- 8 -
Sy Kramer có một cuốn sổ do Công ty Socony Mobil Oil cấp, có thể ghi nợ tất cả những lần mua xăng ở các trạm bán của Công ty. Những hóa đơn hắn giữ lại do một chỗ đỗ xe trong thành phố trạm xăng George, cách nhà Kramer tám trăm mét; có vẻ là khách hàng thường xuyên của chỗ này.
Ngày mồng một tháng chín Kramer ra đi, đổ sáu mươi lít xăng và một lít dầu từ trạm xăng George. Một cú điện thoại đến chủ cửa hàng xe Cadillac cho cảnh sát biết xe của Kramer có thể chứa bảy mươi lăm lít, tiêu thụ hai mươi đến hai mươi ba lít mỗi trăm cây số. Sy Kramer là một lái xe cẩn thận, khi bình xăng hao hụt một nửa thì hắn lại đổ đầy vào. Như vậy gần như đều đều cứ một trăm mười cây số, hắn dừng lại mua xăng ký phiếu sổ nợ. Mỗi phiếu có con dấu của nơi đỗ xe hoặc trạm bơm.
Sy Kramer đi vùng núi Adirondacks bang Niu Oóc là điều đã rõ ràng. Nhờ một bản đồ đường sá, Hawes vạch con đường Kramer đã đi. Thành phố cuối cùng hắn dừng lại đổ xăng, ngày 1 tháng chín là Gloversville. Từ đó phía bắc là núi. Hắn có thế đến bất cứ chỗ nào ở Adirondacks. Hôm ấy hắn không ký phiếu nào khác nữa. Hawes vẻ một vòng tròn quanh Gloversville và lại nghiên cứu hóa đơn.
Ngày 8 tháng chín, một tuần sau đó. Kramer đổ hai mươi lít xăng và một lít dầu vào xe trong một vùng gọi là Griffins. Những phiếu khác trong ngày 8 tháng chín lần lượt dọc theo đường về thành phố Griffins là chặng đỗ xe đầu tiên trên đường về. Thành phố thứ nhất phía Bắc Griffins gọi là Bakers Mills. Như vậy cho rằng Kramer dừng lại vùng núi nào đó giữa Griffins và Bakers Mills là có lý. Hawes vẽ một vòng tròn giữa hai thành phố nhỏ này, rồi anh nghĩ. Dĩ nhiên anh có thể nhầm nhưng thành phố Gloversville cách Griffins năm mươi cây số. Kramer đổ xăng đầy ở Gloversville. Dựa vào mức tiêu thụ xăng của chiếc xe và khoảng cách, có thể cho rằng Griffins là chặng cuối cùng của Kramer trước khi đi vào núi.
Dù sao, một điều đã chắc chắn: Kramer là một kẻ nói dối hay là kẻ đi săn trộm. Hắn nói với Nancy O’Hara đã bắn được một con nai. Mà việc săn nai trong vùng núi Adirondacks bị cấm cho đến 25 tháng mười.
- A lô, Geanne?
- Ai đấy?
- Lucy Mencken ở đầu máy.
- A, Lucy, sức khỏe thế nào? Tôi vừa nghĩ đến chị xong
- Đúng thế à?
- Vâng, tôi định điện thoại cho chị hỏi mua món ớt nhồi thịt ở đâu. Món ăn bữa trưa hôm nọ ấy.
- Nhớ rồi. Chị thích món ăn đó?
- Bạn thân mến, thật tuyệt vời.
- Chị dễ mến lắm. Tôi sẽ bảo đưa lại cho chị hay là thế này... Tôi điện để hỏi chị chiều nay cùng bọn trẻ đến dầm mình ở bể bơi được không.
Trời nóng quá thể.
- Khó chịu thật đấy. Nhưng tôi không biết, Lucy à. Frank về sớm và...
- Nói với anh ấy cùng đến. Charles cũng có ở nhà.
- Nào, đến đi.
- Vào mấy giờ?
- Muốn lúc nào cũng được. Đến ăn trưa luôn.
- Đồng ý. Cám ơn.
- Không có gì. Tôi hân hoan lắm. Chốc nữa gặp lại.
Máy ghi âm quay, quay không mệt mỏi trong ngôi nhà nhỏ mang danh của Công ty điện thoại. Arthur theo dõi những cú gọi, khóc lên vì buồn. Anh có hàng tá tạp chí, đọc từ đầu đến cuối trong lúc Lucy Mencken chuyện trò, lải nhải. Cho đến lúc đó, chưa có điều gì đáng ngại.
Nhưng điện thoại của Lucy Mencken không dừng lại.
Điện thoại của Teddy Carella, ngược lại, không bao giờ rung chuông. Chị câm điếc từ lúc sinh ra, may mắn nhất của chị là có một người chồng như Steve Carella. Chị không mệt mỏi nhìn anh, “nghe anh”, yêu anh.
Buổi tối mồng 8 tháng bảy, sáu bữa ăn tối, hai vợ chồng ngồi trước màn hình ti vi. Teddy đọc nội dung trên môi những người diễn. Chị bỗng liếc nhìn chồng, nhận thấy anh đang rất xa cách chị, xa cách ti vi, ở đâu đó trên mây. Chị mỉm cười. Khi cười, gương mặt chị rạng rỡ. Nước da sáng sủa, đôi mắt và mái tóc đen, bận chiếc váy mỏng và nịt vú, Teddy Carella trông thật ưa nhìn. Chị nhảy dậy phục xuống chân chồng ra hiệu có ý nghĩa chỉ vào màn hình.
