- 9 -
Căn nhà săn bắn ở Kukabonga phản chiếu trong nước mặt hồ và những ngọn núi xanh là tấm màn hậu. Dưới nền trời xanh căn nhà bằng những thanh gỗ tròn có vẻ là một phần của phong cảnh và mọc lên ở đây một mình. Những bậc thang gỗ từ mép nước lên đến cổng, phần trên để ngỏ. Hawes mệt mỏi bước theo các bậc thang. Anh đã đến hàng nửa tá những căn nhà và điểm hẹn săn bắn rải rác trong núi. Không người chủ nào nhớ đến một người là Sy Kramer. Phần đông họ nói những người đi săn chỉ đến vào cuối tháng mười thời kỳ mở cửa rừng cho mùa săn nai. Tháng chín không đúng vụ. Một trong đó thú nhận vào tháng chín, nhà cho thuê của họ đầy những người họ gọi là “gian dối”, những người kinh doanh đến với người tình và về kể lại cho vợ nghe là họ đi săn những con thú lớn.
- Xin chào! Phía trên những bậc thang có tiếng người.
Hawes ngẩng mặt nhìn, trả lời:
- A, xin chào.
Một người đàn ông hiện ra nửa người trên cánh cửa vỡ, cao và gầy, khuôn mặt nâu như của một quân trinh thám Ấn Độ, đôi mắt xanh sắc sảo. Chiếc áo đan nịt thân màu trắng làm nổi cộm những bắp thịt cứng rắn. Ông hút ống điếu. Giọng nói nhẹ nhàng, uể oải tương phản lạ lùng với dáng điệu thô kệch.
- Hoan nghênh anh đến Kukabonga, ông nói - Tôi là Ferry Fielding.
- Cotton Hawes, ông có khỏe không?
Fielding mở cửa dưới, bước ra bậc thang cuối cùng giơ thẳng tay, một bàn tay sần sùi, đen sạm.
- Rất vui được biết ông - Ông khẳng định và hỏi sau khi nhìn lên chờm tóc trắng: Bị sét đánh à?
- Không, một nhát dao. Tóc mọc lại trên vết sẹo trắng ra đấy.
- Ở đây có một người bị sét, cũng hình thành một chờm tóc bạc như vậy. Nhát dao do đâu vậy?
- Tôi là cảnh sát.
Hawes cho tay vào túi rút thẻ nhưng Fielding ngăn lại.
- Không cần. Tôi đã nhìn thấy súng của anh dưới cánh tay.
- Chà, một người quan sát tinh như ông ở chỗ chúng tôi cần lắm đấy! Mời ông đến thăm chúng tôi.
- Tôi thích núi rừng. Ông săn lùng ai, Ô. Hawes?
- Một con ma.
- Ông sẽ không may mắn tìm thấy ở đây. Nhưng mời ông vào đi. Tôi đang khát và không thích uống một mình. Ít nhất là ông không kiêng chứ?
- Không hề.
Một lò sưởi lớn xây bằng đá chiếm hết một bức tường của gian phòng chung. Chiếc thang gỗ thẳng đứng dẫn lên những căn phòng phía trên. Gian phòng có bốn cánh cửa, một chiếc mở thông ra bếp.
- Uống gì đây? - Fielding hỏi
- Uýtky nguyên chất.
- Hoan hô. Không gì hơn uýtky nguyên chất. Chắc ông cũng thích cà phê đặc và đàn bà yếu chứ, đúng không?
- Rất đúng - Hawes trả lời vừa cười. Này, ông Fielding hiện nay ông là chủ nhân ở đây?
- Vâng.
- Thế thì tôi đến đây chẳng được việc gì rồi.
Fielding đưa cốc cho Hawes và hỏi:
- Ông muốn nói gì?
- Tôi không biết đây là nhà riêng. Tôi nghĩ ông có nhận người trọ.
- Tôi nhận đấy chứ. Năm người mỗi lần. Tôi kiếm sống bằng cách đó.
- Bây giờ không có ai à?
- Không. Tuần này tôi chỉ một mình, rất sung sướng được gặp ông.
- Ông mở cửa suốt năm.
- Suốt năm. Chúc sức khỏe ông.
- Chúc sức khỏe ông.
