- 12 & 13 -
Alice Lossing ở trong thành phố Isola.
Cotton Hawes bận từ sáng đến chiều nhưng cũng đến gặp cô Lossing vào tời 12 tháng sáu; Anh bấm chuông căn nhà 8B.
- Ai đấy? - Một giọng cảnh giác hỏi.
- Cảnh sát - anh trả lời.
- Chờ cho một chút.
Anh nghe tiếng chân bước rồi một cánh cửa nhỏ ở giữa cửa mở ra, một con mắt nhìn qua lỗ.
- Ông bảo ông là ai?
- Cảnh sát. Thanh tra Hawes.
- Ông có giấy tờ chứ?
- Hawes đưa thẻ ra.
- Ông không có huy hiệu?
Hawes giơ huy hiệu. Cô gái nhìn tấm thẻ một lần nữa.
- Ông không giống trong ảnh.
- Đúng tôi đấy. Nếu cô muốn xác nhận, cứ điện về F7 - 0824 hỏi thanh tra Carella. Anh ấy sẽ nói thanh tra Hawes phải đến gặp cô.
- Được. Chắc là đúng. Ông chờ một giây.
Hawes nghe tiếng chốt cửa rít lên, có cảm giác cô ta được bảo vệ trong một pháo đài và tự hỏi vì sao cô gái này nghi ngờ đến vậy.
Khi cửa mở, anh hiểu ra.
Alice Lossing là cô gái đẹp anh chưa từng thấy, nhưng cũng chỉ mới một tuần nay. Anh nghĩ ở địa vị cô anh cũng nép kín trong nhà.
- Mời ông vào. Tôi mong rằng không phải là một trò đùa.
- Sao vậy?
- Tôi có khẩu súng lục và tôi biết sử dụng. Tôi bắn vào người đầu tiên vào nhà tôi mà không được mời. Tôi xin nhắc lại, tôi ngắm bắn trúng lắm.
- Một cô gái đẹp phải biết tự bảo vệ. Nhưng tôi sung sướng đã được mời.
- Được rồi. Ông cho biết ông muốn gì?
- Phil Kettering.
- Sao? Phil Kettering? Anh ấy ở đâu, ông có biết không?
- Chúng tôi không biết gì. Ông ta hình như mất tích.
- Ông nói gì vậy?
- Lần cuối cùng cô gặp ông ấy bao giờ?
- Năm ngoái, vào tháng tám.
- Và từ đó, không có tin tức gì?
- Không. Tôi chẳng cần, nhưng có một vật thuộc về tôi.
- Vật gì vậy?
- Một chiếc nhẫn. Chúng tôi uống với nhau, thấy đổi nhẫn cho nhau cũng hay hay. Tôi đưa nhẫn cho anh ấy. Anh đưa cho tôi một loại nhẫn trang sức bình thường còn nhẫn của tôi rất đẹp. Anh mang vào ngón tay út.
- Cho tôi xem được không?
Cô gái giơ tay. Chiếc nhẫn thường, khắc hai chữ đầu tên P.K, có nét ánh lên gần chữ K.
- Tôi đã đi thử. Người ta bảo giá năm mươi đô la, không hơn. Nhẫn của tôi trị giá đến năm trăm. Nếu ông tìm thấy anh ta, nhờ bảo trả lại chiếc nhẫn cho tôi.
- Cô quen biết ông ta lâu chưa?
- Khoảng bốn tháng. Tôi làm chỗ tiếp tân của một tạp chí. Một hôm Phil mang đến một số phim ảnh và quen biết nhau. Anh mời tôi đi chơi; Tôi nhận lời và anh ấy hẹn gặp vào tuần sau.
- Cô gặp ông ta đều đều chứ?
- Hàng tuần.
- Cho đến ngày ông ta đi săn?
- A, anh ấy đi săn à? Anh không nói gì với tôi cả.
- Không bao giờ anh nói chuyện săn bắn với cô?
- Thỉnh thoảng. Anh báo đã đạt được nhiều giải thưởng trong những cuộc thi bắn. Nói mình là người bắn súng xuất chúng.
- Cô có thấy những giải thưởng ấy không?
- Trong ví anh có một huân chương, giải nhất trong một cuộc thi bắn. Không nói dối đâu.
- Ông ta có tin cho cô khi đi săn về chứ?
- Từ cuối tháng tám đến nay không được một tin tức gì. Tôi đã viết thư cho anh nhiều lần để đòi lại chiếc nhẫn nhưng không có trả lời. Tôi điện đến văn phòng chỗ anh làm việc, cả đến đấy nữa, thấy đóng cửa. Nếu tôi không quên địa chỉ, tôi đã đến nhà.
- Cô đừng nghĩ đến điều ấy nữa. Chúng tôi đến nhà.
