← Quay lại trang sách

Chương 5 Trái tim nhân hậu

Quầy cá viên chiên chỉ là một xe bán hàng trên đường, được bà bán hàng bày thêm ba cái bàn để ngồi nhưng giờ đây cũng chật kín người ngồi rồi.

Nhìn mấy món ở bên trong tủ kính, nào là cá viên, bò viên, tàu hủ, hoành thánh, xúc xích… Thiên Vi không kìm lòng được, bèn chọn mỗi thứ hai xâu. Ngửi mùi thơm phưng phức từ cái nồi chiên, Thiên Vi nuốt ực một cái. Mấy thứ bày bán trên đường quả thật không được vệ sinh, cô biết điều này, thế nhưng bản năng con gái thích ăn quà vặt khiến cô không thể kìm chế được. Chế biến ở nhà tuy ăn sạch sẽ hơn, nhưng lại không có cảm giác ngon bằng, hơn nữa ăn với bạn bè mới thú vị.

- Dạ Thảo rất thích ăn cái này – Thiên Vi hào hứng kể cho Duy Phong nghe – Mỗi lần ăn, ít nhất cũng mười xâu.

Thiên Vi chợt thấy nét mặt của Duy Phong hơi trầm lại, cô lo lắng hỏi:

- Sao vậy?

- Không có gì – Duy Phong lắc đầu – Đừng để Tuấn Khôi và Thiên Minh nghe thấy câu này, nếu không hai cậu ấy lại bảo Dạ Thảo ăn như heo thì khổ.

- Đúng rồi. Nếu không lại long trời lở đất nữa thì chết – Thiên Vi gật đầu tán thành rồi quay đầu tiếp tục nhìn động tác chiên của bà bán hàng.

Cô không biết rằng, Duy Phong hơi mím môi, tay siết chặt túi quần của mình.

- Đây của hai đứa bốn mươi lăm ngàn. Dì khuyến mãi một xâu cà bắp đó nghen.

Bà bán hàng trút hết mọi thứ vào một hộp giấy lớn, cho thêm hai phần tương trông ngon mắt vô cùng, rồi đưa về phía họ.

- Con cám ơn dì – Thiên Vi nhoẻn miệng cười tươi đáp lời.

Duy Phong liền lôi trong túi ra tờ năm mươi ngàn đồng màu đỏ có chút tiếc rẻ đưa cho bà chủ quán. Thế nhưng, tờ tiền màu xanh lá hiển hiện con số một trăm ngàn xuất hiện nhanh hơn trước mặt bà chủ, giọng nhẹ nhàng của Thiên Vi vang lên:

- Tiền của con.

- Để mình trả tiền cho – Duy Phong bèn lên tiếng đề nghị.

- Không được – Thiên Vi lập tức từ chối ngay – Đây là mình muốn ăn mà.

- Ai lại để con gái trả tiền chứ – Duy Phong ái ngại bảo.

- Ai cho bạn ăn không chứ – Thiên Vi bĩu môi đáp, nâng cao túi cá viên trong tay mình hít một hơi thỏa mãn, đồng thời đưa tay nhận tiền thối của bà bán hàng.

- Hả…

Duy Phong ngơ ngác tròn mắt nhìn cô. Con gái vốn khó hiểu, người ít tiếp xúc con gái như Duy Phong càng không hiểu gì. Nhìn cái đống cá viên trên tay Thiên Vi, cậu không nghĩ Thiên Vi muốn ăn hết chúng một mình, nhưng cô không cho cậu trả tiền, cũng không cho cậu ăn không, vậy thì là thế nào?!

Trong lúc Duy Phong còn ngơ ngác, Thiên Vi thấy bàn không còn chỗ trống, bèn nắm tay lôi Duy Phong kéo đi.

- Tụi mình qua bên đó ngồi ăn đi.

Duy Phong bị Thiên Vi nắm tay, mặt bất giác đỏ bừng lên. Đi theo bước chân của Thiên Vi mà tim đập thình thịch. Thiên Vi đi đến nơi bèn quay sang Duy Phong, chìa hộp cá viên cho cậu:

- Cầm giúp mình.

Duy Phong đầu óc bay bổng, thấy cô quay lại thì giật mình, sau đó xấu hổ, mặt càng đỏ thêm.

Đèn đại lộ sáng choang, Thiên Vi có thể nhìn thấy gương mặt đỏ của Duy Phong, cô định hỏi cậu bị làm sao, nhưng rồi nhận ra lòng bàn tay của Duy Phong đổ mồ hôi, cô mới ý thức được rằng mình vừa nắm tay con trai. Cô xấu hổ đỏ mặt, vội buông tay Duy Phong. Duy Phong sau giây lúng túng, vội vàng giúp Thiên Vi cầm hộp cá viên.

Thiên Vi liền xoay người che giấu gương mặt cũng đang đỏ dần lên của mình. Cô cảm thấy loáng thoáng tim mình đập nhanh. Cô mở chiếc bóp nhỏ đeo vắt ngang vai, lôi ra hai cái khăn giấy rồi dùng nó lau sạch chỗ ngồi. Lau xong, cô liền bảo Duy Phong:

- Mau ngồi đây thôi.

Ngồi một lúc, Duy Phong mới e dè hỏi Thiên Vi:

- Lúc nãy bạn bảo mình không được ăn không là ý gì?

Thiên Vi mới ngẩng đầu lên cười, nụ cười duyên dáng đầy tinh nghịch:

- Ăn xong sẽ bắt bạn làm vệ sĩ đưa mình về. Hi hi…

Duy Phong hiểu ra ý cô, cậu khẽ cười rồi ngồi xuống bên cạnh. Cả hai chụm đầu vào hộp cá viên nhai ngấu nghiến rất ngon lành.

Thiên Vi không màu mè như nhiều bạn gái khác, cô ăn rất nhiệt tình, trông rất ngon miệng. Duy Phong nhìn cô, khóe môi dính chút tương, cậu bất giác đưa tay lên lau giúp cô. Thiên Vi ngượng ngùng đưa tay lên lau:

- Mình ăn với Dạ Thảo riết rồi cũng bị ảnh hưởng…

- Mình thích con gái như thế.

