- 6 & 7 -
Tờ tạp chí mang một cái tên rất nam tính. Hawes mỉm cười bước vào tòa soạn, đẩy cửa. Trên tường phủ đầy tranh ảnh lực sĩ bắp thịt nở nang, tất cả mình trần, đang lao vào những công việc nguy hiểm: Một người mình trần đang chiến đấu với con cá mập với con dao hướng đạo sinh; một người mình trần lắp đạn trọng pháo; một người mình trần đấu roi với một người mình trần khác.
Một cô gái chẳng bao lâu nữa cũng mình trần, ngồi ở góc phòng sau một chiếc bàn.
- Cảnh sát - anh nói đơn giản - Tôi muốn gặp ông Dean Kramer.
Cô gái lơ đãng nhìn huy hiệu anh giơ ra và uể oải bấm nút.
- Mời ông vào - cô lẩm bẩm - Phòng số mười ở đầu hành lang.
- Cám ơn.
Phòng số mười là một gian rộng, chia thành nhiều bàn làm việc bởi những tấm ngăn lửng. Hawes gõ vào tấm ngăn và một người đàn ông ngồi trên chiếc ghế dựa xoay quay lại nhìn.
- Ông Kramer?
- Vâng.
- Thanh tra Hawes.
- Mời ông vào.
Kramer nhỏ người, nhanh nhẹn, đôi mắt nâu và mũi giô cao. Mái tóc đen rủ xuống, ria mép dày như bàn chải trước mũi. Hawes đoán là bộ ria làm cho người chủ già đi nhưng Kramer có vẻ chưa quá hai mươi lăm tuổi.
- Mời ông ngồi. Tôi làm được gì cho ông đây? Mong không có những khiếu nại chứ?
- Không, không có gì.
- Càng tốt. Chúng tôi luôn luôn sợ người ta cấm dán quảng cáo ở các quầy hàng. Nhờ trời, điều đó chưa bao giờ xảy ra với chúng tôi.
- Không phải về việc đó. Có phải hôm nay có một người đàn bà tên là Lucy Mitchell vừa đến gặp ông không?
Kramer có vẻ ngạc nhiên.
- Đúng đấy, có. Làm sao mà ông...
- Bà ấy muốn gì?
- Bà tưởng tôi có những bức ảnh của bà. Tôi bảo không. Bà cũng nghĩ tôi có bà con với một người bà quen biết.
- Sy Kramer à?
- Vâng. Tên như vậy đấy.
- Thế ông có bà con không?
- Không.
- Ông có thấy những bức ảnh của Lucy Mitchell?
- Ảnh đàn bà tôi thấy hàng ngày. Tôi không phân biệt Lucy với Margaret! (Kramer im lặng một lúc, nhíu lông mày và giọng mơ màng đọc). “Scarlett O’Hara không thật đẹp, nhưng những người đàn ông không bao giờ nhận thấy khi mê mẩn về cô...”
- Xin lỗi?
- Câu đầu của cuốn “Cuốn theo chiều gió”. Đấy là một thói quen của tôi. Tôi học thuộc lòng câu đầu tiên của tất cả những cuốn tiểu thuyết lớn. Thường đó là câu quan trọng nhất của cuốn sách. Ông biết điều đó không?
- Không. Xin trở lại nói về những bức ảnh. Lucy Mitchell có nói với ông vì sao bà ấy tìm không?
- Bà ta chỉ nói đơn giản chắc chắn có ai đó đang giữ, nghĩ là tôi. Tôi khẳng định chẳng hề quan tâm đến những bức ảnh của bà. Tôi tỏ ra bực mình để bà nhận thấy. (Khuôn mặt Kramer rạng lên). Này, ông Hawes, đây là một câu hay! Ông nghe nhé.
- Tôi muốn...
- “Khi đã soạn xong hành lý, anh ra đứng ở ban công, phủi tay, mảnh dẻ, sáng sủa và trẻ trung trong bộ đồng phục mùa hè mà suốt ngày chưa nhàu”. Ông biết câu đó ở đâu chứ?
- Không.
- Trong “Khi có những người đàn ông”. Tác giả cho biết đang buổi sáng mùa hè nói về trại lính với một anh lính ra đi và tả sơ lược nhân vật chính của mình. Mở đầu thật hay.
