Chương 32 BÁO CÁO ĐẶC BIỆT
Là một sỹ quan từng hy vọng chỉ huy một con tàu thế này, đại tá Sanchez vui mừng đã chọn ở lại trên tàu thay vì lái máy bay chiến đấu đến Căn Cứ Không quân hải quân ở Barbers Point. Sáu chiếc tàu kéo màu xám đã kéo USS John Stennis vào ụ tàu.
Hiện có hơn 100 kỹ sư trên tàu, bao gồm 50 kỹ sư mới đến từ Xưởng đóng tàu Newport News Shipbuilding, tất cả họ đều ở tầng dưới để kiểm tra máy phát điện. Các xe tải xếp hàng quanh ụ tàu, chở hàng trăm thủy thủ và nhân viên dân sự, nhưng như các bác sỹ hoặc EMT (nhân viên y tế khẩn cấp) Bud liên tưởng, sẵn sang thay thế các bộ phận cơ thể
Đại tá Sanchez quan sát thấy một chiếc cần cẩu nhấc chiếc mũi đầu tiên khỏi giá đỡ. Chiếc cần trục thứ hai bắt đầu quay, như thể nó đã nâng chiếc xe công trình lên, rất có thể sẽ được đặt trên sàn đáp máy bay. Ngay cả cửa ụ vẫn còn chưa đóng. Anh thấy có ai đó đang rất vội
“Đại tá Sanchez?”
Bud quay lại thấy một hạ sỹ hải quân. Cậu ta chào và đưa ra một bức điện “sir, vui lòng đến Cục tác chiến CINCPACFLT/ Cục tác chiến Hạm đội Thái Bình Dương”
• • •
“Thật điên rồ” Chủ tịch Sàn chứng khoán New York nói đầu tiên
Phòng họp rộng rãi của văn phòng FBI ở New York thực sự giống như một phòng xử án, với sức chứa hơn một trăm người. Các ghế trống khoảng một nửa và cuộc họp có sự tham gia chủ yếu của các quan chức chính phủ, chủ yếu là FBI và SEC (Ủy ban chứng khoán và giao dịch), những người đã nghiên cứu về diễn biến thị trường chứng khoán kể từ tối thứ Sáu. Nhưng hàng ghế ngồi trước đầy các các nhà giao dịch cấp cao và chủ tịch các tổ chức lớn
George vừa đưa ra quan điểm của mình về các sự kiện xảy ra tuần trước, sử dụng máy chiếu biểu đồ xu hướng, giao dịch. Anh nói chậm rãi, nhưng họ vẫn khó theo kịp những gì anh nói, vì sự mệt mỏi làm mờ đi khả năng phán đoán. Chủ tịch FED vừa bước vào phòng họp, sau khi gọi điện cho phía Châu Âu. Ông giơ ngón tay cái ra hiệu cho Winston và Fiedler, rồi ngồi xuống ghế sau.
“Có thể là điên rồ nhưng chuyện xảy ra thế đấy”
Người đứng đầu NYSE nghĩ một chút “Tuyệt thật” ông nói sau vài giây, hàm ý thật khủng khiếp và mọi người đều hiểu. “Nhưng chúng ta vẫn bị mắc kẹt trong vũng lầy và những con cá sấu vẫn đang bò tới. Tôi không nghĩ chúng ta duy trì được tình trạng này lâu” Mọi người đều gật đầu đồng ý. Những người ngồi hàng ghế đầu sửng sốt khi thấ nụ cười của người đồng nghiệp
Winston quay sang Bộ trưởng ngân khố “Buzz, sao ông không lên đây báo tin vui?”
“Thưa quý vị, có một cách để thoát ra” Fiedler tự tin. Trong 60 giây trình bày tiếp theo, phòng họp im phăng phắc. Các nhà giao dịch thậm chí không có tâm trạng để quay đầu hỏi ý kiến lẫn nhau. Sau một hồi suy nghĩ, họ không gật đầu đồng ý cũng không phản đối.
Không có gì ngạc nhiên khi người đầu tiên phát biểu là chủ tịch của Cummings, Carter, and Cantor (CCC). CCC đã tan hoang từ 3.15 chiều thứ 6 tuần trước, vì thực hiện giao dịch sai lầm, quỹ tiền mặt cạn kiệt và rồi từ chối sự hỗ trợ từ Marrill Lynch, công bằng mà nói, cũng không phải hoàn toàn lỗi của viên giám đốc điều hành
“Cái này có hợp pháp không?” ông ta hỏi
“Cả Bộ Tư Pháp Mỹ và SEC đều không coi việc hợp tác của các anh là bất hợp pháp “ Fiedler nói “Tôi muốn nói rằng, bất kỳ nỗ lực nào lợi dụng tình hình này cũng sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc, nhưng bây giờ tất cả chúng ta nên làm việc cùng nhau, thì thì luật chống độc quyền và các cân nhắc khác sẽ bị gạt sang một bên và đặt lợi ích của đất nước lên hàng đầu. Điều này là bất thường, nhưng giờ đã được ghi chép lại và tất cả quý vị đều nghe tôi nói điều đó. Thưa quý vị, đây là ý chí và quyết định của chính phủ Hoa Kỳ”
Chà, chết tiệt, mọi người trong cuộc đều nghĩ thế, đặc biệt là các nhân viên thực thi pháp luật
“Chà, các ngài đều biết chuyện gì xảy ra với chúng tôi ở CCC” vị giám đốc nói, nhìn xung quanh. Sự hoài nghi ban đầu của ông bắt đầu trộn lẫn với nhẹ nhõm thực sự “Tôi không có sự lựa chọn ở đây, tôi phải đồng ý với đề nghị này”
“Tôi phải nói thêm” chủ tịch FED bước tới bục phát biểu “Tôi vừa gọi cho các chủ ngân hàng trung ương của Anh, Pháp, Thụy Sĩ, Đức, Bỉ và Hà Lan. Họ sẽ bay đến đây tối nay. Chúng tôi sẽ có cuộc họp ngay tại đây vào sáng ngày mai để lập một hệ thống mà họ cũng sẽ hợp tác cùng. Chúng tôi sẽ ổn định đồng usd, khắc phục lại thị trường T-Bill. Hệ thống ngân hàng Mỹ sẽ không sụp đổ trong tay chúng ta. Tôi sẽ đề xuất với Ủy ban Thị trường Mở cho bất kỳ ai nắm giữ kho bạc trái phiếu Hoa Kỳ đươc gia hạn thêm 3 tháng và tự động kéo dài thêm một chu kỳ 6 tháng, sẽ nhận được thêm năm mươi điểm cơ bản như một phần thưởng từ chính phủ Hoa Kỳ vì đã giúp chúng tôi vượt qua giai đoạn khó khăn này. Phần thưởng này cũng áp dụng cho bất kỳ ai mua T-Bill trong 10 ngày tới khi thị trường mở cửa trở lại”
Bước hành động thông minh, Winston nghĩ. Rất thông minh. Điều đó sẽ kéo ngoại tệ ra khỏi Nhật, quay lại Mỹ, và thực sự củng cố đồng dollar – cùng lúc tấn công đồng yen. Các ngân hàng Châu Á phá giá đồng usd sẽ phải hứng chịu đòn phản kích. Vậy là hai bên đều chơi, hả?
