Chương 41 ĐỘI ĐẶC NHIỆM CFT-77
“Cậu đã quay lại!” viên chủ cửa hàng cho thuê xe vui vẻ
Nomuri mỉm cười gật đầu “Vâng. Hôm qua tôi trải qua ngày rất vui ở văn phòng. Tôi không cần phải kể ông nghe ‘vui’ ở văn phòng nghĩa là gì nhỉ?”
Người đàn ông cười càu nhàu đồng ý “Vào mùa hè, ngày vui nhất của tôi chính là những ngày không ngủ được. Xin lỗi vì tỏ ra như thế” ông ta nói thêm. Ông vừa tất bật sửa mấy xe trong cả buổi sáng, từ lúc 5 giờ. Nomuri cũng bận như thế, nhưng vì chuyện khác
“Tôi hiểu. Tôi cũng tự doanh mà và ai làm chăm chỉ hơn người làm cho chính mình chứ, hả?”
“Cậu có nghĩ tay zaibatsu đó hiểu điều này không?”
“Không phải người tôi gặp. Dù vậy, ông cũng rất may mắn sống ở nơi yên bình thế này”
“Không phải lúc nào cũng yên bình đâu. Không quân đang chơi mấy trò, cho máy bay lên xuống suốt đêm qua. Một chiếc phản lực bay gần và rất thấp, tiếng ồn khiến tôi tỉnh dậy và không ngủ lại được nữa” anh ông rửa tay, trâm 2 cốc trà và đưa cho vị khách 1 cốc
“Dozo/ xin phép” Nomuri vui vẻ “Giờ họ đang chơi mấy trò rất nguy hiểm” anh tiếp tục, tự hỏi không biết sẽ nhận được phản ứng thế nào
“Thật điên rồi, nhưng ai mà quan tâm tôi nghĩ gì chứ? Chắc chắn không phải chính phủ rồi, họ chỉ quan tâm lắng nghe mấy ‘ông chủ lớn’ thôi” ông chủ nhấp ngụm trà, nhìn quanh cửa hàng
“Phải, tôi cũng đang lo lắng chuyện này. Tôi hy vọng Goto có thể tìm ra cách giải quyết chuyện này trước khi mọi chuyện vượt quá tầm kiểm soát” Nomuri nhìn ra ngoài đường. Trời sắp tốt. Anh nghe thấy tiếng gầm gừ giận dữ
“Goto ư? Cũng giống như tất cả đám còn lại thôi, bị người khác hoặc nước nào khác dắt mũi, nếu tin đồn về ông ta là thật”
Nomuri cười nhẹ “Phải, tôi cũng nghe mấy tin đồn đó.Nhưng dù sao vẫn là người đàn ông mạnh mẽ, hả?” anh dừng lại “Vậy tôi có thể thuê một chiếc xe khác ngày hôm nay không?”
“Hãy lấy xe số 6” người đàn ông chỉ “Tôi vừa mới chỉnh lại. Chú ý thời tiết nhé” ông cảnh báo “tối nay tuyết rơi”’
Nomuri nhặt balo của mình lên “Tôi muốn chụp vài bức ảnh về dãy núi nhiều mây bổ xung cho bộ sưu tập. Bình yên nơi đây thật tuyệt vời và cũng rất tốt để suy ngẫm”
“Chỉ trong mùa đông thôi” ông chỉ trả lời, rồi quay lại với công việc
Giờ thì Nomuri đã biết đường, lên núi dọc theo sông Taki, thời tiết lạnh giá và sương mù khiến chuyến đi rất vất vả. Nếu chiếc xe này có bộ giảm sóc tốt hơn một chút thì anh đã có tâm trạng tốt hơn. Ít nhất cơn gió se lạnh cũng khiến giảm bớt độ ồn, hoặc anh hy vọng thế, khi lên núi theo đúng con đường vừa mới đi vài ngày trước. Dọc đường đi anh nhìn xuống đồng cỏ cao, không thấy gì khác thường và tự hỏi – anh đang tự hỏi rất nhiều điều. Điều gì sẽ xảy ra nếu những người lính đó lọt vào một cuộc phục kích? Nomuri tự nhủ, trong trường hợp đó, mình sẽ là bánh mỳ kẹp. Nhưng giờ không thể quay lại được nữa rồi. Anh quay lại xe, lái lên đồi, dừng lại trước bãi đất trống như đã chỉ định và cởi chiếc mũ parka màu đỏ ra. Khi kiểm tra kỹ hơn, anh thấy có vài mặt cỏ bị dẫm lên, và thấy con con đường mòn dẫn tới bìa rừng. Đó là lúc anh thấy có một người đứng dậy vẫy tay ra hiệu cho anh tiến lại. viên sỹ quan CIA nổ máy và tiến về hướng đó
2 người lính đó không chĩa súng vào anh. Họ không phải làm Khuôn mặt sơn dầu và bộ quần áo ngụy trang đã nói với anh mọi thứ cần biết
“Tôi là Nomuri” anh nói “mật mã là Foxtrot”
“Đội trưởng Checa” viên sỹ quan trả lời, chìa tay ra “Chúng tôi từng hợp tác với CIA trước đây. Cậu chính là gã chọn địa điểm này hả?”
“Không, nhưng tôi đã kiểm tra nó cách đây vài ngày”
“Nơi xây cabin tuyệt vời” Checa nghĩ “Chúng tôi thậm chí còn thấy vài con nai, con nhỏ. Tôi hy vọng bây giờ không phải mùa săn” nghe đến đây Nomuri hơi sững sờ. Anh chưa từng xem xét đến khả năng này và không biết về về săn bắn ở Nhật “Vậy cậu có gì cho tôi nào?”
“Những cái này” Nomuri thò tay vào balo và lấy ra mấy cái điện thoại di động
“Cậu đùa với tôi đấy à?”
“Lực lượng Phòng vệ Nhật Bản có thiết bị tinh vi để giám sát thông tin liên lạc quân sự. Chúa ơi, họ đã phát minh ra rất nhiều công nghệ người bên ta đang sử dụng. Nhưng mấy cái này…” Nomuri cười toe “…mọi người đều có cả và nó được mã hóa kỹ thuật số, sóng bao phủ toàn quốc. Ngay cả ở đây. Có một trạm chuyển tiếp trên ngọn đồi đó và nói gì thì nói, nó an toàn hơn so với việc sử dụng các công cụ liên lạc thông thường của các anh. Hóa đơn sẽ trả vào cuối tháng” anh nói thêm
“Thật tuyệt khi gọi được về nhà và nói với vợ tôi rằng mọi thứ vẫn ổn” Checa nói
“Tôi nghĩ tốt hơn là nên thận trọng về chuyện gọi về Mỹ. Đây là số các anh có thể gọi” Nomuri đưa một tờ giấy “Một số là của tôi, một số là của người tên Clark. Một số khác là của sỹ quan tên Chavez…”
“Ding cũng ở đây?” Trung sỹ cấp 1 Vega hỏi
“Anh biết họ à?”
