- 4 -
Văn phòng tìm kiếm nạn nhân phụ thuộc vào sở Cảnh sát và Bert Kling đến hỏi hai viên thanh tra Ambrose và Bartholdi.
- Chúng tôi không có việc sao mà có thì giờ quan tâm đến những người chết đuối, Bartholdi đáp lại. Người ta vừa báo cho chúng tôi mười sáu đứa trẻ dưới mười tuổi hôm nay bị mất tích. Không có việc làm sao mà lo đến một thây ma đã ngâm nước bốn tháng rồi.
- Các thanh tra quận 87 là những người có lòng. Họ lo lắng đến những người chết đuối. Loài người có nhiều thương cảm thật - Ambrose tiếp lời.
- Chúng tôi, chúng tôi chỉ băn khoăn về những đứa trẻ mất tích. Không lợi ích nào khác.
- Các anh làm to chuyện - Kling nói - Tôi chỉ muốn xem qua phiếu danh sách của các anh thôi.
- Anh tưởng chúng tôi thích điều đó à? Nếu cứ để mọi người ở sở cảnh sát mó tay đầy ngón vào những phiếu danh sách của chúng tôi thì rồi đảo lộn hết. Hệ thống phiếu của chúng tôi là một mẫu mực về trật tự và chính xác.
- Anh làm tôi hân hoan về sự sắp xếp ấy - Và anh cứ khóa chặt lại hay để cho người ta chiêm ngưỡng?
- Tôi thường thán phục cảnh sát quận 87 về khả năng hài hước của họ. Mỗi lần có một anh đến là người ta đái ra quần - Ambrose nói.
- Như thế nào? - Bartholdi hỏi.
- Một cảnh sát viên giỏi là phải vậy: Hài hước, nhân ái, thích đi vào từng chi tiết nhỏ.
- Và kiên trì nữa - Kling cắt ngang. Bây giờ tôi có được xem những phiếu của các anh không?
- Anh muốn xem từ thời gian nào? Ambrose hỏi.
- Khoảng cách đây sáu tháng.
- Tôi tưởng cô ta chỉ ngâm trong nước có bốn tháng?
- Có lẽ người ta báo mất tích sớm hơn.
- Lý luận khá thật. Tôi tự hỏi nếu không có những khối óc lớn của quận 87 thì thành phố và cả nước ta sẽ ra sao!
- Thôi đi! Kling quay gót. Phiếu của các anh để ở đâu tùy các anh. Tôi đi nói với Giám đốc các anh không cho mượn xem. Xin chào.
Thấy Kling sắp đi, Bartholdi lấy lại thái độ nghiêm chỉnh.
- Được, được rồi, đồ rắn đầu. Anh đến mà xem phiếu danh sách. Nếu tra cứu toàn bộ, anh có thể ngập vào đấy một năm ròng.
- Rất cám ơn - Kling trả lời.
- Anh đi theo hai viên thanh tra dọc theo hành lang; Ambrose giải thích:
- Chúng được xếp theo nhiều cách khác nhau. Có thể theo thứ tự năm tháng, theo vần chữ cái hoặc riêng đàn ông hay đàn bà.
- Con gái xếp theo con gái, con trai theo con trai, Bartholdi nói nhạo.
- Mọi thông tin được xếp trong những hồ sơ khác nhau, báo cáo pháp y, phiếu về hàm răng, thư từ, tài liệu nếu có, v.v...
- Và đừng làm lẫn lộn chúng. Kẻo rồi chúng tôi phải đưa đến một cô thư ký đẹp tóc vàng ngồi sắp xếp lại.
- Mà chúng tôi thì không thích những cô gái đẹp tóc vàng - Ambrose nói thêm - Gặp trường hợp đó chúng tôi trả họ về với mẹ.
- Vì chúng tôi là những người đàn ông trung thực đã có vợ và biết tự kiềm chế. Tài liệu đấy - Ambrose nói, khoát vòng tay chỉ vô số hồ sơ xanh che lấp cả những bức tường trong gian phòng.
Chúng ta đang trong tháng tư. Anh có thể dở lùi lại sáu tháng, sẽ là tháng mười một. Ở khoảng kia. (Anh nháy mắt với đồng sự). Thế nào? Thế mới là hợp tác, đúng không?
- Các anh rất tốt - Kling nói.
- Mong anh tìm ra điều muốn tìm kiếm. Chúng tôi để anh làm việc. Ta đi chứ, Bartholdi?
Hai người đi ra. Kling thở dài một hơi, nhìn hệ thống hồ sơ và châm một điếu thuốc. Trên một bức tường có một biểu ngữ:
“Cứ xáo trộn, lục lọi, dở xem thật kỹ nhưng để lại hồ sơ như cũ!”
Anh tìm phiếu sắp xếp hồ sơ tháng mười một, mở ngăn kéo đầu tiên, kéo một chiếc ghế, ngồi và bắt đầu lục tìm.
