← Quay lại trang sách

- 6 & 7 -

Cô gái trẻ đọc mẩu thông tin sáu lần và viết lại thư trả lời lần thứ năm. Cô không đần độn và không tưởng tượng lá thư của cô có thể đem lại nhiều mơ mộng lãng mạn. Dù sao cô đã ba mươi bảy tuổi, cuối cùng đã xác định, ở tuổi ba mươi lăm cô không còn được một cuộc sống lãng mạn hoặc phiêu lưu nữa.

Được nuôi dạy trong tâm trạng chờ đợi Giấc mơ lớn và Hoàng tử đẹp; đài, báo, tiểu thuyết nhắc đi nhắc lại mãi và cô mơ mộng, có lẽ hơn một người khác vì cô giàu tưởng tượng; Đối với cô, hiệp sĩ với bộ giáp chói sáng phải có thật và cô quyết định chờ đợi.

Khi người ta không đẹp thì sự chờ đợi nhiều khi rất lâu. Trong phim thật đẹp nhưng ngoài đời, đàn bà nhiều hơn đàn ông và ít người quan tâm đến việc cô có giỏi làm tính vi phân không nếu ngoại hình cô không lộng lẫy. Về phần mình cô chẳng biết gì về tính vi phân, cũng không phải là một cô gái đặc biệt thông minh. Cô học qua các trường thương mại, tốt nghiệp được chăng hay chớ và tìm được việc làm thư ký trong một hiệu buôn nhỏ đồ đồng, đồ sắt. Đến ba mươi bảy tuổi, cuối cùng cô công nhận truyền thuyết về Hoàng tử đẹp chỉ là một trò chơi khăm, một sự lừa đảo và lạm dụng lòng tin.

Cô tự nhủ việc đó đối với cô ra sao cũng được. Hai mươi chín tuổi cô vĩnh biệt sự trinh tiết và đã thất vọng. Cô không biết sự khoái lạc, những say mê điên cuồng và cảm giác thần tiên. Chỉ là nỗi đau đớn. Từ đó cô cho tình yêu xác thịt là một điều bất đắc dĩ cần có như giấc ngủ, không phải là một lý do để lao vào.

Và thế là ở tuổi ba mươi bảy, trong lúc bố mẹ từ bỏ mọi hi vọng thấy cô xây dựng gia đình, lần đầu tiên trong đời cô sống riêng một mình.

Cô có căn nhà riêng, một phần vì bố mẹ không tán thành những quan hệ tình ái hiếm hoi của cô, một phần bởi thích độc lập. Nhưng bây giờ khi nghe một đồ gỗ lắc rắc hoặc vòi nước nhỏ giọt, cô tự nhủ sống độc lập nhiều khi đồng nghĩa với lẻ loi.

Thế giới rộng lớn nhưng ở đâu đó có một người đàn ông góa vợ bị đau khổ, ngoại hình dễ trông tìm kiếm một phụ nữ đặc biệt, rất thông cảm.

Mẩu thông tin rõ ràng và cụ thể, không hoa hòe vô ích, không có chữ thừa. Cô tự nhủ chính sự chính xác cụ thể đó làm cô xiêu lòng. Thông cảm. Cô nghĩ có thể hiểu anh ấy cũng cô đơn và lời kêu gọi đơn giản của anh là thực thà.

Do sự thực thà đó mà về phần mình cô cũng phải tỏ ra trung thực. Đây là lá thư thứ năm và trong mỗi lần viết nháp ấy tuổi cô được thay đổi. Trong lá đầu cô viết là ba mươi tuổi; lá thứ hai ba mươi hai, lại ba mươi trong lá thứ ba; trong lá thứ tư cô thú nhận ba mươi mốt tuổi. Bây giờ cô suy nghĩ.

Cô lại cầm bút và viết: Tôi ba mươi sáu tuổi. Rồi gạch đít câu đó. Người đàn ông này xứng đáng có sự trung thực tuyệt đối. Cô lấy một tờ giấy mới, bắt đầu viết lại. Lần này cô không dừng lại, thú nhận tuổi tác, cuộc đời, những tham vọng không thành; nói cách ăn mặc của mình, những sở thích, những vấn đề thường đọc. Cô nêu lên đặc điểm nhận dạng, cố sức chi tiết, tôn giáo, tính tình của mình. Cô có biết gì đâu. Cô hỏi anh có con không, cuối cùng hứa gửi ảnh nếu anh tỏ rõ nguyện vọng và trả lời cô. Cô ký tên: Priscilla A, 41, đường Mesa, Arizona.

