- 16 -
Có lẽ Chen không nhận ra người khách cao lớn, tóc vàng nếu không có Teddy ngồi chờ xăm hình. Tuy con người đẹp trai này khá gây ấn tượng, Chen cũng chỉ thấy một lần, đã lâu lắm.
Nhưng lúc này có Teddy, ông nghĩ đến Carella và những câu hỏi anh nêu ra. Điều đó, làm ông nhận ra người khách tóc vàng. Ông nghĩ ngay một cách máy móc. Đây là con người viên tham tử đáng kính đáng tìm. Đúng là anh ta rồi.
- Xin chào - Donaldson - Có việc cho ông đây.
Đôi mắt nhăn nheo của Chen nhìn vào cô bạn gái của Donaldson cô ta không đẹp. Mái tóc nâu nhạt đôi mắt màu xanh úa sau đôi kính dày. Cô ta chẳng đẹp tí nào, khuôn mặt lại có vẻ nhăn nhó, xanh xao, không bình thường.
- Thưa ông - Chen nói - công việc gì ạ?
- Một vết xăm.
- Một vết xăm cho ông - Chen gật đầu - Tốt lắm ạ.
- Không - Donaldson chữa lại - vết xăm cho cô ấy.
Những ngờ ngợ cuối cùng bay biến. Đúng là con người ấy, có lẽ anh ta đã giết một cô gái trẻ. Chen chớp mắt, con người này nguy hiểm. Ông nói.
- Xin mời ông bà ngồi. Chỉ một phút thôi, tôi sẽ ra làm.
- Ông nhanh cho - Donaldson bảo - Chúng tôi hơi vội.
- Tôi sẽ ra ngay, Chen lẩm bẩm và đi vào sau bước màn. Ông lại thẳng chỗ Teddy. Chị thấy ngay thái độ lo lắng của ông và rất chú ý. Ông thì thầm:
- Người đàn ông ấy đến. Người mà chồng bà muốn tìm. Bà có hiểu tôi nói không?
Chị ngẩn người một lúc. Người đàn ông... Chồng bà muốn tìm...
Bỗng mọi việc rõ ra, chị rùng mình.
- Ở ngoài kia - Chen lại nói - với cô gái. Anh ta bảo xăm hình. Bà có hiểu tôi nói không?
Teddy nuốt nước bọt và nghiêng đầu.
- Tôi có thể làm gì đây? - Chen hỏi.
Carella mở cửa căn nhà của mình.
- Teddy? Anh gọi một cách máy móc trước khi nhớ lại; gọi cũng vô ích nếu chị không có ở đấy để đọc theo cử chỉ của đôi môi.
Anh đóng cửa, bước vào phòng khách, mở cửa buồng ngủ. Teddy cũng không có ở đấy.
Carella nhún vai, đứng một lúc ở bậc cửa, thở dài rồi trở lại phòng khách, mở rộng cửa sổ. Lấy tờ báo, cởi giầy, nới lỏng cà vạt và nằm thoải mái chờ bà vợ đang lang thang đâu đó.
Anh mệt mỏi. Mấy phút sau đã ngủ thiếp đi trên chiếc ghế dài.
Bert Kling điện thoại từ thành phố.
- Công việc có suôn sẻ không? Anh hỏi Claire.
- Còn quá sớm, chưa biết được.
- Bà ấy đọc thư rồi chứ?
- Vâng, hình như đọc rồi.
- Sau đó?
- Không một dấu hiệu gì.
- Không có tí gì?
- Không, em nói rồi. Bà đọc thư, tuyên bố sẽ trả lời cho bố em. Chấm hết.
- Em nghĩ việc đó thế nào?
- Em nghĩ là em yêu anh.
- Đừng đóng kịch nữa! Em nghĩ công việc có ổn không?
- Tương lai sẽ cho ta biết. Em say đắm anh.
- Chris, em say đắm anh, Priscilla nói, và em làm theo điều anh yêu cầu, nhưng em,... nghĩa là, thực sự em cảm thấy khó chịu trong người.
