← Quay lại trang sách

Chương 43 TƯƠNG KẾ TỰU KẾ-tên gốc: Dancing to the Tune/ bị người khác ép buộc phải làm theo những gì người kia muốn

“Tôi biết các cậu không phải là người Nga” Koga nói, ngồi ở ghế sau cùng Chavez trong khi Clark lái xe

“Sao ông lại nghĩ thế?” John ngây thơ hỏi

“Vì Yamata nghĩ tôi có liên lạc với người Mỹ. Tôi chỉ nói chuyện với 2 người gaijin các anh kể từ khi đống điên loạn này bắt đầu. Chuyện gì đang xảy ra ở đây?” nhà chính trị gia hỏi

“Sir, điều đang xảy ra ngay lúc này là chúng tôi giải cứu ông khỏi những người muốn giết ông”

“Yamata sẽ không ngu xuẩn đến mức đó” Koga vặn lại, vẫn chưa hoàn hồn khi nhìn thấy mấy cảnh bạo lực như trong TV vừa xảy ra

“Ông ta đã khơi mào cuộc chiến đấy, Koga-san. Ông chết có là gì?” người đàn ông ngồi ở ghế lái tế nhị hỏi

“Vậy các cậu là người Mỹ” ông khăng khăng

Ồ, chết tiệt thật, Clark nghĩ “Vâng, sir, chúng tôi là người Mỹ”

“Gián điệp?”

“Sỹ quan tình báo” Chavez thích cái tên này hơn “người ngồi cùng phòng với ông…”

“Cái người các cậu giết đó, phải không? Kaneda?”

“Vâng, sir, hắn ta đã giết một công dân mỹ, cô gái đó tên là Kimberly Norton và tôi đang nhẽ vui hơn khi được tự tay hạ hắn”

“Cô ta là ai?”

“Là người tình của Goto” Clark giải thích “và khi cô ấy trở thành mối đe dọa chính trị với ngài tân thủ tướng, thì Raizo Yamata quyết định cho cô ấy đi đời. Chúng tôi mới đầu chỉ đến đất nước ngài với mục đích đưa cô ấy về nhà. Chuyện ban đầu đơn giản thế” Clark tiếp tục, nửa thật nửa giả

“Làm sao chuyện có thể đến mức này” Koga lắp bắp “nếu quốc hội nước các cậu chỉ cần cho tôi một cơ hội để….”

“Sir, có lẽ đúng là như thế. Tôi không hiểu chính xác, nhưng có lẽ ông đúng”

Chavez nói “Giờ chuyện đó cũng chẳng để làm gì, phải không?”

“Vậy nói với tôi xem, chuyện gì mới là vấn đề?”

“Kết thúc cmn cái cuộc chiến của nợ này trước khi có quá nhiều người bị thương” Clark đề nghị “Tôi từng tham gia chiến tranh và nó chả vui vẻ gì đâu. Rất nhiều đứa trẻ được điều đi để chết trước khi chúng có cơ hội cưới vợ sinh con và điều đó thật tệ, okay?” Clark dừng lại một chút “Thật tệ cho đất nước tôi và giờ nó cũng sẽ cmn còn tệ hơn cho đất nước ông”

“Yamata nghĩ…”

“Yamata là một doanh nhân” Chavez nói “Sir, ông nên hiểu biết hơn ông ta mới phải. Ông ta không biết mình đã mở ra cái gì đâu”

“Phải, người Mỹ các cậu giết chóc rất giỏi. Tôi vừa được chứng kiến 15 phút trước rồi”

“Trong trường hợp đó, Mr. Koga, ông hẳn cũng nhìn thấy chúng tôi đã để lại một người còn sống”

Câu trả lời giận dữ của Clark đã làm gián đoạn cuộc trò chuyện trong vài giây. Phải mất một lúc Koga mới nhận ra anh đang nói thật. Người đàn ông ngoài cửa vẫn còn sống khi họ bước qua, rên rỉ và run rẩy như bị điện giật, nhưng chắc chắn vẫn còn sống

“Sao các cậu không…?”

“Chẳng có lý do gì phải giết anh ta cả” Chavez trả lời “Tôi sẽ không xin lỗi vì tên khốn Kaneda đó. Hắn đáng bị như vậy, hắn vươn tay tới khẩu súng khi tôi bước vào căn phòng đó, và lúc đó là vấn đề sống chết, sir. Nhưng đây không phải trong phim. Chúng tôi không giết người vì niềm vui, và chúng tôi tới giải cứu ông vì ai đó cần phải chấm dứt cái cuộc chiến chết tiệt này…okay?”

“Ngay cả như thế..ngay cả như thế, quốc hội các anh đã…làm thế nào để nền kinh tế của nước tôi tồn tại nổi…”

“Thế sẽ tốt hơn cho mọi người nếu tiếp tục cuộc chiến này à?” Clark hỏi “Nếu Nhật Bản và Trung Quốc cùng tấn công Nga, thì chuyện gì sẽ xảy ra cho các ông? Ông nghĩ cuối cùng ai sẽ phải trả giá cho sai lầm đó? Trung Quốc à? Tôi không nghĩ vậy đâu”

• • •

Tin tức đầu tiên đến Washington qua đường truyền vệ tinh. Một trong những vệ tinh tình báo ELINT “hitchhiker” của NSA đã tình cờ ghi lại tín hiệu ‘cấp cứu’ – đó là thuật ngữ của NSA – từ 3 chiếc máy bay AEW. Các đài nghe khác của NSA đã ghi lại các cuộc trò chuyện radio kéo dài vài phút trước khi nó rơi. Các nhà phân tích cố gắng tìm hiểu và bản báo cáo trong tay Ryan đã nói rõ tất cả

• • •

Viên trung tá tự nhủ, chỉ bắn rơi được 1 máy bay. Chà, ông phải hài lòng với kết quả đó thôi. Máy bay bên cạnh đã bắn hạ con F-15J cuối cùng rồi. Các thành viên của đội phía nam đã bắn rơi ba máy bay chiến đấu, và nhóm Strike Eagles bắn rơi năm máy bay khác ngay khi nguồn hỗ trợ bị cắt, để bọn họ bất ngờ bơ vơ và dễ bị tổn thương đến không ngờ. Có lẽ đội ZORRO đã tiêu diệt được con E-767 thứ 3. Nói chung là một đêm không tệ, nhưng là đêm dài, ông nghĩ, tập hợp đội hình 4 máy bay để chuẩn bị đến điểm hẹn với máy bay tiếp nhiên liệu, rồi bay tiếp 3 giờ về Shemya. Phần khó nhất là tiếp tục giữ radio ở chế độ im lặng. Vài cấp dưới của ông chắc chắn đang đếm số, tự hào về bản thân đã hoàn thành công việc và còn sống để kể về chuyến phiêu lưu ly kỳ của mình, họ thực sự cần ai đó để nói chuyện lúc này. Ông nghĩ, điều đó sẽ thay đổi sớm thôi. Bộ đàm tĩnh buộc ông nhớ lại kết quả của trận không chiến đầu tiên của mình. Ba mươi người trên máy bay. Khỉ thật, ông nên vui vì đã bắn rơi một chiếc máy bay, phải không? Vậy tại sao ông lại không thấy vui chút nào hết?

