Chương 35 HẬU QUẢ
Chuyện xảy ra ở Idaho, trong một cộng đồng ngoài Căn cứ không quân Mountain Home Air Force Base. Một trung sỹ trong biên chế tại đó đã bay đến Căn cứ không quân Anderson tại đảo Guam để đại tu radar cảnh báo sớm (approach-control radars). Sau khi anh đi công tác một tuần thì vợ anh sinh con và cố gắng gọi cho anh vào đêm đó để nói với anh rằng họ vừa có một cô con gái, nhưng thấy đường dây điện thoại bị cắt do mưa bão. Mới 20 tuổi và không được học hành tử tế, nên cô chỉ thất vọng với tin thức này. Các đường dây quân sự thì đang bận, một sỹ quan nói với cô, thuyết phục cô ra về, dù khi đó mắt cô ngấn lệ. Một ngày sau cô nói chuyện với mẹ về việc chồng mình không hề biết gì về việc họ mới có một cô con gái. Ngay cả trong thời chiến, bà mẹ nghĩ, những tin tức kiểu này vẫn luôn được thông báo – và cơn bão nào có thể tệ hơn chiến tranh chứ?
Vì vậy bà gọi cho truyền hình địa phương và hỏi tư vấn một nhà khí tượng. Chuyên gia 50 tuổi rất sắc sảo và xuất sắc trong việc dự báo các cơn lốc xoáy ập đến khu vực này vào mỗi mùa xuân. Người ta nói rằng ông có thể cứu được 5 đến 10 mạng người mỗi năm nhờ phân tích tức thì về các cơn mây hình phễu di chuyển
Mặt khác, nhà khí tượng học này lại là kiểu người thích dừng lại ở siêu thị địa phương để trò chuyện với người khác, và ông coi việc hỏi tư vấn là lời khen đối với nghề nghiệp của mình. Bên cạnh đó, ông chưa bao giờ kiểm tra thời tiết biển Thái Bình Dương trước đó, nhưng cũng dễ thôi. Ông vào hệ thống vệ tinh NOAA (Cục Quản lý Khí quyển và Đại dương Quốc gia) để kiểm tra loại bão nào đã đổ bộ vào những hòn đảo đó trong khoảng thời gian vừa qua. Ông nghĩ đáng nhẽ không nên có bão vào mùa này trong năm, nhưng giữa đại dương thì bão cũng có thể xảy ra bất kỳ lúc nào
Nhưng không phải năm nay, cũng không vào thời điểm này. Các bức ảnh vệ tinh cho thấy một số mây mịn ở đó, nhưng thời tiết nói chung là quang đãng. Trong vài phút, ông tự hỏi liệu Thái Bình Dương có giống như Arkansas, gió mạnh vào một ngày nắng hay không, nhưng không, không có vẻ gì giống thế, vì những cơn bão đoạn nhiệt đó chủ yếu gây ra bởi sự khác biệt về nhiệt độ và độ cao đất liền, trong khi các đại dương vừa bằng phẳng vừa ôn hòa. Ông tham khảo ý kiến của một đồng nghiệp từng là nhà khí tượng hải quân để xác nhận và chỉ thấy hoài nghi thêm. Nghĩ rằng có lẽ thông mình nhận được đã sai, ông tra danh bạ và gọi tới số 011-671-555-1212, số điện thoại này trợ giúp miễn phí. Ông nhận được một bản ghi âm nói rằng đã có một cơn bão. Ngoại trừ việc nó chẳng có cơn bão nào. Ông có phải là gã đầu tiên phát hiện ra chuyện này?
Bước tiếp theo của ông là đi qua văn phòng tin tức. Trong vài phút, một cuộc điều tra xác minh được yêu cầu tiến hành
• • •
“Ryan.”
“Bob Holtzman, Jack. Tôi có một câu hỏi cho cậu.”
“Tôi hy vọng đó không phải là Phố Wall” Ryan cố tỏ ra bình thản trả lời
“Không, đó là về Guam. Tại sao đường dây điện thoại đến đó lại bị cắt?”
“Bob, anh phải hỏi công ty điện thoại về điều đó chứ?” Ryan cố gắng tỏ ra bình tĩnh
“Hỏi rồi. Họ nói có một cơn bão đã khiến đường dây đến đó bị hỏng. Ngoại trừ vài việc thế này. 1/ Chả có cơn bão nào hết. 2/ có một đường cáp ngầm và một hệ thống liên lạc vệ tinh. 3/ Đã một tuần trôi qua rồi. Có chuyện gì đang diễn ra thế?” viên phóng viên hỏi
“Bao nhiêu người đang hỏi về chuyện này?”
“Bây giờ sao, chỉ có tôi và một chi nhánh truyền hình ở Little Rock gọi đến AP để hỏi. 30 phút nữa thì sẽ có nhiều người hỏi hơn. Chuyện gì thế? Giống như…”
“Bob, sao anh không đến chỗ tôi đi” Ryan đề nghị. Chà, mọi việc đúng là không phải lúc nào cũng như dự tính, Jack tự nhủ. Rồi anh gọi đến văn phòng Scott Adler. Sao chuyện này không thể xảy ra sau 1 ngày nữa chứ?
• • •
Yukon đang tiếp nhiên liệu cho nhóm tàu thứ hai. Thời gian lúc này cấp bách nên các tàu cung cấp nhiên liệu của hạm đội đã kết nối với hai tàu hộ tống cùng một lúc, mỗi bên một chiếc, trong lúc đó trực thăng trên Yukon vận chuyển nhiều bộ phận và thiết bị khác cho các tàu trong hạm đội. khoảng 1 nửa trong số đó là các thiết bị thay thế máy bay để khôi phục lại máy bay Ike trong trạng thái sẵn sàng hoàn thành nhiệm vụ. Mặt trời sẽ lặn sau 30 phút nữa, và dưới sự bao phủ của bóng tối, các hoạt động tiếp tế sẽ tiếp tục trong bí mật. lực lượng chiến đấu của Dubro đang hướng tới phía đông, cách xa hạm đội Ấn Độ một cách an toàn và một lần nữa trong trạng thái EMCON (im lặng vô tuyến), tắt tất cả các radar và thực hiện máy bay trinh sát để thực hiện nhiệm vụ đánh lạc hướng. Nhưng họ cũng mất dấu 2 tàu sân bay của Ấn Độ, và khi các máy bay Hawkeyes cẩn thận tiến hành tìm kiếm, Dubro toát mồ hôi lạnh
“Trạm quan sát báo cáo rằng một máy bay không xác định đang tiếp cận từ 2-2-5” một báo cáo viên nói
Viên tướng thầm chửi, nhấc ống nhòm lên và quay về phía tây nam. Ở đó, 2 chiếc Sea Harrier, ông thấy nó cũng bay rất thông minh, bay thẳng về phía trước một cách trơn tru ở độ cao khoảng 5 nghìn feet, duy trì đội hình hai máy bay để chiến đấu hoặc trình diễn trên không. Trước khi bọn họ vượt qua vòng đầu tiên, 2 chiếc tomcat đã kèm ở trên và phía sau, sẵn sàng hạ gục chỉ trong vài giây nếu bọn họ thể hiện thái độ thù địch. Cái gọi là biểu hiện thù địch chính là nổ súng trước, nhưng vào lúc này, chỉ cần vũ khí bắn ra, bất kể mục đích gì thì khi máy bay khai hỏa, đều sẽ bị công kích. Mấy chiếc Harrier chỉ bay trên đầu 1 lần, chúng có vẻ đang mang theo bình nhiên liệu phụ và trinh sát, nhưng không có vũ khí trong lần bay này. Tướng Chandraskatta không phải là kẻ ngu, nhưng rồi Dubro trước đây chưa từng nghĩ tới, đối thủ của ông là kẻ vô cùng kiên nhẫn trong trò chơi này, luôn ghi nhớ nhiệm vụ và sẵn sàng chờ, ông ta đã học hỏi được mọi mánh người Mỹ chỉ dạy. Không cái nào trong số đó khiến cho vị chỉ huy hạm đội Mỹ cảm thấy thoải mái cả
“Có muốn theo dõi bọn họ không?” chỉ huy Harrison không thoải mái cho lắm
Mike Dubro lắc đầu “hãy để một trong những Hummer theo dõi bằng radar đi”
Khi quái nào thì Washington mới biết ông đang phải đối mặt với một cuộc xung đột sắp xảy đến?
