Chương 34 NGỒI CHUNG MỘT THUYỀN
Yamata tức giận quay lại Tokyo. Đã 30 năm kinh doanh, cách điều hành của ông ta là định hướng chỉ đạo, sau đó để cấp dưới nghiên cứu chi tiết, trong khi ông ta xem xét các vấn đề chiến lược khác và chuyện này ông ta tưởng dễ nhưng không ngờ lại khó đến vậy. Dù sao thì 20 zaibatsu lớn nhất hiện giờ đều là cấp dưới của ông ta. Tất nhiên là bản thân họ không nghĩ thế. Yamata-san tự mỉm cười. Đó là suy nghĩ liều lĩnh. Thao túng chính phủ rất dễ dàng, nhưng phải mất rất nhiều năm phỉnh phờ mới thu phục được những người này. Nhưng bây giờ, bọn họ đang làm theo chỉ đạo của ông ta, chỉ cần một người chỉ huy chỉ dẫn đến tận nơi. Vì vậy, ông ta phải lên chiếc máy bay gần như trống rỗng và quay lại để ổn định nỗi bất an của bọn họ
“Điều đó là không thể” ông ta khẳng định
“Nhưng ông ta nói..”
“Kozo, Tổng Thống Durling có thể nói bất kỳ điều gì ông ta muốn. Nhưng tôi nói vơi anh là họ không thể xây dựng lại dư liệu trong thời gian vài tuần. Nếu họ cố gắng mở lại thị trường hôm nay thì tất cả sẽ rơi vào hỗn loạn” ông ta nhắc nhở họ “và hỗn loạn thì tốt cho chúng ta”
“Còn Châu Âu thì sao?” Tanzan Itagake hỏi
“họ sẽ thức dậy vào cuối tuần và nhận ra chúng ta đã mua cả lục địa” Yamata nói “Trong vòng 5 anwm, Hoa Kỳ sẽ là cửa hàng tạp hóa và châu Âu là cửa hàng của chúng ta. Cùng lúc đó, đồng Yen sẽ là đồng tiền mạnh nhất thế giới. Cùng lúc đó, chúng ta sẽ có một nền kinh tế quốc gia hội nhập hoàn toàn và một đồng minh lục địa mạnh mẽ. Hai nước sẽ có nguồn tài nguyên tự cung tự cấp hiệu quả, không phải giả tạo để kiểm soát dân số trên các hòn đảo quê hương của mình” ông ta nói thêm “và chúng ta sẽ có các nhà lãnh đạo chính trị sống đúng với vị thế quốc gia. Các bạn của tôi, đó sẽ là bước tiếp theo”
Đúng thế, Binichi Murakami tự nhủ đằng sau khuôn mặt vô cảm. Ông nhớ rằng mình đã đồng ý tham gia một phần vì cuộc đụng độ một người đàn ông vô gia cư say xỉn trên đường phố Washington. Sao một người thông minh như ông lại có thể bị ảnh hưởng bởi cơn tức giận bất chợt như thế? Nhưng chuyện đã xảy ra rồi và giờ ông đang mắc kẹt trên con tàu cướp biển này. Nhà công nghiệp nhấp ngum sake và giữ im lặng khi Yamata-san luyên thuyên về tương lai đất nước. Tất nhiên, ông ta thực ra đang nói về tương lai của chính mình và Murakami tự hỏi bao nhiêu người quanh bàn này nhận ra điều đó. Những thằng ngu. Nhưng thật không phải khi nói vậy, phải không? Dù sao ông cũng là một trong số bọn họ
• • •
Thiếu tá Boris Scherenko nuôi không dưới 11 điệp viên cấp cao trong chính phủ Nhật, trong đó có 1 người là phó cục PSID (Phó Cục trưởng Cục điều tra An ninh) vốn sang Đài Loan cách đây vài năm để đi gái mại dâm và đánh bạc nên được ông tuyển dụng, hiện là điệp viên giá trị nhất dưới quyền- có tiềm năng được thăng chức đứng đầu cơ quan và cho phép các rezidentura/ sĩ quan tình báo Nga ở Tokyo có thể theo dõi và tác động đến các hoạt động phản gián trên khắp đất nước. Điều khiến viên sỹ quan tình báo Nga bối rối là cho đến thời điểm này, chẳng ai trong số các điệp viên của ông giúp ích được gì nhiều
Sau đó là vấn đề làm việc với người Mỹ. Vì được đào tạo chuyên nghiệp và có kinh nghiệm, ông có cảm giác như mình đang tổ chức ủy ban chào đón các nhà ngoại giao từ Sao Hỏa. Bức điện từ Moscow giúp ông dễ dàng chấp nhận hơn, hoặc có gì đó rõ ràng hơn. Có vẻ như Nhật cùng với Trung Quốc đang có kế hoạch cướp đoạt khu vực khoáng sản quý giá nhất của Nga, và lấy đó làm hậu thuẫn để phát triển thành quốc gia hùng mạnh nhất thế giới. Và điều kỳ lạ nhất là Scherenko lại không nghĩ đó là kế hoạch điên rồ. Rồi ông nhớ đến các lệnh giao nhiệm vụ của mình
20 đầu đạn tên lửa, ông nghĩ. Đây là lĩnh vực ông chưa bao giờ điều tra. Dù sao thì Moscow đã bán mấy thứ này cho Nhật. Chắc hẳn họ đã cân nhắc rằng những tên lửa đó sẽ được sử dụng – nhưng không, tất nhiên là họ không xem xét đến khả năng đó. Scherenko tự nhủ với bản thân rằng ông đã ngồi chung thuyền với người đàn ông tên Clark, một người đầy kinh nghiệm, và sau một vài ly rượu và bầu không khí ấm áp hơn, ông sẽ hỏi một cách tế nhị xem đường lối chính trị của người Mỹ có mù mờ như những gì ông đang nhận được hay không, bất kể chính phủ của ai. Có lẽ người Mỹ này có thể tiết lộ vài tin hữu dụng. Dù sao thì chính phủ của họ luôn thay đổi sau mỗi 4 hoặc 8 năm. Và có lẽ họ đã quen với điều đó rồi
