← Quay lại trang sách

Chương 3 Bay cao tuổi học trò

Cuối giờ học, Thiên Vi định cùng Dạ Thảo đi ra cổng chờ nhóm bạn của Duy Phong để theo họ về nhà lấy lại xe đạp. Thế nhưng vừa ra cửa được vài bước thì điện thoại của Thiên Vi reo lên, cô móc điện thoại ra xem, thấy người gọi là ba cô, cô nhíu mày rồi thẳng tay tắt máy.

- Sao vậy? – Dạ Thảo thấy lạ bèn hỏi.

- Không có gì – Thiên Vi lắc đầu rồi giục – Chúng ta đi thôi.

Thế nhưng điện thoại lại tiếp tục reo, Dạ Thảo nhìn Thiên Vi ái ngại, Thiên Vi cắn môi nhìn điện thoại trong tay mình, giống như nhất định gọi đến khi cô nghe máy mới thôi.

- Mình ra trước đây, Vi nghe máy đi, đừng để bác chờ, dù sao cũng là cha con mà.

Dạ Thảo nói xong vẫy tay bỏ đi, Thiên Vi ở lại nửa muốn lên tiếng, nửa lại bị nghẹn lời không nói được. Cô nhìn điện thoại vẫn không ngừng reo một lúc rồi quyết định nghe máy.

- A lô.

- Con gái – Ông Hữu Hùng nhẹ nhàng lên tiếng ở đầu kia điện thoại – Con đã về chưa?

Thiên Vi chỉ khẽ “Ừm” một tiếng chứ không đáp. Ông Hữu Hùng liền nhỏ giọng nói tiếp:

- Buổi trưa, xe buýt đông lắm, để ba đến đón con về rồi cùng đi thăm mẹ con luôn.

- Không cần đâu, con tự đến thăm mẹ được rồi. Con không muốn phiền ba – Cô lạnh nhạt tắt máy, gần như không muốn cho ba cô một lời biện hộ nào cả.

Nói xong cô thở dài, trong lòng thấy buồn vô cùng.

Cô vừa định đi ra cổng thì từ xa đã thấy Thanh Phong chạy tới, ánh mắt của Thanh Phong rõ là đang nhìn cô muốn gọi nhưng lại ngại đang giờ ra về, người đông nên chỉ khẽ chép miệng một cái mà thôi. Thiên Vi cũng lịch sự đứng im chờ Thanh Phong đi đến, dáng vẻ hấp tấp bước vội đến của Thanh Phong khiến Thiên Vi bật cười:

- Tìm mình à?

- Ừm, ra chơi mình có đến lớp tìm nhưng không thấy bạn – Thanh Phong vừa thở vừa nói.

- Tìm mình để làm gì? – Thiên Vi chớp mắt ngơ ngác nhìn Thanh Phong hỏi.

- Mình… – Thanh Phong bị cái chớp mắt cùng ánh nhìn của Thiên Vi làm bối rối – Sáng nay, bạn làm sao vào trường được, mình rất lo cho bạn.

- Thật ra… – Thiên Vi hơi xấu hổ lí nhí nói ra hành vi vi phạm nội quy nhà trường của mình – Mình trèo tường vào.

Thanh Phong bất ngờ khi nghe Thiên Vi thú nhận, cậu tròn mắt nhìn Thiên Vi, cậu không nghĩ một cô gái thân hình mảnh khảnh như Thiên Vi lại dám trèo tường để vào trường. Thấy Thanh Phong có vẻ sốc, Thiên Vi cười gượng nói tiếp:

- Thật ra có người giúp mình leo tường vào.

- Thì ra là vậy – Thanh Phong bật cười – Bạn có đến thăm mẹ luôn không? Mình định đi ăn cơm trưa với ba mình, chúng ta cùng đến bệnh viện luôn.

Thanh Phong phấn khích đề nghị cùng Thiên Vi, ánh mắt sáng nhìn cô đầy mong đợi. Ánh mắt của Thanh Phong khiến Thiên Vi hơi xấu hổ, tim thoáng đập nhẹ, vội cúi đầu che giấu gương mặt đang bắt đầu đỏ bừng của mình. Cô khe khẽ lắc đầu nói:

- Mình bận chút việc nên không đi được.

- Vậy à. Thật đáng tiếc. Vậy mình đành đi một mình – Thanh Phong thất vọng cụp mắt đáp. Nhưng sau đó cậu lại ngẩng đầu vui vẻ nói – Vậy mình đi cùng bạn ra bến xe.

Thiên Vi thấy ánh mắt mong đợi của Thanh Phong, không từ chối nữa, chỉ khẽ bảo:

- Mình hẹn với bạn đợi ở cổng trường nên chỉ đi cùng bạn đến cổng trường thôi.

- Ừm.

Thanh Phong gật rồi hai người sánh vai nhau bước đi, vừa đi vừa nói chuyện khá vui vẻ. Thanh Phong nói về căn bệnh của mẹ Thiên Vi nên cô chăm chú lắng nghe vô cùng.

- Mình có một ít tài liệu nói về căn bệnh đó, có muốn xem không?

- Thật sao? – Thiên Vi nhìn Thanh Phong mừng rỡ.

- Mai mình đem lên trường cho bạn mượn.

- Cám ơn bạn nhiều nhé. Tới đây thôi, bạn về đi.

Thanh Phong vẫy tay tạm biệt với Thiên Vi rồi đi tiếp.

Cô đứng im lưu luyến nhìn Thanh Phong. Khi cô quay đầu lại thì gặp ánh mắt buồn của Duy Phong. Thiên Vi nào hay biết cảm xúc trong lòng cậu khi thấy cô cùng Thanh Phong thân mật trò chuyện với nhau, cô còn trừu mến nhìn theo bóng Thanh Phong rời đi.

- Mọi người đâu rồi? – Thiên Vi thấy chỉ có một mình Duy Phong thì ngạc nhiên quay người tìm.

- Xe của Dạ Thảo để ở nhà Tuấn Khôi, họ về trước lấy rồi. Xe bạn để ở nhà mình nên mình đứng đây đợi bạn – Duy Phong khàn giọng đáp.

- Thật ngại quá, bắt bạn chờ mình, vì lúc nãy mình có điện thoại nên… – Thiên Vi ái ngại nói.

- Không sao. Đi thôi – Duy Phong dẫn xe ra rồi chở cô về nhà.

Thiên Vi lúc đầu còn ngại nên chỉ dám ngồi xa, nhưng khi xém chút nữa ngã khỏi xe, cô giật mình đưa tay bám chặt vào hai vạt áo của Duy Phong. Người Duy Phong có chút căng thẳng, tim đập mạnh trước cái va chạm của Thiên Vi. Cậu hít một hơi thật sâu, cố gắng đạp xe đi tiếp. Cả đoạn đường, chẳng ai nói với ai lời nào cho đến khi cả hai về đến nhà Duy Phong.

Căn nhà của Duy Phong thật khác xa so với trí tưởng tượng của Thiên Vi.

Căn nhà phải nói là rất cũ kĩ, tường vách đã bị nứt toác ra cứ như thể chỉ cần một cơn gió mạnh sẽ khiến căn nhà sập ngay lập tức.

