← Quay lại trang sách

Chương 45 MẶT TRẬN

“Chúng đây rồi” Jones nói, bút chì vẽ lên các đường trên giấy hình quạt gần như giống hệt nhau, đường theo dõi mảnh trên tần số 1000Hz cho biết hệ thống Prairie-Masker đang hoạt động và tín hiệu tần số thấp tương tự cho thấy động cơ diesel của tàu thủy đang chạy. Có 7 con tàu và dù hướng đi không thay đổi nhiều nhưng sẽ sớm thay đổi. Tất cả các tàu ngầm Nhật hiện giờ đang ở độ sâu thông gió và thời điểm không đúng. Thường thì chúng phải nổi lên thở mỗi giờ, để trong thời gian quay vòng đó, các sỹ quan và lính đang làm nhiệm vụ có thời gian làm quen với tàu chiến và có thể thực hiện dò tìm sonar trước khi tàu ngầm bước vào quá trình dễ bị tổn thương nhất. Nhưng giờ chúng thay đổi chu trình, chỉ sau hai mươi lăm phút, tất cả lần lượt bắt đầu thở trong vòng năm phút. Và đó có nghĩa là có lệnh di chuyển. Jones nhấc điện thoại lên bấm số gọi SubPac

“Jones đây”

“Có chuyện gì, Ron?”

“Bất kể anh thả mồi nào xuống nước, sir, chúng đang cắn câu. Tôi có tổng cộng 7 con” anh báo cáo “Ai đang đợi bọn họ thế?”

Ron, không nói qua điện thoại” Mancuso nói “Tình huống ở đó thể nào?”

“Vẫn trong tầm kiểm soát” Jones trả lời, nhìn quanh các chief. Toàn những người giỏi ở đây và dưới quá trình đào tạo thêm của anh, giờ họ hoàn toàn đảm đương được công việc

“Vậy tại sao cậu không mang dữ liệu qua đây? Cậu đã rất nỗ lực”

“Gặp anh trong 10 phút nữa” nhà thầu dân dự nói

• • •

“Chúng ta đã hủy hết được chúng” Ryan nói

“Sao cậu chắc?” Durling hỏi

“Đây, sir” Ryan đặt 3 bức ảnh lên bàn Tổng Thống, chúng vừa được NRO gửi đến

“Giống như hôm qua” chẳng có gì để nhìn, thực sự, ngoại trừ cái trung tâm chỉ huy phòng không tên lửa Patriot. Bức ảnh thứ 2 thì chỉ ra nhiều hơn và dù chỉ là bức ảnh đen trắng chụp từ radar, nhưng máy tính đã kết hợp một bức ảnh vệ tinh khác để hiển thị vị trí tên lửa chính xác hơn

“Được rồi, đây là bức ảnh chụp 70 phút trước” Ryan nói, chỉ vào bức ảnh thứ 3

“Là một cái hồ” ông nhìn lên, sửng sốt dù đã được báo cáo qua

“Nơi này giờ đang ở độ sâu dưới 100 feet nước, và sẽ vẫn như vậy trong nhiều giờ nữa” Jack giải thích “Đám tên lửa đó đã xong rồi…”

“Kéo theo bao nhiêu người?” Durling hỏi

“Hơn 100 người” vị cố vấn an ninh quốc gia báo cáo, sự nhiệt tình của anh với sự kiện này đã phai nhạt “Sir, không còn cách nào khác”

Tổng Thống gật đầu “Tôi biết. Làm sao chúng ta chắc những tên lửa đó…?”

“Các bức ảnh chụp trước trận lụt cho thấy 7 silo bị bắn trúng và phá hủy, có lẽ thêm 1 silo nữa, còn 2 silo không xác định, nhưng chắc chắn bị hư hại, nắp miêng silo không thể chịu đựng được áp lực nước lớn thế này và các ICBM thì quá mỏng manh, tất cả sẽ bị lũ cuốn xuống. Các tên lửa đó đã chết và không thể tấn công vào đất nước chúng ta. Chúng ta đã cố gắng hoàn thành nhiệm vụ mà không cần phải tiến hành tấn công hạt nhân trước” Jack dừng lại “Tất cả đều là kế hoạch của Robby Jackson. Cảm ơn ngài vì đã để tôi tiến cử anh ấy cho nhiệm vụ lần này”

“Cậu ta vẫn đang ở trên tàu sân bay à?”

“Vâng, sir”

“Chà, có vẻ cậu ta chính là lựa chọn tốt nhất cho công việc này, phải không?” Tổng thống hùng hồn hỏi, rõ là nhẹ nhõm trước tin tức tối nay “Và giờ thì sao?”

Tiếng chuông điện thoại reo ngay sau đó. Durling nhấc máy “ồ, vâng, Tish?”

“Có một thông báo từ chính phủ Nhật rằng họ đang sở hữu vũ khí hạt nhân và họ hy vọng….”

“Không còn nữa rồi. Họ không sở hữu chúng nữa” Durling nói, cắt ngang lời giám đốc truyền thông “Tốt hơn là chúng ta nên soạn thảo tuyên bố của riêng mình”

• • •

“Ồ, đúng thế” Jones nói, nhìn vào biểu đồ treo trên tường “Bart, anh làm cái này nhanh thật đấy”

Mặt trận được thiết lập ở phía tây quần đảo Marianas. Tàu Nevada nằm ở cực bắc. cách tàu Tây Virginia 30 dặm về phía nam. Cách tiếp 30 dặm là tàu Pennsylvania. Maryland là tàu ngầm tên lửa được triển khai ở cực nam. Mặt trận này dọc theo 90 dặm và theo lý thuyết có thể mở rộng thêm 30 dặm nữa, 15 dặm về phía bấc và 15 dặm về phía nam, tổng mặt trận kéo dài 200 dặm phía tây, chặn hướng của tàu ngầm tấn công diesel-điện của Nhật Bản di chuyển. Họ vừa đến đúng vị trí sắp xếp sau khi có cảnh báo từ Washington rằng bằng cách nào đó tin tức đã rò rỉ tới phía Nhật

“Những chuyện thế này đã từng xảy ra trước đây, phải không?” Jones hỏi, nhớ đây đều là những tên của thiết giáp hạm trước đây, và hơn thế nữa, vào thời điểm xảy ra Trân Châu Cảng, các thiết giáp hạm này đã được thả neo tại bến tàu. Đó là một buổi sáng sớm của tháng 12, rất lâu trước khi anh được sinh ra. Những con tàu đầu tiên có tên này đã được trục vớt từ bùn và được cử đi chiếm lại quần đảo với sự hỗ trợ của bộ binh và thủy quân lục chiến do Jesse Oldendorf chỉ huy, và một đêm tối đen ở Eo bienr Surigao Strait…nhưn giờ không phải là lúc học lịch sử

“Thế còn mấy con tàu mặt nước thì sao?” Chambers hỏi

“Chúng tôi đã mất dấu họ khi họ vòng phía sau quần đảo Bonins, sir. Tốc độ và hướng đi đều ổn định. Chúng có thể đi qua Tennessee khoảng đêm nay, theo giờ địa phương, nhưng vào lúc đó tàu sân bay của chúng ta….”

