Chương 40 CÁO VÀ CHÓ SĂN
Ban đầu Scherenko có kế hoạch tự mình gặp ông ta, nhưng công việc gấp lại khiến ông không thể làm điều đó. Hóa ra chuyện lại hóa tốt. Tin nhắn, được chuyển qua cái đĩa mềm máy tính, đến từ điệp viên số 1 của ông, Phó cục trưởng PSID. Bất kể sinh hoạt cá nhân thế nào, ông ta vẫn là một nhà quan sát chính trị nhạy bén, dù báo cáo và phân tích hơi rườm rà. Ông ta nói, quân đội Nhật ít nhất không hài lòng với tình hình hiện tại. Họ chán nản với việc được gắn mác là “lực lượng phòng về” trong nhiều năm, và trong tâm trí công chúng, họ giống như Godzilla và những con quái vật hư cấu khác trong các bộ phim khoa học viễn tưởng (nỗi bất hạnh của họ). Họ tự thấy mình mang theo dòng máu chiến binh đáng tự hào và giờ, cuối cùng, nhà lãnh đạo chính trị xứng đáng với dũng khí đó đã lên, quân đội may mắn có cơ hội thể hiện tài năng của mình. Các sỹ quan cao cấp phần lớn được đào tạo chuyên nghiệp tại Hoa Kỳ đã cho họ những dự báo tình huống và thông báo với mọi người rằng họ hiểu và có thể thắng được cuộc chiến giới hạn này – và viên giám đốc PSID tiếp tục nhận xét, họ nghĩ có nhiều cơ hội chinh phục Siberia
Bản đánh giá và báo cáo của 2 sỹ quan CIA ngay lập tức được chuyển về Moscow. Vậy là vẫn còn sự chia rẽ trong chính phủ Nhật và ít nhất có một bộ chuyên trách hiểu được mức độ nghiêm trọng của tình hình thực tế. Người Nga hài lòng với báo cáo này, nhưng ông cũng nhơ ra chuyện một trưởng tình báo Đức tên Canaris cũng từng làm điều tương tự nhưng thất bại. Ông quyết tâm không để lịch sử lặp lại. Chìa khóa ngăn chặn mọi cuộc chiến là ngăn chặn chiến tranh mở rộng. Scherenko không đồng tình với lý thuyết cho rằng ngoại giao ngăn chặn được cuộc phát động chiến tranh, nhưng ông cực tin rằng thông tin tình báo tốt và hành động kiên quyết sẽ ngăn chặn nó mở rộng, đi quá xa, nếu bạn có đủ bản lĩnh chính trị để hành động thích hợp. Tuy nhiên, điều khiến ông lo lắng là không biết người Mỹ có bản lĩnh chính trị này không
• • •
“Thưa Tổng Thống, tên chiến dịch này là ZORRO” Robby Jackson nói, bấm slide hiện lên bản đồ đầu tiên. Bộ trưởng ngoại giao và quốc phòng cũng đang cùng ở trong Phòng Tình Huống, cùng với Ryan và Arnie van Damm. 2 vị thành viên nội các lúc này trông thật ốm yếu, nhưng vị phó J-3 cũng thế thôi. Ryan gật đầu ra hiệu cho anh tiếp tục
“Nhiệm vụ này là phá vỡ sự lãnh đạo chỉ huy của phía bên kia bằng cách tấn công chính xác vào các cá nhân vốn….”
“Ý anh là giết họ?” Brett Hanson hỏi. Ông nhìn qua SecDef vốn chẳng buồn phản ứng gì
“Ngài ngoại trưởng, chúng tôi không muốn làm tổn thương dân thường. Điều đó có nghĩa là không thể tấn công vào nền kinh tế hay đánh sập cầu trong thành phố. Quân đội của họ quá phân tán….”
“Chúng ta không thể làm chuyện này” Hanson lại cắt ngang
“Ngài ngoại trưởng” Ryan lạnh lùng “vậy chúng ta ít nhất hãy lắng nghe kế hoạch này là gì trước khi đưa ra quyết định nên làm và không nên làm gì không”
Hanson cứng nhắc gật đầu, và Jackson tiếp tục báo cáo “hầu hết các đơn vị liên quan đã sẵn sàng. Chúng tôi đã loại bỏ 2 máy bay giám sát trên không…”
“Chuyện xảy ra khi nào? Làm thế nào chúng ta có thể thực hiện được”
“Xảy ra vào tối qua” Ryan trả lời “Làm thế nào chúng ta thực hiện được thì không phải mối quan tâm của ông, sir”
“Ai ra lệnh?” Tổng thống Durling hỏi
“Tôi, sir. Đây là chiến dịch ngầm, diễn ra tốt đẹp và không bị ai phát hiện” Durling nhìn Ryan với ánh mắt khiển trách rằng anh lại đang đẩy giới hạn đi xa
“Bao nhiêu người bị giết?” Ngoại trưởng hỏi
“Khoảng 50 người, so với 200 người họ bên ta bị họ giết, ngài ngoại trưởng”
“Coi này, chúng ta có thể nói chuyện với họ để lấy về quần đảo, chỉ cần thời gian” SecState (ngoại trưởng) nói, và giờ trở thành một cuộc tranh cãi, trong khi những người khác theo dõi
“Adler không nói thế”
“Chris Cook nghĩ thế và anh ta có 1 gã trong phái đoàn đàm phán bên họ”
Durling thờ ơ quan sát, tiếp tục để cho những nhân viên dưới quyền – đó là cách ông nghĩ về ho – tranh luận. Ông còn phải xem xét nhiều vấn đề khác nữa. Chính trị sẽ lại nâng cái đầu xấu xí của nó lên. Nếu ông chống lại cuộc khủng hoảng này thất bại, thì ông sẽ bị loại. Ai đó khác sẽ lên làm tổng thống và sẽ phải đối mặt với cuộc khủng hoảng thậm chí còn lớn hơn vào năm sau. Thậm chí còn tệ hơn, nếu thông tin gián điệp của Người Nga là chính xác và nếu Nhật cùng Trung Quốc cùng nhau tấn công vào Siberia vào mùa thu tới, rồi sau đó lại là khủng hoảng khác lớn hơn nữa sẽ ập đến trong cuộc bầu cử ở Hoa Kỳ, trong khi khả năng đối phó với khủng hoảng của đất nước này bị hạn chế nghiêm trọng, biến mọi thứ thành một cuộc tranh cãi chính trị, với nền kinh tế vẫn đang cố gắng phục hồi từ thâm hụt thương mại hơn 100 tỷ usd
“Ngài ngoại trưởng, nếu chúng ta không hành động bây giờ, không ai dám nói tình hình sẽ đi đến đâu” Ryan đang nói
“Chúng ta có thể thoát ra bằng ngoại giao” Hanson khăng khăng
“Nếu không thì sao?” Durling hỏi
“Vậy khi đó chúng ta sẽ cân nhắc các biện pháp trả đũa quân sự” sự tự tin của viên bộ trưởng ngoại giao không ảnh hưởng gì đến thái độ của SecDef
“Anh có gì cần nói thêm không?” Tổng Thống hỏi ông ta
“Sẽ mất thời gian – vài năm- trước khi có thể tập hợp các lực lượng cần thiết để…”
“Chúng ta không có vài năm” Ryan gạt phăng
“Không, tôi cũng không nghĩ là chúng ta có vài năm” Durling nhận xét “Tướng quân, kế hoạch này sẽ có hiệu quả chứ?”