“Ông sẽ cần luật cho điều đó” Một chuyên gia về tín phiếu phản đối
“Chúng tôi sẽ có luật cho việc này và sẽ thành văn bản vào thứ 6. Tại thời điểm này, đó là chín sách của FED, được ủng hộ và chấp thuận bởi Tổng Thống Hợp chủng quốc Hoa Kỳ” vị chủ tịch FED nói thêm
“Mọi người, họ sẽ giúp chúng ta tái sinh” Winston nói, đi lại trước lan can gỗ “Chúng ta đã bị tấn công bởi những người muốn hạ gục chúng ta. Họ muốn khoét sâu tim của chúng ta. Chà, có vẻ như chúng ta có vài bác sỹ rất giỏi ở đây. Chúng ta sẽ ốm yếu một thời gian nhưng vào cuối tuần tới thì mọi chuyện sẽ trở lại bình thường”
“Trưa thứ 6, hả?” NYSE hỏi
“Chính xác” Fiedler nói, giờ mới nhìn mọi người và chờ phản ứng. Người đứng đầu NYSE suy nghĩ trong vài giây rồi đứng dậy
“Ông sẽ nhận được sự hợp tác toàn diện từ Sàn Chứng Khoán New York” Danh tiếng của NYSE đủ để xóa tan mọi nghi ngờ. Sự hợp tác là điều không thể tránh khỏi, nhưng tính quyết đoán trong giới ra quyết định là rất quan trọng. Sau mười giây nữa, đại diện các sàn cũng đứng dậy, mỉm cười và nghĩ đến việc hợp tác mở cửa trở lại cùng nhau
“Sẽ không dựa vào giao dịch có lập trình cho đến khi có thông báo mới” Fiedler nói “ ‘hệ thống chuyên gia’ này đã gần như giết chết chúng ta. Thứ 6 sẽ rất thú vị trong hoàn cảnh lý tưởng. Tôi muốn mọi người sử dụng bộ não chứ không phải hệ thống Nintendo của bọn họ”
“Đồng ý” NASDAQ nói thay cho mọi người
“Dù sao chúng tôi cũng cần suy nghĩ lại điều này” Merill Lynch trầm ngâm thông báo
“Chúng tôi sẽ hợp tác thông qua văn phòng này. Xem xét các vấn đề” chủ tịch FED nói “Nếu các anh có bất kỳ ý kiến nào để làm cho giao dịch này suôn sẻ hơn, thì hãy gửi cho chúng tôi. Cuộc họp tiếp theo sẽ bắt đầu lúc 6 giờ. Thưa quý vị, chúng ta sẽ hợp tác cùng nhau. Chúng ta không còn là đối thủ cạnh tranh vào tuần tới, chúng ta là đối tác của nhau”
“Tôi có khoảng 1 triệu nhà đầu tư cá nhân phụ thuộc vào công ty mình” Winston nhắc nhở “Vài người các anh còn có nhiều hơn. Đừng quên điều đó” Không gì hơn lời khêu gợi lên danh dự. Danh dự là một đức tính mà ai cũng mong muốn, kể cả những người thiếu nó. Về cơ bản mà nói, bản thân danh dự là một loại nợ, nó là một quy tắc ứng xử, một lời hứa, một thứ như phẩm chất bên trong của bạn, và mọi người đánh giá cao phẩm chất bên trong đó, vì vậy bạn nợ họ. Mọi người trong phòng đều muốn được coi là người đáng được tôn trọng, tin tưởng và tôn vinh. Winston nghĩ rằng ý tưởng này sẽ hữu ích, đặc biệt là trong những thời điểm khó khăn.
