← Quay lại trang sách

Chương 44 GIẢI QUYẾT TẬN GỐC

“Có nhất định phải theo cách này không?” Durling hỏi

“Chúng ta đã chạy mô phỏng 20 lần rồi” Ryan nói, lật lại dữ liệu “Tỷ lệ thành công cao, sir. Chúng ta phải loại bỏ toàn bộ chúng”

Tổng Thống nhìn lại các bức ảnh vệ tinh “Chúng ta vẫn chưa chắc 100%, phải không?”

Jack lắc đầu “Không gì có thể chắc 100%, không. Dữ liệu của chúng ta khá tốt…ý tôi là các bức ảnh vệ tinh. Người Nga cũng thấy những dữ liệu này và họ còn có nhiều lý do hơn chúng ta để muốn làm đúng. Ở đây có 10 tên lửa. Họ đào sâu xuống và khu vực này được chọn có chủ ý vì không dễ bị tấn công. Những điều này là dấu hiệu rất rõ ràng, không phải là một hoạt động đánh lừa. Vấn đề tiếp theo là phải chắc chắn chúng ta loại bỏ được toàn bộ chúng và phải làm điều đó thật nhanh”

“Tại sao?”

“Vì bọn họ đang chuyển tàu về bờ biển gần nhà để đảm bảo sẽ phát hiện máy bay xâm nhập”

“Không còn cách nào khác sao?”

“Không, thưa tổng thống. Nếu định hành động, thì phải hành động đêm nay” và đêm nay, Ryan nhìn đồng hồ, đã bắt đầu ở bên kia địa cầu

• • •

“Chúng tôi phản đối mạnh mẽ Hoa Kỳ đã tấn công đất nước chúng tôi” viên đại sứ bắt đầu “Chúng tôi đã luôn kiềm chế để không làm những điều như vậy và chúng tôi mong sẽ nhận được hành động tương tự từ phía Hoa Kỳ”

“Ngài Đại Sứ, tôi không được tham vấn về các chiến dịch quân sự. Quân đội Hoa Kỳ đã phát động một cuộc tấn công vào lục địa Nhật Bản à?” Adler trả lời bằng một câu hỏi

“Ông biết khá rõ họ đã làm gì và ông cũng phải biết rằng đó là dấu hiệu báo trước của một cuộc tấn công toàn diện. Quan trọng là ông phải hiểu…”nhà ngoại giao tiếp tục “rằng một cuộc tấn công kiểu này có thể sẽ gây ra những hậu qua nghiêm trọng” Ông ta để cho cụm từ đó lơ lửng trong không khí như một đám khí ddoocjj. Adler chờ một lúc mới trả lời

“Trước tiên, tôi muốn nhắc ông rằng chúng tôi không khơi mời cuộc xung đột này. Tôi cũng muốn nhắc thêm một điều nữa, rằng đất nước ông đã tấn công có chủ tâm làm tê liệt nền kinh tế của chúng tôi…”

“Cũng giống như điều các ông đã làm!” viên đại sứ văn lại, thể hiện cơn giận dữ dường như để che đậy chuyện gì đó

“Xin thứ lỗi, sir, nhưng tôi tin rằng giờ đến lượt nói nói” Alder kiên nhẫn đợi viên đại sứ bình tĩnh trở lại, dường như cả đêm chẳng ai ngủ ngon “Tôi muốn nhắc thêm một điều nữa là đất nước các ông đã giết lính Mỹ và nếu ông mong đợi chúng tôi phải tự kiềm chế, không thực hiện các hành động phản ứng thích hợp, vậy thì các ông đã sai”

“Chúng tôi chưa bao giờ tấn công vào lợi ích quan trọng của Hoa Kỳ”

“Tự do và an ninh của công dân Mỹ là lợi ích quan trọng nhất của đất nước chúng tôi, sir”

Rõ ràng là bầu không khí đàm phán đang trở nên hỗn loạn, lý do cho sự thay đổi này cũng rõ ràng chẳng kém. Hoa Kỳ đang thực hiện môt số hành động và rõ không phải là hành động nhỏ. Các cuộc đàm phán diễn ra trên tầng cao nhất của tòa nhà Bộ Ngoại giao, nơi nhân sự của cả hai bên dường như được tạc từ đá. Không ai muốn để lộ bất cứ điều gì trong cuộc họp chính thức, thậm chí còn chẳng chớp mắt. Khi các nhà lãnh đạo của cả hai phái đoàn lần lượt phát biểu, họ có thể quay đầu lại một chút, nhưng không hơn gì thế. Khuôn mặt vô cảm của họ thậm chí sẽ được ngưỡng mộ bởi những tay đánh bạc chuyên nghiệp – nhưng thực ra họ cũng đang đánh bạc, dù không có thẻ và xúc xắc trên tay. Các cuộc thảo luận chưa bao giờ đi quá xa thế này từ phiên họp đầu tiên bàn về việc trao trả quyền sở hữu quần đảo Marianas

“Chúa ơi, Scott” Cook nói, bước qua cánh cửa ra ban công. Nhìn vòng thâm quầng quanh mắt, anh ta biết Scott có lẽ đã bận cả đêm qua, có lẽ ở Nhà Trắng. Lý do chính có lẽ là mớ hỗn độn hiện tại. Các phương tiện truyền thông đang nói về con tàu chiến bị tê liệt tại Trân Châu Cảng, và TV hiện cũng đưa tin từ Saipan và Guam, với những người phát biểu có giọng nói ngụy trang và khuôn mặt che lại- một mặt họ muốn trở thành công dân Mỹ thế nào, mặt khác họ cũng sợ hãi thế nào nếu vẫn còn ở trên quân đảo khi cuộc phản công nổ ra. Chính những thông tin khác nhau này khiến dư luận hoang mang và nhiều ý kiến chia rẽ, dù đa số bày tỏ sự phẫn nộ trước những gì xảy ra và thiểu số nhỏ hơn vẫn hy vọng giải quyết tranh chấp thông qua giải pháp ngoại giao. Nếu có thể. Cuộc thăm dò của Washington Post / ABC đã công bố vào sáng nay, 46% người được hỏi cho biết rất ít hy vọng. Tuy nhiên, Nhật Bản vẫn chưa giở con bài vũ khí hạt nhân, vì sợ người dân cả hai nước sợ hãi nên cả hai bên đều chưa muốn công bố. Các nhà đàm phán đã hy vọng về một giải pháp hòa bình cho tranh chấp, nhưng hy vọng đó đã tan biến trong vòng hai giờ

“Giờ thì nó bị ảnh hưởng bởi chính trị rồi” Adler giải thích, quay lại và thở ra một hơi dài để giải tỏa lo lắng “Chris, chuyện phải xảy ra rồi”

“Còn vũ khí hạt nhân của họ thì sao?”

Viên thứ trưởng khó khăn nhún vai “Chúng ta không nghĩ bọn họ lại điên đến mức đó”

“Chúng ta không nghĩ sao? Thiên tài nào đưa ra kết luận đó?” Cook hỏi

“Ryan, còn ai nữa” Adler dừng lại “Cậu ta đang phụ trách toàn bộ việc này. Cậu ta nghĩ bước tiếp theo là phong tỏa…chà, tuyên bố một khu vực cấm hàng hải, giống như Anh đã từng làm với quần đảo Falklands. Cắt nguồn dầu của họ” Adler giải thích

“lặp lại 1941 lần nữa sao? Tôi tưởng tên ngốc đó là một nhà sử học! điều đó sẽ khởi nguồn cho một cuộc chiến tranh thế giới đấy, nếu có ai từng quên!”

