Chương 4 Nhịp bước chân
Dạ Thảo dù cướp được hộp bún từ tay Tuấn Khôi nhưng lại không có cơ hội ăn nó. Vì sợ Tuấn Khôi đuổi theo mình, cô vội vàng cắm đầu chạy nhanh vào lớp. Không ngờ trong lúc vội vã, đâm sầm vào một người khác, thế là hộp bún bay cái vèo xuống sân xi măng đầy cát bụi.
Hộp bún văng tung tóe dưới đất trong sự ngơ ngác và tiếc rẻ của Dạ Thảo.
Cái gì gọi là tiền mất tật mang, Dạ Thảo giờ đây đã thấm thía. Cô ngẩn ngơ nhìn hộp bún, khổ công đắc tội với Tuấn Khôi, thế mà chẳng được ăn. Dạ Thảo cắn môi hậm hực nguyền rủa Tuấn Khôi. Tất cả đều tại hắn.
Gần đây cô lại đang quyết tâm giảm cân, buổi tối thường ăn rất ít. Ngồi học một chút, bụng Dạ Thảo đã sôi ầm lên. Cô phải cắn chặt răng, đưa tay xoa bụng nén cơn đau lẫn cơn đói. Vì thế mà bài giảng của cô giáo cứ vào tai này lại ra tai kia. Dạ Thảo đã quên cả chép bài, cuối cùng bị cô giáo phát hiện và bắt phạt.
- Hết giờ ra chơi, em nộp bài chép phạt cho cô.
Dạ Thảo khóc không ra nước mắt, dù bụng đói vẫn phải ngồi chép phạt cho xong. Tất nhiên, kẻ kia là mục tiêu nguyền rủa của cô.
Thiên Vi thấy bạn như thế cũng lo lắng, chưa kịp hỏi han gì thì đã thấy Thanh Phong tìm mình với nét mặt hớn hở. Dạ Thảo đành xua Thiên Vi mau ra gặp Thanh Phong, cứ mặc kệ mình với vụ chép phạt kia.
Chép phạt và nộp bài xong, Dạ Thảo tức tốc chạy ra căng-tin mua bánh mì, đáng tiếc, bánh mì đã hết rồi. Đồ ăn đều hết veo, cứ như thể hôm nay là ngày người ta đại hạ giá vậy. Dạ Thảo thở dài thườn thượt, đành cố gắng tìm cái gì ăn tạm cho đỡ đói. Nhưng vừa quay đầu, cô đã đụng trúng bản mặt đáng ghét của Tuấn Khôi và Thiên Minh. Dạ Thảo căm ghét “hứ” một cái rồi bỏ đi.
Thế nhưng, Tuấn Khôi và Thiên Minh cứ như chướng ngại vật dịch chuyển theo, chắn trước mặt cô. Tức giận, Dạ Thảo chống tay lên eo, hất mặt nhìn Tuấn Khôi và Thiên Minh hỏi:
- Hai ông muốn gì?
Tuấn Khôi chẳng nói chẳng rằng, chìa tay ra trước mặt Dạ Thảo, trên tay là một túi đồ ăn lẫn thức uống. Dạ Thảo cau mày nhìn Tuấn Khôi nghi ngờ, nhưng không thể phủ nhận một điều là mùi thức ăn thơm lừng bay vào mũi khiến dạ dày của cô lại tiếp tục sôi lên. Âm thanh vang vọng khá lớn khiến Dạ Thảo ngượng chín cả mặt. Càng nhìn cái mặt nhịn cười của Tuấn Khôi và Thiên Minh trước âm thanh réo rắt từ bụng mình phát ra, cô càng xấu hổ nhiều hơn, mà càng xấu hổ lại càng tức giận.
- Tránh ra coi – Cô cộc cằn bảo.
- Nè! Cầm lấy đi – Tuấn Khôi giơ cao cái túi trong tay mình về phía Dạ Thảo bảo.
- Ý gì đây?
- Mua cho Thảo đó, cầm mau đi – Thiên Minh liền cầm cái túi trong tay Tuấn Khôi nhét vào tay Dạ Thảo.
Có câu nói: “Của biếu là của lo, của cho là của nợ”, tuy rằng hai người này cũng làm khá nhiều việc tốt cho cô nhưng ấn tượng xấu của họ vẫn hiện rõ trong đầu cô, không thể trong sớm chiều mà xóa bỏ được. Đột nhiên tốt bụng đột xuất như thế này, chắc chắn không phải trộm thì cũng là cướp. Cô nhìn họ, hoài nghi:
- Ý gì đây?
- À, không có gì đâu. Sáng nay đúng là hơi mất phong độ một chút nên muốn mua bánh để làm hòa với bạn thôi. Mong là bạn bỏ qua lỗi của mình – Tuấn Khôi liền cười hiền đáp, vẻ mặt đầy hối lỗi nhìn Dạ Thảo.
Dạ Thảo nhìn cậu soi mói nghi ngờ một lát, nhưng không cưỡng lại được sức hấp dẫn của thức ăn trong tay cậu, cộng với cái bụng réo rắt, cô tạm thời tin bọn họ.
- Bao nhiêu tiền, để mình trả lại.
- Ấy chết, đã bảo chuộc lỗi mà, ai lại lấy tiền chứ – Thiên Minh liền đáp ngay.
- Xin lỗi nha, chuyện hồi sáng đúng là hơi mất mặt. Dù sao mình cũng là con trai, ai lại đi tranh giành với con gái như bạn. Nói ra đúng là sợ bị mọi người chế giễu mất – Tuấn Khôi hơi nhăn mặt, gãi đầu tỏ vẻ áy náy.
Dạ Thảo trong lòng cũng thấy vui vui, cô đá Tuấn Khôi, cậu chẳng những không trách mà còn xin lỗi trước.
- Mình sẽ không nói với ai đâu – Cô nói.
- Vậy thôi, bạn mau ăn đi kẻo đến giờ vào lớp, mình không làm phiền nữa đâu.
Nói xong, Tuấn Khôi kéo Thiên Minh rời đi, Dạ Thảo nhìn theo hai người với ánh mắt đầy thiện cảm. Thì ra họ cũng không đến nỗi đáng ghét như cô nghĩ.
Thiên Minh thấy mình và Tuấn Khôi đã đi một đoạn xa rồi nên mới khẽ húc vào sườn Tuấn Khôi hỏi:
- Này! Nói rõ xem nào. Tự nhiên tốt bụng đi mua đồ ăn sáng cho nhỏ mập đó thế?
