← Quay lại trang sách

- 12 -

Lúc đầu, tất cả bọn họ hỏi:

- Ai giết Annie Boone?

Bây giờ họ đặt ra một câu hỏi khác. Tất cả hỏi:

- Ai bị giết?

Họ điều tra, thẩm vấn, nêu hàng nghìn câu hỏi về một cô gái tên là Annie Boone và thế là có vô số Annie Boone. Để biết ai bị giết, trước hết phải biết Annie nào bị bắn. Người đẹp tóc hung đầy sức sống? Nữ trí thức, rất giỏi và say mê vũ ba lê? Người chơi bi-a ở phòng sau quán ăn? Người đã ly dị chồng? Người tình? Người đàn bà nghiện rượu? Cô gái trái giới chỉ uống một chút rượu mùi? Cô gái vẫn đến thăm anh thanh niên mù? Ai là Annie thực sự? Và ai bị giết? Hoặc Annie là tất cả những người đó và hung thủ đã hạ sát một người hỗn hợp, hiện thân của tất cả những người đàn bà đối với tất cả những người đàn ông?

Không, hung thủ đã giết một Annie nào đó, một Annie cụ thể. Và bây giờ hắn gắn chặt với một việc cụ thể, việc đó là bức thư.

Đứng trước vòm cửa xe ra vào, trước mặt ngôi nhà, hung thủ có thể theo dõi việc đi lại của những người ở trong đó. Khi bà Travail ra khỏi nhà cùng Monica, hắn nhanh chóng đi qua đường lên trên nhà. Không dễ phá cửa căn phòng; Không được gây ra tiếng động, không làm vỡ vật gì. Hung thủ chỉ dùng chiếc kéo luồn vào giữa cánh cửa và khuôn cửa, ấn dần dần từng ít một rất mạnh. Cửa mở; không ngập ngừng, hung thủ vào thẳng phòng nạn nhân.

Giá sách bị tung hết, ngăn kéo lục tung, tủ bàn bị lục soát tan tác. Giường đệm lật lên... bức thư vẫn không tìm thấy.

Gió bụi bao phủ cả căn nhà từ phòng này sang phòng khác, lật tung mọi thứ, tìm tòi khắp nơi trong cơn giận dữ bất lực, phá hại tất cả, cũng điên cuồng như ở cửa hàng rượu đêm có án mạng. Hung thủ làm vỡ, làm gãy đồ đạc trong nhà nhưng vẫn không tìm ra bức thư.

Tuy vậy, hắn làm được hai việc.

Trước hết sự phá phách giận dữ đưa cảnh sát đến ngôi nhà. Lần này các thanh tra hiểu rõ tất cả tầm quan trọng của bức thư ấy. Lần này hàng tá cảnh sát lao vào tìm kiếm có phương pháp. Lần này khi hai nhân viên tìm xong trong một gian phòng, hai người khác thay thế họ và bắt đầu lại từ số không.

Họ tìm thấy bức thư ở bàn làm việc của Annie.

Cô ấy bỏ chiếc phong bì và thư vào trong một phong bì lớn có cuốn mẫu hàng một cửa hiệu lớn. Xen kẽ giữa những trang mẫu hàng, bức thư tránh được sự tìm kiếm của hung thủ. Dĩ nhiên vì hung thủ không có hàng tá cảnh sát viên tìm hộ, một mình nên không tìm ra.

Thư cảnh cáo ngắn gọn, chỉ nói những gì cần nói, viết vội nhưng không nóng giận. Việc sát hại đã có dự định trước, cái chết được thông báo rõ ràng và cụ thể.

Hung thủ không ký dưới bức thư nhưng ít nhất cũng ký hai án tử hình: cái chết của Annie Boone và của bản thân hắn. Đó là giây phút hung thủ làm được cả hai việc.

Phong bì thư đóng dấu bưu điện Sân bay quốc tế, ngày mồng 5 tháng sáu, lúc 8 giờ.

Việc còn lại thì dễ dàng thôi.

Trong những Văn phòng quản lý xe cộ. Khi anh mua một chiếc xe người ta bắt làm một đơn xin tờ bìa xám. Người ta đòi hỏi nhiều bản có chữ ký của anh. Chính tay anh. Văn phòng quản lý giữ một bản. Những bản khác chuyển cho các cơ sở liên quan.

Khi làm đơn xin giấy phép lái xe, người ta điền vào mẫu sẵn, rồi ký tên. Chính tay mình - Nhiều bản, gửi đi các cơ sở liên quan, xếp vào hồ sơ, ghi vào phiếu, chất đầy giá để, nhưng không bao giờ bỏ đi, hủy hoại hoặc mất mát.

Cách đó không lâu một người say rượu tên là George lảo đảo bước vào Văn phòng các thanh tra quận 87 tuyên bố:

- Tôi muốn... Tôi muốn nói chuyện... với ông cảnh sát phụ trách việc cô gái bị bắn chết... ở kia, ông biết chứ? ở chỗ người buôn rượu...

Anh ta trao đổi với Meyer Meyer... người say đã thổ lộ một điều, có lẽ mơ cũng có lẽ có thật... Anh ta nói với Meyer thấy có ai đó chạy trong cửa hiệu ra và lên một chiếc xe chạy đi, ngay sau những tiếng súng và tiếng chai lọ vỡ. Nếu anh say nói đúng và nếu những nhân viên quận 87 đứng trước một người lái xe không có giấy phép trên một chiếc xe ăn cắp thì hung thủ sẽ không được tự do nữa rồi.