“Sir, tôi nghĩ có thể. Chúng ta cần vài đột phá, nhưng đột phá lớn nhất đã đến vào tối qua rồi”
“Chúng ta không có đủ lực lượng để bảo đảm thành công” SecDef nói “Chỉ huy phụ trách chiến dịch chỉ vừa đưa ra ước đoán và..”
“Tôi đã nhìn thấy nó” Jack nói, không che giấu được hoàn toàn sự bất an mà anh ấy cảm thấy về sự thật của bản báo cáo “Nhưng tôi biết vị CAG này, đại tá Bud Sanchez. Tôi biết cậu ta đã nhiều năm và cậu ta nói có thể làm được, tôi tin cậu ấy. Thưa Tổng Thống, xing đừng để bị choáng ngợp bởi những con số. Cuộc chiến này không phải về những con số. Nó là về cách tiến hành một cuộc chiến tranh và chúng ta có nhiều kinh nghiệm hơn họ. Nó là về tâm lý và tận dụng thế mạnh của mình tốt hơn họ. Chiến tranh bây giờ không giống như trước đây, vốn cần một số lượng lớn quân đội để làm giảm khả năng chiến đấu của kẻ thù nhằm tiêu diệt khả năng điều phối và chỉ huy quân đội của chúng. Được rồi, 50 năm trước, để làm được điều đó cần rất nhiều thứ, nhưng mục tiêu ngài muốn đánh thì thực sự rất nhỏ, hiện tại ngài có thể đánh được những mục tiêu nhỏ đó mà không cần đến cả triệu quân như trước đây”
“Đây là vụ giết người máu lạnh” Hanson hét lên “tuyệt đối là giết người”
Jackson quay người lại đối mặt với ông ta “Phải, sir, chiến tranh chính xác là thế đấy, nhưng chúng ta không giết vài thằng khốn 19 tuổi mới nhập ngũ chỉ vì chúng thích bộ quân phục. Chúng ta sẽ giết mấy thằng khốn đẩy bọn trẻ ra chiến trường để chết và thậm chí còn không biết tên chúng. Bằng tất cả sự tôn trọng, sir, tôi đã giết người và tôi biết chính xác cảm giác thế nào. Tôi đã từng và một lần nữa, tôi muốn bẽ gãy những người đã ra những lệnh gây ra chuyện này, thay vì giết những tên khốn tội nghiệp đang mắc kẹt với việc phải thực hiện lệnh”
Durling gần như mỉm cười khi nghe thấy những lời này, nhớ tới tất cả những hình ảnh bộ phim, thậm chí là đoạn quảng cáo trên TV về Tổng Thống, Thủ Tướng và cả các sỹ quan cao câp ra lệnh cho mọi người ra chiến trường thay vì gặp nhau trực tiếp và đích thân quát vào mặt nhau
“Cậu vẫn sẽ phải giết rất nhiều trẻ em” Tổng thống nói. Tướng Jackson giờ xả xong, làm cho mình bình tĩnh lại rồi quay lại trả lời
“Tôi biêt điều đó, sir, nhưng nếu may mắn, sẽ có ít người chết hơn”
“Khi nào thì biết kết quả?”
“hiện tại các lực lượng đã vào vị trí, sẵn sàng chiến đấu trong vòng chưa đầy 5 giờ nữa. Biến số duy nhất là khác biệt múi giờ. Khoảng 24 giờ tới là biết kết quả”
“Cảm ơn, tướng Jackson. Mọi người có thể ra ngoài để tôi xem xét trong vài phút không?” Mọi người đều ra ngoài, nhưng Durling lại nghĩ đến một chuyện khác “Jack, cậu ở lại 1 chút nhé?” Ryan quay lại và ngồi xuống
“Sir, chúng ta phải làm chuyện này. Không còn đường nào khác, nếu chúng ta loại bỏ được những vũ khí hạt nhân đó…”
“Tôi biết” Tổng Thống nhìn xuống bàn vốn tràn đầy các báo cáo, bản đồ và biểu đồ, cùng với tất cả các kế hoạch chiến đấu. Ít nhất ông đã được miễn phải đọc các ước tính về thương vong, có lẽ đó là quyết định của Ryan. 1 giây sau, họ nghe thấy tiếng đóng cửa
Ryan nói đầu tiên “Còn một điều nữa, cựu thủ tướng Nhật Koga đã bị bắt -xin lỗi, chúng tôi chỉ biết được rằng ông ấy đã mất tích”
“Có nghĩa là sao? Sao cậu không báo cáo với tôi chuyện này sớm hơn?’