Không là một công việc chán ngắt nhưng thiếu sự bất ngờ. Người ta bao giờ cũng hình dung một thanh tra cảnh sát là một người cứng rắn và lực lưỡng chạy theo một tên kẻ cướp trên đường và bắn súng ngắn về mọi phía. Kling lực lưỡng nhưng không cứng rắn và khẩu súng của anh không rời khỏi bao. Trong lúc này anh đang ngập đầu đến cổ trong thủ tục bàn giấy mà ai cũng biết chẳng có gì chán bằng thói quen đó.
Vả lại có gì không là vấn đề thủ tục? Tắm rửa hàng ngày, cho chìa khóa vào cửa, trả lời: “Không có gì” khi người ta cám ơn, hỏi bà vợ góa của nạn nhân, đánh máy báo cáo, điền vào bản ghi chép, sao thành hai, ba bản... đều là thủ tục cả.
Và khi người ta xem xét hàng trăm phiếu về người mất tích người ta bắt đầu mong mình cũng mất tích luôn. Sau một lúc tất cả những người mất tích đó lẫn lộn, hợp thành một khối làm anh đến chết buồn. Người ta cũng không biết ngày sinh được ghi vào ngực phải hay đùi trái, ngón chân nào có xăm hình. Thậm chí cuối cùng người ta hoàn toàn không kể đến nữa. Đôi khi có gặp trường hợp thích thú nhưng hiếm hoi. Như vấn đề người chồng và vợ cùng mất tích đồng thời, cùng ngày và cả hai báo sự mất tích của nhau. Kling không nín được cười, hình dung hình ảnh người chồng đang chuồn êm đi Bresil với một cô gái đẹp. Không tưởng tượng ra được mặt người vợ. Anh đốt một điếu thuốc nữa và tiếp tục tìm kiếm một người hình dạng có thể giống như cô gái chết đuối ở quận 87.
Chưa đầy một tiếng anh đốt hết hai bao thuốc, đi ăn một chiếc bánh nhân thịt, uống cốc cà phê, trở về với những tập hồ sơ với bao thuốc thứ ba cùng quyết định không tự đầu độc mình trong khi làm nhiệm vụ. Cuối ngày, thuốc đốt hết và anh thu thập được một số hồ sơ có thể liên quan đến xác chết anh tìm hiểu. Một trong số đó có nhiều hứa hẹn, Kling mở ra và đọc kỹ lại.
Một ông Henry Proschek nào đó báo tin con gái mất tích. Cô ta ra đi hôm 31 tháng mười vào buổi chiều tối và được một người gặp lần cuối cùng ở sân ga, khá quan sát nên tả được quần áo cô mặc. Về hành lý, trong báo cáo đánh dấu hỏi. Kling tự nghĩ không biết cô gái đi không có hành lý hay người nhà ga không nhắc tới.
Báo cáo hơi mơ hồ, ghi thêm: “Xem lá thư trong hồ sơ”. Đây là bức thư đầu tiên cô gái viết hay thư cô đã hứa để làm rõ? Kling mở lại hồ sơ. Chỉ có một lá thư, rõ ràng là bức thư đầu. Bức thứ hai không được viết. Vì không có tin tức Henry Proschek ra thành phố tìm con và báo tin mất tích cho đồn cảnh sát gần nhất.
Hơi phiền lòng vì phải tìm hiểu, Kling đọc hết lá thư. Mary Louise Proschek báo với bố mẹ đã có ý định thay đổi cuộc sống từ lâu, tiết kiệm từng xu được 4.000 đô la. Cô cầu xin bố mẹ đừng giận và cuối thư nói sẽ viết về một lá thư dài sau khi đã ổn định việc ăn làm.
Thanh tra Phillips ở Văn phòng tìm kiếm người mất tích đã làm việc thận trọng. Ông điện cho sở Cảnh sát gặp hỏi nhà băng thì được biết cô Proschek đã thanh toán tài khoản, rút 4.375 đô la ngày 31 tháng mười, trước lúc đi. Thanh tra Phillips quan hệ với các nhà băng khác xem cô gái có mở một tài khoản khác không thì không có. Thăm dò những người vay mượn tư nhân cũng không kết quả, ông gặp bác sĩ của gia đình lấy thể trạng hàm răng cho vào hồ sơ. Kling đọc nhanh bản đó.
Anh nhớ lại những chiếc răng dưới phía trước của xác chết bị nước cuốn đi nhưng không nhớ rõ những răng nào hàn, những răng nào đã nhổ. Thở dài, anh tìm những thông tin khác.
Khi được báo cô gái mất tích thanh tra tiếp Henry Proschek đã tiến hành điều tra ngay ở các bệnh viện, trạm xá trong thành phố và ở các nhà tù, nhà xác. Không thấy hiệu quả, ông thông báo cho các nơi trong nước.
Cô gái không bao giờ xuất hiện lại. Có lẽ đó là người chết đuối ở quận Cảnh sát 87.
Nhưng nếu Kling không nhớ rõ thể trạng hàm răng xác chết thì anh nhớ được một chi tiết quan trọng; viết xăm trên tay phải, hình quả tim mang chữ MAC.
Trong hồ sơ Mary Louise Proschek, về nét xăm, câu trả lời là không có gì?