← Quay lại trang sách

- 8 -

Vết xăm rõ ràng là sai.

Mary Louise Proschek có một vết tương tự, xăm cẩn thận giữa ngón cái và ngón trỏ bàn tay phải. Một quả tim, ở giữa là chữ MAC. Mac... và một quả tim. Một người đàn ông, tình yêu.

Xác chết thứ hai cũng của một cô gái trẻ.

Cô ta cũng có vết xăm trên làn da mịn giữa ngón cái và ngón trỏ bàn tay phải.

Hình xăm là một quả tim, và trong quả tim có một chữ. Đó là chữ NAC.

Như vậy rõ ràng là xăm sai. Người đàn ông (hay đàn bà) được trả tiền trang trí da đã lầm. Chắc chắn người ta bảo xăm chữ MAC trong lòng quả tim, để ghi tên người đàn ông vào da thịt cô gái một cách không tẩy rửa được. Ông ta đã hiểu sai - Hoặc say rượu, mệt mỏi quá hay đơn giản cho là thế nào cũng xong, không có lương tâm nghề nghiệp. Trong trường hợp nào thì chữ viết cũng sai rồi. Người đàn ông đã quẳng hai cô gái xuống nước chắc giận lắm. Người ta không viết chữ MAC mà viết chữ NAC.

Không ai thích thấy tên mình viết sai.

Vấn đề là kết hợp công việc và giải trí. Steve Carella không thích thế nhưng anh đã hứa với Teddy gặp vợ ở thành phố lúc tám giờ mà phát hiện ra người thợ xăm hình vào bảy giờ bốn mươi lăm. Anh biết rằng trễ quá rồi không báo với chị được nữa. Dù sao anh cũng không gọi điện thoại được vì điện thoại vĩnh viễn xa lạ với vợ anh.

Anh vẫn chờ đợi trước nhà băng, dưới mái hiên bảo vệ những cánh cửa sắt nặng nề, hi vọng không chứng kiến một cuộc đánh cướp. Anh ghét nhất buộc phải ngăn cản một cuộc đánh cướp trong lúc không làm công việc và đang chờ cô gái đẹp nhất trên đời. Tất nhiên luôn luôn và giờ nào cũng có nhiệm vụ làm việc. Một viên cảnh sát phải thường trực với công việc hai mươi bốn trên hai mươi bốn giờ, ba trăm sáu mươi lăm ngày trong một năm và ba trăm sáu mươi sáu trong năm nhuận, vả lại có việc đến nhà thợ xăm và chỉ tự cho là rảnh khi đã đến xem và làm xong báo cáo. Vì vậy anh mong không có vụ cướp nào làm anh bị chậm lại, cùng cầu cho trời ngớt mưa đi. Thời tiết xấu làm anh đau nhức. Để khỏi nghĩ đến vết thương cũ, anh nghỉ đến vợ. Anh biết tình yêu của anh đối với chị có gì đó khác thường nhưng không thay đổi được. Trong thế giới rộng lớn này có lẽ còn nhiều cô gái đẹp mê say, trong trắng hơn nhưng anh nghi ngờ; có những người thông minh hơn nhưng anh không quen. Chị làm anh hào hứng, thích thú; chị là tất cả những gì đẹp, tốt trên đời.

Anh nhận ra chị từ xa. Anh đã hết thói quen cảm động mỗi lần bắt gặp chị với nhịp tim đập, nụ cười ngoài ý muốn. Chị chưa thấy anh và anh quan sát chị, cảm giác thật thú vị. Chị bận chiếc váy đen, áo nịt dài tay cổ cao màu đỏ làm nổi khuôn mặt, ngực và thân hình nhẹ hàng. Chị bước nhanh, dáng điệu khêu gợi một cách tự nhiên và Carella mỉm cười thấy đàn ông ngoảnh lại nhìn chị.

Khi thấy anh, chị bắt đầu chạy. Anh không hiểu vì sao chỉ xa nhau một lúc, chưa tới mấy tiếng, mà cả hai đều thấy như hàng thế kỷ ở trong nhà tù. Chị ôm chầm lấy anh.

- Em đến chậm nhưng không sao. Em đẹp lắm. Chúng ta đi có việc một lúc, em đi được chứ?

Đôi mắt Teddy dương lên hỏi anh.

- Đến cửa hàng thợ xăm hình. Có một anh chàng nghĩ rằng đã để kỷ niệm cho Mary Louise Proschek. Chúng ta gặp may. Anh đi vì công việc nên có thể thuê một chiếc xe. Có nghĩa là chúng ta không phải về tàu hỏa. Chồng em oai đấy chứ đúng không?

- Teddy cười và ôm chặt cánh tay anh.

Cửa hàng thợ xăm ở trên một con đường nhỏ giáp giới thành phố Trung Hoa, giữa một quán bia và một phòng rửa tự động.

Thợ xăm người Trung Quốc, chữ viết trên cửa cho biết ông tên Charlie Chen.

- Mọi người gọi tôi là Charlie Chan, ông giải thích. Charlie Chan, thám tử giỏi. Nhưng tôi, Chen, Chen. Ông biết thám tử lớn Charlie Chan?

- Có, Carella mỉm cười nói.

Ông thợ người nhỏ thó, tròn và khi cười, những thớ thịt rung lên, có bộ râu mép và mang chiếc nhẫn ngọc bích trên tay trái.

- Ông thám tử, phải không?

- Đúng

- Và bà? Nữ thám tử?