• • •
“Ngài đại sứ” Scott Adler nói, chìa tờ giấy note mà một trợ lý của ông vừa chuyển giao “Có vẻ như trong 24 giờ tới, việc chiếm đóng quần đảo Marianas của các ông sẽ bị công chúng biết. Lúc đó, tình hình sẽ vượt ngoài vòng kiểm soát. Ông có toàn quyền để giải quyết vấn đề này….”
Nhưng Adler bắt đầu nghi ngờ là ông ta chẳng có toàn quyền giải quyết, dù có đảm bảo điều ngược lại. Ông cũng thấy mình đang ép người đàn ông này quá sức và quá nhanh. Nhưng ông cũng chẳng có lựa chọn trong chuyện này. Vấn đề đã kéo dài cả tuần, và theo thủ tục ngoại giao thông thường, một tuần chỉ đủ để quyết định ghế ngồi của các nhà đàm phán. Mọi thứ bắt đầu vô vọng, nhưng Adler là một nhà ngoại giao chuyên nghiệp và hy vọng là thứ sẽ không bao giờ tiêu tan đối với ông. Ngay cả bây giờ khi ông kết thúc bài phát biểu, ông nhìn thẳn vào đôi mắt viên đại sứ hy vọng tìm thấy được điều gì đó để có thể báo cáo với Nhà Trắng
“Chúng tôi chỉ nghe thấy yêu cầu của Hoa Kỳ trong suốt các cuộc đàm phán, nhưng không nghe một lời nào về lợi ích an ninh chủ quyền của đất nước chúng tôi. Hôm nay, các ông đã phát động một cuộc tấn công có hệ thống vào nền tảng tài chính và kinh tế Nhật, và…”
Adler nghiêng người về phía trước “Ngài đại sứ! Một tuần trước đất nước của các ông cũng làm điều tương tự với Hoa Kỳ, như thông tin đang đặt trước mặt ông. Một tuần trước, đất nước của ông đã tổ chức một cuộc tấn công vào Hải quân Hoa Kỳ. Một tuần trowcs, đất nước ông đã chiếm đóng lãnh thổ Mỹ. Sir, ăn miếng trả miếng, các ông không có quyền buộc tội chúng tôi về nỗ lực cần thiết khôi phục lại sức mạnh nền kinh tế của mình” Ông dừng lại một chút, tự trách bản thân vì ngôn ngữ phi ngoại giao đầy quyết đoán của mình, nhưng các sự khiện xảy ra đã vượt quá những từ ngữ ngoại giao tốt đẹp – hoặc chúng cũng sớm thế thôi “Chúng tôi đã tạo cơ hội để hai bên đàm phán trong tinh thần hợp tác và tin tưởng đa phương để có thể diễn giải Luật Cải Cách Thương Mại sao cho hai bên đều chấp nhận được. Chúng tôi sẽ chấp nhận lời xin lỗi và bồi thường những tổn thất của hải quân Hoa Kỳ. Chúng tôi yêu cầu các lực lượng quân đội Nhật Bản ngay lập tức rời khỏi quần đảo Marianas”
Nhưng mọi người quanh bàn đàm phán đều biết rằng tình hình đã xấu đi. Thời điểm không đúng. Adler cảm thấy áp lực khủng khiếp này. Tất cả các kỹ năng ngoại giao của ông giờ trở nên vô dụng. Cái gì đó và một cái gì đó khác đã kiểm soát vấn đề, vượt quá tầm kiểm soát của cả ông và viên đại sứ. Ông thấy biểu hiện trên khuôn mặt của viên đại sứ không khác gì ông
Giọng ông ta trở nên máy móc “Trước khi trả lời vấn đề này, tôi phải xin ý kiến của chính phủ nước mình. Tôi đề nghị hoãn cuộc đàm phán để cân nhắc”
Adler gật đầu với nỗi buồn nhiều hơn là giận dữ “Theo ý ông, ngài đại sứ. Nếu ông cần gì ở chúng tôi thì chúng tôi luôn sẵn sàng có mặt”
• • •
“Chúa ơi, các cậu đã giữ mọi thứ yên lặng đến thế sao? Làm cách nào?” Holtzman hỏi
“Vì tất cả các anh đang nghĩ theo hướng khác” Jack nói thẳng “Dù sao thì các anh luôn dựa vào chúng tôi để lấy thông tin đấy” ngay lập tức anh cảm thấy hối hận về những lời này. Nghe có vẻ quá đáng. Jack, mày đang căng thẳng
“Nhưng các cậu nói dối chúng tôi về mấy cái tàu sân bay và chưa bao giờ cho chúng tôi biết về mấy cái tàu ngầm đó cả!”
“Chúng tôi đang cố gắng giải quyết vấn đề trước khi mọi thứ tệ hơn” Tổng thống Durling nói “Hiện tại, chúng ta đang đàm phán với họ thông qua Bộ Ngoại giao”
“Các ngài hẳn đã có 1 tuần bận rộn” vị phóng viên tỏ vẻ đã hiểu “Kealty sẽ rời khỏi nội các chứ?”
Tổng thống gật đầ “Ông ta đang nói chuyện với Bộ Tư Pháp và các nạn nhân”
“Điều quan trọng nhất là cố gắng đưa thị trường về như cũ” Ryan nói “Chuyện đó thật…”
“Ý cậu là sao? Bọn họ đã giết người đấy!” Holtzman phản đối
“Bob, tại sao cả tuần nay các anh cứ chăm chăm vào câu chuyện phố Wall? Mẹ kiếp, điều thực sự đáng sợ là bọn họ đã tấn công phá hủy thị trường tài chính và nắm quyền kiểm soát đồng usd. Chúng ta phải giải quyết vấn đề đó trước”
Bob Holzman đồng ý “Làm thế quái nào các cậu có thể giải quyết vấn đề này?”
• • •
“Chúa ơi, ai có thể đoán được chứ?” Mark Gant hỏi. Tiếng chuông vừa vang lên, kết thúc một ngày giao dịch ngắn ngủi. Chỉ số Dow giảm 4,5 điểm với 400 triệu cổ phiếu được giao dịch. Chỉ số S&P thực sự đã phục hồi nhẹ, cũng như chỉ số NASDAQ, vì các công ty blue-chip dễ bị ảnh hưởng bởi tâm lý hơn là các công ty nhỏ. Nhưng thị trường trái phiếu sôi động hơn các thị trường khác và đồng đô la được thanh khoản tốt. Mặt khác, đồng yen mất giá đáng kể so với các đồng tiền phương tây
“Sự thay đổi trong thị trường trái phiếu sẽ khiến thị trường chứng khoán giảm trong tuần tới” Winston nói, lấy tay xoa mặt và cảm ơn Chúa vì may mắn của mình. Dù sức mạnh của đồng đô la nhanh chóng cải thiện, tâm lý lo lắng vẫn còn sót lại trên thị trường chứng khoán khiến mọi người đặt tiền vào những nơi an toàn hơn.
