Chương 33 BƯỚC NGOẶT
“Không ích gì đâu” Kozo Matsuda nói to hơn cả TV “Kế hoạch Raizo là hoàn hảo – còn hơn cả hoàn hảo” ông ta tiếp tục nói, an ủi bản thân hơn là với người đầu bên kia điện thoại. Trước khi vụ tai nạn đó xảy ra, ông ta đã cùng với một đồng minh ngân hàng tận dụng cơ hội này để kiếm tiền từ giao dịch T-Bill, giúp tái tạo vốn cho các công ty đang gặp khó khăn của mình. Hiện ông ta đang có một lượng đồng yen lớn trong tài khoản – gánh nặng khi đối mặt với các nghĩa vụ quốc tế. Nhưng đó không phải là vấn đề, phải không? Đồng yen tăng trở lại và đồng đô la suy yếu theo đó, đó không còn là vấn đề nữa. Ông ta nghĩ, thậm chí có thể hợp lý khi mua các lợi ích của Mỹ thông qua các bên trung gian – một động thái chiến lược tốt khi thị trường chứng khoán Mỹ tiếp tục rơi tự do
“Khi nào thì thị trường Châu Âu mở cửa?” Vì quá phấn khích nên ông ta không nhớ được điều đó
“London chậm hơn chúng ta 9 giờ. Đức và Hà Lan chậm hơn 8 giờ. 4 giờ chiều nay” người đàn ông ở đầu dây bên kia nói “Người của chúng ta đã nhận được chỉ thị” và chỉ thị rất rõ ràng: Sử dụng sức mạnh đồng Yên để mua càng nhiều tài sản Châu Âu càng tốt, để sau hai hoặc ba năm, cơn khủng hoảng kinh tế chấm dứt, và Nhật Bản sẽ bắt rễ vào nền kinh tế đa quốc gia và hội nhập hoàn toàn; Khi đó, ảnh hưởng kinh tế của Nhật Bản đối với các nước sẽ rất quan trọng, và sự chia cắt của Nhật Bản chắc chắn sẽ gây ra một cuộc khủng hoảng sụp đổ thị trường tài chính. Trong trường hợp đó, họ sẽ không bao giờ chấp nhận rủi ro, nhất là khi vừa mới hồi phục sau cuộc khủng hoảng tồi tệ nhất trong 3 thế hệ, và chắc chắn không phải sau khi Nhật Bản đã đóng một phần rất quan trọng và vị tha trong việc khôi phục sự thịnh vượng cho ba trăm triệu người châu Âu. Thật đáng lo ngại khi người Mỹ nghi ngờ rằng có bàn tay ai đó gây ra việc này, nhưng Yamata-san đã đảm bảo không có hồ sơ nào tồn tại – đó không phải là đòn chí mạng nhất khi phá hủy họ và làm mọi thứ rối tung lên sao? Nếu không có hồ sơ giao dịch chính xác, doanh nghiệp không thể thực hiện giao dịch và hoạt động kinh doanh đơn giản sẽ chấm dứt. Matsuda tin rằng sẽ phải mất nhiều tuần hoặc nhiều tháng để khôi phục lại chúng, trong thời gian đó, sự tê liệt của thị trường chứng khoán không chỉ cho phép Yamata thực hiện các bước đi chiến lược tuyệt vời thông qua các cơ quan chính phủ, mà còn cho phép Nhật Bản — nói chính xác hơn, các zaibatsu theo sau – kiếm tiền. Chính vì kế hoạch hội nhập vào nền kinh tế các nước khác nên các đồng nghiệp của ông ta đã đồng ý tham gia.
“Không vấn đề gì, Kozo. Chúng ta sẽ hạ Châu Âu và nguồn lưu động duy nhất còn lại trên thế giới này là của chúng ta”
• • •
“Làm tốt lắm, Boss” Ryan dựa vào cửa
“Vẫn còn quãng đường dài phải đi” Durling nói, rời ghế và bước ra khỏi Phòng Bầu dục mà không nói một lời. Tổng thống và vị cố vấn an ninh quốc gia đi ngang qua các kỹ thuật viên vốn chỉ được phép vào Nhà Trắng vào những thời điểm thế này. Đây vẫn chưa phải lúc đối đầu với các phóng viên
“thật ngạc nhiên về ý nghĩa triết học của nó” Jack nói khi họ bước vào thang máy lên tầng
“Siêu hình học, hả? Cậu học ở trường dòng, phải không?”