20 tên lửa, ông nghĩ, mỗi tên lửa có 6 đầu đạn. Một thời, người ta từng nghĩ đến chuyện một ngày nào đó, hàng nghìn quả tên lửa có thể được bắn đi và cả hai bên thực sự đã phát điên để chấp nhận nó như một thực tế chiến lược của cuộc sống. Nhưng giờ, khả năng chỉ 10 hoặc 20 tên lửa bắt đi- bọn họ thực sự đang ngắm vào nước nào? Người Mỹ có thực sự đứng lên vì ….cái gì nhỉ? Bạn bè? Hay đồng mình của họ? hay liên kết? hay kẻ thù cũ mà địa vị thế nào vẫn còn chưa quyết định ở Washington? Liệu họ có giúp đất nước ông chống lại nguy cơ cũ/mới hay không? Ông cứ nghĩ về hai mươi tên lửa nhân với sáu đầu đạn. Chúng sẽ nhắm đồng đều vào các mục tiêu và đủ để phá hủy toàn bộ nước ông. Và nếu đó là sự thật thì bọn chúng chắc chắn sẽ ngăn Hoa Kỳ hỗ trợ
Chà, Scherenko dánh giá, vậy thì Moscow đã đúng. Hợp tác đầy đủ giữa 2 nước bây giờ là cách tốt nhất tránh tình trạng này. Mỹ muốn xác định vị trí của các tên lửa, có lẽ có ý định phá hủy chúng. Và nếu họ không làm thì Nga cũng sẽ làm
Cá nhân viên thiếu tá kiểm soát ba điệp viên. Cấp dưới của ông kiểm soát số còn lại và theo lệnh ông, họ gửi các thông tin đi khắp các hộp thư chết rải rác trong thành phố. Bạn có biết về…Bao nhiêu người sẽ trả lời được thông tin này? Ông không lo lắng chuyện những điệp viên kia sẽ không thể nhận được thông tin họ cần, nhưng nếu ai đó lợi dụng cơ hội này báo cáo lên chính phủ Nhật, thì điều đó thật tệ. Việc hỏi về một vấn đề quan trọng như vậy khá mạo hiểm, vì có thể có một tên gián điệp nhân cơ hội để thanh lọc bản thân, trở thành người yêu nước, giao nộp những mệnh lệnh vừa nhận được và rửa sạch tội lỗi. Nhưng bạn phải chấp nhận rủi ro thôi. Sau nửa đêm, ông ta đi dạo, chọn khu vực giao thông tấp nập để đặt mật thư, đồng thời đưa tín hiệu cảnh báo cho người dưới quyền. Ông hy vọng một nửa PSID do ông kiểm soát sẽ phụ trách khu vực này. Ông nghĩ vậy, nhưng bạn không bao giờ biết chắc chắn, phải không?
• • •
Kimura biết mình đang gặp rủi ro, nhưng giờ anh không còn lo lắng nữa. Tất cả những gì anh thực sự hy vọng là anh đang hành động như một người yêu nước, và rằng mọi người sẽ hiểu phần nào và tôn trọng anh sau khi anh bị xử vì tội phản quốc. Một điều an ủi khác là anh sẽ không chết một mình “Tôi có thể sắp xếp một cuộc gặp với cựu thủ tướng Koga” anh đơn giản nói
Ôi, Cứt thật, Clark ngay lập tức nghĩ. Anh muốn trả lời, tôi chỉ là một thằng cmn gián điệp thôi. Tôi có phải là đại diên cmn bộ ngoại giao éo đâu. Tin tốt duy nhất lúc này là Chavez không hề phản ứng gì. Chắc hẳn trái tim của cậu chàng đã ngừng đập, John tự nhủ, giống y như anh
“Để làm gì?” anh hỏi
“Tình hình rất tệ, phải không? Koga-san không liên quan gì cả. Ông ấy vẫn là người có ảnh hưởng chính trị. Chính phủ của anh nên quan tâm đến quan điểm của ông ayas”
Phải, nói thì dễ lắm. Nhưng Koga cũng là một chính trị gia mãn nhiệm, ngoài cuộc rồi, và có lẽ sẵn sàng đánh đổi mạng sống của vài người nước ngoài để dọn đường quay lại chính phủ; hoặc chỉ là người đặt lợi ích đất nước lên trên cá nhân – Clark nghĩ khả năng này có thể biến mất bất kỳ lúc nào “Trước khi tôi có thể chấp nhận đề nghị này, tôi cần xin chỉ dẫn từ chính phủ nước mình” John nói, hiếm khi tỏ ra bị động, nhưng anh chưa trải qua chuyện này bao giờ
“Vậy thì tôi đề nghị anh xin chỉ thị đó nhanh đi” Kimura nói thêm rồi đứng dậy và rời đi
“Tôi luôn không biết liệu cái bằng thạc sỹ về quan hệ quốc tế của tôi có hữu ích không nữa” Chavez nhận xét, nhìn chăm chăm vào ly rượu đã uống hết một nửa “tất nhiên là phải sống đủ lâu để còn lấy được cái bằng đó đã” Anh không nói thêm là sẽ tốt hơn nữa nếu lấy được vợ, ổn định cuộc sống và sinh con, có cuộc sống bình thường vào ngày nào đó
“Thật tốt khi thấy cậu vẫn còn có khiếu hài hước” Yevgeniy Pavlovich”
“Anh biết là họ sẽ bảo chúng ta làm việc đó”
“Da/phải” Clark gật đầu, giữ vững vỏ bọc là một nhà báo Nga và giờ cố gắng nghĩ như một người Nga. Liệu KGB có chương nào hướng dẫn cho mấy việc thế này không nhỉ? Chứ CIA thì anh chắc cmn là không có rồi
• • •
Như thường khi, đoạn băng ghi hình rõ ràng hơn so với phân tích của các sỹ quan tác chiến. Các sỹ quan tình báo tin rằng ba hoặc có thể bốn máy bay đang thăm dò hệ thống phòng không của Nhật Bản, dựa trên mô hình hoạt động của Mỹ. Tuy nhiên, đó chắc chắn không phải là máy bay trinh sát điện tử EC-135. Loại máy bay này dựa trên một thiết kế gần 50 năm, với ăng-ten đủ lớn để bắt tất cả các tín hiệu truyền hình ở bán cầu đông, dẫn đến tiếng vọng radar lớn hơn nhiều. Bên cạnh đó, Mỹ có lẽ không còn đến 4 chiếc máy bay loại này. Vì vậy, phải là loại máy bay khác, có lẽ là máy bay ném bom B-1B, mấy người bên tình báo dự đoán. B-1B là một máy bay ném bom, và mục đích của nó còn thâm độc hơn là chỉ thu thập các tín hiệu điện tử. Trong trường hợp đó, người Mỹ đang coi Nhật Bản là kẻ thù, và do đó phải do thám hệ thống phòng không của Nhật Bản để tung đòn chí mạng, một quan điểm mới với cả hai bên trong cuộc chiến này, mấy cái đầu lạnh nghĩ, không rõ hiện giờ có thể coi là chiến tranh không. Nhưng nếu không phải chiến tranh thì là gì? Phần lớn các nhà phân tích đặt câu hỏi, đặt thêm tín hiệu cho các nhiệm vụ tiến hành trong đêm