“Vụ bắt giữ xảy ra chưa đầy 24 giờ sau khi tôi nói với Scott Adler rằng chúng ta đã liên lạc với Koga. Tôi thậm chí không nói với ông ấy ai là người bên chúng ta phụ trách liên lạc. Giờ, đó có thể là sự tình cờ. Goto và chủ của lão có thể chỉ không muốn có tiếng nói bất đồng chính kiến trong khi họ tiến hành chiến dịch của mình. Hoặc cũng có thể có lỗ rò rỉ ở đâu đó”
“Ai bên chúng ta biết tin này?”
“Ed và Mary Pat ở CIA. Tôi, Ngài, Scott Adler và người nào đó mà Scott nói cho biết”
“Nhưng chúng ta không biết chắc là có rò rỉ tin từ bên mình hay không”
“Không, sir, chúng ta không biết chấc. Nhưng khả năng đó rất cao”
“Hãy tạm để chuyện đó sang một bên. Sẽ thế nào nếu chúng ta không là gì cả?”
“Sir, chúng ta phải làm. Nếu chúng ta không làm, thì rất nhanh trong tương lai ngài sẽ thấy một cuộc chiến tranh giữa một bên là Nga và một bên là Nhật và Trung Quốc, và chúng ta sẽ đứng ở đâu thì chỉ có Chúa mới biết. CIA vẫn đang phân tích nghiên cứu, nhưng tôi không thấy làm thế nào để tránh một cuộc chiến vũ khí hạt nhân. ZORRO có thể không phải là điều tuyệt nhất chúng ta từng làm, nhưng nó là cơ hội tốt nhất chúng ta đang có bây giờ. Các vấn đề ngoại giao giờ không còn quan trọng nữa” Ryan tiếp tục “Giờ chúng ta sẽ phải đặt cược cao hơn nhiều, nhưng nếu chúng ta không loại bỏ mấy gã gây ra đống rắc rối này thì chúng ta không thể nào hạ bệ chính phủ của Goto. Hạ được chính phủ đó thì chúng ta mới kiểm soát được tình hình ở mức độ nhất định”
Durling nhận ra, phần rắc rối là phải cân nhắc đánh đổi các giải pháp được các bên đưa ra. Hanson và SecDef đi theo con đường ngoại giao truyền thống – họ muốn có thời gian để chắc chắn không còn giải pháp giải quyết khủng hoảng nào khác ngoài sử dụng vũ lực, nhưng nếu giải pháp ngoại giao thất bại thì chiến tranh sẽ mở rộng hơn và đẫm máu hơn. Ryan và Jackson muốn sử dụng vũ lực ngay tức thì để tránh bị lôi kéo vào một cuộc chiến lớn hơn trong tương lai. Mẹ kiếp, mỗi bên đều có lý của mình và cách duy nhất để chắc chắn là đọc được cuốn sách sử 20 năm sau
“nếu kế hoạch này không thành công…”
“Thì chúng ta sẽ giết vài người của mình chẳng vì lý do gì cả” Jack chân thật “Ngài cũng sẽ phải trả rất đắt cho việc này, sir”
“Viên chỉ huy hạm đội – ý tôi là cái gã chỉ huy nhóm tàu sân bay, ông ta thế nào?”
“Nếu ông ta trượt chân, tất cả sẽ kết thúc”
“thay thế ông ta đi” Tổng thống nói “Nhiệm vụ này được phê chuẩn”. Còn có thêm việc khác cần bàn bạc. Ryan cũng giúp Tổng Thống thêm quyết tâm, rồi rời phòng họp để đi gọi điện thoại
• • •
Những người mặc quân phục màu xanh da trời muốn nói, nhiệm vụ không quân hoàn hảo chỉ cần được điều hành bởi một đại úy là đủ. Chỉ huy lần này là một đại tá chuyên tiến hành các chiến dịch đặc biệt, nhưng ít nhất anh là người sắp được thăng lên chức tướng, được cấp dưới đặc biệt nể phục, nhưng không hiểu sao lại khó được thăng chức. Những người bên lực lượng đặc biệt chỉ là không phù hợp với hình ảnh khuôn mẫu của lãnh đạo cấp cao. Họ quá…lập dị để phù hợp với việc đó
Bản tóm tắt nhiệm vụ cuối cùng phát triển từ dữ liệụ được gửi đồng thời đến các căn cứ quân sự ở Fort Meade, Maryland, Verino và người Mỹ vẫn đang cho thấy thông tin người Nga vẫn đang tìm hiểu về khả năng của Hoa Kỳ trong việc thu thập và phân tích thông tin tình báo điện tử thông qua vệ tinh và các phương tiện khác – dù sao thì khả năng này ban đầu được phát triển để đối với Nga. Vị trí chính xác của hai máy bay cảnh báo sớm E-767 đang hoạt động được vạch ra. Dữ liệu vệ tinh đã đếm được các máy bay chiến đấu – ít nhất là những chiếc không đậu trong khu vực được bảo vệ – và vệ tinh KH-12 trong làn bay gần nhất đã cho thấy số lượng máy bay cất cánh và xác định chính xác vị trí của chúng. Viên đại tá chỉ huy biệt đội xem xét lại lộ trình xâm nhập mà đích thân anh sẽ bay cùng với đội bay, và dù vẫn còn những lo lắng nhưng hai đại úy trẻ sẽ lái máy bay vận tải C-17A vừa nhai kẹo cao su vừa gật đầu đồng. Một trong số họ còn nói đùa rằng đây là lúc mấy “xe chở rác” lấy lại được sự tôn trọng ít nhiều
• • •