“Cậu có toàn bộ kế hoạch chiến đấu để tìm hiểu” Mancuso nói

“Sir, tôi sẽ lật tung cẩ đại dương để tim cho anh. Anh cần gì?”

• • •

“Thưa quý vị” Tổng thống nói tại Phòng Họp Báo của Nhà Trắng. Ryan thấy ông đang nhìn vào máy nhắc ở xa mới chỉ có vài dòng nghuệch ngoạc ghi trên đó, vị tổng tư lệnh luôn không thoải mái với điều này “Các bạn vừa nghe tin tối nay từ chính phủ Nhật rằng họ đã chế tạo và triển khai tác tên lửa xuyên lục địa mang đầu đạn hạt nhân

Sự thật là chính phủ của các bạn đã biết về việc này từ vài tuần nay, và vì sự tồn tại của số vũ khí này mà chúng tôi phải rất thận trọng trong cách đối phó với cuộc khủng hoảng Thái Bình Dương. Như bạn có thể hình dung đầy đủ, tình hình này không chỉ gây áp lực đáng kể lên chúng ta mà còn ảnh hưởng đến phản ứng của chúng tôi về hành vi Nhật Bản xâm phạm lãnh thổ Mỹ và công dân Mỹ trên quần đảo Marianas

Giờ thì tôi có thể thông báo tới các bạn rằng những tên lửa đó đã bị phá hủy. Chúng không còn tồn tại” Durling nói với giọng cứng rắn

“Tình hình hiện tại là thế này: Quân đội Nhật Bản vẫn đang giữ quần đảo Marianas. Chuyện đó là không thể chấp nhận được với Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ. Những người sống tại quần đảo đó là công dân Mỹ và các lực lượng Mỹ sẽ làm mọi thứ cần thiết để bảo đảm quyền tự do và nhân quyền của họ. Tôi lặp lại: Chúng tôi sẽ làm mọi thứ cần thiết để khôi phục lại quyền tài phán của Hoa Kỳ đối với quần đảo đó

Tôi nay tôi kêu gọi thủ tướng Nhật Goto sẵn sàng rút toàn bộ lực lượng quân đội Nhật ra khỏi quần đảo Marianas ngay lập tức. Nếu không thực hiện, chúng tôi sẽ sử dụng mọi vũ lực cần thiết để đánh đuổi

Hiện giờ đó là tất cả những điều tôi có thể nói. Về bất kỳ câu hỏi nào các bạn muốn đặt ra trong tối nay, tôi sẽ để cố vấn an ninh quốc gia của tôi, tiến sỹ John Ryan trả lời” Tổng Thống bước thẳng ra cửa, để lại một đám đông hét lên những câu hỏi. Lúc này, một số giá được kê lên để đặt các các bức ảnh trực quan. Ryan đứng lên bục, để mọi ngươi chờ một chút, trong khi anh tự nhủ mình phải nói thật chậm và rõ ràng

“Thưa quý vị, đây được gọi là CHIẾN DỊCH TIBBETS. Đầu tiên hãy để tôi chỉ cho các vị mục tiêu là gì” Tấm bìa được mở ra để lộ bức ảnh đầu tiên, đó là lần đầu tiên người dân Mỹ nhìn thấy khả năng của một vệ tinh do thám quốc gia. Ryan đưa con trỏ lên và bắt đầu giải thích vị trí xảy ra sự việc cho mọi người, đồng thời để máy ảnh chụp lại gần.

• • •

“Mẹ nó” Manuel Oreza nhận xét “Hóa ra là thế”

“Tôi cho rằng có vẻ như đó là lý do chính đáng” Pete Burroughs nhận xét. Rồi màn hình trắng xóa

“Chúng tôi xin lỗi, nhưng do trục trặc kỹ thuật, tín hiệu vệ tinh của CNN đã tạm thời bị gián đoạn” Một giọng nói vang lên

“Có trục trặc cái mông tao đây này” Portagee hét lên

“Tiếp theo họ sẽ đến đây, phải không?”

“Chắc cũng chỉ cmn một thời gian nữa thôi” Oreza nghĩ

“Many, còn mấy tên lửa trên ngọn đồi kia thì sao?” vợ ông muốn biết

• • •

“Chúng tôi đang chuẩn bị bản sao của tất cả các bức ảnh này cho các bạn. Chúng sẽ có trong khoảng 1 giờ nữa. Xin lỗi vì đã chậm trễ” Jack nói “Đây là thời gian chúng tôi rất bận rộn”

“Giờ, nhiệm vụ này là của máy bay ném bom B-2 đóng tại Căn cứ Không quân Whiteman, Missouri…”

“Lắp ráp ở đâu?” 1 phóng viên hỏi

“Anh biết là chúng tôi sẽ không thảo luận về vấn đề này” Jack trả lời

“Đó là phương tiện mang vũ khí hạt nhân” một giọng khác cất lên “Chúng ta có…”

“Không, cuộc tấn công này sử dụng một quả bom thông thường được dẫn đường chính xác. Xin hãy đổi sang một tấm ảnh khác” Ryan nói với người đứng cạnh bục “Như các bạn có thể thấy, thung lũng về cơ bản vẫn nguyên vẹn” Chuyện dễ dàng hơn anh nghĩ, có lẽ tốt hơn anh không nên dành quá nhiều thời gian lo lắng. Ryan nhớ về lần đầu tiên phát biểu trước báo chí tại Nhà Trắng, khó hơn lần này, mặc dù ánh đèn sáng của máy quay TV hiện đang chiếu thẳng vào mặt anh

“Các anh đã phá một con đập?”

“Phải, đúng thế. Để đảm bảo chắc chắn những vũ khí đó đươc phá hủy và..”

“Thương vong thì sao?”

“Tất cả các máy bay của chúng ta đều đang trên đường về..có thể đã về đến nơi, nhưng tôi chưa….”

“Số người chết phía Nhật thì sao?” vị phóng viên khăng khăng

“Tôi không biết” Jack bình tĩnh trả lời

“Anh có quan tâm không?” cô ta hỏi, tự hỏi sẽ nhận được câu trả lời gì

“Nhiệm vụ, ma’am, là đảm bảo tiêu diệt vũ khí hạt nhân đang nhằm vào Hoa Kỳ, bởi một quốc gia đã tấn công vào các lực lượng quân đội Hoa Kỳ. Chúng tôi có giết công dân Nhật Bản trong cuộc tấn công này không à? Có. Bao nhiêu? Tôi không biết. Mối quan tâm của chúng tôi trong trường hợp này là tránh phải đặt cuộc sống của người Mỹ trong nguy hiểm. Tôi muốn nhắc cô nhớ rằng chúng ta không khởi sự cuộc chiến này. Nhật Bản đã khơi mào nó. Khi cô khơi mào một cuộc chiến, cô phải chấp nhận rủi ro. Đây là một rủi ro họ phải chịu – và trong trường hợp họ thua. Tôi là cố vấn an ninh quốc gia của Tổng Thống và ưu tiên đầu tiên trong công việc của tôi là giúp Tổng Thống Durling bảo vệ nước Mỹ. Điều đó đã rõ chưa?” Ryan hỏi. Anh cho phép mình thể hiện hơi chút tức giận khi trả lời. Mặc dù vẻ mặt nữ phóng viên tỏ ra phẫn nộ, nhưng điều đó không ngăn được các đồng nghiệp của cô gật đầu khẳng định công nhận câu trả lời

“Còn về việc yêu cầu báo chí nói dối để….”