Ba chiếc E-767 lại tiếp tục hoạt động, trong đó hai chiếc đang hoạt động và một chiếc chờ sẵn trong vai trò phục kích. Lần này, các radar đã được bật nguồn và các thông số của phần mềm xử lý tín hiệu được thay đổi điện tử để cho phép theo dõi các mục tiêu tàng hình ở tầm xa dễ dàng hơn. Họ phụ thuộc vào đặc tính vật lý này. Kích thước của ăng-ten kết hợp với sức mạnh của tín hiệu và tần số của sóng điện tử khiến nó có thể bắt được hầu hết mọi thứ. Chuyện này mang cả ý nghĩa tốt và xấu, các sỹ quan tác chiến nghĩ, khi nhận được tất cả các loại tín hiệu. Tuy nhiên có một sự thay đổi. Khi họ nghĩ mình nhận được một tín hiệu yếu từ một vật thể đang chuyển động ở khoảng cách xa, họ bắt đầu hướng máy bay chiến đấu theo hướng đó. Các máy bay Eagle chưa bao giờ nhận được tín hiệu kiểu đó trong vòng 100 dặm. Các tín hiệu được trả về thường bị mờ đi khi E-767 chuyển tần số từ thu sóng dài sang theo dõi sóng ngắn, và điều đó không mang lại hiệu quả tốt cho băng tần Ku cần thiết để ngắm bắn mục tiêu. Nó cho thấy rằng người Mỹ vẫn đang thăm dò, và có lẽ họ biết rằng mình đang bị theo dõi. Và, mọi người nghĩ, nếu không có gì xảy ra thì cũng đào tạo thêm cho các phi công chiến đấu. Nếu thực sự có chiến tranh, tất cả những người đang tham gia đều tự nhủ, thì đúng là cuộc chiến ngày càng trở nên thật hơn
• • •
“Tôi không chấp nhận chuyện đó” viên đại tá nói
“Sir, tôi thấy có vẻ như họ đang theo dõi anh. Họ đang quét anh với tốc độ gấp đôi dựa theo lý giải của tôi khi nhìn số vòng quay của vòm ăng ten. Radar của họ toàn hoàn điều khiển điện tử, chúng có thể điều hướng tia và thực tế đang điều hướng tia đấy” lập luận của viên trung sỹ rất có lý và giọng nói rất tôn trọng, vù viên sỹ quan dẫn đầu nhóm bay đang tỏ ra hơi quá tự hào và có vẻ không sẵn sàng lắng nghe. Anh ta đã nghe môt chút về những thứ đó, nhưng giờ chỉ nhún vai
“Có thể họ đã bắt được chúng ta một vài lần, có thể vì chúng ta đối mặt với họ. Lần sau chúng ta sẽ thiết lập đường tuần tra xa hơn và do thám trực tiếp. Điều này sẽ làm giảm tiết diện radar của chúng ta rất nhiều. Chúng ta phải quấy rối họ và xem phòng thủ của họ phản ứng thế nào”
Tốt hơn là anh đúng, người anh em, viên trung sỹ nghĩ, nhìn ra ngoài cửa sổ. Căn cứ không quân Elmendorf ở Alaska đang phải chịu thời tiết mùa đông khắc nghiệt – khí hậu là kẻ thù tồi tệ nhất của máy móc nhân tạo. Tất cả các máy bay ném bom B-1 đều để trong nhà chứa máy bay tránh bị vệ tinh Nhật Bản nhìn thấy, dù vệ tinh của bọn họ có đang hoạt động trên bầu trời hay không. Tuy nhiên, vẫn không ai chắc về chuyện này
“Đại tá, tôi chỉ là một trung sỹ loay hoay nhiều năm với màn hình, nhưng tôi cẩn trọng. Tôi không biết radar này có cho anh biết là nó tốt thế nào không, chứ tôi thì chắc cmn nó nó cực kỳ tốt đấy”
“Chúng tôi sẽ cần thận” viên đại tá hứa “Tối mai chúng tôi sẽ có băng ghi cho các cậu”
“Đã rõ, sir” Tốt hơn là anh đúng, người anh em, viên trung sỹ lại nghĩ
• • •
USS Pasadena đã đến đầu phía bắc của đường tuần tra phía tây Midway. Các tàu ngầm có thể được đánh dấu bằng sóng vô tuyến vệ tinh và chỉ PacFlt SubOps (Đơn vị tác chiến hạm đội tàu ngầm Thái Bình dương ) mới biết vị trí của chúng
“Không hẳn là một đường tuần tra” Jones nhận xét, nhìn vào biểu đồ. Anh vừa đến để báo cáo SOSUS đã biết được bao nhiêu về các chuyển động của hải quân Nhật Bản, nhưng thực ra cũng không có gì nhiều để báo cáo. Tin tốt nhất hiện giờ là SOSUS, dù với phần mềm theo dõi được Jones cải tiến, vẫn không phát hiện ra đường tuần tra của Olympia, Helana, Honolunu, Chicago và giờ Pasadena “Trước đây chúng ta thường có nhiều tàu hơn để lấp đầy khoảng trống này”
“Ron, đó là tất cả những gì SSN có lúc này” Chambers trả lời “và, phải, không nhiều lắm. Nhưng nếu bọn họ đưa mấy con tàu chạy diesel của bọn họ tiến vào thì tốt hơn là nên cẩn thận” Washington đã đưa mệnh lệnh, không cho phép tàu chiến nào của Nhật được tiến vào phía đông và nếu cần thì có thể được phép phá hủy chỉ 1 trong những tàu ngầm của bọn họ, có lẽ thế và phải nhận được lệnh chấp thuận trước khi hành động. Mancuso và Chambers không có nói cho Jones biết chuyện đó, không nên khiêu khích khiến cậu chàng lại tức giận
“Chúng ta đã điều động số lượng lớn SSN (tàu ngầm)…”
“Chính xác là 17 con ở Bờ Tây” Chambers nói “Sẽ mất tối thiểu 6 tháng để tái khởi động, chưa kể huy động thủy thủ đoàn”
Mancuso nhìn lên “Đợi 1 phút, còn mấy con 726 của tôi thì sao?