- Chúng ta lại nói về Lucy Mitchell. Bà ta nói về Sy Karmer như thế nào?
- Hình như ông ta có những bức ảnh nhưng bây giờ thì người nào khác có.
- Bà ấy có nói vì sao bà tin như vậy không?
- Không.
- Ông có thể nói điều gì khác về Lucy Mitchell?
- Theo tôi thì không.
- Về Sy Kramer?
- Không.
- Ông đã gặp người đàn bà này bao giờ chưa?
- Chưa bao giờ.
- Bà ta khẳng định những bức ảnh của bà đã vào tay một ai đó?
- Vâng.
- Tốt lắm. Xin cám ơn, ông Kramer.
- Không có gì, không có gì. Mời ông có dịp trở lại thăm tôi - Kramer nói và đứng dậy.
Hawes bước ra cửa phòng thì nghe giọng mơ màng của Kramer tiếp tục, không nao núng.
“Đêm, trước tôi trở về Manderley. Hình như tôi đứng gần cánh cổng sắt lớn...”
Hawes tự nhủ qua điều tra đã lần ra những sự việc cụ thể.
Trước hết anh chắc chắn Sy Kramer cưỡng đoạt mỗi tháng năm trăm đô la của Lucy Mencken. Rõ ràng đề làm việc đó, Kramer dọa công bố những bức ảnh khiêu dâm không biết làm sao mà hắn lấy được. Lucy Mencken có tuyên bố tháng mười một chồng bà ra ứng cử nghị viên. Những bức ảnh ướt át của bà vợ vào tay phái đối lập hoặc báo chí đối lập gây rắc rối cho chiến dịch bầu cử. Đi từ con đường đến chụp ảnh ở Jason Poole lúc ở nông thôn ra. Rồi gặp một ông chồng có thế lực, có gia sản, hai đứa con... Những bức ảnh đáng sợ ấy không chỉ phá hủy tiền đồ chính trị của chồng mà còn làm tan tành hoàn cảnh êm đẹp của bà Mencken, nguyên là Mitchell. Việc bà muốn tiêu hủy chúng đi là điều dễ hiểu.
Patrick Blier thổ lộ có ba mươi sáu kiểu ảnh. Tấm séc năm trăm đô la gửi đi hàng tháng, cùng ba trăm của Edward Schlesser và số tiền, một nghìn một trăm đô la của một hay nhiều người chưa biết. Mỗi lần Schlesser gửi séc đi, Kramer gửi trả lại một bản sao bức thư về con chuột trong chai nước quả.
Cho rằng Kramer cũng dùng cách ấy với Lucy Mencken Mitchell, mỗi lần nhận tiền hắn có gửi trả một kiểu ảnh hoặc phim không? Ba mươi sáu kiểu, mỗi kiểu năm trăm đô la, như vậy là mười tám nghìn đô la. Người ta dễ dàng đưa mỗi tháng năm trăm đô la hơn là tổng số mười tám nghìn. Một người đàn bà dù của cải ra sao, cũng không thể đơn giản nói với – chồng rút ở nhà băng mười tám nghìn đô la vì không còn gì tiêu!
Và rồi Kramer, có vẻ là con người cẩn thận, có lẽ thích nhận đều đặn chi tiêu trong cuộc sống. Không có gì ngăn cản hắn in thêm vô số ảnh của Lucy Mencken. Bà Mencken có nghĩ đến điều đó không? Bà ta có giết Sy Kramer không?
Cũng có thể.
Nhưng hiện nay có một khía cạnh mới cần chú trọng. Lucy Mencken chắc chắn những tấm ảnh của mình đã rơi vào một nhân vật khác. Bà ta chắc vừa biết mới đây thôi, trước hết đến Blier rồi Kramer. Nếu có ái đó giữ những bức ảnh thì phải quan hệ với Lucy Mencken để tiếp tục công việc béo bở Sy Kramer để lại. Ai?
Và giả sử Lucy Mencken giết Kramer - tay tống tiền thứ hai này có nguy hiểm đến tính mạng không?
Hawes gật đầu thong thả, nghĩ đã đến lúc bố trí một hệ thống nghe đường dây điện thoại ở nhà Lucy Mencken.
