Chương 37 THÂM NHẬP
Các nhà bình luận khác nhau đều dùng từ “bình thường/ Normalcy”, kèm thoe một tính từ đi trước đó như “kỳ lạ” và/hoặc “yên tâm” để mô tả tình hình trong tuần qua. Những người thuộc phe cánh tả hài lòng khi chính phủ đang giải quyết cuộc khủng hoảng thông qua ngoại giao, trong khi những người ở phe cánh hữu phẫn nộ khi Nhà Trắng đang đánh giá thấp mọi thứ. Thật vậy, Hoa Kỳ không chỉ thiếu lãnh đạo giỏi mà còn thiếu những tuyên bố chính trị rõ ràng khiến cho mọi người thấy rằng Roger Durling là một tổng thống giỏi về chính sách đối nội nhưng lại thiếu kinh nghiệm về xử lý các cuộc khủng hoảng quốc tế. Những lời chỉ trích sâu hơn còn chỉ tay vào vị cố vấn an ninh quốc gia, John P. Ryan, người được cho là có nhiều chiến công trong lĩnh vực tình báo, nhưng chưa bao giờ thực sự khẳng định mình là một người tham gia vào các vấn đề an ninh quốc gia và chắc chắn hiện giờ không có được thẩm quyền mạnh mẽ. Những người khác thì ngưỡng mộ sự thận trọng này. Các chuyên gia lưu ý rằng việc giảm quy mô quân đội Hoa Kỳ khiến việc xây dựng quân đội hiệu quả trở nên khó khăn, và mặc dù đèn vẫn sáng ở Lầu Năm Góc suốt đêm, những người ở đó vẫn không biết phải làm gì với tình hình ở Quần đảo Mariana. Một số nhà quan sát phát biểu trước các camera truyền hình đèn đỏ nhấp nháy, cho biết chính phủ, trong khi cố gắng hết sức để đối phó với cuộc khủng hoảng, cũng phải cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh và ổn định. Do đó, việc giả vờ “bình thường” che đậy những điểm yếu cố hữu trong lập trường của Hoa Kỳ
“Cậu yêu cầu chúng tôi không làm gì sao?” Golovko tức giận hỏi
“Đây là cuộc chiến của chúng tôi. Nếu bên ông can thiệp quá sớm, sẽ đánh động Trung Quốc, và sẽ đánh động Nhật Bản” Ngoài ra, Ryan không nói thêm, các ông có thể làm được gì chứ? Quân đội Nga còn trong tình trạng tệ hơn cả Mỹ. Một khi họ đưa máy bay đến Đông Siberia, huy động bộ binh để tăng cường sức mạnh đội hình hạng nhẹ nơi biên giới sẽ gây ra phản ứng đáp trả từ phía Trung Quốc “Báo cáo vệ tinh của các công cũng đang nói với các ông điều tương tự như vệ tinh của chúng tôi cho thấy, Sergey. Trung Quốc đang nằm im”
“Chưa thôi” giọng nói đầy mỉa mai
“Chính xác. Chưa làm gì. Và nếu chúng ta chơi đúng quân bài, chuyện đó sẽ không xảy ra” Ryan dừng lại “Có thêm thông tin gì về mấy tên lửa đó không?”
“Chúng tôi vẫn đang giám sát một số nơi” Golovko thông báo “Chúng tôi xác nhận mấy quả tên lửa ở Yoshinobu đang được sử dụng cho mục đích dân sự. Đó có lẽ chỉ là mánh lới che đậy cho các cuộc thử nghiệm quân sự, nhưng không có gì hơn. Mấy người kỹ thuật bên tôi khá tự tin với nhận định này”
“Ông không thích họ tự tin thế sao” Ryan nhận xét
“Jack, các cậu định làm gì?” Chủ tịch RVS hỏi thẳng
“Ngay lúc chúng ta đang nói chuyện, Sergey Nikolay’ch, chúng tôi vẫn nói với họ rằng việc chiếm quần đảo đó là không chấp nhận được” Jack dừng lại để lấy lại hơi thở, nhắc nhở bản thân phải tin tưởng người đàn ông này cho dù có thích hay không “Và nếu hộ không tự rời khỏi đó thì chúng tôi sẽ tìm cách buộc họ phải rút”
“Nhưng làm cách nào?” người ở đầu dây bên kia hỏi, nhìn xuống báo cáo đánh giá do các chuyên gia quân sự của Bộ Quốc phòng chuẩn bị.
“10,15 năm trước, ông chẳng phải từng nói với các nhà lãnh đạo của mình rằng chúng tôi đáng sợ sao?”