Duy Phong dường như nhận ra nên có chút ngại ngùng xấu hổ, cậu nhỏ giọng nói với Thiên Vi:

- Bạn chờ ở đây nhé, để mình vào nhà lấy xe ra cho bạn.

Thiên Vi thấy vậy liền lên tiếng:

- Mình thấy hơi khát, muốn vào nhà bạn xin li nước uống – Thiên Vi muốn xóa đi mặc cảm của Duy Phong liền nói.

- Vi khát nước hả, Vi muốn uống nước gì, kế bên nhà mình có một quán nước, để mình ra mua cho Vi – Duy Phong ngây ngô tưởng Thiên Vi khát nước thật, nhưng ngại nhà cửa không được sạch sẽ nên mới đề nghị mua nước cho cô.

- Không cần đâu, mình chỉ muốn uống một li nước đun sôi để nguội là được rồi. Bạn không cần cầu kì đâu – Thiên Vi vội lắc đầu.

Duy Phong hơi nhăn mặt, khó xử. Thiên Vi ái ngại nhìn cậu hỏi khẽ:

- Không được sao?

- Không phải không được – Duy Phong gãi đầu bối rối – Chỉ là…

- Nếu không được thì thôi, mình lấy lại xe rồi về ngay – Thiên Vi không muốn Duy Phong khó xử thêm nữa bèn lên tiếng.

Nhưng Duy Phong lại hiều nhầm là cô đang dỗi, cậu lúng túng:

- Vậy bạn vào nhà mình đi, nhưng đợi mình một chút rồi hãy vào.

Duy Phong vừa nói xong thì chạy như bay vào trong nhà. Thiên Vi lắc đầu khẽ cười rồi chậm bước đi vào nhà Duy Phong. Cô đẩy nhẹ cánh cửa, nó kêu kèn kẹt khiến cô hơi giật mình. Thiên Vi ngập ngừng, với tình trạng căn nhà như thế, cánh cửa gỗ gần như bị mục, con ốc ở cánh cửa bị long ra, nếu như Duy Phong vào nhà mà không mở cửa bằng chìa mà bằng chân, cô tin chắc, cánh cửa này không chịu nổi. Thật lâu sau, Thiên Vi mới bước chân vào nhà Duy Phong.

Cô thấy Duy Phong đang hối hả dọn lại dẹp lại mấy thứ lộn xộn ở góc tường. Hối hả đến độ, mồ hôi vã cả ra trán. Thiên Vi thấy tội cho cậu vô cùng.

- Duy Phong!

Thiên Vi đột ngột gọi, Duy Phong dừng tay nhìn cô, Thiên Vi nhẹ nhàng rút khăn tay lau mồ hôi trên trán Duy Phong. Duy Phong ngẩn người trước hành động nhẹ nhàng ân cần của Thiên Vi. Tim cậu đập mạnh đến nỗi chính cậu còn nghe rõ.

- Không cần dọn đâu, cho mình xin li nước đi.

- Ờ ờ… chờ mình một phút – Duy Phong ngớ ngẩn gật đầu rồi chạy thẳng vào bếp.

Thiên Vi nhìn theo bóng Duy Phong rồi đảo mắt nhìn quanh căn nhà. Bên trong căn nhà cũng không khá hơn bên ngoài là mấy. Tuy có một góc nhà chất nhiều thứ nên trông lộn xộn và dơ bẩn, thế nhưng ở góc gần cửa lại khá sạch sẽ. Có một chiếc giường dành cho hai người nằm, gần đó là một bàn học, một kệ sách dạng tự chế, chất đầy sách cũ. Tất cả đều ngăn nắp vô cùng. Chiếc xe của cô được dựng sát vách tường.

Nhìn bề ngoài có lẽ không ai nhận ra là Duy Phong vô cùng ngăn nắp. Từng quyển tập được bao dán nhãn cẩn thận vô cùng, tuy rằng chỉ bằng những tờ báo cũ. Bút viết cũng được bỏ vào một cái lon, mà Thiên Vi nhận ra đó là lon sữa bò, được trang trí thủ công khá dễ thương. Trên bức tường xiêu vẹo dán đầy những tấm bằng khen học sinh giỏi được ép cẩn thận của Duy Phong. Thiên Vi khá bất ngờ, xem ra Duy Phong có nhiều điều làm người ta không ngờ tới.

Cô chợt nghĩ đến việc Duy Phong bị thầy giám thị bắt nhưng sau đó lại được thả ra ngay, xem ra có lẽ là do học lực vượt trội này đã cứu cậu.

- Nước của bạn đây.

Thấy trên tay Thiên Vi là cái lon đựng bút của mình, Duy Phong cười xấu hổ:

- Tại mình thấy nên tận dụng những thứ còn xài được, nên…

- Là bạn làm à, mình còn tưởng là mua cơ – Thiên Vi đưa cái lon lên chăm chú nhìn lần nữa – Mình thấy nó dễ thương lắm, mình rất thích.

- Bạn thích sao? – Duy Phong hớn hở, hai mắt mở to nhìn Thiên Vi.

Thiên Vi mỉm cười gật mạnh. Duy Phong cười toe toét nhìn cô nói:

- Mình sẽ làm tặng bạn một cái.

- Có phiền bạn không? – Thiên Vi vui mừng nhưng còn e ngại.

- Không phiền đâu. Chỉ làm một chút là xong thôi mà – Duy Phong lắc đầu đáp.

Thiên Vi nhìn cậu nhoẻn miệng cười, không khí xung quanh bỗng trở nên ấm áp lạ kì.

Hai người ngồi ở nhà Duy Phong vừa uống nước vừa trò chuyện một chút về việc làm ra cái lon bút như thế nào. Lát sau Thiên Vi hỏi:

- Ba mẹ bạn đi làm chiều mới về à?

- Ừm… – Duy Phong cười ngượng đáp – Mình hiện đang sống với ba. Ba mình chỉ là người vá giày trong chợ mà thôi.

- Lao động lương thiện đều là những nghề đáng kính trọng mà – Thiên Vi nhẹ nhàng nói.

- Ừ, mình luôn tự hào về điều đó – Duy Phong bắt đầu cởi mở hơn.

- Bạn không trách ba bạn đã bỏ mặc bạn với bà nội sao? – Thiên Vi ngạc nhiên hỏi.

- Sao lại trách ba cơ chứ. Ba mình vất vả lắm mới kiếm tiền nuôi cả nhà. Bà nội mình bệnh, tuy ba không về thăm ngay lập tức, nhưng mình không giận ba tí nào cả, vì ba mình ở bên ngoài vất vả kiếm đồng tiền để nuôi cả nhà, để lo tiền nhập viện cho bà. Làm sao mình có thể giận ba được.

Lời Duy Phong làm Thiên Vi bối rối vô cùng, cô nhớ lời ba nói:

“Ba có một hợp đồng quan trọng cần kí”. Nếu ba cô bỏ tất cả trở về thì cái hợp đồng đó liệu sẽ thế nào?! Nó có ảnh hưởng nghiêm trọng đến công ti không? Tiền cô xài, tiền thuốc của mẹ và tiền nhập viện đều cần rất nhiều. Cô đều hiểu rõ.