“Dừng lại!” Ryan yêu cầu, khuôn mặt anh cũng đỏ lên “Thế cô muốn đặt tính mạng của lính Mỹ vào hiểm nguy sao? Tại sao lại làm điều đó? Tại sao cô lại muốn làm điều đó?”

“Anh đã đe dọa các kênh truyền thông…”

“Bản tin đang được phát sóng toàn thế giới. Cô biết điều đó, phải không?” Ryan dừng lại để lấy hơi thở “Thưa quý vị, tôi muốn nhắc các bạn rằng hầu hết người trong phòng này đều là công dân Mỹ. Giờ nói theo quan điểm của tôi” anh sợ phải nhìn về phía Tổng thống đang đứng “các bạn chắc chắn nhận ra rằng Tổng Thống chịu trách nhiệm cho các bà mẹ, các ông bố, những người vợ và những đứa con của những người mặc áo lính phục vụ đất nước chúng ta được an toàn. Hôm nay, có những người bằng xương bằng thịt đó đang gặp nguy hiểm và tôi mong thỉnh thoảng các đồng nghiệp báo chí nên nghĩ đến điều này”

“Chúa ơi” Tish Brown thì thầm phía sau Durling “Ngài Tổng Thống, liệu chúng ta có nên…”

“Không” ông lắc đầu “hãy để cậu ta tiếp tục nói”

Phòng họp báo lặng ngắt. Ai đó thì thầm điều gì đó sắc bén vào tai nữ phóng viên đang đứng, cô ta đỏ mặt, tìm cách ngồi xuống

“Tiến sỹ Ryan, Bob Holtzman của tờ Washington Post” lời giới thiệu này không cần thiết “Có cơ hội nào chấm dứt xung đột này mà không phải cần thêm vũ lực không?”

“Sir, điều đó phụ thuộc hoàn toàn vào chính phủ Nhật Bản. Như tổng thống đã nói, người dân trên quần đảo Marianas là công dân Hoa Kỳ và Hoa Kỳ không cho phép bất kỳ quốc gia nào thay đổi thực tế này. Nếu Nhật Bản sẵn sàng rút quân, họ sẽ được hòa bình làm việc đó. Nếu không, vậy thì sẽ có các chiến dịch khác được triển khai”

“Cảm ơn, tiến sỹ Ryan” Holtzman nói lớn, kết thúc buổi họp báo hiệu quả. Jack bước vội ra cửa, bỏ qua những câu hỏi khác

“Làm tốt lắm” Durling nói “Sao cậu không về nhà ngủ một chút đi?”

• • •

“Và đây là cái gì?” nhân viên hải quan hỏi

“Thiết bị máy ảnh của tôi” Chekov trả lời. Anh mở va li dù không được yêu cầu. Tòa nhà sân bay khá ấm, ánh nắng trưa nhiệt đới chiếu qua cửa sổ khiến việc điều hòa không khí không hiệu quả. Lệnh mới nhất của họ rất dễ dàng. Người Nhật muốn các phóng viên tới quần đảo, vừa để đưa tin về chiến dịch bầu cử, vừa để ngăn cản người Mỹ tấn công khi có phóng viên trên quần đảo

Nhân viên hải quan nhìn những chiếc máy ảnh và hài lòng vì đều do Nhật sản xuất “và cái này?”

“Thiết bị chiếu sáng của tôi do Nga sản xuất” Ding giải thích bằng tiếng Anh thật chậm rãi “Chúng tôi sản xuất đèn rất tốt. Có lẽ một ngày nào đó sẽ xuất khẩu sang nước anh” anh mỉm cười nói thêm

“Phải, có lẽ thế” nhân viên hải quan nó, đóng vali và đánh dấu bằng phấn “Các anh định ở đâu?”

“Chúng tôi vẫn chưa đặt phòng được ở khách sạn” ‘Klerk’ trả lời “chúng tôi sẽ kiểm tra vài khách sạn địa phương”

Chúc may mắn, nhân viên hải quan nghĩ. Anh chắc chắn rằng tất cả các khách sạn trên Saipan đều đã kín chỗ. Chà, nhưng không phải là vấn đề của anh ta

“Chúng tôi có thể thuê một chiếc xe không?”

“Có, theo đường kia” người đàn oongchir. Anh ta nghĩ, người Nga lớn tuổi hơn này trông có vẻ lo lắng

• • •

“Ông gọi muộn”

“Chà, xin lỗi” Oreza ngắn gọn trả lời “Nhìn chung không có gì mới cả. Chà có lẽ mấy chiếc máy bay chiến đấu cất cánh nhiều hơn, nhưng không rõ ràng và dù sao thì bọn họ cũng luôn bận…”

“Ông sẽ sớm có vài người ghé thăm” Trung Tâm Chỉ Huy Quân sự Quốc Gia nói với ông

“Ai?”

“2 phóng viên. Họ sẽ đặt vài câu hỏi cho ông” người đầu dây bên kia trả lời, vì anh lo lắng cho sự an toàn của Oreza

“Khi nào?”

“Bất kỳ. có thể là hôm nay. Chief, mọi thứ chỗ ông vẫn ổn chứ?”

Master Chief, đồ ngốc, nhưng Portagee không nói “Tuyệt. Chúng tôi đã xem phần phát biểu của tổng thống và hơi lo lắng vì trạm tên lửa quá gần chỗ chúng tôi và….”

“Ông sẽ được cảnh báo. Nhà của ông có tầng hầm không?” Giọng bên kia hỏi

“Không có”

“Chà, cũng không sao. Chúng tôi sẽ cho ông biết, okay?”

“Chắc chắn rồi, sir. Tôi dừng liên lạc” Nhà của ông có tầng hầm không? Không, chà, cũng không sao. Nếu nó không sao thì sao anh lại hỏi chứ. Mẹ kiếp. Oreza tắt điện thoại sau sau khi lấy nó ra khỏi cái bát và đi đến gần cửa sổ. 2 chiếc máy bay Eagle đang cất cánh. Giám sát đúng là công việc đơn điệu. Có chuyện gì đó đang xảy ra. Ông không biết chính xác là gì. Có lẽ những viên phi công kia cũng thế, nhưng cũng không thể biết họ đang nghĩ gì chỉ bằng cách nhìn vào máy bay của bọn họ

• • •

Shiro Sato điều khiển con F-15J rẽ phải để giải tỏa luồng giao thông máy bay dân sự. Nếu người Mỹ tấn công, họ sẽ làm như các cuộc tấn công tại các quần đảo quê nhà, xuất phát từ các căn cứ trên đảo, hỗ trợ bởi các máy bay tiếp nhiên liệu, bay đường dài. Đảo Wake cũng là một khả năng, nhưng cũng có thể có vài đảo khác. Anh ta sẽ phải đối mặt với những máy bay vượt trình. Bọn họ sẽ được của radar trên không và anh ta cũng thế. Đó sẽ là một cuộc chiến công bằng trừ khi những tên khốn đó mang theo máy bay tàng hình. Mẹ kiếp mấy thứ đó. Mẹ kiếp khi bọn họ có khả năng đánh bại Kami! Nhưng người Mỹ chỉ có vài con như thế và nếu bọn chúng bay vào ban ngày, anh ta sẽ nắm lấy cơ hội. Ít nhất bọn họ sẽ không gây ngạc nhiên thật sự nào hết. Cứ điểm cao nhất trên Saipan có một hệ thống radar phòng không lớn và cùng với các phi đội đóng trên dảo Guam, đây sẽ là một cuộc chiến thực sự, anh ta tự nhủ, cho máy bay lên đến độ cao tuần tra

• • •

“Vậy chuyện lớn gì thế?” Chavez hỏi, nghịch với tờ bản đồ

“Cậu sẽ không tin nếu tôi kể cho cậu đâu”

“Chà, tiếp theo rẽ trái, tôi nghĩ thế, chỗ nhà nghỉ Lizama” Chavez đang nhìn tấm bản đồ, ngước lên. Lính ở khắp mọi nơi, đang đào công sự, anh nghĩ, đáng nhẽ phải nghĩ đến chuyện này sớm hơn chứ “Đó có phải là trạm chỉ huy tên lửa Patriot không?”

