Chương 31 MỌI VIỆC ĐỀU CÓ NGUYÊN DO
Bộ trưởng ngân số Bosley Fiedler không cho phép mình ngủ liên tục 3 giờ từ lúc ở Moscow về. Ông đang đi xuống đường hầm từ Tòa nhà Kho bạc đến Nhà Trắng, trong trạng thái xuất thần suốt quãng đường và vệ sỹ nghĩ có khi ông sớm cần một cái xe lăn. Chủ tịch FED trông cũng chẳng tốt hơn. Hai người đang bàn chuyện trong văn phòng ngài bộ trưởng thì chuông điện thoại reo- bỏ mọi thứ đó và đến đây- giọng điệu Ryan hôm nay rất đặc biệt, dù anh thường tham gia trực tiếp công việc của chính phủ. Fiedler nói ngay khi vưa bước qua cửa
“Jack, trong 20 phút nữa chúng tôi còn có cuộc họp trực tuyến với 5 ngân hàng trung ương Châu Âu- Ai đây?” Bộ trưởng ngân khố chợt dừng lại khi thấy có thêm người trong phòng
“Ngài bộ trưởng, tôi là George Winston, chủ tịch và giám đốc điều hành của…”
“Không còn nữa, anh đã bán công ty” Fiedler phản đối
“Tôi đã quay lại nắm quyền trong cuộc họp HĐQT gần đây. Đây là Mark Gant, giám đốc dưới quyền”
“Tôi nghĩ chúng ta cần lắng nghe họ nói” Ryan nói với 2 người vừa bước vào “Mr. Gant, xin hãy bắt đầu lại những gì anh vừa trình bày”
“Mẹ kiếp, Jack, tôi còn có 20 phút, thậm chí giờ còn ít thời gian hơn” Bộ trưởng ngân khố nói, nhìn đồng hồ
Winston gần như muốn quát lên, nhưng anh cố kiềm chế bản thân “Fiedler, nói một cách ngắn gọn: thị trường đã cố tình bị đánh sập bởi một cuộc tấn công có hệ thống và rất khéo léo bài bàn và tôi nghĩ mình có thể chứng minh điều đó. Ông có quan tâm không?”
Vị Bộ trưởng ngân khố khó khăn chớp mắt “Tại sao? Có”
“Nhưng làm thế nào…” chủ tịch FED hỏi
“Xin hãy ngồi xuống và chúng tôi sẽ chỉ cho các ngài thấy” Gant nói. Ryan và hai vị quan chức ngồi đối diện bên kia bàn “Chuyện khởi đầu ở Hongkong…”
Ryan bước tới bạn, quay số của văn phòng bộ trưởng ngân khố, bảo thư ký chuyển đường dây cuộc họp tới văn phòng anh ở Cánh Tây. Nói chung, thư ký điều hành xử lý loại công việc này tốt hơn sếp, và lần này cũng không ngoại lệ. Jack thấy Gant là một kỹ thuật viên xuất sắc và lần trình bày thứ 2 còn hay hơn lần 1 với anh. Vị bộ trưởng và chủ tịch FED vốn hiểu hết các thuật ngữ cũng đang rất chăm chú lắng nghe. Không cần thiết phải đặt câu hỏi
“Tôi không nghĩ chuyện kiểu này có thể xảy ra” chủ tịch FED nói sau bài trình bày dài 8 phút. Winston trả lời
“Tất cả các biện pháp an toàn được tích hợp trong hệ thống thương mại đều nhằm ngăn ngừa rủi ro bắt kẻ gian. Không bao gời có ai nghĩ có người dám làm điều này. Ai lại cố tình mất nhiều tiền vậy?”
“Ai đó đang câu một con cá lớn hơn số bị mất” Ryan nói
“Còn có cái gì lớn hơn….”
Jack ngắt lời “Rấ nhiều thứ, Mr. Winston. Chúng ta sẽ nói về nó sau” Ryan quay sang “Buzz?”
“Tôi muốn kiểm tra chéo với dữ liệu mình có, nhưng có vẻ rất đáng tin cậy” bộ trưởng ngân khố liếc nhìn chủ tịch FED
“Anh biết đấy, tôi thậm chí còn không chắc đây là tội hình sự”
“Quên nó đi” Winston thông báo “Vấn đề thực sự vẫn đang còn ở đây. Thời gian bùng nổ là hôm nay. Nếu tiền Châu Âu bị đóng băng thì chúng ta sẽ có cuộc khủng hoảng toàn cầu. Đồng usd sẽ rơi tự do, thị trường Mỹ không thể hoạt động, gần như toàn bộ thanh khoản của thế giới bị tê liệt. Một khi báo chí nhìn thấy điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, tất cả những nhà đầu tư nhỏ lẻ đó sẽ hoảng sợ. Điều duy nhất ngăn cản điều đó là đám phóng viên vẫn chưa biết để đưa tin”
“Hoặc họ phải làm việc giúp chúng ta” Gant nói, tham gia vào cuộc thảo luận “Cảm ơn Chúa là nguồn tin của bọn họ vẫn chưa bung, tôi ngạc nhiên khi thấy tin này chưa nổ ra đấy” anh nghĩ, có lẽ các phương tiện truyền thông cũng không muốn thấy dân hoảng loạn
Điện thoại của Ryan vang lên và anh đến trả lời “Buzz, giờ họp trực tuyến của anh” Bộ trưởng ngân khố đứng lên, thể hiện rõ tình trạng sức khỏe hiện giờ, loạng choạng, vịn vào lưng ghế để đứng vững. Chủ tịch Cục Dự trữ Liên bang linh hoạt hơn một chút. Tình huống mà họ vừa biết được khiến họ phờ phạc cả về thể chất lẫn tinh thần.. Không còn dễ dàng để sửa một thứ gì đó bị hỏng và thậm chí còn khó hơn để sửa một thứ gì đó bị hỏng do cố tình phá. Nhưng nó phải được sửa càng sớm càng tốt, nếu không mọi quốc gia ở châu Âu và Bắc Mỹ sẽ rơi vào vực thẳm đen tối. Sẽ mất nhiều năm nỗ lực và đau đớn để vượt lên – ngay cả trong những tình huống chính trị tốt nhất. Hiện đã xuất hiện sự xáo trộn lớn trong nền kinh tế, và từ đó tạo ra những khác biệt chính trị không thể nhìn thấy ở giai đoạn hiện tại, nhưng Ryan đã không còn dám nghĩ đến điều đó.