Jones quay lại “Tôi tưởng chúng đã được nghỉ hưu?”
SubPac lắc đầu “mấy người bên môi trường không đồng ý. Tất cả vẫn đang có thủy thủ đoàn đảm trách”
“Tổng cộng 5 con” Chambers bình tĩnh nói ‘Nevada, Tennesssee, West Virginia, Pennsylvania và Maryland. Sir, đáng để gọi về Washington đấy”
“Ồ, đúng vậy” Jones đồng ý. Mấy con tàu lớp 726 thường được gọi là lớp Ohio, chậm hơn 10 hải lý so với các tàu ngầm tấn công nhanh lớp 688 và khả năng cơ động kém hơn nhiều, nhưng chúng rất yên tĩnh. Hơn thế, chúng gần như yên lặng
“Wally, cậu có nghĩ chung ta có thể xin xây dựng đội không?”
“Tại sao không, thưa tướng quân. Chúng ta có thể đưa chúng về biển trong vòng 1 tuần…10 ngày là tối đa, nếu chúng ta có người chỉ huy phù hợp”
“Chà, vậy thì tôi có thể làm điều gì đó” Mancuso nhấc điện thoại gọi về Washington.
Thị trường chứng khoán trung tâm Châu Âu mở cửa lúc 10.00 theo giờ địa phương, tương ứng 9.00 ở London và 4.00 sáng ở New York. Lúc đó ở Tokyo là 6.00 tối, sau một tuần buôn bán thú vị, những người ở đây đang ở trạng thái buồn tẻ, suy ngẫm về sự sáng chói của mình trong vụ ‘chém giết’ vừa thực hiện
Các nhà đầu tư tiền tệ ở trung tâm Nhật Bản ngạc nhiên khi thấy mọi thứ bắt đầu như thường. Thị trường trực tuyến vẫn mở như thường khi như khi nó mở cửa đón các hàng dài khách đợi sẵn trong mùa sale. Có tin đồn chuyện nọ chuyện kia nhưng không ai ở đây thực sự tin điều đó. Họ đồng loạt nhấc điện thoại gọi cho cấp trên để xin chỉ thị, ngạc nhiên về những tin tức từ Berlin và những trung tâm tài chính Châu Âu khác
• • •
Trong văn phòng FBI tại New York, máy tính được kết nối với mạng thương mại quốc tế hiển thị chính xác hình ảnh giống như mọi màn hình khác đang chiếu trên toàn thế giới. Chủ tịch FED và Bộ trưởng Fiedler đang chăm chú theo dõi. Cả hai đều gắn tai nghe, giữ liên lạc tới hội nghị trực tuyến với các đồng nghiệp khắp Châu Âu
Ngân hàng Trung Ương Đức (Bundesbank) đi những bước đầu tiên, chuyển 500 tỷ yen sang đồng usd với Ngân Hàng Hongkong, một giao dịch thận trọng để thử nghiệm thị trường. Tất nhiên hong kong xử lý ngay lập tức, vì nghĩ đã nhìn thấy một lợi thế nhỏ trong sai lầm của người Đức. Bundesbank thật ngu ngốc khi hy vọng tái mở cửa thị trường chứng khoán New York sẽ làm tăng giá đồng usd. Fiedler thấy thỏa thuận đã được thực hiện. Ông quay sang chủ tịch FED và nháy mất. Bước tiếp theo là Thụy Sỹ và lần này là mua Trái phiếu kho bạc Mỹ với trị giá 1000 tỷ yen. Giao dịch này cũng được thực hiện online trong chưa đầy 1 phút. Bước tiếp theo trực tiếp hơn. Ngân hàng Bern Commercial Bank cũng mua lại đồng Frans Thụy Sỹ từ một ngân hàng Nhật, bằng đồng yen, đây là một động thái kỳ lạ khác được chính phủ Thụy Sỹ gọi trực tiếp
Ngay từ khi mở cửa thị trường chứng khoán Châu Âu đã chứng kiến một loạt động thái khác. Các ngân hàng và tổ chức tài chính thực hiện một động thái chiến lược để mua các tài sản Nhật Bản để đáp lại các thương vụ Nhật Bản mua tài sản của Châu Âu, giờ đang bắt đầu bán tháo chúng, ngay lập tức chuyển đổi đồng yen sang các đồng tiền khác. Đó là khi đèn báo động đầu tiên vang lên ở Tokyo. Các hành động của Châu Âu có thể chỉ để thu lợi nhuận, nhưng việc chuyển đổi tiền tệ củng cố niềm tin đồng yen sẽ rớt giá mạnh, và đây là đêm thứ 6 ở Tokyo, thị trường đã đóng cửa, ngoại trừ các giao dịch tiền tệ và những người phụ trách thị trường Châu Âu
“Giờ thị bọn họ chắc đang lo lắng rồi” Fiedler nhận xét
“Phải tôi thì cũng thế” Jean-Jacques nói tại Paris. Không ai muốn nói ra nhưng Cuộc chiến tranh kinh tế lần thứ nhất đã bắt đầu sớm nhất. Một vài người rất hào hứng, dù nó đi ngược lại trực giác và kinh nghiệm của mình
“Anh biết không, tôi không có mô hình nào dự đoán được điều này” ngồi cách 2 quan chức chính phủ 20 bước chân, Gant cất lời. Hành động của người Châu tuy hữu ích nhưng sẽ gây nhầm lẫn cho mọi mô hình máy tính lập ra và cả định kiến trước nay
“Chà, con mọt máy tính, đó là lý do vì sao chúng ta cần khối óc và sự dũng cảm” George Winston trả lời cụt ngủn
“Nhưng thị trường của chúng ta thì sao?”
Winston cười toe toét “Chắc chắn sẽ biết trong vòng, oh, khoảng 7 tiếng rưỡi nữa. Và cậu thậm chí không phải bán hết E-Ticket (trái phiếu kho bạc Châu Âu). Tinh thần mạo hiểm của cậu đâu rồi?”