“Mùa thu năm ngoái chúng tôi có làm chung ở Châu Phi” Checa trả lời “Chúng tôi làm rất nhiều nhiệm vụ ‘đặc biệt’. Cậu chắc cậu có thể nói cho chúng tôi tên của họ không, man?”
“Họ đều có vỏ bọc. Các anh có lẽ nên tốt hơn nói tiếng Tây Ban Nha. Không nhiều người ở đây nói được ngôn ngữ đó. Tôi chắc không cần phải nhắc các anh về việc nói ngắn gọn khi gọi điện” Nomuri nói. Anh không cần phải nhắc lại. Checa gật đầu và hỏi câu quan trọng nhất
“Và ra khỏi đây bằng cách nào?”
Nomuri quay lại chỉ đường, nhưng oạn đường đó đã bị mây che khuất “Có một con đường ở đó, hãy đến đó, và sau đó đi xuống một thị trấn nhỏ tên là Hirose. Tôi sẽ đợi ở đó để đón các anh, đưa các anh lên một con tàu đến Nagoya và sau đó các anh có thể bay đến Taiwain hoặc Hàn Quốc”
“Chỉ có thế” lời bình không hẳn là một câu hỏi, nhưng giọng điệu nghi ngờ thì thể hiện rõ
“Có hàng trăm nghìn doanh nhân nước ngoài sống ở đất nước này. Các anh chỉ là 11 gã từ Tây Ban Nha đến bán rượu, nhớ không?”
“Tôi cũng có thể thử vài ly sangria ngay bây giờ” Checa cảm thấy nhẹ nhõm khi liên lạc viên CIA của anh đã được tóm tắt về nhiệm vụ tương tự. Mọi thứ đâu phải lúc nào cũng suôn sẻ “Giờ thì sao?”
“Các anh hãy đợi những người còn lại cùng tham gia nhiệm vụ đến đây. Nếu có chuyện gì không đung, hãy gọi cho tôi và di tản. Nếu không liên lạc được với tôi, hãy liên lạc với những người kia. Nếu mọi thứ tan tành thì tìm đường khác thoát ra. Các anh có hộ chiếu, quần áo và…”
“Chúng tôi đã có kế hoạch”
“Tốt” Nomuri lấy máy ảnh trong balo ra và bắt đầu chụp những bức ảnh về dãy núi đầy sương mù
• • •
“Đây là CNN, truyền hình trực tiếp từ Trân Châu Cảng” viên phóng viên kết thúc bản tin và chèn một đoạn quảng cáo vào. Nhà phân tích tình báo tua lại đoạn băng để kiểm tra lần nữa. Thật tuyệt vời và bình thường khi anh ta dễ dàng có thể lấy được thông tin quan trọng này. Các phương tiện truyền thông Mỹ thực sự thống trị đất nước, như anh ta đã học cách đây nhiêu năm và có lẽ cũng cảm thấy tiếc về điều đó. Việc họ đưa tin về sự cố đáng tiếc ở Tennessee đã đổ thêm dầu vào lửa, đưa đất nước của anh ta vào rắc rối và tin tối duy nhất là những gì anh ta vừa nhìn thấy trên TV: 2 chiếc tàu sân bay vẫn đang ở ụ khô, cùng với 2 chiếc khác vẫn đang mắc kẹt ở Ấn Độ Dương, theo những báo cáo gần đây nhất từ khu vực đó chuyển về và thêm 2 chiếc khác thuộc Hạm Đội Thái Bình Dương cũng đang ở Long Beach, trên ụ khô và không thể đưa vào hoạt động và, trong trường hợp liên quan đến quần đảo Marianas, thực sự chính là những Nhật Bản quan tâm. Anh ta phải phân tích thông tin và các dự báo tình báo khoảng vài trang nhưng nó sẽ đi đến kết luận rằng Mỹ có thể tấn công đất nước anh ta nhưng khả năng thể hiện sức mạnh của Mỹ không còn như trước. Dựa trên sự nhận thức này, cuộc đối đầu nghiêm trọng khó có thể xảy ra trong tương lai gần
• • •
Jackson không ngại trở thành vị khách duy nhất trên chiếc VC-20B. Một người có thể quen với kiểu đối xử này và anh phải công nhận máy bay bên không quân phục vụ tốt hơn máy bay bên hải quân – thực tế hải quân cũng chẳng có nhiều máy bay kiểu này và thường là máy bay P-3 Orion sửa đổi với động cơ phản lực cánh quạt chỉ bằng hơn một nửa tốc độ của máy bay phản lực hai động cơ. Chỉ với một chặng dừng ngắn để tiếp nhiên liệu tại Căn cứ Không quân Travis bên ngoài San Francisco, anh sẽ có mặt ở Hawaii trong vòng chưa đầy chín giờ. Trước khi bắt đầu chuyến hành trình cuối cùng tới Căn cứ Không quân Hickam, anh đã có một cái nhìn tổng thể về căn cứ hải quân, chạnh lòng khi thấy Enterprise vẫn còn ở bến tàu. Đây là con tàu sân bay chạy bằng năng lượng hạt nhân đầu tiên và mang cái tên tự hào nhất của Hải quân Hoa Kỳ. Tàu chiến phải ra khỏi ụ tàu. Từ góc độ thẩm mỹ, một con tàu nằm trên ụ tàu trông thật xấu xí. Thêm vào đó, có hai quân bài sử dụng bao giờ chả tốt hơn chỉ có một quân bài
