Chương 39 TẬN MỤC SỞ THỊ
Không ngạc nhiên khi các lãnh sự quán Nhật Bản ở Honolulu, San Francisco, New York và Seattle đều đã đóng cửa. Các đặc vụ FBI xuất hiện cùng lúc tại tất cả các lãnh sự quán và giải thích họ phải sơ tán tức thì. Sau khi Người Nhật phản đối cho có lệ, nhưng chỉ nhận được thái độ lịch sự và thản nhiên, các nhân viên ngoại giao khóa tòa nhà và rời đi trong sự hộ tống của các nhân viên an ninh – chủ yếu là bảo vệ họ trước những người biểu tình quá khích vốn bị theo dõi chặt chẽ của cảnh sát địa phương – lên xe buýt đưa họ đến sân bay gần nhất để bay đến Vancouver, B.C. Tại Honolulu, các nhân viên ngoại giao nhìn thấy hai con tàu sân bay nằm trên ụ tàu khi xe buýt đến gần căn cứ hải quân Trân Châu Cảng. Ai đó trên xe buýt đã chụp ảnh để ghi lại sự thật này, không hề để ý hay thắc mắc tại sao nhân viên FBI ngồi phía trước xe buýt không hề tỏ thái độ ngăn cản gì mình. Dù sao, truyền thông Mỹ cũng trình chiếu mọi thứ và chẳng ai ngạc nhiên. HỌ thấy chiến dịch này được tổ chức rất chuyên nghiệp trong từng chi tiết. Túi xách được chiếu X-ray để tìm vũ khí và chất nổ – tất nhiên không có chuyện vô lý như vậy – nhưng không được mở ra vì các nhân viên ngoại giao đều có quyền miễn trừ ngoại giao. Hoa Kỳ cũng thuê nguyên một chiếc máy bay cho họ, United 737, sau khi cất cánh, chiếc máy bay lại cố tình bay qua căn cứ hải quân để anh nhân viên ngoại giao chụp thêm 5 bức ảnh khác qua cửa sổ máy bay ở độ cao 5000 feet. Anh ta tự khen mình vì đã cầm sẵn trên tay chiếc máy ảnh chụp được từ xa. Sau đó anh ta ngủ gần như trong suốt chuyến bay 5 giờ đến Vancouver
• • •
“Thuyền trưởng, chân vịt số 1 và số 4 tốt như mới” ChEng (kỹ sư trưởng) đảm bảo với CO của Johnnie Reb “Cậu có thể yêu cầu thêm bất cứ khi nào để chúng ta có thể đạt được 30, có lẽ là 32 hải lý/giờ”
Đường hầm dẫn đến chân vịt số 2 và số 3 đã được đóng lại, các lỗ hở vây đuôi cũng được hàn lại. Tốc độ tối đa của John Stennis khi chạy với chân vịt số 1 và số 4 chỉ khoảng 15 hải lý/giờ, nhưng việc loại bỏ chân vịt số 2 và số 3 đã làm giảm lực cản và tăng tốc độ đáng kể. Bước khó nhất là cài đặt lại hệ thống truyền động số 4, vì nó phải được cài đặt trơn tru mà không có lỗi nhỏ nhất đòi hỏi nhiều thứ hơn là cân bằng bánh xe trên một chiếc xe đua, nếu không nó sẽ bị gãy khi đạt đến số vòng quay tối đa. Quá trình kiểm tra nghiêm ngặt kết thúc, họ quay cánh quạt và kiểm tra mọi vòng bi lên xuống của ổ trục dài. Bây giờ mọi việc đã xong, đêm nay bến tàu có thể được bơm đầy nước. Viên sỹ quan chỉ huy mệt mỏi bước lên những bậc thang bê tông lên đỉnh hẻm núi nhân tạo khổng lồ, từ đó bước xuống tàu. Chặng đường đến cabin của ông ở phía sau cây càu khá dài, sau khi về đến cabin, ông gọi một cuộc điện thoại
• • •
Thời gian không còn nhiều. Clark nhìn về phía đông nam qua cửa sổ phía sau của căn phòng. Không khí trong lành và khô ráo, phía xa có vài đám mây mờ ảo vẫn trắng xóa dưới ánh nắng trực tiếp. Trời đã chạng vạng, mặt đất bắt đầu tối.
“Sẵn sàng chưa?” anh hỏi
“Chỉ cần anh ra lệnh, man” Va li kim loại lớn chứa chiếc máy ảnh nằm trên mặt đất, Chavez mở nó ra. Hải quan đã kiểm tra nó vài tuần trước, có vẻ không có gì đặc biệt. Các phóng viên ảnh thường mang theo loại đồ này, chỉ là đồ của họ nhẹ hơn hầu hết một chút. Bên trong hộp là xốp, các khoang có thể chứa ba thân máy ảnh và nhiều ống kính. Thêm những khoang khác đựng thiết bị trông giống như những thiết bị chiếu sáng chụp ảnh hoàn toàn bình thường, nhưng không phải vậy. Vũ khí duy nhất mà họ mang theo trông không giống một vũ khí nào cả, và đó là những gì họ làm rất tốt ở Đông Phi. Chavez nhấc một trong số thiết bị lên, kiểm tra chỉ số sạc của pin, và thấy không cần cắm nó vào ổ sạc trên tường.. Anh đẩy công tắc sang vị trí chờ và nghe thấy tiếng rên rỉ yếu ớt của tụ điện khi sạc
“Nó đây rồi” John bình tĩnh khi nhìn thấy ánh đèn đang đến gần, anh cũng không thích thú gì công việc này như đồng đội, nhưng bạn không cần phải thích nó, phải không?