“Có vẻ như thế” Mình phải xử lý chuyên này thế quái nào đây? Clark tự hỏi, tìm thấy đoạn cuối cong đường, rẽ vào và hướng vào đường cụt. Anh nhớ số nhà, tấp vào lề đường và bước ra, tiến về phía cửa trước

• • •

Oreza vẫn đang trong phòng tắm, chuẩn bị lau khô người trong khi Burroughs đang đếm máy bay vào ra khỏi Kobler thì chuông cửa reo vang

“Các anh là ai?”

“Họ không nói với cậu sao?” Clark hỏi, nhìn quanh. Gã quái này là ai vậy?

“Các phóng viên, phải không?”

“Phải, đúng rồi”

“Được rồi” Burroughs mở cửa, liếc nhìn quanh đường phố

“Dù sao thì cậu là ai? Tôi nghĩ đây là nhà của…”

“Cậu đã chết rồi!” Oreza đang đứng trong phòng khách, mặc chiếc quần sóc khaki, lông ngực cũng rậm rạp như những khu rừng còn sót lại trên đảo. Mái tóc trông đặc biệt đen, nhưng da thì nhanh chóng chuyển sang màu trắng như sữa “Thằng khốn cậu đã chết rồi!”

“Chào Portagee” Klerk/Clark/Kelly mỉm cười “Đã lâu lắm rồi”

Ông vẫn không khiến mình chuyển động được “Tôi đã thấy cậu chết. Tôi thậm chí cmn còn đến dự lễ tưởng niệm. Tôi đã ở đó!”

“Này tôi biết ông” Chavez nói “Ông chính là người trên con tàu mà trực thăng của chúng tôi đáp xuống. Chuyện quái gì thế này? Ông cũng là người CIA à?”

Chuyện này thật quá sức tưởng tượng của Oreza. Ông không nhớ người nhỏ hơn, nhưng còn gã to lớn, người già hơn đó, độ tuổi của cậu ta, không-thể-nào. Chuyện đó là không thể, phải không?

“John?” ông ngập ngừng vài giây rồi hỏi

Người từng được gọi là John Kelly cũng hào hứng không kém. Anh đặt túi xuống, đến ôm chầm đến người đàn ông, mắt lấp lánh nước mắt “Phải, Portagee..là tôi. Man, anh thế nào?”

“Nhưng làm sao…”

“Tại lễ tưởng niệm, họ thường khắc dòng chữ ‘thành tâm mong biển sẽ bỏ qua cho người chết’, đúng không?” an dừng lại, rồi ngoác miệng ra cười “Chà, đúng thế đấy”

Oreza nhắm mắt, nghĩ về chuyện đã xảy ra hơn 20 năm qua “2 vị tướng đó, đúng không?”

“Anh hiểu rồi đấy”

“Vậy…các cậu đang làm quái gì…”

“CIA, man, họ quyết định cần ai đó có thể, chà…”

“tôi nhớ phần đó” cậu ta thực sự chẳng thay đổi gì mấy. Già hơn, nhưng vẫn mái tóc đó, ánh mắt đó, ấm áp và cởi mở với ông như cũ, Portagee nghĩ, nhưng ẩn dấu sau đó luôn là một cái gì đó, như một con thú trong lồng, nhưng là một con thú biết cách mở khóa bất cứ khi nào nó muốn

“tôi nghe nói anh đang làm rất tốt sau khi nghỉ hưu ở cảnh sát biển”

“Command Master Chief” người đàn ông lắc đầu. Quá khứ có thể đợi “Chuyện gì đang diễn ra thế?”

“Chà, chúng tôi bị lỡ tin tứ trong vài giờ. Ông có biết gì mới không?”

“Tổng Thống phát biểu trên truyền hình, bọn họ cắt sóng, nhưng..”

“Bọn họ thật sự từng có vũ khí hạt nhân à?” Burroughs hỏi

“Đã từng?” Ding hỏi “Chúng ta đã hủy chúng rồi à?”

“Đó là những gì tổng thống nói. Nhân thể, cậu là thằng quái nào thế?” Oreza muốn biết

“Domingo Chavez” người đàn ông trẻ tuổi chìa tay ra “Tôi hiểu ông và Mr. C biết nhau”

“Giờ tôi tên là Clark” John giải thích. Thật kỳ lạ, anh cảm thấy thật tuyệt khi có thể nói chuyện với một người biết tên thật của mình.

“Cậu ta có biết không?”

John lắc đầu “Không có nhiều người biết. Hầu hết họ đều đã chết. Cả tướng Maxwell và tường Greer cũng vậy. Thật tệ. Họ đã cứu mạng tôi”

Oreza quay sang vị khách mới “Nhóc, cậu thật may mắn. Đây chỉ là câu chuyện nhảm nhí trên biển thôi. Cậu vẫn uống bia chứ, John?”

“Đặc biệt thích khi được miễn phí” Chavez xác nhận.

“Anh không nhìn thấy sao? Giờ mọi chuyện kết thúc rồi!”

“Bọn chúng đã giết những ai?” Yamata hỏi

“Matsuda, Itagake.//.họ đã giết mọi hậu trường của các bộ trưởng, tất cả trừ anh và tôi” Murakami nói, không nói thêm rằng bọn họ gần như đã giết chết được ông ta “Raizo, đã đến lúc dừng chuyện này lại. Gọi cho Goto và nói với ông ta đàm phán hòa bình đi”

“tôi sẽ không làm thế” Yamata quát lại

“Anh không thấy sao? Tên lửa của chúng ta đã bị phá hủy và…”

“Và chúng ta sẽ sản xuất những tên lửa mới. Chúng ta có khả năng sản xuất ra nhiều đầu đạn hơn và chúng ta cũng còn tên lửa ở Yoshinobu”

“Nếu chúng ta cố gắng làm điều đó, anh biết người Mỹ sẽ làm gì mà, đồ ngu!”

