← Quay lại trang sách

- 13 -

Người đàn ông trẻ có những vấn đề riêng tư. Anh lang thang trong thành phố, tập trung vào những vấn đề của mình và thâm tâm thấy gặp may. Ăn bận tử tế, kín đáo, anh có vẻ có một tài khoản chắc chắn ở nhà băng.

Ở góc đường có hai người, một tóc hung; người kia cao lớn, da nâu, mặc quần áo màu xanh nước biển.

Chàng trai lơ đãng nhìn họ. Khi anh đến gần, người mặc quần áo màu xanh chặn lại:

- Tôi xin lỗi - ông ta nói.

Chàng trai nghếch mũi lên.

- Tôi là Charlie Parsons. Không biết anh giúp cho một việc nhỏ được không?

- Việc gì?

- Ông này - ông ta chỉ vào người kia - có một đồng tiền vàng muốn bán cho tôi. Phiền nỗi tôi để kính ở nhà, không đọc được năm chế tạo. Anh có thể phiền lòng...

- Tôi đang rất vội.

- Chỉ một giây thôi và thực sự anh giúp tôi được một việc.

- Được rồi. Đồng tiền đâu?

Người tóc hung, đưa ra một đồng vàng rất to.

- Tôi kiếm được cái này ở Nhật Bản ông ấy nói - Vừa được giải ngũ; tuần trước tôi còn ở bên đó. (Ông cười, có vẻ là một người phúc hậu ở nông thôn). Tôi tên là Frank O’Neil.

Chàng trai gật đầu, cầm lấy đồng tiền.

- Tôi phải xem cái gì đây?

- Năm nào - Parsons nói - ở đâu đó phía dưới.

- Trong năm... à, tôi thấy rồi, 1801.

- 1801? - Parsons kêu lên - Chắc chắn chứ?

- Trên đó ghi 1801.

- Hay thật, nhưng...

Parsons ngừng lời. O’Neil nhìn ông ta.

- Vật cổ, đúng không? - Ông ngây thơ nói.

Parsons hắng giọng. Rõ ràng ông ta vừa thấy được một điều kỳ lạ nhưng cố dấu.

- Không, cơ bản đối với một đồng tiền thì chẳng cổ lắm. Thường thấy thôi. Điều lạ là có chữ Nga trên một đồng tiền ở Nhật.

Chàng trai nói xen vào.

- Trước đây có cuộc chiến tranh Nga - Nhật các ông biết đấy.

- À, đúng thế! O’Neil nói - Vì vậy mới thấy được ở Nhật.

- Cũng là một điều lạ - Parsons nói - ông lấy bao nhiêu tiền?

- Tôi đã đổi nó một gói thuốc lá – O’Neil thực thà thú nhận.

- Tôi không thể trả ông trên mười đô la - Parsons nói vừa nháy mắt với chàng trai.

Anh này ngạc nhiên nhìn ông ta.

- Thôi được rồi, ông cầm lấy vậy – O’Neil nói.

Parson lấy trong ví ra một tờ hai mươi đô la. O’Neil không có tiền, đem đi đổi ở cửa hàng thuốc lá cạnh đấy. Parsons ngoảnh về phía chàng trai.

- Này, anh có biết đồng tiền ấy đáng giá bao nhiêu không?

- Không.

- Ít nhất cũng hai trăm đô la!

- Ông đỏ thật. Thôi, chào ông, chúc may mắn.

- Không, anh ở lại một phút, được không? Ông ấy nói thu thập được một đống. Có lẽ còn nhiều cái hay mà tôi không có kính.

O’Neil đi lại, đưa tiền cho Parsons, bắt tay chào nhưng ông kia giữ lại.

- Ông... Ông nói thu thập được một đống ở nước ấy. Có ý gì vậy?

- Tôi đem về những viên ngọc. Thực tình thật đáng tiếc, phải bỏ ra cả một tài sản và lúc này tôi chẳng còn gì.

- Ông phải mua hết bao nhiêu?

- Năm trăm đô la! – O’Neil kêu lên như mất một tài sản khổng lồ.

- Những viên ngọc thật đấy chứ?

- Chà, những viên ngọc đen. Ông có muốn xem không?

Ông ra rút trong túi ra một gói nhỏ, mở dây lấy ra trong lòng bàn tay mấy viên ngọc. Không đen nhưng màu xám khói dịu, ánh lên.

- Có hàng trăm viên, tôi mua được của một người Nhật già.

- Ông chắc chắn là ngọc thật chứ? Có định bán không?

- Tôi nói với ông rồi – O’Neil tuyên bố - Quân đội cho tôi giải ngũ ở thành phố này mà tôi ở vùng phía Nam, mất hết đồ đạc dưới tàu biển và đang không biết làm sao để về nhà.

- Tôi muốn trả ông năm trăm đô la về những viên ngọc, với điều kiện phải là ngọc thật.

- Điều đó thì ông không ngại. Nhưng tôi không thể để lại với giá năm trăm đô la; phải qua bao nhiêu khâu nữa đấy. Ít nhất cũng phải một nghìn đô la.

- Nhưng làm sao tin được, chúng ta không biết ngọc thật hay giả mạo.

- Ông đưa vào cửa hàng kim hoàn mà xác định. Cứ chọn bất cứ cửa hàng nào, tôi cũng chẳng cần vào, được không?

- Anh nghĩ thế nào? - Parsons hỏi chàng trai.