- Thế anh ấy đi rồi thật à?
- Thật.
- Đi đâu vậy?
- Chúng tôi không biết.
- Chà, tôi, tôi muốn biết. Chiếc nhẫn của tôi giá đến năm trăm đô la...
-13-Arthur Brown ngán cảnh ngày ngắm nhìn bốn bức tường xám xịt của căn nhà giả danh là của công ty Điện thoại. Anh mệt mỏi cứ phải đưa ống nghe lên tai và bực bội vì những câu chuyện về cuộc sống hiện đại hoàn toàn nhạt nhẽo của Lucy Mencken với bạn bè. Anh không phải là người kiên trì, buồn bã nhớ đến các bạn chiến đấu ở quận 87, những người may mắn đang bám sát những bí mật, báo cáo, thói quen, những kẻ say rượu, gây gổ và mọi tội trạng hấp dẫn. Anh buộc phải ngồi trong một căn nhà chật hẹp, nghe trao đối những câu chuyện thường ngày trong cuộc sống của gia đình bình thường và có vẻ trong sạch.
Khi chuông điện thoại reo, anh thở dài đứng dậy. Gia đình Mencken đã nhấc máy. Brown đưa ông nghe lên tai.
-... Xin chờ một chút, tôi đi xem có bà chủ ở nhà không. Cô hầu phòng nói. Brown đã quen giọng nói của cô. Im lặng một lúc rồi.
- A lô, ai đấy.
- Bà Mencken phải không?
Brown nghe có tiếng động nhẹ như bà Mencken cố nín thở.
- Vâng, cuối cùng bà thở ra nói.
- Chắc bà đã đủ thì giờ suy nghĩ về cú điện thoại của tôi.
- Ai ở đầu máy thế - Lucy hỏi.
- Không cần biết. Tôi đã nói tôi là một bạn thân của Sy Kramer. Tôi biết việc thoả thuận của bà với anh ấy, đã báo với bà bây giờ anh ta chết rồi thì có một số thay đổi. Rõ rồi chứ?
- Vâng, nhưng...
- Bà không muốn tài liệu được đưa lên báo chí chứ?
- Tài liệu nào?
- Đừng chơi trò ranh vặt, bà Mencken. Bà biết rất rõ tôi nói về gì.
- Được rồi.
- Tôi muốn tối nay chúng ta gặp nhau.
- Để làm gì? Ông chỉ cần cho tôi biết tên, tôi sẽ gửi séc cho ông.
- Bà sẽ gửi một anh cảnh sát chứ?
- Không đâu mà.
- Bà đừng chơi trò láu lỉnh với tôi. Tài liệu đang ở chỗ một người bạn. Nếu bà báo cảnh sát, nếu tôi đánh hơi thấy một thôi thì không chỉ một đâu, chúng tôi sẽ gửi tất cả lên báo.
- Tôi hiểu lắm. Nhưng tại sao ông lại muốn chúng ta gặp nhau?
- Để bàn bạc, thoả thuận.
- Nhưng ông nói là tiếp nối Sy Kramer kia mà?
- Tôi muốn trao đổi với bà, muốn biết công việc đến đâu rồi. Tôi không muốn bị đánh lừa.
- Được, được - bà Lucy Mencken thở dài. Ông muốn gặp ở đâu? Brown chuẩn bị bút chì và sổ tay.
- Có một quán rượu ở đường Fildover. Bà biết ở đâu không?
- Trong làng à.
- Đúng. Quán ấy gọi là Gumpy, ở đường Fieldover, gần quảng trường Marsten. Tôi sẽ tìm bà ở đấy.
- Vào lúc mấy giờ?
- Tám giờ.
- Tốt. Nhưng làm sao tôi nhận ra ông?
- Tôi bận bộ quần áo gabađin nâu... cầm trong tay tờ thời báo. Nhưng bà coi chừng. Không có cảnh sát đấy. Nếu tôi thấy có một cảnh sát, cả tập sẽ được gửi ngay lên báo.
- Tôi sẽ đến một mình - Lucy hứa.
- Và đừng quên cuốn sổ séc - Người đàn ông nói thêm và bỏ máy. Cú điện thoại sau là của Lucy Mencken gọi cho chồng ở văn phòng. Bà nói có người bạn cũ đến thành phố muốn gặp bà tối nay. Xem có trở ngại gì không. Charles Mencken là một người dễ tin, là chỗ dựa của một bà vợ trung thành. Ông sẵn sàng đồng ý, thậm chí nói thêm sẽ nhân dịp này đứa các con đi ăn tối ở Câu lạc bộ thành phố. Bà nói với ông những lời âu yếm và bỏ máy.
Arthur Brown điện thoại ngay cho các thanh tra quận 87.