- Một lúc rồi đỡ thôi, Donaldson khẳng định với nụ cười âu yếm. Em có muốn ngậm kẹo cao su không?
- Gọi ông ta đi, Chris. Em van anh. Gọi ông ta làm cho xong đi.
Ông gọi anh ấy, Teddy viết trên tờ giấy Chen đưa cho chị. Chồng tôi, thanh tra Carella. Điện thoại cho PF7 - 8024. Kể lại với anh.
- Ngay bây giờ ạ? - Chen thì thầm.
Teddy gật đầu nhanh và lại cúi xuống tờ giấy viết:
- Phải giữ người đó lại đây. Đừng để anh ta rời khỏi cửa hiệu.
- Máy - Chen nói - Điện thoại ở ngoài cửa hàng. Làm thế nào?
- Ê nào, ông chủ - Donaldson gọi to - ra làm đi chứ? Chiếc màn tách ra và Chen xuất hiện.
- Xin lỗi, thưa ông. Chậm ít thôi, ông chờ cho một lúc, tôi phải gọi điện thoại gấp cho ông bạn.
- Không để lại được à? Donaldson bực bội kêu lên. Tôi nhắc lại là chúng tôi vội.
- Không thể chờ được, thưa ông. Một lát nữa thôi. Tôi đã hứa với ông bạn đáng kính sẽ gọi điện thoại. Một việc rất cần.
Chen lại ngay bên điện thoại, bấm số PF7 - 8024 và chờ đầu dây bên kia chuông reo...
- A lô quận cảnh sát 87, Đội Murchison đây.
- Xin gặp nói chuyện với ông Carella. Donaldson đứng cách Chen ba bước, bàn chân sốt ruột đập xuống sàn nhà. Cô gái ngồi đối diện với máy điện thoại, hai tay ôm đầu.
- Chờ cho một giây, giọng viên đội thường trực nói, tôi chuyển máy các thanh tra cho ông nói chuyện.
Chen nghe tiếng sịch rồi một giọng khác.
- Quận 87 đây - Havilland đang cầm máy.
- Xin ông cho gặp Ô. Carella.
- Giờ này anh ấy không có đây. Tôi nghe thay được không? Chen liếc nhìn Donaldson, thấy đang nhìn đồng hồ.
- Nếu vậy, nhờ ông nói... ở tôi vừa nhận được vết xăm hình ông ấy muốn. Lúc này tôi đang có nó ở cửa hiệu.
- Một giây, để tôi ghi - Havilland nói - vết xăm anh ấy muốn có ở cửa hiệu. O.K. Đề nghị cho biết ai nói đó.
- Charlie Chen.
- Charlie Chen? Đùa gì lạ thế?
- Không, không. Nhờ ông chuyến lời cho ông Carella khi ông ấy đến bảo gọi điện lại cho tôi. Nói với ông tôi giữ hình vẽ riêng cho ông ấy. Rất quan trọng.
- Nhưng có lẽ anh không trở lại văn phòng. Anh ấy...
- Mong ông giúp cho. Xin đề nghị ông.
- O.K, Havilland thở dài - Tôi sẽ chuyển lời.
- Xin cám ơn - Chen nói và bỏ máy.
Bert Kling lại gần bàn Havilland:
- Ai vậy?
- Charlie Chen. Việc vặt mà.
- À, Kling thất vọng thốt ra.
Anh hi vọng đấy là Claire tuy anh vừa điện thoại cho cô cách năm phút.
- Người ta không có việc gì hơn là chuyển những tin nhảm nhí cho cảnh sát. Phải có một điều luật về việc đó.
- Ông không gặp được bạn à? Donaldson hỏi.
- Không. Ông ta sẽ gọi lại. Ông muốn xăm loại nào?
- Một quả tim nhỏ và chữ đầu tên ở phía trong.
- Chữ cái gì.
- P.A.C
- Xăm quả tim chỗ nào?
- Trên bàn tay cô đây - Donaldson mỉm cười nói - Đây, giữa ngón cái và ngón trỏ.
