Chương 6 Mộng mơ đầu đời
Lúc Thiên Vi trở về nhà, tâm trạng thấy vui vẻ vô cùng. Mọi việc giờ đã sáng tỏ, hai người bạn cùng tên Phong của cô đều là những cậu bạn chân thành và đáng quý. Cô hiểu và cảm thông tâm trạng của Thanh Phong, cũng rất phục cách xử sự của Duy Phong. Cô cảm thấy, hai người này nếu có thể làm bạn thì thật là tốt biết bao.
Trong đầu Thiên Vi bỗng hình dung viễn cảnh đẹp đẽ về tình bạn của hai người họ. Cô thầm nghĩ, có lúc nào đó, cô sẽ là cầu nối cho tình bạn giữa hai người.
Cô đẩy cửa cổng bước vào thì thấy mẹ ngồi trầm tư ở chiếc xích đu trong góc vườn, gương mặt mẹ cô dường như có nhiều tâm sự. Ánh mắt bà cụp xuống, dường như bà đã khóc.
Thiên Vi không biết chuyện gì khiến mẹ lại ngồi âm thầm khóc như thế, cô không biết có nên bước đến chỗ mẹ hay không? Trong lòng cô rộn lên nhiều nỗi lo âu.
- Mẹ… – Thiên Vi cuối cùng cũng lên tiếng gọi, cô dựng xe rồi đi đến bên mẹ.
Nghe con gái gọi, bà Thiên Hương giật mình, vội đưa tay lau nước mắt, bà cố mỉm cười ngẩng đầu nhìn con gái nói:
- Con về rồi sao?
- Sao mẹ lại khóc vậy?
- Mẹ…
Bà Thiên Hương không biết nói sao, nhưng bà biết nếu giấu giếm chỉ khiến Thiên Vi lo lắng nhiều hơn, bà đành lắc đầu bảo để Thiên Vi yên tâm.
- Mẹ không sao. Con lại đây, mẹ có chút chuyện muốn nói với con.
Thiên Vi đi nhanh về phía mẹ. Bà Thiên Hương bèn nhích người sang một bên, nhường một góc xích đu cho con gái. Thiên Vi ngồi xuống bên cạnh mẹ, ánh mắt nhìn mẹ đầy lo lắng, bà Thiên Hương cười nhẹ vuốt tóc con gái. Rồi bà cầm cái hộp gỗ được đặt trên đùi vuốt nhẹ nói với Thiên Vi:
- Cái hộp này trước đây mẹ được một người bạn tặng. Nó rất có ý nghĩa với mẹ nên mẹ luôn giữ gìn nó rất cẩn thận.
Thiên Vi nhìn chiếc hộp gỗ khảm xà cừ rất đẹp, nó được khóa bằng một ổ khóa nhỏ. Trước đây, cô cũng có đôi lần nhìn thấy cái hộp nhưng mẹ cô ít khi nói về nó.
- Có nhiều thứ quan trọng, mẹ cất giữ ở bên trong – Bà Thiên Hương khẽ nói tiếp, tay vẫn vuốt nhẹ cái hộp. Rồi bà lôi trong túi ra một sợi dây chuyền nhỏ màu trắng, Thiên Vi có thể thấy mặt dây chuyền là một chiếc chìa khóa, cô mơ hồ nhìn về phía ổ khóa, cô nghĩ nó chính là chìa khóa của cái hộp.
Bà Thiên Hương đặt chiếc hộp xuống xích đu, bà mở móc khóa sợi dây chuyền ra rồi đeo nó lên cổ của Thiên Vi. Thiên Vi không hiểu cho lắm, cô đưa tay sờ nhẹ chiếc chìa khóa rồi đưa mắt nhìn mẹ mình đầy tò mò. Bà Thiên Hương liền nắm tay của Thiên Vi, bà trầm giọng nói:
- Mẹ không còn sống được bao nhiêu lâu nữa.
- Mẹ đừng nói vậy mà – Thiên Vi lắc đầu nói.
- Con người ai cũng phải chết con à – Bà Thiên Hương khẽ cười, gương mặt bình thản vô cùng, bà đã sớm chấp nhận chuyện mình sẽ rời khỏi thế gian này từ lâu rồi – Điều hối tiếc nhất của mẹ chính là không thể nhìn thấy con gái trưởng thành, lấy chồng sinh con.
- Mẹ… – Thiên Vi bật khóc – Con không muốn mẹ rời bỏ con mà đi đâu.
- Mẹ cũng không muốn – Bà Thiên Hương cũng bật khóc đáp. Nhưng bà nhanh chóng dằn cơn xúc động và bảo với Thiên Vi – Con nghe mẹ nói đi.
Bà đẩy nhẹ Thiên Vi ra khỏi lòng mình, nhìn thẳng vào mắt cô để căn dặn – Từ bây giờ mẹ trao cái hộp này lại cho con bảo quản. Nếu sau này mẹ mất rồi, con cảm thấy không còn chỗ nương tựa thì hãy mở chiếc hộp ra.
- Mở cái hộp này ra sao? – Thiên Vi nhìn chằm chằm chiếc hộp trong tay mình. Bà Thiên Hương nắm chặt tay Thiên Vi rồi tiếp tục lên tiếng:
- Hứa với mẹ, không được mở chiếc hộp này ra bây giờ. Hãy chờ đến khi con thấy mình đã không còn nơi nương tựa thì mới mở nó ra, được không?
Thiên Vi nhìn ánh mắt của mẹ mình, ánh mắt đầy sự khẩn cầu, cô vội vàng gật đầu hứa với mẹ để mẹ cô được yên tâm. Bà Thiên Hương nhìn gương mặt xinh đẹp ngây thơ của con gái, bật khóc ôm chặt Thiên Vi vào lòng:
- Mẹ không muốn xa con chút nào.
- Không đâu. Con không cho mẹ rời xa con đâu – Thiên Vi lắc đầu, cô cũng khóc nức nở.
- Mẹ… – Bà Thiên Hương muốn nói thêm nữa, nhưng bà bỗng thấy khó thở vô cùng, hơi thở của bà trở nên nặng nhọc, nói không nên lời, cuối cùng bà ngất trên vai của Thiên Vi.
- Mẹ… mẹ… – Thiên Vi cảm thấy người mình nặng hơn, cô hoảng sợ hét lớn gọi mẹ, ra sức lay bà Thiên Hương nhưng bà hoàn toàn bất động.
