đông, bầu trời trên đất nước đó vẫn trong xanh đến kinh ngạc. Văn phòng Trinh Sát Quốc Gia (National Reconnaissance Office-NRO) thực sự đã sử dụng tất cả khả năng trong nước (và cả nước khác) để hiệu chỉnh quỹ đạo của các camera và anh nhớ những khu vườn đẹp đẽ đó, những kiến ​​thức khác về đất nước đó đến từ những ghi chép lịch sử, nhưng những kiến ​​thức đó bây giờ có bao nhiêu sự thật? Lịch sử và kinh tế học là một cặp đồng sàng dị mộng, phải không?

Như thường lệ, Ryan hôn tạm biệt Cathy và bọn trẻ, rồi bước lên xe đưa đón riêng đi vào Washington. Điều an ủi duy nhất là chỗ làm giờ gần hơn Langley

“Ít nhất anh nên nghỉ ngơi” Robberton nhận xét. Anh không bao giờ thích nói chuyện với các chính trị gia, nhưng vì lý do nào đó anh cảm thấy thoải mái hơn với người đàn ông này. Ryan chưa bao giờ kiêu ngạo tự cho mình là đúng

“Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng nhiều vấn đề vẫn chưa được giải quyết”

“Phố Wall vẫn là vấn đề số 1?”

“Phải” Ryan khóa các tài liệu mật, rồi nhìn ra ngoài cánh đồng dọc theo đường đi “Tôi chỉ mới bắt đầu nhận ra, chuyện này có thể hủy hoại cả thế giới. Châu Âu đang cố gắng bán tháo các trái phiếu của chúng ta. Không ai mua cả. Hôm nay có thể xuất hiện hoảng loạn trên thị trường. Vốn lưu động của chúng ta bị kẹt và cả rất nhiêu vốn của họ bị trôn trong T-Bills nữa”

“Vốn lưu động tức là tiền mặt, phải không?” Robberton chuyển làn và tăng tốc. Biển số xe của anh nói với cảnh sát bang rằng hãy để anh yên

“Chính xác. Đúng vậy đấy, tiền mặt. Khi anh lo lắng, đó là chuyện tốt. Nếu anh không lo lắng thì tức là mọi người sẽ lo lắng”

“Anh nói giống như năm 1929, đúng không Mr. Ryan? Ý tôi là tệ đến mức đó?”

Jack nhìn lướt qua viên vệ sỹ “Có thể. Trừ khi họ có thể sắp xếp được các hồ sơ đó ở New York – nó giống như anh phải chiến đấu trong khi tay bị trói vậy, giống như anh hết tiền trên bàn chơi và anh chỉ biết đứng đó nhìn. Mẹ kiếp” Ryan lắc đầu “Chuyện này chưa bao giờ xảy ra và các nhà môi giới không thích nó chút nào hết”

“Làm sao những người thông minh như vậy có thể hoảng sợ chứ?”

“Ý anh là sao?”

“Ai đó đã lấy đi cái gì sao? Không ai nổ mìn nổ tung thứ gì cả” anh khịt mũi – “Nó vẫn ở trong vali của chúng ta mà”

Ryan cố sức mỉm cười “Anh có muốn nghe cả bài giảng không?”

Paul ra hiệu khi cầm vô lăng “Bằng tốt nghiệp của tôi là tâm lý học, không phải kinh tế học”

Câu trả lời của Ryan khiến anh ngạc nhiên

“Chính xác là thế. Mọi thứ thật dễ hiểu”

