← Quay lại trang sách

- 11 -

Ngôi nhà của John Murphy ở giữa một vùng đồi có cây cối. Ông ta không là triệu phú nhưng thích chỗ này hơn là trong một khu mới ở Sand’s Pit. Ở đây có câu lạc bộ ten nít, đánh gôn, đua thuyền và John Murphy là hội viên của tất cả những câu lạc bộ thể thao ấy chắc vì chẳng có việc gì làm. Có lẽ vì thần kinh dễ bị xúc động nên không thể cầm một cốc rượu bổ trong tay mà không run. Cũng có khả năng tính chất thần kinh này do cuộc thẩm vấn ông đang chịu đựng.

Ngồi trước mặt ông, Steve Carella nhận thấy đôi tay run rẩy của ông già và tự hỏi ông có thể bắn vào con bò trên đường hẻm không. Carella mở sổ ra để trên đầu gối, dự định ghi thật chi tiết. Nhiều người bối rối khi thấy người ta ghi chép. Carella đã thấy có người bất động, câm lặng và sững sờ thấy bút chì chạy trên giấy. John Murphy chứng tỏ quá căng thẳng nhưng Steve không biết đó là trạng thái bình thường vốn có hay do sự có mặt của một cảnh sát. Anh hỏi:

- Ông sống ở đây với gia đình chứ?

- Vâng. Đúng vậy. Vâng.

- Ông nghỉ hưu bao lâu rồi, thưa ông Murphy?

- Tháng vừa rồi thì được mười một năm. Tôi nghỉ năm năm mươi tuổi. Tôi đã sáu mươi mốt rồi.

- Ông dùng thì giờ vào việc gì?

- Ồ, tôi nhiều việc lắm, vâng. Chơi gôn, đi câu, đi săn, lái xe giỏi. Tôi có chiếc xe đua, tham gia hai cuộc đua. Cuộc đầu tôi về thứ tư, cuộc sau về thứ hai.

- Thực vậy, ông lái xe giỏi đấy. Săn bắn có giỏi không?

- Đáng sợ. Tôi không chắc tay. Đau dạ dày, thần kinh, ông biết không. Ông giơ tay nói thêm, ông nhìn xem này.

- Hừm, thưa ông Murphy, ông có thể nói cho biết về cuộc đi săn ông đi mùa thu vừa rồi? ở Kukabonga, vùng núi Adirondacks?

- Được chứ.

Murphy kể lại còn Carella ghi chép. Ông nói chuyện về cuộc cãi cọ giữa Kettering và Kramer, tỏ rõ có trí nhớ đáng ngạc nhiên, ông nhớ hết tên, những chi tiết nhỏ về quần áo và nhại đúng giọng nói những người đi săn kia. Chuyện ông kể đúng hoàn toàn với những điều ông Fielding nói. Và khi Carella đối chiếu với ghi chép của Hawes, họ nhận thấy Frank Ruther cũng nói như vậy.

- Từ sau buổi sáng ấy, ông có gặp lại Kettering không?

- Không.

- Từ đó ông có trở lại đi săn nữa không?

- Không.

- Ông có những khẩu súng gì, Ô. Murphy?

- Tôi có ba khẩu. Một súng ngắn, một khẩu 22 và một khẩu súng bắn thú to.

- Khẩu sau này nhãn hiệu gì?

- Khẩu Savage ba trăm.

- Tôi xem được không?

- Để làm gì?

- Tôi muốn xem. Và mang nó đi.

- Thế đấy! Vì lý do gì?

- Đưa vào phòng nghiên cứu đường đạn.

- Nhưng vì sao?

- Sy Kramer bị chắn chết vì một khẩu Savage ba trăm.

- Tôi đã đọc thấy trong báo. Vì thế mà ông đến đây?

- Đúng vậy.

- Ông nghĩ tôi đã giết Kramer?

- Tôi không nói thế, Ô. Murphy.

- Tôi không thể bắn một con voi cách mười bước chân. Ông hình dung, tôi có thể giết chết Kramer trong một đêm mưa, trên một chiếc xe đang chạy ư?