Nhân viên Công ty Điện thoại là một người da màu. Lucy Menken ra mở cửa, anh đưa giấy tờ bảo đường dây nhà bà hỏng, không ổn định và phải kiểm tra lại.
Nhân viên ấy là Arthur Brown, người của Quận Cảnh sát 87.
- Anh cắm phích vào ba máy trong nhà, kéo và bố trí dây qua vườn, đi qua đường bao quanh nhà để nối vào một máy ghi âm giấu trong một căn nhà nhỏ có vẻ thuộc về Công ty Điện thoại. Máy ghi lại mọi quan hệ liên lạc. Những lời đặt mua thịt, chuyện trò với bè bạn và người quen, những yêu cầu, trao đổi riêng tư - tất cả được thu lại và sau đó được các thanh tra nghiêm túc nghe.
Băng ghi âm không có trường hợp nào dùng làm chứng trước tòa án nhưng cung cấp những chỉ dẫn có ích về người mới đe dọa Lucy Mencken.
-7-Khi Mario Torr vào Văn phòng các thanh tra, Bert Kling đang nói chuyện điện thoại sôi nổi với vợ chưa cưới. Torr kiên nhẫn chờ trên bậc cửa và khi anh thanh tra bỏ máy, anh nhìn có ý hỏi. Kling vẫy anh lại gần. Cũng như lần trước, Torr ăn mặc nghèo nàn. Anh ngồi trước bàn, cẩn thận vén quần để giữ nếp.
- Tôi ghé vào xem công việc đến đâu rồi, anh nói.
- Mọi việc tiến triển tốt.
- Có những hướng tìm tòi chứ?
- Có một số.
- Tốt quá. Sy là bạn thân của tôi, tôi mong muốn có sự xét xử. Ông vẫn tin vào cuộc đấu giữa các băng nhóm?
- Chúng tôi hình dung đến mọi khả năng.
- Rất tốt.
- Tại sao anh không nói với tôi đã bị tù, Torr?
- Thế nào?
- Anh bị giam giữ một năm vì tống tiền. Đúng không?
- A, việc đó à? Vâng, tôi quên mất. Nhưng bây giờ tôi làm ăn đứng đắn, có công việc đều đặn ngay từ khi ra tù. Làm thợ máy, mỗi tuần kiếm được chín mươi đô la. Không tồi.
- Tôi mừng cho anh.
- Tôi nghĩ như vậy sẽ không phạm tội.
- Những quan hệ xấu cũng không nên có.
- Sao?
- Một người dự định trở thành lương thiện không đi lại với một người như Sy Kramer.
- Đấy là tình bè bạn. Công việc của ai phụ thuộc vào người đó. Tôi không dính líu và không bao giờ nói chuyện về công việc của anh ta cũng như của tôi. Chúng tôi không trao đổi về công việc.
- Anh nghĩ hắn có một nguồn lợi lớn chứ?
- Theo tôi, anh ta bao giờ cũng thu nhập cao và có nhà có xe. Xoay sở không tồi.
- Anh đã gặp người tình của hắn?
- Có thấy một lần. Sy và cô ấy đi xe. Tôi giơ tay ra hiệu và anh dừng lại chào. Anh giới thiệu cô ấy.
- Cô ta nói không biết hắn làm gì. Anh tin thế chứ?
- Vâng, chắc thế. Công việc của ai, phụ thuộc vào...
- Như vậy là cả hai đều không biết Sy Kramer làm gì.
- Tôi tự nhủ anh ta có một nguồn lợi lớn. Một người không thể mua một lúc hai chiếc xe, một ngôi nhà, quần áo cắt may nếu không nhận được một mớ. Tôi nói một mớ là một mớ, nếu ông hiểu.
- Anh nói mớ là thế nào?
- Mớ mà. Trời ơi, chắc ông biết những khách hàng cung cấp cho anh ta! Anh ta lấy của họ bao nhiêu?
- Không ít.
- Tôi không nói những món lớn, tôi muốn nói những món bé.
- Anh biết có những món lớn và món bé?
- Tôi đoán thế thôi. Tôi tự nhủ những món lớn trả tiền xe, tiền nhà; những món nhỏ chi tiêu cần thiết. Lập luận đúng chứ?
- Rất đúng.
- Ma quỷ. Những món nhỏ có thể đưa lại gì cho anh? Ba nghìn, năm nghìn là cùng. Những món lớn mới đáng kể.