- Chị Hường, chị Hường ơi… – Thiên Vi gào to gọi tên chị giúp việc.
Chị Hường từ trong nhà vội vã chạy ra xem chuyện gì, Thiên Vi liền hét lớn với chị:
- Mau gọi xe cấp cứu đưa mẹ em đi bệnh viện.
Chị Hường lúng túng mất mấy giây rồi vội vàng chạy vào nhà gọi điện thoại cho xe cấp cứu đến.
Thiên Vi nhìn mọi người đẩy mẹ vào phòng cấp cứu, cô chỉ biết dùng tay chặn miệng mình để không bật lên tiếng khóc nức nở. Cô linh cảm lần này mẹ cô sẽ không hồi tỉnh.
Trong tiếng sân trường rộn rã, tiếng lớp học râm ran nói chuyện, hai mắt Thiên Vi vẫn cứ nhíu lại. Cô mơ màng nhắm mắt, đầu tì vào bàn tay đang chống trên bàn. Dưới bàn là cuốn sách đang giở sẵn, nhưng cô không tài nào đọc tiếp được.
Thiên Vi tự nhủ với bản thân, cô chỉ nhắm mắt năm phút thôi, thế nhưng chẳng biết từ lúc nào đã ngủ quên mất.
- Này, Thiên Vi. Mau thức dậy đi. Sắp đến giờ vào lớp rồi, Vi mau đi vào nhà vệ sinh rửa mặt đi, kẻo cô vào lớp thì nguy đó.
Thiên Vi dù không muốn mở mắt, nhưng trong tiềm thức vẫn nhận rõ mình đang ở lớp học chứ không phải ở nhà, cô uể oải ngồi dậy, đôi mắt ngái ngủ nhìn Dạ Thảo.
- Rửa mặt đi, nhanh lên kẻo cô vào lớp đó.
Thiên Vi gật đầu, cô chống tay lên bàn đứng dậy, sự mệt mỏi khiến Thiên Vi hơi vấp, Dạ Thảo cau mày lo lắng bèn thở dài bảo:
- Để mình đi cùng Vi, nếu không sợ là có đi vào mà không có đi ra mất.
Thiên Vi nghe bạn nói thì bật cười, rồi cùng Dạ Thảo vào nhà vệ sinh. Cũng may, nhà vệ sinh cách lớp của họ chẳng bao xa.
- Đêm qua thức khuya à, sao nhìn Vi như thiếu ngủ thế? – Dạ Thảo thấy từ đầu giờ học đến giờ, Thiên Vi cứ đưa tay lên che miệng ngáp hoài – Chỉ sợ lát nữa lại ngủ gục thì khổ.
- Mình rửa mặt một cái là tỉnh táo thôi – Thiên Vi cười nhẹ – Mình cũng sợ không dám ngủ gục đâu. Bị ai đó mắng chảy cả nước mắt rồi.
Dạ Thảo lườm Thiên Vi rồi vờ nghiêm nghị nói:
- Mình chỉ muốn tốt cho Vi thôi, đúng là không biết tốt xấu mà.
- Biết rồi. Bởi vậy mình yêu bạn nhất – Thiên Vi cười hì hì rồi choàng tay ôm Dạ Thảo nịnh nọt.
- Mẹ bạn lại phát bệnh phải không? – Dạ Thảo lưỡng lự một lát rồi mới hỏi.
Thiên Vi đang lau mặt, nghe xong thì cánh tay khựng lại, cô thả lỏng rồi mới khẽ gật đầu.
- Tình hình của mẹ mình tệ hơn trước nhiều lắm.
- Cả đêm Vi ở với mẹ sao?
- Không! Mẹ mình được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt. Mình với ba chỉ có thể đứng ở ngoài nhìn vào mà thôi. Chỉ là tối qua mình lo cho mẹ nên không ngủ được.
- Mình tin rồi bác gái sẽ không sao đâu – Dạ Thảo vỗ nhẹ vai Thiên Vi trấn an.
- Hi vọng là thế – Thiên Vi cố cười để Dạ Thảo an lòng – Chúng mình vào lớp thôi, chỉ còn một phút nữa là hết giờ.
Thiên Vi nhìn đồng hồ trên tay rồi kéo Dạ Thảo vội vàng đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Không ngờ cả hai đâm sầm vào một nam sinh cũng từ toilet đi ra.
- Á…
Đầu Thiên Vi đập vào vai người đó khá đau khiến cô kêu lên.
- Vi không sao chứ?
Nghe giọng, Thiên Vi nhận ra đó là Thanh Phong, cô liền lắc đầu. Thanh Phong nhìn cô có chút bối rối, lưỡng lự nửa muốn nói nửa không muốn nói. Hôm qua đột nhiên cậu cư xử như thế, hôm nay đúng là không biết phải nói với cô thế nào.
Dạ Thảo vẫn hiểu lầm Thanh Phong, cô hất cằm nắm tay Thiên Vi kéo đi:
- Trễ rồi.
Thiên Vi cũng định lên tiếng nói nhưng đành cất bước. Đúng lúc đó Thanh Phong lên tiếng:
- Mình nghe nói mẹ bạn…
Sợ Thanh Phong nói ra, Thiên Vi vội lên tiếng ngăn lời cậu:
- Trưa nay ra về, bạn chờ mình chút nha. Mình có chuyện muốn nói với bạn.
Cô nói với theo rồi vội vàng bước chân theo Dạ Thảo, cô không thể nào cưỡng lại sức mạnh của Dạ Thảo. Dạ Thảo vừa đi vừa lầm bầm:
- Cái hạng người đó không nên nói chuyện làm gì.
Thiên Vi chợt nhận ra Dạ Thảo vẫn còn hiểu lầm Thanh Phong nên trong giờ học, cô ngồi ghi rõ đầu đuôi câu chuyện một cách ngắn gọn ra giấy cho Dạ Thảo hiểu. Dạ Thảo đọc xong mảnh giấy thì tức giận mắng thầm hai cái tên Tuấn Khôi và Thiên Minh.
- Hai cái tên khốn đó. Rõ ràng là cố ý nói một phần câu chuyện để mình hiểu lầm bạn Phong mà. Chờ đi, lần sau mình sẽ cho biết tay.
- Đánh không lại người ta mà lại hùng hổ thế à? – Thiên Vi bèn trêu chọc Dạ Thảo.
