- 11 & 12-
Bert Kling chờ đợi có sự phiền phức và bị sa lầy.
Nói chung Claire và anh rất hòa hợp. Cũng có những cuộc cãi cọ nhỏ như mọi người nhưng có ai điên mà khẳng định tình yêu không có những trở ngại? Tình yêu của họ tiến triển tốt. Họ đã trải qua giai đoạn, hò hẹn, những nụ hôn đầu tiên dưới ánh trăng, những lời hứa và bây giờ ở trong giai đoạn hứa hôn, sẽ kết thúc bằng việc cưới nhau, hạnh phúc và con cái.
Với điều kiện vượt qua được trở ngại xảy ra trong tối thứ tư này.
- Đi nghỉ vào thời kỳ ngớ ngẩn, ngày mồng 10 tháng sáu! Claire cằn nhằn - Em không thấy điều gì ngốc nghếch hơn...
- Không phải lỗi ở anh, Claire ạ. Trưởng quận vạch chương trình.
- Ngốc, thô lỗ và kỳ cục! Ngày 10 tháng sáu! Thế đấy!
- Đúng.
- Đúng à? Anh thấy đúng ở chỗ nào? Bất công, quan liêu! Đấy là sự độc tài!
- Anh công nhận đây là một thất bại. Em có muốn anh xin từ chức không? Em muốn anh kiếm một việc kế toán nhỏ nhặt nào đó hoặc xin học việc ở cửa hàng thịt?
- Ồ, thôi đi.
- Thế thì chúng ta uống đi.
Claire nhìn anh.
- Không ích lợi gì trong tâm trạng như vậy, thưa ông thanh tra. Ngày mai không phải là ngày tận thế. Tệ hại đi nữa thì anh đi nghỉ với một cô gái khác là cùng.
- Ý nghĩ hay đấy!
- Đúng, và em sẽ đánh gãy một chân anh!
Cô rót rượu vào hai cốc và độ lượng nâng cốc của mình.
- Này, em nghĩ chúng mình có thể cưới nhau và nói là phải đi du lịch tuần trăng mật?
- Đừng cố làm cho anh sợ. Anh có thể đồng ý đấy.
- Em tưởng anh muốn chờ em thi lấy bằng đã?
- Đúng thế. Đừng thử thách anh.
Anh nhíu lông mày, im lặng một lúc rồi kêu lên:
- Phải làm gì?
- Viết thư cho hiệu trưởng trường em.
Claire đi kiếm bút và hai tờ giấy viết thư. Kling trải giấy lên bàn, mở nắp bút viết:
Thưa bà,
Tôi hân hạnh viết thư cho bà vì việc con gái tôi, Claire Townsend.
- Tội giả mạo thì bị hình phạt như thế nào?
- Suỵt... Vì việc con gái tôi, Claire Townsend, muốn được phép thi kiểm tra vào tuần lễ mồng 3 tháng sáu mà không chờ đến kỳ thi thường lệ.
- Anh có thể trở thành nhà văn đấy. Văn chương lắm.
- Bà cũng biết... Kling tiếp tục không nao núng, Claire là một trong những học sinh xuất sắc của bà và có thể hoàn toàn tin tưởng cháu không để lộ các môn thi. Tôi không dám xin bà việc này nếu chị tôi không đi du lịch phương Tây ngày 10 tháng sáu...
- Đi phương Tây!
-... Ngày 10 tháng sáu, Kling vẫn tiếp tục, và đề nghị tôi cho cháu cùng đi. Bà ấy tham quan cả một vùng và sẽ rất tiếc cho con gái tôi nêu không tranh thủ được dịp có một không hai này để biết thêm nhiều điều, hoàn thiện học vấn của cháu. Tôi mong mỏi được bà đồng ý với tôi là không gì bằng những chuyến đi đào tạo lớp trẻ và con gái tôi bỏ lỡ dịp đi xa vì vấn đề luật lệ đơn giản thì thật đáng tiếc.
Với hi vọng được bà chấp nhận, tôi xin bà nhận cho những tình cảm trân trọng của tôi.
Ralph Townsend.
(Kling cầm bức thư giơ lên). Thế nào? Em thấy việc này ra sao?
- Đây là một chứng cớ rất tốt, Claire nói.
- Vứt chứng cứ đi. Em thấy bức thư thế nào?
- Bố em không có chị gái.
- Sai sót nhẹ thôi. Em thấy lời văn và cách trình bày ra sao?