Bên ngoài bỗng có tiếng xe đạp cọc cạch vang lên, Duy Phong lập tức đứng bật dậy chạy ra, Thiên Vi cũng đứng dậy theo sau. Cô nghe giọng Duy Phong reo lên gọi đầy vui vẻ:

- Ba…

Duy Phong lao nhanh về phía ba mình, sau đó nhanh tay đỡ giúp ông những thứ lỉnh kỉnh trên chiếc xe đạp cũ mèm, dây xích đã chùng khiến mỗi lần chạy lại phát ra tiếng cọc cạch.

Thiên Vi đưa mắt nhìn người đàn ông vừa xuất hiện, ông mặc một chiếc áo sơ mi bằng vải dày màu xanh, hở một cúc áo. Bộ quần áo cũ mèm, người sũng mồ hôi, trông lôi thôi và có chút lem nhem. Ông chở khá nhiều giày dép về nhà, có mới có cũ.

- Con về khi nào thế? – Người đàn ông ân cần nhìn Duy Phong hỏi han.

- Con mới vừa về thôi. Sao ba về sớm quá vậy? – Duy Phong vừa đỡ giúp ông mang đồ xuống khỏi xe vừa đáp.

- Sáng nay chẳng phải con không ăn cơm mà đi học sao? Ba sợ con đói bụng nên chạy vội về nấu cơm cho con ăn – Người đàn ông đáp.

- Con ăn muộn một chút cũng không sao mà ba – Duy Phong khẽ trách – Ba chở nhiều đồ thế này mà chạy vội, dễ xảy ra tai nạn lắm. Mai mốt ba cứ để mặc con, con về tự nấu cơm ăn là được rồi.

Thấy con trai lo lắng cho mình mà cau có, người đàn ông cười hiền đáp:

- Được rồi, lần sau ba sẽ không gấp nữa, để ba vào nấu cơm, ba đi chợ rồi đây.

Duy Phong chợt nhớ ra Thiên Vi, bèn quay đầu nhìn về cô, ngượng ngùng bảo:

- Đây là ba mình. Ba, đây là bạn con.

Người đàn ông nghe giới thiệu thì ngẩng đầu nhìn về phía Thiên Vi, cô thấy hai cha con họ nhìn mình thì có chút lúng túng, vội gật đầu chào người đàn ông:

- Con chào bác.

- Chào con – Người đàn ông vui vẻ chào đáp lại – Con là bạn học của Duy Phong hả? Thằng con bác chắc ở lớp nghịch lắm nhỉ, có gì nhờ con nhắc nhở nó, để nó bớt nghịch, bác cũng đỡ bị thầy cô than phiền.

- Con không… – Thiên Vi đột nhiên được nhờ vả thế nhưng đến lớp Duy Phong học là lớp nào, cô cũng không biết.

- À đúng rồi, gặp dịp thì ở lại ăn cơm với cha con bác. Thật may hôm nay bác đi chợ sớm mua khá nhiều đồ ăn, con chờ chút, bác vào tắm sơ rồi đi nấu ăn ngay – Thiên Vi chưa kịp nói gì ba Duy Phong đã nhiệt tình mời mọc khiến cô không kịp lên tiếng.

Thiên Vi còn đang bối rối không biết từ chối thế nào thì ba của Duy Phong đã nhanh chân đi vào nhà và xuống ngay dưới bếp. Duy Phong khệ nệ bê những thùng đồ nghề của ba vào trong nhà, để xuống ngay ngắn rồi mới ngẩng lên nhìn Thiên Vi. Hai má cậu hồng hồng nói với Thiên Vi:

- Xin lỗi nha, tính ba mình nhiệt tình thế đấy. Bạn không cần ở lại đâu, cứ lấy xe về nhà đi.

Thiên Vi quay đầu nhìn về phía bếp, lưỡng lự, dù về cô cũng phải vào chào ba Duy Phong một tiếng, cũng không biết nên nói thế nào để từ chối ba Duy Phong. Chưa bao giờ cô rơi vào tình thế này, bởi vì ngoài nhà của Dạ Thảo ra, đây là lần đầu tiên cô đến nhà người khác. Cô và ba mẹ Dạ Thảo cũng quen biết nhau, hai bác rất tốt bụng, xem cô như con, cho nên Thiên Vi cũng không thấy ngại bao giờ, nhưng còn…

Thấy Thiên Vi lộ ra vẻ khó xử, Duy Phong càng cuống hơn:

- Không sao đâu, bạn cứ về đi. Nhà có hai cha con, nên cơm nước cũng tùy tiện lắm, sợ là bạn ăn không quen. Mình…

Thiên Vi thấy Duy Phong như vậy thì cảm thấy buồn cười, cô cười nhẹ, lập tức trong lòng quyết định ở lại:

- Mình cũng thấy đói bụng rồi, nếu bạn có cơm thì cho mình ăn chực một bữa nha.

Duy Phong há hốc miệng, chớp chớp mắt nhìn Thiên Vi, cậu không nghĩ cô đồng ý ở lại. Sau đó cậu nhanh chóng khép miệng, rồi gật đầu lia lịa bảo với Thiên Vi:

- Nếu bạn không ngại đồ ăn nhà mình bình thường, thì…

- Mình không ngại đâu – Thiên Vi cười nói ngay.

- Vậy bạn chờ chút, mình đi chuẩn bị.

Duy Phong vừa dứt lời liền chạy như bay xuống bếp, sau đó dưới bếp vang lên nhiều thứ tiếng động nhẹ. Thiên Vi khẽ cười, thấy Duy Phong bình thường nom ngổ ngáo, nhưng thật ra rất dễ thương. Không biết làm gì, lần nữa Thiên Vi quay lại nhìn góc học tập của Duy Phong. Nhìn hết bảng thành tích từ bé đến lớn của Duy Phong, cô khá bất ngờ, sức học của Duy Phong thật hơn người. Thiên Vi không phải lười nhác, nhưng điểm số của cô cũng chỉ dừng ở mức khá mà thôi. Duy Phong thì hầu như năm nào cũng đều là học sinh giỏi, còn có giấy khen của nhiều cuộc thi học sinh giỏi khác. Nhìn bề ngoài, cô không nghĩ rằng Duy Phong lại giỏi đến như thế.

- Thằng con này là niềm tự hào của bác đó – Ba Duy Phong không hiểu xuất hiện từ bao giờ lên tiếng đầy tự hào sau lưng Thiên Vi.

Thiên Vi quay lại, ông đã tắm sạch sẽ, mặc một chiếc áo thun chui đầu có cổ, nét mặt rạng rỡ, chắp tay phía sau nhìn những tờ giấy khen được ép cẩn thận rồi treo kín trên tường kia. Ông trầm ngâm rồi nói tiếp:

- Bác bất tài, chỉ làm mỗi nghề khâu vá dép cho người ta, cho nên chẳng cho Duy Phong được ăn học như con người ta, thế nhưng Duy Phong được cái sáng dạ, học đâu hiểu đó. Bác cũng chẳng bắt ép nó phải học giỏi, nhưng nó rất tự giác, nó còn bảo, nó học giỏi, sau này đi làm kiếm nhiều tiền nuôi bác. Cháu xem, cái thằng rất hiếu thảo.

