- 3 -
Xét cho cùng, cuộc đời, khi người ta nghĩ đến, đầy rẫy lừa đảo. Chỉ cần nhìn xung quanh mình, thấy rất nhiều những vụ lừa đảo, ăn cắp, nịnh hót.
“Hãy mua xà phòng Machin, loại độc nhất chứa chất làm mịn da....”
“Thưa các bạn, nếu tôi được bầu, tôi xin hứa xây dựng một chính phủ trong sạch và thẳng thắn. Vì sao tôi có thể hứa với các bạn? Vì tôi là một ứng cử viên không có tì vết và tôi khẳng định, trên những tàn dư của chế độ cũ, chúng ta sẽ giương cao ngọn cờ những yêu cầu của xã hội mới...”
“Này George, suy nghĩ đi, đây là một vụ tiền vàng. Anh không rõ đâu, tôi xin hứa với anh, anh sẽ được hai triệu không cần giao ước phần vốn của mình...”
“Em yêu, anh không biết nói với em thế nào... nhưng từ khi thấy em, anh thấy tim ngừng đập. Anh có cảm giác em mang lại ánh sáng mặt trời. Mái tóc em, đôi chân em, em là ánh sáng của anh, ánh sáng của đời anh mãi mãi. Anh muốn thét to lên điều đó. Em đẹp, đẹp đến mức anh cảm thấy mê muội. Em thích là người xinh xắn chứ? Anh yêu em lắm, em biết không? Hãy ngoan nào, để cho anh nhìn ngắm em toàn bộ, em đẹp đến thế! Nào em, nâng yếm lên đi, chỉ yếm thôi; để anh ngắm em...”
“Tôi nói trung thực với ông. Chiếc xe này có thể chạy đến 75.000 cây số. Ông thấy đấy, tôi không nói dối đâu. Châm ngôn của chúng tôi là thế... Trước hết là trung thực... Mời ông lại đây. Chiếc xe này thì không bao giờ tìm được một chiếc như vậy. Nếu có thể tôi đã giữ nó lại cho mình nhưng vợ tôi không thích màu tím nhạt. Một cơ hội hiếm có. Xe của một gái già chỉ dùng đi ra nghĩa địa ngày chủ nhật. Và được giữ rất cẩn thận, tôi chỉ nói với ông, thế thôi...”
“Anh ấy rất dễ mến nhưng không bao giờ biết pha rượu. Phải tinh tế, ông biết chứ. Tôi có cách của tôi. Ông uống một cốc...”
“Xin chào mọi người. Tôi giới thiệu ông em Louis của tôi, chủ hãng bia nổi tiếng. Nào, Louis, trình bày với họ đi...”
Người đàn ông bận bộ quần áo màu xanh nước biển là một tên lừa đảo. Ngồi trong phòng khách của khách sạn, hắn chờ ông Jamison. Hắn thấy ông Jamison lần đầu ở ga vừa xuống tàu từ
Boston tới, đi theo ông đến khách sạn và ngồi chờ vì có dự định đối với ông Jamison này.
Hắn ăn mặc lịch sự, cao lớn, nét mặt cởi mở cái nhìn thẳng thắn, bận chiếc sơ mi trắng tinh, cà vạt kín đáo, đôi giày bóng bảy, cầm trên tay một bản hướng dẫn về thành phố. Hắn xem đồng hồ. Nếu Jamison đi ăn tối thì sắp xuống nhà vì đã sáu giờ rưỡi. Phòng khách của khách sạn đầy người hối hả. Một hiệu bia lớn tổ chức cuộc thi chọn người đẹp; những người dự thi đi đi lại lại, vây quanh là thợ nhiếp ảnh và các nhà báo. Tất cả bọn họ đều giống nhau, trang điểm cùng một khuôn mẫu bởi những tay lừa đảo gian ngoan và về cơ bản họ cũng thực hiện việc lừa đảo một cách thư thái.
Người đàn ông thấy Jamison ra khỏi thang máy bèn đứng ngay dậy, tay cầm bản hướng dẫn - Liếc nhìn, hắn thấy ông lại gần mình, mở ra say mê nghiên cứu và bỗng quay lại đột ngột đụng mạnh vào Jamison.
Ông này có vẻ sửng sốt. Đây là một người đàn ông lực lưỡng và đỏ đắn. Tên lừa đảo cúi xuống nhặt bản hướng dẫn và kêu lên:
- Xin ông tha lỗi cho. Mãi xem tập này tôi không trông thấy ông. Thưa ông, tôi không làm ông đau chứ ạ?
- Không sao cả.
- Càng hay. Tập này tôi chẳng hiểu gì cả. Tôi từ Boston đến ông ạ. Tôi tìm con đường...
- Ở Boston à? Thú vị đấy!
- Đúng ra là ở ngoại ô. Ông biết ư?
