Chương 42 CUỘC TẤN CÔNG TIA CHỚP
“Cậu điên à?” Scherenko hỏi
“Hãy nghĩ về chuyện đó” Clark lúc này đã quay trở lại ĐSQ Nga nói “Chúng ta muốn một giải pháp chính trị cho chuyện này, phải không? Vậy thì Koga là cơ hội tốt nhất. Ông nói với chúng tôi rằng chính phủ Nhật không bắt ông ta. Điều đó có nghĩa là gì? Ông ta có lẽ đang ở ngay căn hộ đó” Thật trung hợp, bạn thậm chí có thể nhìn thấy tòa nhà đó từ cửa sổ của Scherenko
“Có khả năng đó không?” người Nga hỏi, lo lắng mấy người Mỹ này sẽ nhờ ông hỗ trợ mà ông thì không phù hợp với chuyện này
“Có rủi ro, nhưng có vẻ ông ta cũng không cử một đội quân đến canh chừng ở đó. Ông ta sẽ không bao giờ để Koga ở đó trừ khi là muốn dấu diếm. Tôi đoán có khoảng 5 hoặc cao nhất là 6 người ở đó”
“Và bên các cậu chỉ có 2 người!” Scherenko phản đối
“Như một người đã nói” Ding cười hơn hớn “không có gì to tát cả”
Vậy là hộ sơ cũ của KGB lại đúng. Clark không hẳn là một sỹ quan tình báo thực thụ, mà là bán quân sự, và đồng nghiệp trẻ kiêu ngạo của cậu ta đang ngồi ngay cạnh đây cũng thế. Ông nhìn ra ngoài cửa sổ
“Tôi không thể cung cấp sự trợ giúp nào cả”
“Vũ khí thì sao?” Clark hỏi “Ông đang nói với tôi là ở đây ông không có gì chúng ta có thể sử dụng sao? Đây là kiểu rezidentura (cơ quan tình báo nước ngoài) gì thế?” Clark biết người Nga này sẽ phải chiếu lệ. Thật tệ khi những người này không được đào tạo tính linh động
“Tôi cần xin phép trước khi làm bất cứ điều gì thế này”
Clark gật đầu, tự khen bản thân vì đã phán đoán tốt. Anh mở laptop của mình “Chúng tôi cũng vậy. Ông xin phép phía ông. Tôi sẽ lấy được phê duyệt phía tôi”
• • •
Jones gạt tàn thuốc vào cái khay nhôm kiểu hải quân. Gói thuốc lá này vốn được giấu trong ngăn kéo, chắc chỉ chờ cơ hội thế này. Một khi chiến tranh bắt đầu, các quy tắc hòa bình được ném ra ngoài cửa sổ. Các thói quen cũ, đặc biệt là thói quen xấu, dễ dàng quay trở lại – nhưng rồi đó mới là ý nghĩa của chiến tranh, phải không? Anh có thể thấy tướng Mancuso cũng đang lưỡng lự không biết có nên rút một điếu ra hay không
“Ron, cậu có gì?”
“Anh cứ từ từ làm những gì cần phải làm và sẽ có kết quả. Boomer và tôi đã làm việc với những dữ liệu này cả tuần. Chúng ta bắt đầu với những tàu nổi” Jones bước tới biểu đồ treo trên tường “c tôi đã lập bản đồ vị trí của những con tàu này…”
“Tất cả các con đường từ…” đại tá Chambers xen vào, nhưng ngay lập tức bị cắt ngang
“Vâng, sir, tất cả các con đường từ trung tâm thái bình dương. Tôi sử dụng băng thông rộng và băng thông hẹp, cùng kiểm tra thời tiết, và tôi đã vẽ chúng” Jones chỉ vào các điểm đánh dấu trên bản đồ
“Được đấy, Jones, nhưng chúng ta đã có những bức ảnh vệ tinh về những thứ này” ComSubPack chỉ ra
“Vậy tôi đúng không?” viên nhà thầu dân sự hỏi
“Gần đúng” Mancuso công nhận, rồi chỉ vào những dấu hiệu khác trên bản đồ
“Phải, đúng đó, Bart. Ngay khi tôi tìm ra cách truy tìm những con tàu nổi đó, thì chúng tôi bắt đầu tìm kiếm những con tàu ngầm. Và đoán xem? Tôi vẫn có thể tìm ra được mấy con quỷ đó mỗi khi chúng nổi lên thở. Đây là mấy con tàu của anh, đội tuần tra của chúng khu vực này nằm ở đây, và ước tính có thể đánh chìm 1/3”
Bản đồ trên tường cho thấy có 6 mục tiêu được xác nhận. Những mục tiêu này nằm trong vòng tròn có đường kính 20 đến 30 dặm. 2 hướng khác đang được đánh dấu chấm hỏi
“Vẫn còn 1 số con chưa được kiểm tra” Chambers lưu ý
Jones gật đầu “Đúng thế, nhưng tôi đã chắc chắn được 6 con, có lẽ là 8. Chúng tôi không thể xác nhận tín hiệu gần bờ biển Nhật Bản. Nó quá xa. Tôi đang vẽ các tàu thương mại qua lại của đất nước này, nhưng cũng chỉ được thế” anh công nhận “Tôi cũng đang xác định 2 mục tiêu lớn đang hướng về phía tây về phía quần đảo Marshall và sáng nay lưu ý có một ụ tàu rỗng đối diện lối này”
“thông tin bí mật” Mancuso hơi mỉm cười
“Chà, nếu tôi mà mấy gã dưới quyền anh, tôi sẽ nói Stennis đề phòng đường tuần tra của mấy con SSK, thưa quý ông – Các anh có vẻ muốn bẫy chiếc tàu ngầm đó trước, rồi xóa sổ nó. Đại loại thế”
“Chúng ta có thể làm điều đó, nhưng tôi đang lo lắng về những thứ khác” Chambers thừa nhận
• • •
“Conn, sonar đây”
“Conn đây” trung úy Ken Shaw phụ trách trực ca đêm
“Có thể có mục tiêu sonar hướng 0-6-0…có lẽ là mục tiêu tàu ngầm, sir, tín hiệu rất yếu” sỹ quan trưởng phụ trách sonar báo cáo
Chiếc tàu ngầm đang đi qua giữa Bremerton và Trân Châu Cẩn sau khi thực hiện tất cả các cuộc tập trận cần thiết. Đội theo dõi kiểm soát bắn ngay lập tức bắt đầu lập bản đồ. Một kỹ thuật viên vận hành máy phân tích đường đi vô tuyến ngay lập tức lấy dữ liệu từ thiết bị sonar và sau đó cố gắng xác định khoảng cách gần đúng của mục tiêu. Máy tính thực hiện điều đó chỉ trong một giây.
“Đó là tín hiệu đường đi trực tiếp, sir. Khoảng cách dưới 12.000 yard”
Dutch Clagget chưa thực sự chìm vào giấc ngủ. Ông nhắm mắt nằm trên giường, thậm chí còn nghĩ đến điều gì đó vô nghĩa, bối rối nghĩ về một ngày câu cá trên bãi biển với con cá nằm ngay trên cát phía sau và nhảy lên đớp vào lưng, thì nghe thấy tiếng gọi từ phòng sonar. Ông trở nên hoàn toàn tỉnh táo, đi chân trần và mặc quần lót, đến trung tâm tấn công. Ông xác nhận độ sâu, hướng đi và tốc độ, sau đó đi vào phòng sonar để tự mình xem các thiết bị
“Chief, nói tôi nghe”
“Ngay đây theo tín hiệu 60 hz” Chief lấy đầu bút chì chỉ vào màn hình. Nó nhấp nháy, nhấp nháy, nhấp nháy, nhưng vẫn tiếp tục nhấp nháy, chỉ là một chuỗi điểm sáng kéo dài đến cuối màn hình, tất cả đều nằm trên cùng một vạch tần số. Hướng đi đang thay đổi chậm rãi từ phải sang trái
“Bọn họ đã ở trên biển hơn 3 tuần rồi….” Claggett lẩm bẩm
“Thời gian lâu với một chiếc tàu chạy diesel” chief đồng ý “có lẽ đang quay trở lại tiếp nhiên liệu?”