- Dạ – Ánh mắt ông nhìn Thiên Vi khiến cô xấu hổ.

- Thằng bé thấy thế thôi chứ ở nhà rất ngoan, bác bảo đảm nó là một thằng đàn ông tốt – Ông nháy mắt đầy hóm hỉnh với Thiên Vi. Cô đỏ cả mặt vì xấu hổ, ba Duy Phong đang hiểu lầm cô là bạn gái của cậu – Ngoài cháu ra, thằng bé chưa dẫn ai về đây đâu.

- Ba… – Duy Phong vừa đi lên, trên tay bê một mâm thức ăn nghe thấy ba mình nói thế thì xấu hổ đỏ mặt thét lên – Ba kì cục quá. Bạn ấy chỉ đến lấy lại xe mà thôi.

- Ồ…

Ba Duy Phong có chút thất vọng, thế nhưng vẫn nghiêng đầu nhìn về Thiên Vi nói:

- Giục mãi mà nó vẫn chưa chịu rửa giúp bác cái xe, thế mà đem xe cháu về, nó ngồi một buổi để rửa xe đấy. Nhìn xem, cái xe sạch bong, không có lấy một hạt bụi nào cả.

Thiên Vi liền quay đầu nhìn lại chiếc xe của mình được dựng cẩn thận sát bên tường, nãy giờ cô không chú ý lắm, nhưng giờ nhìn kĩ, đúng là bánh xe rất sạch sẽ.

- Ba, chiều nay con sẽ rửa xe cho ba, mau qua ăn cơm đi. Bạn ấy còn phải về nhà nữa.

- Thôi qua ăn cơm đi cháu. Nó cố gắng nấu nãy giờ để đãi cháu đấy – Ba Duy Phong cười lớn vỗ vai Thiên Vi kéo cô đến bàn ăn cơm.

Thiên Vi cười cười ngượng ngịu.

Một bàn ăn có ba món, một món canh bí đỏ, một món thịt kho mặn, một món đậu xào cùng một chén nước chấm, vô cùng đơn giản. Thấy Thiên Vi hơi ngại chưa ngồi xuống bàn, Duy Phong gãi gãi đầu cười nói:

- Mình chỉ biết làm mấy món này thôi, bạn đừng chê nha.

Thiên Vi thấy nếu mình cứ ngại ngùng thì chỉ càng khiến cậu xấu hổ và ái ngại nhiều hơn mà thôi. Vì vậy cô quyết định cứ tự nhiên như đang ở nhà mình, liền ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Duy Phong, vui vẻ nói:

- Con mời bác ăn cơm.

Rồi quay sang Duy Phong khẽ khàng:

- Đơm cơm giúp mình.

Duy Phong vội vã đơm cơm, rồi vừa ăn vừa lén lút nhìn biểu hiện của Thiên Vi, sợ đồ ăn mình làm không hợp với cô, chỉ biết vừa ăn cơm trắng vừa lo lắng.

Ông Duy Nam, ba cậu nhìn thấy con trai như vậy khẽ cười thầm, hai cha con với nhau, biểu hiện của Duy Phong như thế, làm cha chẳng lẽ nào ông không biết con trai mình đang thích cô bé này. Ông vờ ho một cái rồi mắng Duy Phong:

- Cái thằng, chỉ biết lo ăn thôi, mau gắp thức ăn cho bạn với chứ.

Bị ba mắng, Duy Phong bừng tỉnh, chợt nhận ra Thiên Vi chỉ mới gắp có một cọng đậu xào, cậu vội vàng gắp thêm vài miếng thịt bỏ vào bát cho cô. Cậu cố gắng bình tĩnh nói với Thiên Vi:

- Ăn thêm đi.

- Cám ơn – Thiên Vi nở nụ cười thật tươi nhìn thẳng vào Duy Phong nói.

Nụ cười của cô rất đẹp, khiến Duy Phong ngẩn ngơ. Ông Duy Nam khẽ nghiêng đầu kề tai con trai nói nhỏ:

- Con trai, hôm nay xuống phong độ quá, làm ba mất mặt thật.

- Ba… – Duy Phong kêu khẽ, cậu nhìn ba trách móc, trong lòng đang bấn loạn còn bị ba trêu đùa, Duy Phong thật không biết phải làm sao, muốn khóc không được mà cười cũng không xong.

- Ngon quá, là bạn làm thật à? – Thiên Vi mở to đôi mắt tỏ vẻ kinh ngạc nhìn Duy Phong, cô không nghĩ Duy Phong lại có thể nấu ăn ngon đến thế.

- Ngon thật sao? – Duy Phong nghe Thiên Vi khen ngợi thì lén thở phào một cái, cậu còn đang sợ cô ăn không ngon, cũng sợ cô khách sáo khen ngon, nhưng nhìn ánh mắt chân thật của Thiên Vi, cậu biết cô không hề giả vờ, lòng vui mừng khôn xiết – Vậy ăn thêm đi – Cậu giục Thiên Vi với ánh mắt đầy mong đợi.

- Ừm – Thiên Vi gật đầu, sau đó tự mình gắp thức ăn bỏ vào chén.

Duy Phong thấy vậy cảm thấy rất vui vẻ, sau đó gắp cho ba mình. Hai cha con bắt đầu trò chuyện về công việc hôm nay của ông Duy Nam. Nhìn hai cha con họ thân mật, Thiên Vi trong lòng hâm mộ vô cùng.

Bình thường Thiên Vi chỉ ăn hơn một chén cơm, nhưng trước sự nhiệt tình của hai cha con Duy Phong, Thiên Vi ăn đến hai chén cơm, cô chưa bao giờ ăn no đến thế. Ăn xong, ông Duy Nam giành việc rửa chén.

- Vậy con cũng xin phép bác con về nhà ạ – Thiên Vi thấy đã đến lúc mình cần phải về, cô bèn cúi đầu chào – Cám ơn bác và Duy Phong đã đãi cơm cháu.

- Có gì đâu cháu, cháu không chê cơm nhà bác là bác vui rồi, hôm nào rảnh lại đến nhà bác ăn cơm nhé – Ông Duy Nam cũng gật đầu cười đáp lại.

- Vâng ạ, chỉ mong bác đừng chê cháu phiền là được ạ – Thiên Vi khách sáo đáp.

- Ha ha, cháu đến có người vui còn không hết nữa là, phiền cái gì mà phiền – Ông Duy Nam trả lời một cách hóm hỉnh.

Duy Phong bị ba mình trêu đến đỏ mặt, vội vàng kêu lên:

- Để mình giúp bạn đẩy xe ra ngoài.

Thiên Vi chào ba Duy Phong rồi nhanh chân cầm cặp đi theo cậu ra ngoài. Duy Phong dựng xe trước mảnh sân nhỏ rồi ngượng ngùng nói:

- Tính ba mình là vậy đó, bạn đừng cười nha.

- Mình thích ba của bạn, bác rất vui tính và cởi mở – Thiên Vi lắc đầu.