“Mày đang có một đội đặc nhiệm đấy nhóc” Robby tự thì thầm và đó mọi phi công hải quân đều muốn có một đội thế này. Task Force 77 trên danh nghĩa là lực lượng không quân chủ lực của Hạm đội Thái Bình Dương và dù có tàu sân bay hay không thì đó cũng là lực lượng của anh và đang tiến vào nơi nguy hiểm. Có lẽ nếu là 50 năm trước, anh hẳn sẽ rất phấn khích. Có lẽ khi lực lượng tấn công chính của PacFlt ra khơi dưới sự chỉ huy của Bill Halsey hay Ray Spruance, các sỹ quan chỉ huy đều mong đợi phản ứng thế này. Các bộ phim về thời kỳ chiến tranh cũng chiếu thế, và các tài liệu chính thức cũng viết tương tự, nhưng Jackson giờ đang tự hỏi, bao nhiêu phần trăm trong số đó là thực sự tự mình đưa ra lệnh trực tiếp. Liệu Halsey và Spruance có mất ngủ với nhận thức được rằng mình đang cử các thanh niên đó đến với tử thần, hay tình hình thế giới khi đó khác bây giờ, nơi chiến tranh cũng được coi là tự nhiên giống như bệnh bại liệt – một thảm họa thiên nhiên giờ đã trở thành quá khứ. Trở thành chỉ huy Lực lượng đặc nhiệm 77 (Task Force 77) là tham vọng cả đời của anh, nhưng sẽ không bao giờ thực sự muốn tham gia một cuộc chiến tranh – ồ, chắc chắn, anh thừa nhận với bản thân, khi mới tham gia quân ngũ, hay thậm chí khi lên đến trung úy, anh vẫn thích thú với ý tưởng về một trận chiến trên không, biết rằng với tư cách là một phi công hải quân Hoa Kỳ, anh được đào tạo bài bản và trang bị tốt nhất, nên luôn là phi công giỏi nhất thế giới, và muốn được một ngày đó chứng tỏ bản thân. Nhưng qua thời gian, anh đã thấy quá nhiều bạn bè mình chết trong các vụ tai nạn. Trong Cuộc chiến Vùng Vịnh, anh đã bắn rơi một máy bay địch, và vào một đêm đầy sao và sáng trăng ở Địa Trung Hải, anh diệt thêm 4 máy bay chiến đấu nữa. Nhưng sau đó người ta xác nhận 4 máy bay đó là một sai lầm. Anh đã giết người không vì lý do gì cả và dù chưa bao giờ nói với người khác, thậm chí cả với vợ, nhưng nó khiến anh day dứt rất nhiều, nỗi buồn gặm nhấm anh khi bị lừa đi giết người khác. Chuyện đó không phải lỗi của anh, chỉ là do hoàn cảnh. Nhưng đó chính là chuyện thường xảy ra đối với những người lính, chỉ là một sai lầm lớn và giờ anh phải đóng vai trò của mình trong một kiểu sai lầm khác thay vì sử dụng TF-77 theo đúng tôn chỉ của nó, chỉ để ngăn cản các cuộc chiến khác có thể xảy ra. Điều an ủi duy nhất trong lúc này là sai lầm này, tai nạn này, chiến tranh này không phải do anh gây ra
Khi máy bay đi taxi đến điểm đỗ, anh tự nhủ liệu mong ước có thể trở thành sự thật không. Tiếp viên chuyến bay mở cửa và chuyển giao một cái túi của Jackson cho một trung sỹ không quân khác, vốn đang đợi sẵn để dẫn viên tướng tới một chiếc máy bay trực thăng để bay tiếp đến gặp CINCPAC, Tướng Dave Seaton. Đã đến lúc phải sử dụng kỹ năng rồi. Dù có bị lợi dụng hay không thì Robby Jackson vẫn là một chiến binh sắp chỉ huy người khác. Anh vừa xem lại những nghi ngờ và thắc mắc và giờ đã đến lúc phải gạt chúng sang một bên
• • •
“Chúng ta nợ họ lần này” Durling nhận xét, cầm điều khiển từ xa tắt TV
Công nghệ này ban đầu được phát triển cho các quảng cáo tại các trận đấu bóng chày hoặc các sự kiện tương tự. Nó được phát triển từ hệ thống màn hình xanh được sử dụng trong quay phim, được bổ sung bởi hệ thống máy tính tiên tiến để sẵn sàng sử dụng ngay lập tức và vì vậy ngân hàng địa phương hoặc đại lý ô tô có thể sử dụng phông nền để chạy nhà để quảng cáo, trong khi thực tế phông nền trong khi thực tế nó chỉ là màu xanh lá cây thông thường được sử dụng tại các sân chơi bóng. Trong trường hợp này thì một phóng viên phát biểu ‘trực tiếp’ trên nền Trân Châu Cảng – bên ngoài căn cứ hải quan, tất nhiên – và hậu cảnh là hình bóng của hai con tàu, máy bay lướt qua, và những công nhân xưởng đóng tàu như con kiến đang đi đằng xa, và nó trông như thật trên màn hình TV, dù sao thì màn hình TV là một hình ảnh tổng hợp của các hạt đa sắc màu
“Họ cũng là người Mỹ” Jack nói. Và bên cạnh đó, anh là người duy nhất ép họ làm thế, để Tổng Thống một lần nữa tránh khỏi ranh giới nguy hiểm về mặt chính trị “Họ cần phải đứng ở bên nước Mỹ. Chúng ta chỉ gợi nhắc cho họ điều đó thôi”
“Có hiệu quả chứ?” đây là một câu hỏi khó hơn
“Không lâu được đâu, nhưng có lẽ thế là đủ. Mọi thứ đã được sắp xếp đúng theo kế hoạch, chúng ta cần vài đột phá và chúng ta đã có 2 bước đi may mắn rồi. Điều quan trọng là chúng ta cho họ xem những gì họ muốn. Bọn họ muốn cả hai tàu sân bay ở đó và mong truyền thông nói cho cả thế giới biết điều đó. Mấy người bên tình báo cũng đâu có khác gì mọi người đâu, sir. Họ Khi ý tưởng của mình được xác nhận trong đời thực, họ càng nghĩ nhiều hơn về mức độ thông minh của mình”