Duy Phong nhìn cô khẽ đáp, ánh mắt hai người chạm vào nhau như chìm vào một không gian khác. Một tiếng còi xe vang lên khiến cả hai giật mình, xấu hổ chỉ biết cắm đầu vào ăn, không ai lên tiếng với ai một lần. Thiên Vi ăn thêm vài miếng thì không ăn nữa:

- Sao thế? – Duy Phong ngẩng đầu nhìn cô hỏi – Không ngon à?

- Mình no rồi – Thiên Vi lắc đầu cười đáp – Lúc nãy cũng vừa ăn cơm xong liền đi đến nhà bạn. Vẫn chưa kịp tiêu hóa. Bạn ăn hết đi.

- Ờ… – Duy Phong khẽ gật đầu rồi cặm cụi ăn như đã quá đói bụng

Sự thật là, cô gọi nhiều như thế chỉ là muốn để Duy Phong ăn mà thôi. Cô nhìn vẻ mặt hốc hác lấm lem của cậu, cũng biết là cậu vừa đi làm gì đó về, chắc chưa kịp ăn uống gì cả.

Thiên Vi im lặng ngồi nhìn Duy Phong ăn, mái tóc rũ xuống trán, sóng mũi cao, chân mày rất rậm và thẳng. Cô nghe Dạ Thảo bảo: “Đàn ông mà như thế, thường là người cương trực và siêng năng”. Xem ra, dường như lời Dạ Thảo rất đúng.

Cô đang chăm chú nhìn Duy Phong ăn, đột nhiên Duy Phong ngẩng mặt lên, cô vội quay mặt né tránh, không muốn bị bắt gặp mình đang nhìn trộm. Thiên Vi di di chân, ngửa mặt nhìn lên bầu trời bảo.

- Ở đây nhìn thấy cả bầu trời, thật là thích.

Khu nhà cô toàn nhà cao tầng chán ngắt, mất cả hứng ngắm trăng và sao.

- Lần sau mình sẽ đưa bạn đi đến một nơi rất đẹp. Có thể ngắm rất nhiều ngôi sao trên trời, nhiều gấp mấy lần ở chỗ này. Hơn nữa còn có đom đóm.

- Thật sao? – Hai mắt Thiên Vi sáng rực.

- Thật đó – Duy Phong cười gật đầu đáp chắc nịch.

Thiên Vi liền đưa ngón tay út lên trước mặt Duy Phong, vui sướng bảo:

- Hứa nhé.

- Hứa – Duy Phong cũng đưa ngón tay út lên móc nghéo với Thiên Vi xác định.

Duy Phong ăn xong, cậu đứng lên bảo:

- Để mình đi mua nước. Lần này ít ra cũng phải để mình có chút sĩ diện nhé.

Thiên Vi bật cười rồi gật đầu. Duy Phong liền đi đến bên quầy bán nước gần đó, mua hai chai nước suối. Thế nhưng nước chưa kịp đến tay, Thiên Vi đã lấy một chai trả lại:

- Mua một chái thôi.

- Mua một chai thì làm sao… – Duy Phong ngơ ngác hỏi.

- Tụi mình uống chung. Dù sao cũng đâu uống hết, đừng lãng phí.

Duy Phong cũng không cãi lại Thiên Vi, cậu trả tiền rồi cả hai lại quay về chỗ cũ ngồi. Duy Phong mở nắp chai nước, lịch sự đưa cho Thiên Vi và bảo:

- Bạn uống trước đi.

Thiên Vi liền cầm chai nước lên uống mấy ngụm rồi trả lại cho Duy Phong. Cậu từ từ đưa nước lên miệng uống thì bên tai nghe Thiên Vi bảo:

- Uống chung như vậy, người ta bảo là hôn gián tiếp đó.

Duy Phong bị câu nói của cô làm sặc nước. Thiên Vi hốt hoảng vuốt lưng giúp Duy Phong và hỏi:

- Bạn không sao chứ. Mình chỉ muốn đùa cho vui thôi.

- Mình không sao – Duy Phong ho vài cái rồi lắc tay đáp.

Thiên Vi ngẫm một cái rồi nói:

- Mình hỏi bạn một câu được không?

Duy Phong nghi ngờ nhìn Thiên Vi, nhưng cũng gật đầu:

- Hiện tại, bạn đang làm gì vậy?

Duy Phong trầm mặt, cuối cùng khàn giọng bảo:

- Mình đi bán bong bóng trong công viên.

Thiên Vi ngạc nhiên nhìn Duy Phong, cô không ngờ Duy Phong lại đi bán bong bóng như thế.

- Thế bạn bán thế nào? Mình đâu thấy có cây gì để treo bong bóng đâu? – Cô nhìn kĩ chiếc xe của Duy Phong, ngoài một chiếc túi to để ở rổ xe ra, đuôi xe chẳng gắn gì cả. Không giống mấy người bán bong bóng dạo mà cô biết.

Hiểu Thiên Vi đang nghĩ gì, Duy Phong khẽ cười, đi đến xe, lôi chiếc túi của mình ra, lấy vài thứ rồi đi đến bên cô ngồi xuống. Thiên Vi nhận ra đó là bong bóng dài với nhiều màu sắc và một chiếc ống bơm. Duy Phong thuần thục lấy ra một bong bóng màu hồng, màu xanh, chỉ tích tắc, một bông hồng được tạo hình từ bong bóng xuất hiện trước mặt cô.

Thiên Vi trố mắt kinh ngạc, rồi sau đó reo lên thán phục:

- Đẹp quá!

- Tặng bạn – Duy Phong mỉm cười đưa đến trước mặt Thiên Vi, cô nhận lấy trong sự vui sướng.

Duy Phong kể cho cô nghe về người đã dạy cậu, tình hình bán ở công viên thế nào… mãi cho đến khi cả hai giật mình vì đã sắp khuya mới vội vàng lên xe đi về.

Khi đến nhà Thiên Vi, Duy Phong khẽ bảo:

- Ngày mai mình sẽ đi học.