Ra đến đầu ngõ, Thiên Vi đành chào tạm biệt Duy Phong ra về. Cô đạp xe thẳng đến bệnh viện. Bước vào, cô thấy ba đang gọt một trái lê cho mẹ cô ăn, vừa kể điều gì đó khiến mẹ cô cười, gương mặt mệt mỏi vì bị bệnh tật giày vò cũng tươi tắn hơn nhiều. Ba cô rất ân cần, cắt nhỏ miếng lê trên tay đút cho mẹ cô ăn, Thiên Vi nhìn mà không kìm được xúc động. Không biết cảnh này bao lâu rồi cô mới lại được nhìn thấy. Lại nhớ đến lời Duy Phong, cô cũng nghĩ ba cô đúng là vì công việc quá bận rộn cho nên mới đi sớm về khuya như thế. Sự tủi hờn và giận dỗi bỗng chốc tan biến, cô khẽ gọi:

- Ba… mẹ…

- Con gái – Mẹ cô quay đầu nhìn cô, cười vui vẻ.

Ba cô cũng quay lại nhìn cô yêu thương, Thiên Vi mắt rưng rưng ùa vào lòng ba mẹ.

Buổi sáng thức giấc, Thiên Vi thấy tinh thần thật thoải mái, hôm qua cô đã hết giận ba mình rồi. Cả nhà lại vui vẻ như xưa, ba cô hứa là sau kế hoạch lần này sẽ dành thời gian bên hai mẹ con nhiều hơn. Cô nghĩ sau khoảng thời gian này, ba cô đã hiểu hơn, biết dành thời gian cho gia đình hơn, cho nên ngày tháng sau này, gia đình cô sẽ lại hạnh phúc như xưa.

Thay đồng phục xong, cô vui vẻ chạy xuống cầu thang đi ăn sáng để còn kịp đến trường. Không ngờ hôm nay ba không đi làm sớm, cô vui vẻ chào ba:

- Con chào ba.

- Con mau ăn sáng rồi đi học – Ông Hữu Hùng nhìn con gái trìu mến nói.

Vừa ăn ông vừa hỏi han:

- Việc học của con thế nào rồi?

- Dạ vẫn vậy ạ. Năm nay học khó quá trời, con sợ mình theo không kịp – Thiên Vi nghe ba hỏi, ủ dột đáp. Thành tích của cô xưa nay đều không tệ, thế nhưng các môn học ngày càng khó, đôi lúc Thiên Vi cảm thấy như bị rơi vào một vòng xoáy mạnh khiến đầu óc choáng váng, nhất là khi đối diện với môn Toán – Đi học thêm có thể giải được thêm nhiều bài tập, thế nhưng bài tập nhiều vô cùng, không thể giải hết được.

- Học vừa sức thôi, đừng để mình ngã bệnh. Để ba thuê gia sư về dạy con học, không cần phải chạy tới chạy lui mấy chỗ học thêm cho mất thời gian – Ông thấy con gái mệt mỏi thì không khỏi lo lắng.

Thiên Vi cảm thấy như vậy có chút lãng phí, với lại, học có bạn bè đỡ nhàm chán hơn, cô định từ chối, nhưng ông Hữu Hùng đã lên tiếng.

- Quyết định như vậy đi. Ba không thường xuyên ở nhà, mẹ phải nhờ con chăm sóc, nếu con đi tới đi lui mất thời gian lại mệt thì khó mà chăm sóc mẹ con cho tốt.

Thiên Vi thấy ba nói cũng có lí, cô không phản bác nữa mà lặng lẽ gật đầu đồng ý rồi ăn tiếp bữa sáng của mình.

Một lát sau ông Hữu Hùng lại lên tiếng hỏi:

- Thiên Vi, con đã có bạn trai chưa?

Ánh mắt ông nhìn Thiên Vi có phần nghiêm khắc.

- Dạ… – Thiên Vi không nghĩ ba sẽ hỏi cô vấn đề này, hơi ngớ người kêu lên – Sao ba lại hỏi con chuyện này? Con chưa nghĩ đến.

Ông Hữu Hùng gật đầu, ánh mắt dịu lại, ôn tồn nói:

- Con còn nhỏ, đừng có bắt chước bạn bè dính vào mấy chuyện yêu đương, sẽ không tốt. Ba hi vọng con đặt việc học lên hàng đầu, học cho tốt rồi sau này hãy tính đến mấy chuyện yêu đương. Ít nhất cũng phải đậu đại học đã.

- Con đâu có – Thiên Vi bị ba nghiêm giọng nhắc nhở, cô hơi xụ mặt ảo não kêu nhỏ. Tuy cô không thích yêu đương sớm nhưng cô nghĩ chuyện tình cảm rất khó có thể biết trước được. Trái tim con người vốn luôn nhạy cảm và không chịu được sự khống chế. Ai biết được có một ngày, một chàng trai nào đó khiến cô rung động?!

- Ba tin con – Ông Hữu hùng dịu giọng nói – Mau ăn đi kẻo nguội, ăn nhanh còn đi học.

Thiên Vi thấy ba dịu giọng, cô biết ba nói thế cũng vì muốn tốt cho mình nên gật đầu, tâm trạng vui vẻ trở lại, liền chào ba đi học.

Vừa ra khỏi nhà một đoạn, Thiên Vi đã gặp Thanh Phong đang dừng xe gần trạm xe buýt như đang đợi ai đó. Thiên Vi định lên tiếng chào, nhưng rồi cảm thấy hơi ngại vì dù sao cả hai cũng không thân nhau lắm nên cô chạy đi luôn. Không ngờ, Thanh Phong quay đầu nhìn thấy Thiên Vi, có chút bất ngờ, Thiên Vi mỉm cười chào cậu rồi đạp xe đi tiếp.

Thanh Phong vội đạp xe đuổi theo cô. Thiên Vi bất ngờ lên tiếng hỏi:

- Không phải Phong chờ bạn à?

- Mình chờ Vi – Thanh Phong ấp úng lên tiếng trả lời.

- Chờ mình? – Thiên Vi ngạc nhiên tròn mắt nhìn Thanh Phong – Chờ mình làm gì?

- Mình… hôm qua chúng ta cùng đi chung xe buýt, mình thấy xe buýt hơi đông, phải chen chúc, cho nên hôm nay lấy xe đến để… – Thanh Phong thấy ngại vì thật ra cậu không biết Thiên Vi có chấp nhận ý tốt của mình hay không.

- Để chở mình đi học à? – Thiên Vi khá bất ngờ nhưng cũng thấy vui vui trước sự quan tâm của cậu bạn.

Thanh Phong xấu hổ gật đầu. Nhìn gương mặt ngượng ngùng của Thanh Phong, Thiên Vi nở nụ cười thật đẹp và nói:

- Cám ơn bạn, nhưng hôm nay mình cũng có xe rồi.

- Ừm, mình thấy rồi.