• • •
Chiếc máy bay E-767 đã bật đèn nhận dạng khi nó đang hạ độ cao từ độ cao 10.000 feet, và hiện đang hạ thiết bị hạ cánh xuống. Đèn hạ cánh bên ngoài sau đó bật sáng. Cách đố 5 dặm, ở độ cao 2000 feet cao hơn Khu công nghiệp bao quanh căn cứ không quân, viên phi công đã nhìn thấy những ánh đèn của đường băng và tự nhủ không được trùng xuống sau một chiến bay tuần tra dài nhàm chán
“Nghiêng 25 độ” anh ta nói
“Nghiêng 25 độ” viên phi công phụ xác nhận, kéo cần điều khiển để hạ các cánh tà vươn ra khỏi bề mặt sau nhằm thêm lực nâng cần thiết để giảm tốc và điều khiển.
“Kami-3 tiếp cận, đã nhìn thấy đường băng” viên phi công nói, lần này qua radio với viên sỹ quan kiểm soát không lưư vốn đang hướng dẫn anh ta một cách không cần thiết đến điểm này. Tháp không lưu phản hồi chính xác và viên phi công hơi nắm chặt cần điều khiển, nghĩ về các chuyển động điều khiển tinh vi dễ dàng hơn khi thực sự vận hành, điều chỉnh một vài lần để thích ứng với gió thấp, liếc nhìn vùng trời cấm bay để xem có máy bay nào mà anh ta không để ý không. Anh ta biết hầu hết vụ tai nạn máy bay xảy a khi đang hạ cánh, và đó là lý do vì sao phi hành đoàn đặc biệt cảnh giác trong những thời điểm này
• • •
“Có nó rồi” Chavez nói, giọng không cảm xúc vì anh tự nhủ lương tâm mình yên bình. Đất nước anh đang trong thời chiến. Những người trong chiếc máy bay đó là quân nhân, đây là trò chơi công bằng giữa lính và lính, thế thôi. Nó thật cmn dễ qua, dù anh nhớ lần đầu tiên khi giết người cũng dễ dàng. Lúc đó anh còn cảm thấy tự hào, giờ nhớ lại anh cảm thấy hơi xấu hổ
• • •
“Tôi muốn tắm nước nóng và massage” viên phi công phụ nói, cho phép mình bày tỏ ý kiến cá nhân trong khi vẫn kiểm tra xung quanh, còn cách đường băng 2 dặm nữa “Bên phải trống. Đường băng không vật cản”
Viên phi công gật đầu và duỗi tay phải nắm cần ga, kéo nhẹ về phía sau, tạo điều kiện cho lực cản của không khí tiếp tục làm giảm tốc độ của máy bay. Tốc độ hạ cánh đã định là một trăm bốn mươi lăm hải lý / giờ. Tốc độ này là khá cao do dự trữ nhiên liệu phụ mà máy bay Kami mang theo. Họ luôn bay nặng
“2 km, mọi thứ bình thường” viên phi công phụ nói
• • •
“Ngay bây giờ” Chavez thì thầm. Anh vác phần mở rộng hình nòng súng của thiết bị cố định ánh sáng trên tấm chắn và nhắm nó vào mũi của chiếc máy bay đang lao tới, gần như thể anh đang cầm một khẩu súng trường để nhắm bắn, hoặc giống như một bệ phóng tên lửa chống tăng. Sau đó ngón tay của anh nhấn nút.
Về lý thuyết, “phép thuật” mà họ đã sử dụng ở châu Phi không hơn gì một chiếc đèn pin tăng cường năng lượng, nhưng chiếc này có bóng đèn hồ quang xenon và phát ra ánh sáng cực mạnh tương đương với 3 triệu ngọn nến. Thành phần đắt tiền nhất là tấm phản xạ, một mảnh hợp kim thép được gia công tinh xảo để tập trung chùm tia có đường kính 40 feet tại khoảng cách 1 dặm. Người ta có thể dễ dàng đọc một tờ báo nhờ ánh sáng được cung cấp ở khoảng cách đó, nhưng để nhìn thẳng vào ánh sáng, ngay cả ở khoảng cách đó, thì khá chói mắt. Bóng đèn sử dụng tia cực tím, được thiết kế để trở thành vũ khí phi sát thương nhưng có thể gây tổn thương vĩnh viễn cho võng mạc của một người. Ý nghĩ đó đến với Chavez khi anh bóp cò. Không gây chết người. tất nhiên rồi.