Gumpy là một quán rượu tồi. Khách hàng là lớp người không hề quan tâm đến trang trí, những bức tường nham nhở, ghế thiếu, rác rưởi bẩn. Lớp khách thường xuyên này được tăng cường một số khá đông đến để háo hức ngắm nhìn số trước nhảy múa, ve vãn nhau.
Thanh tra cảnh sát đến Gumpy tối hôm 13 tháng bảy bận một chiếc sơ mi kẻ ô vuông, quần jean xanh thẫm, không tham gia vào vụ Kramer. Carella và Hawes đã trao đổi với nhau nhiều. Hawes có lẽ bị theo dõi, tấn công chính bởi kẻ đã hẹn gặp bà Lucy Mencken. Và nếu Hawes bị theo dõi thì những thanh tra khác cũng có thể bị. Cảnh sát viên được cử đi bắt kẻ tình nghi, không được nhận biết. Họ chọn một người không dính dáng gì đến vụ Kramer, vừa làm xong một cuộc điều tra ở khu vực khác.
Anh này tên là Bob O’Brien, thanh tra cấp hai, người Alien O’Brien vào ngành cảnh sát do tình cờ. Anh nộp đơn thi vào bưu điện, thợ chữa cháy và nhân viên cảnh sát, đậu ở cả ba kỳ thi. Cảnh sát gọi đầu tiên và như vậy O’Brien vào lực lượng bảo đảm an ninh.
Anh cao một mét tám mươi lăm, nặng một trăm linh ba kilô. Khi anh đánh ai, người đó thường bị sái quai hàm. Nếu sức mạnh quả đấm không đủ, anh biết sử dụng lợi thế của khẩu P 38.
Trong thực hiện nhiệm vụ, Bob O’Brien đã giết chết bảy tên. Anh không thích giết người, ốm lên vì việc đó nhưng hoàn cảnh buộc phải thế.
Tối hôm thứ bảy này, anh có trong đám đông Gumpy. Trong hai mươi phút, anh phải từ chối năm đề nghị bất lương, nhã nhặn từ chối vừa thương hại lớp khách hàng ở đây. Anh khinh nhất những người đến xem.
Bà Lucy Mencken đến lúc tám giờ mười.
Bà mất hết mọi vẻ đẹp, là một người đàn bà bối rối, bị xáo động, ngồi vào một chiếc bàn cách xa, nhìn xung quanh mình. Người bận quần áo màu nâu chưa đến. Bà gọi đồ uống và chờ. O’Brien cũng gọi đồ uống nhưng không đụng đến. Anh chờ đợi.
Đến tám giờ hai mươi lăm phút, người đàn ông bận gabađin nâu bước vào quán, tay cầm một tờ Thời báo. Hắn nhìn quanh phòng, lướt qua chỗ Lucy Mencken rồi dừng lại đó, tới ngồi vào cùng bàn. O’Brien thấy hai người trao đổi ý kiến.
Anh đẩy chiếc ghế ngồi, nhẹ nhàng tiến lại chiếc bàn ấy. Cũng rất êm nhẹ, anh cầm tay áo gabađin giữa ngón cái và ngón trỏ, kéo lại, quay đi và quàng chiếc khóa bất ngờ vào cổ tay người kia.
- Cảnh sát - anh nói đơn giản - Anh đi...
Người đàn ông muốn đứng dậy. vẫn êm nhẹ, anh bình tĩnh vung tay đánh. Khách hàng Gumpy kêu lên inh ỏi.
- Bà về đi, bà Mencken - O’Brien thì thầm - Chúng tôi sẽ giải quyết tên này.
- Xin cám ơn - bà nói. Ông vừa phá hai cuộc sống của tôi.
Người đàn ông bận gabađin nâu tên là Mario Torr. Trong phòng hỏi cung ở quận 87, hắn tuyên bố:
- Việc bắt giữ này trái phép. Tôi không biết các ông kết tội tôi việc gì.
- Chúng tôi biết đấy - Carella nói.
- Thế ư? Ông nói cho nghe nào. Tôi là một công dân lương thiện. Tôi có công việc làm. Đi làm về tôi ghé vào quán rượu, thấy người đàn bà đẹp, tìm cách làm quen thì người ta bắt tôi.
- Người ta có đánh đập tàn nhẫn không, Torr?
- Không, nhưng...
- Thôi, chấm dứt những cái đó đi và trả lời cho nghiêm chỉnh, Meyer can thiệp.
- Nhưng tôi trả lời đây. Bỗng nhiên tay Alien ấy đánh tôi...
- Anh vào làm gì trong quán rượu Gumpy? Meyer hỏi.
- Tôi nói rồi. Vào uống một chén rượu.
