← Quay lại trang sách

- 9 & 10 -

Một người tốt đấy, em thấy không? - Carella hỏi.

Teddy nghiêng đầu.

- Anh muốn mọi người đều như vậy. Hiếm hoi lắm. Nói chung khi họ thấy một cảnh sát, người ta tự nhiên cảm thấy mình là thủ phạm. Đúng thế, Teddy. Họ cảm thấy bị nghi ngờ và những gì nói ra toàn để bảo vệ. Em có đói không?

Teddy nhăn mặt để nói rất đói.

- Em muốn chúng ta về thành phố hay vào một quán ăn ở đây?

Chị chỉ xuống đất.

- Ở đây?

Họ bước vào một hàng ăn và Carella nhìn qua tấm kính lớn trước nhà.

- Không đông người lắm, có vẻ sạch sẽ. Vào chứ?

Teddy ôm cánh tay chồng thay cho trả lời; anh mở cửa để chị bước vào.

Người hầu bàn hồ hởi thấy họ lại bàn.

- Ông bà uống chút gì trước khi gọi món ăn ạ?

- Hai cốc mactini và quả ôliu - Carella nói.

Lướt nhanh bản thực đơn và trong lúc Teddy đang xem thực đơn, anh đảo mắt nhìn quanh phòng. Một đôi vợ chồng đứng tuổi ngồi ở bàn gần buồng điện thoại. Không còn ai khác trong nhà hàng, ở sàn nhảy có một người đàn ông mặc áo da đứng nhìn tấm gương lớn phía sau người bồi rượu, dán mắt vào Teddy. Hầu bàn đưa lại hai cốc rượu, Carella gọi mì ống, hỏi vợ chọn món gì. Teddy chỉ một món trong thực đơn. Hầu bàn đi khỏi, hai người nâng cốc.

- Chúc sức khỏe em yêu; chúc ánh sáng thần kỳ trong mắt em. Hừm. Anh nghĩ thành phố chẳng cần cảnh sát - thi sĩ. Em yêu, anh phải điện về văn phòng; một phút thôi.

Anh vuốt nhanh bàn tay chị, đi lại buồng điện thoại.

Teddy lúc đầu uống thưởng thức cốc rượu của mình, sau đó từng ngụm lớn. Từ trưa chị không ăn gì và cảm thấy nóng ran vì rượu, nhìn chồng đi vào buồng điện thoại và quay số. Trong cuộc sống riêng và kín đáo vì công việc của một người đàn ông, chị bỗng thấy đơn chiếc, bị bỏ rơi. Với cử chỉ nhanh gọn, chị uống hết cốc mactini một hơi.

Một bóng người hiện trên bàn.

Tưởng là bóng râm, chị ngước mặt lên: người đàn ông áo da đã quan sát chị trong tấm gương. Anh ta mỉm cười, nói:

- Xin chào.

Chị liếc nhìn về buồng điện thoại. Carella đang quay lưng lại phía này.

- Làm sao mà cô đi được với một anh xấu xí như tay ấy? Anh ta nói.

Teddy ngảnh mặt đi, nhìn xuống chiếc khăn ăn trải trên đùi.

- Cô đúng là con búp bê đẹp nhất chưa bao giờ đặt chân vào quán ăn rẻ tiền này - hắn lại nói - Bỏ rơi tay tồi tàn ấy đi rồi hai chúng ta gặp nhau. Đồng ý chứ?

Người đàn ông nồng nặc mùi rượu; cái nhìn làm người đàn bà trẻ sợ đôi mắt nhìn chằm chằm khắp người chị một cách trắng trợn. Chị hối hận đã bận chiếc áo nịt sát người, tự nhiên kéo cổ chiếc áo che xuống ngực.

- Đừng che dấu nó, cô bé. Rất đẹp!

Chị nhìn người đàn ông, lắc đầu, mắt nhìn cầu khẩu anh ta đi đi. Lại nhìn vào buồng điện thoại. Carella đang sôi nổi trao đổi trong điện thoại.