Người Nga cũng có việc của mình. Với sự hợp tác của máy bay cảnh báo sớm IL-86, 8 tiêm kích MiG-31 đã cất cánh từ Vuzhno-Sakalinsk ở phía nam Kamchatka Peninsula để tham gia một cuộc tập trận phòng không. 10 phút sau, 4 máy bay chiến đấu Sukhoi bay từ Sokol đóng vai là kẻ đột nhập. Các máy bay Sukhoi có mang theo thùng phụ nhiên liệu để bay tầm xa, hướng về phía đông nam, tiếp tục vượt qua không phận Nhật Bản. Các kiểm soát viên trên mặt đất Nhật Bản điều 2 chiếc E-767 lên để xem họ đang làm gì: chỉ là một cuộc tập trận huấn luyện đặc trưng Nga. Nhưng cuộc tập trận này có cả máy bay chiến đấu tham gia, vì vậy vẫn cần phải thận trọng chú ý, thêm vào đó, địa điểm tập trận là con đường tiếp cận hợp lý nhất đối với máy bay Mỹ như máy bay ném bom B-1 vì vậy nó khiến lực lượng phòng không Nhật cảm thấy ‘nhột’. kết quả là mấy chiếc máy bay E-767 được dẫn đến cả phía bắc và đông, cùng với đó là các máy bay hộ tống. Chiếc máy bay cảnh báo sớm dự bị còn lại gần như ở chế độ chờ, sẵn sàng cất cánh tức thì,nhưng viên chỉ huy phòng không trên mặt đất nhạy bén đã quyết định chỉ tăng tình trạng sẵn sàng báo động chiến đấu lên 1 chút thôi
Chiếc máy bay C-17A Globemaster-III là máy bay vận tải đường không mới nhất và đắt nhất trong hệ thống mua sắm của Lầu Năm Góc. Bất kỳ ai quen thuộc với cơn ác mộng thủ tục mua sắm rườm rà đó sẽ thích vũ khí phòng không hơn, vì ít nhất các nhiệm vụ ném bom ít nhất còn được tổ chức hướng tới mục đích thành công, trong khi hệ thống mua bán thường xuyên được thiết kế để sao không thành. Về lý do tại sao nó không thất bại, đó là nhờ vào sự khéo léo của những người cố gắng làm nhiễu quá trinh. Tiền nào của đấy và vài mẫu mới đã được ra lò sẵn sàng sử dụng, nhưng kết quả mọi người nhìn thấy là một “xe chở rác” (hầu hết các phi công chiến đấu đều gọi C-17A với cái tên này) cùng với hình ảnh giả tạo về cuộc sống hoang dã
Một chiếc máy bay như vậy cất cánh sau nửa đêm theo giờ địa phương và bay về phía tây nam-nam như thể nó là một chiếc máy bay dân dụng bay đến Vlapostok. Khi gần đến thành phố đó, nó được tiếp nhiên liệu từ máy bay KC-135 – hệ thống máy bay tiếp nhiên liệu trên không của Nga không tích hợp được với máy bay của Mỹ – và rời lục địa Châu Á, tiến về phía nam dọc theo đường kinh tuyến 132
Chiếc Globemaster này là máy bay chở hàng đầu tiên được thiết kế dành cho các chiến dịch đặc biệt. Phi hành đoàn thông thường gồm 2 phi công với không gian bổ xung dành cho 2 ‘quan sát viên’ được cung cấp các thiết bị tiêu chuẩn. Trong nhiệm vụ lần này, 2 ‘quan sát viên’ của máy bay là các sĩ quan tác chiến điện tử đang theo dõi vô số vị trí radar phòng không ngoài khơi bờ biển của Nga, Trung Quốc, Hàn Quốc và Nhật Bản, và chỉ đạo các phi công lái máy bay qua nhiều vùng tín hiệu số không. Trong giây lát, họ nhanh chóng hạ độ cao và quay về hướng đông.
“Anh không thích điều này sao?” Trung sỹ cấp 1 Vega hỏi chỉ huy. Đội Ranger đang ngồi trên ghế xếp trong khu vực để hàng, vũ trang đầy đủ khiến họ trông giống những con vịt lạch bạch, vừa mới lên máy bay 1 giờ trước đó dưới sự giám sát của sỹ quan loadmaster (phụ trách bốc hàng lên máy bay). Trong cộng đồng lính dù của Lục quân có tin rộng rãi rằng Không quân đã thưởng điểm cho các tổ bay nếu khiến hành khách nôn mửa, nhưng nhiệm vụ lần này sẽ chẳng ai bận tâm đến điều đó. Phần nguy hieemrn hất của nhiệm vụ là ngay lúc này, mặc dù họ có dù- thứ mà các phi công của bên không quân luôn thấy cồng kềnh- là nếu một chiếc máy bay chiến đấu chệch hướng xảy ra va chạm với tàu tuần dương, thì cho dù có sắp nhảy dù theo kế hoạch, cũng chẳng ích gì
Đội trưởng Checa gật đầu, gần như ước ao mình đang ở mặt đất, nơi thuộc về các lính bộ binh hạng nhẹ, thay vì ngồi đây vô dụng như một bào thai trong bụng bà bầu, mà tình cờ bà bầu này lại thích nhảy disco
Màn hình hiển thị của EWO (sĩ quan tác chiến điện tử) ở phía trước cabin sáng lên. Một màn hình hình chữ nhật giống như tivi hiển thị lưu trữ bằng máy tính của tất cả các hệ thống radar đã biết dọc theo bờ biển phía tây Nhật Bản. Nhập những thông tin này vào không khó, vì hầu hết các cơ sở được người Mỹ xây dựng cách đây hai mươi hoặc bốn mươi năm, khi Nhật Bản là một căn cứ trên đảo lớn chống lại Liên Xô và vì lý do này, nó cũng dễ bị Nga tấn công. Các radar liên tục được cập nhật, nhưng bất kỳ sợi dây nào cũng có những điểm không hoàn hảo mà người Mỹ đã biết từ lâu và được các vệ tinh ELINT (tình báo điện tử) đánh giá lại vào tuần trước. Máy bay hiện đang hướng về phía đông nam, chuyển sang bay ngang độ cao 200 feet so với mặt biển, với tốc độ tối đa ở độ cao thấp là 350 hải lý / giờ. Máy bay thỉnh thoảng xóc mạnh, phi hành đoàn không để ý, nhưng những người khác thì có. Viên phi công đeo kính nhìn xuyên đêm trong ánh sáng yếu và quan sát bầu trời trong khi phi công phụ tập trung và các thiết bị trên máy bay. Trước mặt các phi công đều có hệ thống hiển thị kính lái (head-up display-HUD) giống như trên máy bay chiến đấu, hiển thị hướng la bàn, độ cao và tốc độ bay, và đôi khi là một đường màu xanh lá cây mảnh thể hiện đường chân trời, đường chân trời thực tế có thể nhìn thấy được hay không tùy thuộc vào trạng thái của mặt trăng và các đám mây.