- Hay tuyệt!
- Em nghĩ như thế được chứ?
- Anh ngại gì?
- Chẳng ngại gì cả. Đưa phong bì cho anh.
Cô đi tìm một chiếc phong bì. Anh viết địa chỉ, bỏ thư vào dán lại và đưa cho Claire.
- Ngày mai em đưa ngay cho bà hiệu trưởng. Số phận một đất nước nằm trong tay em đấy.
Cô cúi nhìn hình vẽ anh vạch trên giấy nháp trong lúc suy nghĩ viết bức thư.
- Em biết sẽ lấy một nghệ sĩ, cô nói.
- Anh được giải thưởng lớn ở Rome đấy.
Kling vẽ hình một quả tim, nắn nót ghi:
BERT
Yêu
CLAIRE
- Chỉ riêng việc này anh đáng được một nụ hôn rồi - Claire nói. Cô ôm hôn anh. Kling ngạc nhiên và phấn khởi. Anh ôm Claire trong vòng tay, hoàn toàn quên không liên hệ chút nào hình vẻ của anh với những vết xăm của những cô chết đuối ở quận 87.
Anh không biết mình đã men tới gần giải pháp làm sáng tỏ điều bí mật ấy.
-12-Xác chết thứ hai là của một cô Nancy Mortimer nào đó. Cô được bố mẹ do cảnh sát mời đến nhận diện đúng con mình. Ba mươi ha tuổi, không có sắc đẹp, sở thích giản đơn, cô bỏ nhà lên thành phố trước đó hai tháng, mang theo hai nghìn đô la tiền tiết kiệm. Cô nói với bố mẹ đi gặp bạn quen, nếu công việc tốt đẹp sẽ đem người ấy về giới thiệu với bố mẹ.
Rõ ràng là mọi điều không suôn sẻ.
Cô gái được tìm thấy ở sông và theo báo cáo khám nghiệm cô đã ngâm trong nước ít nhất một tháng rồi.
Cũng theo báo cáo trên, cô gái chết vì bị đầu độc thạch tín liều cao.
Một câu ngạn ngữ Arập nói: “Hãy chỉ cho họ cái chết và họ sẽ chịu đựng cơn sốt”.
Priscilla Ames đã thấy cái chết và sẵn sàng, vui vẻ chịu đựng cơn sốt. Ở thành phố quê hương, cô đi lại với nhiều ông, họ đánh giá cô rất thấp cho là loại đàn ông. Cô đã gần kề miệng lỗ và bây giờ qua thư từ trao đổi với một ông phát hiện được trên thông báo cầu hôn, cô đang chờ cơn sốt.
Cô vô cùng ngạc nhiên thấy cơn sốt ấy là cả một niềm say đắm.
Trước mặt cô là Hoàng tử tuyệt vời trong thần thoại, một người đàn ông đẹp đẽ, chói sáng, một người to cao tóc vàng, đôi mắt cười cợt, bộ răng trắng toát, giọng nói ấm áp và thân hình lực sĩ!
Cô phát hiện ra, theo lời cầu mong của một nữ đồng trinh, người đàn ông hằng mơ ước bằng xương bằng thịt, con người quyến rũ, lý tưởng! Tóm lại một chữ: một người đàn ông!
Cô quá ngỡ ngàng. Vừa xuống máy bay, cô thấy anh tươi cười tiến lại, cảm thấy tim đập mạnh, tự nhủ: Không, có lẽ anh ấy nhầm; Không phải anh. Rồi cô nhận thấy không phải nhầm, đúng là anh ấy; anh đón cô và đúng là người cô vẫn mơ ước không tin được.
Ngày đầu tiên trôi qua như một giấc mộng xanh. Thành phố đối với cô có vẻ thần kỳ, êm dịu, hân hoan và lòng cô hát lên mỗi khi anh nắm tay cô. Anh dẫn cô đi ăn sáng và đưa về khách sạn rồi từ đó có thể nói họ không rời nhau ra nữa. Cứ thế trong hai tuần lễ và cô còn chưa tin được vào điều kỳ diệu. Thỏa lòng, cô tự hỏi cuộc đời có tiếp tục như thế không, liệu cô có mất cảm giác choáng ngợp và say sưa ấy không.
Trong lúc này, đứng trước tấm gương trong phòng khách sạn, cô đang chờ anh, cảm thấy mình đẹp ra, đôi mắt tinh nhanh hơn, ngực phồng lên, người thanh mảnh hơn. Chính anh phát hiện với cô điều đó.