- Cố gắng lên nhé. Chúc ngủ ngon – Thiên Vi gật đầu bảo rồi vội vàng mở cửa đi vào trong nhà.

Cô nhè nhẹ lén lút mở cửa, hi vọng ba mẹ đều đã ngủ ngon rồi, sẽ không ai phát hiện ra cô về trễ.

Thế nhưng, cửa vừa mở ra, ba cô đã lên tiếng chất vấn.

- Con đi đâu giờ này mới về?

Thiên Vi giật bắn người, mặt tái xanh nhìn ba cô đang ngồi trên sô pha trừng mắt nhìn cô, rồi đưa mắt nhìn đồng hồ trên tường, đã hơn chín giờ rưỡi rồi. Chưa bao giờ cô đi chơi buổi tối, càng không đi đến giờ này mới về. Mọi hôm, ba cô đi tham dự tiệc này tiệc nọ, đến hơn mười một giờ mới về nhà, nhiều khi cha con cũng không gặp nhau. Đúng là bây giờ ba cô đã nghĩ cho gia đình rồi nên mới về sớm như thế.

Thấy ba chờ mình, Thiên Vi có chút áy náy, cô cúi đầu thành khẩn đáp:

- Con đi đến nhà bạn.

- Bạn nào? – Ba cô tức giận hỏi – Vì sao không nghe điện thoại?

Thiên Vi lúc này mới sực nhớ đến điện thoại. Cô mò tay vào cái túi xách đeo trên vai, phát hiện không hề có điện thoại, cô lí nhí bảo:

- Con quên mang theo.

Rồi cô ngẩng đầu lên nhìn ba với vẻ mặt áy náy:

- Con xin lỗi ba. Con biết con đi mà không nói rõ khiến ba mẹ lo lắng. Con sai rồi, lần sau con sẽ không để ba mẹ lo cho con nữa đâu.

Ông Hữu Hùng thấy con gái ăn năn, lòng ông cũng dịu lại. Ông đứng dậy khỏi ghế sô pha, đi đến bên Thiên Vi đang đứng yên. Giọng ông đã dịu lại, không còn sự nghiêm khắc như lúc nãy nữa, mà nhẹ nhàng hơn:

- Ba không có ý trách con, con lớn rồi, cũng cần nhiều mối quan hệ bạn bè, chơi đùa vui vẻ. Thế nhưng thế giới này đầy rẫy nguy hiểm, con đi về tối, nếu lỡ có việc gì thì thế nào, con lại là con gái nữa.

- Không đâu, là bạn con đưa con về tận nhà – Thiên Vi vội vàng giải thích để ba cô yên tâm hơn.

Thế nhưng lời giải thích của cô càng khiến ba cô khó chịu, ông chau mày nhìn cô, lớn giọng hỏi:

- Bạn con? Bạn trai à.

- Dạ… – Thiên Vi run lên khi nhận ra mình vừa nói sai. Cô nghĩ nhanh, rồi quyết định lắc đầu đáp – Dạ không, có cả nam lẫn nữ ạ. Bạn con đi nhiều người, cùng đưa con về rồi sau đó mới chia nhau về nhà – Cô lắp bắp nói dối.

Rõ ràng sau lời nói của cô, ông Hữu Hùng có chút thoải mái hơn, gật đầu bảo:

- Thôi được rồi. Con lên phòng đi.

Thiên Vi khẽ thở phào, cô mừng vì không bị ba cô chất vấn nữa, vội vàng chạy thẳng lên lầu. Vào đến phòng, cô ngã phịch lên giường thở dốc, cứ như vừa được giải thoát khỏi địa ngục. Không ngờ khi nói dối lại đáng sợ đến như vậy. Cô quờ tay chụp lấy chiếc điện thoại mở ra xem, quả nhiên là có hơn chục cuộc gọi lỡ. Chỉ có một cuộc gọi của Dạ Thảo, còn lại là của ba cô.

Thiên Vi vội vàng gọi lại cho Dạ Thảo, cô chưa kịp lên tiếng thì bên kia điện thoại, giọng Dạ Thảo đã oang oang lên:

- Trời ơi, nãy giờ mình lo lắng quá chừng.

- Ba mình có gọi cho Thảo không? – Thiên Vi lập tức cắt ngang lời Dạ Thảo.

- Ờ, ba Vi có gọi cho mình – Dạ Thảo hờ hững đáp.

Thiên Vi toát mồ hôi, nuốt nước miếng cái ực, cô sợ Dạ Thảo nói ra sẽ lộ ngay việc cô nói dối, bởi vì đi đâu, cô đều đi cùng Dạ Thảo. Nhưng giọng Dạ Thảo có vẻ đầy bình tĩnh, khiến cô cảm thấy hoài nghi:

- Ba mình hỏi gì?

- Bác hỏi mình có biết Vi đi đâu hay không? – Giọng Dạ Thảo có chút trách cứ, nhưng rồi vui vẻ bảo – Nghe bác hỏi mình cũng giật cả mình, nhưng mình nhanh chóng nghĩ đến việc không ai đến nhà Duy Phong gặp cậu ấy, cho nên mình nghĩ Vi đã đi. Do đó mình mới nói dối với bác rằng Vi đi chơi cùng các bạn trong lớp. Mình còn giải thích thêm là do mình thấy đau bụng nên không đi cùng Vi và các bạn để tránh việc ba Vi gọi điện thoại bàn đến nhà mình.

Thiên Vi lúc này mới thở phào thật sự nhẹ nhõm trong lòng, cô cảm thấy việc ba cô chỉ chất vấn vài lời lấy lệ thôi chứ thực ra là đã biết cô đi đâu rồi. Cô cũng không cần lo lắng ba cô nghi ngờ nữa bởi vì cô không thể làm ba cô nổi giận, nếu ông nổi giận thì việc cô nhờ ông giúp đỡ ba Duy Phong sẽ không thành.

Thiên Vi vui vẻ nói vào điện thoại:

- Dạ Thảo à, mình yêu bạn lắm. Bạn đúng là bạn tốt nhất của mình.