• • •
Ánh sáng xanh mạnh khiến viên phi công cay mắt, giống như đang nhìn thẳng vào mặt trời, nhưng tệ hơn và cơn đau khiến anh ta buông cần điển khiển để ôm mặt và hét vào bộ đàm liên lạc nội bộ. Viên phi công phụ thì không nhìn thẳng vào ánh đèn flash nhưng mắt người thường bị thu hút bởi ánh sáng, đặc biệt là khi người ta ở trong bóng tối, và đầu óc không có thời gian cất lên cảnh báo, hoàn toàn làm theo phản ứng tự nhiên. Cả hai phi công đều gần như bị mù và đau mắt, máy bay của họ cách mặt đất 800 feet và ở khoảng cách 1 dặm. Hai phi công này đều đã trải qua quá trình huấn luyện nghiêm khắc và kỹ năng rất tốt. Mắt vẫn đang phải nhắm lại vì đau, nhưng đôi tay viên phi công vẫn lần mò xuống cần điều khiển để tìm cần lái và cố gắng giữ ổn định. Viên phi công phụ cũng làm chính xác điều tương tự nhưng cách điều khiển của họ khác nhau, và cùng lúc thành họ chiến đấu với nhau, thay vì làm việc cùng nhau để cứu chiếc máy bay. Cả hai người họ đều hoàn toàn không có điểm chuẩn và vì đột nhiên bối rối nên phán đoán cũng khác. Một phi công nghĩ rằng máy bay của họ đang xoay theo một hướng, trong khi người kia cố gắng giật cần để điều khiển theo hướng khác và chỉ với 800 feet độ cao, không có thời gian để quyết định xem ai đúng ai sai và quá trình chiến đấu trên cần điều khiển chỉ có nghĩa là ai mạnh hơn thì người đó sẽ giành được quyền điều khiển, nhưng nỗ lực của anh ta chỉ hủy diệt tất cả bọn họ. Chiếc E-767 lộn 90 độ sang phải, lao về phía bắc hướng tới nhà máy trống không, rơi mạnh. Nhân viên kiểm soát tháp không lưu gào lên trên radio nhưng các phi công thậm chí không nghe thấy lời cảnh báo. Hành động cuối cùng của phi công là chạm vào nút di chuyển trên cần ga, cố gắng hết sức để đưa máy bay lên trở lại không trung an toàn. Trước khi tay anh ta có thể chạm vào nút, sự tỉnh táo đã nói với anh trước giây cuối cùng- xong đời. Suy nghĩ cuối cùng của anh ta là một qua bom nguyên tử đã lại thả xuống Nhật Bản
• • •
“Jesucristo,”/ Chúa ơi, Chavez thì thầm. Chỉ trong vòng 1 giây, thậm chí còn không đến 1 giây. Mũi máy bay bốc cháy trong ánh hoàng hôn lờ mờ như thể nó đã nổ tung, và sau đó nó quay về hướng Bắc, như một con chim sắp chết. Anh buộc mình không được nhìn xung quanh khu vực va chạm, chỉ không muốn nhìn và hoặc biết nó đâm vào đâu. Giờ cũng chẳng quan trọng nữa. Quả cầu lửa thắp sáng cả một khu vực như thể vừa bị sét đánh. Ding sửng sốt như thể vừa bị ai đó đấm vào bụng, rồi nhận ra mình vừa mới làm gì, và đột nhiên anh cảm thấy buồn nôn
• • •
Cách đó 10 dặm, Kami-5 đã nhìn thấy ngọn lửa vàng bệnh hoạn cháy trên mặt đất gần bên phải của sân bay. Các phi công đều được đào tạo bài bản. Phi công chính và phi công phụ của chiếc E-767 tiếp theo đột nhiên cảm thấy dạ dày lộn tùng phèo và cơ bắp như thắt lại. Họ tự hỏi đồng đội nào vừa gặp nạn trên mặt đất kia, gia đình nào sẽ phải đón tiếp những vị khách không mong muốn, khuôn mặt nào họ sẽ không bao giờ gặp lại và giọng nói nào họ sẽ không bao giờ nghe thấy nữa, tự trách mình vì đã không cẩn thận chú ý nghe radio, như thể nó có liên quan đến chuyện này. Theo bản năng, hai người đều kiểm tra khoang lái xem có gì bất thường không. Động cơ ok, các thiết bị điện tử ok, hệ thống thủy lực ok. Bất kể chuyện gì xảy ra với chiếc máy bay kia, cũng không xảy ra trên máy bay của họ
“Tháp không lưu, số 5 đây, có chuyện gì vừa xảy ra, over?”
“Số 5, Tháp không lưu đây, Số 3 vừa rơi. Chúng tôi không biết lý do tại sao. Đường băng trống”
“Số 5, đã rõ, tiếp tục tiến đến, đã nhìn thấy đường băng” Anh ta bấm nút tắt radio trước khi có thể nói thêm điều gì khác. 2 viên phi công trao nhau cái nhìn. Kami-3. Những người bạn tốt. Đã chết. Chết vì hành động của kẻ thù sẽ dễ chấp nhận hơn là chết do tai nạn vốn thật nhạt nhẽo và có phần xấu hổ, bất kể nguyên nhân gì. Nhưng giờ họ quay lại để nhìn đường bay. Họ có 1 nhiệm vụ phải hoàn thành và mặc dù đau buồn nhưng họ phải đưa 25 người trên tàu an toàn về nhà
• • •
“Có muốn tôi làm cho không?” John hỏi
“Công việc của tôi, man” Ding kiểm tra lại tụ đinẹ, rồi xoa mặt. Anh nắm chặt tay để dừng lại cơn run nhẹ vốn khiến anh vừa xấu hổ vừa nhẹ nhõm. Đèn hạ cánh ở phía xa cho anh biết đây là một mục tiêu khác và anh đang phục vụ tổ quốc mình cũng như hộ đang phục vụ đất nước họ và chuyện chỉ có thế. Nhưng có lẽ nên làm điều đó với vũ khí thích hợp, anh nghĩ. Tâm trí vẩn vơ lan man đến chuyện có lẽ khi súng hỏa mai xuất hiện, mấy gã cầm kiếm hẳn cũng có cùng ý tưởng này.Chavez lắc đầu để xua tan mấy ý nghĩ đó, và nhắm đèn qua cửa sổ đang mở, quét qua khoảng đất trống, nhắm đến chiếc máy bay đang bay tới. Một tấm vải được quấn quanh mặt trước của đèn cố định để ngăn không cho bất kỳ ai bên ngoài ngôi nhà nhìn thấy đèn flash. Không thể chấp nhận chuyện rủi ro trừ khi cần thiết…
….Sắp đến lúc….
….ngay bây giờ….