“Đến cuối tuần thì sao?” Gant tự hỏi “Có lẽ vậy. Tôi không chắc nữa, Nhiều cổ phiếu sản xuất vẫn còn dưới giá trị thực”
“Hành động của cậu với Citibank thật thông minh” chủ tịch FED nói, ngồi xuống bên cạnh hai nhà giao dịch
“Họ không đáng bị đánh đến thế vào tuần trước và mọi người đều biết điều đó. Tôi chỉ là người đầu tiên tiến hành mua thôi” Winston đáp lại như chuyện-dĩ-nhiên-phải-thế “Ngoài ra, chúng tôi chính là người dẫn dắt cuộc dìm tập thể đó” Anh cố tỏ ra không tự mãn. Nó chỉ là một bài học khác của tâm lý học, anh làm điều hợp lý và không ngờ nó lại trở thành người dẫn dắt xu hướng trong thời gian ngắn, rồi kiếm tiền từ đó. Kinh doanh thường là thế
“Hôm nay Columbus làm ăn thế nào?” bộ trưởng Fiedler hỏi
“Lên khoảng 10” Gant trả lời ngay, có nghĩa là kiếm được 10 triệu usd, một ngày làm ăn tốt trong tình hình thế này “Chún tôi sẽ làm việc tốt hơn trong tuần tới”
Một đặc vụ FBI đi tới “Vừa nhận được cuộc gọi từ DTC. Họ đang cập nhật mọi thứ bình thường. Phần đó của hệ thống dường như đã trở lại bình thường”
“Chuck Searls thì sao?” Winston hỏi
“Chà, chúng tôi đã lục soát toàn bộ căn hộ của hắn ta. Hắn ta có hai quyển giới thiệu về New Caledonia. Chỗ đó ở Pháp và chúng tôi đã gọi cho người Pháp để hỗ trợ tìm kiếm”
“Muốn vài lời khuyên không?”
“Mr. Winston, chúng tôi luôn tìm kiếm các lời khuyên” viên đặc vụ toe toét trả lời. Không khí trong phòng đang rất thoải mái
“Cùng tìm theo hướng khác đi”
“Chúng tôi đang kiểm tra mọi thứ”
• • •
“Nghe đây, Buzz” Tổng thống nhấc điện thoại. Ryan, Holzman và 2 mật vụ thấy JUMPER nhắm mắt lại và thở ra một hơi dài. Ông đang đợi báo cáo từ Phố Wall suốt buổi chiều và cho đến khi đích thân nghe Bộ trưởng Fiedler báo cáo thì chưa có gì chính thức “Cảm ơn, bạn của tôi. Hãy nói với mọi người rằng tôi – tốt, cảm ơn, hẹn anh tối nay” Durling gác điện thoại “Jack cậu thực sự là một chiến binh trong bão”
“Còn 1 cơn bão nữa”
“Vậy là chuyện đó đã được giải quyết chưa?” Holtzman hỏi, không thực sự hiểu những gì Durling vừa nói. Ryan trả lời
“Chúng tôi vẫn chưa biết”
“Nhưng…”
“Nhưng những gì xảy ra với các tàu sân bay đó có thể được viết như một tai nạn và chúng tôi sẽ không chắc chuyện gì xảy ra với các tàu ngầm cho đến khi được nhìn tận mắt thân tàu. Chúng đang ở tận 15.000 feet sâu dưới biển” Jack nói, cảm thấy trong lòng có chút run rẩy. Nhưng đây là chiến tranh, và chiến tranh là điều bạn cố gắng tránh. Anh tự nhắc mình, đấy là nếu có thể “Có lẽ chúng ta sẽ có cơ hội thoát ra và coi đó là một sự hiểu lầm, một số người đã hành động không theo mệnh lệnh và gây ra thảm kịch. Nếu họ rút ra bài học đó thì không ai còn phải chết nữa”
“Và tất cả những điều cậu nói với tôi là cái này á?”
“Điều này khiến anh cảm thấy như mình bị bẫy, phải không?” Jack hỏi “Bob, nếu các cuộc đàm phán của Bộ Ngoại Giao có kết quả thì anh có quyền lựa chọn. Anh có thể giúp chúng tôi giữ im lặng để giải quyết thấu đáo tình hình, hoặc anh có thể đấu tranh với lương tâm mình. Mr. Holtzman, chào mừng đến với CLB”
“Coi này, Ryan, tôi không thể…”
“Chắc chắn anh có thể. Anh đã làm thế trước đây rồi” Jack lưu ý tổng thống vẫn ngồi đó lắng nghe, không nói gì. Một phần lý do của động thái này là để tạo khoảng cách với các tuyên bố của Ryan, nhưng phần khác có lẽ là thích thú với những gì ông đang chứng kiến. Và Holtzman bị cuốn vào đó.
“Vậy tất cả điều này có nghĩa là gì?” Goto hỏi
“Nó có nghĩa là bọn họ đang lừa đảo” Yamata trả lời. Điều đó cũng có nghĩa là đất nước này cần lãnh đạo, nhưng ông ta lại không thể nói thẳng thế “Họ sẽ không thể lấy lại được quần đảo đó. Họ thiếu nguồn lực để tấn công chúng ta. Họ có lẽ củng cố thị trường tài chính tạm thời thôi, nhưng Châu Âu và Hoa Kỳ chắc chắn không thể tồn tại thiếu Nhật được và khi bọn họ nhận ra được điều đó thì chúng ta không còn cần họ như bây giờ nữa. Anh không thấy sao? Đây luôn là vấn đề độc lập! khi chúng ta đạt được độc lập đúng nghĩa thì mọi thứ sẽ thay đổi”
“Còn bây giờ?”
“Không có gì thay đổi. Luật thương mại mới của Mỹ vẫn còn nguyên tính chất thù địch. Ít nhất thì giúp chúng ta phần nào đó, chúng ta sẽ có cơ hội làm chủ trong ngôi nhà của chính mình”
Đó là cách mọi thứ thực sự diễn ra, và không ai ngoài ông ta có thể nhận thấy điều đó. Đất nước của ông ta có thể tạo ra sản phẩm và bán chúng nhưng khi nào mà đất nước ông ta vẫn cần thị trường nhiều hơn là thị trường cần Nhật thì các luật thương mại vẫn làm suy yếu Nhật Bản và đất nước của ông ta sẽ chẳng cầu viện được ai. Luôn là người Mỹ. Luôn là bọn họ, buộc phải kết thúc sớm chiến tranh Nga- Nhât, cho phép họ phát triển kinh tế, rồi cắt đùi nắn gân, ngăn cản tham vọng trở thành đế quốc của họ, đã 3 lần rồi, đó cũng là những người đã giết cả gia đình ông ta. Bọn họ không thấy sao? Giờ Nhật Bản đang chống trả, nhưng sự hèn nhất vẫn khiến mọi người không nhìn ra sự thật. Đó là những điều Yamata tức giận muốn trút xuống người đàn ông nhỏ bé và ngu xuẩn này. Nhưng ông ta lại cần Goto, dù viên thủ tướng đang quá ngu xuẩn để nhận ra làm gì còn đường quay lại
“anh chắc chắn là họ không thể…chống lại các hành động của chúng ta?” Goto hỏi sau 1 phút suy nghĩ
“Hiroshi, như tôi đã nói với anh nhiều tháng nay. Chúng ta không thể thất bại- trừ khi chúng ta không muốn cố gắng”
• • •
“Mẹ kiếp, tôi ước chúng tôi có thể sử dụng những thứ này để khảo sát” Điều kỳ diệu thực sự của chụp ảnh vệ tinh không nằm ở những bức ảnh riêng lẻ, mà ở những nhóm ảnh ghép với nhau. Hình ảnh thường được chụp vài giây một lần bởi cùng một máy ảnh, và được gửi xuống các trạm mặt đất ở Sunnyvale và Fort Belvoir. Các bức ảnh xem trực tiếp luôn rất đẹp và tốt giúp kích thích trí tưởng tượng của các vị dân biểu hồi hộp quan tâm đến chúng hoặc để đếm vội các vật thể. Trong công việc thực tế, bạn thường in ra, ghép chúng với nhau và soi bằng kính phóng to vốn tốt hơn mắt người để nhìn thấy ảnh 3 chiều chính xác. Những bức ảnh này nhìn rõ ràng gần như quan sát bằng máy bay trực thăng. Thậm chí có thể tốt hơn, vị quản lý Amtrak nghĩ, bởi vì bạn có thể di chuyển qua lại một cách tự do.
“Các vệ tinh tốn rất nhiều tiền” Betsy Fleming bình phẩm
“phải bằng gần như toàn bộ ngân sách của chúng tôi một năm. Cái này thật thú vị” Một nhóm các nhà phân tích ảnh chuyên nghiệp đang phân tích từng bức ảnh. Tất nhiên, hóa ra là nhiều thập kỷ trước, CIA và NRO không còn quan tâm đến khía cạnh kỹ thuật của các đường ray xe lửa. Truy tìm các toa xe lửa riêng lẻ chở xe tăng hoặc tên lửa là một chuyện. Đây là một chuyện hoàn toàn khác
“Thế nào rồi?