Châu Âu cũng lo lắng không kém. Vào buổi trưa, các ngân hàng trung ương của Đức, Vương quốc Anh và Pháp đã triệu tập một cuộc họp, và kết quả là sự hỗn loạn khi những người tham dự nói ngôn ngữ khác nhau này không biết nên làm gì. Trong vài năm qua, việc tái thiết Đông Âu đã đặt gánh nặng lớn lên các nền kinh tế Tây Âu, vì họ đang phải trả các khoản nợ cho hai thế hệ kinh tế hoãn loạn của mấy nước này. Họ đã mua đô la và trái phiếu Kho bạc Hoa Kỳ để giữ cho tiền tệ của các nước không bị suy yếu. Sau những sự kiện đáng kinh ngạc đó ở Mỹ, thị trường chứng khoán châu Âu đã có một phiên giao dịch im lặng và giảm điểm trên diện rộng, nhưng không nhiều. Tuy nhiên, tất cả đã thay đổi sau khi người mua cuối cùng mua lô giảm giá cuối của Trái phiếu Mỹ – đối với một số người, mức giá này quá hấp dẫn – và tiền được rút ra khỏi thị trường. Người mua đã nghĩ rằng họ đã mắc sai lầm và tự nguyền rủa bản thân vì đã đi sau xu hướng thay vì phải đi trước. Vào lúc 10.30 sáng theo giờ địa phương, thị trường Paris bắt đầu giảm mạnh, sau đó 1 giờ, các nhà bình luận kinh tế ở châu Âu bàn tán về hiệu ứng domino, điều tương tự cũng xảy ra ở mọi trung tâm tài chính. Mọi người cũng nhận thấy rằng ngân hàng trung ương đang làm những gì mà Ngân hàng Dự trữ Liên bang Hoa Kỳ đang làm. Làm việc này cũng không tệ, chỉ là phương pháp này chỉ có thể dùng một lần. Các nhà đầu tư châu Âu đã ngừng mua, họ đang tìm cách thoát. Khi ai đó bắt đầu mua cổ phiếu với giá thấp đến mức phi lý, họ thậm chí còn vui mừng vì họ đang thanh toán bằng đồng yên. Sức mạnh của đồng yên đã được củng cố trở lại và nó là ánh sáng duy nhất trên thị trường tài chính quốc tế.

“Ý anh là” Robberton nói, mở cánh cửa tầng hầm đi ra Cánh Tây “tình hình đang tệ đến vậy sao?”

“Paul, anh có nghĩ mình là người thông minh không?” Jack hỏi. Câu hỏi khiến viên mật vụ trở nên hơi rụt rè

“có, tôi nghĩ thế. Vậy thì sao?”

“Vậy thì tạo sao anh lại nghĩ có ai đó sẽ thông minh hơn mình? Họ không hề thế, Paul” Ryan tiếp tục “Họ có mootjo công việc khác nhưng không liên quan đến đầu óc. Đó đều là giáo dục và kinh nghiệm. Những người đó không biết cách tiến hành điều tra tội phạm. Tôi cũng không biết. Mọi công việc khó khăn đều đòi hỏi trí não, Paul. Nhưng anh không thể biết hết mọi thứ. Dù sao thì cơ bản là thế, ok? Không, họ không hề thông minh hơn anh và có lẽ còn không thông minh bằng anh. Công việc của họ chỉ là điều hành thị trường tài chính, còn công việc của anh là làm gì đó khác”

“Chúa ơi” Robberton thở ra, đưa Ryan đến cửa văn phòng. Ryan bước vào trong, và thư ký trao ra một xấp tin nhắn điện thoại. Một trong số đó đánh dấu Khẩn Cấp! và Ryan gọi lại số đó

“Có phải là tiến sỹ Ryan không?”

“Đúng vậy, Mr Winston. Anh muốn gặp tôi. Khi nào?” Jakc hỏi, mở cặp và lấy ra mấy bộ hồ sơ mật

“Bất kỳ thời gian nào, sau 90 phút kể từ giờ. Tôi có một chiếc xe đang đợi duwios nhà, một chiếc Gulfstream đã sẵn sàng bay, một chiếc xe đang đợi ở Phi trường D.C” Nghe có vẻ như là một việc lớn. Giọng điệu gấp gáp, không một lời vô nghĩa. Chưa kể danh tiếng của Winston như một sự đảm bảo.

“tôi đoán là việc về hôm thứ 6 tuần trước

“Chính xác”

“Tại sao lại là tôi mà không phải là bộ trưởng Fiedler?” Ryan hỏi

“Anh đã từng làm việc ở đây. Nếu anh muốn cho ông ấy tham gia thì cũng có thể. Tôi nghĩ anh sẽ thúc đẩy mọi việc nhanh hơn. Anh có theo dõi tin tức tài chính sáng nay không?”