“Tôi rất vui khi ai đó đã hài lòng về chuyện này”
• • •
Giao dịch tiền tệ có quy tắc toàn cầu. Khi một loại tiền tệ giảm xuống một mức độ nhất định, giao dịch sẽ dừng lại, nhưng không phải lần này. Hàng loạt chính phủ Châu Âu rút đồng yen ra, giao dịch vẫn chưa dừng lại và đồng yen tiếp tục giảm giá
“Họ không thể làm vậy!” có người ở Tokyo nói. Nhưng họ vẫn đang làm điều đó, vì vậy anh ta nhấc điện thoại lên, ngay cả khi biết sẽ nhận được chỉ dẫn gì. Đồng yen đang bị tấn công. Họ phải ngăn chặn lại và cách duy nhất là bán các đồng ngoại tệ mà họ đang nắm giữ để cứu đồng yen khỏi giảm sâu nữa và thiệt hại trên thị trường quốc tế. Tệ nhất là hành động này chẳng vì lý do nào cả. Đồng yen đang mạnh, đặc biệt so với đồng đô la Mỹ. Nó sẽ sớm thay thế usd trở thành đồng tiền chuẩn của thế giới, đắc biệt nếu thị trường tài chính Mỹ đủ ngu khi định tái mở cửa vào chiều muộn hôm nay. Người Châu Âu đang đật cược mọi thứ vào canh bạc như thách thức mọi bằng cấp tài chính, như vậy thật không hợp lý. Hầu như tất cả các nhà giao dịch Nhật Bản chỉ có thể làm dựa trên kinh nghiệm. Tình huống này thật trớ trêu, họ không thể đánh giá hay hiểu được. Các hành động của họ thật máy móc. Các nước đang lấy Đồng Francs Pháp, French Thụy Sỹ, bảng Anh, D-Mark Đức, guilder Hà Lan và kroner Đan Mạch để mua yen Nhật, mà giá trị tương đối, mọi người ở Tokyo chắc chắn, đồng yen chỉ có thể tăng giá, đặc biệt là nếu người châu Âu gắn đơn vị tiền tệ của mình với đồng đô la.
Họ hơi lo lắng, nhưng họ vẫn làm, hành động theo lệnh của cấp trên, những người thậm chí đang rời nhà để bắt ô tô hoặc tàu hỏa tới các tòa nhà thương mại khác nhau để thực hiện các giao dịch toàn cầu. Các tài sản đang được bán với giá rẻ ở Châu Âu, tính theo yen Nhật. Họ vẫn hy vọng rằng khi thị trường Mỹ tiếp tục lao dốc, tiền tệ châu Âu sẽ giảm giá và cổ phiếu và trái phiếu sẽ giảm giá. Lúc đó, Nhật Bản sẽ có thể mua lại nhiều khối lượng cổ phiếu châu Âu hơn. Tokyo cho rằng hành vi của người châu Âu là rất đáng buồn, họ cả tin hoặc mù quáng, tất nhiên, có thể vì những lý do khác. Nhưng điều đó cũng tốt. Vào giữa trưa giờ Luân Đôn, một động thái khổng lồ đã thực hiện. Các nhà đầu tư cá nhân và các tổ chức tài chính nhỏ đang thấy những gì mọi người đã làm và tiến bước theo- Người Nhật cho rằng điều đó thật ngu xuẩn. Buổi trưa ở Luân Đôn là 7.00 sáng trên bờ biển phía đông Hoa Kỳ.
“Thưa người dân Mỹ” Chính xác vào lúc 7.05, tổng thống Durling phát biểu trên mọi kênh truyền hình “Vào tối thứ 4, tôi đã nói rằn thị trường tài chính Hoa Kỳ sẽ đươc mở cửa trở lại….”
“Đây rồi” Kozo Matsuda nói, ngồi lại văn phòng và theo dõi CNN “ông ta sẽ nói rằng họ không thể và Châu Âu sẽ rơi vào hoảng loạn. Tuyệt vời” ông ta nói với các trợ lý, quay trở lại xem TV. Tổng thống Mỹ đang mỉm cười và rất tự tin. Chà, một chính trị gia phải biết diễn để nói dối người dân của mình
“Vấn đề mà thị trường chứng khoán đã trải qua tuần trước là do ai đó đang cố tình phá hoại nền kinh tế Hoa Kỳ. Chuyện này chưa từng xảy ra trước đây và tôi sẽ giúp các bạn hiểu điều gì đã xảy ra, như thế nào và tại sao. Chúng tôi đã dành cả tuần để thu thập thông tin và thậm chí bây giờ Bộ trưởng ngân khố Fiedler và Chủ tịch Cục dự trữ liên bang Mỹ đang làm việc với những người đứng đầu các tổ chức tài chính lớn của Hoa Kỳ để đưa mọi thứ về lại hợp lý
Tôi cũng vui mừng được thông báo rằng chúng tôi đã có thời gian tư vấn với những người bạn Châu Âu của mình, và rằng các đồng minh truyền thống của chúng ta đã chọn đứng bên chúng ta trong thời khắc khó khăn này cũng như họ đã từng làm thế trong quá khứ
Vậy điều gì đã thực sự xảy ra vào thứ 6 tuần trước?” Roger Durling hỏi
Matsuda đặt ngay đồ uống xuống bàn khi nhìn thấy biểu đồ đầu tiên xuất hiện trên màn hình
• • •
Jack theo dõi bài phát biểu của Tổng Thống. Bí quyết luôn là biến những thứ phức tạp trở thành đơn giản, và nhiệm vụ này được giao cho 2 giáo sư kinh tế, một người là nhân viên của Fiedler và một là quan chức chính phủ của SEC, phối hợp với người viết diễn văn giỏi nhất của Tổng Thống. Ngay cả thế thì bài phát biểu cũng phải mất 25 phút, 6 biểu đồ và thêm một nhóm phát ngôn viên của chính phủ thậm chí giờ đang giải thích cho đám phóng viên vốn nhận được bài phát biểu này từ lúc 6.30
“Vào tối hôm thứ 4, tôi đã nói với các bạn rằng không có gì- không có gì nghiêm trọng xảy ra với chúng ta cả, Không mất trang trại, không ảnh hưởng đến tài sản. Các bạn vẫn là người giống như 1 tuần trước đó, với khả năng như cũ, ở nhà như thế, gia đình và bạn bè vẫn vậy. Những gì xảy ra vào thứ 6 tuần trước là một cuộc tấn công không chỉ vào đất nước chúng ta, mà còn vào niềm tin quốc gia
Niềm tin của chúng ta là mục tiêu cứng rắng và khó bị phá vỡ hơn người ta tưởng, và đó là thứ ngày hôm nay chúng tôi sẽ chứng minh
Hầu hết những người trong ngành tài chính đang trên đường đi làm và không thể nghe thấy bài phát biểu, nhưng Sếp các công ty đã ghi âm lại, rồi được in ra đưa đến mọi bàn làm việc và scan gửi mail đến tất cả các máy tính. Ngày giao dịch hôm nay sẽ chờ đến sau buổi trưa, nhưng giờ đã diễn ra các cuộc họp chiến lược ở khắp nơi, dù không ai biết thực sự biết phải làm gì. Phản ứng rõ ràng nhất với tình hình này chắc chắn cũng rất rõ, nhưng không ai biết liệu có đáng thử hay không
“Họ đang tấn công chúng ta” Matsuda nói, theo dõi màn hình “Chúng ta có thể làm gì để ngăn chặn?”