- Mình chẳng sợ – Dạ Thảo ưỡn ngực tự tin nói.
- Thật hả? Không sợ sao lần trước khóc bu lu bù loa lên thế – Thiên Vi mím môi cười bảo.
- Gì chứ. Lần trước là mình giả bộ khóc thôi, đâu phải khóc thật. Nước mắt là vũ khí lợi hại nhất của con gái mà. Không xài thì đúng là dại – Dạ Thảo cong môi phản bác lại mấy lời trêu chọc của Thiên Vi, cô còn nhấn mạnh thêm một cách tự hào – Bây giờ quen thân rồi, mình biết tỏng điểm yếu của hai tên kia, bảo đảm giành thắng lợi vinh quang.
Thiên Vi nhìn vẻ hùng hổ của Dạ Thảo như sắp lâm vào trận chiến một mất một còn với Tuấn Khôi và Thiên Minh mà lắc đầu. Long tranh hổ đấu, chẳng biết ai hơn ai.
Chuông chưa reo thì Thiên Vi đã xếp xong đồ đạc vào cặp, chỉ còn chờ cô giáo bước ra khỏi lớp, cô sẽ lập tức ra theo. Cô không biết Thanh Phong có chờ mình không.
Khi cô đi ra đến bãi đậu xe thì thấy Thanh Phong đứng dưới gốc cây bàng ở sân trường, vẫn dáng hình quen thuộc, cậu ngồi tựa trên yên sau xe, chân bắt chéo, mắt chăm chú nhìn cuốn sách trên tay.
- Xem đi, người ta đang chờ Vi kìa – Dạ Thảo cười ranh ma hất mặt về phía trước bảo.
Thiên Vi phồng má trợn mắt đe dọa Dạ Thảo, ngăn cản cô bạn này nói ra mấy lời trêu chọc không đâu. Dạ Thảo thè lưỡi cười rồi xách cặp chạy nhanh vào bãi xe.
Thiên Vi nhìn Dạ Thảo rời đi mà không khỏi lắc đầu, cô nhẹ bước chân tiến về phía Thanh Phong. Thanh Phong đứng im chờ cô từng bước bước đến gần mình.
Thiên Vi vốn muốn lên tiếng nói chuyện, nhưng không hiểu vì sao đứng trước Thanh Phong, cô lại lúng túng không biết bắt đầu từ đâu. Thanh Phong cũng cúi mặt im lặng không lên tiếng. Mãi một lúc sau, cả hai mới cùng lên tiếng:
- Xin lỗi.
Lời vừa nói ra, cả hai đều ngẩng đầu chớp mắt nhìn nhau ngạc nhiên. Sau đó lại cùng lúc lên tiếng:
- Sao lại xin lỗi?
Lần nữa cả hai nhìn nhau trong bối rối, cuối cùng đều bật cười lớn. Giống như hai người chưa từng có chuyện hiểu lầm nhau bao giờ.
Thanh Phong nhún vai, dùng ngón tay gãi nhẹ mũi mình bảo Thiên Vi:
- Bạn có chuyện gì muốn nói với mình sao?
- Vi cứ tưởng Phong về rồi chứ. Không ngờ Phong vẫn còn chờ.
- Thật ra, mình cũng muốn gặp Vi để xin lỗi, hôm đó mình… – Thanh Phong lúng túng không biết nên nói thế nào.
- Mình đã nghe Duy Phong kể rõ mọi chuyện rồi – Thiên Vi liền mỉm cười – Là mình không đúng, không chịu tìm hiểu kĩ đã nghi ngờ chất vấn bạn như thế. Hôm nay mình muốn gặp Phong để nói một điều.
Thanh Phong im lặng nhìn Thiên Vi, ánh mắt Thiên Vi trong sáng đầy cuốn hút khiến cậu ngây người.
- Không cần bận tâm đến người ngoài nói gì, chỉ cần sau này bạn cố gắng chứng minh bản thân mình với họ là được. Mình sẽ luôn ủng hộ bạn.
Thanh Phong xúc động trước lời động viên của Thiên Vi, dù không ai biết, cũng chẳng ai nói ra, thế nhưng trong lòng cậu nỗi mặc cảm vẫn không nguôi ngoai. Dù cậu không chủ đích lừa dối, nhưng lừa dối vẫn là lừa dối, sự thật này mãi mãi không thể thay đổi. Cho nên, nếu muốn thay đổi, muốn người ta không còn nhìn thấy sự dối trá của cậu nữa thì chỉ có duy nhất một cách là chứng minh cho mọi người thấy, cậu có khả năng làm được điều đó, chứ không phải là dối trá.
Cậu nhìn Thiên Vi với ánh mắt rạng ngời, nụ cười ngập nắng, gật đầu tự tin nói:
- Mình nhất định sẽ cố gắng hết sức.
- Dù không giành được giải nhất cũng không sao, chỉ cần chiến thắng bản thân mình, bạn đã là người chiến thắng – Thiên Vi tán đồng.
- Ngày mai mình vẫn có thể chờ bạn cùng đi học chứ? – Thanh Phong e dè nhìn cô hỏi.
- Tất nhiên là được rồi – Thiên Vi nhanh chóng gật đầu – Mình cũng có thể giúp bạn củng cố bài học. Khảo lại các công thức, để đến khi thi kiến thức càng vững vàng hơn.
Cả hai vui vẻ nói chuyện đến tận lúc ra về.
Có điều họ đều không biết, cuộc trò chuyện của cả hai lần nữa đập vào mắt Duy Phong.
- Thấy chưa, bày đặt làm người tốt làm gì chứ – Tuấn Khôi đấm Duy Phong một cái – Xem đi, giờ người ta lại vui vẻ với nhau, đi có đôi có cặp rồi đó.
- Thôi đi – Duy Phong buồn bực gắt lên – Có sao nói vậy đi.
- Gì chứ – Thiên Minh trợn mắt bảo – Tụi này tuy không nói ra hết sự thật, nhưng có nói sai sự thật tí nào đâu chứ.
- Cậu đó – Tuấn Khôi chỉ ngón tay vào ngực Duy Phong mắng – Đừng có bày đặt làm anh hùng rơm nữa. Mau chóng tỏ tình với người ta đi. Thích người ta mà cứ im lặng thì ai mà biết chứ.
- Đúng đó – Thiên Minh bèn góp thêm lời Tuấn Khôi – Cứ im lặng như thế, đến lúc người ta bị cướp đi mới hối hận thì đúng là một thằng ngốc chính hiệu.