Anh gõ cửa, cô chạy ra mở. Anh bận chiếc áo khoác xanh thẫm; gió làm rối tóc anh có vẻ như một kẻ chăn cừu trẻ. Cô ngã vào vòng tay anh, với tới miệng anh thì thầm:
- Anh yêu của em, anh yêu.
Anh ôm chặt cô; cô ngửi thấy mùi anh, lẫn lộn thuốc lá sợi vàng, nước hoa và da ướt.
- Pris, anh nhỏ nhẹ.
Riêng tiếng gọi ấy đã là một sự vuốt ve. Chưa có ai nói với cô theo cách đó. Không người nào cho cô sự quan trọng ấy. Anh dịch cô ra, háo hức ngắm nghía:
- Em đẹp đến thế! Anh thở dài - Làm sao anh may mắn như vậy?
Cô không biết trả lời anh ra sao, lúc đầu tưởng anh phỉnh nịnh mình. Nhưng con người này có cái gì trung thực, thật thà; cô đọc rõ sự chân thực trong đôi mắt anh. Cô biết mình có những khiếm khuyết về ngoại hình nhưng hiểu ra trong mắt người đàn ông này, cô đẹp, thần bí và hoàn hảo.
- Em đi lấy chiếc ô - cô nói.
- Chúng ta không cần, mưa nhẹ thôi, trời ấm. Anh muốn đi dưới trời mưa. Em không thích ư? Anh muốn đi dạo với em trong mưa.
- Tùy ý anh.
Cô ngước nhìn anh thán phục và tự nhủ mình có vẻ ngốc nghếch.
- Đi đâu... Tối nay chúng ta đi đâu? - Cô ấp úng hỏi.
- Anh biết có một quán ăn nhỏ rất tuyệt. Chúng ta có nhiều điều nói với nhau.
- Thế ư?
- Đúng. Nào, đừng có vẻ nghiêm nghị thế. Em biết anh yêu em chứ?
- Thật thế?
- Em biết rõ rồi. Ô Pris, anh yêu em... anh yêu em...
Tất cả những sợ hãi của Priscilla tan biến đi; cô nép đầu vào dưới vai anh với một nụ cười gần như bí ẩn.
Họ cùng đi dưới trời mưa.
Đến quán ăn anh cởi chiếc áo khoác ướt đưa cho người đàn bà ở phòng để quần áo, một bà tóc hung thật đẹp trâng tráo ngắm nhìn anh. Anh không hề ngó mắt đến, giúp Priscilla bỏ áo mưa ra và đưa mắt nhìn chủ quán.
Một tiếp viên dẫn họ đến một bàn hơi xa. Ngọn nến chiếu sáng chiếc bàn tròn. Priscilla ngoảnh lại, thấy những hàng lọ thuốc lớn đầy nước nhiều màu như một cầu vồng trong suốt.
- Ông bà gọi thức ăn ngay ạ?
- Cho hai cốc uýtki đã. Em có thích chỗ này không Pris?
- Ô có, đẹp lắm. Ở thành phố chỗ em không có nhưng nơi như thế này.
- Thành phố này, kỳ lạ nhất đấy. Người ta cảm thấy sống thoải mái. Và khi yêu nhau, không một đô thị nào bằng ở đây.
Tiếp viên đưa rượu và bản thực đơn lại, để xuống bàn, nhón chân đi ra.
Priscilla, nâng cốc. Anh làm theo.
- Chúc sức khỏe chúng ta - anh nói.
- Thế thôi à?
- Đúng, vì đó là điều quan trọng nhất. Đối với chúng ta chỉ có một điều là đáng kể.
Đôi mắt anh ánh lên sự thực thà. Cô uống cùng anh, thật sảng khoái.
- Anh... anh muốn nói về điều gì? - Cuối cùng cô hỏi.
- Định ngày - anh nói đơn giản.
- Ngày...?
- Anh muốn cưới em - Anh kêu lên và nắm lấy tay cô - Pris, em đọc được lời cầu hôn của anh trên báo và đã trả lời. Ô, Pris, anh nhận được hàng tá thư trả lời; trong đời vô số đàn bà... đơn chiếc. Nhưng trong những tá thư đó, trong số hàng trăm, hàng nghìn và hàng triệu người trên địa cầu, anh đã tìm được em. Chúng ta may mắn gặp được nhau và anh không chờ lâu hơn được nữa. Không thêm một phút nào nữa.