“Họ sẽ không dám”

“Anh nói với chúng tôi rằng họ không thể sửa được những thiệt hại anh gây ra cho hệ thống tài chính của họ. Anh nói với chúng tôi rằng hệ thống phòng không của chúng ta là bất khả chiến bại. Anh nói với chúng tôi rằng họ không bao giờ phản công vào chúng ta hiệu quả” Murakami dừng lại để lấy hơi “Anh nói với tất cả chúng tôi những điều đó – và anh đã sai. Giờ tôi là người cuối cùng trong đám anh từng nói đó, và tôi sẽ không lắng nghe nữa. Anh nói với Goto làm hòa đi!”

“Bọn họ sẽ không bao giờ lấy lại được quần đaoả đó. Không bao giờ! Bọn họ không có khả năng đó”

“Cứ nói những gì anh muốn, Raizo-chan. Phần tôi thì đã xong”

“Tìm nơi nào tốt mà trốn đi!” Yamata muốn dập điện thoại xuống, nhưng lại không thể làm thế với điện thoại di động. “Bọn sát nhân” ông ta lẩm bẩm. Mất gần một buổi sáng để thu thập thông tin cần thiết. Bằng cách nào đó, người Mỹ đã tấn công vào CLB các zaibatsu của ông ta. Bằng cách nào? Không ai biết cả. Bằng cách nào đó họ đã xuyên thủng hệ thống phòng không mà mọi cố vấn đề nói với ông ta là bất khả chiến bại, thậm chí còn phá hủy các tên lửa xuyên lục địa đó “Bằng cách nào?” ông ta hỏi

“Dường như chúng ta đánh giá thấp chất lượng không quân còn lại của họ” tướng Arima nhún vai “Vẫn chưa kết thúc. Chúng ta vẫn còn các lựa chọn”

“Ồ?” Vậy là không phải ai cũng bỏ cuộc, đúng không?

“Họ sẽ không muốn xâm lược quần đảo này. Khả nưng của họ để tổ chức một cuộc xâm lược toàn diện đã bị suy giảm đáng kể vì thiếu các tàu tấn công- đổ bộ, và thậm chí nếu họ tìm cách đưa người lên đảo này – để đấu với rất nhiều công dân của chính họ sao? Không” Arima lắc đầu “Họ sẽ không mạo hiểm làm điều đó. Họ sẽ tìm cách đàm phán hòa bình. Vẫn còn có một cơ hội – nếu không phải vì chiến thắng toàn bộ, thì hãy còn cơ hội đàm phán hòa bình để quân đội của chúng ta nói chung không bị thiệt hại”

Yamata chấp nhận thực tế này, qua cửa sổ nhìn ra hòn đảo mà ông ta muốn sở hữu. Cuộc bỏ phiếu, ông ta nghĩ, vẫn còn có thể thắng. rằng vẫn có thể thắng cử. Để tấn công ý chí chính trị của người Mỹ, và oogn ta vẫn có khả năng thắng

• • •

Không mất nhiều thời gian để quay đầu chiếc 747, nhưng cơ trưởng Sato ngạc nhiên khi thấy máy bay đầy 1 nửa những người quay lại Narita. 30 phút sau khi máy bay cất cánh, một tiếp viên hàng không báo cho ông qua điện thoại rằng trong số 11 người cô đã hỏi thì chỉ có 2 người nói họ phải về nhà có việc gấp. Công việc gấp đó có thể là gì chứ? Ông tự hỏi, thương mại quốc tế của đất nước ông đang giảm đi rất nhiều, giờ chỉ còn các tàu qua lại giữa Nhật Bản và Trung Quốc

“Chuyện này không đúng lắm” một giờ sau viên phi công phụ nhận xét “Nhìn xuống kia kìa”

Việc quan sát tàu từ độ cao 30.000 feet trở nên dễ dàng hơn và gần đây họ đã mang theo ống nhòm để xác định các tàu mặt nước. Sato cầm ống nhòm lên và phát hiện tàu khu trục Aegis đang hướng về phía bắc. Ông đưa tay xuống bật sang tần số bảo vệ khác

“JAL 747 gọi Mutsu, over”

“Ai đấy?” một giọng nói trả lời tứ thì “Bỏ tần số này ngay đi!”

“Đây là cơ trưởng Torajiro Sato. Gọi chỉ huy hạm đội của các anh!” Ông ra lệnh bằng giọng chỉ huy. Mất 1 phút

“Anh trai, anh không nên làm chuyện này” Yusuo quở trách. Sự im lặng của radio là quy tắc bắt buộc nhiều hơn là yêu cầu quân sự. Ông ta biết người Mỹ có vệ tinh do thám, và ngoài ra hệ thống radar SPY trên tàu đang mở và tìm kiếm. Nếu máy bay tàng hình của Mỹ ở xung quanh đây, họ sẽ biết khu trục hạm của ông ta ở đâu. Nếu là tuần trước thì ông ta có thể tự tin xem xét, nhưng bây giờ thì không

“Anh chỉ muốn khẳng định lòng tin của anh vào em và đội thủy thủ. Hãy sử dụng bọn anh như mục tiêu luyện tập đi” ông nói thêm

Tại CIC trên tàu Mutsu, các kỹ sư tên lửa đã làm chính xác điều đó, nhưng viên tướng biết sẽ không thực hiện theo lời anh trai “Rất vui được nghe giọng anh. Giờ thì xin phép, em có việc phải làm ở đây”

“Đã hiểu, Yusuo. Out” Sato tắt radio

“Thấy chưa” ông ta nói qua hệ thống liên lạc nội bộ “Họ đang việc của họ và chúng ta phải làm việc của mình”

Viên phi công phụ không chắc, nhưng Sato là cơ trưởng chiếc 747 nên anh ta không nói gì, tập trung vào nhiệm vụ điều hướng. Giống như hầu hết người Nhật, anh ta được nuôi dạy với suy nghĩ chiến tranh là điều kiên quyết phải tránh cũng như bệnh dịch. Cuộc xung đột leo thang với Mỹ đêm qua chỉ để dạy cho bọn gaijin kiêu ngạo một bài học, nhưng cảm giác tốt đó cũng chỉ kéo dài được 1 hay 2 ngày, nhưng đó cũng chỉ là tưởng tượng và giờ càng ngày càng giống thực. Rồi có thông báo rằng đất nước anh ta đang sở hữu vũ khí hạt nhân – chuyện đó đã đủ điên rồ – chỉ để ngay lập tức người Mỹ tuyên bố thẳng thừng rằng những vũ khí đó đã bị phá hủy. Xét cho cùng, đây là một máy bay Mỹ, một chiếc Boeing 747-400PIP, mặc dù đã hoạt động được 5 năm nhưng xét về mọi mặt thì nó rất đáng tin cậy và ổn định. Nếu công nghệ sản xuất máy bay của họ nếu đã tốt thế này với máy bay chở khách thì với maysbay quân sự sẽ còn tốt đến mức nào? Máy bay thuộc Không quân của nước ông đều copy thiết kế của người Mỹ – ngoại trừ AEW 767 mà anh ta đã nghe được rất nhiều tin đồn về nó, đầu tiên là chuyện nó bất khả chiến bại thế nào, và gần đây thì nghe nói chẳng còn mấy cái sống sót được. Chuyện điên rồ này phải dừng lại. Chẳng nhẽ mọi người không nhìn thấy điều đó sao? Anh ta nghĩ, chắc chắn ai đó phải hiểu tại sao máy bay chở khách này lại đầy đến 1 nửa người không muốn ở lại Saipan dù trước đó đã hăm hở đến đây

Nhưng cơ trưởng không thấy tất cả những điều đó, phải không? Viên phi công phụ tự hỏi. Torajiro Sato ngồi đó, bất động như một tảng đá, như thể mọi thứ vẫn bình thường, dù thực tế không phải vậy

Tất cả những gì anh ta phải làm bây giờ là nhìn xuống các khu trục hạm đó trong ánh nắng chiều- đang làm gì? Họ đang bảo vệ bờ biển đất nước chống lại một cuộc tấn công có thể xảy ra. Điều này có bình thường không?