Priscilla đọc lại thư, có vẻ chân thật và đúng mức. Chỉ còn tìm cách tỏ ra hấp dẫn hơn trước đây. Sao lại lao vào một loạt đối trá để sau này hối tiếc? Không, như vậy tốt rồi.

Cô gấp thư (một thông điệp sáu trang), bỏ vào phong bì, dán kín, viết lại địa chỉ trong mục thông tin rồi đi ngay bưu điện gửi.

Priscilla A. - Không hề nghi ngờ gì về việc cô vừa làm.

-7-

Trong cuộc sống, chính những việc nhỏ lại nghiêm trọng. Những vấn đề lớn giải quyết khá dễ dàng. Có bao nhiêu việc liên quan! Những vấn đề nhỏ rắc rối nhất.

Vấn đề lớn của quận cảnh sát 87 là cô gái chết đuối. Điều phiền phức nhỏ là việc lừa đảo.

Vì vấn đề lừa đảo mà thanh tra Arthur Brown muốn đập đầu vào tường. Anh không thích bị lừa và cũng không muốn những người khác như vậy. Người - hoặc những người - tìm cách lừa phỉnh những công dân lương thiện làm anh bực bội, không ngủ được ăn mất ngon. Anh trở nên u ám, trầm mặc và khó sống. Và những đồng sự, dễ mến, thông cảm làm tất cả khiến anh thêm khó chịu. Họ không bỏ lỡ cơ hội để hỏi:

- Nào Arthur, bắt được anh chàng ấy chưa?

- Này, chiều hôm qua có một gã lừa phỉnh bà tôi về hàm răng giả. Tình cờ có phải là anh chàng của anh không?

Brown chấp nhận những lời giễu cợt ấy, thật sốt ruột, cáu kỉnh. Câu trả lời quen thuộc nói chung ngắn gọn, cụ thể bằng bốn tiếng sỗ sàng, bảo họ đi làm ngay đi. Anh không có thì giờ đùa cợt, phải đắm mình vào phiếu ghi chép, ẩn mình trong một hồ sơ nào đó có tên lừa đảo của anh.

Khách sạn Carter, nhìn về nhiều điểm, trông gần như tăm tối. Nhưng mặt khác, trong mắt một số khách đến theo đường thẳng vỉa hè, nó có vẻ sang trọng như một cung điện. Chỉ là vấn đề quan điểm.

Đối với một người bất chợt đến trước khách sạn trong một ngày mưa và nếu người ấy là một anh cảnh sát đến để bắt tội phạm thì khách sạn Carter dứt khoát là rất mờ ám.

Brown thở ra, dựng cổ áo mưa, tự nhủ mình giống một anh thám tử tư và đi vào phòng khách. Một ông già ngồi trên chiếc ghế dựa buồn rầu nhìn mưa rơi, nhớ lại những mùa xuân đã qua thời trai trẻ. Phòng khách có mùi hôi, Brown nghi là do ông già. Anh hít hơi, nhìn quanh rồi lại gần bàn tiếp tân.

Nhân viên đứng đấy thận trọng nhìn anh đi tới. Một con ruồi vo ve trên sổ sách. Trước bàn, trên mặt sàn có một ống nhổ cũ đã rĩ xanh. Toàn bộ có vẻ bỏ bê, bẩn thỉu.

Brown đứng trước bàn, mở miệng hỏi:

- Ở đây có một người tên Frederik Deutsh không?

- Điều đó anh hỏi để làm gì?

- Brown cười, nói lại:

- Tôi muốn biết anh ta, hỏi thăm chơi mà.

Anh thong thả rút ví, mỏ ra và giơ huy hiệu của mình dưới mũi người nhân viên.

- Nào, Deutsh có ở đây không?

- Tên này tôi không biết. Anh ta qua đêm à?

- Không, ở hẳn.

- Trong số khách ở lâu dài, không có ai tên là Deutsh.

- Dở số đăng ký xem.

- Ông muốn thế cũng được. Tôi thuộc lòng tên họ cả.

- Cứ đưa xem sao.

Người nhân viên thở ra, ngoảnh lại quầy phía sau rút một cuốn sổ, mở ra đưa cho Brown. Viên thanh tra dò danh sách.

- Frank Darren là người nào? Anh hỏi.

- Một người ở trọ dài hạn.

- Anh ta ở đây bao lâu rồi?

- Khoảng hai năm. Có lẽ hơn.

- Anh ta xưng tên Darren lúc đăng ký?

- Tất nhiên rồi.

- Người thế nào?

- Một người cao lớn, hơi gầy, mắt xanh, tóc quá dài. Sao vậy?

- Lúc này anh ta ở trong phòng chứ?

- Tôi nghĩ là có. Sao vậy?

- Phòng số mấy?