- Rất khó, Chen bảo. Đau lắm đấy.
Priscilla ngẩng đầu lên.
- Chris, em... em khó chịu trong người lắm. Thực đấy. Chúng ta có thể... Việc này sau sẽ làm được không ạ?
Donaldson đưa một cái nhìn rất sắc về phía người đàn bà trẻ, nét mặt đanh lại.
- Đúng phải thế thôi. Để lần khác vậy. Nào Pris, ta đi. (Hắn nắm cánh tay cô, đỡ đứng dậy và ngoảnh lại Chen) cảm ơn, xin lỗi đã làm phiền ông.
- Tôi có thể làm ngay - Chen lo lắng kêu lên. Để cô ngồi xuống tôi xăm cho. Rất đẹp. Quả tim xinh xắn với chữ đầu tên. Tốt lắm.
- Không - Donaldson nói - Không phải lúc này
Chen nắm lấy tay hắn.
- Tôi làm rất nhanh. Hình đẹp lắm.
- Buông tôi ra.
Donaldson vung ra và mở cửa. Cửa đóng lại Chen chạy ngay vào phía sau.
- Họ đi rồi! Không giữ lại được! Họ đi rồi Teddy đã cài khuy áo. Chị lấy tờ giấy, bút chì
nhét vào túi mang.
- Tên anh ta là Chris - Chen nói - Cô ta gọi hắn là Chris.
Teddy nghiêng đầu và đi ra cửa.
- Bà đi đâu? - Chen kêu lên - Bà đi đâu?
Chị ngoảnh lại, cười với ông. Rồi cửa đóng lại, chị đi mất. Chen đứng sững người giữa cửa hàng
- Bây giờ tôi làm gì đây? - ông nói to lên.
Chị đi theo sát họ. Không khó, với thân hình cao lớn của người đàn ông, tóc vàng ánh lên trong nắng ban trưa. Người đàn bà trẻ lảo đảo bên cạnh, hắn quàng tay qua thân đỡ cô. Teddy theo gót chân họ, cảm thấy tim đập mạnh trong lồng ngực.
- Bây giờ tôi phải làm gì? Chị tự hỏi mình nhưng vẫn tiếp tục theo vì chị đã tìm được người mà chồng chị tìm kiếm.
Khi thấy họ dừng lại trước một chiếc xe, chị suýt bỏ cuộc việc đuổi theo có vẻ kỳ cục. Người đàn ông mở cửa xe. Đúng lúc đó chị thấy một chiếc taxi và hiểu rằng việc săn đuổi chỉ mới bắt đầu. Chị ra hiệu cho lái xe và lên nhanh. Lái xe ngảnh lại, chị vẩy mạnh, ngón tay từ miệng ra tai. Thần kỳ là anh hiểu ngay. Chị giơ ngón tay chỉ chiếc xe Donaldson vừa lên và nhìn chăm chú vào nó.
- Như vậy là thế nào, thưa bà?
- Chị lại dùng ngón tay chỉ vào xe trước.
- Bà muốn tôi đuổi theo nó à?
Nhìn Teddy đang gật mạnh đầu thấy Donaldson đóng cửa xe mình bắt đầu lăn bánh, lái xe taxi không ngăn được lời dí dỏm.
- Tay ấy là gì bà vậy? Nó ăn cắp của bà à?
Anh đạp ga, nhìn qua vai xem Teddy có tán thành câu nói đùa của anh không.
Chị thậm chí không nhìn lại, rút trong túi mang ra bút chì và giấy của Chen, vội vàng viết. Hắn hi vọng cô ta không chết trong xe. Nếu cô chết ở đấy thì khó khăn trong việc thủ tiêu. Việc đó chưa bao giờ xảy ra với hắn và đôi bàn tay nắm chặt tay lái lượn vòng vèo giữa dòng người, xe rất đông vào giờ này. Dù thế nào cũng đừng hốt hoảng. Mọi việc cho đến nay đã tiến hành rất tốt. Lo sợ có thể tiêu tan hết. Trường hợp nào cũng phải thật vững vàng. Hắn phải đối mặt với bất kỳ tình huống nào và nghĩ cách giải quyết. Phải sẵn sàng làm mọi việc.