- Biết chứ. Tôi cũng ở Boston đây.
Nét mặt tên lừa đảo rạng lên:
- Ông không đùa chứ? Tốt quá.
- Thế giới chẳng rộng lắm nhỉ, đúng không?
- Một cuộc gặp gỡ như thế này phải ăn mừng. Tôi xin chiêu đãi một cốc.
- Tôi đang đi ăn tối...
- Vậy đúng lúc khai vị. Xin mời ông. Nói thực, tôi rất phấn khởi được gặp ông. Tôi không quen ai ở đây. Ta đến vũ trường trong khách sạn hay chọn một nơi yên tĩnh hơn?
- Lạy chúa...
- Ông nghĩ đúng. Người ta thường lúng túng trong lựa chọn. Cứ đi rồi sẽ tìm ra.
Tên lừa đảo khoác tay, Jamison đưa đi trên hè phố.
- Chúng ta đi về phía nào?
- Thế thì...
- Đúng vậy. Đi lại kia.
- Hắn tự giới thiệu mình là Charlie Parsons. Jamison thổ lộ tên là Elliot, ở xưởng dệt. Họ bước đi, quan sát các quán ba và cà phê nhưng không chỗ nào vừa lòng Parsons. Cuối cùng trước một ngôi nhà đề hiệu Con vẹt đỏ, Parsons nắm cánh tay Jamison:
- Ở đây trông được đấy. Anh nghĩ sao?
- Ồ, đối với tôi, tất cả đều như nhau. Có vẻ không tồi.
Họ đi vào và khi cánh cửa mở, một người đàn ông bận quần áo xám xuất hiện, một người khoảng ba mươi, mặt mũi dễ trông, mái tóc hung đậm. Parsons hỏi:
- Ông tha lỗi, xin hỏi.
- Vâng.
- Quán ba này? Có tốt không?.
- Ồ, à... Vâng, tốt đấy, nhưng tôi không biết lắm những chỗ tốt. Tôi không phải người ở đây.
- Chúng tôi cũng thế - Parsons kêu lên. Ông ở đâu vậy?
- Ở Wilmington; tôi vừa đến và những người bạn đi vắng cả.
- Thế thì vào uống cùng chúng tôi một cốc. Elliot thấy thế nào? - Parsons đề nghị.
- Dĩ nhiên tán thành. Càng nhiều người điên càng vui.
- Tôi xin giới thiệu: Tôi là Charlie Parsons và đây là Elliot Jamison.
- Rất hân hạnh. Tôi là Frank O’Neil.
- Chúng ta cùng vào đi.
Họ ngồi vào một bàn cách biệt và gọi lượt đầu. Không lâu người mới gặp tâm sự vừa thắng đậm, tha hồ tiêu, món tiền được bất ngờ. Anh nhỏ giọng cho biết:
- Tôi có hơn ba nghìn đô la, có thể chi thoải mái.
Rồi họ thân mật tranh cãi ai là người trả tiền lượt ăn uống này; O’Neil khăng khăng sẽ chiêu đãi mọi người, cuối cùng nổi nóng:
- Tôi có hơn ba nghìn đô la, có điều kiện mời hai anh ăn uống thật lực.
- Chúng ta ai trả tiền nấy - Parsons nói.
- Không được!
- Thực tình - Jamison can thiệp - tôi nghĩ Parsons nói đúng.
- Được – O’Neil gợi ý - Chúng ta rút thăm theo sấp ngửa. Dễ thôi, cùng tung đồng tiền; ai không như những người kia thì thua cuộc.
- Đồng ý - Parsons chấp nhận.
O’Neil thua cuộc; gặng lần nữa vẫn mất. Anh bực tức, càng ương bướng:
- Tôi không bao giờ gặp may; bao giờ cũng thế. Tôi có mua toàn bộ cuốn vé xố số cũng chẳng được gì. Chán thật.
- Lượt sau tôi sẽ chi - Parsons nói để anh bình tĩnh lại.
- Không, chúng ta rút thăm nữa.
O’Neil lại thua.
- Thấy không? Không bao giờ tôi thắng. Các anh đỏ thật.
- Thôi, đừng bực mình; đừng tranh cãi nữa. Lượt sau tôi trả - Jamison nói.
- Không, tôi thua tôi trả.
Đỏ bừng mặt, O’Neil có vẻ kích động lạ lùng.
- Tôi đi rửa tay đã rồi chúng ta tiếp tục. Các anh chờ nhé.
Anh đứng bật dậy đi về cuối phòng. Parsons quay lại nói với Jamison:
- Cũng phiền, tôi nghĩ anh ấy không thua mãi thế. Một con người lạ thật!
- Nhưng suy cho cùng, chính anh ta muốn chơi như vậy.
- Hay chúng ta cho anh ta một bài học?
- Làm thế nào?