“Và các cậu cũng coi chúng tôi như thế” Golovko xác nhận
“Giờ chúng ta may mắn hơn. Họ không sợ chúng ta. Họ nghĩ mình đã thắng. Hiện tại tôi không thể nói nhiều hơn. Có lẽ là ngày mai” Jack nghĩ “Hiện tại, các chỉ thị đang trên đường đến chỗ các ông để chuyển cho người bên tôi”
“Sẽ được thực hiện ngay” Sergey hứa
• • •
“Chính phủ tôi sẽ tôn trọng của người dân trên quần đảo” viên đại sứ lặp lại, rồi bổ xung thêm điều mới “Chúng tôi cũng có thể sẵn sàng đàm phán về sự khác biệt về tình trạng giữa Guam và phần còn lại của quần đảo Mariana. Hoa Kỳ đã có chủ quyền đối với hòn đảo này gần một trăm năm” lần đầu tiên ông ta thừa nhận
Adler thờ ơ lắng nghe lời tuyên bố của đại sứ. Im lặng là quy tắc cần được tuân thủ trong quá trình ngoại giao “Ngài đại sứ, người dân trên tất cả đảo thuộc quần đảo này đều là công dân Mỹ. Họ đã lựa chọn rồi”
“Và họ sẽ có cơ hội lựa chọn khác. Chẳng nhẽ chính phủ của ông nghĩ rằng họ chỉ có thể có một cơ hội để thể hiện quyền tự chủ?” Ông ta hỏi lại như một câu trả lời “Thật là kỳ lạ cho một đất nước rất khoan dung về vấn đề nhập cư và di cư. Như tôi đã tuyên bố trước đây, nếu người dân trên đảo muốn giữ hộ chiếu Mỹ, chúng tôi sẽ vui vẻ cho phép những người đó có hai quốc tịch. Nếu họ muốn rời đi, chúng tôi sẽ bồi thường cho họ vì thiệt hại tài sản, và…”Phần còn lại của tuyên bố vẫn như vậy
Adler không chỉ chứng kiến mà còn đích thân tham gia nhiều cuộc trao đổi ngoại giao thế này. Ông tin rằng công việc đòi hỏi cả sự kiên nhẫn để giải thích mọi thứ cho một đứa trẻ mới biết đi và sự thận trọng khi nói chuyện với mẹ chồng. Nó nhàm chán, buồn tẻ, và cả khó chịu, nhưng hoàn toàn cần thiết. Ngay lúc trước, Nhật Bản đã thể hiện sự bối rối về điều gì đó. Chuyện không hoàn toàn ngoài dự kiến. Cook đã chuyển thông tin này vốn lấy được từ Nagumo vào tuần trước, nhưng giờ nó đang ở trên bàn. Đó là tin tốt. Tin xấu là ông cũng phải đưa ra một điều gì đó để đáp lại. Ngoại giao dựa trên sự thỏa hiệp. Bạn không thể có tất cả những gì bạn muốn và bạn sẽ không để cho đối phương có được tất cả những gì họ muốn. Vấn đề là, không bên nào bị buộc phải từ bỏ bất kỳ lợi ích quan trọng nào- cả hai bên đều nhận ra lợi ích cốt lõi là gì- Nhưng điều này thường không xảy ra, vì vậy chính sách ngoại giao như vậy chắc chắn sẽ thất bại. Một số người tin rằng chiến tranh là do ngoại giao kém cỏi, nhưng thực tế điều này là sai lầm. Trong nhiều trường hợp, chiến tranh là kết quả của các quốc gia có lợi ích quá mâu thuẫn với nhau đến mức không thể thỏa hiệp. Và giờ viên đại sứ muốn Adler nhượng bộ vài điều
“Cá nhân tôi, tôi cảm ơn ông đã thừa nhận rằng cư dân của Guam vẫn được hưởng các quyền của công dân Hoa Kỳ một cách vô điều kiện. Tôi thậm chí còn vui mừng hơn khi đất nước ông khẳng định rằng người dân Quần đảo Bắc Mariana tự quyết định số phận của họ. Ông có thể đảm bảo rằng đất nước ông sẽ tuân theo kết quả bầu cử?”
“Tôi tin rằng chúng tôi đã làm rõ điều đó” viên đại sứ trả trả lời, tự hỏi liệu ông ta đã dành được một phần chiến thắng hay chưa
“Và cuộc bầu cử sẽ mở ra cho…”
“Tất cả những người đang sống ở quần đảo, tất nhiên. Đất nước tôi ủng hộ quyền phổ thông đầu phiếu, và thực ra đất nước các ông cũng vậy” ông ta nói thêm “chúng tôi sẽ ban hành một điều lệ bổ sung. Chỉ những người đủ 20 tuổi ở Nhật Bản mới có thể đến các cuộc bầu cử, nhưng đối với cuộc bầu cử này, chúng tôi đã hạ độ tuổi đi bầu xuống 18. Chúng tôi không muốn bất kỳ ai phản đối sự bất công của các cuộc bầu cử quốc gia”
Thằng khốn thông minh, Adler nghĩ. Nghe cũng có vẻ có lý. Giờ đây, tất cả binh lính Nhật Bản trên đảo đều có thể bỏ phiếu, và cơ quan giám sát quốc tế sẽ coi hiến chương là một cử chỉ thiện chí. Thứ trưởng bộ ngoại giao ngạc nhiên gật đầu, rồi viết vào sổ. Bên kia bàn, vien đại sứ nghĩ rằng mình vừa ghi được một điểm. Để đạt được điều này cần quá nhiều thời gian
• • •
“Rất đơn giản” vị cố vấn an ninh quốc gia nói “các anh chị sẽ giúp chúng tôi chứ?”
Nội quy của cuộc họp này ban đầu không khiến ai vui mừng hết. Vào đầu cuộc họp, các luật sư từ Bộ Tư pháp đã tiến hành giải thích cách Đạo luật Gián điệp, Tiêu đề 18 của Bộ luật Hoa Kỳ, Tiêu đề 79, Mục E, áp dụng cho công dân Hoa Kỳ và quyền tự do ngôn luận như thế nào và báo chí không được áp dụng theo đó như thế nào
“Anh đang yêu cầu chúng tôi giúp các anh nói dối” một trong những nhà báo cao cấp nói
“Chính xác là như thế” Ryan trả lời
“Chúng tôi có nghĩa vụ nghề nghiệp…”
“Các anh chị cũng là công dân Hoa Kỳ” Jack nhắc nhở “và những người dân trên quần đảo đó cũng thế. Công việc của tôi không phải thực hiện các quyền mà bạn nghĩ đến bây giờ, mà là đảm bảo các anh chị và phần còn lại của đất nước được hưởng những quyền đó. Bất kể các anh chị có giúp chúng tôi hay không. Nếu các anh chị giúp, vậy chúng tôi sẽ làm công việc của mình dễ dàng hơn, ít rắc rối hơn và đỡ đổ máu hơn. Nếu các anh chị không giúp, vậy sẽ có thêm vài người có lẽ sẽ bị thương”
“Tôi không tin rằng khi Madison và những người khác soạn thảo hiến pháp từng tưởng tượng báo chí Hoa Kỳ sẽ giúp đỡ kẻ thù trong thời chiến” nữ luật sư bên Bộ Tư pháp nói
“Chúng tôi sẽ không bao giờ làm thế” người đàn ông từ NEC phản đối “Nhưng hãy tìm cách khác….”
