- 14 & 15 -
Người thợ xăm mình có cửa hiệu không xa các xưởng đóng tàu và dĩ nhiên thạo về những neo, còi tàu và cá. Ông ta làm cả dao găm, những con tàu, những con tim xăm chữ Mẹ.
Ông tên là Popeye và rõ ràng luôn say rượu. Carella nhìn ông, tự nhủ dù gì đi nữa cũng không phó thác một mẩu da của mình cho chiếc kim của ông này.
- Người ta đi rồi đến - Popeye nói - Suốt ngày đêm người ta vào, ra, đi, đến.
Carella không hề quan tâm đến những người vào, ra, đi, đến từ bốn phương - Anh chú ý đến điều Popeye vừa thổ lộ với anh mới đây:
- Đôi trai gái ấy - viên thanh tra nói - Kể cho tôi về họ đi.
- Một người đàn ông đẹp trai. Đúng, rất đẹp. Cao lớn, tóc vàng, bước đi như một ông hoàng. Tay ấy như ngôi sao, thấy rất rõ.
- Ông xăm cho người bạn gái của anh ta?
- Nancy. Cô ta tên như vậy, Nancy.
- Làm sao ông biết?
- Anh ta gọi cô là Nancy. Tôi nghe thấy.
- Kể lại cho tôi sự việc xảy ra như thế nào?
- Cô ấy gặp phiền phức gì ư? Cô bé Nancy ấy?
- Phiền phức nghiêm trọng - Carella nói - Cô ấy chết rồi.
- Thế à? Chà đau đớn thật. Cô bé Nancy chết rồi ư? Tai nạn ô tô à?
- Không, vì thạch tín.
- Đó là cái gì?
- Một chất độc chết người.
- Đau khổ. Các cô gái thường tự đầu độc. Anh biết không, cô ấy khóc? Khi tôi xăm cho cô, cô gào như một đứa bé. Và đang đau, cô bé khốn khổ.
- Thế nào, đang đau à?
- Ốm, ốm. Cô ấy phun ra mà.
- Cô ấy nôn à?
- Nôn mửa đầy nhà, chà!
- Việc đó xảy ra vào giờ nào?
- Ngày sau khi ăn sáng xong. Cô còn nói về cái quán họ vừa ăn xong, bảo ở vùng cô không có quán ăn Trung Hoa.
- Trong khu này có một quán ăn Trung Hoa?
- Ở góc đường. Bề ngoài không ra gì, nhưng ăn ở đó tốt lắm. Đầu bếp Quảng Đông.
- Tốt, ông tiếp tục đi.
- Anh chàng đẹp trai bảo muốn xăm vào bàn tay cô bé. Một quả tim với chữ N,A,C ở trong.
- Sao lại Nac?
Popeye nghiêng đầu về một bên, liếc nhìn viên thanh tra có vẻ thương hại.
- Sao nữa, tên của họ mà.
- Ông muốn nói sao?
- Những chữ đầu tên. Nancy yêu Chris. Anh ta tên Chris. N.A.C.
- Chết thật! - Carella kêu lên - Thế vết xăm ở cô gái Proschek có nghĩa là Mary yêu Chris! Tôi thật đáng treo cổ!
- Vì sao?
- Làm sao ông biết anh ta tên là Chris?
- Cô ấy nói ra: Sao lại NAC mà không viết rõ Nancy yêu Chris? Anh ta bảo không; chỉ là một quả tim rất nhỏ, không đủ chỗ.
- Ông bảo cô ấy khóc?
- Tôi đã nói ấy khóc như một đứa trẻ. Thậm chí anh ta muốn đưa cô đi. Anh nói: Nào, Nancy, về nhà thôi. Anh sẽ chăm sóc em. Nhưng cô bảo cứ xăm đã. Thật can đảm.
- Ông làm xong được chứ?
- Vâng, rất khó khăn. Anh chàng trả tiền và họ đi ngay.
- Đi xe à?
- Đúng
- Hiệu gì?
- Anh biết không, tôi có biết gì về xe cộ đâu.
- Cô ta không nêu lên họ của anh chàng ư?
- Có lẽ có nhưng tôi không nhớ.
- Cố gắng ít nhất cũng cho tôi nhận dạng chứ.
- Anh ta cao lớn, đẹp người, tóc vàng cắt vừa phải.