Họ nâng cốc và cùng uống.
- Năm ngoái, đầu tháng chín ông mở cửa đấy chứ?
- Vâng. Đủ các phòng.
Hawes đặt cốc rượu của mình xuống
- Tình cờ ông có người khách nào tên là Sy Kramer không?
- Có.
- Ông ta đi săn à?
- Ngày nào cũng đi. Mang về đủ loại thú săn được.
- Những con nai?
- Không. Mùa săn nai vào tháng mười. Ông ta chỉ bắn quạ, cầy cáo.
- Ông ta đến một mình ư?
- Vâng. Đôi khi tôi có hai ba người khách cùng đến hoặc cả toán năm người thuê cả căn nhà. Tôi có một căn phía sau cho riêng tôi.
- Như vậy là Kramer chỉ đến đây một mình.
- Tất cả. Tuần lễ ấy họ đều đến đây một mình, mỗi người một nơi. Hiếm có khi như vậy nhưng đúng thế. Trong cả năm người không có đến hai người quen biết nhau trước khi đến đây.
- Ông có năm người ở trọ khi Kramer ở đây?
- Vâng. Tất cả từ thành phố đến. À, chờ tí. Có một người đến vào ngày thứ tư và đi trước những người kia. Một tay thiện xạ, tên là Phil Kettering. Ông ta bực mình buộc phải ra đi. Ngày cuối cùng, ông xuống rất sớm, trả tiền, cho hành ký lên xe và làm một vòng quanh rừng. Một tay đi săn giỏi.
- Còn những người khác?
- Kramer thì trung bình. Ba người kia...
Fielding ngước nhìn trời thở dài.
- Kém à?
- Những người chơi bời cho vui. Vừa đúng chỉ biết lên đạn!
- Họ còn trẻ?
- Hai còn trẻ. Để tôi nhớ lại tên. Có một anh tên buồn cười lắm, một tên nước ngoài. Jose? Không Joaquim! Đúng Joaquim Miller.
- Đó là anh trẻ nhất ư?
- Khoảng ba mươi tuổi. Có vợ, kỹ sư điện thì phải. Vợ với mẹ đi California. Anh ta không hòa thuận với mẹ vợ nên không đi cùng mà đến đây. Tôi không nghĩ là anh thích săn bắn. Những gì anh có được là bị cảm lạnh. Anh ta ở lại thành phố thì hơn.
- Những người kia?
- Có một người khoảng bốn mươi, tương đối thoải mái. Hội viên một cơ sở quảng cáo. Tôi hình dung vợ chồng ông ta không phù hợp với nhau và có lẽ phải ly dị. Ông ta đến đấy để thử xa nhau. Nhưng đó là cảm giác của tôi thôi.
- Ông ta tên gì?
- Frank... Để xem... Frank Ruther. Đúng vậy.
- Còn người thứ năm?
- Là một ông gì, sáu mươi, sáu mươi lăm tuổi. Loại người mỏi mệt vì công việc. Tôi có cảm tưởng việc gì ông cũng thử, từ trượt tuyết đến chơi cầu nước. Đúng tuần lễ đi săn của ông ta là một tuần lễ tệ hại.
- Sao vậy?
- Ồ, Không có gì nghiêm trọng nhưng Kettering hình như bực bội vì câu chuyện của những kẻ mới tập săn bắn. Ông này làm bạn với Kramer vì dù sao Kramer cũng có biết. Những người kia... Ô, họ nhắm không tồi nhưng không phải ai cũng bắn giỏi. Chỉ cần bắn được là thành thợ săn ư? Những người ấy không phải là dân đi săn, thế thôi.
- Họ có làm phiền gì không? Có đánh nhau, cãi nhau gì không?
- Thực ra có một cuộc cãi nhau. Kramer chửi mắng một người.
- Ai vậy? Hawes kêu lên, đứng ngay dậy.
- Frank Ruther. Người làm quảng cáo.
- Cãi nhau về vấn đề gì?
- Về một món ăn Kramer thích và đang kể dài dòng. Rutter đề nghị nói về chuyện khác đi vì nghe nói đến món ăn ấy ông ta phát ốm. Chúng tôi đang cùng ăn tối mà. Kramer nói nhiều về món đó. Ruther có vẻ phát ốm thật, đứng dậy kêu lêu: “Anh không câm mồm được à?”. Cũng phải nói ông ta đang gặp chuyện không hay, việc ly dị hay điều gì khác không rõ.