- Sao? Carella nói - Đúng, đúng, hay lắm. Chương trình rất tốt. Teddy nghiêng đầu, bắt chước chồng và chau mày, nhìn thẳng vào mắt chồng.
- Được - anh thú nhận - Anh đang nghĩ về công việc.
Teddy múa môi trong im lặng rồi dùng ngón tay chỉ vào mình.
- Nếu em muốn, anh sẽ kể lại với em.
Chị gật mạnh đầu.
- Thế này, Hawes cùng làm việc với anh Teddy nhăn mặt.
- Không, em nhầm. Anh ấy tiến bộ, cuối cùng sẽ hoàn toàn tốt. Trở lại vấn đề Kramer, anh đã kể với em vụ giết người, chuyển khoản ở nhà băng, các nạn nhân của Kramer. Các anh chưa biết ai cung cấp cho hắn mỗi tháng một nghìn một trăm đô la và đối với món lớn anh đoán chắc là của Lucy Mencken. Nhưng có hai ba chi tiết làm anh phân vân. Trước hết, Kramer giấu tài liệu gây hại ở đâu? Những bản chụp bức thư tố cáo về con chuột, những bức ảnh khiêu dâm của Lucy và cái gì đó hắn dùng tống tiền người thứ ba. Các anh đã rà soát kỹ ngôi nhà của hắn. Chẳng có gì nhân tiện em phải gặp cô gái chung sống với hắn. Đây mới là một người đàn bà.
Teddy nhíu lông mày.
- Cô gái đẹp, rất đẹp. Anh nghĩ phải trở lại đó tìm tài liệu nữa. Có lẽ hắn giữ giấy tờ trong phòng ngủ, em không tin ư?
Chị lắc mạnh đầu và nhếch một lông mày chế giễu.
- Không, nghiêm chỉnh mà nói - anh bối rối - Em có nghĩ về một chiếc hòm để ở nhà băng không?
Teddy ra hiệu có.
- Anh đi khắp các nhà băng trong thành phố. Không có hòm nào ghi tên Sy hay Seynour Kramer, hoặc chữ cái đầu S.K nếu hắn lấy tên giả.
Thế thì Kramer dấu tài liệu ở đâu?
- Teddy ra hiệu liếm một chiếc phong bì tưởng tượng.
- Một hộp thư ở bưu điện? Cũng có thế. Các anh đã hỏi trạm bưu điện. Ngày mai anh sẽ đi xem nhưng không tin tưởng lắm. Không, các anh chưa tìm được chìa khóa, chưa nắm chắc được xuất xứ.
Anh hôn đầu mũi chị nhưng khi chị muốn ôm lấy anh, anh nhẹ nhàng đẩy chị ra - Chị nhìn anh thầm hỏi.
- Có vấn đề khác anh đang thắc mắc. Những con số, số tiền! Con số hợp lý độc nhất là mười lăm nghìn đô la. Tại sao Kramer đòi hai mươi mốt nghìn đô la? Em không thấy lạ lùng sao? Hai mươi nghìn thì được, nhưng hai mươi mốt nghìn! Lại còn chín nghìn đô la? Có thể đòi mười nghìn, bình thường là thế... nếu muốn. Không hiểu nổi. Anh nghĩ mọi người đều thích con số tròn.
Teddy giơ tay viết lên không. Carella nhìn một lúc thấy chị làm phép cộng.
- Đúng thế. Hai mươi mốt và chín là ba mươi. Và ba mươi nghìn đô la thì được. Em nghĩ hắn đòi hỏi số tiền làm hai lần?
Chị xác nhận.
- Nhưng còn lần nộp tiền thứ ba? Và tại sao lần đầu và lần thứ hai không phải là số tròn? Anh chắc chắn nếu tìm được chỗ giấu tài liệu của Kramer, các anh sẽ biết rõ hơn về những con số kỳ lạ này. Đó là những món tiền quan trọng. Trong lúc này các anh đi vào từng chi tiết nhưng chưa có một ý kiến nào, chưa có điều nghi ngờ nhỏ nào về nạn nhân chủ yếu, người có lý do để giết Kramer. Lucy Mencken rất có thể gây ra án mạng này. Bà ta chạy khắp nơi như một người điên để tìm lại những bức ảnh thời trẻ.
Một ngày nắng đẹp, không nóng lắm trong tháng bảy. Lái chiếc xe Ford tháo mui, Hawes đi về hướng bắc sau khi ra khỏi biên giới bang. Gió thổi tung mái tóc hung, ánh nắng chiếu trên vai, Hawes cảm thấy gần như đi nghỉ. Có một lúc anh quên đi lý do lên phương Bắc, đến vùng núi Adirondacks. Anh nhớ lại nhiệm vụ khi đi qua nhà tù trong vùng ẩn mình trên bờ vực gần sông, gần như lẫn vào đá xám. Anh lơ đãng nhìn trại giam, chắc rằng một ngày không xa những bức tượng này là một phần của cuộc đời anh, chỉ biết rõ còn rất lâu, sau khi vụ Kramer đã được giải quyết.