- Em đau lắm, Chris - Priscilla nói - Rất đau.
Còn nữa, cô không ngờ đến mức nào đâu! Hắn nghĩ, mắt nhìn trên đường, tay không rời vòng lái, hắn không trả lời gì cả.
- Chris, em... em buồn nôn.
- Em không thể...
- Em xin anh, dừng xe lại. Chris, em đau trong ruột.
- Anh không thể dừng được.
Hắn liếc nhìn cô, thấy khuôn mặt nhăn nhó, tái xanh, đôi mắt đẫm lệ. Hắn rút ngay trong túi ra chiếc khăn trắng, xếp gọn, đưa cho cô.
- Này, em cầm lấy.
- Chris, anh không dừng xe lại được ư? Em xin anh...
- Nôn vào trong khăn tay ấy, hắn khô khan nói, với một giọng cô không nhận ra ở hắn và rùng mình.
Sự sợ hãi không kéo dài. Một giây sau, cô nôn xé ruột và rất xấu hổ.
- Tay ấy đến khu Riverhead, lái xe taxi ngoảnh lại báo với Teddy. Đấy, hắn lên cầu. Bà vẫn muốn tôi đuổi theo chứ?
Teddy nghiêng đầu. Chị ở Riverhead, nhưng khu này rộng lắm, chị tự hỏi con người ấy đưa cô gái đi đâu. Và Steve ở đâu? ở văn phòng hay ở nhà? Hoặc vẫn chạy khắp các cửa hiệu xăm hình. Anh ấy có trở lại chỗ Charlie Chen không.
- Chị xé tờ giấy, đặt lên chồng giấy bên cạnh mình và lại viết. Và như để chắc chắn không lầm, chị nhìn phía sau chiếc xe của Donaldson.
- Thế nào, anh lái xe nói, bà trở thành nhà văn ở đây hay thế nào?
Việc này làm Kling băn khoăn. Anh đứng dậy, lại gần bàn Havilland đang háo hức đọc một tờ báo về những hình sự “sốt dẻo”.
- Anh nói tên người đó là gì?
- Sao? Havilland rời mắt khỏi tờ báo ngẩng lên. Đây này có chuyện một hung thủ chặt nạn nhân ra từng phần nhét vào một cái hòm...
- Người gọi điện thoại cho Steve - Kling gặng hỏi. Anh nói tên là gì?
- Chuyện nhảm nhí ấy mà.
- Không phải anh đã bảo Charlie Chen?
- Đúng vậy, Charlie Chen. Một tay rối rắm.
- Ông ấy nói gì với anh?
- Ông nhờ chuyển lời hình xăm mà Carella đang tìm, ông ta vừa nhận được ở cửa hiệu, đang cố gắng giữ lại cho anh ấy.
- Charlie Chen - Kling lẩm bẩm suy nghĩ - Carella có hỏi anh về Chen. Đó là người đã xăm hình cho Mary Louise Proschek. (Anh nghĩ một lúc). Số điện thoại của ông ấy thế nào?
- Không nói.
- Chắc có trong danh bạ - Kling nói và trở lại bàn mình.
- Và đẹp nhất - Havilland lại nói đến câu chuyện trong báo - là cảnh sát đã để tay ấy hoạt động trong ba năm. Hắn chặt những người đàn bà vô tội trong ba năm và cảnh sát chỉ thấy xác. Mẹ kiếp, không có phép sai lầm như thế được!
- Bà ơi, tay ấy dừng lại đấy, lái xe taxi nói.
- Bà có muốn tôi dừng sau xe anh ta không?
Teddy lắc đầu. Anh thở ra.
- Thế đi đâu? Xuống đây à? Được không?