- 312. Tôi tưởng ông tìm một người tên là Deutsh mà?

- Đúng vậy. Anh cho tôi chìa khóa phòng 312.

- Để làm gì? Ông phải có lệnh bắt trước khi...

- Nếu tôi phải trở về trạm lấy lệnh bắt, Brown tuyên bố, nhân dịp tôi sẽ lấy luôn lệnh vi phạm luật cảnh sát về việc hạn chế quyền công dân...

Nhân viên vội đưa chìa khóa. Brown nghiêng đầu, đi qua phòng khách lại thang máy. Anh bấm nút và kiên nhẫn chờ thang máy xuống. Cửa mở, một bà hầu phòng tóc vàng đi ra. Bà nháy mắt với người giữ cửa.

- Lên tầng ba - Brown nói.

- Chàng trai gác thang máy nhìn anh hỏi:

- Ông đến chỗ tiếp tân chưa?

- Tôi đã gặp tiếp tân và tiếp tân đã gặp tôi. Cho lên đi.

Chàng trai để anh vào, đóng cửa. Thanh tra dựa vào thành buồng thang suy nghĩ. Darren rất có thể không phải Deutsh. Nhưng trong ngành cảnh sát điều đầu tiên người ta học được là nếu một người mang tên giả thường giữ những chữ cái đầu tiên mình, nhất là khi quần áo có ghi hiệu. Frederick Deutsh và Franck Darren, việc này đáng thử xem. Hơn nữa trong phiếu ghi ở sở Cảnh sát, chỗ ở cuối cùng của Deutsh là khách sạn này. Phiếu ghi có thể sai. Nếu không tay thám tử phát hiện ra địa chỉ của Deutsh sao không nêu lên anh ta sống với một tên giả? Brown không thích những việc làm sai sót. Thang máy cũng thật chậm. Đến tầng ba anh ra chờ cửa thang máy đóng lại, ngó các cửa phòng rồi đi sang phải.

Trước số 312, anh cho tay vào áo lấy khẩu súng P.38 cho vào nách, lấy chìa khóa tiếp tân đưa mở cửa bằng tay trái.

Anh nghe có tiếng động trong phòng, đạp cánh cửa mở rộng ra.

Một người đàn ông đang nằm dài trên giường với tay lấy khẩu súng ngắn để trên bàn ngủ.

- Không nên thì hơn - Brown nói.

- Như thế nghĩa là sao?- Người kia hỏi.

Anh ta có vẻ bị giam giữ cách đây mấy năm. Một chiếc sơ mi trắng cổ bẻ, cánh tay áo xắn lên dưới cùi; một ký hiệu nhỏ trên áo, chữ F.D. thêu chỉ đỏ trong một hình thoi đen.

- Bận áo vào - Brown nói - Đi lên đồn nói chuyện.

- Về việc gì?

- Lừa đảo và lợi dụng lòng tin.

- Tôi trong trắng như đức bà Marie.

- Vì thế anh chơi súng?

- Tôi có giấy phép.

- Việc đó chúng ta cũng sẽ xem xét tại đồn.

- Ông phải có lệnh bắt.

- Tôi không cần có lệnh! - Brown nổi nóng -Và bây giờ anh nhanh lên, bận áo vào nếu không muốn tôi giúp một tay. Và anh nên nghĩ là tay mạnh đấy!

- Ông sai lầm rồi, ông bạn. Tôi có bạn bè.

- Một chánh án? một nghệ sĩ?

- Những người bạn...

- Tôi cũng có bạn, một anh bạn tốt phục vụ tôi ngang với chánh án của anh. Đi, đừng nhiều chuyện, mất thì giờ.

Người đàn ông nhổm dậy, ra khỏi giường.

- Tôi chẳng có gì dấu giếm. Ông không có cơ sở chống lại tôi.

- Tôi hi vọng không có. Tôi mong anh có lỗ mũi sạch sẽ và cũng có giấy phép cho đồ chơi ấy; mong tuần vừa rồi anh đi rửa tội đầy đủ. Trong lúc chờ đợi, đi theo tôi về đồn.

- Nhưng, thế nào, quỷ quái, không nói chuyện ở đây được à?

- Không - Brown nói.

Giấy tờ của người đàn ông mang tên Frederik Deutsh, Brown xem xét kỹ và hỏi:

- Tốt lắm, nhưng tại sao anh đăng ký tên giả ở khách sạn?

- Ông không hiểu được đâu

- Cứ thử nói xem.

- Để làm gì? Tôi vẫn tự do trong lúc người ta không chứng minh là tôi phạm tội. Đăng ký tên giả ở khách sạn cũng bị cấm à?