“Mối đe doa chiến tranh – chà, nếu Koga dám lên tiếng, tôi nghĩ chính phủ của bọn họ sẽ sụp đổ” Scott tiếp tục “vì vậy hãy tiếp tục tìm hiểu xem phía bên kia- ý tôi là, phía đối phương thực sự đang có kiểu sức mạnh gì”

“Chúng ta đang chơi một trò rất nguy hiểm đấy, man”

“Rõ là thế mà” Adler đồng ý, nhìn thẳng vào đôi mắt người đối diện

Cook quay người bước sang ban công đối diện. Trước đây, chuyện đó có vẻ bình thường theo quan điểm của Adler, phần bởi vì đó là quy tắc đàm phán nghiêm túc, dù có vẻ nó rất ngu ngốc, nhưng các cuộc đàm phán thực sự thường diễn ra quanh cốc cà phê hoặc trà và bánh, vì những nhà đàm phán thực sự không muốn tạo rủi ro khi đưa ra các tuyên bố …chà, đó là quy tắc, ông tự nhủ. Và đối phương cũng rất tài tình sử dụng các quy tắc này. Ông quan sát hai người nói chuyện. Viên đại sứ Nhật có vẻ lo lắng hơn nhiều so với cấp phó. Bọn họ đang thực sự nghĩ gì? Adler sẵn sàng chết để được biết. Sẽ là sai lầm khi dễ dàng coi người đàn ông đó giờ như một kẻ thù cá nhân. Ông là nhà ngoại giao chuyên nghiệp, phục vụ đất nước mình vì được trả lương và tuyên thệ. Đôi mắt của họ thoáng gặp nhau, cả hai người đều cố tình phớt lờ Nagumo và Cook, và sự thờ ơ trong nghề nghiệp bị phá vỡ trong chốc lát, nhưng chỉ trong giây lát, cả hai đều hiểu rằng họ đang nói về chiến tranh, về sự sống và cái chết, những vấn đề do người khác áp đặt lên mình. Khoảnh khắc đồng tình với nhau một cách kỳ lạ khi cả hai đều tự hỏi làm sao mà mọi thứ đổ vỡ đến mức này và kỹ năng chuyên môn của họ đã bị người khác lợi dụng một cách thô thiển đến mức nào

“Đó sẽ là một hành động rất ngu ngốc” Nagumo cười gượng gạo

“Nếu anh có cách liên lạc với Koga, tốt nhất nên bắt đầu đi”

“tôi sẽ, nhưng còn quá sớm, Christopher. Chúng tôi cần thứ gì đó trao lại. Sao người bên anh không hiểu điều đó?”

“Durling sẽ không thể tái đắc cử nếu ông ta đưa 30 ngàn ông dân Mỹ ra thỏa thuận” Đó là sự thật đơn giản “Nếu điều đó có nghĩa là phải giết vài nghìn người Nhật, ông ấy cũng sẽ làm. Và có lẽ ông ấy nghĩ hành động đe dọa trực tiếp nền kinh tế của các anh là biện pháp rẻ rồi”

“Điều đó sẽ thay đổi nếu người dân Mỹ biết..”

“Và người dân Nhật sẽ phản ứng thế nào khi họ phát hiện ra?” Cook biết Nhật đủ rõ để hiểu những người đàn ông và phụ nữ bình thường trên phố luôn coi vũ khí hạt nhân là điều ghê tở. Thật thú vị, người Mỹ cũng có quan điểm tương tự. Có thể sự tỉnh táo của mọi người sắp mất đi, nhưng dường như cũng không phải là vô vọng, và không phải trong hoàn cảnh nào

“Họ sẽ hiểu rằng những vũ khí đó rất quan trọng với lợi ích mới của chúng tôi” Nagumo nhanh chóng trả lời, khiến người Mỹ ngạc nhiên “Nhưng anh đã đúng, điều quan trọng là phải làm cách nào để không bao giờ phải sử dụng đến chúng và chúng tôi phải ngăn nỗ lực của các anh giết chết nền kinh tế của chúng tôi. Mọi người sẽ chết nếu chuyện đó xảy ra”

“Seiji, xét từ những gì Boss của các anh đã nói trước đây thì mọi người đang chết rồi” Cùng với câu nói đó, hai người đều quay lại với lãnh đạo đoàn đàm phán của mình

“Thế nào?”

“Anh ta nói đang liên lạc với Koga”

FBI rõ ràng không nghĩ đến chuyện Cook dễ dàng công nhận chuyện cậu ta đã nói cho người Nhật biết về Koga, nhưng Adler biết Cook. Cậu ta đang thích thú vai trò của mình trong nỗ lực ngoại giao này, thích thú hơi quá, thích thú với tầm quan trọng tự cho là đã đạt được. Thậm chí ngay bây giờ cậu ta vẫn chưa biết mình vừa thốt ra điều gì, cứ bật ra như thế. Mặc dù nó không hẳn là bằng chứng để kết tội chắc chắn, nhưng cũng đủ để Adler tin rằng Cook chắc chắn là nguồn tiết lộ thông tin và giờ Cook cũng có khả năng rò rỉ vìa thông tin khác dù đó chỉ là những thông tin Ryan bịa ra. Adler tự nhắc bản thân rằng nhiều năm trước, khi Ryan vẫn chỉ là người ngoài cuộc được thuê để xem xét và tư vấn các quy trình của CIA, chính cậu ta đã khiến những nhân vật cấp cao nhất của tổ chức này chú ý khi phát minh ra trò Canary Trap (Xem lại cuốn ‘Trò Chơi Ái Quốc’) để xác định nguồn rò rỉ. Chà, giờ cái bẫy lại được giăng ra

Sáng nay trời lạnh nên đoàn vào sớm hơn một chút để tiếp tục đàm phán. Có thể có một số tiến bộ lần này, Adler tự nhủ.

• • •

Đại tá Michael Zacharia điều hành buổi báo cáo nhiệm vụ. Đây là một cuộc họp thường lệ dù thực tế chiếc B-2 chưa bao giờ phải thả một quả bom. Nhóm ném bom số 509 được thành lập vào năm 1944 dưới quyền chỉ huy đại tá Paul Tibbets thuộc Lực lượng Phòng không Hoa Kỳ, vị đại tá nghĩ đặt căn cứ tại Utah quê nhà là phù hợp. Chỉ huy cánh, một tướng thuộc lữ đoàn sẽ lái máy bay dẫn đầu. Vị XO của cánh sẽ lái máy bay số 2. Và với tư cách là sỹ quan phó phụ trách tác chiến, anh sẽ lái máy bay số 3. Phần của anh là phần khó chịu nhất, nhưng điều quan trọng là anh đã xem xét các quy tắc về đạo đức trong chiến tranh và quyết định rằng các thông số nhiệm vụ nằm trong giới hạn mà các luật sư và triết gia đã đặt cho các chiến binh.

Thời tiết ở Elmendorf lạnh khủng khiếp và những chiếc xe van phi hành đoàn tới những chiếc máy bay ném bom đang đợi sẵn. Tối nay họ sẽ bay với một đội phi hành đoàn gồm 3 người. Chiếc B-2 được thiết kế chỉ cho 1 phi công chính và 1 phi công phụ, nhưng vẫn dành chỗ cho sĩ quan tác chiến điện tử thứ ba vận hành hệ thống phòng thủ, mặc dù nhà sản xuất đã nhiều lần đảm bảo rằng phi công phụ đủ năng lực, thực sự, nhưng các hoạt động chiến đầu thực luôn đòi hỏi phải có độ dư an toàn, và thậm chí trước khi máy bay Spirit rời Missouri, 300 pound thiết bị cũng được bổ xung cùng với 200 pound của viên sỹ quan tác chiến điện tử

Có rất nhiều điều lạ về máy bay này. Theo truyền thống, các máy bay của Không quân Hoa Kỳ có số đuôi, nhưng máy bay ném bom B-2 thì không, vì vậy những con số này được sơn trên cửa thiết bị hạ cánh phía mũi. Là một máy bay ném bom thâm nhập, nó thường bay ở độ cao lớn hơn là độ cao thấp – tuy nhiên, vào giai đoạn giữa quá trình thiết kế, hợp đồng đã được sửa đổi để nó vẫn có khả năng bay thấp – giống như một máy bay tiết kiệm năng lượng. Là một trong những loại máy bay đắt nhất, nó kết hợp sải cánh của máy bay thân rộng DC-10 với khả năng tàng hình gần như hoàn toàn. Để ẩn mình trong bầu trời đêm, chiếc máy bay đã được sơn màu xám, giờ nó được coi là hy vọng sáng ngời để kết thúc chiến tranh và hy vọng nó sẽ hoàn thành nhiệm vụ an toàn nhất có thể. Vừa thắt dây an toàn, Zacharias nghĩ, sẽ dễ dàng hơn nếu cọi nhiệm vụ lần này chỉ là một vụ ném bom thông thường

