← Quay lại trang sách

- 3 -

Người đàn bà đứng trong phòng khách đã năm mươi bốn tuổi, tóc cũng hung như tóc con gái bà nhưng đã hoa râm, má đầm đìa nước mắt.

Thanh tra Bert Kling ngồi trước mặt, quan sát bà. Anh không thích hỏi chuyện đàn bà, càng không muốn hỏi những người đang khóc. Và trong những vụ án mạng, tự tử, đàn bà bao giờ cũng khóc. Nước mắt đàn bà làm anh khó chịu. Anh mới vào nghề, còn trẻ và chưa biết cách làm như một người có kinh nghiệm, Carella chẳng hạn.

- Đấy là Annie, người đàn bà nhìn anh lẩm bẩm.

- Đúng thế.

- Cách đây bảy năm. Trong chuyến du lịch sau ngày cưới, nó đưa chồng về nhà bố, một nông dân ở Indiana. Chúng ở lại một tháng, nó rất hạnh phúc.

- Ted Boone, chồng cô ấy tên như thế phải không?

- Theodore vậy. Tôi gọi anh là Theodore, một chàng trai đẹp, một nhà chụp ảnh. Chính anh ta chụp chiếc ảnh này, tự phóng ra to. Anh ta có nhiều tài lắm.

- Bà có biết vì sao họ ly dị nhau không?

- Vì nó nổi hơn con gái tôi, - Người đàn bà điềm tĩnh trả lời, không một chút xúc động.

- Bà muốn nói sao, thưa bà Travail?

- Anh ta hơn hẳn vợ, thế thôi. Annie kém thông minh, vui vẻ, đầy nhựa sống, thích nhảy, thích cười. Tươi trẻ lắm. Theodore thấy nó rất đẹp - Nhiều người đàn ông thấy nó rất đẹp. Nhưng sau một thời gian...

Bà Travail nín lặng. Khuôn mặt vẫn buồn nhưng bà không nghĩ đến cái chết nữa. Bà cố gắng giải thích những điều chắc chưa bao giờ nói với ai, nhưng điều mà bà ngần ngại nói về con gái mình, trừ khi cái chết làm đảo lộn tất cả, không còn bí mật, tự ái, hãnh diện nữa.

- Theodore trình độ cao, không những trong công việc, trong nghệ thuật. Tài năng anh ta vẫn có nhưng muốn lên cao, muốn học hỏi, biết nhiều, tiến mãi. Annie không có được cái anh tìm kiếm nên xin ly dị.

- Cô ấy đồng ý chứ?

- Vâng, có tiếc nuối. Chúng đã có Monica con bé cháu ngoại tôi. Một người đàn bà đã lấy chồng năm năm, sống với người đàn ông, đã có con: Nó sợ, không biết cách sống một mình, không dễ ổn định tinh thần, nhưng nó để chồng đi. Không thể giữ một con đại bàng trong lòng khi người ta chỉ là một con chim nhỏ, ông Kling ạ. Không thể được.

- Họ chia tay nhau êm đẹp?

- Ông biết có đôi vợ chồng chia tay nhau thực sự êm đẹp ư? Vâng, chúng xử sự như những bọn trẻ tân tiến. Không có chuyện gì. Dĩ nhiên anh ta đến thăm Monica. Nhưng khó khăn lắm ông ạ. Hai người từng chung sống, chia sẻ với nhau những hi vọng, ước mơ, bây giờ đến trước mặt nhau như những người xa lạ. Ấy là... Người ta giận con người ta hiểu rõ và người ấy hiểu mình. Nó giận anh ấy.

- Chắc chắn rồi. Nhưng không có những bất đồng nghiêm trọng những lần đến thăm ư? Họ có cãi cọ nhau không?

- Théo-dore không phải là một tên giết người - Bà Travail; khẳng định rõ ràng như thế!

- Chúng tôi phải hình dung tất cả các mặt, thưa bà,

- Tôi biết, thưa ông Kling. Con gái tôi bị giết, nó không thông minh nhưng ông không nên nghĩ tôi không thương nó hết lòng. Nó là con gái độc nhất của tôi, tôi yêu quý nó hết sức và tôi mong cơ quan cảnh sát không bỏ qua việc gì. Nhưng Theodore không phải là một kẻ sát nhân. Nó là một người sáng tạo, và những người sáng tạo không phá huỷ.

- Tôi biết - Kling thở dài.