“Thực tế tôi học ở 3 trường. Ý nghĩa thực tế là gì?” Ryan khoa trương hỏi “Thực tế đối với họ là thiết bị điện tử và màn hình máy tính và nếu có điều gì học được ở Phố Wall, thì đó là họ không biết mình đang đầu tư vào mấy thứ vớ vẩn. Tôi đoán là ngoại trừ Yamata”
“Chà, hắn làm tất cả điều đó thật hoàn hảo, phải không?” Durling hỏi
“Ông ta đang nhẽ nên giữ các bản ghi chép này. Nếu ông ta khiến thị trường chứng khoán sụp đổ…”Ryan nhún vai “Nó sẽ tiếp tục giảm. Nhưng vì ông ta không bao giờ làm thế nên chúng ta có quyền không chơi theo luận của ông ta” Jack tự nhủ, đó chính là chìa khóa để giải quyết mọi thứ. Bài phát biểu của Tổng Thống rất sâu sắc và rõ ràng. Thực ra, nó chính là cuộc chiến tâm lý (PsyOp) đầu tiên của một cuộc chiến tranh
“Báo chí không ngu mãi được đâu”
“tôi biết” Ryan thậm chí còn biết nguồn tin sẽ rò rỉ ở đâu và lý do duy nhất khiến chuyện này chưa xảy ra là nhờ FBI “Nhưng chúng ta cần giữ cho họ ngu thêm ít lâu nữa”
• • •
Mọi thứ phải được tiến hành cẩn trọng. Trên thực tế, đây không thực sự là một phần của kế hoạch chiến đấu, mà là một khúc dạo đầu của kế hoạch. 4 máy bay ném bom B-1B Lancer cất cánh từ căn cứ không quân Elmendorf tại Alaska, theo sau bởi 2 máy bay tiếp dầu KC-10. Kết hợp của vĩ độ và mùa cho chép họ hoạt động trong bóng tối. Kho đạn không chứa vũ khí mà là thùng nhiên liệu. Mỗi máy bay có phi hành đoàn bốn người, phi công chính và phi công phụ, thêm 2 sỹ quan vận hành hệ thống
Chiếc Lancer là một loại máy bay kiểu dáng đẹp được trang bị các cần điều khiển của máy bay chiến đấu thay cho các cần điều khiển truyền thống và những phi công nào từng lái cả 2 loại máy bay đều nói chiếc B-1B cho ta cảm giác giống như lái một chiếc F-4 Phantom hạng nặng, vì máy bay ném bom nặng hơn và lớn hơn, nó hoạt động ổn định hơn và giờ, nó đang có một chuyến đi suôn sẻ hơn. Lúc này đội hình 6 chiếc máy bay lắc lư và bay dọc theo đường bay quốc tế 220, duy trì khoảng cách nằm ngang để người khác nghĩ rằng chúng là máy bay thương mại.
Một ngàn dặm, hai giờ. Đi qua Căn cứ Không quân Shemya và ngoài tầm của radar kiểm soát mặt đất, 6 chiếc máy bay quay về hướng bắc. 2 chiếc máy bay tiếp nhiên liệu ổn định và từng chiếc máy bay một hạ xuống để tiếp nhiêu liệu. Mỗi máy bay mất khoảng mười hai phút để tiếp nhiên liệu. Sau khi tiếp nhiên liệu, các máy bay ném bom tiếp tục chuyến bay về phía tây nam, trong khi các máy bay tiếp dầu quay trở lại căn cứ Shemya, nơi họ tiếp liệu cho chính mình
Bốn máy bay ném bom đã hạ độ cao tới 25000 feet, theo luồng thông thường của máy bay thương mại, và cho phép có nhiều tự do cơ động hơn. Họ tiếp tục tiếp cận tuyến R-220, tuyến đường thương mại thẳng tây, đi ngang qua Kamchatka Peninsula
Các hệ thống đặt phía sau máy bay đã được khởi động. Theo thiết kế, đây là một máy bay ném bom thâm nhập, nhưng B-1B có thể thực hiện nhiều nhiệm vụ, một trong số đó là thu thập thông tin tình báo điện tử. Thân máy bay quân sự nào cũng có các thiết bị nhỏ như vây cá, ăng ten với nhiều hình dạng khác nhau và cái chắn sáng duyên dáng không có mục đích nào hơn là để giảm lực cản. Chiếc Lancer này có nhiều ăng-ten, được thiết kế để thu tín hiệu từ radar và các thiết bị điện tử khác rồi gửi đến các thiết bị bên trong máy bay để phân tích dữ liệu. Một số nhiệm vụ sẽ được xử lý đồng thời dưới sự giám sát của tổ bay để nâng cao hiệu quả công việc. Sự bố trí này cho phép máy bay Lancer theo dõi các radar của đối phương, do đó phi hành đoàn có thể tập trung hơn vào việc tránh bị phát hiện và thả bom.
Điểm báo cáo nhiệm vụ (NOGAL )cách Vùng Nhận dạng Phòng không (Air Defense Identification Zone) Nhật Bản khoảng 300 dặm, các máy bay ném bom đã phân tán, tạo thành một đường tuần tra cách nhau khoảng 50 dặm và giảm dần xuống độ cao 10.000 feet. Phi hành đoàn xoa tay vào nhau, thắt chặt dây an toàn và bắt đầu tập trung. Các cuộc trò chuyện trong buồng lái chỉ giới hạn ở những vấn đề liên quan đến nhiệm vụ và máy ghi âm đang bật. Giám sát vệ tinh cho họ biết rằng Không quân Nhật Bản đã điều động máy bay cảnh báo sớm trên không, và E-767 đã hoạt động gần như liên tục. Phi hành đoàn Lancer sợ nhất loại máy bay này. Máy bay cảnh báo sớm E-767 có thể nhìn xa, linh hoạt và hiệu quả trong việc đối phó với các mối đe dọa. Tệ nhất là chúng luôn hoạt động cùng máy bay chiến đấu, và theo đó thì máy bay chiến đấu luôn có mắt và não, và vũ khí có não luôn đang sợ nhất
“Được rồi, cái đầu tiên” một trong những sỹ quan điều hành hệ thống nói. Đây thực sự không phải cái đầu tiên. Để thực hiện các nhiệm vụ kiểu này, họ đã hiệu chỉnh thiết bị của mình trên các radar phòng không của Nga. Lần đầu tiên trong ký ức của 16 lính Không quân, họ không phải lo lắng về radar và máy bay chiến đấu của Nga “Tần suất thấp, cố định, vị trí đã biết”
Họ đang nhận được thứ được gọi là “fuzz”/ Tín hiệu mờ. Radar ở dưới đường chân trời, quá xa để phát hiện máy bay bán tàng hình. Giống như khi bạn soi ai đó bằng đèn pin, trước khi bạn nhìn thấy người khác, người khác đã nhìn thấy bạn. Đối với radar cũng thế. Đối với những vị khách không mời, bộ phát sóng mạnh mẽ đóng vai trò là người canh gác cho chủ nhân, ngay lập tức gióng lên hồi chuông báo động. Vị trí, tần số, tần số lặp lại xung và công suất ước tính của radar đã được ghi lại và log. Một màn hình trên bảng trước mặt sĩ quan tác chiến điện tử cho thấy vùng phủ sóng của radar. Bản hiển thị trước mặt viên phi công cũng hiện thị tín hiệu giống y thế, và khu vực nguy hiểm được đánh dấu màu đỏ. Anh ta phải tránh xa vùng nguy hiểm.