“Chúng ta cần giết bao nhiêu người?” Tổng Thống muốn biết
“Đủ. Chúng tôi không biết bao nhiêu, nhưng sẽ cố gắng hạn chế nhất có thể- nhưng sir, nhiệm vụ này là…”
“Tôi biết. Tôi biết về mấy nhiệm vụ này, nhớ không?” Durling nhắm mắt lại, nhớ lại thời gian ông học ở Trường Bộ Binh tại Fort Benning, Georgia cách đây đã nửa đời người. Nhiệm vụ phải được ưu tiên đầu tiên. Một trung úy luôn phải nghĩ như thế, và giờ đây là lần đầu tiên ông nhận ra một tổng thống cũng phải nghĩ tương tự. Có vẻ không công bằng chút nào
• • •
Thời điểm này trong năm không nhiều ánh mặt trời để nhìn xa về phía Bắc và đại tá Zacharias cũng không than phiền gì. Chuyến bay từ Whiteman tới Elmendorf chỉ mất khoảng 5 giờ, diễn ra trong đêm vì chiếc B-2A chỉ bay ban ngày phục vụ biểu diễn và đó không phải mục đích nó được thiết kế. Nó bay thực sự tốt, cuối cùng đã chứng minh ý tưởng của Jack Northrop hồi những năm 1930 là đúng: một chiếc máy bay được tạo thành từ tất cả các cánh quạt có thể là mô hình khí động học hiệu quả nhất. Chỉ là các hệ thống điều khiển bay cần thiết cho một chiếc máy bay như vậy cần vi tính hóa các hệ thống điều khiển bay nhằm tạo sự ổn định thích hợp, điều mà trước khi viên kỹ sư qua đời vẫn chưa có. Ít nhất thì ông cũng từng nhìn thấy mô hình đó, dù nó không thực sự là một chiếc máy bay
Tất cả mọi thứ về nó là hiện thân của nguyên tắc hiệu quả cao. Do hình dáng của nó, máy bay rất dễ cất giữ – một nhà chứa máy bay chứa một máy bay thông thường có thể chứa ba chiếc B-2A. Khi bay lên cao nó giống như một chiêc thang máy và có thể leo lên ở độ cao rất cao, nhiên liệu tính theo cốc chứ không phải theo gallon, hoặc viên chỉ huy cánh bay rất thích khoe điều đó
• • •
Máy bay ném bom B-lB đang chuẩn bị quay trở lại Elmendorf. Nó sử dụng 3 động cơ, không vấn đề gì lớn vì máy bay này cũng không chở gì ngoài nhiên liệu và phi hành đoàn. Các máy bay khác vẫn đang đóng ở Shemya. 2 chiếc E-3B AWACS được điều động từ Căn Cứ Sân Bay Tinker tại Oklahoma để duy trì tuần tra cảnh báo trên không, dù hòn đảo này vẫn có radar mạnh, lớn nhất là hệ thống phát hiện tên lửa Cobra Dane mạnh mẽ được xây dựng từ những năm 1970, dù vậy vẫn phải tăng cường. Về mặt lý thuyết, quân Nhật có thể tấn công quần đảo chỉ bằng tàu chở dầu với quy mô tương tự như cuộc tấn công của Israel vào trụ sở Tổ chức Giải phóng Palestine (PLO) ở Bắc Phi, dù khả năng này khó xảy ra nhưng vẫn phải được xem xét
Để đối phó với tình huống này, Không Quân chỉ có 4 máy bay chiến đấu F-22A Rapier, máy bay chiến đấu tàng hình đầu tiên trên thế giới, xuất phát từ chương trình thử nghiệm vũ khí tân tiến tại Căn Cứ không quân Nellis, cùng 4 sỹ quan phi công cấp cao và đội mặt đất hỗ trợ riêng, ngồi tại một góc chẳng mấy ai để ý ở căn cứ này. Nhưng chiếc Rapier này lại được các phi công biết đến với cái tên mà nhà sản xuất, Lockheed, ban đầu ưa thích “Lightning-II” – lại không được thiết kế để phòng thủ, và giờ, khi mặt trời xuống núi thì dã đến lúc nó bay ra ngoài để thực hiện nhiệm vụ theo thiết kế ban đầu. Như thường lệ, máy bay tiếp nhiên liệu cất cánh trước, thậm chí trước cả khi các phi công chiến đấu ra khỏi phòng họp nhận nhiệm vụ để bắt đầu công việc trong đêm
• • •
“Nếu ông ta bay ngày hôm qua thì tại sao đèn nhà vẫn sáng?” Chavez hỏi, nhìn lên căn penthouse
“Chắc là đèn hẹn giờ để xua bọn trộm?” John nhẹ nhàng tự hỏi
“Đây không phải L.A, man”
“Vậy thì tôi đoán có người ở đó, Yevgeniy Pavlovich” anh lái chiếc xe rẽ vào con phố khác
Được rồi, chúng ta biết Koga không bị cảnh sát địa phương bắt giữ. Chúng ta biết Yamata chính là người đứng sau màn thao túng toàn bộ chuyện này. Chúng ta biết viên đội trưởng an ninh của ông ta, Kaneda, có lẽ chính là kẻ đã giết Kimberly Norton. Chúng ta biết Yamata đã rời thành phố và chúng ta biết căn hộ của ông ta vẫn sáng đèn….
Clark tìm được một chỗ đỗ xe. Rồi anh và Chavez xuống đi bộ, đầu tiên là dạo quanh tòa nhà, nhìn xung quanh các con đường và cơ hội, quy trình này gọi là do thám, đòi hỏi tỉ mẩn và rất nhiều kiên nhẫn
“Rất nhiều điều chúng ta chưa biết, man” Chavez thì thầm
“Tôi nghĩ cậu đang muốn nghe ý kiến của người khác, Domingo” John nhắc nhở đồng nghiệp.