• • •

Dutch Claggett nghĩ, hẳn có điều gì đó thú vị vừa xảy ra. Họ vẫn đang tìm kiếm chiếc tàu ngầm SSK trong cùng khu vực, nhưng mục tiêu dường như đã quay về phía bắc và rời xa họ, để lại Tennessee phía sau. Theo cái cách các tàu ngầm đi tuần thì giờ ông có thể tiến gần đến bờ biển để dựng ăng ten ESM và theo dõi máy bay cảnh báo của Nhật vài hôm, thu thập thông tin nhiều nhất có thể và chuyển cho những người khác. Thu thập thông tin tình báo điện tử là một phần trong nhiệm vụ của tàu ngầm từ trước khi ông đăng ký nhập học vào Học viện Hải quân Annapolis và đội thủy thủ của oongcos 2 kỹ sư điện tử cũng đang có năng khiếu thực sự về nghành này. Họ phát hiện ra hai mục tiêu trên hệ thống giám sát, nhưng chúng biến mất ngay lập tức- dở hơi thật! Sau đó, họ bắt được vài cuộc nói truyện trên kênh radio, rất hào hứng khi nghe nó, và rồi từng giọng nói biến mất khỏi không trung, đâu đó phía bắc của tàu.

“Thuyền trưởng, ông có nghĩ là chúng ta vừa ghi điểm không?” Trung úy Shaw hỏi, hy vọng thuyền trưởng biết, vì các thuyền trưởng luôn được hy vọng sẽ biết mọi thứ, dù thực tế không phải thế

“Có vẻ như vậy”

“Conn, sonar đây”

“Conn đây”

“Người bạn của chúng ta lại nổi lên thở, hướng 0-0-9, có lẽ là mục tiêu CZ” chief phụ trách sonar báo cáo

“Tôi sẽ bắt đầu theo dõi” Shaw nói, quay lại bàn lập kế hoạch

• • •

“Vậy có chuyện gì?” Durling hỏi

“Chúng ta đã giết được các máy bay cảnh báo sớm của họ và lực lượng tấn công đã quét sạch cá máy bay chiến đấu tuần tra” Dù vậy, đây không phải là lúc phô trương

“Đây chính là phần bước ngoặt?”

Ryan gật đầu “vâng, sir. Chúng ta cần làm cho họ bối rối thêm một chút nữa, nhưng bây giờ họ đã biết có chuyện gì đó đang xảy ra. Họ biết…”

“Họ biết có thể sẽ diễn ra cuộc chiến thực sự. Có tin gì về Koga không?”

“Vẫn chưa”

• • •

4 giờ sáng, cả 3 người đều mệt lử. Lúc này, Koga đã bình tĩnh trở lại, cố gắng sử dụng cái đầu thay vì cảm xúc trong khi hai vị chủ nhà – giờ thì thật ngạc nhiên khi đó là những gì ông nghĩ về họ- lái xe vòng quanh và tự hỏi liệu có thông minh khi để tên bảo vệ ngoài cửa căn hộ Yamata đó còn sống không. Giờ hắn chắc hẳn đã đứng dậy và tiến hành hành động chứ? Hắn có gọi cảnh sát không? Còn ai nữa? Kết quả của cuộc phiêu lưu tối qua là gì?

“Làm sao tôi biết có thể tin tưởng các cậu?” Sau một hồi im lặng, Koga cất tiếng hỏi

Clark nắm chặt tay lái, hằn dấu tay lên lớp nhựa plastic. Chỉ có những kẻ ngốc trong phim và TV mới hỏi những câu hỏi như vậy. Trên màn ảnh, các điệp viên sử dụng vô số chiến thuật với hy vọng đánh bại đối thủ có hiểu biết không kém. Thực tế rất khác. Bạn phải đơn giản hóa các hoạt động của mình hết sức có thể vì ngay cả những điều đơn giả nhất cũng có thể trở nên rất tệ, và nếu đối thủ cmn quá thông mình, bạn thậm chí còn éo biết hắn là ai nữa kìa; và sắp xếp sao cho người ta làm những điều bạn muốn chỉ có hiệu quả nếu bạn cho người ta một lựa chọn duy nhất, ngay cả như vậy thì người kia cũng thường làm những việc mà bạn chẳng thề ngờ

“Sir, chúng tôi vừa liều mạng cứu ông, nhưng, okay, cũng đừng tin chúng tôi hoàn toàn. Tôi không đủ ngu để nói ông nên làm gì. Tôi cũng không rành các phương pháp chính trị của ông. Những gì tôi đang nói với ông rất đơn giản. Chúng tôi đang làm những điều – cần phải làm, dù sao tôi cũng không biết chính xác là gì, nên tôi không thể nói với ông được. Chúng tôi muốn kết thúc cuộc chiến này với ít bạo lực nhất, nhưng chắc chắn sẽ có bạo lực. Ông cũng muốn kết thúc cuộc chiến này, đúng không?”

“Tất nhiên tôi muốn kết thúc nó” Koga nói, cơn mệt mỏi cũng không khiến ông mềm lòng

“Chà, sir, vậy ông cứ làm những điều mà mình cho là tốt nhất, okay. Mr. Koga, rồi ông sẽ thấy, ông không cần phải tin chúng tôi, nhưng chúng tôi chắc cmn phải tin ông sẽ biết cách làm những gì tốt nhất cho đất nước mình và cho đất nước chúng tôi” Lời của Clark hơi bực tức, nhưng hóa ra đó là những gì tốt nhất anh có thể nói

“Ồ” vị chính trị gia suy nghĩ một chút “Phải, tôi nghĩ cậu nói đúng, phải không?”

“Tôi có thể đưa ông về đâu?”