“Tiếp theo” viên sỹ quan tác chiến điện tử (EWO) nói “Wow, nó về sức mạnh – loại radar trên không này chắc chắn là loại mới. Nó chắc chắn đang di chuyển từ nam sang bắc, giờ hướng là 2-0-2”
“Đã nhận” viên phi công bình tĩnh ghi nhận, ánh mắt quét bầu trời đen kịt xung quanh. Chiếc Lancer thực sự đang bay trên chế độ lái tự động, nhưng tay phải của anh cách cần điều khiển vài inch, sẵn sàng kéo lên để rẽ trái, lao xuống boong và bật đèn đốt sau. Có máy bay chiến đấu đâu đó ở bên phải, có lẽ là 2 chiếc F-15, nhưng chúng sẽ ở gần chiếc E-767
“Một chiếc khác, mang số 1-9-5, vừa xuất hiện … với một tần số khác, đợi một lát” viên sỹ quan điện tử nói “Được rồi, tần số đã thay đổi đáng kể. Hắn có lẽ đang đặt chế độ nhìn xa hơn”
“Hắn có phát hiện ra chúng ta không?” viên phi công hỏi, kiểm tra lại màn hình tránh của mình. Bên ngoài khu vực cấm bay màu đỏ là phần màu vàng mà phi công nghĩ là khu vực ‘có thể bay’. Họ chỉ còn cách vài phút nữa là tới khu vực đó và ‘có thể bay’ thực sự có vẻ rất đáng lo ngại vào lúc này, khi mà cách Căn cứ không quân Elmendorf gần 3000 dặm
“Không chắc, có thể. Đề nghị rẽ trái” viên EWO thận trọng đáp lời. Sau khi đưa ra gợi ý, anh cảm thấy máy bay nghiêng năm độ. Nhiệm vụ này không phải là một cuộc phiêu lưu, mà là thu thập thông tin tình báo, và giống như một con bạc, anh quan sát trước khi ngồi xuống để đặt cược.
• • •
“Tôi nghĩ có ai đó đang ngoài kia” một trong những sỹ quan tác chiến E-767 nói “0-1-5, hướng nam. Rất khó khóa”
Rotodome / ăng ten vòm trên đỉnh E-767 cũng giống như một trong số ít các thiết bị xoay trên thế giới, và chúng đều được sản xuất tại Nhật Bản. iện có ba máy bay AWACS ở phía đông Nhật Bản. Rotodome xoay này có thể truyền tới 3 triệu watt năng lượng điện tử, gấp 4 lần năng lượng so với rotodome trên không của Hoa Kỳ, nhưng điều khiến hệ thống này trở nên tuyệt vời không phải năng lượng, mà là chế độ truyền năng lượng. Về cơ bản là một phiên bản nhỏ hơn của radar SPY được trang bị trên các tàu khu trục lớp Kongo và ăng ten được cấu tạo bởi hàng nghìn điốt bóng bán dẫn. Loại radar này có khả năng quét điện tử và cơ học, tần số có thể được tăng lên khi cần thiết. Để phát hiện từ xa, tần số thấp hơn là phù hợp nhất. Các sóng xung quanh đường chân trời nhìn thấy được bị bẻ cong, dẫn đến độ phân giải kém. Viên sỹ quan tác chiến nhận được một mục tiêu sau mỗi ba lần quét. Phần mềm hệ thống chưa học được cách phân biệt giữa tiếng ồn và hoạt động của con người – ít nhất là không phải trong mọi tình huống – ở những tần số như thế này …
“cậu chắc không?” viên sỹ quan cấp cao hỏi qua bộ đàm nội bộ. Anh ta vừa bật màn hình lên, và vẫn chưa thấy gì cả.