“Có vẻ như châu Âu đang mong muốn có khoảng cách với chúng ta”

“Và sẽ chỉ tệ hơn thế” Winston nói. Jack biết, anh ta có thể đúng

“Anh biết cách xử lý chuyện này?” Ryan hầu như có thể thấy đầu bên kia lắc đầu, vừa tức giận vừa phẫn nộ

“Tôi ước gì làm được thế. Nhưng có lẽ tôi có thể nói cho anh biết chuyện gì đang thực sự diễn ra”

“Tốt thôi. Hãy đến đây càng sớm càng tốt” Jack nói “Nói với lái xe là lái West Executive Drive/ Cổng Tây. An ninh sẽ chờ anh ở cổng”

“Tiến sỹ Ryan, cảm ơn vì đã lắng nghe” Đầu bên kia cúp máy và Jack tự hỏi đã bao lâu rồi George Winston không phải nói giọng này với ai đó. Rồi anh bắt tay vào công việc trong ngày

Tin tốt duy nhất là các toa tàu vận chuyển H-11 đều là những toa tàu khổ tiêu chuẩn, vì vậy họ chỉ phải tìm kiếm 8% tuyến đường sắt Nhật Bản, thêm vào đó, các bức ảnh vệ tinh rõ nét cũng giúp việc xác định dễ dàng hơn. CIA vẫn đang thu thập thông tin, hầu hết các tin không có tác dụng thực tế, và có nguồn công khai chứ cũng không bí mật như phim với truyện miêu tả. Vấn đề là tìm ra được bản đồ đường sắt Nhật để xem tuyến vận chuyển nào bắt đầu ở khu vực nhà máy đó và hiện giờ đang có khoảng 2000 dặm đường sắt chở mấy hàng tiêu chuẩn này, thời tiết ở Nhật không phải lúc nào cũng có mây và vệ tinh thì không phải lúc nào cũng có mặt ở đó, chưa kể muốn xem rõ các đoạn đường qua khe núi trên quần đảo núi lửa này cũng không dễ dàng gì

Nhưng đây là công việc quen thuộc với CIA. Người Nga vốn luôn che dấu mọi thứ, là bậc thầy của việc này, vì vậy các nhà phân tích CIA đã được tôi luyện bằng những nơi khó khăn nhất và vốn tưởng là không thể. Ví dụ, một vùng đồng bằng trống trải có khả năng lại là cơ sở ngầm, dễ tiếp cận, dễ xây dựng, dễ bảo trì và dễ bảo vệ. Đó là cách người Mỹ làm vào những năm 1960, và cầu nguyện rằng tên lửa sẽ không bao giờ bắn trúng một mục tiêu nhỏ như vậy. Người Nhật đã học được bài học đó. Vì vậy, các nhà phân tích phải tìm kiếm những nơi khó vào – – rừng, thung lũng, đồi và do vậy chắc chắn sẽ tốn thời gian. 2 vệ tinh KH-11 được nâng cấp gần đây nhất đã vào quỹ đạo, thêm 1 vệ tinh chụp ảnh radar KH-12. Vệ tinh đầu tiên có thể chụp được những vật thể nhỏ bằng bao thuốc lá, ảnh đen trắng của loại vệ tinh thứ 2 mặc dù kém rõ ràng hơn, nhưng lại chụp được xuyên qua các đám mây. Trong điều kiện lý tưởng, KH-12 có thể hoạt động ở độ cao gần 10 km so với mặt đất. Trên thực tế, công dụng thực tế ban đầu của nó là để phát hiện các bệ phóng tên lửa khó nhìn thấy của Liên Xô, và các phương tiện ngụy trang tương tự.