“Tuyến đường sắt Shin-Kansen là tuyến đường tạo doanh thu cho ngành đường sắt Nhật, nhưng tuyến này lại không mang lại lợi nhuận nhiều. Có lẽ họ sẽ cắt một đường hầm ở đây” anh ta xoay các bức ảnh rồi tiếp tục “Có thể họ tạo ra đường nhánh đưa vào thành phố, nhưng tôi sẽ tránh làm chuyện đó. Tôi sẽ nghĩ đến cách khác và tiệt kiệm tiền dựa trên giải pháp kỹ thuật. Tất nhiên, nó có thể sử dựng một ngã ba ngoài đường chính”
“Hả?”
Anh ta thậm chí vẫn chăm chú nhìn vào kính soi, không ngước lên “Một nơi cho xe tải, máy cày tuyết, đại loại thế. Tìm một nơi hiện trường phục vụ mấy mục đích đó. Ngoại trừ việc không có mấy cái toa ở đó”
Độ phân giải của những bức ảnh thật mê hoặc. Các bức ảnh được chụp vào khoảng trưa theo giờ địa phương, vì vậy bạn có thể thấy hình ảnh phản chiếu trên đường ray chính và đường ray trung chuyển. Anh ta ước tính khổ đường sắt là giới hạn của độ phân giải ảnh, một sự thật thú vị mà anh không thể nói với ai. Giống như các thân tàu cao tốc khác, tà vẹt được làm bằng bê tông. Đối với chất lượng kỹ thuật, anh đã ghen tị từ lâu. Nhà quản lý đường sắt đã miễn cưỡng nhìn lên.
“Không thể nào là đường này. Các ngã rẽ đều sai. Không ai chạy được 30 dặm/giờ trên đường đó và tàu chính thì đặt chế độ chạy hoăn 100 dặm/giờ. Thật thú vị, dù thế thì nó cũng biến mất”
“Ồ?” Betsy hỏi
“Chị tự mình nhìn đi” vị quản lý đúng dậy, để Mrs. Fleming đích thân nhìn vào kính hiển vi “Chị biết không, khi Hill và Stevens thành lập Great Northern…”
Betsy không quan tâm “Chris, hãy nhìn này”
Vị khách nhìn lên từ bản đồ “Ồ, các xe tải? Tôi không biết chúng sơn màu nào…”
“Không phải màu xanh”
• • •
Thời gian luôn ủng hộ các hoạt động ngoại giao, nhưng không phải trong trường hợp này, Adler nghĩ khi bước chân vào Nhà Trắng. Ông biết đường đi, nhưng vẫn nhờ một mật vụ dẫn đường phòng khi đi lạc. Vị thứ trưởng BNG rất ngạc nhiên khi thấy một phóng viên trong Phòng Bầu Dục, càng tò mò hơn khi tổng thống cho phép anh ta ở lại
“Anh cứ nói đi” Ryan nói với ông. Scott Adler hít một hơi thật sâu và bắt đầu báo cáo
“Họ vẫn chưa đưa ra bất kỳ nhượng bộ nào. Viên đại sứ không thoải mái với tình hình này, thể hiện rõ. Nhưng tôi không nghĩ ông ta nhận được chỉ thị rõ ràng nào từ Tokyo và điều đó khiến tôi lo lắng. Chris Cook nghĩ họ sẽ trả lại đảo Guam trong điều kiện phi quân sự hóa nhưng muốn giữ phần còn lại của quần đảo. Tôi đã đưa các điều kiện TRA cho họ nhưng không bên đó không phản hồi rõ ràng” ông dừng lại rồi lại tiếp tục “Cách này không có hiệu quả. Chúng ta cứ thế này trong 1 tuần hoặc một tháng nhưng chẳng ích gì đâu. Về cơ bản, họ không hiểu mình đang sa vào tình thế nào. Họ nhìn thấy xung đột giữa quân sự và kinh tế, nhưng không thấy sự va chạm nảy lửa của hai lĩnh vực này với nhau. Họ không thấy mình đang vượt qua ranh giới và họ không thấy cần phải quay lại”
“Ý anh là sẽ xảy ra một cuộc chiến?” Holtzman nhận xét, làm rõ mọi thứ. Anh ta cảm thấy mình thật ngu ngốc khi hỏi câu này, không nhận ra không khí hư không trong căn phòng lúc này
Adler gật đầu “tôi sợ là thế”
“Vậy chúng ta sẽ làm gì?”
“Anh nghĩ sao?” Tổng thống Durling hỏi
• • •
Chỉ huy Dutch Claggett chưa bao giờ nghĩ mình sẽ ở trong tình huống này. Kể từ khi tốt nghiệp Học viện Hải quân Hoa Kỳ cách đây 23 năm, ông luôn làm rất tốt và nghề nghiệp thăng tiến cho đến khi lên tàu USS Maine. Khi Hoa Kỳ mất chiếc tàu ngầm mang tên lửa đạn đạo nhanh đầu tiên trong lịch sử, ông tình cờ trở thành phó trưởng tàu (executive officer- EO). Điều trớ trêu là tham vọng cả đời ông là trở thành chỉ huy của một chiếc tàu ngầm hạt nhân, nhưng hiện ông là chỉ huy của USS Tennessee, nghĩa là giờ chẳng có nghĩa gì hết. Khi ông chuẩn bị tìm một công việc dân sự sau nghỉ hưu, tốt nhất là phải học thêm một bằng cấp nữa cho vào hồ sơ. Tàu ngầm Tennessee được chế tạo để mang tên lửa đạn đạo Trident II, hiện đã hết biên chế và lý do duy nhất khiến nó còn tồn tại là các nhà hoạt động môi trường địa phương kiện lên tòa án quận liên bang chống lại việc tháo dỡ tàu ngầm tại chỗ, và viên thẩm phán, thành viên trọng đời của CLB Sierra, đã đồng ý với các lập luận, kháng nghị đã được gửi trở lại Tòa án Phúc thẩm Hoa Kỳ. Claggett chỉ huy Tennessee được 9 tháng, nhưng lần lặn duy nhất của ông là đi đi về về giữa hai bến tàu. Thật là không giống những gì ông nghĩ trong suốt sự nghiệp. Ông tự nhủ, chuyện có thể còn tệ hơn nếu ông phải ngồi một mình trong cabin. Ông có thể đã chết, cùng với rất nhiều thủy thủ trên tàu USS Maine
Nhưng Tennessee vẫn đang thuộc về trách nhiệm của ông – ông thậm chí không chia sẻ nó với vị CO thứ hai – và về mặt kỹ thuật mà nói, ông vẫn là sỹ quan hải quân chỉ huy tàu chiến, với 85 thủy thủ dưới quyền luyện tập hàng ngày, vì ngay cả khi tàu ngầm được cập cảng, cuộc sống của nó vẫn thuộc về đại dương. Lò phản ứng hạt nhân trên tàu ngầm, được biết đến như Tennessee Power and Light Company, vẫn khởi động ít nhất mỗi tuần một lần. Sỹ quan sonar chơi trò chơi thu thập và theo dõi trên băng ghi âm, những người còn lại vận hành mọi hệ thống trên tàu, thậm chí còn diễn tập với một trong những ngư lôi MK-48 của tàu. Chuyện phải làm như thế. Dù sao thì phần còn lại của đội thủy thủ không phải là SERB’d và nhiệm vụ của ông là duy trì trạng thái chuyên nghiệp của họ để sẵn sàng chuyển sang trạng thái chiến đấu nếu được gọi phục vụ trên một chiếc tàu ngầm thực sự ra biển
“Sir, tin nhắn từ SubPac” một trung sỹ đưa ra một tài liệu. Glaggett đọc qua hồ sơ và ký vào phần xác nhận đã nhận được
Báo cáo sớm nhất ngày sẵn sàng khởi hành
“Cái quái gì thế này?” Chỉ huy Claggett tự hỏi. Rồi ông nhận ra tin nhắn này đáng nhẽ cần phải chuyển qua Group/ Chỉ huy nhóm tàu trước nhất, chứ không phải trực tiếp từ TRân Châu Cảng. Ông nhấc điện thoại quay số SubPac theo trí nhớ “Tướng Mancuso, xin nối máy. Tennessee gọi”
“Dutch? Tình hình bên anh thế nòa?” Bart Mancuso hỏi không mào đầu
“Sir, mọi thứ vẫn hoạt động. Chúng tôi thậm chí còn vừa thực hiện ORSE (Operational Reactor Safeguards Examination -cuộc kiểm tra an toàn lò phản ứng đang sử dụng) 2 tuần trước”
“Tôi biết. Bao lâu thì ra khơi được?” Mancuso hỏi. Câu hỏi được đặt ra rất đột ngột, giống y như chuyện từng xảy ra trong quá khứ
“tôi cần bổ xung thức ăn và ngư lôi và tôi cần thêm 30 người”
“Có gặp khó khăn gì không?”