- Tốt, thế đôi mắt?
- Xanh, mơ màng. Hoặc có thể là xám. Đại loại như vậy.
- Mũi?
- Mũi thẳng, không dài, không hếch.
Carella thở dài.
- Và anh ta ăn mặc ra sao?
- Bận áo khoác. Đang tháng hai, anh ta có chiếc áo khoác đen, lót lụa đỏ thì phải.
- Quần áo?
- Màu xám, vải tuýt.
- Sơ mi? Cà vạt?
- Sơ mi trắng, cà vạt đen, một chiếc kim găm bằng bạc đầu ngựa. Một vật trang sức đẹp.
- Ông chỉ nhớ có thể thôi à?
- Vâng, hết rồi đấy.
- Họ nói đi đâu không?
- Có, nói về nhà anh ta. ở đó cô có thể nằm nghỉ và anh chăm sóc chu đáo. Nhưng chẳng biết ở đâu đó trong thành phố.
- Để anh ta chăm sóc, chu đáo lắm. Với một tấm xi măng dưới chân.
- Với gì?
- Một cục xi măng để cô ấy chìm xuống nước.
- Anh ta dìm chết cô ấy! ông muốn nói chính anh ta làm cho cô chết đuối à?
- Không, anh ta...
- Thường người ta không gặp những cô gái can đảm như vậy. Thủy thủ mà cũng kêu lên kia mà. Cô ấy cũng kêu, nôn mửa nhưng chịu đựng đến cùng. Như vậy, tôi nói với ông là sự can đảm đấy hoặc là tôi không biết gì.
- Thực tế, và ông còn chưa biết hết.
- Nghĩ rằng anh ta dìm chết cô ấy! Chà, thật là...
- Tôi không nói anh ta...
- Một cảnh chết như vậy đấy - Popeye thở ra, lắc đầu - Cách chết lạ thật! Chết đuối!
Carella ra khỏi hiệu.
-15-Chris Donaldson đã cho cô uống thạch tín. Hắn bỏ thuốc độc vào đĩa ăn, nước chè, cơm, vịt rán, trong lúc cô đi rửa tay. Đơn giản thôi. Khi người ta dọn ra xong, hắn bỗng nói:
- Chúng ta đi rửa tay.
Hắn nắm cùi tay Priscilla đưa ra khỏi bàn. Khi cô đã vào phòng tắm, hắn vội trở ra làm nhiệm vụ của mình và cô nuốt thạch tín trong đĩa thức ăn không nhăn lông mày.
Họ vào hiệu ăn Trung Hoa khi vừa ra khỏi nhà băng, bỏ tiền của Priscilla vào tài khoản của Chris. Bây giờ thì thạch tín đã vào bụng cô; chỉ còn vấn đề thời gian.
Hắn quan sát cô đôi mắt lạnh như mắt rắn, chỉ mong cô không đau đớn sớm quá như cô trước. Dù người đàn bà khi nôn mửa mất hết cả tư thế thì những người hắn đã giết hại và người hắn đầu độc hiện nay còn xa mới có sắc đẹp.
- Tuyệt thật - Priscilla nói.
- Uống chén nước chè nữa, em yêu?
- Vâng, sẵn sàng. Nhưng anh, anh không thích nước chè à?
- Không thích lắm. Anh nghiền cà phê.
Cô nâng chén nước hắn rót cho.
- Có đường chứ?
- Có, Chẳng thiếu - Hắn mỉm cười đáp lại.
- Anh sẽ là một người chồng tốt - Priscilla nói.
- Anh cố gắng hết sức mình. Muốn làm cho em thành một người đàn bà hạnh phúc nhất trên đời.
- Em đã được thế rồi.
- Anh muốn mọi người đều biết em là của anh; anh muốn lên mái nhà kêu to lên, muốn quảng cáo điều đó khắp nơi.
Hắn nhìn cô, không cảm động, không thương xót. Chỉ vài giờ nữa thôi, rồi hắn sẽ đẩy thân thể cô đi như hắn đã làm với hai người kia. Như một họa sĩ, hắn phải ký vào tác phẩm của mình. Phải thuyết phục cô giúp anh làm việc đó.
- Em biết không, nhiều khi anh có những ý nghĩ kỳ quặc - hắn thì thầm.