Anh nhấn nút một lần nữa và vỏ nhôm màu bạc xung quanh buồng lái của chiếc máy bay AWACS lại lóe sáng rực rỡ trong khoảng một giây hoặc lâu hơn. Phía bên trái anh là tiếng hú run rẩy của xe cứu hỏa, chắc chắn đang hướng tới hiện trường vụ tai nạn đầu tiên. Không hề giống tiếng xe cứu hỏa ở nhà, anh đột nhiên nghĩ đến chuyện không liên quan. Chiếc E-767 đầu tiên không có gì khác lạ, và trong 1 giây anh nghĩ mình đã mắc sai lầm. Nhưng rồi góc ánh sáng của mũi máy bay thay đổi hướng xuống, nhưng máy bay không hề nghiêng. Nó chỉ tăng tốc lao xuống, có lẽ nó sẽ đâm thẳng vào họ trong căn phòng khách sạn này, Chavez nghĩ. Quá muộn để chạy trốn và có lẽ Chúa sẽ trừng phạt anh vì đã giết 50 người. Anh lắc đầu, tháo đèn, chờ đợi, tìm kiếm sự bình yên khi tập trung vào công việc cơ khí
Clark cũng nhìn thấy điều đó và cũng biệt rằng lao ra khỏi căn phòng cũng chẳng ích gì. Chiếc máy bay giờ đang bốc cháy….có lẽ viên phi công cũng nghĩ vậy. Mũi máy bay được kéo lên, và chiếc Boeing lao vút qua, có lẽ chỉ cách mái nhà 30 feet, John đi đến cửa sổ và thấy đầu cánh lướt qua và chiếc máy bay vẫn đang quay vòng. Chiếc máy bay bắt đầu lao lên hoặc cố gắng leo lên, có lẽ bay vòng quanh, nhưng không đủ lực và dừng lại ở giữa đường băng, có lẽ cách mặt đất khoảng 500 feet, rơi về phía cánh trái và lại thêm một quả cầu lửa khác. Cả anh và Ding đều không cảm ơn Chúa vì có lẽ họ không xứng đáng được cứu
“Đóng gọi lại đèn và lấy camera ra” Clark ra lệnh
“Tại sao?”
“Chúng ta là phóng viên, nhớ không?” lần này anh nói bằng tiếng Nga
Tay Ding run dữ dội, lập cập tháo đèn ra, nhưng John không tiến tới hỗ trợ. Mọi người cần thời gian để đối phó với mấy cảm xúc kiểu này. Họ không giết mấy kẻ phản diện đáng chết, mà xóa sổ mạng sống những người không khác gì mình, phải cam chịu vì lòng trung thành dành cho ai đó không xứng đáng. Chavez cuối cùng cũng lấy ra một chiếc máy ảnh, chọn lens 100mm cho thân máy Nikon F5 và theo Sếp ra khỏi cửa. Phòng lobby nhỏ của khách sạn này giờ đã đầy người, hầu hết là người Nhật. ‘Klerk’ và ‘Chekov’ đi xuyên qua họ, chạy ra đường quốc lộ, tiến tới bùng binh sân bay và bắt dầu chụp ảnh. Tình thế hỗn loạn đến mức phải 10 phút sau mới có một cảnh sát tiến đến
“Các người đang làm gì thế hả!” Không phải câu hỏi mà là một lời buộc tội
“Chúng tôi là phóng viên” ‘Klerk’ trả lời, trình ra giấy xác thực
“Dừng lại ngay!” Viên cảnh sát ra lệnh
“Chúng tôi vi phạm luật nào sao? Chúng tôi đang ở trong khách sạn bên kia đường khi chuyện này xảy ra” Ivan Sergeyevich quay lại, nhìn xuống viên cảnh sát. Mình phải dừng lại thôi “Ồ, có phải người Mỹ đã tấn công các anh không? Anh có muốn xem cuốn phim âm bản của chúng tôi chứ?”
“Có!” viên sỹ quan đột nhiên hiểu ra. Anh ta chìa tay ra với vẻ hài lòng tột độ vì hai người này tỏ ra sẵn sàng hợp tác, sau khi bị anh ta dọa cho sợ mất mật
“Yevgeniy, đưa cho người đàn ông này cuốn phi của cậu ngay đi”
‘Chekov’ rút ra cuộn phim âm bản và đưa qua
“Xin hãy trở lại khách sạn. Chúng tôi sẽ tìm đến các anh khi cần”
Chắc chắn là thế rồi “Phòng 461” Clark nói với anh ta “Thật là khủng khiếp. Có ai còn sống không?”
“Tôi không biết. Xin hãy rời đi ngay bây giờ” viên cảnh sát nói, ra hiệu cho họ qua đường
“chúa phù hộ họ” Chavez nói bằng tiếng Anh, thật lòng như thế.
Hai giờ sau, một vệ tinh KH-11 bay qua khu vực này và chụp ảnh toàn bộ khu vực Tokyo bằng camera hồng ngoại. Các chuyên gia ảnh trinh sát của NRO (National Reconnaissance Office -Cơ quan Trinh sát Quốc gia) ngay lập tức chú ý đến 2 ngọn lửa âm ỉ cùng các mảnh vỡ máy bay nằm rải rác xung quanh. 2 chiếc E-767 đã bị rơi và họ không dấu nổi vẻ hài lòng. Họ củ yếu là nhân viên không quân, giờ đang ở xa hiện trường kinh hoàng và tất cả những gì họ thấy là hai mục tiêu đã gục. Hình ảnh được đồng bộ hóa với thời gian thưc và gửi tới vài nơi. Tại phòng J-3 của Lầu Năm Góc, cục tác chiện xác nhận hành động đầu tiên của Chiến Dịch ZORRO đã hoàn thành đúng như kế hoạch. Có thể nói là mọi thứ xảy ra như mong muốn, nhưng nói trước bước không qua. Chà, họ nghĩ, CIA cũng không hoàn toàn vô dụng
• • •
Trời đã tối ở Trân Châu Cảng. Phải mất mười giờ để nước bơm đầy đầy ụ cạn, thời gian gấp rút và vượt quá an toàn một chút, nhưng chiến tranh cho ta các quy định khác về an toàn. Cổng ụ cạn đã được tháo, cùng với sự trợ giúp của hai tàu kéo lớn trong bến cảng, John Stennis đã ra khỏi ụ, quay đầu và bỏ lại Enterprise. Hoa tiêu của cảng lo lắng hướng dẫn tàu ra khơi trong thời gian ngắn nhất có thể, sau đó lên bờ bằng trực thăng. Vào lúc trước nửa đêm, Johnnie Reb đã đi vào vùng nước sâu, rời khỏi các tuyến vận chuyển bình thường và tiến về hướng tây
