← Quay lại trang sách

- 17 & 18 -

Trên sàn xi măng tầng trệt của ngôi nhà, Teddy Carella dán mắt nhìn chiếc kim chỉ thang chở hàng lên tầng nào, thấy ở số bốn. Chị bấm vào nút “xuống”.

Donaldson và cô gái lên bằng chiếc thang này vào tầng bốn. Bây giờ thang máy xuống lại phía dưới. Teddy vào buồng, bấm số bốn; thang máy lên từ từ. Cũng lạ là chị không cảm thấy sợ hãi, lo ngại gì, chỉ tiếc không có Steve bên cạnh vì anh biết nên làm gì. Chiếc thang máy ngừng lại, Teddy mở cửa, đặt chân lên sàn tầng và thấy Donaldson.

Hắn đứng cạnh cửa thang, chờ Teddy mở cửa, chờ chị ló mặt ra. Sợ hãi, chị lùi lại, bấm vào các nút cùng một lúc. Donaldson nhanh hơn, nắm lấy cổ tay chị kéo ra khỏi thang.

- Vì sao bà đi theo tôi - hắn hỏi.

Chị lắc đầu không trả lời. Donaldson kéo chị đi theo, dừng lại trước phòng 4C, dùng chân đạp cửa xô chị vào. Priscilla đang nằm dài trên đi văng, sấp bụng xuống. Căn phòng có mùi hôi.

- Cô ấy đấy, Donaldson nói. Đây là người bà tìm à?

Hắn giật túi xách trong tay Teddy, nóng nảy lục trong đó, quẳng thỏi son, hộp phấn, tiền, sổ địa chỉ. Khi thấy chiếc ví, hắn mở ngay xem bên trong có những gì.

- Bà Stephen Carella, hắn đọc trên giấy chứng chỉ.

Người ở Riverhead? Xóm giềng đến thăm như thế đấy. Thưa bà Carella, tôi xin giới thiệu cô Priscilla. Hay bà biết cô ấy rồi? (hắn lại xem giấy tờ): Trường hợp gặp tai nạn, xin báo cho... (hắn im lặng một lúc rồi lại đọc thong thả, từng vần)... thanh tra Carella quận cảnh sát 87, PF7 - 8024... Thế đấy, bà là vợ một cảnh sát?!

Teddy nghiêng đầu.

- Bà làm sao thế... (Hắn im lặng, vẫn nhìn chị). Có gì đó không ổn trong giọng nói phải không?

Teddy ra hiệu đúng thế!

- Gì vậy? - Bà không nói được?

Teddy lắc đầu, nhìn vào môi hắn; hắn bỗng nhận thấy và hiểu.

- Bà vừa câm vừa điếc?

Teddy gật đầu.

- Tốt lắm - Donaldson tuyên bố. Sau một lúc im lặng, hắn lại nói: Chồng bà bảo đi theo tôi à?

Teddy không một cử chỉ, không trả lời, đứng sững như bức tượng.

- Bà biết tôi? Biết hết công việc của tôi?

Không có trả lời.

- Vì sao bà đi theo tôi? Donaldson hỏi, - sán lại nắm lấy cổ tay chị. Ai cử bà đi theo? Ai đã tố cáo tôi? trả lời đi!

Hắn nắm chặt cổ tay làm chị đau. Trên đi văng, Priscilla rên yếu ớt. Hắn đột ngột ngoảnh lại.

- Cô ấy bị đầu độc, bà biết, đúng không? Chính tôi đầu độc cô ta. Cô ấy không lâu nữa sẽ chết và tối nay làm mồi cho cá. (Hắn bắt gặp Teddy vô tình rùng mình). Có gì vậy? Điều đó làm bà sợ? Không cần. Cô ấy đau đớn nhưng không rõ việc gì xảy ra. Chẳng biết gì ngoài cái đau trong ruột. Quỷ quái, mùi gì thối thế. Bà chịu đựng thế nào được?

Hắn phá lên cười đanh gọn, đến mức thôi ngay trước khi bắt đầu. Giọng hắn nghiêm khắc hơn, không đùa cợt nữa:

- Chồng bà biết những gì?... Chồng bà biết những gì?

Teddy không động đậy, mặt hoàn toàn vô cảm. Donaldson nhìn chị.

- Tốt, rất tốt. Tôi chờ đến trường hợp xấu nhất. Ông ta sẽ dẫn một tiểu đội đến tìm bà. Đúng thế không?

Lại một lần nữa, nét mặt Teddy không thể hiểu điều gì.

- Khi đến đây ông ta chẳng thấy được gì. Tôi sẽ đi với cô Priscilla, và cả bà nữa. Ông ấy chỉ thấy bốn bức tường (Hắn lại chỗ một cái tủ, lôi ra chiếc va li). Hắn đẩy Teddy vào trong phòng. Ngồi xuống giường. Nhanh, làm theo lời tôi bảo.

Teddy vâng lời.