- Tôi là Dave - người đàn ông nói - Tên đẹp đấy chứ? Cô tên gì? Chị không trả lời được. Nếu nói được chị cũng không đáp lời.

- Nào, đừng làm bộ nữa - Dave bảo, rồi đổi giọng nói thêm: Cô đẹp đến thế! Bỏ rơi anh chàng kia đi nhé? Bỏ rơi anh ta rồi đi với tôi, đồng ý chứ?

Teddy, ngẩng cao đầu.

- Ít nhất cũng nói với tôi đi.

Chị lại ra hiệu không, hầu như cầu khẩn.

- Tôi đánh cuộc là cô có một giọng nói làm rung động lòng người. Tôi muốn nghe giọng nói của cô.

Teddy nhắm chặt mắt, đôi tay để trên đùi run lên. Chị muốn con người này đi đi, để chị yên, anh ta đi đi trước khi Carella ra khỏi buồng điện thoại. Rượu mactini xông lên trong đầu, chị không biết phải làm thế nào.

- Vì sao, cô lạnh lùng đến thế? Tôi đánh cuộc cô không đến nỗi như thế. Nào, nói với tôi điều gì đi.

Chị lại ngẩng cao đầu, liếc thấy chồng mở cửa buồng điện thoại. Anh mỉm cười nhưng khi nhìn lại bàn nụ cười biến mất ngay và Teddy thấy lòng thắt lại vì sợ - Carella bước nhanh lại, nhìn thắng người mặc áo da.

- Nào, Dave nhắc lại, sao cô lại thế? Tôi chỉ yêu cầu...

- Có việc gì vậy? - Carella hỏi.

Teddy nhìn chồng, cố làm cho chồng hiểu mình không có lỗi, mình không muốn thế. Carella không ngảnh lại với vợ, đôi mắt dán vào mặt Dave.

- Chẳng có gì cả, anh này kiêu căng đáp lại.

- Anh làm phiền vợ tôi. Đi đi.

- A, thế đấy! Tôi làm phiền cô ấy? Vợ anh đấy à?

Anh ta dạng chân, đứng vững chãi trước bàn, tay buông thõng. Carella hiểu hắn muốn gây sự và chỉ bằng lòng khi đã gây được.

- Đúng, trả lời cho cả hai câu hỏi. Anh biến đi. Rất hân hạnh được biết anh.

Dave vẫn cười.

- Không có lý do gì để tôi biến cả. Chúng ta sống dưới chế độ cộng hòa và tôi có quyền đứng ở chỗ nào tôi muốn.

Carella nhún vai, kéo ghế ngồi. Dave không xê dịch. Carella nắm lấy tay Teddy.

- Em không sao chứ?

- Chị nghiêng đầu.

- Chẳng dễ thương chút nào chứ? Ông chồng to đẹp vừa trở lại...

Carella thả bàn tay vợ đứng ngay dậy. Phía góc phòng kia, đôi vợ chồng có tuổi ngoái lại nhìn.

- Thưa ông, Carella nói thong thả, ông quấy rầy tôi quá lắm. Tốt hơn ông nên...

- Anh bực mình vì tôi ngắm nhìn một mẩu...

Carella đánh ngay. Anh dùng tận lực, nắm đấm tung thẳng vào miệng anh kia làm hắn lảo đảo, ngã vào chiếc bàn bên cạnh làm đổ chai lọ. Hắn chống tay một lúc vào bàn, miệng chảy máu, vẫn không thôi cười.

- Ta chờ việc đó, thằng ranh - hắn nói.

Hắn quan sát Carella một lát và lao vào anh.