• • •
Đội điều tra vụ tai nạn đến gần như ngay lập tức từ trụ sở chính ở Tokyo. Một nhóm hỗn hợp gồm quả bên quân sự và nhân viên dân sự, thành phần thứ 2 có kiến thức chuyên môn hơn vì đây thực chất là một máy bay dân sự được cải tiến cho mục đích quân sự. Chỉ trong vài phút, may mắn họ đã tìm thấy chiếc ‘hộp đen’ (thực ra được sơn màu cam) ghi lại chuyến bay của chiếc Kami-5, chiếc Kami-3 vẫn chưa được tìm thấy. Nó được đưa về phòng thí nghiệm tại Tokyo để phân tích. Đối với quân đội Nhật, vấn đề khó giải quyết hơn. 2 trong tổng số 10 chiếc E-767 giờ đã tan tành, và 1 chiếc khác vẫn đang trong nhà chứa máy bay để bảo dưỡng và nâng cấp hệ thống radar. Vậy là còn 7 chiếc và không thể bố trí 3 máy bay làm nhiệm vụ cùng lúc. Đây là một phép tính đơn giản. Mọi máy bay đều cần bảo dưỡng và phi hành đoàn cũng cần nghỉ ngơi. Ngay cả với 9 máy bay đang hoạt động, thì đó là một cuộc đấu tranh về nhân sự và thiết bị khi ba máy bay trên không, ba máy bay ở chế độ chờ và ba máy bay để bảo trì. Giờ còn thêm câu hỏi về độ an toàn của máy bay. Một thành viên của nhóm điều tra đã phát hiện ra Chỉ thị về độ tin cậy trên máy bay 767 và xác định rằng nó áp dụng cho model máy bay mà người Nhật đã chuyển đổi sang sử dụng AEW. Ngay lập tức, hệ thống hạ cánh tự động bị dừng lại, và kết luận đầu tiên được đưa ra từ các nhà điều tra bên dân sự là tổ bay, có lẽ quá mệt mỏi từ các chuyến tuần tra dài nên đã sử dụng chế độ này khi tiếp cận sân bay. Viên sỹ quan quân đội cấp cao cố gắng chấp nhận đó, ngoại trừ một điều: Rất ít phi công thích hệ thống hạ cánh tự động, và phi công quân đội hoàn toàn không thích giao mạng số của mình cho vi mạch và phần mềm.Nhưng họ đã tìm thấy xác của phi công Kami-5 khi bàn tay của anh ta trên nút trên cần ga. Một lời giải thích như vậy là không chính đáng, nhưng bằng chứng cho thấy điều đó hoàn toàn có thể xảy ra. Có lẽ xảy ra một đối nghich phần mềm nào đó trong thệ thống – một lý do ngớ ngẩn và khó chịu giải thích cho việc mất 2 máy bay vô vía, mặc dù trong thời đại máy bay điều khiển bằng máy tính, chuyện như vậy không phải là không có tiền lệ. Căn cứ vào tình hình thực tế hiện tại, họ chỉ có thể bố trí hai máy bay cảnh báo sớm làm nhiệm vụ tuần tra cố định, và một máy bay cảnh báo sớm khác để túc trực bất cứ lúc nào.
• • •
Các vệ tinh ELINT ghi nhận chuyến tuần tra liên tục của 3 chiếc E-767 lúc này và các kỹ thuật viên lo lắng tạ Cơ quan Tình Báo và An ninh Quốc Gia thuộc Không Quân (Air Force Intelligence and the National Security Agency) tự hỏi liệu Không Quân Nhật Bản có cố gắng bất chất quy định về các hoạt động tác chiến của máy bay hay không. Họ kiểm tra đồng hồ và nhận ra 6 giờ nữa sẽ phải báo cáo trong khi vệ tinh tiếp tục ghi lại và vẽ biểu đồ phát xạ điện tử
• • •
Jackson giờ đang bận rộn với thông tin vệ tinh khác. Họ tin rằng, có 48 máy bay chiến đấu đóng tại Saipan, 64 chiếc gác đóng ở Căn cứ không quân Anderson cũ tại Guam, nơi có 2 đường băng rộng và 1 kho nhiên liệu khổng lồ dưới lòng đất, quá đủ để tiếp nhận các máy bay đến. 2 hòn đảo cách nhau khoảng 120 dặm. Anh cũng phải xem xét các cơ sở sơ tán mà SAC (Chỉ huy lực lượng không quân Hoa Kỳ) đã xây dựng trên các hòn đảo trong Chiến tranh Lạnh. Sân bay phía Tây Bắc đảo Guam vốn đóng cửa có 2 đường băng song song, cả hai đều vẫn có thể sử dụng được và có thêm Sân bay Quốc Tế Agana nằm ở giữa đảo nữa. Cũng có một sân bay thương mại ở Rota, một căn cứ bị hỏ hoang khác ở Tinian, và Kobler tại Saipan vẫn đang hoạt động. Thật kỳ lạ, người Nhật đã bỏ qua tất cả các cơ sở hạng hai, ngoại trừ Sân Bay Kobler. Thực tế, thông tin vệ tinh cho thấy Tinian còn không bị chiếm đóng – ít nhất là các bức ảnh vệ tinh cho thấy không có các thiết bị quân sự hạng nặng ở đó. Chắc chắn phải có vài đội quân hạng nhẹ ở đó, anh kết luận, có lẽ được hỗ trợ bởi máy bay trực thăng từ Saipan – các hòn đảo này chỉ được ngăn cánh bởi một đường thủy hẹp