Đó là tin tốt. Tin xấu là mỗi bức ảnh đều phải được kiểm tra bởi một đội các chuyên gia; bất kỳ điều gì bất thường hoặc đáng ngờ đều phải tái kiểm tra và phân cấp. Chuyện này cũng rất tốn thời gian – tầm quan trọng của nhiệm vụ khiến cần phải thận trong hơn – trong khi phải tiến hành gấp. Các nhà phân tích của CI, NRC và I-TAC (Intelligence and Threat Analysis Center- Trung tâm phân tích tình báo và mối đe dọa) đã cùng nhau tiến hành nhiệm vụ này, tìm được 20 lỗ trên mặt đấy, mỗi lỗ có đường kính không quá 5m. Nhiệm vụ đầu tiên, tất cả đều đồng ý, là có được hình ảnh mới về toàn bộ chiều dài của đường ray khổ tiêu chuẩn. Khí hậu và góc chụp đã làm chậm tiến độ ít nhiều và vẫn còn 20% trên toàn tuyến không có ảnh nào được chụp. Đã có ba mươi địa điểm tiềm năng đã được xác định để xem xét kỹ lưỡng hơn, yêu cầu chụp ảnh sáng hơn và chụp bằng máy tính nâng cao các hiệu ứng. Nhóm phân tích kể lại về ‘cuộc săn tên lửa chiến thuật’ năm 1991, vốn không phải là kỷ niệm vui vẻ gì. Dù đã học được nhiều bài học thì mục đích chính cũng vẫn giữ nguyên: có khó gì đâu khi dấu 1 hay 10 hay 20 thậm chí là 100 vật thể trong khuôn khổ 1 quốc gia, thậm chí đó là quốc gia toàn đồng bằng và rộng mở. Nhật Bản thì rõ là không phải quốc gia đồng bằng và rộng mở rồi. Với điều kiện địa lý tự nhiên này, tìm ra tất cả các tên lửa là điều gần như không thể. Nhưng dù sao cũng phải cố hết sức mà làm

• • •

Đã 11 giờ đêm, ông ta đã làm xong bổn phận với tổ tiên. Bổn phận đó vốn chưa bao giờ được thực hiện đầy đủ, nhưng lời hứa với linh hồn tổ tiên nhiều năm trước đã hoàn thành. Khi ông ta sinh ra, hòn đảo nhỏ này là lãnh thổ của Nhật Bản, và bây giờ nó lại trở về với người Nhật. Miếng đất này trước đây là đất của gia đình ông ta, giờ nó lại trở lại với gia đình. Đất nước đã từng đánh bại Nhật Bản và giết chết gia đình ông ta giờ cuối cùng đã bị đánh bại, và sẽ còn như thế trong thời gian dài, thật dài. Đủ dài để đảm bảo Nhật đứng trong hàng ngũ các cường quốc trên thế giới

Trên thực tế, ông ta nhận thấy, Nhật Bản thậm chí còn mạnh hơn những gì đã dự tính. Ông ta ở trong khách sạn, và chỉ cần lướt qua các báo cáo tài chính trên máy fax để thấy rằng cơn khủng hoảng tài chính mà ông ta đã lên kế hoạch đang lan rộng khắp Đại Tây Dương. Thật tuyệt vời, điều này vượt quá dự kiến. Các ngân hàng và tập đoàn của Nhật Bản đã bất ngờ làm ăn phát đạt nhờ các biện pháp tài chính phức tạp, và những nhà tài phiệt như ông ta nắm bắt cơ hội và đang mua cổ phiếu châu Âu cho chính mình và công ty. Yamata đánh giá Nhật Bản sẽ thực hiện vài nỗ lực để giúp Châu Âu ra khỏi tình trạng khó khăn. Dù sao thì đất nước ông ta cũng cần thị trường. Các chính trị gia châu Âu giờ đây có thể xem xét lời khuyên của Nhật một cách nghiêm túc hơn, nhờ vào sự kìm kẹp của Nhật Bản đối với các công ty tư nhân châu Âu. Không chắn chắn, ông ta nghĩ, nhưng cũng có khả năng. Điều bọn họ chắc chắn nghe theo là quyền lực. Nhật đang đánh bại Mỹ. Mỹ sẽ không bao giờ có thể dẫn trước đất nước của ông ta vì nền kinh tế rối loạn, quân đội bị cắt giảm và tổng thống gặp khó khăn về chính trị. Chưa kể năm nay là năm bầu cử nữa. Yamata nghĩ, chiến lược tốt nhất là reo rắc mối bất hòa ngay trong lòng kẻ thù. Đó là điều ông ta đã làm, đúng với chiến thuật mà đám quân sự ngu ngốc của Nhật đã đưa đưa đất nước sụp đổ không thể tin được vào năm 1941

“Vậy” ông ta nói với vị chủ nhà “Tôi có thể giúp được gì?”