- Rồi họ đánh nhau?
- Không. Kramer nói với Ruther cút đi. Ruther ra khỏi phòng ăn.
- Những người khác đứng về phía nào?
- Cũng buồn cười. Tôi đã nói với ông, Kettering và Kramer kết bạn với nhau về chuyện trò săn bắn. Việc cãi cọ về món ăn xảy ra hôm trước ngày Kettering ra đi. Ông ta gây gổ với Kramer, bảo đáng lẽ phải im đi vì câu chuyện rõ ràng làm cho Ruther đau tim. Kramer lúc ấy cũng bảo ông cút đi. Kettering đứng dậy tuyên bố? “Anh có dám ra ngoài nhắc lại câu đó không, Sy?” Những người khác - Miller và ông già can ngăn, cuối cùng làm Kettering bình tĩnh lại được.
- Ông già tên gì?
- Murphy. John Murphy.
- Dân thành phố à?
- Vâng... Hay ở ngoại ô. Cũng thế cả.
- Trở lại cuộc cãi cọ giữa Kramer và Kettering. Kettering có thực sự nổi giận không?
- Giận dữ lắm, kéo dài mãi đến hôm sau. Thậm chí khi ra đi không chào từ biệt Kramer.
- Nhưng có chào những người khác chứ?
- Vâng. Ông ta cho hành lý lên xe, đến phía hồ, bảo làm một vòng cuối cùng trước khi lên đường. Ông ta ăn sáng rất sớm. Những người khác đi sau đó một giờ.
- Đi cùng Kramer?
- Không, ông này đi một mình vào rừng, càu nhàu. Người ta thấy ông rất giận Kettering và cảm thấy mọi người chống lại mình. Rút cuộc Miller và Murphy cùng đi với Ruther và Kramer đi một mình.
- Trở lại nói về Kettering. Ông thấy ông này có dọa Kramer không?
- Ông muốn nói... dọa giết à?
- Vâng.
- Ông nghĩ thế ư? Không! Sao vậy?
- Ông thấy cơn giận dữ có sâu sắc đến mức kéo dài đến bây giờ không?
- Tôi chẳng rõ. Điều chắc chắn là ông ta nổi khùng lên. Nếu Kramer cùng ra đi một lần, thì ông đã cho một trận đòn rồi.
- Có đến mức giết Kramer không?
Fielding là một thợ săn giỏi vì ông ta thích giết. Tôi phản đối trạng thái ấy nhưng điều đó làm ông trở thành thiện xạ... Sao vậy? Kramer bị giết à?
- Vâng. Ngày 26 tháng sáu.
- Thế ông tưởng Kettering chờ suốt thời gian ấy để thanh toán một cuộc cãi nhau từ tháng chín?
- Tôi không biết, ông bảo Kettering là thợ săn. Chính những người ấy rất kiên nhẫn, đúng không?
- Kettering kiên trì lắm, tôi công nhận. Kramer bị giết như thế nào?
- Một phát súng bắn từ chiếc xe ô tô.
- Hừm. Kettering bắn vào loại siêu. Thực tình tôi không biết nói với ông thế nào.
- Tôi cũng vậy, Hawes nói vừa đứng dậy. Xin cám ơn về rượu uýt-ky, ông Fielding. Và cám ơn về cuộc nói chuyện của ông. Tôi nghĩ nhờ ông, chúng tôi sẽ tiến một bước dài.
- Không có gì. Bây giờ ông đi đâu?
- Tôi về thành phố. Chúng tôi sẽ hỏi bốn người cùng ở đây lúc đó với Kramer. Sẽ tranh thủ được thời gian nếu ông có thế cho tôi địa chỉ của họ?
- Tôi có phiếu ghi lúc họ đến. Không cần là thám tử cũng đoán được ông sẽ gặp ai đầu tiên.
- Ông nghĩ sao?
- Ma quỷ. Nếu tôi là Phil Kettering, tôi bắt đầu lo lắng về tình trạng ngoại phạm!