Cân nhắc chính của Tướng Jackson là 112 máy bay chiến đấu, sẽ có sự hỗ trợ từ máy bay AEW E-2, thêm cả các máy bay trực thăng tông thường vốn được mang theo khắp mọi nơi. Các máy bay F-15 và F-3 cũng được hỗ trợ bởi tên lửa phòng không SAM và pháo phòng không triple-A. Đây đũng là nhiệm vụ khó khăn cho một tàu sân bay, ngay cả khi ý tưởng của Bud Sanchez khiến cho tàu sân bay này trở nên đánh gờm hơn. Tuy nhiên, chìa khóa thành công không phải là giao chiến với vũ khí của đối phương mà đánh vào tâm lý, đây là nguyên tắc chiến tranh bất biến. Qua nhiều thế kỷ, người ta đôi khi nghĩ đến nó và đôi khi quên mất nó. Anh hi vọng mình đang hành động đúng.Ngay cả vậy, có gì đó đã đến trước đó rồi
• • •
Trước sự ngạc nhiên của Clark, viên cảnh sát đó không bao giờ quay lại. Có lẽ họ thấy những bức ảnh đó hữu ích, nhưng có lẽ không. Dù sao thì họ cũng không lang thang tìm hiểu sự vật. Quay trở lại ô tô thuê, họ nhìn lại lần cuối vào đống cháy thành than ở cuối đường băng, vừa khi nhìn thấy 1 trong 3 chiếc máy bay AEW đáp xuống căn cứ, khá bình thường, khiến mọi người thở phào nhẹ nhõm. Anh để ý thấy 2 chiếc E-767 cất cánh 1 giờ trước, thay vì 3 chiếc như thường khi, hy vọng nhiệm vụ khủng bố của họ đạt được hiệu quả như mong muốn. Trên thực tế, vệ tinh đã xác nhận điều này, và giai đoạn tiếp theo của chiên dịch đã được bật đèn xanh, nhưng cả 2 sỹ quan CIA đều không biết gì về chuyện đó
Điều khó tin vẫn đang xảy ra. Trên trang đầu ở tờ báo bằng tiếng Anh họ mua ở sảnh khách sạn vào bữa ăn sáng vẫn không khác mấy so với những tin tức họ đọc trong ngày đầu tiên đến Nhật Bản. Có hai tin từ quần đảo Mariana và 2 tin khác từ Washington, nhưng phần còn lại của trang nhất vẫn chủ yếu là các tin kinh tế, theo đó có một bài xã luận bày tỏ mong muốn khôi phục quan hệ bình thường với Hoa Kỳ, cho dù phải nhượng bộ hợp lý tại bàn đàm phán. Có lẽ thực tế của tình hình quá kỳ lạ để mọi người có thể chấp nhận, nhưng phần lớn nguyên nhân là do Nhật Bản kiểm soát chặt chẽ tin tức. Ví dụ, vẫn không có một lời nào về việc tên lửa hạt nhân đang được dấu đâu đó. Ai đó hoặc quá thông minh hoặc quá ngu xuẩn – hoặc có lẽ cả hai, phụ thuộc vào tình hình diễn biến ra sao. Cả John và Ding đều nghĩ về các khả năng mà không khả năng nào có lý cả, nhưng hiện tượng này sẽ không mang lại chút an ủi nào cho gia đình những người thiệt mạng ở cả hai bên. Ngay cả trong cuộc chiến điên cuồng ở quần đảo Falkland, cũng có những lời lẽ quá khích để kích động công chúng, nhưng trong trường hợp này, có vẻ như lời của Clausewitz (nhà lý luận quân sự nổi tiếng của Đức) đã được viết lại, rằng chiến tranh là sự mở rộng của vấn đề kinh tế hơn là chính trị và kinh doanh, ngay cả khi gươm giáo rút ra, thì vẫn là hình thức hoạt động văn minh trên vũ đài chính trị. Nhưng sự thật về cơn điên cuồng đó đã ở ngay trước mặt, những con đường đông đúc người qua lại, bận rộn với công việc hàng ngày, chỉ có vài người liếc nhìn về đống đổ nát của căn cứ không quân, và khi đối mặt với thể giới tưởng như đảo điên, những người dân bình thường vẫn bám vào thực tế mình biết, lờ đi phần mình không hiểu, rồi đến lượt mình lại tự hỏi sao không ai khác nhận ra
Giờ anh đây, Clark tự nhủ, là một gián điệp nước ngoài, dưới vỏ bọc danh tính của một nước thứ ba, đang làm những việc vi phạm hiệp ước Geneva về chiến tranh văn minh (Geneva protocols of civilized war) – một khái niệm phức tạp – anh vừa hỗ trợ giết 50 người chưa đầy 12 giờ trước và vẫn đang lái một chiếc xe thuê quay về thủ đô của kẻ thù, mối quan tậm hiện tại chỉ là nhớ đi bên trái đường cao tốc để tránh va chạm với xe trên đường, chú ý đến khoảng trống 10 feet so với xe phía trước, nếu không sẽ không theo kịp giao thông
Tất cả đã thay đổi sau khi họ lái xe rời khách sạn qua 3 tòa nhà, Ding thấy một chiếc xe hơi đậu sai chỗ và tấm che nắng bên phải bị hạ xuống, một dấu hiệu cho thấy Kimura đang yêu cầu một cuộc gặp gấp. Tín hiệu khẩn cấp như một cái gì đó báo rằng đây không phải là giấc mơ và cuộc sống của họ vẫn đang trong vòng nguy hiểm. Ít nhất có gì đó vẫn là thật
• • •
Các hoạt động bay tiến hành ngay sau trời sáng. 3 phi đội F-14 Tomcat và thêm 4 phi đội F/A-18 Hornet giờ đã ở trên tàu, cùng với 4 máy bay E-3C Hawkeyes. Máy bay yểm trợ thông thường hiện tại vẫn ở căn cứ trên Midway, và 1 nhóm tàu hộ tống tàu sân bay sẽ sử dụng các quần đảo Thái Bình Dương như các căn cứ phụ trợ tiến về phía tây. Lệnh đầu tiên là thực hiện tiếp nhiên liệu trên không và các máy bay tiếp dầu của Lực lượng Không quân cũng sẽ đi theo hạm đội về phía tây. Sau khi vượt qua Midway sẽ tập hợp thành 4 máy bay tuần tra trên không trực chiến liên tục, dù không được Hawkeye yểm trợ như thường lệ. Máy bay E-2C có tiếng ồn điện tử rất lớn, trong khi nhiệm vụ chính là trận tác chiến lần này là duy trì tình trạng tàng hình, dù với trường hợp của Johnnie Reb thì che dấu nó không khác gì phải che dấu cả một hòn đảo
