Món Nợ Truyền Kiếp - 1 & 2 -
Người ta tưởng như đang ở trong những năm ba mươi. Có lẽ cũng những đêm tháng sáu nhớp nháp như thế với hè phố đẫm nước mưa, những biển quảng cáo ánh lên nhấp nhánh màu sắc, với mùi đất ẩm ướt pha lẫn mùi nước hoa quả của các bà qua lại và vị hắc của dầu xe... Quần áo phụ nữ có thể khác, váy không ngắn như vậy, mái tóc dài hơn, thân hình bó chặt hơn. Đàn ông trước kia đội mũ bận áo khoác cổ nhung. Xe cộ ít bề bộn hơn, toàn màu tối. Chỉ là những khác biệt nhỏ nhặt. Trong hai mươi năm, một thành phố không thay đổi gì quá nhiều.
Người đàn ông bước trên hè phố thậm chí không ngẩng mắt nhìn khi chiếc xe ô tô xịch đến đột ngột. Là một người ở thành phố ông không lạ lùng gì tiếng bánh cao xu xiết mạnh trên đường nhựa. Ông đi thong thả, bước chân vững vàng, có vẻ kiêu kỳ của một người thời đại. Chiếc xe phanh lại, hướng về lề đường cách người đi dạo kia năm mét. Cửa kính hạ xuống.
Một nòng súng xuất hiện, ngọn lửa màu da cam lóe lên, một tiếng nổ phá tan tĩnh lặng. Khẩu súng biến mất sau cách cửa; chiếc xe băng nhanh, mất hút ở góc phố và người đàn ông đổ vật xuống lề đường trong vũng máu. Làn mưa nhẹ phủ lên người đàn ông như một chiếc khăn tang.
Hai quả cầu xanh đóng khung ở cửa ra vào và để ai cũng thấy, quả nào cũng mang số 87, chữ lớn màu đen. Bảy bậc đá xám lên đến cửa chính. Đẩy cánh cửa ấy người ta sẽ đối mặt với người đội trực nhật ngồi sau chiếc bàn rộng. Một tấm bảng buộc những người đến cho biết lý do vào cơ quan. Cuối tiền sảnh có cầu thang sắt đưa lên tầng. Một mảnh gỗ hình bàn tay chỉ vào văn phòng các thanh tra cảnh sát, bộ phận ưu tú của quận 87.
Sáng 27 tháng sáu, thanh tra Bert Kling làm việc với một người tên là Mario Torr.
Torr tự nguyện đến sở cảnh sát, trình bày lý do với nhân viên trực, bước lên cầu thang sắt. Anh ta bận một bộ quần áo may sẵn không phù hợp, từ chiếc áo quá rộng đến sơ mi sơ sài, cà vạt mua ở hè phố. Bộ tóc anh quá dài, một bên má cạo không kỹ, bộ răng màu xỉn. Tệ hại là anh ta ngần ngại về hình dáng ít đảm bảo của mình mà không biết chỉnh đốn lại ra sao.
Anh ngồi đối diện với Kling, nheo đôi mắt, tỏ ra không thoải mái trực tiếp với một người đại diện trật tự xã hội, hơi cựa quậy trên ghế, hắng giọng và ngập ngừng trở lại câu chuyện.
- Ông biết anh ta tên là Sy Kramer chứ?
- Có. Những vân tay cho chúng tôi biết rõ.
- Tất nhiên. Tôi cũng nghĩ thế.
- Vả lại, vì anh ta có giấy tờ tuỳ thân. Cùng số tiền mặt năm trăm đô la.
Torr gật đầu.
- Vâng... Sy tiêu pha không tính toán.
- Một tay trùm lừa đảo tống tiền, Kling khô khan tuyên bố.
- A? Ông cũng biết điều đó?
- Tôi vừa nói với anh chúng tôi có vân tay.
- Ông xem đây là một vụ thanh toán theo luật rừng?
- Theo tôi, có vẻ là thế.
- Thế ông không làm gì chứ.