- Chiều nay anh điện thoại cho bà Lucy Mencken đúng không.
- Không.
- Tất cả những trao đổi qua điện thoại đều được ghi âm rồi.
- Có lẽ một anh nào khác đấy.
- Những bức ảnh ở đâu?
- Ảnh nào?
- Những ảnh anh dùng để tống tiền bà Lucy Mencken.
- Tôi không hiểu ông nói về việc gì?
- Chính anh đêm nọ theo tôi, đúng chứ? Hawes hỏi.
- Tôi không bao giờ theo dõi ai cả.
- Anh theo tôi và đã đánh tôi. Vì sao vậy?
- Tôi? Tôi đã đánh ông? Ông đừng nói lung tung thế.
- Những bức ảnh ở đâu?
- Tôi chẳng biết gì về một bức ảnh nào hết.
- Anh đã công tác với Kramer?
- Chúng tôi là bạn thân với nhau.
- Anh đã giết hắn để chiếm chỗ?
- Giết anh ta? Chúa ơi, ông buộc cho tôi tội ấy à?
- Anh muốn kết tội gì hơn, Torr. Cho anh chọn lấy.
- Tôi chẳng dính líu gì đến cái chết của Kramer. Tôi xin thề trên mọi cái ông muốn.
- Chúng tôi có thể tìm cho anh những lý do chính đáng, Torr.
- Không có gì.
- Không? thế chọn tội gì? Tống tiền hay giết người?
- Tôi vào đấy để uống một cốc rượu - Torr nói lại.
- Chúng tôi đã ghi âm giọng nói của anh.
- Ông cứ sử dụng nó trước tòa án.
- Theo băng ghi âm, anh nói sẽ bận bộ quần áo gabađin và cầm trong tay tờ Thời báo. Thế nào? Anh ăn bận ra sao? cầm theo gì?
- Việc đó không vững vàng trước toà án.
- Những người phải nộp nhiều tiền là ai?
- Tôi không biết.
- Kramer, gửi vào nhà băng bốn mươi lăm nghìn. Đấy chỉ là một nửa phải không Torr? Tổng số có phải là chín mươi nghìn đô la?
- Bốn mươi lăm nghìn? Như vậy là...
- Vậy là thế nào?
- Không.
- Có phải Lucy Mencken mỗi tháng nộp năm trăm đô la?
- Đấy là tất cả bà ta...?
Torr bỗng im lặng.
- Chờ một chút, Hawes kêu lên.
Mọi người ngoảnh lại nhìn anh.
- Chờ đã. Loại lợn con này thậm chí không biết Lucy Mencken phải nộp bao nhiêu tiền. Tôi đoán chắc nó không biết vì sao bà ta phải nộp tiền. Torr, anh không biết có những bức ảnh chứ?
- Tôi nói rồi, tôi không biết.
- Đồ lợn. Vì vậy anh theo dõi cuộc điều tra của chúng tôi. Anh đi theo tất cả các thanh tra để biết những ai là nạn nhân của Kramer?
- Không, không, tôi...
- Anh theo chúng tôi đến nhà Lucy Mencken rồi điện thoại cho bà để nói anh tiếp nối Kramer. Bà ta sợ quá tưởng anh biết có những bức ảnh mà bà đã gặp nhiều người để tìm. Đối với Kramer, bà biết phải thế nào rồi nhưng anh bảo có sự thay đổi bà chưa rõ anh sẽ đi tới đâu.
- Tôi không hiểu ông nói về việc gì...
- Anh nghĩ thế nào Torr? Anh biết Kramer nắm được một nguồn khai thác giàu có và muốn lợi dụng việc đó. Anh đã chán cảnh lái máy, thu nhập thấp còn Kramer thì đi xe sang trọng. Anh muốn làm một mẻ lớn. Có xe, có súng, anh...
- Không.
- Anh đã giết hắn. Hawes khẳng định.
- Tôi xin thề...
- Anh đã giết hắn - Carella kêu lên.
- Không, lạy Chúa, không, tôi,...
- Anh đã giết hắn, đồ rác rưởi. Meyer thét lên.
- Không. Không! Tôi thề với các ông. Không đúng. Tôi theo dõi các ông, người này rồi người khác. Vâng, tôi cố tiếp nối Kramer ép buộc bà Lucy Mencken, vâng, vâng, nhưng vì Chúa, xin các ông tin tôi. Tôi không giết Kramer. Tôi xin thề. Tôi không giết hắn.
Anh định lấy tiền của bà Lucy Mencken?
- Vâng, vâng.
- Tối hôm nọ, anh đánh tôi?
- Vâng, vâng.
- Kết tội hắn tống tiền bị bắt quả tang
Torr có vẻ sung sướng được giải quyết như thế.