- Vào lớp đi cái đã – Tuấn Khôi liền gạt đi.
Cậu lén lút quay lại nhìn Dạ Thảo, khẽ nhếch môi cười một cái.
Thiên Minh chẳng hiểu nổi tại sao hôm nay tự nhiên bạn mình lại tỏ ra thần bí như thế, nhưng vẫn nhẫn nại đi theo Tuấn Khôi trở lại lớp học.
Vừa đến cửa lớp Thiên Minh bèn đứng khựng lại, trừng mắt nhìn Tuấn Khôi lớn giọng hỏi:
- Giờ ông nói được chưa hả? Vì sao phải mua bánh lấy lòng con heo mập kia?
- Đừng heo mập này heo mập nọ nữa, người ta không có tên cho ông gọi hay sao? – Tuấn Khôi nguýt đứa bạn một cái rồi bước thẳng đến chỗ ngồi của mình.
Thiên Minh trợn mắt há miệng nhìn Tuấn Khôi, cằm suýt tí nữa là rớt xuống đất vì kinh ngạc quá mức trước sự thay đổi thái độ của thằng bạn mình. Thiên Minh sau vài giây liền khép miệng đi vào lớp, đến chỗ ngồi, không ngồi xuống mà đưa tay sờ trán Tuấn Khôi xem tình hình thế nào, rồi tặc lưỡi một cái đầy cảm thán:
- Có nóng đâu ta.
- Này, ông bị điên hả? – Tuấn Khôi vừa nguýt vừa mắng.
- Ông điên thì có – Thiên Minh cao giọng – Sáng nay còn thấy ông mắng Dạ Thảo là con heo mập, giờ thì lại cấm tui gọi Dạ Thảo là heo mập. Còn nữa nha, tự nhiên đi mua biết bao nhiêu bánh cho Dạ Thảo, tốn biết bao nhiêu tiền. Có biết số tiền đó chơi được bao nhiêu trận bida hay không hả?
- Tui cũng vì nghiệp lớn của thằng Phong thôi – Tuấn Khôi cười khà khà, trong đáy mắt hiện lên một tia gian xảo đắc ý.
- Hả? – Thiên Minh nghe Tuấn Khôi nói thế thì không khỏi tò mò, vội vàng ngồi xuống ghế rồi nôn nóng kề tai bên cạnh hỏi – Là chuyện gì? Kể nghe cái coi.
- Biết tại sao mà thằng Phong hồi nãy cái mặt cứ ngẩn ra như thế hay không? – Tuấn Khôi không nói luôn mà hỏi vòng.
Thiên Minh ngẫm một chút rồi mới đáp:
- Có phải thằng Phong thích Thiên Vi không?
- Coi mặt ông vậy mà cũng thông minh gớm.
Thấy thằng bạn cười đểu mình, Thiên Minh cũng cười khẩy đáp lại:
- Hơn ông một tí thôi, he he. Được rồi, nghiêm túc kể tui nghe coi. Tóm lại là ông định bắt xe trước để sau duyệt tướng à?
Thấy thằng bạn nhanh chóng hiểu ý mình, quả không hổ là bạn thân, Tuấn Khôi gật gù nói thêm:
- Nhưng là một mũi tên trúng hai đích.
Thiên Minh nhìn Tuấn Khôi, bóp trán một cái rồi mở mắt sáng quắc, sau đó cười lớn bảo:
- Quân tử báo thù mười năm không muộn hả. Cái thằng Thanh Phong đó, phải cho nó bẽ mặt mới được. Tui không tin nó giỏi hơn Duy Phong.
- Để rồi xem, nó đắc ý đến bao giờ – Tuấn Khôi đập bàn nghiến răng nói.
Đến chiều như thường lệ, Thiên Vi và Dạ Thảo từ chỗ học thêm bước ra, đi ngang qua công viên đã thấy một nhóm đang chơi bóng rổ với nhau, nhưng lần này không có trận đấu nào, chỉ là chơi vui thôi.
Tuấn Khôi với Thiên Minh hôm nay đến chơi bóng cốt chỉ để chờ Thiên Vi và Dạ Thảo đi ra nên vừa thấy hai người chạy xe trờ tới, Tuấn Khôi thúc nhẹ vào sườn Thiên Minh, hất đầu ra hiệu rồi quăng bóng xuống đất nói với mấy bạn cùng chơi.
- Tụi mình không chơi nữa đâu, có việc đột xuất rồi.
Nói xong thì hối hả lên xe đuổi theo Dạ Thảo và Thiên Vi. Hai người kia chạy chậm, Thiên Minh và Tuấn Khôi nháy mắt đã chạy theo phía sau, rồi lên ngang hàng, giả vờ như tình cờ gặp.
- Hey! Trùng hợp quá, hai bạn đi học thêm về à?
Thiên Vi khẽ cười chào. Dạ Thảo liếc mắt nhìn bộ dạng hai người kia, một người mặc quần lửng tới đầu gối, một người mặc đồng phục bóng rổ rộng thùng thình, chân đi giày thể thao, trên mặt đầy mồ hôi nhễ nhại bèn đoán, nhóm người chơi bóng rổ trong công viên cũng có mặt hai người này. Rõ ràng lúc nãy vẫn còn thấy chơi vui vẻ lắm mà, sao nhanh chóng xuất hiện ở đây vậy?! Bèn lên tiếng hỏi:
- Không chơi bóng nữa à?
- Mệt rồi nên mới nghỉ – Thiên Minh liền đáp – Khát khô cả cổ rồi.
- Sẵn tiện tụi mình đi uống nước, mời hai bạn đi chung cho vui hén, nể mặt chứ – Tuấn Khôi nhìn hai người họ với ánh mắt chờ đợi.
Dạ Thảo trước lời đề nghị bất ngờ này thì bối rối, chưa bao giờ có con trai mời cô đi uống nước cả, có chút đỏ mặt quay sang nhìn Thiên Vi hỏi:
- Ý Vi ra sao?
- Mình sao cũng được cả.
- Đến quán Lucky Happy phía trước đi – Tuấn Khôi mừng rỡ chộp lấy cơ hội trước khi Dạ Thảo mở miệng.
Thiên Vi thấy, cô cũng nợ Duy Phong ân tình, giúp giữ xe, còn rửa xe giúp cô, rồi còn đãi cơm cô, liền vừa đạp xe về phía quán Lucky Happy vừa hỏi:
- Duy Phong hôm nay không đi chơi bóng cùng hai bạn à?