“Yamata-san, như ông đã biết, chúng tôi sẽ tiến hành bỏ phiếu bầu một vị thống đốc” vị quan chức rót một ly Scotch whiskey hảo hạng “Ông đang là chủ đất, đã mua tài sản này ở đây được vài tháng thôi. Ông có quyền lợi kinh doanh ở đây. Tôi nghĩ ông là ứng cử viên hoàn hảo cho vị trí này”

Lần đầu tiên trong nhiều năm, Raizo Yamata tỏ vẻ sửng sốt

• • •

Trong một căn phòng khác trong cùng một khách sạn, một vị tướng, một thiếu tá và một cơ trưởng của Japan Airlines đã tổ chức một cuộc đoàn tụ gia đình.

“Vậy, Yusuo, chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo?” Torajiro hỏi

“Em nghĩ anh sẽ sớm quay trở lại lịch bay bình thường qua lại với Mỹ” vị tướng nói, uống ly rượu thứ ba “Nếu họ thông minh như em nghĩ thì họ sẽ thấy cuộc chiến này đã kết thúc rồi”

“Chú đã tham gia vào kế hoạch này bao lâu rồi?” Shiro kính cẩn hỏi. Bây giờ anh đã học được những gì chú mình đã làm, ngạc nhiên về sự dũng cảm của người đàn ông này

“Từ khi chú là một nisa/trung úy, giám sát sát việc đóng chiếc tàu chiến đầu tiên tại xưởng của Yamata-san. Bao lâu rồi nhỉ? 10 năm rồi. Ông ấy đến gặp chú, bọn chú ăn tôi và ông ấy hỏi vài câu về lý thuyết. Là một thường dân thì Yamata học hỏi rất nhanh” vị tướng kể “Chú đã nói với cháu là chú nghĩ có những điều mắt thường khó mà thấy được”

“Là thế nào?” Tarajiro hỏi

Yusuo tự rót cho mình 1 ly khác. Hạm đội của ông ta giờ đã an toàn và mọi căng thẳng đã ở phía sau, đặc biệt đối với anh trai và đứa cháu này “Bọn em đã nói rất nhiều về quá khứ, nhưng chủ yếu là là trước khi ông ấy mua công ty tài chính Mỹ đó. Và rồi, giờ thì sao? Động thái nhỏ của em diễn ra đúng vào ngày thị trường chứng khoán Mỹ lao dốc … thật là trùng hợp, đúng không?” ông ta nháy mắt “ Cách đây vài năm, một trong những bài học đầu tiên của em dành cho ông ấy đấy. Vào năm 1941, chúng ta tấn công vùng ngoại vi của nước Mỹ. Chúng ta đã làm bị thương cánh tay của nó, không phải đầu hay tim. Một quốc gia có thể phát triển cánh tay, nhưng nó phát triển đầu não hoặc trái tim khó hơn nhiều. Em đề xuất và ông ấy đã lắng nghe”

“Anh đã chở khách đến đó nhiều lần” cơ trưởng Torajiro Sato nói. Một trong những chuyến thường xuyên nhất của ông ta là bay đi bay lại đến Dulles International Airport “Một thành phố bẩn thỉu”

“Và anh sẽ tiếp tục làm thế nữa. Nếu Yamata làm đúng như em nghĩ, họ sẽ lại phải cần chúng ta, và sớm thôi” tướng Sato đầy tự tin

• • •

“Cho anh ấy vào” Ryan nói qua điện thoại

“Nhưng…”

“Nếu cậu nghĩ cần kiểm tra thì cứ mở ra nhìn xem, nhưng nếu anh ấy nói không chiếu tia X thì đừng, ok?”