- Tôi không nói gì tương tự thế. Nhưng nếu không trở ngại gì, tôi cũng muốn đưa khẩu súng của ông cho phòng nghiên cứu xem xét.

- Ông không chỉ xem nòng súng mà nhận xét người ta có vừa bắn mới đây không à?

- Nói chung chúng tôi muốn được chính xác hơn, Ô. Murphy. Chúng tôi muốn so sánh viên đạn bắn hạ Kramer với một viên đạn do súng ông bắn ra.

- Được thôi - Murphy nuối tiếc lẩm bẩm.

- Tôi ghi biên nhận cho ông. Ông cứ tin sẽ được trả lại trong tình trạng tốt thôi.

- Tình trạng tốt! Không đủ đâu! Súng của tôi ở tình trạng hoàn hảo!

- Chúng tôi không làm hư hỏng đâu.

- Được, để tôi đi lấy - Murphy nói và đứng dậy.

Carella đi theo vào trong nhà. Murphy lấy khẩu súng, ngoảnh lại nói với anh thanh tra:

- Một khẩu súng rất tốt.

- Đúng vậy - Carella trả lời.

- Người ta có thể hạ một con voi với khẩu này, Murphy lại nói và đưa nòng súng vào người anh thanh tra.

- Hừm, a... Ông không đưa ra hướng khác được ư?

- Sao vậy?

- Người ta dạy cho tôi không bao giờ chĩa súng vào người khác nếu không muốn giết họ.

Gian phòng bỗng im lặng nặng nề. Murphy nhìn thẳng vào Carella, ngón tay để ở cò súng. Bàn tay ông run rẩy.

- Ô. Murphy, đề nghị ông...

- Dù sao ông không nghĩ là tôi bắn vào ông chứ, ông thanh tra?

- Không, nhưng...

- Tôi muốn nói, dù khẩu súng này là vũ khí đã gây án mạng, ông nghĩ tôi lại dại dột hạ ông tại đây? ở nhà tôi à?

- Nếu ông không có ý định bắn tôi - Carella trả lời rõ ràng, ông quay súng ngay đi.

- Ô. Carella, cuối cùng Murphy kêu lên vừa cười, tôi nghĩ đã làm ông sợ! Khẩu súng không nạp đạn. Ông cầm lấy. Vả lại nó không phải là vũ khí gây án mạng.

- Tôi sung sướng được nghe nói thế. Ông có thể cho mấy viên đạn để chúng tôi thử không?

- Được chứ? Tôi sẵn sàng có những băng đạn. Ông bằng lòng không?

- Nếu vậy rất tốt.

Murphy rút trong ngăn kéo, đưa ra một băng đạn.

- Tôi có bàn bi-a ở phòng bên - ông nói - ông có chơi bi-a không?

- Có.

- Chúng ta làm một ván?

- Không, cám ơn.

- Ông có lý. Tôi như chơi một chân. Tay của tôi, ông biết không... Tay không vững.

Carella nhớ đến ngón tay ông run dưới cò súng...

Cotton Hawes không biết mình bị theo dõi.

Tối hôm ấy khi rời nhà Joaquim Miller anh mới nhận thấy có người đang đi theo anh.

Lúc ra khỏi văn phòng Ruther, anh vội điện thoại cho Miller và chính vợ anh này trả lời Joaquim đang là kỹ sư điện ở Công ty Byrd. Hawes điện cho Miller ở chỗ làm việc, đề nghị tối cho gặp ở nhà. Miller rất đồng tình.

Gia đình Miller ở ngoại ô. Hawes từ quận 87 đi lúc bảy giờ, đến trước nhà Miller lúc tám giờ ba phút. Anh chưa biết mình bị theo dõi từ cổng quận 87 cho đến tận đây. Ngôi nhà ở trên con đường nhiều cây cối, trước mặt công viên, trong một khu lịch sự. Anh nghĩ Miller chọn chỗ này để ở ngay đầu xí nghiệp của Công ty. Và nhìn căn nhà sang trọng, anh đoán Joaquim Miller sống đầy đủ.

Miller đã cho biết địa chỉ qua điện thoại.