- Anh nói gì vậy? Một vụ giết người là một vụ giết người.
- Ông bắt đầu nhìn vào các băng nhóm?
- Chúng tôi đang tìm. Nhưng tại sao? Anh có tin cung cấp à? Torr? Vì thế mà anh đến?
- Sy là một anh bạn thân, thỉnh thoảng chơi bi-a với nhau. Ai phụ trách việc này?
- Các thanh tra Carella và Hawes nhận được tin trước tiên. Họ lo về việc này, nhưng tất cả chúng tôi đều tham gia. Anh chưa cho biết lý do đến đây, Torr.
- Tôi, tôi không nghĩ là vấn đề băng nhóm trộm cướp. Báo chí nói nạn nhân bị giết bởi một khẩu súng săn. Đúng không?
- Theo việc nghiên cứu đường đạn, do một khẩu Savage ba trăm. Đúng vậy.
- Và ông thấy đó là do trộm cướp? Tôi lang thang khắp nơi, thăm dò, không ai phàn nàn cho Sy. Ông nghĩ, anh ta làm một mình, việc tống tiền là công việc người ta tấn công một mình. Càng nhiều người càng phải chia phần.
- Anh có vẻ biết nhiều về nghề đấy.
- Thế thì, ý kiến của tôi là một trong những khách hàng của Sy, nghĩa là một trong những người bị anh ta bóc lột, chán lắm rồi và chấm dứt việc đó.
- Anh có biết những khách hàng của anh ta là ai không?
- Không. Nhưng phải là những người nhiều tiền. Sy vớ được nhiều và tiêu rộng rãi. Còn ông? - Sau một lúc im lặng, Torr hỏi: Ông có biết những khách hàng đó không?
- Không, nhưng chúng tôi sẽ đi tìm. Tôi vẫn không biết vì sao anh quan tâm việc này đến thế.
- Anh ta là bạn tôi. Tôi muốn có sự xét xử công bằng.
- Anh cứ tin là chúng tôi sẽ làm việc này.
- Xin cám ơn. Ông hiểu cho, anh ta là bạn thân, và tôi nghĩ các ông xét việc đó không đúng trong “cuộc chiến với trộm cướp” như báo chí nêu lên.
- Báo chí in ấn những gì họ muốn, Torr. Chúng tôi sẽ ghi nhận điều này. Cám ơn anh đã tham gia ý kiến - Kling nói và đứng dậy.
Khi Torr ra khỏi cơ quan, Kling điện thoại cho sở căn cước hỏi về Mario Torr. Bert Kling được biết Torr bị kết án về cưỡng đoạt tài sản và bị tố cáo tống tiền, bị giam một năm ở nhà tù cực khổ nhất trong bang, được trả tự do sau khi một chủ xí nghiệp đảm bảo việc làm. Từ ấy anh không vi phạm pháp luật nữa, lo làm ăn trong xí nghiệp, có vẻ đã tu tỉnh, trở thành một công dân lương thiện chăm chỉ và tôn trọng pháp luật.
Tuy vậy anh ta quan tâm đến việc ám hại, cho là vụ thanh toán một tay tống tiền nổi tiếng
Bert Kling tự hỏi vì sao.
-2-Có một thời kỳ thanh tra Steve Carella coi Danny Gimp là một thám tử loại bét: có ích nhất định rồi, thậm chí cần thiết, thông tin chính xác nhưng là thám tử tồi. Thời kỳ đó Danny Gimp không bao giờ nghĩ đến việc quan hệ với Carella.
Nhưng đó là trong một tháng nào đó trước tháng chạp. Tháng chạp, Steve Carella bị trọng thương, đúng là ngày 22 tháng chạp và viên thanh tra này không bao giờ nói tới ngày đó mà không thêm: “ngày N ngu ngốc của tôi”. May mà Carella vẫn sống. Vừa ra khỏi phòng mổ, anh được biết Danny Gimp bận quần áo chủ nhật đến đầu giường mình, sơ mi sạch sẽ, một hộp kẹo trên tay. Danny có vẻ lúng túng, tặng kẹp và ấp úng: “Tôi rất mừng thấy anh qua khỏi... Steve”. Từ ngày ấy Danny Gimp thôi là một thám tử tồi như những kẻ khác để trở thành một con người thực thụ.