- Anh ta bảo có ba nghìn đô la. Chúng ta lấy đi.
- Lấy à? Jamison bất bình kêu lên.
- Tất nhiên là đùa thôi. Sau đó chúng ta trả lại cho anh ấy.
- Nhưng chúng ta làm thế nào?
- Chẳng khó gì. Anh chỉ việc tung đồng tiền của anh sau cùng, khi thấy đồng của tôi ra sao thì cứ để rơi theo mặt đó. Đơn giản, đúng không? Rồi bắt anh ta tăng tiền cược; nóng gỡ mà!
- Chà! Thế là lao đầu vào - Jamison vừa nói vừa cười.
- Suỵt, anh ta trở lại rồi đấy.
O’Neil bước vào, nóng nảy hơn bao giờ hết.
- Nào, lại lượt nữa chứ? Họ đem ra chưa?
- Này Frank - Parsons nói với anh - Chúng ta không dành cả buổi tối để uống chứ. Hay chúng ta chơi cược tiền?
- Tôi lại thua mất.
- Tại anh cứ nghĩ thế. Đây là vấn đề nghị lực. Nếu anh quyết tâm thắng thì anh sẽ thắng thôi.
- Anh nói thế!
- Nào, hãy chơi cho giỏi. Tôi có một ít tiền, nhưng chúng ta đừng say mê quá. Còn Elliot, anh có tiền chứ?
- Khoảng hai trăm năm mươi đô la. Tôi không thích đi dạo mà có nhiều tiền trong túi.
- Anh nói rất đúng. Biết đâu được. Thế nào Frank?
- Được, được. Chúng ta chơi bao nhiêu?
- Qui ước là người thua phải trả cho mỗi người thắng năm đô la. Được không?
- Đồng ý.
Họ bắt đầu tung tiền. Với sự đều đều đặc biệt, O’Neil tiếp tục thua. Rồi chắc để anh ta khỏi nghi ngờ, Parsons thu xếp để Jamison thua một ít. Cả ba người yên lặng, đắm mình vào cuộc chơi. Trong mười lăm phút O’Neil thua bốn trăm đô la. Parsons thỉnh thoảng nháy mắt với Jamison để anh bạn hiểu việc tiến triển theo như dự kiến; O’Neil không ngừng than phiền với Jamison, cũng bị thua theo cách của Parsons.
Cuộc chơi tiếp tục, Jamison không thua nữa. Bỗng O’Neil đập mạnh hai tay xuống bàn, nhìn hai người với đôi mắt dữ tợn.
- Này, nói đi, như vậy nghĩa là thế nào?
- Gì vậy? - Parsons hỏi;
- Tôi vừa mất gần sáu trăm đô la. Còn anh? Anh ta ngoảnh về phía Jamison hỏi.
- Ồ, khoảng hai trăm ba mươi.
- Còn anh? - Anh ta hỏi Parsons.
- Tôi được.
- Anh không lừa, ăn cắp tiền của tôi đấy chứ?
- Ăn cắp tiền?
- Các anh phải chăng là một đôi lừa đảo, đúng không?
Jamison khó giữ được nghiêm chỉnh. Parsons nháy mắt với anh. O’Neil đột ngột đứng dậy:
- Tôi đi báo cảnh sát!
- Parsons, túi căng đầy hai trăm ba mươi đô la của Jamison và sáu trăm của O’Neil, cố gắng làm anh ta bình tĩnh lại.
- Nào, nào, Frank! Đừng nóng nảy thế. Nợ cờ bạc là nợ danh dự mà!
- Rốt cuộc, chúng tôi chỉ muốn... - Jamison bắt đầu nói. Parsons để bàn tay lên cánh tay O’Neil và nói với O’Neil.
- Một cuộc chơi là một cuộc chơi, Frank.
- Và một thằng ăn cắp là một thằng ăn cắp. Tôi đi tìm cảnh sát!
Anh ta chạy đi; Jamison tái mặt:
- Những trò đùa ngắn nhất là hay nhất, Charlie. Anh thấy đấy chúng ta...
- Anh yên tâm, tôi sẽ giữ anh ta lại. Quỷ quái, con người buồn cười thật!, Này, Frank, chờ đã...
Anh kia đã ra khỏi cửa; Parsons chạy đuổi theo.
Jamison còn lại một mình, hơi lo lắng, nhận thấy trò đùa đi quá đà. Chỉ nửa tiếng sau anh mới hiểu ra trò đùa dựa vào túi tiền của anh. Anh tự nhủ không thể thế được và chờ thêm nửa giờ nữa.
Sau đó anh tìm đến đồn cảnh sát gần nhất, kể việc rủi ro của mình cho một thanh tra viên là Arthur Brown. Brown chú ý lắng nghe, ghi đặc điểm hai con người chơi trò sấp ngửa hay đến thế!