• • •

“Conn, Sonar đây”

“Conn đây” Clagget đang làm nhiệm vụ trực chiều. Ông muốn các thủy thủ thấy ông làm việc và hơn thế nữa, ông muốn duy trì cảm giác chỉ huy con tàu

“Có thể có nhiều mục tiêu tiến về phía nam” sỹ quan phụ trách sonar báo cáo “Hướng 1-7-1. Có vẻ như là các tàu mặt nước đang chạy tốc độ cao, sir, tốc độ chân vịt quay rất cao”

Đúng lúc rồi, CO nghĩ, hướng về phía phòng sonar. Ông định ra lệnh vẽ tuyến đường, nhưng khi định làm điều đó thì thấy 2 sỹ quan đã đứng dậy thực hiện điều đó, và máy phân tích tuyến đường đang in ra bản đầu tiên. Giờ thì thủy thủ dưới quyền ông đã được đào tạo bài bản và mọi thứ tự động diễn ra, nhưng hiệu quả tốt hơn. Họ không chỉ nghĩ mà còn hành động song song

“Ước tính tốt nhất, bọn họ đang bỏ đi, nhưng hãy nhìn vào tất cả những thứ này” chief sonar nói. Rõ ràng là một mục tiêu thực. Dữ liệu đang hiện thị trên 4 tần số khác nhau. Rồi chief nhấc điện thoại “Âm thanh nghe giống như đang quay đều – chạy ở tốc độ cao và nhiều túi khí. Hẳn là nhiều tàu chiến, di chuyển theo đội hình”

“Và người bạn kia của chúng ta?” Claggett hỏi

“Cái tàu ngầm đó? Nó trở lại rất yên lặng, có vẻ như chỉ chạy bằng pin ở tốc độ 5 hải lý/giờ hoặc thấp hơn” Mục điêu đso đang cách khoảng 20 dặm, nằm ngoài phạm vi phát hiện thông thường

“Sir, khoảng cách ban dầu của các mục tiêu mới là 100.000 yard, Mục tiêu CZ” một kỹ thuật viên khác báo cáo

“Hướng đi ổn định, không thay đổi. Họ đang tiến thẳng về phía chúng ta hoặc theo hướng này, đang tăng tốc. Điều kiện mặt nước thế nào, sir?”

“Sóng cao 8 đến 10 feet, chief” Hơn 100.000 yard, hơn 50 dặm, Claggett nghĩ. Những tàu này đang chạy tốc độ cao, hướng thẳng về phía ông, nhưng ông không có lệnh bắn. Mẹ kiếp. Ông bước 3 bước quay trở lại phòng điều khiển “bánh lái bên phải 10 độ, chuyển hướng mới 2-7-0”

Tennessee quay đầu và đi về hướng tây, để sỹ quan sonar có khoảng cách tốt hơn phát hiện ra tàu khu trục đang đến gần. Tin tình báo hoạt động mới nhất đã dự đoán tình huống này và thời gian thông tin này chuyển đến thực sự không đúng lúc

• • •

Trong bối cảnh kịch tính hơn, trước các máy quay, không khí có thể sẽ khác, nhưng dù bối cảnh có kịch tính ở một nơi rất xa thì không khí hiện tại nơi đây vừa lạnh vừa khó chịu. Dù là lính tinh nhuệ nhất của quân đội, thì chiến đấu với môi trường khắc nghiệt còn khó chịu hơn nhiều chiến đấu trong chiến tranh. Các lính Ranger mặc quần áo ngụy trang màu trắng, cố gắng di chuyển ít nhất có thể và việc thiếu vận động khiến họ dễ bị lạnh và buồn chán, kẻ thù truyền kiếp của người lính. Nhưng mọi chuyện vẫn ổn, đội trưởng Checa nghĩ. Đối với mọt đội lính đơn lẻ cách căn cứ quân sự Mỹ gần nhất tới 4000 dặm – căn cứ đó là Fort Wainwright ở Alaska – thì sự buồn chán này cmn sẽ an toàn hơn nhiều so với phấn kích bởi cuộc chiến mà không có bất kỳ hy vọng hỗ trợ nào. Hoặc đại loại thế. Checa phải đối mặt với vấn đề chung dành cho các sỹ quan: dù chịu đựng sự bất tiện và vất vả như đám lính dưới quyền nhưng anh không có quyền than vãn. Và trong mọi trường hợp, cũng chẳng thể nào than vãn với bất kỳ sỹ quan nào khác, và nếu than vãn trước mặt binh lính thì sẽ ảnh hưởng rất xấu đến tinh thần của họ, dù có lẽ lính có lẽ hiểu lý do phàn nàn này

“Thật tốt neus quay lại được Fort Stewar, sir” Trung sỹ cấp 1 Vega nhận xét “Anh có thể nằm dài trên bãi biển và hứng từng tia nắng mặt trời”

“Và bỏ lỡ cảnh tuyết và băng tuyệt đẹp này ư, Oso?” ít nhất thì giờ bầu trời cũng trong xanh

“Đã r…õ, đội trưởng. Nhưng tôi sống ở Chicago hồi nhỏ và tôi đã chán ngấy cái cảnh chết tiệt này rồi” Anh dừng lại, nhìn quanh và lắng nghe. Quy tắc hạn chế tiếng ồn của các lính Ranger khác rất tuyệt và bạn phải đến rất gần nhìn xem mới thấy vị trí những người đang đứng

“Sẵn sàng rời đi tối nay chưa?”

“Bạn của chúng ta đang đợi bên kia núi”

“tôi chắc cậu ta sẽ đợi” Checa nói dối

“Vâng, sir, tôi cũng nghĩ thế” Nếu một người có thể nói dối thì tại sao 2 người lại không thể? Vega nghĩ “Tất cả thứ này có hiệu quả không?”