“Nhưng chúng tôi được dặn là có 1 người đến, ở đây có 2 người”

“Không sao” Jack nói với đội trưởng an ninh ở lối vào phía tây. Sau khi cảnh báo an ninh đã được tăng cường, công việc chính giải quyết khủng hoảng liên tục bị gián đoạn vì vấn đề an ninh lặt vặt “Đưa cả hai người lên đây”. Theo tính toán của Jack, họ cần thêm 4 phút nữa, khả năng đã mở mặt sau của chiếc máy tính xách tay mà người đàn ông đang mang theo để đảm bảo rằng không có bom bên trong. Jack đứng dậy và đến phòng trước

“Xin lỗi vì chuyện vừa rồi. Có nhớ bài hát cũ ở nhạc kịch Broadway ‘’The Secret Service Makes Me Nervous’ không?” Ryan ra hiệu cho họ vào phòng. Anh đoán người lớn tuổi hơn là George Winston, mơ hồ nhớ lại bài phát biểu ở CLB Harvard, nhưng không nhớ rõ mặt”

“Đây là Mark Gant. Cậu ấy là nhân viên kỹ thuật giỏi nhất của tôi và muốn mang theo laptop”

“Sẽ giải thích câu chuyện dễ dàng hơn” Gant giải thích

“Tôi hiểu. Tôi cũng dùng chúng mà. Xin mời ngồi” thư ký của anh mang cà phê đến. Sau khi rót xong cà phê, anh tiếp tục “tôi có một người đang theo dõi thị trường Châu Âu, không tốt tí nào”

“Đó là cách nói nhẹ nhàng, tiến sỹ Ryan. Chúng ta đang chứng kiến khởi đầu của khủng hoảng toàn cầu” Winston bắt đầu “Tôi không chắc đâu là đáy”

“Cho đến nay Buzz đang làm khá tốt” Jack thận trọng

Winston đang uống cà phê thì nhìn lên “Ryan, nếu anh là dân vớ vẩn, coi như tôi đến nhầm chỗ. Tôi nghĩ anh phải hiểu Phố Wall. Vụ IPO anh đã làm với Silicon Alchamy rất tuyệt – giờ anh nói xem anh tự làm điều đó hay lấy cắp danh của ai?”

“Chỉ có 2 người nói với tôi như vậy. Một là người tôi cưới. NGười kia có văn phòng cách đây 100 feet” Jack cười toe toét “danh tiếng của anh đã đi trước người, Mr. Winston. Silicon Alchemy đều do tôi làm. Tôi có 10% cổ phần của nó trong danh mục đầu tư cá nhân. Tôi nghĩ số đó là ổn. Nếu anh hỏi quản lý tài chính của tôi thì sẽ thấy tôi không phải dân vớ vẩn ngoài ngành”

“Vậy thì anh đã biết tình hình ngày hôm nay” Winston nhìn đánh giá vị gia chủ

Jack cắn môi, gật đầu “phải, tôi đã nói với Buzz điều tương tự vào chủ nhật. Tôi không biết bên điều tra sắp xếp lại hồ sơ nhanh như thế nào, vì tôi đang bận với việc khác”

“Được rồi” Winston tự hỏi Ryan đang làm gì nhưng anh nghĩ chắc cũng không phải việc tầm thường “Tôi không thể nói cho anh cách sửa, nhưng tôi nghĩ có thể cho anh thấy nó đã sụp thế nào”

Ryan liếc nhìn TV, Bản tin nóng của CNN vừa bắt đầu, cứ 30 phút/lần với những cảnh quay trực tiếp từ sàn NYSE. Bên trong im lặng, nhưng bình luận viên nói nhanh, và không có nụ cười nào trên khuôn mặt cô phóng viên. Anh quay lại thì thấy Gant ddax mở lapto và đánh lệnh ra một số file

“Chúng ta có bao nhiêu thời gian cho việc này?” Winston hỏi

“Chuyện đó cứ để tôi lo” Jack trả lời.