Winston nhìn vào khuôn mặt của vị cố vấn an ninh quốc gia và không khó để đọc được những gì Ryan đang suy nghĩ. Anh không còn cảm giác phấn khích với những gì mình khám phá ra khi đã trao thông tin đó cho những người khác. Lẽ ra anh cần phải nói thêm điều gì đó khác: Làm cách nào để sửa chữa vấn đề. Nhưng thực tế toàn bộ tâm sức của anh đều dành cho việc chuẩn bị tài liệu nên không có cơ hội để đi sâu hơn.
Ryan hiểu điều đó, anh mỉm cười gật đầu đầy tôn trọng “Làm tốt lắm”
“Là lỗi của tôi” Winston thì thầm để không làm phiền cuộc họp trực tuyến cách đó vài bước chân “Tôi đáng lẽ nên ở lại công ty”
“Chúng ta đều cần phải tự thoát ra một lần, nhớ không?” Ryan kiếm một cái ghế để ngồi xuongs “Này, tất cả chúng ta đều cần một sự thay đổi khi thời điểm tới. Anh không nhìn thấy trước được chuyện này sẽ diễn ra. Chuyện đó xảy ra suốt ấy mà. Đặc biệt là ở đây”
Winston làm một cử chỉ tỏ vẻ tức giận “Tôi cũng nghĩ vậy. Giờ thì chúng ta đã có thể xác nhận được thằng hiếp dâm đó, nhưng làm thế nào để anh tránh bị hiếp dâm phát nữa? chuyện này xảy ra 1 lần thì sẽ xảy ra lần nữa. Nhưng hắn đã xâm phạm quyền lợi các nhà đầu tư của tôi. Những người đó đầu tư vào đây là vì tôi. Họ đã tin tưởng tôi” Ryan thừa nhận chuyện này. Đó là đạo đức những người kinh doanh ngành tài chính nên tuân theo
“Nói cách khác, giờ thì sao?”
Gant và Winston trao đổi ánh mắt “Chúng tôi vẫn chưa nghĩ ra”
“Chà, vậy là đến nay các anh đang làm công việc của FBI và SEC. Anh biết không, tôi thậm chí còn không có thời gian kiểm tra danh mục của mình mất bao nhiêu nữa”
“10% cổ phiếu Silicon Alchemy của anh sẽ chẳng ảnh hưởng mấy đâu. Đầu tư dài hạn” Winston nói “Về lâu dài thì thiết bị viễn thông mới luôn tạo ra lợi nhuận và họ vẫn có vài năm nữa cho quả ngọt”
“Được rồi. Chuyện giờ thế này” Fiedler tham gia thảo luận “Tất cả thị trường Châu Âu sẽ đóng cửa, giống như chúng ta, cho ddeesn khi tìm được cách”
Winston nhìn lên “Nó cho thấy khi có lũ thì đắp bờ ngày càng cao. Nhưng nếu hết bao cát khi sông vỡ thì hoàn toàn không kiểm soát được và thiệt hại chỉ càng thêm lớn”
“Chúng tôi đón nhận mọi đề xuất, Mr. Winston” Fiedler lịch sự nói. George cũng lịch sự đáp lại
“Sir, dù tốt hay xấu thì tôi nghĩ ông đã làm đúng tại thời điểm này. Tôi không thấy có cách nào khác”
“Chúng tôi cũng thấy thế” chủ tịch FEB bình luận
Ryan đứng dậy “Các quý ông, vậy giờ tôi nghĩ chúng ta cần báo cáo cho Tổng Thống”
• • •
“Đúng là ý kiến hay” Yamata nói. Ông ta biết mình đã uống quá nhiều. Ông ta biết mình đang ở niềm vui vô bờ bến vì đã thực hiện được chiến lược tài chính tham vọng nhất từ trước đến nay trong lịch sử – kể từ khi nào nhỉ? Ngay cả khi trở thành chủ tịch của tập đoàn, ông ta cũng không thỏa mãn đến thế. Ông ta đã phá hủy cả một đất nước và thay đổi hướng đi của đất nước mình mà không cần đến bất kỳ cơ quan công quyền nào. Và tại sao không? Ông ta tự nhủ. Vì đó luôn là vị trí dành cho mấy thằng bất tài
“Hiện tại, Yamata-san, Saipan sẽ có một thống đốc địa phương. Chúng tôi sẽ tổ chức một cuộc bầu cử dưới dự giám sát của quốc tế. Chúng tôi cần 1 ứng cử viên” quan chức Bộ ngoại giao tiếp tục “Vài có ai đó làm biểu tượng. Sẽ rất tốt nếu là một người quen biết và được Goto-san ủng hộ và là một người có lợi ích với địa phương. Tôi trân trọng đề nghị ông xem xét vị trí đó”
“Tôi sẽ” Yamata đứng dậy và hướng ra cửa
Chà, ông ta tự hỏi liệu cha đã từng nghĩ đến chuyện này chưa. Vị trí đó có nghĩa rằng ông ta sẽ từ bỏ chức vụ chủ tịch tập đoàn…nhưng- nhưng sao? Ông ta chẳng phải luôn bất khả chiến bại trong bất cứ cuộc kinh doanh nào hay sao? Không phải đã đến lúc để tiến thêm một bước sao? Nghỉ hưu trong danh dự, để phục vụ cho đất nước. Sau khi tình hình chính phủ ở đây ổn định…rồi sau đó? Sau đó sẽ vào nội các với uy tín lớn, bởi những người trong nội các đều biết chuyện cả, phải không? Hai/ đúng vậy, họ sẽ biết ai mới thực sự phục vụ lợi ích quốc gia, ai là người giỏi hơn Emperor Meiji (thiê hoàng minh trị) người đã đưa Nhật Bản vươn lên hàng cường quốc. Đã bao giờ Nhật Bản có một nhà lãnh đạo chính trị sống đúng với danh tiếng của mình? Tại soa ông ta không thể chấp nhận vinh quang đáng nhẽ nên có? Sẽ mất vài năm, nhưng ông ta vẫn còn thời gian. Hơn nữa, ông ta có một tầm nhìn xa và can đảm để hiện thực hóa tầm nhìn đó. Giờ đây chỉ những người bạn kinh doanh của ông ta mới biết đến sự vĩ đại đó, nhưng điều này sẽ thay đổi và mọi người sẽ nhớ đến họ của ông ta, chứ không phải vì công ty mang họ của ông ta sản xuất tàu thuyền, ti vi và nhiều sản phẩm khác. Không phải là nhãn hiệụ nữa, mà là một cái tên, một di sản. Điều đó không phải sẽ khiến cha tự hào sao?