• • •
Ryan nghĩ, vậy đó, cách này luôn có vẻ hiệu quả ở cấp độ này, bạn làm việc với những thứ dễ dàng đầu tiên và để lại công việc thực sự khó khăn sau cùng
Nhiệm vụ giờ là ngăn chặn cuộc chiến nhiều hơn là tiến hành tham gia, nhưng để ngăn chặn chiến tranh thì trước hết phải ra trận
Nhật Bản và Trung Quốc nắm quyền kiểm soát Đông Siberia có thể tạo ra một điều mới? Tia năng lượng? Có lẽ không phải. Chắc chắn một cường quốc kinh tế mới của thế giới, một đối trong có sức mạnh ngang ngửa Hoa Kỳ. Bằng cách này, Nhật Bản và Trung Quốc sẽ có lợi thế cạnh tranh rất lớn trong nền kinh tế
Đây không phải là một tham vọng xấu xa, mà là sử dụng phương tiện xấu xa. Thế giới từng vận hành thông qua những điều luật đơn giản như luật rừng. Nếu bạn là người đầu tiên có thứ gì đó, nó là của bạn- chỉ là bạn phải có đủ sức mạnh để giữ nó. Những luật này không văn minh và công bằng theo các tiêu chuẩn đương thời, nhưng có thể chấp nhận được. Bởi vì nói chung, một quốc gia mạnh sẽ mang lại cho công dân sự ổn định chính trị để đổi lại lòng trung thành của họ đối với đất nước, đây thường là bước đầu tiên trong quá trình phát triển của một quốc gia. Tuy nhiên, sau một thời gian, khi nhu cầu hòa bình và ổn định phát triển hơn nữa, con người có một nhu cầu mới – mong muốn tham gia vào các công việc của nhà nước. Năm 1789 Hoa Kỳ thông qua Hiến pháp, và năm 1989 Đông Âu sụp đổ. Chỉ trong vòng 200 năm, ý thức tập thể của nhân loại đã chấp nhận một điều gì đó mới mẻ — dân chủ, nhân quyền, quyền tự quyết — nhưng nhưng về cơ bản nó là sự thừa nhận rằng ý chí con người có sức mạnh riêng của nó, và đa số là tốt
Kế hoạch của Nhật Bản từ chối những quyền đó. Nhưng thơi gian áp dụng luật rừng đã qua rồi, Jack tự nhủ. Những người trong phòng này cũng phải hiểu điều đó
“Vậy” anh kết luận bản báo cáo “toàn bộ tình hình Thái Bình Dương là thế”
Phòng Nội Các có sự tham dự đầy đủ bộ ngành, ngoại trừ ghê của Bộ trưởng ngân khố, thay vào đó là vị thứ trưởng họp thay. Xung quanh chiếc bàn hình kim cương là những người đứng đầu các cơ quan ban ngành khác nhau của chính phủ. Các thành viên hàng đầu trong Quốc hội và tướng lĩnh quân đội ngồi dựa vào tường
Bộ trưởng quốc phòng định phát biểu sau đó, tuy nhiên, thay vì đứng lên bục thì ông chờ đến khi Ryan quay trở lại chỗ ngồi của mình, mở sổ da ghi chú ra và ngẩng đầu lên
“Tôi không biết chúng ta có thể làm điều này hay không” SecDef (Bộ trưởng quốc phòng) bắt đầu nói và những lời này khiến mọi người trong phòng không thể ngồi yên trên ghế
“Vấn đề kỹ thuật, chúng ta không thể đủ sức mạnh….”
“Đợi một phút” Ryan cắt ngang “Tôi muốn làm rõ vài điểm, okay?” Không có lời nào phản đối. Ngay cả Bộ trưởng quốc phòng cũng có vẻ nhẹ nhõm vì không phải phát biểu
“Guam là lãnh thổ của Hoa Kỳ đã gần 100 năm. Dân ở đó là công dân Hoa Kỳ. Nhật Bản đã chiếm đảo này vào năm 1941 và chúng ta lấy lại nó vào năm 1944. Rất nhiều người đã hy sinh vì nó”
“Tôi nghĩ chúng ta có thể lấy lại Guam thông qua đàm phán ngoại giao” Ngoại trưởng Hanson nói
“Rất vui khi nghe thấy điều đó” Ryan trả lời “Thế còn phần còn lại quần đảo Marianas?”
“Người bên tôi nghĩ gần như không thể làm việc đó thông qua ngoại giao. Tất nhiên, chúng tôi sẽ làm hết sức, nhưng…”
“Nhưng thế nào?” Jack hỏi. Không ai có câu trả lời tức thì “Được rồi. làm rõ thêm một điều khác. Quần đảo Bắc Marianas không bao giờ là lãnh thổ hợp pháp của người Nhật, dù đại sứ bên họ có nói điều đó. Đây là Lãnh Thổ Ủy Thác của LHQ (Trust Territory), vì vậy khi tái lấy lại chúng vào năm 1944 cùng với Guam, chúng ta không đó là chiến lợi phẩm. Vào năm 1947, LHQ tuyên bố lãnh thổ này được tin tưởng giao cho Hoa Kỳ bảo vệ. Năm 1952, Nhật bản chính thức tuyên bố hoàn toàn từ bỏ chủ quyên với quần đảo này. Năm 1978, người dân quần đảo Bắc Marianas quyết định trở thành khu vực tự trị, thuộc khối thịnh vượng chung, thống nhất về mặt chính trị với Hoa Kỳ và họ tiến hành bầu cử thống đốc đầu tiên – chúng ta đã mất rất nhiều thời gian để cho họ làm điều đó, nhưng họ đã làm được. Vào năm 1986, LHQ quyết định chúng ta có toàn quyền, trách nhiệm với người dân ở đó và cùng năm đó toàn bộ công dân trên đảo được cấp quốc tịch Hoa Kỳ. Vào năm 1990, Hội đồng bảo an LHQ đã chấm dứt quyền ủy thác, không coi đây là Lãnh Thổ Ủy Thác nữa
“Tất cả chúng ta đều hiểu điều đó có nghĩa là gì chứ? Công dân trên quần đảo này là công dân Hoa Kỳ với tất cả quyền lợi kèm theo – không phải vì chúng ta buộc họ làm điều đó, mà tự bản thân họ tự do lựa chọn. Đó gọi là quyền tự quyết. Chúng ta đưa ý tưởng đến mấy hòn đảo đó, và người dân ở đó phải nghĩ rằng chúng ta nghiêm túc với chuyện đó”
“Anh không thể là những thứ anh không thể” Hanson nói “Chúng tôi có thể đàm phán…”
“Thương lượng cái mứt ý” Jack gầm gừ “Ai nói là chúng ta không thể?”