Sanchez tham gia trực tiếp vào các hoạt đọng trên không. Nhiệm vụ của anh là chuẩn bị chiến đấu trong một trận chiến có vẻ cân bằng và phải dành chiến thắng. Ý tưởng về một trận đánh công bằng thật lạ lẫm với anh cũng như với bất kỳ ai trong quân đội. Anh là người duy nhất phải nhìn quanh để tìm hiểu lý do tại sao. Anh biết mấy người làm việc trong không gian ày, nhưng không biết lính không quân đang đóng trên đảo, và giờ anh phải lo lắng, quan tâm tìm hiểu tất cả về họ. Họ có thể là những người bình thường, có vwoj, có con, có nhà, có ô tô và mấy thứ bình thường khác mà mấy người mặc quần khaki bên hải quân vẫn thường có, nhưng điều đó chả là vấn đề với vị CAG này. Sanchez sẽ không ra lệnh hay dung túng cho những hành động điên rồ chỉ có trong phim, kiểu lãng phí đạn dược vào những người đang nhảy dù – dù sao thì những người đang nhảy dù rất khó bị bắn trúng – nhưng anh phải bắn hạ máy bay của bọn họ và trong thời đại tên lửa thì hầu hết các phi công không có cơ hội bật ghế phóng thoát ra. May mắn thay, trong thời đại ngày nay, mục tiêu mà bạn nhìn thấy chỉ là một chấm nhỏ khoanh tròn trên màn hình hiển thị hệ thống điều khiển bắn. Điều đó sẽ làm cho mọi thứ dễ dàng hơn rất nhiều. Và nếu một chiếc dù bay ra khỏi đống đổ nát, chà, thì anh ta cũng không ngại thực hiện cuộc gọi SAR( tìm kiếm và cứu nạn) cho viên một phi công đồng nghiệp khi người đó không có khả năng gây thương tích cho người của mình.
• • •
“Koga đã biến mất” Kimura nói, giọng gấp gáp khẩn trương và mặt trắng bệch
“Bị bắt à?” Clark hỏi
“tôi không biết. Chúng tôi có nội gián trong tổ chức của các anh không?”
Khuôn mặt John trở nên tối tăm “Anh có biết chúng tôi đối phó với mấy kẻ phản bội thế nào không?” Mọi người đều biets cả “Đất nước tôi cũng phụ thuộc vào người đàn ông này. Chúng tôi sẽ lo liệu. Được rồi, đi thôi nào”
Chavez đợi anh ta đi xa, rồi nói “Bị rò rỉ?”
“Có lẽ. Cũng có khả năng mấy gã nắm quyền không muốn mấy nhà lãnh đạo đối lập làm rối tung lên mọi thứ trong lúc này” John tự nhủ, giờ thì mình lại là một nhà phân tích chính trị. Chà, anh cũng là phóng viên chính thức của Hãng thông tấn Interfax mà “Yevgeniy, cậu nói sao nếu chúng ta đến thăm ĐSQ của mình?”
• • •
Scherenko đang vội vàng vội vàng đi họp thì 2 người xuất hiện ngay tại cửa văn phòng. Đây chẳng phải sự xuất hiện bất thường sao, ông khi ngay, khi 2 sỹ quan CIA vào hẳn ĐSQ Nga để họp công việc với RVS. Rồi ông tự hỏi chuyện gì đã đưa họ đến đây
“Chuyện gì thế?” Ông hỏi và John Clark trả lời tức thì
“Koga biến mất rồi” thiếu tá Scherenko ngồi xuống, ra hiệu mời hai vị khách ngồi. Họ không cần phải đóng cửa “Đây là vụ tình cờ” Clark hỏi “hay do ai đó rò rỉ tin tức ra?”
“Tôi không nghĩ PSID làm việc này. Ngay cả khi có lệnh của Goto. Nếu không có bằng chứng xác thực thì đây thuần túy vì chính trị, không khác gì một vụ săn phù thủy. Tình hình chính trị ở đây…các anh cũng biết rõ rồi còn gì?”
“Giải thích ngắn gọn giúp” Clark nói
“Chính phủ đang rất hỗn loạn. Goto nắm quyền nhưng ông ta không có nhiều người để thảo luận chung. Liên minh của ông ta rất yếu. Koga lại rất được kính trọng, đến mức không ai dám công khai bắt ông ta đâu” Đấy là điều tôi nghĩ, Scherenko không nói thêm vào. Những gì ông có thể tự tin nói 2 tuần trước thì giờ chỉ là phỏng đoán
2 người Mỹ hiểu điều này. Clark nghĩ một chút rồi nói “Tốt nhất là ông nên rung cây đi, Boris Il’ych. Cả hai nước chúng ta đều cần người đàn ông đó”
“Các cậu đã có thỏa thuận gì với ông ta chưa?” người Nga hỏi
“Không, chưa có gì cả. Tôi chỉ nói với ông ta cứ hành động như bình thường – ngoài ra, ông ấy nghĩ chúng tôi là người Nga. Những gì tôi nói chỉ để kiểm tra ông ấy chứ không có bất kỳ hướng dẫn nào, thật quá nguy hiểm nếu cố gắng kiểm soát người như vậy. Ông ấy hoàn toàn có thể biến hành người siêu yêu nước và yêu cầu chúng ta biến đi. Những người như vậy, hãy cứ để họ tự làm những gì mình cho là đúng” Scherenko lại một lần nữa cảm thán rằng hồ sơ của Trung tâm Moscow về người đàn ông này thật chính xác. Clark có tất cả bản năng tuyệt vời của sỹ quan tình báo hiện trường. Ông gật đầu và đợi Clark tiếp tục “Nếu ông nắm đươc PSID, chúng ta cầm tìm hiểu ngay lập tức liệu họ có đang bắt người đàn ông này không không”
“Và nếu họ đang làm thế?”