Duy Phong lắc đầu buồn bã, trong suy nghĩ của cậu, Thiên Vi vẫn là một cô tiểu thư nhà giàu mà một kẻ nghèo như cậu làm sao dám đèo bòng chứ. Cậu cảm thấy Thiên Vi với Thanh Phong mới xứng là một đôi.
Công viên giờ trưa, khi nắng lên cao, mọi người cũng kéo đến đây tụ tập nhiều hơn.
Duy Phong hôm nay bán được khá nhiều, cả buổi trưa cứ luôn tay không kịp nghỉ. Cái bụng đói cứ réo lên thúc giục mãi, cậu vẫn cố gắng hoàn thành xong mấy cái bóng bay theo yêu cầu của người mua.
Do hôm nay phải chờ lấy tài liệu ôn thi học sinh giỏi nên cậu không kịp ăn gì mà vội đến đây bán hàng.
Khi làm cái bóng bay cuối cùng, Duy Phong mệt mỏi ngồi bệt xuống vệ đường thở dài.
Trước mặt cậu bỗng xuất hiện một bịch đồ ăn thơm lừng. Cậu ngỡ ngàng ngẩng đầu nhìn lên, đã bắt gặp gương mặt tươi cười của Thiên Vi.
- Có đói bụng không?
- Sao Vi lại đến đây? – Duy Phong không trả lời mà hỏi ngược lại cô.
- Ăn đi – Thiên Vi ngồi xuống bên cạnh Duy Phong, cô thuần thục lấy cái bánh mì kẹp ra đưa cho Duy Phong, rồi cũng lấy một cái ra ăn ngấu nghiến.
Nhìn Thiên Vi ăn, Duy Phong hơi ngạc nhiên, cô ăn giống như rất đói. Duy Phong muốn hỏi cô vì sao lại ăn trễ như thế, nhưng thấy Thiên Vi đang ăn ngon lành nên thôi. Cậu cũng bắt chước cô nhai ngấu nghiến cái bánh trong tay.
Cả hai nhanh chóng chén sạch hai cái bánh rồi ngồi xoải chân thoải mái nhìn xung quanh.
- Nước – Thiên Vi lại đưa trước mặt Duy Phong một li nước mát lạnh, vẫn còn đang nhỏ giọt.
- Pepsi! Ăn bánh mì uống pepsi đúng là không còn gì bằng – Duy Phong khẽ cười đón lấy li pepsi mát lạnh trên tay Thiên Vi, cậu uống một ngụm lớn rồi rút ống hút trong li ra, quay sang nhìn Thiên Vi hỏi – Cho mình ống hút của bạn được không?
Thiên Vi không hiểu Duy Phong định làm gì, cô rút ống hút của mình ra đưa cho Duy Phong. Cậu cầm lấy, xoay người một chút, nhanh chóng chập hai cái ống hút lại với nhau, thêm vài động tác tạo ra một hình thù rồi cậu rút kéo ra cắt vài nhát, sau đó hài lòng nhìn sản phẩm mình vừa tạo ra, nắm chặt nó trong lòng bàn tay mình. Cậu nhìn Thiên Vi khẽ nói:
- Nhắm mắt lại đi.
Thiên Vi tròn mắt nhìn Duy Phong, rồi cố gắng nhìn thứ trong tay Duy Phong, nhưng bàn tay cậu nắm kín mít cô không thể thấy gì. Vẻ mặt đầy thất vọng lẫn tò mò, Thiên Vi miễn cưỡng nhắm mắt lại.
Duy Phong khẽ cười khi nhìn thấy vẻ mặt không cam chịu của Thiên Vi, nhưng gương mặt khi không bị chi phối bởi đôi mắt khiến cậu muốn ngắm nhìn nhiều hơn. Trước đây cậu không dám nhìn cô trực diện quá lâu, giờ có thể nhìn rõ từng đường nét trên gương mặt cô.
Sóng mũi cô cao và nhỏ, làn da trắng mịn, hàng lông mi khi cô nhắm mắt càng nhìn rõ đường nét cong cong của nó. Đôi môi hồng hơi mím lại khiến tim Duy Phong đập mạnh. Trong lòng cậu bỗng dâng lên một ham muốn mà chính lí trí cũng không thể khống chế được.
Duy Phong run rẩy ghé gương mặt mình lại gần gương mặt của Thiên Vi, môi cậu khẽ run, muốn chạm vào đôi môi hồng nhỏ nhắn của Thiên Vi, cảm giác lo lắng đan xen khiến mồ hôi chảy từ trán cậu xuống.
- Mở mắt được chưa? – Thiên Vi hồi hộp lên tiếng hỏi.
Duy Phong giật mình, hoảng hốt vội rụt người lại, cậu lắc lắc đầu cho tâm trí tỉnh táo, rồi thở phào nhẹ nhõm vì cậu đã không làm bậy. Cậu lấy tay quệt mồ hôi trên trán mình rồi nắm tay Thiên Vi vội vàng bỏ vật mình vừa làm vào tay cô.
- Xong rồi – Cậu khàn khàn giọng nói, mặt quay đi hướng khác, che giấu sự xấu hổ của mình.
Thiên Vi vội vàng mở mắt nhìn bàn tay mình. Đó là một hình trái tim rất dễ thương. Một trái tim được tạo bằng ống hút, một trái tim màu trắng.
- Dễ thương quá! – Thiên Vi reo lên thích thú, ánh mắt rạng rỡ – Đây là lần đầu mình được tặng một món quà như thế.
- Nó có chút bình thường – Duy Phong gãi gãi sau ót mình đầy ngốc nghếch.
- Không đâu, mình rất thích. So với mấy món quà đi mua, thì mình thích những thứ làm bằng tay hơn. Đồ làm bằng tay khi tặng mới có ý nghĩa – Thiên Vi lắc đầu nhẹ nhàng.
- Vi có biết không? Vi khác với các bạn gái khác rất nhiều.
- Vậy sao?! – Thiên Vi không ngạc nhiên lắm trước kết luận của Duy Phong, cô cũng biết mình trầm lặng hơn các bạn nữ khác trong lớp, nếu không có Dạ Thảo luôn rộn ràng bên tai cô, thì có lẽ cô mãi mãi thu mình vào trong một vỏ ốc.