“Thưa quý vị, tôi không có thời gian để tranh luận về hiến pháp. Đây là vấn đề giũa sự sống và cái chết. Chính phủ của anh chị đang yêu cầu giúp đỡ. Nếu anh chị không giúp thì sớm muộn gì anh chị cũng phải giải thích cho người dân Mỹ lý do tại sao” Jack tự hỏi liệu có ai từng đe dọa họ theo cách này không. Anh cho rằng, thay đổi giọng điệu có thể hữu ích, dù không hy vọng họ sẽ đồng ý với mình. Đã đến lúc buông cành oliu “tôi sẽ gánh trách nhiệm chuyện này. Nếu các anh chị giúp đỡ thì sẽ không ai biết chuyện”
“Đừng có lừa phỉnh tôi chuyện đó. Nó sẽ bị rò rỉ thôi” CNN phản đối
“Thì anh sẽ phải giải thích với người dân Mỹ rằng anh hành động như một người dân yêu nước”
“Tiến sỹ Ryan, ý tôi không phải thế”
“ý tôi là thế” Jakc mỉm cười “Hãy nghĩ về chuyện đó. Nó gây hại gì cho anh đâu? Ngoài ra, sao nó có thể rò rỉ được? Có ai ở đây sẽ tiết lộ ra à?”
Các nhà báo luôn hoài nghi khi thấy sự hài hước – đó hầu như là bệnh nghề nghiệp – nhưng tuyên bố trước đó của Ryan đã phát huy tác dụng. Yêu cầu này đi ngược lại nguyên tắc nghề nghiệp của họ đến mức họ đang ở thế tiến thoái lưỡng nan và phải cân nhắc nhiều vấn đề khác. Trong trường hợp này là vấn đề kinh doanh. Dù họ nêu nguyên tắc và đạo đức nghề nghiệp, nhưng nếu họ không ủng hộ đất nước- chà, khan giả sẽ không ấn tượng gì với những tiêu chuẩn trống rỗng này. Bên cạnh đó, yêu cầu của Ryan cũng không có gì quá đáng. Chỉ có một điều, và nếu họ thông minh ra thì không ai thực sự nhận ra. Quản lý mấy hãng tin tức muốn rời khỏi phòng này để thảo luận riêng tư, nhưng không ai cho họ cơ hội này và không ai trong số họ dám tự mình đứng ra yêu cầu. Vì vậy người nọ nhìn người kia và rồi cả 5 người đều gật đầu
Anh sẽ phải trả giá cho chuyện này vào ngày nào đó, mắt của họ nhìn Ryan như muốn nói. Chà, Jack nghĩ, mình có thể đối phó được điều này
“Cảm ơn” khi lãnh đạo các hãng tin tức lớn đứng dậy rời khỏi phòng, Ryan bước thẳng tới Phòng Bầu Dục
“Chúng ta làm được rồi” anh nói với Tổng Thống
“Tôi xin lỗi khi không thể công khai hỗ trợ cậu chuyện này”
“Đây là năm bầu cử” Jack lưu ý. 2 tuần nữa sẽ diễn ra đại hội ở Iowa, rồi New Hamsphire và dù Durling không có đối thủ trong Đảng thì ông cũng thích được ủng hộ tuyệt đối, không thể quá xúc phạm báo chí truyền thông được. Nhưng đó chính là lý do vì sao anh là cố vấn an ninh quốc gia. Các quan chức dưới quyền luôn có thể trở thành con dê tế thần bất kỳ lúc nào
“Khi chuyện này qua đi…”
“Quay trở lại đánh golf thì sao? Tôi cần phải luyện tập nhiều hơn”
Đây là một lý do khác ông thích ở cậu ta, Durling tự nhủ. Ryan luôn thích hài hước mỗi khi có dịp và những trò đùa đó thường được bạn bè sử dụng để làm trò cười cho ông. Thêm một lý do nữa để cảm ơn Bob Fowler vì đã giới thiệu Ryan và có lẽ cũng là lý do hơi buồn vì lựa chọn xu hướng chính trị của cậu ta
• • •
“Ông ấy muốn giúp” Kimura nói
“Cách tốt nhất ông ấy làm là” Clark trả lời “hành động như thường khi. Ông ấy là người đáng kính trọng. Đất nước anh cần tiếng nói giảm leo thang xung đột” Những chỉ dẫn hoàn toàn bất ngờ đối với Clark, anh rất hy vọng rằng Washington có thể hiểu những gì đang diễn ra bây giờ. Lệnh này đến trực tiếp từ văn phòng Ryan, khiến anh cảm ấy an ủi đôi chút. Ít nhất con người điệp viên trong anh cũng yên tâm phần nào
“Cảm ơn. Tôi không muốn khiến ông ấy bị đặt trong nguy hiểm”
“Ông ấy quá quan trọng, không cần làm mấy chuyện đó. Có lẽ Hoa Kỳ và Nhật Bản có thể tiến tới một giải pháp ngoại giao” Clark không tin chuyện này, nhưng nói mấy điều đó thường khiến các nhà ngoại giao hài lòng “Trong trường hợp đó, chính phủ của Goto sẽ sụp đổ và có lẽ Koga-san sẽ được phục chức”
“Nhưng từ những thông tin tôi nghe được thì Goto sẽ không từ chức”
“Đó cũng là những gì tôi nghe được, nhưng tình hình có thể xoay chuyển. Trong bất kỳ trường hợp nào, đó cũng là yêu cầu của chúng tôi đối với Koga-san. Liên lạc quá nhiều với chúng tôi sẽ gây nguy hiểm” ‘Klerk’ tiếp tục “Cảm ơn vì sự hỗ trợ của anh. Nếu chúng tôi cần thêm sự hỗ trợ, chúng tôi sẽ liên lạc với anh qua kênh thông thường”
Kimura tỏ thái độ biết ơn, thanh toán hóa đơn và rời đi
“Vậy đó là tất cả, hả?” Ding hỏi
“Có ai đó nghĩ nhiêu đó là đủ Và chúng ta có việc khác phải làm”
Lại quay lại yên xe, Chavez nghĩ. Nhưng ít nhất họ cũng nhận được lệnh, dù nó không rõ ràng cho lắm. Giờ là 10 giờ sáng theo giờ địa phương và họ tách ra sau khi dạo phố, dành vài giờ tiếp theo mua điện thoại di động, mỗi người 3 chiếc, rồi tụ họp lại. Những chiếc điện thoại này đủ gọn nhẹ để đựng trong túi áo. Ngay cả chiếc hộp cũng nhỏ, và họ thật dễ dàng giấu điện thoại.