- Giờ mới thấy mình là bạn tốt à?! – Dạ Thảo ở đầu dây bên kia bĩu môi.

- Hi hi, Thảo là cô bạn tốt bụng và đáng yêu nhất của mình – Thiên Vi cười ngọt ngào bảo.

- Mau kể mình nghe đi, bạn có gặp Duy Phong không? Bạn ấy thế nào? Ngày mai có đến trường không? – Dạ Thảo vội thúc giục cô kể rõ mọi chuyện.

Thiên Vi nằm ôm điện thoại kể lại mọi chuyện cho Dạ Thảo nghe, trong lòng cô thấy vui vẻ vô cùng, Duy Phong đã hứa sẽ đi học lại.

Sáng hôm sau, cô xuống lầu ăn sáng trước khi đi học. Cô thấy ba mình ngồi trên ghế, nụ cười vui tươi bỗng dừng lại. Cô từ từ ngồi xuống ghế, cười nhẹ chào ba và mẹ.

- Anh, anh có chuyện muốn nói với con phải không? Anh mau nói đi – Mẹ cô quay sang ba cô nháy mắt ra hiệu.

Thiên Vi không biết ba mẹ đang có chuyện gì, cô tròn mắt nhìn ba chờ đợi.

- Hôm trước con bảo ba giúp ba một người bạn của con một công việc. Ba thấy ba bạn con cũng không có nhiều trình độ lắm, cho nên quyết định sắp xếp cho ông ấy làm bảo vệ ở công ti. Lương bảo vệ cũng khá cao, lại có đãi ngộ tốt, công việc cũng không nặng nề gì cả. Rất thích hợp với ba bạn con.

Thiên Vi nghe ba nói, cô sáng mắt mừng rỡ hỏi lại:

- Thật sao ba?

- Ba có lừa con bao giờ chưa – Ông nguýt con gái một cái rồi đáp.

- Dạ không – Thiên Vi bật cười đứng dậy chạy đến bên ba mình hôn lên má ông một cái rồi vui vẻ ngồi xuống ăn sáng. Hôm nay đúng là một ngày vui vẻ của cô.

Ông Hữu Hùng nhận cái hôn của Thiên Vi, ánh mắt trở nên thâm trầm hơn. Vài giây sau mới quay sang vợ nói:

- Con gái mình cứ thích bắt chước em làm việc thiện.

Mẹ cô chỉ cười hiền lành, cầm đũa lên ăn. Chào ba mẹ xong, Thiên Vi vội vàng rời khỏi nhà, cô vẫn đạp xe chầm chậm đến trường. Vẫn như thường lệ, Thanh Phong đi sớm một chút chờ cô. Thiên Vi thấy Thanh Phong ngồi tựa vào yên sau, tay cầm sách xem bài thì chạy lại gần bảo:

- Hóa ra người ta nói đúng nhỉ, thiên tài chỉ có 1% là thông minh, còn 99% là cố gắng.

Thanh Phong nghe giọng cô, cậu ngẩng đầu lên mỉm cười, nhanh chóng đá chân chống xe rồi đạp theo xe của Thiên Vi, cậu quay sang cô bảo:

- Mình muốn tranh thủ mọi thời gian có được để ôn luyện cho kì thi.

Thấy Thanh Phong nhắc đến cuộc thi học sinh giỏi, trong lòng Thiên Vi bỗng nghĩ đến lời Tuấn Khôi và Thiên Minh hôm trước. Tuy cô không tin Thanh Phong lại là loại người cướp công của người khác như thế, thế nhưng cô lại không cho là Tuấn Khôi và Thiên Minh nói dối. Đem thắc mắc này trong lòng, cô quyết định hỏi vòng một câu:

- Mình nhớ năm ngoái, bạn đã giành giải nhất đúng không?

Thanh Phong nghe hỏi, gương mặt hơi trầm lại, cậu ấp úng nói không nên lời:

- Mình… mình…

- Sao vậy?

Thấy Thanh Phong có vẻ ấp úng, Thiên Vi tròn mắt nhìn cậu, trong lòng cô có chút xáo động, niềm tin với Thanh Phong bỗng nhạt bớt. Vẻ mặt Thanh Phong đầy tâm sự, hai chiếc xe chạy song song với nhau trong im lặng, Thanh Phong buông một tiếng thở dài.

- Có những chuyện mình thật sự không muốn nhớ đến chút nào cả.

Thiên Vi đột nhiên cảm thấy đằng sau câu chuyện có điều gì đó chưa được làm rõ.

- Có phải Vi đã nghe được chuyện gì hay không?

Cô im lặng không đáp, chỉ cảm thấy xe đạp hôm nay thật nặng nề dù cô đạp rất chậm.

- Bạn có nghĩ mình là loại người đó không?

- Mình… mình…

Đến lượt Thiên Vi ấp úng, cô không biết nên nói thế nào với Thanh Phong nữa. Cô thật sự rất ghét hành động này, nếu như Thanh Phong thật sự làm như vậy thì…

- Mình đã làm như vậy đó. Thực chất, giải thưởng đó thuộc về Duy Phong. Chẳng qua năm đó người ta thử cách sắp xếp nội quy thi khác nên mới có sự nhầm lẫn giữa hai cái tên giống nhau lại cùng trường như thế. Và mình đã không nói ra sự thật với mọi người, vẫn đứng lên nhận bằng khen.

Thiên Vi sửng sốt đến mức thắng gấp xe lại, cô quay đầu nhìn Thanh Phong. Cô không biết nói gì nữa, chỉ cảm thấy dường như Thanh Phong đã bị tổn thương vì sự nghi ngờ cô dành cho cậu. Việc thừa nhận hành động sai trái của mình cũng không đau buồn bằng sự im lặng nghi ngờ của cô.

Cô muốn lên tiếng thanh minh rằng: “Không hẳn mình nghi ngờ Thanh Phong, chỉ là có một số việc chưa hiểu rõ”, thế nhưng lại không nói thành lời.