Chị gật đầu đồng ý. Lái xe ghé vào lề đường, ngắt đồng hồ cây số. Phía trước chỗ con đường cao, Donaldson đậu xe lại, giúp Priscilla bước xuống. Teddy nhìn họ trong lúc lục túi lấy tiền. Chị trả tiền xe, lấy mảnh giấy đưa cho lái xe và chạy đi vì Donaldson và Priscilla vừa rẽ vào góc đường.
- Cái gì...? Anh lái xe hỏi nhưng bà khách đã xa rồi.
Anh nhìn mảnh giấy. Chữ viết vội vàng Teddy ghi.
“Điện thoại cho thanh tra cảnh sát Carella, PF7 8024. Nói với ông số xe là DN 1556. Nhanh cho, rất khẩn”.
Anh ta thở dài, nhún vai.
- Chà, thế đấy, văn chương.
Vo tròn mảnh giấy ném ra cửa, anh nổ máy cho xe chạy. Kling tìm được địa chỉ trong danh bạ nghề nghiệp, hỏi đường dây điện thoại và bấm số.
Anh nghe tiếng chuông reo không ngớt, đành chờ.
- Nào Chen - anh nghĩ - ông có trả lời không?
Rồi anh nhớ đến lời nhắn tin. Ông ta cố gắng giữ hình xăm ở cửa hiệu. Chúa ơi, Chen có gặp tai họa gì không?
Anh bỏ máy ở lần chuông reo thứ mười.
- Tôi lấy chiếc xe đi đằng này, anh nói to với Havilland. Sẽ trở lại.
Havilland ngẩng đầu lên khỏi tờ báo.
- Sao?
Nhưng Kling đã đóng cửa và đi xuống thang gác. Vả lại điện thoại gọi trên bàn của Havilland. Chen vừa rời cửa hiệu thì nghe chuông điện thoại. Ông quyết định đến thẳng sở Cảnh sát tìm Carella và kể lại sự việc. Vừa đóng cửa, khóa lại, đi lại chỗ đậu xe thì nghe tiếng chuông.
Điện thoại vẫn reo theo một kiểu. Chen thì đang vội, phải tìm Carella kể lại với anh ta việc xảy ra.
Nhưng Chen dừng lại, ngập ngừng một giây rồi trở vào nhà lại ngay chỗ máy. Tiếng chuông có vẻ khẩn thiết nhưng vừa đột nhiên ngừng, ông chỉ nghe tiếng vang. Vì còn tiếng vang ông sử dụng luôn gọi FR7 8024
- Quận cảnh sát 87. Đội Murchison nghe đây.
- Xin cho gặp thanh tra Carella.
- Chờ tí... Chen chờ. Chắc Carella đã trở lại.
Ông nghe tiếng máy. Quận 87, thanh tra Havilland đây - Cho tôi nói chuyện với ông Carella.
- Không có ở đây. Ai gọi đấy? Havilland liếc nhìn Kling đã đi khuất.
- Charlie Chen. Bao giờ ông ấy về?
- Tôi cũng là thanh tra. Ông muốn nói gì với Carella?
- Người đàn ông bảo xăm hình cho cô gái đã đến chỗ tôi. Cả bà Carella.
- Từ từ, từ từ. Người đàn ông nào? Cô gái nào?
- Ông Carella biết đấy. Nói với ông ấy người đàn ông tên là Chris cao lớn, đẹp trai, tóc vàng. Vợ ông ấy đang đi theo hắn. Khi nào ông ấy về, ông không biết à?
- Ông nghe đây.. Havilland bắt đầu nói. Nhưng Chen ngắt lời anh.
- Tôi đến đây. Nói với ông ấy tôi đến, chờ tôi.
- Nhưng có thể không...
Charlie Chen đã bỏ máy. Cô gái gập người lại, chiếc khăn tay áp vào miệng. Người cao lớn tóc vàng, giữ lấy thân cô, và nửa kéo đi trên đường.
Phía sau, Teddy đi theo họ.