Claggett nghĩ một lúc. Các sỹ quan của ông vẫn còn trẻ, nhưng ông không ngại điều đó vì ông còn có một nhóm các chief cao cấp “Không có gì, thực sự. tôi vẫn để họ làm việc rất chăm chỉ”
“Okay, tốt. Dutch, tôi ra lệnh cho anh sẵn sàng ra khơi càng sớm càng tốt. Group giờ được huy động toàn bộ. Tôi muốn anh lên đường càng sớm càng tốt. Nhiệm vụ đang trên đường chuyển đến. Hãy chuẩn bị ra biển trong 90 ngày”
“Rõ, sir” Claggett nghe thấy tiếng dập máy. Sau đó ông nhấc điện thoại yêu cầu các sĩ quan chính, hạ sĩ quan thuộc cấp tập trung tại Phòng họp các sỹ quan (wardroom). Trước khi cuộc họp bắt đầu, điện thoại lại reo. Lần này là lệnh gọi để hỏi Cleggett số lượng nhân lực chính xác mà ông cần
• • •
“Nhà ông có tầm nhìn đẹp quá. Ông có định bán nó không?”
Oreza lắc đầu “Không” ông nói với người đàn ông đứng trước cửa
“Có lẽ ông nên cân nhắc xem. Ông là ngư dân, đúng không?”
“Vâng, tôi có một con tàu cho thuê…”
“Phải, tôi biết” người đàn ông nhìn quanh, rõ ràng rất hài lòng với kích thước và vị trí của ngôi nhà, thực ra là khá bình thường theo tiêu chuẩn của Mỹ. Manuel và Isabel Oreza đã mua nó 5 năm trước, chỉ để đối phó với tình trạng giá đất tăng cao ở Saipan “Tôi có thể trả giá cao” người đàn ông nói
“Nhưng rồi tôi sẽ sống ở đâu chứ?” Portagee hỏi
“Trên 1 triệu usd” người đàn ông khăng khăng
Thật sự rất lạ khi Oreza đột nhiên cảm thấy hơi tức giận sau khi nghe lời đề nghị. Dù sao thì ông vẫn đang trả góp ngôi nhà này hàng tháng – thực tế thì vợ ông trả, nhưng chuyện đó hơi lạc đề. Thủ tục điển hình của người Mỹ: Mỗi tháng, séc được xé ra khỏi sổ séc, hóa đơn và séc được điền đầy đủ, hai mục này được cho vào một phong bì đã ghi sẵn địa chỉ, và được gửi qua đường bưu điện vào ngày đầu tiên của mỗi tháng – toàn bộ thủ tục là một bằng chứng cho thấy họ đã có một ngôi nhà của rieneg mình sau hơn 30 năm làm công chức vất vả, họ đã có được ngôi nhà đầu tiên. Ngôi nhà này là của họ
“Sir, ngôi nhà này là của tôi, okay? Tôi sống ở đây. Tôi thích ở đây”
Người đàn ông tỏ ra thân thiện và lịch sự hết mức có thể, nhưng là tên khốn kiêu ngạo. Anh ta đưa qua một tấm card “Tôi biết. Xin thứ lỗi cho sự đột ngột của tôi. Tôi hy vọng sẽ nhận được câu trả lời sau khi ông xem xét kỹ lời đề nghị” và anh ta bước đến ngôi nhà tiếp theo đang được xây dựng
“Cái quái gì thế này?” Oreza thì thầm, đóng cửa
“Tất cả chuyện này là sao?” Pete Burroughs hỏi
“Hắn ta muốn trả tôi 1 triệu usd để mua ngôi nhà này”
“Tầm nhìn đẹp” Burroghs nhận xét “Nếu ở bãi biển California thì ngôi nhà thế này sẽ rất có giá đấy, nhưng cũng không đến mức đó. Ông sẽ không tin giá BĐS của Nhật đâu”
“1 triệu usd ư?” đây chỉ là đề nghị mở đầu của hắn, Oreza tự nhắc nhở bản thân. Người đàn ông đó đi con Toyota Land Cruiser đỗ ở cul-de-sac/ bên đường, và rõ ràng đang đi tuwfngf nhà để xem có thể mua được những cái nào
“Ồ, anh ta có thể kiếm được rất nhiều khi trao tay, hoặc có thể anh ta đủ thông minh để cho thuê mà không bán”
“Nhưng rồi chúng tôi sẽ sống ở đâu chứ?”
“Ông sẽ không sống ở đây đâu” Burroughs trả lời “ông muốn đặt cược bao nhiêu vào khả năng họ sẽ đưa cho ông chiếc vé hạng nhất sau vụ dàn xếp. Nghĩ về chuyện đó đi” viên kỹ sư đề nghị
• • •
“Chà, thú vị thật” Robby Jackson nghĩ “Còn có chuyện gì đang xảy ra nữa không?”
“Những thứ chúng tôi thấy trước đây đã biến mất. Mọi thứ đang trở lại..mẹ kiếp, trở lại bình thường, ngoại trừ việc đầy lính quanh đây”
“Có vấn đề gì xảy ra không?”
“Không, sir, không có gì. Tàu chở lương thực đến, tàu chở dầu, mọi thứ đều như cũ. Giao thông đường hàng không bớt bận rộn đi rất nhiều. Lính thì dường như đang ẩn náu, nhưng giờ bọn họ rất cẩn thận, không có nhiều điều có thể xem. Trên đảo vẫn còn rất nhiều bụi cây. Tôi đoán bọn họ ẩn náu ở đó. Anh biết đấy, tôi không nhìn được nhiều nữa” Jackson nghe ông trình bày
“Không vấn đề gì. Chỉ cứ an toàn ở đó, Master Chief. Báo cáo tốt lắm. Để tôi trở lại làm việc”
“được thôi, tướng quân”
Jackson ghi chú vài điều. Anh đáng nhẽ nên chuyển giao công việc này cho người khác, nhưng Chief Oreza muốn một giọng nói quen thuộc bên kia đầu dây và dù sao thì mọi cuộc gọi đều được ghi âm cho mấy gã bên tình báo
Nhưng anh còn những việc khác phải làm. Tối nay bên không quân sẽ một lần nữa kiểm tra tình hình phòng không Nhật Bản. Đường tuần tra do tàu ngầm chạy bằng năng lượng hạt nhân phụ trách sẽ được tiến thêm 100 dặm về phía tây. Nhiều thông tin tình báo dự kiến sẽ được thu thập, chủ yếu qua vệ tinh. Enterprise sẽ tiếp cận Trân Châu Cảng hôm nay. 2 cánh máy bay của hai tàu sân bay sẽ tâp hợp ở Trạm không quân hải quân Barbers Point, nhưng không có tàu sân bay nào đưa chúng lên cả. Sư đoàn bộ binh 251 (Bộ binh hạng nhẹ) của Lục quân vẫn đóng tại Trại Schofield Barrack cách đó vài dặm, nhưng cũng không có tàu nào chở họ lên. Điều tương tự cũng xảy ra với Sư đoàn Thủy quân lục chiến số 1 tại Trại Pendelton, California. Lần gần đây nhất Mỹ mắc mớ với quân đảo Mariana là Chiến dịch FORAGER diễn ra vào ngày 15 tháng 6 năm 1944, anh phải vất vả lắm mới tìm ra thông tin này. Có 535 tàu, 127.571 quân. Hiện tại, tổng quân số của toàn bộ Hải quân Hoa Kỳ và tất cả các tàu thương mại treo lá cờ Sao và Sọc (Hoa Kỳ) vẫn chưa đạt đến con số đầu tiên, số lượng bộ binh hạng nhẹ của Lục quân và Thủy quân lục chiến, được tập hợp đầy đủ, chỉ có thể đạt đến con số thứ hai. Hạm đội 5 của Tướng Ray Spruance – giờ không còn tồn tại – có không dưới 15 tàu sân bay nhanh. PacFlt giờ chả có nổi một con. 5 sư đoàn đã được huy động để tấn công quần đảo, dưới sự hỗ trợ của hơn 1000 máy bay chiến thuật, tàu chiến, tàu dương hạm, khu trục hạm….