“Nhà Kimura” Koga nói tức thì

“Được” Clark hỏi địa điểm và rẽ xe vào Đường 122 đi đến đó. Rồi anh tự nhắc mình rằng tối nay anh vừa thu được được một thông tin rất quan trọng và sau khi đưa gã này về nơi an toàn, anh phải ưu tiên báo ngay tin đó về Washington. May thay, đường phố vắng tanh và dù mong có ly cà phê để tỉnh táo thì cũng chưa mất tới 40 phút họ đã lái xe đến khu dân cư nhỏ đông đúc, nơi vị quan chức MITI sinh sống. Khi họ đến trước ngôi nhà, đèn trong nhà đã bật sáng và họ để chỉ Koga bước ra khỏi xe, đi vào nhà. Isamua Kimura ra mở cửa cho khách với cái miệng há hốc rộng gần bằng chiếc cửa nhà mình

Ai nói những người này không thể hiện cảm xúc chứ? Clark tự hỏi

“Anh nghĩ ai là kẻ tiết lộ thông tin” Ding vẫn ngồi ghế sau, lên tiếng hỏi

“Nhóc giỏi lắm – cậu cũng đã nắm được ý chính”

“Này, tôi là người duy nhất trên ô tô đã tốt nghiệp đại học đấy, Mr. C” Ding mở máy tính, soạn thảo một bức điện tới trụ sở CIA ở Langley, vẫn đi qua Moscow

• • •

“Bọn họ đã làm gì?” Yamata hét vào điện thoại

“Chuyện này rất nghiêm trọng” Tướng Arima trả lời, đích thân ông ta vừa nhận được tin này từ Tokyo “Họ đã phá hủy hệ thống phòng không của chúng ta và bỏ đi”

“Bằng cách nào?” nhà công nghiệp hỏi. Chẳng phải họ nói với ông ta rằng máy bay Kami là bất khả chiến bại sao?

“Vẫn chưa biết, nhưng tình thế rất nghiêm trọng. Giờ thì họ có khả năng tấn công thẳng vào đại lục Nhật Bản rồi”

Nghĩ đi, Yamata tự nhủ, lắc đầu, cố gắng sắp xếp mọi thứ “Tướng quân, họ vẫn chưa thể xâm lược quần đảo của chúng ta, phải không? Họ có thể bắn tên lửa vào chúng ta, nhưng không thể thực sự làm tổn thương chúng ta và cho đến khi chúng ta vẫ còn vũ khí hạt nhân…..”

“Trừ khi họ đang cố gắng làm điều gì đó khác. Người Mỹ không hành động theo những gì chúng ta dự đoán”

Nhận xét này kích động vị thống đốc tiếp theo của Saipan. Hôm nay dự kiến là ngày ông ta khởi động chiến dịch vận động bầu cử. Chà, đúng thế, ông ta đã đánh giá quá cao hành động của mình tác động tới thị trường chứng khoán Hoa Kỳ, nhưng họ đã làm tê liệt hạm đội của Hoa Kỳ, vẫn đang chiếm quần đảo này và người Mỹ khong có khả năng tấn công thậm chí chỉ 1 đảo thuộc quần dảo Marianas và người Mỹ không có can đảm phát động một cuộc chiến hạt nhân vào đất nước ông ta. Vậy thì mình vẫ đang dẫn đầu cuộc chơi. Hoa Kỳ sẽ đánh trả? Tất nhiên. Yamata cầm điều khiển bật TV lên, nhìn thấy ngay tiêu đề Tin Chính của CNN. Cô phóng viên người Mỹ đang đứng trên mép một ụ tàu, và sau lưng cô là hai chiếc tàu của Mỹ, vẫn đang ở đó. không thể làm gì hơn làm trong bến tàu khô

“Bên tình báo nói gì về Ấn Độ Dương?” ông ta hỏi tướng quân

“Hai tàu sân bay Mỹ vẫn đang ở đó” Arima bảo đảm “Đích thân họ đã quan sát trực quan ngày hôm qua và qua radar hôm kia, vẫn cách Sri Lanka khoảng 400km”

“Vậy thì họ không thể khiến chúng ta tổn thương, phải không?”

“Chà, không, thực sự họ không thể” viên tướng công nhận “nhưng chúng ta phải có những sắp xếp khác”

“Vậy thì tôi đề nghị ông nên sắp xếp đi, Arima-san” Yamata trả lời với giọng quá lịch sự đến mức gai góc

• • •

Phần tệ nhất là không biết chuyện gì đang xảy ra. Liên lạc dữ liệu từ 3 chiếc máy bay Kami bị hạ đã dừng cùng với chiếc Kami-2 bị loại bỏ. Họ chỉ có thể suy luận phần còn lại của khối thông tin hơn là thực sự biết chuyện gì đã xảy ra. Các trạm mặt đất đã copy được những tín hiệu thu được từ Kami-4 và Kami-6 và thấy rằng những tín hiêu này biến mất cùng lúc. Không hề có cảnh báo rõ ràng với bất kỳ máy bay nào trong số 3 chiếc này. Chúng chỉ dừng truyền dữ liệu, chẳng để lại gì ngoài những mảnh vỡ trôi trên đại dương. Các máy bay chiến đấu – chà, họ có các bản ghi âm về các cuộc nói chuyện qua radio. Tất cả diễn ra trong chưa đầy 4 phút. Đầu tiên, phi công chiến đấu tiếp cận mục tiêu, nói một cách tự tin, ngắn gọn với phong cách tương xứng với chuyên môn của mình, rồi sau đó là một loạt các câu: cái gì?? Theo sau đó là một loạt các cuộc gọi kích hoạt radar, rồi một loạt cuộc gọi báo họ đã bị phát hiện. 1 phi công báo cáo mình bị bắn, rồi ngay lập tức biến mất khỏi không khí – nhưng bị bắn từ đâu? Làm thế nào mà cùng máy bay đã giết các Kami cũng đã bắn các máy bay chiến đấu? Người Mỹ chỉ có 4 máy bay F-22 mới đắt tiền và các máy bay Kami đều theo dõi được chúng. Loại ma thuật quái quỷ nào đã…?Nhưng vấn đề nghiêm trọng ở đây là họ không biết gì cả

Các nhà phân tích phòng không, các kỹ sư đã phát triển hệ thống radar phòng không tốt nhất thế giới, đều lắc đầu, nhìn xuống, cảm thấy xấu hổ vì không biết lý do tại sao. Trong số 10 chiếc máy bay Kami được sản xuất, 5 chiếc bị phá hủy, và chỉ còn 4 chiếc đang hoạt động, và tất cả những gì họ biết chắc chắn là họ không thể cho phép chúng gặp rủi ro trên biển được nữa. Các lệnh vừa đưa ra yêu cầu triển khai máy bay E-2C ở chế độ chờ sẵn sàng thay thế cho những chiếc E-767, nhưng những máy bay này được Mỹ chế tạo kém khả năng hơn và các sỹ quan phải chấp nhận sự thật rằng bằng cách nào đó, hệ thống phòng không của đất nước mình đã bị ảnh hưởng nghiêm trọng

• • •

7 giờ tối, Ryan chuẩn bị về nhà thì máy fax an ninh reo. Điện thoại bắt đầu nổ chuông thậm chí trước cả khi mấy tờ fax xuất hiện

“Cậu không thể yêu cầu người bên mình giữ bí mật sao?” một giọng nặng âm tức giận hỏi

“Sergey? Vấn đề gì thế?”