- Xin lỗi, tâm trạng mình không tốt, mình đi đến trường trước đây.

Thanh Phong giọng khàn khàn bảo với cô rồi chạy xe đi thật nhanh, bỏ lại Thiên Vi nhìn theo với chút ăn năn.

Cô đến trường, lập tức tìm Duy Phong nhưng chẳng thấy cậu đến, cô liền đi ra cổng đứng chờ Duy Phong đến. Cô hi vọng Duy Phong sẽ thực hiện lời hứa với cô. Cổng trường cuối cùng cũng đóng lại trong ánh mắt thất vọng của Thiên Vi cùng tiếng thở dài của Dạ Thảo, Tuấn Khôi và Thiên Minh.

- Haiz, cái thằng Phong này vậy là không đi học rồi. Giờ phải nghĩ cách nói với thầy cô giúp nó, hi vọng thầy cô sẽ thông cảm cho nó – Tuấn Khôi gãi đầu than thở.

- Thì phải làm thế thôi – Thiên Minh chặc lưỡi.

Tuấn Khôi bèn nhìn Dạ Thảo, rụt rè nói:

- Nè.

Dạ Thảo nghe giọng gọi cụt lủn như thế thì bực mình, cô quay sang Tuấn Khôi gắt gỏng:

- Gì?

Tuấn Khôi nhìn vẻ mặt cùng giọng nói hơi sẵng của Dạ Thảo, cậu trợn mắt nhưng nghĩ đến việc mình muốn nhờ vả, đành nhẫn nhịn.

- Giúp tụi này viết một lá đơn xin nghỉ học cho Duy Phong đi.

- Mắc gì tui phải viết? Mấy ông là bạn thân mà. Người viết đơn phải là mấy ông mới đúng chứ, sao lại bắt tui viết?

Trước giọng nói gay gắt của Dạ Thảo, Tuấn Khôi tức lắm. Không phải cậu không muốn viết đơn giúp cho Duy Phong mà đơn giản là vì họ không biết cách viết đơn như thế nào cho đúng. Cậu không muốn mất mặt nên đành phải nói là:

- Tại chữ bà đẹp.

Dạ Thảo nghe được khen, trong lòng cũng thấy vui vẻ liền nhướn mày, ra vẻ gật gù:

- Được rồi. Để đó, tui viết cho.

- Hi hi. Dạ Thảo thật là dễ thương! Vậy mau vào lớp viết đi, sắp vào học rồi – Thiên Minh liền nhe răng cười nịnh nọt.

Dạ Thảo khoái chí gật đầu đồng ý ngay, cô quay sang Thiên Vi bảo:

- Tụi mình về lớp đi, sắp điểm danh rồi đó.

Nhưng Thiên Vi vẫn đứng tần ngần, cô lắc đầu nói:

- Duy Phong đã hứa với mình rồi mà. Mình nghĩ cậu ấy không thất hứa đâu, cậu ấy nhất định sẽ đến.

Nói đến đây, Thiên Vi chợt nhớ ra một điều, cô vội vàng quay lưng chạy đi.

Thấy Thiên Vi chạy đi, ba người kia ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng Tuấn Khôi giậm chân bảo:

- Chạy theo xem đi.

Thiên Vi chạy về bức tường phía sau trường, Tuấn Khôi và Thiên Minh cùng nhìn nhau hiểu:

- Hi vọng là thằng Phong xuất hiện trước khi điểm danh.

Dạ Thảo không hiểu có chuyện gì xảy ra, cô còn chưa kịp lên tiếng hỏi thì đã thấy Thiên Vi đứng lại, thở dốc. Cô cũng thở dốc nắm tay Tuấn Khôi đang đứng ở phía trước mình hỏi:

- Nè, chạy đến đây làm gì vậy?

- Á…

Thay vì trả lời, Tuấn Khôi lại hét lớn khiến ba người còn lại giật mình. Cả ba đều tròn mắt nhìn Tuấn Khôi xem có chuyện gì xảy ra, chỉ thấy nét mặt nhăn nhó đầy đau đớn của Tuấn Khôi.

- Buông cái móng lợn của bà ra khỏi tay tôi ngay lập tức! – Tuấn Khôi nghiến răng nghiến lợi chỉ chỉ tay.

Mọi người và Dạ Thảo đều nhìn về hướng tay chỉ của Tuấn Khôi. Hóa ra là Dạ Thảo trong lúc thở không ra hơi và lòng tràn ngập thắc mắc đã vô ý nhéo tay Tuấn Khôi trong vô thức.

Dạ Thảo vội vàng buông tay mình ra, cô nhe răng cười ngượng:

- Xin lỗi, mình không cố ý, tại tay của bạn toàn là da mỏng dính, mình cứ tưởng cái áo không hà. Người ta nói đàn ông da mỏng thường xấu bụng và thâm hiểm nhưng bạn chắc không phải là hạng người đó đâu ha, bạn là người bạn tốt nhất của Duy Phong.

Biết cái tính nóng nảy của Tuấn Khôi, lại biết cậu thuộc kiểu người ăn miếng trả miếng, cô vội vàng chêm thêm một câu nữa vừa châm biếm vừa lấy lòng, vừa đấm vừa xoa.

Tuấn Khôi lườm Dạ Thảo một cái rồi quyết định bỏ qua, hiện tại cậu chỉ lo cho Duy Phong mà thôi. Cổng trường đã đóng rồi, nếu Duy Phong xuất hiện ở đây bây giờ thì mọi chuyện coi như không có gì. Duy Phong chỉ cần nộp một đơn xin nghỉ phép gửi đến ban giám hiệu, với thành tích và hạnh kiểm của cậu, cùng việc trình bày lí do hoàn cảnh vì sao lại nghỉ học không phép ba ngày là có thể được trường thông cảm. Nhưng nếu Duy Phong không xuất hiện, cũng có nghĩa là cậu chấp nhận bị đuổi học, cậu sẽ bỏ học, từ bỏ một tương lai.