Koga nghĩ, hắn có một đôi mắt vô hồn, không giống một con người chút nào, đôi mắt to và đen nhưng khô khốc nhìn chằm chằm vào ông – hoặc có lẽ chỉ hướng vào ông và cứ nhìn ở đó, viên cựu thủ tướng Nhật cũng không dám chắc khả năng nào là đúng. Dù đôi mắt đang nghĩ gì thì chúng cũng không có manh mối gì về những gì ẩn giấu bên trong. Ông đã từng nghe nói về Kiyoshi Kaneda, và từ thường để miêu tả hắn là ronin, một từ cổ ám chỉ một samurai mất chủ và không thể tìm được chủ khác, nỗi ô nhục lớn trong văn hóa thời gian. Vài người trong số họ trở thành kẻ cướp, hoặc thậm chí còn tệ hơn, sau khi đánh mất tinh thần võ sỹ đạo vốn tồn tại hàng ngàn năm là trụ cột cho tinh thần người Nhật và chỉ những người được phép mang và sử dụng vũ khí. Những người này, một khi tìm thấy chủ mới, sẽ trở thành những kẻ cuồng tín, Koga nhớ lại, vì họ sợ phải quay trở lại tình trạng cũ đến mức sẵn sàng làm mọi thứ để tránh khỏi số phận đó
Đúng là suy nghĩ ngu xuẩn, ông biết thế, khi nhìn sau lưng người đang xem TV. Thời của samurai đã qua rồi, cùng với đó là các lãnh chúa cai trị họ, nhưng người đàn ông này vẫn tuân theo điều đó, chăm chú theo dõi một bộ phim truyền hình về samurai trên NHK, nhấp ly trà và chăm chú xem mọi cảnh quay. Hắn không hề phản ứng, như thể bị cuốn hút hoàn toàn các câu chuyện viễn tưởng, thực tế là phiên bản Nhật của miền Tây nước Mỹ những năm 1950, một bộ phim bi hài về thiện và ác được đơn giản hóa cao độ, chỉ là những nhân vật anh hùng luôn lầm lì, luôn luôn bất khả chiến bại, luôn luôn bí ẩn, với một thanh kiếm thay vì một khẩu súng lục ổ quay. Và sau một ngày rưỡi giam cầm, ông đã tìm hiểu được, cái tên Kaneda ngu xuẩn này rất quen thuộc với những bộ phim kiểu thế
Koga đứng dậy, quay người bước đến giá sách, ngay khi ông làm thế thì người đàn ông kia quay đầu lại nhìn. Con chó giám sát, Koga nghĩ mà không nhìn lại phía sau khi chọn một cuốn sách khác để đọc. Và là một tên đáng gờm, đặc biệt cùng với 4 tên khác nữa, hiện 2 tên đang ngủ, 1 tên đang trong bếp và 1 tên đứng ngoài cửa. Vị chính trị gia biết, ông không có cơ hội trốn thoát. Hắn có thể là một thằng ngu nhưng là kieur người mà một người thận trọng nên sợ
Ông tự hỏi, Kaneda thực sự là ai? Chắc một cựu Yakuza (xã hội đen), vì hắn không có mấy hình xăm kỳ lạ nào mà mấy người trong tiểu văn hóa đó ưa thích, thể hiện bọn họ khác biệt với một nên văn hóa đòi hỏi sự hòa nhập và phù hợp – nhưng đồng thời lại cho thấy hình thức chuẩn mực khác của cuộc sống ngoài vòng pháp luật. Hắn ngồi đấy, mặc đồ suit công việc mà cho người ta cảm giác là hắn chỉ cảm thấy thoải mái khi được cởi phanh chiếc comple. Koga thấy ngay cả tên ronin này cũng cứng nhắc khi phải ngồi theo cách đó. Ông ngồi phía sau hắn, tay cầm cuốn sách nhưng đôi mắt lại nhìn kẻ bắt giữ mình, biết rõ mình không để đánh lại hắn – Koga chưa bao giờ học mất kỳ môn võ thuật nào dù sống tại một đất nước đề cao võ thuật và người đàn ông kia rất mạnh về thể chất, chưa kể hắn cũng đâu có một mình
Hắn là một con chó canh gác. Có vẻ như lãnh đạm, có vẻ như đang nghỉ ngơi, nhưng thực ra hắn giống như lò xo căng sẽ nảy lên và giáng xuống bất cứ lúc nào, nhưng chỉ cần những người xung quanh không quấy rầy thì hắn cũng sẽ nhẹ nhàng Động vào cơn điên của hắn đúng là không khôn ngoan. Vị chính trị gia cảm thấy xấu hổ vì đã nhượng bộ quá dễ dàng, nhưng vì là người khôn ngoan và cẩn thận nên ông không muốn có bất kỳ hành động dại dột nào, lãng phí vài cơ hội, nếu có.
Nhiều nhà công nghiệp thích mấy tên thế này. Vài người trong số chúng còn mang cả súng ngắn, điều gần như không thể tưởng tượng được ở Nhật Bản, nhưng người phù hợp có thể tìm đúng phương pháp tiếp cận đúng quan chức để lấy được giấy phép đặc biệt này và khả năng đó không khiến Koga bằng cảm giác áp bức. Kiếm nằm trong tay một ronin đã đủ tệ, và trong xã hội hiện nay nó chỉ như một vật trang trí, nhưng đối với Koga, súng mới đích thực là một con quỷ, thứ không nên thuộc về văn hóa của ông, đó là thứ vũ khí của một kẻ hèn nhát. à đó chính xác là những gì ông đang phải đối mặt bây giờ. Kaneda không nghi ngờ gì là một kẻ hèn nhát, không thể làm chủ chính cuộc đời mình, thậm chí sẵn sàng phá luật để làm bất kỳ điều gì người khác giao cho. Đây là mặt đáng buồn tại đất nước ông. Những người thế này các ông chủ sử dụng để đe dọa công đoàn và các đối thủ cạnh tranh trong kinh doanh. Những kẻ như Kaneda tấn công người biểu tình, thậm chí đôi khi còn công khai làm việc đó giữa ban ngày và lẩn trốn vì cảnh sát cố tình bỏ qua hoặc cố gắng coi mình như không có mặt ở đó, dù phóng viên hay nhiếp ảnh gia có đến chụp ảnh thì điều đó cũng chẳng còn mấy ý nghĩa. Những người như hắn và ông chủ của hắn đã kéo lùi đất nước ông khỏi nền dân chủ thực sự và nhận thức này khiến Koga cảm thấy cay đắng hơn vì ông đã biết về tình hình này rấ nhiều năm, đã dành cả cuộc đời để thay đổi nó, nhưng vẫn thất bại; và ờ ông ở đây, trong căn hộ áp mái của Yamata, trong sự canh gác và có lẽ sẽ được thả vào ngày nào đấy khi trở thành người thất thế về mặt chính trị. Trên thực tế, ông đã hoặc sắp trở thành người thất thế rồi, chứng kiến đất nước mình rơi vào tay một kiểu ông chủ mới – hoặc, ông tự nhủ, kiểu ông chủ cũ. Và ông chẳng làm được gì, đó là lý do vì sao giờ ông phải ngồi đây đọc sách còn Kaneda ngồi trước TV xem mấy diễn viên diễn diễn một bộ phim mà phần đầu, phần giữa và phần kết thúc đã được biết trước vì ngàn bộ như một, chẳng chân thực cũng chẳng mới mẻ gì
• • •
Những trận chiến thế này chỉ diễn ra trong giả lập, hoặc có lẽ ở đấu trường La Mã trong một thời đại khác. Cả hai bên đều có máy bay AEW (tác chiến điện tử), Nhật có E-767, Mỹ có E-3B. Do khoảng cách quá xa giữa hai bên, họ thực sự không thể ‘nhìn thấy’ nhau từ vô số màn hình radar trên máy bay, tuy nhiên, cả hai bên đều theo dõi tín hiệu của nhau trên các thiết bị khác nhau. Ở giữa là các máy bay chiến đấu, vì đây là lần thứ ba Hoa Kỳ thử nghiệm trên hệ thống phòng không Nhật Bản, và nó lại thất bại.