• • •
“Yamata ư?” Roger Durling hỏi “Ông trùm điều hành một công ty lớn, phải không? Tôi có thể đã tình cờ gặp ông ta trong vài buổi tiếp tân lớn khi còn là Phó tổng thống”
“Chà, chính là gã đó” Winston nói
“Vậy anh đang nói ông ta gây ra chuyện này?” Tổng thống hỏi
Mark Gant bật máy tính của mình trên bàn làm việc của tổng thống, phía sau anh là một đặc vụ của Sở Mật vụ, theo dõi mọi hành động của anh và lần này anh trình bày thật chậm vì Roger Durling, không giống như Ryan, Fiedler và chủ tịch FED, không thực sự hiểu về thị trường chứng khoán, các lệnh ra/vào. Mặc dù cố gắng đóng vai một khán giả nghiêm túc, nhưng ông không thể không ngắt đoạn trình bày, đặt một vài câu hỏi, ghi chép một vài ghi chú và 3 lần yêu cầu lặp lại đoạn không hiểu. Cuối cùng, ông nhìn vào vị bộ trưởng ngân khố
“Buzz?”
“Tôi muốn người của mình xác minh thông tin một cách độc lập…”
“Sẽ không khó đâu” Winston nói “Mọi công ty chứng khoán lớn đều có dạng hồ sơ giống nhau. Người của tôi có thể giúp sắp xếp”
“Nếu đây là sự thật, Buzz?”
“Vậy thì, thưa tổng thống, tình trạng này còn cần tiến sỹ Ryan giải quyết hơn cả tôi” Bộ trưởng ngân khố bình tĩnh trả lời. Sự nhẹ nhõm của ông xen lẫn với sự tức giận vì tình hình đã leo thang đến mức độ thế này. Hai vị khách Phòng Bầu Dục vẫn chưa hiểu
Trí óc của Ryan đang chạy đua. Bỏ qua lời giải thích của Gant về ‘cách thức’ thực hiện. Trong phần trình bày với Tổng Thống, Gant nói chi tiết hơn 2 lần trình bày trước – anh chàng sẽ là một thầy giáo tuyệt vời ở trường kinh doanh – tâm trí của vị cố vấn an ninh quốc gia đang lưu ý những điểm chính. Bây giờ anh đã biết cách thức thực hiện, sự hiểu biết của anh đã đi sâu hơn. Đây là một kế hoạch bài bản, được thực hiện nghiêm túc. Không phải ngẫu nhiên mà sự thất thủ ở Phố Wall và các vụ tấn công tàu và tàu ngầm xảy ra cùng lúc. Đây là một kế hoạch được phối hợp tốt. Mạng lưới gián điệp của Nga cũng không hề hay biết về kế hoạch này. Trong đầu anh luôn nghĩ về tình huống đó
Mạng lưới gián điệp hiện có của người Nga nằm trong chính phủ Nhật Bản, và có khả năng trọng tâm công việc của họ sẽ là các vấn đề an ninh. Nhưng mạng lưới gián điệp đã thất bại trong việc cảnh báo chiến lược cho họ về hành động quân sự, và Sergey Nikolay’ch đã thất bại trong việc liên kết cuộc tấn công vào hải quân với sự suy tàn ở Phố Wall.
Phá vỡ khuôn mẫu, Jack, anh tự nhủ. Phá vỡ mô hình. Chính lúc này anh mới nhận ra
“Đó là lý do vì sao họ không biết chuyện này” Ryan gần như tự nhủ một mình. Nó giống như lái xe trong sương mù, đi đến một điểm xung quanh hiện rõ hơn rồi sau đó lại đi vào một khu vực sương mù khác “Không hoàn toàn là do chính phủ của họ làm. Thực sự chỉ do Yamata và những người khác. Đó là lý do vì sao họ muốn THISTLE hoạt động trở lại” Không ai trong phòng hiểu anh đang nói gì
“Cái gì cơ?” Tổng thống hỏi. Jack liếc nhìn Winston và Gant, rồi lắc đầu. Durling gật đầu và tiếp tục nói “Vậy toàn bộ sự kiện này là một âm mưu lớn?”
“Vâng, sir, nhưng chúng ta vẫn chưa biết toàn bộ”
“Ý anh là sao?” Winston hỏi “Họ khiến chúng ta tê liệt, gây ra hoản loạn toàn thế giới và anh nói là còn nữa à?”
“George, anh có thường xuyên đến Nhật không?” Ryan hỏi, chủ yếu là để những người khác biết thêm tình hình
“Trong 5 năm gần đây? Trung bình mỗi tháng 1 lần. Phải đến đời cháu tôi mới sử dụng hết số dặm thưởng đó”
“Anh có thường gặp các quan chức chính phủ ở đó không?”
Winston nhún vai “Họ ở quanh quẩn đó suốt, nhưng không có tác dụng gì nhiều”
“Tại sao?” Tổng thống hỏi
“Sir, nó là thế này: Chỉ có khoảng 20 đến 30 người thực sự điều hành đất nước đó thôi, ok? Yamata là con cá lớn nhất trong hồ. Bộ thương mại và công nghiệp Nhật (MITI) là tiếng nói giữa các ông chủ công ty và chính phủ, công thêm việc các ông chủ doanh nghiệp chính là hậu trường cuẩ các quan chức được bầu, và rất nhiều thứ phụ thuộc vào ho. Đó là một trong những điều Yamata thích thể hiện khi đàm phán mua lại tập đoàn của tôi. Tại một bữa tiệc có hai bộ trưởng và vài gã nghị sỹ, và họ nịnh nót cố làm hài lòng ông ta, ngài tin không?” Winston từng nghĩ đó là cử chỉ lịch sự của đám quan chức được bầu. Nhưng giờ thì anh không chắc điều đó
“Tôi có thể xen vào chút được không?” Ryan hỏi “Chúng ta có thể cần ý kiến của họ”
Durling đáp “Mr. Winston, cậu có giữ được bí mật không?”