- Duy Phong? – Thiên Minh liền kêu lên một tiếng rồi thở dài rảo chân đạp xe nhanh hơn đến quán.
Thấy Thiên Minh thở dài, Tuấn Khôi thì trầm mặt, trong lòng Thiên Vi bỗng thấy lo lắng. Không hiểu đã xảy ra chuyện gì với Duy Phong rồi? Cho nên khi vừa vào quán, chưa kịp gọi nước uống, Thiên Vi đã vội vàng lên tiếng hỏi:
- Duy Phong đã xảy ra chuyện gì? Sao hai người lại thở dài như thế?
Thiên Vi đưa mắt nhìn hai người kia dò hỏi. Thiên Minh và Tuấn Khôi ra vẻ buồn rầu, lần nữa thở dài, khiến Thiên Vi càng sốt ruột.
Dạ Thảo cũng dỏng tai hóng chuyện, thế nhưng chỉ toàn nghe tiếng thở ra thở vào của hai người trước mặt, cô nóng nảy lên tiếng:
- Nè! Hai ông là đồ đàn bà hay sao suốt ngày thở dài vậy hả?
Tuấn Khôi nhướng mày liếc mắt về phía Thiên Minh, giả bộ bất đắc dĩ lên tiếng:
- Tui hỏi bà? Nếu bà có cơ hội đi thi học sinh giỏi, bà có đi thi không?
Dạ Thảo chưa biết rõ đầu đuôi thế nào, nhưng cũng trả lời:
- Trời! Có cơ hội như thế, ngu gì mà không đi. Chỉ cò điều… E hèm… tui học tàm tạm thôi, còn lâu mới được đi thi học sinh giỏi. Nói thiệt nha, dù không được thi, chỉ cần được tham gia ôn luyện thôi, tui cũng đã mừng rơn rồi.
- Vậy mà cái thằng ngốc đó lại không chịu đi thi – Thiên Minh tỏ vẻ bực tức lên tiếng.
Thiên Vi im lặng lắng nghe, cô biết Duy Phong học rất giỏi. Vậy mà lại không chịu đi thi. Không nén được tò mò cô lên tiếng hỏi.
- Sao lại thế?
Dạ Thảo cũng khá ngạc nhiên. Cô chỉ nghĩ Duy Phong may mắn được chọn đi thi, cho nên nghe Thiên Vi hỏi bèn lên tiếng đáp thay:
- Chắc không đủ tự tin chứ gì?
- Tất nhiên là không phải rồi. Duy Phong học giỏi vô cùng, tuyệt đối có đủ bản lĩnh để đi thi – Thiên Minh liền hùng hổ tuyên bố.
- Vậy thì tại sao lại không đi thi? – Dạ Thảo không nén được tò mò hỏi.
Tuấn Khôi thấy đây là cơ hội tốt để nói xấu Thanh Phong trước mặt Thiên Vi nên hắng giọng trước khi bắt đầu câu chuyện năm xưa, khi mà Thanh Phong giành vinh quang của Duy Phong.
Mọi chuyện bắt đầu vào kì thi học sinh giỏi toán năm lớp mười. Trong lớp Thiên Vi cũng có một bạn được chọn đi thi nên cô cũng có để ý một chút về cuộc thi. Bạn Thiên Vi kể lại là bài thi vô cùng khó, cậu ta chỉ mới làm được một phần tư đề thi là đã chịu thua. Thế nhưng, trường của họ lại có hai người đạt giải nhất và giải ba. Cả trường rất vui mừng, thầy hiệu trưởng còn làm một buổi khen thưởng nức nở trước toàn trường. Chỉ tiếc buổi hôm đó, Thiên Vi bị ốm nên không đến trường vì vậy mà không biết mặt người được khen thưởng là ai.
- Thanh Phong thật sự là giỏi, lúc đó mình cũng có mặt, mình ngưỡng mộ bạn ấy chết đi được. Vừa đẹp trai vừa học giỏi, chơi thể thao cũng tốt nữa, con trai như thế thì tìm ở đâu ra – Dạ Thảo lên tiếng đầy ngưỡng mộ khi nhớ lại lúc Thanh Phong nghiêm trang đón nhận bằng khen thưởng.
- Bà mập, im đi nghe người ta kể hết chuyện đã – Thiên Minh thấy Dạ thảo khen Thanh Phong không tiếc lời thì tức lắm bèn mắng.
Tuấn Khôi cũng bĩu môi nghênh mắt nhìn Dạ Thảo nhưng cậu nhanh chóng bỏ qua. Cậu biết chỉ cần mau chóng nói rõ hết mọi chuyện với Thiên Vi, thì hình ảnh đẹp đẽ của Thanh Phong cũng bị xấu ngay mà thôi. Cậu uống một ngụm nước lớn rồi tiếp tục kể:
- Bởi vì ảnh hưởng của kì thi năm trước đó. Có một số gia đình vung tiền để con cái họ đủ điểm dù không đạt được thành tích xuất sắc nhưng cũng được khá hoặc trung bình khá để có thể hãnh diện đem khoe với mọi người. Kì thi năm nay, hội đồng thi chọn cách phát số báo danh, không ghi tên họ và tên trường, tránh việc mua điểm cho con. Đó là cách thức mới, vừa được áp dụng. Thanh Phong và Duy Phong đều được phát số báo danh rồi ghi tên vào danh sách dự thi. Sau đó, kết quả cũng nhanh chóng có, Thanh Phong được điểm cao, Duy Phong thua Thanh Phong nửa điểm nên về ba.
- Vậy thì còn gì để nói chứ? – Dạ Thảo lắng nghe đến đây thì bức xúc đập bàn kêu lên, cô nghĩ rằng bởi vì Duy Phong thua Thanh Phong ba điểm cho nên mới tức tối mà đâm ra thù ghét Thanh Phong.
- Cái bà heo mập này, đã bảo là nghe hết đi mà – Tuấn Khôi tức giận mắng.
- Ông mắng ai là heo mập hả? – Dạ Thảo tức giận trừng mắt.
Thiên Vi thấy tình hình căng thẳng bèn lên tiếng can ngăn:
- Dạ Thảo im lặng để các bạn ấy kể hết rồi lên tiếng cũng không muộn.
Dạ Thảo hậm hực ngồi xuống uống ừng ực li sinh tố của mình, làm thinh không thèm nhìn hai kẻ đáng ghét kia nữa. Thiên Minh không thèm kể vòng vo như Tuấn Khôi nữa mà nói huỵch toẹt ra là:
- Người hạng nhất là Duy Phong mới đúng.