4 động cơ GE lần lượt khởi động, chạy không tải và tiếp nhiên liệu với cùng một tốc độ, như thể chúng đang bay với tốc độ tối đa ở độ bay cao. Lúc này, phi công phụ và EWO kiểm tra hệ thống trên máy bay, nhận thấy mọi thứ vẫn bình thường. Rồi tuần tự từng chiếc, 3 máy bay ném bom lần lượt đi taxi ra đường băng

• • •

“Họ đang làm mọi thứ rất tốt” Jackson tự nhủ, giờ anh đang ở trong Trung Tâm Thông Tin Chiến Đấu trên tàu sân bay, ngay dưới sàn đáp. Kế hoạch chiến đấu tổng thể của anh cho phéo khả năng này xảy ra nhưng anh không muốn để bản thân hy vọng quá nhiều. Đối thủ nguy hiểm nhất là 4 tàu khu trục Aegis do Nhật Bản cử đến để canh giữ quần đảo Mariana. Hải Quân vẫn chưa thể đáp bại hoàn toàn hệ thống kết hợp radar- tên lửa mà theo anh ước tính sẽ khiến bên mình thiệt hại một số máy bay và phi hành đoàn, nhưng chắc chắn Hoa Kỳ sẽ có ưu thế hơn hiện tại. Đối thủ đang có những hoạt động để đối phó với những hoạt động anh có thể làm và đây luôn là kiểu chơi của kẻ thua cuộc

Robby có thể cảm thấy John Stennis đang chạy hết công suất, hướng về phía tây bắc ở tốc độ trên 30 hải lý/giờ. Anh kiểm tra đồng hồ và tự họi liệu phần còn lại của chiến dịch anh đã lập tại Lầu Năm Góc đã bắt đầu diễn ra chưa

• • •

Có một chút khác biệt, Richteer đã tăng công suất chiếc máy bay trực thăng Comanche, giống như đêm trước, tự hỏi mình có thể làm được thế này bao nhiêu lần nữa và tự nhắc nhở bản thân cần phải nhớ đến câu ngạn ngữ trong các chiến dịch quân sự – Ý tưởng hay chỉ nên sử dụng một lần – Thật tiếc cái gã nghĩ ra ý đó lại không biết đến sự thật này. Anh tự hỏi liệu đó có phải là gã lái máy bay chiến đấu của hải quân mà anh đã gặp ở Nellis vài tháng trước đó hay không. Anh đoán chắc là không. Gã đó chuyên nghiệp quá mà

Một lần nữa, các chàng lính Ranger lại túc trực với bình chữa cháy xinh xinh và một lần nữa lại chứng minh là không cần thiết và một lần nữa Richter lại cất cánh an toàn, ngay lập tức leo lên sườn núi Shuraishi-san, phía đông Tokyo, nhưng lần này có thêm 2 máy bay khác bay phía sau

• • •

“Ông ta muốn đích thân gặp Durling” Adler nói “Ông ta nói thế khi kết thúc buổi đàm phán sáng nay”

“Còn gì để nói à?” Ryan hỏi. Về cơ bản, nhà ngoại giao này phải làm công việc của ông ấy trước chứ

“Cook chính là người tiết lộ. Cậu ta nói với tôi rằng đối tượng của anh ta đang làm việc với Koga”

“Anh có…”

“Có, tôi nói với cậu ta những gì cậu dặn. thế viên đại sứ Nhật thì sao?”

Ryan nhìn đồng hồ. Thời gian không còn nhiều và anh cũng không cần sự phức tạp này nhưng anh cũng hy vọng đối phương hợp tác

“Cần thêm khoảng 90 phút. Tôi sẽ nói chuyện với Boss”

• • •

Viên sĩ quan tác chiến điện tử cũng đảm nhận trách nhiệm kiểm tra các hệ thống vũ khí. Khoang bom có ​​thể chứa 85 quả bom nặng 500 pound, nhưng về không gian, nó chỉ có thể chứa tám quả bom xuyên 2.000 pound, 8 x 3 = 24. Đây là một bài toán số học khác cho thấy rằng giai đoạn cuối cùng của nhiệm vụ phải được hoàn thành, dù nếu hoàn thành thì việc phá hủy đường vận chuyển vũ khí hạt nhân hoàn toàn không cần thiết, nhưng lệnh đưa ra và Đại tá Zacharias không phản đối. Anh chấp nhận hành động trái lương tâm

“sir, mọi thứ đều bật đèn xanh” EXO nói. Cũng không quá ngạc nhiên vì mọi vũ khí đều được đích thân kiểm tra bởi một sỹ quan vũ khí cấp cao, một trung sỹ trưởng và một kỹ sư bên nhà thầu và mỗi quả đều trải qua hàng chục cuộc thử nghiệm mô phỏng trước khi được đưa vào khoang chứa bom một cách cẩn thận. Nếu bạn muốn duy trì độ tin cậy 95% do nhà sản xuất đảm bảo, bạn phải làm điều này, và ngay cả khi làm thế, vẫn chưa đủ để đảm bảo rằng bạn sẽ không bao giờ làm sai. Họ cần thêm máy bay cho nhiệm vụ, nhưng không còn máy bay nào khác, và việc bắt ba chiếc B-2 hoạt động cùng nhau cũng đủ khó lắm rồi

“Bắt đầu nhận được vài tín hiệu mơ hồ, hướng 2-2-5, có vẻ như là một chiếc E-2” viên sỹ quan tác chiến điện tử EWO báo cáo. 10 phút sau họ xác định rằng tất cả các radar trên mặt đất ở Nhật đang hoạt động hết công suất. Cả 3 thành viên đều nghĩ, chà, đó là lý do vì sao họ làm ra thứ này

“Được rồi, cho tôi hành trình nào” Zacharias ra lệnh, kiểm tra màn hình

“1-9-0 có vẻ an toàn” Thiết bị xác định từng loại radar một. Cách thông minh nhất là tìm ra radar cũ nhất. May mắn thay, radar lâu đời nhất được Hoa Kỳ thiết kế vốn họ biết khá rõ đặc tính của nó

• • •

Trước khi các máy bay B-2 bay lên, đội máy bay Lightning lại hoạt động, lần này họ bay lặng lẽ và đơn độc, tiếp cận Hokkaido từ phía tây trong khi các máy bay ném bom tiếp tận từ phía nam. Hành động lần này mang ý nghĩa tinh thần nhiều hơn thể lực. Một trong những chiếc E-767 cất cánh, lần này nó hoàn toàn trong nội didajd và có lẽ có các máy bay chiến đấu bay gần xung quanh và chiếc E-2C kém khả năng hơn đang tuần tra bờ biển. Hiện giờ đang là khoảnh khắc khó khăn cho các phi công chiến đấu của Nhật và chắc chắn màn hình hiển thị độ đe dọa cho thấy một số chiếc Eagle đang tìm kiếm trên bầu trời bằng radar APG-70. Chà đã đến lúc khiến bọn họ trả giá. 2 chiếc máy bay F-22 rẽ nhẹ về bên phải và hướng tới 2 máy bay Eagle gần nhất

• • •

2 chiếc máy bay vẫn ở trên mật đất, 1 chiếc có giá đỡ xung quanh radome. Có lẽ chiếc máy bay này đang được kiểm tra toàn diện, Richter nghĩ, thận trọng tiếp cận từ hướng tây. Vẫn dựa vào các ngọn núi để che dấu, bất chấp 1 trong những ngọn núi có lắp đặt radar trên đó, một hệ thống phòng không rất mạnh và lớn. máy tính trên bo mạch đã vạch ra vùng tín hiệu 0 cho anh, vì vậy anh bay thấp. Anh còn cách vị trí đặt radar 300 dặm và bay dưới nó, và rồi đã đến lúc làm những việc theo đúng thiết kế của Comanche

Richter bay qua đỉnh núi cuối cùng và radar Longbow của anh quét vùng phía trước mặt. Bộ nhớ máy tính hóa lựa chọn 2 chiếc E-767 từ kho hình dạng và màn hình sẽ hiển thị vũ khí. Màn hình cảm ứng trên đầu gối trái của Richter hiển thị ký hiệu số một và hai, đồng thời xác nhận chúng là gì. Viên phi công chọn Hellfire từ danh sách vũ khí ngắn gọn, cửa khoang vũ khí mở ra và anh bắn 2 lần. Tên lửa Hellfire trượt ra khỏi ray, phóng đến căn cứ không quân dưới đồi, cách đó 5 dặm

• • •

Mục tiêu số 4 là một tòa nhà chung cư, may mắn là tầng trên cùng. ZORRO-3 tiến vào thành phối này từ phía nam, và giờ viên phi công kéo chiếc trực thăng bay ngang để không bị những người trên mặt đất nhìn thấy, nhưng muốn tìm một cửa sổ có ánh đèn. Ở đó. Không phải đèn, viên phi công nghĩ, giống như đèn hắt từ TV hơn. Dù sao cũng đủ rồi. Anh dùng chế độ thủ công để khóa ánh sáng xanh đó.