“Koga là cơ hội tốt nhất để chấm dứt tình trạng thù địch và ai đó bên cậu đã nói với người Nhật rằng ông ta liên lạc với các cậu!” Golovko gần như quát lên tại nhà của mình, lúc này ở Nga mới 3 giờ sáng “Cậu muốn giết người đàn ông đó à?”

“Sergey Nikolay’ch, vì Chúa, ông có thể cmn bình tĩnh được không?” Jack ngồi xuống ghế và cầm trang giấy fax lên đọc. Nó trực tiếp đến từ bộ phận liên lạc của ĐSQ Mỹ tại Moscow, chắc chắn là theo yêu cầu của RVS “Ôi, Cứt thật” anh dừng lại “Được rồi, Chúng tôi đã cứu ông ta ra khỏi đó rồi, được chứ?”

“Các cậu đang bị xâm nhập ở cấp độ cao đó, Ivan Emmetovich”

“Chà, ông biết làm chuyện đó dễ thế nào mà”

“Chúng tôi đang làm việc để xem đó là ai, tôi đảm bảo với cậu” Giọng nói vẫn còn âm tức giận

Điều đó không phải tuyệt lắm sao? Jack nghĩ sau đôi mắt nhắm nghiền đau đớn. Cơ quan Tình Báo Nước Ngoài của Nga sẽ điều trần tại Tòa Án Quận Liên Bang

“Không có nhiều người biết được tin này. Tôi sẽ gọi lại cho ông”

“Tôi sẽ rất vui nếu cộ có thể hạn chế thông tin nhạy cảm chỉ cung cấp cho những người thực sự đáng tin cậy, Jack” Đường dây cắt cái cụp. Ryan ngay lập tức nhấn số nhớ sẵn trong đầu

“Murray”

“Jack đây. Dan, tôi cần anh có mặt gấp ở đây” Cuộc gọi tiếp theo của Jack là cho Scott Adler. Rồi lại lại đi thẳng đến Phòng Tổng Thống. Ryan nghĩ, cái tin anh phải báo cáo này cũng có mặt tốt, là bên kia đã không thông minh cho lắm khi sử dụng thông tin quan trọng này. Anh chắc chắn, lại là Yamata, ông ta hành đồng giống một doanh nhân hơn là một chính trị gia chuyên nghiệp, thậm chí còn không thèm che dấu thông tin tình báo mà mình có, không quan tâm đến chuyện khi nói ra sẽ tiết lộ luôn nguồn gốc thông tin. Người đàn ông đó không biết giới hạn của mình ở đâu. Sớm hay muộn ông ta sẽ phải trả giá đắt cho điểm yếu đó

• • •

Loạt mệnh lệnh cuối cùng của Jacksong trước khi bay ra Thái Bình Dương là điều động 12 báy ném bom B-1B của Cánh Máy Bay Ném Bom Số 384 bay về phía đông từ căn cứ tại miền nam Kansas, đầu tiên đến Lajes tại Arozes, sau đó bay tiếp đến Diego Garcia tại Ấn Độ Dương. Chuyến bay 10.000 dặm kéo dài hơn 1 ngày và khi máy bay đến được căn cứ xa nhất của Mỹ, đội phi hành đoàn gần như kiệt sức. 3 chiếc KC-10 đã hạ cánh ngay sau đó, mang theo đội thủy thủ mặt đất và các thiết bị hỗ trợ, chẳng mấy chốc, cả đoàn người mới đến nhanh chóng chìm vào giấc ngủ

• • •

“Ý cậu là sao?” Yamata hỏi, suy nghĩ khiến ông ta ớn lạnh. Ngôi nhà của ông ta đã bị xâm nhập. Ai làm chứ?

“Ý tôi là Koga đã biết mất và Kaneda đã chết. Một trong những nhân viên an ninh của ông vẫn còn sống, nhưng tất cả những gì anh trông thấy chỉ là 2 hoặc 3 gaijin (người nước ngoài). Họ đã có thể giết anh ta và anh ta thậm chí còn không biết họ làm như thế nào”

“Giờ thì sao?”

“Vụ việc đang được một cảnh sát thụ lý” Kazuo Taoka nói với Boss “Tất nhiên, tôi không nói gì cho họ biết về Koga cả”

“Phải tìm được ông ta, nhanh lên” Yamata nhìn ra ngoài cửa sổ. May mắn vẫn ở phía ông ta, dù sao thì cuộc gọi đến đúng lúc ông ta đang ở nhà

“Tôi không biết…”

“Tôi hiểu. Cảm ơn vì đã thông tin” Yamata tắt điện thoại, rồi gọi một cuộc gọi khác.

Murray vội vã thông qua các cửa kiểm tra an ninh của Nhà Trắng, để lại súng trên xe công vụ. Tháng này của ông cũng không tốt hơn bất kỳ ai trong chính quyền. Ông đã thổi bay vụ Linders chỉ vì sai lầm nhếch nhác của mình. Ông lại tự nhắc bản thân về tác dụng của Brandy và thuốc cảm, tự hỏi liệu Ryan và Tổng Thống có phải gọi ông đến để nói về chuyện này hay không. Vụ án hình sự đó đã được giải quyết, và điều an ủi duy nhất là ít nhất ông đã không buộc tội oan một người ‘có thể là’ vô tội, và xa hơn là khiến FBI khó xử. Bất kể Ed Kealty thực sự có tội hay không giờ là chỉ là vấn đề phụ với viên thám tử FBI này. Nếu không thuyết phục được hội đồng xét xử thì bị cáo vô tội, vậy thôi. Và người đàn ông đó sẽ sớm rời khỏi chính phủ, vậy là tốt rồi. Mình vẫn làm được điều gì đó, Murray tự nhủ khi viên mật vụ chỉ đường cho anh không phải là tới văn phòng của Ryan là tới phòng nằm ở góc đối diện ở Cánh Tây

“Chào Dan” Jack nói, đứng dậy khi ông bước vào

“Ngài Tổng Thống” Murray nói trước. Ông không biết người còn lại trong phòng

“Xin chào, tôi là Scott Adler”

“Xin chào, sir” Murray bắt tay ông. Ồ, ông nhận ra, đây chính là người đang chịu trách nhiệm đàm phán với Nhật Bản

Vài việc đã được hoàn thành. Ryan không thể tin chuyện Adler là nguồn tiết lộ thông tin. Những người duy nhất biết tin này là anh, Tổng Thống, Brett Hanson, Ed và Marry Pat, và có lẽ vài bộ trưởng. Và Christopher Cook

“Chúng ta giám sát chặt mấy quan chức ngoại giao Nhật Bản thế nòa?” Ryan hỏi

“Chúng tôi giám sát bất cứ khi nào họ đi đâu” Murray đảm bảo “Chúng ta đang nói về gián điệp à?”