- Chắc thế.
- Anh biết những món lớn chứ?
- Không.
- Còn những món bé?
- Có lẽ.
- Có bao nhiêu món bé? Anh phải ở ngành cảnh sát, Torr,
- Chỉ là tôi muốn có sự xét xử. Sy là bạn tôi mà.
- Lẽ công bằng sẽ chiến thắng. Tôi tiếp tục công việc đây. Torr.
- Tôi hiểu. Không muốn làm phiền anh nữa và Mario Torr ra đi.
Danny Gimp điện cho Carella nói có điều quan trọng báo cáo. Anh đề nghị một chỗ hẹn gặp xa đồn cảnh sát.
Quan hệ giữa một cảnh sát viên và chỉ điểm rất nhiều mặt và hoàn toàn riêng tư. Việc săn lùng án mạng có phần như những cuộc đua ngựa. Phải chọn cẩn thận người cưỡi và một người cưỡi ngựa giỏi, Không nói thời gian phi thử cho những người cạnh tranh biết; những thanh tra cảnh sát của quận 87 có người chỉ điểm của họ và chỉ đưa tin riêng cho họ. Người ta trả tiền những tin tức đó nhưng quan hệ vượt qua giai đoạn tiền tài. Phải giữ vững lòng tin lẫn nhau.
Họ hẹn gặp nhau ở Riverhead trên bãi biển. Carella khuyên Danny mang theo quần tắm.
Trời nắng gắt. Nằm dài trên cát, hai người đàn ông có vẻ như đang bình luận về sắc đẹp những phụ nữ tắm biển.
Tôi mong anh không giận tôi không muốn đến văn phòng Danny Gimp nói - Tôi không nên lang thang nhiều bên cạnh cảnh sát.
- Tôi rất hiểu. Anh có gì báo tin cho tôi đấy?
- Một ít về Sy Kramer.
- Nói đi. Tôi nghe đây
- Đã nhiều năm nay hắn sống đàng hoàng nhưng không như gần đây, cũng có nhà, có xe nhưng chỉ bén gót ngôi nhà hiện nay và chiếc Cadillac. Anh hiểu chứ?
- Tôi hiểu.
- Đột nhiên trong tháng chín hắn bắt đầu vung tiền qua cửa sổ. Hai chiếc xe, quần áo, ngôi nhà mới. Lúc này hắn gặp con đĩ O’Hara, rất gợi cảm. Cô ta đến sống với hắn.
- Hắn quen biết cô ta như thế nào?
- Thế nào, cô ta kể chuyện rồi à?
- Cô bảo là vũ nữ và quen biết hắn trong một quán ăn.
- Vớ vẩn. Đẹp đấy nhưng nhảy thì số không. Cô ta cởi quần áo nhanh hơn là nhảy, điều đó đối với mọi người. Phải nói là cô có thân hình đẹp.
- Thế là làm quen với Kramer và ở với hắn.
- Vâng. Cô cũng biết sẽ không lâu dài mãi nhưng thoả mãn một anh chàng sống trên nhung lụa còn hơn để cả đám người vầy vọc mà chỉ ăn đậu.
- Danny, anh độc địa lắm.
- Sao, tôi thấy rõ mà. Tóm lại, vào tháng chín, Kramer vớ được một mớ bở.
- Có gì khác không?
- Một cuộc đi săn
- Khi nào?
- Đầu tháng chín. Khi trở về hắn bắt đầu chơi kiểu triệu phú. Anh nghĩ có liên quan đấy chứ.
- Tôi không biết. Hắn có thiện xạ không?
- Con thỏ, con chim, có đấy, nhưng không bao giờ bắn một con hổ.
- Cuộc đi săn ấy ở đâu?
- Tôi cũng không biết
- Hắn đi một mình à?
- Vâng
- Anh chắc chắn là một cuộc đi săn?
- Tôi chẳng chắc việc gì cả. Theo tôi biết, hắn có thể đi Chicago thực hiện một phi vụ. Tất cả những gì tôi biết là khi trở về, hắn đầy chủ bài. Đầu tháng đi và đến cuối tháng thì tiêu pha thả sức.
- Anh có nghĩ đó là tiền do một vụ cướp không?