- Anh... anh muốn nói gì?
- Anh muốn nghe em nói bằng lòng lấy anh.
- Anh biết rõ điều đó rồi!
- Ngày mai nhé.
- Sao...
- Ngày mai.
Cô nhìn anh chăm chú. Anh có đôi mắt ánh lên, khóe miệng dịu dàng, một nụ cười đáng say mê.
- Em muốn lắm, cô thì thầm rất nhỏ.
- Tốt quá. Chà, mặc kệ, anh muốn ôm hôn em!
Anh đứng ngay dậy, vòng qua bàn ôm hôn cô trong lúc tiếp viên lại gần nhận đặt hàng; Anh ngẩn người ngắm nhìn họ. Khi nụ hôn chấm dứt, anh hỏi:
- Ông bà lấy gì khác đây ạ?
Họ phá lên cười, bảo làm bữa ăn tối.
- Em thấy mình thật sung sướng – Priscilla nói.
- Em yêu anh chứ? Như thế nào?
- Anh... Em chỉ có anh trên đời.
- Pris - Anh bắt đầu nói - anh có khoảng mười nghìn đô la ở nhà băng. Sẽ xin nghỉ phép một tháng đưa em đi đâu tùy em thích. Đi châu Âu chứ? Em nghĩ sao?
- Như vậy là điên.
- Vì sao?
- Em không muốn để anh tiêu phí tiền của anh.
- Tiền của anh? - Anh nói, sửng sốt nhíu lông mày- Em muốn nói gì vậy? Khi chúng ta cưới nhau rồi, tất cả đều là của em. Tất cả.
- Nhưng dù sao...
- Nào, không thể khác được, Pris!
- Em... em nghĩ chúng ta kiếm một căn nhà thì hơn và trang trí trong nhà. Chúng ta có thể đi tuần trăng mật ngắn thôi anh yêu.
- Đúng rồi, anh ngốc thật! Em nói rất có lý, phải tìm ngôi nhà để ở; căn nhà của anh quá bé... Có mười nghìn đô la của anh, chúng ta sẽ tìm được nhà.
- Có tiền của em nữa - Cô nhẹ nhàng nói.
- Cái gì của em?
- Tiền em mang theo.
- Ừ đúng, anh quên hẳn đi. (Anh có nụ cười vô tư). Có bao nhiêu em yêu? Năm trăm đô la tiết kiệm chứ?
Cô mở to mắt sợ hãi
- Anh biết rõ là năm nghìn đô la!
- Em đùa!
- Không đùa chút nào. Đúng đấy.
Cô cười vì sự ngạc nhiên ngây thơ của anh như cô đưa lại cho anh một món quà tuyệt vời.
- Em có... em mang theo từng ấy tiền mặt kia à?
- Không đâu anh yêu. Anh không nhớ ư? Trong một bức thư em nói sẽ rút tài khoản ở ngân hàng và anh khuyên em nên lấy ngân phiếu du lịch.
- Ừ, nhớ ra rồi, anh không để ý mà! Năm nghìn đô la!
- Đúng hơn là bốn nghìn bảy trăm.
- Phải gửi ngay vào nhà băng! Em cần ngân phiếu du lịch từng ấy tiền làm gì?
- Anh nói đúng.
- Đầu giờ ngày mai, trước hôn lễ của chúng ta, chúng ta đi mở một tài khoản đứng tên em ở nhà băng.
- Anh muốn nói mở tài khoản riêng rẽ ư?
- Tất nhiên rồi. Tiền của em, đúng không?
- Lúc nãy anh vừa nói khi cưới nhau rồi, mọi thứ anh có đều là của em.
- Đúng thế. Em biết anh nghĩ ra sao và anh không nói dối em.
- Như vậy anh không thấy thế là không công bằng à?
- Không công bằng? Anh đã làm gì em, Pris? Anh làm phiền em ư? Em làm sao?
- Anh nói mở tài khoản riêng rẽ.
- Anh không hiểu
- Cô nghiêng người xuống bàn, nhìn thẳng vào mắt anh, nói.
- Ngày mai chúng ta sẽ là chồng, vợ. Anh đi theo anh chỗ nào anh muốn, làm mọi việc anh yêu cầu. Em là của anh... mãi mãi. Tuyệt đối và hoàn toàn thuộc về anh cho đến khi chết. Em chờ đợi anh từ lâu, tình yêu của em, và hi vọng chúng ta không rời nhau nữa. Sáng mai chúng ta đến nhà băng ký ngân phiếu rút tiền mặt để bốn nghìn bảy trăm đô la vào tài khoản của anh.