Bốn người đứng nhìn về bức tường thầm cầu nguyện Duy Phong mau xuất hiện, thế nhưng mãi chẳng thấy cậu đâu. Thời gian rõ ràng chỉ vừa trôi qua có mấy phút, thế nhưng cảm tưởng như rất lâu, rất lâu rồi.

Thiên Minh đưa tay để nhìn đồng hồ, cậu giật mình kêu lên:

- Không được rồi, đã bắt đầu đến giờ điểm danh, chúng ta phải mau về lớp thôi. Nếu không ông thầy giám thị sẽ kéo sứt tai tụi mình mất.

Nghĩ đến Duy Phong, cậu thở dài bảo:

- Chắc cậu ấy không đến rồi.

- Chúng ta về lớp thôi – Tuấn Khôi cũng khoát tay bảo cả bọn.

Bốn người cùng thở dài rồi đành quay lưng về lớp xếp hàng điểm danh.

- Bộp…

Một tiếng động vang lên từ phía sau khiến cả bốn giật mình quay đầu nhìn lại. Một chiếc túi xách khá quen thuộc bị ai đó quăng mạnh qua bờ tường rơi phịch xuống đất. Tiếp sau đó, họ thấy một cái đầu nhấp nhô đang trèo lên bờ tường.

- Đến rồi, cậu ấy đến rồi! – Thiên Vi mừng rỡ reo lên.

Tuấn Khôi và Thiên Minh chẳng nói chẳng rằng, chạy đến bên bức tường chờ đợi và hỗ trợ Duy Phong nhảy xuống. Được sự giúp đỡ, Duy Phong nhảy xuống một cách nhẹ nhàng. Cậu nhoẻn miệng cười với hai đứa bạn, nói cám ơn, sau đó nhìn Thiên Vi đứng trước mặt cậu với ánh cười rạng rỡ, Thiên Vi cũng cười đáp lại, cả hai nhìn nhau trong niềm hân hoan và tin tưởng.

- Nhanh lên, nếu không tụi mình sẽ bị trễ đó.

Chẳng ai bảo ai nữa, cả bọn đâm đầu chạy về trước sân trường xếp hàng điểm danh.

Dạ Thảo không có thói quen chạy bộ, vừa chạy vừa thở. Cô là người chạy tuột lại đằng sau. Tuấn Khôi thấy vậy, nắm lấy tay cô cứ thế kéo cô chạy.

Cả đám đến sau cùng, vội vàng đứng dưới cuối hàng, cũng may tên của họ đều là nằm giữa hay gần cuối danh sách lớp nên vẫn chưa bị đọc tên.

Cuối cùng mọi chuyện đã tạm yên ổn, Thiên Vi cũng thở phào nhẹ nhõm.

Giờ ra chơi, Thiên Vi nhìn thấy Thanh Phong đi ngang qua lớp cô, nhưng khác với mọi lần, cậu không nhìn vào lớp và cười chào cô như mọi ngày. Thiên Vi buồn, cô cũng không có ý trách móc Thanh Phong, dù sự thật thế nào đi chăng nữa.

Thiên Vi quyết định khi ra về sẽ gặp Thanh Phong để nói cho rõ.

Chuông vừa tan học, Thiên Vi đã nhanh chóng chạy ra bãi đỗ xe chờ Thanh Phong nói chuyện. Đáng tiếc, Thanh Phong lại ra trước Thiên Vi, cậu dẫn xe rời đi thật nhanh. Thiên Vi muốn lên tiếng cũng không kịp. Cô ngẩn người nhìn theo Thanh Phong buồn bã.

Duy Phong vừa từ lớp bước ra, nhìn thấy tất cả, trong lòng có chút ganh tị. Cậu bước đến hỏi Thiên Vi:

- Hai người cãi nhau sao?

Thiên Vi giật mình quay lại nhìn Duy Phong, cô cười buồn lắc đầu, quay người đến bãi đỗ xe. Duy Phong vẫn chờ cô, cả hai im lặng đi song song ra ngoài cổng trường. Lúc này, Thiên Vi mới lên tiếng hỏi:

- Mọi chuyện thế nào rồi? Lúc ra chơi mình đến lớp của Phong nhưng nghe bảo bạn lên ban giám hiệu rồi.

- Xong xuôi hết rồi. Thầy cô cũng rất thông cảm cho mình – Duy Phong cười đáp – Thật ra có trải qua thì mới biết, trường học vốn là mái nhà thứ hai của tất cả mọi người, có thầy cô và bạn bè cùng bảo bọc và thương yêu chúng ta. Thầy cô như cha mẹ, bạn bè thì như anh chị em. Tuy cũng có lúc buồn chán gây gổ, thế nhưng mình nghĩ như thế mới là nhà.

- Phải đó – Thiên Vi gật đầu tán đồng lời nói của Duy Phong – Nếu như chúng ta rời khỏi ghế nhà trường khi còn trẻ quá thì chẳng khác nào rời khỏi nhà của mình, xa rời tình yêu thương của gia đình. Khi chúng ta học xong cũng là lúc chúng ta đủ trưởng thành để rời xa gia đình ra đời tự lập. Vậy nên dù có khó khăn gì, Vi mong Phong không bỏ dở việc học, mọi người sẽ giúp Phong vượt qua. Vì tương lai của Phong và vì Vi không muốn mất một người thân của mình trong ngôi trường này.

Duy Phong đứng lại nhìn Thiên Vi, ánh mắt cậu ngập tràn xúc động. Tuy cậu biết, nếu không phải cậu thì dù là bất kì người bạn nào gặp khó khăn, Thiên Vi cũng sẽ hết lòng giúp đỡ. Nhưng thứ tình cảm bùng nổ trong lòng không thể nào ngăn chặn được.

Duy Phong hít một hơi thật sâu rồi quyết định nói ra suy nghĩ của mình.

- Để có tương lai tốt hơn, mình sẽ cố gắng đi học, tốt nghiệp đại học rồi tìm một công việc thật là tốt.

- Ừ, mình tin là Phong có thể làm được – Thiên Vi gật đầu, ánh mắt khích lệ nhìn Duy Phong mỉm cười tin tưởng.