Hawes đi qua tiền sảnh ngôi nhà, lại thang máy lên tầng nằm. Chị vợ Miller mở cửa cho anh. Một cô gái da nâu đẹp, mắt xanh nhưng Hawes có nguyên tắc là không phải lòng những người đàn bà có chồng.

- Thanh tra Hawes phải không ạ. - Chị hỏi ngay.

- Vâng.

- Có việc gì không bình thường à?

- Chị đừng lo. Chúng tôi chỉ tìm một người chồng chị có quen biết. Chúng tôi nghĩ anh có thể giúp được chúng tôi.

- Không liên quan gì đến Joaquim chứ?

- Không chị ạ.

- Xin mời ông vào vậy.

Chị ta mở rộng cửa và Hawes có cảm tưởng nếu Joaquim có vấn đề, chị sẽ đóng ngay cửa trước mũi anh và bắn ra một tràng liên thanh. Chị vợ Miller cảnh giác đưa Hawes vào phòng khách chỗ Joaquim Miller đang xem ti vi. Chị báo tin:

- Ông thanh tra Hawes đến.

Miller đứng dậy giơ tay. Một người đàn ông mảnh dẻ, ở tuổi ba mươi, mặt hẹp, tóc bàn chải. Anh có cái nhìn hòa nhã, thông minh, nắm tay thẳng thắn, thân mật.

- Rất hân hạnh - anh nói - Ông tìm thấy chưa?

- Chưa.

- Họ tìm một người tên là Phil Kettering, anh giải thích cho vợ. Ô. Hawes đã nói qua với vợ anh ở điện thoại.

Chị Miller cúi đầu, không rời mắt khỏi Hawes.

- Mời ông ngồi, Ô. Hawes - Miller lại nói - Ông uống chút gì chứ?

- Không, xin cám ơn.

- Ông muốn biết gì nào?

- Tất cả những gì anh có thể nói về Kettering và Sy Kramer.

Miller bắt đầu kể và Hawes ghi, cũng cùng câu chuyện của Fielding, Ruther và Murphy đã nói với Carella.

- Từ ngày đó anh có gặp lại Kettering không?

- Không.

- Anh có khẩu súng nào không, anh Miller?

- Không.

- Không à? Anh đã đi săn ở...

- Tôi thuê một khẩu súng. Ô. Hawes. Tôi không phải là một người đi săn thực thụ, ông hiểu cho. Vợ tôi, Peg đi California thăm mẹ. Tôi không hòa hợp với mẹ vợ; bà phản đối việc chúng tôi cưới nhau.

- Mẹ tôi nghĩ Joaquim không làm được việc gì nên! Nhưng anh ấy làm ăn tốt!

- Peg, xin em!

- Không đúng ư? Anh ấy kiếm sống khá lắm, Ô. Hawes. Với đất đai và thu nhập, chúng tôi để dành được khá tiền.

- Peg, anh bảo...

- Đất đai nào? - Hawes hỏi - Chị muốn nói gì?

Miler thở dài.

- Tôi đầu cơ một ít. Mua đất và bán lại. Với những mảnh đất ấy, lãi được khá.

- Anh kiếm được bao nhiêu trong việc đầu cơ ấy?

- Khoảng ba mươi nghìn đô la, chị vợ cho biết.

- Peg...

- Sao lại phải giấu giếm? Chúng tôi để dành lại, sẽ xây dựng mệt ngôi nhà, và...

- Thôi đủ rồi! Em im đi!

Chị Miller im lặng, phật ý. Hawes hắng giọng.

- Anh làm việc gì ở công ty Byrd, Miller?

- Tôi là kỹ sư điện tử.

- Tôi biết, nhưng lúc này đang làm gì?

- Miller mỉm cười thỏa mãn, như nhóm của anh vừa đạt được mục đích.

- Dù muốn tôi cũng không trả lời ông được.

- Sao vậy?

- Bí mật nghề nghiệp.

- Tôi hiểu. Được rồi. Xin lỗi vì phải hỏi lại. Anh không có khẩu súng nào à, đúng không?

- Đúng thế.

- Lúc đi săn, anh đã thuê khẩu súng loại nào?

- Một khẩu hai mươi hai.