Nhà đầu tư bật cười “Miễn là nó không phải là về giao dịch nội gián, được chứ? Tôi chưa bao giờ gặp rắc rối với SEC, và tôi không định làm thế”
“Đây sẽ là phạm vi của Đạo luật gián điệp. Chúng ta đang trong tình trạng chiến tranh Nhật. Họ đánh chìm hai tàu ngầm và làm hỏng 2 tàu sân bay của Hoa Kỳ” Ryan nói và bầu không khí trong phòng thay đổi
“Anh nghiêm túc đấy chứ?” Winston hỏi
“250 thủy thủ thiệt mạng, thủy thủ tàu USS Asheville và USS Charlotte. Bọn họ cũng đang chiếm quần đảo Mariana. Chung tôi không biết liệu có lấy lại được quần đảo đó không. Trên đó có 10.000 công dân Mỹ đang trong tình trạng là con tin, cộng thêm với dân số của đảo và các nhân viên quân sự đang bị bắt”
“Nhưng truyền thông…”
“Vẫn chưa biết, thật đáng ngạc nhiên” Ryan giải thích “Có lẽ chuyện quá điên rồ”
“Ồ” phải mất vài giây Winston mới hiểu ra “Họ phá hủy nền kinh tế của chúng ta để chúng ta không có ý muốn chính nhằm…đã từng có ai cố gắng làm kiểu này trước đây chưa?”
Vị cố vấn an ninh quốc gia lắc đầu “Theo tôi biết thì chưa”
“Nhưng nguy hiểm thực sự với chúng ta…là vấn đề nằm ở đây. Thằng con hoang đó” George Winston nhận xét
“Làm thế nào để sửa nó, Mr. Winston?” tổng thống Durling hỏi
“Tôi không biết. Bước tấn công vào DTC đúng là thông minh. Thị trường chứng khoán đang giảm rất nhiều, nhưng bộ trưởng Fiedler có tể đưa ra giải pháp với sự hỗ trợ từ chúng tôi” Winston nói thêm “Nhưng không ghi chép, mọi thứ đều tê liệu, tôi có một anh trai là bác sỹ, đã từng nói với tôi là…..”
Ryan chớp mắt khi nghe đến điểm này, anh không nghe thấy những lời phía sau vì có một ánh chớp lóe lên. Tại sao điều đó lại quan trọng?
“Tối qua họ có đưa ra thời gian ước tính” Chỉ tịch FED giở đang nói “Họ cần 1 tuần. Nhưng chúng ta thực sự không có 1 tuần. Chiều nay chúng tôi sẽ họp với các công ty chứng khoán lớn. Chúng tôi sẽ cố gắng và…”
Vấn đề là không có hồ sơ ghi chép, Jack nghĩ. Mọi thứ đóng băng vì không có hồ sơ nói cho mọi người biết mình đang sở hữu những gì, có bao nhiêu tiền…
“Châu Âu cũng đang bị tê liệu…”Fiedler vẫn đang nói, trong khi Ryan nhìn chằm chằm xuống thảm, rồi anh bất chợt ngẩng đầu lên
“Nếu anh không viết nó ra tức là nó chưa bao giờ xảy ra” cuộc hội thoại trong văn phòng chợt dừng lại và Jack thấy anh nên nói tiếp. Mọi người vẫn đang ngơ ngác
“Cái gì?” Chủ tịch FED hỏi
“Vợ tôi….cô ấy thường nói thế ‘Nếu anh không viết ra thì tức là nó chưa bao giờ xảy ra’” Anh nhìn quanh. Họ vẫn không hiểu. Điều đó không quá ngạc nhiên, vì anh vẫn đang tự phát theo dòng suy nghĩ của mình “George, cô ấy cũng là bác sỹ, ở Hopkins và cô ấy luông cmn mang theo cuốn sổ ghi chú nhỏ, luôn bất chợt dừng lại để ghi lại những sáng kiến bất chợt vì không tin lắm vào trí nhớ của mình”
“Anh trai tôi cũng thế. Anh ấy sử dụng một đồ điện tử làm việc đó” Winston nói, rồi mắt anh mở to không chớp “Tiếp tục đi”
“Không có ghi chép, không thực sự có ghi chép chính thức về bất cứ giao dịch nào, phải không?” Jack tiếp tục. Fiedler trả lời câu hỏi này
“Không DTC bị sập và như tôi nói, có cần thời gian…”
“Quên chuyện đó đi, chúng ta không có thời gian, phải không?”
Bộ trưởng ngân khố lại chán nàn “Không, chúng ta không thể ngăn chặn chuyện đó được”
“Chắc chắn chúng ta ngăn được” Ryan nhìn Winston “Phải không?”
Tổng thống Durling chú ý đến các chi tiết của cuộc trò chuyện như một khán giả tại một trận đấu quần vợt, và độ căng thẳng của tình hình khiến tính ông dễ cáu kỉnh “Các anh đang nói cái quái gì vậy?”
Ryan gần như đã nghĩ ra cách. Anh quay về phía tổng thống “Sir, rất đơn giản. Chúng tôi đang nói về chuyện coi như nó chưa bao giờ xảy ra. Chúng tôi đang bàn chuyện buổi chiều thứ 6, các giao dịch đó đơn giản là dừng tại tại đó. Nào, giờ chúng ta có thể giải quyết vấn đề đó không?” Jack hỏi. Tuy nhiên, anh không cho ai có cơ hội trả lời “Tại sao không? Tại sao chúng ta không để nó sang một bên? Không có giấy tờ gì chứng minh chúng ta sai. Không ai có thể chứng minh có bất kỳ giao dịch nào sau 12 giờ trưa, phải không?”
“Với tất cả số tiền mọi người đã mất” Winston nói, suy nghĩ của anh giờ đã bắt kịp với Ryan “đây có vể là cách. Anh đang nói rằng chúng ta sẽ tái khởi động…thứ 6, có lẽ, trưa thứ 6…và xóa phần tiếp theo, phải không?”
“Nhưng sẽ không ai chịu đâu” chủ tịch FED nói
“Sai” Winston lắc đầu “Ryan có lý. Đầu tiên, họ phải chấp nhận chuyện đó. Ông không thể chỉ làm một giao dịch – ông không thể thỏa thỏa thuận, ý tôi là, khi không có hồ sơ ghi chép. Vậy, cho đến khi DTC sắp xếp lại hồ sơ, không ai chứng minh được họ đã làm gì. Thứ hai, hầu hết mọi người đều mất tiền, các tổ chức, ngân hàng, mọi người và tất cả đều muốn có một cơ hội thứ hai. Ồ, đúng vậy họ sẽ chấp nhận chuyện đó, người anh em. Mark?”
“Thiết lập một cỗ máy thời gian và bắt đầu lại từ thứ 6?” Gant cười nhạt, rồi thay đổi “Chúng ta đăng ký ở đâu?”