Kozo Matsuda giờ đang tự hỏi làm thế nào mà ông ta lại chui vào đống rắc rối này, nhưng câu trả lời luôn giống nhau. Ông ta đã mở rộng quá mức công việc kinh doanh và rồi buộc phải liên minh với Yamata – nhưng giờ người bạn đó đang ở đâu? Saipan? Tại sao? Họ cần ông ấy ở đây. Nội các đang vô cùng lo lắng và dù Matsuda có người của mình trong đó để làm những gì ông bảo thì cũng không tốt hơn là bao và những phát triển tình thế hiện tại cũng tệ hơn. Người Mỹ đã phá hủy phần nào hệ thống phòng không Nhật Bản, một điều bất ngờ khó chịu nhất. Chẳng nhẽ họ không hiểu cuộc chiến này phải kết thúc sao, quần đảo Marianas sẽ được đảm bảo an ninh một lần cho mãi mãi và người Mỹ buộc phải chấp nhận sự thay đổi này, không phải sao? Có vẻ như sức mạnh mới là điều duy nhất họ hiểu, nhưng trong khi Matsuda và đồng nghiệp của ông ta nghĩ họ có khả năng sử dụng vũ lục thì người Mỹ vẫn không nản lòng như họ hy vọng

Chueyenj gì sẽ xảy ra nếu hộ…chuyện gì sẽ xảy ra nếu họ không chiu nhượng bộ? Yamata-san đảm bảo rằng họ phải nhượng bộ, nhưng ông ấy cũng đảm bảo phá hủy hệ thống tài chính của họ và bằng cách nào đó mấy tên khốn đó đã đảo ngược được tình thế, theo cách tinh tế hơn cả thanh bảo kiếm của Mushashi mà ông ta đang xem trên TV đêm muộn lúc này. Giờ bọn ông ta cũng không còn lối thoát. Hoặc họ phải kiên trì, hoặc tất cả phải đối mặt với thảm họa còn tệ hơn cả…những phán đoán sai lầm của ông ta suýt gây thảm họa sụp đổ cho cả tập đoàn. Phán đoán sai lầm ư? Matsuda tự hỏi. Chà, phải, nhưng bằng cách liên mình với Yamata, ông ta đã sống sót và nếu vị đồng nghiệp đó quay lại Tokyo và hỗ trợ bọn họ điều khiển chính phủ đi đúng hướng, biết đâu có thể…

Kênh truyền hình trên TV chợt thay đổi. Thật lạ. Matsuda cầm điều khiển và kiểm tra lại. Rồi nó lại thay đổi

• • •

Mười lăm giây sau, phi công của ZORRO-3 đã kích hoạt tia laser hồng ngoại dẫn đường cho tên lửa chống tăng tấn công mục tiêu. Máy bay trực thăng Comanche ở chế độ di chuột tự động để anh có thể điều khiển vũ khí bằng tay. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng tần số của chùm tia hồng ngoại này sẽ giống tần số của điều khiển từ xa, một thiết bị đơn giản mà con anh sử dụng ở nhà để điều chỉnh TV từ Nickelodeon sang kênh Disney Channel

• • •

Cái thứ chết tiệt này! Matsuda lần thứ 3 bật lai kênh, nhưng nó vẫn quay trở lại kênh phát sóng tin tức. Ông ta đã không xem bộ phim này trong nhiều năm rồi, cái TV chết tiệt bị làm sao vậy? Đây vẫn là một chiếc TV màn hình lớn do chính công ty ông ta sản xuất. Nhà công nghiệp bước xuống giường và bước gần tới TV, hướng điều khiển từ xa vào thẳng bộ đầu từ phía trước TV. Và nó lại thay đổi

“Bakayaro!/ Đồ Khốn!” ông ta gào lên, quỳ gối trước TV và thay đổi kênh bằng thủ công, và một lần nữa nó lại quay trở về kênh tin tức. Đèn trong phòng ngủ tắt, và vào giây cuối cùng, Matsuda nhìn thấy một hàng rào màu vàng nhấp nháy trên màn hình TV. Phản quang? Phản quang của cái gì? Ông ta quay đầu lại và nhìn thấy một đốm lửa màu vàng hình bán nguyệt đang tiến về phía cửa sổ của mình, và trong tích tắc, tên lửa Hellfire bắn trúng chùm tia chữ I bằng thép ngay cạnh giường

• • •

ZORRO-3 quan sát vụ nổ trên tầng cao nhất của căn hộ và nhanh chóng rẽ sang trái để theo dõi mục tiêu tiếp theo. Đây thực sự là việc hay, viên phi công nghĩ, thậm chí còn thú vị hơn so với vai trò nhỏ mà anh đảm nhiệm trong lực lượng đặc nhiệm NORMANDY sáu năm trước đó. Anh chưa bao giờ thực sự muốn trở thành một kẻ giết người, nhưng anh đã ở đây, làm công việc đó. Lần bắn thứ 2 cũng tương tự như lần đầu tiên. Anh phải chơp mắt để nhìn rõ, nhưng anh chắc chắn không ai trong vòng hai mươi mét tính từ điểm tên lửa sẽ sống sót

• • •

Tên lửa Hellfire đầu tiên đã khiến chiếc máy bay AWACS và phi hành đoàn bay vòng quanh. Thật may mắn là nó đã bắn trúng mũi chiếc E-767 và vụ nổ có thể khiến vài người trong số họ thiệt mạng, Richter nghĩ. Giống như tên lửa đầu tiên, được dẫn đường hoàn toàn bằng máy tính, tên lửa thứ hai đã thổi bay phần đuôi của một máy bay khác. NGười Nhật giờ chỉ còn 2 máy bay và có lẽ đang ở đâu đó và anh không thể làm được điều gì hơn. Họ thậm chí sẽ không quay trở lại đây, nhưng để đảm bảo, Richter quay lại, lựa chọn khẩu pháo, và đánh lạc hướng vị trí radar phòng không trên đường thoát ra ngoài.

• • •

Binichi Murakami vừa rời khỏi tòa nhà sau cuộc nói chuyện dài với Tanaka Itagake. Ông ta sẽ gặp các bạn của mình trong nội các ngày mai và khuyên họ nên dừng cơn điên rồ này lại trước khi quá muộn. Phải, đất nước ông ta có tên lửa hạt nhân nhưng chúng được chế tạo với hy vọng không bao giờ phải sử dụng đến. Và bây giờ, ngay cả ý tưởng thông báo về sự hiện diện của những vũ khí này ở trên đất Nhật Bản – thực tế là trên mấy hòn đảo của Nhật – cũng đe dọa chính phủ liên minh chính trị của Goto, và ông ta giờ cũng hiểu rằng bạn có thể ra lệnh cho các chính trị gia trước khi họ nhận ra mình nắm trong tay bao nhiêu quyền lực

Một người vô gia cư trên phố là ý nghĩ cứ hiện đi hiện lại trong đầu ông ta. Nhưng ngay cả khi đó thì ông ta cũng không nên bị lung lay theo quan điểm của Yamata. Nhưng ông ta tự nhủ, chuyện đã xảy ra rồi. Bất chợt bầu trời trở nên sáng bừng trên đầu. Vệ sỹ của Murakami đứng ngay bên cạnh, đẩy ông ta nằm xuống đất ngay kế bên chiếc ô tô cũng đang vỡ kính rơi xuống trên người họ. Thậm chí trước khi vụ nổ thực sự kết thúc, ông ta đã nghe thấy tiếng vọng từ vài cây số