“Đây” viên sỹ quan tác chiến di chuyển con trỏ, đánh dấu vị trí mục tiêu lại lóe lên “Chờ đã! Nhìn đây!” Anh ta chọn một đốm sáng khác và đánh dấu nó. Nó biến mất gần như ngay lập tức, nhưng lại xuất hiện sau mười lăm giây “nhìn đi, hướng về phía nam, tốc độ 500 hải lý/giờ”
“Tuyệt vời” viên sỹ quan cấp cao bật microphone báo cáo với trạm mặt đất rằng lực lượng phòng không Nhật Bản đang thử nghiệm lần đầu tiên. Điều ngạc nhiên duy nhất, thực sự là họ đã mất quá nhiều thời gian. Mọi thứ đang bắt đầu trở nên thú vị, anh ta nghĩ, không biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, giờ thì trò chơi đã bắt đầu
• • •
“Không có AWACS nào khác?” viên phi công hỏi
“Không, chỉ có 2. Tôi nghĩ có một chút fuzz 1 phút trước” viên EWO nói “Nhưng nó mờ dần” Anh không cần giải thích thiết bị của mình nhạy như thế nào, thậm chí anh ta có thể đã nhận được cả âm thanh mở cửa garage. Một lúc sau, một radar mặt đất khác được đánh dấu. Máy bay tuần tra lần lượt bay về hướng Tây, vượt qua tầm phát hiện của radar của 2 máy bay cảnh báo sớm E-767, vẫn còn trên đường cơ sở phía tây nam và hiện chỉ còn cách Honshu, hòn đảo lớn nhất nửa chừng, hơn ba trăm dặm ở phía bên phải họ. Các phi công phụ của bốn chiếc máy bay đang nhìn về phía Tây, trong khi phi công lái máy bay đang quét phía trước. Tình hình vẫn căng thẳng như thường lệ, không khác gì lái xe qua một khu phố hàng xóm mà không ai muốn ở. Cho đến khi các đèn đường đều chuyển màu xanh thì bạn không cần quá lo lắng – nhưng bạn không thích những ánh nhìn đang hướng vào xe của bạn.
Phi hành đoàn của chiếc E-767 thứ 3 không vui vẻ gì và máy bay hộ tống thậm chí còn không vui hơn. Máy bay địch đang theo dõi đường bờ biển của họ, và điều đó thật khó chịu ngay cả khi cách xa 600 km, bọn họ vẫn không đi vùng đệm. Nhưng họ vẫn bận hệ thống radar ở chế độ chờ. Có lẽ là mấy chiếc EC-135, họ nghĩ, máy bay trinh sát, lập trình trình tự tác chiến điện tử. Và nếu nhiệm vụ của Mỹ là thu thập thông tin thì điều thông minh bây giờ là ngăn chặn bọn họ lấy được thông tin mình muốn. Và dễ thực hiện điều đó thôi hoặc đó là các sỹ quan phụ trách radar tự nhủ thế
• • •
Lần tới chúng ta sẽ đến gần hơn, chỉ huy máy bay tự nhủ. Đầu tiên, các chuyên gia điện tử sẽ kiểm tra dữ liệu, cố gắng quyết định điều gì là an toàn và điều gì không, và tính mạng của các sĩ quan Không quân khác phụ thuộc vào kết luận của họ. Thật tuyệt khi nghĩ về điều đó. Phi hành đoàn thư giãn, ngáp bắt đầu trò chuyện, chủ yếu là về nhiệm vụ và những gì họ đã thu thập được. 4 tiếng rưỡi sau họ quay lại Elmendorf, tắm và nghỉ ngơi
• • •
Các kiểm soát viên Nhật Bản vẫn không hoàn toàn chắc chắn liệu có phát hiện hay không, điều này sẽ phải được kết luận bằng cách kiểm tra băng ghi trên máy bay. Các mô hình tuần tra của họ lại tiếp tục — giám sát các máy bay thương mại — và họ trao đổi quan điểm về lý do chính xác tại sao những máy bay đó vẫn hoạt động. Câu trả lời chủ yếu là cái nhún vai, nhướng mày và thậm chí khi họ nghĩ rằng đã theo dõi được mục tiêu, thì họ cảm thấy lo lắng hơn là phấn khích. Có lẽ nhìn màn hình radar hàng giờ sẽ tạo ra ảo giác. Sớm hay muộn thì trí tưởng tượng của bạn cũng chiếm ưu thế, và bạn càng nghĩ về nó, nó càng trở nên tồi tệ hơn. Nhưng họ cũng biết rằng điều này cũng đúng với đối thủ bên kia
• • •
Những người đứng đầu các ngân hàng trung ương đã quen với việc được đối xử như khách VIP. Chuyến bay của họ đến sân bay quốc tế John F. Kennedy International cùng giờ. Mỗi người đều được chào đón bởi một nhà ngoại giao cấp cao do phái bộ của mỗi nước cử đến Liên Hợp Quốc, được xe của ĐSQ đưa vào thành phố. Điểm đến không mấy nổi bật, khiến họ phải ngạc nhiên, nhưng Chủ tịch FED đã giải thích rằng, để thuận tiện, văn phòng FBI ở New York là nơi phối hợp tốt hơn so với ngân hàng Cục Dự trữ Liên bang địa phương, đặc biệt là vì nó đủ lớn để họp với tất cả các giám đốc của các công ty giao dịch lớn – và vì Luật chống độc quyền đã tạm thời bị đình chỉ vì lợi ích an ninh quốc gia của Hoa kỳ. Thông báo này khiến các vị khách châu Âu thích thú. Họ nghĩ, cuối cùng, sau rất nhiều thời gian, người Mỹ đã hiểu các vấn đề tài chính liên quan đến an ninh quốc gia