Chet Nomuri cũng đang làm điều tương tự, mua một căn hộ ở Hanamatsu bằng thẻ tín dụng và bằng lái xe, đó là nơi trú ẩn được chọn ban đầu. Bất kể chuyện gì đang xảy ra thì anh cũng còn chưa đến 30 ngày tại đất nước này để hoàn thành nhiệm vụ. Công việc tiếp theo của anh là quay trở lại phòng tắm đso lần cuối trước khi biến mất
• • •
“Một câu hỏi” Ryan bình tĩnh, ánh mắt anh khiến Trent và Fellows không cảm thấy thoải mái
“Cậu định bắt chúng tôi đợi đấy à?” Sam hỏi
“Các ông biết chúng ta đang phải đối mặt với những hạn chế ở Thái Binh Dương”
Trent chuyển tư thế ngồi trên ghế “Nếu cậu nghĩ rằng chúng ta không có ngựa để….”
“Phụ thuộc vào loại ngựa chúng ta sử dụng” Jack nói. Cả hai người trao đổi ánh mắt với nhau
“Có bắt buộc không?” Al Trent hỏi
Ryan gật đầu “Mũi tên đã lên cung. Các ông có định ngăn cản chúng tôi làm chuyện này không?”
“Phụ thuộc vào ý cậu muốn nói. Nói xem” Fellows ra lệnh, Ryan trình bày
“Các cậu thực sự muốn đi xa đến mức đó?” Trent hỏi
“Chúng ta không còn lựa chọn. Tôi đoán sẽ rất tuyệt nếu chiến đấu với kỵ binh trên chiến trường một cách danh dự, kiểu như thế, nhưng chúng ta không có ngựa, nhớ không? Tổng thống cần phải biết liệu Quốc Hội có ủng hộ ông ấy không. Chỉ có các ông biết được phần đen tối trong cuộc chiến này. Nếu các ông ủng hô thì toàn bộ Đồi Capital sẽ ủng hộ”
“Nếu không hiệu quả?” Fellows tự hỏi
“Thì cả băng sẽ bị treo cổ, bao gồm cả hai ông” Ryan nói
“Chúng tôi sẽ thuyết phục ủy ban” Trent hứa “Bạn tôi, cậu đang chơi trò rất nguy hiểm đấy”
“Đúng thế” Jack đồng ý, nghĩ về những mạng sống đang gặp nguy. Anh cũng biết Al Trent đang nói về khía cạnh chính trị, nhưng Ryan quyết định quẳng chúng sang một bên. Tất nhiên, anh không thể nói thế. Vì nếu anh ấy nói, Trent sẽ do dự. Họ không biết sẽ có bao nhiêu ý kiến phản đối nhưng điều quan trọng là Trent đồng ý
“Sẽ cập nhật liên tục cho chúng tôi chứ?”
“hoàn toàn tuân theo luật” vị cố vấn an ninh quốc gia mỉm cười trả lời. Luật yêu cầu các hoạt động ‘đen’ có thể thông báo cho quốc hội sau khi hoàn thành
“Còn Lệnh Hành Pháp thì sao?” Lệnh này có từ thời chính quyền Ford, cấm các cơ quan tình báo Hoa Kỳ thực hiện các vụ ám sát.
“Chúng tôi có một Phát Hiện (Finding)” Ryan trả lời “Luật này không áp dụng với quốc gia mà hai nước đang trong thời gian thù địch” Phát Hiện là cách giải thích của tổng thống về sắc lệnh. Ngắn gọn, mọi thứ Ryan đề xuất bây giờ, về mặt kỹ thuật, đều hợp pháp, miễn là Quốc Hội đồng ý. Đó là cách vận hành xã hội, nhưng về cơ bản nền dân chủ là thế
“Bằng cách này, mọi thứ được giải thích một cách gọn gàng….” Trent nhận xét, Fellows gật đầu đồng ý “Và vượt qua” Cả hai vị dân biểu quan sát vị chủ nhà nhấc điện thoại lên và bấm nhanh dãy số
“Ryan đây. Tiến hành đi”
Bước đầu tiên là điện tử. Bất chấp lời phản đối của CINCPAC, 3 đội quay phim truyền hình đã đặt camera giữa ụ tàu của hai con Enterprise và John Stennis đang nằm sát cạnh nhau
“Họ cấm chúng tôi cho khán giả xem phần đuôi tàu bị hư hại, nhưng nguồn tin không chính thức cho biết chúng đang ở trong tình trạng tồi tệ hơn vẻ bề ngoài” tất cả phóng viên đều nói giống nhau, chỉ vài thay đổi trong từ ngũ. Khi bản tin trực tiếp kết thúc, các máy quay chuyển hướng quay nhiều về phía các tàu sân bay, rồi tiếp tục quay từ phía bên kia bên cảng. Các bưc ảnh được chụp làm nền, giống như những thước phim, và cho thấy những con tàu và bến bãi mà không có bất kỳ phóng viên nào đứng. Những thước phim này tiếp tục giao cho ai đó để kỹ thuật số hóa chuẩn bị để sử dụng trong tương lai
• • •
“2 con tàu bị hỏng” Oreza nhận xét ngắn gọn. Mỗi con tàu này đều có tổng trọng lượng lớn hơn mọi con tàu của Lực Lượng tuần tra bờ biển Mỹ cộng lại và hải quân, vốn toàn những người thông minh, đã ddeer cả hai con tàu đó bị bắn vào mông. Viên master chief đã nghỉ hưu cảm thấy máu nóng bốc lên đến đỉnh đầu
“Khi nào thì sửa xong?” Burroughs hỏi
“Hàng tháng. Phải mất nhiều thời gian. 6 tháng…cho đến khi chúng ta vào mùa mưa bão” Portagee nhận ra mình càng lúc càng khó chịu Tình hình mỗi lúc càng thêm tồi tệ. Ông không hoàn toàn thích thú với ý nghĩ sẽ ở trên hòn đảo bị thủy quân lục chiến tấn công. Nhưng giờ ông đang ở đây, trên đồi cao, nhìn thấy cả một vị trí tên lửa phòng không vốn chắc chắn bị tấn công. Có lẽ bán căn nhà với giá 1 triệu usd không phải là ý tưởng tồi. Với từng đó tiền, ông có thể mua một con thuyền khác, một căn nhà khác và câu cá ngoài khơi Florida Keys “Nghe này, cậu có thể bay ra khỏi đây nếu muốn”
“Ồ, sao lại vội vàng như thế?”