Cả Thiên Vi và Dạ Thảo đều ngơ ngác nhìn Tuấn Khôi và Thiên Minh, ánh mắt hiện lên sự kinh ngạc, không tin được.
- Sao lại có chuyện như vậy? – Dạ Thảo kêu lên.
Thiên Vi nhanh chóng nghĩ ngay ra vấn đề:
- Nhầm lẫn số báo danh à?
- Đúng đó. Không hiểu vì sao, khi ghi tên, thầy giám thị trông coi phòng thi lại nhầm lẫn hai tên với nhau. Vì vậy, người xứng đáng hạng nhất là Duy Phong bị đẩy xuống hạng ba, còn người hạng ba là Thanh Phong lại được nâng lên thành hạng nhất – Tuấn Khôi nghiến răng nghiến lợi nói.
- Nhưng đó cũng là nhầm lẫn mà thôi, đâu phải Thanh Phong cố ý tranh đoạt đâu chứ – Thiên Vi giờ đã hiểu ra mọi chuyện, cô cảm thấy như vậy mà ghét bỏ Thanh Phong thì cũng tội cậu ấy quá.
- Ai nói cậu ấy không biết cơ chứ – Lần này đến lượt Thiên Minh đập bàn khiến mọi người trong quán đều giật mình nhìn lại phía họ.
- Cậu ấy biết. Bởi vì cậu ấy là người làm bài mà, đúng hay sai, chắc chắn cậu ấy phải biết – Tuấn Khôi đưa ra lập luận hùng hồn, chắc chắn rằng Thanh Phong cố tình biết mà vẫn giấu giếm.
- Nếu lỡ như… – Thiên Vi vẫn muốn tìm cách bào chữa cho Thanh Phong.
- Chính tai mình nghe thằng khốn đó nói với giáo viên trưởng bộ môn Toán rằng nó làm sai một bài, chắc chắn có sự nhầm lẫn nào đó. Mình còn tưởng nó sẽ nói rõ lên trên, rồi sau đó, phần thưởng thuộc về Duy Phong. Thế mà ngày khen thưởng, nó vẫn đứng ra nhận thưởng một cách trơ tráo. Thử nói xem, có thể không bực tức hay sao chứ.
Thiên Vi thấy Tuấn Khôi với Thiên Minh tức giận như thế, cô không nghĩ hai người họ nói dối. Nhưng cô cũng không nghĩ Thanh Phong là hạng người đó nên đành cúi đầu im lặng suy nghĩ.
Nhưng Dạ Thảo vừa nghe xong thì kêu lên kinh ngạc:
- Có chuyện này nữa à?
- Đương nhiên rồi – Tuấn Khôi vênh mặt nói – Giờ thì bà đã biết, thần tượng của bà chỉ là một thằng khốn xấu xa hai mặt rồi đúng không?!
Đúng là Dạ Thảo đang cảm thấy mất hình tượng với Thanh Phong, cô không ngờ Thanh Phong lại là hạng người như thế.
Thiên Vi vừa về nhà đã thấy ba đang cùng mẹ ngồi trò chuyện trên sô pha ở phòng khách. Thấy Thiên Vi về, cả hai liền quay đầu cười. Ông Hữu Hùng đỡ bà Thiên Hương đứng dậy rồi bảo Thiên Vi:
- Ba mẹ đang chờ con về, cả nhà cùng đi ăn tối. Lâu rồi cả nhà mình không ra ngoài ăn.
- Hay quá! – Thiên Vi vui mừng reo lên – Để con vào rửa mặt cái đã.
Thiên Vi đỡ mẹ ngồi vào xe, cả ba người cùng đến một nhà hàng sang trọng.
- Việc học của con thế nào? – Ông Hữu Hùng hỏi.
- Vẫn tàm tạm như thế ạ – Thiên Vi cười gượng đáp lời ba.
- Con là con gái, học thế là được rồi, học nhiều chỉ khiến bệnh ra thôi. Chỉ cần con khỏe mạnh là ba mẹ vui lắm – Ba cô liền bảo.
- Con yêu ba quá – Thiên Vi liền nhoài người sang hôn ba cái chụt.
Ông Hữu Hùng đờ người một cái, rồi khẽ lắc đầu. Mẹ Thiên Vi nhìn con gái vô tư khẽ cười.
Bữa cơm thật sự vui vẻ vô cùng nhưng đến khi ra về, xe ba của Thiên Vi bị một chiếc xe cà tàng chạy đến đụng vào.
Ông Hữu Hùng nhanh chóng thắng xe, khiến hai mẹ con Thiên Vi bị ngã chúi về phái trước, bà Thiên Hương ôm lấy ngực thở dốc. Ông Hữu Hùng và Thiên Vi đều lo lắng hỏi bà:
- Em có sao không?
- Mẹ, mẹ thấy sao rồi?
Sắc mặt bà Thiên Hương không tốt, nhưng bà vẫn thều thào đáp:
- Mẹ không sao đâu.
Rồi bà quay sang nhìn chồng bảo:
- Em không sao, anh yên tâm đi.
Ông Hữu Hùng gật đầu thở phào yên tâm, rồi quay đầu nhìn về phía trước, nơi có một chiếc xe ngã rạp trên đường. Mặt mày ông trở nên tức giận, mở cửa hùng hổ bước xuống nhìn người khiến mình xém chút gây tai nạn mắng:
- Này ông kia, chạy xe kiểu gì vậy hả? Có biết suýt chút nữa là gây ra tai nạn rồi không?
- Xin lỗi, xin lỗi ông. Tôi vội về nhà nên vô ý quá.
Người đàn ông đang lồm cồm ngồi dậy, muốn dựng xe lên, nhưng chiếc xe giống như mắc kẹt khiến ông không dựng lên được. Thân hình ốm yếu càng trở nên yếu ớt hơn. Đồ đạc quăng tứ tung khiến ông phải vất vả lượm lại. Nhìn thấy bộ dạng đó, ông Hữu Hùng càng bực tức quát lớn:
- Nè, ông làm nhanh lên đi. Tôi không có thời gian đâu đứng chờ ông như thế.
- Vâng, vâng, tôi xin lỗi, tôi sẽ thu dọn nhanh thôi – Người đàn ông vẫn cúi đầu khúm núm.