Clagget nghiêng người gần hơn, như thể tiến tới gần màn hình thì sẽ thấy tình huống khác “có thể. Hoặc có thể ông ta chỉ vừa thay đổi hướng. Có thể bọn họ đã thiết lập một đường tuần tra dọc theo bờ biển, điều đó có lý hơn. Theo dõi và cập nhật cho tôi”
“Rõ, thuyền trưởng”
“Thế nào rồi?” Clagget hỏi nhóm theo dõi
“Khoảng cách ban đầu là 14.000 yard, hướng đi cơ bản là hướng tây, tốc độ 6 hải lý/giờ”
Claggett thấy rằng mục tiêu hoàn toàn nằm trong tầm bắn của ngư lôi, nhưng nhiệm vụ không cho phép ông thực hiện bất kỳ hành động nào. Bực bội thật đấy?
“Chuẩn bị 2 quả ngư lôi sẵn sàng” viên thuyền trưởng nói “Khi chúng ta xác định vị trí người bạn, hãy thoát khỏi nó và tiến về phía nam. Nếu hắn đến gần thì hãy cố thoát khỏi đường đi của nó. Chỉ bắn khi không còn lựa chọn nào khác” Ông thậm chí không phải nhìn quanh để biết được thủy thủ mình nghĩ gì. Ông có thể nghe thấy sự thay đổi theo cái cách họ thở
• • •
“Cậu nghĩ sao?” Mary Pat Foley hỏi
“Thú vị” Jack nói sau một lúc đọc bản fax từ Langley
“Cơ hội thành công không nhiều” Tiếng Ed Foley vang lên “Nó thực sự cmn là một canh bạc”
“Họ thậm chí còn không chắc ông ta có mặt ở đó” Ryan nói, đọc lại bản fax. Nó thể hiện tất cả tính cách của John Clark. Trung Thực. Quyết Đoán. Chủ Động. Người đàn ông đó biết dưới chân mình có gì và dù thường đóng vai một gã đứng thấp nhất trong cuỗi thức ăn thì anh vẫn có thể nhìn thấy rất rõ ràng bức tranh lớn từ dưới đó “Hai người, tôi phải đưa cái này lên lầu xin ý kiến”
“Đừng có ngã trên đường đấy” MP mỉm cười khuyên, anh gần như có thể nghe thấy tiếng cười. Cô vẫn là một cô nàng cao bồi tại Ban phụ trách chiến dịch hiện trường “Tôi khuyên nên duyệt nhiệm vụ lần này”
“Ed, còn anh?” Jack hỏi
“Có rủi ro, nhưng đôi khi cậu phải chấp nhận những gì mấy gã ở hiện trường nói. Nếu chúng ta muốn một giải pháp chính trị cho vấn đề này, chà, vậy thì chúng ta phải dựa vào mọt chính trị gia được thuần phục. Chúng ta cần người đó, và đây có thể là cách duy nhất để đưa được ông ta còn sống ra ngoài” Vị cố vấn an ninh quốc gia có thể nghe thấy tiếng nghiến răng qua đường dây điện thoại STU-6. Cả hai vợ chồng nhà Foley đều thẳng thắn nêu ý kiến. Quan trọng hơn, bọn họ đồng ý với đề xuất này”
“20 phút nữa tôi sẽ gọi lại” Ryan nhấc chiếc điện thoại thường xuyên dùng “Tôi cần gặp Boss ngay bây giờ” anh nói với vị thư ký phụ trách của Tổng Thống
• • •
Mặt trời đã mọc và lại là một ngày nắng nóng và không gió. Tướng Dubro nhận ra mình đang giảm cân. Đai quần kaki được nới lỏng hơn bình thường và ông thắt nhẹ thắt lưng vào thêm 1 nút. 2 tàu sân bay của ông giờ đang liên lạc bình thường với người Ấn Độ. Thỉnh thoảng chúng tiến gần đến mức có thể nhìn thấy nhau, dù thường xuyên hơn là thông qua radar của vài con Harrier nhìn xuống ở khoảng cách 50 dặm hoặc hơn. Tệ hơn, ông được lệnh cứ để chúng nhìn mấy con tàu của mình thoải mái. Tại sao ông không tiến cmn về phía đông hướng Eo biển Malacca nhỉ? Ở đó mới có một cuộc chiến thực sự cần chiến đấu. Ông sẽ coi khả năng Ấn Độ xâm lược Sri Lanka là một xúc phạm cá nhân, nhưng Sri Lanka không thuộc lãnh thổ Mỹ, trong khi quần đảo Marianas mới đúng thuộc Mỹ và 2 con tàu của ông là hai con duy nhất Dave Seaton có lúc này
Được rồi, vậy là không thể tiếp cận Thái Bình Dương một cách bí mật. Ông phải vượt qua một trong nhiều eo biển để vào lại Thái Bình Dương, tất cả eo biển hẳn sẽ bận rộn như Quảng Trường Thời Đại vào buổi trưa. Thậm chí còn có cơ hội đụng độ với một con tàu ngầm ngoài đó, nhưng ông có các tàu ASW (tàu chống ngầm) và có thể hạ bất kỳ con tàu ngầm nào cố cản đường. Nhưng ông lại được lệnh ở nguyên IO (Ấn Độ Dương) v à chỉ có thể nhìn ngó phía bên kia
Tất nhiên, tin tức nhanh chóng lan nhanh trong đám thủy thủ. Ông thậm chí cũng chẳng buồn giữ bí mật. Dù sao thì nó cũng chẳng bao giờ thành công. Và người của ông có quyền biết chuyện gì đang xảy ra, đề phòng khi bước vào cuộc chiến. Họ cần biết, để hỗ trợ, tạo thêm quyết tâm trước khi chuyển từ tâm lý thời bình sang tâm lý thời chiến bằng đạn thật, và khơi dậy quyết tâm chiến đấu, ông nghĩ rằng họ phải biết. Nhưng họ chưa sẵn sàng.
Kết quả là ông cũng giống như mọi thành viên nam và nữ trong đội tàu chiến đấu: ủ rũ, nóng tính và độc đoán. Hôm qua, một trong những phi công lái Tomcat đã bay giữa 2 con Harrier của Ấn Độ, có lẽ chỉ cách nhau 10 feet, chỉ để cho họ thấy ai biết bay và ai không, và có lẽ, lạy chúa, đã khiến những vị khách sợ hãi, nhưng việc làm đó hoàn toàn không chuyên nghiệp….dù Mike Dubro cũng nhớ tới thời mình còn là một trung úy và biết mình có khi cũng làm điều tương tự, nhưng ông phải tỏ ra tức giận và phải huấn luyện lại viên phi công kia. Ông phải làm điều đó, biết rõ ngay sau khi trở về cabin, phi hành đoàn máy bay sẽ lẩm bẩm về tên khốn già đó trên cầu tàu không biết lái máy bay chiến đấu là như thế nào, vì thời ông lớn lên với chiếc máy bay hai cánh cổ điển đã sử dụng chốt kim đồng hồ để bay khỏi tàu chiến …
“Nếu bọn họ bắn trước, chúng ta sẽ bị thương” chỉ huy Hamson nhận xét sau khi thông báo cuộc tuần tra buổi sáng theo lịch trình
“Nếu họ bắn Exocet vào chugns ta, chúng tôi sẽ hét lên ‘Sweepers, man lấy chổi của cậu ngay’ Ed” dù đã nỗ lực hết sức để tỏ ra hài hước, nhưng Dubro cũng không cảm thấy buồn cười lúc này
“Không nếu họ máy mắn bán trúng một thù nhiên nhiệu JP” Giờ thì đến lượt viên sỹ quan tác chiến của ông tỏ ra bi quan. Không tốt rồi, viên chỉ huy hạm đội nghĩ
“Cho họ xem chúng ta sẽ làm được gì” Dubro ra lệnh
“Một vài giây sau, những chiếc tàu nhỏ bật radar điều khiển họa lực và khóa mấy con máy bay chiến đấu của Ấn Độ. Qua ống nhòm Dubro có thể thấy con tàu tuần dương hạm Aegis gần nhất đã đưa tên lửa màu trắng lên bệ phóng, và rồi nhằm vào vào máy bay chiến đấu, radar điều khiển phóng nhắm vào máy bay. Thông điệp rất rõ ràng: Biến
Ông có thể ra lệnh gửi một bức điện phẫn nộ khác tới Trân Châu Cảng, nhưng Dave Seataon đã đủ vấn đề và thực ra các quyết định đều được đưa ra bởi những người ở Washington vốn không hiểu gì về vấn đề đang xảy ra.