Sau lời giưới thiệu của Chủ tịch FED và Bộ trưởng Fiedler, George Winston và Mark Gant bắt đầu báo cáo về những sự kiện xảy ra tuần trước
“Thật thông minh” thống đốc ngân hàng Anh nhận xét với người đồng cấp Đức
“Jawohl/ Phải” người kia thì thào trả lời
“Làm thế nào chúng ta ngăn chuyện này xảy ra lần nữa?” Một trong số họ lên tiếng hỏi
“Hãy xây dựng một hệ thống hồ sơ tốt hơn trước” Fiedler trả lời sau khi được ngủ trọn đêm “Bên cạnh đó….chúng ta cần phải xem xét vấn đề này một thời gian. Cấp thiết trước mắt là phải tính đến biện pháp khắc phục bây giờ”
“Đồng yen sẽ phải trả giá cho điều này” thống đốc Pháp nói ngay lập tức “Và chúng tôi phải giúp các anh bảo vệ đồng dollar cũng để bảo vệ đồng tiên của nước mình”
“Phải” Chủ tịch FED gật đầu tức thì “Jean-Jacques, tôi rất vui khi thấy ông cùng nhìn về một hướng với chúng tôi”
“Và để bảo vệ cả thị trường thanh khoản nữa. Các anh sẽ làm gì?” Chủ tịch Bundesbank Đức hỏi
“Điều này nghe có vể điên rồ, nhưng chúng tôi nghĩ sẽ có hiệu quả” Bộ trưởng Fiedler bắt đầu, phác thảo các thủ tục mà Tổng thống Durling đã không tiết lộ trong bài phát biểu của mình và việc thực hiện phụ thuộc nhiều vào sự hợp tác của châu Âu. Các vị khách liếc nhìn nhau, đầu tiên là hoài nghi, sau đó tán thành
Fiedler cười “Vậy tôi đề nghị chúng ta sẽ phối hợp hoạt động vào thứ 6 nhé?”
• • •
Việc bắt đầu đàm phán lúc 9 giờ sáng được coi là không thích hợp, nhưng giúp ích cho tình hình. Để che giấu công chúng, phái đoàn Mỹ đã đi ô tô riêng đến đại sứ quán Nhật Bản trên đại lộ Massachusetts, N.W.
Cả hai bên đều tỏ ra nhã nhặn. Phòng họp lớn có một chiếc bàn lớn, người Mỹ ngồi một bên, người Nhật ngồi một bên. Họ lần lượt bắt tay nhau vì đều là những nhà ngoại giao, không có gì đáng ngạc hiên cả. Chủ nhà phục vụ trà và cà phê, nhưng hầu hết mọi người đều đổ nước đá vào ly của mình. Một số người Nhật hút thuốc, khiến người Mỹ khó chịu. Scott Adler tự hỏi liệu bọn họ có đang cố gắng làm ông mất tập trung hay không, và để phá vỡ không khí khó chịu đó, ông đã yêu cầu một điếu thuốc từ viên trợ lý đại sứ
“Cảm ơn vì lòng hiếu khách” Giọng ông đều đều
“Một lần nữa chào mừng đến ĐSQ của chúng tôi” Viên đại sứ Nhật gật đầu đáp lại, dè dặt nhưng thân thiện
“Vậy chúng ta bắt đầu được chưa?” Adler hỏi
“Xin mời” viên đại sứ dựa lưng vào ghế tạo dáng tự mãn, cho thấy rằng ông ta sẽ lắng nghe.
“Hoa Kỳ cực kỳ lo ngại về những phát triển ở Tây Thái Bình Dương” Adler bắt đầu ‘Cực kỳ lo ngại’ là một thuật ngữ thích hợp. Khi một quốc gia có những lo ngại nghiêm trọng, thường có nghĩa là quốc gia đó đang xem xét hành động quyết liệt “Như các ngài biết, cư dân trên quần đảo Mariana đang giữ hộ chiếu Mỹ và họ đã tự do bày tỏ ý chí này trong một cuộc bầu cử khoảng hai mươi năm trước. Vì lý do đó, Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ sẽ không chấp nhận cho phép Nhật Bản chiếm đóng quần đảo này trong bất kỳ hoàn cảnh nào và chúng tôi đề…không” Adler tự sửa lại “Chúng tôi yêu cầu quần đảo này được trả lại cho Hoa Kỳ ngay lập tức và tất cả quân đội Nhật Bản phải được rút khỏi các lãnh thổ này tức thì, ngay lập tức thả tất cả công dân Hoa Kỳ do Chính phủ các ngài đang giam giữ. Nếu không đáp ứng các yêu cầu trên sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng”
Mọi người trong phòng đều cho rằng câu nói đó là đúng đắn. Các nhà ngoại giao Nhật Bản cho rằng từ ngữ hơi quá đà, ngay cả những người cho rằng đất nước của họ đang hành động điên rồ.