Thiên Vi rướn người ra ngoài, cảm thấy thân hình người đàn ông này quen quen, cô chăm chú nhìn gương mặt của ông ta ẩn dưới cái mũ bảo hiểm trầy trụa, cuối cùng cô nhận ra người đó là ba Duy Phong. Cô định mở cửa ra thì ba Duy Phong đã thu dọn xong, nhanh chóng ngồi lên xe chạy đi.
Thiên Vi nhìn theo bóng ông, trong lòng thương cảm vô cùng.
Ngày hôm sau, cô định gặp Duy Phong, thế nhưng Duy Phong lại nghỉ học. Thiên Vi đành chạy thẳng đến nhà Duy Phong. Thiên Vi gọi mãi, ba Duy Phong mới ra mở cửa. Sắc mặt ông rõ ràng là không tốt.
- Con chào bác.
Ba Duy Phong nở nụ cười hiền lành nhưng có chút ái ngại nói:
- Con tìm Duy Phong hả, nó bây giờ không có nhà.
- Dạ, con đến để gửi trả bác cái này ạ – Thiên Vi chìa ra một cái hộp nhỏ dài màu đen đưa trước mặt ba Duy Phong.
Ông nhìn cái hộp trên tay của Thiên Vi, đây là đồ nghề kiếm sống của ông, mất nó khó mà làm việc được, ông chặc lưỡi một cái:
- Cái này…
- Là hôm qua bác ngã xe đánh rơi vẫn chưa nhặt hết. Cho nên con nhặt đem đến đưa bác – Thiên Vi bèn giải thích vì sao mình có cái hộp trong tay.
Giọng ba Duy Phong đượm buồn, nhìn Thiên Vi rồi bảo:
- Thay bác xin lỗi ba nhé. Không biết xe ba con có bị trầy hay không, chiếc xe sang trọng như thế, nếu bị trầy thì…
- Không sao đâu bác, ba con cũng không để ý đến chuyện đó đâu. Ba con hôm qua có hơi lớn tiếng, bác đừng để bụng.
- Không đâu, lỗi tại bác trước mà. Do bác thấy trong người không khỏe, cho nên chạy xe có hơi loạng choạng. Hôm nay không đi làm được, nằm liệt ở nhà, Duy Phong phải vì vậy nghỉ học.
Nói tới đây, đột nhiên mắt ông đỏ hoe, rồi nước mắt lăn dài trên gương mặt khắc khổ của ông.
- Cái thằng con của bác, nó rất hiếu thảo. Chỉ vì gia đình này mà nó phải bỏ học. Thậm chí được đi thi học sinh giỏi mà nó cũng không chịu đi. Làm ba như bác đúng là quá vô dụng rồi.
- Bác, bác đừng nói như vậy mà.
Trò chuyện với ba Duy Phong thêm vài câu, Thiên Vi hiểu rõ hoàn cảnh nhà cậu thêm nữa. Việc vá giày dép của ba Duy Phong giờ thu nhập rất thấp, tiền mặt bằng ở chợ lại tăng lên, rồi tiền chi tiêu hằng ngày nữa. Bao nhiêu thứ cứ đổ ập xuống, ông phải vất vả chạy vạy khắp nơi để kiếm miếng ăn.
- Xem ra, bác không thể sống bằng nghề vá giày này được nữa rồi con à – Ông than thở với Thiên Vi – Muốn tìm công việc khác, nhưng sức khỏe bác giờ đây kém quá, chỉ e người ta không chịu thuê. Không tiền, cuộc sống khốn khó, Duy Phong phải vất vả nhiều hơn. Bác chỉ sợ nó bỏ học vì hoàn cảnh gia đình.
- Bác đừng bi quan, biết đâu còn có cách mà. Thôi, con cũng đến giờ về rồi, bác vào nhà nằm nghỉ đi ạ. Bác đừng cho Duy Phong biết con đến đây nhé bác.
Cô không muốn Duy Phong thêm mặc cảm gia đình với cô.
Nói xong, cô đạp xe ra về. Về nhà, cô liền gọi điện thoại cho ba mình.
Thanh Phong vẫn cùng Thiên Vi đạp xe đến trường. Vừa vào trường đã thấy Dạ Thảo đứng đó, trên tay cầm một hộp bún, Dạ Thảo nhìn thấy Thanh Phong thì sắc mặt kém vui. Cô nhìn Thiên Vi chứ không hề nhìn Thanh Phong cười nói như mọi hôm nữa. Thiên Vi nhìn là biết, Dạ Thảo bị mấy lời của Tuấn Khôi và Thiên Minh tác động, cô khẽ quắc mắt nhìn Dạ Thảo ra hiệu đừng có như thế nữa. Dạ Thảo thấy vậy bĩu môi lạnh giọng bảo:
- Mình vào trước đây, mình còn chưa ăn sáng, nhìn nữa mình ăn không vô.
Thiên Vi thở dài một hơi, cô biết Dạ Thảo nghĩ Thanh Phong đang giả tạo làm người tốt bụng trước mặt mọi người. Cảm tình tốt vốn có bỗng chốc trở nên xấu đi. Thiên Vi cũng cảm thấy Thanh Phong làm như vậy là không tốt, nhưng cô nghĩ mọi chuyện đều có nguyên nhân của nó, nếu không một việc như thế lẽ nào ở trường lại có ít người biết.
Cô tuy không thích hóng chuyện thị phi của mọi người nhưng Dạ Thảo thì không như vậy. Chuyện gì Dạ Thảo hóng được từ các bạn cũng đều kể cô nghe cả. Nên nếu chuyện như vậy xảy ra, không lí nào không gây ồn ào mà lại im lặng như thế. Chắc chắn sự việc có nguyên nhân của nó.
Những lời của Tuấn Khôi và Thiên Minh, không biết có phải thật sự hay không? Cô lo lắng họ đang đặt điều nói xấu Thanh Phong vì ghét cậu ấy. Nếu lên tiếng hỏi Thanh Phong thì cô lại sợ mình làm tổn thương cậu. Vì vậy sự thắc mắc này cô chỉ có thể giấu trong lòng mà thôi.
Thanh Phong không phải đồ ngốc mà không hề nhận ra sự ghét bỏ của Dạ Thảo đối với mình, cậu dè dặt hỏi Thiên Vi:
- Có phải mình đã làm gì sai không? Dạ Thảo… bạn ấy…
Thiên Vi nhìn vẻ mặt u ám của Thanh Phong, cô cười gượng, lấp liếm bảo:
- Con gái đôi khi tính khí thất thường vậy đấy.