Và mày chính là thằng chó đẻ may mắn chết tiệt được giao nhiệm phụ trình một kế hoạch tái chiếm lại quần đảo Marianas. Bằng cái gì đây?
Chúng ta không thể đối đầu trực tiếp, Jackson tự nhủ. Bọn họ chiếm đảo, có vũ khí, phần lớn là do Mỹ thiết kế, rất đáng gờm. Câu hỏi hóc búa nhất là số lượng thường dân. Dân “bản địa” – tất cả đều mang quốc tịch Mỹ- khoảng 50000, hầu hết sống ở Saipan và bất kỳ kế hoạch nào nhân danh giải phóng đưa số lượng người đó vào rủi ro sẽ khiến lương tâm anh cắn rứt suốt đời và anh không thể chịu đựng được. Đây là môt cuộc chiến tranh toàn toàn kiểu mới, với những luật lệ hoàn toàn mới mà anh thậm chí còn chưa biết hết. Nhưng nhiệm vụ trung tâm của cuộc chiến vẫn được giữ nguyên. Kẻ thù đã lấy những gì thuộc về chúng ta, và chúng ta phải lấy lại, nếu không nước Mỹ sẽ không còn là cường quốc nữa. Jackson đi lính cả đời vì vậy anh chắc chắn có phần khi đoạn cmn lịch sử này được ghi lại. Ngoài ra, anh có gì để nói với Master Chief Manuel Oreza chứ?
Chúng ta không thể đối đầu trực tiếp. Hoa Kỳ không còn có khả năng di chuyển một lượng lớn quân đội, ngoại trừ giữa các căn cứ. Trên thực tế, cũng không có lực lượng lục quân và hải quân quy mô lớn để mà di chuyển. Cũng không có căn cứ tiền phương nào để chi viện cho một cuộc tấn công xâm chiếm. Nhưng mặt khác, Hoa Kỳ vẫn sở hữu hầu hết các quần đảo ở tây Thái Bình Dương và mỗi quần đảo đó đều có một đường băng, không loại này thì loại khác. Giờ, máy bay có thể bay xa hơn, có thể tiếp nhiên liệu trên không. Hải quân Hoa Kỳ đã phát minh ra một công nghệ cách đây 8 năm cho phép các con tàu ở trên biển trong thời gian dài và công nghệ này thậm chí còn trở nên dễ dàng hơn với sự ra đời của năng lượng hạt nhân. Quan trọng nhất, công nghệ vũ khí đã được nâng tầm. Bạn không còn cần một con chim bìm bịp nữa, giờ đã có những người bắn tỉa. Ngoài ra còn có chụp ảnh vệ tinh. Saipan, đó sẽ là điểm quyết định. Saipan là chìa khóa của chuỗi đảo. Jackson nhấc điện thoại
“Ryan đây”
“Robby. Jack, chúng ta có thể đi bao xa?”
“Chúng ta không thể giết quá nhiều. Giờ không còn là năm 1945 nữa” vị cố vấn an ninh quốc gia nói “và họ có tên lửa mang vũ khí hạt nhân”
“Phải, chà, chúng ta vẫn đang tìm mấy thứ đó. Họ có nói với tôi và tôi biết đó là mục tiêu đầu tiên nếu có thể tìm được chúng. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu chúng ta không thể tìm ra?”
“Chúng ta phải tìm ra” Ryan trả lời. Phải ư? Anh tự hỏi. Những suy đoán tình báo chính xác nhất của anh chỉ ra rằng quyền chỉ huy và kiểm soát những tên lửa này nằm trong tay của Hiroshi Goto, một người có năng lực hữu hạn và ác cảm với Hoa Kỳ. Câu hỏi quan trọng hơn là Hoa Kỳ có khả năng dự đoán hành động của người này không? Anh không tự tin về điều đó. Những chuyện mà Ryan coi là điên rồ thì Goto lại coi là có lý – và điều này áp dụng cho bất cứ ai mà ông ta dựa vào để xin lời khuyên, có lẽ là Raizo Yamata, rất có thể người này chính là người gây ra toàn bộ vụ việc, nhưng chưa rõ động cơ. “Robby, chúng ta phải loại mấy tên lửa này ra khỏi cuộc chơi, và để làm điều đó, anh phải rảnh tay. Tôi đã nói rõ với NCA điều đó” anh nói thêm. NCA (National Command Authority- cơ quan chỉ huy quốc gia) là tên tổng thống thường gọi Lầu Năm Góc
“vũ khí hạt nhân?” Jackson hỏi. Ryan biết rằng những thói quen chuyên nghiệp của Robbie chắc chắn sẽ khiến anh nghĩ đến điều này. Tuy nhiên, ý nghĩa của từ này đủ đang sợ
“Rob, chúng ta không muốn làm điều đó trừ khi không còn lựa chọn nào khác, nhưng anh cần cân nhắc và lên kế hoạch cho khả năng này”
“Tôi vừa nhận được một cuộc gọi từ người bạn chúng ta ở Saipan, Có vẻ như có ai đó muốn bỏ ra 1 triệu usd để mua nhà của ông ấy”
“Chúng tôi nghĩ bọn họ có thể cố tiến hành cuộc trưng cầu dân ý – một cuộc trưng cầu dân ý về chủ quyền. Nếu họ có thể khiến những người từng sống ở đó rời khỏi hòn đảo, thì họ sẽ thắng, phải không?”
“Chúng ta không muốn xảy ra chuyện đó, phải không?”
“Không, chúng ta không muốn. Rob, tôi cầ một kế hoạch”
“Chà, đang làm nó cho cậu đây” phó J-3 hứa (J-3: phòng Hành quân của Hội đồng Tham mưu trưởng Liên quân).