Thanh Phong hơi thất vọng, cậu dậy sớm, đạp xe đến đây ngồi chờ vì không biết mấy giờ Thiên Vi đi học. Cậu muốn tìm cơ hội tiếp xúc với Thiên Vi nhiều hơn nhưng vẫn chưa dám, cậu hi vọng lần này có thể là cơ hội tốt, thế mà…

Thanh Phong thích Thiên Vi ngay từ cái nhìn đầu tiên. Thiên Vi lúc đó đeo một dải băng màu đỏ ngang vai, trên tay bê một mâm quà thưởng đi theo sau thầy hiệu trưởng. Thanh Phong vinh dự là học sinh giỏi được trao phần thưởng trước toàn trường. Cậu còn nhớ khoảnh khắc lúc đó, Thiên Vi cười rất tươi lên tiếng chúc mừng cậu, nụ cười đó khắc sâu trong tâm trí cậu đến giờ. Vẻ mặt xinh đẹp, hiền lành, mái tóc dài cột đuôi gà sau lưng, ánh mắt sáng ngời nhìn cậu đầy thu hút. Lần đầu tiên, Thanh Phong thấy trái tim mình đập rộn ràng đến thế, đến mức Thiên Vi đã thu lại nụ cười và di chuyển theo thầy hiệu trưởng đi đến học sinh khác mà tim cậu vẫn cứ dồn dập mãi không ngừng. Khi cậu lén đưa mắt nhìn theo bóng lưng cô, mái tóc suông dài như suối êm khiến lòng cậu ngơ ngẩn.

Từ dạo đó, Thanh Phong vẫn cứ mãi nhìn bóng cô chứ không dám bước đến làm quen cho đến khi có trận đấu bóng rổ kia và cuộc gặp trong bệnh viện.

Đáng tiếc là…

Thanh Phong thở dài thất vọng.

Thấy Thanh Phong có vẻ thất vọng, Thiên Vi nghĩ cậu ấy đã có ý tốt đợi mình, bèn cảm thấy mềm lòng, nói:

- Nếu cùng đường thì sau này tụi mình cùng đi học chung nhé.

Thanh Phong tuy có chút bất ngờ nhưng liền vui vẻ gật đầu.

Hai chiếc xe đạp song song với nhau trên đường, tiếng cười nói rất vui vẻ. Cả hai chạy xe vào tận cổng trường, ngang qua một người đang chống xe, ngồi ở yên sau đọc sách. Người đó thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn lên khi nhác thấy bóng người ở cổng trường. Lần này, dù vẫn cầm cuốn sách trong tay nhưng ánh mắt người đó vẫn không rời khỏi cổng trường. Đập vào mắt là một cảnh tượng khiến trái tim cậu se thắt lại. Cuốn sách trên tay rơi xuống đất mà người chủ của nó vẫn không buồn để ý. Gương mặt vốn tươi cười hớn hở lại trở nên bất lực, cam chịu.

Ánh mắt nhìn theo hai người bọn họ vào tận bãi giữ xe.

Một người từ phía sau đi đến vỗ vai cậu gọi lớn:

- Này! Duy Phong, ông nhìn gì thế?

Duy Phong không cần nhìn cũng biết người vừa vỗ vai mình là ai, cậu chán nản đưa tay hất bàn tay đang tì vào vai mình xuống. Không thèm trả lời ánh mắt tò mò của Thiên Minh, Duy Phong đá chống xe của mình lên rồi dắt về phía bãi gửi xe.

- Này! Hỏi thế thôi, chứ mình biết tỏng là cậu đang nhìn cái gì đấy.

- Mình chả nhìn gì hết – Duy Phong hờ hững trả lời – Mình đang ngồi chờ cậu và Tuấn Khôi. Tuấn Khôi đâu rồi?

- Đi mua đồ ăn sáng rồi, vào ngay lập tức.

Thiên Minh trả lời, ánh mắt vẫn nhìn về bãi gửi xe, lúc này Thiên Vi và Thanh Phong đang cùng nhau bước ra. Thiên Minh bĩu môi nhìn Thanh Phong mắng một câu:

- Sáng sớm nhìn thấy mặt thằng ôn thần này thì thấy buồn nôn rồi. Lần trước nhờ may mắn mới thắng tụi mình, vậy mà cả đám tụi nó cứ lên mặt thấy mà ghét. Nhìn cái vẻ mặt nó thì cũng biết là nó đang để ý đến Thiên Vi rồi, bày đặt làm ra vẻ anh hùng bắt tụi mình xin lỗi, tưởng tốt bụng, ai dè có ý đồ cả.

Duy Phong nhìn về phía Thiên Vi và Thanh Phong, ánh mắt cụp xuống, trong lòng cũng có chút khó chịu. Nói thật, cậu không thích Thanh Phong, nhưng cũng không ghét. Nghe Thiên Minh mắng, tự nhiên cũng có chút ghét bỏ. Thế nhưng dù thế nào cậu cũng không vô lí mắng người như thế. Cậu trầm mặt đẩy xe đi vào bãi đỗ sau khi bảo:

- Thôi đi, chuyện lần trước chẳng qua cũng là hiểu lầm thôi. Đừng bới móc mãi thế nữa, kẻo người ta lại bảo chúng ta nhỏ mọn.

- Bỏ sao được mà bỏ. Cục tức này, tụi mình nuốt không trôi. Những lời này đừng có nói với Tuấn Khôi, kẻo cậu ấy lại nổi điên lên đấy – Thiên Minh tất nhiên không chịu bỏ qua.

- Được rồi, để mình dẫn xe vào bãi gửi đã.

Cậu chạy ngang qua Thiên Vi và Thanh Phong mà xem như không nhìn thấy hai người bọn họ. Thiên Vi nhìn thấy Duy Phong, cô mỉm cười định lên tiếng chào. Thế nhưng, vẻ mặt Duy Phong lạnh lùng, ánh mắt nhìn thẳng, giống như không hề phát hiện ra sự có mặt của cô. Trong lòng Thiên Vi đột nhiên thấy buồn. Cô hơi nghiêng đầu nhìn Duy Phong rồi cụp mắt bước chân theo Thanh Phong đi về dãy lớp học của họ.

Quán bún đối diện cổng trường khá là ngon lại rẻ, cho nên lúc nào cũng hết sớm hơn những quán khác. Đặc biệt, để tiện lợi cho những học sinh đến lớp muộn, bà chủ thường làm sẵn hộp, chỉ cần chạy đến mua rồi cầm hộp vào trường không cần tốn thời gian chờ đợi như mấy quán khác. Trong lúc chờ điểm danh vào lớp hoặc giờ ra chơi có thể tranh thủ ăn. Món vừa ngon vừa tiện lợi như thế nên được rất nhiều học sinh chọn, hết sớm là điều dễ hiểu.

Lúc này, chỉ còn đúng một hộp.

- Bán cho con một hộp bún – Hai giọng nói từ hai hướng khác nhau vang lên cùng lúc và chỉ tay vào hộp bún cuối cùng trong tủ kính.

Ngay lập tức chủ nhân của hai giọng nói kia đều quay mặt nhìn nhau gườm gườm. Bởi vì ai cũng muốn hộp bún thuộc về mình.

- Tui mua trước mà – Dạ Thảo trừng mắt nhìn Tuấn Khôi.

- Tui mới là người nói trước – Tuấn Khôi không chịu thua cũng trừng mắt nhìn Dạ Thảo.

- Bằng chứng đâu? Rõ ràng tui là người nói trước mà, cho nên hộp bún phải thuộc về tui. Không tin ông hỏi bà chủ đi – Dạ Thảo nghiến răng nói.