Các poster bầu cửa đã được in và dán khắp nơi. Các chương trình liên quan đến Saipan được phát vài giờ một lần trên hệ thống truyền hình cáp của đảo. Nếu có điều gì bất thường, thì đó là không khí trên đảo đã bình tĩnh hơn trước rất nhiều. Khách du lịch Nhật Bản rất lịch sự. Hầu hết các máy bay chiến đấu hiện không có vũ khí, xe quân sự đang được sử dụng để làm đường, và các binh sĩ đang đến thăm các trường học để giới thiệu bản thân một cách thân thiện. Gần như chỉ sau một đêm, hai sân bóng đã được xây dựng và một liên đoàn bóng chày mới được thành lập. Có tin đồn rằng các đội bóng chày của các giải đấu lớn của Nhật Bản sẽ bắt đầu tập luyện vào mùa xuân tại Saipan, điều đó có nghĩa là một sân vận động sẽ phải được xây. Bây giờ có người thì thầm với nhau rằng Saipan sẽ thành lập đội bóng chày của riêng mình. Oreza cho rằng điều này có lý. Saipan gần Tokyo hơn cả thành phố Kansas tới New York. Điều này không có nghĩa là cư dân hài lòng với việc Nhật Bản chiếm đóng hòn đảo, nhưng vì họ không thấy hy vọng cứu rỗi, họ cũng như những người khác trong hoàn cảnh tương tự, đã học cách sống với sự thật trước mắt. Người Nhật đang làm mọi thứ có thể để mọi người chấp nhận sự thay đổi này trong sự thoải mái và yên bình.
Trong tuần đầu tiên đã xuất hiện các cuộc biểu tình, nhưng viên chỉ huy người Nhật, tướng Arima, đã ra đó gặp tất cẩ các nhóm biểu tình, với máy quay TV xung quanh và mời lãnh đạo các cuộc biểu tình vào văn phòng ông ta nói chuyện, thường cũng trực tiếp chiếu trên TV luôn. Sau đó, phía Nhật Bản đã có một biện pháp đối phó tinh vi hơn. Các quan chức chính phủ và doanh nhân đã tổ chức một cuộc họp báo kéo dài, chứng minh ngay tại chỗ họ đã đầu tư bao nhiêu vào hòn đảo, vẽ biểu đồ những thay đổi mà họ đã mang lại cho nền kinh tế địa phương và cam kết sẽ tiếp tục phát triển. Những lời cam kết lặp đi lặp lại của họ về việc tuân thủ các cuộc bầu cử sắp tới không dập tắt được sự oán giận trong lòng người dân, họ chỉ tỏ ra khoan dung. Chúng tôi cũng sống ở đây, người Nhật nói đi nói lại rằng, chúng tôi cũng sống ở đây.
Phải có hy vọng. Ngày mai là 2 tuần, Oreza nghĩ và tất cả những gì họ nghe chỉ là những báo cáo về mấy cuộc đàm phán chết tiệt. Từ khi nào nước Mỹ phải đàm phán với mấy cái thứ thế này? Có lẽ cuộc chiến này đã thiết lập một tiền lệ. Có lẽ chính sự yếu kém rõ ràng của đất nước khiến ông cảm thấy tuyệt vọng. Không ai đánh trả. Hãy cho chúng tôi biết chính phủ đang làm điều gì đó — ông muốn nói điều đó với vị tướng ở đầu bên kia của điện thoại vệ tinh…
“Chà, mẹ kiếp” Oreza bước vào phòng khách, lắp pin vào điện thoại, đẩy ăng-ten ra khỏi đáy bát, rồi quay số
“Tướng Jackson” ông nghe đầu dây bên kia nói
“Oreza đây”
“Có tin gì mới sao?’
“Phải, tướng quân. Cuộc bầu cử sắp bắt đầu”
“Tôi không hiểu, Master chief”
“Tôi thấy CNN đang chiếu tin 2 tàu sân bay bị cụt chân và người ta nói rằng chúng ta chẳng làm cái mứt gì dược, sir. Chúa ơi, tướng quân, khi người Argentina lấy quần đảo Falklands khốn khiếp, người Anh đã nói rằng họ sẽ quay lại.. Giờ thì tôi không nghe thấy điều đó. Chúng ta đang nghĩ cái mẹ gì vậy?”
Jackson đánh giá vài giây trước khi trả lời “Tôi không cần phải nói với ông về quy tắc phải tuân theo khi thảo luận về mấy thứ như hoạt động chiến đấu. Công việc cuẩ ông là cung cấp thông tin cho tôi, nhớ không?”