“Có đáng phải làm thế này không?”
“Có, sir” Ryan trả lời, trên đường đến văn phòng Tổng Thống, anh đã đưa ra kết luận. Điều này có nghĩa là đặt hai người bạn vào rủi ro thêm, nhưng đó là công việc của họ và việc của anh là đưa ra quyết định. Thật dễ để nói những điều thế này, thậm chí anh còn biết mình sẽ có những đêm mất ngủ vì chúng “Lý do rất rõ dàng”
“Và nếu nó thất bại thì sao?”
“2 người của chúng ta sẽ rất nguy hiểm, nhưng…”
“Nhưng đây là công việc của họ?” Durling hỏi, không được lịch sự cho lắm
“Cả hai người đều là bạn của tôi, thưa tổng thống. Nếu ngài nghĩ tôi thích ý tưởng…”
“Bình tĩnh nào” Tổng thống nói “Chúng ta đang đặt rất nhiều người vào nguy hiểm và cậu biết gì không? Tôi thậm chí còn không biết họ là ai, điều đó không rõ có khiến tôi cảm thấy khó khăn hơn hay dễ dàng hơn nữa. Tôi vừa khó khăn học được điều này” Roger Durling nhìn xuống bàn làm việc chất đống tóm tắt hành chính và các tài liệu khác, không có tài liệu nào liên quan trực tiếp đến cuộc khủng hoảng ở Thái Bình Dương, nhưng ông vẫn phải xử lý chúng. Chính phủ Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ có một đống khổng lồ các công việc và ông không thể bỏ qua bất kỳ thứ gì, bất kể nó vốn quan trọng hay đột ngột trở nên quan trong. Liệu Ryan có hiểu điều đó?
Ryan cũng nhìn đống giấy tờ. Anh không cần phải biết chính xác chúng là gì. Không có tài liệu nào đóng dấu tuyệt mật. Chúng là những đông rác hàng ngày mà người đàn ông này phải giải quyết. Boss phải lo mọi tình huống. Điều này có vẻ không công bằng chút nào, đặc biệt là đối với một người không thực sự mong muốn công việc này. Nhưng đó là số phận và Durling đã tự nguyện đảm nhận vai trò Phó Tổng Thống vì ông quen phục vụ người khác, và chắc chắn tính cách này giống Ryan. Jack nghĩ, cả hai người họ đều cùng một loại
“Ngài Tổng Thống, tôi xin lỗi vì những gì vừa nói. Phải, sir, tôi có xem xét đến những rủi ro này, nhưng cũng, phải, sir, đó là công việc của họ. Thêm vào đó, đây là đề xuất của John. Ý tôi là đây chính là ý tưởng của anh ấy. Anh ấy là một sỹ quan hiện trường giỏi và biết cả mối nguy và lợi ích tiềm ẩn. Mary Pat và Ed cũng đồng ý và khuyên nên chấp thuận đề xuất này. Nhưng đó chỉ là những khuyến nghị, quyết định vẫn phụ thuộc vào ngài có cho phép hay không”
“Chúng ta có đang chết đuối và cần một ống thở không?” Durling muốn biết
“Không phải ống thở, sir. Tiềm năng là một đồng minh rất mạnh”
“Tôi hy vọng họ đủ cẩn trọng”
• • •
“Ồ, cái này tuyệt thật” Chavez nhận xét. Khẩu súng tự động PSM của Nga có nòng 2.15mm, nhở hơn cả loại súng lục 0.22 mà bọn nhóc Mỹ – ít nhất về mặt chính trị gọi thế không thích hợp – học tập bắn ở các trại hướng đạo sinh. Khẩu súng lục tự động này cũng là vũ khí phụ trợ tiêu chuẩn của quân đội và cảnh sát Nga, điều này có thể giải thích tại sao bọn tội phạm Nga lại coi thường cảnh sát địa phương đến vậy.
“Chà, chúng tôi có vũ khí bí mật của mình trong xe” Clark nói, ước lượng khẩu súng trong tay. Ít nhất bộ giảm thanh cũng bù đắp được thiếu sót phần nào. Điều này một lần nữa khẳng định quan điểm nhiều năm của anh. Người Châu Âu hoàn toàn không hiểu gì về súng lục
“Chúng tôi cũng sẽ cần nó” ĐSQ Nga cũng có 1 khoảng tập bắn cho các nhân viên an ninh. Chavez đặt một mục tiêu để nhắm và bắn thử
“Tháo bộ giảm thanh ra” John nói
“Tại sao?” Ding hỏi
“Nhìn đi” Chavez làm theo và thấy khẩu súng Nga dây thép bên trong “Nó chỉ chịu được 5 hoặc 6 viên đạn”
Ít nhát thì khoảng cách này cũng cần nút tai. Clark nạp tám viên đạn nhỏ vào băng đạn, giơ súng về hướng bắn và bắn ba phát. Tiếng súng nổ lớn, và hộp đạn công suất lớn của súng lục đẩy một viên đạn nhỏ ở tốc độ cao. Anh ước gì mình có thể chạm tay vào khẩu.22 với bộ giảm thanh. Ít nhất thì khẩu súng này cũng chính xác
Schrenko im lặng quan sát, tức giận vì 2 người Mỹ này không thích vũ khí do nước ông sản xuất và xấu hổ vì họ có thể có lý. Ông từng học bắn trước đây nhưng không có khiếu về súng đạn. Một sỹ quan tình báo hiếm khi có cơ hội sử dụng dúng, dù mấy bộ phim Hollywood thường chiếu như vậy. Nhưng rõ ràng chuyện đó không đúng với hai người Mỹ này, họ đang bắn trúng hồng tâm cách đó 5m, bắn 2 viên cùng lúc, thường gọi là ‘chạm hai lần’ trong nghề. Sau khi kết thúc, Clark làm sạch vũ khí, nạp lại một băng đạn và lấy ra một băng khác cho vào túi quần sau. Chavez cũng làm điều tương tự
“Nếu có dịp đến Washington” Ding nói “Chúng tôi sẽ cho ông xem những gì mình đang sử dụng”
“và cả ‘vũ khí bí mật’ mà anh đề cập?” Scherenko hỏi viên sỹ quan cấp cao hơn
“Nó là bí mật” Clark hướng ra cửa, Chavez đi theo sau. Họ sẽ dành cả ngày để chờ cơ hội, nếu có và khi cơ hội đến, thần kinh của họ còn căng thẳng hơn
• • •
Một ngày tuyết rơi điển hình ở Shemya. Cơn gió lạnh với tốc độ 50 hải lý/giờ thổi bay băng tuyết, quất tung đường băng duy nhất tại căn cứ, làm xáo trộn giấc ngủ của các phi công chiến đấu. Trong nhà chứa máy bay, tám máy bay chiến đấu được đặt cạnh nhau để tránh bị tàn phá bởi thời tiết. Đặc biệt cần thiết với F-22, vì không ai biết chính xác cơn bão này sẽ gây ra thiệt hại như thế nào đối với bề mặt nhẵn và mặt cắt radar của máy bay. Bây giờ không phải là lúc để tìm hiểu. Các nhà khí tượng học cho biết trận bão tuyết sẽ qua đi trong vài giờ nữa, nhưng gió mạnh có khả năng tiếp tục kéo dài thêm một tháng. Bên ngoài, thủy thủ đoàn mặt đất lo lắng về dây cáp neo của tàu chở dầu và mấy con chim AWACS, lê bước trong những chiếc áo khoác mùa đông cồng kềnh để đảm bảo mọi thứ được an toàn.