- Trời có lúc nắng lúc mưa, trời có lúc mưa lúc nắng. Con gái có lúc hiền như nai. Con gái có khi như bà chằn. Trời vẫn cứ nắng cứ mưa. Con gái lúc mưa lúc nắng… – Thanh Phong bỗng nghêu ngao hát một câu khiến Thiên Vi bật cười.
Thanh Phong bỗng khựng xe đứng lại, cậu nhìn Thiên Vi chằm chằm, ánh mắt của cậu dõi theo bóng dáng của Thiên Vi. Thiên Vi cảm thấy đầu xe của Thanh Phong bỗng dừng lại thì quay đầu định lên tiếng hỏi, không ngờ bắt gặp ánh mắt của Thanh Phong nhìn mình một cách nồng cháy như thế.
Thanh Phong có gương mặt điển trai, vóc dáng cao ráo, gương mặt sáng cộng với một nụ cười hiền đầy thu hút. Cô lúng túng đỏ mặt, cúi gầm mặt xuống lí nhí hỏi:
- Sao lại nhìn mình như thế?
- Có ai nói với bạn, khi bạn cười rất xinh đẹp không?
Câu hỏi nhẹ nhàng của Thanh Phong khiến trống ngực Thiên Vi đập thình thịch, mặt càng đỏ hơn, đỏ đến tận mang tai. Cô xấu hổ không biết trả lời thế nào, đành đẩy xe tiếp tục đi thẳng nhưng cảm giác ngọt ngào đang chảy trong lòng cô.
Thiên Vi đi vào lớp, Dạ Thảo nhìn Thiên Vi hờn dỗi bảo:
- Sao Vi vẫn còn qua lại với hạng người đó chứ. Mình là mình rất bực nha.
- Thôi mà – Thiên Vi nhẹ giọng khuyên – Chưa chắc sự việc là có thật. Dù có thật thì cũng đã qua lâu rồi.
- Vi thật là không biết gì hết. Tiền thưởng đó dù ít hay nhiều cũng có thể giúp cho Duy Phong một phần. Mình nghe bảo, nhà Thanh Phong rất khá giả, còn nhà Duy Phong thì rất nghèo. Người giàu có tiền thưởng thì càng giàu. Người nghèo bị mất trắng thì càng khổ hơn. Duy Phong hôm nay lại nghỉ học nữa bạn có biết không? Đến Tuấn Khôi và Thiên Minh cũng không gặp được bạn ấy nữa là.
- Vậy sao?
Thiên Vi nghe Dạ Thảo nói, trong lòng chợt buồn vô cùng. Duy Phong lại nghỉ học, không biết tình hình của ba bạn ấy ra sao rồi? Đến giờ trưa, Dạ Thảo, Thiên Vi rủ Tuấn Khôi và Thiên Minh đến thăm ba Duy Phong nhưng cửa nhà đóng chặt. Hàng xóm nói rằng phải đến tối mịt hai cha con mới về.
Cả đám đành lục tục ra về.
- Cái thằng này, làm gì mà lặn mất tăm như thế chứ? – Tuấn Khôi lo lắng.
- Tối nay mà rảnh thì mày đến tìm nó đi, tối nay tao không đi được. Phải ở nhà trông em cho ba mẹ tao đi tiệc – Thiên Minh vỗ vai Tuấn Khôi đề nghị.
- Ừ, để tối tao lại tới – Tuấn Khôi đồng ý, rồi cả đám ra về.
Thiên Vi trước khi về, ngó đầu nhìn lại cánh cửa nhà Duy Phong lần nữa. Căn nhà đơn sơ mộc mạc nhưng ấm cúng, giờ đây bỗng trở nên lạnh lẽo quá.
Buổi tối, khi Thiên Vi đang học bài, Dạ Thảo gọi điện thoại cho cô:
- Tuấn Khôi vừa gọi cho mình. Cậu ấy bảo, ba mẹ không cho đi ra ngoài, bắt ở nhà học bài nên không đến nhà Duy Phong được. Giờ phải làm sao đây? Quy định của trường mình là nghỉ học quá ba buổi không lí do sẽ bị đuổi học đó. Duy Phong đã nghỉ học ba buổi rồi, nếu còn nghỉ nữa e là…
Thiên Vi nghe thế, trong lòng bỗng như có lửa đốt. Tuy cô với Duy Phong không được xem là thân thiết, nhưng dù sao cũng là bạn bè, cô cũng không mong muốn nhìn thấy cảnh Duy Phong bị đuổi học như thế.
Thiên Vi quyết định đạp xe đến nhà Duy Phong.
Nhà Duy Phong nằm trong một khu nghèo khó, đường vào nhà cũng khó khăn, toàn hẻm nhỏ tối thui. Ánh đèn trong vài căn nhà hắt ra mờ mịt. Thiên Vi đạp xe thật chậm, mò mẫm trong thứ ánh sáng đó để đi.
Cô cũng từng nghe nói những khu vực thế này, người tốt thì ít mà kẻ xấu thì nhiều. Nhất là khi trời tối, những thành phần bất hảo hay tụ tập nhau ở đây. Người tốt đều đóng chặt cửa ở yên trong nhà.
Trên đường đến đã thấy nhiều nhóm túm năm tụm ba lại, mặt mũi chẳng mấy hiền lành, cứ gườm gườm nhìn cô. Thiên Vi sợ hãi vội đạp nhanh hơn. Cô cảm thấy lạnh buốt toàn thân, cả người run lên, tim cũng đập mạnh đến mức muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô chỉ muốn quay xe đạp trở về nhà mình nhưng nghĩ đến Duy Phong, Thiên Vi cắn chặt răng, liều mạng đạp tiếp.
Vừa quẹo qua một con hẻm, Thiên Vi đụng ngay vào một băng nhóm đang tụ tập ở đó, chắn ngang hết đường. Cô vội vàng lên tiếng xin lỗi. Bọn chúng lại quay lại nhìn cô với ánh mắt của loài sói đói.
Không kịp quay đầu xe, cô hốt hoảng đẩy mạnh xe vào bọn chúng rồi quay đầu bỏ chạy. Bọn kia nhanh chân đuổi theo cô, lớn giọng kêu:
- Này em gái, ngoan ngoãn đứng lại đi. Tụi anh không muốn dùng biện pháp mạnh với em đâu nhé.
Nhưng lời nói đó càng khiến Thiên Vi chạy nhanh hơn nữa. Trong giờ khắc nguy hiểm, cô lại không mở miệng kêu cứu nổi, phải gồng người lắm, cô mới khiến đôi chân run rẩy của mình có động lực chạy tiếp. Mặt trắng bệch, mồ hôi chẳng biết từ lúc nào đã chảy đầy trên mặt.