- Không. Đây là vợ tôi.

- À, tốt lắm. Tốt lắm. Rất đẹp. Chắc là muốn xăm một hình thật đẹp? Con bướm xinh trên vai? Rất sang khi mặc áo hở cổ. Đẹp lắm. Trang điểm.

Teddy ngẩng đầu lên cười.

- Đẹp, người đàn bà đẹp. Thanh tra may mắn lắm - Chen nói, rồi ngảnh lại Teddy - Có lẽ con bướm vàng? Không? Mọi người ngắm nhìn đây.

Teddy lại hất đầu lên.

- Màu đỏ hơn chăng? Thích màu đỏ ư? Con bướm đỏ rất xinh.

Teddy không nín được cười. Chị ngẩng đầu, cười, hân hoan được tham gia vào công việc của chồng vì cuộc đi thăm này, sung sướng được anh mang đi theo. Lúc làm việc anh ấy thế nào? Chị biết anh giáp mặt với trọng án, với những hung thủ và thường tự hỏi thái độ anh, trong công việc thế nào? Không có lòng không thương xót? Chị không tưởng tượng như thế. Độc ác? Không. Nghiêm khắc? Có thể...

- Nào, Carella nói với ông thợ, cô gái này đến đây xăm lúc nào?

- Ồ lâu lắm rồi. Năm tháng, có lẽ sáu tháng. Người đàn bà dễ thương. Không đẹp như bà của ông nhưng rất dễ thương.

- Cô ấy đến một mình?

- Không, với một ông cao lớn. (Ông quan sát Carella). Đẹp hơn ông, thám tử ạ.

Carella cười.

- Anh ta giống ai?

- Lớn. Ngôi sao điện ảnh. Rất đẹp. Lực lưỡng.

- Tóc màu gì?

- Vàng

- Đôi mắt?

Chen nhún vai.

- Ông chỉ nhớ có thế thôi ư? Carella gặng hỏi.

- Cười luôn miệng. Răng to rất trắng. Răng đẹp. Con người rất đẹp. Điện ảnh.

- Việc xảy ra như thế nào?

- Họ vào cùng nhau. Ông kia nói cô này muốn xăm hình. Tôi đưa mẫu. Tôi đề nghị xăm con bướm, trên vai, rất đẹp. Ông ấy thích quả tim. Cô gái cũng thích quả tim. Đôi mắt ánh lên rất yêu. Tôi chỉ cho họ những quả tim lớn, đẹp. Rất đẹp, tinh vi, đủ màu.

- Họ không thích quả tim lớn?

- Ông ấy thích một quả tim rất bé, chỉ vào đây (Chen dang ngón tay cái tách ngón trỏ). Chỗ này rất khó làm. Đau lắm. Da mỏng quá, kim có thể đâm thủng. Ông nhắc lại chỗ đó. Cô gái nói cũng thích chỗ ấy vì anh ấy muốn. Điên rồ.

- Ai bảo xăm chữ?

- Ông ấy. Bảo xăm những chữ M,A,C.

- Anh ta bảo khắc tên Mac?

- Ông không nói tên Mac. Nói những chữ M,A,C.

- Thế cô ấy bảo sao?

- Cô ấy bảo đồng ý. M,A,C

- Ông nói tiếp đi.

- Tôi nghe theo. Rất đau. Cô gái kêu lên. Ông ấy giữ vai cô. Đau lắm. Chỗ ấy nhạy cảm. Con bướm trên vai tốt hơn.

- Cô ấy có gọi tên anh ta lúc nào đó không?

- Không.

- Cô ấy không gọi anh ta là Mac à?

- Không gọi gì cả. (Chen suy nghĩ một lúc). Có, cô ấy gọi những tiếng êm dịu: anh yêu, tình yêu, kho tàng. Không gọi tên thật.

Carella trở ra. Anh mở chiếc phong bì lớn mang theo, rút ra những bức ảnh rõ ràng, hỏi:

- Cô này chứ?

Chen ngắm kỹ những bức ảnh.

- Đúng cô ấy. Chết rồi à?

- Vâng, cô ấy chết rồi.

- Ông ta giết?

- Chúng tôi không biết.

- Cô ấy yêu ông ta lắm. Tình yêu lớn rất đẹp. Không ai được giết chết tình yêu.

Teddy nhìn người Trung Quốc tròn trịa và bỗng muốn để cho ông xăm một con bướm đẹp trên vai. Carella xếp những bức ảnh, lại hỏi:

- Người đàn ông này không trở lại cửa hiệu ông à? Có thể với một người đàn bà khác?

- Không, chưa bao giờ.

- Thế thì xin cám ơn ông, ông Chen. Nếu ông nhớ lại những chi tiết khác, ông gọi điện thoại giúp cho tôi. Danh thiếp tôi đây, thanh tra Carella.

- Mời ông trở lại với bà. Tôi xăm con bướm đẹp trên vai.

Ông giơ tay cho Carella và đôi mắt nhỏ bỗng trang nghiêm hơn:

- Ông rất may mắn. Ông không đẹp mà bà vợ xinh thế! Tình yêu lớn đẹp. (Ông ngoảnh lại Teddy) Có hôm nào bà muốn xăm con bướm đẹp, mời bà đến. Tôi làm rất đẹp, xin hứa với bà. Đủ các màu. Cứ hỏi Charlie Chen.

Ông cười cởi mở, ngẩng lên nhìn Teddy và Carella đi đến chỗ chiếc xe cảnh sát ở góc đường.