“Tôi có dãy đèn nhấp nháy rất cao hướng 10 giờ” viên phi công báo cáo. Đây là những máy bay trên tuyến đường thương mại tiêu chuẩn “không có gì khác”
Phi công phụ liếc nhìn của mình. Các điểm radar chính xác theo chương trình thiết lập trước, máy bay của họ đang bay qua một lối rất hẹp màu đen, được bao quanh bởi khu vực màu đỏ và vàng, biểu hiện của các khu vực được bao phủ bởi các radar phòng không và kiểm soát trên không. Họ càng bay thấp thì khu vực an toàn màu đen càng rộng, nhưng đã bay thấp hết mức có thể để có thể bay an toàn rồi
“Cách bờ biển 50 dặm”
“Đã rõ” viên phi công ghi nhận “Cô thế nào?” 1 giây sau anh hỏi lại. Xâm nhập ở độ bay thấp gây căng thẳng cho tất cả mọi người, ngay cả khi có hệ thống lái tự động hỗ trợ
“Không vấn đề gì” cô trả lời. Không thành thật 100% nhưng đó là câu duy nhất có thể nói lúc này. Máy bay hiện giờ đang đến khu vực nguy hiểm nhất, chuẩn bị vượt qua vị trí radar tại Aikawa. Điểm yếu nhất trong hệ thống phòng thủ tầm thấp của Nhật Bản là khoảng trống giữa paninsula và một hòn đảo. Radar từ hai địa điểm đã bao phủ gần hết khoảng cách 70 dặm, nhưng là loại cũ, được lắp từ những năm 1970 và chưa được nâng cấp kể từ khi chế độ cộng sản ở Bắc Triều sụp. “Chậm lại” cô nói, chuyển điều khiển độ cao trên hệ thống lái tự động lên 70 feet. Về mặt lý thuyết, họ có thể bay 50 feet trên mặt đất bằng phẳng và trên biển mà vẫn an toàn, nhưng máy bay đang chở nặng và giờ tay cô đang nắm chặt cần điều khiển, việc bổ xung thiết bị này khiến máy bay trở thành một máy bay chiến đấu thực sự. Nếu cô nhìn thấy một chiếc thuyền cá thì cô phải kéo cần điều khiển lên để máy bay leo lên cao hơn một chút để tránh va chạm vào cột buồm của ai đó
“Bờ biển hướng 5 giờ” một trong những sỹ quan tác chiến điện tử (electronic-warfare officer – EWO) thông báo “rẽ phải hướng 1-6-5”
“Rẽ phải” chiếc máy bay nghiên nhẹ.
Khoang hàng chỉ có một vài cửa sổ. Trung sỹ cấp 1 Vega chiếm chỗ gần 1 cái và qua đó anh nhìn thấy đầu cánh máy bay đang rũ xuống, và nếu không nhìn thấy những đợt sóng dâng trào thường xuyên, anh tsẽ khó nhận thấy biển đen như mực bên dưới. Cảnh tượng khiến anh rụt đầu. Giờ anh không thể giúp được gì cả và nếu họ bị bắn và rơi xuống biển, anh thậm chí còn chẳng có thời gian để hiểu chuyện gì xảy ra. Hoặc anh từng được nghe kể như thế
“Tôi đã đến được bờ biển” viên phi công nói, nhìn được anh sáng nhấp nháy qua kính nhìn xuyên đêm. Đã đến lúc tháo kính và hỗ trợ bay “Để tôi lái”
“Phi công lái máy bay” viên phi công phụ ghi nhận, buông tay ra khỏi cần lái và hít thở sâu
Họ bay qua đường bờ biển giữa Omi và Ichifuri. Ngay khi vừa nhìn thấy đất liền, viên phi công bắt đầu nâng độ cao máy bay. Hệ thống tránh địa hình tự động có ba bánh răng, và anh chọn ‘Mạnh’, điều này có thể gây ra xóc trên máy bay và các vị khách sẽ bị khó chịu hơn, nhưng giúp cả máy bay an toàn hơn “Hệ thống AWACS của họ thì sao?” anh hỏi sỹ quan EWO
“Tôi nhận được tín hiệu 1 cái, hướng 9 giờ, rất yếu. Nếu anh tiếp tục ở trong đám cỏ dại thì chúng ta sẽ ổn”
“Chuẩn bị mấy cái túi nôn đi, mấy chàng” rồi anh nói với sỹ quan loadmaster “10 phút”
“10 phút” viên trung sỹ không quân thông báo với khoang sau. Ngay sau đó máy bay đột ngột ngóc lên cao và nghiêng sang phải, vượt qua dãy núi bờ biển đầu tiên, sau đó gần như tức thì lại hạ xuống thấp, giống như trò chơi lượn vòng chán ngắt ở công viên và Julio Vega chợt ra anh từng thề sẽ không để bản thân phải chịu đựng tình trạng thế nào một lần nào nữa. Vốn đã nhiều năm vẫn giữ được lời hứa này, nhưng lần này, lại một lần nữa, không biết có sẵn người trên mặt đất trang bị súng đợi mình không nữa. Và lần này họ không đụng độ mấy kẻ bán ma túy Colombia, mà là với lính quân đội được huấn luyện chuyên nghiệp
“Chúa ơi, tôi hy vọng họ cho chung ta được 2 phút để bò ra được đến cửa” anh hổn hển
“Đừng đếm thời gian” Đội trưởng Checa nói, chỉ ngay trước khi lại quay xuống nôn vào cái túi. Sau đó lần lượt các lính Ranger như lây người nọ sang người kia, nôn sấp ngửa