- Anh có nhớ nhãn hiệu khẩu súng của Kettering không?

- Tôi không thạo lắm nhưng đấy là một khẩu súng lớn, khỏe, tên cũng thế. Một cái tên gợi lên thú rừng lớn.

- Một khẩu Savage à?

- Vâng. Đúng đấy. Kettering có một khẩu Savage.

Ra ngoài hè đường, Hawes ngẩng lên nhìn ngôi nhà, thấy Miller đứng sau cửa sổ quan sát anh. Thấy bị bắt gặp, anh vội tránh ngay. Hawes thở ra, đi lại xe. Chính lúc đó anh thấy người kia. Người đàn ông vội ẩn vào cây nhưng không kịp. Hawes đã thấy, thong thả lại xe mình, thong thả ở cửa, khởi động máy và chờ. Người kia không ra khỏi cây. Hawes chuyển tốc độ, cho xe đi từ từ. Qua gương ngắm, anh thấy người đàn ông chạy ra chui vào chiếc xe đang đỗ. Đấy là một chiếc Chevrolet nhưng anh thanh tra không nhận được gì khác. Trời tối làm anh không nhìn rõ biển xe, chỉ nghe tiếng máy rú lên phía sau anh.

Anh cho xe chạy từ từ. Người đi theo không biết anh đã nhận ra sự có mặt của mình. Và anh thanh tra không để anh ta thoát hoặc mất hút. Hawes thực hiện một loạt đổi hướng đi để loại bỏ mọi nghi ngờ. Người trên xe Chevrolet vẫn đi theo anh và Hawes tự hỏi vì sao và không biết là người nào vậy.

Anh bỗng tăng tốc độ, tiến lên và dừng đột ngột bên hè đường. Anh nhảy lên hè, đi vào một hẻm tối. Phía trên đường, chiếc Chevrolet hãm phanh và cũng dừng lại. Người đàn ông xuống xe, nhìn phải trái và bước tới đường hẻm.

Những cây to xòe tán làm hè đường tối om. Hawes nghe tiếng chân người đàn ông bước tới nhưng không thấy rõ. Anh ta nghĩ Hawes vào trong một ngôi nhà, dừng lại ở từng cổng và tìm cách nhìn vào trong.

Tiếng chân bước vang lên trong tĩnh lặng ban đêm. Hawes chờ. Tiếng chân lại gần... Gần hơn, gần hơn nữa...

Hawes giơ cánh tay, nắm lấy người kia, xoay hẳn lại. Phản ứng của anh ta làm thanh tra ngạc nhiên. Anh nắm vai người kia và tuy Hawes không non nớt gì, nhưng người kia theo đà kéo và đấm một quả cực kỳ mạnh vào bụng dưới anh thanh tra.

Đau quá, Hawes thả anh ta ra và ngả xuống đường. Người đàn ông bỏ chạy. Hawes vẫn không thấy được mặt anh ta. Nằm dài trên mắt đất, những làn sóng đau đớn lan khắp người, mơ hồ nghe tiếng chiếc xe Chevrolet khởi động máy. Anh bò lại đầu hẻm mong nhìn được số xe. Nhưng trời tối và chiếc xe chạy quá tốc độ.

Hawes không thấy được gì. Sau một lúc lâu, cơn đau mới dịu dần.

Steve Carella thực ra không nghi ngờ John Murphy. Anh không biết nghi ngờ ai nhưng anh biết dù sao kẻ bắn phát súng giết người là một tay bắn súng xuất sắc. Chỉ một viên đạn là đủ, vào giữa mặt. Thoạt xem, kẻ giết Kramer lái nhanh chiếc xe, đột ngột hãm phanh, bỏ tay lái cầm súng ngắm và bắn. Chỉ một lần.

Carella không tin vào khả năng bắn của ông Murphy. Ông già run cả khi ngồi bình tĩnh ở nhà, làm thế nào gây được án mạng!

Anh không hề ngạc nhiên chút nào khi phòng nghiên cứu đạn đạo đưa báo cáo. Khẩu súng của John Murphy không phải khẩu đã bắn phát súng giết người. Không ngạc nhiên nhưng dù sao cũng thất vọng.