- A, a! - Cô vừa cười kêu lên - bây giờ anh mới thú nhận. Có trường hợp điên rồ trong gia đình! Trước lúc cưới hai giờ ông mới thổ lộ bí mật!
- Đôi khi thực sự anh có những ý nghĩ kỳ quặc - Hắn không nao núng nhắc lại như đọc một bài khóa, không muốn bị ngắt quãng - Ví dụ anh muốn đánh dấu em, muốn ghi tên anh trên người em; như vậy người ta mới biết em thuộc về anh.
- Dù sao người ta cũng sẽ biết. Họ thấy rõ trong đôi mắt em.
- Đúng, nhưng... ồ, ngốc thật, anh biết. Hoàn toàn điên rồ. Anh đã nói với em anh kỳ cục mà!
- Nếu em là một con bò tơ đẹp, em sung sướng được mang dấu của anh.
- Phải có một cách nào đó, anh nói như mới nghĩ đến lần dầu. Em biết là anh không nghĩ đến việc đóng dấu em bằng sắt nung đỏ, Pris! Anh không thể nhìn em đau đớn. Nhưng... (Hắn im lặng một lúc và cầm lấy tay Priscilla lật qua lật lại). Nhưng... này em...
- Gì vậy?
- Đi xăm. Em nghĩ thế nào?
- Priscilla mỉm cười.
- Ý nghĩ lạ thật! Xăm mình ư?
- Em không thích à?
- Hoàn toàn không! Vì sao em lại đi xăm mình?
- À... tốt - Hắn thở dài - Chúng ta đừng nghĩ đến việc đó nữa... Cô ngỡ ngàng nhìn hắn.
- Anh làm sao thế, anh yêu?
- Ồ, không có gì.
- Anh giận à?
- Không.
- Có, em thấy rõ điều ấy. Anh muốn... anh thực sự muốn em đi xăm à?
- Đúng - Hắn thở ra.
- Em không hiểu rõ anh lắm.
- Một vết rất nhỏ. Trên bàn tay. Ví dụ chỗ này, giữa ngón cái và ngón trỏ.
- Em... Kim làm em sợ.
- Thế thì thôi vậy (Hắn cúi mặt xuống bàn). Em uống hết nước đi chứ, em yêu?
Hắn ngẩng đầu lên và mỉm cười buồn rầu.
- Nếu em... - cô bắt đầu - Nhưng em rất sợ các loại kim?
- Không đau đâu. Anh nghĩ có thể cho vẽ một quả tim nhỏ, với chữ đầu tên chúng ta - Priscilla yêu Chris, PAC. Như vậy mọi người đều biết em là của anh.
- Em sợ kim, cô nhắc lại.
- Không đau đâu mà - Hắn nói chắc chắn.
- Chris, em... em sẵn sàng làm bất cứ việc gì cho anh. Đúng vậy. Nhưng việc đó làm em sợ. Chưa bao giờ em chịu được những mũi kim tiêm.
- Được rồi. Chúng ta đừng nói đến nữa.
Cô nhìn vào đôi mắt hắn.
- Anh giận phải không
- Không, không, có giận đâu.
- Có đấy.
- Không, Pris, có giận đâu. Chỉ hơi thất vọng một chút.
- Chris, em xin anh. Em cảm thấy ngốc quá. Em chắc.... (cô cắn môi) Em chắc xăm như vậy không đau.
- Không, không đau đâu.
- Em xử sự như một đứa bé con.
- Chúng ta quên việc đó đi.
Hắn cố gắng nói dịu dàng nhưng cái nhìn của hắn xa xăm làm não lòng Priscilla. Thất vọng, cô cố gắng hướng hắn trở lại với cô, tìm kiếm sự âu yến, nhiệt tình của hắn.
- Em... Em làm tất cả những gì anh muốn - Cô thì thầm.
- Không, em đừng ngốc. Chúng ta đi thôi.
- Em sẽ làm, Chris. Em sẽ đi xăm hình, như anh muốn. Cái nhìn dịu lại, hắn nắm lấy tay cô nói.
- Đúng thế chứ, Pris? Điều đó làm anh rất vui lòng!
- Em muốn làm anh vui lòng.
- Tốt quá. Có một hiệu xăm hình ở giáp giới phố Trung Hoa. Anh cam đoan với em không đau đâu.