Tiếng bước chân rầm rập đuổi theo sau cô mãi. Lúc này tên gần nhất chỉ cách cô tầm ba bước chân, chỉ cần hắn giơ tay ra là có thể túm được cô.
- Rầm…
Một người vừa từ một con hẻm lùi ra, cô không phòng bị mà cứ thế lao vào, một cú va chạm đau đớn khiến Thiên Vi bật về phía sau rồi ngã phịch trên đất. Mấy tên kia lập tức quây lấy cô, vẻ mặt tỏ rõ sự thích thú. Thiên Vi đưa mắt nhìn lần lượt từng tên, bọn này có đến năm tên, nhìn mặt mũi rõ ràng không phải hạng tốt đẹp gì cả. Trong lòng cô run rẩy không ngừng, lắp bắp lên tiếng:
- Các người muốn gì đây?
- Đã bảo tụi anh không muốn gì hết, chỉ muốn cùng cô em chơi đùa một chút thôi – Một tên cười nham nhở nói.
Thiên Vi sợ hãi, đang định lên tiếng kêu cứu thì một giọng nói vang lên ở phía sau chúng:
- Tụi bây đang làm gì vậy hả?
Cả đám giật mình, quay người lại nhìn. Người bị Thiên Vi va trúng, tay vẫn đặt trên ghi đông xe, đang đứng sát bên tường một nhà nên bị bóng tối che phủ không nhìn được mặt. Cả bọn nheo nheo mắt nhìn, cả Thiên Vi cũng không nén được ánh mắt tò mò lẫn niềm hi vọng được cứu giúp.
- Mày là thằng nào? – Thằng đô con nhất bọn hất mặt hỏi.
Người kia mới từ từ dẫn xe bước ra nơi có góc đèn tròn nhỏ thả ánh sáng yếu ớt.
Gương mặt Duy Phong hiện rõ trước mắt Thiên Vi, cô thấy cậu thì mừng rỡ, lập tức lên tiếng gọi:
- Duy Phong.
Duy Phong giật mình khi nghe tiếng của người đang ngồi dưới đất gọi mình. Cậu kinh hãi kêu lên:
- Thiên Vi! Sao lại là bạn?
Cậu vội vàng bước về phía đó. Thiên Vi như có thêm sức mạnh khi nhìn thấy Duy Phong, cô vội vàng bật dậy lao nhanh đến bên Duy Phong rồi núp đằng sau cậu. Tay cô nắm chặt tay áo Duy Phong không ngừng run rẩy. Duy Phong thấy cô như thế thì xót xa vô cùng, cậu nhẹ nhàng vỗ tay Thiên Vi rồi bảo:
- Đừng sợ, có mình đây.
- Hóa ra là bạn gái của mày – Thằng đô con nhất nhìn Duy Phong đầy vẻ trêu ngươi nói.
- Là bạn gái của tao thì sao, liên quan gì đến tụi bây?! – Duy Phong chẳng chút sợ hãi, trừng mắt đáp.
- À không, tại thấy bạn mày đi lạc, tụi tao thương tình định giúp đỡ thôi mà.
- Mày có lòng nhưng bạn tao không cần tụi mày giúp đâu. Hơn nữa giờ gặp tao rồi, tao tự khắc lo được, không làm phiền đến tụi bây.
- Ờ, không cần thì thôi – Hắn bĩu môi một cái rồi nói với bạn bè – Về thôi tụi bay.
Thiên Vi nhìn theo bóng dáng năm tên kia rời đi mới thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng vẫn không chịu buông tay Duy Phong. Nhìn thái độ e dè của đám đầu gấu khi nhìn rõ người trước mặt chúng là ai, Thiên Vi cảm thấy Duy Phong cũng thuộc loại người dữ dằn gai góc. Bằng không thì bên kia có năm người, không lí nào bọn chúng lại dễ dàng bỏ qua như vậy.
Duy Phong lúc này mới xoay người nhìn lại Thiên Vi, ánh mắt vẫn có chút kinh ngạc khi thấy sự xuất hiện của cô ở nơi tệ hại này vào thời điểm này.
- Sao lại đến đây?
- Mình tìm bạn – Thiên Vi ngượng nghịu cúi đầu đáp, tay cô từ từ nới lỏng khỏi tay áo Duy Phong.
- Tìm mình làm gì?
Duy Phong cũng đoán được lí do Thiên Vi đến tìm cậu, thế nhưng vẫn hờ hững hỏi một câu.
- Mấy ngày nay sao bạn lại nghỉ học? – Thiên Vi ngẩng đầu nhìn Duy Phong ánh mắt không ngừng dò hỏi.
- Bạn về đi. Con gái ở khu vực này khi trời tối không tốt lắm đâu. Bạn đi bằng gì tới? – Duy Phong lảng tránh câu hỏi của Thiên Vi – Để mình đưa bạn về.
- Mình không về – Thiên Vi nói xong, chính cô cũng giật mình, bởi giọng nói của cô giống như hờn dỗi và trách móc. Duy Phong cũng bị giọng của của Thiên Vi làm cho sững người. Một lát sau, cậu mới khàn giọng nói.
- Ba mình bệnh, không đóng đủ tiền chợ nên bị người ta lấy lại chỗ ngồi. Mình muốn phụ ba cho nên…
Thiên Vi cũng biết rõ lí do vì sao Duy Phong nghỉ học nhưng giọng nói man mác buồn của Duy Phong khiến cô thấy mủi lòng.
- Nhưng bạn không thể cứ thế nghỉ học được. Bạn đã nghỉ ba ngày không có phép rồi, nếu còn nghỉ nữa trường sẽ đuổi học đó – Thiên Vi nhắc nhở Duy Phong.
- Mình biết… – Duy Phong chán chường.
- Bạn biết mà vì sao vẫn nghỉ học chứ?! Chẳng lẽ bạn muốn nghỉ học luôn hay sao? – Cô tức giận nhìn Duy Phong quát lớn, thế nhưng Duy Phong lại quay mặt đi tránh né. Thiên Vi nhận ra, ngay từ đầu, Duy Phong muốn nghỉ học rồi.
Cô hốt hoảng nắm lấy tay áo của cậu khẽ lay lay:
- Bạn đừng như vậy mà, có chuyện gì tụi mình cùng nghĩ cách. Chẳng phải ba bạn rất kì vọng vào bạn hay sao, bạn mà nghỉ, ba bạn sẽ buồn.