- Không. Hắn tiêu tự do. Nếu là một vụ phạm pháp thì phải có sự đổi chác và sẽ biết ngay. Kramer không quan hệ với ai. Tôi biết những tay trong nghề. Và chúng ta quên một điều.
- Điều gì?
- Chuyên môn của Kramer. Hắn là một tay tống tiền bậc thầy. Đồng ý hắn có thể thanh toán một người cho ai đó để lấy tiền nhưng người ta không thuê một nghệ sĩ loại đó giết người. Bây giờ anh biết đấy, đã có những tay chuyên. Việc đi săn chỉ là cố giả vờ. Có thể hắn đi gặp một nạn nhân. Dù thế nào hắn cũng đã vớ được một món lớn.
- Có lẽ hắn đi săn thật. Của cải bỗng nhiên có liên quan gì đến cuộc đi không?
- Theo tôi... - Danny thở dài.
- Anh không biết hắn đi đâu à?
- Không một tí gì.
- Hắn đi một mình?
- Vâng.
- Việc đó xảy ra trước khi hắn gặp cô bé O’Hara?
- Vâng.
- Anh nghĩ cô ta có biết được điều gì đó không?
- Tôi nghĩ... Hình như có những người nói trong lúc ngủ.
- Chúng tôi sẽ xem lại. Tốt đấy Danny. Dù sao anh cũng đưa lại cho tôi tin mới. Bao nhiêu?
- Tôi không muốn quá đáng, Steve. Nhất là không đưa lại gì nhiều. Nhưng lúc này hơi túng. Hai mươi lăm, không nhiều chứ?
Carella đồng ý, nói sẽ chi hai mươi lăm đô la khi trở về.
- Cám ơn. Tôi sẽ cố gắng xứng với số đó lần sau.
Họ phơi nắng một chốc rồi Carella bơi mấy vòng. Hai người bắt tay, tạm biệt nhau lúc ba giờ chiều.
Lần thứ hai Cotton Hawes đến thăm Nancy O’Hara. Ngoài việc dùng tên riêng trong câu chuyện, không ai có thể ngờ sự thắm thiết đã qua của họ với nhau. Đời là thế.
- Chào Nancy - Cotton Hawes nói - Tôi mong không làm phiền cô chứ?
- Không đâu. Mời anh vào, Cotton.
Anh đi theo cô vào phòng khách.
- Việc thế nào rồi, Cotton? Anh tìm được hung thủ chưa?
- Chưa. Tôi còn một số điều muốn hỏi, nếu cô đồng ý.
- Anh hỏi đi.
- Kramer nói với cô về một cuộc đi săn không?
- Có. Tôi nói với anh rồi. Anh ấy say mê săn bắn.
- Hắn ta đi vào tháng chín?
- Vâng... Trước khi gặp tôi. Anh ta có nói với tôi.
- Hắn có đi săn thật không?
- Tôi nghĩ là đúng. Anh ta nói chuyện về thú săn được. Một con nai. Đúng, anh ta đi săn thật.
- Ở đâu vậy?
- Tôi không biết.
Hawes suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Không biết Kramer có một cuốn sổ ghi nợ tiền xăng không?
- Cuốn gì?
- Cuốn sổ ghi nợ. Để đưa cho những trạm xăng cùng một hiệu và trả tiền xăng hàng tháng.
- A! Tôi không biết. Nếu có, anh ta có mang theo mình không?
- Có chứ;
- Nếu thế, cảnh sát đang giữ ví của anh ta. Xác định dễ thôi?
- Chúng tôi sẽ làm. Kramer có giữ lại các hóa đơn không?
- Anh muốn nói về hóa đơn thực phẩm và các loại như vậy?
- Không. Những ghi nhớ về điện thoại chẳng hạn, về điện, đỗ xe.
- Có. Thực ra anh ấy giữ lại cả.
- Hắn để ở đâu?
- Kia, ở bàn giấy anh ấy.
- Giấy tờ ấy vẫn còn đấy?
- Tôi chẳng sờ đến cái gì cả.
- Rất tốt. Cô cho phép xem qua được chứ?
- Nhất định rồi. Anh tìm gì vậy, Cotton?
- Vật gì đó có ích như một bản đồ đi đường - Cotton trả lời và đứng dậy đi mở các ngăn kéo bàn giấy.