“Chúng ta không thể làm thế với mọi thứ, không thể với mọi giao dịch” chủ tịch FED phản đối
“Không, chúng ta không thể” Winston đồng ý “Các giao dịch trái phiếu T-Bill quốc tế nằm ngoài khả năng kiểm soát. Nhưng những gì chúng ta có thể làm là, sir, đàm phán với các ngân hàng Châu Âu, cho họ thấy chuyện gì đang xảy ra và rồi phối hợp với họ…”
Giờ thì đến lượt Fiedlẻ “Phải! họ đã dìm đồng yen xuống và mua usd. Đồng tiền của chúng ta sẽ tăng giá trở lại và đồng yen giảm xuống. Các ngân hàng Châu Á khác rồi sẽ nghĩ về việc đảo ngược vị thế. Tôi nghĩ, các ngân hàng trung ương Châu Âu sẽ hợp tác thôi”
“Ông phải tăng lãi suất chiết khấu lên” Winston nói “Chúng ta sẽ chịu lỗ 1 ít, nhưng còn tốt hơn nhiều nếu tình hình không giải quyết được. Ông phải tăng lãi suất chiết khấu để mọi người dừng bán T-Bill. Chúng ta sẽ hút tiền từ đồng yen, giống như bọn họ đã làm với đồng usd. Châu Âu sẽ thích điều đó vì nó cũng giúp họ hạn chế khả năng người Nhật nắm bắt các cổ phiếu châu Âu, vốn bắt đầu từ hôm qua” Winston đứng dậy và bắt đầu đi lại theo thói quen. Anh không biết điều này vi phạm quy định của Nhà Trắng nhưng ngay cả Tổng Thống cũng không muốn ngắt ngang dòng suy nghĩ của anh, dù 2 mật vụ trong phòng đang căng mắt theo dõi từng bước chân của nhà đầu tư. Rõ ràng anh đang suy nghĩ nhiều kịch bạn khác nhau, tìm kiếm sơ hở, tìm kiếm lỗ hổng. Có lẽ mất khoảng 2 phút, mọi người đang chờ đánh giá của anh. Rồi anh ngẩng đầu lên “Tiến sỷ Ryan, nếu sau này anh quyết định quay trở lại cuộc sống dân sự, chúng ta sẽ nói chuyện về công việc của anh. Thưa các quý ông, phương án này sẽ có hiệu quả. Mặc dù hơi thái quá, nhưng có lợi cho chúng ta”
“Rồi chuyện gì sẽ diễn ra trong thứ 6?” Jack hỏi
Gant cất lời “Thị trường sẽ giảm mạnh”
“Có cmn gì tốt chứ?” tổng thống hỏi
“Sir, bởi vì sau đó nó sẽ bật lại sau khi xuống khoảng 200 điểm hoặc gần như…? Nó sẽ giảm, có lẽ chỉ 100 điểm thôi, có lẽ chỉ khoảng đó. Ngày thứ 2 tiếp theo thì mọi người sẽ yên tâm. Vài người sẽ bắt đầu giao dịch trả giá. Hầu hết mọi người, có lẽ thế, đều vẫn lo lắng. Nó sẽ lại giảm điểm, có lẽ mất thêm khoảng 50 điểm nữa. Phần còn lại trong tuần thì sẽ dần ổn định. Thứ 6 tới thị trường chứng khoán sẽ phục hồi, có thể thấp hơn một trăm năm mươi điểm so với chỉ số vào ‘trưa thứ 6’ ấy. Thị trường chứng khoán chắc chắn sẽ giảm FED tăng lãi suất chiết khấu, nhưng chúng tôi đã quen với chuyện này trên Phố Wall” Chỉ Winston mới hiểu hết sự trớ trêu là Gant hoàn toàn đúng. Anh khó có thể làm được tốt hơn “Nói về điều này, nó giống như sự trục trặc trên thị trường chứng khoán, nhưng không nghiêm trọng hơn”
“Châu Âu thì sao?” Ryan hỏi
“Ở đó sẽ khó hơn vì họ kém tổ chức hơn, nhưng ngân hàng trung ương của họ có nhiều quyền lực hơn” Gant nói “Chính phủ của họ cũng có thể can thiệp vào thị trường nhiều hơn. Điều đó vừa tốt lại vừa xấu. Nhưng kết quả cuối cùng cũng như nhau thôi. Sẽ phải làm như thế, trừ khi tất cả chúng ta ký vào thỏa thuận tự sát. Mọi người trong ngành đều không ai làm thế cả”
Fiedler quay lại “Làm thế nào để thuyết phục họ?”
“Chúng tôi sẽ gọi điện cho giám đốc các công ty chứng khoán lơn để cùng nhau làm nhanh nhất có thể” Winston trả lời “Nếu các ngài cần thì tôi có thể giúp. Họ sẽ lắng nghe tôi”
“Jack?” Tổng thống quya đầu hỏi
“Vâng, sir, và chúng ta cần làm nó ngay lập tức”
Roger Durling nghĩ thêm vài giây rồi quay sang đặc vụ của Sở Mật Vụ ngồi kế bên “Nói với bên thủy quân lục chiến điều máy bay trực thăng của tôi đến đây. Nói với Không Quân chuẩn bị máy bay đến New York”
Winston do dự “Thưa tổng thống, tôi có máy bay riêng”
Ryan đáp “George, tin tôi đi, mấy người bên không quân lái máy bay tốt hơn”
Durling đứng dậy và bắt tay tất cả mọi người trước khi các mật vụ dẫn họ xuống cầu thang và đi xuống bãi cỏ phía nam nơi chiếc trực thăng đang đợi sẵn để đưa họ đến sân bay Andrews. Ryan ở lại
“Phương án này thực sự hiệu quả chứ? Chúng ta thực sự có thể sửa được dễ thế à?” Nhà chính trị trong con người Roger Durling không tin vào phép thuật wuar chữa được mọi thứ. Ryan thấy sự nghi ngờ và cân nhắc trả lời hợp lý
“Nên là vậy. Họ cần một cái gì đó và họ sẽ chắc chắn muốn nó thành công. Vấn đề là họ phải biết rằng sự sụp đổ của thị trường chứng khoán là hành động có chủ ý, do nhân tạo và nếu họ tin nó là nhân tạo thì thường mọi người sẽ dễ chấp nhận các phương án khác thường để sửa chữa hơn”
“Tôi đoán chúng ta sẽ phải đợi thôi” Durling trầm ngâm “Giờ thì điều đó nói cho chúng ta biết gì về Nhật Bản?”