SecDef ngước nhìn lên “Jack, sẽ phải mất nhiều năm để xây dựng lại….những thứ mà chúng ta vừa từ bỏ. Nếu anh muốn đổ lỗi cho ai, chà, hãy đổ lỗi cho tôi”
“Nếu chúng ta không thể làm được điều đó – giá phải trả là gì?” Bộ trưởng Y tế và Phúc Lợi hỏi “Chúng ta có nhiều thứ phải làm ở đây!”
“Vậy chúng ta sẽ để cho một quốc gia nước ngoài hiếp đáp công dân Mỹ bởi vì khó bảo vệ họ?” Ryan giờ đã bình tĩnh hơn “Rồi sau đó thì sao? Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo? Nói tôi nghe, khi nào chúng ta không còn là Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ? Hoàn toàn là ý chí chính trị thôi sao” vị cố vấn an ninh quốc gia tiếp tục “Chúng ta còn bản lĩnh chính trị này à?”
“Tiến sỹ Ryan, chúng ta đang sống trong thế giới thật” Bộ trưởng Nội Vụ chỉ ra “Tất cả những người dân sống trên quần đảo đó, chúng ta có thể đặt mạng sống của họ trong nguy hiểm được sao?”
“Chúng ta thường nói cuộc sống quý giá và tự do còn quý giá hơn. Chúng ta thường nói nguyên tắc chính trị của chúng ta cũng thế” Ryan trả lời “Và kết quả là có thế giới xây dựng dựa trên các nguyên tắc đó.. Những thứ chúng ta gọi là quyền- không ai đưa không nó cho chúng ta cả. Không, sir. Những điều đó đều do chúng ta chiến đấu dành được. Vì những thứ đó mà bao người ngã xuống. Những người trên quần đảo đó là công dân Hoa Kỳ. Chúng ta không nợ họ gì sao?”
Ngoại trưởng Hanson không hề thoải mái với những nhận xét này. Những người khác cũng thế, nhưng họ tôn trọng anh, trân trọng những gì vừa nói “Chúng ta có thể đàm phán dựa trên sức mạnh – nhưng chúng ta phải tiến hành cẩn thận”
“Cẩn thận thế nào?” Jack bình tĩnh hỏi
“Mẹ kiếp, Ryan, chúng ta không thể chịu rủi ro tấn công hạt nhân vào hàng ngàn…”
“Ngài ngoại trưởng, con số lớn là bao nhiêu? Một triệu? vị trí của chúng ta trên thế giới này dựa trên vài quyền rất đơn giản – và rất nhiều người đã chết vì chiến đấu cho những quyền đó”
“Anh đang nói hoàn toàn triết học” Hanson phản bác “Coi này, tôi sẽ tập hợp nhóm đàm phán, chúng ta sẽ lấy lại Guam”
“Không, sir, chúng ta sẽ lấy lại hết. Và tôi sẽ giải thích lý do tại sao” Ryan nghiêng người về phía trước, nhìn mọi người quanh bàn “Nếu chúng ta không làm thế, thì chúng ta sẽ không thể ngăn chặn được một cuộc chiến giữa Nga và Nhật Bản cùng Trung Quốc. Tôi nghĩ mình hiểu người Nga. Họ sẽ chiến đấu vì Siberia. Họ phải làm thế. Tài nguyên ở đó là cơ hội tốt nhất để đất nước họ phát triển trong thế kỷ tới. Cuộc chiến đó có thể dẫn tới cuộc chiến tranh hạt nhân. Nhật Bản và Trung Quốc có thể không nghĩ xa được như thế đâu, mọi người, nhưng tôi có thể nói với các ngài rằng sẽ thế đấy. Các ngài có biết vì sao không?
Nếu chúng ta không thể giải quyết hiệu quả tình huống này, thì còn ai có thể? Người Nga sẽ nghĩ mình cô đơn. Ảnh hưởng của chúng ta lên họ sẽ bằng 0, họ sẽ không có lối thoát và sẽ quay sang sử dụng con bai tẩy cuối cùng và thế giới sẽ bước vào thảm họa đen tối khác và tôi không định bước vào thời kỳ đó đâ
Vì vậy chúng ta không có lựa chọn. Các ngài có thể đưa ra đủ mọi lý do mình muốn, nhưng tóm gọn lại một điều: Chúng ta có món nợ danh dự với người dân trên quần đảo đó khi họ quyết định trở thành công dân Mỹ. Nếu chúng ta không bảo vệ nguyên tắc đó, chúng ta chẳng bảo vệ được cái gì hết. Và không còn ai tin chúng ta cả, không ai tôn trọng chúng ta hết, ngay cả chính chúng ta cũng không tin tưởng và tôn trọng bản thân mình, và mọi thứ chúng ta làm đều là dối trá”
Tổng thống Durling vẫn ngồi tại chỗ với khuôn mặt bình thản. Ông nhìn biểu hiện của tất cả mọi người, đặc biệt chú ý đến thái độ của Bộ trưởng quốc phòng, và phía sau ông ta, dựa vào bức tường là Chủ tịch hội đồng tham mưu trưởng liên quân, người SecDef đã đưa lên hỗ trợ ông ta cắt giảm quân đội Hoa Kỳ. Cả hai đều nhìn xuống và rõ ràng vào lúc này không xứng đáng với chức vụ được giao. Cũng rõ ràng đất nước phải làm điều này