“Có lẽ thế. Có vài thông tin rất quan trọng bị tiết lộ”

“Chắc chắn là Cook” Adler nói “chỉ có thể là cậu ta”

“Được rồi, có vài điều các anh cần biết” vị cố vấn an ninh quốc gia nói “Chưa đầy 3 giờ trước, chúng ta đã chọc thủng hệ thống phòng không của họ. Chúng tôi cho rằng đã bắn hạ được 10 hoặc 11 máy bay bên họ” anh có thể đi xa hơn, nhưng cứ dừng ở đó. Vẫn có khả năng Adler là nguồn tiết lộ thông tin, dù sao, bước tiếp theo của Chiến Dịch ZORRO sẽ rất bất ngờ

“điều đó sẽ khiến bọn họ lo lắng và họ vẫn còn nắm giữ vũ khí hạt nhân. Jack, không dễ đâu” vị thứ trưởng ngoại giao chỉ ra

Vũ khí hạt nhân ư? Murray nghĩ. Lạy chúa tôi

“Có thay đổi gì trên bàn đàm phán không?” Tổng Thống hỏi

Adler lắc đầu “Không, sir. Họ chỉ đề nghị trả lại Guam cho chúng ta, nhưng muốn giữ phần còn lại của quần đảo Marianas. Họ không lùi một phân và không gì tôi nói có thể khiến họ chịu nhượng bộ”

“Được rồi” Ryan quay sang “Dan, chúng ta đang liên lạc với Mogataru Koga…”

“Ông ta là cựu thủ tướng Nhật, đúng không?” Dan hỏi, muốn làm rõ ông đã băt kịp vấn đề. Jack gật đầu

“Chính xác. Chúng tôi đang có 2 sỹ quan CIA tại Nhật dưới vỏ bọc là người Nga, và họ gặp Koga theo vỏ bọc đó. Nhưng Koga lại bị bắt cóc bởi cái gã mà chúng tôi nghĩ hắn là người khởi nguồn toàn bộ chuyện này. Ông ta nói với Koga rằng ông ta biết chuyện Koga có liên lạc với người Mỹ”

“Chắc chắn là Cook” Alder nói lại “Không ai trong đoàn đàm phán biết cả và Chris đang có mối liên hệ không chính thức với nhân vật số 2 trong đoàn đàm phán của Nhật, Seiji Nagumo” nhà ngoại giao dừng lại, thể hiện rõ sự tức giận của mình “Hắn ta làm việc tuyệt vời, phải không?”

“Một cuộc điều tra gián điệp?” Murray hỏi. Ông thấy rõ ràng tổng thống đang để Ryan trả lời câu hỏi này

“thật nhanh và yên ắng, Dan”

“Và sau đó?” Adler muốn biết

“Nếu là hắn, thi chúng ta sẽ lật mặt tên khốn đó liền” Murray gật đầu ngay khi nghe từ ngữ uyển chuyển đúng chuẩn FBI

“Jack, ý cậu là sao?” Durling hỏi

“Đây là một cơ hội thực sự. Họ nghĩ mình đang có một nguồn tin tình báo tốt và cho thấy sẵn sàng sử dụng thông tin đó. Được rồi” Jack nói “Chúng ta sẽ tận dụng lợi thế đó. Chúng ta bón cho họ vài thông tin hấp dẫn và rồi đập thẳng vào mông bọn họ”

• • •

Việc cấp bách nhất lúc này là tăng cường hệ thống phòng không nội địa Nhật Bản. Cơ quan Phòng vệ Nhật Bản đã phải vật lộn để nhận ra điều này và điều không thoải mái nhất là họ chỉ có một phần thông tin, thay vì có toàn bộ thông tin chính xác để lập kế hoạch tổng thể, điều đó gây khó khăn không nhỏ cho các chỉ huy cấp cao bên quân đội. Hệ thống cảnh báo radar tốt nhất của Nhật hiện đang nằm trên các tàu khu trục Aegis lớp Kongo hiện đang tuần tra ngoài biển phía bắc quần đảo Marianas. Những tàu chiến đáng gờm này được trang bị hệ hống phòng không tự bảo vệ nhưng lại không cơ động được như máy bay E-767. Tuy nhiên, chúng lại mạnh hơn và có khả năng tự bảo vệ. Vì vậy, trước bình minh, lệnh khẩn cấp đưa ra là điều 4 tàu chiến nhanh chóng tiến về phía bắc để thiết lập một đường kết nối radar với bờ đông của Nội địa Nhật Bản. Dù sao thì Hải quân Mỹ cũng có làm gì được đâu và nếu hệ thống phòng vệ Nhật được sửa chữa, họ vẫn có cơ hội tốt tiến tới một giải pháp ngoại giao

Trên tàu Mutsu, tướng Sato đọc lệnh và hiểu sao có lệnh này, ông ta ra lệnh cho các tàu dưới quyền phóng hết tốc lực để đáp ứng lệnh nhận được. Rõ ràng, ông ta cũng đang lo lắng. Cũng biết rằng hệ thống radar SPY trên tàu có thể pháp hiện ra máy bay tàng hình, như ngườ Mỹ đã thử nghiệm để chứng minh, các tàu chiến của ông ta rất mạnh và máy bay Mỹ sẽ không nhẹ tay. Điều khiến ông ta lo lắng là lần đầu tiên đất nước phải phản ứng thụ động trước các bước đi của người Mỹ. Ông ta hy vọng đây chỉ là tạm thời

• • •

“Thú vị đấy” Jones nhận xét tức thì. Các đường theo dõi vừa lập lai vài phút trước, nhưng chỉ có 2 con tàu, có lẽ nhiều hơn 2 con tàu theo đội hình gần nhau, tạo tiếng ồn và thay đổi hành trình đi về hướng bắc

“Tàu mặt nước, cmn chắc chắn rồi” OT 2/c Boomer nhận xét “có vẻ như nó đang…”anh dừng lại ngay khi Jones khoanh một đường theo dõi khác bằng bút đỏ

“Và đó là 1 chân vịt, hơn 30 hải lý/ giờ, có nghĩa là những con tàu chiến này đang vội lắm” Jones bước qua điện thoại và gọi cho ComSubPac “Bart? Jones đây. Chúng ta có một tình huống ở đây, về đội tàu đang hoạt động quanh Pagan”

“Nó làm sao?” Mancuso hỏi

“Bọn họ có vẻ đang chạy tốc độ cao về phía bắc. Chúng ta có ai đó đang đợi không?” Rồi Jones nhớ ra vài yêu cầu về vùng biển quanh Honshu. Mancuso không nói với anh mọi thứ, nhưng những câu hỏi này phải chăng liên quan đến kế hoạch chiến đấu? Cái cách anh ấy tránh câu hỏi sẽ là câu trả lời thực sự, viên nhà thầu dân sự nghĩ

“Cậu có thể vạch tuyến đường không cho tôi không?”