“Phụ thuộc vào những gì thị trường chứng khoán của họ sẽ làm” trưởng phòng giao dịch kỹ thuật trả lời, cũng không biết phải nói hay hy vọng gì khác
• • •
“Jack, cậu nghĩ nó có hiệu quả không?” Durling hỏi. Ông có 2 bài phát biểu để sẵn trên tập hồ sơ trên bàn và không biết phải dùng bản nào trong buổi tối nay
Vị cố vấn an ninh quốc gia nhún vai “Không biết. Chúng ta đã cho họ một lối thoát, đi hay không thì tùy thuộc vào họ thôi”
“vậy chúng ta chỉ việc ngồi đợi?”
“thưa tổng thống, đúng là như thế”
• • •
Cuộc đàm phán thứ hai được tổ chức ở Bộ Ngoại giao. Ngoại trưởng Hanson họp với Scott Adler, người sau đó đã họp với đội đàm phán của mình và chờ đợi. Phái đoàn Nhật đã đến lúc 9.45
“Chào buổi sáng” Adler vui vẻ nói
“Rất vui được gặp lại ông” Đại sứ Nhật trả lời, bắt tay, nhưng không còn vẻ tự tin như hôm trước. Cũng không ngạc nhiên gì, ông ta không có thời gian để nhận được các chỉ thị chi tiết từ Tokyo. Adler tưởng phía bên kia sẽ yêu cầu tạm dừng buổi đàm phán này, nhưng, không, điều đó sẽ là một dấu hiệu cho thấy sự yếu đuối rõ ràng, vì vậy viên Đại sứ, vốn là một nhà ngoại giao kinh nghiệm và lão luyện, hiện đang trong tình thế khó xử ngoại giao cực kỳ bấp bênh và phải dựa vào trí tuệ và kiến thức của mình để đại diện cho chính phủ. Adler dẫn ông ta vào chỗ ngồi, rồi quay lại vị trí của mình trên bàn. Vì hôm nay người Mỹ là chủ nhà nên người Nhật được phép nói trước. Adler đã đặt cược với ngoại trưởng về những gì đề cập đến trong bài phát biểu mở đầu của viên đại sứ
“Đầu tiên, cần nói rõ rằng chính phủ chúng tôi phản đối mạnh mẽ việc tấn công vào tiền tệ của Nhật với sự dẫn dắt của Mỹ….”
Ngoại trưởng, anh nợ tôi 10usd, Adler nghĩ đằng sau khuôn mặt vô cảm
“Ngài đại sứ” ông trả lời “Chúng tôi có thể dễ dàng trả lời điều này. Thực tế, đây là dữ liệu chúng tôi đã thu thập thông tin về các sự kiện tuần trước” Tập hồ sơ xuất hiện trên bàn và chuyển cho các nhà ngoại giao Nhật “Tôi cần nói với ông rằng hiện chúng tôi đang tiến hành một cuộc điều tra và có khả năng dẫn tới truy tố Raizo Yamata về tội gian lận trong giao dịch chứng khoán và chuyển tiền”
Đó là một bước đi táo bạo cho thấy người Mỹ biết nhiều như thế nào về cuộc tấn công ở Phố Wall và chỉ ra những điều mà ông ta thậm chí còn chưa biết. Nếu vậy, nó không có tác dụng gì hơn là làm suy yếu Yamata và các đồng minh của ông ta, nhưng điều này chỉ là mối quan tâm thứ yếu. Adler có một cuộc chiến cần phải ngăn lại và ngăn càng nhanh càng tốt. Phần còn lại hãy để Bộ tư pháp lo
“Tất nhiên, tốt hơn là đất nước ông nên đối phó với người đàn ông này và các hành động của ông ta” Adler đề nghị, dành cơ hội lớn cho viên đại sứ và chính phủ Nhật “Như hôm nay ông có thể thấy, hành động của ông ta đã gây ra thảm họa lớn cho đất nước ông hơn là đất nước chúng tôi”
“Giờ, nếu cho phép, tôi đề nghị chúng ta quay lại với vấn đề quần đảo Mariana”
Không ngạc nhiên khi phái đoàn Nhật Bản bị áp đảo bởi luận điểm tấn công ác liệt. Nhưng thường xảy ra trong những trường hợp thế này, gần như mọi thứ không cần phải nói ra: Chúng tôi biết các ông đã làm những gì. Chúng tôi biết các ông làm thế nào. Chúng tôi đã được chuẩn bị để đối phí với điều này. Cách tiếp cận mạnh mẽ, đơn giản này được thiết kế để giải quyết vấn đề của Mỹ – không có khả năng phản ứng quân sự ngay lập tức. Mặt khác, Nhật Bản cũng có thể sử dụng điều này để tách chính phủ khỏi hành vi của một số công dân nhất định. Đêm trước, Ryan và Adler đã quyết định đây là cách tốt nhất để kết thúc tình huống một cách nhanh chóng và trọn vẹn. Để đạt được mục tiêu này, cần phải có một củ cà rốt lớn
“Hoa Kỳ chỉ yêu cầu trở lại quan hệ bình thường. Rút khỏi Marianas ngay lập tức, và chúng tôi có thể xem xét một cách giải thích khoan dung đối với dự luật cải cách thương mại. Chúng tôi cũng sẵn sàng đưa vấn đề này ra bàn” Adler nghĩ, một cú đánh lớn vào đại sứ rất có thể là một sai lầm, nhưng không làm như vậy sẽ dẫn đến chảy máu thêm. Khi kết thúc cuộc hội đàm chính thức đầu tiên đã xảy ra chuyện đáng chú ý. Không bên nào nhắc lại lập trường của mình. Đúng hơn, về mặt ngoại giao, đó chỉ là một cuộc trao đổi quan điểm tự do, vài trong số đó cũng đáng được xem xét
“Chris” Adler thì thầm khi đứng dậy “tìm hiểu xem họ đang thực sự nghĩ gì”
“Đã hiểu” Cook trả lời, tự rót cho mình ít cà phê và bước ra ban công, nơi Nagumo đang đứng ở đó, nhìn ra đài tưởng niệm Lincoln
“Seiji, đây là một lối thoát đẹp”
“Các anh ép chúng tôi quá” Nagumo nói mà không quay đầu lại
“Nếu các anh muốn một cơ hội kết thúc chuyện này mà không khiến mọi người chết thêm, thì đây là cách tốt nhất”
“tốt nhất cho các anh, có lẽ thế. Chúng tôi thì được lợi gì?”