Bí quyết ở đây là sử dụng các đỉnh núi để chặn máy phát radar, điều đó có nghĩa là phải ay giữa các thung lũng. Chiếc Globemaster giờ bay thấp hơn, tốc độ chỉ koangr 230 hải lý/giờ và dù cánh tà được mở rộng, cùng hệ thống điều khiển bay có sự hỗ trợ của máy tính, máy bay vẫn nghiêng theo hết chiều này đến hướng khác. Màn hình HUD giờ đang hiển thị thung lũng đang bay, với thông báo cảnh báo đỏ chóe xuất hiện ngay trước mặt hai viên phi công, cho thấy chế độ lái tự động đang hoạt động khá tốt, ơn giời, nhưng họ cũng vừa bay vừa sợ. Các phi công chưa bao giờ thự sự tin 100% vào bất cứ thứ gì và giờ 2 tay vẫn đang nắm chặt cần điều khiển, hầu như sẵn sàng lấy lại quyền điều khiển từ máy tính, nhưng hiện tại chưa phải là điều đúng đắn vì đây là một trò chơi gàgan dạ, vô cùng phức tạp, với việc các máy tính theo cách riêng cố gắng vượt qua các phi công được đào tạo bài bản vốn phải tin tưởng rằng các vi mạch có thể làm những điều mà phản xạ của chính họ không thể sánh được, Họ chăm chú theo dõi những đường kẻ màu xanh lá cây biểu thị các dãy núi thực, hết cái này đến cái khác. Các đường xung quanh núi bị mờ vì cây quá cao. Ở hầu hết các đường thì vẫn cao hơn tầm bay của máy bay cho đến giây cuối, khi mũi máy bay nhếch lên và dạ dày của hai viên phi công cố gắng theo kịp, rồi máy bay lại chúc xuống tức thì
“Sắp đến IP (điểm đỗ), 5 phút” viên phi công hét về phía đuôi máy bay
“Đứng dậy!” sỹ quan loadmaster hét vào các hành khách. Máy bay lại hạ xuống và một trong những lính Ranger suýt ngã dập mặt xuống sàn khi đứng dậy. Họ di chuyển dần về phía của đuôi giờ đã mở sẵn. Khi họ buộc chặt các dây đai căng, cửa sập khoang hàng phía sau mở xuống và hai sỹ quan không quân dỡ các móc an toàn ra khỏi hàng hóa dài 65 feet đang neo ở trung tâm khoang. Chiếc Globemaster bay ngang lần cuối và mở cửa khoang hàng, Checa và Vega nhìn ra cửa, bên dưới máy bay là một thung lũng mù sương, bên trái là một ngọn núi cao chót vót.
“500 feet” viên phi công nói qua hệ thống liên lạc nội bộ “làm đi”
“Gió có vẻ tốt” viên phi công phụ thông báo, kiểm tra máy tính kiểm soát độ hạ “1 phút”
Đèn xanh cạnh cửa hành khách bật sáng. Viên sỹ quan loadmaster đã đeo dây đai an toàn vào bụng, đúng ở của, chặn đường các lính Ranger. Anh liếc về phía họ
“Các anh cần cẩn thận dưới đó, nghe không?”
“Xin lỗi về đống lộn xộn/nôn” đội trưởng Checa nói, viên sỹ quan loadmaster cười toe toét
“Tôi còn dọn dẹp mấy đống tệ hơn ấy chứ”, chưa kể anh ta sẽ có lính khác thực hiện việc này. Anh nhìn khu vực kiểm tra lần cuối. Các lính Ranger đều có mặt an toàn tại đúng vị trí và không ai cảng đường lô hàng. Điểm hạ đầu tiên đã ở trước mặt “Cửa đuôi trống” anh nói qua hệ thống liên lạc nội bộ. Viên sỹ quan loadmaster bước tránh qua 1 bên, để Checa đứng ở chỗ mình, một tay giữ, chân trái đứng sát mép
“10 giây” viên phi công phụ nói ở phía trước”
“Đã rõ, 10 giây” phi công chính với tay nhả công tắc, mở nắp an toàn và để tay sẵn vào nút
“5 giây”
“5 giây”
“3-2-1-ngay!”
“Hàng xuống” viên phi công bấm vào nút
Ở phía đuôi sau, các lính Ranger nhìn thấy pallet đựng hàng trượt qua cửa. Chiếc đuôi máy bay trúc xuống, rồi lấy lại cân bằng. Một giây sau, đèn xanh ở cửa bắt đầu bật sáng
“Đi đi đi!” viên sỹ quan loadmaster hét lên
Đội trưởng Diego Checa, lính Ranger quân đội Hoa Kỳ, trở thành người Mỹ đầu tiên xâm nhập vào lục địa Nhật Bản khi bước ra khỏi cửa, nhảy vào bóng tối. Một giây sau, dây đai kéo dù của anh tamở ra, và chiếc dù nylon màu đen được mở hoàn toàn, chỉ cách mặt đất ba trăm feet. Khi chiếc dù đột ngột mở ra, thường đau đột ngột, nhưng thực sự rất nhẹ nhõm. Vì nhảy từ độ cao năm trăm 500f feet trên không, một chiếc dù dự phòng là một thứ xa xỉ vô dụng. Anh nhìn lên, nhìn sang bên phải và thấy những người khác đã nhảy ra khỏi máy bay, dù của họ đều mở giống mình. Sau đó anh nhìn xuống và nhìn xung quanh. Ở đó có bãi đất trống, và anh tin rằng mình sẽ rơi xuống đó. Anh kéo đai điều khiển và thả không khí trong ô, hy vọng đáp xuống trung tâm của bãi đất trống sẽ an toàn hơn, nhưng nhảy dù vào ban đêm, cái gọi là an toàn chỉ là trên lý thuyết. cuối cùng anh thả gói hàng, rơi cách cuối vạch an toàn 15 feet. Gói hàng 60 pound rơi xuống đầu tiên, và miễn là anh không rơi vào thứ chết tiệt đó, hoặc làm gãy một số bộ phận cơ thể khi va cham với nó, thì sẽ giảm thiểu tác động của cú tiếp đất. Anh cũng hầu như chẳng có thời gian suy nghĩ trước khi nhìn thấy thung lũng mờ ảo xuất hiện ngay trước mặt. Hai chân chụm lại, đầu gối, thắt lưng thẳng, lăn lộn khi chạm đất, nội tạng lộn nhào một lúc khi chạm đất, rồi nằm lăn ra đất, đánh giá xem từng cục xương trên người có an toàn không. Vài giây sau anh thấy một tiếng va chạm nhẹ và ‘uỵch’ tất cả đều rơi xuống đất. Checa cho phép bản thân nằm trên đất đủ 3 giây, đảm bảo người không thương tích, rồi dứng dậy, tháo dù. Khi mọi việc xong, anh quay lại, đeo kính nhìn xuyên đêm và tập hợp lính dưới quyền
“Mọi người ổn chứ?”