Teddy không biết mánh khoé của bọn lừa đảo nhưng cũng khôn ngoan. Nếu nói được chị đã van to lên để báo tin. Chị câm nên loan tin bằng hàng tá mảnh giấy trong đó chị viết cùng một câu.
“Nhờ điện thoại cho thanh tra cảnh sát Carella PF7 - 8024. Nói với ông số xe là DN 1556. Nhanh cho. Rất khẩn”.
Và trong lúc theo dõi đôi trai gái, chị tung tờ báo tin ra. Không ngừng lại với người qua đường nào, sợ mất hút con mồi. Chị chỉ sờ vào tay áo một ông, đưa mảnh giấy hoặc ấn mảnh khác vào tay một bà to béo làm bà sửng sốt, ngăn một cậu con trai lại đưa cho cậu tờ báo tin. Chị để lại phía sau mình hàng dài người cầm mảnh giấy trong tay. Chị hi vọng ít nhất cũng có một người nghe theo yêu cầu, để số xe đến được với chồng chị. Trong lúc chờ đợi, chị cứ đi theo cô gái đang đau và tên giết người, không biết sẽ làm thế nào nếu chồng chị không tìm ra chị.
- Đau trong bụng... em.... Priscilla lắp bắp.
Cô nói rất khó khăn, bám vào Chris loạng choạng bước đi trên hè đường, tự nhủ người yêu dẫn mình đi đâu và vì sao đột ngột đau dữ dội như vậy.
- Em nghe này, hắn nói giọng cứng rắn, thay đổi, thở phì phò, cô không nhận ra hắn nữa.
Priscilla cổ họng nóng ran, dạ dày thắt lại, chưa bao giờ cảm thấy đau đớn đến thế, vì sao cô...
- Anh nói đây, em nghe không?
Chưa bao giờ cô đau đớn như vậy. Vốn có sức khỏe sao đột ngột...
- Mẹ kiếp, em có nghe không? Nếu em lại nôn ra, anh thề sẽ để em nát người ở dưới suối đấy.
Cô nhăn nhó nuốt, xấu hổ. Chắc chắn do những món ăn Trung Hoa và nỗi sợ bị tiêm chích. Đáng lẽ không nên bảo anh đưa đi xăm hình, vẫn sự lo ngại về những chiếc kim....
- Ngôi nhà phía sau, ngôi nhà lớn ấy. Anh đưa em vào phía sau, lên bằng thang chở hàng. Anh không muốn người ta thấy em trong tình trạng này. Em nghe không? Hiểu rồi chứ?
Cô yếu ớt gật đầu, tự hỏi tại sao anh nói thế. Cô nhắm mắt, khép chặt mi, cơn đau không thể chịu nổi, choáng người ngất đi mất... Chiếc túi mang... Chiếc túi của cô đâu...
- Chris... Túi của em..
- Cô dừng lại, tay huơ lên.
- Như vậy là thế nào? Hắn càu nhàu. Như vậy.. (Hắn hiểu cử chỉ của cô ta, ngảnh lại thấy chiếc túi cô để rơi.) Chỉ thiếu có thế nữa thôi, hắn càu nhàu ngoảnh lại, kéo Priscilla đi, một tay giữ lấy cô và cúi xuống nhặt túi.
Lúc ấy hắn mới nhận thấy người đàn bà đẹp da nâu.
Chị chỉ cách năm mươi bước, khi hắn cúi xuống chị dừng lại, đôi mắt mở tròn rồi quay ngoắt lại, ngắm nhìn vào tủ kính.
Hắn thong thả nhặt chiếc túi, đôi mắt mơ màng. Rồi tiếp tục đi.
Phía sau, hắn có thể nghe tiếng, giày cao gót của người đàn bà.
- Quận cảnh sát 87, đội Murchison nghe đây.
- Xin cho gặp thanh tra Carella, một giọng rất trẻ nói.
- Lúc này anh ấy không có ở đây. Tôi chuyển cho một người khác để nói chuyện chứ?
- Mảnh giấy ghi là ông Carella.
- Giấy nào cậu?