- Tôi thì...

- Anh cũng vào cửa hàng với tôi chứ?

- Để làm gì?

- Đi, đề nghị anh giúp tôi.

Chàng trai nhún vai:

- Được, thì đi vậy.

Họ đi ngược lại, tìm một hiệu kim hoàn. Trên cửa đề chữ:

“Làm, sửa chữa đồ trang sức - Kiểm nghiệm”.

- Đây rồi - Parsons nói - ông đưa ngọc đây!

O’Neil đưa gói ngọc và họ cùng đi vào.

Ông thợ già mở gói, lăn qua lăn lại mấy viên trong lòng bàn tay.

- Đẹp đấy. Của phương Đông, một bộ rất đẹp. Các ông muốn biết gì?

- Có phải ngọc thật không.

- Không phải của giả, tôi có thể nói ngay thế với các ông. Còn để biết ngọc thật hay đồ mỹ nghệ, phải có máy soi. Tôi không có máy.

- Chúng trị giá bao nhiêu?

- Nếu là đồ mỹ nghệ, mỗi viên có thể hai mươi, hai mươi lăm đô la. Nếu là ngọc thật, mỗi viên một trăm, có thể hai trăm, nếu cùng kích thước cỡ này.

- Cám ơn. - Parsons cười thỏa mãn - Xin cám ơn ông lắm.

Parsons kéo chàng trai ra hỏi riêng:

- Anh nghĩ thế nào?

- Hay đấy.

- Tôi biết. Không thể bỏ lỡ dịp này.

- Tôi hiểu.

- Khôn nỗi tôi ở mãi ngoại ô. Thời gian tôi trở về nhà băng đã đóng cửa. Và chắc chắn ông này không đợi đến mai.

- Đúng thế.

- Anh ở gần đây à?

- Vâng.

- Anh có một nghìn đô la ở nhà băng không?

- Có.

- Chà, phiền lòng thật!

- Gì vậy?

Parsons mỉm cười.

- Hơi buồn là phải san sẻ với anh vụ này.

- Ông muốn san sẻ... - Chàng trai sốt sắng hỏi.

- Làm sao khác được?

- Mỗi người một nửa?

- Nào, nào, chính tôi tìm thấy ông ấy!

- Đúng, nhưng chính tôi bỏ vốn.

- Chỉ đến sáng mai thôi, vả lại nếu không có tôi, anh chẳng được gì.

- Thì ông cũng thế.

- Thôi được. Anh cho tôi địa chỉ và số điện thoại.

- Nếu ông muốn.

Chàng trai đưa địa chỉ - Nhưng Parsons có vẻ không thoả mãn.

- Anh cho xem giấy phép lái xe.

- Tôi không biết lái. Ông có thể kiểm tra ở danh bạ điện thoại...

- Ổ, thôi, thôi. Tôi tin anh. Sáng mai đầu giờ tôi đến nhà anh, đưa năm trăm đô la và lấy lại một nửa số lượng ngọc.

- Đồng ý. Tôi sẽ đợi ông.

- Tốt. Công việc hay đấy. Bây giờ lại gặp anh ông ta trước khi ông ấy thay đổi ý kiến.

O’Neil đang chờ họ.

- Thế nào?

- Thợ bảo không phải hàng giả.

- Ông thấy không? Tôi đã nói với ông mà! Thợ có bảo giá trị đến một nghìn đô la không?

- Cũng gần gần.

- Thế vấn đề ra sao? Bằng lòng hay không?

Chàng trai nói ngay;

- Tôi phải đi lấy số đến nhà băng rút tiền.

- Được. Tôi đi cùng các ông.

Ba người ngồi lên một chiếc taxi đi vào trung tâm thành phố. Parsons và O’Neil chờ chàng trai trong taxi rồi họ cùng đến nhà băng. Chàng trai vào trong tòa nhà, đi ra với một nghìn đô la.

- Tiền đây - anh bảo.

Parsons mỉm cười. Chàng trai đưa tiền, O’Neil giao gói ngọc và kêu lên:

- Như vậy là rút cho tôi được cái gai dưới chân. Bây giờ tôi có thể trở về nhà được rồi!

- Đừng đi sớm thế, chàng trai nói.

O’Neil giật mình, thấy trước mũi mình là nòng khẩu súng P.38.

- Sao?

Chàng trai mỉm cười.

- Lối đổi những viên kim cương cũ! Chỉ có lần này là những viên ngọc, ông đã lấy của tôi một nghìn đô la và nhất định gói ngọc này là ngọc giả. Những viên ngọc thật thợ đã kiểm nghiệm ở đâu?

- Anh nghe này - Parsons nói - anh lầm rồi...

- Ông tưởng thế à?

Chàng trai lục tìm trong người O’Neil với một bàn tay sành sỏi, lấy ra gói nhỏ thứ hai.

- Sáng sớm mai, tôi nghĩ phải chờ rất lâu “ông bạn mua ngọc” với năm trăm đô la. Ông ta sẽ không đến, đang bận tiêu xài một nghìn đồng lừa đảo của tôi.

- Đây là lần đầu chúng tôi làm một việc như thế này, O’Neil bắt đầu sợ hãi van lơn.

- Đúng không? Tôi biết một số người rất sung sướng được gặp các ông. Đi, chúng ta đi một lát.

- Đi đâu?

- Đến quận cảnh sát 87 - Chàng trai nói.

Chàng trai tên là Arthur Brown.