“Đây là cái gì?” Ông ta cố gắng hỏi, nhưng khi di chuyển, ông ta cảm thấy chất lỏng trên mặt và đó là máu từ tay viên vệ sỹ, bị kính cắt. Người đàn ông đó mím chặt môi, giữ lòng tự trọng nhưng bị thương rất nặng. Murakami giúp anh ta vào xe và ra lệnh cho tài xế chạy nhanh đến bệnh viện gần nhất. Ngay khi người đàn ông đó gật đầu làm theo mệnh lệnh thì một ánh chớp khác trên bầu trời lóe lên

• • •

“Thêm 2 con hải cẩu con nữa” viên trung tá lẩm bẩm. Ông bắn tên lửa Slammers ngay sau bọn họ cách chưa tới 5 dặm và chỉ có con Eagle cố gắng né tránh, nhưng quá muộn, tuy vậy viên phi công vẫn kịp phóng ra để rơi xuống đất. Hiện tại thế là đủ. Ông quay Lightning về hướng đông bắc và bay ở tốc độ Mach 1.5. Tổ bay gồm 4 chiếc xé toạc hệ thống phòng không của Hokkaido, và phía sau họ, lực lượng phòng không Nhật Bản đang điều máy bay lên để lấp chỗ trống, giúp ông hoàn thành nhiệm vụ đêm nay. Suốt nhiều năm qua, viên trung tá thường nói với những người chịu nghe ông rằng chiến đấu thực sự không bao giờ công bằng và ông thường cười phá lên vào những câu tục ngữ tàn nhẫn mô tả trận trận chiến giữa máy bay tàng hình và máy bay thông thường. Giết hải cẩu con. Nhưng chúng không phải hải cẩu, và cũng không giống như giết người, viên sỹ quan bực mình vì phải làm những gì nghĩa vụ yêu cầu

• • •

Sỹ quan tác chiến điện tử (EWO) dẫn đường giữa 2 radar phòng không, cách chiếc E-2C chưa đầy 200 dặm. Có đủ các cuộc điện đàm radio, rôm rả và phấn khích, từ các trạm mặt đất tới máy bay chiến đấu, đều ở phía bắc. Bãi đậu là một thành phố nhỏ tên Arai. Chiếc B-2A đang bay ở độ cao 43000 feet, mượt mà ở tốc độ dưới 600 hải lý/giờ. Bên dưới lớp ngoài bằng vải là một lớp đồng hấp thu năng lượng điện từ đag quét qua chiếc máy bay này. Đây là một phần của thiết kế tàng hình có thể tìm thấy trong bất kỳ cuốn sách vật lý cấp 3 nào. Giống như một ăng-ten vô tuyến đơn giản, sợi dây đồng hấp thụ phần lớn năng lượng và biến năng lượng đó thành nhiệt, rồi tiêu tan trong gió đêm lạnh giá. Phần còn lại của tín hiệu chạm vào cấu trúc bên trong và được phản ánh ở một nơi nào khác, hoặc là mọi người hy vọng thế

• • •

Ryan gặp viên đại sứ và dẫn ông ta vào Cánh Tây, bao quanh bởi 5 viên mật vụ. Bầu không khí mà những nhà ngoại giao gọi là “thẳng thắn”, không có bất kỳ sự khiếm nhã nào, nhưng căng thẳng và bỏ đi những lời chào mừng vui vẻ thường thấy ở những cuộc gặp thế này. Không có cuộc nói chuyện vô thưởng vô phạt giữa hai người, và vào lúc bước vào Phòng Bầu Dục, Jack chủ yếu lo lắng xem có thêm mối đe dọa nào, nếu có, sẽ được công bố vào thời điểm không thích hợp nhất này hay không

“Ngài Đại Sứ, mời ngồi” Durling nói

“Cảm ơn, ngài Tổng Thống”

Ryan ngồi vào ghế giữa vị đại diện ngoại giao và Roger Durling, một động thái tự nhiên để bảo vệ tổng thống, nhưng không cần thiết. 2 viên mật vụ đã vào và sẽ không rời khỏi phòng này. Một người đứng ở cửa, người khác đứng ngay phía sau viên đại sứ

“Tôi hiểu rằng ông có điều gì đó muốn nói với tôi” Durling mở đầu

Viên đại sứ chuyển tải thông điệp như sự-thật-phải-thế “Chính phủ của tôi muốn tôi mắc ngài rằng chúng tôi sẽ sớm thông báo rộng rãi rằng chúng tôi đang sở hữu vũ khí chiến lược. Chúng tôi muốn đưa cho các ngài lời cảnh báo công bằng trước về tuyên bố đó”

“Ngài đại sứ, điều đó sẽ được xem là mối đe dọa trắng trợn với đất nước chúng tôi” Ryan nói, thực nhiệm nhiệm vụ của mình bảo vệ tổng thống để ông không phải lên tiếng trực tiếp

“Nó chỉ là mối đe dọa nếu ông thấy nó như thế”

“Ông có nhận được rằng chúng tôi cũng có thể nhắm vũ khí hạt nhân vào đất nước ông không” Jack nói

“Như các ông đã từng làm rồi” vị đại sứ trả lời tức thì. Ryan gật đầu

“Phải, trong trường hợp ngăn chặn một cuộc chiến tranh khác”

“Chúng tôi vẫn nói với các ngài rằng, đây chỉ là một cuộc chiến nếu các ngài muốn nó diễn ra như thế”

“Sir, khi các ông tấn công và lãnh thổ Mỹ và giết lính Mỹ, đó đã là một cuộc chiến rồi”

Durling theo dõi cách hai người trao đổi với nhau, không phản ứng gì hơn là hơi nghiêng đầu, để vị cố vấn an ninh quốc gia của ông đóng vai trò của mình. Ông hiểu rõ cấp dưới của mình, nhận ra nỗi lo trong lòng cậu ta, cái cách chân bắt chéo dưới ghế, hai tay đan vào nhau đặt trên đùi, giọng nói nhẹ nhàng bất chấp tính chất cuộc nói chuyện. Bob Folwr đã đúng, nhiều hơn các cựu tổng thống hay vị tổng thống hiện tại nhận ra. Người giỏi trong bão táp, Roger Durling lại nghĩ đến câu này, một ngạn ngữ có từ thời loài người đi biển. Mặc dù đôi khi cứng đầu và nóng tính, Ryan vẫn bình tĩnh như một bác sĩ trong phòng mổ trong thời điểm khủng hoảng. Cậu ta đã học được điều gì đó từ vợ phải không? Tổng thống tự hỏi, hay có lẽ vì đã ra vào vài lần trong chính phủ suốt 10-12 năm qua nên cậu ta buộc mình phải học nó. Trí não thông minh, trực giác nhanh nhạy và bình tĩnh khi cần thiết. Điều đáng tiếc là người đàn ông này không muốn dấn thân vào chính trị. Nghĩ đến đây, Durling gần như mỉm cười, nhưng đây không phải là lúc để cười. Không, Ryan không giỏi chính trị. Cậu ta là kiểu người giải quyết vấn đề một cách trực tiếp, ngay cả sự khôn khéo của cậu ta cũng vẫn ẩn dấu sự sắc sảo trong đó và cậu ta thiếu kỹ năng nói dối hiệu quả, nhưng bất chấp điều đó, cậu ta vẫn là một người giỏi xử lý khủng hoảng

“Chúng tôi tìm kiếm giải pháp hòa bình cho rắc rối hiện nay” viên đại sứ giờ đang nói “Chúng tôi sẵn sàng đưa ra nhượng bộ đáng kể”

“Chúng tôi không yêu cầu gì nhiều hơn là quay trở lại trạng thái ban đầu” Ryan trả lời và điều chỉnh lại tư thế đôi chân. Anh ghét điều này, ghét phải đưa ra quan điểm, nhưng giờ anh phải đưa ra các quan điểm mà anh và tổng thống đã thảo luận, và nếu xảy ra chuyện gì không ổn thì mọi người sẽ chỉ nhớ đó là do lỗi Ryan nói sai chứ không phải Roger Durling “và phá hủy vũ khí hạt nhân của các ông dưới sự giám sát quốc tế”