“Tất cả những gì chúng tôi nghe được là họ sẽ có một cuộc bầu cử, okay? Bãi tên lửa phía đông chỗ chúng tôi giờ đang được ngụy trang…”
“Tôi biết chuyện đó. Radar trinh sát trên đỉnh Núi Takpochao đang hoạt động và có khoảng 40 máy bay chiến đấu tại sân bay và Kobler. Chúng tôi đếm được hơn 60 máy bay ở Andersen tại Guam. Có 8 khu trục hạm ở phía đông chỗ ông, và một nhóm tàu tiếp dầu đang tiếp cận họ để tiếp nhiên liệu. Còn gì ong muốn biết nữa không?” Ngay cả Oreza cũng có thể “bị xâm phạm” một thuật ngữ lịch sự ám chỉ ông có thể đang bị bắt, điều mà Jackson nghi ngờ, điều này cũng không có gì bí mật. Mọi người đều biết Mỹ có vệ tinh trinh thám. Mặc khác, Oreza cần biết Jackson cũng đang có thông tin trực tiếp và quan trọng hơn, anh có quan tâm. Jackson cảm thấy hơi xấu hổ về những gì mình phải nói tiếp theo “Master chief, tôi mong chờ điều tốt hơn từ người như ông”. Dù vậy, câu trả lời khiến anh cảm thấy tốt hơn
“Đó chính là điều tôi cần nghe, tướng quân”
“Nếu có gì mới, hãy cho chúng tôi biết”
“Rõ, sir”
Jackson cụp máy và lấy ra báo cáo mới nhất về Johnnie Reb
“Sớm thôi, Master Chief” anh thì thầm. Đã đến lúc gặp những người từ Căn cứ Không quân MacDill, những người hay mặc toàn quần áo màu xanh lá cây quân đội. Anh không biết họ sẽ nhắc anh về điều mà anh đã thấy vài tháng trước đó
• • •
Tất cả họ phải nói tiếng Tây Ba Nha và trông giống người Tây Ba Nha. May mắn là điều đó cũng không khó. Một chuyên viên lưu trữ bay từ Langley tới Fort Steward, Georgia, mang theo mọi thứ mình cần, bao gồm 10 cuốn hộ chiếu trắng, đơn giản, họ sử dụng tên thật của mình. Trung sỹ cấp 1 Julio Vega ngồi xuống trước máy ảnh, trong trang phục đẹp nhất
“Đừng có cười” kỹ thuật viên CIA nói với anh “Người Châu Âu không cười khi chụp ảnh hộ chiếu”
“Rõ, sir” tên nickname của anh là Osa, hoặc bạn bè thường gọi là “Gấu”. Đối với những người khác ở đại đội Rangers tại Foxtrot Ccompany, tiểu đoàn 2, Trung đoàn biệt kích Ranger số 175, tên của anh đơn giản là “trung sỹ cấp 1” và họ biết anh là NCO giàu kinh nghiệm tình nguyện tham gia nhiệm vụ này để hỗ trợ đại úy
“Quần áo của anh cần phải đẹp hơn nữa”
“Ai mua chứ?” Vega hỏi, giờ đang cười toe toét, dù trong ảnh trông anh thật băng giá và lạnh lùng, vẻ mặt thường thấy khi đám lính không đạt yêu cầu. Anh nghĩ, lần này sẽ khác. 8 người, tất ccả đều rất có năng lực (đều là Ranger cả), đều cực kỳ có kinh nghiệm chiến đấu không ở nơi này thì ở nơi khác – và không thường chọn ở trung đoàn 175, tất cả đều là chưa cạo râu để râu ria mọc lởm chởm. Vega nhớ một nhóm khác cũng từng như nhóm này, và nụ cười của anh chợt tắt. Không phải tất cả đều còn sống thoát ra khỏi Colombia
Những người nói tiếng Tây Ban Nha, anh nghĩ khi rồi khỏi phòng. Tiếng Tây Ban Nha có lẽ là ngôn ngữ trên quần đảo Marianas. Giống như các hạ sỹ quan cao cấp quân đội, anh lấy bằng cử nhân thông qua các lớp học buổi tối, chuyên ngành lịch sử quân đội – có vẻ như đây là lựa chọn đứng đắn cho nghề nghiệp của anh. Ngoài ra, quân đội trả tiền cho anh đi học. Nếu tiếng Tây Ban Nha là ngôn ngữ trên mấy đảo đó, vậy thì anh tăng thêm chút tự tin cho nhiệm vụ này. Tên của chiến dịch, anh tình cờ nghe được trong cuộc nói chuyện ngắn với đại úy Diego Checa, khá hay. Nó được gọi là Chiến dịch ZORRO, người đàn ông chuyên đeo mặt nạ. Tiết lộ của đại úy đủ khiến cho anh bật cười. Zorro “thật” từng có tên là Don Diego, phải không nhỉ? Anh ta đã quên tên lót của tên cướp đó, nhưng NCO của anh ta thì không. Với một cái tên kiểu như Vega thì làm sao mình có thể từ chối một nhiệm vụ thế này cơ chứ? Oso tự nhủ
• • •
Thật may là anh có sức khỏe tốt, Nomuri nghĩ. Chỉ hít thở ở đây đã đủ mệt nhọc. Hầu hết du khách phương tây đến Nhật Bản chỉ ở thành phố lớn và chưa bao giờ nhận ra đất nước này có toàn núi cao kiểu như Colorado.Tochimoto là một ngọn núi nhỏ, ít người sinh sống vào mùa đông nhưng vào mùa hè thì rất đông người, vì dân địa phương cảm thấy mệt mỏi với sự đông đúc trong thành phố sẽ chuyển đến vùng quê để khám phá. Ngôi làng nhỏ này nằm ở cuối đường quốc lộ 140, vỉa hè san sát, nhưng Chet có thể tìm thấy nơi cho thuê một chiếc xe ô tô nhỏ, chạy được mọi địa hình và nói với người chủ rằng anh chỉ cần đi trong vài giờ. Người chủ lịch sự nhận tiền và nhắc anh nhớ đi theo đường sắt và hãy đi canar thận, anh tử tế cảm ơn người đàn ông đó và lên đường, dọc theo Sông Taki – thật ra nó trông giống một con suối hơn- vào trong dãy núi. Sau 1 giờ, đi được 7 dặm, anh tắt máy, lấy ra tai nghe và bắt đầu lắng nghe
Không có gì. Anh không nhìn thấy con đường lầy lội hay con đường rải sỏi dọc theo con suối quanh co. Dọc đường đi, anh không thấy bất kỳ ngôi nhà mùa hè nông thôn nào bên đường dường như có người ở và giờ anh đang lắng nghe, nhưng không nghe thấy gì ngoài tiếng gió. Trên bản đồ anh đang cầm có một chiếc phà cách đây hai dặm, được đánh dấu rõ ràng và vẫn còn sử dụng được. Đi qua đó anh sẽ tiền về phía đông để đến Shirrashi-san. Giống như hầu hết các dãy núi, ngọn núi này đã bị bào mòn bởi thời gian và dòng nước chảy, tạo thành vô số thung lũng không có lối thoát xung quanh và Núi Shiraishi cso một thung lũng rất đẹp, vẫn chưa có ngôi nhà hay cabin nào được xây ở đó. Có thể các hướng đạo sinh sẽ đến đây vào mùa hè để cắm trại và tận hưởng thiên nhiên trong khi phần còn lại của dất nước thì đang làm việc vô cùng chăm chỉ để phá hoại những cảnh quan thế này. Có khả năng là không có đường bộ hay đường sắt nào được xây dựng vì không có khoáng sản có giá trị trong thung lũng đó. Nó chỉ cách Tokyo một trăm dặm theo đường chim bay, nhưng trên thực tế, nó khó đi như ở Nam Cực
Nomuri quay về phía nam và leo lên một con dốc bằng phẳng dẫn đến thung lũng ở phía nam. Anh muốn nhìn và nghe được xa hơn.Cách ngọn núi vài dặm anh phát hiện ra một ngôi nhà xây dở, không nhìn thấy khói khói bếp, cũng không thấy hơi nóng bốc lên một bồn tắm nào đó, cũng như không nghe thấy gì cả, đúng là bất thường. Nomuri dành 30 phút để trinh sát khu vực này bằng một ống nhòm nhỏ. Sau khi cẩn thận quan sát và chắc chắn rằng nó là chính xác, anh quay đầu nhìn về phía bắc và phía tây, không có dấu hiệu hoạt động của con người. Cuồi cùng cũng hài lòng, anh quay đầu trở lại sống Taki, theo đường cũ trở lại trong phố
“Hiện tại chúng tôi chưa từng nhìn thấy ai” Đại lý cho thuê xe nói khi cuôi cùng thấy Nomuri quay trở lại, ngay trước khi mặt trời lặn “Có muốn uống trà không?”