Mấy sát thủ đó đang ngủ trong túi ngủ, trốn trong lỗ làm bằng cành thông và phủ thêm cành cây để giữ ấm. Ngoài việc bảo vệ các phi công, lính Ranger còn phải chăm sóc sức khỏe cho họ như trông mấy đứa trẻ sơ sinh, một nhiệm vụ kỳ quặc cho những người lính quân đội ưu tú nhưng mấy đơn vị như bọn họ thì lúc nào chả được giao mấy nhiệm vụ kỳ quặc nhất

“Thì họ nói thế” Checa nhìn đồng hồ “chúng ta sẽ đánh thức họ dậy trong 2 giờ nữa”

Vega gật đầu, hy vọng chân mình chưa đóng băng trước khi về được phía nam

• • •

Kế hoạch tuần tra được sắp xếp hoàn thiện trong buổi họp giao ban nhiệm vụ. 4 tàu ngầm tên lửa đạn đạo cách nhau 30 hải ly, và mỗi khoảng cách hải lý đó lại được chia thành 3 phần, mỗi phần 10 hải lý. Mỗi con tàu có thể tuần tra ở khu vực giữa, để lại khu vực phía bắc và phía nam dành cho việc kiểm soát vũ khí. Kế hoạch tuần tra được thực hiện theo từng trường hợp, dựa trên phán đoán của thuyền trưởng mỗi tàu ngầm, nhưng phải cho ra kết quả tương tự. Pennsylvania đang đi về phía bắc với vận tốc 5 hải lý/giờ, giống như nó từng làm trong cuộc tuần tra răn đe mang theo tên lửa Trident. Nó tạo ra tiếng ồn vô cùng nhỏ đến mức một con cá voi gần như va vào khi đến mùa cá voi ở Thái Bình Dương. Nhưng giờ không phải mùa cá voi. Phía sau nó, cuối sợ cáp dài là sonar mảng kéo và một vòng tuần tra bắc-nam-2-giờ-đồng-hồ sẽ cho phép nó đi thẳng ra một đường, và khi quay vòng thì cần khoảng mười phút hoặc lâu hơn chút, nhằm tận dụng tối đa hiệu suất

Pennsylvania đang lặn ở độ sâu 600 feet, độ sâu lý tưởng cho sonar với điều kiện nước hôm nay. Hoàng hôn vừa đến trên mặt biển thì dấu hiện đầu tiên đã xuất hiện trên màn hình sonar. Bắt đầu là một loạt các chấm nhỏ, xuất hiện màu vàng trên màn hình, giảm dần theo thời gian đi về hướng nam, nhưng không nhiều. Sỹ quan sonar trưởng nghĩ có lẽ mục tiêu đã chạy bằng pin trong vài giờ qua, nưng rồi anh ta thu được tín hiệu to hơn từ động cơ diesel, nhưng tín hiệu vẫn ở đó, tần số 60Hz đúng như dự kiến. Anh ta báo cáo dữ liệu mục tiêu này cho bên kiểm soát tên lửa

Sỹ quan trưởng sonar nghĩ, chẳng phải có gì đó sao. Suốt sự nghiệp của mình anh đều phục vụ ở tàu tên lửa, thường theo dõi các mục tiêu mà tàu ngầm của anh cố muốn tránh, dù hạm đội tàu ngầm hạt nhân tự hào luôn có những người lính phóng ngư lôi giỏi nhất trong hạm đội. Pennsylvania chỉ mang theo 15 tên lửa trên tàu – loại ngư lôi ADCAP phiên bản mới nhất và trong tình hình này sẽ không mang theo vũ khí nào kém khả năng hơn. Nó cũng có thêm 3 vũ khí tương tự như ngư lôi, gọi là LEMOSS (Long-Endurance Mobile Submarine Simulator- thiết bị mô phỏng tàu ngầm di động có khả năng chống chịu trên biển). Thuyền trưởng, người đã phục vụ trên tàu ngầm hạt nhân lâu năm, giải thích ngắn gọn cho thủy thủ đoàn về phương pháp ông định tấn công và mọi người trên tàu đều đồng ý. Thực tế, nhiệm vụ này rất lý tưởng. Người Nhật phải vượt qua phòng tuyến của họ và kế hoạch hoạt động này đảm bảo người Nhật, theo như lời thuyền trưởng tuyên bố, gần như không có cách nào vượt qua phòng tuyến

“Mọi người chú ý” thuyền trưởng nói qua hệ thống thông báo 1-MC, mọi loa đều được vặn nhỏ nên thông báo chỉ như tiếng thì thầm, phải vểnh tai lên mới nghe rõ “Có thể có một mục tiêu đang tiến vào khu vực kiểm soát tiêu diệt của chúng ta, Tôi sẽ ra lệnh tấn công như đã phổ biến nhiệm vụ. Chiến đấu nào” ông kết thúc với giọng điệu giống như mời mọi người dùng bữa sáng trong nhà hàng HoJo

Có những âm thanh yếu ớt mà chỉ có lính sonar có kinh nghiệm mới có thể nghe được và hầu hết bởi vì anh ta đang tập trung vào nhiệm vụ tại Trung Tâm Tấn Công. Các vị trí chiến đấu được điều chỉnh sao cho chỉ những người có nhiều kinh nghiệm nhất – giờ bao gồm cả nữ quân nhân – mới được điều khiển vũ khí. Những thủy thủ quá trẻ sẽ được sắp xếp vào đội kiểm soát thiệt hại, hoặc nơi nào khác trên tàu ngầm. Tất cả vị trí đều báo về Trung Tâm Tấn Công, mỗi người phải vào vị trí và sẵn sàng chiến đấu, và rồi tàu ngầm chìm vào yên tĩnh như nghĩa trang mùa Halloween

“Đã xác nhận mục tiêu” sỹ quan sonar báo qua điện thoại “Hướng thây đổi về phía tây, hướng bây giờ là 0-7-5.Cánh quạt đang giảm tốc độ, dự kiến tốc độ mục tiêu là 10 hải lý/giờ”

Nó phải là một chiếc tàu ngầm, không nghi ngờ gì nữa. chiếc tàu ngầm diesel này có mảng kéo riêng và đang chạy nước đại, chạy bằng tốc độ cao trước, sau đó giảm tốc độ nhằm phát hiện ra những thứ có thể bị bỏ qua khi tàu bị tăng tiếng ồn dòng chảy

“Ống 1,3 và 4 được trang bị ADCAP” một kỹ thuật viên vũ khí thông báo. “Ống số 2 là LEMOSS”

“Đặt tất cả chúng vào trạng thái sẵn sàng/ Spin ’em all up” thuyền trưởng nói. Hầu hết CO đều thích nói câu “Sưởi ấp chúng lên/ warm ’em up”, nhưng câu này sẽ giống trong sách hơn

“Khoảng cách hiện tại ước tính 22.000 yard” sỹ quan phụ trách định vị / tracking chief thông báo

Sỹ quan sonar nhìn thấy có thứ mới trên màn hình, rồi điều chỉnh tai nghe.

“tín hiệu mờ, tín hiệu mờ, nghe giống như tiếng thân tàu trên S-10. Mục tiêu đang thay đổi độ lặn”

“tôi cá nó sẽ nổi” viên thyền trưởng đứng cách đó vài bước chân. Cũng đúng, sỹ quan sonar gật đầu đồng ý “hãy thả MOSS xuống nước. Đặt hướng 0-0-0. Giữ yên lặng trong 10.000 yard đầu tiên, rồi sau đó bắt đầu chạy mô phỏng”

“Vâng, sir” viên kỹ sư nhập các thông số thích hợp trên bảng điều khiển. Sĩ quan vũ khí sau đó kiểm tra chương trình và thông báo các thông số chính xác.