Đôi tay bấu chặt vào đùi, tái người. Teddy mở to đôi mắt. Chị thấy khuôn mặt của chồng, không nhận ra người chị yêu. Anh hoàn toàn lạnh lùng, miệng mỏng với đôi môi mím chặt, mắt lim dim, lỗ mũi nở to. Đôi chân dạng ra, anh nắm chặt đôi tay to, mạnh mẽ, đe dọa. Toàn thân anh như chờ đợi. Chị cảm thấy anh căng lên như lò xo, sẵn sàng tấn công và chị tưởng chừng là một bộ máy chính xác, chiếc máy tự động khi người ta bấm nút cần thiết. Anh không có vẻ gì là người nữa.

Dave không biết mình chống lại một bộ máy và bấm nút.

Nắm tay trái của viên thanh tra đánh vào bụng, tay phải đúng cằm làm hắn nhào vào bàn. Carella bước lên một bước nhẹ nhàng và lại ở tư thế sẵn sàng.

Khi Teddy thấy Dave với lấy cái chai, chị mở to miệng lo sợ, không hiểu cử chỉ đó không làm chồng chị bất ngờ. Anh không nao núng, nhíu lông mày nhìn Dave đập chai vào bàn, tay cầm vũ khí đáng sợ đó tiến tới. Carella đứng yên, vững vàng trên đôi chân, tay phải mở ra, tay trái bỏ lên đùi.

Dave lao tới, chai vỡ giơ lên, nhắm vào bụng dưới viên thanh tra. Hắn rất ngạc nhiên thấy tay phải Carella chộp lấy cổ tay hắn, lùi một bước kéo hắn ngã xuống và giơ tay trái lên cao, ngón tay dài, cứng nhắc.

Và bàn tay trái chặt xuống như một lưỡi búa, tàn bạo trên gáy Dave. Hắn rống lên. Carella lại chặt và Dave đổ nhào, đôi tay tê liệt, không động đậy được nữa.

Carella cúi xuống, chờ đợi.

- Th...ô ôi, Dave rên lên.

Người hầu bàn đứng trước sàn nhảy, mở tròn đôi mắt.

- Đi gọi cảnh sát - Carella bảo giọng đều đều thật lạ.

- Nhưng - người kia nói.

- Tôi là thanh tra. Đi gọi cảnh sát ở đầu phố, nhanh lên.

- Vâng. Vâng, thưa ông.

Cúi xuống người Dave, Carella vẫn không nhúc nhích, không nhìn vợ lần nào. Khi nhân viên cảnh sát đến, anh giơ huy hiệu ra, bảo đưa Dave về đồn, giam về tội gây rối trật tự. Độ lượng, anh không nói về việc cái chai vỡ, thông báo chi tiết cho cảnh sát viên và đưa ra đến chiếc xe tuần tra vừa tới. Khi anh trở lại, đôi vợ chồng già đã biến mất. Teddy đang nhìn vào khăn bàn.

- Chào em - anh mỉm cười nói.

Chị ngước mắt nhìn anh.

- Một đêm trong bóng tối sẽ tốt cho anh ta. Nếu anh không cho bắt hắn sẽ lại gây sự. Hắn muốn làm việc đó và gặp đối tượng khác có lẽ hắn sẽ đánh người ta bị thương.

Teddy nghiêng đầu thở dài. Chị vừa biết được một kiểu công việc của chồng, không bao giờ có thể quên sự cứng rắn và nhanh nhẹn của đôi tay anh mà lúc nào chị cũng thấy mềm mại, dịu dàng đến thế.

Chị lấy làm tiếc vì vừa khám phá ra trên đời không đầy rẫy những chàng trai dễ thương, chơi đẹp.

Cuối cùng chị giơ tay nắm lấy bàn tay chồng đưa lên môi. Carella ngạc nhiên cảm thấy ngón tay mình thấm nước mắt.

-10-

Có lẽ thật đáng tiếc cho Arthur Brown đờ đẫn đến thế trong việc săn lùng quân lừa đảo. Nếu ít nhiệt thành hơn chắc anh không tự nguyện thay thế Carella vì chính đến lượt anh này phải đi “thẩm vấn” một tuần lễ, phải đi một chặng đường đến Tổng khu và ngồi suốt buổi sáng với đám thanh tra cả quận. Đôi khi cũng thú vị nhưng nói chung là lao dịch buồn chán.