Vậy là Danny Gimp sáng 28 tháng sáu vào văn phòng các thanh tra theo đòi hỏi gấp và thiết tha của Steve Carella. Khi anh lê chân bước vào,
Carella đứng dậy giơ tay đón. Danny Gimp không phải là một chỉ điểm như những người khác nữa mà là một người thực thụ.
- Xin chào Steve. Thời tiết như anh mong muốn chứ.
- Không tồi. Trời nắng rất tốt cho tôi.
- Tôi cũng vậy. Tuần trước mưa, cái chân hành hạ tôi ghê quá.
Danny hơi bị liệt từ bé. Không hoàn toàn tàn tật nhưng anh đi lết chân và đau nhức khi thời tiết thay đổi.
Carella đi qua trước bàn Cotton Hawes đánh máy. Bert Kling nói chuyện điện thoại gần cửa sổ. Danny hỏi:
- Anh quan tâm về việc gì thế?
- Sy Kramer. Anh có biết gì không?
- Thằng tồi. Tống tiền, cưỡng đoạt tài sản, ăn cắp. Chín tháng nay hắn sống phè phỡn. Chắc nó bị hạ vì một món sộp.
- Anh không có ý kiến gì về vụ đó à?
- Không. Anh muốn tôi đi tìm hiểu?
- Theo tôi...
- Dù trường hợp nào, tôi cũng có thể nói ngay với anh, câu chuyện các băng thanh toán nhau đứng không vững đâu.
- Không phải ư?
- Việc đó biết được ngay. Một vụ như thế là chuyện cũ rồi. Ngày nay ai người ta đi mướn người giết nữa. Bây giờ muốn loại bỏ một ai, người ta làm lấy, nhẹ nhàng thôi trong một chiếc xe chợt đến, tiểu liên vung ra. Tiến bộ rồi, Anh hiểu chứ?
- Tôi hiểu.
- Và nếu là vấn đề các băng nhóm thì tôi đã nghe nói. Tôi vẫn có theo dõi một ít. Theo ý kiến tôi, đó là việc khác.
- Ví dụ là việc gì.
- Một trong những con bồ câu của Kramer chán ngán kéo dài việc nộp tiền, kiếm một chiếc xe, khẩu súng và tự mình thanh toán. Vĩnh biệt, Sy, vĩnh biệt những bước chân ngáng trở.
- Dù sao đây cũng là một tay bắn rất giỏi. Chỉ một phát nữa khuôn mặt của Kramer đi tong. Không phải là người bắn súng chơi bời.
- Anh cũng biết có những người bắn súng chơi bời nhưng rất giỏi. Điều đó không có nghĩa gì. Có tay nào đó khử hắn và tôi gần chắc chắn là không phải bọn cướp. Một nửa bọn trộm cướp không bao giờ nghe nói đến Kramer. Hắn làm một mình, ẩn trong một xe.
- Anh có biết hắn bóc người nào không?
- Nếu tôi biết, tôi đã cho vào hàng đối tượng - Dannny vừa nói vừa cười - Phiền một nỗi vụ tống tiền rất bí mật. Đúng thế, bí mật. Tôi sẽ dỏng tai nghe ngóng nhưng báo trước với anh, gay đấy.
- Anh có biết một người tên là Mario Torr?
- Torr... Torr... không.
- Anh ta bị kết án vì cưỡng đoạt tài sản năm 1952, cũng đã bị bắt vì tống tiền. Bây giờ anh làm việc lương thiện nhưng rất quan tâm đến cái chết của Kramer, bảo là bạn thân.
- Không, tôi không biết. Nhưng có lẽ anh ta nói thật chăng; mọi điều kỳ diệu vẫn có thế xảy ra đấy.