“Jack, chúng ta sẽ làm điều đó như thế nào?” Roger Durling hỏi
“Thưa tổng thống, tôi vẫn chưa biết. Nhưng trước khi cố, chúng ta phải quyết định mình sẽ làm hay không, và sir, đó là quyết định của ngài”
Durling cân nhắc những lời Ryan nói và cân nhắc quan điểm của các thành viên nội các, nhưng biểu hiện trên khuôn mặt họ cho ông biết những điều ông không thích. Ông vẫn nhớ thời ở Việt Nam, khi ông nói với những người lính dưới quyền mình rằng, phải, tất cả đều quan trọng, ngay cả khi ông biết đó là lời nói dối. Ông chưa bao giờ quên biểu hiện nét mặt họ khi dó và dù không có nhiều người biết chuyện này nhưng cứ khoảng 1 tháng 1 lần, trong đêm tối, ông tại tản bộ xuồng Đài Tưởng Niệm Việt Nam, nơi ông biết chính xác vị trí của từng cái tên, từng người đã hy sinh dưới quyền chỉ huy của mình và ông ghé thăm từng người motj, nói với họ rằng, phải, thực sự điều đó thực sự có ý nghĩa ở khía cạnh nào đó, rằng cái chết của họ có ý nghĩa nào đó với sự phát triển của đất nước và rằng thế giới đã thay đổi theo hướng tốt hơn, quá muộn với họ nhưng không quá muộn với đồng bào. Tổng Thống Durling còn nghĩ đến một điều khác nữa: Chưa có ai dám lấy đi một tấc đất của Mỹ. Ông không cho phép tất cả sụp đổ như vậy
“Brett, anh sẽ tiến hành các cuộc đàm phán tức thì. Hãy bảo đảm làm rõ chính phủ Hoa Kỳ không bao giờ chấp nhận tình hình hiện tại ở Tây Thái Bình dương. Chúng ta sẽ không chấp nhận bất cứ điều kiện nào khác ngoài việc khôi phục nguyên trạng quần đảo Marianas. Không được lùi bước chấp nhận ” Durling lặp lại
“Vâng, thưa tổng thống”
“Tôi muốn lập một kế hoạch và các lựa chọn đẩy lùi các lực lượng Nhật ra khỏi quần đảo đó nếu các cuộc đàm phán thất bại” JUMPER nói với Bộ trưởng quốc phòng. Người sau gật đầu nhưng biểu hiện trên nét mặt ông ta nói rõ hơn. SecDef không nghĩ chuyện này có thể thực hiện được.
Tướng Chandraskatta nghĩ đã đủ lâu, nhưng ông ta vẫn kiên nhẫn và ông ta biết mình có thể cố gắng được. Ông ta tự hỏi, chuyện gì sẽ xảy ra bây giờ?
Tình hình có thể diễn biến nhanh hơn. Ông ta đã dành thời gian để suy ngẫm về các phương pháp và kế hoạch, cố gắng tìm ra suy nghĩ của đối thủ, thiếu tướng Michael Dubro. Đúng là một kẻ thù thông minh, có kỹ năng điều động và bởi vì ông ta thông minh nên ông ta sẽ nhanh chóng nghĩ kẻ thù là kẻ ngu ngốc. Rõ ràng trong suốt 1 tuần qua, Quân đội Mỹ ở lại phía tây nam và bằng cách đi về phía nam, ông ta đã lừa Dubro di chuyển về phía bắc, rồi phía đông. Ngay cả khi ông ta sai, hạm đội Mỹ vẫn sẽ phải tiến về cùng một điểm, phía đông mũi Dondra, buộc các tàu cung cấp nhiên liệu của hạm đội rơi vào tình thế khó khăn. Không sớm thì muộn, họ sẽ rơi vào tầm theo dõi của các máy bay tuần tra của ông ta và cuối cùng thì chuyện cũng xảy ra y như thế. Giờ thì tất cả những gì cần phải làm là theo dõi họ và Dubro chỉ có thể hướng hạm đội về phía đông, rời xa SriLanka, dọn đường cho lực lượng đổ bộ hải quân của ông ta đưa quân đội và phương tiện quân sự lên mặt đất. Lối thoát duy nhất cho người Mỹ là đối đầu với hạm đội của ông ta trong một trận chiến quyết định.
Nhưng họ sẽ không làm điều đó- phải không? Không. Đối với Hoa Kỳ, động thái hợp lý duy nhất là triệu hồi hai tàu sân bay của Dubro đến Trân Châu Cảng, trong khi chờ quyết định chính trị về việc có nên đối đầu với Nhật Bản hay không. Họ đã phân tán lực lượng của hạm đội, vi phạm lý thuyết của Alfred Thayer Mahan mà Chandraskatta đã học ở TRường Cao Đẳng Chiến Tranh Hải Quân ở New Port, Rhode Island, cùng với người bạn lớp, Yusuo Sato vài năm trước và ông ta vẫn còn nhớ các cuộc thảo luận lý thuyết của hai người khi đi bộ dọc bức tường chắn sóng, nhìn vào du thuyền và tự hỏi làm thế nào một hải quân nhỏ có thể đánh bại một hải quân lớn.