Chính xác. “Cho tôi chút thời gian, 1 tiếng nhé? Dữ liệu vẫn còn hơi lộn xộn, thuyền trưởng” Jones để ý bên kia không quá thất vọng với câu trả lời này “Vâng, sir, chúng tôi sẽ cập nhật báo cáo”

“Làm tốt lắm, Ron”

Jones đặt điện thoại xuống, nhìn quanh “Chief? Hãy bắt đầu vẽ mấy đường theo dõi này” Anh nghĩ, đâu đó ở phía bắc đã có ai đó đợi sẵn. Anh tự hỏi đó có thể là ai, và câu trả lời đột ngột hiện ra trong đầu

• • •

Giờ đây thời gian đang chống lại họ. Hiroshi Goto mở phiên họp nội cách lúc 10.00 sáng, giờ địa phương, ứng với nửa đêm ở Washington. Rõ ràng người Mỹ đang trở nên nghiêm túc, dù một số thành viên nội các cho rằng đây chỉ là một chiến thuật đàm phán, rằng họ phải thể hiện một số sức mạnh để giành lợi thế trên bàn đàm phán. Phải, họ đã đánh bại hệ thống phòng không, nhưng cũng chỉ có thế. Người Mỹ không thể và sẽ không phát động các cuộc tấn công có hệ thống chống lại Nhật. Quá rủi ro để làm điều đó. Thứ nhất, Nhật Bản có tên lửa mang đầu đạn hạt nhân. Thứ hai, Nhật có hệ thống phòng không tinh vi bất chấp các sự kiện xảy ra vào đêm hôm trước. Thứ 3, và sau đó là một phép tính đơn giản. Mỹ sẽ cần bao nhiêu máy bay ném bom để có thể tấn công Nhật Bản ngay cả khi không gì ngăn được họ? Kế hoạch ném bom có thể kéo dài bao lâu? Về mặt chính trị, Hoa Kỳ có dám làm thế không? Các thành viên nội các cho rằng, câu trả lời cho tất cả các câu hỏi này đang nghiêng về phía có lợi cho đất nước họ, và mắt của họ vẫn đang hướng về mục tiêu cuối cùng, chiến thắng đang ở trong tầm mắt rồi, và ngoài ra, mỗi người trong phòng này đều có hậu trường riêng của mình vốn đảm bảo sẽ làm mọi thứ thích hợp. Họ biết, ngoại trừ Goto, hậu trường của ông ta hiện đang ở đâu đó

Tạm thời, ĐSQ Nhật tại Washington sẽ phản đối mạnh mẽ cuộc tấn công của Mỹ vào Nhật Bản và lưu ý đây không phải là hành động hữu ích và rằng Nhật Bản sẽ không nhượng bộ thêm cho đến khi họ dừng lại, rằng một cuộc tấn công vào lục địa Nhật Bản sẽ được coi là một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng, xét cho cùng, Nhật Bản đã không trực tiếp tấn công các lợi ích chính của Hoa Kỳ….chưa. Mối đe dọa đó, không che dấu, chắc chắn sẽ khiến họ có lý trí và nhận định tình hình tốt hơn

Goto gật đầu đồng ý với các đề xuất, mong hậu trường của ông ta sẽ ủng hộ ông ta, biết rõ Yamata đã vượt mặt ông ta để nói chuyên trục tiếp với các sỹ quan bên quốc phòng. Ông ta phải nói chuyện với Raizo về chuyện đó

“Và nếu họ quay lại thì sao?” ông ta hỏi

“Đêm nay chúng tôi sẽ báo động toàn lực lượng phòng vệ ở mức cao nhất và khi mấy tàu khu trục về đến cảng, dàn phòng thủ của chúng ta sẽ vững chắc như trước đây. Phải, họ đã thể hiện sưc mạnh Mỹ, nhưng họ không bay vượt qua lãnh thổ của chúng ta”

“Chúng ta phải làm nhiều hơn thế” Goto nói, nhớ lại những chỉ dẫn mà ông ta nhận được “Chúng ta cần tăng sức ép lên Hoa Kỳ bằng cách tiết lộ vũ khí tối tân của mình”

“Không” một bộ trưởng khác tức thì phản đội “Chuyện đó sẽ khiến Nhật Bản hỗn loạn!”

“Nó cũng khiến Mỹ hỗn loạn” Goto trả lời, nhưng những người trong nội các cho rằng giọng ông ta không còn mạnh mẽ. Một lần nữa, họ lại hiểu rằng Goto chỉ là một cái loa, ra lệnh theo chỉ dẫn của một người khác. Họ đã biết đó là ai “Điều đó sẽ buộc họ phải thay đổi tông giọng trong các cuộc đàm phán”

“Cũng dễ có khả năng buộc họ phải xem xét một cuộc tấn công tàn sát vào chúng ta”

“Họ có quá nhiều thứ để mất” Goto khăng khăng

“Thế chúng ta thì không à?” viên bộ trưởng cãi lại, tự hỏi không rõ ông ta trung thành với hậu trường của mình đến mức nào và trung thanh với đất nước đến mứ nào “Chuyện gì xảy ra nếu họ tấn công trước?”

“Họ không thể. Họ không có vũ khí làm điều đó. Tên lửa của chúng ta được cất dấu rất cẩn thận”

“Phải và hệ thống phòng không của chúng ta cũng bất khả chiến bại đấy” một vị bộ trưởng khác khịt mũi

“Có lẽ điều tốt nhất là hãy để đại sứ của chúng ta đề nghị rằng chúng ta có thể tuyên bố sở hữu vũ khí hạt nhân. Có lẽ thế là đủ rồi”, vị bộ trưởng thứ 3 đề nghị và Goto, bất chấp lời chỉ đẫn nhận được, gật đầu đồng ý