“Cá nhân tôi rất tiếc về giọng điệu trong tuyên bố của ông” Đại sứ Nhật trả lời, như một cái tát ngoại giao vào mặt Adler “Về các vấn đề thực chất, chúng tôi se lắng nghe quan điểm của các ông và xem xét liệu nó có mâu thuẫn với lợi ích an ninh của chúng tôi hay không” Đây là ngôn từ ngoại giao hàm ý rằng Adler giờ phải lặp lại những gì ông vừa nói….và giải thích thêm. Đây là một yêu cầu rõ ràng về một tuyên bố khác, với một số nhượng bộ nào đó, để nhận được lời hứa mơ hồ của chính phủ Nhật, có lẽ là một chút nhượng bộ
“Có lẽ tôi đã không nói rõ” Adler nói sau khi nhấp một ngụm nước “Những gì đất nước các ông vừa làm là một hành động chiến tranh chống lại Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ. Hậu quả của những hành động này sẽ rất thảm khốc. Chúng tôi đang đưa cho đất nước các ông cơ hội để rút lui khỏi những hành động này mà không đổ máu”
Những người Mỹ khác ngồi quanh bàn không nói một lời và cũng không nhìn nhau: Quá mạo hiểm. Phái đoàn Mỹ có rất ít thời gian để nghiên cứu chiến lược và cách tiếp cận và họ không ngờ Adler đi xa đến vậy
“Một lần nữa” viên đại sứ nói sau khi suy nghĩ một lúc “Cá nhân tôi thấy giọng điệu của ông thật đáng tiếc. Như các ông biết, đất nước chúng tôi có lợi ích an ninh hợp pháp và nên kinh tế và an ninh của chúng tôi bị tổn hại sâu sắc bởi các dự luật của Mỹ. Điều 51 của Hiến chương Liên hợp quốc khẳng định quyền thực hiện các biện pháp tự vệ của bất kỳ quốc gia có chủ quyền nào. Chúng tôi không làm gì hơn cả” Ngay cả những người Mỹ trên bàn cũng nhận thấy đây là một cách diễn đạt khéo léo và yêu cầu lịch sự lặp lại như một đề nghị về cơ hội thực sự để đàm phán
Cuộc thảo luận ở giai đoạn đầu tiếp tục kéo dài thêm 90 phút, không bên nào chịu lùi bước, mỗi bên chỉ lặp lại các từ, hầu như không thay đổi cụm từ. Sau đó đến lúc nghỉ giữa giờ. Nhân viên an ninh đã mở các cánh cửa kiểu Pháp hướng tới khu vườn đầy trang nhã của ĐSQ và mọi người bước ra đó, bề ngoài là hưởng không khí trong lành nhưng thực tế lại làm việc nhiều hơn. Khu vườn quá lớn để nghe trộm, và gió thổi qua những tán cây.
“Vậy, Chris, chúng đã bắt đầu” Seiji Nagumo nói, nhấp ngụm cà phê – anh đã cố tình chọn để thể hiện thiện cảm của mình với người Mỹ; tương tự, Christopher Cook đang uống trà
“Các anh monng đợi chúng tôi nói gì?” viên trợ lý ngoại trưởng hỏi
“Những phát biểu mở đầu này không đáng ngạc nhiên” Nagumo thừa nhận
Cook quay lại, nhìn chằm chằm vào bức tường trong viền. Anh khẽ nói “Các anh sẽ nhượng bộ gì?”
“Guam, chắc chắn, nhưng không hơn nữa” Nagumo trả lời với cùng giọng điệu “Còn các anh?”
“Cho đến nay, không có gì”
“Anh phải cho tôi thứ gì đó để có thể hợp tác được, Chris”Nagumo nhận xét
“Khoong có gì cả, ngoại trừ có lẽ là lời kêu gọi chấm dứt thù địch – trước khi họ thực sự bắt đầu cuộc chiến”
“Khi nào chuyện đó sẽ xảy ra?”
“Ơn Chúa, không phải ngay lập tức. Chúng ta vẫn còn thời gian để giải quyết. Hãy tận dụng nó” Cook thúc giục
“Tôi sẽ chuyển lời nhắn. Cảm ơn” Nagumo bước tới gia nhập với một thành viên trong phái đoàn Nhật Bản. Cook cũng làm tương tự, và tìm thấy Scott Adler 3 phút sau đó
“Guam, phi quân sự, điều đó là chắc chắn. Có thể hơn, nhưng không chắc chắn”
“Thú vị thật” Adler nghĩ “Vậy cậu đã đúng khi nói họ cho phép chúng ta giữ thể diện. Tốt lắm, Chris”
“Chúng ta sẽ đề xuất gì ngược lại?”