Đến Trân Châu Cảng, Dubro sẽ nghiên cứu với các nhân viên hoạt động và tình báo của Bộ Tư lệnh Hạm đội Thái Bình Dương và rút ra kết luận của mình vả rồi họ sẽ thấy chẳng thể làm gì hơn được nữa. Viên tướng Ấn Độ nghĩ, hẳn lúc đó họ sẽ vô cùng tức giận và thất vọng
Nhưng đầu tiên ông ta sẽ dạy họ một bài học. Giờ ông ta đang săn họ. Mặc dù nhanh nhẹn và thông minh, nhưng bọn họ cố định ở một điểm và sớm muộn gì cũng mất tính cơ động. Bây giờ ông ta sẽ buộc họ rút lui, và đất nước ông ta thực hiện bước đầu tiên để trở thành đế quốc. Một bước đi nhỏ, gần như tầm thường trong bức tranh lớn, nhưng là một bước khởi đầu đáng cân nhắc, bởi vì vào thời điểm người Mỹ rời đi, đất nước của ông ta sẽ nắm lấy cơ hội, giống như Nhật Bản. Vào thời điểm nước Mỹ xây dựng lại sức mạnh của mình, đã quá muộn để thay đổi mọi thứ. Thực ra đó chỉ là vấn đề không gian và thời gian. Cả Ấn và Nhật đều cùng chống lại một nước bị tê liệt bởi những khó khăn nội bộ và do vậy thừa sức thực hiện. Người Nhật thực sự thông minh khi nhìn ra điều đó
• • •
“Tiến triển tốt hơn tôi mong đợi” Durling nói, bước vào văn phòng của Ryan nói chuyện phiếm, đây là lần đầu tiên họ làm thế
“Ngài thực sự nghĩ vậy sao?” Jack ngạc nhiên hỏi lại
“Hãy nhớ, tôi giữ lại gần hết nội các của Bob” Tổng Thống ngồi xuống “Trọng tâm của họ là đối nội. Đó cũng từng là vấn đề của tôi”
“Ông cần một SecDef mới và một chủ tịch hội đồng liên quân mới” vị cố vấn an ninh quốc gia lanh lùng nhận xét
“Tôi biết, nhưng đây không phải thời điểm thích hợp” Durling mỉm cười “Jack, cậu nên có tầm nhìn rộng hơn một chút. Nhưng tôi phải hỏi cậu một câu trước”
“Tôi không biết liệu chúng ta có thể thành công hay không” Ryan viết nguệch ngoạc vào sổ tay
“Chúng ta phải tiêu diệt mấy cái tên lửa đó trước”
“Vâng, sir. Tôi biết. Chúng tôi sẽ tìm chúng. Ít nhất tôi nghĩ chúng ta đã tìm ra cách. Yếu tố không xác định khác là con tin và khả năng chúng ta tấn công những hòn đảo đó. Cuộc chiến này, nếu diễn ra chiến tranh, sẽ phải theo luật khác. Tôi không chắc luật đó là gì” Ryan vẫn đang suy nghĩ về cách giải thích vấn đề này với công chúng. Người dân Mỹ sẽ phản ứng thế nào? Người Nhật sẽ phản ứng ra sao?
“Cậu muốn có vài thông tin từ tổng chỉ huy?” Durling hỏi
Vậy là đủ để Ryan mỉm cười “chính xác”
“tôi đã từng chiến đấu trong một cuộc chiến mà phía bên kia đề là luật lệ” Durling nhận xét “Nó không cho kết quả tốt lắm đâu”
“Điều này khiến tôi lại phải đật một câu hỏi” Jack nói
“Hỏi đi”
“Chúng ta có thể đi xa đến đâu?”
Tổng thống cân nhắc “Khó mà nói”
“Văn phòng chỉ huy của kẻ thù thường là một mục tiêu hợp pháp, nhưng những người lính đi theo chỉ là tay sai”
“Ý cậu là muốn săn tìm tên zaibatsu đó?”
“Đúng vậy, sir. Thông tin tốt nhất hiện giờ là bọn họ chính là người ra lệnh. Nhưng họ chỉ là dân sự và việc tấn công trực diện vào họ chỉ có vẻ giống như một vụ sát hại”
“Jack, khi đến cầu thì tất nhiên phải qua cầu chứ” Tổng thống đứng dậy rời đi sau khi đã nói những lời muốn nói
“đúng là thế” Với tầm nhìn rộng hơn một chút, Ryan nghĩ, câu đó có nhiều ý nghĩa. Chủ ý có nghĩa là anh có cơ hội để thực hiện, nhưng phải làm một mình, không được bảo vệ. chà, Jack nghĩ, mày đã rơi vào trường hợp này trước đây rồi
• • •
“Chúng ta đã làm gì?” Koga hỏi “Điều gì khiến chúng ta cho phép họ làm thế?”
“Họ không gặp nhiều khó khăn” một phụ tá chính trị cho ông trong nhiều năm trả lời. Ông không phải nói rõ ‘họ’ ở đây là ai “Bản thân chúng ta không có thực quyền, bị chia rẽ và họ quá dễ buộc chúng ta phải đi theo bất kỳ hướng nào họ muốn…và cứ thế…” người nọ nhún vai
“Và cứ thế, nên chính trị của đất nước ta được quyết định bởi 20 hay 30 người đã được bỏ phiếu lựa chọn bởi không ai khác ngoài các hội đồng quản trị trong công ty họ. Nhưng đi xa đến mức này ư?” Koga hỏi “Nhưng đi xa đến mức này sao?”
“Đó là tình cảnh hiện tại của chúng ta. Ông có muốn chúng tôi phủ quyết nó không?” Người kia hỏi
“Và ai sẽ bảo vệ người dân bây giờ?” vị cựu thủ tướng hỏi – lời này thật cay đắng – ông biết điều mình vừa nói thật thiếu thận trọng
“Tất nhiên là Goto”
“Chúng ta không thể chỉ ngồi và quan sát. Các anh biết là ông ta nghe theo ai” Viên cố vấn của Koga gật đầu, nếu không phải trong không khí nghiêm trọng thì ông còn mỉm cười nữa “Nói tôi nghe” Mogataru Koga hỏi “Danh dự là gì? Giờ nó có nghĩa là sao?”