“Hạ tốt, sir” Vega xuất hiện đầu tiên, theo sau đó là 2 người. Những người còn lại đang lóp ngóp đứng dậy, tất cả đều vẫn đeo chiếc dù màu đen
“Ranger, bắt đầu làm việc nào”
• • •
Chiếc Globemaster tiếp tục bay gần như về phía nam, tiến về “vùng ẩm” cận tây Nomazu, và bay trở lại vùng biển, tiếp tục sử dụng các dãy núi để ngăn cánh mình với E-767 lâu nhất có thể, rồi hướng về phía tây-nam để đi xa tiếp, cho đến khi cách bờ biển Nhật Bản 200 dặm, giờ đã đến lúc an toàn để bay lên cao ở độ bay dành cho máy bay thương mại tuyến G223. Vấn đề còn lại duy nhất là liệu máy bay tiếp nhiên liệu có đến gặp họ như kế hoạch không, để họ có thể quay trở lại Kwajalein, tại đó họ mới liên lạc radio lại được
• • •
Các lính Rangers đã có thể liên lạc trước. Trung sỹ phụ trách liên lạc bật máy truyền vệ tinh, hướng tới phương vị thích hợp, truyền đi một nhóm 5 chữ cái, đợi xác nhận
“Họ đã hạ cánh ok” một thiếu tá quân đội nói với Jackson tại phòng làm việc ở Trung Tâm Chỉ Huy Quân Sự Quốc Gia (National Military Command Center – NMCC)
Khó khăn thực sự là sau này đưa họ ra ngoài cơ, vị tướng nghĩ. Nhưng mỗi lúc làm một việc/ lúc nào việc nấy. Anh nhấc điện thoại gọi về Nhà Trắng
“Jack, Ranger đã vào cuộc”
“Làm tốt lắm, Rob. Anh qua đây bây giờ nhé” Ryan nói
“Để làm gì? Ở đây bận lắm và…”
“Ngay bây giờ, Robby” đầu dây bên kia cúp máy
• • •
Bước tiếp theo là đưa gói hàng di chuyển. Nó ‘hạ cánh’ cách chỗ định trước 200m, nằm trong khoảng cách kế hoạch cho phép. Từng đội 2 lính Ranger, đeo túi nhiên liệu rỗng trên lưng, lặng lẽ lên đồi tiến đến con đường mòn giáp với nơi có vẻ là đồng cỏ cao nguyên. Khi đến đó, họ nối các ống mềm và khoảng 20.000 pound JP-5 (nhiên liệu phản lực) được bơm từ một bao cao su lớn vào sáu ống khác nhỏ hơn, đặt thành từng cặp tại các vị trí đã chọn trước. Công việc kéo dài 1 giờ đồng hồ, trong khi 4 thành viên cảnh giới, đi tuần kiểm tra quanh khu vực xem có dấu hiệu hiện diện của con người không, nhưng không tìm thấy gì ngoài dấu vết do một chiếc xe 4 bánh để lại như được thông báo trước. Sau khi bơm xong, các bình nhiên liệu ban đầu được gấp lại và đặt vào trong 1 cái lỗ, rồi cẩn thận lấy cỏ che dấu. Tiếp theo, lô hàng chất rắn được vận chuyển đến đúng vị trí và che dấu bằng lưới ngụy trang. Công việc cần thêm 2 giờ nữa để hoàn thành, công việc nặng nhọc kết hợp với lúc nào cũng phải cảnh giác cao độ khiến các Ranger gần như kệt sức. Mặt trời sẽ sớm mọc và dù khu vực này có vẻ không người ở. Trung sỹ cấp 1 Vega giám sát việc che dấu. Khi mọi việc hoàn thành, các lính Ranger vẫn ở ngoài hàng cây hành quân đến một địa điểm khác, với người đi cuối hàng vẫn quỳ tại bãi cỏ thu dọn mọi thứ, cố gắng để trông không có dấu hiệu gì họ vừa có mặt ở đây. Nó không hoàn hảo nhưng phải làm hết sức có thể. Vào lúc rạng sáng thì mọi việc đã xong, họ đã thức suốt 24 giờ qua trong tình trạng căng thẳng, và giờ những vị khách không mời đã vào đúng vị trí tại lãnh thổ nước ngoài, giờ run rẩy trong gió lạnh, ăn những khẩu phần MRE lạnh ngắt nhưng không thể nhóm lửa để giữ ấm
• • •
“Jack, tôi còn công việc phải làm ở văn phòng, mẹ kiếp” Robby nói ngay khi đến cửa
“Không cần phải làm ở văn phòng nữa. Tối qua, tổng thống và tôi vừa nói chuyện”
“ý cậu là sao?”
“Thu xếp hành lý đi. Anh sẽ qua nhóm tàu chiến đấu Stennis tiếp quản” Ryan rất muốn cười phá lên vào anh bạn mình, nhưng anh không thể. Không thể làm thế khi anh đang cử bạn mình đến chỗ nguy hiểm. Jackson khựng lại khi nghe tin này
“Cậu chắc chứ?”
“Đã quyết định xong. Tổng Thống vừa ký lệnh. CINCPAC biết rồi. Tướng Seaton….”