9 giờ tối theo giờ ET, tổng thống Durling lại xuất hiện trên TV. Đã có những lời đồn đoán xung quanh. Những người dẫn chương trình TV đã bắt đầu mơ hồ liên tưởng câu chuyện ở Phố Wall với vụ tai nạn tàu sân bay tuần trước và cuộc đàm phán gấp gáp giữa Nhật Bản và Mỹ về quần đảo Marianas, nơi mà họ nhận thấy là liên lạc đang bị bị cắt đứt sau một cơn bão có thể chưa bao giờ có. Họ cảm thấy thật khó chịu khi phải nói điều mình không biết. Vào lúc này, các hãng thông tấn Washington đang trao đổi nguồn và thông tin, ngạc nhiên khi thấy mình đã bỏ lỡ điều gì đó tầm cỡ thế này. Sự kinh ngạc đó tự chuyển thành cơn thịnh nộ vì đang che dấu điều gì đó quan trọng. Cuộc họp giao ban lúc tám giờ đã xoa dịu cơn thịnh nộ xuống một chút. Phải, Phố Wall là một tin lớn. Phải Phố Wall quan trọng với sự ổn định chung của Hoa Kỳ hơn là vài hòn đảo thậm chí còn không nhìn rõ trên bản đồ. Nhưng, không, mẹ kiếp, chính phủ không có quyền không nói cho truyền thông biết chuyện gì đang diễn ra. Dù vậy, vài người nhân ra Tu Chính Án Thứ Nhất (First Amendment) bảo đảm cho mình quyền tìm ra sự thật, chứ không phải quyền yêu cầu thông tin từ người khác. Những người khác bình tĩnh hơn một chút khi nhận ra rằng Chính phủ đang cố gắng giải quyết vấn đề mà không có cuộc tắm máu. Nhưng không phải ai cũng đều đồng ý với cách tiếp cận này
“Thưa các công dân Mỹ” Durling bắt đầu bài phát biểu thứ hai trong ngày và ngay lập tức rõ ràng chuyện dù rất vui mừng với các sự kiện diễn ra buổi chiều nay nhưng bản tin tối nay không phải là tin tốt. Và đúng là như thế
• • •
Bản chất trong con người luôn không chấp nhận cam chịu. Con người là những sinh vật đầy hy vọng và sáng tạo, và cả hai đặc tính đó không tương thích với những thứ bất di bất dịch. Nhưng con người cũng là một sinh vật dễ mắc sai lầm và đôi khi chính điều này lại khiến những điều cần tránh lại trở thành điều khó tránh khỏi
4 chiếc máy bay ném bom Lancer B-1B hiện đã cách bờ biển 500 dặm, trên một đường thẳng về phía đông Tokyo. Sau đó, chúng quay thẳng, hướng về phía tây 270, và đi xuống độ cao thâm nhập thấp. Các sĩ quan hoạt động điện tử trên cả hai máy bay ném bom hiện có nhiều thông tin hơn so với hai đêm trước đó, hoặc ít nhất là biết vấn đề. Tình báo vệ tinh bổ sung đã xác định được tất cả các tọa độ radar của Nhật Bản, và họ tin tưởng rằng những mục tiêu này có thể bị tiêu diệt. Nhiệm vụ tối nay là kiểm tra khả năng hoạt động của máy bay cảnh báo sớm E-767, việc này càng phải thận trọng.
Bắt đầu từ những năm 1970, máy bay ném bom B-1B đã trải qua một số cải tiến. Tốc độ của nó thấp hơn trước, nhưng cũng tàng hình hơn. Đặc biệt là từ hướng mũi, diện tích mặt cắt phản xạ radar- the RCS- của máy bay ném bom Lancer như một co chim lớn, ngược lại với B-2A vốn có diện tích mặt cắt phản xạ radar tương đương với diện tích mặt cắt ngang của một con chim sẻ tránh đại bàng đang bay. Nó cũng có thể bay ở độ cao cực thấp và tốc độ cao, đây là cách tốt nhất để tránh giao tranh khi bị tấn công, nhưng phi hành đoàn không muốn bị phát hiện. Nhiệm vụ của tối nay ‘di chuyển’ máy bay cảnh báo sớm tuần tra, và khi thiết bị điện tử của đối phương phản ứng, họ sẽ quay trở lại Elmendolf với dữ liệu thu thập tốt hơn những gì họ phát hiện trước đó. Dựa trên dữ liệu này, một kế hoạch tấn công thực sự có thể được phát triển. Nhưng các phi công thường quên một điều – nhiệt độ ở một số bộ phận trên máy bay của họ là 30 độ F và một số bộ phận là 35 độ F
• • •
Kami-2 cách thành phố Choshi 100 dặm về phía đông, bay thẳng theo hướng tây nam với tốc độ 400 hải lý / giờ, cứ 15 phút lại quay trở lại lộ trình ban đầu. Máy bay này đã tuần tra ở đây trong bảy giờ và dự kiến kết thúc nhiệm vụ vào lúc bình minh. Phi hành đoàn tuy mệt nhưng tỉnh táo, khá ổn định sau chuyến bay dài
Các sự cố kỹ thuật đã gây ra rất nhiều rắc rối cho các sỹ quan tác chiến. Radar của họ rất phức tạp và kém hiệu quả hơn so với suy nghĩ ban đầu. Radar này được thiết kế để phát hiện máy bay tàng hình, và có thể – họ không chắc – được tăng cường vài lần và đạt đến mức chuẩn hay chưa. Bản thân radaar rất mạnh, và được kết cấu ở trạng thái rắn, có độ tin cậy cao và hoạt động chính xác. Những cải tiến bên trong radar bao gồm đầu thu được làm mát bằng nitơ lỏng giúp tăng độ nhạy của máy thu lên hệ số bốn và phần mềm xử lý tín hiệu với tỷ lệ lỗi thấp. Và đây chính là nơi mà vấn đề nảy sinh. Màn hình của radar sử dụng một ống hình ảnh TV, trên đó hiển thị hình ảnh quét raster do máy tính tạo ra, chứ không phải là phương pháp phân tích vòng quay đã được sử dụng kể từ khi phát minh ra radar vào những năm 1930. Phần mềm có thể được điều chỉnh để tìm bất cứ thứ gì phản xạ sóng vô tuyến. Ở cài đặt công suất và độ nhạy hiện đang được sử dụng, radar có thể hiển thị nhiều hơn những gì người dùng muốn. Như chim di cư hay gì đó. Các kỹ sư phần mềm đã nhập giới hạn tốc độ vào chương trình và phần mềm bỏ qua mọi thứ dưới 130 km / h, để radar không nhầm giao thông trên đường cao tốc phía Tây là mục tiêu. Nhưng phần mềm sẽ thu thập tất cả các phản ánh trước khi quyết định có hiển thị đối tượng được phát hiện cho sỹ quan tác chiến hay không. Nếu sau vài giây, mục tiêu nằm trong hoặc ngoài bán kính giám sát của radar, máy tính sẽ tự động nhận diện mục tiêu là máy bay đang bay. Kết quả là hai con chim hải âu cách nhau hàng nghìn mét đã trở thành một chiếc máy bay chuyển động trong tính toán của máy tính trên tàu. Điều này khiến sỹ quan tác chiến gần như phát điên. Phi hành đoàn tỏ ra khó chịu vì phần mềm không thể đưa ra phán đoán chính xác. Ngoài ra, với độ nhạy của toàn bộ hệ thống ngày nay, các máy bay thương mại có lưu lượng cao trông giống như một đoàn máy bay ném bom, và tin tốt duy nhất là Kami-1 ở phía Bắc đang giải quyết với vấn đề này – – xác định các tín hiệu sai và loại bỏ
“Mục tiêu, 1-0-1, bốn trăm km” một đại úy nói trên hệ thống liên lạc nội bộ “Độ cao 3000m…đang hạ xuống. Tốc độ 500 hải lý/giờ”
“Một con chim khác à?” viên đại tá chỉ huy nhiệm vụ cố tình hỏi
“Không phải con này….tín hiệu càng lúc càng mạnh”
• • •
Một vi công khác với cấp bậc đại tá kéo cần hạ độ cao chiếc máy bay ném bom, viên phi công phụ đã tắt chế độ lái tự động. Vào và ra, ông tự nhủ, liếc nhìn bầu trời phía trước
“Có bạn” một trong những EWO nói “Hướng 2-8-1”
Cả phi công chính và phi công phụ đều vô tình nhìn sang bên phải. Tất nhiên là họ không nhìn thấy gì cả. Phi công phụ nhìn lại. Quan sát các thiết bị là điều bắt buộc làm vào ban đêm vì không có mục tiêu tham chiếu tốt bên ngoài máy bay và bạn có khả năng bị lạc trong không trung, điều vốn mọi phi công đều sợ. Họ dường như đang tiến đến những đám mây. Anh liếc nhìn nhiệt kế bên ngoài. 35 độ F, được rồi, nếu thấp hơn từ 2 đến 3 độ là có nguy cơ đóng băng. Máy bay ném bom B-1, giống như hầu hết các máy bay quân sự, không có thiết bị làm tan băng. Nhiệm vụ này chủ yếu dựa vào các thiết bị điện tử, không phải tầm nhìn, và các đám mây đen sẽ không ảnh hưởng đến việc truyền hoặc nhận radar.
Nhưng khi có mây, cũng có hơi ẩm. Phi công phụ tự nhủ không để ý đến nhiệt kế gắn trên mũi. Độ ẩm ở phần đuôi hơi cao, nơi nhiệt độ là 30 độ F, và phần đuôi của máy bay ném bom đang bắt đầu đóng băng. Điều này sẽ không ảnh hưởng đến việc điều khiển, nhưng lớp băng đã thay đổi hình dạng của máy bay một cách tinh vi, chỉ cho phép sai lệch vài mm trong mặt cắt radar của máy bay.