“Ông đang buộc chúng tôi phải chơi một trò rất nguy hiểm”

“Đó là trò chơi do các ông tạo ra, sir” Ryan tự nhắc mình phải bình tĩnh. Tay phải của anh ấy bây giờ đặt trên cổ tay bên trái. Anh có thể cảm nhận được chiếc đồng hồ, nhưng không dám nhìn xuống vì sợ nó sẽ nhắc anh về điều gì đó liên quan đang xảy ra “Các ông đã vi phạm Hiệp ước không phổ biến vũ khí hạt nhân. Các ông đã vi phạm Hiến Chương LHQ mà chính phủ Nhât cũng đã ký kết. Các ông đã vi phạm nhiều hiệp ước được ký giữa Nhật Bản và Hợp chủng quốc Hoa Kỳ và các ông đang phát động một cuộc chiến tranh xâm lược. Giờ các ông lại hy vọng chúng tôi chấp nhận tất cả những điều này và chấp nhận sự nô dịch của các ông với công dân Mỹ? Nói tôi nghe, người dana các ông sẽ phản ứng thế nào khi họ biết tất cả những điều này?” Các sự kiện đêm hôm trước xảy ra phía bắc Nhật Bản vẫn chưa được công khai. Họ kiểm soát truyền thông tốt hơn trò Ryan chơi với các mạng lưới truyền hình Mỹ, nhưng kiểu kiểm soát đó cũng có vấn đề. Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra. Nếu sự thật có lợi cho bạn, đó không phải là điều xấu, nhưng nếu ngược lại thì thành to chuyện

“Các ông phải đề nghị đưa lại chúng tôi một thứ gì đó!” viên đại sứ khăng khăng, rõ ràng đang mất đi sự bình tĩnh ngoại giao. Phía sau ông ta, tay viên mật vụ hơi nhúc nhích

“Những gì chúng tôi có thể đề nghị là cơ hội để các ông khôi phục hòa bình trong danh dự”

“Nghĩa là không có gì!”

“Đây đúng hơn là chủ để của Thứ trưởng ngoại giao Adler và phái đoàn đàm phán của ông ấy. Các ông đã biết rõ vị thế của chúng tôi rồi” Ryan nói “Nếu các ông chọn công bố vũ khhis hạt nhân của mình, chúng tôi không thể ngăn các ông làm điều đó. Nhưng tôi cảnh báo rằng điều này sẽ là sự leo thang tâm lý nghiêm trọng mà cả Nhật và Mỹ đều không cần”

Vị đại sứ giờ nhìn về phía Durling, hy vọng có phản ứng mềm mại hơn. Iowa và New Hamsphire sẽ sớm xảy ra và người đàn ông này chính là người bắt đầu…đó có phải là lý do dẫn tới khó khăn hiện tại? Vị đại sứ tự hỏi. Lệnh nhận được từ Tokyo yêu cầu ông ta phải dành được gì đó cho đất nước mình, nhưng người Mỹ không chơi theo đó và thủ phạm chắc chắn là Ryan

“Tiến sỹ Ryan có quyền nói thay cho nước Mỹ không?” trái tim ông ta chậm 1 nhịp kh nhìn thấy Tổng Thống nhẹ nhàng lắc đầu

“Không, ngài đại sứ. Thực ra, tôi phát ngôn thay cho nước Mỹ” Durling dừng lại trước khoảnh khắc tàn nhẫn phải nói ra “nhưng tiến sỹ nói thay cho tôi trong lúc này. Ông còn gì nữa cần truyền đạt cho chúng tôi không?”

“Không, thưa Tổng Thống”

“Trong trường hợp đó, chúng tôi sẽ không lãng phí thời gian của ông nữa. Chúng tôi hy vọng rằng chính phủ các ông sẽ hiểu rằng cách tốt nhất để giải quyết tình huống này là thông qua đề xuất của chúng tôi. Mọi lựa chọn khác đều không được xem xét. Sir, chúc một ngày tốt lành” Durling không đứng dậy, nhưng Ryan đứng dậy tiễn người đàn ông đó ra khỏi phòng. Anh trở lại sau 2 phút

“Khi nào?” tổng thống hỏi

“Bất kỳ lúc nào”

“Cách này sẽ có hiệu quả hơn”

• • •

Bên dưới là bầu trời quang đãng, chỉ có một vài đám mây ti lơ lửng ở độ cao 50 nghìn feet. Mặc dù vậy, nếu không có thiết bị phụ trợ, bằng mắt thường vẫn khó có thể nhìn thấy điểm IP (Initial Point- điểm xuất phát). Tệ hơn nữa, những chiếc máy bay khác trong đội hình bay 3 chiếc gần như vô hình, dù được lập trình chỉ cách 4 và 8 dặm trước sau. Mike Zacharias nghĩ về cha mình, tất cả những nhiệm vụ mà ông thực hiện trong những hệ thống phòng thủ phức tạp nhất ở thời của ông và cách ông đã thua canh bạc chuyên nghiệp đó, dù chỉ một lần và sống sót thần kỳ sau một cuộc giải cứu tù binh ra khỏi trại. Nói cho cùng, nhiệm vụ lần này dễ hơn, nhưng cũng khó hơn, vì B-2 hoàn toàn không cơ độn, ngoại trừ chỉnh chút vị trí để thích ứng với hướng gió.

“Tên lửa Patriot quanh đây, hướng 2 giờ” cảnh báo từ viên đại úy đang ngồi trước bảng tác chiến điện tử “Nó vừa được bắn đi”

Rồi Zacharias thấy lý do tại sao. Có những tia sáng chớp đầu tiên lóe trên mặt đất, cách đây vài dặm phía trước. Vậy là báo cáo tình báo đã đúng,viên đại tá nghĩ. Người Nhật không có nhiều Patriot và họ không bắn chúng ở đây vì vui đùa. Vừa lúc đó, ông nhìn xuống và thấy một đoàn tàu đang chuyển động nhấp nháy đèn bên ngoài thung lũng, thung lũng mà họ chuẩn bị tấn công.

“Interrogate số 1/ Cảnh báo số 1” viên phi công ra lệnh. Giờ đã đến phần nguy hiểm

Radar LPI (đánh chặn xác suất thấp) dưới mũi máy bay ném bom được lệnh nhắm mục tiêu vào vị trí đặt hệ thống định vị vệ tinh, và ngay lập tức cố định vị trí của máy bay ném bom dựa trên mục tiêu tham chiếu mặt đất đã biết. Máy bay rẽ phải và hai phút sau nó lặp lại quy trình

“Cảnh báo phóng tên lửa! Patriot giờ đang bay- số lượng 2” viên EWO cảnh báo

“Đó là 2 quả” Zacharias nghĩ, buộc phải mở cửa sập. Máy bay ném bom không thể tàng hình khi cửa khoang chứa bom mở ra, nhưng nó chỉ mất vài giây…

Kia rồi. Ông nhìn thấy tiên lửa Patriot tiến đến từ phía sau một quả núi, nhanh hơn nhiều so với tên lửa SA-2 mà cha ông đã tránh, hoàn toàn không phải một tên lửa, giống như một loại tia sáng nào đó, nhanh đến mức mắt cũng không thể nhìn rõ., nhanh đến nỗi ông không có nhiều cơ hội để nghĩ về nó. Nhưng 2 tên lửa, chỉ cách nhau vài trăm m, phóng thẳng đến một điểm cố định trên không, trong nháy mắt bay qua độ cao của máy bay ném bom, nổ như pháo hoa tại độ cao 60.000 feet. Được rồi, chiếc máy bay tàng hình này thực sự hiệu quả khi chống lại Patriot, như tất cả các cuộc thử nghiệm đã chứng minh. Ông nghĩ, viên sỹ quan tác chiến dưới mặt đất hẳn phải phát điên lên