- Nhưng hiếm lắm. Anh không thấy những nghệ sỹ lạ vào việc?
- Anh tưởng Kramer quan trọng đến mức người ta tìm sát thủ đến chăng? Không Steve, anh đi lạc hướng rồi.
- Anh tin thế chứ?
- Tôi nói rồi. Không muốn khuyên anh, không phải là cảnh sát nhưng tôi bảo anh không cần tìm tới hướng đó. Cho tôi một ít thời gian, lang thang đây đó, nghe ngóng và sẽ báo cáo lại.
- Được. Tôi phải chi cho anh bao nhiêu? Carella hỏi và cho tay vào túi.
- Để đấy khi nào tôi đưa lại cho anh tin tức gì đó đã.
Cotton Hawes mới chuyển đến quận 87 ít lâu. Anh cao một mét chín mười hai, nặng chín mươi tám kilô đi tất, môi mắt xanh, hàm vuông có rãnh nhỏ ở cằm, tóc hung có một đám trắng ở chiếc sẹo cũ, mũi anh thẳng, miệng rõ nét. Cotton Hawes được phụ nữ ưa thích. Hôm thứ bảy 29 tháng sáu ngủ với tình nhân của Kramer quá cố và có phát hiện lạ. Anh tự nhận thấy có thể yêu đương nhanh chóng, dễ dàng và quên những mối tình đó càng dễ dàng hơn. Tật xấu - hay đức tính ấy tùy trường hợp - làm anh thích thú và làm anh suy nghĩ.
Người tình cũ của Kramer gặp lúc có một phần trạng thái ấy, còn lại là nét quyến rũ tự nhiên của cô. Cotton Hawes không sử dụng một mánh khoé nào để chinh phục người đàn bà trẻ này. Anh không dọa nạt; huy hiệu thanh tra cảnh sát cũng không là nguyên nhân. Chính con người thường chứ không phải là cảnh sát viên quan hệ tình ái với người phụ nữ ấy.
Người đàn bà trẻ tên là Nancy O’Hara. Cotton Hawes phải lòng cô ngay khi cô mở cửa cho anh ở căn nhà đường Fefferson tuy cô không ăn mặc khêu gợi và hấp dẫn, thực tế còn rất tuyềnh toàng.
Cô bận chiếc quần ướt đến đầu gối, một chiếc sơ mi vạt áo phất phơ, ống xắn cao đến cùi tay, tóc hung rối bù và có dáng điệu sợ hãi. Cô mở rộng cửa và kêu lên ngay:
- Cám ơn Chúa, cuối cùng ông đã đến. Xin mời vào đường này.
Hawes theo cô vào phòng khách sang trọng, một gian phòng lộng lẫy và xa hơn một tí là phòng tắm, trong lúc này có như thể một bể bơi.
- Ông đến chậm quá - Nancy bảo - Có thể chết đuối mất và...
- Việc gì xảy ra vậy?
- Tôi đã nói với ông trong điện thoại. Không đóng được chìa khóa vòi tắm. Bị kẹt. Nếu ông không ngăn lại được thì cả căn nhà ngập nước mất.
Hawes cởi áo ngoài, Nancy mở tròn mắt khi thấy chiếc bao da có trồi lên báng khẩu súng P38.
- Ông bao giờ cũng mang súng ngắn à? Cô hỏi.
- Mang luôn luôn.
- Hừm. Nghề thợ chì nguy hiểm thật. Nhưng Hawes đã cho hai tay vào bồn tắm sửa tay vặn, vòi nước.
- Nó bị kẹt, anh nhận xét.
- Vâng, tôi nghĩ thế.
- Cô đã gọi thợ chì tới.
- Nếu ông không phải thợ chì thì ông vào nhà tôi với cớ dối trá.
- Tôi có nói tôi là thợ chì đâu. Chà, tôi ướt hết rồi.
- Thế ông là ai vậy?
- Cảnh sát.