Cũng bởi vì từ nhỏ, mẹ cô đã bị bệnh, cô thương mẹ rất nhiều, luôn lo lắng mẹ cô sẽ mất, nên tâm trạng thường u buồn mà không cởi mở vui vẻ như các bạn.
Nghĩ đến mẹ, Thiên Vi thấy buồn, mẹ cô giờ cứ như đèn trước gió, bác sĩ đã động viên cô rất nhiều. Cô cũng nghĩ chỉ cần mẹ vẫn còn bên cạnh cô như vậy đã là hạnh phúc của cô rồi.
- Mình sẽ giữ gìn món quà này – Thiên Vi nắm trái tim bằng ống hút thật chặt rồi nói với Duy Phong.
Duy Phong cảm thấy rất vui vì món quà tầm thường của mình lại được Thiên Vi xem trọng như thế.
- Duy Phong nè, mình có một đề nghị, không biết bạn chấp nhận không?
Thiên Vi ngập ngừng một lúc rồi mới nói. Duy Phong nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt dò hỏi.
- Chúng ta học nhóm đi.
- Học nhóm? – Duy Phong trầm ngâm cúi mặt, mím môi cuối cùng lên tiếng hỏi – Chỉ mình và bạn hay còn ai khác?
Thiên Vi cũng hiểu, Duy Phong thông minh chắc chắn sẽ hiểu ngay người cùng học nhóm với họ là ai. Cô cũng biết, mặc dù Duy Phong không chấp nhất việc Thanh Phong nhận giải nhất, nhưng điều này vẫn là cái gai giữa hai người bọn họ. Cho nên mới có những trận banh đối đầu như thế. Việc nhìn mặt Thanh Phong cũng gây khó khăn cho Duy Phong.
Nhưng chính vì vậy, cô mới muốn hai người họ hòa giải. Có lẽ cô đã làm chuyện dư thừa, thế nhưng không hiểu vì sao, trong lòng cô, hai người bạn này lại cho cô cảm giác đặc biệt. Là người đứng giữa, cô cảm thấy khó xử vô cùng.
Vì vậy mà cô muốn thuyết phục Duy Phong.
- Thật ra thì học nhóm rất tốt, có thể trao đổi qua lại với nhau – Sau đó cô cười ngượng, cố tỏ ra hứng thú bảo – Thật ra mình chưa từng học nhóm bao giờ, cho nên muốn trải nghiệm một lần.
Đúng như cô nghĩ, Duy Phong nghe cô nói thế thì cũng không nỡ từ chối, thế nhưng cậu vẫn còn đầy lưỡng lự:
- Cũng được. Nhưng mà để một ít hôm nữa đi.
- Sao vậy? – Thiên Vi khẽ nghiêng đầu nhìn Duy Phong dò hỏi – Không có thời gian sao?
Duy Phong im lặng một lúc lâu, rồi mới gật đầu. Thật ra, cái chính là cậu sợ phải chứng kiến sự thân mật của Thiên Vi và Thanh Phong.
- Ba mình chỉ vừa mới đi làm, vẫn chưa có lương. Cho nên thời gian này, nhà mình sống bằng tiền bán bóng bay hằng ngày của mình – Duy Phong đưa ra lí do từ chối việc học nhóm bây giờ.
Thiên Vi nghe xong cảm thấy xót xa vô cùng, cô nhìn Duy Phong với ánh mắt xúc động, cảm thấy cổ họng nghẹn đắng. Hoàn cảnh hiện tại của Duy Phong với hoàn cảnh của cô hiện nay, tuy khác nhau, nhưng cả hai đều có mối bận tâm về gia đình. Có thể nói là cô cũng hiểu được một chút về nỗi lo lắng yêu thương của Duy Phong, cũng như cô lo lắng và yêu thương mẹ mình vậy.
- Vậy cũng được.
Vừa lúc lại có người đến mua hàng. Thiên Vi ngồi im ngắm nhìn dáng vẻ Duy Phong lúc làm việc, cô cảm thấy có gì đó len nhẹ trong lòng mình.
Thiên Vi chẳng muốn về nhà, cô ngồi chơi với Duy Phong cho qua thời gian rồi lại chạy đến bệnh viện với mẹ.
- Về thôi – Một lát sau Duy Phong nhìn cô khẽ giục.
- Về sớm thế à? – Thiên Vi ngạc nhiên tròn mắt.
- Hôm nay bán cũng nhiều rồi, nên về sớm chút.
Thiên Vi gật đầu rồi đứng lên định cùng Duy Phong ra bãi gửi xe, không ngờ do ngồi quá lâu nên chân cô khi đứng lên lại thấy tê rần. Cô lảo đảo như sắp ngã, Duy Phong vội vàng dang tay giữ lấy cô, cả người cô nằm gọn trong vòng tay cứng cáp của cậu.
Chỉ là cái chạm vô tình, thế nhưng lại tạo ra một sợi dây rung động vô hình, khiến trái tim đập mạnh. Thiên Vi cảm nhận được hơi thở nóng ấm của Duy Phong phủ trên đỉnh đầu mình.
Dường như hai cơ thể đều bất động trong giây lát, nghe rõ nhịp đập vang lên từ trái tim của cả hai.
Một lát sau, cả hai vội vàng buông nhau ra, ngượng ngùng đến đỏ cả mặt quay người đi hai hướng. Nhưng chân Thiên Vi vẫn bị tê, cô lại vội tóm lấy Duy Phong, cả hai lần nữa rơi vào sự ngượng ngùng đến đỏ mặt đành phải ngồi xuống. Đến khi chân Thiên Vi hết tê dại, cả hai mới bắt đầu trở ra bãi giữ xe trong im lặng, chẳng ai dám lên tiếng trước.
Đến khi xe ra khỏi bãi, hai đôi mắt liếc nhẹ về phía nhau, nửa muốn lên tiếng, nửa lại mắc cỡ.
Duy Phong cuối cùng cũng quyết định lên tiếng trước, bởi lẽ cậu là con trai. Cậu vừa định lên tiếng chào tạm biệt thì thấy chiếc xe hơi bóng loáng màu xám đầy sang trọng dừng lại đợi đèn đỏ ngay bên cạnh mình. Ánh mắt Duy Phong đầy kích động nhìn chằm chằm, cả người tê cứng. Khi chiếc xe lăn bánh, cậu mới giật mình quẳng xe đạp vội vã đuổi theo.