“Bắt đầu tiến hành bước đầu tiên” viên phi công thông báo

Dữ liệu tình báo cho biết có 10 điểm mục tiêu – các silo chứa tên lửa và viên đại tá rất vui khi tiêu diệt được những thứ khó chịu này, ngay cả khi nó phải trả giá bằng mạng sống của người khác. Chỉ có 3 máy bay của họ, và máy bay của ông, cũng giống 2 máy bay kia, chỉ mang 8 quả bom. Tổng lượng bom cho nhiệm vụ này chỉ có 24 quả, tính ra khoảng 2 quả bom cho mỗi silo và 4 quả bom cuối cùng sẽ dành cho mục tiêu cuối. 2 quả bom mỗi hầm. Mỗi quả bom có 95% khả năng trung trong phạm vi 4m, một số liệu thực sự tốt, ngoại trừ việc những kiểu nhiệm vụ thế này không chấp nhận sai sót. Mặc dù xác suất bắn trượt mục tiêu hai lần liên tiếp trên lý thuyết là dưới 5 phần trăm, nhưng con số đó nhân với mười mục tiêu có nghĩa là sẽ có một căn hầm để thoát khỏi vụ ném bom, một hậu quả không ai có thể chịu được

Máy bay hiện được điều khiển bằng máy tính và phi công có thể lấy lại quyền kiểm soát, nhưng trừ khi xảy ra sự cố khủng khiếp, còn không ai làm thế cả. Viên đại tá bỏ tay ra khỏi cần điều khiển, không chạm vào nữa, để không can thiệp vào các quy trình kiểm soát chính xác hơn ông có thể tự lái lúc này

“Hệ thống thế nào?” ông hỏi qua hệ thống liên lạc nội bộ

“Bình thường” sỹ quan EWO căng thẳng đáp. Mặt anh đang dán chặt vào hệ thống điều hướng GPS vốn đang đọc dữ liệu từ bốn đồng hồ nguyên tử đang hoạt động để xác định vị trí ba chiều chính xác, cũng như hướng đi, tốc độ mặt đất và tốc độ gió của chính máy bay ném bom. Những thông tin này đã được vi tính hóa, xác định chính xác vị trí của mục tiêu đã biết. Máy bay ném bom đầu tiên chịu trách nhiệm cho các mục tiêu từ 1 đến 8, và máy bay ném bom thứ hai chịu trách nhiệm cho các mục tiêu từ 3 đến 10. Máy bay ném bom thứ 3 sẽ bắn lần 2 vào các vị trí 1,2,9 và 10. Vì không một máy bay nào thả hai quả bom vào cùng một mục tiêu nên về mặt lý thuyết, có thể đảm bảo rằng không một silo nào bị trượt do trục trặc điện tử

“Tên lửa Patriot đó vẫn đang tìm kiếm. Có vẻ như ở cổng thung lũng này”

Zacharias nghĩ, quá tệ cho họ

“Các cửa chứa bom sắp mở- ngay bây giờ!” viên phi công phụ nói. Thành viên phi hành đoàn thứ 3 báo cáo tức thì

“Nó đã thấy chúng ta – SAM giờ đã định vị được chúng ta” sỹ quan EWO nói khi quả bom đầu tiên được thả xuống “Khóa, khóa….bắn, bắn, bắn!”

“Cần ít thời gian, nhớ không” Zacharias nói, giọng lạnh hơn nhiều so với cảm nhận của ông lúc này. Quả bom thứ 2 giờ đã được bắn ra. Rồi ông nghĩ ra một ý tưởng mới – viên chỉ huy tên lửa thông minh đến mức nào nhỉ? Hắn ta có học được gì từ kinh nghiệm gần đây nhất với một máy bay ném bom không? Chúa ơi, nhiệm vụ vẫn có thể hỏng nếu ông…

2 giây sau quả bom thứ 4 đã được thả và cửa khoang bom sập lại, đưa B-2 Spirit trở lại trạng thái tàng hình điện tử.

“Nó là một máy bay ném bom tàng hình, chắc chắn” viên chỉ huy máy bay đánh chặn nói “Nhìn đi!”

Mục tiêu to lớn như mời gọi vừa xuất hiện rồi đột nhiên biến mất. Radar mảng pha khổng lồ đã thông báo về sự hiện diện của mục tiêu bằng đồ họa và âm thanh, bây giờ màn hình trống rỗng, nhưng không hoàn toàn. Giờ vẫn còn 4 vật thể đang rơi xuống, cũng giống như 8 vật thể đang rơi xuống 1 phút trước. Bom. Viên chỉ huy phóng tên lửa cảm nhận được, nhưng không nghe được tiếng nổ rung chuyển cả thung lũng từ xe phóng tên lửa đất đối không của minh. Lần trước anh ta vừa lãng phí 2 quả tên lửa đắt tiền để chống lại các máy bay ném bom, và vừa rồi anh ta cũng vừa bắn 2 quả nữa…nhưng…

“Tái tấn công mục tiêu, ngay bây giờ!” viên chỉ huy tên lửa hét với đám lính dưới quyền

• • •

“Bọn họ chưa tấn công chúng ta” sỹ quan EWO nói, hy vọng nhiều hơn tự tin. Radar theo dõi vẫn đang tìm kiếm, rồi sau đó ổn định, nhưng không nhằm vào họ

Để giảm khả năng bị phát hiện, Zacharias đã đảo ngược hướng máy bay, dù sao hành động này cũng cần thiết cho lần ném bom thứ 2. Bằng cách này, ông có thể tránh được quỹ đạo dự định của tên lửa và tránh khả năng xảy ra tên lửa sượt qua

“Nói cho tôi biết!” viên phi công ra lệnh

“Giờ nó vừa đi qua chúng ta…” Niềm tin đó đã được khẳng định, với một tia sáng chiếu rọi những đám mây trên đầu, và sau đó là một tia sáng khác. Mặc dù ba thành viên phi hành đoàn đã giật mình khi nhìn thấy ánh đèn flash, nhưng không có âm thanh cũng như tác động từ vụ nổ, và tên lửa hẳn đã rơi rất xa sau họ.

Được rồi, đó chính là điều…mình hy vọng

“Hắn ta vẫn đang-khóa-tín-hiệu!” sỹ quan EWO gào lên “Nhưng…”

“Nhằm vào chúng ta?”

“Không, vào cái gì đó khác….tôi không biết….”

“Vào mấy qua bom. Mẹ kiếp” Zacharias chửi thề “Hắn đang tìm kiếm mấy quả bom!”

• • •

Có 4 quả bom, thông minh nhất trong các loại bom thông minh, giờ đang rơi nhanh, nhưng không nhanh bằng máy bay chiến thuật. Mọi quả bom đều biết nó đang ở đâu trong không gian và thời gian, và nó sẽ rơi ở đâu. Dữ liệu từ hệ thống định vị trên máy bay của B-2 cho biết chúng đang ở đâu — tọa độ bản đồ, độ cao, tốc độ và hướng của máy bay — và máy tính của quả bom sử dụng dữ liệu này để tìm vị trí mục tiêu đã định. Khi nó rơi xuống, quả bom đang kết nối các điểm vô hình trong không gian ba chiều và chúng gần như không có khả năng trượt. Nhưng bom thì không tàng hình được, vì không ai nghĩ đến chuyện chế tạo bom tàng hình, và giờ chúng đủ to để xác định vị trí

• • •

Hệ thống phòng không Patriot (Patriot battery) vẫn còn tên lửa để phóng và vị rí phòng thủ và dù máy bay ném bom biến mất thì vẫn còn 4 quả bom trên màn hình, và radar có thể nhìn được chúng. Hệ thống hướng dẫn tự động theo dõi chúng trong khi viên chỉ huy hệ thống phòng thủ tự mắng mình vì đã không nghĩ đến chuyện này sớm hơn. Viên sỹ quan tác chiến dưới quyền anh ta gật đầu cho thấy đã nhận được lệnh, rồi vặn nút ‘cho phép’ hệ thống tên lửa hoạt động tự động, và máy tính không biết hoặc không quan tâm các vật theer xâm nhập có phải hay không phải máy bay. Chúng vẫn dangdi chuyển trên không và trong phạm vi phát hiện, viên sỹ quan điều hành nói, giết

Quả tên lửa đầu tiên trong số 4 quả tên lửa bật ra khỏi hộp phóng, biến nhiên liệu rắn của tên lửa thành ánh sáng trắng trên bầu trời đêm. Hệ thống dẫn đường theo dõi mục tiêu qua tên lửa rất phức tạp nhưng khó bị nhiễu và cực kỳ chính xác. Tên lửa đầu tiên lao về phía mục tiêu, truyền tín hiệu của chính nó xuống mặt đất và nhận lệnh theo dõi từ một máy tính tại hệ thống phòng thủ patriot. Nếu tên lửa có suy nghĩ, nó sẽ hài lòng khi nó đang hướng mục tiêu rơi xuống, chọn giao điểm của không gian và thời gian để phát nổ…

“Giết!” viên sỹ quan tác chiến nói, và đêm chuyển sang ngày khi tên lửa đất đối không (SAM) thứ hai trúng quả bom thứ hai

Mặt đất sáng rực. Zacharias nhìn thấy những tia sáng chớp nhoáng phản chiếu từ sườn đồi đầy đá. Quả bom sẽ không hạ cánh và phát nổ sớm như vậy. Dù ai vẽ ra thông số cho nhiệm vụ này, thì rốt cuộc anh ta vẫn có não.