“Dozo/ hân hạnh” viên sỹ quan CIA nói. Anh thân thiện gật đầu và nhận lấy tách trà “Nơi đây đẹp quá”
“Cậu thật thông minh khi đến vào thời điểm này trong năm” Ông chủ háo hức muốn tìm một người để trò chuyện “Những tán lá tươi tốt và phong cảnh đẹp vào mùa hè, nhưng tiếng ồn từ những thứ đó” ông chỉ vào hàng xe – “chà, nó phá hủy sự bình yên của ngọn núi, nhưng nó cũng giúp nuôi sống tôi” ông thừa nhận
“tôi phải về rồi. Văn phòng của tôi luôn bận rộn vậy đấy. Tôi muốn đến đây để cảm nhận sự tĩnh lặng”
“Có lẽ cậu có thể giới thiệu cho vài người bạn” ông chủ gợi ý. Rõ là ông cần tiền trong mùa vắng khách thế này
“Vâng, nhất định tôi sẽ làm vậy” Nomuri bảo đảm. Ông chủ cúi chào anh và viên sỹ quan CIA khởi động chiếc xe của mình quay trở lại Tokyo trong 3 giờ, vẫn tự hỏi tại sao Cục lại giao cho mình nhiệm vụ dễ dàng thế này
• • •
“Các anh còn thắc mắc gì không?” Jackson hỏi mấy người bên SOCOM (U.S. Special Operations Command –lực lượng lính đặc nhiệm của quân đội mỹ. Lực lượng này bao gồm những đội quân tinh nhuệ nhất của Mỹ, gồm cả lực lượng lính Navy SEALS, Army Green Berets.)
“Robby, thật nực cười khi nghĩ khác” viên sỹ quan cao cấp nói “Nếu bọn họ đủ ngu để công dân Mỹ lang thang khắp đất nước mình, chà, chúng ta sẽ tận dụng lợi thế đó”
“Tôi vẫn lo lắng về hoạt động xâm nhập lần này” Đại diện Không quân lưu ý, lần lượt xem xét biểu đồ điều hướng trên không và ảnh vệ tinh “Chúng ta có IP tốt – chúa ơi, bản đồ tham chiếu trên không khá tốt – nhưng ai đó phải cẩn thận với mấy con chim AWACS (máy bay kiểm soát và cảnh báo sớm trên không) để chúng ta có thể hoạt động an toàn”
“Nó đã được tính đến” đại tá bên Bộ chỉ huy Chiến Dịch Trên Không (Air Combat Command) đảm bảo “Chúng tôi sẽ thắp sáng bầu trời cho họ và anh có thể tận dụng khoảng trống đó” ông gõ thước vào biểu đồ thứ 3
“Các phi hành đoàn trực thăng thì sao?” Robby hỏi tiếp
“Giờ họ đang thực hiện nhiệm vụ mô phỏng chiến đấu. Nếu họ gặp may thì có thể ngủ ngon giấc vào chuyến tới”
• • •
Mô phỏng chiến đấu chân thực đến mức có thể đánh lừa khả năng cân bằng tai trong của Sandy Richter. Thiết bị này hơi giống Hệ thống ảo Nintendo (Nintendo VR System) mới mà đứa con út của anh hay chơi, nhưng cũng giống với các trình mô phỏng chuyến bay đầy đủ. Chiếc mũ bảo hiểm quá khổ mà anh đang đội cũng giống như chiếc mà anh ấy đội trên máy bay Comanche, nhưng phức tạp hơn nhiều. Những gì ban đầu được hiển thị trên màn hình duy nhất được sử dụng trên máy bay trực thăng AH-64 Apache đã phát triển giống như hình ảnh I-MAX chiếu trong rạp chiếu phim hiện đại. Nó vẫn cần phải tinh vi hơn một chút, nhưng đủ để cho anh thấy địa hình do máy tính tạo ra và tất cả dữ liệu chuyến bay. Tay của anh đang đặt trên cần điều khiển và van điều tiết của một chiếc trực thăng ảo. Anh lái chiếc trực thăng trên mặt nước và tiếp cận vách đá.