- Yêu cầu ông ra khỏi phòng tắm nhà tôi!
- Khoan đã... đấy, đấy... nước chảy.
- Theo luật, ông vào phải có lệnh.
- Nước chảy rồi... chỉ cần... Aouu
Hawes nhảy ra sau, vẫy mạnh tay.
- Ông bị sao thế?
- Tôi khóa vòi nước lạnh. Nóng bỏng tay mất. Phòng tắm bây giờ có làn hơi nước dày bao phủ.
- Dù sao cũng làm gì đi chứ. Từ khi ông vặn sửa càng tệ hơn.
- Nếu vặn được cái kia... Hawes càu nhàu, nắm lấy ống nước tắm.
Anh hướng tia nước nóng vào tường rồi lại vặn vòi nước kẹt.
- Được rồi. Nhưng cô làm sao mà kẹt chặt thế.
- Tôi định tắm dưới vòi.
Một im lặng đột ngột thay cho tiếng nước chảy và Nancy bình tĩnh nhận xét:
- Ông ướt hết rồi.
- Vâng, Hawes nói với một nụ cười đẹp.
Cô ngắm nhìn anh, cuối cùng bất đắc dĩ nói.
- Ông cởi áo sơ mi ra, không thể để như vậy. Tôi đi kiếm cho ông chiếc áo khác đây.
- Cám ơn.
Nancy rời phòng tắm. Hawes cởi thắt lưng, cởi áo sơ mi. Anh đang mình trần thì Nancy trở lại với chiếc áo xanh nhạt thêu chữ đầu tên S.K
- Ông cầm lấy, có lẽ hơi chật.
Hawes mặc áo, xắn ống tay, hơi khó cài cúc. Anh cầm lấy chiếc áo ngoài đang ướt và dây, bao súng ngắn.
- Ông đưa áo ngoài cho tôi. Nhà có máy sấy. Mời ông vào phòng khách ngồi.
- Cám ơn.
- Có rượu uýtky trong tủ mời ông dùng.
- Cám ơn.
Cô đi vào bếp một lúc, bỏ áo hong khô rồi trở ra ngồi với anh.
- Ông tên là gì?
- Thanh tra Hawes.
- Ông có lệnh khám nhà không, ông Hawes?
- Tôi chỉ đến hỏi cô một số câu, thưa cô. Việc đó chẳng cần có lệnh.
- Ông đã sửa vòi nước tắm cho tôi. Tôi phải bảo lại với thợ chì vậy và tôi nghĩ tôi cũng có thể thay đổi. Ông không uống gì à?
- Không uống trong lúc làm việc.
- Ông muốn hỏi, tôi những gì, thưa ông Hawes? Về vấn đề Sy à?
- Vâng. Cô sống chung với Sy Kramer trong bao lâu?
- Từ cuối tháng chín.
- Bây giờ cô định làm gì?
Nancy nhún vai chán ngán.
- Căn nhà thuê đã trả tiền đến cuối tháng tới. Sau đó tôi sẽ đi.
- Cô đi đâu?
- Tôi... là vũ nữ. Sẽ làm việc lại.
- Cô quen biết Kramer như thế nào?
- Tôi vào quán ăn, chỗ thường tập trung gái nhảy, gái mẫu trong khu, Sy cũng có ở đó. Chúng tôi nói chuyện với nhau, rồi anh ấy hẹn gặp tôi. Thế đấy. Tôi luôn không có việc làm, đề nghị của Sy có vẻ trung thực, vả lại anh ấy cũng dễ thương, tôi yêu anh ấy lắm. Nếu không tôi đã không chung sống.
- Cô biết Sy đã bị can án chứ?
- Có.
- Cô biết hắn ta sống về cưỡng đoạt tài sản, tống tiền?
- Không. Anh ấy nói với tôi bị tù vì đánh nhau trong quán ba, vì một cô gái.
- Thế hắn giải thích với cô thu nhập của hắn ra sao?
- Tôi không hỏi. Công việc của đàn ông mặc họ, tôi không tò mò.