Chiếc máy bay cảnh báo sớm (AWACS) của Mỹ còn cách Hokkaido 600 dặm, với các máy bay chiến đấu F-22A bay trước họ 100 dặm, “khiêu khích” bọn họ theo như cách như đội trưởng đội bay cho biết. và mấy chiếc F-15 của Nhật cũng được điều động lên, nhanh chóng rơi vào tầm theo dõi của máy bay cảnh báo của Mỹ nhưng cũng không rời khỏi tầm quan sát của máy bay cảnh báo của Nhật
Theo lệnh, các phi công chiến đấu Mỹ được chia thành 2 nhóm, mỗi nhóm gồm 2 chiếc máy bay. Nhóm đầu tiên bay về phía nam và sử dụng khả năng hành trình siêu thanh để tiếp cận tàu chiến Nhật Bản ở tốc độ 900 dặm / giờ.
• • •
“Họ nhanh quá” viên kiểm soát viên Nhật Bản nhận xét. Khó mà khóa được mục tiêu này. Máy bay Mỹ có khả năng tàng hình phần nào đó, nhưng với kích thước và sức mạnh ăng ten của chiếc máy bay Kami vẫn có thể đại bại được công nghệ này và kiểm soát viên bắt đầu hướng dẫn các máy bay Eagle bên mình bay về phía nam để chặn. Để biết chắc rằng người Mỹ cũng biết bọn họ đang bị theo dõi, anh ta chọn bút đèn điện tử để chọn ký hiệu mục tiêu thích hợp, và ra lệnh cho radar quét chùm tia về phía họ vài giây một lần để họ không thể hành động hấp tấp. Họ phải biết từng hành động của mình hiện đang bị giám sát và công nghệ vốn được coi là triệt tiêu radar của họ chỉ đơn giản là không thể đối phó với thiết bị mới và tiên tiến. Để khiến công việc trở nên thú vị hơn, anh ta đã vặn tần số chuyển tin thành mã điều khiển hỏa lực. Trên thực tế, họ vẫn còn quá xa để dẫn đường cho tên lửa, nhưng ngay cả vệ thì đây cũng thêm một bằng chứng nữa cho thấy máy bay của bọn họ không thể thoát khỏi mạng radar của Nhật và Nhật Bản có thể bắn tên lửa vào bọn họ, dạy cho họ một bài học. Lúc đầu, tín hiệu mờ đi một chút, sau đó gần như biến mất, nhưng phần mềm sau đó đã thu nhận tín hiệu khỏi tiếng ồn và xác định các sóng phản xạ khi tăng lực xuống hai góc phương vị cho các máy bay chiến đấu Mỹ, như các máy bay chiến đấu vốn phải vậy. Chiếc B-1 dù nhanh nhưng không đến mức này. Phải, nó hẳn là quân bài tốt nhất người Mỹ mang ra chơi, và vẫn không đủ tốt và có lẽ nếu bọn họ nhận ra điều đó thì phương án ngoại giao có thể thay đổi được và nhờ đó, Bắc Thái Bình Dương sẽ lại trở về trạng thái bình yên
• • •
“Hãy xem những con Eagles của bọn họ di chuyển chặn đường kìa” viên sỹ quan kiểm soát Mỹ nhận xét khi nhìn vào màn hình giám sát
“Giống như họ bị 1 sợi dây buộc vào” viên sỹ quan đứng cạnh nhận xét. Anh là một phi công chiến đấu vừa đến từ Căn Cứ không quân Langley, trụ sở ACC (Air Combat Command -Bộ Tư lệnh Không quân), nơi ônganh làm viếc để phát triển chiến thuật máy bay chiến đấu
Một bảng khác cho thấy có 3 chiếc E-767 đang lên. 2 máy bay đang trong tình trạng báo động phía trước, và một chiếc thứ ba đang bay vòng gần đó, ngay ngoài khơi bờ biển Honshu. Đây không phải là điều bất ngờ. Thực tế, tình huống này nên đã được nhìn thấy trước, bởi vì đó là một nước đi khôn ngoan. Cả ba máy bay cảnh báo sớm đều bật tối đa sức mạnh của các thiết bị, và chỉ khi làm như vậy, họ mới có thể phát hiện ra máy bay tàng hình.
“Giờ thì chúng ta biết tại sao họ bắt được cả hai chiếc Lancer” người đàn ông đến từ Virginia nhận xét “Họ có thể điều chỉnh tần số cao và tìm mục tiêu cho máy bay Eagles. Mấy gã bên chúng ta chưa bao giờ nghĩ mình bị bắn. Thú vị” ông nghĩ
“Sẽ rất tuyệt nếu có vài chiếc radar thế này” kiểm soát viên cao cấp đồng ý
“Nhưng giờ chúng ta đã biết cách đánh bại nó rồi” viên sỹ quan từ Langley nghĩ anh đã tìm ra giải pháp
Vị kiểm sát viên không chắc chắn lắm “Chúng ta sẽ biết trong vài giờ tới”
• • •
Sandy Richter thậm chi còn bay thấp hơn chiếc C-17 từng dám bay. Anh cũng bay chậm hơn, chỉ khoảng 150 hải lý/giờ và rất mệt mỏi vì phải bay trên biển vừa căng thẳng vừa tẻ nhạt. Đêm hôm trước, anh bay cùng hai máy bay khác của phi đội gặp nhau tại Petrovka West, một căn cứ MiG khác gần Vlapostok. Họ đã có một đêm ngon giấc ở đó trước khi sẽ không có nhiều thời gian để ngủ trong vài ngày tới, cất cánh vào lúc 22.00 để bắt đầu phần của mình trong Chiến Dịch ZORRO. Mỗi máy bay. Hiện giờ mỗi cánh máy bay đều có phụ trợ, trên đó là 2 bình nhiên liệu phụ cần cho chuyến bay xa, nhưng rõ ràng chúng không thể tàng hình dù bản thân các thùng nhiên liệu đều được làm bằng sợi thủy tinh thanh lọc radar, nhưng không hiệu quả lắm. Viên phi công cũng đang mặc đồ bay bình thường thêm một chiếc áo phao bơm hơi. Đây là quy tắc bay trên biển, nhưng nó không thực sự hữu ích vì vùng nước sâu 50 feet bên dưới máy bay quá lạnh để có thể tồn tại quá lâu trong nước.. Anh cố gắng không nghĩ về điều đó, ngồi chắc ghế và tập trung vào việc lái máy bay trong khi sỹ quan phụ trách súng ngồi phía sau vận hành các thiết bị
“Vẫn ok, Sandy” Màn hình cảnh báo đe dọa vẫn tối hơn bất kỳ thiết bị nào khác khi họ rẽ về phía đông hướng Honshu
“Đã rõ” Phía sau họ khoảng 10 dặm, 2 chiếc Comanche nữa đang đến gần.