- Brown vừa đi một vòng vì công việc của mình ở quận 87. Anh đưa Frederick Deutsh đi xác minh trước cô bé da đen Betty Prescott và Elliot Jamison. Cả hai nạn nhân chứng thực cho Deutsh được tự do ngay. Không phải người đã tấn công họ. Brown thầm hân hoan. Anh cám ơn hai người, vỗ vai Deutsh trả về, khuyên cố giữ theo con đường đúng đắn.

Rồi anh hỏi Carella có muốn anh thay thế phiên đi dự thẩm vấn không - Carella vốn xem đó là công việc bất đắc dĩ, vui vẻ nhận lời. Nếu Carella là một trong những cảnh sát thích đi dự thẩm vấn, nếu anh xác định được mình phải có mặt hôm thứ tư ấy thì sự việc có thể sẽ tiến triển khác đi.

Thực tế Carella có lương tâm, là người của nhiệm vụ nhưng đắm mình về những vụ chết đuối và cho rằng hiếm khi trong việc trình diện thẩm vấn phát hiện ra thủ phạm. Anh nghĩ dành thì giờ tiếp tục đi tìm tòi ở những hiệu xăm hình thì hơn, hỏi cho ra chữ NAC trên xác chết thứ hai.

Vì thế, anh để Brown đi thay mình và thật đáng tiếc.

Đáng tiếc vì hôm tứ tư ấy có hai chàng trai tóc vàng rất đẹp đi trong đoàn thẩm vấn. Một trong hai anh đã giết Mary Louise Proschek và dìm chết người kia.

Trong lúc này, Brown đang quan tâm về vụ lừa đảo, không nghĩ đến những tên giết người.

Carella quan tâm đến những hiệu xăm hình.

Kling là một người mới. Anh cùng đi với Brown lên Tổng khu. Dọc đường qua thành phố hai người ít nói chuyện với nhau. Kling nghĩ đến đợt đi nghỉ có lẽ không thành và tự hỏi Claire tiếp nhận tin này ra sao. Brown nghĩ về tên lừa đảo, một lần thực hiện một mình và một lần có đồng bọn, tự hỏi việc trình diện có đưa lại điều gì không. Chín giờ năm phút họ mới đến nơi, chờ thang máy, lên đến tầng chính, việc trình diện thẩm vấn đã bắt đầu được mười phút. Họ găm huy hiệu vào ve áo, đi qua nhân viên bảo vệ. Anh này không nói gì, nhìn đồng hồ một cách có ý nghĩa.

Việc thẩm vấn tiến hành trong một gian phòng rộng, chìm trong bóng tối, trừ một sân khấu nhỏ ở phía cuối được chiếu thật sáng. Mục đích việc trình diện buổi sáng này chủ yếu để những thanh tra cảnh sát trong thành phố nhận mặt những bọn lưu manh và tội phạm. Đôi khi người ta đưa một nạn nhân đến để hi vọng xác định kẻ bị tình nghi. Nhưng khá hiếm hoi và nói chung ít hiệu quả. Hiếm hoi vì phần lớn nạn nhân có hàng nghìn lý do để từ chối tham dự, ít hiệu quả vì cũng những nạn nhân ấy có hàng nghìn lý do để chỉ ra tên phạm tội. Nỗi lo sợ bị trả thù là lý do kém hữu hiệu nhất và hay dùng nhất - Nếu việc xác minh bất ngờ ấy đối với những kẻ bị tình nghi là mục dích duy nhất của việc trình diện thì sẽ hoàn toàn thất bại. Nhưng những viên thanh tra ngồi chen chúc ở đấy mọi buổi sáng từ thứ hai đến thứ năm quan sát cẩn thận tất cả những người đi qua trước mặt họ dù tội trạng thật nhẹ. Biết đâu việc nhận ra một tên trộm trên đường có thể ngày nào đó cứu được anh thoát chết.