Clark nhún vai “Vậy thì ông phải quyết định xem mình có đưa được ông ấy ra ngoài hay không. Phần đó nhờ vào ông cả. Tôi không thể giúp được gì. Nhưng nếu có ai đó đang bắt ông ta thì có thể chúng tôi sẽ làm được gì đó”
“Tôi cần nói chuyện với Moscow”
“Chúng tôi biết. chỉ nhớ một điều, Koga là cơ hội tốt nhất của chúng ta về một giải pháp chính trị giải quyết cái đống hỗn độn này. Tiếp theo, hãy đưa tin này tới Washington”
“Sẽ làm” Scherenko hứa “Tôi cần phải hỏi 1 câu – Chuyện gì xảy ra với 2 chiếc máy bay bị rơi tối qua?”
Clark và Chavez đã đi ra cửa. Người đàn ông trẻ hơn không quay đầu lại “Một tai nạn khủng khiếp, phải không?”
• • •
“Ông mất trí rồi” Mogataur Koga nói
“tôi là một nhà yêu nước” Raizo Yamata trả lời “Tôi sẽ giúp nước ta thật sự độc lập. Tôi sẽ làm cho Nhật Bản vĩ đại trở lại” Đôi mắt họ đối nhau nảy lửa qua bàn tại căn hộ penthouse của Yamata. Vệ sỹ đứng ngoài cửa. Chỉ có 2 người đàn ông nói chuyện trong phòng
“Ông đã loại bỏ đồng minh và đối tác thương mại quan trọng nhất của chúng ta. Ông đang phá hủy nên kinh tế của chung ta. Ông đã giết người, mua chuộc chính phủ và quân đội”
Yamata gật đầu như thể chấp nhận lời buộc tội “Đúng thế, tôi đã làm tất cả những diều đó và cũng chẳng khó khăn gì. Nói tôi nghe, Koga, khiến một chính trị gia làm tất cả những điều mình yêu cầu khó đến mức nào?”
“Và cả bạn bè ông, Matsuda và đám còn lại?”
“Ai cũng cần chỉ dẫn theo thời gian” Yamata không noi thêm là hầu hết mọi người “Khi tất cả việc này xong, chúng ta sẽ có một nền kinh tế hội nhập hoàn chỉnh, 2 đồng minh mạnh mẽ và sẽ lại mở cửa lại thương mại vì thế giới cần chúng ta” Chẳng nhẽ nhà chính trị gia này không nhìn thấy sao? Chả nhẽ ông ta không hiểu sao?
“Ông hiểu nước Mỹ nông cạn đến thế à? Những khó khăn hiện tại của chúng ta bắt đầu từ một gia đình chết cháy. Họ không giống như chúng ta. Họ nghĩ khác hoàn toàn. Tôn giáo cũng khác. Bọn họ có nền văn hóa bạo lực nhất thế giới, nhưng lại tin vào công lý. Họ chạy theo tiền bạc nhưng nền tảng lại dựa trên các lý tưởng. Ông không hiểu điều này sao? Họ sẽ không bao giờ ngồi yên tha thứ những gì ông vừa làm!” Koga dừng lại và tiếp tục “và kế hoạch của ông với nước Nga…các ông thực sự nghĩ là….”
“Với sự giúp đỡ của Trung Quốc” Yamata mỉm cười “hai nước chúng ta sẽ làm gỏi nước Nga”
“Và Trung Quốc sẽ tiếp tục là đồng minh của chúng ta à?” Koga hỏi “Chúng ta đã giết 20 triệu người Trung Quốc trong chiến tranh thế giới thứ 2 và giới lãnh đạo của họ chưa hề quên điều này đâu”
“Họ cần chúng ta và họ biết họ cần chúng ta, miễn là chúng ta hợp lực….”
“Yamata-san” Koga bình tĩnh, lịch sự, vì đó là tính cách của ông “Ông không hiểu chính trị như am hiểu kinh doanh. Ông sẽ thất bại thảm hại”
Yamata tử tế trả lời lại “và ông là đồ phản quốc. Tôi biết ông đã liên lạc với người Mỹ”
“Không đúng. Nhiều tuần nay tôi chưa hề nói chuyện với bất kỳ công dân Mỹ nào” câu trả lời đầy tức giận nhưng không còn mạnh mẽ như trước
“ Được rồi,chà, ông sẽ làm khách của tôi tại đây trong một thời gian” Raizo nói với ông “Chúng ta sẽ xem tôi có phải là kẻ thiếu hiểu biết chính trị hay không. Trong 2 năm tới, tôi sẽ thành thủ tướng, Koga-san. Trong 2 năm tới, chúng ta sẽ trở thành một siêu cường” Yamata đứng dậy. Căn hộ trên không (Penthouse) của ông ta là tầng trên cùng của tòa nhà 40 tầng và tầm nhìn bao quát rất đẹp. Nhà công nghiệp đứng dậy và đi đến cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn và nhìn ra thành phố vốn sẽ sớm trở thành thủ đô của ông ta. Thật đáng tiếc khi Koga không hiểu chuyện gì đang thực sự diễn ra. Nhưng lúc này ông ta phải bay trở lại Saipan, bắt đầu con đường chính trị. Ông ta sẽ quay trở lại đây
“Ông sẽ xem. Bây giờ ông là khách của tôi. Hãy cư xử tử tế và ông sẽ được đối xử tốt. Nếu cố gắng trốn thoát thì thi thể ông sẽ được tìm thấy đâu đó trên đường ray kèm theo những lời phúng điếu về những lỗi lầm chính trị của ông”
“Ông sẽ không thể thoải mái mãi như thế được đâu” cựu thủ tướng lạnh lùng trả lời.