Dù nhỏ và như một máy bay trực thăng nhưng RAH-66A theo một khía cạnh nào đó là máy bay tinh vi nhất thế giới. Bên trong bộ khung composite có hai máy tính mạnh mẽ nhất và một trong số chúng chỉ là phương tiện dự phòng trong trường hợp chiếc đầu tiên bị hỏng. Nhiệm vụ chính của họ lúc này là lập kế hoạch phạm vi phủ sóng radar mà họ phải thâm nhập để tính toán tiết diện radar tương đối của khung máy bay so với khả năng đã biết hoặc ước tính của các mắt điện tử hiện đang quét khu vực. Càng đến gần đất liền Nhật Bản, các khu vực màu vàng (có thể phát hiện) và khu vực màu đỏ (phát hiện xác định) càng lớn
“Giai đoạn 2” người đàn ông từ ACC bình tĩnh nói trên chiếc AWACS
Tất cả các thiết bị gây nhiễu trên máy bay chiến đấu F-22 giúp khả năng tàng hình của nó trở nên tối đa đều được bật lên
• • •
“Không thông minh lắm” kiểm soát viên người Nhật nghĩ. Tốt. Họ phải biết chuyện chúng ta đang theo dõi. Màn hình của anh ta đột nhiên xuất hiện nhiều đốm sáng, nan hoa và nhấp nháy do máy bay chiến đấu của Mỹ gửi tín hiệu gây nhiễu. Để đối phó với tình huống này, anh ta có 2 cách. Đầu tiên, tăng công suất lên nữa để làm thất bại rất những toan tính của người Mỹ. Tiếp theo, anh ta hướng dẫn radar bắt đầu tìm kiếm các tần số một cách tùy ý. Anh ta thấy cách 1 hiệu quả hơn cách 2, vì máy phát gây nhiễu của Hoa Kỳ cũng là thiết bị tần số nhanh. Biện pháp số 1 cũng có những khuyết điểm, nhưng nó vẫn hữu hiệu. Phần mềm máy tính thực hiện theo dõi thực tế dựa trên các giả định, bắt đầu với các vị trí đã biết hoặc ước tính của máy bay Mỹ, biết tốc độ và khoảng cách thì sẽ ghi lại các sóng phản xạ phù hợp với đường bay và tốc độ cơ sở của chúng, giống như đã từng xảy ra với máy bay ném bom từng thăm dò tuyến phòng thủ. Vấn đề là ở nguồn phát công suất này, anh ta lại phải chú ý đến các loài chim và các dòng không khí, và ngày càng khó khăn để chọn ra các sóng phản xạ thực tế, cho đến khi anh ta nhấn một nút khác và theo dõi các sóng giao thoa mạnh hơn sóng phản xạ thực tế. Anh ta kiểm tra lại, và một lần nữa thiết lập theo dõi ổn định cho cả hai cặp mục tiêu. Nó chỉ mất mười giây, đủ nhanh. Chỉ để cho người Mỹ thấy mình không ngu, anh ta tăng công suất lên mức tối đa và nhanh chóng chuyển sang chế độ điều khiển hỏa lực, nhắm vào 4 máy bay chiến đấu của Mỹ để phát ra một tín hiệu mạnh rằng nếu thiết bị điện tử của họ không được bảo vệ đúng cách, thì radar chùm tia mà anh ta phóng ra đủ để đốt cháy một số thiết bị trên không. Anh ta nghĩ, điều đó hẳn là vụ bắn rơi thú vị và nhớ lại cách mà một cặp máy bay chiến đấu Tornado của Đức đến quá gần một tháp radio FM và bị rơi. Trước sự thất vọng của anh ta, người Mỹ đơn giản chỉ bỏ đi
• • •
“Ai đó vừa bật mấy bộ gây nhiễu hướng đông bắc”
“Tốt, đến lúc rồi” Richter trả lời. Nhanh chóng liếc nhìn màn hình cảnh báo nguy hiểm cho thấy anh đã tiến vào khu vực màu vàng được 10 phút. Anh muốn lau mặt, nhưng giờ cả hai tay đều đang bận. Kiểm tra đồng hồ đo nhiên liệu cho thấy bình nhiên liệu treo đã gần cạn “Thả các cánh ra”
“Rõ- điều đó sẽ hữu ích”
Richter nhấn nắp an toàn của công tắc đổ. Đây là một bổ sung muộn cho thiết kế của Comanche, nhưng cuối cùng ai đó đã nhận ra rằng nếu chiếc trực thăng được cho là tàng hình, thì có thể loại bỏ các tính năng tàng hình trong chuyến bay là một ý tưởng hay. Richter lái chậm lại và bật công tắc kích hoạt nổ, ném cánh thêm và thùng nhiên liệu xuống biển Nhật Bản
“Tách thành công” viên sỹ quan ngồi ghế sau xác nận. Màn hình biểu thị các mối đe dọa nhanh chóng thay đổi. Máy tính tiếp tục theo dõi cẩn thận, phân tích xem máy bay đã tàng hình như thế nào. Mũi của chiếc Comanche lại cụp xuống, và máy bay tăng tốc trở lại với tốc độ bay.
• • •
“Bọn họ thật dễ đoán, phải không?” kiểm soát viên người Nhật nhận xét với cấp dưới
“Tôi nghĩ anh vừa chứng minh điều đó. Thậm chí còn tốt hơn, chứng minh được chúng ta có thể làm gì với bọn họ” 2 sỹ quan trao nhau cái nhìn. Cả 2 đều tưng lo lắng về khả năng máy bay Rapier của người Mỹ và giờ họ có thể thư giãn được rồi. Đó có thể là một chiếc máy bay đáng gờm, được các phi công Eagle của họ coi trọng, nhưng không thể vô hình
• • •
“Phản ứng có thể đoán trước được” Kiểm soát viên người Mỹ nói “Và họ vừa cho chúng ta thấy vài điều. 10 giây à?”