Anh biết dù là người sáng tạo hay phá hủy cũng phải thẩm vấn Boone. Anh không quên người ta không thể giải thích dài dòng phương pháp truy tìm của cảnh sát. Tốt nhất để giải thích những phương pháp đó là không giải thích gì cả. Chỉ cần nghe, quan sát, nắm bắt những dấu vết, và tự gắn chặt vào nhiên vụ của mình.

- Họ ly dị bao giờ?

- Cách đây hai năm.

- Còn đứa bé?

- Monica ở lại với tôi trong lúc Annie đi làm ở Las Vegas...

- Thời gian sau này cô ấy có thường lui tới với đàn ông không?

- Có. Nó lui tới với một anh Arthur Codis nào đấy. Khoảng mười lăm ngày anh ta tới đây thăm nó một lần.

- Bà có biết địa chỉ của anh ta?

- Ở Isola, nhưng tôi không rõ địa chỉ cụ thể. Thủ quỹ một nhà băng.

- Ai nữa?

- Frank Abelson, cũng ở Isola. Thỉnh thoảng mới gặp nhau. Nhưng nó không thực sự quan tâm đến anh nào cả. Chỉ là... bè bạn. Đúng thế.

- Có ai nữa không?

- Một chàng trai là Jamie. Không bao giờ anh ấy tới đây.

- Nhưng con gái bà thường lui tới với anh ta chứ?

- Vâng. Chúng gặp nhau ở đâu tôi không biết. Cũng không hiểu vì sao anh ấy không tới nhà.

- Bà chắc chắn những việc đó chứ?

- Vâng, Anh ấy thường điện thoại cho nó. Nó nói chuyện với chúng tôi về anh ta, nói là một chàng trai rất dễ thương.

- Annie không có bạn phụ nữ à?

- Ồ có chứ, nhiều. Ông có muốn biết tên không? Tôi sẽ đưa cuốn số địa chỉ của nó thì dễ dàng hơn.

- Và bây giờ.... Cô ấy làm việc ở nhà người buôn rượu ấy một năm rồi phải không?

- Vâng. Ngay sau khi ly dị chồng, nó làm việc ở một chỗ khác, bỏ chỗ ấy vào làm với ông

Phelps.

- Cô ấy quan hệ tốt với ông Phelps chứ?

- Ồ vâng! Một ông chủ rất chu đáo.

- Hừm... Kling nói, nghĩ đến hình ảnh Meyer nói về Phelps.

- Bà cho là “rất chu đáo” như thế nào?

- Con gái tôi bao giờ cũng nói tốt về ông ấy. Một lần nó bị cúm, nằm ở nhà. Ông ấy gửi hoa hồng tới cho nó, hàng chục bông hoa hồng đỏ.

- Trước khi làm với Ông Phelps, cô ấy làm ở chỗ nào?

- Chỗ cửa hàng đồ gỗ Herman Dodson và Công ty.

- Cô ấy làm gì ở đấy?

- Bán hàng.

- Vì sao cô ấy bỏ chỗ làm trước?

- Tôi không rõ. Chúng tôi không nói về việc đó. Có lẽ lương thấp.

- Cô ấy tìm được việc làm ở nhà hàng ông Phelps như thế nào?

- Tôi không biết. Có lẽ nó nghe nói và tìm đến. Ông không có một ý nghĩ gì về hung thủ, thưa ông Kling?

- Không. Chưa có. Chúng tôi chỉ mới bắt đầu điều tra. Phải có thời gian, bà biết cho.

- Vâng tôi hiểu lắm.

- Nêu không phiền, bây giờ bà có thể cho tôi cuốn số địa chỉ?

- Để tôi đi lấy, trong buồng nó, trên bàn.

Bà Travail chùi nước mắt lần cuối và ra khỏi phòng. Kling ngồi chờ. Một lát bà trở lại hỏi.

- Ông thanh tra, ông không nghĩ là vụ án có thể do một người đàn bà chứ?

- Mọi điều đều có thể.

- Đây là cuốn số địa chỉ. Ông sẽ tìm thấy tên tất cả những bạn gái của nó trong đó.

- Xin cám ơn, bà Travail. Và cảm ơn đã tiếp tôi rất tử tế. Trên bậc cửa, bà Travail nói thêm:

- Ông sẽ đến gặp Theodore chứ?

- Vâng.

- Anh ấy không phải hung thủ đâu, bà khẳng định. Xin chào ông Kling.