“Không cần đáp lại” vị Phó ngoại trưởng lạnh lùng. Ông đang nghĩ về cha mình và các hình xăm trên cánh tay và làm thế nào ông biết số 9 chính là số 6 lộn ngược và cách thức tự do của cha ông đã bị tước đoạt bởi một quốc gia từng liên minh với chủ nhân của ĐSQ này và khu vườn lạnh giá đáng yêu của nó. Adler biết, hơi không chuyên nghiệp khi nghĩ thế. Nhật Bản từng cung cấp một nơi trú ẩn an toàn cho vài người Do Thái Châu Âu may mắn trong những năm đó, một trong số họ từng là một bộ trưởng trong nội các dưới thời Jimmy Carter. Có lẽ nếu cha ông là một trong số những người Do Thái may mắn này thì thái độ của ông đã khác, nhưng cha ông không thuộc nhóm may mắn đó và thái độ của ông cũng không thay đổi “Khởi đầu thì chúng ta cứ tiếp tục cứng rắng để xem chuyện gì sẽ xảy ra”
“Tôi nghĩ đó là một sai lầm” Cook nói sau một lúc
“Có lẽ thế” Adler kết luận “Nhưng họ đã mắc sai lầm trước”
• • •
Mấy người bên quân đội không thích nó một chút nào. Mấy người bên dân sự thì càng khó chịu hơn, họ đã chọn vị trí này nhanh hơn gấp năm lần so với những kẻ ngốc mặc quân phục, chưa kể hoàn toàn bí mật và ít tốn kém hơn
“Các anh chưa bao giờ nghĩ đến việc che dấu hiện trường?” Viên tướng Nhật hỏi
“làm cách nào mà người ta có thể tìm được nó?” viên kỹ sư cao cấp hỏi lại
“Họ có máy ảnh trên vệ tinh có thể chụp được cả bao thuốc lá nằm trên mặt đất”
“Và phải tìm thế với cả đất nước” Viên kỹ sư nhún vai “Chúng tôi nằm sâu trong thung lũng và các bức tường quá dốc nên tên lửa đạn đạo đang bay tới không thể đánh trúng mục tiêu trừ khi đỉnh núi bị nổ tung trước” ngươi đàn ông chỉ ra “Và giờ họ thậm chí còn không có cả tên lửa đạn đạo cần thiết để làm việc đó” anh ta thêm vào
Cấp trên dặn dò vị tướng phải nhẫn nhịn, sau cơn tức giận bộc phát, ông ta đã nhẫn nại được phần nào. Giờ ông ta đang chỉ huy hiện trường “Nguyên tắc đầu tiên là không để bên kia phát hiện ra”
“Vậy thì chúng ta phải dấu nó?” Viên kỹ sư lịch sự hỏi
“Phải”
“Lưới ngụy trang trên các tháp cao?” Họ đã làm việc đó trong suốt giai đoạn xây dựng
“Đó là một khởi đầu tốt. Sau này, chúng ta sẽ xem các biện pháp lâu dài hơn”
• • •
“Bằng tàu hỏa, hả?” nhân viên AMTRAK ghi lại sau khi báo cáo tình hình “Khi tôi bắt đầu làm ngành này, tôi từng làm cho Công ty đường sắt Phương Bắc (Great Northern) và có nửa tá lần bên không quân từng đến bàn thảo cách vận chuyển tên lửa bằng đường sắt. Chúng tôi từng giúp họ vận chuyển rất nhiều bê tông”
“Vì vậy cậu thực sự nghĩ về chuyện này vài lần?” Betsy Fleming hỏi
“Ồ, đúng thế” nhân nhiên dừng lại “Tôi có thể xem các bức ảnh không?” Cuộc họp giao ban an ninh chết tiệt diễn ra hàng giờ đồng hồ, với một loạt những lời đe dọa không cần thiết, sau đó anh ta sẽ lại được đưa về khách sạn để điền các form và cho phép FBI tiến hành các biện pháp an ninh
Chris Ccott bật máy chiếu. Anh và Fleming đều có phân tích của mình, nhưng bằng cách mời một nhà tư vấn khác tham gia, họ sẽ được nghe những quan điểm sâu sắc và sáng tạo. Bức ảnh đầu tiên là về tên lửa, chỉ để cho anh ta biết thứ đó lớn như thế nào. Sau đó cho anh ta xem bức tranh về toa tàu.
“Được rồi, nó giống như toa trần, dài hơn hầu hết các toa, có lẽ đặc biệt được chế tạo để bốc hàng này. Kết cấu thép. Người Nhật rất giỏi trong việc làm mấy thứ kiểu này, với các kỹ sư giỏi. Đây là một chiếc cần cẩu đang nâng thứ gì đó. Một trong những con quái vật đó nặng bao nhiêu?”
“khoảng 100 tấn/tên lửa” Betsy trả lời “Thể thể thêm 20 tấn cho trọng lượng container vận tải”
“Cái này khá nặng, nhưng cũng không phải quá lớn. Xe và lòng đường có thể chịu được trọng tải này” anh ta dừng lại một chút “Tôi không thấy bất kỳ kết nối điện tử rõ ràng nào, chỉ là phanh xe thông thường. Hai người nghĩ nó có thể va vào mấy chiếc ô tô này không?”
“Có lẽ là không. Anh nói xem” Chris Scott nói
“Tôi đã nói điều tương tự với Không quân hai mươi năm trước về MX (tên lửa xuyên lục địa). Phải, anh có thể di chuyển chúng, nhưng không khó để tìm trừ khi anh chế tạo rất nhiều toa xe lửa trông giống hệt nhau – và thậm chí là như thế, giống như phần lớn đường ray của công ty Northern, anh phải có một mục tiêu thật đơn giản, đường dài và mảnh và đoán xem đường sắt từ Minneapolis tới Seattle còn dài hơn tất cả các đường sắt khổ tiêu chuẩn của Nhật cộng lại
“Vậy thì sao?” Fleming hỏi
“Vậy thì đây không phải là toa vận chuyển tên lửa phóng, nó chỉ là toa vận chuyển. Chị không cần tôi phải nói rõ điều đó chứ”
Không, nhưng sẽ yên tâm hơn khi người khác khẳng định, Betsy nghĩ “Còn gì nữa?”