“Nó cho chúng ta biết chính phủ của họ không chủ trương các hành động này. Đó vừa là tin tốt lại vừa là tin xấu. Tin tốt là ở một mức độ nhất định, hoạt động này không được tổ chức tốt và nó không liên quan gì đến người dân Nhật Bản và có lẽ sẽ có những người trong chính phủ của họ bất bình với chuyện này”
“tin xấu là gì?” tổng thống hỏi
“Chúng ta vẫn không biết mục tiêu cuối cùng của họ là gì. Chính phủ rõ ràng đang đang làm những gì được bảo. họ có một vị trí chiến lược vững chắc ở WestPac và chúng ta vẫn chưa biết nên làm gì. Quan trọng nhất…”
“Vũ khí hạt nhân” Tổng thống gật đầu “Đó là con át chủ bài của họ. Chúng ta chưa bao giờ trong tình trạng chiến tranh chống lại ai sở hữu vũ khí hạt nhân, phải không?”
“Đúng vậy, sir. Đây cũng là vấn đề mới”
Clark và Chavez gửi bản fax tiếp theo ngay sau nửa đêm theo giờ Tokyo. Lần này Ding đánh bản thảo. John đã hết những điều thú vị để nói về Nhật. Chavez vẫn còn trẻ, viết một bài luận nhẹ nhàng về những người Nhật trẻ và thái độ của họ. Vỏ bọc của họ là nhà báo và bạn phải làm việc chăm chỉ để giữ lấy vỏ bọc này. Hóa ra, Ding đã học được cách viết mạch lạc từ Đại học George Mason University
“Khu vực Tài Nguyên Phương Bắc?” John hỏi, gõ câu hỏi này lên bàn phím. Rồi anh bật máy cà phê trên bàn
Lẽ là mình nên thấy nó sớm hơn. Nó nằm ở 1 trong những cuốn sách được để lại Seoul. Indoneisa, từng là thuộc địa của người Hà Lan, là Khu vực Tài Nguyên phía Nam khi họ tiến hành Big Mistake No. 2. Vậy Vùng Tài Nguyên Phía Bắc sẽ ở đâu?
Clark chỉ liếc nhìn rồi đẩy máy tính lại cho Yevgeniy Pavlovich “gửi đi” Ding xóa cuộc trò chuyện trên màn hình, rút modem cắm vào điện thoại. Việc gửi fax hết vài giây. Rồi hai sỹ quan trao đổi với nhau bằng ánh mắt. Dù sao hôm nay cũng là một này làm việc hiệu quả
• • •
Thời diểm đúng là không thể tốt hơn. 00.08 giờ Tokyo sẽ là 18.08 ở Moscow và 10.08 ở cả Langley và Nhà Trắng. Jack vừa mới ra khỏi văn phòng vốn nằm ở một góc ở Cánh Tây thì chiếc điện thoại STU-6 đổ chuông
“Alo”
“Ed đây. Chúng tôi vừa nhận được một thứ quan trọng từ người chúng ta tại Nhật Fax đang gửi. Một bản copy cũng đang gửi đến Sergey”
“Được rồi, đợi một chút” Ryan bấm nút dừng và quay trở lại máy fax đang in tài liệu
• • •
Winston không phải là người dễ hài lòng. Khi nhìn thấy phiên bản quân sự của chiếc Gulfstream III, VC-20, anh tự nghĩ rằng nó được trang trí đẹp như chiếc máy bay riêng của mình – ghế và thảm không sang trọng bằng, nhưng thiết bị liên lạc rất tân tiến…đủ để khiến một người say mê kỹ thuật như Mark hài lòng, anh nghĩ. Hai người đàn ông lớn tuổi tranh thủ cơ hội để ngủ trong khi anh theo dõi các thành viên của Lực lượng Không quân tiến hành kiểm tra trước chuyến bay. Không thực sự khác nhiều so với phi hành đoàn của anh, nhưng Ryan đúng, họ làm tốt hơn, quân hàm trên vai đã tạo nên sự khác biệt đó. Ba phút sau, chiếc chuyên cơ bay đến sân bay La Guardia ở phía bắc New York. Một lợi ích khác của việc bay máy bay này là bạn được ưu tiên hạ cánh tại sân bay, giúp tiết kiệm khoảng mười lăm phút cho toàn bộ chuyến đi. Anh nghe thấy viên hạ sĩ quan liên lạc với FBI trong cabin thông tin liên lạc, sắp xếp xe đến đón họ tại tòa nhà sân bay hàng không dân dụng. FBI rõ ràng đã gọi cho những tên tuổi lớn nhất trong thế giới chứng khoán tham dự một cuộc họp tại trụ sở chính ở New York. Anh nghĩ, thật ấn tượng khi thấy chính phủ đã hoạt động hiệu quả thế nào. Thật đáng buồn là không phải lúc nào cũng được như vậy
Mark Gant không chú ý đến chuyện đó. Anh đang làm việc trên máy tính, chuanar bị cái mà anh gọi là vụ án truy tố. Anh cần khoảng 20 phút để hoàn chỉnh bản chiếu và họ hy vọng FBI đã chuẩn bị sẵn máy chiếu, Từ thời điểm đó…ai sẽ chuyển tải thông tinh? Winston nghĩ, có lẽ là mình. Anh để Fiedler và chủ tịch FED trình bày giải pháp và điều đó là hợp lý. Dù sao thì cũng là một quan chức chính phủ lên ý tưởng này
Thật thông minh, George Winston tự nhủ, thán phục. Tại sao mình không nghĩ đến chuyện đó nhỉ? Còn gì nữa…”
“Mark, hãy ghi chú. Chúng ta muốn những người bạn của Ngân hàng Trung ương châu Âu bay tới đây. Tôi không nghĩ rằng hội nghị truyền hình sẽ giải quyết được vấn đề”
Gant nhìn đồng hồ “Chúng ta sẽ phải gọi điện thoại ngay khi tới nơi, George, nhưng nếu đúng theo kế hoạch thì sẽ ổn thôi. Các chuyến bay buổi tối đến New York – phải, họ sẽ có mặt vào sáng sớm và có lẽ chúng ta có thể kết hợp mọi thứ để tái khởi động ngày thứ 6”
Winston nhìn về phía đuôi máy bay “Chúng ta sẽ nói với họ khi tới nơi. Tôi nghĩ họ cần ngủ một chút vào lúc này.”
Gant gật đầu đồng ý “George, nó sẽ hiệu quả thôi. Gã Ryan đó đúng là thông minh thật, đúng không?”