An ninh căn cứ phụ thuộc vào radar mảng pha Cobra Dane. Mảng radar trông giống như một màn hình chiếu phim ngoài trời, rất lớn và có hình dạng giống như mảng radar điện tử thể rắn được sử dụng bởi máy bay cảnh báo sớm E-767 của Nhật Bản, hoặc sonar của các tàu tuần dương và khu trục Aegis. Ban đầu được sử dụng để theo dõi các vụ thử tên lửa của Liên Xô, sau đó nó được sử dụng để nghiên cứu lập kế hoạch máy bay phòng thủ chiến lược (SDI). Công suất của nó có thể quét hàng ngàn dặm không gian và hàng trăm dặm bầu khí quyển. Các cảm biến điện tử của nó liên tục quét, tìm kiếm máy bay xâm nhập, nhưng cho đến nay mới chỉ tìm thấy các máy bay thương mại, nhưng những chiếc máy bay này cũng được giám sát rất chặt chẽ, và nếu có máy bay nào trông có vẻ nguy hiểm, trong vòng mười phút một chiếc F-15E Strike Eagle với tên lửa không đối không sẽ được cất cánh ngay lập tức.
Công việc hàng ngày tiếp tục nhàm chán như thường khi Trong vài giờ, ánh sáng lờ mờ xuyên qua những đám mây đen. Về lý thuyết, điều này có nghĩa là mặt trời đã mọc. Nhưng khi phi công bị đánh thức, quang cảnh bên ngoài cửa sổ ký túc xá có thể vẫn là màu đen, bởi vì ngay cả đèn đường băng cũng đã được giảm bớt — để tránh ánh sáng đường băng giúp một vị khách không mời tìm thấy căn cứ trong bóng tối
“Còn câu hỏi gì không?”
Chiến dịch này đã được lên kế hoạch nhanh chóng nhưng cẩn thận, và 4 phi công hàng đầu sẽ thực hiện, thử nghiệm nó vào đêm hôm trước, nhưng dù vậy vẫn có nhiều nguy hiểm, chà, mẹ kiếp, lúc nào chả có nguy hiểm
“Chiếc Eagle cô nghĩ mình xử lý được không?” phi công lái Rapier hỏi. Ông là trung tá, vì vậy nhận được câu trả lời lịch sự hơn
“Đừng lo, sir” viên thiếu tá nói “sẽ là một cú đá vào mông dễ dàng” rồi cô thổi ra một nụ hôn
Vị trung tá này, thực ra là một phi công thử nghiệm kỹ thuật được chuyển đến từ Cánh phát triển vũ khí số 57 (57th Weapons Wing) chuyên phát triển F-22 tại Căn Cứ Không Quân Nellis., kiến thức của ông về Không Quân ‘cũ’ dựa trên mấy bộ phim và mấy câu chuyện ông đọc từ khi mới gia nhập quân đội hồi còn trẻ, vì vậy không vui khi nhận được câu trả lời hơi chế giễu này. Những chiếc Strke Eagles có thể không tàng hình được nhưng cũng cmn cũng khá xấu tính. Họ sắp tham gia vào một nhiệm vụ chiến đấu, và cấp bậc không quan trọng bằng năng lực và sự tự tin
“Được rồi, mọi người” – trước đây ông thường nói ‘các anh’- chúng ta không còn nhiều thời gian, hãy triển khai đi”
Các phi hành đoàn máy bay tiếp cười nhạo về tâm lý của mấy người lái máy bay chiến đấu và cách mấy phi công nữ trong không quân không thực sự chấp nhận chuyện đó. Một trong số họ còn nghĩ, cô thiếu tá này khá xinh đẹp, có lẽ khi cô trưởng thành thì có thể đến bay cho hãng United, và anh ta nhận xét điều này với viên đội trưởng ngồi ngay bên cạnh
“Đàn ông cũng có thể làm tệ hơn thì sao” Viên sỹ quan cấp 1 Southwest Airlines nói. Các máy bay tiếp nhiên liệu cất cánh 20 phút sau, theo sau là 1 chiếc E-3B
Về cơ bản, các máy bay chiến đấu cất cánh sau cùng. Tất cả các đội phi hành đoàn đều mặc bộ đồ mùa đông màu xanh ô liu và chỉ tay vào thiết bị sinh tồn vốn chỉ thực sự như một trò đùa khi bay qua Bắc Thái Bình Dương thời điểm này trong năm, nhưng quy định là quy định. Cuối cùng họ phải mặc G-suits, không thoải mái và cản trở. Từng người một, các phi công Rapier bước lên máy bay, các phi công Eagle thì bước từng cặp một. Viên trung tá dẫn dắt nhiệm vụ lần này đã xé miếng dán Velcro RAPIER ra và thay thế nó bằng một huy hiệu đặc biệt dành cho nhân viên Lockheed, bao gồm cả đường viền của chiếc P-38 Lightning với mẫu mới nhất của công ty. Hình bóng cũng được trang trí bằng một tia chớp màu vàng và trắng. Dù sao thì, viên trung tá nghĩ, đó là truyền thống, dù ông chỉ sinh ra sau thời chiếc máy bay đôi -38 cuối cùng được bán. Ông vẫn còn nhớ mình làm bản mô phỏng chiếc máy bay chiến đấu tầm xa đầu tiên của Mỹ, chỉ được sử dụng duy nhất một lần đúng với thiết kế ban đầu, nhờ đó mà danh tiếng phi công tên Tex Lamphier đã trở thành bất tử. So với ngày đó trên quần đảo Bắc Solomon thì ngày này cũng không khác gì nhiều (Vào ngày 18 tháng 4 năm 1943, chiếc máy bay đã thực hiện một trong những sứ mệnh nổi tiếng nhất của nó khi 16 chiếc P-38G được điều động từ Guadalcanal để đánh chặn một chiếc vận tải chở Tổng tư lệnh Hạm đội Liên hợp Nhật Bản, Đô đốc Isoroku Yamamoto, gần Bougainville. Lướt sóng để tránh bị phát hiện, máy bay P-38 đã thành công trong việc bắn rơi máy bay của đô đốc cũng như 3 người khác. Vào cuối chiến tranh, P-38 đã bắn rơi hơn 1.800 máy bay Nhật Bản, với hơn 100 phi công trở thành con át chủ bài trong quá trình này.)
Các máy bay chiến đấu phải được kéo ra bãi đất trống và ngay cả trước khi khởi động động cơ thì mọi thành viên phi hành đoàn đều có thể cảm nhận được gió liên tục đập vào thân máy bay. Các ngón tay của phi công trên cần điều khiển bị đau vì đóng băng và các phi công xoay xoay người trên ghế lái để cảm thấy thoải mái hơn. Rồi, từng máy bay đi taxi ra đường băng. Đèn đã được bật trở lại, những đường thẳng song song màu xanh lam kéo dài trong bóng tối. Các máy bay chiến đấu lần lượt cất cánh, cách nhau một phút, vì hai chiếc cất cánh cùng lúc trong điều kiện thời tiết như vậy quá nguy hiểm và không thể mắc sai lầm không đáng có trong đêm nay. Ba phút sau, các máy bay tạo thành hai đội bay trên đám mây đen, mỗi đội có bốn chiếc. Ở đây có nắng, với những ngôi sao sáng và ánh ban mai đầy màu sắc ở bên phải. Khi gió mặt trời tác động đến tầng điện ly của bầu khí quyển trên cao, hoàng hôn rực rỡ với những màu sắc chói lọi. Đối với các phi công Lightning, sự thay đổi này vừa đáng yêu vừa mang tính biểu tượng
Giờ đầu tiên vẫn bay bình thường. 2 đội bay hướng về phía tây nam, đèn chống va chạm của máy bay nhấp nháy để cảnh báo trực quan cho các máy bay gần đó. Khi đến gần máy bay tiếp nhiên liệu, họ kiểm tra hệ thống, giám sát thiết bị và đặt tâm trí của mình để nghỉ ngơi.