Cô đưa tay lên miệng, nhăn nhó nuốt hơi với một nụ cười xin lỗi.
- Thức ăn có vẻ khó tiêu. Em có cảm giác khó chịu. Hắn nhìn cô lo lắng. Hầu bàn đưa bản thanh toán lại, Donaldson cầm lấy liếc qua, trả tiền với món tiền boa rộng rãi rồi cầm cánh tay Priscilla cùng bước ra.
Thấy Teddy Carella vào cửa hiệu mình, Charlie Chen không chỉ ngạc nhiên mà hoàn toàn sửng sốt và hân hoan.
- A, ông kêu lên với một nụ cười làm khuôn mặt tròn rạng rỡ, bà thám tử xinh đẹp! Charlie Chen rất hân hạnh. Mời bà vào... tôi quên mất tên.
Teddy đưa đầu ngón tay lên môi và hất đầu. Charlie nhìn không hiểu. Chị làm lại cử chỉ đó.
- Bà không nói được? Có lẽ đau họng à? Teddy mỉm cười gật đầu và bàn tay đi nhanh từ miệng ta tai Charlie cuối cùng hiểu ra.
- Ồ! ông buồn rầu lẩm bẩm. Xin lỗi bà. Thật không may. Teddy lắc đầu, giơ một vai lên và khoát tay để nói việc đó không quan trọng.
- Nhưng bà hiểu tôi chứ? Charlie gặng hỏi - Bà biết tôi nói gì chứ? Gật đầu.
- Tốt. Bà là người đàn bà đẹp nhất đến cửa hiệu tồi tàn này của Chen. Tôi nói thật đấy. sắc đẹp trên đời hiếm lắm và tôi sung sướng được thấy sắc đẹp thực sự. Tôi nói không nhanh quá chứ?
Teddy lắc đầu.
- Bà đọc trên môi? Rất thông minh, rất khó. Bà đến thăm Charlie để làm gì chăng?
Teddy chắp hai ngón tay cái, dang những ngón khác ra vẫy như bay lên.
- Con bướm? Chen kêu lên kinh ngạc - Bà muốn xăm con bướm? Chị ra hiệu đúng thế. hân hoan vì ông hiểu rất nhanh.
- A! A a a a! Tôi sẽ xăm rất đẹp, con bướm lớn!
Teddy lắc đầu.
Không? Không phải bướm lớn? Nhỏ à?
Gật đầu.
- Tốt lắm, ý rất hay. Bướm nhỏ tế nhị hơn. Bà rất đẹp và rất thông minh. Vào đây, tôi sẽ làm. Xin mời bà vào.
- Còn màu sắc? Charlie Chen hỏi.
Teddy chỉ lên mái tóc.
- Đen? Phải rồi, đẹp lắm. Con bướm đen nhỏ. Tuyệt vời. Mời bà ngồi xuống. Không đau đâu. Chen rất cẩn thận, êm dịu thôi.
Ông hướng dẫn chị ngồi, chị quan sát ông, hơi sợ. Quyết định xăm một con bướm đẹp trên vai rất hay nhưng khi đi vào làm là một việc khác. Trong lúc ông chuẩn bị dụng cụ, chị không rời mắt khỏi ông.
- Bà sợ à? Ông hỏi.
Chị gật nhẹ đầu.
- Không phải sợ. Mọi việc tốt đẹp thôi. Tôi xin hứa. Rất sạch, hợp vệ sinh, không đau đâu. Tôi dùng màu đen thẫm. Đen thì phải thật đen...
Teddy vẫn nhìn ông, tự nhủ không biết có phải ông nói để cho chị thấy thoải mái không. Dù sao ông cũng đạt kết quả ấy. Nỗi sợ lúc đầu bước vào cửa hiệu đã mất dần.
- Được rồi chứ? Không nhăn nhó? Thật thoải mái chưa? Đề nghị bà mở nịt ngực một tý. Thế, vai nào? Trái, phải? Rất quan trọng!
Teddy giơ vai trái.
- A không. Bướm trên vai trái mang lại bất hạnh. Bên phải nếu bà đồng ý. Được à? Con bướm đen xinh xắn trên vai phải. O.K...?
Teddy gật đầu, mở cúc áo sơ mi đưa vai phải ra.
Chen bỗng ngẩng lên. Chuông cửa kêu. Có ai đó vào cửa hiệu.