“Thưa thủ tướng, nghĩa vụ của chúng ta là dành cho người dân” một người khác trả lời, ông là bạn với vị cựu thủ tướng này từ thời học ở Đại học Tokyo. Rồi ông nhớ tới châm ngôn của người phương tây – tác giả có lẽ là Cicero “Quyền lợi của nhân dân là luật cao nhất”
Koga nghĩ, chính xác là thế. Ông tự hỏi liệu tội phản quốc có luôn bắt đầu theo cách này phải không. Ông sẽ phải suy nghĩ về điều này cả đêm, biết rằng không thể ngủ đêm nay. Sáng nay, Koga càu nhàu nhìn đồng hồ
• • •
“Chúng ta có chắc nó dành cho khổ đường sắt tiêu chuẩn?”
“Cậu có thể tự phân tích các bức ảnh” Betsy Flemming nói. Họ đã quay lại Văn Phòng Trinh Sát quốc gia thuộc Lầu Năm Góc “Chiếc xe vận tải mà người chúng ta thấy là theo khổ tiêu chuẩn”
“Có thể nào thông tin không đúng?” nhà phân tích NRO hỏi
“Đường kính của SS-19 là 2.82m” Chris Scott trả lời, đưa ra bản fax từ Nga “thêm 270cm cho container vận tải. Tôi đã tự mình kiểm tra các con số. Đường ray khổ hẹp của họ hơi nhỏ với kích thước này. Có lẽ thế, nhưng miễn cưỡng vẫn được”
“Cậu phải hiểu” Betsy tiếp tuc “Rằng họ sẽ không mạo hiểm. Ngoài ra, người Nga cũng xem xét đến việc vận tải bằng tàu hỏa cho phiên bản Mod-4 và đã thiết kế con chim này cho mục đích đó, Khổ đường sắt của Nga…”
“Phải, tôi quên điều đó, nó lớn hơn khổ đường sắt tiêu chuẩn của chúng ta, phải không?” nhà phân tích gật đầu “Được rồi, điều đó khiến công việc dễ dàng hơn” anh ta quay lại máy tính và thực hiện vài lệnh vừa được thiết kế vài giờ trước. Mỗi khi vệ tinh bay qua Nhật Bản, các camera độ phân giải cao tiêu điểm hẹp sẽ theo dõi các tọa độ chính xác để chụp ảnh. Điều thú vị là AMTRAK có thông tin chính xác nhất về các tuyến đường sắt Nhật và thậm chí bây giờ một trong những giám đốc điều hành của họ đang giải thích với một giám đốc điều hành của Amtrak về bí mật của các bức ảnh vệ tinh. Mô tả thực sự khá đơn giản. Nói với bất kỳ ai những gì bạn thấy và hình dung về một kỳ nghỉ dài ngày tại Marion, Illinois.
Lệnh của máy tính đi đến Sunnyvale, California, và từ đó đến một vệ tinh liên lạc quân sự, và sau đó đến hai vệ tinh KH-11 trên quỹ đạo, một cái sẽ bay trong năm mươi phút tới Nhật Bản, trong khi một vệ tinh khác bay sau 10 phút. Cả 3 người đều muốn biết người Nhật ngụy trang giỏi như thế nào. Vấn đề có thể cmn là họ có thể không bao giờ tìm ra. Trên thực tế, họ chỉ có thể chờ đợi. Họ sẽ thấy hình ảnh của bức ảnh được đồng bộ. Trừ khi có một dấu hiệu rõ ràng rằng họ đã tìm thấy những gì họ đang tìm kiếm, nếu không thì công việc sẽ kéo dài hàng giờ, thậm chí hàng ngay. Hy vọng họ gặp may mắn
• • •
Kurushio đang ở trên mặt biển, điều sẽ không bao giờ làm một chỉ huy tàu ngầm hài lòng. Họ sẽ không ở lại đây lâu. Nhiên liệu đã được cung cấp cho tàu thông qua hai ống có đường kính lớn, và các kho khác – chủ yếu là thực phẩm – được cẩu đưa xuống và giao cho thủy thủ đoàn đang chờ trên boong. Chỉ huy Ugaki biết, hải quân Nhạt không có tàu tiếp tế phù hợp cho tàu ngầm, chủ yếu sử dụng tàu đổ bộ, nhưng những tàu đó hiện đang bận rộn với những việc khác và giờ đám tàu thương mại phụ trách việc này, và ông tabị mắc kẹt với tàu thương mại có thủy thủ đoàn nhiệt tình nhưng không quen với nhiệm vụ mà họ đang cố gắng làm
Tàu ngầm của ông ta là tàu cuối cùng vào cảng Agana vì nó là chiếc xa nhất so với Mariana khi cuộc chiếm đóng bắt đầu. Ông ta chỉ bắn một quả ngư lôi, vui mừng khôn xiết khi thấy ngư lôi Type 89 có sức công phá mạnh như vậy. Thật là tốt. Con tàu thương mại này không có thiết bị nạp loại này cho tàu ông ta, nhưng viên thuyền trưởng tự nhủ, ông ta vẫn còn 15 quả nữa và 4 tên lửa Harpoon, và nếu người Mỹ cho ông ta thêm nhiều mục tiêu nữa thì càng tốt
Các thuyền viên không phụ trách đồ tiếp tế lên boong thì xếp hàng trên boong tàu sau đó đang chen chúc về phía trước, tắm nấng như những thủy thủ tàu ngầm thường làm – và chắc chắn vị thuyền trưởng của họ cũng đang làm thế, cởi trần đứng trên tháp chỉ huy, vừa uống trà vừa cười. Nhiệm vụ tiếp theo là tuần tra phía tây của quần Bonins nhằm đánh chặn tàu chiến Mỹ đang cố gắng tiếp cận đất liền Nhật Bản – khả năng là một chiếc tàu ngầm, Ugaki nghĩ: buồn tẻ nhưng yêu cầu cao. Ông ta sẽ phải nói chuyện với thủy thủ của mình về tầm quan trọng của nhiệm vụ