Phi hành đoàn các máy bay tiếp nhiên liệu đều là phi công dự bị, lái các máy bay chở khách. Các phi công máy bay chiến đấu rất biết ơn vì họ thường cẩn thận và tìm kiếm những khu vực có luồng không khí thông suốt, nhưng vẫn cảm thấy rằng những người kia luôn thua kém mình. Mất hơn 40 phút mới làm đầy thùng nhiên liệu và rồi các máy bay tiếp liệu rời đi, các phi công lại đi tiếp về phía tây nam, nghĩ rằng giờ thì phi hành đoàn trên các máy bay tiếp liệu đã có thể đọc tờ Wall Street Journal rồi
Mọi thứ giờ đã thay đổi. Đã đến lúc làm việc. Công việc của họ
• • •
Sandy Richter tất nhiên cũng đang làm nhiệm vụ, vì đây chính là ý tưởng của anh ngay từ đầu, nhiều tháng trước tại Căn cứ không quân Nellis. Tại đó nó cho thấy hoạt động hiệu quả và tất cả điều anh phải tìm hiểu bây giờ là nó cũng có hiệu quả ở đây hay không. Chỉ có điều, ở đây anh đang đánh cuộc mạng sống của chính mình
Richter đã làm công việc này từ hồi 17 tuổi – khi anh khai man độ tuổi của mình và cứ vậy lên đường vì đam mê. Trong quá trình phục phụ quân đội, anh sửa lại hồ sơ chính thức, nhưng tính tổng đến giờ đã 29 năm trong quân ngũ và sẽ sớm nghỉ hưu để có cuộc sống yên tĩnh hơn. Trong suốt quãng thời gian đó, anh lái máy bay trực thăng và chỉ trực thăng. Nếu một chiếc trực thăng không mang vũ khí thì anh cũng chẳng quan tâm. Đầu tiên anh lái chiếc AH-1 Huey Cobra, rồi chuyển sang AH-64 Apache và vẫn lái nó trong cuộc chiến ngắn ngủi trên Bán đảo Ả Rập. Giờ thì đây cuộc chiến thứ 2 anh tham gia và chiếc máy bay này là loại thứ 3 anh lái, anh khởi động động cơ chiếc Comanche và bắt đầu cuộc hành trình bay dài 6.751 tiếng theo nhật ký máy bay
Động cơ 2 turbo quay bình thường và rotor bắt đầu chạy. Những người lính Ranger, đóng vai trò là đội mặt đất tạm thời, đang chuẩn bị sẵn sàng ứng phó với bình cứu hỏa duy nhất. Richter giận dữ nghĩ, cái bình đó chỉ đủ cho một điếu thuốc, rồi anh tăng động cơ và cất cánh. Không khí trong núi loãng có ảnh hưởng tiêu cực đến việc điều khiển máy bay, nhưng không quá nhiều, và anh cũng sớm ở trên mực nước biển. Viên phi công lắc đầu như thường lệ, đảm bảo rằng mũ bảo hiểm của mình đã thắt chặt, và lái về phía đông dọc theo các sườn núi phủ đầy cây của dãy Shiraishi-san
• • •
“Họ đây rồi” viên phi công đẫn đầu F-22 tự nhủ. Dấu hiệu đầu tiên là anh nghe thấy tiếng rít trên tai nghe, ngay sau đó là thông tin đe dọa: RADAR PHÒNG KHÔNG, KHÔNG QUAN, LOẠI J, HƯỚNG 123, Máy bay cảnh báo sớm E-3B sau đó gửi dữ liệu vốn đã có sẵn và đã đánh dấu vị trí của anh. Chiếc Sentry cả đêm nay không dùng đến radar. Dù sao thì người Nhật đã dạy cho người Mỹ một bài học vào đêm trước đó, và họ cần thời gian để thấm nhuần…KHOẢNG CÁCH TỚI MỤC TIÊU 1456 DẶM. Máy bay Nhật vẫn chưa nhìn thấy họ, vì vậy anh đưa lệnh đầu tiên cho nhiệm vụ
“Lightning Lead gọi Đội Bay. Chia tách đội hình, Ngay bây giờ!”
Ngay lập tức, 2 đội 4 máy bay chia thành các cặp, mỗi cặp cách nhau 2000 yard. Lúc này, tiêm kích F-22 vẫn đang dẫn đường bay, tiêm kích F-15E vẫn bám sát, lúc nà mà áp sát thì rất nguy hiểm và tạo thành vùng chồng lấn radar. Viên trung tá chỉ huy lái thẳng và ngang bằng theo đúng kỹ thuật, ông mỉm cười khi nghĩ về những lời viên thiếu tá nói. Cô nàng ngốc nghếch, hả? Cô bé là người phụ nữ đầu tiên bay trên chiếc Thunderbird này. Đèn flash tần số tắt, và ông hy vọng kính nhìn ban đêm cô đang đeo ở tình trạng tốt. Chiếc E-767 giờ đang ở phía bắc cách 400 dặm. Các máy bay chiến đấu này đang bay với tốc độ 500 hải lý/giờ, ở độ cao 35.000 feet ở chế độ tiết kiệm nhiên liệu
• • •
Lịch làm việc đặc thù của các quản lý người Nhật Bản ít rõ ràng hơn so với các quản lý người Mỹ, nên việc vào tòa nhà ngoài giờ làm việc cũng không có gì đáng phải chú ý. Một người đang ở phòng lobby, nhưng anh ta đang xem TV, Clark và Chavez bước vào tòa nhà như thể biết mình đi đâu và người đó cũng không đặc biệt chú ý đến họ, dù sao thì tội phạm rất ít xuất hiện ở Tokyo. Hít một hơi thật nhanh, họ bước vào thang máy và bấm nút, liếc nhìn nhau nhẹ nhõm rồi sự lo lắng lại quay trở lại. Ding đang mang chiếc cặp, Clark đi tay trống, cả hai đều mặc bộ đồ đẹp nhất cùng cà vạt và sơ mi trắng, trông như doanh nhân ở mọi nơi trên thế giới đi dự một cuộc họp đêm khuya để thảo luận vấn đề quan trọng. Thang máy dừng lại ở tầng cách 5 tầng nữa là đến đỉnh cao ốc. Họ chọn tầng này vì không có ánh đèn ở cửa sổ. Clark ngó đầu ra, biết làm vậy sẽ trông giống bọn tội phạm, nhưng hành lang trống
Họ lặng lẽ di chuyển băng qua tòa nhà, tìm cầu thang cứu hỏa và bắt đầu leo lên. Quan sát xem có camera an ninh không, và một lần nữa, tạ ơn chúa, tầng này không có camera an ninh. Clark nhìn lên và nhìn xuống. Cũng không có ai ở cầu thang bộ. Anh tiếp tục vừa leo lên vừa nhìn và nghe ngóng.
• • •
“Các bạn của chúng ta quay lại kìa” Một trong những kiểm soát viên không lưu thông báo qua kênh liên lạc nội bộ “Hướng 0-3-3, khoảng cách 4-0-0 km. 1, không 2 mục tiêu, đội hình gần, máy bay quân sự, tốc độ 500 hải lý/giờ” anh ta thông báo nhanh
“Rất tốt” viên sỹ quan phụ trách kiểm soát bình tĩnh trả lời, khi chuyển sang kênh đàm thoại, anh ta lựa chọn phương pháp hiển thị màn hình “Có bất kỳ hoạt động radar nào ở hướng đông bắc không?”
“Không” viên sỹ quan tác chiến điện tử trả lời ngay “tất nhiên, anh ta có thể ở ngoài đó theo dõi chúng ta”“
“Wakarémas/ tôi hiểu”
Anh ta ngay lập tức diều động 2 máy bay chiến đấu bay về phía đông của máy bay Kami. Cả 2 chiếc F-15J vừa mới về căn cứ, và thùng nhiên nhiệu gần đầy. Ngoài ra, sau khi nhận được lệnh, hai chiếc máy bay nữa cất cánh từ căn cứ không quân Chitose. Trong vòng 15 phút nữa họ sẽ có mặt, nhưng thế cũng đủ nhanh rồi, viên sỹ quan phụ trách không lưu nghĩ. Anh ta có thời gian
“Khóa bọn họ lại” anh ta ra lệnh cho sỹ quan tác chiến
• • •
“Chúng ta đã bị khóa chặt, phải không?” Viên trung tá tự hỏi “Tốt” ông vẫn giữ hướng đi và tốc độ, muốn họ biết rõ về vị trí và các hoạt động của mình. Phần còn lại chỉ là bài toán số học. Những chiếc máy bay Eagle đó giờ chỉ còn cách khoảng 200 dặm, đang tiến tới chỗ ông với vận tốc gần 1000km/h. Khoảng 6 phút nữa sẽ đụng độ. Ông kiểm tra đồng hồ rồi đưa mắt quét bầu trời tìm thứ gì đó sáng hơn hơn các vì sao một chút
• • •
Có một camera ở đầu cầu thang. Vậy là Yamata cũng là một kẻ hoang tưởng. Nhưng ngay cả những kẻ hoang tưởng cũng có kẻ thù, Clark nghĩ, để ý thấy camera có vẻ đang hướng tới tầng tiếp theo, đối diện với góc cầu thang, đi xuống mười bậc, mười bậc xuống góc khác, nơi có lối vào. Anh quyết định dừng lại một chút để xem xét. Chavez xoay cửa nắm ở tầng ngay bên phải. Có vẻ không bị khóa. Có lẽ do các quy định về phòng cháy chữa cháy, Clark nghĩ, gật đầu cho thấy mình đã hiểu tình hình, nhưng dù sao vẫn rút khẩu súng ra
“Chà, cậu nghĩ sao?”