• • •
“Đó là mục tiêu khó nhằn” viên đại úy nói trên Kami-2. Anh ta xoay điều khiển để khóa nó, và chuyển mục tiêu đến màn hình ở trước mặt viên đại tá “Lần này có lẽ là một máy bay khác”
“Tôi thấy rồi” ông ta thấy tín hiệu bay thẳng về hướng Tokyo so với mặt đất. Đây không thể là máy bay chở khách. Máy bay phản hồi tự động không phản hồi, sai hướng đi, sai độ cao, sai tốc độ. Đây có thể là máy bay địch. Khi xác định được kẻ thù, ông ta ra lệnh cho hai máy bay chiến đấu lên đánh chặn.
“Tôi nghĩ có thể hỏi để rõ hơn…”
“Không” viên đại tá trả lời qua hệ thống đàm nội bộ
Hai máy bay chiến đấu F-15J vừa thả thùng nhiên liệu phụ và đang ở vị trí thích hợp để đánh chặn. Trên màn hình của máy bay trinh sát Kami, các tín hiệu được biểu hiện bằng chữ cái cho thấy bọn họ đang ở gần và trên máy bay chiến đấu có thể nhìn thấy màn hình tương tự mà không cần bật radar mục tiêu. 2 máy bay chiến đấu có tốc độ tấn công 500 hải lý / giờ, và tốc độ xâm nhập mục tiêu tương ứng là như nhau. Sẽ không mất nhiều thời gian để bắt kịp.
Cùng lúc đó, một báo cáo được gửi về sở chỉ huy tác chiến phòng không khu vực, và nhanh chóng nhiều người tới quan sát trò chiến đấu điện tử này. 3 máy bay hiện được phát hiện đang hướng về Nhật Bản, xét theo đội hình có vẻ như sắp thực hiện một cuộc tấn công. Nếu là máy bay ném bom B-1, mọi người đều biết chúng có thể đang mang bom thật hoặc tên lửa hành trình và chúng nằm trong tầm bắn của tên lửa. Điều này đặt ra một vấn đề đối với các chỉ huy phòng không, đặc biệt là vào thời điểm này, khi mà chỉ dẫn đưa ra không đủ rõ ràng và bản thân ông ta cũng không nhận được chỉ dẫn cụ thể từ Tokyo. Các máy bay đến đã vào Vùng nhận diện phòng không (Air Defense Identification Zone- ADIZ), và chúng có thể là máy bay ném bom, và…cái gì đây? Viên tướng tự hỏi. Tạm thời ông ra lệnh cho các máy bay chiến đấu hành động riêng lẻ, mỗi chiếc tiếp cận một mục tiêu riêng biệt. Mọi thứ đang diễn ra quá nhanh. Ông ta lẽ ra phải biết chi tiết hơn một chút, nhưng bạn không thể lên kế hoạch trước mọi thứ. Chúng là máy bay ném bom, chúng ở quá gần và chúng đang tiến nhanh
• • •
“Chúng ta có bị nhận diện không?” chỉ huy đội bay hỏi. Kế hoạch của ông là không vào trong phạm vi một trăm dặm của radar trên không, và đã tìm ra cách để thoát ra.
“Không, sir. Tôi đang quét 6 giây mỗi lần nhưng không thấy có tín hiệu điện tử hướng vào chúng ta”
“Tôi không nghĩ họ có thể nhìn thấy chúng ta theo cách này” viên phi công nói
“Nếu họ thấy thì chúng ta phải chạy ngay tức thì” viên phi công phụ không ngừng gãi gãi ngón tay, hy vọng anh ta không tỏ ra quá tự tin.
Không có âm báo cuộc gọi. Máy bay chiến đấu đang ở ngay trên những đám mây, và rất nguy hiểm khi lao qua những đám mây trong thời tiết như vậy. Lệnh được đưa đến sau rất nhiều cuộc diễn tập và chuẩn bị, và sau một đêm dài mệt mỏi tuần tra, các chỉ dẫn được đưa ra không gây ra bất kỳ sự phấn khích nào. Kami-2 đã thay đổi tần số và bắt đầu chiếu tia sáng cho cả ba mục tiêu xâm lược.
• • •
“Họ đã bắn tia vào chúng ta” EWO báo cáo tức thì “Tần số đã thay đổi, và chúng tôi đang cố gắng phát hiện chúng tôi trên băng Ku”
“Có lẽ vừa nhìn thấy chúng ta” có lý, phải không? Khi họ bắt đầu trinh sát, họ phải dành chút thời gian xác định vị trí. Điều này cho ông thời gian để phản ứng. Đại tá nghĩ rằng ông có thể giữ thêm một vài phút và xem điều gì sẽ xảy ra.
• • •
“Hắn không quay lại” viên đại úy nói. Hắn ta nên quay lại ngay lập tức, phải không? Mọi người trên máy bay trinh sát đều đang suy nghĩ. Chỉ có một lý do duy nhất khiến hắn ta không quay đầu lại, rất rõ ràng. Kami-2 chuyển tần số sang chế độ điều khiển hỏa lực. Một máy bay chiến đấu Eagle đã bắn hai tên lửa dẫn đường bằng radar. Ở phía bắc, một máy bay chiến đấu Eagle khác vẫn ở ngoài tầm bắn. Phi công của nó đã bật chế độ sẵn sàng bắn
“Nhìn lên – ai đó đã khóa chúng ta!”
“Tránh sang bên trái” viên đại tá kéo cần điều khiển, tăng tốc động cơ và chiếc máy bay ném bom gầm rú về phía đầu ngọn sóng. 1 loạt mồi giả được bắn ra về phía chòm mây từ phía sau chiếc máy bay ném bom. Ngay lập tức họ dừng lại trong bầu không khí băng giá, nơi họ gặp khó khăn. Radar hiệu suất cao trên E-767 ngay lập tức xác định các đám mây gây nhiễu, bỏ qua chúng và theo dõi máy bay ném bom đang di chuyển bằng chùm tia radar có kích thước bằng một cây bút. Tất cả những gì tên lửa phải làm là bay theo. Giờ đây, tất cả những năm làm việc thiết kế đã được đền đáp xứng đáng, và những người điều khiển trên máy bay im lặng ngẫm nghĩ về tình huống bất ngờ. Hệ thống này được thiết kế để chống lại Liên Xô chứ không phải Mỹ. Thật sự thú vị.
“Tôi không thể phá lock” viên EWO đã thử gây nhiễu điện tử chủ động một lần nữa, nhưng thiết bị gây nhiễu của anh chỉ đơn giản là không thể phù hợp với chùm bút chì hai megawatt đâm vào khung nhôm của chiếc Lancer. Chiếc máy bay bắt đầu một cuộc lẩn tránh xoắn ốc điên cuồng. Họ không biết tên lửa đang ở đâu, điều duy nhất họ có thể làm là làm theo những gì hướng dẫn sử dụng. Nhưng khi họ biết được điều này, đã quá muộn: không hề đề cập đến kẻ thù như vậy trong sách hướng dẫn. Khi quả tên lửa đầu tiên bắn trúng cánh phải và phát nổ, chúng ở quá gần mặt nước nên không giúp ích được gì cho ghế phóng.
Máy bay ném bom B-l thứ hai may mắn hơn. Nó bị trúng một tên lửa chỉ phá hủy hai động cơ, nhưng dù chỉ còn một nửa sức mạnh, nó vẫn có thể bay ra ngoài khơi Nhật Bản với tốc độ mà các máy bay chiến đấu Eagle không thể theo kịp. Phi hành đoàn không biết liệu có bất kỳ bộ phận quan trọng nào khác của máy bay, trị giá hàng trăm triệu đô la, có thể đã rơi trước khi họ bay trở lại căn cứ Shemya hay không. Một chiếc máy bay khác lùi lại, hy vọng ai đó có thể cho họ biết điều gì đã xảy ra.
Vào thời điểm quan tr