Bức thư Annie Boone nhận được do tay hung thủ viết. Có hàng nghìn bản mẫu xin bìa xám hoặc đơn xin giấy phép lái xe trong những ngăn hồ sơ đầy bụi của cơ quan Quản lý xe cộ. Việc so sánh nét chữ bắt đầu.

Anh George say rượu không nói dối và hung thủ được xác định.

Bà Franklin thẳng người, bệ vệ ngồi trên chiếc ghế cứng của Văn phòng các thanh tra cảnh sát. Người ta cử Carella hỏi cung vì anh là người có tiếng ở quận 87, biết làm việc với những người đàn bà, dù là đàn bà đã có chồng; Dù sao bà ta cũng biết thế là hết. Điều đó thấy rõ ở đôi mắt, ở thái độ. Bất cứ ai cũng hỏi cung được, kể cả cảnh sát giao thông.

- Bà Phelps - Carella nói - bà đi Florida ngày mồng 5 tháng sáu. Đúng chứ?

- Vâng.

- Bà có bỏ bức thư này vào bưu điện sân bay quốc tế trước khi lên máy bay không? - Carella đưa phong bì ra hỏi.

- Có.

- Bà có ý định giết Annie Boone? Có ý định trước khi lên máy bay?

- Vâng - Bà Phelps lẩm bẩm.

- Bà Phelps, bà đã giết Annie Boone trong đêm mồng 10 tháng sáu?

Bà Phelps, không trả lời.

- Thế nào?

- Đúng.

- Bà kể lại sự việc xem nào?

- Ông lập hồ sơ đi - bà Phelps lẩm bẩm - Tôi đã giết người đàn bà cướp chồng tôi. Tôi giết người tình của Franklin. Tôi không có gì để nói nữa.

Bà nhìn thẳng vào Carella không nháy mắt.

- Bà kể lại kế hoạch đã làm - Carella nhắc lại.

Một lần nữa, bà lại nói:

- Ông lập hồ sơ đi.

Báo chí đăng tin vụ án mạng vì tình.

Ở tòa án, Công tố viên nhấn mạnh về tính chất lạnh lùng ma quái của kế hoạch dự tính và thực hiện của bà Franklin Phelps. Trước vành móng ngựa bà kể lại ý định giết Annie nảy ra cùng một lúc với quyết định đi nghỉ ở Florida và giải thích những ý nghĩ đó lẫn lộn trong đầu mình ra sao rồi hình thành nên dự tính giết người. Ngày mồng 5 tháng sáu bà đi Miami, không cưỡng được ý muốn gửi từ sân bay bức thư đưa lại sự lộ diện của bà. Kế hoạch rất đơn giản. Bà đi Miami với hai chiếc vé máy bay khác trong túi, một từ Miami đi Niu Oóc với tên là Frieda Nelson, một nữa từ Niu Oóc đi Miami tên June Arbuthnot.

Ngày 10 tháng sáu, khách sạn Shalimar tổ chức dạ hội, là một dịp may bà Phelps không tính đến. Bà chỉ có ý định có mặt ở Miami trong lúc án mạng là có chứng cứ ngoại phạm rồi. Nhưng vì có buổi dạ hội bà phải tranh thủ để được chắc chắn hơn. Bà xuất hiện ở buổi khai mạc trong chiếc áo dài màu đỏ, lẩn ra sớm, thuê taxi đến sân bay và với tên là Frieda Nelson, lên máy bay miền bắc về lúc mười tám giờ đúng. Máy bay hạ cánh ở sân bay quốc tế lúc hai mươi hai giờ mười lăm. Bà Phelps lấy xe vẫn gửi ở khu đỗ xe của sân bay năm ngày trước đây. Bà về cửa Hàng rượu và đồ uống, giết Annie bằng khẩu súng P.25 bí mật mua hai tuần trước ở chỗ bán đồ cũ, phá nát số rượu dự trữ của chồng nhằm đánh lạc hướng cảnh sát.

Bốn mươi phút sau án mạng, bà đã trở lại sân bay, với tên là June Arbuthnot, đáp chuyến bay mười hai giờ rưỡi đêm đi Miami. Chuyến bay không gặp trở ngại gì, hạ cánh ở Miami lúc bốn giờ đúng. Bà thuê taxi về khách sạn, đến đúng lúc dự bữa ăn sáng.

Quá trình xét xử, mặc dù luật sư bảo vệ kẻ phạm tội. Công tố viên kết tội bà Franklin Phelps là “kẻ giết người táo tợn” và: “không chùn tay”.

Bà Phelps nhất định từ chối không nói tên và địa chỉ hiệu bán đồ cũ bán khẩu súng ngắn cho bà. Tuy công bố viên lớn tiếng đòi xử tử, bà Franklin Phelps bị kết án chung thân.

Những viên thanh tra quận cảnh sát 87, sau khi cung cấp những bằng chứng trong phiên tòa, trở về cơ quan trên một chiếc xe cảnh sát.

Trời tháng tám nắng nóng ghê gớm. Các viên cảnh sát bận áo sơ mi, Meyer ngồi phía trước với Kling lái xe, Carella và Hawes ngồi ghế sau. Chiếc xe im lặng lăn bánh trong nắng hè; lượn dần về quận 87 và văn phòng các thanh tra.