- À, không có gì... Có lẽ một trò đùa.
- Đúng, nhưng...
Người ta bỏ máy.
Một con ruồi bay quanh mũi Steve Carella. Viên thanh tra đuổi nó đi nhưng vẫn ngủ.
Con ruồi bay lên trần nhà, lấy đà lao xuống, lần này đậu vào tai Carella. Viên thanh tra đuổi nó, không thức giấc.
- Quận cảnh sát 87. Đội Murchison nghe đây.
- Ở chỗ các ông có một viên thanh tra tên là Carella không? Một giọng hỏi.
- Chờ cho một tý. Murchison nói và cắm phích.
Điện thoại gọi đến bàn Havilland. Anh liên hệ với Havilland.
- Carella về chưa?
- Chưa.
- Lại có một thông tin cho Carella. Anh nhận chứ?
- Được, chuyển qua đây, Havilland thở dài, đẩy tờ báo đọc dở.
- Tôi chuyển máy cho văn phòng các thanh tra, Murchison nói.
- Thanh tra Havilland ở đầu máy. Có việc gì vậy?
- Có một người đàn bà đưa cho tôi mảnh giấy.
- Thế nào?
- Trong đó ghi phải điện thoại cho thanh tra Carella và nói số xe là DN 1556. Không phải trò đùa đấy chứ? Có ông Carella ấy không?
- Có Havilland nói. Xin nhắc lại số xe cho.
- Sao?
- Số chiếc xe.
- À vâng, DN 1556. Có việc gì vậy?
- Tôi cũng không biết. Xin cám ơn.
Kling ngồi trên chiếc xe cảnh sát, bên cạnh người lái.
- Anh không đi nhanh hơn à - anh giục.
- Xin lỗi ông thanh tra, nhân viên ngạo mạn nói, nhớ lại cách đây không lâu Kling cũng bận đồng phục cỡ như anh ta. Tôi không muốn bị giam giữ vì chạy quá tốc độ.
Kling nhìn người nhân viên với con mắt bực bội.
- Anh rú còi và chạy nhanh lên. Trong hai phút không đến thành phố Trung Hoa, anh có thể bị roi vào đít đấy.
Nhân viên nheo đôi mắt, rú còi dấn chân tăng tốc độ. Kling chúi người về phía trước, chăm chú nhìn trên đường. Cúi về trước, Charlie Chen nhìn đường đi. Ông không thích lái xe trong thành phố, bất đắc dĩ ông phải đi vào trung tâm. Khi nghe tiếng còi rú, lúc đầu ông tưởng là xe chữa cháy và đi vào bên phải.
Khi thấy xe cảnh sát và chiếc xe đối mặt với ông, ông cũng quyết tâm hơn, tăng tốc độ và cương quyết tiếp tục đi. Carella đuổi con ruồi và choàng dậy, tỉnh hẳn người. Anh nheo mắt lại. Căn nhà im ắng lạ kỳ. Anh đứng lên, ngáp dài. Đã mấy giờ rồi? Teddy đi mãi đâu? Anh nhìn đồng hồ. Thường thường vào giờ này Teddy về rồi và chuẩn bị bữa ăn tối. Có lẽ cô ấy có viết mấy chữ dặn lại. Anh lại ngáp và lục tìm trong phòng xem có giấy tờ gì không.
Không thấy gì. Anh lại nhìn đồng hồ rồi tìm thuốc lá trong túi áo ngoài. Hết hẳn. Anh với lấy quần, ngồi xuống ghế tựa đi giày rồi xé một tờ giấy trong cuốn sổ tay viết.
“Teddy thân yêu, anh xuống đi mua thuốc lá. Sẽ lên ngay. Steve.”
Để giấy lên bàn nhà bếp, anh vào phòng rửa mặt.
- Quận cảnh sát 87. Thanh tra Havilland nghe đây.
- Tôi xin gặp Carella, một giọng đàn bà nói.
- Anh ấy không có ở cơ quan.