“Ít hơn, nhưng đủ lâu. Nó sẽ có tác dụng” Viên đại tá từ Langley nói, với lấy cốc cà phê “Giờ hãy đào sâu định kiến đó của bọn họ nào” Trên màn hình chính, mấy chiếc F-22 đã quay về phía bắc và chiếc AWACS cũng quay về hướng đó. Mấy chiếc F-15 của Nhật cũng đuổi theo cùng hướng giống như đang trong một cuộc đua thuyền buồm, nằm giữa các máy bay chiến đấu của Mỹ và mấy chiếc E-767 vô giá của họ, vốn giờ càng quý hơn vì tai nạn chết người xảy ra vài ngày trước
• • •
Nhìn thấy điểm hạ cánh thực sự là một niềm vui, nhanh hơn nhiều chiếc máy bay vận tải đêm hôm trước, chiếc Comanche chọn một vị trí hoàn toàn không người và bắt đầu hạ xuống khoảnh đất giữa các núi vốn đóng vai trò như một chiếc khiên chặn máy bay giám sát trên không ở phía xa, hệ thống radar công suất mạnh của Nhật cũng không thể xuyên qua những núi đá dày thế này
“hạ cánh” viên sỹ quan ngồi ghế sau Richter vui mừng “nhiên liệu còn 40 phút”
“Cánh tay vẫn hoạt động được đấy chứ?” viên phi công hỏi, chỉ để đùa vui thư giãn sau khi hạ cánh. Nếu có chuyện xấu, chà, ăn cơm cũng không phải tệ, phải không? Chiếc mũ bảo hiểm của anh hiển thị hình ảnh cho thấy mặt đất là màu xanh lục và không có ánh sáng của đèn đường, xe cộ hay nhà cửa. Phần tệ nhất của chuyến bay này đã qua. Anh cố gắng tạ nhiệm vụ thực sự sang một bên, anh thích lúc nào việc nấy, lo lắng từng thứ một. Theo cách đó thì bạn sẽ sống được lâu hơn
Đường mòn cuối cùng cũng xuất hiện đúng y như lập trình. Richter cho máy bay chậm lại, lái vòng quanh để tìm những người mà anh được thông báo sẽ xuất hiện. Kia. Ai đó bật ra một ánh sáng hóa học màu xanh lá cây và dưới hệ thống nhìn xuyên đêm trong ánh sáng yếu, nó sáng như ánh trăng tròn
“ZORRO Lead gọi ZORRO Base, over”
“Lead, đây là Base. Mã nhận dạng GMZ, over” giọng nói trả lời, đưa ra mật khẩu đã được thông báo. Richter hy vọng cái người phát ra giọng nói đó đang không bị dí súng vào đầu
“Đã hiểu. Out” anh nhanh chóng vòng xuống, giữ thăng bằng chiếc Comanche và đến một điểm có vẻ bằng phẳng gần hàng cây. Ngay khi máy bay vừa hạ, 3 người xuất hiện sau gốc cây. Họ ăn mặc giống như lính quân đội Mỹ và Richter cho phép mình thởi dài nhẹ nhõm trước khi tắt động cơ. Trước khi cánh quạt qua vòng cuối thì một chiếc vòi đã nối vào bình nhiên liệu của máy bay
“Chào mừng đến Nhật Bản, tôi là đội trưởng Checa”
“Sandy Richter” viên phi công trèo ra
“Lúc đến đây có gặp vấn đề gì không?”
“Không còn nữa” Chết tiệt, mình đã đến đây, phải không? Anh muốn nói mình vẫn còn lo lắng sau chuyến bay kéo dài ba giờ để xâm lược đất nước này. Xâm lược ư? 11 lính Ranger và 6 phi công. Này, anh nghĩ, tất cả chúng mày sẽ bị bắt đấy!
“Có Số 2…”Checa nhận xét “chúng đều là mấy em bé yên lặng, phải không?”
“Chúng ta không muốn phô trương, sir” đó có lẽ là điều tuyệt vời nhất của chiếc Comanche này. Các kỹ sư của Sikorsky từ lâu đã biết rằng phần lớn tiếng ồn của máy bay trực thăng đến từ xung đột giữa tiếng ồn của cánh quạt đuôi và tiếng ồn của cánh quạt chính. Tiến ồn của RAH-66 bị chặn, và cánh quạt chính có năm cánh bằng composite khá dày. Do đó, các đặc tính âm học của máy bay trực thăng này thấp hơn một phần ba so với các loại máy bay cánh quạt khác. Richter nhìn quanh, và nghĩ khu vực này khá ổn. Cây cối không bằng phẳng, và không khí núi loãng. Một nơi không tệ để làm nhiệm vụ, anh kết luận, trong khi thấy chiếc Comanche thứ 2 đã hạ cánh cách đó 50 feet. Người tiếp nhiên liệu cho máy bay của anh đã giăng lưới ngụy trang trên nó, sử dụng những chiếc cọc cắt từ rừng thông
“Đi nào, sẽ lấy vài đồ ăn cho các anh”
“Đồ ăn thật hay MRE?” viên sỹ quan không quân hỏi
“Mr. Richter, anh không thể có tất cả mọi thứ” Checa nói
Viên phi công nhớ rằng khẩu phần C trước đây của Lục quân bao gồm cả thuốc lá. Giờ thì không còn nữa, theo tiêu chuẩn của quân đội lành mạnh mới, và chẳng ích gì khi hỏi xin một điếu thuốc lá từ một lính Ranger. Mấy tay vận động viên khốn khiếp này
• • •
Mấy chiếc Rapier quay đầu lại 1 giờ sau đó, thuyết phục mấy người bên hệ thống phòng không Nhật Bản rằng họ không thể vượt qua được sự kết hợp giữa Kami-Eagle trên tuyến phòng thủ đông bắc của quần đảo quê hương. Ngay cả máy bay tốt nhất của Mỹ với hệ thống tốt nhất cũng không thể đánh bại được những gì đang phải đối mặt và điều đó thật tốt. Trên màn hình, họ theo dõi các mục tiêu đang mờ dần và ngay sau đó sóng E-3B cũng mờ theo, bọn họ quay trở lại Shemya để báo cáo thất bại của mình với cấp trên
Người Mỹ là những người thực dụng. Chắc chắn họ cũng là những chiến binh anh dũng – các sĩ quan của E-767 sẽ không phạm sai lầm của những người tiền nhiệm, vốn nghĩ rằng người Mỹ thiếu nhiệt huyết trong các cuộc chiến thực tế. Đó từng là một sai lầm phải trả giá đặt. Nhưng cuộc chiến này là một cuộc diễn tập công nghệ, và họ đã để sức mạnh của mình giảm xuống đến mức mà ngay cả các biện pháp kỹ thuật cũng không thể bù đắp. Thật tệ cho bọn họ
• • •
Các máy bay Rapier phải tiếp nhiên liệu trên đường trơ về và không sử dụng khả năng siêu cao của mình vì tốn nhiên liệu không cần thiết. Thời tiết ở Shemya vẫn rất tệ và các máy bay chiến đấu đã hạ cánh an toàn dưới sự kiểm soát nghiêm ngặt của mặt đất và đi taxi vào nhà chứa máy bay, nơi giờ đây còn đông đúch ơn với 4 con F-15E Strike Eagle vừa đến từ Căn cứ Không Quân Mountain Home tại Idaho. Họ cũng coi nhiệm vụ này như một thành công.