“Tôi nghĩ mình đáng nhẽ nên ở một nơi nào khác” Ding cầm đèn trên tay trong khi John lắp ống giảm thanh vào khẩu súng “Nhanh hay chậm?”
Thực tế cũng chỉ có duy nhất một lựa chọn. Cách tiếp cận chậm rãi, giống như mọi người làm công việc bình thường, mất mát, có lẽ…không, không phải lúc này. Clark giơ 1 ngón tay lên, hít thở thật sâu và bật về phía trước. 4 giây sau anh vặn tay nắm chạy lên tầng đỉnh và đạp tung cửa. John lăn xuống sàn, nhắm súng vào mục tiêu. Ding nhảy qua anh, trong tư thế đứng, nhắm vũ khí của mình
Tay bảo vệ bên ngoài cửa đang nhìn ra hướng khác khi cánh cửa ở lối ra cầu thang bị đóng sầm lại. Hắn giật mình quay lại thì thấy một người đàn ông cao lớn đang nằm trên sàn, có lẽ với một khẩu súng đang chĩa vào mình. Hắn khóa chặt mục tiêu bằng mắt, với tay lấy khẩu súng lục của mình. Có một người đàn ông thứ hai, cầm một cái gì đó như là….
Ở khoảng cách gần như vậy, ánh sáng gần như có một sức mạnh hữu hình. Năng lượng của ba triệu ngọn nến giống như đặt cả thế giới dưới ánh mặt trời. Năng lượng quá tải sẽ đi dọc theo dây thần kinh sinh ba phía sau mắt ở phần dưới của não, xâm nhập vào hệ thần kinh trung ương và lan truyền qua mạng lưới thần kinh điều khiển các cơ tự nguyện. Như ở Châu Phi, hệ thần kinh của tay lính canh đã bị khuất phục. Hắn ngã xuống đất như một con cào cào, vẫn nắm chặt khẩu súng lục trong tay phải đang co giật. Chavez hơi chóng mặt vì ánh sáng chói của bức tường trắng phản chiếu mạnh, nhưng Clark vẫn nhớ phải nhắm mắt lại, rồi chạy đến cánh cửa đôi, húc nó ra bằng vai
Một gã đàn ông trong tầm nhìn, vừa mới bật dậy từ chiếc ghế trước TV, khuôn mặt ngạc nhiên và cảnh giác khi thấy có khách không mời. Không có thời gian thương xót. Clark giơ súng bằng cả hai tay, bóp cò hai lần, và hai viên đạn bắn vào trán người đàn ông. Clark cảm thấy Ding đặt tay lên vai anh, ra hiệu cho anh tiến về bên phải, giờ thì gần như chạy, gần hết hành lang, nhìn vào mỗi phòng. Bếp, anh nghĩ. May luôn tìm thấy người ở trong…
Anh đã tìm thấy. Người đàn ông này cao gần bằng anh và súng đã được rút ra khi di chuyển từ hành lang đến phòng lớn, gọi ra một cái tên và một câu hỏi, nhưng hắn cũng hơi chậm hơn 1 chút, và bị hạ khi chưa kịp giơ súng lên. Clark mất thêm nửa phút nữa để kiểm tra toàn bộ căn hộ sang trọng, nhưng chỉ toàn phòng trống
“Yevgeniy Pavlovich?” anh gọi
“Vanya, lối này!”
Clark quay lại bên trái, liếc nhanh cả 2 người anh vừa giết, chỉ để chắc chắn bọn họ thực sự chết rồi. Anh biết mình sẽ nhớ những thi thể này như tất cả những người bị anh hạ khác, biết rằng bọn họ sẽ quay lại tìm mình và anh sẽ lại cố gắng giải thích vì sao họ chết, như thường khi
Kogo đang ngồi đó, mặt trắng bệch khi Chavez/Chekov kiểm tra xong tất cả các phòng. Cái gã ngồi trước TV đã không kịp rút súng ra khỏi bao dưới cánh tay- Clark nghĩ, có lẽ hắn lấy ý tưởng đó từ một bộ phim. Những thứ này gần như cmn vô dụng khi bạn cần gấp vũ khí của mình
“Bên trái, trống” Chavez nói, vẫn nhớ phải nói tiếng Nga
“Bên phải, trống” Clark ra lệnh bản thân phải bình tĩnh lại, nhìn cái gã gần TV, tự hỏi người nào họ vừa giết chịu trách nhiệm cho cái chết của Kim Norton. Chà, có lẽ không phải cái gã ở ngoài cửa kia
“2 người là ai?” Koga hỏi trong cảm xúc lẫn lộn giữa ngạc nhiên và giận dữ, không nhớ ra họ đã từng gặp nhau. Clark hít một hơi trước khi trả lời
“Koga-san, chúng tôi chính là người đến giải cứu ông”
“Các người đã giết họ!” người đang ông run run tay chỉ
“Chúng ta có thể nói về chuyện đó sau, có lẽ. Mời ông đi theo chúng tôi? Sir, ông sẽ không gặp nguy hiểm gì với chúng tôi cả”
Koga không phải người nhẫn tâm. Clark ngưỡng mộ cái cách ông ta quan tâm đến người chết, dù bọn họ rõ ràng không phải là bạn. Nhưng giờ là lúc phải đưa ông ta cmn ra khỏi đây
“Kẻ nào là Kaneda?” Chavez hỏi. Vị cựu thủ tướng Nhật chỉ vào người trong phòng. Ding bước tới nhìn lần cuối và cố không nói gì trước khi nhìn thẳng vào mắt Clark. Chỉ có 2 người bọn họ mới có thể hiểu được ý nghĩa trao đổi với nhau
“Vanya, đến lúc phải đi rồi”
Màn hình cảnh báo mối đe dọa hơi có vấn đề, toàn màu đỏ và vàng, và giọng nói nữ liên tục báo với anh rằng anh bị phát hiện, nhưng trong trường hợp này, anh biết rõ hơn máy tính, Richter nghĩ, và thật vui khi biết rằng cái của nợ này không phải lúc nào cũng chính xác 100%
Chỉ riêng phần bay đã đủ khó, và dù chiếc Apache có sự nhanh nhẹn cần thiết cho nhiệm vụ này thì tốt hơn vẫn nên là chiếc RAH-66. Cơ thể anh không bị quá căng thẳng, nhiều năm lái máy bay cho phép anh ngồi thoải mái trong cái buồng bóc thép, tay phải đặt lên ghế trong khi tay trái cầm cần điều khiển, đầu thường xuyên quay qua lại quan sát bầu trời trong khi mắt tự động so sánh đường chân trời thực với đường chân trời do cảm biến gắn trên mũi máy bay. Đường chân trời Tokyo cực kỳ thuận lợi với những gì anh đang làm. Các tòa cao ốc chắc chắn đang tạo ra những tín hiệu gây nhiễu phức tạo cho máy bay radar gần đó và ngay cẩ hệ thống máy tính tốt nhất thế giới cũng không thể bắt kịp được những tín hiệu lộn xộn này. Hơn nữa, anh còn thời gian để thực hiện các hành động phù hợp
Anh cần phải bay chủ yếu dọc theo sông Tone và bờ nam của con sông có một đường ray xe lửa, và có một đoàn tàu sẽ chạy dọc theo tuyến xe lửa này đến Choshi. Con tàu này chaỵ với tốc độ hơn 100 hải lý/giờ và anh bay ở vị trí ngay phía trên nó, một mắt để ý tàu bên dưới, một mắt vẫn theo dõi chặt chẽ trên màn hình cảnh báo mối đe dọa. Anh bay ở độ cao hơn 100 feet trên các cột điện, chính xác theo tốc độ con tàu, vừa ngay phía tên toa cuối cùng của nó
“thật thú vị” viên sỹ quan tác chiến trên Kami-2 nhận thấy một đốm sáng, nhấp nháy trên hệ thống máy tính, gần với vị trí máy bay. Anh ta thông báo với viên sỹ quan kiểm soát không lưu qua hệ thống liên lạc nội bộ “Nghi ngờ mục tiêu bay tầm thấp đang tiến gần” anh ta báo cáo, đánh dấu sáng mục tiêu và chuyển nó cho chỉ huy phi hành đoàn
“Đó là một con tàu” người đó ngay lập tức trả lời, so sánh vị trí này với một bản đồ được trải sẵn. Vấn đề này nảy sinh khi lái những thứ chết tiệt này quá gần mặt đất. Phần mềm phân giải tiêu chuẩn ban đầu được mua từ Hoa Kỳ đã được sửa đổi, nhưng không thể sửa đổi mọi chi tiết.. Radar trên không có thể theo dõi bất cứ thứ gì chuyển động, nhưng không máy tính nào trên thế giới có đủ sức mạnh để phân loại và hiển thị sóng phản xạ từ mọi loại mục tiêu, như ô tô và xe tải đang lái trên đường bên dưới máy bay. Để loại bỏ nhiễu trên màn hình, hệ thống lọc của máy tính loại bỏ các sóng phản xạ với tốc độ dưới 150 km / h, nhưng khi thực hiện nhiệm vụ trên đất liền, hiệu quả không đủ tốt, đặc biệt là ở quốc gia này – quốc gia này có những chuyến tàu tốt nhất trên thế giới. Chỉ để chắc chắn, viên sỹ quan cấp cao theo dõi đèn nhấp nháy trong vài giây. Phải, nó theo đường tàu từ Tokyo tới Choshi. Nó không thể là một chiếc máy bay phản lực. Theo lý thuyết nó có thể là một chiếc máy bay trực thăng, nhưng với tín hiệu yếu thế này thì nó có lẽ chỉ là mảnh kim loại từ nóc tàu, hoặc có thể là phản xạ từ một cột tháp.