“Có IP 2” viên phi công phụ nói, kéo chỉ huy máy bay về với nhiệm vụ

“Đã xác định được mục tiêu mặt đất” sỹ quan EWO

Zacharias lần này nhìn thấy rõ ràng, một con đường rộng và bằng phẳng màu xanh sẫm. Địa hình đồi núi ở đây gồ ghề, ánh sáng mờ ảo. Ông cũng nhìn thấy con đập nhạt màu ở cuối con đường. Trạm điện thậm chí còn bật đèn.

“Cửa sập mở ngay”

Máy bay vượt lên và thả 4 quả bom. Các bộ phận điều khiển chuyến bay đã hướng theo đó và máy bay ném bom lại rẽ phải, hướng về phía đông, trong khi viên phi công cảm thấy tốt hơn về những gì ông được lệnh phải làm

• • •

Viên chỉ huy hệ thống phòng không đập tay vào bảng điều khiển, bật lên tiếng thỏa mãn. Anh ta đã bắn trúng được 3 trong 4 quả và dù bắn trượt quả cuối thì vụ nổ của tên lửa có thể khiến quả bom đo bay trượt mục tiêu, dù anh ta cảm nhận được mặt đất rung chuyển khi quả bom rơi xuống đất. Anh ta nhấc điện thoai lên gọi cho trạm điều khiển phóng

“Anh không sao chứ?” Anh ta hỏi gấp

“Cái quái gì đang bắn chúng ta đấy?” viên sỹ quan hiện trường hỏi. Viên chỉ huy trạm Patriot bỏ qua câu hỏi ngu xuẩn này

“Tên lửa của anh?”

“8 quả bắn ra- nhưng tôi nghĩ vẫn còn lại 2. Tôi phải gọi về Tokyo xin chỉ thị” Người sỹ quan ở đầu dây bên kia ngạc nhiên và ngay lập tức nghĩ đến vì sao lại ở đây. Silo được xây bằng đá cứng kiên cố, tương đương với việc khoác một lớp giáp cứng lên ICBM. Giờ thì anh ta sẽ nhận được lệnh nào khi thông báo người Mỹ đang tước vũ khí của anh ta và quốc gia?

Tôi hy vọng họ sẽ ra lệnh cho anh phóng vũ khí hạt nhân đó đi, viên sỹ quan SAM không đủ can đảm để nói ra điều đó

• • •

4 quả bom cuối cùng từ chiếc B-2 thứ 3 ném trúng mục tiêu cuối cùng – đập nhà máy thủy điện phía trên thung lũng. Chúng được lập trình để nổ tung con đập bê tông cốt thép từ lớp bê tông cứng. Thời gian và xác định mục tiêu là rất quan trọng, cũng như phá hủy các hầm tên lửa đó. Không ai nhìn thấy hoặc nghe thấy tiếng bom, chúng rơi theo một đường thẳng, chỉ cách nhau một trăm feet.

Con đập cao 130 mét, và bề dày của nền đập cũng dày gần 130 mét. Con đập ngày càng hẹp khi nó đi lên, và đập tràn chỉ rộng mười mét. Con đập đủ mạnh để chịu được cả sức nặng của hồ chứa và các trận động đất thường gặp ở Nhật Bản. Nó đã phát điện hơn ba mươi năm.

Quả bom đầu tiên rơi xuống 70 mét dưới đập tràn. Một quả bom tấn, vỏ được làm bằng thép cứng. Quả bom đã xuyên sâu vào con đập 15 mét trước khi phát nổ, lần đầu tiên nó làm nổ một lỗ nhỏ trên đập bê tông, khi quả bom thứ hai bắn trúng vị trí cao hơn 5 mét, tác động của quả bom thứ nhất lao tới, khiến con đập khổng lồ nổi lên.

Tiếng động từ thung lũng đã đánh thức người lính gác khỏi giấc ngủ, nhưng anh ta đã bỏ lỡ ánh đèn flash ban đầu. Khi anh đang tự hỏi chuyện gì đang xảy ra, thì nhìn thấy ánh chớp đầu tiên, dường như lóe ra từ con đập, rồi nghe thấy âm thanh của quả bom thứ hai phát ra, và sau một giây hoặc lâu hơn, cú va chạm gần như khiến anh ta giật nảy mình.

• • •

“Chúa ơi, chúng ta có phá hủy được hết không?” Ryan hỏi. Trái với suy nghĩ của nhiều người và những hy vọng nhiệt thành hiện tại của anh, Văn Phòng Trinh Sát Quốc Gia (NRO) chưa bao giờ đồng thời truyền thông tin tình báo tức thì đến Nhà Trắng. Anh phải nhờ ai đó, xem TV tại một phòng ở Lầu Năm Góc

“Không chắc, sir. Tất cả đều bắn ở tầm gần – chà, ý tôi là, một số, nhưng vài quả dường như phát nổ sớm…”

“Nghĩa là sao?”

“Chúng có vẻ phát nổ giữa không trung – 3 quả, tất cả đều từ máy bay ném bom cuối cùng. Chúng tôi đang cố gắng quan sát từng silo và…”

“Chết tiệt, liệu có silo nào chưa bị phá hủy không?” Ryan hỏi, chả nhẽ thua canh bạc này?

“1, có thể là 2. Chúng tôi không chắc. Hãy chờ một chút. Okay?” phân tích viên khẩn khoản “Trong vài phút nữa chúng ta sẽ có một vệ tinh khác bay qua đó”

• • •

Con đập có thể đứng vững được sau 2 quả bom, nhưng đến khi quả bom thứ 3 rơi trúng đập cách đập hai mươi mét, mở ra một khoảng trống – trên thực tế, làm vỡ một mảnh bê tông hình tam giác. Thân đập phồng lên rồi dừng lại ở đó, bị lực ma sát cực lớn do đá nhân tạo tạo ra, và trong 1 giây, người canh gác tự hỏi liệu con đập có còn giữ lại được không. Quả bom thứ tư rơi trúng tâm của con đập và làm vỡ nó. Sau khi bụi tan, sương mù bốc lên, và nước trong đập bắt đầu tràn ra từ một khe rộng 30 mét trong hố sụt. Khoảng trống ngày càng mở rộng trước mắt người bảo vệ, lúc đó anh ta mới nghĩ đến việc chạy đến lán lấy điện thoại để cảnh báo cho người dân vùng hạ lưu. Giờ đây, dòng sông bị giam cầm trong 30 năm đã thức giấc trở lại sau giấc ngủ say, chạy xuống thung lũng từng được tạc cách đây hàng thiên niên kỷ

• • •

“Thế nào rồi?” Người đàn ông ở Tokyo hỏi

“Một quả tên lửa dường như không bị hư hại. Đó là số 9. Số 2- chà, có lẽ bị hư hại nhỏ. Tôi đang cho người của mình kiểm tra tất cả. Có lệnh nào không?”

“Chuẩn bị khai hỏa bất kỳ lúc nào và đợi lệnh”

“Hai/ Vâng” đường dây điện thoại cúp

• • •

Giờ mình phải làm gì? Viên sỹ quan canh gác tự hỏi. Anh ta là người mới, chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ đến lượt mình quản lý vũ khí hạt nhân, một công việc mà anh ta chưa bao giờ muốn, nhưng có ai hỏi ý kiến anh ta bao giờ đâu. Anh ta nhanh chóng nhớ ra giao thức ra lệnh và nhấc điệ