• • •
Ryan tự nhủ, giờ là lúc phải chậm lại. Anh gần như ngạc nhiên khi điện thoại vẫn chưa đổ chuông, nhưng sau khi nghĩ lại, anh hiểu rằng Golovko đang đọc cùng một bản báo cáo, đang nhìn vào cùng một tấm bản đồ trên tường và cũng đang tự nhủ đừng có vội vàng, hãy cẩn thận khi hoàn cảnh còn cho phép
Câu chuyện bắt đầu trở nên hợp lý. Chà, gần như hợp lý “Khu Vực Tài Nguyên Phương Bắc” chắc chắn ám chỉ Đông Siberia. Thuật ngữ “Khu Vực Tài Nguyên Phía Nam” như Chavez viết trong báo cáo, từng một lần được Chính Phủ Nhật Bản dùng năm 1941 để chỉ Đông Indonesia thuộc địa Hà Lan, khi đó mục tiêu chiến lược của họ là dầu mỏ, nguồn năng lượng chính cho hải quân và bây giờ nó là nguồn năng lượng quan trọng nhất để các nước công nghiệp phát triển kinh tế. Nhật là nhà nhập khẩu dầu mỏ lớn nhất thế giới dù họ là nước thể hiện nỗ lực sớm nhất chuyển sang sản xuất điện bằng năng lượng hạt nhân. Và Nhật cũng phải nhập khẩu nhiều thứ khác nữa, chỉ có dự trữ than là tương đối dồi dào. Tàu chở dầu chủ yếu là phát minh của Nhật dùng để chở dầu hiệu quả hơn từ Vịnh Ba Tư tới các cảng Nhật Bản. Nhưng họ cũng cần nhiều thứ khác nữa và vì là một quốc đảo nên gần như tất cả hàng hóa phải vận chuyển qua đường biển và hải quân Nhật vẫn còn nhỏ, không đủ đảm bảo các tuyến đường biển
Mặt khác, Đông Siberia là khu vực cuối cùng chưa được khảo sát trên thế giới, và Nhật giờ đang tiến hành thăm dò ở đó, và tuyến đường biển từ lục địa Á Âu đến Nhật Bản- Chúa ơi, sao không xây một đường ray ngầm chả phải dễ dàng hơn không? Ryan tự hỏi
Chỉ có một lý do, Nhật Bản đang cố gắng hoàn thành những gì đã bắt đầu. Bọn họ không chỉ làm suy yếu nghiêm trọng sức mạnh quân đội Hoa Kỳ mà còn biết 5000 dặm vùng đệm rộng lớn trên Thái Bình Dương trở thành rào cản giữa Mỹ và quốc đảo này. Cỗ máy quân đội Nga thậm chí còn suy giảm nhiều hơn Mỹ, nhưng xâm lược một quốc gia còn hơn là một hành động chính trị. Nó là một hành động chống lại người dân nươc sđó và Nga sẽ không bao giờ cho phép tổn thương lòng tự hào của họ đến mức đó. Người Nga sẽ chiến đấu và họ vẫn lớn hơn Nhật rất nhiều. Người Nhật có tên lửa đạn đạo chứa vũ khí hạt nhân và người Nga, giống như Hoa Kỳ, không còn tên lửa đạn đạo nữa, nhưng người Nga có tàu ngầm, máy bay ném bom và tên lửa hành trình, tất cả đều có khả năng tấn công hạt nhân. Họ có các căn cứ gần Nhật và có ý chí chính trị để sử dụng chúng. Phải còn thêm 1 yếu tố khác. Jack ngả người ra sau, nhìn chăm chăm vào bản đồ. Rồi anh nhấc điện thoại và bấm nhanh 1 dãy số gọi trực tiếp
“Tướng Jackson”
“Robby? Jack đây. Tôi có một câu hỏi”
“Hỏi đi”
“Anh nói rằng một trong những tùy viên của chúng ta ở Seoul đã có cuộc nói chuyện ngắn với..”
“Phải. Họ nói với anh ta cứ ngồi yên và chờ xem” Jackson báo cáo
“Chính xác thì người Hàn đã nói gì?”
“Họ nói…chờ 1 chút, chỉ có nửa trang, nhưng tôi có báo cáo đó ở đây. Đợi chút” Jack nghe thấy tiếng mở ngăn kéo, có lẽ bị khóa “Được rồi, nội dung thế này, quyết định đưa ra chủ yếu về mặt chính trị hơn là quân sự, cân nhắc nhiều trường hợp, quan tâm đến việc người Nhật có thể đóng các cảng thương mại, lo sợ về một cuộc xâm lược, họ buộc phải cắt đứt quan hệ với chúng ta. Chúng tôi vẫn chưa nối lại cuộc nói chuyện này”
“OrBat (Order of Battle/ Quân lệnh chiến đấu) cho quân đội của họ?” Jack hỏi. ‘Quân lệnh chiến đấu’ về cơ bản là cuốn sách về trang thiết bị quân sự của một quốc gia.
“Tôi có một cuốn quanh đây”
“Nói ngắn gọn xem” Ryan ra lệnh
“Nhiều hơn một chút so với Nhật. Họ giảm quân nhưng vẫn duy trì quân đội chất lượng cao. Phần lớn là vũ khí và trang thiết bị do Mỹ sản xuất. Không quân khá mạnh, Tôi đã tham gia vào quá trình huấn luyện họ và..”
“Nếu anh là một tướng ROK, anh có sơ Nhật không?”
“Tôi sẽ cảnh giác” tướng Jackson trả lời “Không sợ nhưng cảnh giác. Họ không thích người Nhật cho lắm, nhớ không?”
“Tôi biết. Gửi cho tôi báo cáo của tùy viên và OrBat của ROK”
“Được rồi” đường dây ngắt. Tiếp theo Ryan gọi cho CIA. Mary Pat không có ở văn phòng, chồng cô nhấc máy. Ryan không bận tâm là vợ hay chồng
“Ed, anh có bất kỳ phản hồi nào từ trạm Seoul chưa?”
“ROK có vẻ rất lo lắng. Không hợp tác cho lắm. Chúng ta có rất nhiều bạn bè ở KCIA, nhưng họ chỉ ngậm mồm, chưa có bất kỳ chỉ thị chính trị nào”
“Bất gì bất thường ở đó không?”