“Đặt tốc độ nhận dạng của chỉ báo mục tiêu di chuyển (MTI) là hai trăm” anh ta ra lệnh cho cấp dưới. Họ chỉ mất 3 giây để làm điều đó và chắc chắn, đốm sáng di chuyển dọc theo sông Tone và hai phản xạ mặt đất khác đã biến mất. Họ còn nhiều việc thú vị hơn để làm, kể từ khi – 2 chiếc máy bay Kami số 4 và số 6 rơi ở Sở Chỉ Huy Phòng Không ngoại ô Tokyo. Người Mỹ lại đang thử nghiệm khả năng phòng không của họ, và óc lẽ lần nữa lại dùng F-22, cố gắng xem bọn họ có thể đánh bại mấy chiếc máy bay Kami. Chà, lần này sẽ không đón tiếp bọn họ lịch sự như vậy nữa. 8 chiếc F-15 Eagle đã được điều lên, mỗi chiếc E-767 quản lý 4 chiếc Eagle. Nếu máy bay chiến đấu Mỹ đến gần hơn, bọn họ sẽ phải trả giá
• • •
Ông phải mạo hiểm ra lệnh vô tuyến, và mặc dù đó là một kênh được mã hóa, nhưng viên trung tá rất lo lắng, nhưng ngay cả trong tình huống tốt nhất, nguy hiểm là điều khó tránh khỏi.
“Lightning Lead gọi đội bay. Chi tách trong 5-4-3-2-1. Tách ra!”
Ông lật lại cần điều khiển và hất chiếc tiêm kích của mình ra khỏi đường bay chiếc Strike Eagle vốn nằm trong sóng trùm của máy bay ông trong suốt nửa giờ. Cùng lúc tay phải của ông bật bộ phát đáp radar để tăng tín hiệu phản xạ trở lại máy bay AEW của Nhật Bản, Phía dưới lưng máy bay, các nữ phi công F-15E hạ thấp một chút rồi rẽ trái. Chiếc Lightning nhanh chóng leo lên, gần như mất toàn bộ vận tốc lao về phía trước; để bù đắp cho điều đó, viên trung tá bật máy bay đốt sau, sử dụng khả năng lực đẩy vectơ của máy bay để thực hiện một cơ động phản công sắc bén nhằm tăng tốc độ tách biệt.
Viên trung tá biết, radara Nhật Bản có thể hoặc không thể thu nhận được tiếng vọng từ máy máy chiến đấu của ông, nhưng giờ ông biết cách hệ thống radar đó làm việc. Radar đó đang hoạt động hết công suất và nó thu nhận tất cả các loại tín hiệu trả về, hệ thống máy tính phải phân loại trước khi đưa kết quả cho các sỹ quan giám sát hệ thống này. Công việc nó thực hiện không khác gì một bộ điều khiển, chỉ là nhanh hơn và hiệu quả hơn, nhưng không hoàn hảo, như ông và 3 chiếc Lightning khác sẽ chứng minh
• • •
“Họ đang quay về phía nam” sỹ quan kiểm soát không lưu báo cáo, cũng không cần thiết vì 4 nười kia cũng đang theo dõi. Cả anh ta và đồng nghiệp đều không thể biết máy tính đã ghi nhận vài tín hiệu lạ quay về hướng bắc nhưng những tín hiệu này yếu hơn các sóng phản xạ khác. Các sóng phản xạ không di chuyển quá nhanh nên không thể xác định chúng là máy bay, hoặc chúng cũng không giống các đường bay chung. Rồi mọi thứ trở nên khó khăn hơn
“Nhận được tín hiệu gây nhiễu từ mục tiêu đang tiến gần”
• • •
Chiếc Lightning dẫn đầu giờ đang leo lên một góc gần như thẳng đứng. Điều này rất nguy hiểm vì nó để lộ một đường bay lớn, nhưng radar của E-767 không thể hiểu được chuyển động của Lightning vì vậy nó có thể trông giống như một làn sóng phản xạ kỳ lạ, đặc biệt nếu nó bị trộn lẫn với Strike Eagle trong một mớ hỗn hợp điện tử phát ra bằng bộ gây nhiễu công suất cao. Trong vòng chưa đầy 30 giây, các máy bay Lighting (Tia Chớp) đã ở độ cao 55.000 feet. Viên trung tá giờ đang theo dõi chặt chẽ hệ thống cảnh báo mối đe dọa. Nếu người Nhật phát hiện ra ông, họ sẽ sử dụng năng lượng radar để quét điện tử máy bay chiến đấu của ông … nhưng họ đã không làm vậy. Vì đặc tính tàng hình của chiếc máy bay, ông đã biến mất trong đống phản xạ lộn xộn. Giờ thì hệ thống đó đang nắm bắt các dải phụ (Sidelobe: Trong kỹ thuật ăng-ten, các dải phụ là các dải của mẫu bức xạ trường xa của một ăng-ten hoặc nguồn bức xạ khác, không phải là các dải chính). Chiếc E-767 đó đã chuyển sang mã điều khiển hỏa lực tần số cao (HF) và không nhắm vào ông. Được rồi. Ông đẩy động cơ lên mức siêu cao và chiếc Lightling tăng tốc lên đến 1000 dặm/giờ khi chọn chế độ điều khiển hỏa lực cho hệ thống HUD
• • •
“Cao điểm 1 giờ, tôi đã thấy hắn ta, Sandy” sỹ quan ngồi ghế sau báo cao “Hắn thậm chí còn bật đèn a/c”
Tàu dừng ở một ga ngoại ô, và chiếc trực thăng Comanche vượt lên bên trái, hướng đến thị trấn ven biển với vận tốc một 120 hải lý / giờ. Richter thả ngón tay lần cuối, nhìn lên và thấy đèn nhấp nháy của chiếc máy bay ở độ cao xa. Anh gần như ở dưới nó, và dù radar của nó vẫn tốt thì nó vẫn không thể quét dưới thân máy bay chính nó…phải, trung tâm của màn hình cảnh báo mối đe dọa của anh vẫn màu đen
“Đến lúc rồi” anh nói qua kênh liên lạc nội bộ. Anh nhấn ga hết cỡ, đồng thời nhanh chóng kéo cần gạt bên hông trở lại, tăng ga hết cỡ. Comanche nhảy lên trên, vòng lên trên. Nỗi lo duy nhất của anh lúc này là nhiệt độ động cơ. Chúng được thiết kế để chịu được nhiệt độ như vậy, nhưng quá trình xoắn ốc lên cao sẽ đưa nó đến giới hạn. Màn hình gắn trên mũ bảo hiểm nhấp nháy dấu hiệu cảnh báo, một đường thẳng kéo dài đổi màu nhanh như máy đo độ cao.