Thiên Vi hoảng hốt né tránh chiếc xe đạp của Duy Phong đang chực ngã về phía mình. Sau giây phút hoảng hốt cô dõi mắt nhìn theo bóng dáng hối hả của Duy Phong, ngơ ngác gọi:
- Duy Phong!
Không biết là vì tiếng gọi của cô, hay là vì biết mình không thể nào đuổi kịp chiếc xe hơi sang trọng kia mà Duy Phong đứng lại. Thiên Vi thấy Duy Phong thẫn thờ, ngồi sụp xuống đầy đau thương.
Thiên Vi vội dựng xe chạy đến bên Duy Phong, cô e dè đưa tay lay vai cậu gọi khẽ:
- Duy Phong, bạn làm sao vậy?
Duy Phong ngẩng đầu lên nhìn cô, Thiên Vi thấy đôi mắt cậu dường như đờ đẫn kéo màn nước xuống. Những giọt nước mắt giống như đang kìm nén, giống như bị giấu kín đang đòi hỏi được thoát ra ngoài.
Khoảnh khắc đó, trong lòng Thiên Vi thấy chấn động vô cùng. Cô chưa từng thấy một Duy Phong như thế. Một Duy Phong trong mắt cô luôn là người hiền hậu nhưng mạnh mẽ và đầy nghị lực, cô chưa từng thấy một Duy Phong yếu đuối khiến người ta xót xa như thế bao giờ.
Thiên Vi sững sờ ngồi xổm xuống đối diện với Duy Phong, bàn tay khẽ vén mái tóc rối của cậu sang một bên, nhìn rõ đôi mắt đau buồn của cậu hơn nữa:
- Chuyện gì vậy? Người trong xe là ai?
Nhưng Duy Phong không trả lời cô. Cậu đưa hai tay ôm lấy cô thật chặt, bật khóc. Duy Phong như một chú bé bị bỏ rơi thật lâu vừa tìm thấy một người khác bèn níu lấy.
Tuy không biết là chuyện gì, nhưng giờ phút này, Thiên Vi biết mình cần an ủi Duy Phong. Cô im lặng để cậu ôm mình, cảm nhận những giọt nước mắt nóng hổi của Duy Phong đang thấm dần qua vai của mình.
Khi Thiên Vi trở lại bệnh viện thăm mẹ thì trời cũng đã xế chiều rồi. Cô nhìn mẹ đang nhắm nghiền mắt mà thở dài, nhưng tinh thần thấy thoải mái hơn rất nhiều. Dù mẹ cô trước giờ luôn yếu ớt bệnh nhiều, khiến cô rất lo lắng nhưng ít ra mẹ cô cũng vẫn ở bên cạnh cô, chứ không bỏ cô mà đi như mẹ của Duy Phong.
Thiên Vi ngồi xuống ghế chờ bệnh viện, trong đầu cô không làm sao xua đi được vẻ yếu đuối của Duy Phong lúc đó. Dù nước mắt đọng trên mặt Duy Phong không nhiều nhưng con trai mạnh mẽ mà khóc, có thể thấy trong lòng đã có một nỗi đau rất sâu sắc.
Từng lời nói mất mát buồn đau của Duy Phong cứ vang mãi trong đầu của cô:
“Mình đã ôm chân bà ấy cầu xin bà đừng bỏ đi, thế nhưng bà ấy vẫn ra đi, chối bỏ đứa con trai nhỏ và người chồng nghèo hèn của mình để tìm lấy sự sang giàu. Ra đi mà chưa có một lần về thăm mình. Ba mình bồng mình đến trước cửa nhà, chờ đợi một ngày một đêm dài, mưa tầm tã, hai cha con mặc áo mưa đứng đợi, mình nhớ rõ lúc đó mình đã thét gào trong nước mắt gọi hai chữ: “Mẹ ơi”. Thế nhưng cánh cổng vẫn khép chặt không có một lần mở. Đến khi nó mở ra, thì cũng là lúc bà ấy đã ra đi đến phương trời khác rồi. Mười năm rồi, đã mười năm rồi bà ấy ra nước ngoài sinh sống không một chút tin tức, không một lời hỏi thăm. Ba mình dù sống trong căn nhà xập xệ, túng quẫn cũng không nỡ bán, chỉ bởi vì ông sợ rằng có một ngày bà ấy trở về lại không tìm được hai cha con. Ha ha… Một người đàn ông si tình đến ngốc nghếch”.
Tim Thiên Vi thắt lại khi chứng kiến giây phút đó, có điều gì đó giống như nỗi buồn của Duy Phong đã ngấm vào trái tim nhạy cảm của cô.
“Mười năm dài đằng đẵng, mình cứ nghĩ đã quên đi gương mặt của bà ấy. Giờ đây, bà ấy khác xa ngày xưa, sang trọng, quý phái hơn, mình vẫn nhận ra được chính là bà ấy. Cứ tưởng thời gian có thể chôn vùi đi gương mặt đó, cứ tưởng có thể xóa nhòa kí ức về bà ấy, nhưng giờ mình cay đắng nhận ra chẳng thể nào quên được”.
Thiên Vi xúc động rơi nước mắt trước lời kể của Duy Phong, cô chẳng biết nên an ủi cậu thế nào. Nhưng cô biết rõ rằng, Duy Phong khao khát được gặp lại mẹ mình vô cùng. Chỉ là trong lòng vẫn còn vướng bận chuyện năm xưa bị bà bỏ rơi:
“Không quên được là bởi vì gương mặt đó đã khắc ghi trong lòng rồi. Càng chối bỏ nó, càng muốn quên nó, chỉ càng nhớ nhiều hơn”, cô nói.
“Bà ấy về rồi. Liệu bà ấy có đến tìm mình và ba hay không? Liệu bà ấy có còn nhớ mình hay không? Mình nên làm gì nếu bà ấy trở lại?” – Duy Phong ôm đầu khàn giọng rầu rĩ với những giằng xé trong nội tâm của cậu, yêu thương và oán hận chồng lên nhau.
“Hãy để mọi chuyện tự nhiên” – Thiên Vi không biết nên khuyên nhủ Duy Phong thế nào. Cô không dám gieo rắc cho Duy Phong hi vọng gặp lại mẹ, vì cô sợ bà sẽ không tìm đến, vậy thì Duy Phong chỉ càng thêm đau khổ mà thôi. Cô cũng không muốn cậu phải oán hận chính mẹ ruột mình.