• • •

Phần khó nhất là giữ ấm. Đội bay nằm trên sườn đồi ảm đạm này, và dù được trang bị đầy đủ để chống lạnh, nhưng thời tiết vẫn lạnh khủng khiếp, Richter xấu hổ nhét mình trong túi ngủ trong khi các lính Ranger phải duy trì cảnh giác và canh gác xung quanh sân bay gồ ghề mà họ đã thiết lập trên sườn núi băng giá này. Lo lắng chính của anh là có thể xảy ra lỗi hệ thống tại một trong 3 chiếc máy bay. Mặc dù trong máy bay có thiết bị dự phòng nhưng nếu hỏng một số thiết bị đặc biệt thì không thể sửa chữa được. Lính Ranger biết cách tiếp nhiên liệu cho máy bay và cách nạp vũ khí, nhưng cũng đến thế mà thôi. Richter quyết định giao cho họ phụ trách an ninh mặt đất. Nếu khoảng 1 trung đội xuất hiện trên vùng đất cao này, họ sẽ bị tiêu diệt. Các lính Ranger có thể tiêu diệt mọi kẻ xâm nhập nhưng một cuộc gọi vô tuyến duy nhất có thể gọi đến một tiểu đoàn trong vài giờ, vì vậy đừng nghĩ đến việc trốn thoát mà còn sống. Anh nghĩ, các chiến dịch đặc biệt chỉ được tính là tốt nếu thành công, nếu không thì mọi thứ vô dụng, quân đội là thế. Nhưng tình hình hiện tại thì độ an toan mỏng toan như tờ giấy có thể nhìn xuyên qua. Viên phi công tự nhắc mình, còn câu hỏi rút ra khỏi đây thế nào nữa. Anh cảm thấy đáng nhẽ mình nên gia nhâp hải quân thì hơn

• • •

“Ngôi nhà đẹp đấy”

Quy tắc thời chiến khác thời bình, Murray tự nhủ. Công việc dễ dàng hơn với sự trợ giúp của máy tính, một sự thật mà FBI tìm hiểu hơi chậm. Đội lần này của ông gồm những đặc vụ trẻ, nhiệm vụ đầu tiên không quá phức tạp, chỉ cần kiểm tra lịch sử tín dụng của anh ta và lấy địa chỉ. Căn nhà đó không hề rẻ, và một nhân viên cấp cao của liên bang sẽ phải tiết kiệm từng xu trong nhiều năm để được sở hữu nó. Ông thấy Cook không phải là người làm việc tiết kiệm đó. Người đàn ông đó gửi tiền ở ngân hàng First Virginia và FBI đã truy cập hồ sơ ngân hàng, không thể nhầm lẫn, giống như làm với hầu hết mọi người, Christopher Cook có nguồn thu nhập chủ yếu là tiền lương trả mỗi hai tuần và tiết kiệm được hơn 14.000usd, có lẽ là để chi trả học phí cho bọn trẻ, và Murray biết, đó là khía cạnh ngu ngốc của sự lạc quan, tiền không phải vấn đề lớn trong giáo dục ở Mỹ. Quan trong hơn, sau khi chuyển đến ngôi nhà mới, anh ta không động đến khoản tiết kiệm này. Anh ta có một khoản vay thế chấp, nhưng khoản này ít hơn 200.000usd, và với 180.000usd tiền có được từ bán căn nhà trước, dư ra một khoản thiếu hụt lớn mà hồ sơ ngân hàng không thể giải thích. Số tiền kia đến từ đâu? Một cuộc gọi đến IRS để tìm hiểu về khả năng trốn thuế, và thu được thêm hồ sơ máy tính cho thấy Cook không có thu nhập hộ gia đình nào khác để giải thích được số tiền này; kiểm tra thêm về thế hệ trước thì cho thấy cả bố mẹ Cook đều đã qua đời, không để lại tài sản thừa kế. Kiểm tra kỹ hơn thì cho thấy các xe ô tô đều được trả xong, một chiếc xe 4 năm và một chiếc Buick mới mua gần đây đều được mua bằng tiền mặt. Những gì họ đang thấy là một người đang sống vượt quá khả năng của mình. Mặc dù điều này trước đây thường bị các chính phủ bỏ qua khi điều tra các vụ gián điệp, nhưng gần đây đã bắt đầu nhận thức về nó.

“Thế nào?” Murray hỏi người dưới quyền

“Chưa hẳn là một vụ án, nhưng chắc cmn là anh ta có mùi” viên đặc vụ cấp cap nghĩ “Chúng tôi càn ghé thăm vài ngân hàng và xem xét thêm hồ sơ. Để làm như vậy cần phải có lệnh của tòa án, nhưng họ biết phải đến gặp thẩm phán nào. FBI luôn biết thẩm phán nào là thẩm phán tốt và thẩm phán nào là xấu.

Tất nhiên, kiểm tra tương tự cũng áp dụng cho Scott Adler, họ thấy ông đã ly hôn, sống một mình trong một căn hộ ở Georgetown, trả tiền cấp dưỡng cho vợ con, lái một chiếc xe đẹp, nhưng mặt khác lại bình thường. Ngoại trưởng Hanson từng là luật sư nhiều năm và sống khá tốt, khó ai mà có thể mua chuộc được ông. Các cuộc kiểm tra lý lịch rộng rãi đối với các quan chức chính phủ và thực hiện lại các cuộc đánh giá an ninh không tìm thấy điều gì không phù hợp ngoại trừ việc mua xe và nhà gần đây của Cook. Theo hướng này, họ sẽ tìm thấy một tấm séc rút tiền mặt từ một ngân hàng giải thích lý do tại sao mua nhà lại dễ dàng như vậy. Các ngân hàng có lợi thế này. Ngân hàng lưu giữ hồ sơ về mọi thứ, và nó luôn ở trên giấy, và luôn có manh mối.

“Được rồi, chúng ta sẽ tiếp tục điều tra dựa trên giả thuyết anh ta là cậu bé đó” Phó giám đốc FBI nhìn quanh nhóm đặc vụ sáng sủa thông minh, vốn giống ông, cũng không tin khả năng Barbara Linders đã uống thuốc như bác sỹ yêu cầu lại uống ly Brandy mà Ed Kealty đưa. Họ bối rối cũng chẳng kém gì ông. Murray nghĩ, cũng không hẳn là điều xấu. Bạn phải làm việc chăm chỉ để khôi phục lại sự tín nhiệm sau khi mắc lỗi

• • •

Jackson cảm nhận được cú húc nặng lề khi máy bay đáp xuống tàu sân bay, rồi sau đó giảm tốc nhanh chóng của dây hãm khi anh bị đập mạnh vào ghế hành khách quay mặt về phía sau của COD. Anh nghĩ, một trải nghiệm tồi tệ nữa đã qua. Anh thích tự mình lái máy bay hạ cánh xuống tàu sân bay hơn, cảm thấy không thoải mái khi trao mạng sống của mình cho một trung úy dưới hai mươi tuổi, howjc có lẽ đso là cách bọn họ đang nhìn vị tướng bây giờ. Anh cảm thấy máy bay rẽ phải, đi về phía một khoảng trống trên sàn đáp và ngay khi cửa mở, anh vội vã nhảy ra ngoài. Một thủy thủ bong làm động tác chào, chỉ vào một cánh cửa mở trong cấu trúc hình đảo của con tàu. Chuông tàu ở đó, và ngay khi anh bước vào, một lính thủy đánh bộ giơ tay chào và một sỹ quan quản lý boong bấm chuông, thông báo trên hệ thống 1-MC (hệ thống phát thanh trên tàu) “Tư lệnh lực lượng đặc nhiệm 77 đã đến”