“Wow” viên sỹ quan ngồi ghế sau thở ra, rồi nhìn xuống, chọn vũ khí trên màn hình, tốt hơn nên tận dụng thời gian trước khi lại quét mắt nhìn bên ngoài “Có vẻ như họ biến khu vực này thành vùng cấm điều hướng”
Có lý, Richter nghĩ. Họ không muốn các phương tiên bay khác chen chúc trên không trung để tiếp cận mục tiêu quý giá này. Cũng tốt. Giờ anh có thể nhìn thấy nó khi chiếc trực thăng bật lên độ cao 10.000 feet, leo lên như một chiếc máy bay chiến đấu thực thụ, dù nó chỉ bay bằng cánh quạt
• • •
Giờ thì ông có thể nhìn thấy nó trên màn hình hiển thị mục tiêu, vẫn còn quá xa để bắn, nhưng ở đó, một nhấp nháy sáng tại trung tâm màn hình HUD. Đến lúc kiểm tra. Ông kích hoạt hệ thống chiếu sáng tên lửa. Chiếc F-22 này có một radar LPI (radar đánh chặn xác suất thấp) có nghĩa rằng khả năng nó bị đánh chặn ở đâu bên kia rất thấp. Điều này hóa ra là quá lạc quan
• • •
“Chúng ta vừa bị ánh xạ” viên sỹ quan đối phó điện tử nói “Chúng tôi vừa xác định được một phản xạ tần số cao, hướng chưa biết” anh ta tiếp tục nhìn vào các thiết bị để tìm thêm dữ liệu
“Có thể là từ máy bay của chúng ta” viên sỹ quan kiểm soát cấp cap nói, giờ đang bận rộn hướng dẫn máy bay chiến đấu bên mình hướng vào các mục tiêu tiến tới gần
“Không, không, tần số không đúng” viên sỹ quan chạy sang một thiết bị khác kiểm tra, nhưng không thấy gì khác hỗ trợ cảm giác tệ hại mà anh ta vừa cảm nhận khiến thân thể lạnh toát
• • •
“Cảnh báo quá nhiệt động cơ, cảnh báo quá nhiệt động cơ” Giọng nói đó đang nói với anh vì máy tính trên máy bay cho rằng anh đã bỏ qua màn hình hiển thị
“Honey, tao biết rồi” Richter trả lời
Trên sa mạc Nevada, anh đã tìm cách nhảy lên độ cao 21.000 feet, hơn xa so với giới hạn bay bình thường của một chiếc trực thăng khiến anh giật cả mình, Richter nhớ lại, nhưng đó là trong luồng khí ấm và ở đây không khí lạnh hơn. Anh lao qua 20.000 feet với tốc độ leo cao đáng kinh ngạc ngay tại thời điểm mục tiêu đã thay đổi hướng đi và quay lưng lại phía anh. Nó có vẻ đang lơ lửng với tốc độ 300 hải lý/giờ, có lẽ sử dụng 1 động cơ chạy và 1 động cơ cung cấp năng lượng cho radar. Anh không hề được báo cáo về chuyện này, nhưng cũng có lý thôi. Quan trọng là mục tiêu sẽ nằm trong tầm bắn sau vài giây nữa. Đối với tên lửa Stinger thì động cơ turbo khổng lồ của chiếc máy bay chuyển đổi kia là một mục tiêu đầy mời gọi
“Đạt tầm bắn, Sandy”
“Đã rõ” tay trái anh chọn tên lửa trên hệ thống vũ khí. Cửa hông của máy bay bật mở. Mỗi cửa bên được trang bị ba tên lửa Stinger. Sau khi thao tác, anh quay máy bay lại, mở nắp công tắc cò súng và bóp cò súng sáu lần. Tất cẩ tên lửa lao khỏi khay trượt,, phóng về phía máy bay cách đó hai dặm. Cùng với đó, Richter nhẹ nhàng kéo lại cần ga, hếch mũi máy bay xuống, làm mát động cơ đang nóng bừng, quan sát mặt đất trong khi sỹ quan phía sau theo dõi quá trình bắn tên lửa
Tên lửa Stinger thứ nhất bắn ra nhưng trượt, 5 tên lửa còn lại làm tốt hơn, và chỉ có 2 trong số 6 tên lửa mất động cơ trước khi vươn tới mục tiêu. 4 tên lửa bắn trúng, 3 trong số đó bắn trúng động cơ bên phải, 1 tên lửa bắn trúng động cơ bên trái
“Bắn trúng, nhiều lần”
Chiếc E-767, đang ở tốc độ thấp, không có nhiều cơ hội trốn thoát. Các tên lửa Stinger có đầu đạn nhỏ, nhưng động cơ dân dụng trên máy bay được thiết kế kém và không thể đối phó với hỏng hóc loại này. Cả hai động cơ mất ngay lập tức, động cơ thực sự cung cấp năng lượng cho máy bay đã phát nổ trước. Các mảnh vỡ của cánh động cơ tuabin đã thổi bay khoang chứa và đào sâu vào cánh phải, phá hủy hệ thống điều khiển bay và phá vỡ hiệu suất khí động học. Chiếc máy bay được chuyển đổi ngay lập tức lộn nhào sang bên phải, nhưng không hẳn bị lật. Phi hành đoàn của máy bay sửng sốt trước thảm họa bất ngờ này và không biết phải ứng phó như thế nào. Một nửa cánh bên phải tách khỏi máy bay gần như ngay lập tức. Nhân viên điều hành radar mặt đất nhìn thấy màn hình chữ alpha đánh đấu vị trí của Kami-2 nhấp nháy thông số khẩn cấp 7711 và rồi đơn giản biến mất hoàn toàn
“Cú bắn đẹp lắm, Sandy”
“Đã rõ” chiếc Comanche giờ đang rơi xuống nhanh, hướng về phía bờ biển. Nhiệt độ động cơ trở lại bình thường và Richter hy vọng không có thiệt hại gì. Về phần còn lại ư, anh đã từng giết địch trước đây rồi
• • •
“Kami-2 vừa rơi” viên sỹ quan phụ trách liên lạc báo cáo
“Cái gì?” viên sỹ quan phụ trách không lưu hỏi, bị phân tâm khỏi nhiệm vụ đánh chặn
“Cuộc gọi bị ngắt, vụ nổ, có gì đó như vậy, rồi sau đó các liên kết dữ liệu bị mất”
“Chờ đã, tôi phải hướng dẫn các máy bay Eagle vào cuộc”
• • •
Vị trung tá biết rằng sự sắp xếp như vậy sẽ gây bất ổn cho chiến đấu cơ 15-E. Công việc của họ là đóng vai trò mồi nhử, dụ các máy bay Eagle Nhật Bản hành động, sau đó dụ chúng ra xa hơn trong khi Lightning ở phía sau cắt đứt trợ giúp AEW và giăng bẫy. Tin tốt bây giờ lả chiếc E-767 thứ 3 vừa rơi. Vậy thì nhiệm vụ phía bên kia đã hoàn thành đúng kế hoạch. Thật tuyệt khi thay đổi diễn ra đúng lúc và phần còn lại….
“Số 2, lead đây, hành đông, ngay bây giờ!” Viên trung tá bật radar điều khiển hỏa lực của mình, cách chiếc máy bay cảnh báo sớm trên không đang bay vòng hai mươi dặm.Sau đó, ông mở khoang chứa vũ khí để các tên lửa không đối không tầm trung tiên tiến AMRAAM có cơ hội nhìn thấy con mồi. Cả tên lửa số 1 và số 2 đều bắt được mục tiêu, ông bóp cò và bắn hai quả tên lửa “F-2, F-2 đã bắn