“Ống số 2 sẵn sàng”

“Mục tiêu S-10 tín hiệu đang yếu đi, sir. Có lẽ nó đang nổi lên mặt biển”

“Xác định đường trực tiếp tới S-10” kỹ thuật viên phụ trách đường tia/ ray-path technician nói “Sir, xác nhận không phải là mục tiêu CZ”

“Sẵn sàng ống phóng số 2” kỹ thuật viên phụ trách vũ khí lại báo cáo

“Bắn ống phóng số 2” CO ra lệnh tức thì “Nạp một MOSS khác” anh ra lệnh tiếp

Pennsylvania hơi rung nhẹ khi thả LEMOSS xuống biển. Sonar nhấc nó lên ngay khi nó rẽ trái, rồi đổi hướng, hướng về phía bắc với vận tốc 10 hải lý / giờ. Sử dụng thân vỏ ngư lôi Mark 48 cũ, LEMOSS được trang bị thùng nhiên liệu tên lửa khổng lồ của ‘con cá’ (ngư lôi) OTTO, công thêm hệ thống đẩy nhỏ và bộ chuyển đổi tần số âm thanh mô phỏng lớn phát ra tiếng ồn như của một nhà máy động cơ. Âm thanh này có tần số giống như một động cơ chạy bằng năng lượng hạt nhân, nhưng to hơn một chút so với tàu ngầm lớp Ohio. Có vẻ như mọi người thường nghĩ thứ này quá ồn. Đa số các tàu ngầm tấn công thường nhằm vào nó, ngay cả tàu ngầm Mỹ vốn biết rõ về thiết bị này. Model mới của thiết bị này, có một cái tên mới, có thể chạy trong 15 giờ, và không may là nó chỉ được phát triển vài tháng trước khi tàu ngầm hạt nhân bị giải giáp hoàn toàn

Giờ là lúc cần kiên nhẫn. Tàu ngầm Nhật Bản thực ra đã giảm tốc độ, rõ ràng đang cho sonar cuối tàu quét trước khi khởi động động cơ diesel tăng tốc đi về phía tây. Sỹ quan sonar theo dõi LEMOSS phía bắc. Khi tín hiệu sắp biến mất hoàn toàn, hệ thống mô phỏng đã được kích hoạt cách đó năm dặm. 2 dặm sau đó, nó xuyên qua lớp đường nhiệt (giữa lạnh và ấm) và trò chơi bắt đầu trở nên nghiêm túc

“Conn, Sonar đây. S-10 vừa thay đổi tốc độ, vòng quay chân vịt thay đổi, nó đang đi chậm lại, sir”

“Ông ta có sonar giỏi đấy” Thuyền trưởng nói, đứng ngay sau viên sỹ quan sonar của mình. Pennsylvania tăng tốc lên 1 chút sau đó chững lại, để phần đuôi sonar của nó vung lên và lơ lửng trên tầng nhiệt để quan sát mục tiêu, trong khi tàu ngầm vẫn ở dưới tầng nhiệt. Ông quay đầu nói lớn hơn “Vũ khí?”

“Ống 1,3 và 4 đã sẵn sàng phóng, đã lập giải pháp cho tất cả”

“Đặt số 4 vào chế độ theo dõi, hướng ban đầu 0-2-0”

“Đã xong. Đã cài đặt lệnh, sir. Ông phóng số 4 đã sẵn sàng”

“Nhắm vào hướng và bắn” thuyền trưởng ra lệnh từ của phòng sonar, nói thêm “Nạp một ADCAP khác”

Pennsylvania lại rung nhẹ khi phiên bản cải tiến mới nhất của ngư lôi Mark 48 bắn ra biển, quay hướng đông bắc được điều khiển bởi một sợi dây cách điện từ đuôi

Giống như một cuộc tập trận, sỹ quan sonar nghĩ, nhưng dễ dàng hơn

“Có thêm mục tiêu nào khác không?” thuyền trưởng hỏi, vẫn đứng sau anh ta

“Không, sir” viên sỹ quan vẫy tay ra hiệu. Có một số tiếng ồn trên màn hình và một tiếng ồn khác được kiểm tra cứ sau mười phút, và hóa ra là hệ thống đều hoạt động bình thường. Quả thực đáng kinh ngạc – sau gần bốn thập kỷ hoạt động của tàu ngầm tên lửa và gần năm mươi năm hoạt động của tàu ngầm hạt nhân kể từ khi Thế chiến thứ hai kết thúc, đây là lần đầu tiên Hoa Kỳ săn tìm một tàu ngầm, và chiến dịch này sẽ được thực hiện bằng hạt nhân tàu ngầm tên lửa đạn đạo được cho là đang tiến tới bãi đóng tàu.

Ngư lôi ADCAP tăng tốc độ, xuyên qua lớp nhiệt đổi theo đuôi mục tiêu. Nó ngay lập tức quét tìm kiếm bằng chính sonar của mình và gửi hình ảnh truyền về Pennsylvania

“Khóa mục tiêu, khoảng cách 3000 yard, gần tói mặt nước biển. Có vẻ tốt” Sonar nói. Viên sỹ quan phụ trách vũ khí cũng có nhận định tương tự

“Ăn mứt và chết đi” thành viên nam trong đội thì thầm, theo dõi 2 mục tiêu nằm gần nhau trên màn hình. S-10 ngay lập tức tăng tốc tối đa, lặn xuống dưới tầng nhiệt khí, nhưng pin của nó khả năng còn ở mức thấp và không thể chạy quá 15 hải lý/giờ, trong khi ADCAP đạt tới 60 hải lý/giờ. Cuộc rượt đuổi kéo dài ba phút rưỡi, và cuối cùng một đốm sáng lóe lên trên màn hình và một loạt tiếng ồn phát ra từ tai nghe. Rồi mọi chuyện cũng đến hồi kết, bằng tiếng rít khi thép bị nghiền nát bởi áp lực nước

“Đó là một tàu bị hạ, sir, tôi đã ghi lại xác nhận” 2 phút sau, một tín hiệu tần số thấp mờ nhạt phát ra từ phía bắc, cho thấy West Virginial cũng đạt được kết quả tương tự

• • •

“Christopher Cook?” Murray hỏi

“Đúng vậy”

Quả thật là một ngôi nhà đẹp, vị phó giám đốc CIA nghĩ khi giơ thẻ ngành lên “FBI. Chúng tôi muốn nói chuyện với anh về các cuộc trao đổi của nah với Seiji Nagumo. Anh có muốn mang theo áo khoác không?”

• • •

Mặt trời lặn sau vài giờ nữ a, khi máy bay ném bom B-1 Lancer đi taxi ra khỏi nhà chứa máy bay. Vì một chiếc máy bay bị hạ cách đây không lâu, các phi hành đoàn đã rất tức giận vì đổ lỗi cho bản thân đến nhầm chỗ và làm sai, nhưng không ai thèm hỏi ý kiến ​​của họ và nhiệm vụ đã đưa xuống. Các khoang chứa bom giờ đầy các thùng nhiên liệu, từng máy bay ném bom lao ra đường băng và cất cánh,, quay đầu và leo lên đô cao 20.000 feet, hướng về phía đông bắc

• • •

Lại một cuộc biểu tình chết tiệt khác, Dubro nghĩ, và ông tự hỏi sao một người như Robby Jackson có thể nảy ra ý tưởng này, nhưng dù sao thì ông cũng có lệnh và mỗi tàu sân bay của ông để quay về hướng gió, phóng ra 40 máy bay lần lượt bay cách nhau 50 dặm và dù tất cả đều được trang bị vũ khí nhuwgn sẽ không được phép khai hỏa trừ khi bị khiêu khích.