- Mình vào lấy xe đây. Vi về trước đi – Duy Phong bịn rịn nhưng quyết định nói lời chia tay để Thiên Vi về nhà.

Như chợt nhớ ra điều gì, cô quay đầu gọi to:

- Hôm nay bạn có ra công viên bán bóng bay không?

- Có – Duy Phong đáp liền.

- Buôn may bán đắt nhé – Thiên Vi cười rồi nhanh chóng đạp xe về nhà.

Duy Phong đứng ngẩn người nhìn theo bóng dáng Thiên Vi, cậu muốn rủ cô đến công viên nhưng lại ngại mở lời.

Công viên buổi trưa có khá nhiều người, hầu hết là các bạn trẻ đến dạo chơi, nhảy múa… Ở đây có những tán cây to lớn, bóng trải dài, có gió nhẹ thổi qua, thật thích hợp để thư giãn.

Thiên Vi gửi xe rồi lần bước đi vào bên trong công viên, cô không biết Duy Phong đứng bán bong bóng ở chỗ nào. Cô đưa mắt nhìn xung quanh, mong mỏi nhìn thấy bóng dáng Duy Phong bên những chùm bóng bay nhiều màu sắc.

Thế nhưng, công viên quá rộng lớn. Thiên Vi tìm mãi không thấy, thất vọng vô cùng, cô ngồi xuống vệ cỏ. Trời thỉnh thoảng vẫn có gió nhẹ nhưng vẫn đủ nóng nực để gương mặt của Thiên Vi có vài giọt mồ hôi. Một cái gì đó mát lạnh bỗng chạm vào má Thiên Vi khiến cô giật mình, cô vội rụt người lại rồi đưa tay lên má mình, quay mặt nhìn lên. Trước mặt cô là một anh hề với mái tóc xanh và chiếc mũi đỏ chót.

- Bạn gái xinh đẹp à, có thể nhận của mình bông hoa này không?

Một bông hồng màu đỏ và một thân cây có hai chiếc lá mũm mĩm bằng bóng bay tạo hình.

Thiên Vi bất ngờ, cô mở to mắt rồi khẽ bật cười nhận lấy bông hoa:

- Cám ơn!

Duy Phong trong bộ dạng anh hề, vui vẻ ngồi xuống bên cạnh Thiên Vi, cậu mở chai nước suối mát lạnh chìa về phía Thiên Vi:

- Uống chút nước đi. Mình không ngờ Vi lại đến đây.

- Mình chỉ muốn tạo bất ngờ cho Phong thôi. Nào ngờ, người bị bất ngờ lại là mình – Thiên Vi nhìn Duy Phong không khỏi bật cười – Mình cứ nghĩ bạn bán bóng bay bình thường, không ngờ lại là bóng bay tạo hình như thế này. Báo hại mình đi tìm mỏi cả mắt.

- Thật ra thì mình cũng có chút ngượng khi bán bóng bay trong công viên thế này. Chú hề cũng tốt, giấu được gương mặt của mình.

- Vậy sao Phong lại không giấu mình? – Thiên Vi nghiêng đầu nhìn Duy Phong hỏi, cô đưa chai nước mình vừa uống xong cho Duy Phong – Tặng bạn một nụ hôn khích lệ.

- Nụ hôn gián tiếp?

Thiên Vi gật gật đầu, trong ánh mắt đầy sự trêu chọc khiến Duy Phong bối rối, dù đã hóa trang thành chú hề nhưng cô vẫn có thể nhận ra gương mặt đỏ bừng của Duy Phong, cậu lúng túng đón lấy chai nước, lưỡng lự rồi mới uống.

Thiên Vi bật cười lớn:

- Yên tâm đi, mình sẽ không cho bạn gái của Phong biết chuyện này đâu.

- Không có. Mình vẫn chưa có bạn gái – Duy Phong lắc đầu vội vàng phủ nhận.

- Vậy sao, mình cứ tưởng…

- Mình như vậy, làm sao dám yêu ai?! – Duy Phong cười buồn cụp đôi mắt xuống, khiến cho gương mặt chú hề tươi cười bỗng trở nên bí xị.

- Đừng nghĩ vậy mà – Thiên Vi lên tiếng an ủi.

Duy Phong dường như muốn xua tan bầu không khí gượng gạo nên cười vui vẻ:

- Ba mình vừa tìm được một công việc rất tốt. Lương tháng ổn định, đãi ngộ cũng tốt, công việc cũng nhàn, không ảnh hưởng đến sức khỏe.

Dù đã biết công việc đó từ đâu mà có, Thiên Vi vẫn hào hứng hỏi:

- Thật sao? Vui quá, chúc mừng bác!

- Mình quyết định đi ôn thi học sinh giỏi – Duy Phong đột nhiên nói.

- Đúng đó. Đây là bước đệm để Phong tạo cho mình một tương lai tươi sáng và tốt đẹp – Thiên Vi gật đầu khích lệ.

Đột nhiên cô nghĩ đến Thanh Phong, cô hơi buồn:

- Mình có nghe chuyện của bạn với Thanh Phong. Thanh Phong cũng xác nhận với mình chuyện đã giành vị trí hạng nhất của bạn lần trước.

- Nên hai người mới giận nhau đúng không? – Duy Phong thất vọng.

Thiên Vi mím môi không đáp.

Duy Phong thấy Thiên Vi buồn, lòng cậu càng buồn hơn. Cậu ngửa mặt nhìn ánh nắng xuyên qua kẽ lá, giọng chứa chất nỗi buồn nói:

- Không phải như vậy đâu.

- Không phải? – Thiên Vi ngơ ngác lặp lại lời của Duy Phong rồi cau mày nhìn Duy Phong đầy khó hiểu.

Rốt cuộc thì sự thật ra sao? Sao cô càng nghe càng thấy không hiểu gì cả. Thanh Phong đã khẳng định, còn Duy Phong thì lại phủ định.

- Vậy rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? – Thiên Vi không nén được nỗi tò mò.