Thiên Vi mang tâm trạng buồn của Duy Phong đến thăm mẹ.
Mải suy nghĩ, cô không hề biết có người đến ngồi bên cạnh mình.
Dường như đang hiểu lầm nét buồn trên gương mặt cô, Thanh Phong đưa cho Thiên Vi chiếc khăn tay màu xám của mình.
- Mẹ bạn rồi sẽ khỏe lại thôi.
Thiên Vi không nhìn Thanh Phong, cô cười khẽ bảo:
- Mình không sao.
Thiên Vi không muốn Thanh Phong lo lắng cho mình nên lảng sang chuyện khác.
- Chuyện học nhóm… mình nghĩ chỉ có hai chúng ta thôi. Mấy người khác dường như đều bận không thể học cùng.
- Vậy sao, cũng được – Thanh Phong tươi cười bảo – Bắt đầu từ ngày mai nhé. Đến nhà bạn hay nhà mình?
- Nhà mình đi – Thiên Vi ngẫm một chút rồi bảo.
- Được. Chúng ta hẹn như vậy đi.
Khi Thiên Vi về nhà, trời cũng đã sập tối. Chị Hường thấy cô về thì vui vẻ nói:
- Em ở bệnh viện về hả? Cô thế nào rồi?
- Mẹ em vẫn thế – Thiên Vi buồn rầu đáp.
Chị Hường cũng buồn buồn gật đầu rồi bảo:
- Lên lầu tắm rửa đi rồi xuống ăn cơm.
- Ba em về chưa chị?
- Chưa đâu. À mà, cái hộp của cô chị nhặt được ở xích đu, chị đặt ở trên giá đó. Em đem cất đi cho cô – Chị Hường định đi xuống bếp, chợt nhớ lại cái hộp bèn quay đầu lại bảo.
Thiên Vi nhấc cái hộp ra khỏi giá.
Cô mím môi, dù mẹ cô đã dặn là không được mở cho đến khi mẹ cô mất. Nhưng Thiên Vi vô cùng tò mò, cô muốn biết bí mật trong đó là gì. Bí mật mà mẹ cô cất giữ đã lâu, dường như có liên quan đến cô.
Thiên Vi bèn tháo sợi dây chuyền trên cổ mình xuống, cô chần chừ một lúc trước khi tra chìa vào ổ khóa.
Cô chăm chú nhìn vào bên trong. Trong hộp có chứa nhiều thứ, một chiếc vòng bằng bạc, một mảnh giấy được gấp gọn, một vài tấm hình.
Thiên Vi ngạc nhiên khi nhận ra người trong hình là mẹ của cô, ba cô và người đàn ông lạ đứng bên cạnh mẹ cô. Cả ba cùng cười thật vui vẻ.
Thiên Vi cầm tấm hình người đàn ông này lên, cô thấy lòng chợt thắt lại, dường như ở người đàn ông này có cái gì đó khiến cô không khỏi rời mắt.
- Reng…
Tiếng chuông cửa vang lên, Thiên Vi đoán ba mình về, cô vội chạy ra mở cửa, trên tay vẫn cầm theo tấm hình.
- Ba, ba về rồi – Thiên Vi reo lên với giọng vui mừng.
- Con gái, hôm nay đi học thế nào? – Ông Hữu Hùng vui vẻ xoa đầu cô.
- Bình thường ba à. Ba vào tắm đi, hai cha con mình cùng ăn cơm. Cô đưa tay đón lấy chiếc cắp da của ba mình, nhưng chẳng may lại khiến tấm hình trong tay cô rơi ra, đập vào mắt ông Hữu Hùng.
Hai con mắt ông Hữu Hùng mở to trừng trừng nhìn tấm hình dưới sàn nhà. Vẻ mặt ông bừng bừng tức giận, ông cúi người xuống nhặt tấm hình dưới đất lên xem. Thiên Vi đứng tần ngần sau lưng ông Hữu Hùng nên không thấy được sắc mặt thay đổi của ba mình, ngây ngô hỏi:
- Chú ấy là bạn của ba mẹ hả ba?
Giọng nói của cô nhỏ nhẹ, làm dịu lại ánh mắt bừng bừng của ông. Ông nhanh chóng lấy lại sắc mặt bình thường của mình, mỉm cười:
- Ừ, chú ấy là bạn của ba, lúc còn học đại học. Nhưng lâu rồi ba và chú ấy không gặp nhau, cũng không biết giờ chú ấy ra sao nữa. Sao con có tấm hình này? – Ông hơi nhướng mày nhìn Thiên Vi dò hỏi.
Thiên Vi cho rằng đó là câu hỏi đơn thuần, chẳng hề nhìn thấu ẩn ý đằng sau khuôn mặt tươi cười kia, cô định lên tiếng trả lời thì chị Hường từ trong bếp đi ra, nhìn thấy hai cha con bèn reo lên:
- Chú về rồi, vậy con dọn cơm cho chú và em cùng ăn luôn.
Ông Hữu Hùng khẽ gật đầu rồi trả lại tấm hình cho Thiên Vi, ông đi thẳng lên lầu. Thiên Vi cầm tấm hình bỏ lại vào trong hộp, khóa kĩ càng rồi đem cất lên phòng, tắm rửa thay đồ để xuống ăn cơm cùng ba mình.
Trong khi ăn cơm, ông Hữu Hùng cũng chỉ hỏi mấy câu có lệ về tình hình học tập của Thiên Vi. Thiên Vi cũng kể lại tình hình học tập của mình với ba, nhân tiện cô nhắc luôn với ông chuyện học nhóm chung với Thanh Phong.
- Ba à, chỉ còn hai tháng nữa thôi là con thi cuối học kì rồi, con muốn học nhóm chung với một người bạn. Hai đứa con có thể trao đổi việc học với nhau để chuẩn bị kì thi được tốt hơn.
- Bạn học nhóm? Con trai? – Ông Hữu Hùng nheo nheo mắt nhìn Thiên Vi.
- Bạn ấy học rất giỏi, được trường cử đi thi học sinh giỏi thành phố – Thiên Vi vội phân trần với ông – Mang tiếng là học nhóm nhưng thật ra là nhờ bạn ấy kèm thêm cho con các môn con còn yếu. Tụi con chỉ là bạn bè bình thường thôi.