“Chào mừng lên tàu, sir” Bud Sanchez cười ngoác miệng, vẫn mặc nguyên bộ đồ bay “Sir, thuyền trưởng đang ở trên cầu”

“Vậy thì bắt đầu làm việc nào”

“Chân thế nào, Robby?” lên đến cầu thang thứ 3, CAG vừa đi vừa hỏi

“Nếu ngồi lâu sẽ không cử động được” đường đi mất nhiều thời gian quá. Sau khi được thông báo ngắn gọn tại Trân Châu Cảng, anh đáp máy bay của Lực lượng Không quân đến Eniwetok, rồi đợi chiếc C-2A đưa đến chỉ huy phi đội. Jackson miễn nhiễm với jaglag (chứng rối loạn do khác múi giờ), nhưng sau một chuyến bay dài, Jackson đã kiệt sức. Nhìn vào hướng mặt trời, anh nghĩ giờ chắc đang buổi trưa

“Đây không phải là câu chuyện bịa cho có đấy chứ?” Sanchez hỏi

“Không nói đâu, Bud, cho đến khi chúng ta đến đó” Jackson chờ cho một viên lính thủy đánh bộ mở cửa để bước vào. Chân của anh thực sự tê, thêm một nhắc nhở anh rằng hoạt động bay giờ đã quá sức với anh

“chào mừng lên tàu, sir” vị CO nói, đang xem đống điện tín ngẩng đầu lên

Tiếng gầm rú của các động cơ đốt sau báo với Jackson rằng Johnnie Reb đang tiến hành các hoạt động bay và anh nhanh chóng nhìn về phía trước thấy một chiếc Tomcat đang cất cánh từ máy phóng phía trước. Con tàu sân bay này đang ở giữa Carolines và Wake. Đảo Wake tương đối gần với quần đảo Marianas và vì lý do đó nó khó được sử dụng. Wake có một sân bay tốt, vẫn được Không quân yểm trợ. Mọi người bên ngoài chỉ nghĩ Eniwetok chỉ là một sân bay tạm thời, và vì vậy vỏ bọc này sẽ thuận tiện cho họ hơn và do đó nó được biến thành một căn cứ bay bí mật, dù bảo trì máy bay ít thuận lợi hơn

“Được rồi, sau khi tôi rời Trân Châu Cảng thì có gì xảy ra không?” Jackson hỏi

“Có vài tin tốt” vị CO đưa qua một trong những điện tín trên bàn ông

• • •

“Tệ quá” Jones nói, cúi xuống kiểm tra đường đi của tàu theo sonar

“Bọn họ chắc chắn rất vội” Mancuso đồng ý, dùng mắt đo tốc dộ và khoảng cách, tình huống càng khẳng định sự nghi ngờ của Jones

“Ai đang đợi bọn họ?”

“Ron, chúng tôi không thể…”

“Sir, tôi không thể giúp được gì nhiều nếu anh không cho tôi biết” Jones hợp lý nói “Anh nghĩ tôi là một rủi ro an ninh hay gì đó không?”

Mancuso nghĩ một chút rồi trả lời “Tennesssee đang nằm sẵn chờ ở Eshunadaoki Seamount, hỗ trợ một chiến dịch đặc biệt sẽ tiến hành trong vòng 24 giờ tới”

“Và phần còn lại của các tàu lớp Ohio?”

“Vừa rời khỏi đảo san hô Ulithi, hướng về phía bắc, tốc độ hơi chậm hơn một chút. Lực lượng SSN (tàu ngầm tấn công nhanh) sẽ hỗ trợ tàu sân bay đó. Các tàu lớp Ohio sẽ sớm vào vị trí” Jones nghĩ, sắp xếp hợp lý. Các tàu ngầm mang tên lửa đạn đạo hạt nhân quá chậm chạp trong việc hợp tác với hạm đội tàu sân bay, điều này anh đã thấy trên SOSUS, nhưng chúng rất lý tưởng trong việc luồn sâu vào tuyến tuần tra của tàu SSK….miễn là các thuyền trưởng giỏi việc này. Luôn có những vấn đề cần xem xét

“Mấy con tàu khu trục của Nhật sẽ đi qua đầu Tennessee ngay…”

“Tôi biết”

“Cậu còn thông tin gì cần cho tôi biết không?” vị ComSubPac cáu kỉnh

Jones dẫn anh qua bản đồ treo trên tường. Hiện giờ có 7 con SSK được đánh dấu bằng các vòng tròn trên bản đồ, chỉ còn một con đánh dấu “?”. Con tàu đó, họ thấy dấu vết trên lối đi giữa điểm cực bắc của quần đảo Marinanas, gọi là Moug và đảo Iwo Jima, đảo nổi tiếng nhất thuộc quần đảo Bonins

“Chúng tôi đang cố gắng tập trung vào con này” Jones nói “Tôi tìm thấy một vài dấu hiệu đáng chú ý, nhưng chúng không chính xác. Dù vậy, nếu tôi là họ thì tôi cũng chọn khu vực đó”

“Tôi cũng thế” Chambers xác nhận. Người Mỹ có thể thiết lập một đường tuần tra tàu ngầm ở cả hai bên eo biển Luzon Strait, cố gắng chặn các chuyến tàu chở dầu đến Nhật. Tuy nhiên, đó là một quyết định chính trị. Hạm đội Thái Bình Dương không có quyền tấn công các tàu thương mại Nhật và bên tình báo có báo cáo rằng ngay lúc này hầu hết các tàu chở dầu ra vào lúc này đều treo cờ thương mại, các cuộc tấn công vào những tàu này sẽ châm ngòi cho các cuộc tranh luận chính trị. Chúng ta không thể mạo hiểm xúc phạm Liberia, Mancuso nhăn nhó tự nhủ. Phải không?

“Tại sao mấy tàu mặt nước đó phải chạy hết tốc lực quay về thế?” Jones hỏi. Có vẻ rất không hợp lý khi làm vậy

“Đêm qua chúng ta đã giáng một đòn đau vào hệ thống phòng không của Nhật”

“Được rồi, vậy họ sẽ đi về phí tây quần đảo Bonins…điều có có nghĩ là tôi sẽ sớm mất dấu họ. Dù sao thì tốc độ tối ưu của đám này là 32 hải lý/giờ, hướng đi vẫn hơi hỗn loạn, nhưng chắc chắn là đang hướng về nhà” Jones ngừng lại một chút “Chúng ta sẽ khiến bọn họ phải chóng mặt, hả?”

Mancuso cho phép mình mỉm cười khi nghe thấy câu hỏi đó “Như mọi khi thôi”