Duy Phong trầm mặt, đứng dậy đưa mắt nhìn mọi thứ xung quanh. Không cần nghĩ cũng biết việc lẫn lộn tên người đoạt giải nhất là do Thiên Minh và Tuấn Khôi nhiều chuyện nói ra mà thôi. Nhưng việc hai người họ nhiều chuyện nói ra cho Thiên Vi nghe, xem ra là họ đã đoán biết cậu thích Thiên Vi, cho nên mới nói ra sự thật, nhằm mục đích để Thiên Vi có cái nhìn không tốt về Thanh Phong. Mà cậu biết, với cá tính Thanh Phong, chắc chắn nếu được hỏi sẽ không phủ nhận sự việc năm đó. Chắc chắn hình ảnh của Thanh Phong trong lòng Thiên Vi sẽ thay đổi. Nếu như sự việc cứ bị hiểu lầm như thế thì tình cảm của cậu đối với Thiên Vi sẽ có cơ hội. Chỉ cần cậu ích kỉ, giấu đi sự thật, vậy thì…

Đáng tiếc cậu là Duy Phong, quan điểm sống ngay thẳng luôn được ba cậu răn dạy từ thuở nhỏ đã thấm sâu vào trong máu thịt từ lâu. Cậu sẽ không chọn cách giấu giếm. Cậu cần phải giải thích rõ ràng để Thiên Vi hiểu.

- Vụ nhầm lẫn đó là do thầy Nhật, tổ trưởng bộ môn Toán nhầm tưởng mà báo lộn tên của Thanh Phong với tất cả mọi người, dù sao trước giờ Thanh Phong vẫn luôn là học sinh giỏi toán, là học trò cưng của thầy. Cho nên khi nghe hỏi, thầy cứ đinh ninh là Thanh Phong. Sau đó vì chuyện đã lỡ rồi, nhà trường cũng không muốn làm ầm ĩ nên gọi mình với Thanh Phong nên thương lượng cứ để Thanh Phong nhận giải. Thanh Phong đã rất dứt khoát từ chối nhưng mà vì danh dự của thầy nên mới quyết định im lặng. Hơn nữa…

Duy Phong quay lại nhìn Thiên Vi nói tiếp:

- Lúc đó mẹ Thanh Phong bệnh nặng, bà hay tin Thanh Phong được hạng nhất trong cuộc thi học sinh giỏi Toán, bà rất vui. Bà mong nhìn thấy cờ khen thưởng của Thanh Phong trước khi mất. Thanh Phong cũng là vì mẹ.

Thiên Vi cuối cùng cũng nghe ra chân tướng mọi việc năm xưa. Cô thấy vui vì Thanh Phong vẫn là một cậu bạn đáng tin tưởng, nhưng còn Duy Phong…

Thiên Vi ngẩng đầu nhìn Duy Phong:

- Vì sao bạn chấp nhận im lặng mà không nói ra?

- Thi cử chỉ là muốn khẳng định trình độ của bản thân mà thôi. Mình đi thi với tâm trạng học hỏi nhiều hơn là được giải nên khi đi thi mình hoàn toàn không có chút áp lực thi cử như nhiều thí sinh khác. Cũng không phải là người được nhận nhiều kì vọng của các thầy cô, cho nên cứ thong thả làm bài. Không ngờ tâm lí này lại tốt đến thế, bản thân có thể đạt được số điểm cao nhất.

- Cho nên bạn cũng không tính toán, dễ dàng để Thanh Phong nhận giải thưởng khiến nhiều người ngưỡng mộ – Thiên Vi cười nhẹ nói – Rất ít người làm được như bạn. Người tốt nhất định sẽ gặp được người tốt giúp đỡ.

- Mình đã gặp rồi – Duy Phong bèn lên tiếng bảo.

- Ồ… – Thiên Vi tròn mắt ngạc nhiên nhìn Duy Phong muốn biết thêm.

- Chẳng phải Thiên Vi chính là người tốt đó hay sao?! Là bạn đã không ngại nguy hiểm mà chạy đến tìm mình, cổ vũ mình tiếp tục đi học – Duy Phong hấp háy mắt một cách nghịch ngợm.

Thiên Vi bị cái nháy mắt của Duy Phong làm đỏ mặt, cô bật cười. Cô cảm thấy thích thú với những tạo hình bóng bay ngộ nghĩnh của Duy Phong bèn lên tiếng hỏi:

- Cái này làm thế nào?

- Đơn giản lắm, đừng chớp mắt nha – Duy Phong rút bóng bay màu đỏ ra ngoài, cầm cái bơm nhỏ đeo trên cổ nhanh chóng thổi căng một quả bóng bay dài trên tay, rồi chỉ vài động tác nhỏ đã tạo ra một bông hồng dễ thương…

- Còn gì nữa? – Thiên Vi thích thú tròn mắt nhìn tay Duy Phong tạo hình cho bóng.

Duy Phong bèn làm nhiều con vật như mèo, chó… khiến Thiên Vi thích thú reo lên:

- Hoan hô…

Âm thanh của cô không lớn, nhưng khiến mọi người chú ý, ánh mắt mọi người đều hướng về phía hai người họ. Chẳng mấy chốc, đám đông bu quanh xem cách tạo hình bóng của Duy Phong.

- Nào nào, mọi người, có thấy thú vị hay không?! Mua một cái ủng hộ đi nào, không đắt lắm đâu.

Cô hơi nghiêng về Duy Phong hỏi nhỏ:

- Bao nhiêu một cái vậy?

Vai cô chạm vào vai Duy Phong, cái chạm nhẹ cũng khiến Duy Phong tim đập liên hồi. Cậu ấp úng, đỏ mặt nói như hụt hơi:

- Tùy theo xếp hình bong bóng nữa.

- Vậy Phong còn biết làm những gì?

- Khủng long… Doremon… Kiếm… chỉ cần nói ra, mình sẽ làm được.

Thiên Vi không có kinh nghiệm buôn bán nhưng đã buôn bán rất tốt. Cả hai hợp tác ăn ý, một ngày kinh doanh rất tốt ở công viên.

Nắng trời từng lúc nhạt nhiều dưới tán cây xanh rộng lớn.