- Cô có biết Kramer thu được khoảng bao nhiêu không?
- Không. Chắc chắn là vô khối tiền.
- Hắn có sổ địa chỉ, sổ chi phiếu không?
- Có. Ông muốn xem ư?
- Chốc nữa. Có hòm thư gửi ở nhà băng không?
- Tôi không biết.
- Kramer thường có tiếp khách nhiều không?
- Thỉnh thoảng. Những người bạn thân thiết.
- Những tội phạm. Những kẻ vô lương phải không?
- Làm sao tôi biết được? Những điều đó không ghi lên trán và họ cũng chẳng mặc đồng phục.
- Cô nghe họ nói chuyện thì biết chứ.
- Vâng, họ nói về thời tiết, câu cá, đi xem phim và về những chính phủ ở Châu âu. Những người ấy đều có vợ con đàng hoàng.
- Đôi khi những tên trộm cắp, lừa đảo lại là những người bố tốt trong gia đình. Kramer có những thói quen, ham mê, sở thích gì?
- Anh ấy thích đi săn. Thỉnh thoảng đi săn trên núi.
- Cô có quen biết những can phạm không, cô O’Hara?
- A, tôi hiểu. Ông nghĩ tôi nhờ ai đó giết anh ta chăng? Câu trả lời là không, vả lại tôi chỉ biết một người phụ trách án mạng và người đó bắt đầu làm tôi nóng ran người lên rồi.
Hawes mỉm cười.
- Cô tha lỗi cho. Tôi phải hỏi để nắm rõ tình hình. Việc của tôi mà.
- Ông muốn xem cuốn sổ địa chỉ và sổ chi phiếu?
- Nhờ cô. Những cái đó có thể giúp chúng tôi. Ít nhất cô không cố tình không muốn thấy kẻ giết hắn ta bị trừng phạt.
- Sy đã chết - Nancy nói sau một lúc suy nghĩ. Quan hệ của chúng tôi với nhau có vẻ nhất thời. Tôi yêu anh ta và hài lòng thấy được luật phát can thiệp, tôi sẽ giúp ông. Nhưng nước mắt có tác dụng gì? Tôi tự hỏi trong sáu tháng nữa tôi có nghĩ đến Sy nữa không. Ông thấy tôi tệ bạc đấy chứ?
- Vâng.
- Chắc hẳn tôi là thế.
Hawes trả lời, không có thì giờ nghĩ mình nói gì.
- Ngược lại, cô hiền dịu và tình cảm đấy.
- Chà, ông nói thế.
- Đúng vậy. Cô tìm giúp cho tôi cuốn sổ địa chỉ và sổ chi phiếu chứ?
- Vâng.
Nancy đứng dậy đến ngưỡng cửa quay lại nói.
- Có lẽ tôi sẽ khóc sướt mướt. Tôi yêu Sy lắm.
- Rất tốt.
- Tôi cho là đàn ông đều thế cả khi thấy một váy đàn bà. Trường hợp tôi là quần. Tôi không nên giận ông muốn vận thử vận may.
- Tôi thử đấy. Có lẽ là sai lầm.
- Không đâu.
Nancy không động đậy. Hawes hắng giọng.
- Cô O’Hara, tôi không bao giờ đi ra ngoài với một người tóc hung. Tôi xong việc lúc bảy giờ rưỡi tối. Chúng ta đi ăn tối với nhau được không?
- Để thẩm vấn tôi kỹ hơn phải không?
- Không. Không hỏi về hắn ta nữa mà về cô.
- Được.
Họ ăn với nhau ở một nhà hàng tốt nhất trong thành phố. Nancy O’Hara thật đẹp và Cotton Hawes yêu một cách vô vọng. Ngày mai anh sẽ quên mối tình này nhưng trong đêm nay, cô là độc nhất. Họ ăn uống ngon lành, chuyện trò vui vẻ. Sau đó họ đi xem một buổi chiếu phim rồi cùng trở về nhà Nancy.