Trưởng ban thanh tra to tiếng gọi tên khu vực bắt phạm nhân vào số thứ tự của sự việc.

- Khu Riverhead, số một. Hunter Curt, ba mươi lăm tuổi. Say rượu trong một quán bia, đánh nhau với người phục vụ và ném một chiếc ghế vào tấm gương lớn trong quán. Không có đơn điều trần. Việc xảy ra như thế nào, Curt?

Anh này được một cảnh sát cao lớn đã bắt anh dẫn lên sân khấu. Anh cảnh sát phải thật to khỏe vì Curt cao một mét chín mươi hai, nặng hàng tạ. Anh ta có đôi vai rộng, tóc vàng ốp ra sau, mũi thẳng, đôi mắt xám màu thép. Đầu anh cân đối, miệng quyết đoán, chiếc chằm bướng bỉnh. Anh ta có vẻ một diễn viên đang nghe đạo diễn sân khấu hơn là một kẻ có tội trả lời viên tranh tra.

- Ở đâu ạ? Hắn nói.

- Trong quán ba. Sao lại đánh nhau với người phục vụ?

- Nó gọi tôi là con người xinh xắn.

- Thế là anh đánh à?

- Không, không đánh ngay mà sau đó.

- Vì sao?

- Sau đó nó nói điều gì như là những người to khỏe không thể có vợ; không nên xét người qua khuôn mặt. Lúc ấy tôi mới đánh.

- Sao anh ném chiếc ghế vào tấm gương?

- Khi tôi đánh, nó mắng tôi, cho là một kẻ không bình thường. Tôi ném chiếc ghế, không nhắm vào gương mà vào thằng chó ấy!

- Anh bao giờ cũng xấu tính thế à?

- Không, không phải bao giờ cũng vậy.

- Tại sao chiều hôm qua anh lại như thế?

- Tôi không biết - Tôi nóng tiết lên.

- Người hôm qua bắt anh thấy một nghìn đô la trong túi anh. Tiền ở đâu ra vậy?

- Hay thật! Hunter kêu lên - Bao giờ người ta trả lại cho tôi? Tôi đánh một thằng và năm phút sau bị đánh cắp mất.

- Tiền ở đâu ra?

- Ở ngân hàng, chỗ tôi gửi tiết kiệm.

- Anh rút tiết kiệm lúc nào?

- Chiều hôm qua.

- Để làm gì?

- Hunter ngập ngừng một lúc.

- Tôi dự định đi du lịch.

- Một mình hay với ai?

- Với một cô gái.

- Sao anh từ bỏ dự định ấy?

- Không vì sao cả.

- Anh rút một nghìn đô la ở ngân hàng ra, đúng thế chứ?

- Vâng.

- Bởi vì dự định đi du lịch với một cô gái. Tối hôm qua anh uống rượu một mình trong quán ba, một nghìn đô la trong túi - Người phục vụ cho là anh bất lực, anh tức lên và đánh người ta. Đúng thế không?

- Vâng, đúng thế.

- Được rồi. Có việc gì xảy ra vậy? Cô gái từ chối à?

- Một cô gái đồng tính luyến ái - Hunter trả lời, khuôn mặt vô cảm.

- Một người bạn?

- Một đồng tính luyến ái - Hunter lặp lại và Trưởng ban thanh tra hiểu chẳng khai thác được gì hơn.

Chàng trai cao đẹp, tóc vàng đang chờ. Kling nhìn anh ta, không một giây nghỉ đến người đàn ông đẹp, tóc vàng đã dẫn Mary Louise Proschek đến hiệu thợ xăm Charlie Chen. Anh có đọc báo cáo của Carella nhưng lúc này không nghĩ đến việc ấy.