Robby gật đầu “Ừ, tôi từng làm việc dưới quyền ông ấy trước đây”
“Anh có 2 giờ. Một chiếc Gulfstream đang đợi sẵn ở Andrews” vị cố vấn an ninh quốc gia giải thích “Chúng tôi cần ai đó biết rõ giới hạn chính trị của nhiệm vụ lần này. Đánh đúng góc, Rob, nhưng không xa hơn. Chúng ta phải thực hiên kế hoạch này thật tỉnh táo và thông minh”
“Tôi hiểu”
Ryan đứng dậy đi về phía bạn minh “tôi không chắc liệu có làm đúng hay không….”
“Jack, đó là công việc của tôi”
• • •
Tennessee cuối cùng cũng đến gần bờ biển Nhật Bản và giảm tốc độ xuống bằng với tốc độ tuần tra bình thường: 5 hải lý/giờ. Chỉ huy Claggett hiện tại đang ngồi trên một mỏm nhô ra mà các thủy thủ đặt tên là Lot’s Wife, rồi lệnh lặn xuống 600 feet so với mực nước biển. Lúc này sonar vẫn không phát hiện ra bất cứ thứ gì, điều này hơi kỳ lạ với tuyến đường biển thường ngày rất đông đúc, nhưng sau 4 ngày rưỡi luôn chạy ở tốc độ cao đến mức nguy hiểm, mọi người trên tàu giờ đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Các quân nhân giờ đã thích nghi tương đối tốt và tham gia chạy bộ với nhóm thủy thủy trong Khoang Tên Lửa.Nhiệm vụ được giao bây giờ không khác gì nhiều so với chức năng thiết kế của tàu ngầm hạt nhân: Tránh bị phát hiện và tìm kiếm mọi thông tin về hoạt động của kẻ thù. Chuyện này không có gì thú vị hết, lúc này chỉ có Claggett biết nó quan trọng đến mức nào
• • •
Kết nối vệ tinh báo với Sandy Richter và đồng nghiệp rằng nhiệm vụ đã được phép ‘thực hiện’. Điều đó có nghĩa rằng phai tăng thêm thời gian mô phỏng cho tất cả bọn họ trong khi các phi hành đoàn trên mặt đât tiếp tục chuẩn bị các máy bay Comanche để thực hiện nhiệm vụ. Thật không may, điều đó cũng có nghĩa là phải gắn các phụ kiện cánh chắc chắn không lành mạnh vào bên hông của mỗi chiếc máy bay cùng với các thùng nhiên liệu để bay đường xa, nhưng anh đã biệt chuyện đó ngay từ đầu và không ai buồn ỏi anh có thích ý tưởng này hay không. Giờ có 3 kịch bản được mô phỏng và các phi hành đoàn phải lần lượt làm quen với 3 kịch bản này. Họ lắc lư cơ thể và sử dụng trí não và cơ thể của mình để chơi trong thế giới ảo, hoàn toàn không biết mình trông như thế nào trong thế giới thực.
• • •
“Chính xác thì chúng ta sẽ làm quái gì?” Chavez hỏi
Scherenko nghĩ, khi nhận được mệnh lệnh, người Nga sẽ không bao giờ hỏi lại câu hỏi đó “Tôi chỉ truyền đạt lại mệnh lệnh từ CIA” ông nói với họ “tôi cũng vừa tìm hiểu thì Koga biến mất không liên quan đến bất kỳ cơ quan chính phủ Nhật nào”
“Anh có nghĩ là Yamata không?” Clark hỏi. thông tin của Scherenko đã thu hẹp các khả năng, nhưng nó cũng khiến nhiệm vụ bất khả thi này trở nên nguy hiểm
“Phán đoán tốt đấy. Cậu biết ông ta sống ở đâu, phải không?”
“Chúng tôi đã nhìn thấy từ xa” Chavez xác nhận
“À, đúng thế, các bức ảnh” viên thiếu tá muốn biết những bức ảnh đó là gì, nhưng thật ngu ngốc khi đặt câu hỏi, và anh ta không biết liệu hai người Mỹ có biết câu trả lời hay không “Nếu các cậu có các điệp viên khác ở nước này, tôi khuyên các cậu nên sử dụng họ. Chung tôi cũng sẽ huy động người bên mình. Koga có lẽ là giải pháp chính trị cho cuộc khủng hoảng này”
“Có lẽ thế” Ding lưu ý
• • •
“Rất vui lại được bay cùng ông, cơ trưởng Sato” Yamata vui mừng nói, rất vui vì dược mời vào khoang lái máy bay. Ông ta thấy viên phi công đúng là một người yêu nước, có cả lòng tự hào và kỹ năng, thực sự hiểu điều gì đang xảy ra. Thật đáng tiếc khi ông ta lại chọn con đường khác trong cuộc đời
Sato tháo tai nghe và thư giãn trên chỗ ngồi của mình “Rất vui vì đã thay đổi từ các chuyến bay qua lại Canada”
“Chuyện thế nào?”
“Tôi có nói chuyện với vài quản lý cấp cao trên đường về nhà. Họ nói người Mỹ vẫn còn rất bối rối”
“Phải” Yamata mỉm cười “Họ dễ dàng bối rối”
“Liệu chúng ta có thể hy vọng về giải pháp ngoại giao giải quyết vấn đề này không, Yamata-san?”
“Tôi nghĩ vậy. Họ không có khả năng tấn công chúng ta hiệu quả”
“Bố tôi từng chỉ huy một tàu khu trục trong chiến tranh. Em trai tôi…”
“Phải, tôi biết cậu ta rất rõ, cơ trưởng” ông ta nhận thấy đôi mắt viên phi công lấp lánh tự hào
“Và con trai tôi là phi công chiến đấu, nó đang lái chiếc Eagle”
“Chà, cho đến nay họ đã làm rất tốt. Gần đây họ vừa bắn hạ 2 máy bay ném bom của Mỹ, ông biết đấy. Người Mỹ đang kiểm tra hệ thống phòng không của chúng ta” nhà công nghiệp nói “Họ đã thất bại”