“Rẽ phải và đi về phía hẻm núi” anh nói với người ngồi sau, thực ra đang ngồi ngay cạnh, vì trình mô phỏng không cần phải thực tế theo mọi cách. Trong thế giới ảo này, họ không quan tâm mình đang ở đâu, họ chỉ chú ý đến những gì họ nhìn thấy trước mắt, dù người ngồi kế bên anh đang điều khiển thêm 2 dụng cụ khác
Những gì họ thấy là kết quả của sáu giờ làm việc trên siêu máy tính. Một loạt hình ảnh do vệ tinh chụp trong ba ngày qua được phân tích, chồng chéo, xoay và phân đoạn để tạo thành hình ảnh ba chiều trông giống như một đoạn video hơi nhiễu
“Bên trái là khu dân cư đông đúc”
“Rõ, tôi thấy nó” Thứ anh ta nhìn thấy là một ánh sáng huỳnh quang màu xanh lam. Trên thực tế, nó phải được chiếu sáng bằng thạch anh màu cam. Máy bay đã ở độ cao 50 feet trong hai giờ qua, và theo lệnh, anh kéo nó lên và thả thanh bên. Cả hai phi công đều chỉ dựa vào tác động của trọng lực trong các mô phỏng do máy tính điều khiển. Những người khác theo dõi phi hành đoàn trong phòng tối đều rất phấn khích, và nếu không phải vì Sandy Richter không thích đùa thì chắc họ đã bật cười.
Ngay khi bay qua bờ biển ảo, anh bay lên sau một sườn núi và bám theo đó. Đây là ý tưởng của Richter. Cuối con đườn là biển Nhật Bản, với những con đường và những ngôi nhà trong thung lũng. Viên phi công nghĩ, tốt hơn là hãy giữ yên lặng càng nhiều càng tốt và sử dụng khả năng nhìn xuống để tìm cơ hội. Trong một thế giới công bằng, anh có khả năng đối phó với bất kỳ mối đe dọa nao cản đường khi lẻn vào, nhưng đây không chính xác là một thế giới công bằng (Thế giới công bằng/ Just world: Giả thuyết này nói về việc người ta tin tưởng rằng một người sẽ nhận được những gì anh ta xứng đáng được nhận đến mức họ sẵn sàng hợp lý hóa những hành vi bất công không thể giải thích được bằng việc cho rằng đó là lỗi của nạn nhân )
“máy bay chiến đấu ở phía trước”, giọng một phụ nữ cảnh báo, giống y như trong nhiệm vụ thực
“Hơi xuống một chút” Richter trả lời với giọng nói trên máy tính, hơi đổ góc về phía phải “nếu em có thể tìm anh ở 50 feet cách mặt đất thì anh sẽ thua, em yêu”
“Tôi hy vọng cái của nợ tàng hình này thực sự hữu dụng” Thông tin tình báo sơ bộ rất lo ngại về radar trên máy bay F-15 của Nhật. Dù sao thì nó đã khiến một chiếc bị bắn rơi và một chiếc bị hư hại, và không ai biết chuyện xảy ra thế nào
“Chúng tôi sẽ tìm ra cách loại nó” Viên phi công còn có thể nói gì nữa đây? Kết quả kiểm tra máy tính – thứ tào lao của nợ tàng hình này thực sự có hiệu quả. Giờ cuối cùng của chuyến bay mô phỏng là tránh địa hình truyền thống, và nhưng vất vả đến mức khi hạ cánh chiếc Comanche, Richter cảm thấy cần phải tắm ngay lập tức, điều mà anh biết chắc là sẽ chẳng được làm thế ở nơi họ sắp đến đâu. Dù một đôi ván trượt tuyết có thể hữu ích
“Sẽ thế nào nếu những người khác…”
““Vậy thì tôi nghĩ chúng ta phải học cách ăn cơm” Bạn không thể lo lắng về mọi thứ. Đèn bật sáng, Richter thấy mình đang ngồi trong một căn phòng khá rộng rãi.
“Thâm nhập thành công” viên thiếu tá đánh giá cuộc thử nghiệm “Các anh đã sẵn sàng cho chuyến đi nhỏ chưa?”
Richter lấy một cốc nước đá trên bàn trong phòng “Anh biết đấy, tôi chưa bao giờ thực nghĩ bay trực thăng xa như thế”
“Còn những thứ khác thì sao?” Viên sỹ quan tác chiến vũ khí của anh muốn biết
“Nó sẽ được đưa lên khi các anh đến đó”
“Và còn đường về?” Richter hỏi. Tốt nhất là họ nên cho anh biết trước
“Các anh có một trong 2 lựa chọn, có thể là 3 lựa chọn. Chúng tôi vẫn chưa quyết định. Vẫn đang xem xét” viên sỹ quan SOCOM bảo đảm
• • •
Tin tốt là họ dường như có một căn hộ sang trọng trên tầng cao nhất (Penhouse). Chavez nghĩ, không có gì ngạc nhiên khi mấy gã nhà giàu giống như mấy thằng khốn khiếp này thường chọn mua tầng cao nhất của bất kỳ tòa nhà nào. Anh đoán, nó khiến cho người ta cảm giác mình vĩ đại, khi nhìn xuống mấy người ở dưới, giống như những người ở tầng cao tại L.A thường nhìn xuống bọn trẻ trâu các anh thời tuổi trẻ, dù không ai trong số họ từng đi lính. Dù sao đi nữa, bạn chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ vươn lên nổi bật, tốt nhất bạn nên chấp nhận thực tế và giữ lấy bổn phận của mình. Ding tự nhủ, chà, mọi người đều có giới hạn của mình
Họ đang tìm kiếm một nơi cao và điều đó không khó, khung cảnh yên bình của thành phố đã giúp họ rất nhiều. Họ dễ dàng chọn đúng tòa nhà, bước vào và đi thang máy lên tầng cao nhất, từ đó lên mái. Chavez đặt máy ảnh lên giá ba chân, chọn ống kính dài nhất và bắt đầu chụp ảnh. Ngay cả khi làm tất cả dưới ánh sáng ban ngày cũng không có gì khó khăn, các chỉ dẫn đã nói với họ, và thời tiết cũng rất hợp tác. Đó là một ngày đẹp trời, và chiều hôm đó trời xám xịt và nhiều mây. Mỗi tòa nhà anh chụp mười tấm hình, khi làm xong, anh cuộn phim âm bản lại, lấy hộp âm bản ra, cho phim âm bản trở lại hộp và dán nhãn. Toàn bộ quá trình này mất nửa giờ đồng hồ.
“Anh bắt đầu tin tưởng gã đó?” Chavez hỏi sau khi họ bước ra khỏi tòa nhà
“Ding, tôi chỉ vừa mới bắt đầu tin tưởng cậu” Chavez nhẹ nhàng đáp, làm giảm căng thẳng lúc này.