“Chúng ta sẽ có thỏa thuận thuận thương mại đó” Cook không hiểu toàn bộ câu chuyện. Anh ta không biết gì về các vấn đề tài chính, cũng chưa nhận thức được chuyện gì đang xảy ra trên thị trường đó. Đối với anh ta, việc lấy lại giá trị đồng dollar và bảo vệ kinh tế Mỹ là một hành động riêng biệt. Nagumo hiểu biết sâu hơn. Người Nhật đã tấn công và người Mỹ chắc chắn sẽ trả đũa. Thay vì khôi phục lại hiện trạng của Nhật Bản, kết quả sẽ khiến nền kinh tế quốc gia bị thiệt hại nghiêm trọng, vượt xa thiệt hại do dự luật cải cách thương mại gây ra. Nagumo biết vài điều mà Cook không biết: trừ khi Mỹ cho phép Nhật lấy lại một phần lãnh thổ, nếu không thì chiến tranh sẽ thành sự thật
“Christopher, chúng tôi cần thời gian”
“Seiji, chúng ta sắp hết thời gian rồi. Coi này, truyền thông vẫn còn chưa biết chuyện này. Điều đó có thể thay đổi bất cứ lúc nào. Nếu công chúng biết chuyện, giá phải trả sẽ cmn cao hơn nhiều” Cook nói đúng, nên Nagumo bắt nhời
“Phải có lẽ thế, Chris. Nhưng tôi có quyền miễn trừ ngoại giao, còn anh thì không” anh ta không cần phải nói thêm
“Nào, đợi một chút, Seiji…”
“Đất nước tôi cần thêm những gì các anh đã đề xuất” Nagumo lạnh lùng trả lời
“Chúng tôi đang cho các anh một lối thoát”
“Chúng tôi phải nhận được nhiều hơn” không còn đường lui bây giờ, phải không? Nagumo tự hỏi liệu đại sứ có biết về điều đó chưa. Anh ta đoán, có lẽ chưa, theo cái cách mà nhà ngoại giao cap cấp đang nhìn. Anh ta chợt nhận ra, Yamata và đồn minh của ông ta đã đẩy đất nước Nhật vào tình thế không thể quay đầu, và anh ta không có cách nào biết được liệu họ có biết điều đó ngay từ đầu hay không. Nhưng giờ cũng chẳng quan trọng nữa “Chúng tôi phải có được cái gì đó” anh ta tiếp tục “để thể hiện bằng hành động”
Và đó là lúc Cook nhận ra phản ứng của mình chậm đến mức nào. Anh ta nhìn vào mắt của Nagumo và thấy tất cả. Nó nhẫn tâm và kiên quyết. Vị phó trợ lý bộ trưởng ngoại giao nghĩ về số tiền trong tài khoản ngân hàng, và các câu hỏi sẽ được đưa ra cùng lời giải thích có thể của anh ta về số tiền đó
• • •
Nó giống như một chiếc đồng hồ treo tường cũ của trường học khi chiếc đồng hồ kỹ thuật số nhảy từ 11:59:59 đến 12:00:00
“Cảm ơn, H. G. Wells” một nhà giao dịch thở ra, đứng trên sàn gỗ NYSE. Cỗ máy thời gian đang chạy. Lần đầu tiên trong trí nhớ của anh, vào thời điểm này trong ngày, nơi này sạch sẽ như vậy. Không có một mảnh giấy nào trên mặt đất. Rất nhiều nhân viên giao dịch tại quầy kiosk của mình nhìn quanh và thấy các dấu hiệu cho thấy mọi thứ vẫn bình thường. Màn hình điện tử tin tức tài chính đã bật được nửa giờ, hiển thị dữ liệu tương tự như tuần trước, thực sự như một cách để đồng bộ hóa tâm trí của họ với ngày mới, và mọi người đều sử dụng nó như một tấm nền, một nét chấm phá cá nhân về thực tế vốn vừa có vừa không
Bài phát biểu của Tổng thống trước đây 5 giờ thực sự rất phi thường. Mọi người trên sàn đều xem nó ít nhất một lần, hầu hết ngay tại đây, và sau đó lắng nghe một bài phát biểu của chủ tịch NYSE, đầy cảm hứng mà ngay cả Knute Rockne (HLV bóng đá Mỹ) cũng tự hào. Hôm nay họ có một nhiệm vụ, một nhiệm vụ quan trong hơn cả những lợi ích cá nhân, và nếu hoàn thành thì họ có thể đảm bảo hạnh phúc lâu dài của chính mình và an ninh lâu dài của cả quốc gia nói chung. Họ đã mất cả ngày để ngẫm nghĩ lại các hoạt động của thứ 6 tuần trước, tới điểm mỗi nhân viên giao dịch biết được khối lượng cổ phiếu mình nắm giữ, vị thế là gì. Vài người thậm chí còn nhớ được các bước định thực hiện nhưng chủ yếu là “mua cao” hơn là “bán thấp” và tất cả đều miễn cưỡng khi phải nhớ về chuyện này
Mặt khác, họ nhớ rất rõ buổi chiều hoảng loạn đó bảy ngày trước đó, biết sự hoảng loạn là có chủ ý và không ai muốn xảy ra chuyện đó lần nữa. Ngoài ra, Châu Âu đã thể hiện rõ niềm tin vào đồng usd trong động thái mạnh mẽ nhất. Thị trường trái phiếu cũng thanh khoản tốt, ổn định như đá granite và bước đầu tiên trong ngày sẽ là mua trái phiếu Mỹ để tận dụng ưu đãi đặc biệt do chủ tịch FEF đưa ra. Họ xem đó bước đi đó là thước đo tự tin mạnh mẽ nhất
Theo quan sát của một nhân viên giao dịch trong 90 giây, chính xác là không có gì xảy ra trên sàn. Màn hình đơn giản không hiển thị gì. Nhìn thấy hiện tượng này, mọi người chế giễu, đồng thời trí não chạy đua để tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra. Các nhà đầu tư nhỏ lẻ không hiểu gì lắm, và sau một vài cuộc điện thoại, nhà môi giới đã nói với họ rằng đừng hành động hấp tấp. Hầu hết thời gian hãy cứ làm những việc phải làm. Một số đã điền vào các lệnh bán để nhờ người trung gian lấy hàng còn sót lại từ tuần trước. Nhưng các nhà giao dịch lớn thì không làm gì cả. Mỗi người đều đang đợi ai đó làm gì trước. Một phút rưỡi nhàn rỗi dường như là nửa cuộc đời đối với những người đã quen với sự bận rộn điên cuồng, cho đến khi tất cả thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy đợt mua bán lớn đầu tiên.