“À, có” Ed Foley trả lời “Không quân đang hoạt động nhiều hơn chút. Cậu biết đấy, họ đã xây dựng một căn cứ huấn luyện lớn ở phía bắc và chắc chắn đang lên kế hoạch cho một số cuộc tập trận vũ trang kết hợp ngoài kế hoạch. Chúng tôi có một vài bức ảnh vệ tinh về chuyện này”
“Tiếp theo, Bắc Kinh” Ryan nói
“Hoàn toàn không có gì. Trung Quốc đứng ngoài chuyện này. Họ nói không muốn tham dự, không có lợi ích gì với chuyện này. Họ chẳng quan tâm”
“Ed, nghĩ về chuyên đó đi” Jack ra lệnh
“Chà, chắc chắn, họ có quan tâm…ồ….”
Không hợp lý, và Ryan biết. Giờ anh đã có thông tin đầy đủ hơn bất kỳ ai khác và bắt đầu phân tích “Chúng ta vừa biết thêm vài thông tin. Tôi sẽ gửi đến ngay khi sắp xếp xong. Tôi muốn anh có mặt ở đây vào lúc 2.30 để họp”
“Chúng tôi sẽ có mặt” vị DDO hứa
Và nó ở ngay đó, trên bản đồ. Những gì bạn cần chỉ là thông tin đúng và một chút thời gian
Hàn Quốc không phải là quốc gia dễ bị Nhật Bản uy hiếp. Vào đầu thế kỷ này, Nhật Bản đã từng cai trị Hàn Quốc trong năm mươi năm, và đó không phải là kỷ niệm đẹp với người Hàn. Họ bị những người chinh phục đối xử như nô lệ, và cho đến ngày nay, nếu ai dám gọi người Hàn Quốc là Nhật Bản, hẳn người đó muốn chết. Ác cảm này vẫn tồn tại, và khi nền kinh tế tiếp tục phát triển, sự cạnh tranh giữa hai bên ngày càng gay gắt và sự oán giận lẫn nhau ngày càng sâu sắc. Cơ bản nhất là yếu tố chủng tộc. Mặc dù Hàn Quốc và Nhật Bản trên thực tế thuộc cùng một chủng tộc, nhưng người Nhật vẫn phân biệt đối xử với người Hàn Quốc giống như cách Hitler phân biệt đối xử với người Ba Lan. Thêm vào đó, người Hàn Quốc có truyền thống chiến binh. Họ từng cử 2 sư đoàn đến Việt Nam, xây dựng một đội quân mạnh mẽ chống lại những kẻ điên cuồng – giờ đang ở phương bắc. Mặc dù Hàn Quốc đã từng là thuộc địa của Nhật Bản, nhưng giờ đây họ rất cứng rắn và rất, rất tự hào dân tộc. Vậy, điều gì có thể khiến họ không tôn trọng các cam kết hiệp ước với Hoa Kỳ?
Không giống Nhật Bản, Hàn Quốc không sợ tấn công trực diện và Nhật Bản khó có khả năng sử dụng vũ khí hạt nhân chống lại Hàn Quốc vì gió sẽ thổi bụi phóng xạ vào quốc gia đã bắn
Nhưng ngay phía bắc Hàn Quốc là quốc gia đông dân nhất thế giới và có quân đội thường trực lớn nhất thế giới, đủ để làm cho Hàn Quốc khiếp sợ và sẽ khiến bất cứ ai khiếp sợ.
Nhật Bản cần và chắc chắn muốn tiếp cận các nguồn tài nguyên thiên nhiên. Nước này có cơ sở kinh tế siêu hoàn hảo, nguồn nhân lực tay nghề cao, tài năng công nghệ cao về mọi mặt, nhưng dân số Nhật Bản vẫn chưa đủ so với sức mạnh kinh tế của nước này.
Trung Quốc có dân số đông nhưng đào tạo không cao, kinh tế phát triển nhanh nhưng thiếu công nghệ cao. Và, giống như Nhật Bản, Trung Quốc cũng cần tài nguyên thiên nhiên.
Ngay phía bắc Trung Quốc và Nhật Bản là kho báu cuối cùng chưa được khai phá của thế giới.
Việc chiếm được quần đảo Marianas ít nhất sẽ ngăn cản lực lượng chiến lược chính của Hoa Kỳ – Hải quân Hoa Kỳ – tiếp cận khu vực này. Một cách khác để bảo vệ Siberia là từ phía tây, xuyên qua Nga. Điều đó có nghĩa là, khu vực đó hầu như không có viện trợ từ bên ngoài. Trung Quốc có vũ khí hạt nhân của riêng mình để trấn áp Nga, và một lực lượng mặt đất lớn để gây hấn. Tất nhiên, đó là một canh bạc lớn, nhưng với việc các nền kinh tế Mỹ và châu Âu đang vật lộn để giúp đỡ Nga, đó là một bước đi chiến lược. Đây là một cuộc chiến toàn cầu đang được lên kế hoạch
Thêm vào đó, ít nhất nghệ thuật chiến đấu không có gì mới. Tiêu diệt các đội quân mạnh trước, sau đó tiêu diệt các đội quân yếu. Điều tương tự cũng được thực hiện vào năm 1941-1942. Tư duy chiến lược của Nhật Bản không bao giờ tìm cách chinh phục Hoa Kỳ, mà là khiếnHoa Kỳ tê liệt đến mức chấp nhận cuộc xâm lược phía nam của Nhật Bản do sự cần thiết về chính trị. Ryan tự nhủ, lý do thực sự rất đơn giản. Bạn phải phá mã. Rồi điện thoại reo, đó là đường dây số 4
“Xin chào, Sergey” Ryan nói
“Sao cậu biết đó là tôi” Golovko hỏi
Jack có thể trả lời là đường dây này được lập để liên lạc trực tiếp với người Nga, nhưng anh không muốn “Vì ông vừa đọc đúng những gì tôi đang đọc”
“Nói xem cậu nghĩ gì?”
“Tôi nghĩ các ông là mục tiêu của họ, Sergey Nikolay’ch. Có lẽ là vào năm tới” Ryan giọng rất nhẹ nhàng, tràn đầy niềm vui khám phá. Dù tình hình nghiêm trọng nhưng khám phá này vẫn khiến anh vui
“Sớm hơn, có lẽ là vào mùa thu, khi thời tiết thuận lợi hơn cho bọn họ” Rồi ông dừng lại một lúc lâu “Cậu sẽ giúp tôi chứ, Ivan Emmotovich? Không, sai rồi, các cậu sẽ giúp chúng tôi chứ?”
“Liên minh, giống như tình bạn, luôn phải đến từ hai phía” Jack chỉ ra “Ông phải báo cáo với tổng thống của mình và tôi cũng vậy”