- Việc tiếp theo Trưởng ban thanh tra nói (Hunter đã xuống khỏi nơi thẩm vấn). Khu Riverhead, số hai. Donaldson Chris, ba mươi lăm tuổi. Ăn cắp trên tàu điện ngầm. Do một nhân viên cảnh sát đi đường bắt. Donaldson khẳng định vì lầm lẫn. Đúng thế chứ?

Chris Donaldson có thể xem như người thay thế cho Curt Hunter. Khi thấy anh ta, trưởng ban thanh tra lẩm bẩm:

- Thế này là sao? Hai tay cặp đôi à?

Donaldson cao lớn, đẹp, tóc vàng. Việc trình diện chưa bao giờ có nét đẹp đàn ông như thế. Hắn cũng bình tĩnh như Hunter, lại gần micro; đầu cao hơn vạch; một mét chín mươi lăm ở thước đo vẻ trên tường phía sau hắn.

- Đây là một sự lầm lẫn - Hắn nói.

- Thế ư?

- Vâng. Tôi không ăn cắp của ai cả, không bao giờ có ý định ấy. Tôi làm việc và kiếm sống một cách danh giá. Người bị mất ví tiến đã lầm.

- Anh kể lại việc xảy ra xem nào - Trưởng ban nói và ngoảnh sang những người bên cạnh: anh này không có trong sổ đen.

- Tôi đi làm về trên tàu điện ngầm - Donaldson, nói. Tôi làm việc ở Isola, ở khu Riverhead. Tôi đang đọc báo, bỗng người đàn ông đứng trước mặt tôi ngoảnh lại kêu lên: Ví tiền tôi đâu mất rồi? Anh nào ăn cắp của tôi rồi!”

- Sau đó?

- Toa tàu chật ních. Một người đàn ông đứng gần chúng tôi nói là cảnh sát viên đi làm về và trước khi tôi hiểu được việc gì xảy ra, người ta tóm lấy tôi và một người khác. Anh cảnh sát lục soát và thấy chiếc ví trong túi áo tôi.

- Thế người kia đi đâu?

- Tôi không hề biết - Khi cảnh sát thấy chiếc ví trong túi tôi thì không để ý đến người ấy nữa.

- Theo anh thì người ấy lấy cắp à?

- Tôi không biết ai lấy cắp. Tôi chỉ biết không phải tôi. Tôi đã trình bày là tôi đi làm!

- Anh làm gì?

- Tôi làm kế toán.

- Ở đâu?

- Ở hãng buôn cũ nhất có những chuyên gia kế toán. Tôi làm việc ở đó đã nhiều năm.

- Này, Chirs, có vẻ có lý đấy, nhưng để tòa án quyết định.

- Các ông đã biết có những người kiện lên thành phố vì sự bắt bớ không có lý do.

- Chúng ta chưa rõ là có lý do hay không. Đúng thế chứ?

- Tôi, tôi chắc chắn biết rõ điều đó. Tôi luôn luôn là một người lương thiện, không muốn có chuyện với cảnh sát.

- Không ai muốn cả. Sự việc tiếp theo.

Donaldson xuống khỏi sân khấu. Kling nhìn theo anh ta, tự hỏi việc ấy có đúng không và không hề nghĩ có sự gần gũi nào giữa anh chàng của Mary Louise Proschek và người vừa tự bào chữa về tội ăn cắp trên tàu.

Việc trình diện tiếp tục.

Khi kết thúc, Kling và Brown châm thuốc hút, ra về. Brown nói:

- Không có vụ lừa đảo nào.

- Việc trình diện mất thì giờ vô ích, Kling nhả khói thuốc an ủi. Anh nghĩ về hai anh chàng đẹp trai ấy thế nào?

Brown nhún vai.

Hai anh chàng đẹp trai, nếu người ta nghĩ một trong đó là kẻ sát nhân thì đã dễ dàng hơn nhiều.

Curt Hunter bị kết tội, xử phạt năm trăm đô là và bồi thường thiệt hại cho quán ba.

Chris Donaldson được miễn truy tố.

Cả hai đều tự do đi lại trong thành phố.