- Một người đàn bà ngăn tôi lại dọc đường, đưa cho mấy chữ nhờ thông báo. Không biết có nghiêm túc không nhưng tôi thấy vẫn nên gọi điện thoại. Có thể chuyển cho ông được không?
- Xin bà cho biết.
- Thông báo như sau: “Nhờ điện cho thanh tra Carella PF7 - 8024 nói với ông ấy số chiếc xe là DN 1556. Nhanh cho. Rất gấp”.
Điều này có nói lên với ông việc gì đó không?
- Bà nói là một người đàn bà đưa cho bà?
- Vâng một người đàn bà trẻ rất đẹp, da nâu, mắt vàng. Có vẻ rất vội.
Đây là lần thứ nhất từ đầu buổi chiều, Havilland quên vụ giết người nhét vào hòm đăng trên tờ báo. Anh nhớ lại ngay người Trung Hoa điện thoại đến báo: Người đàn ông bảo xăm hình cho cô gái đang ở cửa hiệu ông. Cả bà Carella nữa.
Và người đàn bà phân phối thông tin giống hình dạng của vợ Carella. Đúng thế - Vợ Carella vốn câm và điếc.
- Tôi lo ngay việc này - Havilland nói - Xin cám ơn đã điện cho biết.
Anh bỏ máy, dò số máy cơ quan quản lý xe, đưa số chiếc xe nói trên đề nghị cho kiểm tra. Rồi bỏ máy anh bấm số máy một điện thoại khác.
Đang gọi Steve Carella ở nhà thì Charlie Chen mở vội cửa vào đứng thở trước mặt anh. Steve Carella bận áo ngoài, trở vào bếp xem lại tờ giấy viết có rõ không, xem bếp ga khóa chưa rồi tắt điện, qua phòng khách mở cửa đi ra. Anh đang dọc theo hành lang thì chuông điện thoại reo trong nhà. Anh rủa thầm, trở vào nhấc ông nghe.
- A lô?
- Steve?
- Có đây.
- Havilland.
- Việc gì vậy?
- Một ông, Charlie Chen nói là kẻ giết người anh theo dõi vào cửa hiệu ông lúc chiều. Teddy khi đó cũng ở đấy và...
- Sao?
- Teddy, vợ anh. Cô ấy đi theo tay ấy khi hắn ra khỏi hiệu của Chen. Hắn đi với một người con gái, rất đau đớn. Nửa giờ lại đây tôi nhận đến nửa tá điện thoại. Một người đàn bà dáng điệu như Teddy phân phối những mảnh giấy nhờ người qua đường gọi điện thoại cho anh báo số chiếc xe. Tôi đã nhờ văn phòng quản lý xe kiểm tra. Anh nghĩ việc đó ra sao?
- Teddy! - Carella kêu lên.
Anh không thể nghĩ đến việc gì khác. Nghe có tiếng chuông điện thoại ở xa và Havilland nói với anh.
- Người ta gọi tôi. Anh đừng rời máy. Có lẽ về vấn đề chiếc xe. Anh nghe tiếng sịch trong máy, những tiếng nói thì thầm. Đầu óc anh trống rỗng, chỉ một ý nghĩ quay tròn. Teddy, Teddy....
Sau một phút, Havilland quay lại.
- Đấy là chiếc Cadillac 55 màu đen, của một Chris Donaldson nào đó,
- Đúng tên tôi đang tìm, Carella bình tĩnh nói. Địa chỉ thế nào?
- 4118, đường Ranier. Ở khu Riverhead.
- Cách đây mười phút. Tôi đến ngay. Anh báo với phường cảnh sát ở con đường đó. Cho một chiếc xe cứu thương tới với. Nếu cô gái đau đớn, có thể do bị đầu độc thạch tín.
- Đồng ý. Hết rồi chứ?
- Hết. Và cầu Chúa cho thằng ấy không thấy vợ tôi!
Anh bỏ mạnh máy xuống, sờ vào túi sau để chắc chắn vẫn có khẩu P.38 và ra khỏi nhà, thậm chí không khép cửa.