Cả hai lập tức nhìn về phía bà chủ hàng bún, bà này cũng ngơ ngác giương mắt nhìn lại hai người đầy bất lực. Bà chẳng biết phân xử thế nào đành thở dài:

- Hình như hai cháu đều nói cùng lúc thì phải. Thôi thì nhường nhau đi vậy.

- Nghe chưa, bà chủ bảo nhường nhau đi kìa. Thôi thì ông ga lăng một chút đi. Có hiểu thế nào là “lady first” không?

- Ha ha, vậy thì bà sai rồi. Hộp bún này thuộc về tui là đúng nhất. Bà xem, người bà như cái lu, trước sau lại như một thế kia thì nên hạn chế bớt thức ăn chứa tinh bột. Bún làm từ gạo, nhiều tinh bột lắm. Những thứ trong này chỉ khiến bà mập hơn mà thôi. Cho nên tôi tốt bụng khuyên bà, không nên ăn đâu – Vừa nói, tay Tuấn Khôi vừa ôm ngay hộp bún, nhìn Dạ Thảo trêu tức – Hộp bún à, mày phải thuộc về tao thôi. Ha ha…

- Này, ai nói hộp bún đó là của ông chứ? – Dạ Thảo bực tức kêu lên.

- Trên tay tôi là của tôi – Tuấn Khôi nhướn mày đầy thách thức.

Dạ Thảo mím môi nhìn Tuấn Khôi một cái rồi nhanh chóng nhét tiền trong tay mình, vốn đã chuẩn bị để mua bún, vào tay bà chủ nói:

- Người nào trả tiền trước, hộp bún thuộc về người đó.

Sau đó, Dạ Thảo dùng sức đá vào ống chân Tuấn Khôi, cướp lại hộp bún trên tay cậu rồi nhanh chóng bỏ chạy.

- Cái con heo mập kia… – Tuấn Khôi chân đau điếng, nhăn nhó gào lên.

Dạ Thảo tay cầm hộp bún, quay người thè lưỡi trợn mắt, lúc lắc đầu vài cái trêu tức Tuấn Khôi, sau đó phủi mông chạy biến vào cổng trường. Tuấn Khôi đang cố gắng nuốt cục tức cà nhắc đi vào trường, miệng nghiến răng nguyền rủa Dạ Thảo.

Khi Tuấn Khôi hậm hực đi vào lớp với hai tay trống không, Thiên Minh trợn mắt hỏi:

- Này, ông bảo đi mua đồ ăn sáng mà. Sao lại tay không trở lại thế kia?

- Đừng hỏi nữa – Tuấn Khôi bực tức quăng cặp xuống bàn, hậm hực ngồi xuống ghế – Bị con heo mập cướp rồi.

- Con heo mập? – Thiên Minh tròn mắt hỏi lại – Con heo mập là ai?

- Thì là cái con heo dữ dằn kia chứ ai – Tuấn Khôi nghĩ đến Dạ Thảo thì giận sôi máu, nghiến răng nghiến lợi đáp.

- Dạ Thảo hả? – Thiên Minh nghe nói thì bật cười hỏi lại.

- Chứ còn ai trồng khoai đất này?! – Tuấn Khôi bèn trả lời ngay, giọng nói đầy tức giận nhìn xuống cái chân vẫn còn đau điếng vì cú đạp của Dạ Thảo. Dấu giày của cô vẫn còn in đậm trên quần Tuấn Khôi.

- Nhưng mọi chuyện là sao? Ông chỉ không mua được bún thôi, nhưng chẳng lẽ hàng quán nào cũng bị Dạ Thảo ăn sạch hay sao? Sao ông không mua cái gì khác chứ? – Thiên Minh liền tặc lưỡi hỏi.

- Cái này… – Tuấn Khôi giật mình ấp úng, bị Dạ Thảo chọc tức, cậu đâu còn tâm trí nghĩ nhiều thế.

- Mau đi mua đi, nếu không ôm bụng đói mà học sao? – Thiên Minh đưa chân đạp Tuấn Khôi mấy cái để thúc giục.

Nhưng ngay lúc đó, chuông cửa đã reo lên, đồng nghĩa với việc cổng trường đã đóng lại, không thể đi ra ngoài được. Tuấn Khôi và Thiên Minh đều nhất loạt thở dài trong đau khổ, nhất là khi cái bụng của cả hai bắt đầu sôi sục không ngừng.

- Tui thề không đội trời chung với con heo mập kia.

Tuấn Khôi chỉ kịp buông ra lời tuyên thệ như thế thì thầy giáo dạy Toán bước vào. Thầy vừa vào, mọi người liền im bặt, nghiêm trang đứng lên chào thầy.

- Các em ngồi xuống đi – Thầy An phẩy tay ra hiệu cho học trò ngồi xuống, sau đó thầy kêu tên Duy Phong.

Duy Phong đang ngồi vẽ bút lung tung đầy chán chường nên không nghe thấy thầy gọi mình, vẫn ngồi im lặng, hí hoáy nghịch bút. Thiên Minh thấy vậy vội vàng đá vào chân Duy Phong. Duy Phong giật mình quay đầu nhìn.

Tuấn Khôi cúi người nấp dưới người bạn ngồi trước, khẽ khàng nói:

- Thầy gọi kìa.

Duy Phong vẫn không nghe rõ Tuấn Khôi nói, nhướng mày nhìn cậu đầy khó hiểu. Tuấn Khôi miễn cưỡng đành đưa tay chỉ chỉ về phía bục giảng ra hiệu. Duy Phong liền quay đầu nhìn lên thì thấy sắc mặt không được tốt của thầy An.

- Duy Phong – Thầy An lớn tiếng gọi lần nữa.

Duy Phong vội vàng đứng bật dậy khiến cây bút trong tay rơi xuống đất. Cậu cười gượng nhìn thầy:

- Dạ, thưa thầy?!

Thầy An lấy lại vẻ điềm tĩnh, hắng giọng nói:

- Kì thi học sinh giỏi Toán lần này, nhà trường rất kì vọng vào em.

- Thưa thầy, nhưng mà… – Duy Phong lưỡng lự.

- Đồ ngốc, mau đi thi đi – Tuấn Khôi tức giận, nghiến răng nói khẽ với Duy Phong – Chắc chắn Thanh Phong cũng đi thi. Lần này nhất định không thể thua cái thằng đó.

- Phải đó. Chuyện lần trước vẫn chưa tính sổ xong, lần này chúng ta phải đòi lại món nợ này – Thiên Minh cũng hùa theo.

- Mau nhận lời đi – Tuấn Khôi giậm chân thúc giục.

Thầy An thấy vẻ lưỡng lự của Duy Phong bèn hỏi han ân cần:

- Em có chuyện gì cần giúp đỡ, cứ nói với thầy. Thầy đặt tất cả niềm tin vào em, thầy hi vọng em sẽ tham gia.

- Thầy cho em suy nghĩ được không ạ? – Duy Phong mím môi, cuối cùng lên tiếng.