- Mình biết…
Vẫn là hai chữ này khiến Thiên Vi phát bực, cô lớn tiếng hỏi:
- Bạn biết mà sao còn…
- Bởi vì mình không còn cách nào khác. Bạn làm sao hiểu được hoàn cảnh của mình – Duy Phong cũng quát lớn.
Thiên Vi bị tiếng quát làm giật cả mình. Mặt cô tái nhợt, mở to mắt nhìn Duy Phong, môi cắn chặt. Duy Phong biết mình vô lí, chỉ có điều cô không thể hiểu được hoàn cảnh và tâm trạng của cậu.
- Xin lỗi nha, mình không cố ý lớn tiếng với bạn – Duy Phong khẽ thở dài nói.
- Không sao. Có lẽ mình lo lắng thừa thãi quá. Mình về đây…
Cô buồn bã quay đầu định bước đi nhưng chợt nhớ ra chiếc xe đạp bị cô quăng ở con hẻm dưới khi bỏ chạy, bèn kêu lên:
- Xe đạp của mình.
Thiên Vi vội vã quay đầu chạy nhanh về con hẻm. Duy Phong cũng vội dắt xe đuổi theo cô. Thiên Vi chạy đến nơi thì thấy chiếc xe vẫn nằm chỏng chơ dưới đất. Cô thở phào mừng rỡ. Chiếc xe không đắt giá nhưng nó cũng giống như người bạn thân thiết với cô từ lâu.
Duy Phong định giúp Thiên Vi dựng xe nhưng cô cộc lốc nói:
- Không cần. Mình tự làm được.
Duy Phong ngây người nhìn cô, bàn tay đang đưa ra lúng túng thu lại. Thiên Vi dựng xe lên, vất vả quay đầu xe rồi định ngồi lên xe chuẩn bị đạp về nhà. Duy Phong cũng vội bảo:
- Trời tối rồi, để mình đưa bạn về.
- Không cần.
Thiên Vi ném lại một câu rồi lên xe chạy đi luôn. Nét mặt tỏ rõ sự giận dỗi. Cô mất công lo lắng, rồi mất công đạp xe đến đây, trải qua một trận sợ hãi rồi chẳng thu lại được gì ngoài sự lạnh nhạt. Duy Phong biết cô giận nên không lên tiếng tiếp, cậu âm thầm đạp xe theo sau cô. Cả hai vòng vèo một chút, đã ra ngay đường lộ.
Không giống như hẻm nhỏ chỉ treo một cái bóng đèn nhỏ khiến không gian âm u đáng sợ, đường lộ sáng bừng dưới ánh đèn, cho người ta cảm giác yên tâm hơn.
Đã ra đến đây rồi cũng không còn gì lo lắng nữa. Thiên Vi tự dưng dừng xe đạp lại, Duy Phong tưởng xảy ra chuyện gì, vội đạp nhanh đến nhìn cô hỏi:
- Sao vậy? Xe hư à?
- Xe không bị hư, đường lộ rồi, giờ mình có thể đi về một mình. Không cần bạn phải đi theo – Thiên Vi liếc nhìn Duy Phong một cái rồi lạnh nhạt nói.
- Dù là đường lộ, nhưng vẫn chưa chắc sẽ an toàn. Nếu như bạn có chuyện gì thì…
- Không cần bạn phải lo cho mình – Thiên Vi gắt lên.
Duy Phong sầm mặt bối rối, cậu biết Thiên Vi đang giận nên cậu không lên tiếng. Thiên Vi thấy Duy Phong im lặng thì uất ức lắm, cậu không chịu hiểu cho tấm lòng của cô.
- Nếu như bạn còn đi theo, mình sẽ… mình sẽ…
Thiên Vi không biết nên dùng lí do gì để Duy Phong đi về, cậu không nhận lòng tốt của cô, cô cũng không nhận lòng tốt của cậu. Chỉ muốn phản ứng để chứng tỏ bản thân một chút, thỏa mãn sự giận dỗi trong lòng mình, cô nhanh chóng nói.
- … mình sẽ không về nhà.
Duy Phong tròn mắt nhìn Thiên Vi, cậu bối rối thật sự, không biết nên giải quyết tình huống này như thế nào. Nếu Thiên Vi xua đuổi, mắng chửi, cậu có thể im lặng chấp nhận, cậu có thể âm thầm bảo vệ cho Thiên Vi an toàn về nhà. Nhưng có một điều cậu không nghĩ đến, Thiên Vi không có ý định về nhà.
Duy Phong không thể bắt ép Thiên Vi đi về nhà, nhưng lại lo lắng, nếu mình không đi theo, trên đường về lỡ Thiên Vi có bề gì thì… mà đi theo thì…
Duy Phong rơi vào tình huống khó xử vô cùng. Đang lưỡng lự thì đã thấy Thiên Vi lên xe đạp bỏ chạy. Trong lúc không kịp suy nghĩ, Duy Phong lại không muốn bị Thiên Vi giận, cho nên vội nói:
- Nếu ngày mai mình đi học…
Tiếng thắng gấp xe vang lên ngay lập tức, Thiên Vi quay đầu mừng rỡ hỏi lại:
- Phong nói thật sao.
Duy Phong ngập ngừng rồi lên tiếng:
- Nếu ngày mai mình đi học, bạn sẽ để mình đưa về nhà chứ.
Thiên Vi tất nhiên là vui mừng khôn xiết, cô mỉm cười gật đầu, ánh mắt nhìn Duy Phong vui mừng. Duy Phong bị ánh mắt và nụ cười đó làm lỗi nhịp tim, ngượng ngùng nói:
- Mình đưa bạn về.
Cả hai đạp xe song song với nhau vui vẻ, được một đoạn, Thiên Vi chợt dừng lại nhìn bà bán cá viên chiên bên đường, cô nuốt nước miếng ực một cái đầy thèm thuồng. Lâu rồi cô không được ăn.
- Hay tụi mình ăn một xâu rồi về.
Thiên Vi nghe Duy Phong đề nghị thế thì nhìn cậu, Duy Phong tưởng Thiên Vi không chịu thì ngượng nói:
- Mình nghĩ bạn thích ăn nên.
- Mình ăn hai xâu có được không? – Thiên Vi không để ý đến vẻ ngượng ngùng của Duy Phong, cô trưng ra vẻ tội nghiệp cầu xin.
Duy Phong ngớ ra một giây sau đó bật cười:
- Muốn ăn bao nhiêu cũng được.