“Không quân liên tục nói với tôi rằng những thứ này tinh vi đến mức nào. Chúng không thể va chạm. Tốc độ hoạt động bình thường chịu tác dụng của lực G theo phương ngang và lực G gia tốc bằng nửa phương thẳng đứng. Điều đó không tốt cho tên lửa. Vấn đề thứ hai là Kích thước. Các toa xe dài khoảng 90 feet, và các toa trần/flatcar phù hợp với đường ray của họ dài khoảng 60 feet. Đường sắt của họ chủ yếu là khổ hẹp. Chị có biết lý do tại sao không?”
“Tôi chỉ đoán là do họ sao chép…”
“Tất cả là vấn đề kỹ thuật, ok?” viên quản lý AMTRAK nói “Đường sắt khổ hẹp sẽ cho khả năng đi sâu vào các điểm hẹp hơn, rẽ hơn, nói chung là làm những việc nhỏ hơn. Tốc độ và sự ổn định, phải sử dụng đường sắt rộng hơn, như đường sắt dành cho Shin-Kansen. Chiều dài của hàng hóa và chiều dài tương ứng của toa có nghĩa là nếu khúc cua quá lớn, toa chồng lên đường tiếp theo và có nguy cơ va chạm trừ khi dừng giao thông đi ngược chiều. Vì vậy, tên lửa nên ở đâu đó ngoài đường tàu shinkansen, phải thế. Tiếp theo là vấn đề về hàng hóa. Nó thực sự rắc rối với tất cả mọi người”
“Tiếp tục đi” Betsy Fleming nói
“Bởi vì tên lửa rất mỏng, vì vậy phải giảm tốc độ – do đó phá hỏng lịch trình và lịch điều động tàu của chúng tôi. Chúng tôi không bao giờ muốn làm việc đó. Tiền họ trả thì dược đấy, nhưng có lẽ sẽ gặp thiệt hại nếu về lâu về dài. Chuyện này cũng sẽ xảy ra tương tự với bọn họ, phải không? Thậm chí còn tệ hơn. Các tuyến Shin-Kansen là tuyến đường chở hành khách tốc độ cao. Họ phải đáp ứng đúng thời gian biểu chặt chẽ đến mức cô không thể tin được và họ sẽ không thích những thứ khiến lịch trình rối tung lên” anh ta dừng lại “Đoán xem? Nếu họ vận chuyển những thứ này từ nhà máy đến một nơi khác bằng những mấy toa này, thì tôi cá rằng tất cả công việc của họ đã hoàn thành vào ban đêm. Nếu tôi là cô, tôi sẽ săn mấy toa xe này theo hướng đó và sẽ tìm thấy chúng nhàn rỗi ở một bãi trống nào đó. Sau đó, tôi sẽ tìm kiếm các tuyến đường sắt phân kỳ với tuyến chính nhưng không có điểm đến rõ ràng”
Scott thay đổi slide “Anh biết bao nhiêu về đường sắt của họ?”
“Tôi đã đến đó nhiều lần. Đó là lý do vì sao họ yêu cầu anh báo cáo cho tôi”
“Chà, nói tôi nghe anh nghĩ gì về cái này” Scott chỉ vào màn hình
• • •
“Một radar cmn tuyệt vời” một kỹ thuật viên nhận xét. Để hỗ trợ nhiệm vụ máy bay ném bom B-1, chiếc rơ-mooc này đã được máy bay chở đến Elmendorf. Phi hành đoàn của B-1 giờ đang làm việc và các chuyên gia radar, sỹ quan và binh sỹ, đang kiểm tra các đoạn ghi âm trên chuyến bay trinh sát vừa thực hiện
“Radar mảng pha theo từng giai đoạn trên không?” một thiếu tá hỏi
“Chắc chắn là thế. Cũng chắc chắn cmn không phải APY-1 chúng ta bán cho họ 10 năm trước. Radar này có công suất hơn 2 triệu watt, thể hiện qua sự tăng vọt về cường độ tín hiệu. Biết bọn họ có gì ở đây không? Ăng ten xoay, có lẽ là ăng ten mảng phẳng (planar array)” viên trung sỹ trưởng nói “Vậy là nó đang quay, được rồi. Nhưng bọn họ cũng có thể điều khiển nó bằng điện tử”
“Theo dõi và quét?”
“Sao không? Đó là một radar tần số nhanh. Khỉ thật, tôi ước gì chúng ta có một chiếc radar như vậy, sir” viên trung sỹ cầm một bức ảnh về chiếc máy bay này “Thứ này sẽ là một vấn đề với chúng ta đấy. Tất cả công suất đó -sẽ khiến ngài không biết liệu chúng có bắt được sóng chúng ta hay không. Cũng khiến tôi không rõ liệu họ có lần ra được chuyến đi vừa rồi của chúng ta hay không nữa, sir”
“Từ khoảng cách xa thế?” Chiếc B-1B không phải là một máy bay tàng hình. Ở mặt trước, nó có khả năng làm giảm sóng radar, nhưng ở mặt bên, tiết diện của radar tương đối lớn, tuy nhiên, nó vẫn nhỏ hơn so với máy bay thông thường và máy bay cùng kích thước
“Vâng, sir, Tôi cần nghiên cứu lại các bản ghi”
“Anh cần tìm gì?”
“Rotodome/ Ăng ten quay có lẽ quay khoảng 6 lần mỗi phút. Các xung và khoảng thời gian mà chúng tôi ghi lại là như nhau. Phần còn lại, chúng đang quét chúng tôi bằng sóng radar”
“Tốt lắm, trung sỹ. Hãy làm đi”