Anh cương quyết lắc đầu.
- Anh không thể để em làm như vậy - Anh xin lỗi nhưng không thể được, Pris. Anh không thể nhận một món hồi môn. Anh muốn lấy em chứ không phải tiền của em.
- Nhưng đấy không phải tiền của em. Tiền của chúng ta. Để dành cho tương lai. Em không có quyền tiết kiệm tiền cho tương lai ư?
- Chúa ơi...
Anh có vẻ rất phiền lòng và lo lắng. Priscilla nắm chặt tay anh
- Anh yêu, anh có việc gì vậy?
- Anh cảm thấy... anh không biết... Khá kinh khủng khi nghĩ anh cùng em vào nhà băng, nhìn em ký ngân phiếu và gửi tiền vào tài khoản của anh... Có vẻ... anh là một thằng đàn ông không ra gì! Không, thực sự không thế được, Pris ạ.
- Anh thấy phiền lòng ư?
- Rất phiền.
- Thế em sẽ đổi ở khách sạn nếu anh muốn.
- Anh không muốn em đổi chút nào. Nhưng em có vẻ thiết tha như vậy, anh nghĩ giải pháp này hay hơn.
- Rất tốt. Em sẽ đổi ngân phiếu ở khách sạn. Khi anh đến tìm em, em đã có tiền mặt rồi. Và chúng ta sẽ cưới nhau!
Anh cười hiền lành.
- Có lẽ anh hơi ngốc. Được rồi, em cứ đổi ở khách sạn. Chúng ta sẽ đi gửi tiền ở nhà băng và sẽ cưới nhau!
- Tuyệt vời!
- Đúng. Chúng ta uống cốc nữa để chúc mừng việc này, em yêu.
Anh ra hiệu cho tiếp viên; cô cúi xuống sát vào anh, thì thầm những từ đắt nhất trên đời:
- Em yêu anh!
Anh dịu dàng ngắm cô và trả lời với những từ cũng như cô:
- Anh yêu em!
Teddy Carella bao giờ cũng sợ không làm được gì cho chồng. Có lẽ vì chị không nói được, không thì thầm được bên tai anh những từ rẻ nhất hay đáng giá nhất. Chị chỉ thể hiện được những chứng cứ về tình yêu và không ngừng sáng tạo ra hàng nghìn cách mới để nói lên với anh tình yêu của mình.
Trí óc sáng tạo của chị làm chị trở thành một người đàn bà tuyệt vời, hoàn hảo, đầy bất ngờ khiến Carella vui thích, hân hoan. Cuộc sống của chị luôn là ngày hội. Thực ra Teddy cũng là người như vậy nếu chị nói được. Chị là thế, tuy nguồn gốc nửa Ai-len nửa Ê-Cốt, chị có một triết lý rất phương Đông. Vì vậy chẳng lạ gì chị thường nghĩ đến ông Charlie Chen và những con bướm thân yêu của ông.
Steve Carella sẽ nói sao nếu một buổi tối về thấy chị bận chiếc sơ mi ban đêm mờ ảo và khi cởi ra thấy trên một chiếc vai tròn của chị có con bướm đen rất đẹp?
Ý nghĩ ấy làm Teddy phấn khởi.
Chị càng nghĩ càng thấy rất hay. Chắc chắn Steve sẽ thích lắm. Charlie Chen cũng thế và bản thân chị cũng vậy. Xăm một con bướm trên vai cũng mạo hiểm, kỳ cục nhưng là một ý nghĩ kích thích.
Như vậy có đau không? Chắc khá đau, tuy Charlie Chen có vẻ đáng tin. Ông ta nói sẽ làm không đau chị và ông biết chị say mê chồng. Đó là điều đáng kể. Con bướm sẽ là món quà cho Steve và được xăm cẩn thận bởi một người biết chị yêu chồng đến thế nào.
- Mặc kệ đau, chị nghĩ. Mình sẽ đi làm! Và đi ngay!
Chị nhìn đồng hồ. Không, không phải lúc này. Steve sắp về ăn tối. Ngày kia chị có cuộc hẹn với ông thợ làm răng nhưng ngày mai rảnh.
Chị nhẩm hẹn. Ngày mai, sau bữa sáng chị sẽ đến Charlie Chen.