Donaldson mở các ngăn kéo bàn, xếp mọi thứ vào vali.

- Bà đẹp lắm, hắn nói. Chưa bao giờ tôi gặp được một người như bà... Đáng buồn là trong nghề của tôi, không được để hỏng việc. Với những cô gái xấu thì vụ nào cũng có kết quả. Họ nuốt mọi thứ. Nhưng nếu sa vào sắc đẹp thì bí mật dễ bị lộ. Mà án mạng là một bí mật tuyệt đối, đúng không? Và phải trả giá nặng đấy. Mà tôi thì không có ý định để bị tóm. (Hắn lại nhìn chị) Bà là một mẫu con gái đẹp; lại câm nữa! Cơn mơ đấy! Bí mật sẽ được giữ kín. (Hắn ngẩng đầu). Rất tiếc là đang rất vội. Bà là một mẫu con gái đẹp, hắn lặp lại.

Ngồi trên giường, Teddy không động đậy.

- Bà phải biết câu chuyện xảy ra như thế nào, Donaldson tiếp tục nói. Khi người ta đẹp trai, đôi khi cũng độc địa đấy. Bà biết không? Tôi, tôi có thể vỗ về bất cứ cô gái nào. Chỉ cần giơ ngón tay. Bất cứ cô gái nào. Tôi chỉ cần nhíu lông mày, họ sẽ kêu lên đến chết. (Hắn cười). Cô kia ngoan lắm; có thể hi sinh tất cả. Bà phải biết như thế là thế nào. Đàn ông phải chạy theo bà, đúng chứ? Bà không trả lời à? Được, tùy thích. Nhưng bà sẽ đi theo tôi, làm vật bảo hiểm cho tôi, bà biết không? Chúng ta sẽ là một đôi trai gái đẹp. Người ta tha hồ nhìn, đánh giá cao cả hai. Anh tóc vàng, chị tóc nâu. Dù sao tôi cũng vui thích được một lần cặp đôi với một cô gái đẹp. Việc đó thường ít xảy ra với tôi. Tôi bắt đầu chán ngấy giá phải trả. Nhưng công bằng mà nói, những việc đó lãi nhiều. Tôi có một tài khoản rất khá ở nhà băng.

Đàng kia, trên đi văng Priscilla rên rỉ. Donaldson lại nhìn qua phòng khách. Hắn bảo:

- Đừng làm thế, kho báu của anh, một lát nữa thôi sẽ được tắm thoải mái. Sẽ rất tốt cho em. (Phá lên cười, hắn ngảnh lại Teddy). Cô gái dễ mến. Xấu như một con rận. Dễ mến.

Lại lặng lẽ thu xếp hành lý rất nhanh. Teddy quan sát. Hắn không để súng ngắn vào va li. Có lẽ không có. Bỗng hắn lại nói:

- Bà sẽ giúp tôi đưa cô ta xuống thang máy chở hàng. Và cho lên xe. Bà ngồi cùng tôi một lúc, không nói được, rất tốt. Không nói nhảm vô ích, không trao đổi gì với người gác cửa, thợ cắt tóc, không lén lút gọi điện thoại. Tuyệt lắm. Chỉ đơn giản đừng để giấy và bút chì trong tay bà thôi, đúng chứ? (Hắn lại quan sát chị và thái độ thay đổi) Thay đổi một chút cũng thích thú đấy. Tôi đã chán ngấy những cô xấu xí của tôi rồi, lại không tin được vào sắc đẹp. Thâm tâm tôi không tin được vào ai cả. Trong đời đầy rẫy quân lừa đảo. Nhưng chúng ta có thể vui thú với nhau một lúc. (Hắn nhìn vào mắt chị). Điều đó không gợi ra ở bà điều gì à? Tôi sẽ chỉ cho bà một ngày tốt hơn. Tôi là một chàng trai dễ mến tế nhị. Tôi quen những quán ăn ngon. Phần lớn con gái điên lên, say mê khi gặp tôi. Bà gặp may đấy. Trong nghề nghiệp, tôi là nhân viên kế toán, nhưng chỉ là vỏ bọc thôi. Nghề chính là đàn bà, những người đàn bà cô độc, những người xấu xí, bị bỏ rơi. Bà là một điều kỳ dị đấy. Tôi rất sung sướng thấy bà có ý nghĩ đi theo tôi. (Hắn cười duyên dáng). Nói với một người không thể trả lời là một niềm thích thú. Có thể nói hết sự thật và điều tệ hại nhất có thể xảy ra. Với bà, không có giá treo cổ. Tôi có thể nói, bà nghe; tôi không cần mơn trớn, giả dối. Như vậy, bà có vẻ là một người đàn bà hay lắm. Một hồ nước bình lặng nhưng sâu. Rất sâu.