- Vấn đề là việc quả tang, vi phạm luật lệ cảnh sát. Dùng một tên giả không hợp pháp với ý đồ bất chính.

- Tôi chẳng có ý đồ gì bất chính cả.

- Tôi muốn biết vì sao anh thấy đăng ký một tên giả tốt hơn.

- Vì tôi sống ngay thẳng.

- Chờ tí để tôi đưa đàn đến. Có lẽ vĩ cầm hòa tấu với bài ca lãng mạn của anh sẽ không thừa.

- Tôi đã nói ông không hiểu được đâu -Deutsh thở dài.

Brown nhìn anh ta một lúc.

- Được rồi, tôi nghe anh nói đây.

- Năm hai mươi bốn tuổi tôi làm một vụ lừa đảo. Tôi phỉnh phờ lặt vặt từ năm mười bảy và đấy là lần đầu tiên tôi bị tóm. Mười tám tháng tù.

Deutsh nhún vai.

- Và sau đó? - Brown hỏi gặng.

- Việc đó làm tôi không thích thú gì. Ông lạ lắm ư? Tôi không muốn bị nhốt mười tám tháng với những loại chó má ấy. Say rượu, ma túy, đồng tính luyến ái và những thằng không ngần ngại giết chết mẹ đẻ mình vì một miếng ăn. Mười tám tháng. Khi ra tù tự nhủ như vậy đủ rồi. Tôi chán ngấy và đã hiểu ra, không muốn có nguy cơ như vậy nữa.

- Thế rồi sao? - Brown hỏi

- Rồi tôi quyết định sống ngay thẳng. Tôi nghĩ nếu lần này bị bắt thì không phải mười tám tháng nữa. Và lần thứ ba, ai biết được? Có lẽ người ta bỏ quên tôi luôn trong tù, để cho mốc meo, cho rằng Frederick Deutsh cũng chẳng hơn gì bọn ma túy, say rượu, đồng tính luyến ái.

- Nhưng anh đáng giá hơn - Brown nhận xét với một nụ cười thầm.

- Vâng, hoàn toàn thế. Tôi lừa đảo người ta nhưng là một người con trai ở tầng lớp cao hơn. Những việc lạm dụng lòng tin nhỏ nhặt là công việc thường ngày của tôi. Vì thế tôi mới trở nên thế.

- Tôi không nghi ngờ điều đó.

- Tôi còn trưng diện khi công việc tiến triển. Nhưng ích lợi gì? Chỉ một số năm thoải mái còn thì nằm sau song sắt nhà tù; ông tưởng tôi mơ về công việc ấy sao? Thế là tôi sống ngay thẳng.

- Tôi vẫn nghe.

- Không dễ dàng gì - Deutsh thở dài. Người ta không muốn cho những người đã bị giam giữ làm việc. Họ bảo nhau, biết được Frederick Deutsh trước đây ở tù, thế là xin chào!

- Vì vậy anh thay đổi tên là Frank Darren tốt hơn, đúng không.

- Vâng.

- Và trong thời gian này anh làm việc?

- Vâng, trong một nhà băng.

- Làm việc gì?

- Bảo vệ - Deutsh nói và ngẩng ngay lên nhìn để bắt gặp nụ cười của viên thanh tra, nhưng Brown không cười. Vì vậy tôi có giấy phép dùng súng ngắn. Tôi không nói lung tung đâu; ông có thể kiểm tra lại, dễ thôi.

- Chúng tôi có thể kiểm tra lại bao nhiêu chuyện. Anh làm việc ở nhà băng nào?

- Ông sẽ nói tên thật của tôi à? - Deutsh giật mình hỏi, vừa bám những ngón tay vào tay áo Brown.

- Không.

- Nhà băng Quốc gia số 1. Chi nhánh ở đại lộ Mason.

- Tôi sẽ kiểm tra, cả giấy phép nữa. Nhưng còn điều khác.

- Gì vậy?

- Tôi muốn cho anh xem vài nhân chứng.

- Để làm gì? Tôi chẳng trộm cắp gì ai từ khi...

- Ai biết được. Vì anh trong trắng, anh chẳng việc gì phải sợ khi ra mặt.

- Trong hàng ngũ đi trình diện à? Chúa ơi, tôi phải đi trong hàng ngũ trình diện ư?

- Không. Tôi sẽ đưa những nạn nhân tới đây.

- Tôi chẳng làm gì cả, tôi không ngại. Nhưng đi trong hàng ngũ trình diện thì tôi không chịu nổi.

- Vì sao vậy?

Deutsh nhìn Brown, đôi mắt nặng nề, cầu khấn. Rồi anh thở dài.

- Vì đầy những tội phạm. Và tôi, tôi không phải một tội phạm...