Thấy ông Hữu Hùng trầm ngâm, vẻ nghĩ ngợi, Thiên Vi hơi tái mặt. Cô vốn muốn giúp hai người họ làm hòa nên mới đưa ra đề nghị học nhóm này. Nhưng Duy Phong không chịu, cô cũng không muốn làm Thanh Phong buồn nên mới tiếp tục duy trì mà không nghĩ đến việc ba cô sẽ phản đối. Thiên Vi thấp thỏm giải thích thêm.
- Tụi con học ở nhà mình nên ba có thể yên tâm.
Nhưng vẫn sợ ông phản đối, cô len lén nhìn ông khẽ hỏi lại:
- Có được không ba?
Ông Hữu Hùng thấy ánh mắt lo lắng của Thiên Vi, ông nhướng mày sắc mặt nghiêm nghị nói:
- Thôi được rồi. Dù sao ba cũng tin con gái ba biết suy nghĩ, không làm ba mẹ buồn lòng. Hai đứa học ở ngoài vườn hoặc học ở phòng khách nghe chưa.
Thấy ba đã đồng ý, Thiên Vi vui mừng hớn hở gật đầu hứa:
- Dạ con biết rồi. Con cám ơn ba. Ba thật là tuyệt vời.
- Ăn cơm đi. Đừng có nịnh – Ông Hữu Hùng khẽ cười.
- Cái gì? – Tuấn Khôi gần như nhảy dựng lên khi nghe nói Thiên Vi học nhóm chung với Thanh Phong.
- Sao kì cục vậy? – Thiên Minh nhảy dựng lên nhăn mặt nói.
Thiên Minh với Tuấn Khôi nghe Dạ Thảo kể lại thì lớn tiếng chất vấn.
- Sao bà không tìm cách ngăn cản bọn họ chứ?
- Ngăn cản? Mắc gì tui phải ngăn cản chứ?! – Tuấn Khôi còn dám nói đến vụ này khiến Dạ Thảo tức giận, cô trợn mắt hỏi lại Tuấn Khôi và Thiên Minh.
- Thằng Thanh Phong là loại người đó mà bà lại an tâm giao Thiên Vi cho nó hay sao?
- Phải đó, giao Thiên Vi cho Thanh Phong còn tốt hơn là giao vào tay mấy ông – Dạ Thảo chống nạnh ưỡn ngực hất mặt chất vấn lại – Mấy ông dám lừa tôi nói Thanh Phong cố ý cướp đi giải nhất của Duy Phong, bạn ấy rõ ràng là bất đắc dĩ mới làm thế mà.
- Xí… Bất đắc dĩ hay không thì làm sao tụi này biết được chứ. Ngụy quân tử thường hay giả vờ thanh cao mà – Thiên Minh bĩu môi bực tức.
- Tại sao mấy ông mở miệng là công kích người ta vậy hả? Chuyện đó là của Duy Phong mà, Duy Phong không lên tiếng thì mắc gì hai ông lên tiếng chứ? – Dạ Thảo không kiên nhẫn ngồi phân tích cho Tuấn Khôi với Thiên Minh hiểu – Có phải hai ông ganh tị vì Thanh Phong được nhiều cô gái thích hơn không?
Dạ Thảo lại nhìn Tuấn Khôi và Thiên Minh cười ranh mãnh:
- Hay là cô bạn gái nào đó mà hai ông thích, không thích hai ông mà thích Thanh Phong nên hai ông mới ghét cậu ấy như thế?
- Bà nói lại coi, tụi này mà thèm làm mấy chuyện đó sao? – Tuấn Khôi bực tức quát lên.
- Bộ mắt bà mù rồi hay sao? Nói cho bà biết, con gái theo tụi tui xếp hàng dài kìa. Làm gì có chuyện yêu không được nên đâm ra ganh tị chứ – Thiên Minh hùng hổ.
Tuấn Khôi bực tức bèn mỉa mai lại Dạ Thảo:
- Hay tại bà thích cái thằng đó nên mới một hai nói tốt cho nó. Tui khuyên bà nhìn lại thân hình béo ú của mình đi.
- Tướng tui là do cha sinh mẹ sinh. Mấy ông không được như thế thì ghen tức à?! – Dạ Thảo không để tâm đến mấy lời trêu chọc của Tuấn Khôi.
- Cái tướng của bà, ai thèm ghen tức chứ – Tuấn Khôi phá ra cười lớn, đảo mắt nhìn thân hình tròn trịa của Dạ Thảo trêu.
- Tui nói ông ghen tức đó, vậy thì sao hả đồ cày sấy – Dạ Thảo liền đá vào chân Tuấn Khôi một cái đầy thách thức.
- Con mụ mập này. Bà dám đá tui?! – Tuấn Khôi cúi xuống ôm lấy cái chân đau của mình hét lên.
- Tui đá ông đó thì sao? – Dạ Thảo không còn sợ Tuấn Khôi – Còn dám nói tui mập, tui đá chết ông cho xem – Dạ Thảo vừa nói xong thì đá tiếp một cái vào chân còn lại của Tuấn Khôi khiến cậu ngã lăn quay ra đất.
- Bà muốn chết rồi phải không?! – Tuấn Khôi chuyển sắc mặt sang đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi – Có tin tui đánh bà chết hay không?
- Ông đánh đi. Tui khóc lớn cho ông xem – Dạ Thảo nhún người đầy đắc ý bảo.
Tuấn Khôi suýt chút nữa là cắn lưỡi mình rồi. Dù thế nào thì cậu cũng ghét nhất là con trai ăn hiếp con gái khiến con gái khóc. Cho nên khi bị Dạ Thảo đe dọa, cậu nuốt nước bọt cái ực, rồi nhìn Dạ Thảo bảo:
- Mắt thần tượng của bà mọc cao lắm nha, người ta là thích Thiên Vi kia kìa. Không có thích bà đâu mà mơ tưởng.
- Thiên Vi là bạn tốt của tôi, nếu bạn ấy với Thanh Phong quen nhau, tui sẽ vui mừng cho hai người ấy.
- Tụi này nhất định sẽ phá hoại, không cho hai người đó quen nhau – Thiên Minh nãy giờ im lặng bèn lên tiếng quả quyết.
- Sao mấy ông cứ phá hoài vậy? – Dạ Thảo giậm chân bảo – Người ta quen nhau mắc mớ gì đến mấy ông chứ?
- Bởi vì Duy Phong thích Thiên Vi – Thiên Minh nóng ruột quên mất là không được nói ra chuyện này.
- Hả…