Bỗng hắn nghe tiếng chìa khoá mở, quay ngay lại chạy ra phòng khách. Carella thấy một anh khổng lồ tóc vàng đứng chắn trong cửa, mắt dò xét, đôi tay nắm chặt. Anh khổng lồ thấy ngay khẩu súng ngắn trong tay Carella, cái nhìn không nao núng, bèn nhảy vào anh.

Carella chẳng phải người khờ dại. Con người này vốn có sức khỏe bẩm sinh. Anh có thể bẻ gãy hắn làm hai.

Rất bình tĩnh, thong thả, Carella nhắm kỹ. Thật thong thả, anh nổ súng.

-18-

Đã cuối tháng tư.

Những trận mưa rào tiếp nối tuyết rơi. Tháng năm đưa lại hoa lá và tháng sáu là ánh nắng mặt trời.

Priscilla ngồi trong Văn phòng các thanh tra quận 87, trước mặt Steve Carella. Cô hỏi:

- Anh ta có khỏi chết không?

- Có.

- Thật đáng tiếc.

- Việc đó tùy theo quan điểm mỗi người. Hắn sẽ bị xét xử, kết án. Dù sao thì rồi hắn cũng chết.

- Tôi thật dại dột. Đáng lẽ không nên như vậy. Tôi phải rất nghi ngại là tình yêu không thể có được.

- Việc nghi ngại như vậy là dại dột đấy.

- Đáng ra tôi phải nghi ngờ điều đó, cô lặp lại vừa lắc đầu. Phải có một đợt rửa dạ dày mới làm tôi tỉnh người.

- Tình yêu là cạm bẫy chứ gì?

- Đúng thế.

Cô ngẩng mặt lên và sau đôi kính, cái nhìn có cảm giác không tin. Nhưng trong đôi mắt nhìn cũng có một vấn đề nhỏ và Steve Carella trả lời điều đó:

- Tôi yêu vợ tôi - anh nói đơn giản - Tình yêu, tôi cam đoan với cô là có đấy. Cô đừng làm khổ mình vì kinh nghiệm đã có với Donaldson. Tình yêu là điều khác thường nhất trên đời, làm lay chuyển cả núi non. Tôi biết điều đó. Tôi là người đã trải qua!

- Tôi nghĩ... - Priscilla thở dài - Tôi xin cám ơn ông. Vì thế mà tôi đến đây. Để cám ơn ông.

- Và bây giờ?

- Tôi về nhà. Về thành phố quê hương.

Arthur Brown đánh dấu chấm hết bản báo cáo.

- Tôi không hiểu được vì sao hai tên lừa đảo cỡ ấy, cướp của người ta mỗi lần hai, ba trăm đô la, lại đi bịp một cô bé người hầu da đen. Năm đô la ăn thua gì đối với hắn! Làm việc đó một mình, không có đồng bọn, chỉ được năm đô la!

- Thì sao? - Havilland nói.

- Điều đó làm tôi khó chịu. Tôi khai thác thật cặn kẽ, hỏi Parsons sao lạ thế. Anh có đoán được hắn trả lời ra sao không?

- Không. Thế nào?

- Hắn bảo muốn cho một bài học! Anh nghĩ sao? Hắn muốn cho mình một bài học!

- Chúng ta mất đi một giáo sư lớn. Nói thế nào, thiên hạ mất đi một giáo sư lớn rồi!

- Không phải thế. Tôi, tôi muốn nói nhà tù thêm được một.

- Ra sao rồi? Bert Kling gọi điện thoại hỏi.

- Ổn rồi.

- Thế nào?

- Vâng, việc xong rồi. Bà ấy chấp nhận, cho phép em đi với bà cô, Claire nói.

- Không đùa đấy chứ?

- Em thề với anh đấy.

- Thế chúng ta cùng đi vào ngày 10?

- Thì em đã nói với anh rồi mà.

- Tuyệt vời! - Kling rống lên, cho đến khi Havilland ngoảnh lại cằn nhằn:

- Anh có im đi không? Tôi đang đọc!

Ngày làm việc kết thúc. Tháng tư đã có không khí tháng năm, êm dịu hơn làm Carella thấy dễ chịu.

Mở cửa căn nhà mình, anh thấy im lặng, vào phòng khách châm đèn rồi bước vào phòng ngủ.

Teddy đã ngủ.

Anh cởi nhanh quần áo, nằm vào bên cạnh vợ. Chị bận chiếc áo ngủ trắng, bóng bẩy. Anh cởi một bên vai chị, hôn vào làn da mềm, ấm. Lúc đó, đám mây trôi và ánh trăng lùa vào phòng trắng đục. Carella hơi lùi lại, nheo mắt nhìn và nhắm lại.

- Ra thế đấy!

Ánh trăng tháng tư chiếu sáng một con bướm đen nhỏ trên vai Teddy.

- Ra thế đấy. - Carella lại nói, ôm chặt chị làm chị thức giấc. Dù anh là một thanh tra cảnh sát nhạy bén, anh không hề ngờ một giây nào là chị chưa ngủ.