Chắc chắn rồi, hợp đồng lớn đầu tiên trong ngày đến từ Tập đoàn Columbus, mua một lượng lớn cổ phiếu phổ thông của Citibank. Vài giây sau, Merrill Lynch mua một lượng lớn từ Chemical Bank
“Đúng vậy” một vài người nói trên sàn. Hợp lý, phải không? Citibank dễ bị ảnh hưởng do sự sụp đổ của đồng usd, nhưng Châu Âu đã thấy đồng usd đang mạnh lên, và Citibank sẽ trở thành cổ phiếu được săn đón. Kết quả, chỉ số Dow Jones đầu tiên tăng, bác bỏ ước tính của mọi máy tính
“Phải, chúng ta có thể làm được chuyện này” một nhà giao dịch khác trên sàn nói “Tôi muốn mua 600 Manny-Hanny với giá 6” anh ta thông báo. Ngân hàng này có khả năng là ngân hàng thứ hai được hưởng lợi từ sự tăng giá của đồng đô la, và cổ phiếu của anh sẽ tăng lên 6.15. Những cổ phiếu giảm đầu tiên vào tuần trước hiện đang dẫn đầu vì cùng một lý do mà chúng đã giảm vào tuần trước, điều này nghe có vẻ như là một động thái điên rồ, nhưng họ biết điều đó hoàn toàn hợp lý. Một khi thị trường hiểu được điều đó, họ sẽ kiếm lời
Màn hình điện tử trên tường cho thấy thị trường chứng khoán đang đi lên theo một đường thẳng. GM được cho là đang tái tuyển dụng 20.000 công nhân cho các nhà máy quanh Detroit nhờ ước tính doanh số bán xe sẽ tăng. Thông báo đó không đề cập việc tuyển dụng sẽ kéo dài chín tháng, theo lời kêu gọi từ Bộ trưởng thương mại và lao động, nhưng điều đó đủ để khơi dậy sự quan tâm đến cổ phiếu sản xuất. Vào lúc 12:05:30, chỉ số trung bình công nghiệp Dow Jones đã tăng năm điểm. Thị trường chứng khoán sụt giảm năm trăm điểm bảy ngày trước, đây là một mức giảm mạnh, nhưng trên Thị trường chứng khoán New York, mức tăng nhỏ năm điểm đó trông cao như đỉnh Everest trên dãy Himalaya.
• • •
“Tôi không tin chuyện này” Mark Gant, đang ở tòa nhà liên bang Javits cách đó vài dãy nhà, nhận xét
“Từ khi nào mà thứ gì viết trên máy tính cũng luôn chính xác thế?” George Winston cười toe hỏi lại. Hanh cũng có lo lắng của riêng mình. Việc mua cổ phiếu Citibank không phải không có nguy cơ, nhưng anh thấy động thái của mình đã mang lại hiệu quả đúng đắn. Sau khi cổ phiếu tăng 3 điểm, anh sẽ từ từ bán chúng ra lấy tiền mặt về, và chủ tịch các quỹ đầu tư khác sẽ làm theo xu hướng này. Chà, khá dễ đoán, phải không? Đàn ngựa cần một con đầu đàn dẫn dắt và nếu con đầu đàn sành sỏi thì còn tốt hơn nữa
“Ấn tượng đầu tiên – hiệu quả” chỉ tịch FED nói với các đồng nghiệp Châu Âu. Tất cả mọi lý thuyết đều nói mọi thứ nên là thế, nhưng lý thuyết hầu như không áp dụng được trong những thời khắc thế này. Cả ông và Bộ trưởng Fiedler đều đang quan sát Winston, giờ đang ngồi dựa lưng vào ghế, miệng mân mê cây bút và bình tĩnh nói chuyện qua điện thoại. Họ không thể nghe được những gì anh nói. Ít nhất thì giọng anh vẫn đang rất bình tĩnh dù cơ thể đó đang tỏ rõ mình đang trong một cuộc chiến, mọi cơ bắp căng lên. Nhưng 5 phút sau họ thấy anh thư giãn, quay sang mỉm cười và nói điều gì đó với Gant, cậu chàng đang chỉ lắc đầu, nhìn vào màn hình máy tính và làm động tác ra hiệu thật không thể tin được
• • •
“Chà chuyện diễn ra vậy đấy” Ryan nói
“Thế có tốt không?” Tổng thống Durling hỏi
“Hãy nói theo cách này: Nếu tôi là Ngài, tôi sẽ gửi cho người viết bài phát biểu của ngài 1 tá hoa hồng tươi và nói với cô ấy về kế hoạch làm việc ở đây thêm 4 năm nữa”
“Jack, thật quá sớm để nói điều đó” Tổng hơi khó chịu trả lời
Ryan gật đầu “Tôi biết, sir. Ý tôi muốn nói là ngài đã làm được. Thị trường có thể- chà, biến động qua lại trong ngày, nhưng không giảm nhiều như chúng ta dự đoán trước đó. Boss, đó chính là niềm tin. Ông đã khôi được niềm tin thị trường, thực tế là thế”
“Phần còn lại thì sao?”
“Họ có cơ hội đẻ xuống đài. Chúng ta sẽ biết vào cuối ngày hôm nay”
“Và nếu họ không chịu?”
Vị cố vấn an ninh quốc gia nghĩ một chút “Vậy thì chúng ta phải tìm ra cách chiến đấu với họ mà không làm tổn thương họ quá nhiều. Chúng ta phải tìm ra những vũ khí hạt nhân đó và hạ chúng trước khi thực sự ngoài tầm kiểm soát”
“Có thể không?”
Ryan chỉ vào màn hình “Chúng ta từng nghĩ chuyện này là không thể mà, phải không?”