Thầy An trìu mến gật đầu rồi bảo:

- Em về nhà suy nghĩ đi. Nếu có gì khó khăn khiến em không thể đi thi, em hãy nói ra để thầy biết. Nếu giúp được, thầy và nhà trường nhất định sẽ giúp em, tạo điều kiện tốt để em có thể tham gia cuộc thi mang vinh quang về cho nhà trường.

- Vâng, em sẽ suy nghĩ kĩ ạ – Duy Phong bèn gật đầu rồi ngồi xuống.

Tuấn Khôi và Thiên Minh tức giận, kẻ thúc vào mạng sườn của Duy Phong, kẻ đá vào chân cậu. Duy Phong bèn trừng mắt nhìn hai đứa bạn cảnh cáo, hai người mới chịu cúi đầu vào bài học.

Trước khi hết tiết học, thầy An bước đến bên bàn của Duy Phong, nhìn cậu chân thành nói:

- Thầy biết, sự hiểu lầm lần trước khiến em phải chịu ấm ức, không muốn tiếp tục dự thi. Nhưng thầy mong em hãy gạt bỏ những chuyện không vui trước đây và tham dự cuộc thi. Cuộc thi không chỉ vì danh tiếng của trường mà còn là vì chính bản thân em nữa. Em suy nghĩ kĩ xem, nếu tham gia cuộc thi này, em sẽ được ôn luyện nâng cao, thành tích của em sẽ tốt hơn. Sau này, nếu em gặt hái được nhiều thành tích tốt, có thể được tuyển thẳng vào đại học.

- Thưa thầy, không phải em vẫn để bụng chuyện lần trước đâu ạ. Vì sức khỏe ba em dạo này không được tốt nên em muốn ở nhà phụ giúp ba em.

- Vậy à?! – Thầy An vỡ lẽ ra, vỗ vai Duy Phong thân tình nói – Thôi được rồi. Thầy tôn trọng quyết định của em. Nhưng thầy thật lòng hi vọng em sẽ tham gia, thầy biết thành tích của em xuất sắc, nếu đi thi chắc chắc sẽ đạt giải. Em hãy về suy nghĩ lại, nếu cần, thầy sẵn sàng đến nhà ôn luyện cùng em.

Duy Phong thấy thầy An nhiệt tình như thế, cậu bối rối vô cùng, không muốn phụ lòng kì vọng của thầy nên đắn đo một lúc rồi nói:

- Vâng, em sẽ suy nghĩ.

- Thầy chờ câu trả lời của em.

Thầy đi rồi, Duy Phong thở dài. Thiên Minh bức xúc quá bèn nói:

- Mình mà có cái đầu thông minh như Phong, mình nhất định sẽ đi thi.

Tuấn Khôi ngồi bên cạnh bèn xua tay:

- Thôi bỏ đi, Phong cũng có suy nghĩ riêng của cậu ấy mà. Dù sao cậu ấy cũng hiếu thảo với ba, tụi mình đừng ép cậu ấy nữa.

- Không thi thật sao? – Thiên Minh vẫn không cam lòng, mếu máo hỏi nhỏ lần nữa.

Duy Phong cảm thấy đầu óc nặng trĩu, cậu mặc kệ hai thằng bạn, đứng dậy bước ra khỏi lớp.

Tuấn Khôi bèn đập đầu Thiên Minh trách mắng. Thiên Minh xụ mặt hậm hực. Nhưng ngay sau đó hai người cùng thở dài đứng dậy bước theo Duy Phong.

Cả hai đuổi theo được một đoạn thì thấy Duy Phong đột nhiên đứng yên nhìn về một phía sân. Tuấn Khôi và Thiên Minh lấy làm ngạc nhiên lẫn tò mò, liền đưa mắt nhìn về nơi mà Duy Phong đang dõi theo.

- Lại là cái thằng ôn thần đó! – Thiên Minh nghiến răng bực tức kêu lên.

Nhưng Thiên Minh chỉ nghĩ là Duy Phong không thích Thanh Phong nên mới có biểu hiện như thế, còn Tuấn Khôi vừa nhìn người đứng nói chuyện cùng Thanh Phong, lại nhìn thấy ánh mắt của Duy Phong rõ ràng không phải tức giận mà là buồn bã, cậu hiểu ra ngay lập tức.

***

- Thật sao?! – Giọng của Thiên Vi đầy vui mừng phấn khởi, ánh mắt long lanh nhìn Thanh Phong ngưỡng mộ kêu lên – Bạn thật là giỏi!

- Hi hi, mình sẽ cố gắng ôn luyện thật tốt, hi vọng là giành được giải – Thanh Phong nhìn nụ cười Thiên Vi dành cho mình mà tim đập rộn cả lên – Nhưng mà, những bạn khác đều rất giỏi. Năm nay không biết ra đề thế nào, nghe nói sẽ khó hơn năm trước, mình chỉ biết cố gắng hết sức thôi, mong là không làm mất mặt trường.

- Được mà, chỉ cần cố gắng hết sức là được – Thiên Vi ra sức động viên Thanh Phong – Dù không đoạt giải nhưng có thể bước chân vào trường thi cũng là điều đáng tự hào rồi, có mấy ai được vinh dự này chứ. Mình sẽ cổ vũ cho bạn hết mình, cố lên.

- Cám ơn – Thanh Phong gật đầu, tràn đầy tự tin nói – Mình nhất định sẽ đoạt giải.

- Đoạt giải? Tao khinh – Thiên Minh nhổ một bãi nước bọt xuống đất nhìn Thanh Phong mắng – Cái gì mà học sinh xuất sắc nhất trường chứ. Nếu không phải lần trước cô nhầm lẫn tên, thì người được biết đến bây giờ là Duy Phong chứ đâu phải cậu ta.

- Thôi đi, lỗi cũng không phải của cậu ấy. Hơn nữa, mình cũng chỉ hơn cậu ấy đúng nửa điểm mà thôi, biết đâu là do may mắn – Duy Phong bèn gạt bỏ lời của Thiên Minh – Cậu ấy thật sự là học sinh giỏi. Cha mẹ đều là những người quyền cao chức trọng, gia cảnh tốt, lại thông minh, chơi thể thao cũng tốt. Đương nhiên là nổi tiếng nhất trường rồi. Đừng có mà ở đó so đo với người ta nữa.

- Mình chỉ tức cho cậu thôi – Thiên Minh hậm hực đáp.

- Mình thì có gì phải tức thay chứ?! – Duy Phong cười nhạt, ánh mắt nhìn Thiên Vi vài giây rồi cụp xuống buồn rầu. Người có gia cảnh như Thanh Phong, Thiên Vi thích cũng là điều hiển nhiên. Còn cậu, chẳng có gì cả, làm sao cô có thể để ý đến cậu chứ. Lòng buồn rười rượi, Duy Phong lắc đầu một cái rồi ảo não rời đi.

Tuấn Khôi cặp cổ Thiên Minh, ánh mắt nhìn theo bóng lưng Duy Phong lên tiếng:

- Có muốn giúp nó không?

- Hả? Giúp gì? Giúp như thế nào? – Thiên Minh ngơ ngác

- Cứ đi đi, rồi từ từ sẽ biết – Tuấn Khôi cứ thế cặp cổ Thiên Minh lôi đi.