• • •
“Vậy, tuyến tuần tra ở đâu?” Jones hỏi
“Hiện tại là dọc theo 165 độ Đông” tướng Mancuso nói, chỉ vào biểu đồ “Lực lượng chúng ta đang rất mỏng, Jonesy. Trước khi bước chân vào trận chiến, tôi muốn họ phải làm quen với điều này. Tôi muốn các CO kiểm tra lại nhân sự. Cậu không bao giờ đủ sẵn sàng, Ron. Không bao giờ”
“Đúng là như thế” Jones thừa nhận. Anh sử dụng kết của của SOSUS để chứng minh rằng không có tàu ngầm ngầm trên màn hình. Hai thiết bị lắp đặt hydrophone ngoài khơi đảo Guam không còn hoạt động. Mặc dù có cáp ngầm được kết nối với các nút khác của mạng lưới, chúng dường như đã bị tắt bởi cơ sở giám sát ở Guam và Trân Châu Cảng không thể khởi động lại. Tin tốt nếu thiết bị dự phòng ngoài khơi đảo Samar, Philippines vẫn hoạt động, nhưng không đủ để phát hiện ra SSK của Nhật Bản đang tiếp tế ở Agana như bức ảnh vệ tinh cho thấy. Họ thậm chí còn đếm được. Có lẽ thế, Mancuso nghĩ. Người Nhật vẫn sơn số hiệu thân tàu trên các cánh buồm, và camera vệ tinh có thể chụp rõ. Trừ khi người Nhật, giống như người Nga và sau này là người Mỹ, học được cách sử dụng các con số để gây nhầm lẫn cho các thiết bị do thám – hoặc đơn giản là xóa hoàn toàn số hiệu
“Sẽ thật tốt nếu có vài cuộc tấn công chớp nhoáng, phải không?” Jones nhìn biểu đồ trong vài phút, rồi nói
“Tất nhiên, nếu chúng ta nhận được chỉ thị từ Washington….” Giọng Mancuso trở nên nhẹ nhàng hơn và anh suy nghĩ trong giây lát. Vị trí các tàu ngầm dưới quyền anh được đánh dấu màu đen, thậm chí cả những chiếc đang sửa chữa lớn. Các dấu trắng đánh dấu độ tin cậy của máy bay, hiện không hữu ích nhiều. Nhưng vẫn còn 5 điểm dấu đen nữa ở Bremerton, phải không?
• • •
Thông tin về báo cáo đặc biệt này xuất hiện trên tất cả các kênh truyền hình lớn. Những người dẫn chương trình, tất cả đều thấp giọng, nói với người xem rằng chương trình tạm thời bị gián đoạn vì tổng thống sẽ phát biểu về cuộc khủng hoảng kinh tế mà chính phủ đang giải quyết từ cuối tuần. Tổng thống ngay lập tức xuất hiện trên màn hình tivi. Những người vốn đang theo dõi diễn biến ngạc nhiên khi nhìn thấy nụ cười trên môi tổng thống
“Chào buổi tối
Thưa các công dân Mỹ, tuần trước chúng ta đã chứng kiến một sự kiện lớn trong hệ thống tài chính Mỹ.
Tôi muốn bắt đầu báo cáo của mình với các bạn bằng cách nói rằng nền kinh tế Mỹ rất mạnh. Bây giờ..” ông mỉm cười “…có vẻ các bạn đã được nghe khá nhiều tin kỳ lạ từ các phương tiện truyền thông và những nơi khác. Nhưng hãy để tôi cho bạn biết lý do tại sao. Tôi sẽ bắt đầu bằng cách đặt một câu hỏi:
Nền kinh tế của chúng ta đã thay đổi chưa? Công nhân Mỹ vẫn đang sản xuất ô tô ở Detroit và những nơi khác, công nhân Mỹ vẫn đang làm thép; nông dân ở Kansas đã thu hoạch lúa mì mùa đông và chuẩn bị cho một vụ gieo trồng mới; Thung lũng Silicon vẫn đang sản xuất máy tính; Akron vẫn đang sản xuất lốp xe; Boeing vẫn đang chế tạo máy bay; Texas và Alaska vẫn đang sản xuất dầu; Tây Virginia vẫn đang sản xuất than. Bạn vẫn đang làm công việc bạn đã làm cách đây một tuần. Vậy, điều gì đã thay đổi?
Chính điều này đã thay đổi: một số electron di chuyển dọc theo dây đồng. Giống như một đường dây điện thoại như thế này – Tổng thống nhấc một đường dây điện thoại lên và đặt thẳng nó trên bàn làm việc của mình – Thế thôi” Giọng ông nghe như một người hàng xóm tốt bụng đưa ra vài gợi ý tốt “Không có ai bị mất mạng. Không có công ty nào mất văn phòng. Sự giàu có của đất nước chúng ta chẳng thay đổi gì. Không có gì bị lấy đi cả
Nhưng, thưa các công dân Mỹ, chúng ta bắt đầu hoảng sợ – tại sao?
Trong bốn ngày qua, chúng tôi đã phát hiện ra những nỗ lực nhằm phá vỡ thị trường tài chính Mỹ. Bộ tư pháp Hoa Kỳ, với sự hỗ trợ một số người Mỹ quen thuộc với thị trường, đang tiến hành một cuộc điều tra tội phạm chống lại người chịu trách nhiệm cho việc này. Hiện tại tôi không thể nói nhiều hơn về chuyện đó vì ngay cả Tổng Thống Mỹ cũng không có quyền can thiệp vào quyền được xét xử công bằng và khách quan của cá nhân. Nhưng chúng tôi biết chuyện gì đã xảy ra và chúng tôi biết rõ chuyện này là do con người tạo ra
Giờ, chúng ta sẽ làm gì?” Roger Durling hỏi “Thị trường tài chính sẽ đóng cửa cả tuần, sẽ được mở cửa vào chiều thứ 6 và….”